← Ch.0813 | Ch.0815 → |
Đêm đã khuya, mọi người đều yên lặng, Trương Dương nằm trên giường khó đi vào giấc ngủ, sự việc ngày càng đến gần, Trương Dương càng cảm thấy bất an, Trần Tuyết có một điểm nói không hề sai chút nào, người trong cuộc luôn không nhìn ra thế sự, với quan hệ thân thiết giữa hắn và An Ngữ Thần, không hề thích hợp để hắn chữa cho An Ngữ Thần, quan tâm thêm loạn, nhưng ngoài hắn ra, thật sự không thể nào nghĩ ra một ai khác có năng lực như vậy, Trương đại quan đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.
Có một việc từ đầu đến cuối Trương Dương không nói với An Ngữ Thần, muốn trị được tuyệt mạch bẩm sinh của cô, không thể đợi đến thai nhi sinh tự nhiên, từ thái độ yêu thương của An Ngữ Thần với cái thai, Trương Dương thật sự không đủ tự tin để thuyết phục cô ấy.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Trương Dương nghe thấy cánh cửa phòng vang lên âm thanh nhè nhẹ, nhìn thấy An Ngữ Thần mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng chầm chậm bước vào, đôi mắt nhìn hắn trong bóng đêm, đặt một nụ hôn nhè nhẹ lên mặt hắn.
An Ngữ Thần cũng nhìn thấy hai con mắt của Trương Dương trong bóng tối, cô mỉm cười dịu hiền, rồi ngồi xuống bên giường Trương Dương, giơ tay ra nhẹ nhàng ôm lấy mặt Trương Dương, Trương Dương nắm lấy tay cô rồi nói: "Muộn thế này rồi, sao em vẫn chưa ngủ?"
"Anh cũng đâu có ngủ!"
Trương Dương giở chăn ra, để An Ngữ Thần nằm bên cạnh mình, rồi ôm lấy cô vào lòng.
An Ngữ Thần nói: "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em."
Trương Dương nhẹ nhàng hôn lên môi cô, rồi cười nói: "Anh không biết, anh không ngủ được, có lẽ là vì sắp làm cha, nên anh quá xúc động."
Tay của hắn thò vào trong chiếc áo ngủ của An Ngữ Thần, sờ vào bụng của cô. Trong lòng hắn thầm nghĩ, tiểu tử này chắc sẽ đá ta mất, quả nhiên như vậy, bàn tay hắn lại bị đá một nhát.
An Ngữ Thần cười nhẹ nhàng nói: "Hình như nó không thích anh động vào người em đâu!"
Trương Dương nói: "Thế là không được rồi, không ngờ nó dám cướp người phụ nữ của anh, anh phải xử lý nó mới được."
An Ngữ Thần nói: "Làm sao anh biết nó nhất định là con trai?"
Trương Dương mỉm cười nói: "Anh là ai cơ chứ? Hạt giống của anh gieo mà anh lại không biết sao?
Tay của Trương đại quan từ chiếc bụng tròn căng của An Ngữ Thần đưa lên bộ ngực của cô, gần đây kích cỡ của ngực cô đương nhiên đã lớn hơn, Trương Dương nói: "Thật là lớn!"
"Xì! Nhìn cái dáng điệu của anh kìa, anh đúng là lưu manh! Anh không sợ con nghe thấy à."
Trương Dương nói: "Nó hiểu được những gì anh nói sao?"
An Ngữ Thần nói: "Con người là vạn vật chi linh, đương nhiên là nó có thể hiểu được rồi."
Trương Dương cười hà hà rồi nói: "Em thử nói xem, tiểu tử này sẽ trông giống em hay giống anh?"
"Giống em thì tốt hơn một chút!"
Trương Dương nói: "Nha đầu, em đừng bá đạo vậy có được không? Ít ra thì đứa nhóc này cũng là sự nỗ lực chung của hai chúng ta, kết quả của hai chúng ta hợp thành làm sao mà em lại chiếm dụng một mình được."
An Ngữ Thần nói: "Ôi chà, anh làm như anh là đại thần không bằng, anh đã được lợi lớn vậy từ em sao anh còn không nói."
Trương Dương nói: "Anh được lợi gì từ em nào?"
An Ngữ Thần nói: "Anh biết rõ rồi còn cố hỏi."
Trương Dương nói: "Cái đó không gọi là được lợi, cái đó gọi là một phát trúng ngay, là việc cả hai cùng tình nguyện làm, nói ra thì, nếu như em không đồng ý, thì chẳng phải anh phạm pháp sao?"
An Ngữ Thần nói: "Anh phạm pháp chứ còn gì nữa, em cảm thấy chúng ta thân như vậy, anh lại là sư phụ của em, mặc dù anh đã lộ ra bản chất sói già và làm việc vô liêm sỉ không bằng cầm thú với em, nhưng em là người lương thiện, em không thể nhẫn tâm ép anh vào ngục được, vì vậy em đã chấp nhận!"
Trương đại quan cười hà hà mở miệng lớn ra: "Nói như vậy, thì việc của hai chúng ta đều là do anh ép sao?"
An Ngữ Thần nói: "Chính là do anh ép!"
Trương Dương ép người về phái người của An Ngữ Thần, An Ngữ Thần sợ hắn đè vào đứa trẻ, bèn quay người đi, lưng dựa vào ngực hắn, cảm thấy hai tay của tên này lại sờ vào mông mình: "Hình như lớn thêm không ít!"
