← Ch.0797 | Ch.0799 → |
Ánh đèn rực rỡ, hộp đêm Lam Ma Phương vừa mới bắt đầu kinh doanh, trong đại sảnh không có mấy người khách, sự xuất hiện của Đồng Tú Tú lập tức dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người, một vị nam quan hệ xã hội rất có phong độ đi tới, mỉm cười nói: "Tiểu thư, đến chơi à?"
Đồng Tú Tú nói: "Tôi tìm người!"
"Xin hỏi tiểu thư tìm ai?"
"Chị Niên, Niên Vân Phượng!" Đồng Tú Tú giả vờ rất quen với Niên Vân Phượng.
Nam quan hệ xã hội nói: "Cô là... "
Đồng Tú Tú nói: "Chị ấy là bạn của tôi. "
Nam quan hệ xã hội cười nói: "Cô ấy đang ở trong văn phòng!" Hắn chỉ chỉ về phía trước.
"Cám ơn!" Đồng Tú Tú đi về phía trước, nụ cười trên mặt của nam quan hệ xã hội đó trong nháy mắt thu liễm lại, hướng đi ra ngoài cửa, đi được nửa đường thì một cô gái bước lên: "Quản lý Niên, Lệ Na tối nay nghỉ làm. "
Đồng Tú Tú tuy rằng đã đi khá xa, nhưng câu này cô ta vẫn nghe thấy rõ, cô ta bỗng nhiên xoay người lại, lại thấy tên nam quan hệ xã hội đó bước đi rất nhanh.
Đồng Tú Tú lập tức minh bạch, Niên Vân Phượng không ngờ là nam, cô ta vừa rồi từ cái tên mà phán đoán, Niên Vân Phượng là một nữ nhân, nhưng không ngờ lại bị thằng ôn này lừa, Đồng Tú Tú lạnh lùng nói: "Anh đứng lại đó cho tôi!"
Niên Vân Phượng chẳng những không dừng lại, ngược lại còn tăng tốc bỏ chạy, trong nháy mắt đã biến mất ở ngoài cửa lớn của Lam Ma Phương, Đồng Tú Tú đuổi theo, một gã bảo vệ dáng người cường tráng chạy tới muốn cản đường cô ta, bị Đồng Tú Tú đá một cước trúng cằm ngã xuống đất.
Cao Liêm Minh đứng chờ ở xe, tuy rằng vừa mới trôi qua có năm phút đồng hồ, nhưng thằng ôn này đã gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, đang do dự xem có nên đi vào hay không thì thấy một gã nam tử từ bên trong chạy như điên ra ngoài, phía sau vang lên tiếng của Đồng Tú Tú: "Anh đứng lại đó cho tôi!"
Cao Liêm Minh lấy hết dũng khí, chạy lên cản đường Niên Vân Phượng, Niên Vân Phượng nhìn thấy từ bên cạnh có một gã nam tử đang lao ra muốn giữ lấy hắn, hắn lắc mình tránh, sau đó đấm một cú lên má phải của Cao Liêm Minh, đánh cho Cao Liêm Minh trước mắt tối sầm, rầm một cái ngã ra đất. Niên Vân Phượng vội vàng chạy lên chiếc Jetta màu đen ở phía trước, khởi động máy rồi giậm ga lao đi.
Đồng Tú Tú lúc này chạy đến, cầm một khối gạch lên ném vào cửa sổ xe, Niên Vân Phượng nổi giận gầm lên một tiếng, giậm chân ga hết cỡ, lao như điên về phía Đồng Tú Tú, Đồng Tú Tú vội vàng tránh sang một bên, xe ô tô lao sượt qua cô ta, khi cô ta bò dậy nhìn thì chiếc Jetta đó đã biến mất ở góc ngã tư đường.
Đồng Tú Tú lên ô tô của Cao Liêm Minh, Cao Liêm Minh lảo đảo từ dưới đất bò dậy, trước khi cô ta kịp lái đi thì leo lên xe, vừa ôm mặt vừa nói: "Hắn... Là ai vậy?"
Đồng Tú Tú cắn chặt răng, nói: "Niên Vân Phượng!"
"Sao lại là nam nhân?"
Xe Santana Màu xám đã lao ra ngoài.
Niên Vân Phượng từ gương chiếu hậu nhìn thấy chiếc Santana màu xám đang đuổi theo, trên mặt lộ ra chút sợ hãi, hắn cầm di động, nhanh chóng bấm số: "Tôi bị người ta theo dõi, có thể là cảnh sát!"
