Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1013

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1013: Vây đánh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Nhìn thấy bộ dạng bệnh tật của Trương Dương, trong trí nhớ của Thường Hải Tâm, thằng cha này trước giờ đều là sinh long hoạt hổ, chưa bao giờ giống như hôm nay, cô ta đau lòng nói: "Anh đó, đã báo anh tối qua đừng có tới rồi, em nghe nói sau khi làm chuyện đó, dính mưa rất dễ bị bệnh. " Nói tới đây mặt lại đỏ lên vì xấu hổ.

Trương đại quan nhân cười nói: "Không sao, anh khỏi ngay ý mà, tối nay hai ta lại tái chiến ba trăm hiệp. "

Thường Hải Tâm đỏ mặt nói: "Thật sự là không chịu nổi anh, anh không muốn sống nữa à?"

Đang nói chuyện thì Phó Trường Chinh đưa thuốc tới.

Trương Dương nhận lấy thảo dược đã sắc xong, uống ừng ực rồi nói với Phó Trường Chinh: "Bảo Chu Sơn Hổ chuẩn bị xe, tôi phải tới bộ tuyên truyền thị ủy một chuyến. "

Thường Hải Tâm không che giấu được tình cảm trong lòng: "Đừng mà, anh đã thế này rồi, về nghỉ ngơi đi. "

Trương Dương nói: "Anh không sao, chỉ bị chút phong hàn thôi. Hắt xì. "

Thường Hải Tâm nhìn thấy hắn kiên trì muốn đi, chủ động xin đi giết giặc nói: "Thế này đi, dù sao em cũng phải tới thị lý làm việc, em đưa anh đi. "

Trương Dương gật đầu, trước khi đi gọi điện thoại cho Trình Diễm Đông, Trình Diễm Đông cả đêm rồi chưa ngủ, nửa đêm trước thì bận cứu hỏa, nửa đêm sau thì điều tra tình huống hoả hoạn ở hiện trường, đến bây giờ nguyên nhân hoả hoạn đã cơ bản được điều tra xong, Trình Diễm Đông trầm giọng nói: "Bí thư Trương, chúng tôi thông qua điều tra toàn diện, hiện tại trên cơ bản đã có thể xác định, hoả hoạn ở cửa hàng tổng hợp Hồng Quang lần này là bởi vì phóng hỏa. "

" Bởi vì phóng hỏa ư? Anh có thể xác định không?"

Trình Diễm Đông nói: "Có người ở hiện trường nhìn thấy nhân vật khả nghi sau khi lửa bốc lên thì vội vàng ngồi xe chạy đi, trước mắt chúng tôi đang điều tra. "

Trương Dương nói: "Điều tra mau mau... Hắt xì... "

"Bí thư Trương, ngài bị bệnh à?"

"Hắt xì... Không sao... Hắt xì... "

Tới đường Bắc Cảng, Trương đại quan nhân thành thành thật thật ra ghế sau ngồi, đây không phải là bởi vì chỗ ngồi mà lãnh đạo quen ngồi, mà là vì hắn sợ mình bị cảm mạo, cách Thường Hải Tâm xa một chút để khỏi truyền nhiễm cho cô ta.

Thường Hải Tâm nói: "Nếu bị bệnh thì nghỉ ngơi đi, làm công tác cũng không cần phải liều mạng như vậy, anh không phải thường nói, sức khỏe là tiền vốn của cách mạng ư, nếu không có sức khỏe thì làm sao mà làm được công tác. "

Mưa ở bên ngoài vẫn chưa ngừng rơi, có điều đã nhỏ đi nhiều, Trương Dương hạ cửa kính xe xuống một chút, cảm thụ không khí mát mẻ thổi qua khe hở cửa kính xe, hắn hắng giọng nói: "Không đi không được, bộ môn tuyên truyền của tỉnh gây sự với anh, nói hoả hoạn tối hôm qua là do tiệc pháo hoa dẫn tới, mẹ kiếp, chỗ mình điều tra còn chưa có kết quả, bọn họ làm sao mà biết được... khụ khụ... "

Thường Hải Tâm thở dài, cầm chai nước khoáng lên ném cho hắn.

Trương Dương mở ra uống một ngụm: "Em không sao chứ?"

Thường Hải Tâm nói: "Em vẫn khỏe, có sao đâu. "

Trương Dương nói: "Anh cả đời này chưa từng bệnh như vậy, đúng là bệnh đến như núi đổ!"

Thường Hải Tâm nói: "Còn không phải vì anh không chịu quý trọng thân thể của mình ư, tối hôm qua mưa lớn như vậy, anh việc gì phải cố?" Nhớ tới chuyện tối hôm qua, mặt không khỏi nóng lên.

Trương Dương nói: "Không liên quan gì tới chuyện đó, chắc là do công phu mà anh luyện vừa hay đến giai đoạn đột phá, tựa như phá kén thành bướm vậy, tối hôm qua vừa hay là lúc anh đột phá, là lúc sức khỏe kém nhất, tối hôm qua em lại chủ động nhiệt tình như vậy, khiến cho anh khó kìm lòng nổi. "

"Phì! Sao anh lại đổ lên người em, em đã nói là đừng rồi, là tự anh tới. " Thường Hải Tâm xấu hổ nói.

Trương đại quan nhân nói: "Khi thoải mái thì hai người thoải mái, khi nói đến trách nhiệm thì đổ hết lên người anh, Hải Tâm, em không phúc hậu... Khụ khụ khụ... "

Thường Hải Tâm nói: "Đừng nói nữa, anh xem anh đã bệnh đến thế nào rồi. "

Trương Dương nói: "Em tới Bắc Cảng có chuyện gì?"

Thường Hải Tâm nói: "Chả có chuyện gì cả, hôm nay em làm lái xe cho anh. " Thường Hải Tâm đưa Trương Dương đến trụ sở thị ủy thành phố Bắc Cảng, còn mình thì ở dưới lầu đợi hắn.

Trương đại quan nhân cầm khăn tay che mũi, vừa hắt xì tới bên bộ tuyên truyền thị ủy.

Bộ trưởng tuyên truyền Thị ủy Hoàng Bộ Thành nghe nói Trương Dương tới, không khỏi có chút to đầu, tuy rằng vẫn chưa nhìn thấy Trương Dương, y cũng đã đoán được mục đích lần này tới đây của Trương Dương, thật lòng mà nói, y không muốn gặp, nhưng người ta đã tới cửa lớn, trốn tránh cũng khó ăn khó nói, Hoàng Bộ Thành do dự trong chốc lát, rồi bảo thư ký mời Trương Dương vào, hiện tại Trương Dương đã là bí thư thị ủy Tân Hải, tuy rằng trong lòng Hoàng Bộ Thành thấy hắn phiền, nhưng vẫn cứ phải nể mặt.

