Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1012

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1012: Cháy rồi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Vũ Ý đầu tiên vươn tay bắt tay Trương Dương: "Bí thư Trương, chúc mừng ngài!"

Trương Dương nói: "Cám ơn, chúng ta trước đó đã nói rồi, tôi tối nay còn có rất nhiều chuyện phải làm, thời gian phỏng vấn giành cho cô là mười phút có đủ không?"

Vũ Ý ra dấu ok, thợ chụp ảnh tìm một góc độ quay chụp tốt nhất, Trương đại quan nhân phối hợp đi tới, pháo hoa nhiều màu sáng rực vừa hay làm bối cảnh cho hắn.

Vũ Ý sau khi trưng cầu ý kiến của Trương Dương, ra hiệu có thể bắt đầu, cô ta mỉm cười nói: "Thưa các vị khán giả, chào mọi người, tối nay đối với Tân Hải mà nói thì là một ngày rất trọng đại, toàn thể thị dân Tân Hải tề tụ ở một nơi, cùng nhau chúc mừng Tân Hải thành công bỏ huyện lập thành phố, tôi là phóng viên Vũ Ý của đài truyền hình Bắc Cảng, người đứng bên cạnh tôi chắc mọi người đều nhận ra, anh ấy là bí thư thị ủy Trương Dương trẻ tuổi đầy hứa hẹn của Tân Hải chúng ta! Bí thư Trương, có thể trước tiên chào khán giả mội cái không?"

May quay chiếu lên mặt Trương Dương, Trương đại quan nhân tươi cười hớn hở, vẫy vẫy tay nói: "Chào các vị khán giả, nhân cơ hội này, tôi xin được gửi lời chào trân trọng nhất tới tất cả thị dân Bắc Cảng, hy vọng tất cả những gì phát sinh ở đây cũng có thể mang tới sự vui mừng và hạnh phúc tới bên cạnh các bạn. "

Vũ Ý nói: "Bí thư Trương, có thể miêu tả một chút tâm tình của ngài vào lúc này không?"

Trương Dương nói: "Tâm tình của tôi hiện tại có thể khái quát bằng bốn chữ, kích động hào hứng! Vì Tân Hải có thể bỏ huyện lập thành phố, chúng tôi đã phải cố gắng trong một đoạn thời gian rất dài, hôm nay cuối cùng cũng có thể thực hiện được, có nghĩa là Tân Hải chúng tôi từ hôm nay trở đi sẽ bước lên một bậc thang mới, chúng tôi đồng dạng cũng sẽ có thêm nhiều cơ hội hơn, nhiều khiêu chiến hơn, tôi tin rằng dưới sự cố gắng chung của chúng tôi, Tân Hải ngày mai sẽ trở nên càng ngày càng tốt đẹp, lúc này, tôi nhờ đài truyền hình Bắc Cảng, tỏ ý được cảm tạ sự ủng hộ của các lãnh đạo tỉnh đối với công tác của chúng tôi, nhất là phải cảm tạ tỉnh trưởng Chu của chúng ta, cảm tạ ông ấy dù bận trăm công nghìn việc vẫn giành thời gian đặc biệt tới tham gia lễ mừng lập thành phố của Tân Hải chúng ta, đồng thời cũng phải cảm tạ các lãnh đạo thành thị huynh đệ đã tới xem lễ, cảm tạ bí thư thị ủy Thường của thành phố Lam Sơn... " Trương đại quan nhân đọc vách vách lại một lần, nhưng thằng cha này lại cố ý không nhắc tới lãnh đạo thành phố Bắc Cảng, không nhắc tới bất kỳ một ai. Đây tuyệt đối không phải là sơ xuất mà là cố tình.

Vũ Ý chờ Trương Dương cảm tạ xong mới nói: "Bí thư Trương, ngài luôn mang tới cho người khác một ấn tượng là một cán bộ trẻ tuổi độc lập độc hành, có người nói anh trẻ tuổi xung động, có người nói anh quyết đoán kinh người, tôi rất muốn biết bản thân anh đánh giá về mình như thế nào?"

Trương Dương cười nói: "Cô đây là cho tôi một nan đề rồi, cá nhân tôi không quan tâm tới những đánh giá về tôi, tôi trước giờ cũng không tự đánh giá về mình, tôi chỉ biết, thân là một cán bộ quốc gia, mỗi một phần quyền lực trong tay tôi đều là người dân giao cho tôi, tôi là công bộc của nhân dân, phục vụ cho người dân là nghĩa vụ của tôi, chỉ cần tôi làm những chuyện có lợi đối với Tân Hải, có lợi đối với người dân Tân Hải thì tôi sẽ không chút do dự đi làm, tôi sẽ không cân nhắc tới hậu quả, tôi sẽ không cân nhắc tới sẽ ảnh hưởng như thế nào tới sĩ đồ của tôi. "

Vũ Ý cười nói: "Bí thư Trương, ngài là một lãnh đạo thực tế nhất trong tất cả các lãnh đạo mà tôi từng phỏng vấn, nói chuyện ngay thẳng, cũng không quanh co lòng vòng. "

Trương Dương cười nói: "Tôi không làm chuyện gì không dám nhìn người ta thì vì sao phải quanh co lòng vòng? Bất kể làm quan hay là làm người thì quan trọng nhất chính là phải quang minh chính đại, chỉ có như vậy mới có thể làm được không thẹn với lương tâm. "

Vũ Ý nói: "Bí thư Trương, chúng ta đều biết ở Tân Hải còn có một đại sự, đó chính là khu bảo lưu thuế nhập khẩu đầu tiên của Bình Hải được đặt ở Tân Hải, gần đây có tin tức, quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu có biến, tập đoàn sắt thép Thái Hồng muốn xây dựng một phân nhà máy tại góc Thương Gia, ngài có thể nói một chút về chuyện này không?"