"Sao lại không cẩn thận như vậy?" Một giọng nói âm u vang lên.
"Có thể là Lý Thành bán đứng tôi!"
"Có bao nhiêu người?"
"Hai... một chiếc xe, chắc không có ai khác. "
"Đẫn bọn họ tới Lão Quân dao, tôi sẽ phái Phì Hỷ tới tiếp ứng anh!"
Xe Jetta và xe Santana thủy chung cách nhau một đoạn, Đồng Tú Tú lái xe không tồi, bất kể xe Jetta gia tốc như thế nào, biến hóa đường đi không ngừng, thủy chung vẫn không thể cắt đuôi được cô ta.
Cao Liêm Minh vì an toàn nên vội vàng thắt dây an toàn, nhìn quang quanh tối om, nói khẽ: "Tới ngoại ô rồi, chắc không có mai phục chứ?"
Đồng Tú Tú lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không để hắn trốn đâu!" Ô tô lại gia tốc, ở đoạn rẽ phía trước cuối cùng cũng tiếp cận chiếc xe Jetta đó, Đồng Tú Tú xoay vô lăng, phần bên phải của đầu xe đâm vào phần đuôi của xe Jetta, xe Jetta lắc đuôi rất mạnh, Niên Vân Phượng khó khăn lắm mới khống chế được vô lăng, không để chiếc xe chệch hướng.
Cao Liêm Minh sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, một mặt cường hãn của Đồng Tú Tú hắn trước đó chưa được kiến thức, hắn run giọng nói: "Đừng đùa, cẩn thận lật xe đấy. "
Đồng Tú Tú căn bản không quan tâm tới hắn, đạp mạnh ga, thân xe vọt lên trước, cơ hồ là đi song song với xe Jetta, hai chiếc xe trên đường hẹp giống như hợp thành một thể, thân xe ma sát với nhau, đường gập ghềnh khiến xe lúc phân lúc hợp, thỉnh thoảng va chạm tóe lửa.
Dưới sự cưỡng bức của Đồng Tú Tú, xe Jetta lái xuống đường, Đồng Tú Tú điều khiển chiếc Santana đó vọt xuống theo, Cao Liêm Minh tóm chặt lấy tay nắm cửa, lúc này mới phát hiện vẫn vẫn đang, hắn run rẩy cầm di động lên, là Trương Dương gọi tới.
Vừa bắt máy liền nghe thấy giọng nói của Trương Dương: "Cao Liêm Minh, anh đang ở đâu đấy?"
Cao Liêm Minh run rẩy nói: "Ở trong xe, Đồng Tú Tú đang truy đuổi nghi phạm... " Nói còn chưa dứt lời thì sự va chạm mãnh liệt đến từ thân xe khiến di động trong tay hắn rời tay bay ra ngoài. Cao Liêm Minh ôm đầu, cửa kính xe vỡ nát văng khắp nơi.
Chiếc xe Jetta đó đã bị Đồng Tú Tú đâm cho lật tung.
Đồng Tú Tú mở cửa xe bước xuống, nhìn thấy cửa xe xe Jetta từ bên trong đẩy ra, Niên Vân Phượng mặt đầy máu bò ra, Đồng Tú Tú đi nhanh tới, một cước đá vào lưng Niên Vân Phượng, sau đó túm tóc hắn lôi ra khỏi xe.
Niên Vân Phượng mặt đầy máu, há miệng cười điên cuồng, sắc mặt cực kỳ khủng bố.
Đồng Tú Tú nói: "Mày vì sao phải chạy?"
Niên Vân Phượng nói: "Mày vì sao muốn đuổi theo tao?"
Đồng Tú Tú nói: "Nói, Hoàng Quân là ai hại chết?"
"Tao không biết mày đang nói gì cả?"
Đồng Tú Tú một quyền đánh vào eo hắn, Niên Vân Phượng kêu thảm một tiếng, thiếu chút nữa thì chết ngất. Đồng Tú Tú làm ở Quốc An, đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, cô ta lạnh lùng nói: "Tao cho mày thêm một cơ hội nữa!"