Trương Dương vẫn chưa đi vào văn phòng thì tiếng ho khan đã truyền vào trước.

Trương Dương trong ấn tượng của người chung quanh luôn luôn là thể trạng cường tráng, tinh lực hơn người, có thể nói cơ hồ chưa ai nhìn thấy dáng vẻ bệnh tất của hắn, hôm nay Hoàng Bộ Thành may mắn gặp được, nhìn thấy Trương Dương che miệng cúi người đi vào, Hoàng Bộ Thành ít nhiều cũng có chút vui sướng khi người gặp họa, ngoài miệng thì lại hư tình giả ý nói: "Tiểu Trương à, sao vậy?"

Trương đại quan nhân hắt xì một cái, rút khăn tay ra lau mũi, nói: "Cúm truyền nhiễm. " Thằng cha này vừa nói vừa đi tới đối diện Hoàng Bộ Thành.

Hoàng Bộ Thành mắng thầm trong lòng, anh biết rõ mình đang bị cúm truyề nhiễm còn tới gần tôi như vậy? Không phải là muốn chơi tôi ư? Nhỡ lây sang tôi thì sao? Nhưng người trên quan trường đều chú ý mặt mũi, Hoàng Bộ Thành trong lòng rõ ràng rát phiền nhưng ngoài miệng lại không tiện nói gì, thân thể vô thức ngửa ra sau, kề sát vào ghế dựa rồi nói: "Ngồi đi!" Y chỉ chỉ vào sô pha.

Trương đại quan nhân lại không có ý ngồi xuống, hai tay chống lên bàn làm việc của Hoàng Bộ Thành, thân thể rướn về phía trước, cách Hoàng Bộ Thành nhiều nhất cũng chỉ một thước: "Bộ trưởng Hoàng, tin tức đăng trên nhật báo Bắc Cảng hôm nay anh đã xem chưa?" Trương Dương khi vào cửa đã nhìn thấy tờ báo nên trên bàn Hoàng Bộ Thành, tay hắn chỉ vào tờ báo, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Hoàng Bộ Thành.

Hoàng Bộ Thành rõ ràng đang giả bộ hồ đồ: "Tôi vẫn chưa đọc, đăng gì thế?" Y giả vờ giả vịt đeo kín lão vào, rất xảo diệu dùng tờ báo ngăn giữa y và Trương Dương, đây là một loại biện pháp cách ly, Hoàng Bộ Thành cũng không để hắn lây bệnh cho mình.

Trương Dương dùng tay nắm lấy mét tờ báo, ấn lại lên bàn, sau đó dùng sau đó dùng ngón trỏ tay phải chỉ chỉ vào bài báo về hoả hoạn Tân Hải đó.

Hoàng Bộ Thành ra vẻ ngạc nhiên nói: "Cháy à?"

Trương đại quan nhân mắng thầm, thắng chó này rất biết giả vờ, tin tức truyền thông của Bắc Cảng đều đăng ầm ĩ chuyện hoả hoạn tối hôm qua, y thân là bộ trưởng tuyên truyền, không ngờ lại giả vờ vừa mới biết được, lừa ai chứ?

Hoàng Bộ Thành vẩy vẩy tờ báo, lại dùng nó cách ly mặt Trương Dương và mình, giả bộ đọc rất nghiêm túc: "Rất nghiêm trọng, tiểu Trương à, chuyện này tôi thật sự không biết, sáng sớm còn chưa kịp đọc báo, tổn thất lớn không? Có không có thương vong về người không?"

Trương đại quan nhân lại giật lấy tờ báo, đè lên mặt bàn, rất đột ngột, hắt xì như lôi đình vạn quân, báo trong tay Hoàng Bộ Thành bị Trương Dương giữ rồi, không còn vật cản, bị nước bọt của thằng cha này phun đầy lên mặt, Hoàng Bộ Thành trông vô cùng thảm hại, tức đến xanh cả mặt, y dám đoán chắc rằng, thằng cha này khẳng định là cố ý.

Trương đại quan nhân từ bên trong hộp khăn tay trên bàn Hoàng Bộ Thành rút khăn ra, áy náy nói: "Xin lỗi. Xin lỗi, tôi không khống chế được, để tôi lau giúp anh... "

Hoàng Bộ Thành có chút thẹn quá hóa giận, rút khăn tay của mình ra, nói: "Không cần... " Cũng không chờ y nói xong, Trương Dương lại hắt xì một cái kinh thiên động địa, Hoàng Bộ Thành cả thấy trên mặt đầy hơi nước, có cả nước bọt trực tiếp bay vào miệng y, trong lòng thấy rất tởm lợm, thiếu chút nữa thì nhổ ra ngay tại chỗ. Hoàng Bộ Thành đứng bật dậy: "Anh... "

Trương đại quan nhân vẻ mặt vô tội: "Bộ trưởng Hoàng, xin lỗi, thân bất do kỷ... ' Hắn xoay người đi liên tiếp hắt xì mấy cái.

Hoàng Bộ Thành cầm khăn tay lau mặt, thấy miệng dinh dính, loại cảm giác này khiến y thấy rất tởm, Trương Dương hôm nay tới đây chính là để rắp tăm trả thù mình.

Trương Dương nhìn bộ dạng của Hoàng Bộ Thành, trong lòng thầm đắc ý, có điều hắn cũng không có ý định bỏ qua, chỉ vào bài báo đó: "Bộ trưởng Hoàng, nhật báo Bắc Cảng chưa điều tra rõ chân tướng của chuyện đã tuyên bố loại tin tức này, căn bản là yêu ngôn hoặc chúng, là vô trách nhiệm đối với công chúng xã hội. Tôi hôm nay tới đây... Khụ khụ khụ... Là muốn hỏi cho rõ ràng. Ai cho bọn họ viết như vậy? Ai cho bọn họ quyền bôi đen ban lãnh đạo Tân Hải chúng tôi?"

Chuyện này căn bản chính là Hoàng Bộ Thành làm, Hoàng Bộ Thành chột dạ, thằng cha này tuyệt đối thuộc hạng người dám làm nhưng không dám nhận, đối mặt với Trương Dương khí thế bức nhân, y không dám thừa nhận chuyện này là y sai bảo, tuy rằng trong lòng mọi người đều rõ, bài báo có tính châm chích mười phần của nhật báo Bắc Cảng không có bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành bày mưu đặt kế thì chắc chắn không dám dăng. Hoàng Bộ Thành chọn dùng chiến thuật kéo dài thường dùng nhất trong quan trường, y nói với Trương Dương: "Tiểu Trương, anh đừng kích động, chuyện này tôi sẽ mau chóng điều tra, sau khi điều tra rõ sẽ ngay lập tức thông báo cho anh. "

Trương đại quan nhân há miệng, bộ dạng chuẩn bị hắt xì.

