Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1020

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1020: Thu liễm một chút
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Viên Hiếu Thương gật đầu nói: "Lúc trước xúi giục quan hệ giữa chúng ta và Trương Dương, ý đồ khiến chúng ta và hắn đánh nhau ngươi chết ta sống, tất cả là vì có người ở sau lưng bày kế, đại ca, em đoán rằng chuyện bắt cóc và chuyện trước kia có thể là cùng một người làm ra. "

Viên Hiếu Công nói khẽ: "Huynh đệ chúng ta ở Bắc Cảng nhiều năm như vậy, đắc tội với người cũng là điều khó tránh khỏi, tôi vẫn nhắc nhở các cậu, làm việc đừng có quá ngông nghênh, trong điểm này, lão Tam và lão Tứ làm không tồi, lão Nhị, cậu trong ba huynh đệ là người lớn tuổi nhất, nhưng làm việc xung động nhất, nói trắng ra là ngu xuẩn nhất, tôi hỏi cậu, lúc trước chiếc xe việt dã của Kiều Mộng Viện cậu vì sao mạo hiểm nhận?"

Viên Hiếu Nông lúng túng nói: "Em không biết bối cảnh của cô ta. "

Viên Hiếu Công nói: "Làm việc không thể thiếu can đảm, nhưng can đảm nhất định phải thành lập trên cơ sở tìm hiểu rõ căn cơ của người khác, người nào trêu được, người nào không trêu được nhận định phải phân rõ, các cậu đã làm sinh ý thì phải hiểu đạo lý hòa khí sinh tài, gây thù chuộc oán khắp nơi đến cuối cùng chỉ có thể biến thành tự mình thảm hại vô cùng. "

Viên Hiếu Binh nói: "Đại ca, hiện tại người khác rõ ràng muốn phó với chúng ta!"

Viên Hiếu Công nói: "Tôi đã nói với các cậu đừng gây chuyện, nhưng nếu chuyện thật sự rơi xuống đầu chúng ta thì cũng không được sợ, ai dám động vào huynh đệ chúng ta, thì tôi là người thứ nhất sẽ không bỏ qua cho hắn, người khác cướp tiền của anh thì có thể nhịn, đốt nhà anh cũng có thể nhịn, nhưng nếu đụng vào người nhà chúng ta thì tuyệt đối không thể nhịn. "

Viên Hiếu Nông nói: "Chỉ cần để em tra ra là ai làm chuyện này thì em sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn!"

Viên Hiếu Công lạnh lùng: "Lời độc địa ai cũng nói được, nhưng trước khi chưa làm được thì tốt nhất đừng có nói ra, cậu không phải là người chấp pháp, người ta vi pháp pháp luật thì tất nhiên sẽ có chế tài của pháp luật, điều tôi hiện tại cần các cậu làm là tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận!"

Viên Hiếu Binh nói: "Đại ca, người này luôn luôn ở sau lưng ra tay với chúng ta, cũng không phải chúng ta tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận là hắn sẽ thu tay lại. "

Viên Hiếu Công nói: "Người này vô cùng âm hiểm, ngay từ đầu đã xuống tay từ Hiếu Nông, nhắm chuẩn Hiếu Nông ham tiện nghi nhỏ, lợi dụng chiếc xe việt dã đó để khơi mào mâu thuẫn giữa chúng ta và Trương Dương, bởi vì sự khắc chế của chúng ta, chuyện này hắn không thể xúi giục thành công, mà hiện tại hắn lại ra tay với Hiếu Thương, lão Tam nói không sai, chúng ta cho dù tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận thì hắn vẫn sẽ ra tay với chúng ta, mục đích của hắn chính là muốn dồn chúng ta vào chỗ chết. "

Viên Hiếu Nông nói: "Vậy còn chờ gì nữa? Tìm hắn xử lý thôi. "

Viên Hiếu Công nói: "Trước khi chuyện chưa được sáng tỏ, chúng ta thường xuyên có động tác chỉ tổ cho đối phương nắm được càng nhiều nhược điểm, phải áp dụng chiến lược lấy tĩnh chế động, từ giờ trở đi, tôi hy vọng các cậu nhún mình mà làm người, kinh doanh nghiêm chỉnh, nhất định đừng để người ta nắm của thóp, các cậu hiểu chưa?" Ba huynh đệ cùng gật đầu.

Viên Hiếu Công xua tay, nói: "Lão Nhị ở lại!" Viên Hiếu Thương và Viên Hiếu Binh rời khỏi thư phòng.

Viên Hiếu Nông một mình đứng trước mặt đại ca, có chút bất an, hắn nói khẽ: "Đại ca, em về sau sẽ không mang Lưu Điềm tới đây nữa. "

Viên Hiếu Công nói: "Cậu chơi gái tôi mặc kệ, nhưng cậu không thể để nữ nhân đó tham gia vào sinh ý. "

Viên Hiếu Nông nói: "Đại ca, có phải lão Tứ mách lẻo hay không?"

