Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1006

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1006: Bị coi thường
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Phó bí thư Thị ủy Lưu Kiến Thiết nói: "Bí thư Trương, cũng không phải chúng ta chôn bia đá ở đó là có thể quyết định được chuyện này, còn phải nhìn thái độ của thị lý, nếu thị lý quyết định giao góc Thương Gia cho Thái Hồng, chúng ta cũng không có cách nào khác cả. "

Trương Dương nói: "Tân Hải thuộc sự quản hạt của Bắc Cảng không phải là giả, nhưng Bắc Cảng là thành thị thượng cấp của chúng ta, nên duy hộ lợi ích của Tân Hải chúng ta, nếu bọn họ ngay cả điểm này cũng không làm được thì như vậy còn có tư cách gì mà quản lý chúng ta?" Những lời này của Trương đại quan nhân nói rất có khí phách, một đám thường ủy nghe mà hết hồn, thằng cha này chắc không phải muốn tạo phản chứ? Sao nghe ý tứ trong lời nói của hắn cứ như là muốn thoát ly khỏi sự quản lý của Bắc Cảng vậy?

Hứa Song Kì nói: "Bí thư Trương, tôi cho rằng hiện tại vẫn không thích hợp để làm lễ đặt móng, nhất là ở nơi mẫn cảm như góc Thương Gia, nếu chúng ta làm như vậy, khẳng định sẽ trở nên gay gắt với Thái Hồng và mâu thuẫn với thị lý, tôi thấy hay là cứ hiệp thương giải quyết, chờ lễ mừng qua rồi sẽ hiệp thương giải quyết, tỉnh trưởng Chu lần này tới đây cũng là một cơ hội, chúng ta có thể nói suy nghĩ của mình với y, tranh thủ đạt được sự ủng hộ của tỉnh trưởng Chu. "

Trương Dương nói: "Góc Thương Gia tồn tại tranh luận ư? Tôi đặt móng ở đất của mình, mười kilomet vuông đất đó viết rất rõ ràng chính là thuộc thành phố Tân Hải chúng ta, Bắc Cảng thì sao? Bọn họ cũng không có quyền vạch lại biên giới cho chúng ta. "

Bí thư Ủy ban chính pháp tân nhiệm Trình Diễm Đông nói: "Bí thư Trương, ở điểm này tôi cũng cho rằng chúng ta nên tiến hành theo tuần tự, làm lễ đặt móng có thể khiến thị lý tức giận hay không, có thể khiến mâu thuẫn lên tới mức không thể vãn hồi hay không? Có nên để sau lễ mừng mới cân nhắc chuyện này không?"

Trương Dương nói: "Nếu nói chuyện góc Thương Gia là thùng thuốc nổ, vậy thì sớm muốn gì cũng sẽ có người dẫn nổ nó, tôi không ngại sắm vai kẻ tiêu phong, tôi hiện tại có thể nói rõ với mọi người rằng, Thái Hồng đã đạt thành hiệp nghị chuyển nhượng với tập đoàn Hoa Quang, tập đoàn Hoa Quang đã chuyển nhượng năm trăm mẫu ở phía bắc cảng Phước Long cho Thái Hồng, mấy ngày nữa sẽ ký hợp đồng, năm trăm đất này thuộc phạm vi trung tâm của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải chúng ta, mục đích Thái Hồng mua khu đất này tuyệt đối không phải là để làm phát triển, mà là muốn dùng khu đất này để tiến hành làm khó dễ và áp chế chúng ta, muốn lợi dụng quyền sở hữu khu đất này để bức bách tôi từ bỏ góc Thương Gia. "

Hứa Song Kì nói: "Bí thư Trương, nếu Thái Hồng thật sự làm như vậy, chuyện sẽ rất phiền toái. "

Trương Dương nói: "Người của đảng như chúng trước giờ không sợ bất kỳ sự áp chế nào, tôi hôm nay xin được nói rõ ở đây, Thái Hồng dám ở chế tạo chướng ngại đối với xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, chính là kẻ địch của toàn bộ Tân Hải, chính là kẻ địch của nhân dân, chính là kẻ địch của quốc gia. " Bản lĩnh chụp mũ của Trương đại quan nhân lại có đề thăng.

Hứa Song Kì nói: "Tóm lại, tôi không tán thành khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt, trong tình trạng trước mắt cần phải áp dụng biện pháp hiệp thương để giải quyết, dù sao chuyện vẫn chưa đến tình trạng không thể vãn hồi. "

Trương Dương nói: "Khi một xí nghiệp có gan đi áp chế chính phủ, chứng tỏ người lãnh đạo của xí nghiệp này không thể nhận rõ được vị trí của mình, chính phủ là gì? Là cơ quan nhà nước, là người đại biểu cho lợi ích của nhân dân, chúng ta nếu lần này nhượng bộ, về sau sẽ xuất hiện càng lúc càng nhiều Thái Hồng hơn, vấn đề nguyên tắc thì một bước cũng không nhường, lễ đặt móng thế ắt phải làm, tôi muốn thông qua chuyện này để nói với mọi người, không ai có thể tổn hại tới lợi ích của Tân Hải, không ai có thể cản trở sự phát triển của Tân Hải!"