Trương Dương nói: "Quy hoạch Khu bảo lưu thuế nhập khẩu được trải qua phân tích nhiều mặt của ban lãnh đạo Tân Hải và các chuyên gia tương quan, sau khi luận chứng nghiêm khắc mới xác định, có thể nói đây là phương hướng phát triển trong tương lai của Tân Hải chúng tôi, chúng tôi một khi đã xác định phương hướng chuẩn thì sẽ không dễ dàng thay đổi như vậy, ở đây tôi có thể chính thức nói với mọi người, quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu sẽ không thay đổi, tập đoàn sắt thép Thái Hồng cũng không xây nhà máy trong phạm vi của Tân Hải. "

Vũ Ý vốn định hỏi thêm vài câu nhưng Trương đại quan nhân đã giơ cổ tay lên ý bảo hết thời gian rồi, Vũ Ý trừng mắt lườm hắn một cái, cui mũi lại, tỏ vẻ kháng nghị đối với hắn.

Trương đại quan nhân há miệng cười, lại có thêm mấy tiếng nổ vang trong trời đêm phía sau hắn, sau đó là tiếng hoan hô của thị dân vang lên.

Ánh mắt Vũ Ý tựa hồ cũng bị pháo hoa hấp dẫn, khi Trương Dương đang chuẩn bị rời đi thì phát hiện miệng Vũ Ý cong thành hình chữ O. Trương đại quan nhân cười thầm trong lòng, pháo hoa có đẹp đến mấy thì cũng không cần phải khoa trương như vậy chứ, miệng Vũ Ý lúc này quả thực có thể nhét một quả trứng vịt vào, Trương đại quan nhân đang muốn trêu ghẹo cô ta một câu thì lại nghe Vũ Ý nói: "Cháy!"

Trương đại quan nhân ngạc nhiên xoay người lại, thì thấy ở bầu trời phía chính nam đã bị ánh lửa nhuốm đỏ, mọi người đang đắm chìm trong sung sướng cũng rất nhanh phát hiện ra biến hóa này.

Trương Dương chẳng buồn cáo từ Vũ Ý, hắn bước nhanh về phía đội ngũ thường ủy đứng cách đó không xa, bí thư Ủy ban chính pháp, cục trưởng công an Trình Diễm Đông đã phát hiện chuyện này trước hắn, đang gọi điện thoại hỏi tình huống cụ thể, tất cả thường ủy đều nhìn Trình Diễm Đông, chờ đợi hắn chứng thực tình huống.

Trình Diễm Đông gác điện thoại, ngẩng đầu lên thì phát hiện Trương Dương đã tới bên cạnh mình, Trình Diễm Đông nói: "Bí thư Trương, cửa hàng Hồng Quang của Tân Hải cháy rồi. "

Trương Dương nhíu mày: "Đi! Chúng ta tới hiện trường xem tình huống!" Trương đại quan nhân không hề nhiều lời, trong lòng lại thầm kêu không ổn, cửa hàng tổng hợp Hồng Quang nằm ở sườn nam quảng trường thị dân lại cháy đúng vào lúc này, điều hắn lo lắng nhất là hoả hoạn lần này rốt cuộc có phải do phóng pháo hoa tạo thành hay không.

Cả đám thường ủy nói chuyện to nhỏ, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng vụ cháy có thể có liên quan tới tiệc pháo hoa, nhưng không ai dám nói, nếu chuyện này được nghiệm chứng, như vậy Trương Dương không nghi ngờ gì nữa sẽ rơi vào phiền toái.

Trương Dương và Trình Diễm Đông cùng lên một chiếc xe, Trình Diễm Đông không ngừng gọi điện thoại, tìm hiểu tình huống tiến triển mới nhất, bởi vì thị dân chung quanh quảng trường tới xem pháo hoa rất nhiều, cho nên giao thông ắc tắc, xe rất khó đi, khoảng cách không đến một km đường mà đi mất hơn hai mươi phút, trên đường không ngừng nghe thấy tiếc còi xe cảnh sát, cảnh sát tới hiện trường rất nhiều, đang tích cực khơi thông đường.

Trình Diễm Đông nói với Trương Dương: "Trong quá trình chúng tôi châm ngòi pháo hoa không hề xảy ra sự cố, trước mắt vẫn chưa thể chứng thực, có phải pháo hoa hạ xuống cửa hàng tổng hợp Hồng Quang, dẫn tới trận hoả hoạn này hay không. "

Trương Dương nói: "Trước đó không phải đã tính toán kỹ rồi ư? Châm pháo hoa sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với vật kiến trúc chung quanh cơ mà. "

Trình Diễm Đông gật đầu nói: "chúng tôi đã chuẩn bị rất kỹ càng, toàn thể quan binh của chi đội phòng cháy đều trực chung quanh quảng trường, hiện tại sáu chiếc xe cứu hỏa đã đi đến hiện trường. "

Tâm tình vốn đang sung sướng của Trương đại quan nhân cũng bởi vì trận đại hỏa đột ngột này mà mất hết, hắn tức giận nói: "Chuẩn bị đầy đủ, đây mà gọi là chuẩn bị à?"

