Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1014

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1014: Lạnh lòng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Viên Hiếu Công nhìn thấy Trương Dương thì không khỏi cười khổ nói: "Bí thư Trương, anh không thể tâm bình khí hòa giải quyết vấn đề được à?" Trương Dương nói: "Hôm nay tôi chịu thiệt, Triệu Thụy Hỉ không ngờ cho người vây đánh tôi. "

Viên Hiếu Công nói: "Với bản lĩnh của anh, mấy tên bảo vệ đó chắc không phải là đối thủ của anh chứ!"

Trương đại quan nhân có chút xấu hổ, cười hắc hắc: "Người có lúc thất thủ, ngựa có lúc sút móng, hôm nay tôi... Hắt xì... "

Viên Hiếu Công minh bạch rồi, chắc là hôm nay tên này bị bệnh, chẳng trách trạng thái đại suy giảm, Viên Hiếu Công nói: "Thật ra nguyên nhân căn bản không ở tòa soạn báo. " Y không nói rõ ra, bởi vì mọi người chẳng ai là kẻ ngốc, nói đến nước này là Trương Dương hỏi rồi, người chủ sự chân chính phía sau màn là bộ tuyên truyền, nếu Hoàng Bộ Thành không gật đầu, đám báo chí này không dám đăng tin loạn như vậy.

Trương Dương nói: "Chuyện này tôi phải chơi tới cùng với họ... "

Viên Hiếu Công nói: "Thật sự muốn kiện à, thật ra vẫn có phần thắng. "

Trương Dương nhìn Viên Hiếu Công một cái, thằng cha này tuyệt đối là một con cáo già, y đang xúi giục mình trăm ngàn lần đừng bỏ cuộc, phải làm lớn chuyện này lên, phải khiến bộ tuyên truyền mất hết thể diện.

Trương Dương nói: "Chuyện đã điều tra xong rồi, là có người cố ý phóng hỏa, tôi thấy sau lưng chuyện này có âm mưu, có người nhìn thấy Tân Hải của chúng tôi hiện tại vinh quang thì trong lòng không thoải mái, cho nên phóng bó lửa này, muốn đốt cho chúng tôi mặt xám mày tro. "

Viên Hiếu Công nói: "Cần tôi hỗ trợ thì cứ nói một tiếng. "

Trương Dương gật đầu, tuy rằng hắn và huynh đệ Viên gia có va chạm, nhưng Viên Hiếu Công này làm người hay xử thế đều rất có nghề, còn có lão Tứ Viên Hiếu Thương nhà bọn họ cũng rất khó lường, tuyệt đối đều là người có tâm cơ thâm trầm.

Trương Dương sau khi chia tay với Viên Hiếu Công thì vào bên trong xe, Thường Hải Tâm nhìn thấy Trình Diễm Đông và Cao Liêm Minh đã tới đây thì lái xe đi trước cô ta cô ta là tránh tị hiềm, không muốn người khác quá chú ý tới quan hệ giữa cô ta và Trương Dương.

Trương Dương tiến vào xe, hắt xì một cái, Cao Liêm Minh vội vàng kéo cửa kính xe xuống, hít không khí bên ngoài.

Trương Dương lấy khăn giấy ra, trước tiên lau mũi, hít vào một hơi rồi nói: "Khó chịu chết mất!"

Trình Diễm Đông và Cao Liêm Minh đều tò mò hắn, ấn tượng bình thường của Trương Dương đối với bọn họ đều là cực kỳ cường hãn dũng mãnh vô song, bách chiến bách thắng, nhưng hôm nay thằng cha này không ngờ sinh bệnh, hơn nữa ở tòa soạn báo Bắc Cảng bị một đám bảo vệ vây đánh, trong ấn tượng của bọn họ thì đây là lần đầu tiên.

Cao Liêm Minh nói: "Quần áo rách rồi, bí thư Trương, hôm nay hình như chịu thiệt!"

Trương Dương nói: "Mệt, tôi hiện tại tay chân bủn rủn, khó chịu vô cùng. "

Trình Diễm Đông nói: "Hay là chúng tôi đưa anh tới bệnh viện nhé. "

Trương Dương lắc đầu nói: "Chuyện của tôi vẫn chưa xong. "

Trình Diễm Đông nói: "Thân thể là tiền vốn của cách mạng, bí thư Trương nghe tôi đi, trước tiên đi khám đã, chuyện trọng yếu đến mất cũng chờ ngài dưỡng bệnh xong rồi giải quyết. "

Trương Dương nhìn thấy Cao Liêm Minh hướng mặt ra ngoài, biết thằng cha này sợ mình lây bệnh cảm mạo cho hắn, vươn tay ra đặt lên vai Cao Liêm Minh: "Này, đơn khởi tốt khi nào thì viết?"

Cao Liêm Minh nói: "Hôm nay, hôm nay, anh có thể đừng ngồi gần tôi vậy không?"

Trương đại quan nhân không nhịn được liền bật cười.

Trình Diễm Đông nói: "tới bệnh viện à?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Không cần, các anh đưa tôi tới Ủy ban kỷ luật thành phố!"

" Ủy ban kỷ luật thành phố?"

Trương đại quan nhân gật đầu nói: "Không sai, Ủy ban kỷ luật thành phố! Tôi tìm Trần Cương cáo trạng!"

