Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1026

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1026: Không hài lòng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Trương Dương, trong chuỗi phật châu này không ngờ có thành phần bào của vật phóng xạ, trước khi Mạnh Truyền Mĩ chết, chuỗi phật châu này vẫn luôn ở bên cạnh bà, tuy rằng không biết chuỗi phật châu này cụ thể đã ở cùng bà ta bao nhiêu năm, nhưng có một điểm có thể kết luận, chuỗi phật châu này có chứa bào của vật phóng xạ, tạo thành tổn hại phóng xạ trường kỳ đối với thân thể của Mạnh Truyền Mĩ. Người tặng bà ta chuỗi phật châu này chắc không phải là vô tâm, có thể là rắp tâm muốn gia hại bà ta.

Tạ Chí Quốc cũng có chút ngạc nhiên đối với kết quả kiểm nghiệm, hắn hỏi: "Chuỗi phật châu này anh từ đây nà có. "

Trương Dương nói: "Một bằng hữu, gần đây thân thể của hắn không thoải mái, sau khi xét nghiệm máu thì phát hiện hắn có khả năng bị bệnh phóng xạ, cho nên mới nghĩ tới mang chuỗi phật châu này tới đây kiểm nghiệm. "

Tạ Chí Quốc nói: "Có thể là liên quan tới án mưu sát, Trương Dương, bằng hữu của anh là ai?"

Trương Dương cười nói: "Có thể là vô tình mua được, hắn cũng không muốn truy cứu. "

Tạ Chí Quốc biết thằng ôn này không muốn nói thật, đặt chuỗi phật châu vào trong hộp rồi trả cho Trương Dương, nói: "Hàm lượng nguyên tố bào bên trong rất cao, thứ này có tính phóng xạ rất mạnh, sẽ tạo thành tổn hại tới tổ chức mềm, trường kỳ tiếp xúc sẽ làm cho tứ chi vô lực, cuối cùng thậm chí sẽ phát bệnh phóng xạ rồi dẫn đến cái chết. "

Trương Dương nói: "Tôi sẽ bảo hắn xử lý thận trọng chuyện này. "

Tạ Chí Quốc nói: "Trương Dương, tôi nghe nói anh lần này tới đây là để chữa bệnh cho Kiều phu nhân à?" Trương Dương tìm Lâm Tú hỗ trợ, chuyện này tất nhiên không giấu được gã.

Trương Dương cười nói: "Dì Lâm nói với anh à?"

Tạ Chí Quốc nói: "Chuyện này có liên quan tới Kiều phu nhân không?" Gã làm hinh trinh nhiều năm như vậy Trương Dương hành động của Trương Dương không thể qua được mắt gã.

Trương Dương nói: "Việc này, người ta không muốn lộ ra ngoài, tôi thấy hay là chúng ta cứ gác nó sang một bên đi. "

Tạ Chí Quốc cười nói: "Tôi cũng chẳng muốn quản chuyện đâu đâu, có điều lợi dụng vật phóng xạ để hại người cũng là án nghiêm trọng, thân là cục trưởng công an thành phố Kinh Sơn, truy tra một chút cũng là chuyện trong phạm vi chức trách của tôi. Có một số việc chúng ta trong lòng đều minh bạch, anh không muốn tôi hỏi, tôi cũng không muốn hỏi, không xảy ra ra đại sự là được rồi. "

Từ những lời này của Tạ Chí Quốc, Trương Dương nghe ra gã có thể đã tìm hiểu được tình huống nhiều hơn mình, thật ra trong thiên hạ không có bức tường nào là không lọt gió, Mạnh Truyền Mĩ chết ở Kinh Sơn, nếu muốn triệt để phong tỏa tin tức thì chỉ sợ là không dễ dàng như vậy, Kiều Chấn Lương muốn che giấu sự thực của Mạnh Truyền Mĩ, y không muốn chuyện này tạo thành phiền phức cho Kiều gia.

Trương Dương không muốn tiếp tục đề tài này, hắn cười nói: "Tạ cục, Hiểu Quân về chưa?"

