Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0985

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0985: Thành ý
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Trương Dương nói: "Thẩm vấn anh à?"

Đổng Ngọc Vũ thở dài nói: "Buổi sáng hôm nay tôi bị bọn họ gọi tới nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ. "

Trương Dương nói: "Anh và Triệu Kim Khoa có liên quan gì? Sao bọn họ lại tìm anh?"

Đổng Ngọc Vũ nói: "Con tôi từng tìm hắn nhờ làm một cái biển số xe, tết âm lịch năm nay hắn đi từng tới nhà tôi tặng chút quà tết. "

Trương Dương ngẩng đầu nhìn Đổng Ngọc Vũ, Đổng Ngọc Vũ vẻ mặt ủy khuất: "Chỉ là một chút quà tết thôi, không có đồ gì cả. "

Trương Dương nói: "Anh sao không nói sớm?"

Đổng Ngọc Vũ nói: "Có gì đâu mà nói, quà hắn tặng tôi tổng cộng không tới năm trăm đồng, chuyện này cũng không đáng để tôi báo cáo, tôi không hiểu, chuyện nhỏ như hạt gạo mà cũng có người lật lên, tôi đắc tội với ai à?"

Trương Dương nói: "Lão Đổng à, anh nhận đồ của người ta mà cũng đúng lý hợp tình gớm. "

Đổng Ngọc Vũ nói: "Bí thư Trương, tôi thề, trừ chút quà tết này ra thì tôi không nhận đồ gì của hắn nữa cả, tôi cũng không làm cho hắn bất kỳ chuyện gì, hiện tại tổ công tác cứ bám lấy chuyện này không buông, cứ như là tôi phạm sai lầm lớn lắm vậy. " Đang nói chuyện thì di động của hắn lại đổ chuông, Đổng Ngọc Vũ nhìn nhìn số, sau khi nhấc máy thì liên tục gật đầu: "!! Alo! Bí thư Nghiêm, tôi tới đây!"

Gác điện thoại, Đổng Ngọc Vũ nói với vẻ mặt cầu xin: "Bí thư Trương, tôi thật sự là muốn nhảy lầu rồi, giờ lại gọi tôi tới hỏi, anh nói xem bọn họ có còn muốn để tôi làm việc không?"

Trương Dương nói: "Quà đáng giá năm trăm đồng thì đúng là cũng không phải chuyện lớn lao gì. "

"Còn không phải ư!"

Trương Dương nói: "Lão Đổng à, anh đã thừa nhận với tổ công tác chưa?"

Đổng Ngọc Vũ nói: "Không phải do tôi thừa nhận hay không, bọn họ ngay cả danh sách cũng nắm trong tay rồi. "

Trương Dương không nhịn được liền bật cười.

Đổng Ngọc Vũ nói: "Bí thư Trương, ngài đừng có cười, tôi xin ngài cho tôi một chủ ý đi, không thể vì món quà năm trăm đồng mà lôi tôi đi song quy được. "

Trương Dương nói: "Trọng điểm của chuyện này ở chỗ Triệu Kim Khoa, mục đích tổ công tác bọn họ tới là gì? Chỉ sợ không chỉ điều tra xem Triệu Kim Khoa có vấn đề hay không, bọn họ muốn mượn chuyện của Triệu Kim Khoa để lật tung quan trường Tân Hải, nói trắng ra là bọn họ tới đây gây chuyện. "

Đổng Ngọc Vũ gật đầu.

Trương Dương nói: "Lão Đổng à, không phải tôi nói anh đâu, món quà năm trăm đồng tuy rằng không nhiều lắm, nhưng trên nhận thức của anh có vấn đề, năm trăm đồng có gọi là hối lộ không?"

Đổng Ngọc Vũ nói: "Tôi không làm gì cho hắn, quà cũng không phải là tôi trực tiếp nhận, mà là vợ tôi nhận, khi tôi biết rồi thì muốn trả cũng không được. " Nói xong hắn lại bổ sung: "Con cua mấy cân, hai con ba ba, vào bụng cả rồi. "

Trương đại quan nhân bật cười ha ha.

Mặt Đổng Ngọc Vũ đỏ như gan lợn, kỳ thực trong tiềm thức của hắn, nhận quà tết căn bản chẳng tình là gì, nhưng chuyện này vấn đề là ở chỗ, hắn nhận đồ của Triệu Kim Khoa, mà Triệu Kim Khoa thì lại chết rồi, người biết chuyện này thật sự quá ít, rốt cuộc là ai đã vẩy ra?

Trương Dương nói: "Lão Đổng à, nếu đã khai rồi thì chẳng có gì mà phải sợ, nếu thật sự chỉ là vấn đề năm trăm đồng thì căn bản không thể tính là vấn đề. "

Đổng Ngọc Vũ nói: "Đành chịu thôi, tôi chỉ có thể đi nói rõ với họ, muốn giết muốn chém thì mặc họ!"

