← Ch.0915 | Ch.0917 → |
Trương đại quan lúc này cũng mới nhận ra, cô gái bị cướp này là Cảnh Minh Minh của ban chiêu đãi huyện ủy. Trương Dương nói: "Cảnh Minh Minh?"
Cảnh Minh Minh gật gật đầu, rồi nói: "Cảm ơn bí thư Trương."
Trương Dương thấy cô vẫn chưa đứng được dậy, liền khom lưng, hỏi thân thiết: "Cô có bị thương không?"
Cảnh Minh Minh hơi chau mày: "Có lẽ là lúc tôi ngã đã bị trẹo chân!"
Trương Dương ngồi xổm xuống, kiểm tra mắt cá chân cô ấy, thấy mắt cá chân phải của cô ấy đã sưng lên rồi, may mà không bị gãy xương, Trương Dương nói: "Chỉ là bị trẹo chân thôi, không cần phải lo."
Trong lòng Cảnh Minh Minh, Trương Dương là một vị lãnh đạo lớn, là người lãnh đạo số một ở Tân Hải, bình thường khi cô ấy đến chỗ phòng làm việc của Trương Dương để dọn dẹp, rất ít khi nói chuyện với hắn, không phải là vì cô không muốn, mà là vì cô không dám, giờ đây Trương Dương không những đã cứu cô, mà còn gần gũi với cô như vậy, sự xúc động của Cảnh Minh Minh thật sự rất khó nói.
Trương Dương gọi điện cho cảnh sát trước, rồi gọi điện cho Trình Diệm Đông, báo rằng ở gần ban chiêu đãi đã xảy ra vụ cướp, điều này là một thử thách với hệ thống công an Tân Hải, nhưng khi Trình Diệm Đông đến, họ vẫn chưa đến được nơi.
Trương Dương nhìn thời gian rồi nói: "Diệm Đông, từ ban chiêu đãi đến đây anh đã đi mất mười phút. Trước khi gọi điện cho anh, tôi đã gọi điện cho cảnh sát, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng họ đâu."
Trình Diệm Đông gật đầu, gã đến nhìn hai tên côn đồ đã mất đi khả năng phản kháng, mặc dù hai tên đó bị thương rất nặng, nhưng vẫn còn sống, Trình Diệm Đông đến được mười phút, cảnh sát mới đến.
Trình Diệm Đông hỏi Trương Dương: "Vừa nãy khi anh báo cảnh sát có nói rõ thân phận của mình không?"
"Có cần thiết phải vậy không?"
Trương đại quan hỏi lại, chẳng lẽ tốc độ xuất binh của cảnh sát lại có liên quan đến người báo cảnh sát sao?
Buổi tối hôm đó sau khi cảnh sát khu vực đến, mới biết rằng tình hình rất nghiêm trọng, sau đó họ nhận ra người báo cảnh sát là bí thư huyện ủy Trương Dương, tiếp sau đó lại nhận ra cục trưởng công an mới đến là Trình Diệm Đông, hai viên cảnh sát sợ đến độ run rẩy chân tay. Họ không phải không hiểu rằng, hiệu suất làm việc của họ là một vấn đề.
Trương Dương không nói rằng hắn là bí thư huyện ủy, chẳng cần phải chấp nhặt với hai viên cánh sát này làm gì, càng huống hồ giờ đây Trình Diệm Đông đã đến rồi, hắn không cần phải hỏi đến những việc này nữa.
Sắc mặt Trình Diệm Đông nghiêm khắc nhìn hai viên cảnh sát: "Làm việc rất đúng giờ rất kịp thời mà! Từ lúc báo cảnh sát đến giờ mới được mấy chục phút mà, rất tốt!"
Hai viên cảnh sát đương nhiên nghe ra Trình Diệm Đông đang nói ngược, có lẽ là bị dọa đến độ ngớ ra, viên cảnh sát thấp lắp bắp: "Trình cục, trên đường bị tắc xe..."
Sau khi nói xong, gã biết ngay là mình đã nói bừa, sao mình lại nói ra cái lý do khốn nạn vậy chứ? Đồng nghiệp của gã chỉ muốn dùng băng keo dán ngay miệng gã lại mà thôi! Mẹ kiếp, tắc đường cái khỉ gì! Giữa đêm giữa hôm, trên đường còn chẳng có mấy chiếc xe, anh thật là biết tìm lý do đấy!
Trương Dương không chịu nổi liền cười một tiếng, xe cứu thương cũng đến rồi, hai tên côn đồ bị thương khong nhẹ, cần phải đưa vào bệnh viện để tiến hành một số xử lý cần thiết. Cảnh Minh Minh không có vấn đề gì quá lớn, cô đứng dậy đỡ lấy chiếc xe đạp, Trương Dương nói với Trình Diệm Đông: "Anh sắp xếp người đưa Cảnh Minh Minh về nhà đi."
Trình Diệm Đông gật đầu, gã chỉ vào đèn hai bên đường rồi nói: "Bí thư Trương, buổi tối đèn đường đều không cần bật sao? Đây là đường chính kia mà!"
Gã nói như vậy không phải là thoái thác trách nhiệm, điều này thật sự là một vấn đề. Con đường họ đang đứng đây là đường chính trong Tân Hải, tối nay chẳng hề có đèn đường, đường tối om, về một mặt nào đó, thế này có nghĩa là đang tạo điều kiện cho bọn phạm tội, việc này cần phải thay đổi ngay.
Lần này Trương đại quan quyết định khiêm nhường, hắn dặn dò Trình Diệm Đông, không được tiết lộ hành động hiệp nghĩa của hắn lần này ra, nếu không thì lại dẫn đến một loạt phiền phức, giờ đây Trương Dương cứ nghĩ đến tin tức thời sự là lại đau đầu, dù là ai cũng vậy, cứ bị phóng viên ngắm vào là mất đi tự do, hơn nữa, việc này nếu như đồn ra ngoài, lãnh đạo thành phố lại cho rằng hắn cố tình gầy dựng hình tượng, những việc thế này không thể làm đi làm lại được.