Các thường ủy toàn bộ đều trầm mặc, tất cả mọi người đã ý thức được, Trương Dương đã bày ra tư thế chính thức tuyên chiến với Thái Hồng, mà Thái Hồng trước mắt vẫn chưa thấy có bất kỳ động tác nào.

Trương Dương nói với bộ trưởng tuyên truyền Vương Quân Cường: "Đồng chí Quân Cường, bắt đầu từ ngày mai, anh phải an bài phát lại tin tức tiêu điểm của đài truyền hình trung ương hôm nay, phải trọng điểm tuyên truyền nguy hại của ô nhiễm công nghiệp, phải để người dân Tân Hải thấy rõ tính nghiêm trọng của ô nhiễm. "

Vương Quân Cường gật đầu, thật ra trước đó Trương Dương cũng đã bảo y chế tác phim chuyên đề về phương diện này, thằng cha này là muốn phát động thế công dư luận.

Hứa Song Kì thầm thở dài, Trương Dương không nghi ngờ gì nữa là một phần tử hiếu chiến cuồng nhiệt, lần này chiến tranh căn bản chính là hắn khơi mào trước tiên, hắn muốn tiên hạ thủ vi cường.

Sau khi cuộc họp thường ủy chấm dứt, Trương Dương và Trình Diễm Đông đi cùng nhau, Trình Diễm Đông nói: "Bí thư Trương, anh sao cứ phải lựa chọn dẫn nổ thùng hỏa dược này vào đúng lễ mừng?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Anh hoài nghi quyết tâm của tôi ư?"

Trình Diễm Đông nói: "Vậy thì cũng không phải, anh trước giờ đều là người dám nói dám làm, chỉ là tình thế hình như không lạc quan lắm, phía Thái Hồng tóm lấy năm trăm mẫu đất đó, lãnh đạo thành phố Bắc Cảng khẳng định là đứng ở bên phía Thái Hồng, thái độ của tỉnh trưởng Chu cũng không rõ ràng, nếu tỉnh trưởng Chu cũng đứng ở phía bọn họ thì anh kiên trì đặt móng lễ đặt móng ở góc Thương Gia, chẳng phải là sẽ gặp phải cục diện bốn bề thọ địch ư?"

Trương Dương nói: "Đạo lý thường thường là nắm giữ trong tay một số ít người, đất của góc Thương Gia là của chúng ta, tôi dựa vào gì mà phải hy sinh lợi ích của mình để thành toàn cho bọn họ? Thái Hồng cho rằng từ chỗ Hoa Quang chiếm được năm trăm mẫu đất đó là có thể cò kè mặc cả với tôi ư? Nằm mơ đi! Nơi này là Tân Hải, tất cả hành vi kinh doanh của bọn họ đều phải tôn trọng lợi ích của chúng ta, tôi không có hứng thú chơi âm mưu với bọn họ, tôi muốn minh đao minh thương đánh với họ! Triệu Vĩnh Phúc nếu có gan thì cứ nhằm vào tôi mà chơi!"

Trình Diễm Đông nhắc nhở Trương Dương: "Người ta là cán bộ cấp phó tỉnh, cho dù là bí thư Tống cũng phải nển mặt hắn vài phần, anh không sợ hắn trả thù anh ư?"

Trương Dương nói: "Không làm việc trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa, chuyện này chúng ta chưa chắc đã hoàn toàn không có phần thắng, chờ ngày mai tỉnh trưởng Chu tới đây, tôi sẽ thử thái độ của hắn một chút. "

Trương đại quan nhân không phải mù quáng khinh xuất, hắn cũng biết muốn giành được thắng lợi trong chuyện góc Thương Gia thì nhất định phải được tỉnh lý ủng hộ, Tống Hoài Minh trong chuyện này không tiện tỏ thái độ, một là bởi vì Trương Dương là con rể tương lai của y, thứ hai lúc trước Thái Hồng đến Bắc Cảng xây dựng phân nhà máy là y giật dây. Trương Dương đã sai người mang quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu cho Tống Hoài Minh, có điều cho tới bây giờ Tống Hoài Minh vẫn không tỏ thái độ gì, không tỏ thái độ thì thì có nghĩa là Tống Hoài Minh ngầm đồng ý với hành vi hiện tại của hắn, nếu không thì Tống Hoài Minh đã sớm tìm hắn khởi binh vấn tội rồi.

Trương Dương sở dĩ quyết định làm lễ đặt móng khu bảo lưu thuế nhập khẩu vào ngày cử hành lễ mừng, là vì hắn muốn dẫn nổ tất cả mâu thuẫn, thân là bí thư thị ủy Tân Hải, công tác chờ hắn đi hoàn thành có rất nhiều, hắn không có thời gian cũng không có hứng thú vĩnh viễn chơi đùa với Triệu Vĩnh Phúc, Chu Hưng Dân là tỉnh trưởng Bình Hải, từ thân phận và địa vị của y mà nói, do y đứng ra tỏ thái độ là thích hợp nhất.

