← Ch.0916 | Ch.0918 → |
Trương Dương nói: "Lão Lưu, tôi mời các anh đến không phải là để các anh đả kích người ta đâu, anh nói chút gì đó dễ nghe hơn đi, nói về ưu điểm của xưởng bia ấy."
Lưu Kim Thành cười nói; "Bí thư Trương, điều dễ nghe là, bia ở đây thật sự ngon, thật ra giờ đây các doanh nghiệp hiện đại đều đi theo mô hình tập đoàn hóa, ngành rượu chúng ta cũng không ngoại lệ, thông qua việc khảo sát ngày hôm nay, tôi đã nảy sinh một suy nghĩ, nếu có thể, hai doanh nghiệp anh em chúng ta có thể hợp tác với nhau, loại hợp tác này là rất công bằng, và cả đôi bên cùng có lợi, sản phẩm của chúng tôi chỉ có rượu, nếu như chúng ta hợp tác, có thể làm phong phú loại hình sản phẩm của chúng tôi, về mặt tiêu thụ trên thị trường, trải qua một số năm tích lũy, chúng tôi cũng có chút ưu thế về mặt này, chỉ là không biết xưởng trưởng Vương có hứng thú với việc hợp tác cùng chúng tôi hay không?"
Vương Quảng Đường vừa nghe vậy đã xúc động đến độ tiếng nói trở nên run rẩy: "Có hứng thú, đương nhiên là rất hứng thú rồi..."
Mục đích Trương Dương mời Lưu Kim Thành đến là để giúp chữa bệnh cho xưởng bia, không ngờ lại làm thành một vụ hợp tác, giống như những gì họ thấy vậy, xưởng bia Tân Hải chỗ nào cũng có khuyết điểm, chỉ dựa vào thực lực của bản thân doanh nghiệp, thì rất khó có thể chuyển ngoặt cục diện khó khăn, mà phải cần sự giúp đỡ bên ngoài. Điều trùng hợp là xưởng rượu Giang Thành sau khi trải qua mấy năm phát triển theo chiều hướng tốt, hiện tại quy mô và thực lực của xưởng rượu đã đứng đầu Bình Hải, chiến lược tiếp theo của họ chính là làm phong phú sản phẩm của mình, đi theo con đường tập đoàn hóa, Lưu Kim Thành sau lần đầu khảo sát xưởng bia Tân Hải đã nảy sinh ý định hợp tác, hai bên đều nhất trí tác thành.
Trương đại quan chỉ phụ trách việc nối dây, còn về việc hợp tác cụ thể sau này của hai doanh nghiệp, hắn không muốn hỏi quá nhiều. Dù là sức lực hắn có dồi dào đến mấy, cũng không thể nào quan tâm đến tất cả mọi việc.
Buổi trưa ngày hôm đó, Trương Dương không ở lại xưởng bia ăn cơm, hắn còn phải đến Bắc Cảng, thị trưởng Cung Hoàn Sơn còn bảo hắn hai giờ rưỡi chiều gặp mặt ở phòng làm việc, mặc dù Trương đại quan kỳ kèo mặc cả về mặt giờ giấc trong điện thoại, nhưng hắn không hề có ý làm khó dễ với Cung Hoàn Sơn, tên này vẫn chưa đến mức hiếu chiến như vậy.
Hai giờ rưỡi chiều, Trương Dương đúng giờ bước vào trong phòng làm việc của thị trưởng Cung Hoàn Sơn, mặt mày hắn tươi rói, vừa bước vào đã gọi cung kính: "Thị trưởng Cung, tôi không đến muộn chứ!"
Cung Hoàn Sơn thật ra đã chuẩn bị cho việc tên này sẽ đến muộn rồi, cuộc điện thoại buổi sáng vẫn làm cho Cung Hoàn Sơn không nguôi tức giận, tiểu tử này thật là hống hách, đường đường một thị trưởng như tôi gọi điện cho cậu, mà tiểu tử nhà cậu còn không biết điều, nhanh chóng cắp mông mà chạy đến, còn đẩy qua đẩy lại với tôi, uy nghiêm của tôi để ở đâu cơ chứ? Cung Hoàn Sơn thậm chí đã chuẩn bị xong, chỉ cần Trương Dương dám đến muộn, hôm nay y sẽ không nể mặt ai cả, mắng cho hắn một trận tơi bời.