Lúc này cô ta nghe thấy tiếng ô tô, không đợi Đồng Tú Tú thấy rõ tình huống liền cảm thấy vai đau nhói, cô ta xoay người nhìn lại, phát hiện mình đã bị trúng đạn gây mê, Đồng Tú Tú thân hình lảo đảo, nhìn Cao Liêm Minh, cố hết sức hô: "Chạy... "
Khi Cao Liêm Minh ý thức được chuyện không đúng thì đã không chạy được nữa rồi, hai chiếc xe jeep một trước một sau bọc đánh bọn họ, gã cầm đầu là một người trung niên mập mạp đi tới, nhìn nhìn Đồng Tú Tú đã bị gây tê ngã xuống đất, khịt mũi một cái, sau đó nhổ ra một cục đờm.
Cao Liêm Minh cố ý giả bộ hồ đồ: "Các vị, ai có di động cho tôi mượn dùng tí, xảy ra sự cố giao thông, mau gọi cứu thương đi. "
Mấy người chung quanh đều bật cười, Cao Liêm Minh cũng cười theo, hắn đi tới đỡ Đồng Tú Tú dậy: "Hay là gọi giúp tôi đi, người bị thương cần cứu chữa. "
Tên béo đó đi tới, giơ báng súng trong tay lên nện vào gáy Cao Liêm Minh, Cao Liêm Minh rên lên một tiếng rồi ngã vật xuống đất
Có người đi tới lục người Cao Liêm Minh tìm di động, tên béo đó nhìn nhìn, thấy số di động của Trương Dương, liền bấm nút gọi lại.
Trương đại quan nhân khi nhận được điện thoại, vừa mới tới cửa Lam Ma Phương, hắn từ chỗ của Lý Thành tìm được manh mối, cũng tới xem, nhưng còn chưa xuống xe thì đã nhận được điện thoại, số điện thoại là của Cao Liêm Minh, có điều giọng nói thì lại không phải.
"Chủ nhiệm Trương!"
Trương Dương nói: "Cao Liêm Minh đâu?" Giọng nói âm dương quái khí của đối phương khiến hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Trong Điện thoại truyền đến tiếng cười khó nghe: "Không biết, cũng không quen, một nam một nữ đang ở trong tay tôi, cho cậu một giờ, biết Dương Sơn Lão Quân diêu không? Nếu tới chậm thì anh nhặt xác của họ, báo cho cảnh sát thì cũng nhặt xác cho họ. "
"Anh biết mình đang nói chuyện với ai không?" Trương Dương phẫn nộ nói.
"Biết, ai cũng nói anh rất có gan, tôi cũng muốn xem xem anh có phải thật sự là ba đầu sáu tay không. " Tên béo gác máy, hắn lại khịt mũi phun ra một cục đờm rồi lắc đầu, nện mạnh di động lên thân xe, sau đó cười ha ha.
Thủ hạ bên cạnh cũng cười theo, y tức giận mắng tên thủ hạ: "Mày cười cái gì?"
"Anh Phì Hỉ, cậu cười thì em mới cười mà!"
"Mày xứng à?" Đôi mắt nhỏ của Phì Hỉ lóe ra quang mang hung hãn, tên thủ hạ kia nìn thấy liền vội vàng cúi đầu xuống.
Phì Hỉ nói: "Thu dọn một chút đi rồi lập tức tới Lão Quân dao. "
"Tới Lão Quân dao làm gì?"
"Xử lý hàng!"
Trương Dương đã phán định Cao Liêm Minh và Đồng Tú Tú đang ở trong tay đối phương, nhất định là Cao Liêm Minh vì lấy lòng Đồng Tú Tú, cho nên đem tin tức nghe được từ chỗ Lý Thành nói cho Đồng Tú Tú, hai người dưới tình huống không thông báo cho mình đã đi tìm Niên Vân Phượng, cho nên mới có hậu quả như vậy, có điều Trương Dương vẫn có chút nghĩ không thông, với thân thủ của Đồng Tú Tú sẽ không dễ dàng đã bị chế trụ như vậy, Niên Vân Phượng này vì sao lại có gan lớn như vậy, không ngờ dám công nhiên xuống tay với bọn họ?
