Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0764

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0764: Tính toán của bí thư kiều
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Trước khi Trương Dương bước ra khỏi phòng của thư kí trưởng tỉnh ủy Diêm Quốc Đào, hắn đến một chỗ không người gọi điện cho Tần Thanh, Tần Thanh cũng nghe nói đến điều động công việc của mình không lâu, thật lòng mà nói, Tần Thanh không hề muốn đi Đông Giang, có lẽ là vì thời gian cô ở quan trường quá lâu, cô đã mệt mỏi với những tranh đấu trên quan trường, một người nếu đã mệt mỏi, thì sẽ mất đi lòng phấn đấu, cô giờ đây hài lòng với hiện trạng của mình, không muốn chấp nhận thử thách, Thường Tụng cũng không muốn để cô đi, nhưng theo tình hình mà cô nắm được trước mắt, việc này đã xác định rồi, việc thay đổi chức bậc của cô đã trở thành một chuyện tất nhiên.

Khi nghe Trương Dương nhắc đến chuyện điều động công tác, Tần Thanh nói: "Nguồn tin của anh thật là linh động đấy, em đang chuẩn bị đợi việc này chắc chắn rồi báo với anh, không ngờ anh đã biết nhanh vậy rồi."

Trương Dương nói: "Các lãnh đạo đều tụ họp ở Nam Tích, có vấn đề gì là truyền ra ngoài ngay."

Tần Thanh thở dài rồi nói: "Em không muốn đi!"

Trương Dương nói: "Tại sao?"

Tần Thanh nói: "Mệt rồi, trước kia luôn nghĩ mình rất sung sức, lúc nào cũng có nguồn năng lượng dùng không hết, nhưng giờ con người đã trở nên chậm chạp, mất đi chí tiến thủ, sợ những thử thách mới, trạng thái như thế này, em e rằng khó có thể làm tốt công việc được nữa."

Trương Dương cười nói: "Có phải là đến kì không?"

Tần Thanh mắng: "Anh nói vớ vẩn, người ta vừa qua xong."

Trương Dương nói: "Đợi đợt này anh hết việc, sẽ đến đó chăm sóc em, an ủi em." Tên này nói ngay ra câu này, đầy tính ám muội.

Tần Thanh đỏ mặt bên đầu dây bên kia. Cô biết rằng việc mình thay đổi có liên quan trực tiếp đến Trương Dương, trong mắt người khác, cô là thị trưởng nữ, là một cô gái mạnh mẽ, nhưng bên cạnh Trương Dương, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, Trương Dương bảo vệ cô, quan tâm đến cô, làm cho Tần Thanh cảm nhận được sự an toàn, mặc dù tuổi của Trương Dương nhỏ hơn cô, nhưng Tần Thanh muốn dựa vào hắn, người phụ nữ có mạnh mẽ đến mức nào cũng có lúc yếu đuối, Tần Thanh phát hiện rằng phụ nữ thật sự không thích hợp với việc làm chính trị, rất nhiều khi trong giấc mơ, cô thậm chí còn mơ rằng mình trở thành một người phụ nữ của gia đình, ngày ngày an tâm nấu cơm giặt giũ cho Trương Dương, cô ngày càng thích Trương Dương, và cũng ngày càng khát khao về một gia đình của riêng mình, có lẽ tuổi của cô đã đến lúc thành thân. Nhưng Tần Thanh lại hiểu rằng, hôn nhân giữa cô và Trương Dương là điều không thể, Trương Dương đã có lựa chọn của hắn, cô yêu Trương Dương, vì vậy, cô không muốn làm Trương Dương khó xử, nguyện cả đời này trở thành người phụ nữ âm thầm trốn sau lưng Trương Dương. Tần Thanh nói: "Anh có muốn em đi không?"

Trương Dương nói: "Anh nói có tác dụng gì đâu, tỉnh đã đưa ra quyết định này, có lẽ không còn thay đổi được gì nữa, đây cũng là sự công nhận về năng lực của em, chị Thanh, xem ra, không lâu nữa là chị thăng chức được rồi đấy."

Tần Thanh nói: "Chỗ cao thường rất lạnh, trước kia em cứ muốn thăng chức, nhưng giờ đây lại sợ thăng chức, sợ rằng trèo cao dễ ngã đau, có lẽ em có bệnh sợ độ cao, sợ độ cao của quan trường."

Trương Dương cười nói: "Đừng sợ, có anh ở đây cùng với em kia mà, nếu như em cảm thấy chóng mặt, thì dựa vào lòng anh, anh sẽ đỡ em."

Tần Thanh mắng nhỏ một câu lưu manh, có thể nhận ra rằng cô không vui vẻ gì, ngay cả sức lực để mắng Trương Dương cũng không còn nữa. Trương Dương vốn muốn nói về việc Lương Thiên Chính muốn đưa hắn đến Đông Giang cho cô, nhưng nghĩ lại rồi không nói nữa, sự mệt mỏi của Tần Thanh làm cho Trương Dương bắt đầu suy nghĩ lại về vấn đề công việc, trước kia Tần Thanh không phải như thế này, Trương Dương hơi lo cho Tần Thanh, hắn lo cho người phụ nữ của mình.

