Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1019

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1019: Ngẫu nhiên gặp
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Tối hôm đó Tần Thanh tới Bắc Cảng, Trương Dương khi biết được chuyện này thì cô ta đang cùng Thường Hải Tâm mua sắm ở thành Hàn Quốc Bắc Cảng, hai người mua không ít đồ, bảo Trương Dương tới cửa ra đón họ.

Trương Dương tới cửa thành Hàn Quốc thì nhìn thấy hai người trong tay đều cầm một cái túi rất to, hắn đẩy cửa xuống xe, giúp đỡ họ đặt đồ vào cốp, tràn ngập hiếu kỳ nói: "Mua cái gì mà nhiều thế?"

Tần Thanh nói: "Quần áo, Hải Tâm giới thiệu cho tôi đi mua một ít đồ thời trang, giá ở đây so với giá ở chợ thì rẻ hơn nhiều. "

Trương Dương cười nói: "Hiện tại hàng giả của thành Hàn Quốc tràn ra, cẩn thận mua phải hàng giả đó. "

Thường Hải Tâm nói: "Tôi quen ông chủ ở đó, người Hàn Quốc, hắn cũng không kinh doanh hàng giả. "

Trương Dương nói: "Hải Tâm từ lúc nào trở nên sính ngoại như vậy. "

Thường Hải Tâm trợn mắt lườm hắn một cái, Tần Thanh cười nói: "Lái xe!"

Trương Dương sau khi khởi động ô tô mới hỏi: "Bí thư Tần, đi đâu?"

Thường Hải Tâm nói: "Đi ăn thịt nướng Hàn Quốc. "

Trương đại quan nhân không khỏi thở dài: "Thứ đó có gì mà ngon đâu? Văn hóa ẩm thực của Hàn Quốc so với mỹ thực của Trung Hoa chúng ta thì còn kém cả ngàn dặm, đồ nướng của bọn họ so với đồ nướng Tân Cương của chúng ta thì cũng kém xa, hay là tôi mời hai người tới nhà hàng Thổ Lỗ ăn đồ Tân Cương nhé. "

Thường Hải Tâm cười nói: "Tùy, dù sao cũng là anh mời khách, đi đâu cũng được. "

Trương Dương chở hai người tới nhà hàng Thổ Lỗ, nhà hàng Tân Cương này là một bác gái Duy Ngô Nhĩ mở, đồ ăn Tân Cương rất tiêu chuẩn, đương nhiên để thích ứng với khẩu vị của người nội địa. Đối với đồ ăn cũng tiến hành thay đổi không ít, gia tăng những món mà người nội địa thường ăn.

Trương đại quan nhân gọi thịt dê nướng, gà, trà sữa...

Tần Thanh nhìn một bàn đầy đồ ăn, không khỏi nói: "Không cần phải long trọng như vậy đâu, lãng phí là đáng xấu hổ, anh có biết hay không!"

Trương Dương nói: "Hôm nay là ngày đáng chúc mừng. "

Thường Hải Tâm nói: "Chị Thanh, chị thấy chưa. Chị vừa tới anh ấy đã cao hứng như vậy đấy. "

Mặt Tần Thanh nóng lên. Trong lòng lại rất ngọt ngào, nói: "Nói hưu nói vượn, hắn không phải vì chuyện này. Vả lại tôi tới là tìm em, không phải tìm hắn. " Lời này lộ ra ý tứ giấu đầu lòi đuôi.

Trương Dương cười nói: "Chị Thanh tới tôi đương nhiên cao hứng rồi, đây là lần đặc biệt, hôm nay tôi là song hỷ lâm môn, còn có một đại sự được giải quyết. "

Thường Hải Tâm biết Trương Dương gần đây bởi vì vấn đề tài chính của khu bảo lưu thuế nhập khẩu mà rất đau đầu, cô ta kinh hỉ nói: "Anh tìm thị lý xin tiền được rồi à?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Em cho rằng bí thư Hạng hảo tâm vậy ư?"

Tần Thanh cười nói: "Trương Dương à Trương Dương, em sao phát hiện anh bất kể đến đâu cũng đều không quan hệ tốt được với lãnh đạo thế nhỉ?"

Trương đại quan nhân cười hắc hắc nói: "Chúng ta không phải là quan hệ rất tốt ư?"

Câu này khiến Tần Thanh và Thường Hải Tâm đều đỏ mặt, Tần Thanh gắt: "Miệng chó không mọc được ngà voi, đáng đánh!"

Thường Hải Tâm nghe thấy câu này, không khỏi bật cười. Cô ta kể lại chuyện Trương Dương hai ngày trước đi đâu cũng ăn đòn, Tần Thanh cười nói: "Nếu thích bị đánh như vậy thì lát nữa vừa hay bắt anh ra thử công phu. "

Trương đại quan nhân nói: "Ai sợ ai chứ!"