Thật ra cho dù đối phương không uy hiếp hắn đừng báo cảnh sát thì Trương Dương cũng sẽ không nói chuyện này cho cảnh sát, hắn kỳ thật không tin vào năng lực của cảnh sát, cảnh xe cảnh sát hú còi inh ỏi, rồng rắn lên mây kéo nhau xuất động đầy phô trương hắn đã gặp nhiều rồi, cái trò đó căn bản chính là đả thảo kinh xà, đám đạo tặc này lợi dụng Cao Liêm Minh vàĐồng Tú Tú để dẫn mình vào cuộc, chứng tỏ người mà chúng muốn thủ tiêu là mình, Trương đại quan nhân trước giờ luôn là kẻ tài cao gan cũng lớn, hắn quyết định một mình tới Lão Quân dao, cứu Cao Liêm Minh và Đồng Tú Tú, thuận tiện một lưới bắt hết đám đạo tặc đui mù này. Tất nhiên người tiếp ứng cũng không thể thiếuđược, Trương Dương gọi Chu Sơn Hổ, không phải bảo hắn theo mình đi mạo hiểm cứu người, mà là để lưu lại một đường lui.
Chu Sơn Hổ không biết Trương Dương muốn đi làm gì, có điều nhìn thấy Trương Dương mặt một thân dạ hành, cũng có thể đoán được hắn khẳng định là muốn đi mạo hiểm. Chu Sơn Hổ nói: "Hay là để em đi với anh. "
Trương Dương lắc đầu, đeo mặt nạ bảo hộ màu đen lên mặt, thắt dây bụng, trên đai lưng đặc chế cắm hai mươi thanh phi đao làm bằng thép ròng, Quốc An tuy rằng đã lấy lại trang bị tiên tiến của Trương Dương, nhưng Trương Dương làm đặc công nhiều năm như vậy cũng không phải là vô ích, hắn tự thiết kế một bộ trang bị, Trương Dương nói: "Nguy hiểm lắm, chờ sau khi tôi đi vào chừng mười phút thì cậu lập tức báo cảnh sát, trực tiếp gọi điện thoại. " Trương Dương lấy di động ra chỉ cho Chu Sơn Hổ một loạt số, số điện thoại là của Vinh Bằng Phi. Mười phút đối với Trương Dương mà nói là đã đủ rồi, hắn muốn trong khoảng thời gian này giải quyết cừu địch, tìm được Cao Liêm Minh và Đồng Tú Tú, về phần Vinh Bằng Phi, Trương Dương để lại công tác kết thúc cho y.
Chu Sơn Hổ nói: "Cẩn thận!" Trương Dương gật đầu, hắn nhìn rõ Chu Sơn Hổđứng tại chỗ chờ đợi thì mới lặng lẽ đi vào Lão Quân dao.
Lão Quân dao là một lò gạch ở phía bắc Đông Giang, là chỗ hẻo lắng, Trương Dương mất một lúc mới tìm được nơi này, hắn mượn bóng đêm nhanh chóng tới gần Lão Quân dao.
*****
Sau khi rời khỏi Chu Sơn Hổ một khoảng cách, Trương đại quan nhân sử ra khinh công, với hắn mà nói đi lướt trên cỏ căn bản không phải là việc khó. Chỉ chốc lát sau liền thuận lợi thuận lợi ngoài tường vây của Lão Quân dao, Trương Dương tung người nhảy vào trong Lão Quân dao, hạ xuống đất giống như một chiếc lá khô, trong Lão Quân dao toàn bộ tối đen như mực. Trương Dương dán sát vào tường vây, dè dặt lần mò vào bên trong, phía trước không biết truyền đến mấy tiếng ho khan, một gã hán tử từ trong tiểu viện đi ra, hắn duỗi người, miệng không ngừng lầm bầm chửi gì đó, sau đó thì ngẩng đầu lên, gọi lên phía trên: "Nhị Hoành, mày con mẹ nó lại ngủ gật à!"
Trương Dương thuận theo hướng phát ra tiếng nói mà nhìn, liền thấy một người đang ngồi trên nóc nhà, người nọ đang phụ trách quan sát tình hình bên trên, bị người bên dưới gọi, giật mình tỉnh dậy, hắn cười nói: "Anh Lượng, ở cái chỗ này, ngay cả một cái bóng cũng không thấy, em không phải đang ngủ gật, chỉ thất thần chút thôi. "
Người được gọi là anh Lượng dùng sức hít mạnh một hơi, ném tóp thuốc xuống đất rồi giẫm lên, trong miệng lầm bầm chửi: "Mày con mẹ nó chú ý một chút, đừng để người ta kề dao vào cổ rồi mới biết. "
Nhị Hoành nói: "Anh Lượng yên tâm, ai hiện ra em lập tức bắn bỏ hắn ngay!"