Diêm Quốc Đào và Trương Dương lần này gặp mặt nói thẳng vào chủ đề chính, Diêm Quốc Đào nói: "Tiểu Trương, tôi tìm cậu là vì muốn thương lượng với cậu vấn đề công việc."

Trương Dương cười nói: "Thư ký trưởng Diêm, ông là lãnh đạo lớn, có việc gì cứ trực tiếp hạ lệnh là được rồi, cần gì phải thương lượng với tôi."

Diêm Quốc Đào cười nói: "Lãnh đạo cũng làm sao mà hạ lệnh tùy tiện được, cần phải tôn trọng ý kiến đồng chí."

Trương Dương nói: "Lãnh đạo lớn như ông thế này mà vẫn hiểu ý dân thật không nhiều."

Diêm Quốc Đào nói: "Càng ngày miệng cậu càng ngọt đấy, có tiến bộ nhỉ!"

Trương Dương nói: "Đã ở trong thể chế lâu vậy rồi, giác ngộ ít nhiều cũng cao hơn."

Diêm Quốc Đào nói: "Hèn chi bí thư Lương nhắm vào cậu, đúng rồi, có bao giờ nghĩ đến việc thay đổi môi trường làm việc chưa?"

Trương Dương nói: "Bí thư trưởng Diêm, ông định đưa tôi về đâu thế?"

Diêm Quốc Đào nói: "Thị ủy Đông Giang bí thư Lương ủy thác tôi đến nói chuyện với cậu, xem xem cậu có đồng ý về Đông Giang làm việc không."

Trương Dương nói: "Tôi là một cán bộ cấp sở nhỏ bé, sự việc công việc còn cần ông đích thân nói với tôi sao?"

Diêm Quốc Đào nói: "Tôi chỉ là gửi lời thôi, sự việc điều động nhân sự tôi không quản lý, chỉ là muốn hỏi ý kiến của cậu thôi."

Trương Dương nói: "tôi mới ở Nam Tích cũng chưa được bao lâu mà."

Diêm Quốc Đào nói: "Đông Giang phải xây dựng khu mới, thành phố đã bảo đồng chí Tần Thanh đến Đông Giang phụ trách công tác kiến thiết tổ chức khu thành thị mới rồi, bí thư Lương lại đề nghị chuyển cậu qua đó, ông ấy rất đề cao năng lực làm việc của cậu! Đang chuẩn bị bao cậu qua Đông Giang để làm công tác chiêu thương cho khu thành thị mới."

Trương Dương nói: "Bên này tôi vừa ngồi nóng mông."

Diêm Quốc Đào cười nói: "Người trẻ tuổi phải nắm bắt lấy cơ hội, phải đón được thử thách."

Trương đại quan vẫn hơi do dự, đương nhiên hắn muốn cùng kề vai sát cánh với Tần Thanh, nhưng hắn và Tần Thanh ở quá gần nhau, lại sợ người khác nói ra nói vào, trước kia đã có người lấy quan hệ của họ ra để nói, Trương Dương không muốn xảy ra sự việc đó một lần nữa, còn thái độ của Lương Chính Thiên với hắn cũng rất khó nói, hắn và tầng lớp lãnh đạo Đông Giang đã khá bất hòa trong vụ ô nhiễm nước vườn công nghiệp quốc tế, đắc tội không ít người, hắn đi đến Đông Giang chẳng phải vừa vặn chết trong tay mấy người này hay sao? Nhưng nghĩ đến cảnh một mình lẻ bóng của Tần Thanh, Trương Dương lại cảm thấy không nhẫn tâm, để cho cô một mình đối mặt với thử thách này, áp lực của Tần Thanh chẳng phải quá lớn hay sao?

Diêm Quốc Đào nhận ra Trương Dương đang do dự, y cười nói: "Cậu suy nghĩ cho kĩ đi, mấy vị lãnh đạo đều rất xem trọng khả năng làm việc của cậu, thật ra, về vấn đề điều động cậu đến Đông Giang, bí thư Kiều đã rất nỗ lực."

Trương Dương không tin tưởng lời của Diêm Quốc Đào, giống như vừa rồi hắn nói vậy, hắn chỉ là một cán bộ cấp sở nhỏ bé, vấn đề công việc của hắn chẳng thể nào làm các vị lãnh đạo lớn quan tâm, Kiều Chấn Lương là bí thư tỉnh ủy, nhất định không có thời gian đâu để quan tâm đến việc của hắn. Trương Dương cũng không gật đầu, cũng không từ chối, hắn nói với Diêm Quốc Đào: "Thư ký trưởng Diêm, tôi muốn suy nghĩ cho kĩ."

Diêm Quốc Đào cười nói: "Đúng là phải suy nghĩ cho kĩ, có điều với tôi, thì cơ hội này không nhiều đâu, đừng để lỡ!"