Mặt Trình Diễm Đông lộ vẻ xấu hổ, càng sợ gặp chuyện không may thì lại cứ gặp chuyện không may, Trương Dương trước đó dặn đi dặn lại hắn là có thể biết được hắn vô cùng coi trọng tiệc pháo hoa lần này, sợ trong quá trình phóng xảy ra sai lầm, phải biết rằng lần này tập thể ban lãnh đạo thành phố Bắc Cảng vắng mặt, căn bản là không nể mặt họ, không biết có bao nhiêu người đang ở sau lưng chờ chế giễu, bất kể là Trương Dương hay là Trình Diễm Đông đều rất căng thẳng, muốn làm tiệc pháo hoa này thật bình an, nhưng không ngờ vẫn cứ xảy ra chuyện.

Trương Dương cũng không phải thực sự muốn phát hỏa với Trình Diễm Đông, hắn là trong lòng bực bội, chuyện đang yên đang lành sao lại xảy ra vấn đề.

Ô tô tới ngoài cửa hàng tổng hợp Hồng Quang, Trương Dương và Trình Diễm Đông từ hai bên xuống xe, nhìn thấy sáu chiếc xe cứu hỏa đều đã tới hiện trường, quan binh phòng cháy đang khẩn trương dập tắt lửa.

Người phụ trách chỉ huy dập lửa ở hiện trường nghe nói bí thư thị ủy Trương Dương tới, vội vàng chạy đến, hắn hành lễ với Trương Dương rồi nói: "Chào Bí thư Trương!"

Trương Dương nhìn khói đen dày đặc phía trên cửa hàng tổng hợp Hồng Quang, nói: "Tình huống bên trong thế nào?"

Người phụ trách nói: "Bí thư Trương, trước mắt hỏa thế đã cơ bản được khống chế, căn cứ vào tình huống mà chúng tôi tìm hiểu được, chắc không có thiệt hại về người, hỏa thế dẫn phát từ trong kho hàng sớm nhất, tình huống cụ thể vẫn chưa được điều tra rõ, tổn thất cụ thể thì cũng phải chờ tới sau khi dập tắt lửa muốn tiến hành đánh giá được. "

Trương Dương sau khi nghe thấy không có thương vong về người thi lập tức thở phào nhẹ nhõm, lửa đã cháy rồi, quan trọng nhất là trăm ngàn lần đừng chết người, ngày đại hỉ, vạn nhất chết người thì chính là điềm xấu, cháy cửa hàng, tổn thất chút tài vật, dẫu sao cũng có công ty bảo hiểm trả, không chết người là tốt rồi, cháy đi, có lẽ trận hoả hoạn này là dấu hiệu tốt, đại biểu cho Tân Hải trong tương lai sẽ rất náo nhiệt rực rỡ.

*****

Trương Dương đưa ra chỉ thị ở hiện trường: "Nhất định phải nắm chặt dập tắt lửa, cố gắng giảm bớt tổn thất hoả hoạn, đồng thời cũng phải chú ý an toàn tính mạng của quan binh phòng cháy, cố gắng khống chế tổn thất của hoả hoạn lần này tới điểm thấp nhất. "

Chuyện hiện trường tiệc pháo hoa của Tân Hải phát sinh hoả hoạn không bao lâu liền truyền tới tai bí thư thị ủy Hạng Thành, y vừa mới về nhà không thì bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành liền gọi điện thoại tới nói với y tin tức này, khi Hoàng Bộ Thành báo cáo vơi sy, rõ ràng là có ngữ khí vui sướng khi người gặp họa.

Hạng Thành nói: "Điều tra rõ nguyên nhân hoả hoạn chưa?"

Hoàng Bộ Thành nói: "Bây giờ vẫn đang cháy, tôi nghe nói có thể là pháo hoa rơi xuống cửa hàng tổng hợp Hồng Quang dẫn phát tới trận hoả hoạn này. Ha ha, người này một lòng muốn nổi trội, làm cái gì tiệc pháo hoa, giờ thì hay rồi, làm cháy cả cửa hàng, vẫn chưa biết dẫn tới tổn thất kinh tế là ba nhiêu. Nếu bởi vì trận hỏa hoạn này mà gây ra chết người. Tính chất sẽ rất nghiêm trọng. Ha ha ha!" Nói tới đây, Hoàng Bộ Thành không che giấu được vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Hạng Thành nhíu mày, y lạnh lùng nói: "Anh sao cao hứng như vậy? Tân Hải cũng là một bộ phận của Bắc Cảng, hoả hoạn tạo thành tổn thất tới tài sản quốc gia, thậm chí nguy hiểm tới sinh mệnh của người dân, thái độ này của anh là gì? Anh cười cái gì?"