An Ngữ Thần không chịu nổi cười nói: "Kinh thật, anh chẳng có lúc nào tử tế hết."
Trương đại quan ép sát vào người cô, An Ngữ Thần cảm thấy cơ thể tên này đang thay đổi, liền nói nhỏ: "Đừng làm chuyện."
Trương Dương nói: "Anh phát hiện ra em ngày càng sexy rồi."
An Ngữ Thần mắng: "Bụng lớn thế này rồi còn sexy gì nữa?"
"Anh không nói được, nhưng cứ ôm em là anh lại cảm thấy rất khó kiềm chế."
An Ngữ Thần cảm thấy tên này đang cọ sát vào chỗ cô mẫn cảm nhất. An Ngữ Thần giơ tay nắm lấy tay hắn: "Đừng..."
Trương đại quan nhẹ nhàng cắn tai cô, tay thì nhẹ nhàng động chạm.
An Ngữ Thần đột nhiên hiểu dụng tâm của tên này, cấu hắn một nhát thật đau rồi nói: "Anh thật là xấu xa, anh chỉ muốn hành hạ em thôi."
Trương đại quan cười ha ha, vỗ nhè nhẹ lên người An Ngữ Thần: "Ai bảo em nói rằng anh ép em chứ? Ngoài miệng thì em không muốn, nhưng..." Hắn giơ ngón tay ướt ra trước mũi của An Ngữ Thần.
An Ngữ Thần quá xấu hổ, quay người đấm vào ngực hắn, sau đó ép sát mặt vào ngực hắn: "Xấu bụng thật, anh trêu em, anh cố ý trêu em!"
Trương Dương mỉm cười ôm lấy mặt của cô rồi nói: "Nha đầu, em chưa từng nghe câu làm chuyệ đó là kỳ lạc vô cùng sao?"
An Ngữ Thần nói: "Chẳng phải là để sinh con sao, có gì mà phải vui chứ?"
Trương đại quan cười hà hà nói: "Vui ở bên trong đó kìa!" Ngón tay hắn lại động vào bộ phận trên người An Ngữ Thần.
An Ngữ Thần lấy chân kẹp chặt hắn, rồi nhẹ nhàng nói: "Nếu như lần này hai mẹ con em đều có thể qua được kiếp nạn này, về sau anh muốn vui thế nào cũng được!"
Trương Dương cảm động gật đầu, hai người yên lặng ôm lấy nhau, thỏ thẻ từng lời, An Ngữ Thần đã ngủ thiếp đi trong lòng hắn từ lúc nào không biết. Trương Dương nhẹ nhàng hôn vào trán cô, đắp chăn cho cô, rồi mặc quần áo đi ra ngoài.
Giữa đêm, trăng sáng vằng vặc, vầng trăng treo trên đỉnh núi cao chọc trời, ánh trăng như dòng nước mát tràn lên núi, tràn lên hồ, cảnh hồ tuyệt đẹp gợn lên từng đợt sóng, giống như những cái vây cá màu vàng vậy, Trương Dương dứng ở đó hít thở không khí, bắt đầu tu luyện đại thừa quyết, từ khi lấy được đại thừa quyết, hắn chưa hề bỏ lỡ việc luyện tập, võ công này cực kỳ huyền diệu, với cảnh giới võ công của Trương Dương, ngộ ra được võ công đó cũng không hề nhanh chóng.
Yếu quyết thứ nhất của đại thừa quyết, chính là hít thở khí trời, nghe thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng sự hô hấp của bất cứ môn võ nào đều thông qua mũi, còn đại thừa quyết thì lại thông qua lỗ chân lông, điều này hoàn toàn khác biệt với những suy nghĩ về võ thuật trước đó của Trương Dương, mặc dù hắn đã nắm được cách không dùng mũi và miệng để hô hấp trong thời gian dài, giống như rùa nghỉ vậy, nhưng đều là dùng cách hạ việc trao đổi chất của cơ thể xuống, khi dùng đại thừa quyết, việc trao đổi chất của cơ thể không hề bị chậm lại, mà tốc độ hô hấp còn nhanh hơn gấp bội.
Với năng lực của Trương đại quan, đến giờ vẫn chưa nắm được cách hô hấp này.
Trương Dương ngồi khoanh chân trên bãi cỏ, mấy lần thử đều không thành, khi hắn đang cảm thấy bực bội, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ở phí sau, Trương Dương quay đầu lại, thì nhìn thấy Trần Tuyết xuất hiện sau lưng hắn, cười nói: "Muộn thế này rồi, cô vẫn chưa đi ngủ à?"
Trần Tuyết nói: "Có lẽ là vì vừa đến đây, nên tôi không ngủ được, từ cửa sổ nhìn thấy anh luyện võ ở bờ hồ vì vậy đến xem thế nào."
Trương Dương không giấu cô ấy: "Tôi đnag luyện đại thừa quyết, chỉ đáng tiếc là vừa bắt đầu đã gặp trở ngại, trước khi thổ nạp phương tôi luyện không giống với đại thừa quyết, muốn luyện đại thừa quyết, thì cần phải học được cách hô hấp đặc biệt này."
Trần Tuyết nói: "Dùng lỗ chân lông để hô hấp sao?" Cô đã nhìn qua đại thừa quyết đương nhiên hiểu được chỗ tuyệt diệu trong đó.