Có điều Trương Dương cũng không nắm chắc tuyệt đối có thể thuyết phục Chu Hưng Dân đứng ở lập trường của mình hay không.

Trình Diễm Đông vốn định đề nghị cùng Trương Dương đi ăn khuya, nhưng di động của Trương Dương lại đổ chuông, hắn nhìn nhìn dãy số, không ngờ là Tang Bối Bối gọi tới, Trương Dương đi sang một bên mới bắt máy.

Giọng nói của Tang Bối Bối có chút trầm thấp, cô ta nói khẽ: "Trương Dương, có người theo đuôi tôi!"

Trương Dương lập tức trở nên khẩn trương: "Bao nhiêu người?"

Tang Bối Bối nói: "Ba người, tôi hiện tại vừa mới tan ca, bọn họ vẫn đi theo tôi. "

Trương Dương nói: "Liệu có nguy hiểm không?"

Tang Bối Bối nói: "Bọn họ có gặp nguy hiểm hay không mới đúng, tôi hiện tại đã lấy xe rồi, tôi định dẫn họ đi. "

Trương Dương nói: "Cô cẩn thận một chút, không thấy không ổn thì báo cảnh sát, nhất định phải chú ý tới an toàn của mình. "

Tang Bối Bối nói: "Anh có hiểu thế nào là dụ địch xâm nhập hay không, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, tôi cũng muốn xem xem chúng muốn làm gì. "

Trương Dương nói: "Cô đừng mạo hiểm, tôi tới đây. "

Tang Bối Bối nói: "Biết rồi, anh yên tâm đi, có tình huống gì tôi sẽ gọi điện thoại lại cho anh. " Nói xong cô ta liền gác máy.

Trương Dương vẫy vẫy tay với Trình Diễm Đông, Trình Diễm Đông nói: "Chuyện gì vậy?"

Trương Dương nói: "Đi, theo tôi tới Bắc Cảng một chuyến. "

Trình Diễm Đông ngạc nhiên nói: "Đã muộn thế này rồi, sao đột nhiên lại muốn tới Bắc Cảng. "

Trương Dương nói: "Có bằng hữu gặp chút phiền toái, anh đừng quản nhiều như vậy, cứ theo tôi là được. "

Trình Diễm Đông lấy, cùng Trương Dương tới Bắc Cảng, không bao lâu Tang Bối Bối lại gọi điện thoại tới: "Trương Dương, hai chiếc xe đi theo tôi, tôi thấy là muốn gây chuyện với tôi, hiện tại tôi ở gần đường Bích Ba, trên người tôi mang theo máy truy tung, thiết bị lần trước tôi đưa cho anh có thể trong phạm vi ba km vuông tìm được vị trí của tôi. "

*****

Trương Dương lo lắng nói: "Cô trăm ngàn lần đừng mạo hiểm. "

Tang Bối Bối nói: "Yên tâm đi, đám người này không làm gì được tôi đâu. "

Một chiếc ô tô lái tới trước mặt Tang Bối Bối, Tang Bối Bối bất đắc dĩ phải thay đổi phương hướng, hai chiếc xe ở phía sau tăng tốc vọt lên, ba chiếc xe vây xe của Tang Bối Bối vào giữa, xe máy của Tang Bối Bối đỗ lại, cô ta nhìn về phía trước, từ một chiếc xe trong đó có ba người vạm vỡ bước xuống, người ở giữa trên trán có một vết sẹo trông rất kinh người, hắn đi tới cách Tang Bối Bối một thước thì dừng lại, nhìn Tang Bối Bối từ trên xuống dưới.

Tang Bối Bối giả bộ sợ hãi nói: "Anh muốn làm gì?"

Nam tử đó lạnh lùng nói: "Đại ca của tao muốn nói chuyện với mày. "

Tang Bối Bối tức giận nói: "Tôi vì sao phải đi theo anh? Các anh tốt nhất mau đi đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó!" Cô ta lấy di động ra, lại bị nam tử đó túm lấy tay: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Tang Bối Bối há miệng định hét thì bị nam tử đó bịt lấy miệng, hai người còn lại cũng tới giúp lôi Tang Bối Bối lên ô tô.

Tang Bối Bối giả bộ liều mạng giãy dụa, nam tử mặt sẹo đó tát cho cô ta một cái rồi nói khẽ: "Cô tốt nhất hãy ngoan ngoan nghe lời, bằng không tôi sẽ bảo đám anh em tôi tiền dâm hậu sát cô đó!"

Tang Bối Bối tựa hồ bị dọa cho sợ rồi: "Tôi... Tôi căn bản là không biết các anh... Các anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Trình Diễm Đông phóng nhanh hơn, hắn tràn ngập mê hoặc hỏi: "Bí thư Trương, ai đã xảy ra chuyện vậy? Có cần thông tri cho cảnh sát địa phương hay không?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Cứ lái xe đi, tôi chỉ sợ chúng ta đến chậm, cô ta lại đại khai sát giới đấy. "

Khi ô tô tới gần đường Bích Ba, Trương Dương mở ra máy truy tung, khi ô tô tới số một ngàn đường Bích Ba thì trên máy truy tung lóe lên một điểm đỏ. Trình Diễm Đông quen Trương Dương lâu như vậy rồi, nhưng vẫn không dám nói là hiểu được vị thủ trưởng tính cách rõ nét này, thủ pháp làm việc của Trương Dương rất khó dùng lẽ thường để luận, có thể đây là chỗ khác biệt của Trương Dương với người khác, Trình Diễm Đông vô cùng tò mò với cái máy truy tung này của Trương Dương: "Bí thư Trương, anh sao lại có thứ này?"