Trần Cương nhìn thấy Trương Dương trước mắt thì không thể tin nổi vào hai mắt của mình, trước giờ đều chỉ thấy thằng cha này chiếm tiện nghi, chưa bao giờ thấy hắn phải chịu thiệt như vậy. Trương Dương nói lại một lần chuyện xảy ra vừa rồi với Trần Cương, Trần Cương nghe xong thì nhíu mày, hắng giọng nói: "Bí thư Trương, thứ cho tôi nói thẳng, chuyện này hình như hai bên các anh đều có trách nhiệm, anh nên tới tuyên truyền trước, chứ không nên trực tiếp tới nhật báo xã Bắc Cảng khởi binh vấn tội. "

Trương Dương nói: "Tôi tìm rồi, tôi tới tìm bộ trưởng Hoàng, người ta chối bay chối biến, chỉ nói là chuyện này không liên quan tới hắn, đều là người phía dưới tự chủ trương, cho nên tôi mới tìm tới... Hắt xì... Nhật báo xã Bắc Cảng. "

Trần Cương theo bản năng ngửa người ra sau, không ai muốn bị người khác lây bệnh cảm mạo cả! Thóp của y nằm trong tay Trương Dương, cho nên không dám đắc tội với Trương Dương, Trần Cương nói: "Bí thư Trương, anh thấy như vậy được không, tôi sẽ phản ứng chuyện này trên cuộc họp thường ủy, thảo luận với các vị thường ủy một chút, đối với loại hành vi vô trách nhiệm này của nhật báo Bắc Cảng nhất định sẽ đưa ra một phương án xử lý. "

Trương đại quan nhân vừa nghe là biết Trần Cương đang chơi Thái Cực, Trương đại quan nhân vốn cũng không ký thác hy vọng quá lớn lên người Trần Cương, trông cậy vào y đi đối phó với Hoàng Bộ Thành là không thể, có điều, lợi dụng Trần Cương để dày vò tên Triệu Thụy Hỉ này thì vẫn thừa sức.

Chuyện Trương Dương đại náo nhật báo xã Bắc Cảng rất nhanh liền truyền tới tai Hoàng Bộ Thành, Hoàng Bộ Thành không bất ngờ đối với kết quả như vậy, Triệu Thụy Hỉ khi kể lại chuyện này với y, chỉ thiếu mỗi nước bật khóc, trong chuyện này Triệu Thụy Hỉ không nghi ngờ gì nữa là khá oan uổng, hắn nhiều nhất chính là khẩu súng của Hoàng Bộ Thành, trước đây hắn và Trương Dương không có thù hận gì, nhưng hiện giờ rõ ràng hắn đã bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió, Trương Dương chẳng những đánh tới cửa, hơn nữa muốn khởi tố hắn phỉ báng. Trước mặt Hoàng Bộ Thành hắn không nhịn được kêu khổ một phen, bởi vì hắn là làm việc cho Hoàng Bộ Thành, hiện tại đã xảy ra chuyện, Hoàng Bộ Thành nên bảo hộ hắn.

Hoàng Bộ Thành an ủi Triệu Thụy Hỉ: "Lão Triệu, anh đừng sợ, chuyện này anh không sai!" Hoàng Bộ Thành trong lòng lúc này cũng có chút loạn rồi.

Triệu Thụy Hỉ nói: "Bộ trưởng Hoàng, tôi không biết sao trên đời lại có loại người không phân phải trái như hắn, chạy đến chạy đến tòa soạn báo của chúng tôi gây sự, trước mặt nhiều người như vậy ra tay đánh tôi, còn... còn tát tôi nữa... tôi mất hết cả mặt mũi rồi, về sau bảo tôi còn làm sao mà đối mặt với đồng sự, cấp dưới được nữa. "

Hoàng Bộ Thành nói: "Lão Triệu à, chuyện này tôi cũng nghe nói rồi, anh trăm ngàn lần đừng nóng giận, tố chất của người kia mọi người đều biết, chuyện này không trách anh. " Y trước tiên là nói anh không sai, lại nói không trách anh được, nhưng không trách Triệu Thụy Hỉ thì trách ai? Chẳng lẽ trách y? Hoàng Bộ Thành cũng không cho rằng như vậy, tuy rằng các báo lớn của Bắc Cảng đều đăng bài bất lợi đối với Tân Hải nhưng nhưng đó cũng không phải là ý tứ của y, đó là bởi vì bí thư thị ủy Hạng Thành bày mưu đặt kế.

Trực giác của Hoàng Bộ Thành nói với chính y, Trương Dương sẽ không chịu để yên như vậy, hắn khẳng định còn có hậu thủ, Hoàng Bộ Thành phải thừa nhận một chuyện, trong sự kiện cửa hàng tổng hợp Hồng Quang cháy, phán đoán của y đã nhầm, vốn y cho rằng chuyện này nhất định có liên quan tới tiệc pháo hoa, nhưng chuyện lại cứ xuất hiện sai lầm, điều này khiến trên lưng giới truyền thông Bắc Cảng phải gánh tội danh đăng bài vô căn cứ, mà hết thảy trách nhiệm này truy tới cùng thì vẫn là tới người y, tuy rằng sau lưng y còn có một người chủ sự, nhưng Hoàng Bộ Thành minh bạch, Hạng Thành không thể gánh vác trách nhiệm vì tất cả nhưng gì đã phát sinh, nếu thật sự có phiền phức, Hạng Thành sẽ không chút do dự đẩy y ra, mấy chuyện phát sinh gần đây khiến Hoàng Bộ Thành bắt đầu đánh giá lại cách làm người xử thế của bí thư Hạng này.