Trương Dương gật đầu nói: "Giờ đây tôi đã hiểu rằng tại sao người luyện đại thừa quyết lại ít như vậy, mới nhập môn đã khó như vậy rồi, những người có thể làm được điều này trên đời quả thật chẳng mấy ai."
Trần Tuyết nói: "Từ bỏ cách hô hấp thông thường đã quen thật sự rất khó khăn."
Trương Dương nói: "Tôi không giống với người khác, tôi biết quy tức thuật, và lại biết thuật hô hấp của Yoga, hai cách này đều có thể làm tốc độ trao đổi chất trong cơ thể giảm xuống mức tối thiểu trong trường hợp thiếu dưỡng khí, thậm chí có thể đạt đến một trạng thái giả chết để sinh tồn một thời gian dài."
Trần Tuyết nói: "Xem ra võ học phức tạp quá cũng chẳng phải là vấn đề gì tốt."
Trương Dương nói: "Giờ đây trạng thái của tôi giống như một người ăn rất no vậy, rõ ràng là trước mặt đầy những thức ăn ngon, tôi muốn ăn, nhưng lại không thể nào nhét nổi vào bụng nữa."
Trần Tuyết nói: "Vậy thì anh thử nôn một ít ra xem."
Trương Dương cười đau khổ nói: "Cô tưởng rằng ăn no quá có thể giải quyết dễ dàng vậy sao?"
Trần Tuyết nói: "Con người chỉ khi ở vào tuyệt cảnh mới có thể phát huy hết tiềm năng của mình, vấn đề của anh có lẽ là ở việc nắm vững quá nhiều thứ, muốn từ bó cách hô hấp đã quen thuốc, cơ thể đương nhiên sẽ lợi dụng quy tức thuật hoặc thuật nín thở của Yoga để giải quyết vấn đề của cơ thể, giả sử anh từ bỏ thổ nạp phương trước kia đã học, rồi lại không thể triển khai quy tức thuật và thuật nín thở của Yoga, lúc đó anh sẽ thế nào?"
Trương đại quan nói: "Có lẽ tôi sẽ chết mất!"
Trần Tuyết nói: "Vậy nếu như anh biết được đại thừa quyết thì sao?"
Trương Dương nói: "Cô bảo tôi dùng cách tự sát thương mình để luyện đại thừa quyết sao?"
*****
Trần Tuyết nói: "Đương nhiên bản thân anh không thể nào làm được, vì con người có bản năng muốn sống, anh không thể đột phá được, là vì anh không hề ép bản thân mình đến mức không còn đường lùi nữa."
Trương Dương nghĩ một lúc rồi nói: "Hình như cũng có lý đấy."
Trần Tuyết nói: "Hay là tôi giúp anh thử xem."
Trương Dương nói: "Thử thế nào? Chẳng lẽ cô định lấy một con dao kề vào cổ tôi à?"
"Lựa chọn của anh quá nhiều, nếu như anh không thể sử dụng quy tức thuật và thuật nín thở của Yoga, hoặc là sử dụng thứ gì đó khác, vậy thì anh chỉ còn lại một sự lựa chọn mà thôi."
Trương Dương nói: "Vậy thì thử xem!"
Trần Tuyết nói: "Tôi sẽ bịt mấy đường ngoài của anh lại, như vậy anh có thể sinh ra hơi thở trong."
Trương Dương gật đầu.
Trần Tuyết giơ tay muốn điểm vào huyệt đạo của hắn, khi sắp sửa chạm vào ngực hắn, đột nhiên cô dừng tay lại, rồi nói: "Anh không sợ tôi nhân thời cơ này để hại anh sao?"
Trương Dương cười nói: "Với cô, tôi không bao giờ lo lắng, cô thà hại bản thân mình cũng sẽ không nỡ hại tôi đâu!"
Trần Tuyết lạnh lùng: "Đúng là nằm mơ!"
Cô giơ tay nhanh chóng điểm vào huyệt đạo trước ngực Trương Dương, Trương đại quan giờ mới phát hiện ra cô gái này ra tay khá nhanh chóng, hơn nữa mỗi lần điểm huyệt lại truyền vào một luồng khí lạnh. Một thời gian không gặp, xem ra nội lực của Trần Tuyết đã ngày càng tiến bộ.
Trần Tuyết mắng: "Đang nghĩ gì vậy? Còn không mau luyện đi à?"
Trương Dương sau khi được cô nhắc nhở vội vàng tập trung tinh thần, nội tức đã thành thói quen muốn tập trung ở đan điền, nhưng vừa có suy nghĩ này, đan điền đã đau nhói, đường này không thông, trong đầu hắn ngay lập tức nghĩ đến quy tức thuật và thuật nín thở của Yoga, ngay lập tức bị hắn phủ quyết.
Con người chỉ khi ở trong tình huống không thể lựa chọn, mới có thể phát huy tiềm năng của mình, Trần Tuyết đã đóng chặt chỗ này đồng nghĩa với việc đóng chặt đường lùi của hắn, làm cho Trương Dương không còn sự lựa chọn nào khác, điểm khó nhất của đại thừa quyết là ở chỗ thay đổi cách nhả khí, với năng lực của Trương Dương, hắn bắt đầu tu luyện theo cách của đại thừa quyết, kiên trì chẳng được bao lâu liền cảm thấy ngày càng nghẹt thở, toàn thân của hắn như bị bọc một lớp ni *** vậy, không có chỗ nào thông gió cả.