Đổng Ngọc Vũ đi rồi, Trương Dương không khỏi lâm vào trầm tư Đổng Ngọc Vũ chuyện của Đổng Ngọc Vũ hiển nhiên là nội bộ gây nên, khẳng định là có người mượn tổ công tác lần này tới Tân Hải để gây sóng gió, muốn đảo loạn chính đàn, càng loạn càng tốt.

Điện thoại bàn của Trương Dương đổ chuông, hắn cầm điện thoại lên, người gọi điện thoại tới là tổ trưởng tổ công tác Nghiêm Chính, Nghiêm Chính nói: "Tiểu Trương, có thời gian không? Có chuyện tôi muốn bàn với anh. "

Trương đại quan nhân rất dứt khoát nói: "Ngại quá, tôi đang bận, chờ tôi làm xong sẽ gọi lại cho ông!" Hắn nói xong liền dập máy.

Trương Dương thậm chí có thể tưởng tượng cảnh Nghiêm Chính lúc này tức đến vẹo mũi, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, xem ra tổ công tác đã chuẩn bị công tác trường kỳ rồi.

Trương Dương đứng lên, mặc quần áo chuẩn bị rời đi.

Phó Trường Chinh gõ cửa tiến vào, nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì hơi ngẩn ra: "Bí thư Trương, ngài muốn ra ngoài ư?"

Trương Dương nói: "Tôi không đi chẳng lẽ đợi ruồi đến bâu à?"

Phó Trường Chinh biết ruồi bọ mà hắn nói nhất định là tổ công tác, không khỏi cười nói: "Bí thư Trương, tôi vừa mới nhận được điện báo của phía Nhật Bản, có thương nhân Nhật bản cảm thấy hứng thú với khu bảo lưu thuế nhập khẩu của chúng ta, muốn cùng ngài bàn chuyện đầu tư. "

Trương Dương nói: "Không phải đã nói với cậu rồi ư? Hiện tại phương án quy hoạch vẫn chưa có, chuyện đầu tư trước tiên cứ đặt sang một bên, nếu không đợi được thì giao cho Thường Hải Thiên đi. "

Phó Trường Chinh nói: "Nhưng đối phương nói là bằng hữu của ngài.... "

Trương Dương cười nói: "Ai cũng bảo là bằng hữu của tôi cả, hắn là ai... "

Phó Trường Chinh nói: "Tổng tài của tập đoàn Nguyên Hòa Nhật Bản, Nguyên Hòa Hạnh Tử!"

Động tác của Trương đại quan nhân rõ ràng khựng lại, hắn có chút kinh ngạc nhìn Phó Trường Chinh: "Nguyên Hòa Hạnh Tử? Cô ta tới rồi ư?"

Phó Trường Chinh nói: "Chưa, chỉ nói mấy ngày nữa sẽ tới, sợ ngài bận việc cho nên hẹn trước. "

Trương Dương nói: "Vậy cậu sắp xếp thời gian giúp tôi. "

Phó Trường Chinh nói: "Vâng!"

Trước khi Trương Dương ra khỏi cửa lại nhớ ra một chuyện: "Trường Chinh, mấy ngày nữa không có chuyện gì thì tôi sẽ không tới văn phòng, chuyện nhỏ thì cậu từ nói với tôi. Còn tổ công tác đó, cậu cứ đẩy tới chỗ Hứa Song Kì. "

Phó Trường Chinh không nhịn được liền bật cười.

Trương Dương lên xe của mình, vừa lái khỏi trung tâm hành chính thì di động của hắn lại đổ chuông, Trương Dương bắt máy, nói: "Ai vậy?"

"Bí thư Trương!"

Trương Dương nói: "Là tôi!"

"Nghe nói bằng hữu của anh đã đánh mất một chiếc xe!"

Trương đại quan nhân ngẩn ra, lập tức cảnh giác, hắn đạp phanh, đỗ ô tô ở ven đường, nói khẽ: "Anh có manh mối ư?"

"Không có manh mối thì tôi cũng sẽ không gọi điện thoại cho anh!"

Trương Dương cười nói: "Anh không nên gọi điện thoại cho tôi, trước tiên nên gọi cho cục công an. "

"Công an nếu có bản lĩnh thì xe đó của anh đã sớm được tìm về rồi. "

Trương Dương nói: "Không phải là anh trộm xe chứ?"

"Không phải tôi, tôi chỉ là người biết chuyện. "

Trương Dương đầy nghi ngờ nói: "Anh muốn gì ở tôi?"

"Không có gì, tôi chỉ thấy con người anh không tồi, muốn kết giao với anh. "

Trương Dương bật cười ha ha: "Được, hẹn chỗ gặp mặt đi. "

"Sẽ gặp mặt, có điều trước khi gặp mặt tôi muốn tỏ thành ý, trước tiên tặng anh một món quà đã!"

Trương Dương gật đầu nói: "Được, anh nói đi, chiếc xe đó hiện tại ở đâu. "

"Xe vẫn ở Bắc Cảng. "

Trương Dương cười nói: "Đây là thành ý của anh ư?"

Đối phương thở dài nói: "Chuyện này tôi bỗng nhiên do dự không biết có nên nói với anh không?"

