Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1005

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1005: Cũng có một sổ nợ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trương Dương minh bạch, Trần Cương trong chuyện Thái Hồng xây nhà máy không mang tới được tác dụng mấu chốt, trong chuyện này chỉ có bí thư thị ủy Hạng Thành mới có quyền quyết định, mà Hạng Thành hiện tại chỉ nhìn chằm chằm vào tăng trưởng kinh tế cực lớn mà sau khi Thái Hồng xây nhà máy có thể mang đến, y sẽ đem hết toàn lực sáng tạo điều kiện để giữ Thái Hồng lại.

Vào thứ tư, Duval từ Australia trở lại, mang theo thiết kế mà hắn đã hoàn thành, có cả bản vẽ mặt phẳng, Trương đại quan nhân đặc biệt mời thường ủy thành phố Tân Hải ở trong phòng họp xem xét bản quy hoạch của Duval.

Quy hoạch của toàn bộ khu bảo lưu thuế nhập khẩu quán triệt theo lý niệm thiết kế lúc trước, bảo vệ môi trường xanh, theo bản vẽ nếu quan sát từ không trung, khu bảo lưu thuế nhập khẩu giống như một con bồ câu trắng dang cánh bay trong rừng cây màu xanh, trong đó một cánh chính là góc Thương Gia, trong quy hoạch của Duval, góc Thương Gia có vị trí cực kỳ quan trọng, hắn lần lượt nói về quy hoạch của vườn công nghiệp, cảng Phước Long, vườn hậu cần, cuối cùng là mở rộng quy hoạch bộ phận góc Thương Gia, trọng điểm nói rõ nơi này sẽ xây dựng vườn công nghiệp xanh và tổng bộ làm công của xí nghiệp, trong ý tưởng của Duval thì vốn là nhập toàn bộ góc Thương Gia vào khu bảo lưu thuế nhập khẩu, muốn ở xung quanh góc Thương Gia tạo công viên xanh hóa lớn nhất của Bắc Cảng, đây cũng là đề nghị mà Trình Nhuận Sinh cho hắn..

Sau khi Duval nói xong quy hoạch với hắn, các thường ủy ở hiện trường đều lâm vào trầm mặc, cho dù là Hứa Song Kì vẫn luôn đứng ở phía đối lập với Trương Dương cũng cũng không thể không thừa nhận quy hoạch này của Duval vô cùng hoàn mỹ, từ bố cục vĩ mô đến vi mô đều không chê vào đâu được, dưới lý niệm bảo vệ môi trường xanh, nếu ở góc Thương Gia đột nhiên xuất hiện một tòa nhà máy sắt thép đại hình, như vậy chắc chắn sẽ phá hoại toàn bộ quy hoạch mà Duval đã hoàn thành, mà khái niệm bảo vệ môi trường xanh của khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng không cần phải nói đến nữa.

Tổng cố vấn bộ chỉ huy xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải Thường Hải Thiên đáp ứng lời mời tham dự hội nghị, dưới sự ám chỉ của Trương Dương, hắn là người đầu tiên đứng ra lên tiếng, Thường Hải Thiên đi về phía hình chiếu, cầm bút laser, dùng laser vẽ một vòng tròn ở vị trí của góc Thương Gia: "Góc Thương Gia ở phân chia hành chính phân làm hai bộ phận, nam bộ thuộc Bắc Cảng, mười kilomet vuông bắc bộ có phạm vi thuộc Tân Hải. Căn cứ vào tình huống mà chúng tôi hiện tại tìm hiểu được, hiện tại khu vực góc Thương Gia này xuất hiện một số vấn đề, thị lý có khuynh hướng giao góc Thương Gia cho tập đoàn Thái Hồng xây dựng phân nhà máy sắt thép, không chỉ là bộ phận vốn thuộc về Bắc Cảng, còn bao gồm cả mười kilomet vuông đất vốn thuộc về Tân Hải chúng ta, nếu thị lý kiên trì làm như vậy, thế tất sẽ phá hoại quy hoạch mà chúng ta đã hoàn thành, ảnh hưởng đến toàn bộ bố cục của khu bảo lưu thuế nhập khẩu. "

Duval nhíu mày, hắn ngắt lời: "Nếu chính phủ thành phố Bắc Cảng kiên trì làm như vậy, tôi sẽ không tiếp tục hợp với với quý thành phố nữa, tôi không thể làm lại công tác của tôi, còn có một điểm nữa, tôi muốn hỏi một câu, các lãnh đạo Bắc Cảng các anh có hiểu về quy hoạch không? Muốn xây nhà máy sắt thép ở bên cạnh khu bảo lưu thuế nhập khẩu mới phát, muốn xây ở trung tâm giữa hai tòa thành thị, điều này căn bản là trò đùa!"

Tất cả thường ủy đều Trương Dương, bọn họ đều đang chờ Trương Dương lên tiếng, Trương Dương mỉm cười nói với tổng thiết kế sư thành thị xanh hoá của Tân Hải Trình Nhuận Sinh: "Giáo thụ Trình, ngài nói vài câu đi. "

Trình Nhuận Sinh gật đầu, ông ta bỏ kính lão xuống, nói khẽ: "Nếu bí thư Trương bảo y nói thì tôi cũng xin được nói vài câu, thành thị muốn phát triển, mời vào một xí nghiệp sắt thép cỡ lớn thì cũng thì cũng không có gì đáng trách, tôi làm thiết kế xanh hoá lâm viên cả đời, cho nên tôi từ góc độ bảo vệ môi trường mà nói chuyện này, mọi người chắc đều biết, công nghiệp có tam phế, nước thải, khí thải, chất thải công nghiệp, nhà máy sắt thép này đủ cả tam phế, nói rằng công nghệ bảo vệ môi trường hiện tại rất tiến bộ, có thể làm được ô nhiễm bằng 0, những lời này tôi không biết các anh có tin hay không, nhưng tôi thì tuyệt đối không tin. Công nghiệp của quốc gia ta sau cải cách mở cửa bị vây trong giai đoạn phát triển, nhưng sự nghiệp bảo vệ môi trường là của chúng ta lại vừa mới bắt đầu, so với trình độ tiên tiến của quốc tế thì còn kém rất nhiều, mặc dù phương diện bảo vệ môi trường đã làm được nhất lưu quốc gia, nhưng việc chọn vị trí của nhà máy sắt thép của bọn họ cũng phải thận trọng, thường thường phải xây dựng ở xa nội thành, phải xa bao nhiêu? Trên quốc tế không có tiêu chuẩn rõ ràng, nhưng căn cứ vào điều tra tổng hợp của tôi, những quốc gia làm tốt việc bảo vệ môi trường đều áp dụng quy tắc cách nội thành ba mươi km, đừng coi thường ba mươi km này, tôi có thể đưa ra một đống số liệu để chứng minh tính khoa học của nó. "

Trương Dương bổ sung rất hợp thời: "Tôi xin bổ sung một câu, thành phố Nam Võ cung cấp khu đất công nghiệp cho Thái Hồng, cách nội thành đại khái ba mươi lăm km, phù hợp với quy tắc mà giáo thụ Trình vừa nói. " Hắn cười cười ý bảo Trình Nhuận Sinh tiếp tục.