Anh Lượng lắc đầu, xoay người đi vào bên trong, vừa được vài bước thì miệng mũi bị người ta bịt lấy, hắn còn chưa kịp phát ra tiếng hét thì Trương Dương đã vật hắn ngã xuống đất, kề thanh đao sáng loáng lên cổ hắn, hạ giọng hỏi: "Người bị chúng mày nhốt ở đâu?"
Anh Lượng run giọng nói: "Bên trong... trong lò gạch... "
Trương Dương đánh ngất hắn, sau đó sờ soạng trên người hắn, từ bên trong tìm được một thanh Đại Khảm Đao dài chừng nửa thước, Trương Dương thu lấy khảm đao, tiếp tục tiến về phía trước, tên tiểu tử đang đứng canh trên nóc nhà quay lưng về phía hắn, coi như thằng ôn này mạng lớn, nếu hắn nhìn thấy Trương Dương, phi đao của Trương đại quan nhân lúc này khẳng định dã xuyên thủng cổ họng hắn.
Khiến Trương Dương ngạc nhiên, bên trong nội viện không ngờ không có một bóng người, hắn trốn trong bóng tối, giỏng tai lắng nghe chung quanh, tất cả tin tức chung quanh đều bị hắn thu vào trong tai, hắn nghe thấy hai tiếng hô hấp rất nhỏ từ trong lò gạch ở phía trước, xác định chung quanh không còn ai khác, Trương Dương tiến vào trong lò gạch, theo tiếng hít thở cẩn thận đi tới, khi tiếng hít thở trở nên càng lúc càng rõ ràng, Trương Dương nhìn về phía trước, tuy rằng trong lò gạch rất tối, nhưng Trương Dương vẫn có thể thấy rõ cảnh vật trong đó, Cao Liêm Minh và một người khác đang bị trói quay lưng vào nhau, người đó Trương Dương kỳ thật không nhận ra, Trương Dương bật đèn pin lên, bất ngờ nhìn thấy ánh sáng, Cao Liêm Minh và người bên cạnh đều nhắm hai mắt lại.
Trương Dương bước nhanh tới trước mặt Cao Liêm Minh, kéo miếng vải bịt miệng hắn ra, Cao Liêm Minh mắt cũng đã thích ứng được một chút, căn cứ vào thân hình y đoán ra người phía trước chính là Trương Dương, hắn hoảng sợ nói: "Trương Dương, đi mau, bọn chúng... bọn chúng buộc bom trên người chúng tôi!"
Trương Dương rùng mình, cúi đầu nhìn xuống, thấy giữa hai người kẹp một quả bom, ngòi nổ thì quấn từng vòng quanh người họ, bộ phận đếm giờ thì buộc lên người nam tử kia, thời gian bắt đầu đếm ngược, chỉ còn lại có năm phút đồng hồ.
Trương Dương cả người đầy mồ hôi lạnh, Cao Liêm Minh nói: "Đồng Tú Tú không có ở đây, bọn họ trói tôi và tên hỗn đản này cùng một chỗ, mục đích là để dụ anh tới, cho tất cả chúng ta nổ chết ở chỗ này. "
Lúc này bỗng nhiên nghe thấy cửa lò gạch ầm vang một tiếng nổ ầm ầm, lại có người dùng gạch che miệng lò lại.
Trương Dương rút vải trong miệng nam tử kia ra, nam tử đó sau khi được tự do liền kêu thảm thiết: "Phì Hỉ, mười tám đời tổ tông nhà mày. " Thằng ôn này không ngờ là quản lí quan hệ xã hội của Lam Ma Phương - Niên Vân Phượng.
Trương Dương nhìn máy đếm giờ đang không ngừng nhảy số, lạnh lùng nói: "Anh đừng vội mắng chửi người ta, trước tiên nghĩ cách cứu mạng mình đi đã. "
Cao Liêm Minh nói: "Anh đi mau đi, đừng để mọi người phải chết chung ở đây. "
Trương Dương giận dữ hét với Niên Vân Phượng: "Anh con mẹ nó biết gỡ bom không?"
Niên Vân Phượng cười khổ nói: "Tôi nếu biết gỡ bom thì sao lại bị khốn ở đây?"
Trương Dương nhớ tới chuyên gia gỡ bom Ngũ Đắc Chí của Quốc An, nhưng khiến hắn bực bội là, di động của hắn trước khi đi đã cho Chu Sơn Hổ, để gã báo cảnh sát, hiện tại hắn không ngờ không thể liên hệ với Ngũ Đắc Chí.