Trương Dương nói: "Anh có ý gì?"

"Bí thư Trương, anh nếu thật sự muốn tìm về chiếc xe này thì không thể vận dụng hệ thống công an. "

Trương Dương nói: "Anh sao càng nói tôi càng hồ đồ vậy? Tại sao không thể vận dụng hệ thống công an?"

"Anh tuy rằng là bí thư huyện ủy Tân Hải, nhưng anh đối với tình huống của Bắc Cảng thì không biết gì cả, Bắc Cảng so với sự tưởng tượng của anh thì phức tạp hơn nhiều, nếu anh vận dụng công an, chỉ sợ anh vừa có động tác thì chiếc xe đó đó liền triệt để biến mất. "

Trương Dương nghe ra ý tứ của hắn, đối phương rõ ràng đang ám chỉ hắn trong công an có người làm nhiệm vụ báo tin cho giặc. Trương Dương nói: "Không ngờ anh là muốn tôi đơn thương thất mã đi tìm xe, tôi không biết anh, chắc không phải là anh lập bẫy đợi tôi chui vào chứ. "

Đối phương cười hắc hắc nói: "Tôi lừa an thì được cái gì? Tôi và anh là có thâm cừu đại hận, bí thư Trương, manh mối tôi đã nói với anh rồi, anh tin hay không thì tùy, chiếc xe đó đã bị đưa lên thuyền rồi, ở bến tầu số 7 của cảng mới, thuyền hàng Hưng Long hiệu, container số 32, đi tới tỉnh Tần Việt, còn ba tiếng nữa là thuyền sẽ nhổ neo, anh hiện tại đi còn kịp đấy. "

Trương Dương trầm mặc không nói gì.

Đối phương nói: "Những gì nên nói tôi đã nói rồi, nên làm thế nào là bản thân anh tự quyết định!" Hắn nói xong liền gác máy.

Trương Dương không phải lo sợ, chủ yếu là chuyện này rất đột nhiên, đối phương là ai hắn cũng không biết, chỉ bằng vào một cú điện thoại thì thật sự khó có thể khiến hắn tin được, hắn nhìn đồng hồ, ba tiếng đồng hồ, hiện tại đi chắc vẫn còn kịp, có điều đối phương nhắc nhở hắn tốt nhất không nên dùng công an, chuyện này có chút phiền phức, căn cứ vào ý tứ trong lời nói của đối phương, chắc là bên trong công an sẽ có người thống báo cho bọn trộm xe này. Trương Dương nghĩ nghĩ, trước tiên vẫn gọi điện thoại cho Trình Diễm Đông, hắn cũng không có nói tình huống cụ thể của mình, chỉ nói với Trình Diễm Đông rằng: "Diễm Đông, điều cho tôi một nhóm người, chúng ta đi làm chút chuyện. "

Trình Diễm Đông ngây ra một thoáng: "Bí thư Trương, anh cần bao nhiêu?"

Trương Dương nói: "Những người đáng tin, quá nhiều mười mấy người đi. "

Trình Diễm Đông nói: "Chuyện gì vậy?"

Trương Dương nói: "Anh đừng quản là chuyện gì, trong hai mươi phút tập kết xong, cứ đi theo tôi là được, đúng rồi, tất cả mọi người thay thường phục cho tôi, mang theo súng! Tôi bảo Chu Sơn Hổ lái xe buýt tới các anh. "

*****

Trình Diễm Đông vừa nghe thấy còn mang theo súng, trong lòng lập tức minh bạch chuyện này tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ. Hắn cũng không hỏi kỹ, nếu Trương Dương không muốn nói thì chứng minh hắn tạm thời muốn giữ bí mật này, Trình Diễm Đông bình thường tuy rằng là người rất thông minh, nhưng hắn cũng không thể dùng lý trí để phân tích chuyện Trương Dương yêu cầu hắn đi làm, hắn vô cùng tín nhiệm Trương Dương, thậm chí có thể nói là kính nể từ nội tâm, sự quyết đoán và can đảm của Trương Dương là xuất chúng nhất trong các lãnh đạo mà hắn từng tiếp xúc. Đương nhiên hắn cũng rõ Trương Dương am hiểu nhất là ra bài không theo lẽ thường, hành vi của Trương đại quan nhân thường xuyên là xuất kỳ bất ý, thậm chí còn khiến người ta há miệng trợn mắt.

Trình Diễm Đông tổng cộng mang đến hai mươi người, hắn tự mình dẫn đội, tất cả mọi người thay y phục thường.

Hai mươi phút sau, một chiếc xe buýt đõ trước cửa cục công an, người lái xe là Chu Sơn Hổ, người ngồi ở ghế vụ là Huyện thái gia Trương đại quan nhân. Trương Dương ngoắc tay về phía cửa sổ: "May lên đi, thời gian cấp bách lắm!"