Thường Hải Tâm nói: "Còn chưa nói chuyện vui khác. "

Trương Dương nói: "Cũng không tính là chuyện vui gì, vấn đề tài chính được giải quyết rồi, Tiêu Quốc Thành đáp ứng trước tiên cho anh mượn năm trăm triệu, có điều hắn cũng có điều kiện, bản kế hoạch đầu tư này anh còn chưa xem. " Trương Dương đưa bản kế hoạch đầu tư của Tiêu Quốc Thành cho Thường Hải Tâm.

Thường Hải Tâm xem một chút rồi nói khẽ: "Em thấy không có vấn đề gì, Tiêu Quốc Thành không ngờ hảo tâm như vậy, thoáng cái đã cho anh mượn năm trăm triệu rồi. Các anh có quan hệ gì?"

Tần Thanh cũng có nghi vấn đồng dạng, có thể khiến một người không chút do dự lấy ra năm trăm triệu cho hắn sử dụng, chứng tỏ quan hệ của Trương Dương và Tiêu Quốc Thành không bình thường.

Trương Dương nói: "Cũng không có quan hệ đặc thù gì, thân thể của hắn không tốt, anh giúp hắn khám bệnh, hắn không thích nợ nhân tình, cho nên dùng phương thức này để bồi thường một chút, đương nhiên khoảng tiền này cũng không phải là cho không, anh nếu không đáp ứng yêu cầu đầu tư của hắn, hắn sẽ coi như là cho anh vay ngắn hạn, chẳng những lấy lại vốn mà còn lấy cả lãi nữa. "

Tần Thanh lật xem bản kế hoạch, mỉm cười: "Bản kế hoạch này làm rất chu đáo, cũng rất công bình, xem ra Tiêu Quốc Thành này sớm có chuẩn bị đầu tư vào khu bảo lưu thuế nhập khẩu rồi, anh tìm hắn hỗ trợ, vừa hay đúng ý muốn của hắn. "

Trương đại quan nhân nói: "Anh hiện tại vẫn không nghĩ thông, trong chuyện này anh có phải chịu thiệt không?"

Tần Thanh cười nói: "Ít nhất em không nhìn thấy vấn đề gì cả, một thương nhân thành công tuyệt đối sẽ không ham tiểu tiện hỏ, nhất là thương nhân làm ăn với chính phủ, thường thường sẽ nghĩ lâu dài, em không biết Tiêu Quốc Thành, anh nên tự tìm hiểu, người này rốt cuộc là chỉ mong kiếm lợi hay là có tầm mắt xa rộng, anh nên đánh giá công bình. "

Trương Dương nghĩ nghĩ: "Anh thật sự có chút nhìn không thấu, người này quá sâu, tạo cho anh cảm giác sâu không lường được!"

Thường Hải Tâm nói: "Bất kể hắn là một người như thế nào, hiện tại người ta nguyện ý bỏ ra năm trăm triệu để giải quyết cái nguy trước mắt cho anh, từ điểm này cũng có thể nhìn ra hắn không muốn hại gì anh, chỉ cần theo trình tự chính quy thì đối với anh là trăm lợi mà không có lấy một hại. "

Trương Dương cười nói: "Anh cũng không có thù với tiền, hôm nay Tiêu tiên sinh nói một câu khiến anh giống như thể hồ quán đỉnh. "

Tần Thanh, Thường Hải Tâm đều nhìn hắn đầy thâm tình, họ thích bộ dạng nói chuyện của Trương Dương, hăng hái, lòng tin mười phần.

Trương Dương nói: "Hắn nói, trong mắt thương nhân, trên đời này vạn sự vạn vật đều là sinh ý, khu bảo lưu thuế nhập khẩu tất nhiên cũng là sinh ý, đơn giản là khác nhà cái thôi, hắn làm ăn thì hắn cầm cái, chính phủ làm việc thì quan viên cầm cái, so sánh thương nhân cùng với quan viên thì người sau có một ưu thế lớn nhất, đó chính là chính sách, trên đời này không có mánh lới nào có sức hấp dẫn hơn chính sách. "

Tần Thanh nghe xong cũng lâm vào trầm tư, qua một hồi lâu mới vỗ tay tán dương, cô ta thấp giọng khen: "Người này nhìn việc rất thấu triệt, tuy rằng nói hơi tục một chút, nhưng cũng có đạo lý, vạn sự vạn vật đều là một loại kinh doanh, chúng ta thân là cán bộ vì quốc gia, trên thực tế chính là kinh doanh vì quốc gia, kinh doanh vì nhân dân. Đánh giá một cán bộ có xứng với chức hay không chính là nhìn kết quả kinh doanh của hắn, là lời hay lỗ, có chân chính đạt được lợi ích cho quốc gia hay không, có chân chính mưu cầu phúc lợi cho nhân dân hay không?"