Viên Hiếu Công nói: "Không cần hắn nói, cậu cho rằng mấy anh em cậu có thể qua được mắt tôi ư?"

Viên Hiếu Nông nói: "Đại ca, cô ta theo em lâu như vậy, cô ta cũng thật lòng đối với em, em chiếu cố thân thích của cô ta một chút cũng... "

Viên Hiếu Công chỉ vào mũi Viên Hiệu Nông gằn từng chữ: "Cậu muốn chiếu cố thì tự mình đi mà chiếu cố, đừng cho cô ta tham gia vào sinh ý của Viên gia, cậu rõ chưa?"

Viên Hiếu Nông cắn cắn môi, nói: "Đại ca, em rõ rồi. "

Viên Hiếu Công nói: "Cậu là lão Nhị, vốn nên là người có thể giúp tôi phân ưu nhất, nhưng nhìn những gì mà cậu làm mấy năm nay, cậu không những không giúp được gì, ngược lại không ngừng mang tới phiền phức cho tôi. "

"Đại ca, em..."

Viên Hiếu Công nói: "Lão Nhị, tôi hy vọng cậu có thể tỉnh táo một chút, đoạn thời gian gần đây, tận lực đừng có hành động gì, chuyện của lão Tứ, cậu không cần phải xen vào, cậu cứ lo tốt cho chính cậu là được. "

Viên Hiếu Nông nói: "Đại ca, em biết em đầu óc không linh hoạt bằng lão tứ, nhưng em cũng không phải là không đúng tý nào? Mấy năm nay, em cũng vì Viên gia chúng ta rất nhiều, không có công lao thì cũng có khổ lao. "

Viên Hiếu Công nói: "Con người ta quý ở tự hiểu lấy mình, mấy năm nay cậu có tiền, trên xã hội cũng coi như là có thân phận địa vị, cậu không nhìn rõ mình, cậu có phát hiện mình trở nên ngông nghênh, mất đi sự thuần phác và thành thực lúc trước không? Người khác không hiểu cậu, nhưng tôi chẳng lẽ cũng không hiểu ư? Trước đây cậu nói ít làm nhiều, nhưng hiện tại cậu hoàn toàn ngược lại, nói nhiều nhất nhưng lúc thật sự bảo cậu đi làm việc thì gan của cậu là nhỏ nhất, cậu có dũng khí của lão Tam, càng không có đầu óc lão Tứ, nhưng lại luôn lấy mình là nhị ca ra để áp chế họ, với năng lực của cậu có thể khiến bọn họ tâm phục được?"

Viên Hiệu Nông bị đại ca nói là không đúng tý nào, trong lòng lại vô cùng không phục, hắn cố nén không phản bác, bởi vì hắn biết lời nói của đại ca không được phép cãi lại.

Viên Hiếu Công nói: "Cậu gần đây tốt nhất thu liễm một chút cho tôi, ngừng kinh doanh cũng được, nghỉ đi du lịch cũng được, tóm lại là đừng mang phiền phức tới cho tôi nữa, nếu không, tôi sẽ không cho cậu tiếp tục ở lại Bắc Cảng. "

Hai huynh đệ Viên Hiếu Binh và Viên Hiếu Nông đi rồi, Viên Hiếu Công tiếp tục ở lại, y còn có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Tứ đệ Viên Hiếu Thương, trong lòng Viên Hiếu Công coi trọng nhất chính là Tứ đệ này, Viên Hiếu Thương vừa rồi lại qua thăm con trai, hiện tại con trai đã ngủ rất ngon, tâm tình của Viên Hiếu Thương cũng dần dần bình phục, từ thời khắc con trai bị bắt cóc, Viên Hiếu Thương trong lòng vẫn một mực ngổn ngang, hắn cũng chẳng buồn nghĩ tới những chuyện khác, hiện tại tỉnh táo lại hắn bắt đầu phân tích nguyên nhân phát sinh chuyện này.

Viên Hiếu Công nói khẽ: "Cậu cảm thấy ai là người có khả năng làm chuyện này nhất?"

Viên Hiếu Thương nói: "Huynh đệ chúng ta không có bao nhiêu cừu gia, em nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này có thể là đối thủ cạnh tranh làm. "

Ngón tay Viên Hiếu Công nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: "Cậu là nói... "

Viên Hiếu Thương nói: "Em hoài nghi là Đinh gia, nhưng chúng ta trước mắt không hề có chứng cớ. "

Viên Hiếu Công trầm ngâm một lát rồi mới: "Nếu hắn làm như vậy thì đối với bọn họ cũng không có chỗ tốt gì. "

Viên Hiếu Thương nói: "Mấy năm nay, chúng ta đoạt không ít sinh ý của hắn, Đinh Cao Sơn này em cũng hiểu được đôi chút, ngoài mặt hắn hoà hợp êm thấm với chúng ta, giống như muốn yên ổn vô sự, nhưng dã tâm của người này rất lớn, làm việc không từ thủ đoạn. "

Viên Hiếu Công cầm chén trà lên uống một ngụm, nói khẽ: "Hiếu Thương, có câu tôi vẫn luôn muốn hỏi các cậu, tiền rốt cuộc là phải có bao nhiêu thì mới có thể thỏa mãn? mới có thể khiễn các cậu cảm thấy hạnh phúc?"

