← Ch.0812 | Ch.0814 → |
Nghiêm Tuấn Cường nghe Trương Dương nói vậy liền hai mắt sáng rực lên: "Thật sự là chưa muộn sao?"
Trương Dương gật đầu nói: "Chưa muộn! Nếu như cháu không giúp được chú, thì tại sao cháu phải nói ra chuyện này?"
Nghiêm Tuấn Cường mừng rỡ: "Tiểu Trương, nếu như cháu có thể giúp chú hoàn thành tâm nguyện này, chú..."
Trương Dương nói: "Chú đừng vậy, chú đừng nói những lời đằng sau nữa, cháu muốn giúp chú chữa bệnh là vì chú là chú của Tiết Vĩ đồng, cháu và Vĩ Đồng là anh em kết nghĩa, đương nhiên cháu sẽ giúp hết sức mình, cháu giúp chú cũng không phải là mong được lợi lộc gì, nếu như chú nói những lời đằng sau ra, thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi."
Nghiêm Tuấn Cường gấp gáp nói: "Tiểu Trương, cháu nói xem, chú nên làm thế nào?"
Trương Dương nói: "Mặc dù phải chữa thương cho chú, nhưng cũng không thể nào quá gấp rút, dù sao thì nội thương của chú đã tích lại đến ba mươi lăm năm, không phải là một sớm một chiều có thể chữa lành được ngay."
Nghiêm Tuấn Cường nói: "Theo như lời cháu nói, thì phải cần bao lâu?"
Trương Dương nói: "Muốn hồi phục hoàn toàn thì phải mất mười năm."
"Mười năm!" Nghiêm Tuấn Cường nghe thấy câu này, trên mặt ngay lập tức đầy thất vọng, cần phải biết rằng, Tiết Anh Hồng năm nay đã bốn mươi tuổi, đợi thêm mười năm nữa là năm mươi tuổi rồi, phụ nữ năm mươi tuổi mới sinh con, tỉ lệ thụ thai khá thấp, hơn nữa lại rất mạo hiểm, Nghiêm Tuấn Cường thầm buồn, xem ra ông trời thật sự không định khoan dung với ông ta rồi.
Trương Dương nói: "Chú đừng thất vọng, hoàn toàn hồi phục nội thương cần 10 năm, nhưng hồi phục khả năng sinh con của chú chỉ cần nửa tháng là nhiều nhất."
Nghiêm Tuấn Cường cười khổ hạnh nói: "Tiểu Trương, cháu đừng nói như vậy nữa, cháu cứ nói vậy chú thật sự thành bệnh thần kinh rồi."
Trương Dương cười nói: "Cháu sẽ giúp chú bốc chút thuốc, sau khi chú uống vào sẽ có thể nhanh chóng hồi phục kinh mạch của chú, trong thời gian này, chú nhất định không được luyện Thất Thương Quyền nữa, lần này cháu đi, nếu như thuận lợi, trong vòng nửa tháng là có thể về rồi, đợi đến khi cháu về, cháu sẽ giúp chú trị thương, cháu đảm bảo, không đến nửa năm sau, chú nhất định có thể làm cho cô có bầu."
Nghiêm Tuấn Cường cười vui vẻ, nhiều năm như vậy, ông ta đã đi tìm đủ loại thầy thuốc, nhưng chẳng ai nói được đúng nguyên nhân cả, Trương Dương đã nói chắc nịch như vậy, ông ta chẳng ngại gì mà thử, có lẽ lần này thật sự có thể đạt được tâm nguyện!
Trương Dương giúp Nghiêm Tuấn Cường một mặt là do như hắn đã nói, Tiết Vĩ Đồng và hắn là anh em kết nghĩa.
Còn một mặt nữa là vì hắn cảm thấy hai vợ chồng Nghiêm Tuấn Cường tốt bụng, Trương Dương thật sự không cần báo đáp gì.
Sáng ngày hôm sau, Trương Dương và Trần Tuyết đã đến Nhật Sát Tắc, mặc dù Tiết Vĩ Đồng muốn đi cùng họ cho vui, nhưng Trương Dương lại khuyên cô hãy ở lại, dù sao thì hắn không muốn nói chuyện An Ngữ Thần có thai cho nhiều người biết.