Hoàng Bộ Thành bị Hạng Thành chất vấn liên tiếp khiến cho rất xấu hổ, y lúng túng nói: "Tôi không phải nhằm vào hoả hoạn, tôi là cười có một số người tự cao tự đại, hiện tại thì vui quá hóa buồn. "

Hạng Thành nói: "Nhà dột lại gặp mưa dầm, chuyện của Bắc Cảng lúc nào trở nên càng lúc càng nhiều như vậy? Ngày mai báo chí và tivi không biết sẽ còn đưa tin như thế nào?"

Hoàng Bộ Thành ban đầu vẫn chưa hiểu rõ ý của Hạng Thành.

Nhưng Hạng Thành ngay sau đó lại lặp lại: "Nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, dư luận chính là một con dao giết người không thấy máu!"

Hoàng Bộ Thành lúc này mới hiểu được, của Hạng Thành, y nói khẽ: "Bí thư Hạng. Tôi hiểu rồi!"

Hạng Thành ghét nhất loại phương thức nói chuyện này của Hoàng Bộ Thành, nhìn thấu mà không nói ra là tố chất cơ bản nhất của quan viên, ở phương diện này Hoàng Bộ Thành làm hiển nhiên không tốt, Hạng Thành nói: "Anh hiểu cái gì? Bộ Thành à. Tôi phải nói anh một câu, trăm ngàn lần đừng mang tình tự cá nhân vào trong công tác, anh là một lão đảng viên, cũng là người phụ trách công tác tuyên truyền của thành phố chúng ta, đầu óc của anh nhất định phải giữ được tỉnh táo. "

Mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu, đồng dạng là một chuyện nhưng trong mắt những người khác nhau thì cảm thụ cũng không giống nhau, cục trưởng công an thành phố Bắc Cảng Viên Hiếu Công biết tới chuyện này thì phản ứng đầu tiên là phiền toái rồi, bởi vì hai thuyền pháo hoa đó là lễ vật của y tặng cho Trương Dương, bổn ý là hòng xoa dịu quan hệ đang khẩn trương giữa bọn họ, nhưng không ngờ tặng lễ ngược lại thành tặng phiền toái, nếu hoả hoạn lần này thực sự là do pháo hoa tạo thành, như vậy y cũng phải gánh vác trách nhiệm liên quan nhất định.

Viên Hiếu Công cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Trương Dương, dù sao y thân là trưởng quan trị an cao nhất của thành phố Bắc Cảng, về tình về lý gọi điện thoại hỏi tình huống một chút cũng là điều nên làm, đồng thời y cũng muốn từ chỗ Trương Dương thăm dò một chút phản ứng của hắn.

Trương Dương khi nhận được điện thoại vẫn đang ở hiện trường hoả hoạn, nghe thấy giọng nói của Viên Hiếu Công, hắn lập tức minh bạch mục đích Viên Hiếu Công gọi điện thoại tới. Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, bên này lửa vừa cháy, bên kia tin tức đã truyền khắp bốn phương tám hướng, đây là chuyện ddaxdc đoán trước, cũng không có gì kỳ quái, Trương đại quan nhân thậm chí có thể tưởng tượng được đám già Hạng Thành đó bây giờ đang cười trộm thế nào. Có điều Trương Dương tin Viên Hiếu Công không phải là hư tình giả ý gọi điện thoại chế giễu, dù sao hai thuyền pháo hoa buôn lậu đó cũng là quà hắn tặng mình, xảy ra vấn đề thì Viên Hiếu Công cũng khó ăn khó nói.

Trương Dương nói: "Viên cục, anh yên tâm đi, hỏa thế đã hoàn toàn được khống chế, trước mắt không hề có chứng cớ trực tiếp cho thấy là hoả hoạn có liên quan tới tiệc pháo hoa, chỉ là xảy ra đồng thời vào lúc tổ chức tiệc pháo hoa thôi, căn cứ vào kết quả điều tra của chúng tôi thì không có thương vong về người. "

Viên Hiếu Công nghe nói không có thương vong về người thì cũng thở phào nhẹ nhõm, có người chết và không ai chết là khác nhau về bản chất, y nói khẽ: "Không có thương vong về người là tốt rồi. "

Trương Dương nói: "Viên cục, chuyện anh tặng tôi pháo hoa có ai biết không?"

Viên Hiếu Công nói: "Gì cơ?" Y không rõ ý của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Tổn thất thực tế mà hoả hoạn mang đến cũng không lớn, nhưng tôi lo lắng sẽ có ảnh hưởng không tốt, có một số người muốn mượn cơ hội này để gây ra chuyện, hiện tại Bắc Cảng, lòng người thật sự là khó dò lắm. "

Viên Hiếu Công nói: "Ai muốn dở trò thì cứ dở, tặng pháo hoa cho anh cũng là quyết định của tôi, bí thư Trương, anh yên tâm đi, tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm. "

Trương Dương nói: "Tôi không phải lo lắng chuyện này, tôi là lo lắng có người sẽ bới móc, Viên cục, tự anh cũng phải cẩn thận một chút. "

Viên Hiếu Công minh bạch Trương Dương đang nói gì, Trương Dương cơ hồ đã đắc tội với cả ban lãnh đạo thành phố Bắc Cảng, tiệc pháo hoa tối nay vừa hay xảy ra hoả hoạn, tuy rằng không thể nhận định hai chuyện liên hệ nhất định, nhưng chắc hẳn ban lãnh đạo Bắc Cảng sẽ không bỏ qua cơ hội này để chèn ép hắn, Trương Dương là đang nhắc nhở mình chú ý đừng bị ngộ thương. Viên Hiếu Công nói: "Trước khi chuyện chưa phát sinh thì rất khó phán đoán kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, rất nhiều khi chuyện tốt có thể biến thành chuyện xấu, chuyện xấu cũng có thể biến thành chuyện tốt. "

Trương đại quan nhân bật cười: "Tôi hy vọng chuyện tối nay có thể biến thành chuyện tốt!"