Trương Dương nói: "Bằng hữu tặng cho tôi chơi!"

Trình Diễm Đông cười cười, hắn không tin lý do của Trương Dương, dựa theo chỉ dẫn trên máy truy tung, bọn họ tới công ty vận chuyển hàng hóa Xuân Minh của Bắc Cảng, Trương Dương xác định địa điểm hiện tại của Tang Bối Bối, bảo Trình Diễm Đông ở bên ngoài chờ hắn, Trình Diễm Đông nói: "Có cần báo cảnh sát không?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Anh cứ ở bên ngoài chờ tôi là được, những chuyện khác để tôi xử lý!" Hắn mở cửa xe bước xuống, tới bên cạnh tường vây, nhảy lên bám vào vách tường sau đó tung mình bay qua, trong nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm, Trình Diễm Đông nhìn mà lồi mắt cứng lưỡi, vị bí thư Trương này thân thủ thật sự là siêu quần, hắn chỉ có thể nước tự than kém xa.

Trương Dương căn cứ theo máy truy tung tới kho để hàng hoá chuyên chở số 3, dùng thuật bích hổ du tường trèo lên, xuyên qua cửa kính đầy bụi nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong đèn sáng, Tang Bối Bối bị người ta trói chặt trên một cái ghế, mặt cũng bị bịt vải đen, chung quanh có bốn gã người vạm vỡ vây quanh cô ta.

Từ bề ngoài của Tang Bối Bối cho thấy cô ta chắc không bị thương tổn gì, Tang Bối Bối nói: "Các anh tốt nhất mau thả tôi ra!"

Trương Dương nhìn thấy tên nam tử mặt sẹo đi về phía Tang Bối Bnào, nắm tóc cô ta rồi hung tợn nói: "Mày tốt nhất ngoan ngoãn cho tao!"

Tang Bối Bối thét to: "Buông ra, tôi căn bản không biết các anh là ai... Buông ra... "

Trương đại quan nhân vừa nhìn đã biết là cô bé này diễn trò, với năng lực của Tang Bối Bối, bốn năm gã nam tử tầm thường căn bản không phải là đối thủ của cô ta, Tang Bối Bối là cố ý bị bắt, muốn dụ tên chủ sự ra.

Trương Dương cố nhịn, Tang Bối Bối đây là đang chơi khổ nhục kế, mình nếu hiện tại lao ra cứu cô ta thì khẳng định là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Lúc này lập tức vang lên tiếng ô tô, cửa kho để hàng hoá chuyên chở mở ra, một chiếc xe vương miện màu đen lái vào trong kho, ô tô tới trước mặt Tang Bối Bối thì dừng lại, cửa xe mở ra, hai nam tử bước xuống, đi ở phía trước là một nam tử đeo kính râm mặc áo gió màu đen, nam tử đó tới trước mặt Tang Bối Bối, vươn tay ra nâng cằm của cô ta lên, sau đó đấm một cú vào bụng cô ta.

Tang Bối Bối bị một quyền này đánh cho cả người và ghế ngã xuống đất, sau đó hai nam tử đi tới nâng cô ta dậy, nam tử mặc áo gió màu đen lại nhấc chân đá vào bụng của cô ta.

Trương đại quan nhân nhìn mà có chút không đành lòng, đang chuẩn bị lao ra anh hùng cứu mỹ nhân thì nhìn thấy nam tử đó lại tung thêm một cước đá vào ngực Tang Bối Bối.

Thân thể Tang Bối Bối bỗng nhiên thoát khỏi dây thừng, cô ta bay lên tung một cước, trước khi nam tử đó đá trúng mình đã giáng một cước vào hạ âm của nam tử áo đen. Thoái công của Tang Bối Bối cũng không phải là tầm thường, đùi đẹp đi tất đen tung lên hạ xuống, trong giây lát hai đại hán ở bên cạnh cô ta đã bị cô ta đánh ngã.

Tiếng đánh nhau bên trong kinh động tới bên ngoài, từ bên ngoài kho để hàng hoá chuyên chở hơn mười hán tử ùa vào, Tang Bối Bối nghiến răng nghiến lợi nói: "Tới đúng lúc lắm!"

Lúc này một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, một cước đá bay tên nam tử đi đầu. Chính là Trương đại quan nhân xuất hiện kịp thời, Trương Dương nói: "Cô chuyên tâm đối phó với mấy tên đó, bên này giao cho tôi!" Trương đại quan nhân giống như mãnh hổ rời chuồng, nhảy vào trong đội ngũ địch quân, tay đấm chân đá, chỉ nghe tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên, ở trước mặt Trương đại quan nhân, căn bản không có không ai chịu nổi một hiệp.