Thấy Trương Dương xuất hiện trước mặt mình đúng giờ, sự tức giận của Cung Hoàn Sơn ngay lập tức biến mất, trong lòng y thầm nói, tiểu tử nhà cậu cũng vẫn biết điều đó, món nợ buổi sáng, ông đây nhớ rồi.
Cung Hoàn Sơn vẫn tu dưỡng rất tốt, trên mặt không hề có ý tức giận, mà mỉm cười nói: "Tiểu Trương, rất đúng giờ mà! Cậu làm xong việc trong huyện rồi sao?"
Trương Dương nói: "Những chuyện làm không bao giờ hết, làm sao làm hết được chứ? Có điều thị trưởng Cung đã gọi, thì chuyện to bằng mấy cũng phải để sang một bên." Câu này đầy ý nịnh nọt.
Cung Hoàn Sơn cười nói: "Đương nhiên là công việc quan trọng rồi. Cậu nói vậy, nếu như xảy ra việc gì trong công việc, tôi còn phải gánh trách nhiệm chính kìa."
Trương Dương cười hà hà một tiếng: "Làm sao thế được, ông là người ra lệnh, người lãnh trách nhiệm phải là tôi mới đúng!"
Cung Hoàn Sơn càng nghe càng cảm thấy khó chịu, bèn chỉ chiếc ghế sô pha rồi nói: "Ngồi đi!"
Trương Dương ngồi lên ghế sô pha, ánh mắt của Cung Hoàn Sơn vẫn nhìn chằm chằm vào tập văn kiện. Y không nói ngay, điều này làm không khí trở nên hơi ngột ngạt, thật ra Cung Hoàn Sơn cố ý làm vậy, tiểu tử nhà cậu chẳng phải ngông nghênh sao? Tôi lờ cậu một chút, để giúp cậu bình tĩnh lại.
Trương đại quan hiểu rất rõ, Cung Hoàn Sơn rõ ràng là đã giận hắn, nhưng Trương Dương chẳng quan tâm, hắn chẳng thèm để tâm đến vị thị trưởng này. Chẳng phải chỉ là một ông thị trưởng thôi sao? Ở Bắc Cảng cao nhất cũng chỉ đứng thứ ba, nếu như Tân Hải trở thành thành phố cấp huyện, thì tôi sẽ là tí thư thị ủy. Nói ra thì còn oai phong hơn cả ông. Cung Hoàn Sơn không nói chuyện, đầu óc Trương đại quan cũng không nhàn hạ, ngồi ở đó nghĩ này nghĩ nọ.
Cung Hoàn Sơn yên lặng một lúc lâu, rồi mới đặt tập văn kiện xuống, ký tên trên đó, rồi cười nói: "Xin lỗi, tôi vừa về, nên văn kiện chờ tôi phê chuẩn nhiều quá. Tiểu Trương, có chuyện gì, cậu nói đi, tôi đang nghe đây."
Trương đại quan thầm nói, rõ ràng là ông gọi tôi đến đây, giờ lại bảo tôi nói sao? Tôi nói cái gì chứ? Mẹ kiếp ông thật là biết cách giả vờ! Trương Dương cười nói: "Thị trưởng Cung đã bận như vậy, thì hôm nay tôi sẽ không làm phiền nữa!" Tên này nói xong rồi đứng dậy định đi.
Cung Hoàn Sơn không ngờ hắn lại giở trò này, ngay lập tức bị động hóa chủ động. Nếu như y không nói, thì sẽ mất cơ hội, Cung Hoàn Sơn cười nói: "Cậu đừng đi vội, cậu không có chuyện gì để nói, thì tôi còn chuyện muốn hỏi cậu kìa, cậu đợi tôi một chút, tôi ký xong đám văn kiện này rồi sẽ nói chuyện với cậu."
Gừng càng già càng cay, một câu nói của Cung Hoàn Sơn đã giành lấy quyền chủ động, muốn đi sao? Không dễ như vậy đâu, cậu không những không thể đi, mà còn phải ngồi đó đợi tôi nữa. Dù cậu có là một con khí láu cá, thì ở trước mặt tôi cũng phải yên ổn.