Bí thư thị ủy Hạng Thành trước đó còn có chút không ưng Trương Dương, nhưng khi y biết rằng Trương Dương đã qua mặt mình, trực tiếp đệ đơn lên quốc vụ viện, yêu cầu vấn đề nâng cấp thành thành phố của Tân Hải, giờ đây y chỉ cảm thấy phản cảm với Trương Dương. Trước khi Trương Dương đến Bắc Cảng, Hạng Thành đã có chút chuẩn bị tâm lý, biết rằng tiểu tử này là một sự phiền toái, Hạng Thành không muốn đưa hắn về đây một chút nào, nhưng Hạng Thành lại không thể nào ngăn chuyện này xảy ra, có thể nói rằng, từ khi Trương Dương đặt chân lên Bắc Cảng, Hạng Thành đã bắt đầu lưu ý đến nhất cử nhất động của hắn.
Trương Dương đến Bắc Cảng đã được hơn mười ngày, thời gian này, ngoài việc mèo mù vớ cá rán là cứu người, thẳng thể thấy một điểm sáng nào khác trên người hắn, Hạng Thành thậm chí còn cho rằng Trương Dương có khiếm khuyết rất lớn về trình độ chính trị, dù sao thì hắn vẫn còn trẻ, một người thanh niên mới hai mươi bảy tuổi làm sao có kinh nghiệm quản lý cho được? Hắn có thể làm được đến chức cao thế này, nguyên nhân cơ bản nằm ở bối cảnh đằng sau hắn, nếu như hắn không có người cha nuôi là phó thủ tướng, nếu như hắn không có nhạc phụ là bí thư tỉnh ủy, thì tiểu tử này còn chẳng biết đang ở xó xỉnh nào.
Sau khi Trương Dương cứu người, Hạng Thành lại có thêm một ý kiến về hắn, đó chính là thích thể hiện bản thân, trẻ tuổi bộp chộp, thiếu kinh nghiệm quản lý mà lại cứ thích thể hiện mình. Những nhân tố này gộp lại đã trở thành ấn tượng ban đầu của Hạng Thành với hắn, việc bảo Trương Dương đi báo cáo ở trường Đảng là do Hạng Thành cố ý, mục đích của y là để cho Trương Dương hiểu được một điều, rất nhiều lúc thích thể hiện quá cũng không phải là chuyện tốt. Từ trước đến nay, rất nhiều người đã báo cáo ngầm với Hạng Thành tất cả những hành động của Trương Dương kể từ khi đến Tân Hải, trong mắt Hạng Thành, tiểu tử này chỉ biết làm vớ làm vẩn, đến nhiều ngày như vậy rồi mà chẳng làm được việc gì tử tế ra hồn.
Nhưng hôm nay, Trương Dương đã tuyên bố trong cuộc họp thường vụ lần đầu tiên do hắn triệu tập, hắn phải nâng cấp Tân Hải thành thành phố, hơn nữa, hắn đã đệ đơn thẳng đến quốc vụ viện, điều làm cho Hạng Thành cảm thấy tức giận là, trước đó, tiểu tử này không hề để lộ ra một chút tin tức nào, lại còn dám qua mặt của bí thư thị ủy là y nữa. Y không thể nào không suy tính đến điểm này, rõ ràng đây là một sự cố ý.
Hạng Thành sau khi biết được tin này, sắc mặt của y ngay lập tức trở nên khó coi, sau khi ăn xong cơm tối, một mình y về trong thư phòng, y có quyền uy tuyệt đối trong gia đình này, khi y tức giận, cả nhà đều không dám làm phiền y.
Hạng Thành mở tiếng ti vi rất lớn trong thư phòng, nhưng mắt của y không hề nhìn vào màn hình, không hề nhìn dù chỉ một phút, trong đầu y đang nghĩ đến việc xin phép nâng cấp lên thành phố của Tân Hải, việc này bí thư huyện ủy Tân Hải hai năm trước là Cữu Thế Kiệt đã đề xuất rồi, lúc đó, Hạng Thành mang việc này đi thảo luận ở cuộc họp thường ủy, giành được đại đa số thường ủy bỏ phiếu tán thành, cuối cùng được thông qua, Hạng Thành cũng bỏ phiếu tán thành, quan hệ giữa y và Cữu Thế Kiệt rất tốt, Cữu Thế Kiệt vì chuyện này đã nhờ vả y không tí, nếu như Hạng Thành không gật đầu, thì Cữu Thế Kiệt đâu dám đề ra việc này.
Mặc dù Hạng Thành đã gật đầu, nhưng y cũng biết rằng việc này rất khó thông qua, mặc dù điều kiện mọi mặt của Tân Hải đã hoàn toàn đáp ứng được, nhưng mỗi năm có nhiều khu vực đề xuất đến vậy, GOP của Tân Hải thuộc vào hạng lạc hậu trong số đó, Cữu Thế Kiệt lại không có quan hệ gì ở thượng tầng, muốn làm được chuyện này là điều rất khó.
Nếu như Hạng Thành ra tay, thì việc chuyển lên thành phố của Tân Hải đã xong lâu rồi, chỉ cần y đồng ý mở miệng tìm Tiết Lão giúp đỡ, thì Tiết Lão nhất định sẽ giúp y, với việc của y, Tiết Lão đều giúp rất nhiệt tình, trong mười năm loạn lạc, nếu như không phải là y đã ôm lấy Tiết Lão, thì Tiết Lão có lẽ chẳng đợi được đến ngày này, Tiết Lão, và cả Tiết gia đều coi y như một ân nhân, y đã cứu Tiết Lão, đồng nghĩa với việc, cứu cả sinh mệnh chính trị của Tiết Lão, cũng có nghĩa là đã cứu cả Tiết gia.