*****

Hoàng Bộ Thành lần này có kinh nghiệm rồi, vội vàng lui một bước về phía sau, tay phải che lấy miệng mũi.

Nhưng Trương Dương xoa xoa mũi, không ngờ nhịn không hắt xì, ngay sau đó gật đầu nói: "Bộ trưởng Hoàng, chuyện này anh đã không biết thì coi như tôi chưa tới, tôi đi đây... Khụ khụ khụ... "

Hoàng Bộ Thành không nghe rõ được ý của thằng ôn này, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trương Dương đã đi ra cửa rồi.

Hoàng Bộ Thành tựa hồ nhớ tới gì đó, vội vàng mở cửa ra, đây là muốn thông gió, xua hết vi rút cúm mà thằng ôn này mang tới, nhớ lại khuôn mặt vừa rồi phun đầy nước bọt lên mặt mình, Hoàng Bộ Thành không nhịn được thấy có chút ghê tởm, con mẹ nó, lòng trả thù của thằng ôn này quá nặng! Có điều tốt xấu gì cũng đuổi được hắn đi rồi, Hoàng Bộ Thành cũng hiểu về Trương Dương, thằng cha này là nhân vật nói trở mặt là trở mặt, nếu trở mặt ở ngay tại chỗ với hắn, mình cũng rất khó xuống đài, ánh mắt y chiếu lên tờ nhật báo Bắc Cảng đó, tin tức truyền thông của Bắc Cảng hôm nay đưa tin về vụ hoả hoạn của Tân Hải là đồng lòng nhất trí, trận hỏa hoạn này tới rất đúng lúc, chẳng những đốt sạch cả cửa hàng tổng hợp Hồng Quang, đồng thời cũng đốt luôn cả vinh quang của lễ mừng Tân Hải bỏ huyện lập thành phố.

Trương Dương trở lại bên trong xe, Thường Hải Tâm nói: " Thế nào? Vấn đề được giải quyết chưa?"

Trương Dương nuốt nước bọt, cảm thấy đầu óc có chút mê muội: "Đưa anh tới tòa nhật báo Bắc Cảng. "

Thường Hải Tâm gật đầu, lái xe đưa hắn tới tòa nhật báo Bắc Cảng, Trương Dương mở cửa xe bước xuống, Thường Hải Tâm nhìn thấy bên ngoài vẫn đang mưa, định đưa ô cho hắn thì Trương Dương lại lắc đầu tỏ vẻ không cần.

Trương đại quan nhân tới phòng tổng biên tập, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, không đợi bên trong đáp lại hắn đã đẩy cửa đi vào.

Bên trong phòng tổng biên tập ba người ba người, người ngồi là bí thư đảng uỷ nhật báo Bắc Cảng, tổng biên tập Triệu Thụy Hỉ, người lớn tuổi hơn ngồi bên cạnh là phó tổng biên tập Lưu Quang Tường, người trẻ tuổi nhất là chủ nhiệm bộ phận quảng cáo Sử Tiểu Minh, mấy người nhìn thấy từ bên ngoài có người vào, đều cảm thấy có chút kinh ngạc, ánh mắt nhất loạt hướng về phía Trương Dương.

Trương đại quan nhân sau khi tới Tân Hải, danh tiếng khá nổi ở địa khu Bắc Cảng, nhất là hai ngày gần đây, bởi vì Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, hình tượng oai hùng của Trương đại quan nhân thường xuyên được lên báo, cho nên mấy vị này của nhật báo cũng không phí nhiều khí lực để nhận ra hắn.

Tổng biên tập Triệu Thụy Hỉ là người trung niên béo trong đó, hắn nhếch môi cười nói: "Anh là bí thư Trương phải không!" Nụ cười của hắn ít nhiều lộ ra vẻ chột dạ, hắn và Trương Dương không biết nhau, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được thằng cha này hôm nay tìm tới nhật báo xã là để làm gì. Có điều nhìn thấy Trương Dương hôm nay đan thương thất mã tới đây, Triệu Thụy Hỉ trong lòng cũng an tâm hơn chút, dù sao nơi này cũng là sân nhà của mình, Trương Dương hắn tuy rằng là bí thư thị ủy Tân Hải, nhưng đến cấp bậc hành chính thì mình cũng không kém hắn là bao.

Triệu Thụy Hỉ vẻ mặt tươi cười nói: "Anh là khách ít tới, xin mời ngồi!"

Trương đại quan nhân ho khan một tiếng rồi đi thẳng vào vấn đề: "Tổng biên tập Triệu phải không?"

Triệu Thụy Hỉ gật đầu nói: "Là tôi!" Hắn đứng dậy chủ động vươn tay ra, muốn thông qua phương thức bắt tay để tỏ ý tốt với Trương Dương.

Nhưng Trương Dương căn bản không quan tâm tới hắn, cầm một tờ nhật báo Bắc Cảng trong tay ném lên bàn làm việc, nhìn Triệu Thụy Hỉ nói: "Bài báo về hoả hoạn của Tân Hải là sao?"

Triệu Thụy Hỉ đã sớm đoán được hắn tới là vì chuyện này, nụ cười trên mặt không thay đổi: "Chúng tôi chỉ đưa tin, cũng không có tính chỉ hướng gì, là căn cứ vào sự thật là nói. "

Trương đại quan nhân vừa nghe vậy liền thấy hay rồi, mặt lạnh tanh, nhưng hôm nay thân thể có chút không phối hợp, vẻ mặt của hắn không nặn ra chuẩn, liên tiếp hắt xì, ước chừng hắt xì năm cái mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, Trương Dương nói: "Sự thật ư? Ai nói với anh cửa hàng tổng hợp Hồng Quang cháy là do tiệc pháo hoa tạo thành?"

Triệu Thụy Hỉ nói: "Phóng viên đã trải qua điều tra phỏng vấn... "

" Điều tra cái rắm!" Trương đại quan nhân mắt trợn lên, không nhịn được liền chửi bậy.

Nụ cười trên mặt Triệu Thụy Hỉ lập tức tắt hẳn, hắn trước đây cũng từng nghe nói tới danh hào của Trương Dương, biết thằng cha này khó đối phó, nhưng không ngờ tố chất của hắn kém như vậy, mình tươi cười đón chào, hắn không ngờ lại thô bạo như vậy, Triệu Thụy Hỉ nói: "Đồng chí Trương Dương, anh chú ý phương thức nói chuyện của mình. "

"Chú ý cái con mẹ anh!" Trương đại quan nhân vươn tay chỉ vào mũi Triệu Thụy Hỉ mà mắng: "Anh con mẹ nó là có thá gì? Thân là lãnh đạo của báo chí phương Bắc Cảng, anh có hiểu tôn trọng sự thật hay không, có biết cái gì gọi là thực sự cầu thị hay không, làm phóng viên là có thể viết loạn ư?"