Sau khi Hoàng Bộ Thành thâm tư thục lự, vẫn lựa chọn đi gặp Hạng Thành, Hạng Thành nghe Hoàng Bộ Thành nói xong, lông mày nhíu mày, y không vui, trên thực tế từ sau khi Chu Hưng Dân đến Bắc Cảng khảo sát, Hạng Thành chưa từng cao hứng.

Hoàng Bộ Thành nói: "Bí thư Hạng, Trương Dương thật sự là hơi quá đáng!"

Hạng Thành lạnh lùng nhìn Hoàng Bộ Thành một cái: "Trước khi nói ai quá đáng thì phải tự ngẫm lại mình đã làm gì!"

Hoàng Bộ Thành nói: "Truyền thông có quyền tự do của truyền thông!"

"Quyền tự do của truyền thông không phải là đăng tin bừa bãi!" Sự nghiêm túc của Bí thư Hạng tuyệt đối không phải là giả vờ.

Hoàng Bộ Thành nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Hạng Thành, trong lòng cảm thấy lạnh toát, lạnh toát tự tận trong lòng, y nhớ tới một câu hết chim thì bẻ ná, từ đầu tới cuối y đều là dựa theo ý của Hạng Thành mà làm việc, nhưng vừa đến lúc gặp chuyện không may mà Hạng Thành liền vứt bỏ mình, không trách được Hạng Thành, muốn trách thì phải tự trách mình quá hèn.

Hạng Thành nói: "Chuyện không có chứng cớ vì sao cứ nói lung tung? Rõ ràng hoả hoạn của cửa hàng tổng hợp Hồng Quang và tiệc pháo hoa không có bất kỳ liên quan gì tới nhau, vì sao cứ phải liên hệ hai chuyện cùng một chỗ, chế tạo nhân tố bất an định?"

Hoàng Bộ Thành nói: "Chuyện đã như vậy rồi, bí thư Hạng, tôi cũng không biết làm sao bây giờ!" Những lời này của y rõ ràng mang tình tự đối kháng.

Hạng Thành nghe ra được điểm này, y đương nhiên hiểu rõ Hoàng Bộ Thành chế tạo loại dư luận này, mục đích là để lấy lòng mình, là để trút cục tức trong lòng mình, nhưng Hoàng Bộ Thành thật sự quá liều lĩnh, lần này chẳng những không khiến Trương Dương mất mặt, đưa quyền chủ động đến tay Trương Dương, tiểu tử đó tuyệt đối là hạng người được lý mà không buông tha người ta, hiện tại muốn hắn dừng tay chỉ sợ là rất khó.

*****

Hạng Thành nói: "Có gì mà khó đâu, ai gây rắc rối thì người đó gánh vác trách nhiệm, tôi ghét nhất chính là loại truyền thông vô trách nhiệm này, cái gì cũng nói ra được!"

Hoàng Bộ Thành lặng lẽ gật đầu, y bỗng nhiên có một loại cảm giác triệt để tuyệt vọng, loại tuyệt vọng này đến từ chính Hạng Thành, loại người như Hạng Thành tuyệt đối không phải là đối tượng có thể nguyện trung thành, Hoàng Bộ Thành nói khẽ: "Bí thư Hạng, tôi đi trước!"

Hạng Thành nói: "Anh hiểu ý của tôi chưa?"

Hoàng Bộ Thành không nói hiểu mà cũng không nói không hiểu, y chỉ nói khẽ: "Bí thư Hạng, tôi đi trước!"

Nhìn bóng dáng có chút cô đơn của Hoàng Bộ Thành, Hạng Thành có chút mê man, y không biết một câu cuối cùng của Hoàng Bộ Thành là có ý gì, nhưng Hạng Thành không hề cảm thấy áy náy, cho dù y minh bạch Hoàng Bộ Thành làm tất cả những điều này chỉ là để lấy lòng mình, trên quan tường kẻ vỗ mông có nhiều lắm, nhưng cho dù là vỗ cũng phải vỗ đúng, trong mắt Hạng Thành, Hoàng Bộ Thành phạm vào một sai lầm cực kỳ cấp thấp, đối phó với Trương Dương nhất định phải nắm chắc chứng cứ xác thực, loại hành vi này căn bản chính là tự rước lấy nhục.