Viên Hiếu Thương nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Đại ca, trước đây em luôn cho rằng tiền càng nhiều thì càng tốt, hơn nữa bất kể bao nhiêu tiền cũng không thể làm em thỏa mãn, nhưng xảy ra chuyện hôm nay, em bỗng nhiên phát hiện, tiền chưa chắc đã đại biểu cho hạnh phúc. Em rất sợ, cho tới bây giờ em vẫn cảm thấy sợ hãi. Cho dù em kiếm được nhiều tiền hơn nữa, nhưng nếu em mất đi người thân, như vậy em vĩnh viễn sẽ không cảm thấy hạnh phúc?"

Viên Hiếu Công nói: "Bất kỳ chuyện gì cũng đều có mức độ, huynh đệ chúng ta từ khốn khổ lăn lộn tới bây giờ, trả giá bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu gian khổ, chỉ có trong lòng bản thân chúng ta hiểu rõ. Hiện tại chúng ta có tiền, có quyền. Chúng ta còn cần gì nữa?"

"Đại ca, em hiểu ý của anh, anh muốn bọn em lau đi những vết bẩn trên người. "

Viên Hiếu Công lắc đầu nói: "Không thể, một khi đã nhúng chàm, cả đời này cũng không thể lau đi được. Hiếu Thương, tôi chỉ là không muốn các cậu xảy ra chuyện, không muốn các cậu càng lún càng sâu. "

Viên Hiếu Thương nói: "Trải qua chuyện này, em càng kiên định ý tưởng di dân, kỳ thực em bắt đầu từ năm ngoái đã làm rồi, em chuẩn bị đầu tư tới Australia. "

Viên Hiếu Công nói: "Đi đi! nếu có thể thì các cậu cùng đi đi, kết thúc tất cả ở bên này, trước khi chuyện chưa đổ bể thì đi đi. "

Viên Hiếu Thương nói: "Mấy năm nay huynh đệ chúng ta kiếm được đủ tiền rồi. Cho dù là đời sau của Quang Đại cũng đủ tiền tiêu. "

Viên Hiếu Công ngẩng đầu, dựa vào ghế, nói: "Hiếu Thương, mỗi người có tạo hóa của riêng mình, không phải là chúng ta có thể an bài được. "

Viên Hiếu Thương nói: "Đại ca, em sẽ tạm dừng tất cả sinh ý. "

Viên Hiếu Công nói: "Chuyện trên sinh ý các cậu tôi không quản, nhưng hiện tại có người dùng trăm phương ngàn muốn đối phó với các cậu, cho nên dừng lại chưa chắc không phải là một chuyện tốt. "

*****

Viên Hiếu Thương nói: "Thật ra hiện tại em ngược lại có chút hâm mộ Hiếu Học, tuy rằng hắn chỉ là một con mọt sách. Nhưng hắn sống so với chúng ta thì kiên định hơn, em chỉ mới hơn ba mươi tuổi. Nhưng em đã mắc chứng mất ngủ rồi. "

Viên Hiếu Công thở dài, y đương nhiên có thể lý giải Tứ đệ vì sao mà mất ngủ. Những năm gần đây, áp lực tinh thần mà bọn họ phải chị đựng quá lớn. Viên Hiếu Công rất yên tâm đối với Tứ đệ, biết hắn hiểu được nên làm như thế nào, sự kiện bắt cóc lần này là một hồi chuông cảnh báo cho huynh đệ bọn họ, lão Tứ đã bắt đầu tìm đường lui, đây cũng là chỗ khôn khéo của hắn.

Viên Hiếu Thương nói: "Đại ca, chỗ nhị ca anh phải cảnh tỉnh anh ấy một chút, anh ấy gần đây bị nữ nhân đó khiến cho thần hồn điên đảo, rất nhiều chuyện không chịu nghe ai. "

Viên Hiếu Công có chút phiền chán lắc đầu nói: "Không nhắc tới hắn nữa, cái đồ chẳng ra gì, sớm muộn gì cũng chết trong tay nữ nhân. "

Viên Hiếu Thương nói: "Bất kể bọn họ nghĩ như thế nào thì em cũng chuẩn bị rút lui. "

Viên Hiếu Công lại thở dài, tuy rằng trong lòng cảm thấy không nỡ, nhưng y cũng hiểu, lựa chọn của Tứ đệ là sáng suốt nhất, con người khi còn sống không thể vĩnh viễn bị vây trên ngọn sóng, trước khi rơi xuống bụng sóng thì rời khỏi tuyệt đối là lựa chọn lý trí, y nói khẽ: "Chuyện lần này các cậu cố gắng đừng tự điều tra, chúng ta chiếm hết đạo lý, vận dụng thủ đoạn pháp luật là cách tốt nhất. "