Triệu Thụy Hỉ căn bản không ngờ thằng cha này trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, trong nhất thời đầu óc không thể đuổi kịp tiết tấu của đối phương, miệng há hốc, đối với hạ cấp mà nói, lãnh đạo bị người ta ngang nhiên vũ nhục, mình vừa hay lại ở đây, đây là cơ hội để biểu hiện, phó tổng biên tập Lưu Quang Tường còn đó, dù sao tuổi cũng lớn rồi, kiến thức rộng rãi, cân nhắc cũng tốt hơn, đầu tiên suy nghĩ một chút tới phân lượng mình, rốt cuộc có đủ tư cách trêu vào bí thư Trương này không, Nhưng Sử Tiểu Minh thì không nghĩ như vậy, hắn sở dĩ có thể lên làm chủ nhiệm bộ phận quảng cáo tất cả là vì tổng biên tập Triệu Thụy Hỉ dẫn dắt, hiện tại cuối cùng cũng có được cơ hội để biểu lòng trung thành, Sử Tiểu Minh căn bản không cân nhắc nhiều làm gì, hắn từ xa lao tới, chắn trước mặt Triệu Thụy Hỉ, căm tức mắng Trương Dương: "Anh sao lại nói năng như thế?"

Trương đại quan nhân thấy hay quá, cắn hạt dưa cắn ra một con rệp, hắn ho khan một tiếng rồi nói: "Cút đi!"

Sử Tiểu Minh cũng là hạng người tuổi trẻ khí thịnh, nghe thấy Trương Dương nói năng lỗ mãng, rốt cuộc không kiềm chế được, hơn nữa vốn đã muốn biểu hiện trước mặt Triệu Thụy Hỉ, liền vươn tay ra đẩy Trương Dương.

Trương đại quan nhân tuy rằng hôm nay bị bệnh, nhưng đâu để hạng trẻ ranh như Sử Tiểu Minh vào mắt, người hơi nghiêng sang, vai trầm xuống, hắn không động thủ, nhưng vừa hay vào lúc này lại cảm thấy muốn hắt xì! Thế là hắt xì một cái lên đúng mặt Sử Tiểu Minh.

Nói ra thì Trương đại quan nhân hôm nay cũng có chút tởm lởm, toàn là hắt xì vào mặt người ta, Sử Tiểu Minh bị hắn hắt xì cho không kịp đề phòng.

Trương đại quan nhân hắt xì xong còn có hậu thủ, tay phải tóm lấy cổ tay Sử Tiểu Minh thuận thế giật một cái, Sử Tiểu Minh đứng không vững, lảo đảo rồi lao về phía trước, thân hình to lớn ầm một cái ngã xuống đất.

Trương đại quan nhân vừa động thì cảm thấy chỗ đan điền bắt đầu đau đớn, hắn nhíu mày, liên tiếp ho khan vài tiếng.

Triệu Thụy Hỉ nhìn thấy Trương Dương ra tay đánh ngã Sử Tiểu Minh thì cảm thấy chuyện có chút không ổn, vội vàng cầm điện thoại lên gọi bảo vệ.

Sử Tiểu Minh ngã tuy rằng khó coi nhưng cũng không nặng, hắn từ dưới đất bò dậy, mắt đỏ bừng lên, nghiến răng nghiến lợi chửi: "Cái con mẹ mày!" Người ta một khi tức lên rồi thì chẳng quan tâm tới gì cả, hắn đã quên mất thân phận của người đối diện, mà kệ mẹ hắn là ai? Trước tiên cứ đánh bỏ cha hắn đi đã

Trương đại quan nhân cũng không sợ người khác đánh cha mình, bởi vì hắn căn bản là không có thân thích, nhưng hắn không thể để người khác mắng mình được, thấy Sử Tiểu Minh lại lao vào mình, thân hình hắn dùng chân trái làm trục xoay tròn theo ngược chiều kim đồng hồ, tránh một cái vồ của Sử Tiểu Minh ngay sau đó tay giơ ra tát, tát cho Sử Tiểu Minh quay tại chỗ hai vòng.

Triệu Thụy Hỉ và Lưu Quang Tường đều cảm thấy có hạt nước bắn lên mặt, hai người theo bản năng đưa tay lên lau mặt, cả lòng bàn tay toàn là máu, cú tát này của Trương Dương cũng thâm thật, đánh ra cả máu.

Lúc này, nhân viên công tác của ban bảo vệ nhật báo xã Bắc Cảng đã chạy tới, sáu tráng hán bưu hãn mặc quần áo bảo vệ màu đen, tay cầm gậy cao su xuất hiện ở văn phòng. Thật ra đám bảo vệ này không phải đặc biệt nhằm vào Trương Dương, tòa soạn báo cũng là nơi thị phi, cả ngày đưa tin, rất dễ đắc tội với người ta, cả ngày đều có người tìm tới cửa, cho nên vẫn rất coi trọng xây dựng ban bảo vệ.

Triệu Thụy Hỉ gọi bảo vệ tới mục đích không phải là đánh người, tuy rằng Trương Dương rất quá đáng, tuy rằng Triệu Thụy Hỉ rất muốn đánh hắn một trận, nhưng dù sao thân phận của người ta cũng sờ sờ ra đó, bí thư thị ủy thành phố Tân Hải, Triệu Thụy Hỉ biết mình không thể trêu vào, nhưng nơi này dù sao cũng là một mẫu ba phân đất của hắn, tôi lại không chọc anh, tôi mời anh đánh xong thì đi không được à?

Lãnh đạo của đơn vị trong mắt công nhân viên chức của đơn vị thường thường là có quyền uy vô thượng, nhất là trong mắt đám bảo vệ này, bọn họ có lẽ không biết ai là bí thư thị ủy Tân Hải, nhưng bọn họ khẳng định biết Triệu Thụy Hỉ mới là người đứng đầu nơi này.

Triệu Thụy Hỉ nói: "Đồng chí Trương Dương, nơi này của chúng tôi không chào đón anh!" Cho tới bây giờ Triệu Thụy Hỉ vẫn duy trì khắc chế, hắn xua tay ý bảo mấy bảo vệ mời Trương Dương ra ngoài.

Một gã bảo vệ đi tới trước mặt Trương Dương hắn hắn thân hình cao lớn, dáng vẻ khôi ngô, so với Trương Dương còn cao hơn nửa cái đầu, giống như là một cái tháp sắt xuất hiện trước mặt Trương Dương, như hổ rình mồi nhìn thẳng vào Trương Dương: "Có nghe hay không, tổng biên tập của chúng tôi bảo anh ra ngoài. "

*****

Trương đại quan nhân liên tục hắt xì hai cái, hôm nay thật sự là bệnh đến như núi đổ, đến bây giờ đầu óc vẫn mông lung, nhưng đành chịu thôi, anhi bảo người ta chuyên nghiệp như vậy? Bệnh mà vẫn làm việc.