Hoàng Bộ Thành sau khi ra khỏi văn phòng bí thư thị ủy, cảm thấy mũi có chút cay anh ấy, nếu không phải là vì đang ở nơi này, y có lẽ sẽ rơi lệ, lăn lộn nhiều năm ở trong quan trường, y đã sớm cho rằng tâm tính của mình đã tu luyện tới mức gặp phong ba không sợ hãi, nhưng khi chân chính đối mặt với loại hiện thực tàn khốc này, y vẫn cảm thấy đau lòng, tình cảm giữa người và người trong quan trường so với trong tưởng tượng của y thì còn lãnh khốc hơn, thậm chí đã vượt qua điểm mấu chốt mà y có thể thừa nhận, y bắt đầu minh bạch vì sao Hạng Thành có thể lên làm bí thư thị ủy, mà mình chỉ có thể dừng ở vị trí bộ trưởng tuyên truyền, tu vi bất đồng. Xảy ra vấn đề, Hoàng Bộ Thành không thể để Triệu Thụy Hỉ một mình lao lên ăn đạn, nhưng Hạng Thành thì sẽ không do dự, đừng nói hy sinh Triệu Thụy Hỉ, cho dù là hy sinh Hoàng Bộ Thành thì Hạng Thành cũng sẽ không bởi vậy mà nhíu mày chút nào.

Hoàng Bộ Thành không trách Hạng Thành, muốn trách thì chỉ có thể trách chính y, hết lần này tới lần khác phạm sai lầm, lúc trước Chu Hưng Dân phớt lờ Hạng Thành, mình thà đắc tội với tỉnh trưởng cũng ra sức giúp Hạng Thành, nhưng cuối cùng lại vẫn không được gì, Hạng Thành vẫn không vì thế mà đối đãi đặc biệt với mình, hiện tại xảy ra vấn đề, y sẽ một cước đá văng mình, trong mắt Hạng Thành chỉ sợ mình còn không bằng một con chó.

Hoàng Bộ Thành càng nghĩ càng đau đớn, cúi đầu đi đường suýt nữa thì đâm phải người đối diện.

Một giọng nói quen thuộc vang lên: "Lão Hoàng, làm gì thế? Trên đất có ví tiền à?"

Hoàng Bộ Thành ngẩng đầu lên, nhìn thấy phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương, y cười rất miễn cưỡng.

Đến loại cấp bậc này của bọn họ, nhãn lực của mỗi người đều là khá lợi hại, Tưởng Hồng Cương liếc một cái liền nhìn ra sự không bình thường của Hoàng Bộ Thành, y có chút kinh ngạc nói: "Lão Hoàng, làm sao vậy?"

Hoàng Bộ Thành nói: "Không sao... Không sao.. "Y muốn tránh ra.

Lại bị Tưởng Hồng Cương cầm tay giữ lại: "Trưa rồi, cùng nhau ăn cơm đi!"

Bên ngoài trời mưa, trong lòng thì loạn như ma, Hoàng Bộ Thành ma xui quỷ khiến thế nào lại không cự tuyệt lời mời của Tưởng Hồng Cương, hai người tới nhà ăn của Thú Thương viên, Thú Hương viên là cháu của Tưởng Hồng Cương mở, sinh ý bình thường, Tưởng Hồng Cương sở dĩ lựa chọn nơi này, chủ yếu là bởi vì nơi này thanh tĩnh, quan hệ của hắn và Hoàng Bộ Thành rất bình thường, cẩn thận ngẫm lại thì hình như đây là lần đầu tiên hai người ăn cơm nói chuyện riêng với nhau.

Bất kỳ chuyện gì cũng đều có mở đầu, tâm tình của Hoàng Bộ Thành hôm nay thật sự rất buồn bực, tuy rằng y không định tìm Tưởng Hồng Cương để thổ lộ, nhưng có người ăn bữa cơm với y, giết một chút thời gian cũng tốt.

Tưởng Hồng Cương hiển nhiên đã biết chuyện của nhật báo Bắc Cảng, sau khi hai người đối ẩm hai chén thì Tưởng Hồng Cương liền hướng đề tài về việc này. Tưởng Hồng Cương nói: "Lão Hoàng, tôi nghe nói Trương Dương hôm nay tới nhật báo xã Bắc Cảng bị người ta đánh. "

Hoàng Bộ Thành vẻ mặt bất đắc dĩ: "Bí thư Tưởng, anh đã bao giờ nghe Trương Dương chịu thiệt chưa?"

Tưởng Hồng Cương bật cười, trên thế giới này người có thể khiến Trương Dương chịu thiệt đúng là rất hiếm gặp.

Hoàng Bộ Thành nói: "Một mình hắn có thể đánh hơn năm mươi người ở nhà ăn trên đường Hải Phong, đám bảo vệ bình thường của nhật báo Bắc Cảng sao có thể là đối thủ của hắn, tôi cũng nghe nói một phiên bản, hắn đi tới nhật báo Bắc Cảng đánh Triệu Thụy Hỉ một trận, cho nên đám bảo vệ đó mới vây công hắn, hiện tại hắn thì đi rồi, đám bảo vệ thì bị cơ quan công an bắt lại. " Hoàng Bộ Thành rõ ràng đứng ở trên lập trường của nhật báo Bắc Cảng.

Tưởng Hồng Cương nói: "Lão Hoàng à, chuyện này có chút sơ xuất rồi!" Y không nói cụ thể là nhật báo Bắc Cảng hay là Hoàng Bộ Thành sơ xuất.