Trương đại quan chỉ có thể ngồi lại vào vị trí.
Cung Hoàn Sơn lần này chẳng thèm nhìn hắn, chúi đầu vào đống văn kiện.
Trương Dương ngồi trên ghế sô pha, hắn biết rằng Cung Hoàn Sơn cố ý làm vậy với mình, tên này tập luyện trên quan trường lâu vậy, hắn chưa từng trải chuyện gì chứ, với những người dùng thủ đoạn như Cung Hoàn Sơn, hắn thật lòng xem thường, nhưng người ta đã nói rõ rồi, hắn không thể nào đi được, nhưng Trương Dương cũng có cách ứng phó của hắn.
Cung Hoàn Sơn hôm nay quyết tâm muốn làm Trương Dương dập tắt nhuệ khí, dù sao thì cũng là giờ làm việc, đám văn kiện này, sớm muộn gì y cũng phải xử lý, thì nhân cơ hội này làm hết cho xong, còn về Trương Dương, cứ để hắn ngồi đó đợi, bao giờ mình làm xong, rồi sẽ nói chuyện với hắn.
Cung Hoàn Sơn dường như đã quên mất sự tồn tại của Trương Dương, nhưng một lúc sau, y ngay lập tức cảm thấy có gì kỳ lạ, trong phòng vang lên tiếng ngáy nhỏ nhỏ, sau đó tiếng ngáy ngày càng lớn hơn, giống như kéo bễ vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, tiếng ngáy này xuất phát từ Trương Dương, tên này không ngờ dám dựa vào ghế sô pha ngủ gật. Cung Hoàn Sơn gần như có thể đoán rằng, tên này chắc chắn giả vờ, điều này giống như hai cao thủ đấu với nhau vậy, anh một chiêu tôi một chiêu, nhưng còn Trương Dương, hắn không còn chiêu gì nữa, vì hắn đã giở trò vô lại với Cung Hoàn Sơn, ít nhất Cung Hoàn Sơn nghĩ như vậy.
Trong tình hình này, Cung Hoàn Sơn vốn muốn tiếp tục xem tập văn kiện, nhưng tiếng ngáy của tên này quá lớn, ảnh hưởng một cách nghiêm trọng đến công việc bình thường của thị trưởng Cung, Cung Hoàn Sơn ho một tiếng, nhắc nhở Trương Dương.
Trương Dương không hề có phản ứng gì, vẫn ngáy khò khò.
Cung Hoàn Sơn chẳng làm được gì, chỉ đành dừng công việc của mình lại: "Tiểu Trương!"
Trương Dương đang ngủ kìa, không muốn để ý đến y.
Cung Hoàn Sơn vô cùng tức giận, rõ ràng là biết đối phương đang giở trò, nhưng không có cách nào giải quyết cả, y chỉ có thể đứng dậy, rồi đến trước mặt Trương Dương: "Trương Dương!"
Xem ra tiếng vẫn chưa đủ lớn, Trương Dương vẫn không để ý đến y.
Cung Hoàn Sơn thầm nói mẹ kiếp cứ giả vờ đi, y giơ tay ra, đẩy đẩy vào vai Trương Dương, lần này Trương Dương không thể tiếp tục giả vờ được nữa, hắn cố ý chầm chậm mở hai mắt ra, thấy Cung Hoàn Sơn trước mắt, tỏ ra ngạc nhiên: "Thị trưởng Cung...A! Tôi ngủ quên mất rồi ư? Thật là ngại quá, thật là ngại quá!"
Cung Hoàn Sơn tức lắm, nhưng trên mặt vẫn giả bộ quan tâm: "Tiểu Trương à, xem ra cậu làm việc vất vả quá, mặc dù còn trẻ nhưng cũng vẫn phải để ý đến sức khỏe chứ!"
Trương Dương nói: "Cảm ơn thị trưởng Cung quan tâm, ông ngồi đi, ông ngồi đi!"