Năm tên bảo vệ khác cũng vây tới, tên bảo vệ to con đó thấy Trương Dương không có phản ứng, vươn tay ra đẩy vai hắn, người trong nước động thủ đều có thói quen, đó là trước tiên cứ đẩy một cái, thường thường trong lúc đẩy cơn tức mới bị chọc lên, tiến tới sẽ là đánh nhau.

Vừa rồi Sử Tiểu Minh đẩy Trương đại quan nhân đã bị hắn đánh cho một trận, hiện tại lại tới đám bảo vệ này, Trương đại quan nhân tất nhiên không để họ vào mắt, hắn hôm nay sở dĩ tới đây chính là để gây sự, Trương Dương đang chuẩn bị giở lại trò cũ thì nội tức tự nhiên từ trong đan điền phát ra, hắn không vận dụng nội lực còn đỡ, vừa dùng dùng một chút nội lực liền lập tức cảm thấy bụng đau như giao cắt, Trương đại quan nhân đã lâu rồi chưa từng có tình huống như vậy, sau khi tu luyện đại thừa quyết, hắn đối với vận dụng nội lực đã đạt tới một cảnh giới hoàn toàn mới, mặc dù là là dưới tình huống công lực hao tổn cực lớn cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn khôi phục lại. Mặc dù là hắn dính mưa bị cảm lạnh, mặc dù là đại thừa quyết của hắn sắp đột phá, cũng không đến mức suy yếu tới loại tình trạng này, loại cảm giác này bất đồng với tẩu hỏa nhập ma, không phải là chân khí rời rạc, mà là trong cơ thể có lực lượng vô cùng, nhưng không thể vận dụng được một chút nào.

Sự chậm chạp trên động tác của Trương đại quan nhân trực tiếp tạo thành đối phương đẩy lên người hắn, thân thể Trương đại quan nhân một cái lảo đảo một cái lảo đảo, liên tiếp lui về phía sau, lưng va vào cửa văn phòng, rầm một tiếng, cửa phòng không ngờ bị đúng cho tan nát, Trương Dương phía sau mất đi chỗ dựa, nện mông xuống đất, trong trí nhớ của hắn thì chưa bao giờ thảm hại đến vậy, nhưng nói ra cũng lạ, bị va như vậy, hắn không ngờ cảm thấy đau đớn lại giảm bớt, tựa hồ thư thái hơn một chút.

Triệu Thụy Hỉ nhìn thấy Trương Dương bị bảo vệ đẩy ra cửa, lo lắng hắn bị thương, vội vàng nói: "Đừng động thủ chuyện gì cũng từ từ chuyện gì cũng từ từ... "

Trương Dương phẩy bụi tren người, đứng lên nói: "Thằng chó, mày giỏi đẩy tao xem cái nữa xem nào!"

Tên bảo vệ đó cũng là hạng ngang ngược, nghe thấy Trương Dương mắng hắn, huống hồ hắn lại không biết thân phận của Trương Dương, cảm thấy có tổng biên tập chống lưng, liền như hung thần ác sát lao tới, đấm thẳng vào ngực Trương Dương, Trương đại quan nhân cũng không tránh, chịu một quyền này của hắn, gã bảo vệ này ra quyền rất nặng, tất cả mọi người nghe thấy tiếng quyền đầu va vào ngực Trương Dương, cực kỳ trầm trọng, Triệu Thụy Hỉ nghe thấy thanh âm này thì cũng không khỏi nhắm mắt lại, hắn biết chuyện hôm nay phiền rồi, Trương Dương có không phân rõ phải trái đến thế nào thì hôm nay cũng không ra tay trước, là đám người dưới tay hắn ra tay trước, bọn họ đều là người trong thể chế, đều là cán bộ quốc gia, đều là quân tử, bất kể là quân tử thật hay là quân tử giả, cho dù là quân tử giả thì cũng nên động khẩu không động thủ.

Trương Dương ở đó đang vật lộn với tên bảo vệ đó, với võ công của Trương đại quan nhân vốn nên miểu sát đám bảo vệ mới đúng, nhưng tình huống thực tế lại không phải như vậy, hắn và tên bảo vệ kia đang vật lộn như hai tên mãng phu, tay đấm chân đá linh tinh, thậm chí có thể nói là Trương đại quan nhân rõ ràng đang ở vào thế yếu, hắn đánh ra một quyền thì tên bảo vệ kia thường thường sẽ đánh trả ba quyền, huống chi bên này vừa đánh, năm tên bảo vệ còn lại cũng xông lên, sáu người vây quanh Trương Dương đấm đá một hồi, ngay cả Sử Tiểu Minh vừa rồi bị Trương Dương đẩy ngã lúc này cũng lao lên, hắn ra quyền độc hơn bất kỳ ai, có thù không báo không phải là quân tử, hiện tại có cơ hội, nhất định phải rửa hết sỉ nhục lúc trước. Lúc ban đầu Trương đại quan nhân còn đánh trả được vài quyền, đến cuối cùng căn bản là chỉ có thể chống đỡ, thằng cha này chủ yếu là bảo vệ mặt, mặt là mặt tiền cửa hàng của mình, Trương đại quan nhân bảo vệ bộ vị này là chính, Trương Dương không phải kẻ ngốc, nếu song quyền nan địch tứ thủ thủ, hắn bỏ chạy là được, nhưng thằng cha này căn bản không có ý định đi, tuy rằng đan điền đau đớn, nhưng nếu muốn chạy thì chẳng ai giữ hắn lại được cả, kỳ quái là, quyền đầu của đối phương đánh lên người hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, tựa hồ cứ ăn một đấm là đau đớn liền giảm bớt một phần, nói trắng ra, Trương đại quan nhân hiện tại căn bản chính là đang muốn ăn đòn.

Trương đại quan nhân thì thoải mái, nhưng mấy người kia thì đánh đến mệt lắm rồi, Triệu Thụy Hỉ ở bên cạnh cũng xông lên khuyên can, hắn sợ xảy ra chuyện lớn, mấy người này nhân cơ hội dừng tay, một đám đứng đó thở hổn hển.

Trương Dương nhìn thấy đám người này không đánh nữa, hắn ngược lại thành lo, nhắm chuẩn cơ hội tóm lấy tóc Triệu Thụy Hỉ mà kéo, nhưng không ngờ Triệu Thụy Hỉ lại đội tóc giả, giật tóc xuống thì chỉ còn lại cái đầu hói, không đạt được mục đích.