Trương Dương cuối cùng đã có cơ hội tiếp xúc thân mật với bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, mười giờ tối ngày hôm đó, Kiều Mộng Viên gọi điện thoại gọi hắn đến tòa nhà số một của sở chiêu đãi chính phủ, nguyên nhần là bí thư Kiều không cẩn thận bị vẹo sườn, người đầu tiên nghĩ đến là Trương Dương. Kiều Chấn Lương nằm trên giường, con gái Kiều Mộng Viện đang bóp thuốc cho y, thấy Trương Dương đi vào, Kiều Mộng Viện đứng dậy nói: "Sao lâu vậy mà anh mới đến? Cha tôi bị vẹo sườn, đau lắm."

Trương Dương nói: "Tôi giờ đã đến làm công tác thể dục ở sở chiêu đãi quốc tế Nam Dương, nhận được điện thoại liền đến đây ngay, trên đường đi cũng cần có thời gian."

Kiều Mộng Viện nhường chỗ cho hắn, Trương Dương ngồi xuống bên cạnh Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương cười đau khổ nói: "Lớn tuổi rồi, không cẩn thận một cái là vẹo sườn ngay, cậu giúp cho tôi, nếu không lễ khai mạc ngày mai không tham dự được rồi."

Trương Dương giơ tay ra sờ từ xương sống của y đi xuống, đến vùng eo, y đau đến độ kêu lên: "Ôi ôi, chính là ở đó, chính là ở đó."

Trương Dương cười nói: "Xương không sao, yên tâm đi!" Hắn đặt nằm lòng bàn tay lên lưng của Kiều Chấn Lương, một luồng khí ấm áp truyền vào trong người Kiều Chấn Lương. Cùng với việc nội lực của Trương Dương truyền vào, Kiều Chấn Lương cảm thấy ngay lập tức thoải mái hơn rất nhiều, trên mặt cũng giãn ra, hai mắt nhắm lại cảm nhận luồng hơi nóng đang chạy lên xương sống của mình, vết thương dần biến mất, luồng khí này ngày càng nóng, Trương Dương sau khi nắn năm phút, bỏ tay ra, cười nói: "Bí thư Kiều, ông đứng dậy đi lại xem."

Kiều Chấn Lương thử đứng dậy, chầm chậm xuống giường, quả nhiên rất thần kì, sau khi Trương Dương ra tay, eo của y đã phục hồi lại hoàn toàn, Kiều Chấn Lương làm động tác uốn người rồi nói: "Khỏe rồi, hoàn toàn khỏi rồi, Trương Dương, cậu thật là có tài."

Trương Dương nói: "Chút tài lẻ thôi, không đáng gì."

Kiều Chấn Lương nói: "Đây đâu phải tài lẻ, nếu như cậu đi mở bệnh viện, nhất định sẽ kiếm món hời đấy."

Kiều Mộng Viện nói: "Trương Dương, có thể suy nghĩ về lời đề nghị của cha tôi, nếu như anh đồng ý đi mở bệnh viện, tôi sẽ đầu tư vào đó không hề nuối tiếc."

Trương Dương cười rồi nói: "Bí thư Kiều đang khuyên tôi đừng ở trong quan trường nữa đây mà, chắc là tôi không làm sai điều gì chứ?"

*****

Kiều Chấn Lương cười hà hà, y ngồi xuống dưới ghế sô pha, Trương Dương bước đến, nhân cơ hội này đấm bóp vai cho y, với lãnh đạo cao nhất Bình Hải này, Trương đại quan vẫn phải đến để nịnh nọt. Lúc nên nịnh vẫn phải nịnh.

Kiều Chấn Lương nhắm hai mắt, thấp giọng nói: "Vai quả thật không dễ chịu, sau khi đến đây, tôi suốt ngày phải gặp cán bộ, cậu nói xem sao họ ai cũng có nhiều vấn đề đến vậy."

Trương Dương nói: "Đúng thế, chiều tôi đã đến đây rồi, nhưng thấy có một hàng người xếp hàng đợi vào gặp ông, loại cấp bậc như tôi nhất định phải xếp sau, đã không đến lượt mình, thì thôi vậy, chỉ có thể đi thôi."

Kiều Chấn Lương và con gái đều cười, Kiều Chấn Lương nói: "Tôi đến Nam Tích để tham dự lễ khai mạc Olympic tỉnh, nhân cơ hội này để thả lỏng một chút, chứ đâu có phải chạy đến để làm việc."

Trương Dương nói: "Bí thư Kiều hài lòng với chuẩn bị lần này của chúng tôi chứ?"

Kiều Chấn Lương gật đầu nói: "Xây dựng sân vận động rất đẹp, tiểu tử nhà cậu đúng là chọn được thời khắc đẹp, người trước trồng cây người sau hóng mát, đến Nam Tích đã nhặt được thành tích chính trị rồi."