Những người hiểu về Hạng Thành đều biết rằng, y không bao giờ nói với người ngoài về chuyện này, y cũng chưa từng nhờ vả Tiết Lão làm điều gì, chính vì vậy, Tiết Lão mới thật sự quý y, cho rằng Hạng Thành là một nhân sĩ trọng nghĩa, vô cùng chân thành với Tiết gia.
Mặc dù Hạng Thành chưa từng mở miệng nhờ Tiết Lão làm gì, nhưng y cũng biết rằng, mình có địa vị chính trị ngày hôm nay, có quan hệ lớn với việc ngầm giúp đỡ của Tiết Lão, Tiết Lão là một người có ân tất báo, càng là một người Hạng Thành tôn trọng nhất cuộc đời này.
Tiết Lão cũng hiểu rằng năng lực chính trị của Hạng Thành có hạn, biết rằng Hạng Thành nhiều nhất cũng chỉ đi được đến đây, thậm chí có người cho rằng năng lực của Hạng Thành không đủ đáp ứng vị trí hiện tại, nhưng Tiết Lão lại cho rằng Hạng Thành làm rất tốt, đây cũng là lý do Hạng Thành có thể tại nhiệm đến hay kì.
Thời đại đang thay đổi, Hạng Thành hiểu rằng mình không thể nào cứ ở Bắc Cảng mãi được, nhất định có một ngày, y phải đối măt với việc nghỉ hưu, y cũng không nghĩ đến việc sẽ tiến thêm bước nữa, y chỉ muốn trước khi mình nghỉ hưu, ổn định ở vị trí bí thư thị ủy Bắc Cảng.
Kinh tế của Bắc Cảng mặc dù nằm ở khúc cuối của Bình Hải, nhưng quan trường ở Bắc Cảng lại luôn rất ổn định, trước khi cảng Phú Long xảy ra hỏa hoạn, môi trường chính trị của Bắc Cảng rất ổn định, Hạng Thành có quyền uy tuyệt đối trên mặt đất này.
Nhưng từ khi tổ chức quyết định để Trương Dương đến đảm nhiệm vị trí bí thư huyện ủy, nội tâm Hạng Thành đã trở nên bất an, mặc dù y luôn phủ nhận sự bất an này là do Trương Dương mang đến, thậm chí y còn nói với chính bản thân rằng, Trương Dương chỉ là một thằng oắt con mặt búng ra sữa mà thôi, nhưng sau hơn mười ngày từ khi Trương Dương đến với Bắc Cảng, cuối cùng đã chứng minh rằng sự bất an của y là có nguyên nhân, gã đã có một dự cảm không lành với tất cả những gì đang xảy ra ngày hôm nay.
Quan mới lên bao giờ cũng phải kèm theo sự thay đổi, chẳng có một quan chức nào thầm lặng không lên tiếng từ đầu đến cuối, Hạng Thành vốn tưởng rằng việc Trương Dương anh hùng cứu người đã là sự thay đổi đầu tiên của hắn với nơi đây, giờ đây y đột nhiên hiểu rằng, hóa ra y đã nghĩ nhầm, việc nâng cấp lên thành phố mới là mục đích của Trương Dương, đây mới là nơi hắn muốn nhóm ngọn đuốc đầu tiên của mình. Tân Hải vẫn thuộc về Bắc Cảng, nhưng có một vấn đề mang tính chất cơ bản, đó là tầng lớp thứ bậc đã thay đổi, nếu như huyện Tân Hải trở thành thành phố Tân Hải, thì sẽ không trực thuộc quyền quản lý của thành phố Bắc Cảng nữa, và sẽ thuộc vào quyền quản lý trực tiếp của chính phủ tỉnh, thành phố Bắc Cảng chỉ quản lý thay mà thôi. Điều này quyết định phạm vi quyền hạn của Tân Hải cũng thay đổi, kẻ giảm người tăng, điều này có nghĩa là, sự khống chế của Hạng Thành với Tân Hải sẽ giảm bớt không ít, mà điều này là điều Hạng Thành không hề muốn!
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, từ tiếng chuông cửa, Hạng Thành có thể nhận ra đó là vợ y, Mã Minh Lệ, khi tâm trạng y không tốt, con cái không dám đến làm phiền, Mã Minh Lệ đẩy cửa phòng bước vào nói: "Tiểu Cung đến rồi!"
*****
Tiểu Cung là thị trưởng thành phố Bắc Cảng, Cung Hoàn Sơn, năm nay y đã năm mươi mốt tuổi, theo lý thường mà nói thì đã già, nhưng vì lý do về họ, chẳng ai gọi y là Lão Cung, đương nhiên vợ y thì ngoại lệ. (chữ Lão Cung đồng âm với Lão Công-có nghĩa là chồng).
Cung Hoàn Sơn sáng nay mới từ Kinh Thành về, quan hệ của y và Hạng Thành rất tốt, từ khi y lên được vị trí thị trưởng, hai người phối hợp rất ăn khớp, mặc dù kinh tế Bắc Cảng trong tay y chẳng mấy phát triển, nhưng tầng lớp lãnh đạo của Bắc Cảng rất đoàn kết ổn định, không hề xuất hiện hiện tượng đấu đá nội bộ, đây cũng là điểm Hạng Thành tự hào nhất.
Hạng Thành không xuống lầu, mà bảo vợ mời Cung Hoàn Sơn đến thư phòng của mình, đây không phải là vì y tỏ thế lãnh đạo, mà là vì y không muốn cuộc đối thoại giữa mình và Cung Hoàn Sơn bị người khác nghe thấy, dù là người nhà y cũng không muốn.