Mặc dù Tiết Vĩ Đồng ngoài mặt thì xuề xòa, nhưng trong lòng thì lại hiểu rất rõ, từ lời của Trương Dương đã biết rằng hắn có bí mật không muốn cho mình biết, vì vậy cũng đã bỏ ý định đi cùng Trương Dương, hơn nữa, lâu rồi cô ta không đến Tây Tạng, cô của cô ta là Tiết Anh Hồng cũng không muốn để cô ấy đi, rất nhiều điều muốn nói cùng cô ấy.
Nghiêm Tuấn Cường đích thân đưa Trương Dương đến bên máy bay trược thăng. Đây là chiếc máy bay S-70, Nghiêm Tuấn Cường nói với Trương Dương, trước khi nhập chiếc máy bay này về, quân đội của họ không thể nào sử dụng trực thăng ở độ cao trên 3000 mét so với mặt nước biển. Trên cao nguyên phủ tuyết có độ cao bình quân trên 3000 mét, hàm lượng không khí chỉ còn thấp hơn một nửa, công suất của máy nào cũng giảm khoảng 40%. Dù là sau khi dẫn nhập kỹ thuật này, quân đội của họ vẫn phải bỏ ra nguồn nhận lực và vật lực rất lớn mới có thể bay ở độ cao trên 3000 mét, phải nghiên cứu các loại lý luận về tải trọng và trọng lượng, giải quyết vô số vấn đề về công suất, rồi lại tiến hành bay thử. Cuối cùng đã khắc phục được những khó khăn về kỹ thuật, giải quyết được vấn đề bay. Giờ đây những chiếc máy bay đã được thông qua cải tạo này có thể bay ở độ cao trên 5200 mét so với mực nước biển, loại máy bay trực thăng này hơi có khác biệt so với máy bay của Mỹ.
Trương Dương không hiểu nhiều về mảng quân sự, hắn cũng chẳng muốn ngồi máy bay, trước khi đi lên máy bay hắn đưa một viên Nghịch Thiên Đan cho Nghiêm Tuấn Cường, nói với ông ta cách uống, rồi dặn thêm: "Nhất định phải nhớ lời cháu dặn đó, tạm thời đừng luyện võ nữa, đợi khi cháu về rồi tính."
Nghiêm Tuấn Cường thấp giọng nói với Trương Dương: "Tiểu Trương, việc này..."
Trương Dương đã đoán được ý của ông ta qua thái độ của ông ta, liền cười nói: "Chú yên tâm, trời biết đất biết, hai chú cháu ta biết, cháu sẽ không nói với người khác đâu."
Nghiêm Tuấn Cường giơ ngón tay cái về phía Trương Dương.
Trương Dương lúc này mới cùng Trần Tuyết lên máy bay, sau khi ngồi xong, trực thăng liền cất cánh. Trương Dương thở phào một hơn, nhìn Trần Tuyết ở bên cạnh mình, phát hiện ra cô đã đeo kính râm rồi, và đã nhắm mắt nằm trên chỗ ngồi, thể hiện rằng không muốn nói chuyện với Trương Dương, Trương đại quan cười khổ hạnh lắc đầu, thái độ của nha đầu này với hắn từ trước đến giờ đều vậy, mặc dù lần này đến để giúp đỡ, nhưng việc An Ngữ Thần có thai phải nói thế nào đây? Thật là khó mở miệng!
Trương đại quan vốn cũng muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng tên này vẫn còn nghĩ đến chuyện đó, đến giờ vẫn chưa nói mục đích của lần này, sắp sửa phải vén màn bí mật rồi, việc này liệu có phải là một sự bất ngờ vui vẻ với Trần Tuyết không?
Tên này biết rằng, nhất định là không.
Trong trạng thái như vậy, máy bay trực thăng đã đến hồ Samzhub, Trương Dương không bảo người lái máy bay đến thẳng chỗ ở của An Ngữ Thần, mà dừng lại ở nơi cách biệt thự hơn một cây số, dừng lại trên một thảm cỏ bằng phẳng.
Hai người xuống máy bay, phi hành viên cười vẫy tay tạm biệt Trương Dương.
Trương Dương đứng ở đó nhìn trực thăng bay lên, thảm cỏ xung quanh lay động như mặt hồ vậy.