Thường Hải Tâm nói: "Dựa theo ý nghĩ của hắn, như vậy tòng chính chẳng phải là rất đơn giản, tiêu chuẩn đánh giá chính tích của một người chẳng phải là từ hiệu quả và lợi ích mà hắn mang lại ư!"

Tần Thanh nói: "Một cán bộ ngay cả xây dựng kinh tế cũng làm không tốt, một cán bộ không giúp được người dân thoát khỏi cảnh nghèo, bất kể là như thế nào cũng không xứng là cán bộ tốt trên ý nghĩa chân chính. Tiêu Quốc Thành có thể nói là nhìn thấu bản chất của sự tình. "

Trương Dương nói: "Anh có được tính là một cán bộ tốt không?"

Thường Hải Tâm nói: "Theo em thấy, trước mắt coi như vẫn xứng. "

Tần Thanh mỉm cười nói: "Một đường thăng chức, một bước lên mây, còn trẻ vậy đã là bí thư thị ủy Tân Hải, điểm này chứng minh lãnh đạo vô cùng hài lòng với thành tích công tác của anh. "

Trương đại quan nhân nói: "Anh không quan tâm các lãnh đạo nhìn thấy nào, chỉ cần các em hài lòng với anh là được rồi. "

Ánh mắt của Thường Hải Tâm và Tần Thanh gặp nhau, hai người đều lộ ra vài phần ngượng ngùng, họ trong lòng biết rõ quan hệ của nhau, Trương Dương này đúng là ma tinh trong số mạng của họ, thế nhưng họ lại cứ cùng thích một người, không thể kiềm chế được.

Trương Dương hỏi bệnh tình của Tần Truyền Lương, Tần Thanh nói: "Cảm mạo bình thường thôi, hiện tại đã ổn rồi. "

Trương Dương nói: "Chú Tần lớn tuổi rồi, em tận lực khuyên nhủ chú đừng để chú làm việc vất vả, công trình tu sửa chùa Thu Hà có thể không làm mà. "

Tần Thanh nói: "Em đã khuyên vô số lần rồi, nhưng ông ấy cả đời si mê nhất chính là chuyện của phương diện này. "

Trương Dương gật đầu nói: "Cuối tháng anh sẽ tới Đông Giang. "

Tần Thanh nói: "Chuyện Tiểu Tĩnh kết hôn à?"

Trương Dương nói: "Em cũng nhớ nhỉ!"

Tần Thanh có chút oán trách trừng mắt lườm hắn một cái, mình và Trương Dương tuy rằng là không danh không phận, nhưng trên thực tế cô ta cũng là chị dâu của Triệu Tĩnh, em gái của chồng kết hôn mình đương nhiên phải chú ý rồi.

Thường Hải Tâm nói: "Đến lúc đó chúng ta đều đi. "

Trương Dương cười nói: "Đương nhiên là phải đi rồi, người một nhà vừa hay mượn cơ hội này tụ họp chút. "

Tần Thanh gắt: "Ai là người một nhà với anh, uống chút rượu vào là nói hưu nói vượn. "

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Vậy chúng ta có phải là... "

Điện thoại của Thường Hải Tâm đột nhiên đổ chuông, là Thường Hải Thiên gọi tới, thì ra Thường Hải Thiên tối nay phải ở bộ chỉ huy khu bảo lưu thuế nhập khẩu để trực, đặc biệt bảo Thường Hải Tâm tới ở với chị dâu cho đỡ buồn.

Thường Hải Tâm nói rõ tình huống với Trương Dương, cô ta đứng dậy đi trước, Thường Hải Tâm rất giỏi hiểu ý người ta, cô ta biết Tần Thanh và Trương Dương lâu như vậy rồi không gặp nhau, tất nhiên có rất nhiều điều muốn nói riêng, tuy rằng cô ta cũng nhìn ra Trương Dương đã lộ ra một loại tà niệm nào đó, nhưng dưới trạng thái tỉnh táo, cô ta vẫn có chút xấu hổ, có một số việc vẫn cần lảng tránh.

*****

Sau khi Thường Hải Tâm rời khỏi, Tần Thanh nói: "Hải Tâm không phải là vì em nên đặc biệt tránh đi chứ?"

Trương Dương nói: "Tối nay Thường Hải Thiên quả thực phải trực, khi hắn trực Hải Tâm đều về ở với chị dâu. "

Tần Thanh nói: "Vậy anh chẳng phải là cô đơn gối chiếc ư?" Khi bọn họ ở riêng với nhau, Tần Thanh sẽ không có nhiều cố kỵ, bắt đầu trêu Trương Dương.