Trình Diễm Đông đầu óc ngu ngờ dẫn hai mươi cảnh sát mặc thường phục lên xe buýt, Trình Diễm Đông đi tới ngồi xuống phía sau Trương Dương: "Bí thư Trương, việc... "

Trương Dương nói: "Tất cả mọi người tắt di động, tất cả thiết bị liên lạc tắt hết đi cho tôi! Tìm một cái túi đựng, đợi hành động xong sẽ trả cho mọi người. "

Hai mươi cảnh sát đều nhìn Trình Diễm Đông, tuy rằng Trương Dương là bí thư huyện ủy, nhưng lãnh đạo trực tiếp của bọn họ là Trình Diễm Đông.

Trình Diễm Đông nói: "Lời nói của Bí thư Trương đã nghe thấy chưa, tất cả tắt đi!" Tất cả cảnh sát trên xe đều tắt di động, Trương Dương ném một cái túi ra tới, bỏ tất cả thiết bị liên lạc vào trong đó.

Trình Diễm Đông nói: "Bí thư Trương, chúng ta đi đâu?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Trừ ác dương thiện, đả kích thế lực hắc ác!"

Trình Diễm Đông cười khổ nói: "Bí thư Trương, ngài có thể để lộ chút tin tức không?"

Trương Dương nói: "Đến nơi các anh sẽ biết, tôi không bảo các anh hành động thì các anh không được hành động, tất cả đợi thông tri của chờ tôi. "

Trình Diễm Đông nói: "Thông tri thế nào?"

Trương Dương lấy ra hai chiếc bộ đàm đưa cho Trình Diễm Đông một cái, mình thì giữ lại một cái. Hắc cười nói: "Chuyện này hôm nay tôi không chắc, nếu tôi phán đoán sai lầm, xảy ra vấn đề thì tôi chịu trách nhiệm, các anh coi như không xuất hiện. Nếu tôi phán đoán chính xác thì chính là một kiện công lớn, tất cả công lao đều tính cho các anh, tôi tuyệt đối không tham công. "

Tất cả cảnh sát đều bật cười, có người nói: "Bí thư Trương, ngài nói như vậy thì chúng tôi mới biết thì ra là một chuyện tốt. "

Trương Dương nói: "Khẳng định là chuyện tốt!"

Có người lớn gan nói: "Chúng tôi còn tưởng rằng thay quần áo đi giúp bí thư Trương đánh nhau. " Mọi người trong xe đều bật cười.

Trương Dương cũng cười: "Đánh nhau ư? Đánh nhau thì tôi bảo các anh mang súng đi làm gì? Hơn nữa, tôi nếu đánh nhau cũng không cần các anh hỗ trợ!"

"Ai chẳng biết bí thư Trương của chúng ta là đánh khắp Bắc Hải không địch thù!"

Trương Dương cười ha ha, nói với Trình Diễm Đông: "Diễm Đông à, đám bộ hạ này dạy dỗ kém quá, không ngờ đều coi thường tôi như vậy, tôi có đánh khắp Bình Hải cũng không có vấn đề gì?"

Mọi người lại bật cười.

Trình Diễm Đông nói: "Bí thư Trương văn trị hay võ công đều là thiên hạ, phải là đánh khắp thiên hạ không địch thủ mới đúng. "

Trương đại quan nhân ho khan một tiếng, mặt mày tươi cười nói: "Diễm Đông, con người anh thiếu hàm xúc quá, ở trước mặt nhiều thuộc hạ như vậy ngang nhiên vỗ mông ngựa tôi, khiêm tốn, nhất định phải khiêm tốn.

Người trong xe lại đồng thanh cười to.

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "chúng tôi chỉ nói đùa thôi, thật ra, con người tôi rất không thích dùng vũ lực, tôi thích lấy đức thu phục người, nói sự thực, nói đạo lý mới là căn bản trong công tác của chúng ta, đương nhiên đối phó với một số thế lực hắc ác, đạo lý nói không thông thì chúng ta cũng chỉ có thể lựa chọn vũ lực để giải quyết, các đồng chí, tôi tin hôm nay sẽ là một ngày vô cùng huy hoàng. " Trương đại quan nhân cũng không biết vì sao muốn dùng muốn dùng hai chữ huy hoàng này, tóm lại hắn cho rằng hôm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện, Trương đại quan nhân tuyệt đối không phải là hạng mãng phu, người thần bí gọi điện thoại cho hắn, nếu là một cái bẫy, bẳng vào bản sự của hắn, đối phương có nhiều người đến mấy cũng không làm gì được hắn. Trương Dương lúc ban đầu định cải trang tới tìm kiếm hư thật, nhưng về sau lại ngẫm lại, nếu xe thực sự ở trên thuyền, như vậy hắn cần một số bang thủ. Trương Dương bảo Trình Diễm Đông dẫn đám người này tới đây, dụng ý không phải để bọn họ ra tay mà là hỗ trợ áp trận.

Cách nói năng hài hước của Trương đại quan nhân khiến không khí bên trong xe rất vui vẻ tường hòa, thoạt nhìn đám cảnh sát này không giống như là đi làm nhiệm vụ, mà giống ra ngoài du lịch hơn.