Tên này còn giả bộ nắm lấy tay của Cung Hoàn Sơn, Cung Hoàn Sơn vốn không muốn ngồi cùng hắn, y là thị trưởng, đương nhiên không muốn mình bằng vai phải lứa với một gã bí thư huyện ủy, nhưng Trương Dương làm như vậy, y chỉ đành ngồi xuống.
Trương Dương ngồi xuống bên cạnh Cung Hoàn Sơn, mỉm cười nói: "Thị trưởng Cung, tôi có một cái tật, cứ đến tầm này buổi chiều là lại buồn ngủ, ông không chấp với người như tôi, đừng chấp nhé."
Cung Hoàn Sơn điềm đạm nói: "Hổ cũng còn có lúc ngủ gật, huống hồ là người, Tiểu Trương, mặc dù tôi vừa về, nhưng đã nghe thấy không ít tin tức về cậu, từ sau khi cậu đến Tân Hải làm việc, sự nỗ lực của cậu đều được mọi người công nhận."
"Đó là những điều tôi nên làm, tôi là bí thư huyện ủy Tân Hải, đương nhiên phải cố gắng hết sức đem lại hạnh phúc cho người dân huyện Tân Hải rồi."
Cung Hoàn Sơn gật đầu nói: "Tiểu Trương à, một cán bộ trẻ tuổi mà có giác ngộ được như cậu thật là hiếm có đấy." Thật ra những câu khách sáo này ai cũng biết nói, trong lòng Cung Hoàn Sơn chẳng thấy Trương Dương có điểm gì đáng nổi bật, y nhìn vào hai mắt Trương Dương rồi nói: "Hôm nay tôi tìm cậu đến đây, vì có một việc rất quan trọng muốn hỏi cậu."
Trương Dương nói: "Mời thị trưởng Cung nói!"
Cung Hoàn Sơn nói: "Tôi nghe nói việc xin nâng cấp lên thành phố của huyện Tân Hải đã được đưa đơn lên quốc vụ viện, không biết có chuyện này không?"
Trương Dương nói: "Có!"
Cung Hoàn Sơn không ngờ Trương Dương lại thừa nhận dứt khoát như vậy, trong lòng nói tiểu tử này thật ngông cuồng, y chau chau mày: "Việc này cậu vẫn chưa thông qua thành phố phải không?"
"Thông qua rồi!"
Ánh mắt của Cung Hoàn Sơn lộ ra vẻ tức giận, đây chẳng phải là nói dối không chớp mắt sao? Tiếng của y trở nên nghiêm khắc: "Sao tôi lại không biết gì?"
Trương Dương cười nói: "Mấy năm trước thành phố chẳng phải đã đồng ý chuyện này rồi sao? Lúc đầu nếu như không có thành phố ủng hộ, thì đồng chí Thế Kiệt trước tôi làm sao có thể xin quốc vụ viện chuyện nâng cấp lên thành phố được, tôi đã tìm hiểu rồi, lúc đó các thường ủy trong thành phố đều bỏ phiếu đồng ý cả."
Cung Hoàn Sơn nói: "Lúc đó là lúc đó, nhưng lần đó không thành công."
Trương Dương nói: "Vì không thành công, nên tôi mới xin phép lại mà!"
Cung Hoàn Sơn nói: "Xin phép lại cần phải được sự đồng ý của thành phố, không phải là cậu muốn xin phép là xin phép được."
Trương Dương nói: "Vậy sao? Tôi thật sự không biết điều này, tôi luôn tưởng rằng, thành phố đã đồng ý một lần, thì có nghĩa là đã tán thành rồi, không còn thay đổi chủ ý được nữa, thị trưởng Cung, là do tôi đã sơ suất rồi!"
Cung Hoàn Sơn nói: "Việc nâng cấp lên thành phố cần phải được thành phố suy nghĩ thận trọng, năm nay liệu có nên xin phép hay không, cần phải cân nhắc kỹ rồi mới quyết định được."
Trương Dương nói: "Nhưng tôi đã đệ đơn xin phép lên quốc vụ viện rồi, tôi thật sự không biết rằng tình hình phức tạp đến vậy, thị trưởng Cung, ông nói vậy, tôi mới biết mình đã phạm sai lần, nhưng tôi đã làm mất rồi, giờ ông nói xem tôi nên làm gì bây giờ?"