Trương Dương kêu khổ: "Bí thư Kiều à, cái gì gọi là nhặt được thành tích chính trị chứ, trung tâm thể dục thể thao mới này là do tôi cầu ông bà ông vải, đi quyên góp tiền ở khắp mọi nơi mới xây dựng được đó. Một câu nói của ông thật sự đã xóa hết tất cả công lao của tôi rồi."

Kiều Chấn Lương cười nói: "Cậu vội cái gì chứ? Tôi đâu có phủ nhận thành tích của cậu, tiểu tử nhà cậu, thật là thèm công danh quá đi."

Trương Dương nói: "Thèm công danh cũng chính là có chí tiến thủ mà."

Kiều Chấn Lương gật đầu nói: "Đúng vậy, không có một chút thèm danh lợi thì đó chính là bàng quan với đời rồi, một con người bàng quan với đời làm sao có thể làm tốt công việc được? Nhưng hám lợi không phải là nghĩ cho sự nghiệp, quá nặng về danh lợi sẽ bỏ mất sự nghiệp, Trương Dương, về sau cậu còn phải bước trên con đường rất dài, một con người làm nên việc lớn không thể chỉ nhìn chăm chăm vào hai chữ danh lợi đâu."

Trương Dương nói: "Bí thư Kiều mới là người làm việc lớn, tôi đi theo đằng sau ông, làm chút việc nhỏ là được rồi."

Kiều Mộng Viện nói: "Con sắp sửa không thể nghe được tiếp rồi đấy, cha à, sao bên cạnh cha toàn những người ăn nói như thế này vậy?"

Kiều Chấn Lương cười hà hà nói: "Tất cả mọi người đều nhìn thấy những điểm tốt của bí thư tỉnh ủy, có ai biết những khó khăn khổ sở của tôi, muốn nghe một câu nói thật lòng cũng khó." Trương Dương đấm bóp cho y, làm cho y cảm thấy nhẹ nhàng đi rất nhiều, Kiều Chấn Lương ngụ ý Trương Dương dừng tay nghỉ ngơi.

Trương Dương nghĩ đến việc Lương Thiên Chính muốn điều hắn đến Đông Giang, không biết rằng có nên mượn cơ hội này để nói với Kiều Chấn Lương hay không, nguyên nhân hắn do dự là vì sự việc của hắn thật sự quá bé nhỏ, Kiều Chấn Lương là một bí thư tỉnh ủy, có lẽ sẽ chẳng chú tâm đến mấy việc này, nhưng sự thật lại không như hắn nghĩ, Kiều Chấn Lương đã chủ động nói ra vấn đề này: "Trương Dương, tôi nghe nói cậu sắp đến Đông Giang làm việc sao?"

Trương Dương cười đau khổ nói: "Bí thư Kiều, việc này tôi cũng vừa mới được nghe, buổi chiều nay thư kí trưởng Diêm vừa nói với tôi, nói rằng bí thư Lương muốn điều tôi qua đó."

Kiều Chấn Lương gật đầu nói: "Đồng chí thiên chính đã ức chế lắm đấy, vườn công nghiệp quốc tế thay đổi toàn diện, Đông Giang cần xây dựng khu thành thị mới, khu công nghiệp kĩ thuật cao vốn dĩ trù bị đã bị Nam Tích cướp mất rồi, Đông Giang là anh cả của các thành phố trong Bình Hải, gần đây danh tiếng đều bị các cậu cướp cả." Ngữ khí của Kiều Chấn Lương bình thản, nhưng lại nói rõ trọng điểm, Lương Thiên Chính muốn nhân việc xây dựng khu đô thị mới của Đông Giang làm một đòn lật thân hoàn hảo.

Trương Dương nói: "Đông Giang và Nam Tích chẳng phải đều là một bộ phận của Bình Hải hay sao, ai phát triển trước một bước chẳng phải cũng giống nhau à?"

Kiều Chấn Lương cười nói: "Sự việc của khu đô thị mới Đông Giang đã được thông qua, về sau trung tâm thành chính của Đông Giang sẽ chuyển qua đó, trung tâm hành chính của Bình Hải cũng sẽ chuyển đến khu mới, đây cũng là vì làm cho thành phố phát triển hơn."

Trương Dương bắt đầu hiểu rằng tại sao lại phải để thư ký trưởng tỉnh ủy Diêm Quốc Đào đích thân nói với hắn về chuyện chuyển đổi công tác, Lương Thiên Chính muốn mang hắn về đó chỉ là một nguyên nhân, một nguyên nhân quan trọng hơn nữa là Kiều Chấn Lương đã nhắm vào hắn. Giờ đây hắn được coi là một nhân vật tiên phong trong chính trị, những việc mở rộng thế này thích hợp với hắn làm.