Không lâu sau, Cung Hoàn Sơn đã đến thư phòng của Hạng Thành, khi ở dưới lầu, đã đưa những đặc sản y mang từ kinh thành về cho Mã Minh Lệ, vào trong thư phòng của Hạng Thành, lại đưa cho y một hộp sâm Cao Ly: "Bí thư Hạng, đây là quà tôi mua ở kinh thành, nghe nói gần đây anh nghỉ ngơi không được tốt, nên tôi đã mua ít sâm Cao Ly cho anh tẩm bổ."
Hạng Thành cười nói: "Hoàn Sơn, có tẩm bổ gì cũng phải nghe theo sự hướng dẫn của bác sĩ, cứ uống linh tinh không những không tốt gì, mà có khi còn không có lợi với sức khỏe đấy."
Hạng Thành nhận lấy hộp sâm Cao Ly rồi nhìn, thật sự là hàng tốt, y chỉ vào chiếc bàn ở gần cửa sổ, y và Cung Hoàn Sơn cùng đến đó ngồi.
Thấy thủ pháp pha trà thuần thục của Hạng Thành, Cung Hoàn Sơn mỉm cười nói: "Bí thư Hạng đúng là nghiên cứu sâu về trà đạo, đời này của tôi đều không đuổi kịp."
Hạng Thành nói: "Công việc của anh là nghiên cứu người, chứ không phải là nghiên cứu trà!"
Cung Hoàn Sơn cười hà hà một tiếng rồi nói: "Bí thư Hạng, lần này đến kinh thành tôi đã đi thăm Tiết Lão."
Hạng Thành gật đầu nói: "Món quà tôi nhờ anh đưa anh có đưa đến nơi không?"
Thứ Hạng Thành tặng không phải là đồ gì quý báu, chỉ là món ăn mà mẹ y đích thân làm, Tiết Lão rất thích ăn, vì vậy chỉ cần có cơ hội, Hạng Thành đều đích thân hoặc nhờ người mang cho Tiết Lão.
Cung Hoàn Sơn nói: "Tôi đã tặng rồi. Tiết Lão rất vui, còn giữ tôi ăn cơm nữa. Buổi trưa ngày hôm đó đã mở ra ăn rồi. Ăn liền ba quả ớt một lúc."
Trước mắt Hạng Thành hiện ra nét mặt vui vẻ của Tiết Lão, bờ môi y nở nụ cười: "Gần đây Tiết Lão có được khỏe không?"
Cung Hoàn Sơn nói: "Khỏe lắm. Ông còn nói đợi khi nào ấm trời hơn một chút, ông sẽ đến Bắc Cảng chơi."
Hạng Thành nói: "Hay quá!"
Cung Hoàn Sơn uống một ngụm trà, ánh mắt thầm quan sát Hạng Thành, y đã ở cùng Hạng Thành nhiều năm nay, y khá hiểu về Hạng Thành, dù là một biểu hiện nhỏ bé của Hạng Thành, y cũng có thể nhận ra tâm trạng lúc đó của Hạng Thành, Cung Hoàn Sơn có thể khẳng định rằng tâm trạng của Hạng Thành lúc này không tốt, y nói rất cẩn thận: "Bí thư Hạng, mấy ngày vừa rồi tôi đi, Bắc Cảng có xảy ra chuyện gì không?"
Hạng Thành nói chậm rãi: "Bí thư huyện ủy mới của Tân Hải, Trương Dương, đã đến rồi!"
Cung Hoàn Sơn gật đầu nói: "Tôi biết. Đó là con rể tương lai của bí thư tỉnh ủy Tống, mặc dù tôi ở kinh thành, nhưng vẫn xem được một vài tin thời sự về cậu ta, xem ra cậu ta cũng có chút khả năng đó, vừa đến Bắc Cảng đã nổi tiếng ngay rồi."
Hạng Thành nói: "Cậu ta đã đệ đơn lên quốc vụ viện về việc nâng cấp Tân Hải thành thành phố!"
Cung Hoàn Sơn hơi ngớ người, y đặt cốc trà lên bàn rồi nói: "Anh đồng ý rồi sao?"
Hạng Thành nói: "Đến bây giờ, cậu ta vẫn chưa nói với tôi."
Cung Hoàn Sơn ngớ người, y gần như không thể tin được vào tai của mình, Tân Hải là huyện trực thuộc Bắc Cảng, Trương Dương là bí thư huyện ủy, hắn đề ra việc nâng cấp lên thành phố, mà lại không thông báo với lãnh đạo thượng cấp, điều này không hề hợp lý chút nào! Trương Dương có ngông cuồng đến mấy, thì cũng không thể không quan tâm đến trên đầu mình vẫn còn lãnh đạo.
Cung Hoàn Sơn nói: "Đơn đã đệ lên rồi sao?"
Hạng Thành gật đầu nói: "Theo tình hình tôi biết, thì đã đệ lên rồi."
Cung Hoàn Sơn nói: "Đây chẳng phải là làm vớ vẩn sao? Việc nâng cấp lên thành phố cần phải được thành phố suy nghĩ kỹ càng, nghiên cứu cẩn thận mới quyết định được, cậu ta vừa đến Tân Hải, không hiểu gì về tình hình thực tế mà còn đòi làm gì chứ?"
Hạng Thành nói: "Tôi không phải không tán thành việc nâng cấp lên thành phố, năm kia khi Cữu Thế Kiệt còn tại nhiệm, đã đề ra chuyện này rồi, tôi đã ủng hộ hết sức mình, nhưng giờ không còn giống như trước kia nữa, ảnh hưởng của vụ hỏa hoạn cảng Phú Long Tân Hải vẫn còn đó, đến giờ những người nhà của người gặp nạn vẫn chẳng mấy ai ký tên vào tờ giấy bồi thường, lúc này mà đệ đơn xin phép lên quốc vụ viện, chẳng qua là làm loạn thêm thôi."