Trương đại quan cố gắng chống đỡ, hai mắt trừng to, mặt đỏ bừng, gân ở cổ đã bắt đầu nổi rõ lên.
Trần Tuyết cũng nhận ra hắn đang không chịu nổi nữa, ngay lập tức đọc nhẹ khẩu quyết của đại thừa quyết, Trương Dương cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn nổi nữa, hắn muốn đứng dậy, giống như một người bị dìm cố gắng ngoi lên trên mặt nước vậy.
Trần Tuyết giơ tay ấn vai của hắn xuống, Trương Dương lại ngồi xuống, chỉ cảm thấy trọc khí đều quy tụ lại khắp người, và bay mạnh lên trên, xông vào đầu óc của hắn, bên tai dường như nghe thấy tiếng ầm ầm của đạn, bùm, một tiếng vang lên, trước mắt Trương Dương là một màn đen kịt, ngay sau đó đầu óc trống rỗng, trong lòng hắn thầm nói. Thảm rồi, thảm rồi, lần này thật sự chơi chết bản thân mình rồi!
Có điều rất nhanh sau đó, hắn liền cảm thấy môt luồng khí lạnh từ bên ngoài tràn vào cơ thể hắn, từng luồng từng luồng chảy vào, ngày càng mạnh hơn, khí vốn vị đóng lại giờ bị luồng khí này tràn vào và bắt đầu chuyển động, cảm giác khó chịu vừa rồi ngay lập tức hoàn toàn biến mất.
Mặc dù Trương đại quan nhắm mắt, nhưng trong đầu lại tưởng tượng ra một cảnh tượng rất đẹp, dưới ánh sáng trăng sao, một mình hắn ngồi ở giữa đất trời, trên cơ thể dường như là hàng nghìn hang động, một luồng ánh sáng sao từ thông qua động rọi vào trong cơ thể hắn, cơ thể hắn biến thành hoàn toàn trong suốt dưới ánh sáng sao, Trương Dương cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng trôi dạt rời khỏi mặt đất, đây là một cảm giác chưa từng có, hắn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sự biến đổi của từng bộ phận trên cơ thể, cơ thể hắn dường như đang hòa vào làm một với đất trời, khí trong người tương thông với đất trời, mãi mãi không dứt.
Trương Dương hiểu rằng mình đã nắm được cách hô hấp của đại thừa quyết, đây chính là điều mà đại thừa quyết thường nói, con người hòa vào làm một với thiên nhiên, nội lực của con người dù có tu luyện thế ào, cơ thể con người dù có mạnh mẽ thế nào, xét cho cùng vẫn phải chịu sự hạn chế của chính cơ thể mình, nhưng khi đã nắm được cách hô hấp hoàn toàn mới này của đại thừa quyết, có thể thông qua khí của đất trời để hóa thành nội khí của chính bản thân mình, lực lượng của nó không thể nào đong đếm, dùng cách này có thể bổ sung nội lực bị hao mòn, lúc này Trương Dương hoàn toàn thoải mái, tập trung toàn bộ tinh lực vào việc tu luyện đại thừa quyết.
Khi Trương Dương mở hai mắt trở lại hiện thực, đã trải qua hai tiếng đồng hồ rồi, Trần Tuyết đứng ở bên cạnh hắn không biết đã rời đi tự lúc nào, Trương Dương ngửi thấy một mùi đất nồng nặc ở trên người mình, cúi đầu xuống nhìn, lúc đó hắn mới phát hiện ra trên người hắn chẳng còn mảnh vải nào, quần áo của hắn rõ ràng đã bị nội lực làm cho rách hết, còn mùi đất trên người là do nội khí tẩy rửa lỗ chân lông.
Trương đại quan nhìn về xung quanh, may mà đêm khuya, không ai chú ý hắn đang trần như nhộng giữa không gian này, hắn lấy tay ôm lấy phía dưới, rồi vội vàng chạy về biệt thự, rồi tắm rửa sạch sẽ, chỉ cảm thấy lỗ chân lông trên người vô cùng thoải mái, sự thoải mái khó hình dung ra được, trở về trong căn phòng, thấy An Ngữ Thần vẫn đang ngủ say, Trương Dương nở một nụ cười, nghĩ lại trải nghiêm của đêm này, bằng sự giúp đỡ của Trần Tuyết, cuối cùng hắn đã nắm được cách hô hấp của đại thừa quyết, khắc phục được vấn đề khó khăn nhất trên con đường tu luyện.
Buổi sáng, Trương Dương lái xe, đến bệnh viện Ái Tâm do An Ngữ Thần quyên góp cùng với Tiểu Lạp Ma Đa Cát, từ khi bệnh viện đi vào hoạt động, đã miễn phí làm phẫu thuật mắt cho hơn hai trăm người dân Tây Tạng, đến bên ngoài cửa bệnh viện, có thể nhìn thấy khẩu hiệu màu đỏ có ghi hoan nghênh tiến sĩ Vu Tử Lương đến hiến tặng tình thương cho Tây Tạng.