Trình Nhuận Sinh nói: "Tôi cho rằng lãnh đạo thành phố Bắc Cảng thiếu nhận thức về ngành công nghiệp này, lý niệm về phương diện bảo vệ môi trường rất bạc nhược, cho đến nay, không có một xí nghiệp sắt thép nào có thể làm được tuyệt đối ô nhiễm bằng không, Thái Hồng xây dựng ở góc Thương Gia có thể là nhìn trúng góc Thương Gia cách đường ven biển rất gần, hoàn cảnh địa lý rất ưu việt, nhưng bọn họ không hề cân nhắc đến hoàn cảnh sinh thái của địa phương. Góc Thương Gia là địa phương có hoàn cảnh sinh thái tốt nhất của địa khu Bắc Cảng, chẳng những có bờ cát tốt nhất Bắc Cảng, còn có một mảng rừng rậm đẹp nhất Bắc Cảng, nếu Thái Hồng xây dựng nhà máy sắt thép ở đây, tất nhiên sẽ phá hoại nghiêm trọng tới hoàn cảnh sinh thái địa phương. Tôi không phải là nói chuyện giật gân, tôi là có chứng cứ để tra. Có lẽ có người sẽ hỏi, xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu có thể ảnh hưởng tới sinh thái địa phương hay không? Tôi nói sẽ không, bởi vì mỗi chỗ quy hoạch của chúng ta đều cân nhắc tới vấn đề này, xí nghiệp ở góc Thương Gia và tổng bộ làm công sẽ không có bất kỳ ô nhiễm nào, chúng ta sẽ bảo tồn rừng rậm của góc Thương Gia với hạn độ lớn nhất, sẽ dung nhập kiến trúc của chúng ta vào trong tự nhiên, tạo ra khu làm công sinh thái đệ nhất Bắc Cảng thậm chí là toàn quốc. Tôi thực sự hy vọng, lãnh đạo tương quan có thể dùng ánh mắt xa rộng để nhìn xây dựng và phát triển, xây dựng của chúng ta không phải để thay đổi tự nhiên, mà là để thích ứng với tự nhiên, dung nhập với tự nhiên, trở thành một bộ phận của tự nhiên, cuối cùng tôi xin nói với mọi người một câu, chỉ có anh tôn trọng tự nhiên thì tự nhiên mới trả lại cho anh tài phú lớn hơn, nếu không cái anh nhận được sẽ chỉ là sự trả thù tàn khốc của tự nhiên!"

Trương đại quan nhân vỗ tay đầu tiên, các thường ủy cũng đều vỗ tay.

Sau khi dừng vỗ tay, Trương Dương đứng dậy, từ trong tay Thường Hải Thiên cầm lấy bút laser, vẽ một vòng tròn rộng quanh khu bảo lưu thuế nhập khẩu, nói khẽ nói khẽ: "Mọi người xem, khu bảo lưu thuế nhập khẩu của chúng ta có giống một con bồ câu tung cánh bay không?"

Các thường ủy đều gật đầu.

Trương Dương nói: "Con bồ câu này chính là tâm huyết là của chúng ta, hiện tại có người muốn chặt một cánh của nó, các anh có đáp ứng hay không?"

Phó thị trưởng Thường vụ Đổng Ngọc Vũ lớn tiếng nói: "Không đáp ứng, đương nhiên không thể đáp ứng?" Thằng cha này hiện tại đã rõ đầu rõ đuôi ngả về phía trận doanh của Trương Dương, mỗi lần đều là người đầu tiên nhảy ra ủng hộ Trương Dương.

Trương Dương nói: "Tôi cho rằng bản quy hoạch này vô cùng hoàn mỹ, trong sự nghiệp, tôi trước giờ đều là một người theo đuổi hoàn mỹ, chuyện tôi đã nhận chuẩn thì sẽ không bởi vì bất kỳ áp lực nào mà thay đổi, bản quy hoạch này tôi sẽ phân biệt đưa cho thị lý và tỉnh lý, mỗi một tấc đất của góc Thương Gia đều là thuộc về người dân Tân Hải, chỉ cần tôi tại nhiệm một ngày, quyết sẽ không cho phép có người tổn hại tới lợi ích của người dân!"

"Hắn nói như vậy thật ư?" Sắc mặt của Thị trưởng Cung Hoàn Sơn âm trầm tới đáng sợ.

Thị trưởng Tân Hải Hứa Song Kì ở trong điện thoại cảm thán nói: "Thị trưởng Cung, cứ cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, hiện tại rất nhiều đồng chí đã có ý kiến với thị lý, cho rằng thị lý trên chính sách quá nghiêng về phía tập đoàn Thái Hồng, cho rằng thị lý cân nhắc không chu toàn trên vấn đề xây dựng nhà máy sắt thép... "

Cung Hoàn Sơn nói: "Tôi biết, lão Hứa, anh thấy thế nào về chuyện này?"

Hứa Song Kì ngây ra một thoáng, một lát sau hắn mới nói khẽ: "Thị trưởng Cung, thật ra tôi cũng xây nhà máy sắt thép ở góc Thương Gia có chút không ổn... "

Cung Hoàn Sơn nói: "Các anh đều bị hắn thành công tẩy não rồi, thằng ôn này trừ nói ngoa ra thì có biết gì đâu? Mặc dù là sẽ mang đến một số tệ đoan, nhưng so sánh với hiệu quả và lợi ích cực lớn mà Thái Hồng mang đến, thì bé nhỏ không đáng kể, được rồi, chuyện này tôi biết rồi. " Cung Hoàn Sơn nói xong, có chút không kiên nhẫn gác máy.