Tạ Chí Quốc nói: "Tôi đang muốn nói chuyện này với anh đây, chắc buổi tối là nó về! Cô Lâm của anh đã chuẩn bị tốt rồi, buổi tối chúng ta tới hải sản Triều châu ăn cơm. "

Trương Dương nói: "Tôi còn định tối nay trở về. "

Tạ Chí Quốc nói: "Cũng chẳng mất gì một buổi tối, sáng sớm mai cậu đi cũng được mà. "

Trương Dương nghĩ nghĩ, Tạ Chí Quốc nói không sai, huống chi hắn còn có chuyện chưa làm xong, hiện tại đi thì cũng khó tránh khỏi hơi gấp gáp quá.

Ra khỏi chỗ của Tạ Chí Quốc, Trương Dương không hề trực tiếp trở về biệt thự ở nhờ tạm thời, mà là tới Kinh Sơn Quan Âm viện, một là hắn muốn nói tin Mạnh Truyền Mĩ đã chết với Định Nhàn sư thái, hai là muốn hỏi nguồn gốc của chuỗi phật châu này.

Định Nhàn sư thái nghe thấy tin tức Mạnh Truyền Mĩ đã mất thì cũng có chút cảm thán, đệ tử cửa Phật trong phương diện tình cảm thường thường sẽ không dễ dàng biểu lộ, đối với cái chết thì họ nhìn nhạt hơn là người bình thường.

Trương Dương lấy chuỗi lần tràng hạt trong hộp ra, nói với Định Nhàn sư thái: "Sư thái nhận ra chuỗi phật châu này không?"

Định Nhàn sư thái tay cầm phật châu, cẩn thận quan sát một chút rồi nói khẽ: "Phật châu này là một vị nữ thí chủ đưa, tôi sở dĩ nhớ rõ như vậy là vì trong lúc cô ta đến Quan Âm viện trừ con gái của cô ta ra thì chỉ có vị nữ thí chủ này từng bái phỏng cô ta, từ lúc đó trên tay cô ta đã có thêm chuỗi phật châu này. "

Trương Dương nói: "Sư thái có nhớ rõ bộ dạng của nữ thí chủ đó không?"

Định Nhàn sư thái nghĩ nghĩ rồi nói: "Hơn bốn mươi tuổi, cử chỉ suy đoán vô cùng cao quý. " Miêu tả này của bà ta chẳng khác gì là không miêu tả. Chẳng ai có thể chỉ dựa vào điểm này để suy đoán ra người đó rốt cuộc là ai.

Có điều Trương đại quan nhân vẫn từ trong đây nắm được một số manh mối. Hơn bốn mươi tuổi, thường thường nữ tính cử chỉ cao quý, bảo dưỡng thích đáng rất khó từ bề ngoài phán đoán ra được tuổi thực, người này chắc là có quan hệ mật thiết với Mạnh Truyền Mĩ, nếu không Mạnh Truyền Mĩ cũng sẽ không nhận quà của cô ta.

Sáu rưỡi tối, Trương Dương tới hải sản Triều châu đúng giờ, Lâm Tú là bà chủ ở đây, một là để mở tiệc chiêu đãi Trương Dương, thứ hai là để đón gió tẩy trần cho con trai bảo bối của cô ta

Tạ Hiểu Quân cũng mang đến ngạc nhiên ngạc nhiên cho hai vợ chồng Lâm Tú, hắn mang đến một cô gái, là đối tượng của hắn. Cô gái tên là Từ Ngưng, bộ dạng cũng không tệ lắm, có điều ăn mặc vô cùng ăn chơi, đây cũng là nguyên nhân khiến hai vợ chồng Lâm Tú ngạc nhiên hơn là kinh hỉ. Thế hệ của Bọn họ cũng không thích nữ hài tử quá ăn chơi, nhất là nhìn thấy trên mặt Từ Ngưng hóa trang quá đáng, trong lòng liền cảm thấy có chút khó chịu, Tạ Hiểu Quân cũng không biết là Trương Dương tới, hắn so với Trương Dương còn tới muộn hơn một chút, nhìn thấy Trương Dương thì mừng rỡ đến mức miệng không khép lại được.