Cung Hoàn Sơn nói: "Trương Dương này thật là chẳng coi lãnh đạo ra gì, đúng là quá ngông cuồng."
Hạng Thành thở dài nói: "Thanh niên trẻ tuổi nhiệt tình là một việc tốt, nhưng cũng không thể nào làm quá lố được, cứ hứng lên, nghĩ gì là làm đấy, đến cuối cùng chắc chắn sẽ gây tổn thất cho quốc gia. Nhưng bí thư Tống đã đưa cậu ta đến chỗ tôi đây, thì tôi cũng phải nhìn vào tính tích cực của cán bộ trẻ tuổi, nếu như phê bình quá nặng, thì sợ rằng làm tổn thương đến lòng tự trọng của cậu ta, từ đó không còn lòng nhiệt tình nữa, nhưng nếu không phê bình, thì về sau nói không chừng cậu ta còn làm quá đáng hơn, giờ đây tôi thật sự là mâu thuẫn."
Cung Hoàn Sơn vẫn không thể hiểu, Hạng Thành làm sao có thể sợ Trương Dương tổn thương lòng tự trọng chứ, điều y lo lắng là nhạc phụ tương lai của Trương Dương kìa, đó là Tống Hoài Minh, bí thư tỉnh ủy, có câu nói rằng, vuốt mặt phải nể mũi, nếu như Hạng Thành đối xử quá nghiêm khắc với Trương Dương, sợ rằng sẽ đắc tội với Tống Hoài Minh.
Cung Hoàn Sơn nói: "Thật ra lúc đầu tôi đã không tán thành để cậu ta đến, một cán bộ thế này không dễ quản lý."
Hạng Thành mỉm cười nói: "Những việc lãnh đạo đã quyết, chúng ta cũng không thể nói gì được."
Trương Dương đến Tân Hải, là do tỉnh trưởng Chu Hưng Dân đề cử, bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh thầm đồng ý, hai vị này đã định chuyện gì, đâu phải là thứ họ có thể thay đổi.
Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Hạng, hay là chúng ta tìm cậu ta để nói chuyện tử tế!"
Hạng Thành gật đầu.
Thật ra Cung Hoàn Sơn hiểu rằng Hạng Thành có ý vậy, y không muốn ra mặt, sợ đắc tội với Tống Hoài Minh, những việc đắc tội người khác này vẫn để Cung Hoàn Sơn làm, nhưng Cung Hoàn Sơn chẳng hề trách than, y khá nể sợ Hạng Thành, coi Hạng Thành như thầy giáo và người huynh trưởng. Hạng Thành chẳng còn bao lâu nữa đã phải xuống khỏi cái ghế bí thư Bắc Cảng, trong mắt người khác, vị trí này chẳng còn nghi ngờ gì sẽ thuộc về Cung Hoàn Sơn. Thậm chí ngay cả Hạng Thành cũng nhiều lần lộ ra ý sẽ nhường lại vị trí này cho Cung Hoàn Sơn, chỉ có giao cho người đáng tin cậy, mới có thể bảo vệ lợi ích chính trị của mình, mới có thể tiếp tục được quan điểm chính trị của mình, đây là hiện thực mà bất cứ vị lãnh đạo nào cũng đều suy nghĩ đến.
Cung Hoàn Sơn khi đi làm vào ngày hôm sau, đã đích thân gọi điện cho Trương Dương, vốn dĩ, y chuẩn bị bảo thư ký gọi cuộc điện thoại này, nhưng nghĩ một chút, vẫn từ bỏ ý định đó, mặc dù Trương Dương là cấp dưới của y, nhưng không phải là nhân vật bình thường, đằng sau Trương Dương còn có cả một tòa núi rất lớn, trước kia y và Trương Dương chưa từng tiếp xúc, y không hiểu về người cán bộ trẻ tuổi này, có thể nói rằng, lần đầu tiên tiếp xúc của họ không thể ở trong không khí hòa bình, thậm chí có thể xảy ra chút mâu thuẫn, Cung Hoàn Sơn luôn làm theo một nguyên tắc trên quan trường: dĩ hòa vi quý. Một người luôn thích đối địch trong quan trường sẽ không thể nào đi được quá xa, Cung Hoàn Sơn vẫn còn một đoạn đường nữa trên sĩ đồ của mình, làm việc gì cũng phải cẩn trọng.
Khi Trương Dương nhận được điện thoại, hắn đang trên đường đến xưởng sản xuất bia huyện Tân Hải, hắn cảm thấy bia Lam Hải khá được, nghe nói hiệu suất của xưởng bia huyện Tân Hải rất kém, năm nay đã nợ công nhân nửa năm tiền lương rồi, vì vậy, sẽ lấy Lam Hải làm thí điểm cải cách xí nghiệp đầu tiên, Trương Dương làm việc rất nhanh chóng, ngay lập tức đã liên lạc với đô đốc Lưu Kim Thành của xưởng rượu Giang Thành, bảo gã dẫn những lực lượng cốt cán đề giúp đỡ chính đốn lại xưởng bia, tại sao một doanh nghiệp có sản phẩm tốt vậy, mà hiệu quả lại kém vậy chứ?
Trương Dương không ngờ rằng Cung Hoàn Sơn gọi điện thoại cho mình, với vị thị trưởng thành phố Bắc Cảng, phó bí thư thị ủy thành phố Bắc Cảng, Trương Dương vẫn rất khách sáo: "Thị trưởng Cung, ông về rồi ư! Lần trước tôi đến thành phố đã muốn đi thăm ông, nhưng đáng tiếc ông đã đến kinh thành mất rồi."