*****

Hắn cầm điều khiển mở ti-vi, đài truyền hình trung ương đang truyền phát tin tiêu điểm hôm nay, Cung Hoàn Sơn vốn không chú ý, nhưng khi hắn nhìn thấy trên màn ảnh phát tin về tập đoàn sắt thép Thái Hồng, lập tức tập trung tinh thần nhìn thẳng vào màn hình, tiêu điểm hôm nay là tin tức đặc biệt phỏng vấn nông dân sống chung quanh nhà máy của tập đoàn sắt thép của Thái Hồng ở thành phố Nam Võ, chuyên đề bắt đầu từ mảng cây cối bị chết chung quanh Thái Hồng, phỏng vấn quần chúng địa phương, lại moi ra hệ thống nước thái trái quy định của Thái Hồng, khiến cho đại lượng tôm cá mà hộ nuôi dưỡng địa phương bị chết.

Cung Hoàn Sơn nhìn ký hiệu trên tivi, không sai, đúng là tiêu điểm của đài truyền hình trung ương hôm nay, hắn lập tức cảm thấy chuyện có chút không ổn, Cung Hoàn Sơn đứng dậy thay, nói vọng lên lầu: "Anh ra ngoài một lát!"

Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn ở ngay cạnh nhau, Cung Hoàn Sơn tới nhà Hạng Thành, nghe thấy tiếng nhạc kết thúc tin tức tiêu điểm hôm nay, hắn biết Hạng Thành cũng nhất định đã xem tin tức này.

Sắc mặt Hạng Thành cũng rất khó coi, nhìn thấy Cung Hoàn Sơn đến tìm mình, y chỉ chỉ vào sô pha ở bên cạnh, bảo người làm đi pha trà cho Cung Hoàn Sơn.

Cung Hoàn Sơn sau khi ngồi xuống thì không nhịn được lại thở dài, Hạng Thành tắt TV, nói khẽ: "Mấy sự kiện Thái Hồng gây ô nhiễm ở Nam Võ đã bị người ta đưa tới đài truyền hình trung ương rồi. "

Cung Hoàn Sơn nói: "Khẳng định là do hắn làm!" Hắn không có chứng cớ, cho nên không nói thẳng ra tên của Trương Dương.

Trên mặt Hạng Thành không hề có nét cười, hai tay đan vào nhau, chau mày: "Không ngờ hắn thật sự có chút năng lực. " Năng lực của Trương Dương y đã sớm lĩnh giáo qua rồi, có điều y không ngờ Trương Dương lần này ra tay quyết đoán như vậy, trực tiếp đưa mấy sự kiện ô nhiễm của Thái Hồng trước đây lên đài truyền hình trung ương, cũng đã thành công được phát ra.

Cung Hoàn Sơn nói: "Hắn làm như vậy rất có thể sẽ chọc giận phía Thái Hồng, Triệu Vĩnh Phúc nếu giận dữ có lẽ sẽ thay đổi ước nguyện ban đầu xây nhà máy ở Bắc Cảng. "

Hạng Thành bỗng nhiên cảm thấy tâm phiền ý loạn, y nhắm mắt lại: "Trời phải đổ mưa, gái phải gả chồng, kệ hắn đi!"

Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Hạng, ngài thực sự cam tâm để chuyện này bị hắn phá hoại ư? Xí nghiệp sắt thép sản lượng một năm mấy trăm vạn có nghĩa là gì? Nếu bỏ lỡ cơ hội này, về sau hối hận cũng không kịp. "

Hạng Thành nói: "Tôi nhìn ra rồi, lần này hắn quyết tâm đối nghịch với chúng ta. "

Cung Hoàn Sơn nói: "Kỳ quái, phía Thái Hồng không có động tĩnh gì, chẳng lẽ Triệu Vĩnh Phúc chuẩn bị từ bỏ ư?"

Hạng Thành nói: "Hoàn Sơn, với tính tình của Triệu Vĩnh Phúc chưa chắc đã cam tâm bỏ cuộc như vậy đâu, tôi thấy chuyện này có thể sẽ còn nổi gió.

Cung Hoàn Sơn nói: "Thằng ôn Trương Dương này đúng là cái gai, không phải đã đáp ứng cho hắn đất gấp đôi để đổi lấy khu đất đó của góc Thương Gia ư, điều kiện tốt như vậy, hắn không ngờ không đồng ý, bí thư Hạng, tôi thấy hắn căn bản chính là muốn mượn chuyện này để chế tạo sự tình. "

Hạng Thành nói: "Chế tạo sự tình cũng được, thật sự để ý tới khu đất đó cũng được, hiện tại chuyện đã khiến dư luận xôn xao, khẳng định không xong việc dễ dàng như vậy đâu. "

Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Hạng, ngài thực sự cứ để vậy ư? Để Trương Dương mặc sức gây thị phi ư?"

Hạng Thành nói: " người giật dây sớm nhất là bí thư Tống, Trương Dương làm như vậy chẳng khác nào khiến bí thư Tống bẽ mặt. "

Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Tống tới giờ vẫn chẳng nói câu nào về chuyện này. "

Hạng Thành Hạng Thành: "Chưa nói là vì y không tiện nói, chúng ta trước đây nói quá nhiều, người ở bên ngoài đều thấy chuyện này thành mâu thuẫn giữa chúng ta và Trương Dương, thật ra chúng ta là đối chuyện không đối người, chúng ta vì cái gì? Còn không phải là vì sự phát triển về sau của Bắc Cảng ư, chúng ta hy vọng có thể hòa bình giải quyết chuyện này, có thể đạt tới được một kết quả cùng thắng lợi, nhưng thằng ôn này cứng mềm đều không ăn, thế nào cũng phải muốn làm lớn chuyện này, thế nào cũng phải ngươi chết ta sống với Thái Hồng. "

Cung Hoàn Sơn nói: "Đối với loại người không có cái nhìn đại cục như hắn, chỉ lo cho lợi ích của bản thân thì chúng ta phải nghiêm túc phê bình, thậm chí là xử lý hắn. "

Hạng Thành nói: "Đủ loạn rồi, chúng tôi đừng gây thêm phiền nữa. "

Cung Hoàn Sơn hơi ngẩn ra, thái độ của Hạng Thành hắn không ngờ tới, hắn vốn cho rằng Hạng Thành sẽ bởi vì chuyện này mà nổi trận lôi đình, nhưng Hạng Thành lại đột nhiên biểu hiện ra vẻ chán nản, rất có thế buông tay mặc kệ, Cung Hoàn Sơn cảm thấy kỳ quái. Có điều hắn rất nhanh đã nghĩ thấu một chuyện, Hạng Thành đã được chú định là kết thúc ở vị trí bí thư thị ủy. Chỉ còn hơn một năm nữa, cũng không còn không gian để tiến tới, chính tích với y mà nói là không quan trọng. Chuyện của Thái Hồng thành công hay không đối với y cũng đã không còn ảnh hưởng quá lớn. Nhưng mình thì khác, mình cần một chính tích chói lọi để củng cố địa vị của mình, Hạng Thành một ngày chưa trao vị trí bí thư thị ủy cho mình thì một ngày vẫn tồn tại biến số. Không ai có thể khẳng định, vị trí này nhất định sẽ thuộc về mình, dù sao mơ ước vị trí này cũng có rất nhiều người.

Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Hạng. Nếu chúng ta trong chuyện này không làm ra bất kỳ phản ứng gì. Như vậy về sau người khác sẽ cho rằng Trương Dương đã không còn bị khống chế, Tân Hải cũng không còn bị khống chế... "

Hạng Thành nhìn Cung Hoàn Sơn một cái: "Hoàn Sơn, anh đừng có gấp, nhân vật chính đấu tranh cũng không phải chỉ có chúng ta, chúng ta có thể tỏ rõ lập trường của mình, nhưng tuyệt đối không thể tùy tiện tham dự vào trong đấu tranh. Cường hạng lớn nhất của Tthằng ôn Trương Dương này chính là dây dưa không ngừng, hơn nữa không tiếc bất cả mọi giá để đánh. Thái Hồng muốn đẩy chúng ta lên phía trước, chúng ta nếu đứng ra tranh đấu với Trương Dương thì chẳng phải là khiến người ngoài chê cười ư? Bất kể trong lòng anh nghĩ như thế nào, Bắc Cảng và Tân Hải đều là một chỉnh thể, mâu thuẫn giữa chúng ta nếu trở nên gay gắt, thậm chí công khai hóa, để cấp trên nhìn thấy, đầu tiên sẽ cho rằng năng lực lãnh đạo của chúng ta có vấn đề, anh có hiểu hay không?"

Cung Hoàn Sơn hiện tại mới hiểu được bổn ý của Hạng Thành, Hạng Thành không phải coi như không nghe không hỏi, mà là y không muốn đứng ở tuyến đầu mâu thuẫn, không muốn cùng Trương Dương phát sinh xung đột chính diện, ở vào những lúc như thế này, lảng tránh mâu thuẫn, tập trung tiêu điểm đấu tranh ở giữa Thái Hồng và Tân Hải, bọn họ chỉ cần là một người bàng quan, bất kể trong lòng bọn họ hướng về Thái Hồng thế nào thì ngoài mặt vẫn phải làm ra bộ dạng công bình công chính, thủ đoạn chính trị của Hạng Thành quả thực so với mình thì già dơ hơn nhiều.

Cung Hoàn Sơn vẫn có chút lo lắng, hắn nói khẽ: "Bí thư Hạng, nhưng Thái Hồng có thể bởi vì chuyện này mà từ bỏ kế hoạch xây nhà máy ở Bắc Cảng hay không?"

Hạng Thành nói khẽ: "Triệu Vĩnh Phúc là kẻ không thích chịu thua, chuyện này giờ ầm ĩ như vậy, cơ hồ tất cả mọi người biết hắn gặp trở ngại ở Tân Hải, bản tin tiêu điểm hôm nay mười phần có chín là Trương Dương ở sau lưng thao tác, anh cho rằng Triệu Vĩnh Phúc sẽ dễ dàng nuốt xuống cục tức này ư?"

Cung Hoàn Sơn nói: "Vậy... Chẳng phải là sẽ có đại sự phát sinh ư?"

Hạng Thành nói: "Mặc kệ bọn họ đấu thế nào, chúng ta đầu tiên phải bày ra tâm thái của mình, xử lý sự việc công bằng, đừng cho người khác lời ong tiếng ve. " Đây là đạo lý mà Hạng Thành tối nay mới ngộ, bất kể Trương Dương hay là Triệu Vĩnh Phúc đều là khó đối phó, hai người này gặp nhau, tất nhiên sẽ phải phân thắng bại, nếu chiến tranh đã khai hỏa, mình không cần phải dính vào, vạn nhất bị đạn lạc ngộ thương, vậy chẳng phải là không đáng ư, chó cắn chó mà thôi, bất kể bọn họ cuối cùng là ai thắng lợi, đối với mình đều không có tổn thất gì, nghĩ thấu đạo lý này, nội tâm Hạng Thành lập tức trở nên thản nhiên hơn.

Cơ Nhược Nhạn cũng xem tin tiêu điểm hôm nay, cô ta tức giận đến nỗi thân hình run rẩy, ném thật mạnh chén rượu trong tay lên bàn trà.

Lương Khang giật mình: "Làm gì mà nóng thế?"

Cơ Nhược Nhạn chỉ chỉ vào màn hình TV: "Đài truyền hình trung ương sao lại phát tin tức như vậy, căn bản là đang làm tổn hại tới danh dự của Thái Hồng chúng tôi. "

Lương Khang lắc đầu, nắm vai Cơ Nhược Nhạn nói: "Anh thật sự không hiểu, vì sao bọn em nhất định đòi khu đất của góc Thương Gia đó, Bắc Cảng lớn như vậy, địa phương có thể lựa chọn cũng nhiều, các em sao cứ phải chọn trúng cái nơi phiền toái đó. "

Cơ Nhược Nhạn nói: "Triệu tổng quyết định!"

Lương Khang nói: "Hòa khí phát tài, làm ăn nhất định không thể dẫn tới oán khí, Trương Dương này là hạng người nào thì em và anh đều rõ, hắn sống là để chiến đấu. "

Cơ Nhược Nhạn khinh thường nói: "Một cán bộ cấp ban huyện mà thôi, thực sự cho rằng mình có thể lấy thúng úp voi ư?"

Lương Khang cầm chén rượu vang lên uống một ngụm rồi nói: "Anh thì không cho rằng như vậy, năng lực của một người không chỉ nhìn vào quan chức của hắn, còn phải nhìn vào những giá trị phụ. "

"Anh rất coi trọng hắn!"

Lương Khang nói: "Anh đã giao thủ với hắn một lần rồi, anh không chiếm được tiện nghi, nếu cho tôi cơ hội một lần nữa để lựa chọn, anh sẽ không lựa chọn làm kẻ địch với người như vậy. "

Cơ Nhược Nhạn nói: "Cũng không phải em muốn đối nghịch với hắn, trận phân tranh này căn bản là hắn chủ động khơi mào!"