Tên nam tử mặt sẹo đó từ từ đi ra, nhìn ra được bộ pháp của hắn không tồi, chắc là hảo thủ bác kích.

Tang Bối Bối lắc đầu, ý bảo hắn không phải đối thủ của mình, nam tử đó hú lên quái dị, nhấc chân đá Tang Bối Bối, Tang Bối Bối ngửa ra sau tránh công kích của hắn, sau đó một quyền đánh vào bụng hắn, đối phương nắm lấy cổ tay Tang Bối Bối, vòng ra phía sau cô ta, kẹp cổ cô ta, Tang Bối Bối nhấc đùi phải lên đá ngược một cú, mũi chân đá vào mắt nam tử đó, lập tức khiến cho hắn thành gấu mèo.

Trương đại quan nhân đã đánh ngã hơn mười nam tử, khoanh tay thản nhiên đứng nhìn Tang Bối Bối đánh nhau, khi Tang Bối Bối tung chân đá, ánh mắt của thằng cha này rõ ràng nóng lên, Tang Bối Bối lập tức ý thức được, khi mình tung chân, thằng cha này khẳng định đã nhìn ra cảnh xuân trong váy mình.

Tang Bối Bối vừa thẹn vừa giận trừng mắt lườm Trương Dương một cái, mắng: "Lưu manh!" Giơ khuỷu tay lên hung hăng đánh vào hông đối thủ, cùng với một tiếng kêu thảm của đối phương, thân hình khôi ngô của đối phương gập xuống, Tang Bối Bối lật tay tóm lấy hạ bộ của hắn rồi dùng sức bóp một cái. Ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Trương Dương, cố ý nặn ra vẻ mặt hung ác để thị uy với Trương Dương, nam tử đó kêu thảm rồi quỳ rạp xuống đất, ôm hạ bộ đau đến nỗi thiếu chút nữa thì ngất đi. Tang Bối Bối lại không có ý dừng tay, giơ tay lên tát lên mặt đối phương hơn mười cái, đây là để báo thù hắn lúc này tát mình.

Trương đại quan nhân cười ha ha đi tới, giơ ngón cái về phía Tang Bối Bối: "Cô khệnh, xuống tay cũng độc thật!"

Tang Bối Bối nói: "Anh mới tới muộn hơn chút nữa là tôi chỉ sợ đám người này bị đám người này phân thây rồi!"

Trương Dương nói: "Không đến mức đó chứ, bằng vào năng lực của cô, bọn họ làm gì được cô chứ?" Nhìn mấy nam tử đang quằng quại trên mặt đất, Trương đại quan nhân cười ha ha nói: "Bối Bối, Liêu âm thủ lợi hại thật!"

Tang Bối Bối ý vị thâm trường nói: "Đối phó với đồ lưu manh thì xuống tay nhất định phải độc!" Cô ta nhấc chân đá tên nam tử áo đen bị cô ta đá lúc đầu, nam tử đó phát ra một tiếng hét thảm, thân thể cuộn lại giống con tôm.

Trương đại quan nhân ngồi xổm xuống, vươn tay ra tháo kính râm của nam tử đó, dưới ánh đèn, lộ ra một khuôn mặt đang sợ hãi, thì ra là Trần Khải, phó cục trưởng công an khu khai phá cảng.

Trương đại quan nhân chậc chậc nói: "Thì ra là anh!"

Trần Khải sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, run giọng nói: "Hiểu lầm... Hiểu lầm... "

Trương đại quan nhân giơ tay lên tát cho hắn một cái: "Hiểu lầm cái con mẹ mày!" Nhìn thấy Tang Bối Bối tát tai người ta, thằng ôn này cũng đâm nghiện.

Trần Khải bị một cái tát này khiến cho nổ đom đóm mắt, từ đêm đó ở Thiên Nhai ăn một cái tát của Tang Bối Bối, Trần Khải liền ghi hận trong lòng, mưu đồ bí mật trả thù, ai mà ngờ được Tang Bối Bối không ngờ lợi hại như vậy, bị người của hắn bắt chỉ là giả vờ, mục đích chính là dụ tên chủ sự là hắn ra, hiện tại Trần Khải bị Trương Dương bắt phải hiện hình, biết mình xong rồi, chỉ cần là chuyện bắt cóc này đã có thể nhốt hắn vào tù cả đời không thể lật mình.

Trương Dương nói: "Trần Khải à Trần Khải, anh thân là nhân viên cảnh vụ mà biết pháp còn phạm pháp, có phải tội càng thêm nặng hay không?"

Trần Khải cúi đầu, nói khẽ: "Muốn đánh muốn giết cứ tùy ý!" Không phải hắn muốn kiên cường, mà là chuyện đã phát triển tới loại tình trạng này, không cho phép hắn không kiên cường, đằng nào thì thò cổ ra cũng là môt đao, rụt cổ vào cũng là một đao.