Thật ra Trương đại quan sau khi biết được tin Tần Thanh đến Đông Giang đảm nhận chủ nhiệm bộ chỉ huy xây dựng khu đô thị mới, hắn đã muốn về chỗ đó, để Tần Thanh chịu áp lực nặng nề như vậy, hắn thật sự không nhẫn tâm. Bên Nam Tích mặc dù hắn hắn đã đến lúc gặt hái thành tích, nhưng bước tiếp theo của hắn cũng chính là làm người phụ trách khu đô thị mới, công việc ở đây không có mấy khó khăn với hắn. Mất đi sự khó khăn cũng có nghĩa là mất đi tính thử thách, Trương đại quan là một người thích thú với việc không ngừng thử thách bản thân, nếu so sánh với Nam Tích, vì võ đài của Đông Giang lớn hơn nhiều.

Giờ đây điều duy nhất Trương Dương không chắc chắn chính là thái độ của Lương Thiên Chính, chẳng lẽ Lương Thiên Chính thật sự muốn cầu hiền sao? Trương Dương vẫn có chút thông minh của hắn, mặc dù hắn có chút năng lực, nhưng trong mắt những con người lão thành chính trị như Kiều Chấn Lương, Lương Thiên Chính, hắn chỉ là một nhân vật bé nhỏ mà thôi, vị trí của hắn, không ít người có thể thay thế, họ đưa ra đề nghị này và để hắn vào vị trí nào, có lẽ không chỉ vì nhìn vào năng lực của hắn, sự việc đằng sau đó Trương Dương vẫn không hiểu, lần này đến Đông Giang là phúc hay là họa còn chưa biết.

Trương Dương nói: "Tôi thật sự không dứt được công việc của bên này."

Kiều Chấn Lương cười nói: "Vậy cậu tự suy nghĩ đi, sự việc này sẽ cố gắng làm theo nguyện vọng chủ quan của cậu." Y không tỏ ra ý bắt ép Trương Dương một chút nào, nhưng Trương Dương lại hiểu rằng, việc này cơ bản đã xác định rồi, nếu như không phải được Kiều Chấn Lương đồng ý, thì Diêm Quốc Đào cũng không tìm đến nói chuyện với hắn, họ ngoài miệng nói thì khách sáo, tôn trọng nguyện vọng chủ quan của Trương Dương, nhưng thật ra, những việc họ đã quyết định, Trương Dương chỉ có thể phục tùng, ai bảo hắn là hạ cấp cơ chứ?

Khi Trương Dương rời đi, Kiều Mộng Viện tiễn hắn ra ngoài, Trương Dương cũng không khách sáo, không bảo cô dừng lại, khi ra khỏi tòa nhà, Kiều Mộng Viện dừng bước nói: "Tôi tiễn anh đến đây."

Trương Dương cười nói: "Đi cùng tôi mấy bước nữa đi!"

Kiều Mộng Viện không nói gì, nhưng bước chân đã đi theo rồi.

Trương Dương nói: "Cha cô bảo tôi đi Đông Giang!"

Kiều Mộng Viện nói: "Có lẽ là ý của bí thư Lương chứ." Kiều Mộng Viện cũng không cho rằng cha mình đích thân hỏi về vấn đề việc làm của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Tôi sợ gây phiền phức!"

Kiều Mộng Viện cười, đặc biệt là nhìn thấy thái độ thái quá của Trương Dương, hắn sợ gây phiền phức sao? Còn lâu, nghĩ đến việc cô quen hắn mấy năm nay, có bao giờ thấy hắn không đi gây phiền phức? Về cơ bản, hắn đi đến đâu, thì phiền toái cũng đi theo đến đó.

Trương Dương nói: "Sắp sửa thu hoạch quả ngọt rồi, giờ đây lại bảo tôi bỏ mảnh đất này mà đi, thật là tiếc quá."

Kiều Mộng Viện nói nhỏ: "Nếu như anh thật sự không muốn đi, thì tôi giúp anh nói với cha tôi, vừa nãy ông ấy đã nói rồi, sẽ tôn trọng nguyện vọng chủ quan của anh mà."

Trương Dương nói: "Người làm lãnh đạo sẽ tôn trọng nguyện vọng chủ quan của cấp dưới sao? Tôi chỉ là một cán bộ cấp sở nhỏ bé, việc sắp xếp công việc của tôi sẽ không làm cho bí thư tỉnh ủy phải lo lắng chứ đúng không? Nhưng thư ký trưởng Diêm đã đến nói chuyện với tôi vào buổi chiều, cô có cảm thấy đây là ý của bí thư Lương không?"

Kiều Mộng Viện vốn không để ý lắm đến những chuyện này, việc điều động trên quan trường là việc quá bình thường, Trương Dương đến Đông Giang, trong mắt cô cũng chỉ là một việc rất bình thường, nhưng Trương Dương vừa nói như vậy, cô cũng cảm thấy việc này dường như không đơn giản như vậy, cha cô không có lý do gì hỏi về vấn đề công tác của Trương Dương, cách giải thích duy nhất cho điều đó chính là tỉnh rất coi trọng việc xây dựng khu đô thị mới Đông Giang, trong mắt cha cô, Trương Dương đúng là một sự lựa chọn thích hợp cho việc này, Kiều Mộng Viện nói: "Rốt cuộc bản thân anh nghĩ thế nào?"