Trương đại quan nhân cười nói: "Thật ra anh cũng không quan trọng việc này lắm, năng lực khống chế của anh vẫn rất mạnh. "

Tần Thanh mặt đỏ bừng nói: "Em không biết. "

Trương Dương nói: "Em nên biết rõ nhất mới đúng. "

"Em sao mà biết được... " Giọng nói của Tần Thanh rõ ràng có chút động tình.

Trương đại quan nhân nhẹ nhàng dùng chân cọ vào đùi cô ta, nói khẽ: "Này, hai ta có phải nên tìm chỗ nào đó để nói chuyện riêng không?"

Tần Thanh gật đầu, ngoan ngoãn đứng dậy, khi hai người cùng nhau rời khỏi nhà ăn, Trương Dương gặp một người quen, chính là Viên Hiếu Thương, ông chủ khách sạn vương miện, bên cạnh Viên Hiếu Thương còn có một vị thiếu phụ xinh đẹp, và một đứa bé trai hoạt bát, thiếu phụ là Hộ Minh Diễm vợ hắn, bé trai là Viên Quang Đại con trai hắn.

Viên Hiếu Thương lúc ban đầu không chú ý tới Trương Dương, chỉ khi hai người đồng thời đi tính tiền, cho nên đi đối diện nhau, nếu Viên Hiếu Thương trước đó nhìn thấy Trương Dương và Tần Thanh đi cùng nhau, hắn sẽ không chủ động chào hỏi, có đôi khi, có một số tình cảnh vẫn không thấy là tốt hơn.

Nhưng nếu đã gặp thì không chào hỏi cũng ngại, Viên Hiếu Thương mỉm cười đi tới: "Bí thư Trương, khéo vậy?"

Trương Dương cười nói: "Đúng là rất khéo, anh sao cũng tới quán ăn Tân Cương ăn cơm à?"

Viên Hiếu Thương giới thiệu cho với con với Trương Dương, Trương Dương nhìn thấy con trai của Viên Hiếu Thương đáng yêu như vậy, cười cười xoa đầu Viên Quang Đại. Hắn nói với Viên Hiếu Thương: "Vị này là lãnh đạo cũ của tôi, hôm nay đến Bắc Cảng đi công tác, đặc biệt đặc biệt mời cô ta ăn cơm. "

Viên Hiếu Thương cười cười với Tần Thanh, hắn giành trả tiền, Trương Dương cũng không khách khí với hắn, bọn họ cùng nhau đi ra khỏi nhà ăn, vợ Viên Hiếu Thương dẫn con trai ra xe trước, Viên Hiếu Thương dừng lại nói với Trương Dương: "Bí thư Trương, chúng ta đã một đoạn thời gian rồi không ngồi với nhau, cuối tuần này Kì Sơn tới, anh có thời gian không, chúng ta tụ tập nói chuyện chút. "

Trong năm huynh đệ Viên gia, cảm giác của Trương Dương đối với Viên Hiếu Thương là tốt nhất, biết người này rất có đầu óc, lại thêm Viên Hiếu Thương nhắc tới Kì Sơn, có tầng quan hệ này, Trương Dương cũng ngại cự tuyệt, hắn gật đầu nói: "Được!"

Viên Hiếu Thương đang muốn cáo từ tôi bỗng nhiên nghe thấy từ xa truyền đến một tiếng thét chói tai, mấy người đồng thời ngẩng đầu nhìn, liền thấy một chiếc xe Buick màu đen dừng ở đó, con trai Viên Quang Đại của Viên Hiếu Thương bị hai tráng hán kéo lên ô tô, Hộ Minh Diễm vợ hắn thì bị người ta đẩy ngã xuống đất.

Trong nháy mắt, xe thương vụ đã phóng vụt đi.

Viên Hiếu Thương mắt đỏ rực lên, hắn hét lớn một tiếng rồi đuổi theo.

Trương Dương nhìn thấy tình hình không ổn, hắn ném chìa khóa xe cho Tần Thanh, cũng bước nhanh đuổi theo. Chiếc Buick đó đã từ bãi đỗ xe đi xuống đồi.

Viên Hiếu Thương tuy rằng khởi động sớm hơn Trương Dương, nhưng tốc độ của hắn so với Trương Dương thì chậm hơn rất nhiều, Trương Dương không không dọc theo đường, hắn trực tiếp chạy xuống đốc, nhảy từ hàng rào chắn thẳng xuống đốc. Khi hạ xuống đất thì chiếc xe Buick đó vừa hay đi lướt qua hắn.

Trương đại quan nhân chạy lên trước, sau đó dùng lực lượng kinh người nhảy bật lên, thân thể thành công nằm trên nóc xe Buick.

Mấy tên cướp Bên trong xe căn bản không ngờ tốc độ của Trương Dương lại nhanh như vậy, nghe thấy trên nóc xe phát ra tiếng bùm nặng nề. Đoán được Trương Dương đã hạ lên nóc. Lái xe đột nhiên phanh lại, muốn hất Trương Dương xuống xe.