Triệu Thụy Hỉ vừa thẹn vừa giận, xoay người muốn chạy, Trương đại quan nhân há có thể để hắn chạy, dang tay ra ôm lấy hắn đè xuống đất.

Đám bảo vệ kia vốn mệt lắm, vốn cũng muốn dừng tay, nhưng vừa nhìn thấy tổng biên tập bị Trương Dương chế trụ, cả đám vội vàng ào lên, vậy quanh Trương Dương mà đánh tiếp.

Trương đại quan nhân cúi mặt xuống dưới, lưng cong lên, nhóm người này đa số công kích lên lưng hắn, tiếng chân tay chạm vào cơ thể không ngừng vang lên, Trương đại quan nhân cảm thấy đan điền theo sự công kích cũng hơi hơi chấn động, chấn động rất thoải mái, đau đớn tựa hồ giảm bớt đi nhiều, chỉ tiếc lực lượng của đám người này thật sự quá nhỏ.

Phó tổng biên tập Lưu Quang Tường nhìn mà kinh hãi, nếu đánh nữa là xảy ra án mạng đó, chuyện này sẽ hỏng bét, hắn tiến lên khuyên: "Đừng đánh, đừng đánh, đều là người một nhà... " Phải nói là thằng cha này đến khuyên cũng không biết khuyên, cái gì mà người một nhà? Người một nhà có thể đánh nhau đến thế này à?

Lời nói của Lưu Quang Tường hiển nhiên không mang tới tác dụng gì, đám người này vẫn ở đó đánh nhau. Lúc này bên ngoài đã có một đống người vây lại, tiếng ồn ào từ bên này hấp dẫn không ít người của tòa soạn báo, Thường Hải Tâm cũng tới, cô ta mặc dù chờ ở bên trong xe, nhưng nhìn thấy không ít người chạy lên lầu, biết là xảy ra chuyện rồi, Trương Dương hôm nay tới đây chính là để khởi binh vấn tội, với tính tình của Trương Dương chưa biết chừng sẽ một lời không hợp ra tay táng nhau, nếu là bình thường Thường Hải Tâm khẳng định sẽ không lo lắng, sức chiến đấu cường hãn của Trương Dương cô ta cũng biết rõ, nhưng hôm nay thì khác, hôm nay trạng thái thân thể của Trương Dương không tốt, cô ta lo lắng Trương Dương sẽ chịu thiệt, cho nên vội vàng mở cửa xe chạy tới.

Cửa văn phòng tổng biên tập bị vây kín ba tầng ngoài ba tần trong, ngay cả ngay cả chen chân vào cũng không được, có người hiểu chuyện đã bấm 110 báo cảnh sát.

Thường Hải Tâm căn bản không chen vào được, dưới tình huống trước mắt cô ta cũng chỉ có thể gọi điện thoại, cô ta gọi điện thoại cho Trình Diễm Đông, bởi vì cô ta biết Trương Dương hiện tại cơ hồ thành kẻ thù chung của cả Bắc Cảng, người bên này sẽ không ai giúp hắn, Trình Diễm Đông nghe nói Trương Dương ở nhật báo Bắc Cảng đánh nhau với người ta thì thật sự là dở khóc dở cười, thằng cha này đã là bí thư thị ủy rồi, sao không để ý tới thân phận như vậy? Hắn bảo Thường Hải Tâm đừng sợ, mình lập tức đi ngay. Thật ra Trình Diễm Đông cũng biết rõ đạo lý nước ở xa không giải được cái khát ở gần, mặc dù là hiện tại hắn đi ngay thì cũng chưa chắc đã tới kịp.

Người chạy đến đầu tiên là cảnh sát Bắc Cảng, đồn công an địa phương nghe nói người gây sự là bí thư thị ủy Tân Hải, vội vàng báo cáo với cấp trên, Trương Dương hiện tại thật sự là rất có tiếng ở hệ thống công an Bắc Cảng, lúc trước hắn dẫn cảnh sát cục công an Tân Hải vượt địa bàn phá án, khiến cảnh sát Bắc Cảng biến thành mặt xám mày tro, không ngờ hắn dám một mình đánh tới nhật báo xã Bắc Cảng.

Mấy cảnh sát khó khăn lắm mới tách được hai bên đang hỗn chiến ra, Trương đại quan nhân trước giờ chưa từng thảm hại như vậy, quần áo trên người cũng bị người ta xé rách, giầy cũng bị người ta lột mất một chiếc, cũng may mà mặt hắn vẫn bình thường, trải qua trận hỗn chiến này, Trương đại quan nhân ra một thân mồ hôi, thở hồng hộc, có điều thân thể cũng thoải mái hơn.

Tổng biên tập của nhật báo Bắc Cảng Triệu Thụy Hỉ so với Trương Dương thì càng thảm hại hơn, tóc giả bị Trương Dương giật đứt, trên mặt cũng ăn mấy cái tát, vết ngón tay vẫn chưa mất đi, vừa rồi khi một đám người hỗn chiến, y bị đè xuống dưới, thiếu chút nữa thì bị đè cho ngạt thở.

Nếu so sánh thì đám bảo vệ không bị tổn thất gì, chỉ là thể lực cạn kiệt, cảm thấy có chút mệt mỏi, có điều nhớ tới vừa rồi đánh đau Trương Dương một trận, chút mệt này cũng đáng. Khiến bọn họ kỳ quái là, Trương Dương tuy rằng thảm hại, nhưng vẻ mặt không hề có chút đau đớn nào, trên thực tế Trương Dương trải qua trận hỗn chiến này thì thoải mái hơn so với vừa rồi, có điều hắn vẫn muốn hắt xì, đứng đó liên tiếp hắt xì.

Lúc này Thường Hải Tâm từ trong đám người chen vào, đưa cho hắn một chiếc khăn tay, Trương đại quan nhân lau lau mũi, Thường Hải Tâm nhìn bộ dạng thảm hại của Trương Dương thì vừa đau lòng lại vừa buồn cười: "Bí thư Trương, anh không sao chứ?"

Trương Dương nói: "Không sao! Khụ khụ khụ... "

Tiếng còi cảnh sát bên ngoài vanglên, là cục trưởng công an thành phố Bắc Cảng Viên Hiếu Công tự mình chạy tới, đồn công an phản ánh chuyện này lên phân cục, phân cục nghe nói liên quan tới vị thái tuế gia Trương Dương này thì không dám tự tiện làm chủ, lại bẩm báo lên cục trưởng Viên Hiếu Công, cho nên Viên Hiếu Công tự mình chạy đến.