Viên Hiếu Thương nói: "Em hiểu, lần này nếu không gặp được Trương Dương, Quang Đại khẳng định bị chúng bắt đi rồi. "

Viên Hiếu Công nói: "Chúng ta nợ hắn một cái nhân tình, Trương Dương này rất không đơn giản, bất kể bối cảnh hay là năng lực đều hơn người ta một bậc, cho dù chúng ta không thể trở thành bằng hữu của hắn thì cũng quyết không thể trở thành kẻ địch của hắn. "

Viên Hiếu Thương nói: "Ai trở thành địch nhân của hắn cũng điều phải sống những ngày khó khăn. "

Hạng Thành gần đây cũng mắc chứng mất ngủ, tối hôm qua cả một đêm không được ngủ ngon, sáng sớm tới văn phòng, cả người ngây ngốc, cho tới lúc phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương tới tìm y, y mới trở lại hiện thực.

Tưởng Hồng Cương liếc một cái liền nhìn ra tinh thần của Hạng Thành không tốt, sắc mặt có chút vàng vàng, trong mắt đầy tia máu, Tưởng Hồng Cương nói: "Bí thư Hạng tối hôm qua không ngủ ngon à?"

Hạng Thành nói: "Người ta lớn tuổi rồi, ngủ cũng biết thành không ngon, anh còn trẻ, không hiểu được nỗi khổ của chúng tôi đâu. "

Tưởng Hồng Cương bật cười, Hạng Thành so với hắn cũng chỉ lớn hơn tám tuổi, trẻ tuổi ư? Tưởng Hồng Cương cũng không cho rằng mình còn trẻ tuổi.

Hạng Thành nói: "Cười cái gì? Không đồng ý với những lời này của tôi à?"

Tưởng Hồng Cương nói: "Sức khỏe của Bí thư Hạng vẫn tốt lắm, có thể là gần đây công tác bận quá, chuyện cần quan tâm cũng quá nhiều. "

Hạng Thành thở dài nói: "Chuyện phiền lòng cũng quá nhiều. "

Tưởng Hồng Cương cười nói: "Có chuyện phiền lòng gì thì nói với tôi đi, để tôi phân ưu với ngài. "

Hạng Thành không hề nhắc tới vì sao mà y phiền lòng, thật ra Tưởng Hồng Cương cũng là một trong những nhân tố khiến y phiền lòng, gần đây Tưởng Hồng Cương bắt đầu trở nên càng lúc càng không nghe lời, loại biến hóa này phát sinh sau khi tỉnh trưởng Chu Hưng Dân tới, Tưởng Hồng Cương cũng tựa hồ tìm được tòa núi dựa, cả người giống như bị trúng thuốc kích thích vậy, không ngờ dám ở trên cuộc họp thường ủy chống đối mình, Hạng Thành nói: "Hồng Cương à, gần đây tôi phải tới tỉnh lý họp, cậu phải chủ động gánh vác công tác ở đây. " Những lời này của Hạng Thành nói rất mơ hồ, chưa nói cụ thể là công tác gì, chỉ bảo Tưởng Hồng Cương gánh vác, gánh vác cái gì? Cho dù Hạng Thành đi rồi, cũng chưa từng đến lượt Tưởng Hồng Cương làm đương gia, đối với điều này, Tưởng Hồng Cương trong lòng hiểu rất rõ.

Tưởng Hồng Cương cười nói: "Bí thư Hạng yên tâm, tôi sẽ làm tốt công tác được phân. " Ý tứ của hắn cũng rất rõ ràng, anh đừng chơi tôi, tôi làm tốt công tác của tôi là được rồi, những chuyện khác tôi nếu quản anh chỉ sợ là sẽ không cao hứng.

Tưởng Hồng Cương cũng không muốn để Hạng Thành cao hứng, hắn hôm nay đến tìm Hạng Thành là có mục đích, sau khi hàn huyên hư tình giả ý vài câu với Hạng Thành, hắn chuyển đề tài, nhắc tới tối hôm qua con trai của Viên Hiếu Thương bị bắt cóc, tuy rằng Trương Dương muốn xử lý kín đáo, nhưng chuyện bắt cóc đó vẫn bị đồn đại ẫm ĩ.

Hạng Thành cũng chưa nghe nói, sáng sớm không có ai tới nói với y chuyện này. Hạng Thành nghe Tưởng Hồng Cương nói xong thì không khỏi nhíu mày: "Đúng là mỉm mai thật, cháu trai của cục trưởng công an cũng bị người ta bắt cóc, tỉnh lý cả ngày nói trị an Bắc Cảng chúng ta kém, hiện tại chẳng phải là chẳng còn gì để nói ư? Ở trung tâm thành phố mà ngang nhiên phát sinh vụ án bắt cóc, Viên Hiếu Công hắn duy trì trị an xã hội kiểu gì thế? Ngay cả sự an toàn của cháu mình cũng không thể bảo đảm, còn nói gì tới bảo hộ an toàn sinh mệnh và tài sản của người dân. "

Tưởng Hồng Cương nói: "Tôi nghe nói lúc ấy vừa hay Trương Dương ở đó, là hắn ra tay cứu đứa nhỏ Viên Quang Đại đó. "

Hạng Thành hừ một tiếng, nói: "Trương Dương này thật đúng là không đơn giản, làm sao cứ chỗ nào có nguy hiểm là chỗ đó có hắn vậy!" Những lời này của y cũng không có ý khích lệ Trương Dương.