Trương Dương nói: "Tôi phải suy nghĩ cho thật cẩn thận."

Olympic lần thứ 12 của tỉnh Bình Hải long trọng khai mạc tại Nam Tích, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, chủ nhiệm thể ủy quốc gia Dương Bình Tuyển đã cùng tới dự lễ khai mạc, lễ khai mạc được tường thuật trực tiesp trong phạm vi toàn tỉnh Bình Hải, mấy vị đại sự hình tượng thể dục của Olympic tỉnh cũng đều biểu diễn rất đặc sắc trong lễ khai mạc.

Công tác chuẩn bị của Nam Tích rất đầy đủ, trong lễ khai mạc lần này, sân vận động hơn 30000 chỗ ngồi không còn chỗ ngồi trống, không khí cũng rất náo nhiệt.

Tất cả mọi người có mặt đều đổ dồn vào những tiết mục biểu diễn đặc sắc tại hội trường, trương đại quan thì lại không hề nhàn nhã, hắn phụ trách điều chỉnh hiện trường, đừng tưởng đã nỗ lực nhiều như vậy, nhưng tối nay mới thật sự là lúc kiểm tra thành tích của họ, hắn nhất định phải đảm bảo buổi tối ngày hôm nay không có bất cứ vấn đề ngoài ý muốn, phải hoàn thành lễ khai mạc một cách thuận lợi, cũng chỉ có như vậy, mới có thể đưa ra một bản thành tích viên mãn.

*****

Khi lễ khai mạc diễn ra một nửa, Trương Dương đến bàn chủ tịch, đến bên cạnh chủy nhiệm thể ủy tỉnh Cừ Thánh Minh, từ sau khi danh sách thay đổi người tham đấu bị từ chối, quan hệ giữa Trương Dương và Cừ Thánh Minh khá căng thẳng, lần này sau khi đến Nam Tích, Trương Dương luôn muốn tìm cơ hội hòa giải mối quan hệ giữa họ, nhưng đáng tiếc hắn quá bận, không có thời gian, hắn đến bên cạnh Cừ Thánh Minh, cười hỉ hả nói: "Chủ nhiệm Cừ, cảm thấy lễ khai mạc của chúng tôi làm thế nào?"

Cừ Thánh Minh ừ một tiếng: "Được lắm!"

Bộ trưởng tuyên truyền tỉnh ủy Tiêu Nguyên Bình bên cạnh nói: "Mấy màn biểu diễn thể thao bắt đầu được lắm, nhưng tiết mục hát đơn ca của ca sĩ Hồng Kong quả thật không ra gì, tôi cảm thấy hát sai cả nhạc!"

Trương Dương cười, Tiêu Nguyên Bình đang nói đến là Trâu Đức Long, nền tảng chuyên nghiệp của những ca sĩ Hồng Kong này không thể nào so bì với những diễn viên chuyên nghiệp trong đại lục, cứ hát live là chất giọng hiện nguyên hình. Trương Dương nói: "Mặc dù hơi sai nhạc, nhưng tiếng vỗ tay ở bên dưới rất nhiệt liệt, người trẻ tuổi giờ đây không cần quan tâm hát như thế nào, chỉ cần nhìn thấy anh ta đứng ở trên sân khấu là đã vỗ tay rầm rập rồi."

Tiêu Nguyên Bình lắc đầu, thở dài nói: "Giờ đây mấy người trẻ tuổi thật chẳng biết bị bệnh gì? Toàn thích những gì không đâu."

Cừ Thánh Minh nhìn sang Trương Dương, rồi nói đầy ngụ ý: "Chúng ta đều già cả rồi, quan niệm không theo kịp lớp trẻ, giờ đây là thiên hạ của người trẻ tuổi, những người trẻ tuổi này rất lợi hại."

Trương Dương làm sao không thể nghe ra Lão Cừ đang nói đến mình, Cừ Thánh Minh không vui cũng có thể giải thích, y là chủ nhiệm thể ủy tỉnh, lúc đầu mang theo tư tưởng thương lượng với Trương Dương, muốn bảo hắn nhượng bộ trên danh sách tham dự trận đấu, nhưng lại bị Trương Dương từ chối thẳng thừng, Cừ Thắng Minh dù sao cũng là lãnh đạo cấp trên, sau khi việc này đồn ra ngoài, trong nội bộ thới thể ducjc tỉnh đều coi đó là một trò cười, Lão Cừ tức giận cũng là điều bình thường.

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Cừ, người trẻ tuổi chúng tôi hay làm ăn bộp chộp, nhiệt tình có thừa mà, nên không thể bình tĩnh được, những lúc quan trọng vẫn phải do những lãnh đạo lão thành như các ông đứng ra làm chủ, lần Olympic tỉnh này, không có người lãnh đạo anh minh như ông dốc toàn lực ủng hộ, thì tôi nhất định không thể nào làm việc thuận lợi như vậy được."