Nhưng trong lòng Hoàng Bộ Thành có thể nghe rõ ràng, Hoàng Bộ Thành nói: "Có một số việc không phải tôi có thể khống chế. "

Tưởng Hồng Cương thầm cười lạnh trong lòng, một đống tờ báo của Bắc Cảng có gan đăng loại tin tức có tính châm chích mười phần này, không có Hoàng Bộ Thành anh cho phép thì căn bản là không thể, hiện tại thì hay rồi, cảnh sát đã điều tra ra kết quả, cửa hàng tổng hợp Hồng Quang là bởi vì bị phóng hỏa mà cháy, không liên quan gì tới tiệc pháo hoa, chẳng khác nào bị người ta tát cho một cái, giờ thì Hoàng Bộ Thành anh phiền toái lớn rồi. Tưởng Hồng Cương sở dĩ mời Hoàng Bộ Thành đi ăn cơm, là vì nhìn thấy vẻ mặt mất mát chán nản vừa rồi của Hoàng Bộ Thành, Tưởng Hồng Cương rất dễ suy đoán ra, Tưởng Hồng Cương nhất định ăn mắng ở chỗ Hạng Thành, từ cách xử thế làm người của Hạng Thành có thể nhìn ra, Hạng Thành là người không dám đảm đương, đám truyền thông Bắc Cảng dám nhất tề chỉ súng về phía Trương Dương, sau lưng khẳng định là bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành bảo kê, mà nếu như đi tìm nguồn gốc thì vẫn là Hạng Thành bày mưu đặt kế, nếu Hoàng Bộ Thành không phải vì lấy lòng Hạng Thành, tuyệt đối sẽ không chủ động làm ra loại chuyện đối địch với Trương Dương này, Tưởng Hồng Cương nói: "Chuyện này có chút phiền phức đấy, đám truyền thông này liên hệ hoả hoạn và tiệc pháo hoa vào một chỗ, phía Tân Hải cho rằng bọn họ là cố ý bôi nhọ hình tượng của chính phủ Tân Hải, tôi nghe nói bọn họ đã kháng tụng tới bộ tuyên truyền tỉnh ủy rồi. "

Lông mày Hoàng Bộ Thành nhíu chặt vào nhau, y cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, mượn rượu tiêu sầu càng sầu them, tâm thái rối rắm của y lúc này khiến cho người ta vừa nhìn là biết ngay.

Tưởng Hồng Cương nói: "Lão Hoàng, tôi thấy chuyện này không thể khinh thị, anh là lãnh đạo của bộ tuyên truyền thị ủy, phải chủ động một chút. "

Hoàng Bộ Thành nói: "Như thế nào là nên chủ động một chút. "

Tưởng Hồng Cương nói: "Trước tiên thông báo chuyện này với bí thư Hạng, để bí thư Hạng ra mặt phối hợp một chút là tốt nhất. " Những lời này của trước tiên thuần túy là xát muối lên vết thương của Hoàng Bộ Thành, hắn đã nhìn ra Hoàng Bộ Thành va vấp ở chỗ Hạng Thành, lại cố ý nhắc tới chuyện này, tuyệt đối là rắp tâm cố ý.

Hoàng Bộ Thành thở dài nói: "Bí thư Hạng nhật lí vạn ky, không có thời gian quan tâm tới loại việc nhỏ này. " Những lời này đã lộ ra sự bất mãn đối với Hạng Thành.

Tưởng Hồng Cương nói: "Tôi nói thật, anh chắc không muốn nghe. "

Hoàng Bộ Thành cầm chén rượu lên chạm với Tưởng Hồng Cương: "Bí thư Tưởng, nơi này chỉ có hai chúng ta, anh có gì thì cứ nói, trong lòng tôi giờ cũng rất uất ức. "

Tưởng Hồng Cương cùng hắn uống cạn chén này, sau đó nói: "Tôi từ góc độ của người bàng quan mà nhìn, chuyện này nhật báo Bắc Cảng không chiếm được chút lý nào, Tân Hải cháy bất kể trách nhiệm ở, là truyền thông của phương Bắc Cảng, cũng không nên phát ra một bài báo có tính châm chích mười phần như vậy, Tân Hải, Bắc Cảng căn bản chính là một thể, mọi người đều là người trong thể chế, phải có sự ăn ý bao dung cho nhau. "

Hoàng Bộ Thành nói: "Thì phải là quan lại bao che cho nhau!"

Tưởng Hồng Cương nói: "Câu này tuy không dễ nghe, nhưng rất nhiều lúc đúng là phải cần quan lại bao che cho nhau, chẳng lẽ mọi người cứ phải chống đối nhau, dỡ nhà nhau mới đúng à. "

Hoàng Bộ Thành nói: "Vì chuyện này tôi đã phê bình người có trách nhiệm tương quan một trận rồi. " Khi Hoàng Bộ Thành ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, y cũng bắt đầu rút mình ra, từ ý nghĩa nào đó mà nói thì y và Hạng Thành không hề khác nhau về bản chất, chẳng gì ngoài người kia quyết đoán hơn, tuyệt hơn, còn một người thì khá là rối rắm, vẫn tính là có chút tình người. Nhưng bất kể y rối rắm như thế nào, đến cuối cùng vẫn muốn bảo vệ mình.