*****

Lương Khang thưởng thức chén rượu, nhìn rượu vang lay động ra đường cong biến ảo tuyệt vời trong chén, nói khẽ: "Thật sự như vậy ư? Triệu tổng lựa chọn góc Thương Gia, trước chuyện không điều tra ư, quyền sở hữu đất góc Thương Gia một bộ phận thuộc về Bắc Cảng, một bộ phận thuộc về Tân Hải, trong quy hoạch của các em, muốn lấy cả mười kilomet vuông đất của Tân Hải vào trong phạm vi xây dựng, mà trong quy hoạch của phía Tân Hải, góc Thương Gia lại là một bộ phận của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, nếu Bắc Cảng giao khối này cho các em, phía Tân Hải không thể không thay đổi quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu của bọn họ. Trên bản chất, Thái Hồng là đang yêu cầu Tân Hải hy sinh lợi ích của mình để thành toàn cho các em. "

Cơ Nhược Nhạn nói: "Lựa chọn góc Thương Gia là kết quả sau khi khảo sát tổng hợp của bọn em. "

Lương Khang nói: "Một xí nghiệp gia sáng suốt tuyệt đối sẽ không lựa chọn một khối đất có tranh chấp, các em đàm phán với phía Bắc Cảng mà lại lựa chọn khu đất dính tới Tân Hải, trước đó các em cũng không thể không cân nhắc đến phiền toái có thể sinh ra, theo như anh biết, lúc ban đầu, bọn em định xây nhà máy ở phía nam cảng mới, từ tiền cảnh của phát triển xí nghiệp cho thấy, khu đất đó lớn hơn, tính mở rộng trong tương lai rất tốt, nhưng vì sao lại đột nhiên thay đổi?"

Đôi mi thanh tú của Cơ Nhược Nhạn nhăn lại: "Anh có ý gì? Chẳng lẽ anh cho rằng là Thái Hồng chúng tôi cố ý chế tạo sự tình? Anh rốt cuộc là đứng trên lập trường của ai?"

Lương Khang nói: "Em đừng tức giận, anh chỉ là đứng ở góc độ của người bàng quan để phân tích chuyện này, lập trường của anh giống với bọn em, bởi vì anh chuẩn bị đầu tư nhà máy ống sắt, anh và Thái Hồng trong tương lai sẽ có lợi ích chung, chính bởi vậy, anh mới càng chú ý tới chuyện này hơn, Cơ Nhạn, em cũng không là làm xí nghiệp ngày một ngày hai, em nên hiểu rõ, trên sinh ý, quyết không thể bởi vì thù hận cá nhân mà làm ảnh hưởng đến phán đoán chính xác đối với thế cục, sinh ý chính là sinh ý, không thể chen vào bất kỳ nhân tố tình cảm nào cả. "

Cơ Nhược Nhạn đột nhiên hất cánh tay đang khoác lên vai mình của Lương Khang ra, tức giận nói: "Anh căn bản chính là đứng ở góc độ của Trương Dương để nói chuyện, anh sợ hắn có phải hay không?"

Lương Khang nói: "Nhược Nhạn, anh là luận sự!"

Cơ Nhược Nhạn nói: "Không ai mời anh đầu tư nhà máy ống sát cả, một mình tôi cũng cũng chi phối được quyết định của Thái Hồng, chuyện này là kết quả sau khi cân nhắc tổng hợp. "

Lương Khang cắn cắn môi nói: "Nhược Nhạn, anh không hy vọng nhìn thấy em như vậy!"

"Tôi vẫn luôn như thế! Tôi không cần người khác nhìn tôi thế nào!" Tình tự của Cơ Nhược Nhạn rõ ràng có chút kích động.

Lương Khang thở dài: "Trong lòng em thủy chung không bỏ được Triệu Quốc Lương, chuyện đã qua lâu rồi, vì sao em vẫn chưa bỏ đi? Nếu như vậy thì cả đời em sẽ không được vui vẻ thực sự đâu... "

Cơ Nhược Nhạn the thé nói: "Anh câm mồm! Chuyện của tôi không cần anh hỏi tới!"

Biểu hiện của Lương Khang rất bình tĩnh, hắn nói khẽ: "Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, bọn em đã tuyên bố nếu Bắc Cảng không cắt góc Thương Gia cho bọn em, các em sẽ từ bỏ kế hoạch xây nhà máy, vì sao đến bây giờ vẫn còn kiên trì? Có phải trước sau có chút mâu thuẫn hay không? Bất kể Thái Hồng có thực lực như thế nào, bọn em cho rằng nhất định có thể chiếm thượng phóng trong tranh đấu với địa phương ư?" Hắn lắc đầu nói: "Anh quyết định từ bỏ đầu tư nhà máy ống sắt! Một người lãnh đạo có thể mang lợi ích của xí nghiệp đi mạo hiểm, tuyệt đối không phải là một đối tượng hợp tác có thể tin cậy được!"

Cơ Nhược Nhạn nói: "Tùy anh!"

Lương Khang đứng dậy rời khỏi phòng của cô ta, đi đến trước cửa, hắn dừng chân: "Nhược Nhạn, rất nhiều chuyện anh đã sớm nhận ra rõ rồi, anh không nói là vì anh không đành lòng làm tổn thương tới em, anh nhẫn nại là bởi vì anh đợi em tỉnh ngộ, hiện tại xem ra, có lẽ anh đã ôm quá nhiều hy vọng với tình cảm giữa chúng ta rồi. "

Cơ Nhược Nhạn nói: "Từ hôm nay về sau, có lẽ giữa chúng ta ngay cả làm bằng hữu bình thường cũng không được. " Những lời này của cô ta nói rất tuyệt.

Lương Khang gật đầu, hắn cũng không còn cần phải nói tiếp nữa. Khi cửa phòng đóng lại phía sau Lương Khang, Cơ Nhược Nhạn cuối cùng cũng không khống chế được tình cảm của mình, nước mắt của cô ta trào ra.

Trương đại quan nhân đã tuyên bố rõ ràng, trong vấn đề góc Thương Gia không có bất kỳ khả năng nhượng bộ nào, đồng thời vào lúc hắn gửi quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu tới các cấp lãnh đạo tỉnh và thành phố, cũng làm ra hành động thực tế, ở góc Thương Gia dựng lên một tòa nhà hoạt động, cũng treo biển của bộ chỉ huy xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, Trương đại quan nhân lợi dụng chuyện này để biểu lộ thái độ với mọi người, quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu sẽ không bởi vì bất kỳ ai mà thay đổi. Thằng cha này từ nhún nhường lúc ban đầu mới tới Tân Hải nhanh chóng khôi phục trạng thái cường thế của hắn, hiện tại loại cường thế này càng trở nên đầy tính xâm lược.

