Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0832

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0832: Khéo léo dẫn dắt
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Hôm nay không chỉ có Trương Dương và Kì Sơn ăn cơm, ngoài hai người bọn họ ra còn có kí giả thực tập của nhật báo Đông Giang Vũ Ý, Trương Dương ở trước cửa nhà ăn gặp được Vũ Ý, cho nên mời cô ấy cùng ăn, dù sao cũng đã đến lúc ăn cơm rồi, Vũ Ý cũng không hề khách sáo, lại rủ luôn cả kí giả hình ảnh đi cùng.

Khi Kì Sơn gọi thức ăn lên, Vũ Ý cười với Trương Dương: "chủ nhiệm Trương, tôi còn không kịp mời anh ăn cơm, lần này lại được anh mời trước rồi."

Trương Dương cười nói: "Tôi vẫn còn chưa hoàn thành được chỉ tiêu chiêu thương 7 tỷ, trước mắt cô vẫn chưa thua."

Vũ Ý nói: "Cảm ơn tin tức mà anh cho tôi biết." Tin tức mà cô ấy chỉ chính là tin của khách sạn Tuệ Nguyên.

Trương Dương cười nói: "Không phải khách sáo, tôi thấy cô là một người làm việc rất chăm chỉ, vì thế nên khi vừa có tin tức liền lập tức nghĩ đến cô."

Vũ Ý cười cười.

Trương Dương nói: "tình hình phỏng vấn thế nào rồi?"

Vũ Ý nói: "những người chịu trách nhiệm chủ yếu của khách sạn đều đã trốn đi hết rồi, chỉ còn lại một người có cái chức danh là giám đốc Tông Văn Tuấn, hắn ta không nói một chút gì, từ đầu đến cuối chỉ ở đó chơi thái cực quyền."

Trương Dương cười nói: "Luyện thái cực quyền cũng không phải là dễ."

Kì Sơn gật đầu tỏ ý tán đồng, hắn nhìn thấy phục vụ cầm chai rượu lên, bất giác nhăn mày nói: "Không phải, tôi bảo anh mang đến cho tôi loại rượu Mao Đài 30 năm, không phải là loại bình thường này."

Nhân viên phục vụ ngẩn ra.

Kì Sơn nói: "Sao lại ngẩn ra thế? Ông chủ của các cậu nợ tôi hơn 7 vạn, tôi uống thế nào cũng không thể hết được số tiền đó, mau đi lấy lại đây."

Trương Dương và Vũ Ý đều cười cả lên.

Kì Sơn thở dài nói: "Tên Khang Thành này thật không ra gì, cho rằng trốn đi là xong sao? Sự việc đã xảy ra thì phải dũng cảm đối mặt, gieo nhân nào gặt quả ấy, mấy cái việc trộm nước trộm điện như thế mà hắn cũng dám làm, làm ăn mà làm đến bước này cũng thật quá hạ tiện rồi."

Vũ Ý cũng kính bọn họ hai chén rượu nhỏ, đương nhiên bữa cơm này có rất nhiều thu hoạch, Trương Dương và Kì Sơn người qua người lại đã cung cấp cho cô ấy rất nhiều đầu mối, ví dụ như Lương Tư là em vợ của Lưu Hiểu Trung cục trưởng cục điện lực tỉnh hoặc ví như dượng của cổ đông lớn nhất khách sạn Đông Khang Thành chính là Khổng Nguyên trưởng phòng tổ chức tỉnh, những tin tức này tuy không có liên quan trực tiếp đến chuyện hôm nay, nhưng một khi bị lộ ra, ảnh hưởng xã hội mà nó gây ra chắc chắn là rất lớn.

Sau khi Vũ Ý và kí giả ảnh về, Kì Sơn rất có hứng thú nhìn theo bóng của cô ấy nói: "Cô gái này đúng thật không tồi."

Trương đại quan nhân cười nói: "Kì tổng lại động lòng xuân rồi."

Kì Sơn cười khổ nói: "Ý tôi là nói lòng dạ cô ấy không tồi, thẳng thắn, chứ không có ý gì khác."

Trương Dương uống rồi nói: "Anh nói xem Khang Thành có đến hay không?"

Trương Dương nói: "Khang Thành sẽ không đến, có điều Lương Tư nhất định sẽ đến."

Trương Dương nói: "Sao lại nói như vậy?"

Kì Sơn cười híp mắt nhìn về phía sau lưng Trương Dương, vì y đã nhìn thấy Lương Tư bước tới.

Qua một thời gian điều chỉnh, tinh thần tình cảm của Lương Tư đã hoàn toàn ổn định lại, tuy trong lòng cô ta đã nhận định ra được đây là hai tên phá hoại, nhưng Lương Tư không hề lộ ra bất cứ một chút tức giận nào, ở xã hội nào cũng đều sẽ như vậy, kẻ mạnh là vua, mọi người so sánh thực lực với nhau, liều với nhau bằng trí tuệ, đặc biệt là việc hôm nay, cô ta không hề có chứng cứ xác thực có thể chứng minh chính là Trương Dương và Kì Sơn làm, cho nên không thể nào vạch mặt được họ.