Trần Tuyết vừa xuống máy bay đã bị hấp dẫn bởi cảnh sắc nơi đây, những ngọn núi đủ màu, thảm cỏ xanh, cánh rừng bất tận, ở những địa hình núi khác nhau, cảnh sắc cũng không giống nhau, khi đến đỉnh núi, toàn bộ đã biến thành một màu trắng muốt, đi tiếp lên nữa là bầu trời xanh ngăn ngắt, trên bầu trời là những đám mây trắng đang nhởn nhơ, mây ở đây trông như mô hình 3D vậy, ánh mặt trời chiếu cả bóng mây lên mặt hồ tĩnh lặng, nước hồ cũng giống như một viên đá quý xanh ngắt, phần được ánh mặt trời chiếu thẳng xuống lộ ra màu vàng, chỗ gần bờ hồ vì màu của núi nên đã lộ ra màu bảy sắc cầu vồng, một đàn chim không biết tên, bay cao mãi trong ánh nắng, vẽ những vạch giữa trời và đất.
Trần Tuyết tĩnh lặng đắm mình trong cảnh đẹp trước mắt, hèn chi người ta vẫn nói rằng Tây Tạng là nơi gần với thiên đường nhất.
Trương Dương chỉ về hướng không xa, là biệt thự gỗ xây dựng trên bờ hồ, rồi mỉm cười nói: "Ở đó!" Trần Tuyết gật gật đầu.
Nụ cười của Trương Dương ít nhiều đã lộ vẻ không tự nhiên, mặc dù đến bây giờ Trần Tuyết vẫn không hỏi hắn mục đích của chuyến đi này, nhưng Trương đại quan biết rằng, bí mật này đã sắp sửa không giữ được nữa, hắn ho khan một tiếng rồi nói: "Gì ấy nhỉ..."
Trần Tuyết nói: "Có gì thì anh cứ nói thẳng ra, đừng lắp ba lắp bắp nữa."
Trần Tuyết nói: "Gì nhỉ..."
Trần Tuyết bắt đầu cảm thấy cảnh giác, tên này gọi cô từ xa xôi đến tận cao nguyên này, chẳng lẽ là vì ý đồ gì xấu xa sao? Mặc dù cảnh giác, nhưng Trần Tuyết không hề sợ hãi, Trương Dương tuyệt đối không phải là một người xấu, ít nhất với cô, Trương Dương không xấu.
Thấy đã sắp đến biệt thự, Trương đại quan cố gắng nói: "Gì nhỉ..."
Trần Tuyết nói: "Anh có thể nói nhanh hơn một chút không!" Dù có nhẫn nại tốt đến thế nào giờ cũng bị tên này làm cho bực mình.
Trương Dương cười nói: "Cô đừng giận, cái đó...Tôi mời cô đến đây là để giúp cứu Tiểu Yêu..."
Trần Tuyết nói: "Được tôi! Cứu người là việc tốt mà!"
Trương Dương nói: "Chủ yếu là bảo cô giúp đỡ chăm sóc."
Trần Tuyết nói: "Chuyện nhỏ mà, có cần thiết phải thần bí vậy không?"
Trên trán Trương Dương đã lấm tấm mồ hôi: "Cô ấy...Cô ấy..."
Lời đằng sau đã không cần phải nói nữa, vì hắn đã nhìn thấy An Ngữ Thần đứng ở giữa núi hoa phía đằng xa xa, cô nhìn họ đầy ngạc nhiên và cũng đầy khó hiểu, bụng của An Ngữ Thần đã nhô cao rồi, tay trái của cô để lên bụng, đứng ở giữa ánh mặt trời, cơ thể được chiếu rọi một màu vàng, điều này làm cho cô trở nên đẹp thần kỳ, cảm giác này trước đó Trương Dương chưa từng phát hiện ra, hắn rất nhanh đã hiểu rằng đây là vẻ đẹp của một người mẹ.
Đến tận bây giờ, Trần Tuyết mới hiểu rằng tại sao tên này lại lắp ba lắp bắp vậy, không thể mở miệng nói với cô, hóa ra An Ngữ Thần đã có thai, không cần hỏi cũng biết việc này chắc chắn có liên quan đến hắn, nếu như cô nhớ không nhầm, thì An Ngữ Thần là đồ đệ của Trương Dương, sư phụ làm cho bụng của đồ đệ lớn lên, tên này thật là chẳng biết xấu hổ.