Trương Dương cũng biết trong chuyện này sẽ có không ít tai hoạ ngầm, tai hoạ ngầm lớn nhất trong đó chính là năm trăm mẫu đất của Hoa Quang ở Tân Hải, nếu quyền sở hữu của năm trăm mẫu đất bị Triệu Vĩnh Phúc thành công chiếm được, như vậy Triệu Vĩnh Phúc sẽ có vốn để cò kè mặc cả với mình, Trương Dương có thể chế tạo dư luận, có thể đối kháng với lãnh đạo thượng cấp, nhưng hắn không nắm được Tiêu Quốc Thành ở trong tay, Tiêu Quốc Thành mới là người nắm giữ thực tế năm trăm mẫu đất đó, nếu Tiêu Quốc Thành kiên trì chuyển nhượng khu đất đó cho Triệu Vĩnh Phúc, như vậy chuyện này sẽ trở nên càng thêm khó giải quyết.

Nhưng Trương Dương và Tiêu Quốc Thành vốn không quen biết nhau, liên hệ duy nhất chính là Tiết Thế Luân, hắn hy vọng thông qua quan hệ của Tiết Thế Luân có thể đả động được Tiêu Quốc Thành, cho dù không thể khiến Tiêu Quốc Thành chuyển nhượng đất cho chính phủ thì ít nhất cũng phải khiến hắn bảo trì thế trung lập trong chuyện này, nói tóm lại, chỉ cần khu đất này không rơi vào tay Triệu Vĩnh Phúc thì chuyện sẽ dễ làm hơn nhiều.

Thứ năm, Tiêu Mân Hồng gọi điện thoại cho Trương Dương, nói với hắn Tiêu Quốc Thành đã đến Bắc Cảng, hiện tại đang nghỉ ngơi, cô ta hẹn Trương Dương bốn giờ chiều tới Bạch đảo gặp mặt.

Trương đại quan nhân nghe vậy cũng vô cùng kích động, ngày kia chính là ngày tổ chức lễ mừng, khách quý từ các nơi sẽ lục tục kéo đến, hiện tại là lúc thích hợp nhất để gặp mặt Tiêu Quốc Thành, Triệu Vĩnh Phúc trước mắt vẫn chưa trở lại Bắc Cảng, mình và Tiêu Quốc Thành chỉ cần bàn ổn thỏa chuyện này, chẳng khác nào hoàn toàn nắm giữ được tiên cơ. Vì lần gặp mặt này với Tiêu Quốc Thành, Trương Dương đặc biệt chuẩn bị một phen, trước chuyện đã làm một số công tác, tìm hiểu một chút về Tiêu Quốc Thành và tập đoàn Hoa Quang của hắn, có điều Tiêu Quốc Thành này rất thần bí, tư liệu có liên quan tới hắn rất ít, Trương Dương lại đặc biệt gọi điện thoại cho Tiết Vĩ Đồng, hỏi một số sở thích của Tiêu Quốc Thành. Tiết Vĩ Đồng nói với Trương Dương một chuyện rất quan trọng. Tiêu Quốc Thành thích thi họa.

Thật ra rất nhiều phú thương thích thi họa, cái thứ đồ chơi nghệ thuật này chẳng những có thể thể hiện tố dưỡng của bản thân, mà chọn đúng còn có thể bảo đảm giá trị tiền gửi.

Trương đại quan nhân đặc biệt viết một bức tranh chữ, bức tranh chữ này cũng là tỳ bà hành mà Tiêu Quốc Thành thích nhất, phải nói Trương đại quan nhân đối với cuộc gặp mặt hôm nay rất là dụng tâm.

Trương Dương tới Quan Để số 1 của Bạch đảo rất đúng giờ, Tiêu Mân Hồng ở trước cửa chờ hắn, mỉm cười nói: "Bí thư Trương rất đúng giờ!"

Trương Dương nói: "Nhờ va người ta thì ít nhiều cũng phải biểu hiện thành ý chứ. "

Tiêu Mân Hồng cười nói: "Chú tôi vẫn đang ngủ, vì chênh lệch giờ mà. "

Trương Dương nói: "Không sao, tôi đợi được!"

Tiêu Mân Hồng mời Trương Dương tới phòng khách, rót cho hắn một tách cafe đặc, Trương đại quan nhân nhấp một ngụm rồi nói khẽ: "Tiêu tiên sinh lần này chuẩn bị ở lại Bắc Cảng bao lâu?"

Tiêu Mân Hồng nói: "Ngày kia là đi rồi, có điều hắn sẽ ở trong nước một đoạn thời gian dài. "

Trương Dương gật đầu.

Tiêu Mân Hồng uống cafe rồi cười nói: "Gần đây tin tức và báo chí tôi đều xem, tin tức tiêu cực về Thái Hồng không ít. "

Trương đại quan nhân nói: "Tôi cũng không lưu ý tới chuyện của phương diện này, nói gì về Thái Hồng vậy?"

Thằng cha này là biết rõ còn giả vờ hồ đồ.

Tiêu Mân Hồng ý vị thâm trường nhìn Trương Dương một cái, trong lòng cô ta đã sớm đoán được một loạt những chuyện nhằm vào tập đoàn Thái Hồng đều là Trương Dương làm ra, Trương Dương giả vờ cũng rất giống, cứ như là tất cả đều không liên can tới hắn vậy, Tiêu Mân Hồng nói: "Chú Triệu rất tức giận. "

Trương Dương nói: "Hắn tức hay không tức chẳng liên quan gì tới tôi!"

Tiêu Mân Hồng thở dài nói: "Tính tình của hắn anh chắc là không biết, đã nhận chuẩn chuyện gì thì khẳng định sẽ đi tới cùng. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Nghe ra có mấy phần giống tôi đấy, có điều có một số đường quá hẹp, không thể cho hai người cùng đi một lúc được. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Cho nên phải có người nhượng bộ, một trước một sau thì không thành vấn đề. "

Trương Dương nói: "Tôi không có thói quen nhượng bộ. "

Khi hai người đang nói chuyện thì nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng ho khan, một nam tử trung niên thân hình cao lớn xuất hiện trên cầu thang, Tiêu Quốc Thành năm mươi ba tuổi, tóc hoa râm, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn ra được tình trạng sức khỏe của y không tốt, người khá gầy, lưng hơi còng, trên mặt còn đeo một cái kính gọng đen, chân đi giày vải, từ trên người y căn bản không tìm thấy bất kỳ khí chất phú hào nào, thậm chí tạo cho người ta cảm giác có chút keo kiệt, một người như vậy anh sẽ cho rằng y là một học giả, tóm lại tuyệt đối không liên tưởng được y với một thương nhân.

*****

Trương Dương đứng dậy theo Tiêu Mân Hồng, Tiêu Quốc Thành chậm rãi đi xuống lầu, y mỉm cười vươn tay về phía Trương Dương: "Bí thư Trương, hạnh ngộ hạnh ngộ, ngại quá, tôi ngủ quên. "

Trương Dương cười nói: "Từ tây bán cầu bay đến đông bán cầu, dù sao cũng phải có thời gian thích ứng. "

Tiêu Quốc Thành mời Trương Dương ngồi xuống, y quyển trục trong tay Trương Dương, chỉ chỉ rồi nói: "Chữ hay là tranh?"