Tưởng Hồng Cương nói: "Tôi đã hỏi qua hắn rồi, hắn nói không biết. "

Hạng Thành nói: "Đồn đại trên xã hội không thể tin, hiện tại trong đội ngũ cán bộ của chúng ta xuất hiện một loại hiện tượng rất không tốt, cứ thích truyền bá những thứ không được chứng thực, đây là một loại thái độ rất vô trách nhiệm. "

Tưởng Hồng Cương nghe ra Hạng Thành rõ ràng đang nói mình, hắn cười nói: "Bí thư Hạng, có một việc đã được chứng thực rồi, Tiêu Quốc Thành đã đáp ứng xuất ra năm trăm triệu đầu tư vào xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu. "

Hạng Thành ngây ra một thoáng, y lập tức nhớ tới chuyện ngày hôm qua Trương Dương tìm mình đòi tiền, mình đã đùn đẩy chuyện này, không ngờ Trương Dương trong thời gian ngắn như vậy đã lôi kéo được đầu tư rồi, nếu tất cả là thật thì bản lĩnh của thằng cha này thật đúng là không nhỏ, nhưng Hạng Thành lập tức lại nghĩ đến, Trương Dương và Tiêu Quốc Thành cũng chưa đến mức có giao tình như vậy, hắn rốt cuộc là lợi dụng phương pháp gì để đả động Tiêu Quốc Thành?

Tưởng Hồng Cương nói: "Thằng ôn Trương Dương này rất có bản lĩnh, có năm trăm triệu tài chính, hạng mục khu bảo lưu thuế nhập khẩu có thể chính thức được khởi động rồi. "

Hạng Thành lập tức ý thức được Tưởng Hồng Cương hôm nay là cố ý đến để chọc tức mình, theo sự hiểu biết của y thì giữa Tưởng Hồng Cương và Trương Dương hiện tại đi lại rất thân cận, Tưởng Hồng Cương chắc biết rõ chuyện Trương Dương tìm mình đòi tiền rồi bị thoái thác, Tiêu Quốc Thành đáp ứng đầu tư vào khu bảo lưu thuế nhập khẩu, vì sao chỉ có Tưởng Hồng Cương biết, nói không chừng chuyện này chính là Trương Dương tiết lộ cho hắn, Tưởng Hồng Cương là muốn thông qua phương thức này để nói với mình, hiện tại Bắc Cảng đã không phải là y có thể lấy thúng úp voi, chuyện y đồng ý chưa chắc đã có thể được thông qua toàn bộ, chuyện y phản đối cũng chưa chắc là nửa bước cũng khó đi.

Từ sau khi Trương Dương tới Tân Hải không ngừng có người khiêu chiến quyền uy của y, loại hiện tượng này sau khi Trương Dương đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Tân Hải thì trở nên càng rõ ràng hơn. Hạng Thành nói: "Khu bảo lưu thuế nhập khẩu có tỉnh lý ủng hộ, chỉ cần tài chính cấp trên tới kịp thời, xây dựng tất nhiên không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là tôi thủy chung cảm thấy đáng tiếc, chúng ta không thể lưu lại xí nghiệp long đầu ngành sắt thép Thái Hồng này. "

Tưởng Hồng Cương nói: "Tái ông mất ngựa mới biết được phúc, nếu cá và tay gấu không thể có cả hai thì chúng ta cũng chỉ có thể lựa chọn một thứ có tiền cảnh phát triển hơn. "

Hạng Thành mỉm cười nói: "Hồng Cương à, anh hình như rất thưởng thức Trương Dương?"

Tưởng Hồng Cương gật đầu nói: "Cán bộ trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy đương nhiên đáng để thưởng thức, bí thư Hạng, tôi gần đây nghe thấy tin tức, nói tiếng hô để Trương Dương tiến vào thường ủy là rất cao!"

Hạng Thành nhìn như nói rất thản nhiên: "Hắn không phải từ lâu đã là thường ủy thành phố Tân Hải ư?" Y đang giả ngu, đương nhiên hiểu rõ Tưởng Hồng Cương là muốn nói thường ủy thành phố Bắc Cảng.