Lương Tư đến chỗ bọn họ, cười tươi như hoa: "Hai vị đã đến rồi à."

Trương Dương nói: "đồ ăn ở Tuệ Nguyên quá là ngon, tôi bị nghiện rồi, chắc không phải là chỗ này của các vị bỏ thuốc phiện chứ?"

Lương Tư cười khanh khách nói: "Chủ nhiệm Trương, lời này không được nói bừa đâu, khách sạn Tuệ Nguyên chúng tôi vô cùng tuân thủ pháp luật, biển hiệu khách sạn 5 sao đâu phải có thể tùy tiện được treo lên chứ."

Trương Dương cười nói: "Tấm biển này có ý nghĩa như thế nào trong lòng tôi hiểu rất rõ, trước đây khi cục du lịch Giang Thành tôi đã từng làm qua, chỉ quân có quan hệ thì đừng nói năm sao chứ cho dù 7 sao tôi cũng có thể treo được lên."

Lương Tư nghe ra được ẩn ý trong lời của hắn, nhưng lại coi như không nghe thấy, cười nhạt.

Kì Sơn cố ý nói: "Hôm nay xảy ra chuyện gì? Nào là xe cảnh sát nào là kí giả, Tuệ Nguyên của các vị xảy ra chuyện gì sao?"

Lương Tư nói: "Đường điện xảy ra chút chuyện, đang được sửa chữa."

Kì Sơn nói: "Không phải chứ, chỉ dựa vào quan hệ của Lương tổng thì sao đường điện lại có thể xảy ra vấn đề được?"

Lương Tư nói: "Trong những năm này không có chuyện gì có thể đảm bảo được, mọi người nói có đúng không?"

Kì Sơn cười nói: "Đúng thế, đúng thế, vậy Khang tổng đâu? Tội gọi điện thoại mà anh ấy cũng không nhấc, tìm anh ấy cũng không tìm ra được, tiền nợ của tôi bao giờ mới trả đây?"

Lương Tư trong lòng thẩm chửi, Kì Sơn ơi Kì Sơn, ngươi là tên chó ỷ thế người, bây giờ lại cùng với Trương Dương hợp sức ức hiếp chúng tôi, thật cho rằng tôi dễ ức hiếp vậy sao?" Lương Tư nói: "Kì tổng, việc này tôi cũng không rõ, Khang tổng con người này hành sự thần long cũng không nhìn thấy đuôi, có điều với sự hiểu biết của tôi về con người anh ấy thì chắc không phải là người quỵt nợ, thực lực của Khương tổng anh không phải là không biết, một chút tiền đó của anh anh ấy chắc sẽ không nợ đâu." Lương Tư trả lời rất mềm mỏng.

Kì Sơn nói: "Khang tổng của các cô thật là rận nhiều không ngứa nợ nhiều không lo, theo như tôi biết anh ấy bên ngoài nợ cũng không ít, đừng nói là tôi, ngay cả thiền của người bán rau anh ấy cũng nợ, Lương tổng, tình hình kinh doanh của Tuệ Nguyên các cô có phải là không ổn lắm không." Lương Tư nhìn xung quanh nói: "Buôn bán như thế nào anh nhìn cũng có thể biết, luôn rất tốt."

Trương Dương giọng đều đều nói: "Nhân lúc hưng thịnh thì mau bán đi, còn có thể bán được giá tốt."

Kì Sơn cố ý nói: "Tuệ Nguyên muốn nhượng lại sao? Bao nhiêu tiền, tôi rất có hứng thú."

Lương Tư bị bọn họ chọc tức muốn phát điên, nhưng cô ta vẫn cố gắng khống chế cảm xúc của mình, vẫn cười nhạt nói: "không phiền hai vị lao tâm, việc làm ăn của Tuệ Nguyên vẫn rất tốt."

Trương Dương và Kì Sươn rất nhanh đã biết, phía Tuệ Nguyên không phải là không có chút sức chống trả nào, hôm đó cục điện lực tỉnh bắt đầu kiểm tra bất ngờ, hôm đó tra ra có tới 7 hộ thương gia và xí nghiệp có hành vì ăn trộm điện, còn về các hộ dân chắp nối dây câu điện thì nhiều không kể hết, đây chỉ là kết quả điều tra lựa chọn ngẫu nhiên. Cục điện lực tỉnh trong quá trình đột kích kiểm tra đã mời giới truyền thông giám sát, Trương Dương sau khi biết được tình hình này, phản ứng đầu tiên chính là biết con người Lưu Hiểu Trung này không hề đơn giản, vốn chỉ có thể tra ra một nhà Tuệ Nguyên, nhưng hiện giờ qua sự điều tra của y đã đột kích kiểm tra, trong một ngày đã tra ra 7 hộ, Lưu Hiểu Trung hắn bây giờ có thể nói chuyện Tuệ Nguyên là hắn đại nghĩa diệt thân, có thể nói trong xã hội này tồn tại hiện tượng ăn trộm điện phổ biến, là lãnh đạo của cục điện lực, y không có để lòng riêng.