Trương Dương nói: "Đây là tỳ bà hành mà tôi viết, đặc biệt tặng cho Tiêu tiên sinh. "

Tiêu Quốc Thành có chút hứng thú nói: "Cho tôi xem với!"

Trương Dương bảo Tiêu Mân Hồng giúp mở quyển trục, ánh mắt Tiêu Quốc Thành rõ ràng sáng rực lên, phương diện giám thưởng thư pháp của y tạo nghệ thâm hậu, liếc một cái là liền nhìn ra đây là một bức tác phẩm thư pháp hiếm có, Tiêu Quốc Thành nhìn vào lạc khoản, thấy bên trên là tên và dấu của Trương Dương, lúc này mới tin một bức tranh chữ khí thế bàng bạc như vậy đúng là người trẻ tuổi trước mắt này viết, Tiêu Quốc Thành gật đầu, y khen một tiếng: "Chữ đẹp!" Không hề đánh giá gì khác, có chút tiếc chữ như vàng.

Trương Dương cuộn lại bức tranh chữ này rồi giao cho Tiêu Mân Hồng bảo tồn. Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: "Anh sao biết tôi thích thư pháp? Mạch Kỳ Nhi nói với anh à?"

Trương Dương cười nói: "Là Vĩ Đồng nói cho tôi biết, chúng tôi là huynh muội kết bái. " Trương đại quan nhân thông qua phương thức này để kéo gần quan hệ với Tiêu Quốc Thành, Tiêu Quốc Thành là con nuôi của Tiết lão, mình và cháu gái của Tiết lão là huynh muội kết bái, với tầng quan hệ này, Trương Dương gọi Tiêu Quốc Thành một tiếng chú là nên.

Tiêu Quốc Thành nói: "Bí thư Trương, người Trung Quốc chúng ta có câu châm ngôn, tặng quà là có việc nhờ, thật ra mục đích lần này anh tới đây Mạch Kỳ Nhi đã nói với tôi rồi, lễ vật của anh tôi vốn không muốn nhận, nhưng tôi không ngờ anh tặng cho tôi lễ vật như vậy, bức tranh chữ này tôi thật sự rất thích, không nghĩ ra lý do để cự tuyệt để. "

Trương Dương cười nói: "Thích thì giữ lại đi, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bởi vì này bức tranh chữ này mà bắt anh làm chuyện gì về tôi. "

Tiêu Quốc Thành cười ha ha, nói: "Nhận đồ của người ta thì phải làm việc cho người ta, tôi đã nhận lễ vật của anh rồi, trong lòng luôn cảm thấy thiếu anh thứ gì đó. "

Trương Dương nói: "Tiêu tiên sinh, anh đã biết mục đích tôi lần này tới đây, tôi cũng xin đi thẳng vào vấn đề, tôi gần đây và Thái Hồng bởi vì chuyện khu đất góc Thương Gia mà xảy ra một số va chạm. "

Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: "Tôi cũng có nghe nói, có điều tôi thật sự không biết chuyện này có liên quan gì tới tôi? Tôi ở góc Thương Gia không hề có bất kỳ vật nghiệp nào cả. "

Trương Dương nói: "Tiêu tiên sinh trước đây ở Tân Hải có mua một khối đất, hiện tại khu đất đó đã nằm trong phạm vi quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu. "

Tiêu Quốc Thành gật đầu, y nói khẽ: "Thật ra chú Tiết của anh trước khi đã gọi điện thoại cho tôi. " Nói tới đây y ho khan kịch liệt, khi ho khan, lưng cong rất ghê, thoạt nhìn giống như là một con tôm, bởi vì ho khan mà mặt y đỏ bừng lên, một lúc sau mới bình ổn lại, thở hổn hển, nhận lấy một ly trà mà Tiêu Mân Hồng đưa qua, uống một ngụm rồi mới nói: "Ngại quá!"

Trương Dương nói: "Tiêu tiên sinh ho khan rất nặng!"

Tiêu Quốc Thành thở dài nói: "Bệnh cũ, hàng năm cũng tới mùa xuân là sẽ phát bệnh, đây cũng là nguyên nhân mà tôi rất ít về nước. "

Trương Dương gật đầu, vốn định đề xuất bắt mạch giúp y, nhưng lời nói đến môi thì lại thay đổi chủ ý, hắn nói khẽ: "Chú Tiết nói thế nào?"

Tiêu Quốc Thành nói: "Hắn bảo tôi đừng bán khu đất đó cho Thái Hồng, đáng tiếc đã chậm một bước rồi, tôi đã đáp ứng lão Triệu. "

Trương Dương nghe vậy thì trong lòng không khỏi trầm xuống, Tiêu Quốc Thành đã đáp ứng Triệu Vĩnh Phúc, với thân phận của Tiêu Quốc Thành, lời đã nói ra thì rất khó thu hồi thu hồi nói cách khác tình thế đang phát triển theo phương hướng xấu nhất, Trương Dương nói: "Mục đích của Thái Hồng chắc ngài hiểu rõ?"

Tiêu Quốc Thành nói: "Thái Hồng tuy rằng là xí nghiệp quốc hữu, nhưng thủ đoạn kinh doanh cũng không thể thoát khỏi quy luật buôn bán, chuyện này bổn ý của tôi là không muốn tham gia, anh cũng được coi là cháu tôi, lão Triệu lại là lão bằng hữu nhiều năm của tôi, tôi khẳng định sẽ không giúp anh, đáng tiếc Thế Luân nói với tôi quá muộn, tôi đã đáp ứng lão Triệu rồi, một thương nhân quan trọng nhất là thành tín, tôi không thể đổi ý, bí thư Trương, thật sự là ngại quá. "

Trương Dương nói: "Không sao!"

Tiêu Quốc Thành nói: "Thật ra khu bảo lưu thuế nhập khẩu và Thái Hồng có thể chung sống hoà bình. "

Trương Dương nói: "Tôi mang đến một bản quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, Tiêu tiên sinh nếu có thời gian thì có thể đọc một chút. " Hắn đưa cái đĩa đã chuẫn bị từ trước cho Tiêu Quốc Thành.

Tiêu Quốc Thành nói: "Được, lát nữa tôi nhất định sẽ xem. "

Trương Dương nói: "Quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu sẽ không bởi vì Thái Hồng mà thay đổi, bất kể Thái Hồng có nắm được năm trăm mẫu đất đó hay không, tôi vẫn sẽ kiên trì, tôi sẽ không để bọn họ xây nhà máy ở góc Thương Gia. " Trương Dương đứng dậy cáo từ.