Cừ Thánh Minh nghe thấy câu này, trong lòng ngay lập tức thoải mái hơn rất nhiều, Trương Dương nói điều này trước mặt nhiều người như vậy, cũng có nghĩa là đã gỡ gạc thể diện lại cho y, thật ra y cũng không phải là người nhỏ nhen, giờ đây Olympic tỉnh đã khai mạc, những tranh chấp danh sách lúc đầu giờ đã được định đoạt, chẳng thể thay đổi được điều gì, lúc đầu y chỉ lo lắng rằng vì sự việc danh sách tham gia trận đấu mà đã áp chế cả một cuộc thi, nhưng tình hình xấu nhất không xảy ra, Cừ Thánh Minh cũng mới hiểu chuyện này sau khi đến Nam Tích, trọng điểm của Olympic tỉnh không phải là tranh tài, mà là một màn biểu diễn chính trị, công tác của thể ủy chỉ là góp sức vào thôi, cung cấp cho mọi người một sân chơi mà thôi.

Hiểu được điều đó, Cừ Thánh Minh đương nhiên không còn trách móc Trương Dương về việc lúc đầu, trên mặt y cũng đã nở nụ cười: "Tiểu Trương, cháu gái của tôi bảo tôi lấy cho nó mấy tấm ảnh minh tinh, tí nữa cậu giúp tôi nhé."

Trương Dương cười nói: "Tôi chuẩn bị xong cả rồi, đợi chút nữa những người làm việc sẽ sắp xếp chúng ta chụp ảnh cùng, tôi bảo những ngôi sao này xếp hàng đợi lãnh đạo bắt tay."

Cừ Thánh Minh cười ha ha.

Trên bàn chủ tịch cũng có người cười không nổi, bí thư thị ủy Nam Tích Lý Trường Vũ là một người trong số đó, mặc dù trên mặt y vẫn rất vui vẻ, nhưng trong lòng không hề thoải mái, y đã biết được tin Đông Giang muốn đem Trương Dương đi, Trương Dương là một ái tướng đắc lực trong tay y, Olympic, khu mới, tên này đã lập được công, Lý Trường Vũ đã chuẩn bị xong xuôi, sau khi xong việc của Olympic, sẽ đưa Trương Dương về khu mới, để hắn xây dựng khu này, Lý Trường Vũ rất hi vọng về khu mới này, y cho rằng công nghệ cao mới là hướng đi trong tương lai, y phải xây dựng Nam Tích thành một khu công nghệ cao của Bình Hải, Trương Dương lại là một phần tử quan trọng trong cấu tứ của y, nhưng giờ đây Lương Thiên Chính trực tiếp lôi Trương Dương đi, trong lòng Lý Trường Vũ rất không tình nguyện, nhưng y cũng đã nhìn nhận rõ vấn đề, y không thể giữ Trương Dương ở lại, điều quan trọng là ở thái độ của Trương Dương, Trương Dương đến giờ vẫn chưa hề chủ động nói chuyện với y, hơn nữa, phó thị trưởng Lam Sơn là Tần Thanh đã chắc chắn sẽ về làm chủ nhiệm bộ chỉ huy xây dựng ở khu mới, khu trưởng của khu mới, người khác không biết về quan hệ giữa Trương Dương và Tần Thanh, nhưng Lý Trường Vũ lại biết rất rõ.

Trước đó, Tần Thanh và Trương Dương đã từng gây ra scandal, Lý Trường Vũ là lãnh đạo của cả hai người, y nhận ra rất rõ ràng, giữa Trương Dương và Tần Thanh nhất định có điều gì ám muội, mặc dù họ giấu rất tốt việc này, và dần dần thời gian cũng làm phai đi tất cả, nhưng Lý Trường vũ tin rằng, nếu như hai người họ làm việc cạnh nhau, những điều tiếng không hay xung quanh họ sẽ nhất định tăng lên. Trương Dương là một người trời không sợ đất không sợ, Tần Thanh lại rất bình tĩnh, là một cán bộ trẻ của Bình Hải, nhưng gánh nặng khu mới Đông Giang nhất định không nhẹ. Quan trường của Đông Giang cũng không phải là nơi dễ sống. Chỉ cần không cẩn thận sẽ bị chỉ trích từ tỉnh thành phố, có thể tưởng rượng rằng áp lực mà Tần Thanh sắp phải đối mặt lớn như thế nào. Chính vì vậy, Trương Dương có lẽ sẽ không khoanh tay nhìn Tần Thanh chịu áp lực đó, mà hắn sẽ đi trợ giúp Tần Thanh.

Người của Đông Giang đến lần này là thị trưởng Phương Tri Đạt, y cười ngồi xuống với Lý Trường Vũ: "Bí thư Lý, lễ khai mạc của các ông làm tốt thật, có thể thấy rằng hoạt động lần này nhất định sẽ thành công."

Lý Trường Vũ mỉm cười nói: "Cảm ơn thị trưởng Phương đã ủng hộ."