Phản ứng đầu tiên của phía Tuệ Nguyên không chỉ là chuyện này, tuy hôm đó kí giả đến phỏng vấn Tuệ Nguyên rất nhiều, nhưng tin tức báo đài lại rất ít nhắc đến chuyện của Tuệ Nguyên, cho dù có nhắc đến cái tên Tuệ Nguyên cũng chỉ là một đoạn văn chắc có chút uy lực nào. Mục đích chủ yếu của Trương đại quan nhân chính là nhắm vào Tuệ Nguyên, muốn cho mũi rìu của tin tức tập trung vào khách sạn Tuệ Nguyên, nhưng ai lại tưởng tượng ra được lại xuất hiện. kí giả nhật báo Đông Nam Vũ Ý đã viết xong bản thảo nhưng đã bị cấp trên bỏ đi.

Trương Dương có thể đoán ra chắc chắn là do Khổng Nguyên đứng sau làm trò, với địa vị thân phận của Khổng Nguyên, y chỉ cần nói mấy câu, tuyên truyền với mấy phòng ban là họ sẽ nể mặt.

Trương Dương sau khi nghĩ thông quan hệ nhân quả đã trực tiếp đi tìm phòng tuyên truyền tỉnh ủy, , hắn đã chào hỏi qua lại mấy lần với bộ trưởng phòng tuyên truyền Tiêu Nguyên Bình, cũng biết được con người Tiêu Nguyên Bình cương trực, làm việc công chính vô tư.

Tiêu Nguyên Bình rất vui vẻ gặp Trương Dương, sau khi nghe thấy mục đích của Trương Dương bất giác cười lớn: "Tiểu Trương à, hình như cậu đang làm công tác Tân Thành Tinh Đông Giang?" ý của Tiêu Nguyên Bình rất rõ ràng, ý ông ta là Trương Dương đã quản hơi nhiều việc rồi.

Trương Dương nói: "Bộ trưởng Tiêu, tôi đến tìm anh là vì người khác nhờ, tôi quen biết với một số kí giả, hôm qua đi phỏng vấn khách sạn Tuệ Nguyên, vốn hôm nay có thể đăng lên, nhưng bọn họ lại nhận được thông báo khẩn cấp, tất cả những bản thảo liên quan đến khách sạn Tuệ Nguyên đều không được đăng, Tiêu bộ trưởng, không phải nói là giới truyền thông ở đất nước chúng ta là tự do sao? Tại sao lại xảy ra tình trạng này?"

Nguyên Tiêu Bình cười nói: "Tiểu Trương, truyền thông là tự do, nhưng không có nghĩa là truyền thông không cần phải bó buộc, một khi thiếu sự trói buộc thì dư luận sẽ bị người có dã tâm lợi dụng, sẽ gây ra vô số ảnh hưởng xấu tới xã hội.

Chuyện của khách sạn Tuệ Nguyên cụ thể thế nào tôi không rõ, nhưng nếu cậu đã có nhiệt tâm như vậy thì chắc rằng cậu hiểu rất rõ tình hình của nó."

Trương Dương nói: "Khách sạn Tuệ Nguyên ăn trộm nước trộm điện, bị cục điện lực tra ra, các giới truyền thông trong tỉnh đều đã báo cáo truyện này, cổ đông lớn nhất của khách sạn Tuệ Nguyên là Lương Tư chính là em vợ của Lưu Hiểu Trung, ở đây đã tồn tại một chiếc ô vô hình, thậm chí tồn tại hành vi phủ bại không thể để người khác biết, đối với hiện tượng như thế này lẽ nào giới truyền thông không có trách nhiệm đi vạch trần ra sao?"

*****

Tiêu Nguyên Bình nói: "Trương Dương, cùng là một chuyện, nhưng luôn có hai cách xử lí khác nhau, có thể công cũng có thể tư, nếu như chọn cách xử lí theo công thì chúng ta không chỉ cần suy nghĩ đến việc trừng phạt những người vi phạm quy định, mà còn phải suy nghĩ đến việc phải làm thể nào mới có thể đảm bảo được lợi ích quốc gia, làm thế nào mới có thể giữ được hình tượng của chỉnh phủ chúng ta, nếu như chỉ là vì báo thù, vì ân oán cá nhân vậy mục đích chính là lấy việc trừng phạt người khác làm mục tiêu, để có thể làm cho đối phương thân bại danh liệt mà không hề để ý đến việc sẽ tạo ra hậu quả như thế nào." Tiêu Nguyên Bình đã nhìn thấu được bản chất của vấn đề, Trương Dương nhiệt tình với chuyện của khách sạn Tuệ Nguyên như vậy rất có khả năng là do hắn muốn báo thù riêng, làm tới cấp bậc như Tiêu Nguyên Bình, trước khi làm bất cứ việc gì không thể không suy nghĩ rõ ràng, chuyện của Tuệ Nguyên y không phải không biết chút gì, y nghe ngóng được đại cổ đông lớn của Tuệ Nguyên là Khang Thành cháu ngoại của Khổng Nguyên, cho nên Khổng Nguyên mới vì gã mà xuất đầu.