Đa Cát nói với Trương Dương, hai vợ chồng Vu Tử Lương đã làm việc ở đây một tháng, và đã rời đi, nhưng vẫn chưa dỡ khẩu hiệu này xuống, tháng sau còn một đoàn bác sĩ kinh thành nữa đến đây để làm phẫu thuật tình nguyện.
Bệnh viện có tổng cộng năm tòa nhà, mặc dù độ cao đều không quá ba tầng, nhưng thiết bị trong đó khá tiên tiến, An Ngữ Thần đã đầu tư 8. 000. 000, mua thiết bị y tế tiên tiến cho bệnh viện, rồi còn xây dựng cho bệnh viện ba phòng phẫu thuật trình độ hàng đầu ở trong nước.
Trương Dương dừng xe, vào trong vườn bệnh viện, Ân Thiền pháp sư đang ngồi ở trước bàn phát thuốc cho người dân Tây Tạng.
Với người dân Tây Tạng, họ tin tưởng Ân Thiền Sư hơn là bệnh viện, bệnh viện này được nhiều người khen ngợi như vậy, chủ yếu là vì họ rất hi vọng vào Ân Thiên Sư.
Nhìn thấy Trương Dương, Ân Thiền Sư cười gật đầu, Trương Dương mỉm cười với y biểu thị lời cào, hắn không làm phiền Ân Thiền Sư, bảo Đa Cát đưa hắn đi tham quan một vòng quanh bệnh viện, sau khi trở về, những người dân Tây Tạng đến nhận thuốc không những ít đi mà lại còn tăng lên, có điều Ân Thiền Sư đã giao công việc của mình cho hai người đồ đệ, chầm chậm bước đến bên cạnh Trương Dương. Tiếng Hán của Ân Thiền Sư không được giỏi, giao lưu với Trương Dương chủ yếu là thông qua Tiểu Lạt Ma Đa Cát làm phiên dịch.
Ân Thiền Sư đầu tiên ngỏ lời cảm ơn đối với Trương Dương và An Ngữ Thần đã đóng góp xây dựng bệnh viện này, Trương Dương đồng thời cũng cảm ơn Ân Thiền Sư thời gian này đã chăm sóc cho An Ngữ Thần. Chủ đề của cuộc nói chuyện giữa hai người cuối cùng vẫn về An Ngữ Thần, Ân Thiền Sư nhận ra lần này Trương Dương đến là vì chuyện của An Ngữ Thần, và cũng đoán rằng hắn là cha của đứa con trong bụng An Ngữ Thần. Ân Thiền Sư nói: "Tiểu thư An bẩm sinh đã tuyệt mạch, sau khi có thai, thai nhi và mẹ đã sinh ra vô số kinh mạch, điều này làm cho bệnh tình của cô ấy đã lộ ra một cơ hội sống mới, tôi đã tra cứu rất nhiều điển tích về y học, muốn trị dứt điểm bệnh của cô ấy, cần phải dựa vào nội lực để làm cho kinh mạch trong cơ thể cô ấy được thông suốt, có thể hoàn thành việc này cần phải có một cao thủ nội lực thâm sâu."
Trương Dương nói: "Đại sư, lần này tôi đến đây là vì chuyện này."
Ân Thiền Sư nói: "Tôi muốn nghe cách trị liệu của anh!"
Trương Dương nói: "Trước kia tôi đã từng dùng nội lực để đả thông kinh mạch bị đóng của cô ấy, dùng thuốc bổ trợ để kéo dài sinh mệnh của cô ấy, nhưng cách này chỉ có hiệu quả trong thời gian ngắn, mặc dù đã kéo dài thêm cho cô ấy tuổi thọ được mấy năm, nhưng vẫn không thể nào trị dứt điểm được, lúc đó tôi thật sự không nghĩ nổi ra cách nào, mãi đến sau này, tôi được một vị tiền bối nói cho, mới nghĩ đến việc chỉ có để cô ấy mang thai mới có cơ hội trị bệnh cho cô ấy."
Ân Thiền Sư chầm chậm gật đầu, rồi y thấp giọng nói: "Nắm thời cơ là một vấn đề, không được quá muộn cũng không được quá sớm."
Trương Dương nói: "Đại sư thật là sáng suốt, vì vậy đứa con này không thể để đến lúc sinh nở tự nhiên, tôi đã xem mạch tượng của Tiểu Yêu, kinh mạch trong cơ thể đã hoàn toàn trưởng thành, cũng có nghĩa là, trong vòng ba ngày tôi phải tiến hành chữa trị cho cô ấy."
Ân Thiền pháp sư nói: "Nếu như vậy, đứa trẻ này không tránh khỏi việc phải sinh non, vì vậy vẫn phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm."
*****
Lòng Trương Dương lúc này vô cùng nặng nề, An Ngữ Thần là người yêu của hắn, nhưng đứa con trong bụng cô ấy lại là cốt nhục của hắn, nếu việc này xảy ra với bất cứ ai hẳn họ cũng rất khó lựa chọn, Trương Dương có một việc hắn không nói ra, để bảo đảm kinh mạch của An Ngữ Thần không bị tổn thất, khi hắn trị liệu cho An Ngữ Thần, không thể để cho đứa trẻ sinh ra trước, trong quá trình hắn trị liệu, thai nhi nhất định phải ở trong cơ thể của mẹ, đợi đến khi kinh mạch của An Ngữ Thần hoàn toàn được chữa trị xong, cũng có nghĩa là, mỗi khi trị liệu được một đường kinh mạch của người mẹ, thì đứa trẻ sẽ mất đi một đường kinh mạch, đến khi kinh mạch của mẹ hoàn toàn lành, đứa con này mới có thể sinh ra đời, với một thai nhi vẫn nằm trong bụng mẹ, quá trình trị liệu như thế này vô cùng nguy hiểm, cơ hội sống sót của nó quả thực rất mong manh.