*****

Trương Dương nói: "Giết anh không phải là quá tiện nghi cho anh ư? Tôi không ngại nói với anh, chuyện đêm nay tôi đã quay lại hết rồi, anh chờ ngồi tù đi!"

Trong ánh mắt Trần Khải tràn ngập vẻ khủng bố, chỉ cần Trương Dương truy cứu chuyện này, hắn khẳng định bị phán có tội.

Tang Bối Bối nói: "Nói nhiều với hắn làm gì? Đưa đến cục cảnh sát đi, tôi sẽ tố cáo hắn tội bắt cóc đe dọa, tước cảnh phục của hắn, để hắn nếm thử tư vị từ cảnh sát thành thằng tù!"

Trương Dương nói: "Bối Bối, chúng ta không thể tuyệt tình như vậy, tốt xấu gì tồi cũng từng là đồng sự với hắn, dù sao cũng phải cho người ta cơ hội hối cải chứ. " Thằng cha này chậm rãi lấy điện thoại cầm tay ra, gọi cho bí thư Trần Cương của Ủy ban kỷ luật.

Trên thực tế Trương đại quan nhân đã trở thành ác mộng không xua đi được của Trần Cương, quá nửa đêm còn nhận được điện thoại của Trương Dương, thằng cha này sợ đến nỗi tim nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng y không dám không nhấc, hiện tại nhược điểm đã bị Trương Dương nắm trong tay, mình căn bản chính là con diều trong tay người ta, người ta kéo đi đâu thì mình bay theo đó, nếu không cẩn thận sẽ chọc giận người ta, người ta cắt đứt dây, sớm muộn gì mình cũng ngã tan xương nát thịt, chết không toàn thây.

Trần Cương nói: "Bí thư Trương, tìm tôi có việc à?" Trong giọng nói của y lộ ra vẻ khách khí, bất kể cấp bậc của y so với Trương Dương cao hơn bao nhiêu, nhưng ở trước mặt Trương Dương y chỉ có nước làm cháu, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng phải hạ thấp, giống như Trương Dương mới là lãnh đạo, còn y là hạ cấp.

Trương đại quan nhân nói chuyện với y căn bản không cần khách khí: "Lão Trần à, anh cũng thật là, không ngờ lại bảo huynh đệ của anh bắt cóc em họ tôi. "

Trần Cương vừa nghe vậy liền hốt hoảng: "Sao có thể như vậy? Bí thư Trương, tôi không biết, không liên quan tới tôi..." Nói tới đây y lại cảm thấy mình không nên vội vã tách mình ra, dù sao cũng là anh em ruột, hắn vẫn chưa độc đến trình độ quân pháp bất vị thân, vả lại y cũng chưa rõ rốt cuộc là có chuyện gì, liền quan tâm hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trương Dương nói địa điểm với y, bảo Trần Cương lập tức tới đây giải quyết vấn đề.

Trần Cương không dám chậm trễ, lập tức xuất môn tới kho để hàng hoá chuyên chở mà Trương Dương nói.

Chờ Trần Cương chạy tới nơi, nhìn thấy Trình Diễm Đông cũng ở hiện trường, có mười mấy người đã bị chế trụ, em trai y Trần Cương cúi đầu ngồi ở đó, trên mặt bị đánh cho chỗ tím chỗ đỏ, thảm hại đến cực điểm, Trần Cương lúc này triệt để không còn tính nóng, giống như gà trống bại trận, trong lòng chỉ còn lại hai chữ hối hận.

Trong Điện thoại Trần Cương trên cơ bản đã làm rõ chuyện, chuyện này tất cả là trách nhiệm của em trai y.

Trần Cương lặng lẽ gọi Trương Dương sang một bên, nói khẽ: "Bí thư Trương, đều là lỗi của tôi, anh thấy chuyện này cũng không tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì, có phải nên thả một mặt lưới không, Trần Khải công tác nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới đi lên được tới vị trí hiện giờ, anh nếu kiên trì kiện hắn, hắn sẽ mất tất cả!" Nói tới đây Trần Cương không khỏi lại nghĩ tới mình, Trương Dương này quả thực là khắc tinh trong số mạng của hai anh em họ.

Trương Dương nói: "Lão Trần à, anh biết hắn phạm vào tội gì không? Thân là cảnh sát mà biết pháp còn phạm pháp, việc này nếu lộ ra ngoài, đừng nói hắn phải ngồi tù, ảnh hưởng đối với anh cũng không tốt đâu?" trong lời nói của Thằng cha này tràn ngập ý uy hiếp.

Trần Cương vẻ mặt đau khổ nói: "Bí thư Trương, hắn đã làm sai chuyện, là tôi dạy dỗ thiếu trách nhiệm, anh có thể cho hắn cơ hội hối cải không?" Nghĩ thầm hai anh em mình sao xúi quẩy như vậy? Không ngờ tất cả thóp đều bị thằng này nắm trong tay, Trần Khải này cũng thật sự là, tự dưng đi trêu chọc Tang Bối Bối đó làm gì? Căn bản chính là phạm tiện mà!

Trương Dương nói: "Lão Trần à, tôi muốn gì thì trong lòng anh minh bạch phải không?"