Tiêu Nguyên Bình không phải là sợ Khổng Nguyên, cũng không phải là vướng ngại mặt tình cảm, mà suy nghĩ của y rất chu toàn, chuyện của khách sạn Tuệ Nguyên không lớn không nhỏ, nếu như cứ để cho giới truyền thông mặc sức viết về chuyện Tuệ Nguyên trộm điện thì sẽ gây bất lợi cho sự ổn định hòa hợp của xã hội. Tiêu Nguyên Bình nói: "trọng điểm của công tác tuyên truyền không phải là thông qua dư luận để kích hoạt mâu thuẫn, mà là phải dẫn đường chính xác cho dư luận, hết sức hóa giải mâu thuẫn, cậu hiểu không?"

Trương Dương không hiểu, theo hắn thấy từ khi Tiêu Nguyên Bình lên làm bộ trưởng tuyên truyền thì sự sắc sảo và những chiếc gai nhọn đã không còn, có thể là vì y trải qua chốn quan trường phù du bao nhiêu năm qua, cuối cùng đã ngộ được chân lí làm quan, Tiêu Nguyên Bình nói nhiều như vậy chỉ là vì muốn tìm lí do cho mình, y không muốn đắc tội với Khổng Nguyên.

Trương Dương nói: "Nhưng sự dẫn đường đó cũng có nghĩa là che giấu chân tướng sự thật."

Tiêu Nguyên Bình cười nói: "Có một số chuyện để cho công chúng biết lại không có chút ích lợi nào."

Trương đại quan nhân từ tận đáy lòng cảm thấy thất vọng, có điều đây cũng không có nghĩa là vì vậy mà nhụt trí, vì thế mà bỏ qua chuyện này, Trương Dương quyết định lần này nhất định sẽ kiên trì đến cùng, hắn chuẩn bị đi tìm bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, xem xem đạo lí của chuyện này nằm ở chỗ người nào, Trương Dương lần này đã cực quyết tâm, hắn phải trừ bỏ được cái bọc độc Lưu Hiểu Trung này, ai bảo gã dám ức hiếp chị của hắn, Trương đại quan nhân nhất định muốn gã phải hối hận.

Chính vào lúc hắn định cáo từ rời khỏi thì liền nhận được một cuộc điện thoại, lại là kí giả thực tập của nhật báo Đông Giang Vũ Ý và người kí giả máy ảnh khác đang đến khách sạn Tuệ Nguyên để phỏng vấn thì bị người ta đánh, trước mắt hai người này đã được đưa vào bệnh viện nhân dân khu Tây Thành.

Trương Dương nghe được tin tức này liền lập tức bốc hỏa, nhưng hắn cũng nhận thức được việc này đến rất đúng lúc, đánh kí giả hoàn toàn là một chuyện khiêu khích giới truyền thông, phía khách sạn Tuệ Nguyên đã đưa ra một chiêu tồi, vốn thế cục đã cơ bản bị họ khống chế, nhưng lúc này lại châm lên một ngọn lửa, tất sẽ dẫn đến thù hận đối với giới truyền thông, Khang Thành này thật là một tên ngu ngốc.

Trương Dương đặt điện thoại xuống, cười một tiếng trước mặt Tiêu Nguyên Bình, nói: "bộ trưởng Tiêu, có một số mâu thuẫn không thể hóa giải được, hai kí giả trong quá trình đến phỏng vấn khách sạn Tuệ Nguyên đã đánh, giờ đã được đưa tới bệnh viện rồi."

Tiêu Nguyên Bình vừa nghe đã ngẩn ra: "Cái gì?" Trương Dương nói: "Anh hãy mau chóng mà làm tốt công tác dẫn đường đi, nếu không hậu quả của việc này sẽ rất nghiêm trọng."

Lời này của Trương đại quan nhân không hề khoa chương, sau tin tức Vũ Ý và tay kí giả ảnh bị đánh truyền ra, truyền thông lớn nhỏ tỉnh Bình Hải đều đưa ra khẩu hiểu đả đảo "Nghiêm trị hung thủ đánh người" "Tôn trọng giới truyền thông"...

Lương Tư vừa mới được thở phảo, nguy cơ của bọn họ đã tạm thời được giải quyết, không có hãng truyền thông nào đăng tải tin tức của bọn họ, nhưng ai mà ngờ được lại xảy ra chuyện này.

Lương Tư gọi người phụ trách của bộ phận bảo an và Tôn Văn Tuấn đến phòng làm việc, mặt mày nhăn nhó nói: "Ai? Rốt cuộc là ai làm?"

Tôn Văn Tuấn ngỡ ngàng nói: "Lương tổng, tôi không biết, về mặt trị an đều là do phòng bảo an phụ trách."

Người phụ trách phòng bảo an kêu khổ không ngừng nói: "Lương tổng, chúng tôi đã gọi hết tất cả nhân viên bảo vệ lên để hỏi một lượt, tôi có thể bảo đảm, trong chúng tôi không có bất kì ai động thủ với hai kí giả đó."