Hỏa thế cuối cùng cũng hoàn toàn được khống chế, Trương Dương tỏ vẻ hài lòng với phản ứng và kết quả xử lý của quan binh phòng cháy và võ cảnh của quảng trường, Trình Diễm Đông bởi vì chuyện này cũng toát mồ hôi lạnh, hắn tới bên cạnh Trương Dương rồi nói khẽ: "Tình huống đã được khống chế, bí thư Trương, ngài hay là về nghỉ ngơi trước đi. "

Trương Dương gật đầu, hắn nhớ tới một chuyện, dặn dò Trình Diễm Đông: "Tạm thời đừng nhận phỏng vấn của phóng viên tin tức, mau chóng điều tra rõ nguyên nhân chân chính của hoả hoạn lần này, rồi ngay lập tức công bố kết quả ra xã hội. "

Trình Diễm Đông nói: "Ngài yên tâm đi, tôi sẽ tra suốt đêm, tranh thủ tối nay đưa ra kết quả. "

Trương Dương vỗ vỗ vai Trình Diễm Đông, bọn họ rất hiểu nhau, vào thời khắc gặp tình huống phi thường, càng biểu hiện ra sự ủng hộ và tín nhiệm lẫn nhau.

Trở lại xe, Chu Sơn Hổ nói: "Bí thư Trương, đi đâu?"

Trương Dương nhìn đồng hồ, đã là hơn mười giờ tối rồi, hắn bảo Chu Sơn Hổ đưa mình về văn phòng.

Trở lại văn phòng của mình, Trương Dương nhớ tới cuộc gặp đã hẹn tối nay với Thường Hải Tâm, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa nhận được điện thoại của cô ta, Trương Dương cầm di động bấm số của Thường Hải Tâm.

Thường Hải Tâm nói: "Chuyện hoả hoạn xử lý thế nào rồi?" Thì ra cô ta cũng đã biết chuyện cửa hàng tổng hợp Hồng Quang cháy, cho nên mới không liên hệ với Trương Dương, lo lắng hắn phân thần.

Trương Dương nói: "Không có chuyện lớn gì cả, có điều hoả hoạn phát sinh không đúng lúc, chỉ sợ người hữu tâm muốn lợi dụng chuyện này để làm trò. "

Thường Hải Tâm không khỏi có chút lo lắng cho hắn, thở dài nói: "Chuyện không hài lòng nhiều quá, anh cũng anh đừng nghĩ nhiều, hay là nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ một giấc rồi dậy, ngày mai sẽ quên hết. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Anh không ngủ được, cô đơn gối chiếc. "

Thường Hải Tâm gắt: "Anh không ngủ được cũng không phải là bởi vì cô đơn gối chiếc, là vì ai lo cho nước cho dân, trong lòng có quá nhiều chuyện. "

Trương Dương nói: "Quả thực có nhiều lắm, cho nên phải phóng thích một chút. "

Thường Hải Tâm đương nhiên có thể nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, thẹn thùng nói: "Cứ buổi tối là không chịu thành thật, thích chơi trò lưu manh có phải hay không? Ngày mai còn có nhiều công tác như vậy đang chờ anh đi làm, đừng miên man suy nghĩ nữa, mau ngủ đi. "

Trương Dương nói: "Không ngủ được!"

"Anh đang ở đâu?"

Trương Dương nói: "trong văn phòng, còn em?"

Thường Hải Tâm nói: "Vừa đưa bọn nhỏ của viện phúc lợi về, hôm nay mệt lắm, em định về ký túc xá nghỉ. "

Trương Dương nói: "Đừng mà, đến chỗ anh đi, giường trong phòng rộng lắm. "

"Em không đi đâu, đã nửa đêm rồi em còn chạy tới văn phòng anh để làm gì?"

Trương Dương nói: "Hay là em đừng về, tới văn phòng em đi, anh về tìm em. "

"Không!"

"Anh đi đây!"

"Không! Không mà!"

Nữ hài tử thường thường đều là khẩu thị tâm phi, Thường Hải Tâm miệng thì nói không, nhưng vẫn ma xui quỷ khiến thế nào tới văn phòng của mình, một là ký túc xá khá xa, cô ta bình thường cũng rất ít khi sống ở đó, phần lớn thời gian đều ở Bắc Cảng, thứ hai là Trương Dương vừa rồi nói sẽ tới, khiến trong lòng cô ta có chút chờ mong.