"Cao Liêm Minh, di động của anh đâu?"
Cao Liêm Minh vẻ mặt đau khổ nói: "Bị bọn chúng ném đi rồi!"
Niên Vân Phượng nói: "Tôi có, ở trong túi áo. " Không ai cam tâm cứ như vậy mà chết, cho dù là một chút hy vọng cũng không từ bỏ.
Trương Dương tìm ra di động của Niên Vân Phượng, dựa theo trí nhớ bấm số điện thoại của Ngũ Đắc Chí, trí nhớ siêu cường vào lúc này đã có công dụng, Trương đại quan nhân đã nhìn là không quên, đối với sos điện thoại thì càng mẫn cảm hơn, lần đầu tiên đường dây bận, thời gian chỉ còn lại có ba phút.
Quần áo của Niên Vân Phượng và Cao Liêm Minh đều đã ướt đẫm mồ hôi, Cao Liêm Minh nói: "Anh con mẹ nó không chạy đi à, muốn lập bẫy hại chúng, hiện tại lại tự chui vào. "
Niên Vân Phượng im lặng không nói gì, hắn nói khẽ: "Các anh tìm tôi làm gì?"
Hoàng Quân, lúc trước Hoàng Quân chính là anh giới thiệu cho buôn lậu thuốc phiện. "
"Tôi chỉ giới thiệu hắn với người ta, tôi nào biết hắn sẽ đi buôn lậu thuốc phiện?"
Cao Liêm Minh cười lạnh nói: "Đừng ngụy biện, chết tới đít rồi còn ngụy biện làm cái gì?"
Trương Dương đã thông điện thoại, đang miêu tả hình dạng cụ thể của bom cho Ngũ Đắc Chí.
Ngũ Đắc Chí vừa nghe vậy liền mỉm cười.
Trương Dương nói: "Anh cười cái gì? Giờ là lúc nào rồi, mạng người quan trọng, chỉ còn lại hai phút thôi!"
"Hai phút à, vẫn kịp, đây là một loại bom hẹn giờ đơn giản nhất, anh cẩn thận di động máy hẹn giờ, có thể nhìn thấy mặt sau tổng cộng có ba dây dẫn, anh cắt chúng đi là xong. "
Trương Dương nghe theo lời gã, cẩn thận di động thiết bị hẹn giờ, quả nhiên nhìn thấy mặt sau có ba dây dẫn màu đỏ vàng và xanh.
Ngũ Đắc Chí nói: "Sau khi thấy rồi thì anh trước tiên cắt sợi đỏ, sau đó cắt sợi xanh, cuối cùng... "
Xui xẻo là đúng vào lúc này thì di động của Niên Vân Phượng hết pin, Trương Dương trợn tròn mắt, sớm không hết pin, muộn không hết pin, lại hết vào đúng lúc này.
Thiết bị hẹn giờ chỉ còn một phút ba mươi giây, Trương Dương từ công cụ tùy thân rút ra một thanh mã tấu, trước tiên chặt đứt sợi đỏ, sau đó chặt đứt sợi xanh, nhìn thấy thiết bị hẹn giờ đã ngừng nhảy, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Cao Liêm Minh kinh hỉ nói: "Ngừng, ngừng rồi, vậy còn sợi cuối cùng?"
Trương Dương nói: "Tôi không biết, gã chưa nói có cắt hay không. "
Niên Vân Phượng nói: "Ngừng rồi thì đừng cắt. " Hắn sợ Trương Dương cắt đúng dây dẫn nổ.
Trương Dương nhìn nhìn Cao Liêm Minh, Cao Liêm Minh nói: "Đừng cắt. "
Trương Dương nói: "Nhưng gã không nói là không cắt, hai anh căn bản không hiểu dỡ bom, nghe lời hai anh thì khẳng định là xong đời. " Hắn đột nhiên cắt nốt sợi vàng.
Cao Liêm Minh và Niên Vân Phượng sợ đến nỗi đồng thanh kêu thảm thiết, nhưng bọn họ rất nhanh phát hiện bom không hề nổ, hai người kinh hỉ vạn phần, Trương Dương nhanh chóng cắt dây trói trên người họ, nói: "Đi, lập tức rời khỏi nơi này. "
Niên Vân Phượng nói: "Cửa bị bịt rồi. "
Trương Dương căn bản không để ý tới hắn, tiếp tục phóng về phía trước, Cao Liêm Minh theo sát phía sau hắn, Niên Vân Phượng không có lựa chọn, chỉ có thể đi theo bọn họ ra ngoài, bọn họ rất nhanh liền điểm cuối, phía trước chính là vách tường của lò gạch, không còn đường để đi, Niên Vân Phượng kêu khổ không ngừng: "Tôi đã nói rồi mà!"