Ô tô tới cảng mới, Trình Diễm Đông bắt đầu ý thức được chuyện này chỉ sợ không đơn giản như lời Trương Dương. Trương Dương thay một thân quần áo lao động, đi bao tay bảo hiểm lao động, trên đầu đội mũ bảo hộ, nhìn thoáng qua thì giống như là công nhân khuân vác ở bến tàu.

Chu Sơn Hổ đỗ xe ở bến tàu số bảy, Trương đại quan nhân xuống xe, Trình Diễm Đông bảo tất cả mọi người chờ trong ô tô, hắn đi theo Trương Dương xuống ô tô, nói khẽ: "Bí thư Trương, ngài hôm nay lại định diễn vở kịch gì vậy?"

Trương Dương nói: "Xe của Kiều Mộng Viện bị người ta trộm!"

"Tôi biết!"

"Có người gọi điện thoại nói cho tôi biết chiếc xe đó hiện tại đang ở trên Hưng Long hiệu!" Trương Dương chỉ chỉ vào chiến tàu hàng cách đó không xa.

Trình Diễm Đông ngẩng đầu nhìn: "Bí thư Trương, không phải là tôi nói ngài đâu, nhưng chuyện này nghe sao mà mơ hồ thế? Ngài khẳng định lời nói của đối phương là thật ư? Vạn nhất hắn lập bẫy thì sao?"

Trương Dương cười nói: "Cho nên tôi mới gọi các anh tới. "

Trình Diễm Đông nói: "Chuyện này có thể giao cho tôi, tôi sẽ thông tri cho cảnh sát Bắc Cảng phối hợp điều tra!"

Trương Dương nói: "Người nọ nói, chỉ cần thông tri cho cảnh sát thì lập tức sẽ để lộ phong thanh, cho nên tôi mới bảo các anh mặt thường phục tới đây, tất cả thiết bị liên lạc cũng phải tắt. "

Trình Diễm Đông nói: "Cho dù thực sự tìm được chiếc xe đó, chúng ta cũng là phá án vượt địa bàn! Ở trước mặt đồng nghiệp cũng khó ăn khó nói. "

Trương Dương trừng mắt lườm hắn một cái: "Tôi không hny vọng để các anh đi tra, xảy ra chuyện thì tôi gánh, chỉ cầ tìm thấy chiếc xe đó, cách anh chỉ cần hành động, khống chế Hưng Long hiệu, tôi con mẹ nó không tin, vượt địa bàn thì sao chứ? Khi mất đồ sao không nói vượt địa bàn? Khi phá án thì lại nói vượt địa bàn, tôi nhổ vào, Diễm Đông, anh cứ đợi tín hiệu của tôi?"

Trình Diễm Đông nói: "Tín hiệu gì?"

Trương Dương từ trong ngực lấy ra một khẩu súng báo hiệu: "Tôi sẽ phóng ra đạn tín hiệu, các anh lập tức hành động. "

Trình Diễm Đông bất lực đành gật đầu, chuyện đã tới nước này thì chỉ đành theo vị bí thư đại nhân này điên một lần thôi, từ súng báo hiệu mà hắn mang theo cho thấy, kế hoạch của người ta khá chu mật, Trình Diễm Đông nói: "Tôi phái mấy người đi với ngài. "

Trương Dương nói: "Đừng làm tôi vướng tay vướng chân, tôi cũng không muốn phải bảo hộ thêm mấy người, hơn nữa người càng nhiều thì mục tiêu lại càng lớn, càng dễ bại lộ. " Trương đại quan nhân nói xong đã nghênh ngang đi đến thuyền hàng Hưng Long hiệu.

Cách thời gian thuyề nhổ neo còn một tiếng, các thuyền viên đều đang tiến hành công tác kiểm kê hàng hóa cuối cùng.

Trương đại quan nhân thừa dịp người khác không chú ý, thuận tay cầm một cái thùng gỗ vuông vức lên, khiêng tới cầu thang thuyền.

Trình Diễm Đông từ xa nhìn thấy biểu hiện của Trương Dương, trong lòng thầm than, thằng cha này không đi làm đặc công thật sự là đáng tiếc.

Trương Dương khiêng thùng gỗ đi lên khoang thuyền, có người gọi: "Làm gì thế? Tôi bảo anh làm gì thế hả?"

Trương Dương nói: "Ông chủ bảo tôi đưa tùng hàng tới container số 32. "

Đối phương có chút kỳ quái nhìn Trương Dương: "Cái gì vậy?"

"Tôi cũng không biết? Anh hỏi ttôi thì tôi biết hỏi ai?"

"Con mẹ nó khệnh nhỉ, anh là anh? Mới tới à?"

Trương Dương ngẩng đầu, vẻ mặt khinh thường nhìn đối phương: "Mới tới thì sao? Mau tránh ra, tôi con mẹ nó đang khiêng một thùng hàng đó. "

Đối phương thật sự bị Trương Dương lừa, chỉ vào đuôi thuyền, nói: "Ở bên kia!"