Mửa cửa văn phòng rồi bật đèn, Thường Hải Tâm đóng lại, cô ta tới trước bàn làm việc, do dự một chút, vẫn cầm điện thoại di động lên trực tiếp gọi tới văn phòng của Trương Dương, điện thoại đổ chuông mấy tiếng mà không có ai trả lời, Thường Hải Tâm dập máy rồi lẩm bẩm: "Em không tin anh thực sự dám tới đây. "

Thường Hải Tâm cởi bím tóc, đang chuẩn bị đi thay giày thì đèn bên trong đột nhiên tắt, cô ta bỗng nhiên xoay người lại, một chưởng vỗ vè phía sau, cổ tay bị đối phương tóm lấy, lập tức cả người tê dại, Thường Hải Tâm kinh hô: "Ai?" Tuy rằng trong lòng đã đoán được bảy tám phần, nhưng trước khi chưa thấy mặt đối phương, cô ta vẫn không dám kết luận.

Trương đại quan nhân dái sát mặt vào gần tai Thường Hải Tâm, thè đầu lưỡi ra khẽ liếm một chút, nói khẽ: "Còn có thể là ai nữa?"

Thường Hải Tâm nghe thấy giọng nói của hắn thì mới yên tâm, tất nhiên không giãy dụa phản kháng. Thân thể mềm mại tựa vào trong lòng Trương Dương, ôn nhu nói: "Anh đúng là sắc đảm bao thiên. "

*****

Trương đại quan nhân cười nói: "Cái này gọi là kẻ tài cao gan cũng lớn!"

Bên ngoài bỗng nhiên xẹt lên một tia sáng, chiếu rọi cả căn phòng bên trong, chợt một tiếng sấm vang lên ngoài cửa sổ, Thường Hải Tâm hét lên một tiếng, chui vào lòng Trương Dương, ôm chặt lấy người hắn.

Bên ngoài nổi gió, hạt mưa to như hạt đậu hắt vào cửa sổ, Thường Hải Tâm nói khẽ: "mưa to quá!"

Trương Dương mỉm cười nói: "Mưa gió có to đến mấy cũng không việc gì phải sợ, có anh ở đây, anh sẽ vĩnh viễn là bến cảng cho em. " hắn giang tay ra ôm lấy kheo chân của Thường Hải Tâm rồi nhấc cả người cô ta lên, đưa tới phòng nghỉ ở bên cạnh.

Cơn mưa xuân này mãi không tạnh, Trương đại quan nhân sáng sớm ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã không thể không bò dậy từ trong ôn nhu, đội mưa tới văn phòng của mình, đành chịu thôi, chỉ có mượn sự yểm hộ của màn mưa mới an toàn, vạn nhất để người ta nhìn thấy bí thư thị ủy đêm khuya lẻn vào văn phòng của bí thư đoàn ủy, chỉ sợ chuyện này sẽ rất náo nhiệt.

Thằng cha này tắm nước nóng rồi lên giường nghỉ ngơi, còn cách bốn tiếng nữa mới đến giờ đi làm.

Vừa hay có thể lợi dụng trong khoảng thời gian này để súc tinh dưỡng duệ.

Giấc ngủ này rất sâu, Trương đại quan nhân ở trong mộng tựa hồ bị ngươi ta trần truồng ném vào trong sa mạc không người, ánh dươi gay gắt chiếu xuống, tựa hồ khiến tất cả hơi nước trong người hắn bốc ra, nhưng cả người mềm nhũn không có sức, không ngờ một bước cũng không thể đi được, nằm trên sa mạc, chờ người đi qua, trong chốc lát hắn nhìn thấy những thân ảnh quen thuộc, trong đó có Hứa Thường Đức, Hứa Gia Dũng, Triệu Quốc Lương, bọn họ hoặc khinh bỉ, hoặc lãnh khốc nhìn, mỗi người trong tay đều cầm nước, nhưng không chịu đưa cho hắn một bình.

Trương đại quan nhân cảm thấy mình sắp chết khát rồi, trong lúc hoảng hốt, tựa hồ lại như đang nằm trên một con thuyền nhỏ, thân thể lắc lư theo sóng, mông lung bên tai truyền đến một giọng nói: "Bí thư Trương, ngài tỉnh lại đi, ngài tỉnh lại đi!"

Trương đại quan nhân khó khăn lắm mới mở được mí mắt trầm trọng ra, hắn lúc này mới ý thức được vừa rồi là đang nằm mơ, nhưng cơn khát vẫn tồn tại, hắn nhìn thấy Phó Trường Chinh đang đứng bên giường, vẻ mặt quan tâm nhìn hắn: "Bí thư Trương!"

"Nước!" Tiếng nói của Trương Dương khiến người ta giật nảy mình, giọng nói của hắn khản đặc, Trương Dương lúc này mới cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, không ngờ hắn luôn khỏe như trâu cũng có lúc sinh bệnh.

Phó Trường Chinh hiển nhiên nhìn ra tình huống của Trương Dương không đúng, vội vàng đi rót cho hắn chén nước, Trương Dương một hơi uống cạn nước trong chén, suy yếu vô lực nói: "Tôi hình như sốt rồi. "

Phó Trường Chinh nói: "Bí thư Trương, ngài tối hôm qua dính mưa à?"

Trương Dương gật đầu, ngay sau đó ho khan hai tiếng.