Trương Dương bỗng nhiên xoay người, tóm lấy cổ hắn, hung hăng ấn người hắn lên vách tường, khảm đao dí vào ót hắn, giận dữ hét: "Nói cho tôi biết, bọn họ là ai?"
Niên Vân Phượng bị ấn cho không hít thở được, chỉ chỉ vào cổ họng ý bảo hắn không thể nói, Trương Dương lúc này mới thả hắn ra, Niên Vân Phượng ho khan vài tiếng rồi nói: "Ông chủ là... Người Hongkong... Tôi chỉ biết hắn tên là Bang Tử!"
Cao Liêm Minh vỗ vỗ vào vách tường của lò gạch: "Không còn đường rồi, thật sự không còn đường rồi!"
Trương Dương chỉ chỉ lên trên, nói: "Bọn họ bịt được cửa nhưng không bịt được bên trên, chúng ta giờ đi lên. "
Niên Vân Phượng ngẩng đầu nhìn, từ chỗ này lên tên trên ít nhất cũng hai mươi thước, hắn cũng không có bản lĩnh này, Trương Dương vươn tay ra chế trụ huyệt đạo của hắn, đây là vì lo lắng sau khi hắn đi rồi thì Niên Vân Phượng sẽ làm hại Cao Liêm Minh, lại đưa khảm đao cướp được từ tay bọn cướp cho Cao Liêm Minh. Sau đó nhảy lên cao, khinh công của Trương đại quan nhân sớm đã lô hỏa thuần thanh, có điều hắn vẫn nghĩ đến một thân khinh công kinh thế hãi tục này sẽ dọa người khác, cho nên mặt nạ đeo trên mặt vẫn không cởi xuống, hắn lên trên rồi ném đèn pin cho Cao Liêm Minh, chờ Cao Liêm Minh bật đèn pin chiếu lên trên thì Trương đại quan nhân đã bò tới phần chóp.
Cao Liêm Minh thè lưỡi, không biết thằng ôn này rốt cuộc là bò lên bằng cách nào.
Ngồi trên nóc của Lão Quân dao, Trương Dương thấy rõ phía xa có đèn cảnh sát đang tiến về phía này, xem ra cảnh sát hành động cũng không phải là kéo còi vang trời, có điều ánh đèn trong đêm tối cũng rất gây chú ý, đám côn đồ đó nhìn thấy đèn cảnh sát khẳng định sẽ chạy trốn.
Trương Dương dõi mắt nhìn, thấy một chiếc xe đang dọc theo đường nhỏ chạy theo hướng chính bắc, hắn mặc kệ không thèm cứu Cao Liêm Minh và Niên Vân Phượng, hô xuống dưới: "Có người tới cứu các anh rồi, tôi đuổi theo đám người đó!"
Trương Dương rời khỏi Lão Quân dao, liền nhìn thấy Chu Sơn Hổ lái xe jeep tới ngoài cửa, thằng ôn này sau khi báo cảnh sát, quả nhiên thiếu kiên nhẫn, lo lắng Trương Dương có gì sơ xuất cho một đường đuổi theo tới đây.
Trương Dương nhảy lên xe jeep, lớn tiếng nói: "Đi theo hướng chính bắc!"
Chu Sơn Hổ lái xe lao ra ngoài, bằng vào kỹ thuật điều khiển thượng hạng đi trên đường quốc lộ giữa núi.
Bầu trời đen kịt, một chiếc xe jeep đang ra sức đuổi theo chiếc xe phía trước, bởi vì là đường quốc lộ của nông thôn, đường bởi vì thiếu tu sửa mà gập ghềnh mấp mô, tính năng tốt của xe jeep đã chiếm hết ưu thế.
Phì Hỉ nhìn phía sau có xe jeepkhông ngừng tiếp cận, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, hắn vừa lau mồ hôi trên mặt vừa thúc giục: "Nhanh lên, nhanh lên, mẹ nó, chúng sắp đuổi được chúng ta rồi. "
← Ch. 0797 | Ch. 0799 → |