Ân Thiền pháp sư thở dài rồi nói: "Thai nhi này chỉ là một liều thuốc, giết một người để cứu một người, a di đà phật! Ngã phật từ bi!"
Thái độ của Trương Dương cũng vô cùng buồn bã, hắn thật sự đã không còn lựa chọn nào khác.
Ân Thiền pháp sư nói: "Với tính cách của An tiểu thư, có lẽ cô ấy chưa chắc đã đồng ý hi sinh đứa trẻ để mình được sống."
Trương Dương biết rằng những lời Ân Thiền pháp sư nói đều là sự thật, nhưng dù vậy thì đã sao? Giờ đây hắn đâu còn lựa chọn nào khác.
Ân Thiền pháp sư nhìn Trương Dương một cách đầy đồng tình, rồi thấp giọng nói: "Anh chắc chắn đến từng nào về chuyện này?"
Trương Dương nghĩ rất lâu, không trả lời câu hỏi này của Ân Thiền pháp sư.
Ân Thiền pháp sư biết rằng nhất định lúc này tâm trạng của Trương Dương không hề vui vẻ chút nào, nên cũng không nhẫn tâm tiếp tục hỏi nữa.
Lúc này một người đệ tử của Ân Thiền pháp sư bước đến, nói với y: "Sư phụ, bên ngoài có mấy người quân nhân, họ đã đến đây để quyên góp vật tư cho bệnh viện chúng ta, và họ cũng muốn tham quan bệnh viện."
Ân Thiền pháp sư gật đầu, rồi đứng dậy ra đón họ.
Trương Dương vừa nghe đến hai chữ quân nhân, trong lòng liền cảm thấy chấn động, hắn không muốn gây sự chú ý cho người khác, hắn cùng Tiểu Lạt Ma Đa Cát về phòng làm việc đối diện để nghỉ ngơi, bên ngoài vang lên tiếng xe ô tô, nhìn thấy một chiếc xe quân dụng đi vào trong vườn của bệnh viện, bên trên đầy những đồ quyên góp, đằng sau còn có một chiếc xe Jeep quân dụng nữa theo sau, khi sĩ binh bê đồ quyên góp từ trên xe xuống, có ba người đi từ trên chiếc xe Jeep xuống.
Trương Dương không ngờ hắn quen cả ba người này, người đầu tiên là Kiều Bằng Phi, Kiều Bằng Phi vốn làm lính ở Tây Tạng, gã xuất hiện ở đây không có gì kỳ lạ, nhưng hai người đi theo thì làm cho Trương Dương ngạc nhiên vô cùng, đó chính là hai chị em Văn Linh và Văn Hạo Nam, Văn Hạo Nam mặc một bộ quần áo cảnh sát, người trông rất phong độ, từ nụ cười rạng rỡ trên mặt gã có thể đoán ra, có lẽ gã đã giải thoát mình được khỏi nỗi buồn trong quá khứ.
Văn Linh vẫn giữ thái độ lạnh lùng như trước đó, vẻ mặt vẫn trắng bệch như vậy, cô ta mặc một chiếc áo gió màu đen, trông rất yếu ớt, nhưng lại lộ ra vẻ lạnh lùng, làm cho người ta không dám lại gần.
Trương Dương hít một hơi, mẹ kiếp, sao cô ấy lại đến đây chứ? Chẳng lẽ chỉ là để đi tham quan du lịch thôi sao?
Tiểu Lạt Ma Đa Cát cũng nhận ra hành động của Trương Dương kỳ lạ, bèn thấp giọng nói: "Anh quen mấy người bên ngoài đó sao?"
Trương Dương lắc lắc đầu, thấp giọng nói với Đa Cát: "Cậu đi ra nghe xem họ nói gì nhé, còn nữa, nhất định đừng để họ biết tôi ở đây đấy."
Đa Cát gật gật đầu, rồi đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Kiểu Bằng Phi đã không phải là lần đầu tiên đến bệnh viện này nữa, gã chắp hai tay với Ân Thiền pháp sư rồi nói: "Đại sư, mấy người trong đội ngũ chúng tôi quyên góp một vài thứ cho bệnh viện, tôi đều đã đưa đến đây rồi."
Ân Thiền pháp sư gật đầu ngụ vẻ cảm ơn.
Kiều Bằng Phi giới thiệu hai chị em Văn Linh ở bên cạnh cho Ân Thiền pháp sư.
Văn Hạo Nam mỉm cười: "Hai chị em chúng tôi đến Tây Tạng để thăm bạn, nghe nói Ân Thiền pháp sư tinh thông phật pháp, vì vậy đã đến để bái kiến ông"
Ân Thiền pháp sư nghe xong đệ tử dịch lời của gã, cười điềm đạm nói: "Cái gọi là phật pháp chẳng qua chỉ là kiến thức mà thôi, mỗi người đều có kiến thức, những người cho rằng tôi tinh thông phật pháp, chỉ là cho rằng kiến thức của tôi nhiều hơn họ."