Phó Trường Chinh nói: "Để tôi gọi tiểu Chu tới đưa ngài tới bệnh viện. "

Trương Dương lắc đầu: "Không cần đâu, tôi nghỉ ngơi chút là khỏe thôi, đúng rồi, anh đưa nhiệt kế lại đây cho tôi. "

Trong lúc Phó Trường Chinh đi tìm nhiệt kế, Trương đại quan nhân sờ thử mạch của mình, mạch tượng khá là kỳ quái, lúc thì dồn dập lúc thì thong thả, lúc thì như hồng thủy, lúc thì như suối chảy. Trương đại quan nhân hai đời làm người đã nhìn quen các loại mạch tượng kỳ quái, nhưng vẫn là lần đầu nhìn thấy mạch tượng kỳ quái thế này, hắn tỉ mỉ nhớ lại những gì xảy ra hôm qua, trừ tối hôm qua kích tình ba độ xuân phong với Thường Hải Tâm ra thì chỉ là đội mưa chạy vào văn phòng, nhưng bằng vào tố chất sức khỏe của mình, điều này căn bản không là gì, sao lại sinh bệnh? Hơn nữa vừa bệnh đã nghiêm trọng như vậy, Trương Dương càng nghĩ càng hồ đồ, Phó Trường Chinh đưa nhiệt kế tới cho hắn, hắn bảo Phó Trường Chinh giữ bí mật cho mình, đừng để lộ ra chuyện hắn bị bệnh.

Đo nhiệt độ cơ thể, không ngờ nóng tới 39, 5 độ C, Phó Trường Chinh kinh hô: "Bí thư Trương, sốt cao quá, ngài sao lại sốt như vậy, mau tới bệnh viện đi. "

Trương Dương nói: "Tôi không sao, anh tìm cái nhiệt kệ lại đây cho tôi!"

"Ặc... "

Trương đại quan nhân nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phó Trường Chinh thì lúc này mới ý thức được nhiệt kế đang ở trong tay hắn, lúc này đầu óc mơ hồ, tám phần là bị sốt tới hồ đồ rồi. Trương Dương cười cười.

Kiên trì xuống giường, chân vừa chạm đất thì giống như giẫm phải bông, mềm nhũn ra, không thể phát lực, hắn biết mình lần này bệnh không nhẹ.

Phó Trường Chinh nhìn thấy hắn đi đường cũng lắc lư, vội vàng chạy tới đỡ hắn, Trương Dương xua tay ý bảo không cần, tới toilet rửa mặt xong, sau đó tới bàn làm việc của mình rồi ngồi xuống, lấy giấy bút ra, viết một phương thuốc rồi đưa cho Phó Trường Chinh, bảo gã đi bốc thuốc cho mình, sắc xong thì mang về.

Phó Trường Chinh vẫn đề nghị hắn đi tới bệnh viện, nhưng Trương Dương lại khăng khăng không chịu đi, Phó Trường Chinh chỉ có thể bỏ cuộc.

Sau khi Phó Trường Chinh rời đi, Trương Dương nhắm mắt dưỡng thần, thử dùng khí tức trong đan điền xua tan đi nội nhiệt, nhưng vừa vận công liền cảm thấy đan điền giống như bị dao cắt, đau đến nỗi hắn chịu không nổi, Trương đại quan nhân chỉ có thể bỏ cuộc, cầm chung trà lên uống, trong đầu hồi tưởng lại cương yêu ghi chép trong đại tập quyết, tập trung suy nghĩ một lần, kết hợp với nội dung trong đại thừa quyết, Trương Dương bỗng nhiên ngộ ra, mình đã tới quan khẩu đột phá rồi, tu luyện đại thừa quyết cũng chia thành nhiều giai đoạn, tu luyện đại thừa quyết khác với công pháp tầm thường, mỗi một lần đột phá cảnh giới cũng bất đồng với võ công tầm thường, Trương Dương trong bất tri bất giác đã tu luyện đến ngũ trọng cảnh giới, theo sự đề thăng của cảnh giới, đột phá cũng trở nên càng ngày càng khó, mỗi lần đột phá đều giống như phá kén thành bướm, bướm vừa phá kén là lúc yếu nhất, Trương đại quan nhân cũng như vậy, đột phá lần này giống như một hồi bệnh nặng, với năng lực của hắn vốn có thể bình an vượt qua lần đột phá này, nhưng vừa hay tối hôm qua hắn lại sau khi miệt mài thì gặp mưa, cho nên mới dính bệnh nặng.

Di động trên bàn vang lên, Trương Dương nhìn thấy là điện thoại của Thường Hải Tâm, sau khi hắn bắt máy, chưa kịp nói gì thì đã ho khan.

Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói quan tâm của Thường Hải Tâm: "Anh bệnh à?"

Trương Dương nói: "Không, khụ, ho khan tí thôi. "

Thường Hải Tâm nghe thấy giọng khàn khàn của hắn thì cơ hồ là không tin đây là Trương Dương, lập tức nói: "Em tới thăm anh!"

Trương đại quan nhân còn chưa kịp nói không cần thì bên kia đã gác máy, thằng cha này chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.

Vừa bỏ điện thoại xuống chưa được bao lâu thì cửa phòng vang lên tiếng gõ, Phó Trường Chinh bước vào, hắn đã đưa phương thuốc cho Chu Sơn Hổ, còn mình thì ở lại thứ nhất để tiện chiếu cố Trương Dương, thứ hai cũng có thể giúp hắn ứng phó chuyện trong công tác. Phó Trường Chinh nói: "Bí thư Trương, bộ trưởng Vương tới, ngài có gặp không?"