Phương Tri Đạt nói: "Sau khi bí thư Lý đến Nam Tích, thay đổi thật là lớn. Trung tâm thể dục thể thao mới, cảng nước sâu, còn có khu mới công nghệ cao sắp sửa xây dựng nữa, sự phát triển của Nam Tích đã vượt qua chúng tôi rồi, đáng để chúng tôi học tập."

Lý Trường Vũ nói khiêm tốn: "Tôi không dám nhận hết công về mình đâu, trước khi tôi đến Nam Tích, cảng nước sâu và trung tâm thể dụng thể thao mới đã đang xây dựng rồi, không thể nào xóa được những đóng góp nỗ lực của lãnh đạo trước đó." Mặc dù Từ Quang Nhiên đã hạ đài, nhưng Lý Trường Vũ không thể chiếm hết một mình công lao, sự thật là như vậy, cảng nước sâu và trung tâm thể dục thể thao đều là thành tích chính trị của Từ Quang Nhiên, y chỉ là may mắn một chút, vừa vặn đến đúng lúc ăn quả ngọt.

Phương Tri Đạt nói: "Trước kia Đông Giang chúng tôi cũng muốn phát triển sản nghiệp công nghệ thông tin, nhưng thật là đáng tiếc, chúng tôi đã không cạnh tranh nổi các anh trong sự việc chiêu thương công ty Desonic."

Lý Trường Vũ nói: "Giữa các thành phố anh em cần phải giúp đỡ ủng hộ nhau, cạnh tranh lành mạnh, công ty Desonic cuối cùng rơi vào tay Nam Tích, ngay cả chúng tôi cũng không ngờ tới." Điều y nói là sự thật, thái độ của y nắm bắt rất tốt, bởi vì sự việc này đã dẫn đến bất hòa giữa hai thành phố, Lý Trường Vũ không muốn để lại cho người khác bất cứ ấn tượng đắc ý xấu xa nào.

Phương Đạt Tri nói: "Thấy sự phát triển của các anh, chúng tôi thật sự cảm thấy bước đi của Đông Giang đã bị lùi lại rồi."

Lý Trường Vũ nói: "Tôi nghe nói Đông Giang đã bắt đầu có kế hoạch xây dựng khu đô thi mới công nghệ cao."

Phương Tri Đạt gật đầu nói: "Hạng mục đã được thông qua, khu đô thị mới sẽ được xây dựng thành trung tâm hành chính và thương nghiệp, đồng thời cũng là trung tâm kĩ thuật cao mới, tỉnh cũng rất ủng hộ cho bước đi này của chúng tôi, tuyển những cán bộ trẻ tuổi giỏi để chúng tôi làm việc."

Câu này làm cho Lý Trường Vũ cảm thấy hơi khó chịu, y nhấc cốc trà lên uống một ngụm rồi nói: "Tôi tin rằng sau này Đông Giang sẽ ngày càng phát triển."

Phương Tri Đạt cười nói: "Giống nhau cả thôi, đám người bên chúng tôi đã ở vào thời đại tốt nhất, cơ hội đặt vào trước mặt chúng tôi rồi, điều quan trọng là chúng tôi có thể nắm vững hay không thôi."

Thường Tụng ngồi ở một bên ánh mắt nhìn chằm chằm vào sân khấu, nhưng y cũng đang nghe cuộc đối thoại giữa Lý Trường Vũ và Phương Tri Đạt, nghe đến đây, y không chịu nổi nữa phải quay mặt lại nói: "Thị trưởng Phương, lần này tỉnh thật sự quá chiều Đông Giang rồi, cán tướng của chúng tôi đều bị các ông đánh bắt hết rồi." Từ lúc biết Tần Thanh bị điều động đến Đông Giang, Thường Tụng đã cảm thấy không hài lòng.

Phương Tri Đạt cười ha ha nói: "Bí thư Thường à, giao lưu cán bộ vốn là một chuyện hết sức bình thường mà, sự điều động như thế này có lợi cho sự phát triển tổng thể của Bình Hải chúng ta, đồng chí Tần Thanh không phải là do chúng tôi đều ra điều động đến đây, mà là bí thư Kiều đích thân điểm danh đấy." Y lôi Kiều Chấn Lương ra, Thường Tụng đương nhiên không còn gì để nói nữa, y cũng đã biết lần điều động này chắc chắn xảy ra, y chỉ là một bí thư thị ủy, không thể nào quyết định ngang hàng với lãnh đạo.

Lý Trường Vũ nói: "Nghe nói rằng, bí thư Kiều cũng điểm danh Trương Dương rồi à?"

Phương Tri Đạt nói: "Trương Dương? Tôi không rõ, hình như là do bí thư Lương điểm danh đó, nghe nói tiểu tử này làm việc rất tốt ở Nam Tích các anh, Olympic tỉnh là do cậu ta phụ trách sao? Đúng rồi, lần trước sự việc ô nhiễm nước chính là do cậu ta đến khu khai thác phát triển của chúng tôi để đòi lý sao?"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)