An Ngữ Thần trông đã chững chạc hơn trước kia nhiều, tấm lòng của phụ nữ sẽ dần lớn lên trong khi có thai, suy nghĩ mọi việc không đơn giản như trước đó nữa, cô không hề tỏ ra bất an và khó xử, mỉm cười đi về phía Trần Tuyết, đến trước mặt Trần Tuyết, cô giơ tay ra nắm lấy tay Trần Tuyết: "Trần Tuyết, nghe Trương Dương nói rằng cô có thể đến tôi thật sự rất mừng."
Trương đại quan há to miệng, miệng tên này giờ có thể nhét vừa một quả trứng vịt, nếu như ở trước kia, thì An Ngữ Thần dù thế nào cũng sẽ không nói những lời này, cô ấy đã thay đổi, cô ấy đã biết đối phó với những trường hợp này thế nào, biết làm thế nào để phá giải cục diện khó xử này.
Trần Tuyết mỉm cười: "An tiểu thư, nói thật, tôi thật sự không biết cô ở đây."
Điều Trần Tuyết nói là sự thật, điều bất ngờ này Trương Dương dành cho cô ấy thật sự quá lớn, dù là cô ấy rất bình tĩnh, nhưng giờ cũng đã cảm thấy bất ngờ, Trần Tuyết đột nhiên ý thực được mình không phải không quan tâm đến việc của Trương Dương như mình từng nghĩ, từ trước đến giờ, cô chỉ là né tránh vấn đề, không ngừng nhắc nhở bản thân không được để ý đến Trương Dương, nhưng nội tâm của cô ấy thật sự nghĩ thế nào, ngay cả cô ấy cũng không biết nữa.
An Ngữ Thần mỉm cười nói: "Vào trong ngồi đi!" Thật ra An Ngữ Thần cũng không hiểu tại sao Trần Tuyết lại đến đây, cô không hiểu tại sao Trương Dương lại đưa Trần Tuyết đến đây, trong lòng cô ấy vốn nghĩ rằng việc này sẽ là bí mật của họ.
An Ngữ Thần sắp xếp phòng ở trên tầng hai cho Trần Tuyết, từ cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh đẹp của hồ bên ngoài.
Khi Trần Tuyết sắp xếp đồ đạc trong phòng, Trương Dương cùng An Ngữ Thần vào phòng của cô, bước vào phòng, hắn ôm lấy An Ngữ Thần từ đằng sau, mặt để sát vào mặt của An Ngữ Thần.
An Ngữ Thần nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng cọ xát vào mặt hắn, nói nhỏ: "Tại sao Trần Tuyết lại đến đây?"
Trương Dương lúc này mới nói lý do thật sự tại sao hắn mời Trần Tuyết đến.
An Ngữ Thần thầm thở dài một hơi, rồi quay người lại, ôm lấy cổ Trương Dương, rồi tựa đầu vào trán hắn, nói nhỏ: "Chỉ là em lo lắng rằng việc này bị người khác biết sẽ mang đến phiền toái cho anh."
Trương Dương nói: "Em yên tâm đi, Trần Tuyết không phải là loại người đó!"
"Cô ấy có biết anh là cha đứa bé không?"
Trương Dương cười nói: "Anh không nói, nhưng có lẽ cô ấy có thể đoán được."
An Ngữ Thần giụi giụi chân hơi khó xử, cánh tay của Trương Dương nhẹ nhàng sờ vào bụng của cô, cảm giác có sự chấn động, liền cười nói: "Nó đang đạp anh này."
An Ngữ Thần cười khanh khách: "Thật à, thật là, nó không thích anh rồi!"
Trương Dương cười nói: "Sao lại thế được, anh là cha ruột của nó, làm sao nó lại không thích anh được."
*****
Trương Dương lại cảm thấy bàn tay mình động đậy, trạng thái lúc này của Trương đại quan thật là ấm áp khó hình dung, tình thân cốt nhục, đây là thiên tính của con người, dù là lúc đầu đứa bé này đến là để cứu tính mạng của An Ngữ Thần, có thành phần thuốc trong đó, nhưng khi thật sự có được sinh mạng này, Trương đại quan vẫn rất xúc động.