Lương Tư tức giận nói: "Anh bảo đảm, anh lấy gì mà bảo đảm?" lúc này cục trưởng phân cục Tây Thành Hoắc Vân Trung đích thân đến, Lương Tư kêu cấp dưới rời khỏi văn phòng, nhìn Hoắc Vân Trung cười nói: "Hoắc cục, mau ngồi xuống."

Trên khuôn mặt Hoắc Vân Trung không chút tươi cười nào, y thở dài nói: "Lương tổng, Tuệ Nguyên các vị thật là biết gây họa, lại dám đánh kí giả."

Lương Tư nói: "Hoắc cục, việc này tôi vừa điều tra rồi, hai kí giả đó không phải là do nhân viên của chúng tôi làm."

Hoắc Vân Trung nói: "Vừa rồi người của chúng tôi đã đến bệnh viện điều tra hai kí giả đó, bọn họ một mực khẳng định là người mặc đồng phục bảo vệ của khách sạn Tuệ Nguyên đánh bọn họ, là người của khách sạn cô làm."

Lương Tư nói: "Người mặc đồng phục bảo vệ của chúng tôi không có nghĩa nhất định là người của chúng tôi, có lẽ là do người khác giả mạo. Cảnh sát các anh cũng không thể chỉ dựa vào lời một phía của bọn họ mà đổ chuyện này lên đầu chúng tôi." Lương Tư rõ ràng không thể nhịn được.

Hoắc Vân Trung nói: 'mang quân đến không có nghĩa là truy cứu trách nhiệm của các vị, là vì bảo vệ các vị, cô không thấy sao, bên ngoài có rất nhiều kí giả đến, bọn họ đều rất kích động, bất kể lúc nào cũng có thể..." lời của y chưa kịp nói hết thì bên ngoài đã có người ném đã vào, đập đúng vào cửa kính phòng làm việc của Lương Tư, tiếng động vang lên làm cho Lương Tư giật cả mình. Lương Tư xoay người nhìn về phía chiếc cửa sổ bị ném thủng một lỗ to, thấy bên ngoài lượng kí giả không ngừng tăng lên, Lương Tư cảm thấy có chút sợ hãi. Cô ta run giọng nói: "Hoắc cụ, những kí giả này muốn làm gì?"

Hoắc Vân Trung nói: "Đòi lại công bằng, có câu nói như thế này: thỏ chết, cáo đau lòng. Bọn họ cùng bị đánh, sao lại không có phản ứng gì được chứ."

Lương Tư cắn cắn môi.

Hoắc Công Trung lại nói: "Tôi thấy các vị nên nhanh chóng giải quyết chuyện này đi, tụ tập trước cửa khách sạn gây chuyện chỉ là bước một, tiếp theo thì rất khó nói."

Hoắc Vân Trung không hề dọa dẫm, hai ngày nay những chuyện xảy ra ở khách sạn Tuệ Nguyên đã gây ra sự bất mãn cực đại đối với khách hàng, số lượng điện thoại tố cáo không ngừng tăng, đa phần khách hàng đều chọn cách rời khỏi, những khách hàng đã đặt phòng nhìn thấy tình cảnh này đều thay đổi chỗ ở, dò sao ai cũng không muốn đi ra đi vào một nơi mà toàn kí giả.

Khang Thành lúc này không có ở khách sạn Tuệ Nguyên, gã đang ăn mắng trong phòng làm việc của Khổng Nguyên.

Khổng Nguyên chỉ vào mặt gã mà mắng: "Cháu đã lớn như vậy rồi sao không có đầu óc gì vậy? lại dám ẩu đả với kí giả, việc này sao cháu lại dám làm ra cơ chứ? Dám khơi dậy sự phẫn nộ của quần chúng, bây giờ thì hay rồi, cả giới truyền thông Bình Hải này đều đã bị cháu chọc giận rồi, đều muốn tìm các cháu để đòi công bằng đấy."

Khang Thành nói: "Dượng à, cháu đã hỏi qua rồi, việc đánh hai kí giả đó không phải do bảo vệ của chúng cháu làm, rõ ràng là có người muốn hãm hại chúng cháu, lợi dùng việc này để gây ra sự thù hận đối với chúng cháu." Nói đến đây gã dừng lại một chút, nghiến răng nói: "Nhất định là do tên Trương Dương đó làm."

Khổng Nguyên tức giận nói: "Có phải là cháu ăn no hết việc làm không, cháu đã chọc giận hắn chuyện gì?"

Khang Thành đầy vẻ ấm ức nói: "cháu có chọc hắn đâu, là hắn gây chuyện chứ."

Khổng Nguyên nói: "mũi dao của hắn không phải là chĩa vào cháu mà là Lưu Hiểu Trung, ai bảo cháu lại nhảy vào? Gặp phải chuyện này người khác đều sẽ tìm hết cách mà tránh khỏi liên can, chứ có ai như cháu không? Tự mình tìm đen đủi."