Cung Hoàn Sơn cười hà hà nói: "Tiểu Trương à, tối qua tôi vừa mới về đến đây, đã nghe nói đến chuyện của cậu rồi, cậu thật là có năng lực đấy!"
Trương Dương nhất thời không nhận ra câu này của y là với ý tốt hay ý xấu, liền cười nói: "Vừa mới đến đây, tôi vẫn chưa biết gì cả, không nỗ lực làm việc thì làm sao xứng với kỳ vọng của lãnh đạo."
"Được! Được! Tôi thích những cán bộ trẻ chăm chỉ như cậu lắm, hôm nay có rảnh không, đến đây nói chuyện một chút!" Ngữ khí của Cung Hoàn Sơn làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết, giống như rất quen với Trương Dương vậy.
Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung vừa về nhất định rất bận, hay là đợi mấy ngày nữa tôi sẽ qua đó."
Hắn lờ mờ cảm nhận rằng lần này Cung Hoàn Sơn tìm hắn là vì chuyện chuyển đổi lên thành phố, mặc dù ông là thị trưởng, nhưng không phải là cứ gọi tôi đến là tôi phải đến ngay lập tức.
Cung Hoàn Sơn thấy Trương Dương nói vậy, trong lòng hơi thấy bực mình, tôi là thượng cấp của cậu đấy nhé, tôi gọi cậu đến, đáng lẽ cậu phải chạy đến ngay mới đúng, không ngờ lại dám từ chối, còn nói để mấy ngày nữa chứ, tiểu tử nhà cậu mặc dù có người chống eo cho, nhưng ở đây dù sao cũng là trên địa phận Bắc Cảng, tôi đường đường là thị trưởng Bắc Cảng, còn không thể nào sai được cậu sao?
Cung Hoàn Sơn nói: "Chẳng có chuyện gì, thế này đi, hai giờ rưỡi chiều nay tôi đợi cậu ở phòng làm việc của tôi." Cung Hoàn Sơn vốn rất nể mặt Trương Dương, không ngờ tiểu tử này lại chẳng nghe lời vậy, đã không ưa nhẹ, thì phải làm mạnh vậy, ông đây bảo cậu đến, cậu nhất định phải đến!
Trương Dương nghe thấy Cung Hoàn Sơn đã nói đến mức này, nếu như mình còn từ chối, sẽ trở nên bất kính, dù sao thì người ta cũng là thị trưởng, cần phải nể mặt người ta, Trương Dương cười nói: "Hai giờ rưỡi sao? Thị trưởng Cung, trong tay tôi một đống việc, hay là thế này đi, ba giờ có được không? Ba giờ tôi nhất định sẽ đến được."
Cung Hoàn Sơn vô cùng tức giận, tiểu tử khốn kiếp, còn mặc cả với tôi nữa à, nếu như nhạc phụ của cậu không phải là bí thư tỉnh ủy, ông đây sẽ nói với cậu bằng thái độ tử tế vậy sao? Cung Hoàn Sơn chuyển ngay sang thái độ lạnh nhạt: "Tự cậu xem làm thế nào thì làm!" Nói xong y liền cúp điện thoại!
Trương đại quan nghe thấy tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, liền cười, nói với Phó Trường Chinh đứng ở một bên: "Hình như thị trưởng Cung hơi bực mình thì phải."
Phó Trường Chinh nghe thấy rất rõ ràng ở bên cạnh, thầm nói, Cung Hoàn Sơn không bực mới là lạ, người ta là thị trưởng, anh là bí thư huyện ủy, người ta bảo anh đến, mà anh còn mặc cả với người ta, đây rõ ràng là khiêu chiến với uy quyền của thị trưởng rồi, Phó Trường Chinh ở bên cạnh Trương Dương đã lâu, biết rằng, hắn không giống với người khác, Trương Dương thích khiêu chiến với tất cả những người thích khiêu chiến, đây không có nghĩa là Trương đại quan thích làm liều, lúc này còn không biết hắn ta có ý định gì.
*****
Trương Dương nói với Chu Hổ Sơn đang lái xe: "Hổ Tử, chuẩn bị một chút đi, chúng ta ăn xong cơm trưa sẽ vào thành phố một chuyến!"
Chu Sơn Hổ nói: "Không vấn đề gì, bí thư Trương chỉ đâu, tôi sẽ đánh đấy!"
Chiếc xe ô tô đến xưởng bia ở khu ngoại ô huyện thành, Trương Dương không thông báo với bên xưởng bia rằng hôm nay hắn đến, vì vậy trước cửa không có biểu ngữ chào mừng, chỉ có hai ông già đang ngồi ở phòng bảo vệ tắm nắng, họ chẳng thèm để ý gì, vẫn nói chuyện rất tự do.
Phó Trường Chinh đến bên Trương Dương: "Có cần phải bảo họ liên lạc với lãnh đạo họ một chút không?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Đợi Lão Lưu đến rồi hẵng hay!"
Hắn nhìn thời gian, khi đi ra hỏi trung tâm hành chính, hắn có gọi điện cho Lưu Kim Thành, nói rằng đã ở ngoài huyện thành rồi, sao giờ vẫn chưa đến đây, chẳng lẽ một huyện thành nhỏ như Tân Hải cũng lạc đường được sao?
Khi Trương đại quan chuẩn bị gọi điện thoại, liền nhìn thấy một chiếc xe Honda đi đến, biển xe của Giang Thành, đó chính là những người quản lý xưởng rượu Giang Thành, chiếc xe dừng lại trước cửa, Lưu Kim Thành của xưởng rượu Giang Thành vội vàng xuống xe, cười rất sáng lạn, hai tay giơ về phía Trương Dương: "Bí thư Trương, lâu rồi không gặp!"