An Ngữ Thần nói nhỏ: "Trương Dương, em xin anh một việc!"
Trương Dương gật đầu, nhìn đôi mắt dịu dàng của An Ngữ Thần.
"Dù là xảy ra chuyện gì, anh cũng phải đảm bảo con chúng ta được bình an!"
Lòng Trương Dương chợt nhói lên, hắn hiểu rằng tại sao An Ngữ Thần lại nói những lời này.
An Ngữ Thần đã sớm biết ý nghĩa của đứa con này với cô, Trương Dương và cô đi đến bước cuối cùng này, lực thúc đẩy thật sự là để cứu tính mạng của An Ngữ Thần, chỉ khi cô có thai, mới có thể sinh ra kinh mạch mới thông qua mối dây nối mẹ con, từ đó thay đổi thể chất của cô ấy, trị tuyệt mạch bẩm sinh của cô, nhưng cách này về lí thuyết có thể sử dụng được, còn về thực tế, thì ngay cả Trương Dương cũng không chắc chắn, An Ngữ Thần đã thỉnh giáo Ân Thiền pháp sư, Ân Thiên pháp sư đã phân tích chuyện này rất rõ ràng, không phải là không có cơ hội, mà là cơ hội cực kỳ nhỏ bé, vì vậy An Ngữ Thần mới đề xuất yêu cầu này.
Trương Dương lặng yên nhìn An Ngữ Thần, rồi thấp giọng nói: "Em yên tâm, anh nhất định sẽ làm cho em khỏe mạnh, và con cũng không sao."
An Ngữ Thần nói: "Em tin anh, nhưng em vẫn muốn anh hứa với em, nếu như mọi việc không giống với những gì anh tưởng tượng, thì em muốn anh đảm bảo cho con chúng ta được bình yên."
Trương Dương cắn môi, không nói gì cả.
Đột nhiên An Ngữ Thần ôm chặt lấy hắn, nước mắt trào ra, rất nhanh đã dính ướt áo của Trương Dương: "Em muốn anh hứa với em!"
Trương Dương nhẹ nhàng vuốt mái tóc của An Ngữ Thần, trong lòng cảm thấy đau đớn vô cùng tận, yên lặng một hồi lâu, hắn mới thấp giọng nói: "Anh hứa với em!"
Ngồi bên bờ hồ thưởng thức trà đúng là một việc cực kỳ thú vị, Trương Dương đích thân pha trà cho Trần Tuyết, rồi mỉm cười nói: "Hồng Trà ở núi cao, nước là nước tuyết, cô nếm thử xem, ở trong nội địa không bao giờ thưởng thức được hương vị thế này."
Trần Tuyết cười điềm đạm, cầm cốc trà lên, nhấm một ngụm rồi nhẹ nhàng nói: "An tiểu thư đi nghỉ rồi."
Trương Dương gật đầu nói: "Mạch tượng của cô ấy khá ổn định, còn hơn ba mươi ngày nữa là đến ngày dự sinh."
Trần Tuyết nhấm một ngụm trà nữa rồi nói: "Anh rất xem trọng đứa con này?" Có một vài thứ đến lúc không thể nào tránh được. Mặc dù Trương Dương và An Ngữ Thần từ đầu đến cuối đều không thừa nhận đứa con này là kết tinh của tình cảm giữa họ, nhưng Trần Tuyết vẫn hiểu.
Trương Dương nhìn mặt hồ ở phía đằng xa rồi thấp giọng nói: "Tình hình của Tiểu Yêu rất phiền phức, bẩm sinh đã là tuyệt mạch, nếu không phải vì gặp được tôi, có lẽ cô ấy đã chết từ mấy năm trước rồi, tôi đã nghĩ không ít cách cứu chữa, nhưng sự thật chứng minh rằng, những cách ấy đều không sử dụng được, mãi đến tận sau này tôi mới gặp được Lý đạo trưởng."
Trần Tuyết nói: "Lý đạo trưởng?"
Trương Dương gật đầu nói: "Ông ấy đã cho tôi một quyển mật tịch, liên quan đến Tiên Thiên Công." Nói đến đây, Trương Dương ý thức được rằng không thể nói mọi việc quá trực tiếp, dù sao thì giữa hắn và Trần Tuyết vẫn chưa quen thân đến mức độ đó, có một vài điều phải nói đường vòng, con gái nhà người ta không thể nào mặt dày như hắn được.