Tưởng Hồng Cương nói: "Phải có người đứng ra gánh vác trách nhiệm, bằng không chuyện này sẽ không kết thúc. "

Hoàng Bộ Thành nói: "Nếu thật sự muốn tìm người gánh vác trách nhiệm thì tôi khẳng định là người có trách nhiệm lớn nhất!"

Tưởng Hồng Cương uống một ngụm rượu rồi nói: "Lão Hoàng à, tôi hôm nay uống hơi nhiều, tính tình của tôi anh cũng biết, trong lòng không giấu được chuyện. Tính tình của anh thì tôi cũng rõ, tôi rất thưởng thức anh, đối đãi với anh như lão đại ca. "

Hoàng Bộ Thành biết rõ hắn đang nói dối, nhưng nghe thấy thì trong lòng vẫn rất ấm áp dễ chịu, những lời này Hạng Thành sẽ không nói, có lẽ y biết nói, chỉ là khinh thường không thèm nói, trong mắt bí thư Hạng, trước giờ không có Hoàng Bộ Thành y.

*****

Hoàng Bộ Thành nói: "Bí thư Tưởng, anh nói đi! Tuy rằng chúng ta bình thường không bàn chuyện sâu xa bao giờ, nhưng trong lòng tôi thật sự cũng rất thích anh!" Y tất nhiên cũng không phải là nói thật, trước đây y một mực là tùy tùng trung thành nhất bên cạnh Hạng Thành, trong lựa chọn bí thư thị ủy tương lai, y trăm phần trăm là đứng cùng một phía với Cung Hoàn Sơn. Nhưng Hạng Thành đã mấy lần làm y lạnh lòng, thành ra cũng nảy sinh cái nhìn khác về Cung Hoàn Sơn.

Tưởng Hồng Cương nói: "Lần này tỉnh trưởng Chu tới đây, để lộ ra một ý tứ, trong ban thường ủy Bắc Cảng chúng ta có lẽ sẽ có chút biến hóa. " Ngữ khí của hắn tuy rằng rất bình thản, nhưng Hoàng Bộ Thành lại nghe mà hết hồn, có biến hóa là có ý gì? Chính là có thể gia tăng cũng có thể giảm bớt, khả năng lớn hơn là giảm bớt một và gia tăng một, nếu những lời này là Chu Hưng Dân để lộ ra thật, như vậy trong mắt Chu Hưng Dân, người không được y thích nhất tất nhiên là mình, khi Chu Hưng Dân phớt lờ Hạng Thành, là mình kiên trì làm đá kê chân cho Hạng Thành, Chu Hưng Dân đã ở ngay tại đương trường nói móc mình.

Lần này Chu Hưng Dân tới đây, người mù cũng có thể nhìn ra y chống lưng cho Trương Dương, Trương Dương thân là bí thư thị ủy Tân Hải, chen chân vào thường ủy Bắc Cảng cũng không tính là một chuyện quá đột ngột, nếu trong thường ủy bỏ đi một...

Trán Hoàng Bộ Thành bắt đầu bắt đầu đổ mồ hôi, trước đây y sẽ không cho rằng người đầu tiên bị loại chính là mình, nhưng hiện tại trong chuyện này rõ ràng là y đuối lý, chẳng khác nào y cho người khác một cơ hội, Trương Dương nếu trong chuyện này chế tạo văn chương, tiếp tục làm to chuyện lên, không bài trừ khả năng tỉnh lý sẽ tham gia, chuyện càng lớn thì truy cứu trách nhiệm càng sâu, đến cuối cùng khẳng định sẽ truy cứu đến trên người mình, với lòng dạ của Hạng Thành, y sẽ không thể lên tiếng đỡ mình, Hoàng Bộ Thành càng nghĩ càng kích động.

Tưởng Hồng Cương nói xong những lời vừa rồi, luôn đang lặng lẽ quan sát biến hóa trong vẻ mặt của Hoàng Bộ Thành, hắn rất hợp thời nói ra một câu: "Lão đại ca, anh làm người quá thực thà, tôi thực sự không muốn nhìn thấy anh bị người ta lợi dụng!"

Hoàng Bộ Thành uống được một nửa ngụm rượu thì bị hắn làm cho sặc, quay đầu sang bên ho khan kịch liệt, nước mắt cũng chảy ra, y thật lòng muốn khóc, Hạng Thành quá vô tình, y oan uống mà! Một câu lão đại ca của Tưởng Hồng Cương vô hình đã kéo gần khoảng cách giữa bọn họ, Hoàng Bộ Thành đã ngừng ho, cầm khăn tay lau mắt, nói: "Lão đệ, tôi cũng không nói gì cả, anh là người thông minh, hiện tại tôi thật sự là đang rất khó xử!"

Tưởng Hồng Cương nói: "Trên đời này không ai nợ ai gì cả, lão đại ca, tôi hỏi anh, anh cảm thấy giữa người và người ở chung với nhau quan trọng nhất là gì?"

Hoàng Bộ Thành mấp máy môi, trong đầu y toàn là ánh mắt lãnh khốc của Hạng Thành, trong lòng thật sự rất lạnh, giữa người và giữa ở chung với nhau quan trọng nhất là gì? Tưởng Hồng Cương nếu đã hỏi ra vấn đề này, không nghi ngờ gì nữa đã nhìn thấu y lúc này rốt cuộc đang rối rắm vì cái gì?