Khang Thành nói: "cháu là đại cổ đông của Tuệ Nguyên, bây giờ Tuệ Nguyên thành ra thế này, người chịu tổn thất lớn nhất chính là cháu."

Khổng Nguyên nói: "tổn thất kinh tế và tổn thất về danh dự là không thể so sánh được, việc này đã bị làm lớn lên, cháu đừng có nhúng tay vào, việc này là do Lưu hiểu Trung gây ra, cứ để hắn ra xử lí."

"Nhưng..."

"Nhưng cái gì mà nhưng? Cháu cứ đợi mà xem, việc đánh kí giả sẽ không dễ dàng được giải quyết đâu, chỉ có càng lúc càng lớn hơn thôi."

Khang Thành thấp giọng nói: "Dượng à, việc này cháu nên làm thế nào?"

Khổng Nguyên nói: "Đừng nhúng tay vào, tổn thất chắc chắn là có, nhung việc cháu nên làm chính là nghĩ cách bảo vệ mình."

Khổng Nguyên làm quan nhiều năm như vậy rồi đúng không uổng phí, bản lĩnh đối mặt với gian nan không biết là lớn hơn Khang Thành bao nhiều lần, y tin rằng phía Tuệ Nguyên sẽ không làm ra chuyện đánh kí giả, vốn đã khống chế được dư luận, trong lúc này nếu đánh kí giả chẳng khác nào chọc vào tổ ong, đẩy mình vào chốn nguy hiểm, chỉ cần là người có chút IQ sẽ không làm như vậy. Khổng Nguyên nhìn ra có người đang cố tình hãm hại Tuệ Nguyên, có thể là Trương Dương hoặc cũng có thể là người khác, có điều bây giờ đã không còn quan trọng nữa. việc này tám chín phần sẽ trở thành một công án dìm Tuệ Nguyên xuống đáy.

*****

Kì Sơn ngồi lên chiếc xe của mình, yên lặng nhìn đám kí giả đang ngày càng đông lên ở trước cửa khách sạn Tuệ Nguyên, bọn họ khí thế hừng hực, những âm thanh khảng khái đòi công bằng không ngừng vang lên. Trên khóe môi Kì Sơn chợt lộ ra một nụ cười đắc ý, làm cho người ta mắc bẫy sẽ có cảm giác rất mãn nguyện, đặc biệt là sau khi âm mưu đã được thực hiện thành công. Người bảo vệ đánh kí giả Vũ Ý và phóng viên ảnh là do y phái tới, tìm một bộ quần áo bảo vệ không có gì là khó, , bên trên cũng không có kí hiệu phòng đồ giả nào, đánh người rồi bỏ chạy trong thời gian cực ngắn là xong, hai kí giả này đều là người vô tội, có điều Kì Sơn cũng đã giao phó rõ ràng trước, đánh người không được quá nặng, cần phải làm cho bọn họ bị thương ở bên ngoài.

Vốn Kì Sơn định lợi dụng chuyện ăn trộm điện nước để đánh một đòn vào Tuệ Nguyên, nhưng không ngờ thế lực đứng đằng sau Khang Thành và Lương Tư lại lớn hơn tưởng tượng của y, lại có thể can dự vào được giới truyền thông, khống chế được tin tức này.

Kì Sơn tuy cũng có một ông chú thị trưởng, nhưng y có thể tự làm được, không thích mượn tay người khác, y khác với Trương Dương, y làm việc không cầu quang minh chính đại, nhưng cầu trong một thời gian ngắn mà đạt được hiệu quả cao nhất, y cảm thấy rất hài lòng với kết quả trước mắt. Việc này y không nói cho Trương Dương biết, cũng không nói cho bất kì ai biết, từ khi trực giác của y đối với Trương Dương, Trương Dương chắc sẽ không đồng ý để cho y làm như vậy, tuy Trương Dương vào một lúc nào đó cũng sẽ giở một vài thủ đoạn ra, nhưng gã cũng phải có tính toán riêng của mình.

Kì Sơn sẽ không dùng tiêu chuẩn đạo đức để trói buộc bản thân mình, đặc biệt là lúc đối mặt với kẻ địch.

Kì Sơn đóng cửa sổ xe lại, dựa vào ghế, thấp giọng nói: "Ngũ Ca, đi." Chiếc xe bắt đầu khởi động, Kì Sơn nói: "Đến bệnh viện nhân dân khu Tây Thành."

Ngũ Ca ừ một tiếng rồi đi.

Kì Sơn nói: "mấy người bọn họ đi cả rồi chứ?"

"Đi rồi, sau khi hoàn thành việc xong đã trở về, đều không phải là người bản địa nên không thể tra ra."

Kì Sơn gật đầu hài lòng: "Gần đây có rất nhiều hàng hóa mới vào thị trường, cậu đi tra xem rốt cuộc là người nào làm?"

"Vâng."

Kì Sơn nhắm hai mắt: "địa bàn của tôi tuyệt đối không cho phép cho bất kì người nào bước vào."