Trương Dương nói: "Tiên Thiên Công đã cho tôi một gợi ý, Tiểu Yêu bẩm sinh đã bị tuyệt mạch, chỉ có cách này mới có thể làm cho cơ thể cô ấy sinh ra kinh mạch mới, nhưng muốn cứu cô ấy, không thể đợi đến khi thai nhi trưởng thành, cách này mặc dù được, nhưng mạo hiểm rất lớn, nếu như không nắm vững được, có lẽ cả hai mẹ con sẽ đều gặp nguy hiểm."
Trần Tuyết nói: "Ý của anh là, đứa trẻ này chỉ là một vị thuốc, Tiểu Yêu có thai chỉ là để cứu lấy tính mạng của cô ấy?"
Trương Dương thở dài nói: "Tiểu Yêu đã xin tôi một việc, bảo tôi dù thế nào cũng phải đảm bảo được tính mạng của đứa bén này."
Trần Tuyết nói: "Anh nắm chắc được mấy phần?"
Trương Dương nói: "Tôi không biết."
Nếu như giờ đây muốn chắc chắn đảm bảo tính mạng của đứa trẻ, thì Trương Dương rất chắc chắn, nhưng muốn đảm bảo được cả hai mẹ con được bình an, thì Trương Dương thật sự không chắc điều này, hắn không chắc bất cứ một chút nào.
Trần Tuyết nhận ra nội tâm hắn đang phiền muộn, liền nhẹ nhàng nói: "Người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn, nếu như anh chữa bệnh cho cô ấy với tâm trạng hiện tại, sợ rằng anh không những không cứu được cô ấy, mà lại còn hại cô ấy nữa, dù là y thuật của anh thế nào, thì càng quan tâm càng thêm loạn là một điều chẳng ai có thể thay đổi được."
Trương Dương nói: "Tôi biết chứ, nhưng việc này có liên quan mật thiết đến tôi, muốn giữ bình tĩnh thật sự rất khó, đây cũng là nguyên nhân thật sự tôi tìm cô đến đây, trong số những người tôi quen, chỉ có nội lực của cô là thuần túy nhất, tôi tìm cô đến không phải là để giúp cô ấy, mà là để giúp tôi, khi tôi giúp cô ấy đả thông kinh mạch rất có thể xảy ra sai sót, lúc đó cần có cô làm cho tôi trấn tĩnh lại." Thật ra Trần Tuyết cũng đã đoán được mục đích của Trương Dương, nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp anh."
Trương Dương cũng không nói cảm ơn, mà cầm cốc trà lên nhấm một ngụm, nhìn về mặt hồ phía xa xa nói: "Đẹp quá!"
Trần Tuyết nói: "Anh có bao giờ nghĩ nếu thật sự phải đối mặt với lựa chọn anh sẽ làm gì không?"
Trương Dương cắn cắn môi rồi nói: "Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"
"Anh đã từng nghĩ đến chưa?"
Trương Dương nói: "Nếu thật sự phải đối mặt với sự lựa chọn, tôi sẽ cứu Tiểu Yêu..."
Trần Tuyết nói nhỏ: "Với anh, cô ấy rất quan trọng sao?"
Trương Dương gật đầu, nếu như nói đúng ra, thì mất đứa con còn có thể có lại, nhưng Tiểu Yêu thì chỉ có một, hắn không thể chịu được được sự đau khổ nếu mất đi cô ấy.
Trần Tuyết nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong ánh mắt đã lộ ra vẻ buồn rầu: "Trương Dương, tôi thật sự không hiểu nổi anh, anh đã có vợ chưa cưới, tại sao anh lại cứ dính vào nhiều chuyện tình cảm như vậy?
Trương Dương nói: "Ngay cả tôi còn không hiểu nổi chính bản thân mình, nếu như tôi nói rằng tình cảm của tôi đối với mỗi người đều là thật lòng, cô có tin không?" Trần Tuyết không nói gì.
Trương Dương nói: "Tôi biết rằng cô đang rất khinh thường tôi, nhưng tôi lại có tính cách như vậy, mặc dù giờ đây tôi đã ý thức được chính mình đã tạo nên một loạt phiền toái, gây khổ sở cho nhiều người con gái như vậy, nhưng tôi thật sự không thể thay đổi được chính mình."