Trương Dương khiêng thùng gỗ đi tới, container số 32 cũng không khó tìm, sau khi tìm được hắn sau khi tìm được thì bỏ thùng gỗ xuống, phát hiện phía sau có ba người đi tới, một người trong đó chính là tên vừa rồi chỉ đường cho hắn.

Người nọ chỉ vào Trương Dương: "Anh là ai? Trong thung rốt cuộc có gì?"

Trương Dương cười nói: "Anh hỏi tôi à? Tôi cũng muốn hỏi anh đây? Trong thùng này rốt cuộc có gì?" Hắn chỉ vào container số 32.

Đối phương hừ lạnh một tiếng: "Bắt hắn lại, ném xuống thuyền!"

Hai tên đồng bạn ứng tiếng, ba người từ ba hướng khác nhau lao về phía Trương Dương.

Trương đại quan nhân thở dài nói: "Chúng ta có chuyện gì thì cũng từ từ mà nói, đừng có đừng động thủ!"

Tên râu quai nói ở giữa cười gằn nói: "Hiện tại biết sợ thì muộn rồi, mày có biết thuyền này của ai không?"

Trương Dương nói: "Thuyền của ai!"

" Viên lão... "Tên râu quai nón nói được một nửa thì ngộ ra gì đó, hắn mắt trợn tròn tức giận: "Con mẹ mày... " Còn chưa nsoi xong thì chưởng ảnh ở trước mắt nhoáng lên một cái, ăn luôn một phát tát.

Trương đại quan nhân rất am hiểu tinh túy của bốn chữ công kỳ bất bị, đã bại lộ rồi thì ra tay nhất định không thể chần chờ, cái tát này là quà tặng kèm thôi, thứ lợi hại chân chính vẫn ở phía sau, hắn ra tay như điện, trong nháy mắt đã chế trụ tất cả huyệt đạo của ba người, ba người mềm nhũn ngã xuống, tên râu quai nón mặt sưng húp, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ và hoang mang, trong lòng không thể nào hiểu được, một cái tát đó làm sao mà đánh lên được mặt mình, thằng cha này ra tay cũng quá nhanh rồi.

*****

Trương Dương từ dưới đất nhặt lên một cây gậy sắt, cười lạnh một tiếng, nhìn nhìn chung quanh, xác định không có ai lưu ý đến động tĩnh bên này thì lúc này mới nghênh ngang đi tới trước container số 32, cắm gậy sắt vào ổ khóa, rót nội lực lên hai tay, dùng sức gẩy một cái, rắc một tiếng, khóa sắt theo tiếng rơi xuống, Trương Dương mở cửa container, nhìn thấy trong đó có một chiếc ô tô, bên ngoài được chùm vải màu, Trương Dương đi tới vén lên, liếc một cái liền nhận ra chiếc xe này đúng là chiếc xe bị mất của Kiều Mộng Viện.

Trương đại quan nhân thở phào nhẹ nhõm, hôm nay không tới không công, tìm được chiếc xe này chẳng khác nào tìm được chứng cớ, tìm được chứng cớ chẳng khác nào chiếm được lý, thằng cha này là hạng người nào chứ? Luôn miệng đòi lấy đức thu phục người, nhưng trước giờ đều là hạng vô lý chiếm ba phần, huống chi hiện tại đạo lý ở trong tay hắn, Trương đại quan nhân mặc kệ nơi này là Bắc Cảng hay là Tân Hải, cảng mới thì sao? Phàm là chọc vào lão tử thì đánh tuốt!

Trương đại quan nhân sờ vào súng báo hiệu, đang chuẩn bị phát tín hiệu thì tay sờ đến báng súng lại thay đổi chủ ý, thứ đồ chơi này chưa đến lúc nguy cấp thì cũng không cần phải sử dụng, hắn trước tiên dùng bộ đàm liên lạc với Trình Diễm Đông.

Trình Diễm Đông dẫn hơn hai mươi cảnh viên đang khẩn trương chờ đợi, Trình Diễm Đông đoán rằng hôm nay khẳng định sẽ gặp chuyện không may, tuy rằng không biết đã phát sinh cái gì, nhưng nhìn điệu bộ khởi binh vấn tội của bí thư Trương hôm nay, đám người bọn họ tất cả là đồng lõa, Trình Diễm Đông không biết vì sao bỗng nhiên nghĩ tới từ đồng lõa này, chỉ lắc đầu cười khổ, hy vọng hôm nay bí thư Trương đừng làm ra chuyện kinh thế hãi tục gì.

Trương đại quan nhân cuối cùng cũng ra lệnh: "Diễm Đông, lập tức suất lĩnh người của chúng ta khống chế Hưng Long hiệu, con thuyền này có vấn đề, tôi đã tìm được chiếc xe bị mất của Kiều Mộng Viện."