Hai tay Trương đại quan nhân lại như nam châm, dính chặt lên nóc xe.

Xe Buick lại vọt lên.

Lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng rít chói tai, một mùi cao su cháy xộc lên.

Một thanh mã tấu từ dưới lên trên xuyên qua nóc xe, mũi dao lạnh như băng đâm sượt qua người Trương Dương.

Với năng lực của Trương đại quan nhân muốn chế phục người bên trong xe cũng không khó, nhưng hắn dù sao cũng có chút ném chuột sợ vỡ đồ, con trai Viên Quang Đại của Viên Hiếu Thương vẫn còn ở trong tay đối phương, nếu vạn nhất làm bị thương đứa nhỏ thì chẳng phải là mất nhiều hơn được ư.

Sau khi xe Buick gia tốc, thì lại phanh gấp, thân thể của Trương Dương theo quán tính trượt lên trước, người hắn trượt xuống vị trí kính chắn gió, một quyền đấm vỡ kính, sau đó thân thể hắn dùng tốc độ bất khả tư nghị từ cửa kính vỡ chui vào trong khoang lái.

gã nam tử ngồi ở ghế phụ rút mã tấu ra hung tợn đâm vào ngực Trương Dương, Trương đại quan nhân tóm lấy cổ tay hắn, thoáng cái đã bẻ gẫy cổ tay hắn, đoạt lấy mã tấu. Tên lái xe một tay cầm lái, một tay cầm dao đâm vào cổ Trương Dương.

Trong không gian chật hẹp, võ công của anh có cao minh đến mấy cũng không thi triển được. Chỉ có thể áp dụng chiến thuật vật lộn cận thân, Trương Dương dùng thanh mã tấu vừa cướp được để đỡ, hai con dao chạm nhau tóe lửa.

Sau khi Trương đại quan nhân đỡ một đao thì lập tức lật tay đâm ra, mã tấu hung hăng đâm vào bả vai phải của đối phương, tên lái xe đó đau đến nỗi hét thảm một tiếng hét thảm một tiếng, Trương Dương ném mã tấu đi, sau đó một chưởng chém vào yết hầu hắn.

Bên trong xe một gã tráng hán râu quai nón một tay tóm lấy Viên Quang Đại, một tay cầm mã tấu chỉ vào cổ họng Viên Quang Đại: "Buông... Buông vũ khí xuống... "

Trương Dương rút dao đâm vào vai tên lái xe ra, mã tấu dính máu thoát khỏi tay hắn bay đi, cắm thẳng vào trán tên đại hán râu quai nón, Viên Quang Đại lúc này sợ đến nỗi đã hôn mê bất tỉnh rồi, cũng may là thế nên nó mới không nhìn thấy cảnh máu tanh trước mặt.

Trương đại quan nhân trong khoảng thời gian ngắn đã liên tiếp đánh bại ba gã bắt cóc, hắn bế Viên Quang Đại đã ngất xỉu lên, lúc này xe Buick mất khống chế đã lái vào cầu Hồng Nhạn thành phố Bắc Cảng, trước tiên va chạm với một chiếc xe bánh mỳ trên đường, sau đó đổi hưởng va vào thành cầu.

Trương Dương mở cửa xe, lúc này xe đã hất đổ vòng bảo hộ cầu, đầu xe lao thẳng về phía trước, hai bánh trước đã bay lên không, Trương đại quan nhân ôm lấy Viên Quang Đại, vào khoảnh khắc chiếc xe lao ra khỏi cầu thì nhảy ra, hắn dùng thân thể để đỡ cho đứa bé, ngã lên trên cầu. Vừa hay nhìn thấy chiếc Buick đó lao ra khỏi cầu, vẽ một đường vòng cùng ở trong không trung rồi lao thẳng xuống sông.

Một chiếc Santana phanh lại không kịp đâm vào người Trương Dương, Trương đại quan nhân dùng thân thể bảo vệ Viên Quang Đại, tránh cho đứa nhỏ này bị đâm.

Khi Tần Thanh và Viên Hiếu Thương chạy đến hiện trường thì vừa hay nhìn thấy cảnh kinh tâm động phách này, Tần Thanh tim nhảy lên tới tận cổ họng, cô ta nhìn cảnh chiếc Santana đâm vào người Trương Dương, nước mắt đã không ngăn được mà trào ra.

Viên Hiếu Thương hét thảm: "Quang Đại... "

Ô tô chung quanh đều ngừng lại, tình huống ở hiện trường vô cùng hỗn loạn, người lái chiếc Santana đó đã xuống xe, sợ đến nỗi chân tay luống cuống.

Lúc này nhìn thấy Trương Dương lảo đảo đứng lên, hắn lắc đầu mắng tên lái xe đó: "Hỗn đản, anh có mắt không đấy? Muốn mưu sát à?"