"Anh đã bao giờ nghĩ đến việc chịu trách nhiệm chưa?"
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi sẽ sắp xếp cho mỗi người một cuộc sống tốt đẹp!"
Trương đại quan suýt nữa nói ra ý nghĩ rằng sẽ cưới tất cả mọi người, thậm chí với Trần Tuyết hắn cũng có ý định này, có điều Trương đại quan vẫn biểu lộ ra việc khiêm nhường, đương nhiên loại khiêm nhường này chỉ là do hắn tự cảm thấy vậy, với người khác, những lời hắn nói đã đủ làm kinh thiên động địa, và cũng rất mất mặt.
Trần Tuyết nói: "Nếu như tôi không phải biết anh từ sớm, thì tôi thật sự sẽ nghi ngờ rằng anh là quái vật từ thời cổ đại đến! Toàn những tư tưởng phong kiến trong đầu anh, anh còn muốn một chồng nhiều vợ. Anh còn muốn năm thê bảy thiếp ư?"
Trương đại quan đột nhiên nói: "Nếu như tôi thật sự là quái vật chạy đến từ thời cổ đại thì sao?"
Trần Tuyết nhìn hắn, trong ánh mắt không hề có sự bất ngờ nào, cô nhẹ nhàng nói: "Anh giống như Văn Linh vậy, đều là một dấu chấm hỏi rất lớn, gia cảnh nhà anh tôi biết rất rõ, anh học được y thuật kỳ lạ này từ lúc nào? Và anh học được võ công từ khi nào? Anh có nhớ đã từng đến huyện Xuân Dương không? Anh có nhớ tưởng rằng anh quen tôi, thì anh thật sự đã quen rồi không? Tại sao anh lại hứng thú với chuyện của Văn Linh đến vậy? Tại sao anh lại cảm thấy quent huộc với những di vật tìm được trong động chứ?"
Trương đại quan ngớ người, một lúc sau mới cười hà hà, dùng tiếng cười để che đậy sự căng thẳng của mình. Xem ra Trần Tuyết nghi ngờ hắn đã không phải là ngày một ngày hai nữa, hắn không thể giải thích nổi, chẳng giải thích được chuyện gì cả, nhưng ngoài Trần Tuyết, chẳng có ai từng nghi ngờ hắn như vậy.
Trần Tuyết nói: "Giờ anh có gì muốn nói với tôi không?"
Trương Dương nhìn đôi mắt trong veo của Trần Tuyết, đột nhiên cảm thấy dường như hắn thật trần trụi trước cô, cảm giác này làm cho hắn cảm thấy khá khó chịu, Trương đại quan cười hà hà, cười có vẻ hơi ngốc nghếch, khi con người muốn giả ngốc, thường làm như vậy.
Trần Tuyết nhìn hắn lạnh lùng.
Trương Dương nói: "Đúng, những điều cô nói đều đúng cả, tôi muốn một chồng nhiều vợ, tôi muốn năm thê bảy thiếp, không những vậy, tôi cũng có ý định với cô, đừng tưởng rằng giờ đây cô ở cách xa tôi, không thể xâm phạm, nhưng có một ngày..."
"Làm sao?" Ánh mắt của Trần Tuyết hơi sắc lạnh.
Trương đại quan không nói được gì nữa. Hắn nuốt nước bọt, nói thật lòng, đối diện với phái nữ ít khi hắn cảm thấy sợ, nhưng chỉ có Trần Tuyết là làm cho hắn cảm thấy không được tự tin, có lẽ là vì bị Trần Tuyết nắm được mệnh mạch, Trương đại quan không nay không thể đối phó được, ánh mắt của hắn nhìn về phía đằng xa, chỉ vào ngọn núi đầy tuyết rồi nói: "Ngọn núi đó có cao không?"
Trần Tuyết không thèm để ý đến hắn.
Trương Dương nói: "Dù là có cao và lạnh đến mấy, cũng có một ngày tôi có thể trèo lên đó, đạp nó..." Trương đại quan cảm thấy câu này của mình không thích hợp, bèn dừng một chút rồi nói: "Đè nó dưới người!"