*****

Viên Hiếu Công bảo cảnh sát hộ tống y tới đuổi đám người vây xem đi, người đương sự thì không ai được đi, Viên Hiếu Công nhìn nhìn Trương Dương rồi lại nhìn nhìn Triệu Thụy Hỉ, trong lòng thầm kỳ quái, với sức chiến đấu cường hãn của Trương Dương thì hôm nay sao lại khổ sở như vậy? Vẻ mặt của y vô cùng nghiêm túc, bất cẩu ngôn tiếu: "Sao lại thế này?"

Triệu Thụy Hỉ tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch: "Hắn... Hắn... Hắn chạy đến tòa soạn báo gây sự... Còn... "

Trương đại quan nhân dùng một cái hắt xì vang dội để ngắt lời Triệu Thụy Hỉ, hắn cười lạnh nói: "Triệu Thụy Hỉ à Triệu Thụy Hỉ, tôi tới đây nói chuyện tử tế với anh, anh không ngờ tụ tập một đám bảo vệ đến đánh tôi, được lắm!"

Triệu Thụy Hỉ biện bạch: "Tôi... Tôi không bảo bọn họ đánh anh... " hắn nói chuyện cũng có chút lắp bắp.

Viên Hiếu Công đã minh bạch được bảy tám phần, lông mày y nhíu lại, giận dữ hét: "Bắt bọn họ lại cho tôi!" Người bị bắt là đám bảo vệ kia, Viên Hiếu Công làm việc vô cùng chu đáo, hai người các anh ầm ĩ thế nào thì lát nữa có lãnh đạo giải quyết, nhưng mấy tên bảo vệ thì cũng quá không có mặt rồi, gây sự với ai chứ? Con mẹ nó còn đánh người? Chúng mày ăn tim gấu gan báo à, sao không đái ra rồi nhìn lại thân phận của mình.

Mấy gã bảo vệ kêu oan, có người hét lên: "chúng tôi chỉ chấp hành mệnh lệnh... "

Triệu Thụy Hỉ mặt xanh lét, con mẹ nó nói cái gì vậy, cái gì gọi là chấp hành mệnh lệnh? Tôi bảo các anh đuổi hắn đi, tôi có bảo các anh đánh người đâu, trong lòng hắn lờ mờ thấy chuyện này có chút không đúng, vốn là mình có lý, nhưng giơ xảy ra chuyện này lại thành vô lý.

Mấy gã bảo vệ toàn bộ bị mang đi, trong văn phòng chỉ còn lại có mấy người bọn họ, Viên Hiếu Công thở dài nói: "Tổng biên tập Triệu, bí thư Trương, hai người các anh chơi trò gì vậy? Đều là cán bộ lãnh đạo, cũng phải có chút giác ngộ chứ, có gì mà không thể ngồi xuống bàn mà cứ phải đánh nhau thế này, để người ta thấy mà chê cười có hay không? Tôi cũng thấy xấu hổ thay cho các anh!" Những lời này của Viên Hiếu Công nói rất công bằng.

Triệu Thụy Hỉ nói: "Là hắn tìm tới chỗ tôi gây sự!"

Trương Dương ho khan một tiếng: "Tôi còn muốn đập chết anh cơ!" Trên thực tế vừa rồi trong lúc hỗn chiến hắn cũng đã cho Triệu Thụy Hỉ mấy cái tát. Trương Dương chì vào tờ nhật báo Bắc Cảng rồi nói: "Triệu Thụy Hỉ à Triệu Thụy Hỉ, anh ăn cái gì vậy hả? Hoả hoạn ở Cửa hàng tổng hợp Hồng Quang có liên quan gì tới tiệc pháo hoa? Kết quả điều tra vẫn chưa có anh đã ở đây chế tạo lời đồn rồi, khiến quần chúng hiểu nhầm, con mẹ nó đánh đồng vụ hỏa hoạn này với hoả hoạn của cảng Phước Long, anh con mẹ nó là rắp tâm hại tôi đúng không? Còn nói pháo hoa của tôi là hàng buôn lậu, còn con mẹ nó đề nghị phải tra tới cùng, phải tra rõ nguồn gốc của chỗ pháo hoa này, tôi con mẹ nó đào mộ tổ tiên nhà anh lên à mà anh hận tôi như vậy?"

Viên Hiếu Công nghe thấy những lời này của Trương Dương thì lập tức minh bạch nguồn cơn của chuyện này, y vốn đang muốn bảo trì trung lập, nhưng nghĩ tới pháo hoa đó là mình đưa cho Trương Dương, Triệu Thụy Hỉ làm như vậy chẳng khác nào đào hố cho cả hai người họ nhảy vào, Viên Hiếu Công không nhịn được nói: "Tổng biên tập Triệu, anh làm như vậy là không đúng đâu, tin tức truyền thông nói sao cũng phải chịu trách nhiệm, chuyện hoả hoạn ở hoả hoạn đã có kết quả bước đầu, là bởi vì phóng hỏa, không có bất kỳ liên quan gì tới tiệc pháo hoa, nhật báo Bắc Cảng là tiếng nói của Bắc Cảng, độ tín nhiệm của người dân đối với các anh rất cao, anh không thể khiến quần chúng hiểu lầm, anh làm như vậy, ảnh hưởng sẽ rất xấu. Tạo thành khốn nhiễu rất lớn tới bí thư Trương, bí thư Trương tìm anh nói chuyện là khách khí rồi, anh có biết không, hành vi của anh đã cấu thành tội phỉ báng!

Triệu Thụy Hỉ không ngờ Viên Hiếu Công cũng lên tiếng cho Trương Dương, hắn cứng họng, trong nhất thời không biết.

Trương Dương nói: "Triệu Thụy Hỉ, hôm nay chuyện anh sai người đánh tôi tôi có thể không tính toán, nhưng bài báo đó là vô căn cứ, bôi nhọ danh dự của Tân Hải chúng tôi, tôi không thể bỏ qua đâu. "

Triệu Thụy Hỉ nói: "Anh muốn thế nào?" Nghe nói hoả hoạn không liên can tới tiệc pháo hoa, Triệu Thụy Hỉ cũng tin tám phần, nhưng chuyện đã như vậy, hắn cũng chỉ có có thể chống chế tới cùng.

Trương Dương nói: "Trả lại sự trong sạch cho chúng tôi, trả lại sự trong sạch của ban lãnh đạo Tân Hải, trên trang nhất của nhật báo Bắc Cảng đăng bài xin lỗi, thừa nhận bài báo đó của các anh là vô căn cứ, yêu ngôn hoặc chúng!"

Triệu Thụy Hỉ lắc đầu: "Không thể!" Nếu hắn làm như vậy thì chẳng khác nào triệt để xóa sạch danh dự mà nhật báo Bắc Cảng nhiều năm tích lũy, về sau còn ai sẽ tin vào tin tức mà họ viết, đây là điều mà Triệu Thụy Hỉ bất kể là như thế nào cũng không thể nhận được.