"Anh Sơn, chuyện làm ăn ở Đông Giang đã dừng rất lâu rồi, chúng ta không cung cấp hàng hóa, những người khác được nhiên sẽ nghĩ cách, nhu cầu thị trường đều ở đây." ................................... Trương Dương cười nói: "Chân trước tôi vừa đến thì chân sau anh cũng đã đi theo tới rồi."

Vũ Ý đeo kính đen, cô ấy bị thương một chút ở trên đầu, con cái yêu quý nhất chính là khuôn mặt, việc này đã gây ra một số ảnh hưởng không nhỏ đến tinh thần của cô ấy.

Kì Sơn đặt bó hoa tươi lên trên bàn, quan tâm nói: "Cô Vũ, sao rồi? vết thương của cô có nặng lắm không?"

Vũ Ý nói: "Không nặng, bác sĩ đã kiểm tra cả toàn diện rồi, chỉ bị thương ngoài da thôi."

Kì Sơn thở dài nói: "kẻ nào mà độc ác thế, lại dám ra tay mạnh như thế với một nữ kí giả xinh đẹp như hoa thế này?"

Vũ Ý nói: "trước đây không được coi như là đẹp như hoa, bây giờ càng không thể coi là như hoa được, tàn hoa bại liễu cũng chẳng bằng." nói đến đây cô bất giác cười lên một tiếng, người con gái này cũng thật kiên cường.

Trương Dương nói: "Cố gắng điều trị vết thương đi, đừng nghĩ nhiều nữa, phải tin tưởng vào công an của chúng ta, nhất định sẽ nhanh chóng phá được cái án này, sẽ bắt chúng về trừng trị."

Kì Sơn nói: "không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa, đợi hai ba ngày nữa cô khỏe rồi tôi sẽ mời cô ăn cơm."

Vũ Ý cười nói: "Được thôi, một chút vết thương này không thể dọa được tôi đâu, hai ba ngày khác tôi sẽ lại là một hảo hán."

Trương Dương và Kì Sơn rời khỏi phòng bệnh, Trương Dương cười nói: "Lần này khách sạn Tuệ Nguyên xong rồi, lại dám đánh người, chọc giận cả giới truyền thông Bình Hải này."

Kì Sơn nói: "Chủ nhiệm Trương, đúng là trong họa có phúc."

Trương Dương nói: "Anh có cảm thấy chuyện này đến thật đúng lúc không? Theo lí mà nói Khang Thành và Lương Tư cũng đều là những nhân sĩ tinh anh trên thương trường, tại sao lại làm ra chuyện hồ đồ như thế này được?"

Kì Sơn nói: "nhân có thất thủ, mã có thất đề, nói không chừng đầu óc bọn họ vừa mới đứt mạch."

Trương Dương nói: "Theo lý mà nói sẽ không phải như vậy, Kì Sơn, anh nói xem chuyện này liệu có phải là có người cố ý hãm hại bọn họ không?"

Kì Sơn một mặt vô tội nói: "Cậu chắc không phải cảm thấy chuyện này là do tôi làm chứ?"

Trương Dương nói: "có phải anh làm không tôi không biết, nhưng bây giờ ngoài kia có rất nhiều người nghĩ là do tôi làm, anh nói xem rốt cuộc là ai? Người này thật là cao thủ, không những làm cho phía khách sạn Tuệ nguyên ngậm hoàng liên mà còn làm cho tôi phải gánh thay tội."

Kì Sơn nói: "chủ nhiệm Trương, cậu quen tôi lâu như vậy rồi, tôi có phải là loại người không có trách nhiệm như vậy không?"

Trương Dương cười nói: "Bất luận như thế nào lần này chúng ta cũng coi như đã đạt được mục đích rồi, tôi muốn xem xem phía khách sạn Tuệ Nguyên bọn họ sẽ giải quyết như thế nào."

Lương Tư cuối cùng cũng biết sự đáng sợ của dư luận, sau sự việc kí giả nhật báo Đông nam bị đánh thì nguyên bản bài báo viết về khách sạn Tuệ Nguyên lần trước bị Khổng Nguyên khống chế không cho đăng cũng được đăng lên, không những chuyện khách sạn Tuệ Nguyên ăn cắp điện nước trở thành trọng điểm báo cáo, mà tin tức bảo vệ của bọn họ đánh kí giả dường như cũng trở thành tiêu điểm nóng nhất của tất cả các báo.

Điều làm Lương Tư đau đầu nhất lại chính là vào lúc này lại không thể liên lạc được với Khang Thành, là cổ đông lớn nhất của Tuệ Nguyên, trong lúc sự việc trở nên nghiêm trọng nhất mà gã là trốn chạy, sự công kích cực mạnh của giới truyền thông đang không ngừng phát triển hướng về phía Tuệ Nguyên, mà mục tiêu lúc này của họ chính là Lương Tư, rất nhiều báo đài đưa tin anh rể của cô ta là cục trưởng cục điện lực tỉnh Lưu Hiểu Trung, thân làm người thân của quan cao điện lực lại biết pháp mà phạm pháp, ăn trộm điện gây nên ảnh hưởng cực lớn đến xã hội.