Trần Tuyết phản ứng khá lạnh lùng, cô chẳng tỏ vẻ xấu hổ cũng không tỏ ra tức giận, mà đứng dậy nói: "Tư duy của anh đã hoàn toàn hỗn loạn rồi, sống chỉ để chinh phục thôi." Cô nói xong liền đi về phía biệt thự gỗ.
Trương Dương nói: "Vậy cô sống là vì cái gì?"
Trần Tuyết nói: "Vì tình yêu!"
Trương đại quan nghĩ đi nghĩ lại câu này của Trần Tuyết, nhưng rất lâu mà vẫn không thể nghĩ ra ý nghĩa thật sự của nó, yêu cũng là một loại chinh phục, anh không thể chinh phục trái tim phụ nữ, họ làm sao yêu được anh? Trương đại quan nói lớn: "Điều này đâu có mâu thuẫn chứ!"
Ở đằng xa vang lên tiếng chó sủa, Tiểu Lạt Ma Đa Cát ngồi trên con chó ngao lớn đi đến, đằng sau còn có một con chó đen.
Trương Dương cười hà hà đứng dậy, Đa Cát nhìn thấy hắn cũng cười vẫy vẫy tay với hắn, cậu bé xuống đất, chỉ về phía đằng xa, con chó ngao liền chạy về bãi cỏ, con chó đen chạy theo cùng chơi đùa.
Nhìn con chó trắng và chó đen chơi với nhau trên bãi cỏ, Trương đại quan cảm thấy rất nản: "Hai chúng nó sao vậy? Đang yêu đấy à?"
Đa Cát cười hì hì, mấy lời này của Trương Dương thật là thú vị.
Trương đại quan lắc lắc đầu: "Chẳng xứng đôi vừa lứa gì hết, con chó ngao trắng này đúng là chẳng biết chọn người! Nếu muốn tìm thì cũng phải tìm một con môn đăng hộ đối chứ, dù là tự mình hạ thấp mình, thì cũng phải tìm một con chó trắng chứ!"
Đa Cát nói: "Đều là chó cái cả đấy!"
Trương Dương nói: "Tình yêu đồng tính à? Thế là thế nào chứ, động vật mà cũng chơi trò này sao."
Đa Cát hơi đỏ mặt, Trương đại quan nói chuyện chẳng chịu ý tứ gì hết.
Trương Dương giờ mới ý thức được Đa Cát ở trước mặt chỉ là một đứa nhóc, lời vừa rồi của hắn đúng là có chút không thích hợp, bèn cười nói: "Sư phụ của cậu đâu rồi?"
Đa Cát nói: "Sư phụ đang ở trong bệnh viện!"
Trương Dương gật đầu, đưa Đa Cát cùng vào biệt thự gỗ.
An Ngữ Thần vừa tỉnh dậy, thái độ lười nhác làm cho cô càng đẹp thêm, cô và Trần Tuyết ngồi ở ghế sô pha nói chuyện, hai người xem ra rất hợp gu nhau, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khanh khách, nhìn thấy Đa Cát, An Ngữ Thần vẫy tay với cậu bé: "Đa Cát, để tôi giới thiệu cho cậu một chị!"
Đa Cát cười bước đến, cậu ta mang đến cho An Ngữ Thần chút thuốc, thời gian này Ân Thiền pháp sư cách một vài ngày lại trị bệnh cho An Ngữ Thần, điều chế các loại thuốc phù hợp với thể chất của cô ấy, có thể nói rằng, thời gian này An Ngữ Thần có thể ổn định được bệnh tình có liên hệ không nhỏ với Ân Thiền pháp sư.
Việc luyện tập Yoga của An Ngữ Thần sau khi được Ân Thiền pháp sư chỉ điểm, giờ đây cũng ngày càng thuần chất hơn, Trương Dương sau khi bắt mạch cho cô đã phát hiện ra, thể chất của cô ấy đã mạnh khỏe hơn so với lúc rời khỏi chỗ hắn, điều này là một việc rất mừng với Trương Dương, cần phải biết rằng đả thông kinh mạch vẫn là một việc cực kì khó khăn gian khổ, nếu như không có thể chất cứng rắn là cơ sở, nhất định sẽ rất nhiều nguy hiểm.
← Ch. 0812 | Ch. 0814 → |