Trình Diễm Đông nghe thấy Trương Dương đã tìm được xe thì lập tức yên lòng, tìm được vật chứng là tốt rồi, ít nhất cũng không bị người ta chụp cho cái mũ tới gây sự, sau khi kết thúc thông báo, Trình Diễm Đông nói: "Hiện tại bắt đầu hành động, chia làm ba tổ, một tổ theo tôi đi chiếm lĩnh khoang điều khiển, một tổ phụ trách khống chế bến tàu và yểm hộ, còn một tổ đi tiếp ứng bí thư Trương. "

Chu Sơn Hổ nói: "Tôi đi tiếp ứng bí thư Trương!"

Trình Diễm Đông gật đầu, sau khi phân phối nhân viên thì lớn tiếng nói: "Hành động!"

Tính cả Trình Diễm Đông thì 22 người chia làm ba triển khai hành động.

Trương đại quan nhân cất bộ đàm đi, nhìn thấy hơn mười người đang từ đuôi thuyền chạy tới chỗ hắn, Trương đại quan nhân lắc đầu nói: "Muốn chết!" Hắn cầm cái thung gỗ mà mình khiêng tới thuận tay ném ra, ý định ban đầu của Trương đại quan nhân tuyệt đối không phải là đại sát tứ phương, thùng gỗ đập lên khoang thuyền, rượu nho bên trong cũng vỡ nát, trên khoang thuyền chỗ nào cũng là mảnh vụn thủy tinh của bình rượu và rượu ngon.

Trương Dương đang chuẩn bị nhân cơ hội này thoát thân tới khoang điều khiển hội hợp với bọn Trình Diễm Đông thì phát hiện từ chỗ đầu thuyền cũng có hơn mười hán tử vọt tới, đối với hắn hình thành thế vây bắt trước sau, Trương đại quan nhân nhảy lên không, tóm lấy mép container, lập tức xoay người bay lên như diều hâu, thân hình của hắn vừa mới đứng vững thì liền cảm thấy sau đầu có tiếng gió ào ào, nhanh chóng cúi đầu, một chai rượu vang bay qua đỉnh đầu, một nam tử cao lớn mặt đầy râu đứng trên đài quan sát, nhìn thấy một kích không trúng, cầm cờ lê ném tới Trương Dương, chiếc cờ lê đó ở trong không trung xoay tròn như máy xay gió, Trương đại quan nhân vươn tay ra, không ngờ bắt được chiếc cờ lê đó, sau đó hắn dùng chiêu lấy của người trả cho người, cũng giơ cờ lê lên ném về phía tên nam tử đó, so với tên đó từ trên cao ném xuống, Trương đại quan nhân từ dưới ném lên thì đó khó lớn hơn nhiều, có điều độ chính xác của hắn so với đối phương thì cao hơn rất nhiều, tên nam tử đó nhìn thấy cờ lê xoay tròn trước mặt lớn dần, lại không thể tránh nổi, bốp một cái bị nện giữa đầu, chỉ cảm thấy trời đất đầy sao, ngay cả cổ họng cũng không kịp phát ra một tiếng kêu đã ngã ngửa ngất lịm.

Lúc này đã có hai tráng hán bò lên container, một người phía bên phải giơ gậy sắt lên cao đập vào lưng Trương Dương, Trương đại quan nhân chẳng thèm nhìn, chân đá ngược ra sau trúng bụng dưới của tên đó, khiến hắn kêu thảm thiết bay xuống khỏi container, ngã chỏng vó trên khoang thuyền.

Một người khác trong tay cầm gậy sắt quét vào chân Trương Dương, Trương Dương nhẹ nhàng nhảy lên, rồi giậm lên gậy sắc, khóe miệng lộ ra nụ cười nhát, chân trái nhấc lên nhanh như thiểm điện quét ngang, đá trúng ngực đối phương, đá kẻ tập kính xuống khỏi container, vừa hay ngã lên trên người tên vừa ngã xuống đất lúc trước, hai tiếng kêu đau đớn liên tiếp vang lên.

Nhóm người nàydù sao cũng là người đông thế mạnh, trong thời gian Trương Dương đá ngã hai người, lại có bảy tên thuyền viên bò lên container, trong tay bọn họ cầm gậy sắt, móc sắt còn có người còn có người trong tay cầm hồ điệp đao.

Trương đại quan nhân thở dài chậc chậc: "Tìm chết ư?" Hắn lao vè phía tên thuyền viên tay cầm hồ điệp đao, tên tay cầm móc sắt chắc cũng có chút can đảm, là người đầu tiên xông lên cản đường Trương Dương, móc sắt nhoáng lên một cái móc vào ngực Trương Dương, Trương Dương căn bản không có không thèm có động tác tránh né, vươn tay ra đỡ, một tay tóm lấy móc sắt rồi lập tức một quyền nện lên mặt tên đó, quyền này đánh cực vang, khiến cho mặt tên đó nở hoa, dện mông xuống đất.