Tần Thanh nghe thấy giọng nói của Trương Dương mới biết được hắn không sao, vội vàng che miệng mình lại, nhưng hai hàng nước mắt lại vẫn không ngừng chảy xuống.

Viên Quang Đại lúc này cũng tỉnh lại, nó trợn mắt nhìn nhìn, vẻ mặt mờ mịt, không biết tính mạng mình trong khoảng thời gian này đã đi đi lại lại giữa bờ sinh tử.

Viên Hiếu Thương lớn tiếng gọi tên con trai rồi liều mạng chạy tới chỗ bọn họ.

Trương Dương buông Viên Quang Đại ra, cười cười xoa xoa đầu nó: "Đi nào!"

Viên Quang Đại lúc này mới hồi phục lại tinh thần, lớn tiếng kêu ba ba, chạy tới, nhào vào trong lòng Viên Hiếu Thương, hai cha con ôm nhau khóc.

Hộ Minh Diễm cũng chạy đến, nhìn thấy con trai được cứu thì khóc không thành tiếng.

Viên Hiếu Thương đưa con trai cho vợ, mắt hắn đỏ bừng đi tới bên cạnh Trương Dương, Trương đại quan nhân hiện tại ít nhiều có chút thảm hại, nhưng hình tượng hiện tại của hắn trong mắt mọi người thì lại vô cùng rực rỡ.

Viên Hiếu Thương cầm tay Trương Dương, nói: "Bí thư Trương, cám ơn... " Trừ cám ơn ra thì hắn thực sự là không biết nên nói gì, hôm nay nếu không phải có Trương Dương, hậu quả không biết sẽ thế nào, phần nhân tình này hắn cho dù kết cỏ ngậm vành cũng không thể trả được.

Trương đại quan nhân thì cười cười, nói khẽ: "Ai cũng làm vậy cả. "

Trương đại quan nhân không phải là Lôi Phong sống, nhưng thằng cha này tuyệt đối không phải là hạng người thấy chết mà không cứu, khi lao ra cứu người là xuất phát từ bản năng, hắn cũng không nghĩ quá nhiều.

Con trai của Viên Hiếu Thương ở trung tâm thành phố Bắc Cảng bị người ta ngang nhiên bắt cóc, đây tuyệt đối không phải là việc nhỏ, đại ca của Viên Hiếu Thương là cục trưởng cục công an Bắc Cảng Viên Hiếu Công, loại đại án liên quan tới bắt cóc con tin đã đủ để cảnh sát coi trọng, huống chi người bị bắt cóc lần này là cháu của cục trưởng.

Viên Hiếu Công khi tới hiện trường thì sắc mặt xanh mét, bất kể kẻ bắt cóc là ai thì cũng đều là khiêu chiến quyền uy của cục trưởng công an là y, ngay cả cháu y cũng bị người ta ngang nhiên bắt cóc, có thể thấy được trị an của Bắc Cảng ác liệt đến bước nào.

Sau khi Viên Hiếu Công làm rõ tình huống thì đi tới bên cạnh Trương Dương, chính vì Viên Hiếu Thương khẩn cầu cho nên Trương Dương cũng chỉ có thể ở hiện trường tiếp nhận sự kiểm tra sức khoẻ lâm thời của bác sĩ, nếu không hắn đã sớm đi rồi.

*****

Viên Hiếu Công đầu tiên biểu đạt lòng biết ơn với Trương Dương, nếu nói trước đây y chủ động làm dịu mâu thuẫn với Trương Dương là xuất phát từ cân nhắc lợi hại thì lần này y đã thật lòng cảm kích Trương Dương, rất ít người có dũng khí như vậy, với thân phận và địa vị của thân phận, người ta căn bản không cần phải nịnh bợ mình, nhưng Trương Dương bất chấp nguy hiểm tới tính mạng để cứu lại Viên Quang Đại từ trong tay bọn cướp, cũng bảo vệ huyết mạch của Viên gia.

Trương Dương nói: "Viên cục, chuyện này anh đừng khách khí với tôi, tôi đã nói mấy lần rồi, ai cũng sẽ làm như vậy, thực sự không cần phải nói thêm nữa, chuyện này tôi cũng phải xin anh giúp đỡ, chuyện cứu Quang Đại anh trăm ngàn lần đừng tuyên dương ra ngoài, tôi không muốn rước lấy phiền toái không cần thiết. "

" Nhưng... "

Trương Dương nói: "Không nhưng gì cả, nếu thực sự tuyên dương chuyện này ra ngoài, rất nhiều người sẽ nói tôi có dụng tâm, thị lý vạn nhất bảo tôi báo cáo chuyện thấy việc nghĩa hăng hái làm này thì tôi đau đầu lắm. "

Nghe hắn nói như vậy, Viên Hiếu Công không nhịn được cũng có chút buồn cười, y phát hiện trên người Trương Dương có rất nhiều chỗ chân tình, Viên Hiếu Công quay sang nhìn cầu Hồng Nhạn, hiện tại xe đang được vớt lên, dựa theo lời Trương Dương nói thì bên trong xe có ba gã bắt cóc, nếu ba người đó không thể chui ra khỏi xe thì hôm nay chính là mất ba mạng người, Viên Hiếu Công nói: "Tôi sẽ tận lực giữ bí mật, nhưng chứng cung của anh thì khẳng định không thể thiếu được. "

Trương Dương nói: "Không tuyên dương ra là tốt rồi. "

Viên Hiếu Công nói: "Thân thể thế nào?"