Tưởng Hồng Cương nói: "Gần đây tin tức bên ngoài bay đầy trời, lời nào là thật lời nào là giả thực sự là khiến cho người ta cảm thấy mù mờ. "

Hạng Thành nói: "Hồng Cương à, hay là đặt tất cả tinh lực vào công tác đi, những thứ như lời đòn này rất không đáng tin, với thân phận của anh, cả ngày chú ý tới những cái tin vịt này, để người khác biết thì sẽ cười cho đấy. "

Tưởng Hồng Cương cười ha ha, nói: "Tôi cũng chỉ muốn lảm nhảm vài câu với ngài thôi, ngài cứ coi như tôi chưa nói gì, đúng rồi, ngài lúc nào thì tới Đông Giang?"

Hạng Thành nói: "Chủ Nhật tuần sau, chắc là phải ở bốn năm ngày. "

Tưởng Hồng Cương nói: "Lần này đi vừa hay có thể hỏi tài chính mà tỉnh lý đáp ứng cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu lúc nào thì có thể phê xuống. "

Hạng Thành cười nói: "Chuyện này chỉ sợ chúng ta nói không tính là gì!"

Tưởng Hồng Cương cáo từ rời khỏi, vừa mới ra tới cửa phòng thì nhìn thấy thị trưởng Cung Hoàn Sơn đi tới, Tưởng Hồng Cương mặt mày hớn hở chào: "Hoàn Sơn, sớm vậy!"

Hơi ngẩn ra hơi ngẩn ra, không ngờ Tưởng Hồng Cương còn tới sớm hơn so với mình, hắn gật đầu nói: "Tôi đến tìm bí thư Hạng báo cáo chút tình huống. "

*****

Tưởng Hồng Cương nói: "Bí thư Hạng không khỏe lắm, tâm tình cũng không tốt lắm, nói chuyện chú ý chút nhé!"

Cung Hoàn Sơn vẫn chưa nghiền nghẫm xong ý vị của những lời này thì Tưởng Hồng Cương đã cười một cách ý vị thâm trường với hắn, rồi bước nhanh đi.

Cung Hoàn Sơn tới văn phòng, câu đầu tiên chính là: "Bí thư Hạng, nghe nói ngài không khỏe... "

Hạng Thành nói: "Nghe ai nói thế? Sức khỏe của tôi rất tốt. "

Cung Hoàn Sơn cười nói: "Vừa rồi Tưởng Hồng Cương nói. "

Trên mặt Hạng Thành lộ ra vài phần khinh thường: "Biết là hắn mà!" Trong lòng càng phản cảm với Tưởng Hồng Cương hơn.

Cung Hoàn Sơn ngồi xuống đối diện Hạng Thành, hắn cũng nhắc tới chuyện con trai Viên Hiếu Thương bị bắt cóc vào tối hôm qua.

Hạng Thành có chút bực mình nói: "Chuyện này tôi nghe nói rồi, Tưởng Hồng Cương sáng sớm đã chạy tới đặc biệt nói với tôi chuyện này, còn nói Tiêu Quốc Thành dã đáp ứng đầu tư năm trăm triệu vào xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu. "

Cung Hoàn Sơn nói: "Tôi cũng đang chuẩn bị nói chuyện này đây, không ngờ bị hắn giành trước. " Khi Nói đến hai chữ giành trước, Cung Hoàn Sơn trong lòng cảm thấy vô cùng không vui, hắn ý thức được Tưởng Hồng Cương đang trở nên càng lúc càng chủ động, trên chính trị chủ động có nghĩa là hắn có mưu đồ, nhưng là mưu đồ gì? Khả năng duy nhất chính là vị trí của Hạng Thành. Cung Hoàn Sơn đã sớm coi chức bí thư thị ủy Bắc Cảng là vật trong bàn tay mình, mà trong mấy năm qua, Tưởng Hồng Cương vẫn biểu hiện vô cùng khiêm tốn, nép mình, thậm chí chưa bao giờ lộ ra ý tứ cạnh tranh với hắn, không ngờ tới gần nhiệm kỳ mới, thằng cha này bắt đầu lộ ra bản chất của hắn, không hề che giấu dã tâm. Đối mặt với người cạnh tranh như Tưởng Hồng Cương, Cung Hoàn Sơn không thể không đề phòng. Tuy rằng hắn vẫn cho rằng Tưởng Hồng Cương và mình không có tính so sánh, Ở điều kiện các phương diện mình đều hơn Tưởng Hồng Cương rất nhiều.

Hạng Thành nói: "Từ sau khi tỉnh trưởng Chu lần này đến thị sát, hắn làm việc gì cũng trở nên chủ động hơn. Trở nên thích làm náo động hơn. "

Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Hạng, tôi nghe nói hắn và Trương Dương đi lại rất thân thiết. "

Hạng Thành nói: "Đường vòng cứu nước! Lưng hắn không ngờ vẫn còn cúi xuống được. "

Môi Cung Hoàn Sơn giật giật, muốn nói lại thôi. Có một số lời vẫn không tiện nói ra trực tiếp.