Cung Hoàn Sơn nhìn thái độ không sợ sệt của tên này, trong lòng rất ức chế, tiểu tử này không biết mới là lạ, hắn rõ ràng là cố ý làm vậy, hắn muộn lợi dụng chuyện này để xem xem cực điểm nhẫn nại của thành phố đến đâu.
*****
Cung Hoàn Sơn nói: "Đến tận bây giờ cậu vẫn chưa chính thức thông báo cho thành phố, đây là một thái độ vô cùng thiếu trách nhiệm, Tân Hải là một phần của Bắc Cảng, liệu có cần thiết phải chuyển thành thành phố không, và bao giờ thì nên đệ đơn xin phép, không phải là chuyện có thể dựa vào quyết định của một người. Đồng chí Trương Dương, cậu phải kiểm điểm nghiêm khắc vì chuyện này!"
"Kiểm điểm nghiêm khắc?" Trương đại quan nhắc lại.
Cung Hoàn Sơn gật đầu nói: "Sao? Cậu không ý thức được lỗi lầm của mình ư?"
Trương đại quan cười nói: "Thị trưởng Cung, việc của tôi thì nhỏ, việc chung mới lớn. Chúng ta cứ thảo luận về vấn đề nâng cấp lên thành phố của huyện Tân Hải đi đã, rốt cuộc ông có thái độ thế nào về vấn đề này? Rốt cuộc ông tán thành hay là phản đối chuyện Tân Hải xin lên thành thành phố?"
Cung Hoàn Sơn nhìn Trương Dương một lúc, tiểu tử này không hề đơn giản, rất có bản lĩnh trốn tránh vấn đề, vốn dĩ y định đánh vào hắn, nhưng hắn lại nói một câu chuyện cá nhân thì nhỏ chuyện chung mới lớn, Cung Hoàn Sơn nói: "Tôi nói đông, cậu lại nói tây, Tiểu Trương à, thái độ của cậu thật không đàng hoàng chút nào!"
Trương Dương cười nói: "Thị trưởng Cung, tôi xin kiểm điểm nghiêm túc về sai lầm của mình, tôi đâu nói tôi không thừa nhận chứ, tôi đã nhận lỗi rồi, người làm lãnh đạo như ông cũng nên cho tôi một cơ hội sửa sai đúng không? Giờ đây tôi chẳng phải đang sửa sai sao? Thị trưởng Cung, ông rốt cuộc là tán thành hay phản đối chuyện của Tân Hải?"
Cung Hoàn Sơn thở dài nói: "Tiểu Trương, việc nâng cấp lên thành phố là một chuyện tốt, không phải tôi không ủng hộ, năm kia khi Tân Hải đưa ra đề nghị chuyển đổi, tôi tán thành cả hai tay đó chứ."
Trương Dương nói: "Tôi biết là ông sẽ tán thành mà, ông nhất định sẽ đứng cao nhìn rộng, chuyện nâng cấp lên thành phố của huyện Tân Hải có ích lợi với sự phát triển kinh tế của cả Bắc Cảng, có sự ủng hộ của ông, tôi đã có lòng tin với việc này rồi."
Cung Hoàn Sơn thầm chửi, tiểu tử này thật là ranh mãnh, muốn đi vòng vèo kéo tôi vào, tôi dễ bị lừa vậy sao? Cung Hoàn Sơn nói: "Việc gì cũng đều phải phát triển thay đổi, Tiểu Trương, cậu có ý thức được rằng giờ đây xin phép chuyển đổi thành thành phố là một việc làm không đúng lúc không?"
Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, tôi không hiểu ý của ông, thời cơ đã chín muồi từ năm kia, tại sao sau khi trải qua hai năm phát triển, lại biến thành không đúng lúc rồi? Chẳng lẽ hai năm nay Tân Hải không hề phát triển, mà lại thụt lùi so với hai năm trước rồi ư?"