Văn Linh nhìn Ân Thiền pháp sư, nhìn thẳng vào một vị cao tăng như vậy, dù sao thì cũng có vẻ thất lễ. Nhưng tính cách của Văn Linh là vậy, cô ta không bao giờ nghĩ đến cảm giác của người khác, mặc dù Ân Thiền pháp sư che giấu những tinh hoa của mình, nhưng Văn Linh vẫn nhận ra vị cao tăng này là một cao thủ, không ngờ ở đất Tây Tạng này lại có một nhân vật cao thâm như vậy.
Ân Thiền pháp sư cúi đầu, thái độ trên mặt vô cùng khiêm tốn. Với tâm thái của Ân Thiền pháp sư mà vẫn cảm thấy hơi khó chịu dưới cái nhìn của Văn Linh, mặc dù đây chỉ là một việc trải qua nhanh chóng, nhưng y đã cảm thấy một điều gì đó rất kỳ lạ trên người Văn Linh.
Văn Linh nói: "Đại sư, ông là chủ trì của chùa Ni Lặc?"
Ân Thiền pháp sư chầm chậm gật đầu.
Văn Linh nói: "Chùa Ni Lặc có một tòa tháp tên là Thánh Quang Tháp đúng không?"
Ân Thiền pháp sư ngước đầu, ánh mắt gặp phải ánh mắt của Văn Linh, rồi cười điềm đạm nói: "Nữ thí chủ đã từng đến chùa Ni Lặc rồi sao?"
Văn Linh gật đầu.
Ân Thiền pháp sư nói: "Thánh Quang Tháp chỉ là một truyền thuyết, từ khi tôi tu hành ở chùa Ni Lặc đã không thấy tòa tháp này nữa rồi."
"Thật vậy sao?"
Ân Thiền pháp sư cười điềm đạm rồi nói: "Người xuất gia không nói dối."
Văn Hạo Nam và Kiều Bằng Phi cùng đi dạo một vòng quanh bệnh viện, gã nói với Kiều Bằng Phi: "Bệnh viện này là ai quyên góp xây dựng vậy?"
Kiều Bằng Phi nói: "Nghe nói là một phú thương Hồng Kong, cụ thể là ai thì tôi cũng không biết."
Văn Hạo Nam chỉ vào biểu ngữ rồi nói: "Ông Vu Tử Lương này là tiến sĩ Vu Tử Lương chuyên gia khoa não nổi tiếng của chúng ta sao?"
Kiều Bằng Phi gật đầu: "Chính là ông ấy!"
Văn Hạo Nam nói: "Nghe nói ông ấy có mở bệnh viện ở Giang Thành, không ngờ ông ấy lại đến một nơi xa xôi thế này để dâng tặng tình thương."
Kiều Bằng Phi nói: "Nghe nói việc này là do em trai nuôi của anh, Trương Dương liên hệ."
"Ồ?" Văn Hạo Nam cảm thấy hơi bất ngờ, ngay lập tức nói: "Anh ta đã đến đây sao?"
Kiều Bằng Phi gật đầu: "Đợt tháng tư, anh ấy đã đến Tây Tạng, lúc đó giấy thông hành của anh ấy là do tôi giúp làm."
Văn Linh nghe thấy cái tên Trương Dương cũng bước đến, cô ta lạnh lùng nói: "Trương Dương cũng từng đến đây à?"
Kiều Bằng Phi cười nói: "Sao thế? Anh ấy là em trai nuôi của cô, cô phải biết rõ hơn tôi mới đúng chứ!"
Ánh mắt Văn Linh nhìn xung quanh, như đang tìm kiếm điều gì. Trương Dương đang trốn ở trong phòng cảm thấy một nguy cơ không thể hiểu nổi, tại sao Văn Linh lại xuất hiện ở đây? Người phụ nữ này đến để làm gì? Trương đại quan không hề sợ người chị nuôi này, dù là hai người có giao thủ, thì hắn nhường cũng chẳng là việc gì khó, nhưng giờ đây hắn có một nhiệm vụ rất quan trọng, đang trong lúc cứu chữa cho An Ngữ Thần, vốn dĩ hắn đã không chắc chắn, với tình trạng này, bất cứ sự nhiễu sóng ở ngoài nào cũng đều có thể chí mạng, việc này không thể nào có gì sai sót, vì vậy, Trương Dương mới lựa chọn một cách sáng suốt là tránh mặt, hi vọng đám người này quyên góp xong nhanh chóng rời đi.
Nhưng đám đồ đó chưa quyên góp xong, Kiều Bằng Phi và Văn Hạo Nam đã cảm thấy hứng thú, hai người muốn đi tham qua, chứ không định rời đi ngay.
Văn Hạo Nam nhìn thấy những thiết bị khám chữa bệnh của bệnh viện liền khen ngợi: "Bệnh viện này thật là tiên tiến, dù là ở Tân Cương cũng không thấy nhiều."
Kiều Bằng Phi nói: "Mấy năm gần đây sự phát triển của Tân Cương nhanh hơn Tây Tạng một chút, anh Hạo Nam, anh thật sự muốn ở lại Tân Cương không đi nữa sao?"
Văn Hạo Nam nói cười nói: "Tôi đang suy nghĩ về việc này, gần đây mẹ tôi thường xuyên trách tôi, nói tôi bất hiếu, vất bố mẹ ở lại kinh thành một mình đi Tân Cương, còn nói rằng khi bố mẹ còn sống thì không được đi xa nữa chứ."