Hạng Thành rất hiểu Cung Hoàn Sơn, y vẫn luôn coi Cung Hoàn Sơn trở thành người nối nghiệp của mình, ai cũng muốn tìm một người nghe lời mình làm người kế nhiệm, cũng chỉ có như vậy mới có thể lĩnh hội được ý đồ chấp chính của mình, mới có thể khiến quyền lực của mình kéo dài lâu hơn một chút. Hạng Thành nói: "Hắn vừa rồi nhắc tới chuyện Trương Dương tiến vào ban thường ủy. "

Cung Hoàn Sơn có chút khiếp sợ trợn to hai mắt: "Gì cơ? Tiến vào thường ủy? Bí thư Hạng, ngài sẽ không làm ra quyết định đi như vậy chứ?"

Hạng Thành cười nói: "Tôi tuy rằng lớn tuổi, nhưng vẫn không đến mức hồ đồ như vậy, quyết định như thế chẳng phải là sẽ khiến cho mọi người cười đến rụng răng ư?"

Cung Hoàn Sơn nói: " trong lịch sử Bắc Cảng vẫn chưa từng có tiền lệ một cán bộ cấp ban huyện tiến vào thường ủy. "

Hạng Thành không nói gì, ánh mắt nhìn vào mặt bàn rồi ngơ ngác xuất thần. Lời nói của Cung Hoàn Sơn nhắc nhở y sự tồn tại của một khả năng nào đó. Trương Dương cách bước đề thăng tiếp theo có phải là càng lúc càng gần hay không? Tưởng Hồng Cương ở trước mặt mình nhắc tới chuyện này, có phải nghe thấy phong thanh gì hay không?"

Thời gian Tần Thanh ở dừng lại rất ngắn, vội vàng tụ họp với Trương Dương, sáng sớm ngày hôm sau liền khởi hành trở về Đông Giang, Trương đại quan nhân đưa cô ta tới nhà ga Bắc Cảng, trong bãi đỗ xe dưới đất. Ôm Thanh mỹ nhân rồi tặng cô ta một cái hôn thật dài, hôn tới lúc Tần Thanh sắp ngạt thở mới buông cô ta ra.

Tần Thanh thở dốc nói: "Vẫn chưa hôn đủ à, còn kéo dài nữa là em trễ chuyến tàu đấy. "

Trương Dương vuốt ve cái cổ trắng nõn của cô ta, thâm tình nói: "Cuối tháng anh sẽ tới. "

Tần Thanh gật đầu. Tựa hồ không muốn tiếp tục cảm thụ loại nỗi buồn ly biệt làm người ta thương cảm này nữa. Cô ta nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, vẫy tay với Trương Dương rồi bước nhanh tới cửa an toàn.

Trương Dương nhìn bóng dáng của Tần Thanh biến mất ở phương xa, hắn lắc đầu, trên đời này không phải tất cả mọi chuyện đều được như ý, tựa như tình cảm của hắn, rất nhiều tình cảm bất kể là sâu đậm bao nhiêu, đều không thể qua được nhận thức của thế tục, đều không thể bại lộ dưới ánh sáng.

Lái xe ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, Trương Dương nhận được điện thoại của Thường Hải Thiên, Thường Hải Thiên nói với hắn năm trăm triệu của Tiêu Quốc Thành đã vào tài khoản rồi, điều này có nghĩa là công tác xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu của bọn họ đã có thể chính thức khởi động, điều này đối với bọn họ mà nói là chuyện đáng mừng nhất, có điều Thường Hải Thiên cũng nói với Trương Dương, phương diện tiến cử nhân tài không thuận lợi, cho tới bây giờ vẫn không tìm được một nhân tài thích hợp ở phương diện chiêu thương, công tác chiêu thương của khu bảo lưu thuế nhập khẩu lạc hậu nghiêm trọng, bắt đầu xây dựng toàn diện đồng thời cũng phải tăng tiến công tác chiêu thương, công tác ở phương diện này là trọng yếu nhất, dù sao chỉ dựa vào đầu tư của chính phủ là không thể bảo đảm toàn bộ xây dựng của khu bảo lưu thuế nhập khẩu. ban lãnh đạo Khu bảo lưu thuế nhập khẩu chỉ là một dàn giáo, chỉ dựa vào một mình Thường Hải Thiên thì không được, cho nên phải nhanh chóng tìm được nhân tài.

Trương Dương bảo Thường Hải Thiên kiên nhẫn thêm chút, thật ra hắn cũng hiểu rõ, theo xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu bắt đầu toàn diện, công tác các mặt sẽ theo nhau mà đến, chỉ dựa vào đoàn đội quản lý hiện tại thì khẳng định không ứng phó được, nhưng nhân tài nói ra thì dễ, thật sự tìm được thì lại rất khó. Người mà Trương Dương nghĩ tới sớm nhất là Thường Lăng Phong, nhưng Thường Lăng Phong hiện tại đang ở nội thành mới Đông Giang, hơn nữa hắn cũng không muốn ở lâu trong chính đàn, không lâu nữa sẽ cùng Chương Duệ Dung tới Âu châu du học, là bạn bè, cũng không tiện miễn cưỡng người ta quá mức.