Cung Hoàn Sơn phải nhìn nhận lại người thanh niên trước mắt y, khi mới bắt đầu, y cho rằng Trương Dương quá ngông cuồng, hơn nữa sự ngông cuồng của hắn là do đằng sau hắn có chỗ dựa, thủ đoạn chính trị thì vô lại, nhưng nghe thấy Trương Dương nói câu này, y đột nhiên hiểu ra rằng, đầu óc Trương Dương rất tỉnh táo, giỏi nắm bắt cơ hội, câu này rõ ràng đã nói rằng Cữu Thế Kiệt hai năm nay làm việc không nỗ lực, thực lực chung của Tân Hải đã xuất hiện sự xuống dốc, nếu như y kiên quyết nói rằng giờ đây việc nâng cấp lên thành phố là chưa phải lúc, thì vừa vặn đã trúng kế của tên này. Cung Hoàn Sơn nói: "Tiểu Trương, mấy năm gần đây Tân Hải Vẫn phát triển, cậu vừa đến Tân Hải, vẫn chưa hiểu được về tình hình ở đây." Một câu nói đã phá vỡ bẫy của Trương Dương, Cung Hoàn Sơn không bao giờ dễ mắc lừa vậy.
Trước mặt Cung Hoàn Sơn, Trương Dương đương nhiên không thể nói rằng hiểu rõ được, Cung Hoàn Sơn nói: "Điều tôi lo lắng là trận hỏa hoạn ở cảng PHúc Long, sự cố của tết năm nay, đã tạo thành ảnh hưởng xấu trong phạm vi toàn quốc, giờ đây sự việc vừa lắng xuống, còn chưa hoàn toàn giải quyết, quốc vụ viện rất chú ý đến việc này, nói rằng lãnh đạo của Bắc Cảng phải kiểm điểm nghiêm túc, lúc này, Tân Hải còn muốn đề nghị nâng cấp lên thành phố, Tiểu Trương, tôi nói một câu không khách sáo, làm như vậy có phải là không biết thức thời không? Không phải là không thể xin phép, mà là dù có xin phép, thì cấp trên cũng sẽ không phê chuẩn." Lý do mà Cung Hoàn Sơn nói rất đầy đủ.
Trương Dương cười nói: "Không thử sao biết được họ sẽ không phê chuẩn chứ?"
Cung Hoàn Sơn nhìn thái độ tự tin của Trương Dương, trong lòng liền nảy sinh nghi ngờ, chẳng lẽ tên này đã giành được sự đồng ý của cấp trên ư? Người mà y nghĩ đến chính là phó thủ tướng quốc vụ viện Văn Quốc Quyền, Văn Quốc Quyền là cha nuôi của Trương Dương, việc này y rất có thể sẽ nói hộ Trương Dương.
Cung Hoàn Sơn nói: "Cậu đã đưa kiến nghị lên rồi, thì giờ có nói gì cũng muộn rồi, tôi thấy cậu nhất định sẽ không bỏ cuộc, nếu như lần xin phép này không thể thành công, thì chẳng phải đã tốn kém sức lực và tiền bạc sao?" Cung Hoàn Sơn bắt đầu gán tội cho Trương Dương.
Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, điểm này tôi đã nghĩ rồi, hi vọng thành công lần này của chúng ta có lẽ có 50%, nếu như không thể thành công, thì cũng không thể nói rằng lãng phí tiền của và sức lực, chúng ta có thể nhân cơ hội này để chỉnh đốn lại trật tự xã hội của Tân Hải, tăng cường đoàn kết giữa các cán bộ, tăng cường lòng tin của nhân dân với tầng lớp lãnh đạo chính phủ huyện ủy chúng ta, dù nói thế nào vẫn là một việc tốt."
Cung Hoàn Sơn nói: "Cậu nói gì cũng có lý, Trương Dương, là thị trưởng của thành phố Bắc Cảng, tôi đương nhiên hi vọng rằng nhìn thấy Tân Hải phát triển nhanh chóng, nhưng bất cứ việc gì cũng phải có quy tắc, đặc biệt là trong thể chế, thể chế là gì chứ? Nếu nói từ góc độ của quan lý học, đó là một chế độ mà các cơ quan nhà nước, đơn vị doanh nghiệp sắp xếp và vạch quyền hạn, đó chính là một chế độ do tổ chức hình thành, giới hạn giữa quan hệ giữa các cơ quan nhà nước, và đơn vị doanh nghiệp. Nếu chúng ta bỏ qua quy tắc này, thì sẽ tạo thành sự hỗn loạn trong tổ chức, động cơ của cậu là tốt, nhưng cách làm của cậu không được khen ngợi, Tân Hải là một bộ phận của Bắc Cảng, chuyện nâng cấp lên thành phố không chỉ là chuyện của một mình Tân Hải, nếu như ai cũng làm như cậu, bốn huyện, năm khu của Bắc Cảng đều tự quyết định chuyện của mình, thì Bắc Cảng chúng ta sẽ nhất định loạn cào cào ngay.
Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, ông nói như vậy, tôi cảm thấy rằng việc xử lý của mình trong chuyện này không trưởng thành, trước đó thường có lãnh đạo nói rằng tôi còn trẻ, nhiệt tình có thừa, lý trí lại không đủ, giờ đây xem ra, quả thật là như vậy, thị trưởng Cung, vừa rồi tôi còn không phục, giờ đây tôi đã nhận thức được sai lầm của mình rồi, tôi kiểm điểm, tôi kiểm điểm sâu sắc với ông! Lần sau dù là gặp phải chuyện gì, tôi sẽ thương lượng với ông trước, thị trưởng Cung, ông hãy cho tôi số điện thoại, hay là ông cho tôi số điện thoại nhà cũng được, tôi còn trẻ không có kinh nghiệm, gặp phải chuyện không hiểu, tôi sẽ hỏi ông bất cứ lúc nào!"
Cung Hoàn Sơn nhìn tên tiểu tử này, trong lòng ngay lập tức trở nên cảnh giác, lấy số điện thoại của tôi làm gì? Giờ tôi đã bị cậu làm phiền đủ rồi, muốn bám lấy tôi bất cứ lúc nào sao? Tôi bị ngốc à? Cung Hoàn Sơn cười nói: "Tiểu Trương, nhận thức được sai lầm là một đồng chí tốt, từ trước đến giờ tôi luôn tách biệt giữa cuộc sống và công việc, công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống, cậu đã phạm sai lầm trong công việc, tôi sẽ chỉ ra không hề nể tình, vì tôi là cấp trên của cậu, tôi có trách nhiệm giám sát và giúp đỡ cậu, trong cuộc sống, cậu không cần coi tôi là lãnh đạo, tôi chẳng có vẻ gì ngạo nghễ cả, nếu như cậu đồng ý, bình thường chúng ta có thể cùng uống rượu, cùng trò chuyện, có thể trở thành bạn tốt của nhau!"
Cung Hoàn Sơn cũng hiểu, không thể làm quá đáng, dù là y ghét Trương Dương đến thế nào, nhưng bối cảnh Trương Dương là một điều y không thể bỏ qua, dù là không thể trở thành bạn với tiểu tử này, Cung Hoàn Sơn cũng không muốn có thêm một kẻ địch. Nếu không phải là do Hạng Thành đã dặn dò, thì Cung Hoàn Sơn sẽ không chủ động tìm Trương Dương để nói những lời nặng nề thế này, và còn phê bình hắn nữa, chẳng ai muốn làm chuyện đắc tội người khác cả.
Trương Dương nắm rất rõ tâm lý của Trương Dương, tiếp xúc với vị thượng cấp Cung Hoàn Sơn này nhất định phải biết chừng mựng, nếu quá nghe lời, y sẽ tưởng mình quá kém, nếu như cứ phản kháng một mạch, chỉ có thể làm cho y tức giận, vì vậy Trương Dương đã dùng cách vừa cứng vừa mềm, dùng cách bám dai, giả vờ, có thể nói trong lần đầu tiên giao chiến với Cung Hoàn Sơn, Trương Dương không hề yếu thế.
Thậm chí có thể nói rằng, hắn hơi có chút ưu thế, Cung Hoàn Sơn nhà ông nói rằng tôi phải tự kiểm điểm, ông không thể nào phạt tôi một cách trắng trợn được, hai bên cần phải nể mặt nhau, chỉ cần ông không tỏ thái độ gì, tôi cũng sẽ cười xòa, nếu như ông thật sự tỏ vẻ lãnh đạo với tôi, tôi sẽ để cho ông biết rằng, tôi không dễ bị người ta ức hiếp đến vậy.