Trương Dương hất hất tay, nói: "Không thành vấn đề, nếu thật sự muốn đâm gẫy xương tôi thì chẳng là phải lái xe tăng tới. "

Viên Hiếu Công cười nói: "Trước đây người khác đều nói bí thư Trương anh rất biết đánh, hiện tại tôi tin rồi. "

Trương Dương nói: "Chẳng những chẳng những rất biết đánh, còn đặc biệt chịu đòn giỏi nữa. Xe đâm cũng chẳng sao. " Hắn đứng dậy nói: "Tôi đi trước đây, có chỗ nào cần phối hợp thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sợ phiền toái lắm, lát nữa đám phóng viên tới rồi thì tôi lại lên trang nhất của báo, các lãnh đạo chẳng phải là sẽ mờ nhạt ư?"

Viên Hiếu Công bất đắc dĩ lắc đầu, y nói khẽ: "Bí thư Trương đi thong thả, ôm khác tôi sẽ đến nhà cảm tạ. "

Trương Dương xua tay, chen ra khỏi đám người đi tới xe của hắn, Tần Thanh sau khi xác định hắn không sao thì một mực ở trong xe đỗ cách xa đó chờ hắn, Trương Dương vừa trở lại, cô ta đã khởi động xe, lái tới ven biển không người mới dừng xe lại, chui vào lòng Trương Dương, ôm chặt lấy người hắn: "Anh bậy lắm, vì sao luôn không cần tính mạng như vậy, em rất lo cho anh. "

Trương Dương ôm Tần Thanh, hôn lên trán cô ta, ôn nhu nói: "Yên tâm đi. Anh về sau sẽ tận lực không làm những chuyện khiến em lo lắng. "

Tần Thanh véo tai hắn, nói: "Em không phải phản đối anh, chỉ lo cho anh thôi, với cái tính của anh, vĩnh viễn là chó không thể thôi không ăn cái đó. " Nói tới đây chính cô ta cũng không nhịn được mà phải bật cười.

Trương đại quan nhân nói: "Em mắng anh là chó thì em chính là cái đó, anh cả đời này sẽ cắn em. "

"Cút đi... "

Trong bóng đêm vang lên tiếng cá vàng ăn nước.

Khi Trương đại quan nhân và Thanh mỹ nhân ôn nhu triền miên thì công tác cứu vớt ở cầu Hồng Nhạn vẫn đang đang khẩn trương tiến hành, xe Buick rơi xuống sông được kéo lên, trong xe phát hiện hai cỗ thi thể, dựa theo miêu tả của Trương Dương thì chắc là vẫn còn một người nữa.

Viên Hiếu Công từ đầu đến cuối vẻ mặt ác liệt, căn cứ vào kết quả điều tra trước mắt thì một gã cướp trong đó có thể đã bỏ chạy.

Sau khi bố trí xong tình huống hiện trường, Viên Hiếu Công lái xe tới nhà Tứ đệ Viên Hiếu Thương ở Phú Cảnh Lệ thành tại trung tâm thành phố.

Viên Hiếu Công sau khi đến nơi mới mới phát hiện Nhị đệ Viên Hiếu Nông, Tam đệ Viên Hiếu Binh đều đã ngồi trong phòng khách, khiến Viên Hiếu Công khó chịu là, Viên Hiếu Nông không ngờ còn dẫn cả tình phụ Lưu Điềm của hắn tới.

Viên Hiếu Công cởi mũ cảnh sát xuống, Viên Hiếu Thương đi tới đón lấy mũ giúp hắn treo lên mắc.

Viên Hiếu Công chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống sô pha, nhận lấy chén trà mà Tam đệ Viên Hiếu Binh đưa tới, uống một ngụm rồi nói khẽ: "Quang Đại sao rồi?"

Viên Hiếu Thương định nói thì không ngờ Lưu Điềm đã giành trước: "Vừa rồi khóc ghê lắm, giờ thì ngủ rồi. "

Viên Hiếu Công nhíu mày, nói khẽ: "Tôi không hỏi cô, ở đây cũng không có chuyện của cô. " mặt Lưu Điềm đỏ bừng lên, Viên Hiếu Nông đánh mắt ra hiệu với cô ta, ý bảo cô ta mau ra ngoài.