Trong đầu Trương đại quan nhân nghĩ tới chuyện này, bất tri bất giác lơ đễnh, liền vượt đèn đỏ, vừa hay mấy ngày nay đang kiểm tra giao thông toàn thành phố, mấy anh công an canh ở cửa ra rất kỹ, một người trong đó ra hiệu bảo Trương Dương đỗ ô tô lại ở ven đường.

Công an dẫn đội đi tới, Trương Dương hạ cửa kính xe xuống, tháo kính râm ra, đối phương lập tức liền nhận ra hắn, tên công an đó có chút chột dạ nói: "Bí thư Trương.. "

Trương Dương không biết đối phương, nhưng đối phương nếu đã nhận ra mình, chắc hẳn sẽ nể mặt, hắn cười nói: "Trong đầu cứ nghĩ chuyện công tác, không để ý, anh thấy... "

Tên công an đó cũng rất biết điều, cười nói: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở bí thư Trương một chút thôi, công tác trăm ngàn lần đừng vất vả quá, ngài đi thong thả!" Thằng cha này vẫy tay ý bảo mau dể Trương Dương đi, Trương Dương là ai chứ? Gần đây trong hệ thống công an Bắc Cảng ai cũng biết sự lợi hại của hắn, không ai muốn đắc tội với người này cả.

Trương Dương đang chuẩn bị đi thì nghe thấy có người gọi hắn, Trương Dương đưa mắt nhìn lại, thì ra là Tiêu Mân Hồng, Tiêu Mân Hồng cũng bị chặn ở cửa, nguyên nhân là vừa lái xe vừa gọi điện thoại, sau khi cô ta bị giữ thì đang đang chuẩn bị gọi điện thoại cho đại đội trưởng chi đội cảnh sát giao thông Bắc Cảng, vừa hay nhìn thấy xe của Trương Dương, cho nên thôi không gọi nữa.

Đám công an này không dám không nể mặt Trương Dương, Tiêu Mân Hồng cũng theo Trương Dương cùng nhau rời khỏi.

Tiêu Mân Hồng mời Trương Dương tới Kim Sắc Cảng Loan uống trà, Trương Dương lúc này dù sao cũng không có việc gì làm, theo cô ta tới nhà ăn của Kim Sắc Cảng Loan.

Tiêu Mân Hồng sai người pha một ấm trà Long Tĩnh ngon nhất, cô ta mỉm cười nói: "Luôn phải nhờ anh giúp, cũng ngại quá. "

Trương Dương cười nói: "Bạn bè với nhau giúp mấy việc nhỏ có đáng gì đâu. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Chú tôi đã bảo tôi chuyển năm trăm triệu vào tài khoản chuyên dụng của khu bảo lưu thuế nhập khẩu các anh rồi đấy. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng đang muốn nói chuyện này đây, bản kế hoạch đầu tư mà Tiêu tiên sinh đưa cho tôi tôi đã nghiên cứu rồi, kế hoạch rất hoàn thiện, tôi đại biểu cho Tân Hải hoan nghênh tập đoàn Hoa Quang tới đầu tư khu bảo lưu thuế nhập khẩu. "

Tiêu Mân Hồng cười nói: "Những lời này của Bí thư Trương nói rất quan phương. "

Trương Dương nói: "Không quan phương thì không đủ để biểu đạt thành ý của tôi. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Chú tôi mấy năm nay rất ít đầu tư vào trong nước, lần này đầu tư vào Tân Hải ngay cả tôi cũng không ngờ. "

Trương Dương nói: "Là tôi chủ động cầu hắn hỗ trợ. "

Tiêu Mân Hồng cười nói: "Anh có phải cảm thấy chú tôi xuất phát từ tâm lý cảm ơn cho nên mới đầu tư năm trăm triệu hay không?" Không đợi Trương Dương trả lời, cô ta lắc đầu nói: "Thương nhân thường thường sẽ phân rõ sinh ý và tình cảm, chúng tôi tuy rằng đều rất cảm kích anh, nhưng chúng tôi sẽ không bởi vì cảm kích mà làm ra quyết sách mù quáng. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Nghe cô nói như vậy, trong lòng tôi thoải mái hơn rồi, vẫn cứ luôn cảm thấy mình nợ các anh một nhân tình lớn. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Bí thư Trương đang nhắc nhở chúng tôi nợ nhân tình của anh phải không?"

Hai người đều bật cười, sau khi ngừng cười, Tiêu Mân Hồng rất nghiêm túc nói: "Cám ơn!"

Trương Dương nói: "Mọi người giúp đỡ lẫn nhau, cô nói vậy tôi ngại lắm. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Bí thư Trương, bệnh tình của chú tôi rốt cuộc là như thế nào? Có phương pháp trị tận gốc hay không?"

Trương Dương nói: "Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa tra ra hắn rốt cuộc trúng loại cổ độc nào, cô yên tâm, tôi sẽ tận sức chữa khỏi cho hắn. "

Tiêu Mân Hồng buồn bã thở dài: "Nhờ cả vào anh!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)