Cục trưởng cục điện lực Lưu Hiểu Trung trong lúc này để xóa bỏ được liên can đã tỏ thái độ rất rõ ràng trong hội nghị cấp cao là sẽ xử lí nghiêm khắc đối với hành vi ăn cắp điện của khách sạn Tuệ Nguyên, tuyệt đối sẽ không vì Lương Tư là người thân mà bỏ qua. Tuy thái độ của Lưu Hiểu Trung rất kiên quyết, nhưng những lời đồn đại bất lợi cho y vẫn không ngừng truyền đi, chỉ nội trong hai ngày Lưu Hiểu Trung đã hiểu được sâu sắc cái gì gọi là tường cao đứng trước nhiều người cũng sẽ đổ, những lời tố cáo hắn trong thời gian ngắn cũng bùng nổ. có những tin tố cáo được gửi thẳng đến kỉ ủy tỉnh Bình Hải, còn có một số gửi đến kỉ ủy trung ương.

Trong hội nghị thường ủy kỉ ủy tỉnh, bí thư kỉ ủy tỉnh Bình Hải Lưu Lợi đã nhấn mạnh đến chuyện này. Trước đây Lưu Lợi đã từng đảm nhiệm chủ nhiệm trong kỉ ủy trung ương, ông ấy đã làm việc nhiều năm trong kỉ ủy trung ương, mối quan hệ với thượng cao không ít, có một số chuyện vừa mới báo lên trên thì đã được phản hồi lại, Lưu Lợi là người vô cùng cương trực, thời gian ông ấy đến Bình Hải tuy không dài, nhưng lại gây dựng lên được hình tượng bao công thiết diện vô tư trong đội ngũ cán bộ Bình Hài.

Lưu Lợi đập bàn nói: "chuyện xảy ra gần đây mọi người đều biết rồi." ông chỉ vào một xấp thư tố cáo dày cộp trên bàn nói: "Nhưng tài liệu tố cáo này đều liên quan đến cục trưởng cục điện lực Lưu Hiểu Trung."

Phó bí thư kỉ ủy tỉnh Hà Bình nói: "Thật kì lạ, trước đây con người Lưu Hiểu Trung luôn không tồi, mấy năm gần đây không hề nhận được bất cứ tố cáo hay báo cáo nào liên quan đến đồng chí ấy, sao đột nhiên lại nhiều như vậy?"

Lưu Lợi nói: "Kìm nén càng lâu thì bộc phát càng mạnh."

Phó bí thư kỉ ủy tỉnh, phó sở trưởng giám sát Lưu Nhạn Hồng nói: "Việc này tôi cũng nghe nói một chút, hiện nay nội bộ hệ thống điện lực đang làm rất lớn, cục điện lực lần này đã tổ chức kiểm tra đột xuất, kết quả tra ra mấy hộ ăn trộm điện lớn đều có liên can đến hệ thống điện lực, lấy Tuệ Nguyên ra làm ví dụ, đại cổ đông của Tuệ Nguyên Lương Tư chính là em vợ của cục trưởng cục điện lực Lưu Tiểu Trung, tra đến đầu cô ta, lần này Lưu hiểu Trung đã bê đá đập vào chân mình, trở thành trò cười cho hệ thống điện lực.

Lưu Lợi nói: "Nhưng theo như tình hình tôi được biết, đầu tiên là Tuệ Nguyên bị điều tra ra, sau đó đồng chí ấy mới tổ chức kiểm tra đột xuất, mục đích chính là chuyển rời sự chú ý của công chúng."

Lưu Nhạn Hồng nói: "Tôi cũng đã nghe nói rồi, vì chuyện này, giới truyền thông đã đến Tuệ Nguyên phỏng vấn, nhưng phía khách sạn Tuệ Nguyên lại đánh kí giả, bây giờ giới tin tức truyền thông Bình Hải đều đang dùng ngòi bút để công kích Tuệ Nguyên, hơn nữa đa số đều lấy chuyện ăn trộm điện làm chủ đề."

Lưu Lợi nói: "Việc này đã gây chú ý của kỉ ủy trung ương, kỉ ủy trung ương đã giao quyền cho tôi, yêu cầu chúng ta phải nhanh chóng điều tra ra chuyện này, phải nhanh chóng dẹp yên được chuyện này, việc này đã tạo nên ảnh hưởng xấu tới xã hội."

Lưu Yến Hồng nói: "tình hình của cục điện lực rất đặc biệt, bọn họ đều tự quản lí, nếu kỉ ủy địa phương chúng ta nhúng tay vào, sau này liệu có gây ra những phiền phức không cần có không?"

Lưu Lợi nói: "Không có phiền phức gì cả, chúng ta hiểu về tình hình địa phương, điều tra sẽ dễ dàng hơn một chút, đồng chí Nhạn Hồng, việc này giao cho đồng chí điều tra, phải nhanh chóng điều tra ra ngọn ngành của chuyện này, nhất định phải tìm ra người chịu trách nhiệm, không thể đổ oan cho một đồng chí tốt, cũng không thể để lọt một phần tử xấu."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1276)