Tưởng Hồng Cương nói: "Tôn trọng! Bất kể cao thấp quý hèn, người và người ở chung quan trọng nhất chính là tôn trọng, thiếu tôn trọng tối thiếu thì loại quan hệ đó tất nhiên là bệnh trạng!"

Hoàng Bộ Thành nhìn Tưởng Hồng Cương, cổ họng y bất giác lay động mấy cái, tôn trọng! Không sai, giữa người và người với nhau quan trọng nhất là tôn trọng, Hạng Thành anh đối với tôi thiếu tôn trọng, anh tuy rằng là bí thư thị ủy, nhưng anh không thể thủy chung bày ra tư thái cao cao tại thượng với tôi được, tôi cũng là người, tôi cũng cần tôn trọng! Hoàng Bộ Thành cầm chén rượu lên: "Lão đệ, vì những lời này tôi kính anh!"

Hai người lại uống một ly, nội tâm bị Hạng Thành xé rách thành mảnh nhỏ của Hoàng Bộ Thành đã dần dần bị cồn hàn lại, y thấp giọng thỉnh giáo: "Lão đệ, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, anh giúp tôi ra chủ ý đi. "

Tưởng Hồng Cương nói: "Phương pháp thường dùng nhất khi đánh cờ vua!"

Thí tốt giữ soái! Tiêu chuẩn cờ vua của Hoàng Bộ Thành không tồi, y đương nhiên minh bạch ý tứ của Tưởng Hồng Cương, nhưng lấy Triệu Thụy Hỉ ra khai đao, y thực sự chút cắn rứt lương tâm.

Tưởng Hồng Cương nói: "Chưa chắc nhất định phải bắt người có trách nhiệm, nếu đã tạo thành ảnh hưởng ác liệt, phải chủ động tiêu trừ loại ảnh hưởng này, công khai xin lỗi có phải là chuyện khó khăn gì đâu, mặt mũi là nhờ người khác cho, càng sớm tỏ thái độ thì càng có thể khống chế ảnh hưởng của chuyện này trong phạm vi hiệu quả.

Hoàng Bộ Thành nói: "Nhưng Trương Dương... " Y lo lắng Trương Dương sẽ không chịu để yên.

Tưởng Hồng Cương nói: "Chuyện bên Trương Dương để tôi giải quyết!"

Hoàng Bộ Thành nhìn Tưởng Hồng Cương, y bỗng nhiên nghĩ đến quan hệ giữa mình và Tưởng Hồng Cương còn lâu mới tới mức để hắn tận tâm hết sức với mình như vậy, nguyên nhân chỉ có một, bởi vì y còn có giá trị lợi dụng đối với Tưởng Hồng Cương, so với thái độ của Hạng Thành, Hoàng Bộ Thành thích Tưởng Hồng Cương hơn, tuy rằng cũng là lợi dụng, nhưng một người có thể cho y sự tôn trọng, có lẽ Hạng Thành vĩnh viễn không biết tôn trọng đối với một người có nghĩa là gì.

Bệnh tình của Trương đại quan nhân không hề bởi vì đánh nhau với đám bảo vệ của tòa soạn báo mà giảm bớt, ở Bắc Cảng bôn ba cả một buổi sáng, lúc buổi chiều khi hắn về tới văn phòng của mình, lại hắt xì tiếp, hơn nữa không dấu hiệu tốt, đan điền đau đớn trở nên càng lúc càng kịch liệt, hắn rất muốn tu luyện đại thừa quyết, để làm thuận kinh mạch, nhưng kinh mạch của hắn giống như bị người ta khóa lại, nội tức bị giam cầm trong đó không thể phá cửa mà ra.

Trương Dương gọi Chu Sơn Hổ vào trong phòng, hắn đưa ra một yêu cầu khiến Chu Sơn Hổ nghẹn họng nhìn trân trối: "Hổ tử, cậu đánh tôi đi!"

Chu Sơn Hổ cho rằng hắn đang nói đùa: "Bí thư Trương... Ngài nói gì?"

Trương Dương chỉ vào bụng mình: "Vào đây này! Đánh một quyền đi! Hắt xì!"

Chu Sơn Hổ gãi gãi đầu, lúc này mới nhìn ra Trương Dương không giống như là đang nói đùa.

Trương Dương nói: "Mau!" Chu Sơn Hổ lắc đầu, mỉm cười, hắn không dám.

Trương Dương nói: "Tôi bảo cậu đánh thì cậu đánh đi, đây là giúp tôi chữa bệnh!"

Chu Sơn Hổ cuối cùng cũng bị hai chữ chữa bệnh này thuyết phục, hắn giơ quyền đầu lên nhẹ nhàng đánh trúng bụng Trương Dương, Trương đại quan nhân tức giận nói: "Dùng sức chút, cứ như là đàn bà ấy!"

Chu Sơn Hổ lần này dùng tới năm phần sức, đánh vào bụng Trương đại quan nhân, Trương Dương cảm thấy đan điền chấn động, cảm giác đau lập tức giảm bớt một chút, hắn thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Tàm tạm, dùng sức hơn!"

Chu Sơn Hổ nói: "Anh không sao chứ?"

Trương Dương gật đầu nói: "Đến đây đi, dùng hết toàn lực!"