Trương Dương nói: "Gặp, đương nhiên là phải gặp rồi... Khụ khụ... "

Phó Trường Chinh thở dài nói: "Tôi thấy ngài hay là nghỉ ngơi đi. "

Trương Dương xua tay ý bảo hắn gọi Vương Quân Cường vào.

Vương Quân Cường tiến vào nhìn thấy bộ dạng của Trương Dương thì lập tức biết hắn bệnh rồi, Vương Quân Cường không học y, nhưng thần sắc có bệnh lần này của Trương Dương viết rõ trên mặt, sắc mặt tái nhợt, mắt đỏ lên, mũi cũng có chút đỏ lên, môi khô nứt, khác hẳn với cảnh tinh thần phơi phới ngày hôm qua. Vương Quân Cường cầm một tờ báo trong tay, hắn không nói chuyện này ngay mà quan tâm hỏi: "Bí thư Trương, ngài làm sao vậy?"

Hiện tại giọng của Trương đại quan nhân giống như là vịt đực: "À... tối qua dính mưa, bị cảm lạnh, hắt xì. " Thằng cha này vội vàng rút khăn tay ra lau mũi.

Vương Quân Cường nói: "Tới bệnh viện khám chưa?"

Trương Dương gật gật đầu, cảm thấy đầu ong ong, mũi ngưa ngứa, muốn chảy nước mắt, hắn lau mũi nói: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Vương Quân Cường đưa tờ báo trong tay cho hắn, đây là nhật báo Bắc Cảng xuất bản hôm nay, trên trang đầu đăng chuyện Tân Hải phát sinh hoả hoạn tối hôm qua, khiến Trương đại quan nhân căm tức là, trong bài báo trực tiếp vạch ra trận hỏa hoạn phát sinh ở Tân Hải có liên quan tới tiệc pháo hoa, do biện pháp phòng hộ không tỏa đáng tạo thành, trong bài báo còn nhắc tới trận hoả hoạn ở cảng Phước Long vào đầu năm, tựa hồ tính chất của hai bên như nhau, sau cùng còn chỉ rõ nơi phát sinh hỏa hoạn, nói những pháo hoa này đều là hàng buôn lậu bị tịch thu mà Trương Dương thông qua quan hệ lấy được, căn bản không được bảo đảm chất lượng. Trương Dương không xem thì thôi, xem rồi không khỏi giận tím mặt, hắn ném mạnh tờ báo lên bài, vừa định lên tiếng thì mũi lại ngứa, liên tục hắt xì ba cái, lúc này mới thoải mái hơn một chút, nói: "Nhật báo Bắc Cảng là báo chí của quan phương Bắc Cảng chúng ta, sao lại đưa tin vô trách nhiệm không có bằng chứng như vậy?"

Vương Quân Cường nói: "Chẳng những nhật báo Bắc Cảng, báo chiều và báo sáng cũng viết vậy, tôi thấy, lần này truyền thông Bắc Cảng thống nhất với nhau, dùng ngòi bút làm vũ khí chơi chúng ta, hiện tại phiền toái rồi, người dân đều cho rằng là tiệc pháo hoa của chúng ta dẫn phát trận hỏa hoạn này. "

Trương Dương tức giận nói: "Còn chưa có kết quả điều tra mà bọn họ sao đã tuyên bố loại ngôn luận này? Quả thực là phỉ báng, tôi đi tìm Hoàng Bộ Thành. " Nói đến chỗ kích động lại liên tiếp hắt xì mấy cái.

Vương Quân Cường nói: "Bí thư Trương, ngài đừng nóng giận, dưỡng bệnh quan trọng hơn, để tôi đi thông tri cho truyền thông Tân Hải chúng ta, không thể để bảo sao hay vậy, nói hưu nói vượn theo. "

Trương Dương gật đầu nói: "Anh đi đi, chuyện bên trên tôi sẽ xử lý. "

Vương Quân Cường mới vừa đi thì Thường Hải Tâm chạy tới, nhìn thấy bộ dạng của Trương Dương, cô ta không khỏi lo lắng, kéo Trương Dương bắt hắn tới bệnh viện, Trương đại quan nhân cười nói: "Đừng kéo, nơi này là văn phòng, em cảm thấy trên đời này còn có bác sĩ nào lợi hại hơn anh ư?"

Thường Hải Tâm nói: "Biết anh y thuật lợi hại rồi, nhưng y giả không thể tự chữa, anh trăm ngàn lần không thể khinh thường. " Cô ta vươn tay ra sờ sờ trán Trương Dương, cả kinh nói: "Nóng quá, Trương Dương, nghe em đi, mau tới bệnh viện, tiêm một liều hạ sốt đã. "

Trương Dương nói: "Tiêm hạ sốt đâu thể tiêm bừa? Em tới tủ lạnh, bên trong có mấy khối đá mà Phó Trường Chinh vừa làm giúp anh, cho vào cái túi to rồi đắp cho anh. "

Thường Hải Tâm bất lực lắc đầu, tới tủ lạnh lấy đá ra, cho vào túi to rồi dùng khăn mặt đắp lên trán hắn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)