Tên Tay cầm hồ điệp đao đầu tiên đành hờ hai phát, sau đó thì một đao đâm vào Trương Dương, móc sắt trong tay Trương Dương nghênh đón, tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, hồ điệp đao bị móc sắt móc lấy, Trương Dương thuận tay giật một cái, hồ điệp đao bay về phía giữa không trung, hắn lui về phía sau một bước, duỗi tay ra, vững vàng tóm lấy hồ điệp đao vào trong tay, đao ảnh trong tay biến ảo, mấy tên thuyền viên vây quanh hắn chỉ nhìn thấy hàn quang lóe ra, sau đó cảm thấy quần lỏng đi, thắt lưng không ngờ bị Trương Dương liên tiếp chém đứt, cả một đám vội vàng ném vũ khí trong tay đi để tóm quần, dưới tình trạng như vậy chẳng khác nào từ bỏ phản kháng.

Trương đại quan nhân cười ha ha, móc sắt trong tay liên tục đánh ra, hắn đều là dùng chỗ gấp khúc của móc sắt đánh trúng đám người này, phân thốn nắm rất chuẩn, nếu không hôm nay có không biết bao nhiêu người táng mạng dưới tay hắn.

Khi Trương đại quan nhân đang ra tay trên container, Trình Diễm Đông đã dẫn bộ hạ đã khống chế khoang điều khiển.

Chu Sơn Hổ dẫn bốn gã cảnh sát phụ trách tiếp ứng Trương Dương, nhìn thấy bí thư Trương đang tay đấm chân đá trên container, hơn hai mươi tên thuyền viên có ý đồ vây công hắn đều bị đánh xuống container như gió quét lá vàng.

Chu Sơn Hổ tuyệt đối không xa lạ gì với sức chiến đấu của Trương Dương, còn đám cảnh sát này đều là lần đầu tiên kiến thức bí thư Trương lấy mình làm gương tự mình chiến đấu, sức chiến đấu cường hãn khiến đám cảnh sát nhìn thấy mà há to miệng, công phu của bí thư Trương đúng là không phải bình thường, rất là thực chiến, so với xem phim võ hiệp còn đã nghiền hơn. Đám người này ngay cả mục đích chủ yếu hôm nay tới đây cũng quên mất, chỉ lo thưởng thức, không ai nghĩ đến đi tiếp ứng.

Trương đại quan nhân cũng không có ý để bọn họ nhúng tay vào, bốp, một quyền lại đánh ngã một tên, nhìn chung quanh container, đã ngã xuống một mảng rồi, ít còn ai dám xông lên khiêu chiến.

Trương Dương vỗ vỗ hai tay, nhìn bọn Chu Sơn Hổ ở phía dưới: "Thất thần ra đó làm gì? Bắt người!"

Lúc này bọn Chu Sơn Hổ mới có phản ứng, cả đám đi tới hỗ trợ bắt người, còng tay khẳng định là không đủ dùng, liền dùng dây giầy của những người này lật tay họ lại mà trói.

Trương đại quan nhân từ trên container nhảy xuống, gật đầu hài lòng: "Không nhìn ra kỹ thuật đóng gói của các anh tốt như vậy. "

Chu Sơn Hổ nói: "Bí thư Trương, tìm được chưa?"

Trương Dương chỉ chỉ vào bên trong container, hắn bỗng nhiên rút súng báo hiệu ra rồi nhấn cò súng, một gã nam tử mặc áo đen ở trên đài quan sát đang dùng nỏ cơ giới nhắm vào ót Trương Dương, hắn còn chưa kịp bắt thì nhìn thấy một quả cầu lửa bốc khói trắng bay về phía mình rồi nện trúng ngực, lực trùng kích của đạn tín hiệu cũng không phải là nhỏ, tên đó hét thảm một tiếng, ngửa đầu ngã xuống từ lan can, người nện lên cầu thang thuyền, sau đó thì lăn lống lốc xuống, sau cùng thì ngã xuống khoang thuyền, nằm đó không động đậy, không biết là đang sống hay chết.

Chu Sơn Hổ vọt tới kịp thời, một cước đá văng cái nỏ cơ giới rồi đá thêm một cước vào bụng tên đó.

Mấy gã cảnh sát rút súng thật ra, không ngờ những thuyền viên này gan lớn như vậy, có người không ngờ muốn bắn chết bí thư Trương.

Trước sau không đến hai mươi phút thời gian, bọn họ đã khống chế toàn bộ thuyền hàng Hương Long hiệu, chiến đấu kịch liệt phát sinh ở bên này rất nhanh liền truyền tới phân cục cảng mới.

Cục trưởng phân cục cảng mới Tô Vinh Thiêm sau khi nhận được tin tức thì dẫn hơn trăm cảnh sát tới bến tàu số bảy, khi bọn họ tới thì ở hiện trường đại cục đã định. Năm mươi ba thuyền viên bao gồm cả thuyền trưởng Lưu Quốc Phú toàn bộ bị mắt, trên Hưng Long hiệu lục soát của ba chiếc ô tô xịn, còn tìm được không ít rượu nho, chỗ rượu nho này toàn bộ là lén buôn lậu từ nước ngoài vào.

Tô Vinh Thiêm sắc mặt xanh mét, Trương Dương dẫn người của cục công an Tân Hải tới cảng mới phá án, trước chuyện hắn cũng không nhận được bất kỳ tin tức gì, hành vi như vậy là rất quá đáng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1276)