Thật ra Trần Cương trên đường đến đây đã nghĩ thong rồi, Trương Dương khẳng định là muốn thông qua chuyện lần này để bức bách mình làm việc giúp hắn, nếu hắn thực sự muốn chơi chết Trần Khải, căn bản sẽ không thông tri cho y, mà là trực tiếp đưa chuyện này ra pháp luật. Trần Cương đương nhiên hiểu rõ Trương Dương muốn gì, trước mắt thứ Trương Dương muốn nhất chính là khu đất đó của góc Thương Gia, muốn nhất chính là đá Thái Hồng khỏi góc Thương Gia.

Trần Cương nói: "Bí thư Trương, anh cũng biết, tôi phụ trách Ủy ban kỷ luật, chiêu thương dẫn tư, quy hoạch thị chính không phải phạm trù quản lý của tôi. "

Trương Dương nói: "Chuyện vi phạm pháp lệnh, trái pháp luật, loạn kỷ cương tôi không quan tâm, hay là để cục công an xử lý đi. "

Trần Cương hốt hoảng nói: "Đừng!"

Trương Dương mỉm cười nhìn y, Trần Cương anh không phải cáo già lắm ư? Cáo già đến mấy cũng phải nghe lời tôi thôi?

Trần Cương nói: "Lập trường của Bí thư Hạng và thị trưởng Cung trong chuyện Thái Hồng xây nhà máy rất rõ ràng, bọn họ ủng hộ phương án dùng dất mà Thái Hồng đã chuẩn bị, ngày mai tỉnh trưởng Chu tới đây, sẽ nói chuyện này với tỉnh trưởng Chu để tranh thủ sự ủng hộ của y. "

Trương Dương gật đầu, Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn đây là muốn tiên hạ thủ vi cường, may mắn Trần Cương nhắc nhở mình, nếu thực sự bị bọn họ cướp trước, giả như ngày mai Chu Hưng Dân bị bọn họ đả động, muốn xoay chuyển cục diện cũng rất khó.

Trương Dương nói: "Lão Trần, anh có đề nghị gì?"

Trần Cương nói: "Không có chủ ý gì. " Nếu không phải bị buộc bất đắc dĩ, y sẽ không nói ra việc này với Trương Dương, y đối với Trương Dương hận đến thấu xương, hận không thể ăn sống nuốt tươi thằng cha này.

Trương Dương nói: "Lão Trần à, anh là thường ủy thành phố, lại là chủ quản công tác Ủy ban kỷ luật, có một số lời do anh nói thì có uy lực hơn so với tôi nói, tôi chuẩn bị một bản tài liệu, anh giúp tôi chuyển đạt cho tỉnh trưởng Chu, đương nhiên anh không thể nói là tôi viết, cứ nói là ý kiến của phần lớn cán bộ quần chúng. "

Trần Cương có chút khó xử nhíu mày, nhưng y lại không dám nói lời cự tuyệt.

Trương Dương nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không làm khó dễ anh đâu. "

Trần Cương nói: "Vậy chuyện của Trần Khải... "

Trương Dương nói: "Trần Khải này biết pháp còn phạm pháp, theo lý thì tôi không nên tha cho hắn, nhưng anh nếu đã ra mặt thì tôi nói sao cũng phải nể mặt chứ. "

Trần Cương nghe hắn nói như vậy thì thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Cám ơn bí thư Trương. "

Trương Dương lại nói: "Nhưng tôi cứ vậy thả hắn thì khó đảm bảo hắn vệ sau không gây bất lợi cho cô bé đó. "

Trần Cương lời thề son sắt nói: "Bí thư Trương, anh yên tâm, tôi cam đoan hắn về sau tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện hồ đồ như vậy nữa. "

Trương Dương nói: "Hồ đồ không hay thì tôi không quan tâm, nhưng tôi biết hắn đã phạm pháp, anh bảo hắn viết một bản nhận tội, anh làm người bảo đảm, cũng ký tên ở bên trên, chỉ cần sau này Trần Khải hắn còn dám làm ra chuyện gì quá giới hạn, tôi sẽ tính cả nợ cũ nợ mới với hắn. "

Trần Cương có một loại cảm giác như lấn sâu vào vũng bùn, hiện tại hai anh em bị Trương Dương xỏ mũi dắt đi, nhưng dưới cục diện trước mắt, đã không thể cho y nói chữ không, rận nhiều thì không ngứa, nợ nhiều thì không lo, có thêm một cái thóp bị Trương Dương nắm trong tay thì có sao? Cho dù là không có chuyện này của Trần Khải Trương Dương vẫn có thể tùy thời khiến y thân bại danh liệt, Trần Cương gật đầu thật mạnh rồi nói: "Được rồi!"