Chu Sơn Hổ lui một bước về phía sau, sau đó lao lên trước một bước, đánh mạnh vào bụng Trương Dương, bốp một tiếng, Trương đại quan nhân bị đánh cho thất tha thất thểu lui về phía sau, người va mạnh vào vách tường, sau đó nện mông xuống đất.

Chu Sơn Hổ sợ đến nỗi vội vàng bước lên đỡ hắn.

Trương Dương lại cười cười tư mình bò dậy: "Thoải mái quá, thực sự là con mẹ nó thoải mái quá! Hổ tử, cứ như vậy, đánh mạnh vào!"

Chu Sơn Hổ xác định Trương Dương thực sự là bảo mình đánh hắn, vì thể thi triển hết sức, quyền đầu như mưa đánh xuống người Trương đại quan nhân, quyền cước của Chu Sơn Hổ vốn cũng có chút cơ sở, về sau đi theo bên cạnh Trương Dương được hắn chỉ điểm, cũng tiến bộ thần tốc, người thường căn bản không chịu được hai ba quyền của hắn, nhưng vị Trương đại quan nhân trước mắt này, hắn đánh lên người Trương Dương, quyền đầu đánh càng nặng thì Trương đại quan nhân mặt mày càng hớn hở, miệng một mực kêu thoải mái, hắn tuyệt đối không phải là ngụy trang, dưới trọng kích của Chu Sơn Hổ, đan điền của hắn tựa hồ cuối cùng cũng mở ra một khe nhỏ, nội tức từ trong đan điền thấu vào kinh mạch, có điều tác dụng mà phương thức này mang đến dù sao cũng hữu hạn, đến Trương đại quan nhân thì không sao, Chu Sơn Hổ lại mệt trước, lè lưỡi thở như chó, đặt mông ngồi xuống đất, vẻ mặt cầu xin, hổn hển nói: "Bí thư Trương... anh Trương, tôi gọi anh là đại gia được chưa. Anh đừng bảo tôi đánh nữa, tôi sắp mệt chết rồi. "

Chu Sơn Hổ mệt chết khiếp, Trương đại quan nhân thì trái lại càng lúc càng có tinh thần, có điều thằng cha này vẫn cảm thấy còn cần thêm chút nữa, thở dài nói: "Hổ tử, uống công tôi chỉ điếm lâu như vậy, võ công của cậu sao chẳng tăng được tí nào thế.... Hắt xì!"

Chu Sơn Hổ nghỉ ngơi trong chốc lát mới có khí lực nói chuyện: "Bí thư Trương.. Tôi chưa từng thấy ai như ngài, thích bị người khác đánh... Tôi hiện tại nhìn rõ rồi, mấy gã bảo vệ của tòa soạn báo đó có thể đến gần ngài... là ngài cố ý... "

Trương đại quan nhân tuy rằng đã cảm thấy thư thái hơn một chút, nhưng vẫn chưa khôi phục đến trạng thái bình thường, hắn trở lại bàn làm việc của mình rồi ngồi xuống, lúc này Thường Hải Tâm gọi điện thoại tới hỏi bệnh tình của hắn.

Trương Dương nói: "Tốt hơn nhiều rồi, em đừng lo lắng, nghỉ ngơi chút sẽ không sao. "

Thường Hải Tâm nhỏ giọng dặn dò: "Đừng có làm việc nữa, anh nghỉ bệnh mấy ngài đi, buổi tối anh tới Bắc Cảng, em sẽ chiếu cố anh. "

Trương Dương cười ha ha, sau đó lại ho khan, Thường Hải Tâm ở đầu kia điện thoại không khỏi có chút lo lắng: "Anh mau xin nghỉ đi, nghỉ ngơi cho tốt nghe chưa hả, nếu anh vì bệnh mà có chuyện gì thì em biết làm sao?"

Trương Dương nói: "Không sao, với sức khỏe của anh thì tuyệt đối không bất kỳ vấn đề gì. "

Vừa gác mày thì di động lại đổ chuông, là phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương gọi tới, Trương Dương bắt máy, nghe thấy tiếng cười to sang sảng của Tưởng Hồng Cương, cười xong rồi, Tưởng Hồng Cương mới nói: "Bí thư Trương, nghe nói anh hôm nay bị người ta đánh!"

Trương đại quan nhân hắt xì một cái, rút khăn ra lau mũi: "Bí thư Tưởng, ngài không phúc hậu gì cả, biết tôi bị người ta đánh anh còn cao hứng như vậy ư?"

Tưởng Hồng Cương nói: "Khổ nhục kế!" trong mắt hắn. Trương Dương đang chơi khổ nhục kế

Trương đại quan nhân nói: "Trời đất chứng giám, tôi thực sự không phải chơi khổ nhục kế, hôm nay là sinh bệnh thật, bị người ta đánh cho một trận. " Hắn không nói dối, có điều không không nói thật, bổn ý của hắn là không muốn chơi khổ nhục kế, nhưng hôm nay không biết mắc cái bệnh gì, bị người khác đánh hắn lại có một loại cảm giác thoải mái vô cùng, Trương đại quan nhân thầm nghĩ, mình hôm nay không phải phạm tiện ư, ngứa da à?

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)