Lưu Điềm hừ một tiếng, giậm giậm chân rồi xoay người cầm áo đi ra cửa.

Trong phòng khách chỉ còn lại bốn huynh đệ, Viên Hiếu Công lạnh lùng nhìn Viên Hiếu Nông: "Cô ta tới làm cái gì? Chuyện của Viên gia chúng ta, cậu dẫn một nữ nhân không liên quan tới làm gì hả? Còn nghĩ rằng chưa đủ loạn ư? Hả? Cậu mang cô ta tới đây rốt cuộc là để xem náo nhiệt hay là khoe khoang năng lực của cậu?" Viên Hiếu Nông cúi đầu giống như một con gà trống bại trận.

Viên Hiếu Công chỉ vào trán hắn, nói: "Lão Nhị, tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cậu ở bên ngoài phong lưu thế nào tôi mặc kệ. Nhưng cậu nhớ cho tôi, nơi này là Viên gia, tôi không cho phép cậu mang nữ nhân này tới rêu rao. "

"Đại ca, cô ta cũng xuất phát từ sự quan tâm.. "

"Giữ lại sự quan tâm đó, chúng tôi không cần!"

Viên Hiếu Công đứng bật dậy, lớn tiếng nói: "Cậu và Trương Lan vẫn chưa ly hôn, trong nhà cậu còn có hai đưa con gái, cậu mang nữ nhân đó tới đây cho ai xem? Cậu bảo Minh Diễm tiếp nhận cô ta như thế nào? Cậu bảo Quang Minh gọi cô ta là gì? Trong nhà gặp loại chuyện này, cậu không ngờ còn có lòng dẫn tình phụ tới tiêu diêu, cũng đúng là một thằng khốn nạn không ra gì. " Thật ra hai huynh đệ Viên Hiếu Binh và Viên Hiếu Thương đã sớm rất phê bình kín đáo cách làm của Viên Hiếu Nông tối nay, nhưng dù sao hắn cũng là nhị ca, hai người đều nể mặt hắn, Viên Hiếu Công thân là đại ca, y cũng mặc kệ, chửi Viên Hiếu Nông té tát một trận.

Viên Hiếu Công đứng lên không phải là muốn đi, mà là tới thư phòng của Viên Hiếu Thương, ba huynh đệ đều đi vào theo, biết rằng có một số chuyện phải giữ bí mật, tính tư mật trong phòng khách dù sao cũng không đủ.

Tới thư phòng của Viên Hiếu Thương, Viên Hiếu Thương khóa trái cửa phòng lại, Viên Hiếu Công ngồi xuống trước bàn, còn ba huynh đệ thì đều đứng đó.

Viên Hiếu Công không tiếp tục mắng lão Nhị nữa, y nói khẽ: "Quang Đại sao rồi?"

Lần này không có ai cướp lời, Viên Hiếu Thương nói: "Đại ca, nó đã ngủ rồi, bị kinh hãi là khó tránh khỏi, có điều em tin việc này sẽ không lưu lại ám ảnh cho nó. "

Viên Hiếu Công gật đầu nói: "Con cháu của Viên gia chúng ta đều rất giỏi. " Khi nói những lời này ánh mắt y cố ý mà như vô ý liếc qua mặt Viên Hiếu Nông, Viên Hiếu Nông luôn cảm thấy trong ánh mắt của đại ca tràn ngập vẻ trách cứ, hắn cúi đầu thấp.

Viên Hiếu Thương nói: "Lần này may mà có Trương Dương, nếu không phải hắn giúp đỡ, hậu quả khó lòng tưởng tượng. "

Viên Hiếu Công cảm thán nói từ đáy lòng: "Viên gia chúng ta nợ người ta một nhân tình không trả nổi. "

Y hé miệng, nói: " Huynh đệ chúng ta làm việc phải không thẹn với lương tâm, phải biết tri ân báo đáp, các cậu nhớ kỹ cho tôi, về sau không ai được phép đối địch với Trương Dương, ân oán trước đây phải từ bỏ, chỉ có chúng ta nợ người ta, không ai nợ chúng ta cả. " Những lời này của Viên Hiếu Công rõ ràng là nói với lão Nhị.

Viên Hiếu Nông gật đầu nói: "Đại ca, em nhớ kỹ rồi, về sau em thấy hắn là tránh. " Hăn biết mình tối nay chọc giận đại ca rồi, nói chuyện tất nhiên ngoan ngoãn hơn nhiều.

Viên Hiếu Binh nói: "Đại ca, chuyện này rất không tầm thường, có người dám ngang nhiên bắt cóc Quang Đại, chuyện này căn bản nhằm vào Viên gia của chúng ta. "


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1276)