Trần Khải đầu ngồi vào trong ô tô của Trần Cương, hai anh em không ai nói gì, Trần Cương lái ô tô rời khỏi kho để hàng hoá chuyên chở, cho đến tận bờ biển không có ai thì mới dừng lại, y từ trong hộp đựng đồ lấy ra một bao thuốc lá, tự mình rút một điếu, lại đưa bao thuốc cho Trần Khải, Trần Khải tay run run rẩy rẩy nhận lấy thuốc lá, rút ra một điếu, bật ba tiếp ba lần mới ra được lửa, trước tiên châm cho đại ca, sau đó mới châm cho mình, hắn rút sức hít sâu một hơi, tay phải vỗ mạnh lên trán rồi nói: "Xin lỗi... "

Trần Cương nói: "Tôi trước giờ cho rằng cậu đã đủ thành thục rồi, nhưng không ngờ... " Y cũng không nói nốt, chỉ thở dài, ánh mắt nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ.

Hai anh em lại trầm mặc, trong xe tối om chỉ có những đốm lửa thỉnh thoảng sáng lên.

Qua một hồi lâu Trần Khải mới nói khẽ: "Em phải trừ bỏ hắn!" trong giọng nói của hắn tràn ngập sát ý.

Trần Cương Trần Cương: "Có biết hắn vì sao chịu bỏ qua cho cậu hay không?"

Trần Khải nói: "Hắn muốn lợi dụng chuyện này để áp chế chúng ta!"

Trần Cương nói: "Đó là bởi vì hắn cảm thấy hai huynh đệ chúng ta còn chỗ hữu dụng đối với hắn, hắn lợi dụng chuyện này để bắt chúng ta ngoan ngoãn nghe lời, đợi tới một ngày, chúng ta mất giá trị rồi, lúc đó hắn sẽ không chút do dự một cước đá chúng ta đi. "

Trần Khải nói: "Tên hỗn đản này quá âm hiểm. "

Trần Cương nói: "Không chỉ có một mình hắn biết nội tình, cho dù là cậu có thể giết hắn thì cậu có thể giải quyết được tất cả những người biết nội tình không? Cậu cho rằng giết chết con rể của bí thư tỉnh ủy, bí thư thị ủy thành phố Tân Hải là dễ dàng như vậy à? Cấp trên sẽ không truy tra tới cùng ư?"

Trần Khải cúi đầu xuống, lời ác độc tuy rằng nói ra, nhưng hắn cũng hiểu rõ điều này căn bản là không thực tế, có chút nản lòng nói: "Đại ca, anh bảo nên làm gì bây giờ?"

Trần Cương nói: "Ba mươi sáu kế... "

Hai anh em sớm đã hiểu ý nhau, ba mươi sáu kế tẩu vi là thượng sách, Trần Khải cho rằng đại ca đang ám chỉ muốn hắn đi, không biết ngay cả bản thân Trần Cương cũng muốn cao bay xa chạy, thừa dịp mình còn có giá trị lợi dụng đối với Trương Dương mà rời đi, đây là cơ hội duy nhất cho hai anh em bọn họ.

Trương Dương và Trình Diễm Đông cùng nhau đưa Tang Bối Bối tới chỗ ở của cô ta, chờ xong việc thì đã là rạng sáng rồi, Trương Dương chỉ chỉ về quán đồ nướng phía trước, đề nghị cùng nhau ăn bữa khuya

Trình Diễm Đông vừa hay cũng có lời muốn nói với hắn, hai người tìm cái bàn rồi ngồi xuống, gọi một đĩa thịt xiên, một đĩa lạc, mở một chai rượu cùng nhau đối ẩm.

Trình Diễm Đông nói: "Bí thư Trương, từ pháp luật mà nói thì anh thả Trần Khải đi là một cách làm không hợp quy tắc. "

Trương Dương cười nói: "Quy tắc là người định, nếu tôi truy cứu tới cùng, hôm nay có thể trị tội Trần Khải có lẽ có lẽ có thể cho bắt hắn chịu chế tài, nhưng đối với tôi mà nói thì vẫn không đủ. "

Trình Diễm Đông nói: "Bố cục này anh sớm đã an bài tốt rồi, Tang Bối Bối kia rất không đơn giản, một nữ hài tử không ngờ có can đảm như vậy. "

Trương Dương nói: "Diễm Đông, chuyện này anh có thể coi như chưa xảy ra không?"

Trình Diễm Đông thở dài nói: "Anh làm việc trước giờ đều nằm ngoài lẽ thường, đi theo bên cạnh anh làm việc, sớm muộn gì cũng sẽ bị anh khiến cho phát điên. "

Trương đại quan nhân bật cười: "Sao? Hối hận à?"

Trình Diễm Đông nói: "Hối hận thì cũng chưa đến nỗi, có điều thủ đoạn và phương pháp làm việc của anh thường thường xung đột với tín niệm và nguyên tắc của tôi, tôi thừa nhận tôi bởi vậy mà rất rối rắm và mâu thuẫn, nhưng chờ sau khi chuyện phát sinh rồi, tôi lại phát hiện phương pháp của anh có thể không phải là quang minh lỗi lạc nhất, nhưng lại là hữu hiệu nhất. "

Trương Dương cười ha ha, nói: "Vòng vèo chửi đểu tôi! Quy tắc là vật chết, người mới là sống, giữ quy tắc quá mức chỉ có thể khiến cho người ta trở nên bảo thủ. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)