Trương đại quan nhân ho khan vài tiếng: "Tốt lắm, tôi hôm nay nói rõ ở đây, tôi không phải là chưa cho anh cơ hội, hiện tại cho anh cơ hội mà anh không cần, vậy đừng trách tôi không nói tới tình cảm. "

Triệu Thụy Hỉ thầm nghĩ trong lòng, anh nói tình cảm từ lúc nào? Tới văn phòng tôi rồi chửi tôi ầm ĩ lên, sau đó lại ra tay đánh người, hiện tại bắt tôi đăng tin xin lỗi, không có cửa đâu! Triệu Thụy Hỉ nói: "Chúng ta tới thị lý phân rõ phải trái, xem trách nhiệm là ở trên người ai. "

Trương Dương cười lạnh nói: "Tôi cần phải phân rõ phải trái với anh à? Triệu Thụy Hỉ, anh đừng có ở đây chống chế với tôi, mọi người đều là người thông minh, trước đây chúng ta cũng không có thù hận gì, bài báo này không phải thụ ý của người ta thì anh cũng không dám đăng đâu, rốt cuộc là ai ở sau lưng giở trò?"

Triệu Thụy Hỉ nói: "Tôi thân là tổng biên tập nhật báo Bắc Cảng, phát sinh bất kỳ chuyện gì tôi cũng đều sẽ chịu trách nhiệm. " Từ những lời này có thể nhìn ra Triệu Thụy Hỉ còn có chút can đảm.

Trương Dương gật đầu nói: "Tốt, hy vọng anh có thể gánh được trách nhiệm này!" Hắn đứng dậy muốn đi, lúc này Trình Diễm Đông dẫn Cao Liêm Minh đến cùng.

Trình Diễm Đông nhìn thấy Viên Hiếu Công ở đây, ít nhiều cũng có chút mất tự nhiên, tuy rằng hắn lần này không muốn vượt địa bàn, nhưng xuất hiện và lúc này cũng khó tránh khỏi hiềm nghi. Trình Diễm Đông đi tới trước mặt Viên Hiếu Công chào, Viên Hiếu Công xem ra cũng không hề tức giận, gật đầu với Trình Diễm Đông.

Cao Liêm Minh nhìn thấy bộ dạng này của Trương Dương, với hắn mà nói thì vẫn là trước giờ chưa từng thấy, đi tới nói: "Bí thư Trương, ái chà, sao vậy? Ai dám cả gan đánh anh!"

Trương Dương trừng mắt lườm Cao Liêm Minh một cái, sau đó nói: "Liêm Minh, anh là luật sư, giúp tôi viết một đơn kiện!"

Cao Liêm Minh nói: "Không thành vấn đề! Kiện ai?"

Trương đại quan nhân nói: "Phàm là ai có liên quan tới bài báo về hoả hoạn của Tân Hải thì kiện hết cho tôi, kiện họ tội phỉ báng, tôi muốn tống tất cả bọn tiểu nhân muốn bôi nhọ ban lãnh đạo Tân Hải chúng tôi vào tù hết! Hắt xì... "

Triệu Thụy Hỉ hiện tại bắt đầu có chút sợ rồi, Trương Dương dưới sự hộ vệ của đám người Trình Diễm Đông rời khỏi văn phòng hắn.

Cục trưởng công an Bắc Cảng Viên Hiếu Công thì không lập tức rời đi, y có chút đồng tình nhìn Triệu Thụy Hỉ: "Lão Triệu, không phải tôi nói anh đâu, anh cúi đầu nhận sai là được rồi, có mất gì đâu?"

Triệu Thụy Hỉ chỉ vào vết tay trên mặt mình: "Anh có thấy không, hắn tới văn phòng tôi, đánh tôi, ngay cả cái này mà tôi cũng phải nhịn thì tôi con mẹ nó còn là người không? Tôi còn mặt mũi mà sống trên đời này không?"

Viên Hiếu Công nói: "Mặt mũi không phải là người khác cho, mà là mình tự giành. "

Triệu Thụy Hỉ nói: "Viên cục, lời này của anh có ý gì?" Hắn phát hiện Viên Hiếu Công hôm nay hình như luôn đứng trên lập trường của Trương Dương mà nói chuyện.

Viên Hiếu Công nói: "Lão Triệu, tôi thấy Trương Dương không phải đang nói đùa đâu, thằng nhóc vừa rồi anh có biết là ai không?"

Triệu Thụy Hỉ lắc đầu, hắn làm sao mà nhận ra được một tên cảnh sát quèn.

Viên Hiếu Công nói: "Là công tử của thính trưởng Cao của thính công an tỉnh. "

Triệu Thụy Hỉ hít một hơi lạnh, không ngờ một tên cảnh sát quèn dưới trướng của Trương Dương cũng rất có lai lịch.

Viên Hiếu Công nói: "Tôi không phải lấy bối cảnh của người ta ra hù dọa anh, Cao Trọng Hòa từng có giấy phép luật sư của nước Mỹ, Trương Dương bảo hắn tới đây là muốn nghiêm túc kiện anh ra tòa, lão Triệu, tội phỉ báng không phải đùa, tôi thấy anh ngay cả một phần thắng cũng không có đâu. " Viên Hiếu Công ném lại những lời này rồi bước đi, Viên Hiếu Công cũng không có hào cảm gì với Triệu Thụy Hỉ, hai thuyền pháo hoa đó là y đưa cho Trương Dương, nhật báo Bắc Cảng lấy chuyện này ra giở trò, nếu thật sự ầm ĩ lên rồi, cuối cùng vẫn phải truy cứu tới trên người y, cũng may hiện tại đã điều tra rõ là Hồng Quang có người phóng hỏa, trong lòng Viên Hiếu Công cũng coi như là bỏ được một tảng đá.

Viên Hiếu Công tới ngoài trụ sở tòa soạn báo, nhìn thấy Trương Dương chưa đi, vẫn đang đứng ở đại sảnh, bên ngoài mưa gió đang to, Trương Dương hiển nhiên không phải tránh mưa, hắn đặc biệt để chờ Viên Hiếu Công. Tình hình vừa rồi Trương Dương cũng đã thấy rõ, Viên Hiếu Công rõ ràng đang giúp đỡ mình, Trương đại quan nhân luôn luôn yêu ghét rõ ràng, người ta đối với hắn không tốt thì hắn phải ăn miếng trả miếng, nhưng người ta đối tốt với hắn thì hắn cũng sẽ ném quả đào đi thì ném quả mận lại, tuy rằng Trương Dương trong lòng rất minh bạch, bởi vì hai thuyền pháo hoa buôn lậu đó nên Viên Hiếu Công và và hắn mới bị buộc lại với nhau, trên vấn đề đối đãi với Triệu Thụy Hỉ có chút cùng chung mối thù.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)