Tiêu Quốc Thành lại ho khan, y bảo Tiêu Mân Hồng thay mình tiễn Trương Dương.

Ra tới bên ngoài Quan Để số 1, Tiêu Mân Hồng nhìn Trương Dương tôi nói. " Ngại quá, không thể giúp đỡ được anh. "

Trương Dương cười nói: "Cô đã giúp tôi rất nhiều rồi, nếu cô không nói thì tôi vẫn chưa biết gì về chuyện năm trăm mẫu đất đó. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Nhưng khu đất đó vẫn lọt vào tay Thái Hồng. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Vậy thì sao? Tôi không tin Triệu Vĩnh Phúc hắn dám xây nhà máy đốt ở khu đất đó, hắn nếu dám xây thì tôi cũng dám phá. "

Tiêu Mân Hồng thở dài nói: "Tôi thấy không cần thiết phải khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt, lát nữa tôi sẽ hỏi chút tôi, xem xem có thế ra mặt giúp các anh giảng hòa hay không. "

Trương Dương cười nói: "Thôi, không cần phiền tới hắn, trong lòng tôi có tính toán rồi. " Trước khi lên thuyền, Trương Dương lại nghĩ tới một chuyện: "Đúng rồi, chú cô ho ghê quá, nên chữa đi. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Hắn bị bệnh này từ hơn mười năm trước rồi, cũng đã khám qua rất nhiều bác sĩ, nhưng thủy chung không có biện pháp trị tận gốc. "

Trương Dương gật đầu, không hề chủ động muốn chữa bệnh cho Tiêu Quốc Thành, cáo từ rời đi.

Tiêu Mân Hồng trở lại biệt thự, phát hiện chú vẫn đang thưởng thức bức tỳ bà hành đó, cô ta cười nói: "Sao? Bức tranh chữ này của Trương Dương viết rất khá ư?"

Tiêu Quốc Thành nói: "Quả thực là thần tác! Tôi đã xem rất nhiều tác phẩm, trừ Thiên Trì tiên sinh ra, không ai có thể viết ra được với trình độ như hắn. Đúng là khó mà tưởng tượng được, hắn chỉ hơn hai mươi tuổi, sao lại có tạo nghệ sâu như vậy nhỉ, thần tác! Đúng là thần tác!"

Tiêu Mân Hồng tuy rằng cũng có thể nhìn ra bức tranh chữ này viết không tồi, nhưng tạo nghệ của cô ta trong thư pháp không được sâu, cho nên không lĩnh ngộ được tinh túy trong đó.

Tiêu Quốc Thành nói: "Có thể ra một bức tranh chữ như vậy, người trẻ tuổi này khẳng định không đơn giản. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Chú, chú thật sự muốn chuyển nhượng khu đất đó cho Thái Hồng ư?"

Tiêu Quốc Thành gật đầu: "Đã đáp ứng chú Triệu của cháu rồi. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Khu đất đó nằm trong khu bảo lưu thuế nhập khẩu của Tân Hải, giá trị trong tương lai không thể xem nhẹ, nếu chúng ta dùng để tự khai phá, có thể sáng tạo ra giá trị rất lớn. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Tôi thật sự là không muốn dính vào trong phân tranh của bọn họ, lão Triệu này, tuổi lớn như vậy rồi nhưng tính tình vẫn bướng như vậy, chẳng lẽ hắn không hiểu đạo lý hòa khí phát tài ư?"

Tiêu Mân Hồng nói: "Lý niệm kinh doanh của cán bộ xí nghiệp nhà nước bất đồng với chúng ta. Chúng ta đầu tiên phải cân nhắc tới hiệu quả và lợi ích kinh tế, bọn họ thì không chỉ cân nhắc tới hiệu quả và lợi ích kinh tế mà còn cả hiệu quả và lợi ích xã hội nữa. "

Tiêu Quốc Thành ho khan vài tiếng. Tiêu Mân Hồng nói: "Chú, lần này trở về hay là đi khám bệnh ho của chú đi, có lẽ trung y sẽ hữu hiệu đối với chú. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Trị không hết được, ông trời đối đãi với mỗi người đều rất công bằng. Cho anh tài phú thì sẽ dày vò anh ở một phương diện khác. " Tiêu Quốc Thành đứng lên nói: "Căn phòng này khiến tôi cảm thấy khó chịu. Ra ngoài dạo một chút!"

Đã chín giờ tối, trong phòng họp thị ủy thứ nhất của Tân Hải vẫn sáng đèn. Bí thư thị ủy Trương Dương đang mở một hội nghị khẩn cấp. Hội nghị chủ yếu là về hoạt động lễ mừng ngày kia. Buổi chiều Ngày mai khách quý từ khắp nơi sẽ bắt đầu lục tục tới Tân Hải, tất cả mọi người bọn họ phải tập trung vào công tác tiếp đãi.

Trương Dương nghe xong báo cáo của mọi người, chỉ ra những chỗ thiếu xót trong báo cáo, cường điệu mấy trọng điểm, Trương Dương nói: "Tôi quyết định tiến hành đồng bộ lễ mừng và nghi thức đặt móng cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu, buổi sáng thứ bảy. Tôi sẽ cùng tỉnh trưởng Chu tới góc Thương Gia chính thức khởi công đặt móng cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu. "

Những lời này của Trương Dương khiến tất cả mọi người cảm thấy giật mình, nếu nói bộ chỉ huy xây dựng ở góc Thương Gia, chỉ là tuyên dương quyền lực quản hạt của Tân Hải đối với góc Thương Gia, thì chính thức đặt móng ở góc Thương Gia chính là khiêu chiến trắng trợn với Thái Hồng.

Hứa Song Kì nói: "Bí thư Trương, trước mắt chuyện góc Thương Gia vẫn chưa được xác định xong, lựa chọn vào thời khắc mẫn cảm này để đặt móng ở góc Thương Gia là không tốt, tỉnh trưởng Chu chưa chắc đã chịu tham gia lễ đặt móng như vậy. "

Trương Dương nói: "Chuyện đặt móng tôi đã quyết định rồi, cho dù tỉnh trưởng Chu không muốn tham gia thì chúng ta cũng sẽ cử hành đúng hạn, chỉ cần chôn tấm bia đá đó ở trên đất của góc Thương Gia, khu đất đó sẽ là là của chúng ta. " Lời nói của hắn như chém đinh chặt sắt, cắt đứt dư địa hồi toàn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)