Trương Dương vui vẻ giơ tay ra, bắt tay với Lưu Kim Thành: "Lão Lưu à, anh lại béo rồi! Mỗi lần thấy anh, cái bụng này đều to ra!"
Lưu Kim Thành khổ sở nói: "Toàn là vì ăn cơm bằng tiền công cả, nhưng ở Trung Quốc, không ăn thì không thành được việc làm ăn, nói chuyện làm ăn đều phải nói trên bàn cơm cả, tôi chỉ muốn bỏ ngay việc, nhưng thế này thì thật sự không sống được."
Trương Dương biết rằng ngoài miệng tên này thì trách móc, nhưng trong lòng chưa chắc đã nghĩ vậy, hắn gật đầu nói với Phó Trường Chinh: "Bảo đôn đốc của họ ra đây!"
Trương đại quan làm việc từ trước đến giờ đều không theo thói thường, đến khảo sát xưởng bia cũng là nổi hứng nhất thời mà thôi, hắn chẳng hề thông báo với người khác, cũng chẳng hề có dự định này, hắn bắt đầu làm từ cơ tầng mà lên, hắn đã hiểu rất rõ về chủ nghĩa hình thức ở đây rồi, nếu như thông báo với xưởng bia trước, bên xưởng nhất định sẽ treo biểu ngữ, nhiệt liệt chào mừng, lãnh đạo doanh nghiệp sẽ coi đây là một việc lớn. Trương đại quan không thích giả tạo, nên như thế nào thì là như thế, nếu như để họ chuẩn bị từ trước, thì sẽ chẳng nhìn được ra vấn đề gì cả. Hắn mời đám người Lưu Kim Thành đến là để giúp cho xưởng bia sửa chữa lại.
Đô đốc xưởng bia Vương Quảng Đường nghe nói có bí thư huyện ủy giá đáo, hơn nữa còn dẫn một đoàn lãnh đạo xưởng rượu Giang Thành đến, ngay lập tức liền hoảng, gã thật sự không hiểu, tại sao bí thư huyện ủy lại đến một cách bất ngờ thế này. Xưởng bia này ở Tân Hải không được coi là một doanh nghiệp cốt cán gì, trước kia rất ít có lãnh đạo chú ý đến nơi này, bí thư huyện ủy trước, Cữu Thế Kiệt chẳng đến đây lấy một lần, huyện trưởng Hứa Song Kỳ cũng vậy, sao vị bí thư Trương mới đến này đã đột nhiên đến xưởng bia, làm cho gã không kịp chuẩn bị gì.
Trương Dương và Lưu Kim Thành bước vào xưởng bia, đầu tiên họ xem giới thiệu về xưởng ở bảng thông báo, không đợi họ xem xong, đô đốc xưởng Vương Quảng Đường đã đến rồi, Vương Quảng Đường là một tên béo hơn một trăm kg, từ phòng làm việc đến đây phải chạy hơn ba trăm mét, hơn nữa lại phải chạy cầu thang từ tầng 4 xuống, với gã đây là một việc khó khăn.
Vương Quảng Đường thở dốc, còn chưa đến bên cạnh Trương Dương, đã nói từ xa: "Hoan nghênh...hoan nghênh... Hoan nghênh... Bí thư Trương... Đến xưởng của tôi.... Thị.... Thị sát.... !"
Trương Dương thấy một người béo như vậy chạy đến, đằng sau còn đi theo hơn mười cán bộ, cảm thấy rất thú vị, bờ môi lộ ra một nụ cười.
Vương Quảng Đường đến trước mặt Trương Dương, chân nhũn cả ra, một là vì cảm thấy mệt, hai là vì trong lòng cảm thấy sợ hãi, đối diện với bí thư huyện ủy, gã sợ hãi là chuyện bình thường!
Trương Dương cười nói: "Anh là đồng chí Vương Quảng Đường đúng không!"
Vương Quảng Đường gật đầu, lúc này không còn nói ra lời được nữa, chỉ cảm thấy cổ họng khô khan, mồ hôi trên người không ngừng túa ra.
Trương Dương nói: "Anh không cần phải căng thẳng, hôm nay tôi đã mời những người của bên quản lý và nghiên cứu kỹ thuật của xưởng rượu Giang Thành đến, để giúp xưởng bia Tân Hải xem xét những vấn đề còn tồn tại, tại sao hiệu suất làm việc của doanh nghiệp không ngừng đi xuống."
Vương Quảng Đường đã từng gặp Lưu Kim Thành, có điều không quen lắm, mặc dù cùng là làm về rượu, nhưng loại hình không giống nhau, Lưu Kim Thành đến cười bắt tay với Vương Quảng Đường: "Đô đốc Vương, bí thư Trương bảo chúng tôi đến đây tham quan xưởng bia của mọi người, không biết anh có chào đón không?"
Vương Quảng Đường nói: "Hoan nghênh hoan nghênh, bình thường tôi có muốn mời cũng không mời được các anh đến!" Lúc này gã đã bắt đầu lấy lại được hơi.
Cả buổi sáng, Vương Quảng Đường dẫn những người này tham quan trong xưởng, xem kho ủ rượu, rồi rót rượu, đóng gói, xem cả trung tâm nghiên cứu khai thác, nhà ăn công nhân, khu làm việc, cuối cùng dẫn họ xem vườn hoa trong xưởng. Nếu nói tổng thể, thì môi trường của xưởng bia khá được, nhưng người trong ngành vẫn nhìn ra rất nhiều vấn đề, đáp ứng yêu cầu của Trương Dương, Vương Quảng Đường tổ chức những lực lượng cốn cán trong xưởng đến giao lưu với hội người đến từ Giang Thành.