Lòng người khó đoán, câu này thật đúng khi nói về quan chức, rõ ràng chẳng có cảm tình gì với đối phương, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ như bạn gặp đã lâu, tâm lý rất mệt, cơ mặt cũng mệt, Trương đại quan cảm thấy rằng đánh nhau một trận với người khác cũng không mệt đến thế. Trên quan trường, cái mà người ta so bì với nhau là tâm lý, là âm mưu, phức tạp hơn nhiều so với võ lâm nói chuyện với nhau bằng nắm đấm.
Cung Hoàn Sơn cuối cùng vẫn không cho Trương Dương số điện thoại của mình, thật ra có cho hay không, thì tiểu tử này vẫn tìm ra được thôi, nói chuyện với Trương Dương hơn một tiếng đồng hồ, thật sự chẳng có hiệu quả gì quá lớn, tiểu tử này ngoài miệng thì nói rằng kiểm điểm, nhưng Cung Hoàn Sơn có thể chắc chắn rằng, trong lòng hắn chẳng hề để ý.
Bốn giờ, Cung Hoàn Sơn bắt đầu nhấc đồng hồ lên nhìn thời gian, Trương Dương cùng nhìn theo y, sau khi phát hiện ra chủ nhiệm huyện ủy Tân hải Hồng Trường Thanh cũng đeo chiếc đồng hồ Vacheron Constantin đáng giá mấy chục vạn, Trương đại quan bắt đầu hứng thú với đồng hồ của đám quan chức, điều làm cho hắn bất ngờ là, Cung Hoàn Sơn đeo một chiếc Đông Phương Hồng, có lẽ đã đeo mấy năm rồi, nên chiếc đồng hồ đã ngả sang màu vàng. Nếu chỉ nhìn từ đồng hồ, thì Cung Hoàn Sơn cũng được coi là thanh liêm.
Cung Hoàn Sơn cũng để ý thấy Trương Dương nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay của mình, y cười nói: "Là Đông Phương Hồng, giờ đây đã ngừng sản xuất rồi, khi tôi kết hôn, bố vợ tôi tặng cho đấy, đeo đến tận bây giờ, rất đúng giờ, không hề kém đồng hồ nổi tiếng của Thụy Sĩ."
Trương Dương cười nói: "Hèn chi tôi đang nghĩ không thấy có bán trên thị trường."
Cung Hoàn Sơn cũng nhìn đồng hồ nạm kim cương của Trương Dương, thầm nói tiểu tử này thật là lãng phí, chỉ chiếc đồng hồ này tôi, cũng đủ để người bình thường phấn đấu cả một đời, nhưng y không nói gì, vì dù sao vị hôn thê của Trương Dương là Sở Yên Nhiên, chủ tịch tập đoàn Bối Ninh nước Mỹ, việc này cả Bình Hải đều biết, ai bảo người ta may mắn, tìm được một người vợ tốt, không những có tiền còn có quyền, quyền đương nhiên là do Tống Hoài Minh ban cho, nhớ đến Tống Hoài Minh, Trương Dương cũng bỏ ý định tiếp tục giáo dục Trương Dương: "Tiểu Trương, tiếp tục nỗ lực đi, công việc về sau nếu gặp phải vấn đề gì không giải quyết được, có thể trực tiếp đến tìm tôi."
Trương Dương gật đầu, Cung Hoàn Sơn nhìn đồng hồ có nghĩa là đã hạ lệnh đuổi khách với hắn, thật ra Trương Dương đã không muốn ở lại đây từ lâu rồi, hắn đứng dậy nói: "Thị trưởng Cung, nếu không còn việc gì thì tôi đi trước đây!"
Cung Hoàn Sơn cười nói: "Được, đợi mấy ngày nay xong việc, tôi sẽ hẹn cậu cùng ăn cơm." Câu này hoàn toàn là câu nói khách sáo.
Trương Dương trước khi đi đã để lại một tập tài liệu xin phép chuyện Tân Hải nâng cấp lên thành phố, ván đã đóng thuyền, mấy vị lãnh đạo các ông muốn thảo luận thế nào thì cứ việc đi mà thảo luận với nhau!
← Ch. 0916 | Ch. 0918 → |