Kiều Bằng Phi cười ha ha nói: "Theo cách nói của Khổng Tử, chúng ta đều là đứa con bất hiếu."
Văn Hạo Nam nói: "Có điều anh là bị ép, còn tôi là chủ động, tôi mới là đứa con bất hiếu thật sự."
Kiều Bằng Phi nói: "Trước đó tôi không hiểu tại sao ông tôi lại đẩy tôi đến Tây Tạng, khi vừa đến đây, trong lòng tôi còn đầy oán hận, người tôi hận nhất là người em nuôi của anh Trương Dương, tôi cảm thấy nếu như không có cậu ta, thì tôi sẽ không phải chạy đến cao nguyên Tây Tạng này để chịu khổ chịu sở. Nhưng sau khi ở đây đã lâu, tôi dần dần trở nên bình ổn, tôi bắt đầu kiểm điểm lại những điều tôi đã làm trong quá khứ, tôi phát hiện ra, mâu thuẫn giữa tôi và Trương Dương, rất nhiều đều là do tôi tự gây ra."
Văn Hạo Nam mỉm cười rồi nói: "Vì vậy tôi rất kì lạ, không ngờ anh lại chủ động giúp anh ta."
Kiều Bằng Phi cười nói: "Anh tưởng tôi ích kỷ nhỏ nhen vậy à?"
Văn Hạo Nam nói: "Anh và Trương Dương đều là người nóng tính, đều là người không nhận thua, hai người các anh phát sinh mâu thuẫn cũng là điều bình thường, có điều chẳng có thù hận gì lớn, thời gian sẽ trôi đi, về sau nhìn lại những ân thù trước đó, có lẽ chính bản thân anh cũng cảm thấy nực cười."
Kiều Bằng Phi nói: "Quả là như vậy."
Văn Hạo Nam nói: "Điều kiện của cao nguyên rất gian khổ, nhưng phong cảnh ở đây rất đẹp."
Kiều Bằng Phi nói: "Mấy ngày này tôi chẳng có việc gì làm, tôi sẽ cùng với anh và chị Văn Linh đi chơi."
Văn Hạo Nam nói: "Chị của tôi không thích có người khác đi cùng, lần này tôi đi công tác, chị ấy đòi đi theo."
Kiều Bằng Phi nói: "Chị Linh có thể hồi phục sức khỏe quả là một kỳ tích."
Văn Hạo Nam nói: "Người tốt được trời giúp, có lẽ vậy, chị tôi đã chịu nhiều gian khổ như vậy, chịu tội lớn như vậy, ông trời có lẽ cũng sẽ đối tốt với chị ấy một chút."
Kiều Bằng Phi nói: "Chị Linh và anh Đỗ..."
Văn Hạo Nam dùng ánh mắt ngăn việc Kiều Bằng Phi nói tiếp những lời đằng sau, chủ đề này là điều chị gã kỵ nhất, dù gã là em ruột cũng không dám nhắc đến.
Kiều Bằng Phi hiểu ý của gã, cười, rồi không nói thêm gì nữa.
Văn Hạo Nam dừng bước: "Bằng Phi, anh có bao giờ nghĩ đến việc đi về không?"
Kiều Bằng Phi gật đầu: "Tôi đã từng nghĩ đến, có điều tôi vẫn chưa hết hạn binh, nếu như tôi quay về, thì nhất định ông tôi sẽ khinh thường tôi lắm, đã đến đây rồi, thì tôi phải làm cho ra trò cho ông ấy xem!"
Văn Hạo Nam cười vỗ vỗ vào vai gã rồi nói: "Có khí chất lắm!"
Văn Linh và những người khác ở lại thăm bệnh viện gần một tiếng đồng hồ mới rời đi, Tiểu Lạt Ma Đa cát cùng sư phụ tiễn họ đi, rồi mới quay về phòng làm việc, thấy Trương Dương ngồi uống trà ở trước bàn, liền cười nói: "Trương thí chủ, anh quen họ sao?"
Trương Dương gật đầu nói: "Quen!"
Đa Cát nói: "Có phải có mâu thuẫn gì không, nên không muốn gặp họ?"
Trương Dương cười nói: "Chẳng có mâu thuẫn gì cả, chỉ là tôi không muốn để họ biết tôi ở Tây Tạng thôi."
Đa Cát cười rồi nói: "Tôi đã hỏi nhiều rồi."
Trương Dương nói: "Họ nói gì vậy?"
Tiểu Lạt Ma Đa Cát nói: "Cũng chẳng nói gì, vị nữ thí chủ đó hỏi sư phụ tôi gì mà Thánh Quang Tháp, tôi từ trước đến giờ chưa từng nghe nói đến, chùa Ni Lặc làm gì có ngọn tháp đó chứ!"
Trương Dương chau chau mày, Văn Linh nhất định không phải tự nhiên mà chạy đến Tây Tạng, cô ấy đã hỏi như vậy, nhất định là do trong Thánh Quang Tháp có thứ cô ấy quan tâm. Mặc kệ cô ta quan tâm đến thứ gì, chỉ cần cô ta không biết hắn ở đây là được, đỡ phải làm phiền hắn trị thương cho An Ngữ Thần.
← Ch. 0813 | Ch. 0815 → |