Trương Dương cũng tham gia cuộc giao lưu lần này, trong cuộc giao lưu, Vương Quảng Đường đã lấy mấy sản phẩm của xưởng họ ra để mọi người uống thử.
Trương Dương uống một ngụm bia lớn rồi nói: "Mặc dù tôi không phải là bên chuyên, nhưng nếu nhìn từ góc độ của một người ngoài ngành, thì tôi cho rằng hương vị của bia Lam Hải thật sự khá ngon, không thua kém gì so với những thương hiệu lớn trong nước, mà giá thành lại thấp hơn so với những nhà xưởng có tiếng nhiều như vậy, tại sao lượng bán ra lại không thể nâng cao lên được? Có sản phẩm tốt, tại sao doanh nghiệp vẫn thua lỗ?"
Vương Quảng Đường đỏ mặt tự kiểm điểm, gã nói đầy ân hận: "Bí thư Trương, đây là có liên quand dến trình độ quản lý của tôi, là những thiếu sót về trình độ quản lý của tôi mới gây nên cục diện này."
Trương Dương mỉm cười nói: "Đây không phải là lúc tự kiểm điểm, tôi đã xem về tư liệu của xưởng bia các anh, anh làm đô đốc mới được một năm, trước khi anh tại nhiệm, tình hình kinh doanh còn tồi tệ hơn."
Lưu Kim Thành nói: "bí thư Trương đã gọi chúng tôi đến, bảo chúng tôi ra chủ ý giúp, tìm nguyên nhân bệnh của xưởng bia Tân Hải, thì có một vài điều tôi sẽ nói thẳng ra đây, làm cái ngành rượu bia này, trước kia luôn nghĩ rằng, chỉ cần có sản phẩm tốt là sẽ không sợ không bán được, nhưng giờ đây thời đại đã không còn thế nữa, thời đại bây giờ là thời đại công nghệ thông tin, cạnh tranh vô cùng ác liệt, thị trường chỉ có từng ấy thôi, nhưng lại có vô số doanh nghiệp cùng sản xuất một loại hình sản phẩm, nói một cách khác, người tiêu dùng có rất nhiều sự lựa chọn, anh muốn để cho người tiêu dùng mua sản phẩm của anh, thì anh phải có chỗ làm họ cảm thấy đáng mua, hương vị của anh ngon hơn của các doanh nghiệp khác, hay là do danh tiếng của anh nổi trội hơn? Hay là giá thành của anh thấp hơn? Hay là kênh bán hàng của anh đủ lớn?" Vương Quảng Đường không nói gì, nghe một cách chăm chú.
Lưu Kim Thành uống một ngụm bia rồi nói: "Tôi thừa nhận, hương vị của bia Lam Hải khá ngon, nhưng nếu so sánh với những thương hiệu nổi tiếng trong nước thì vẫn kém, nếu so sánh với nhưng thương hiệu lân cận cũng không có ưu thế tuyệt đối, vì vậy mới nói rằng nếu chỉ dựa vào chất lượng không thôi thì chưa đủ sức cạnh tranh, còn về thương hiệu, thì tôi càng không cần phải nói nữa, giờ đây thịt trường bia của Bình Hải về cơ bản đã bị bia của Lam Sơn và Đông Giang lũng đoạn, sản phẩm chúng ta thường thấy nhất trên thị trường Giang Thành là Lam Sơn Lục Bảo, kế đến là Đông Giang Thanh Tuyền, ở dưới nữa là những thương hiệu khác trong nước, nhưng thương hiệu dó chủ yếu đánh vào thị trường cao cấp, thậm chí bia của Bắc Nguyên cũng thấy không ít, nhưng về cơ bản, chẳng có ai kinh doanh bia của Lam Hải hết, điều này đã chứng minh rằng sức thu hút thương hiệu của các anh không được, về mặt giá cả, giá cả của các anh đưa ra cũng không có ưu thế mấy so với Lục Bảo, Thanh tuyền, còn về kênh bán hàng, thì chẳng có cách nào để đọ với người ta."
Vương Quảng Đường nói: "Tôi biết, chúng tôi cũng rất muốn quảng cáo, nhưng xưởng đâu có tiền chứ!"
Gã nhìn sang Trương Dương, lúc này gã đã hiểu rồi, vị bí thư huyện ủy mới lên này là muốn đến đây để giúp gã.
Lưu Kim Thành nói: "Chỉ dựa vào quảng cáo không cứu nổi xưởng bia đâu, đánh vào giá cả cũng không phải là mục đích cuối cùng, với ngành bia rượu, muốn làm lâu dài, thì phải để tâm vào công nghệ và chất lượng, tôi nói một câu không khách sáo thế này, xưởng bia Tân Hải cần phải tiến hành cải cách ngay lập tức, nếu không cuối cùng chỉ có nước đóng cửa.
Đại biểu bên xưởng bia Tân Hải không nói gì, thậm chí trong bọn họ không ai cảm thấy không phục, bởi lẽ người nói câu này là đại ca của giới bia rượu Bình Hải, thấy sự phát triển của xưởng rượu Giang Thành mấy năm gần đây, họ chỉ có nước ngưỡng mộ.
Trương đại quan cảm thấy đám quan chức xưởng bia này chẳng có chút chí khí nào, biểu hiện hôm nay thật sự quá đáng thương, nhưng dù sao thì Trương Dương là bí thư huyện ủy Tân Hải, trong lòng hắn vẫn phải bảo vệ doanh nghiệp địa phương, hắn gọi Lưu Kim Thành và mấy người đi cùng đến, mục đích cũng chỉ là giúp xí nghiệp Tân Hải mở một con đường, từ đó thoát khỏi cảnh khó khăn.
← Ch. 0915 | Ch. 0917 → |