Lâm Tú trách mắng: "Thằng bé này, sao đến muộn thế?" Trong lòng người làm mẹ khi không vui sẽ lập tức biểu lộ ra.

Trương đại quan nhân vừa nhìn đã minh bạch, cảm thấy Lâm Tú không hài lòng với bạn gái của con trai.

Tạ Hiểu Quân dù sao cũng trẻ tuổi, vẫn chưa ngộ ra được gì trong đây, cười ha ha nói: "Mẹ, con tới đón tiểu Ngưng, đây là Từ Ngưng, bạn gái của con, con dâu tương lai của mẹ. "

Lâm Tú vừa nghe vậy thì liền biến sắc, thế này là sao, chưa gì đã nói là con dâu tương lai của mình, đến khuê nữ nhà ai cũng còn chưa biết. Cô ta đang muốn phát tác, nhưng nhìn thấy chồng nháy mắt với mình, hiển nhiên là vì Trương Dương ở đây, hiện tại phát tác thì không thích hợp.

Tạ Hiểu Quân giới thiệu với Từ Ngưng: "Đây là mẹ anh. Đây là cha anh!"

Từ Ngưng ân cần thăm hỏi từng người, chào chú, chào cô!"

Lâm Tú mặt mũi trắng bệch, cố ừ một tiếng, ai cũng có thể nhìn ra cô ta mất hứng, Tạ Chí Quốc thì vẫn bình thường, gật đầu nói: "Rồi, cùng nhau ngồi xuống đi!"

Tạ Hiểu Quân cuối cùng cũng long trọng đẩy Trương Dương ra: "Tiểu Ngưng. Đây là sư phụ anh, anh đã nhắc tới với em rồi đó, quyền đánh mãng nam sơn, chân đá giao long bắc hải, trong thiên hạ này nếu sư phụ anh xưng võ công đệ nhị thì không ai dám xưng đệ nhất. "

Từ Ngưng cười khanh khách, cô ta cũng gọi một tiếng sư phụ theo Tạ Hiểu Quân, nói khẽ: "Sư phụ, anh cũng đẹp trai quá!"

Trương đại quan nhân được vỗ mông ngựa cho ngây ra, cười bảo: "Đừng nói vậy, chúng ta đều là bạn cùng lứa tuổi, cứ gọi là anh Trương đi!"

Tạ Hiểu Quân nói: "Sao như vậy được, tôi gọi anh là sư phụ, cô ta gọi anh là anh Trương, đây chẳng phải là kém bối phận ư? Nói sao cũng phải gọi là chú Trương chứ!"

Từ Ngưng nói: "Nào có chú trẻ tuổi như vậy!"

Lâm Tú nói: "Tuổi là một chuyện, bối phận lại là một chuyện khác, người trẻ tuổi phải biết lớn biết nhỏ!" Một câu khiến Từ Ngưng mặt đỏ bừng.

Tạ Chí Quốc chung quy vẫn rộng lượng hơn một chút, hắn cười nói: "Mau ngồi xuống đi, đừng nói nhiều làm gì. "

Sau khi thức ăn được đưa lên, Tạ Hiểu Quân đứng dậy mở Mao Đài mà cha mang đến, Lâm Tú đa số thời gian đều đánh giá Từ Ngưng, nhìn cho Từ Ngưng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, nha đầu này cũng không ngốc, nhìn ra mẹ người ta căn bản không thích mình.

Tạ Hiểu Quân rót rượu cho bọn họ, cũng rót cho mình một ly.

Lâm Tú nói: "Tiểu hài tử uống rượu cái gì?"

Tạ Hiểu Quân nói: "Sư phụ con từ xa tới, người làm đồ đệ cùng uống chén rượu có gì không đúng?"

Lâm Tú nói: "Con cái hay không học, chỉ biết dánh nhau uống rượu cưa gái, tật xấu trên xã hội học được đủ cả. "

Tạ Hiểu Quân mặt, Từ Ngưng tức giận đến nỗi muốn đứng dậy bỏ đi, may mà Tạ Hiểu Quân giữ chặt tay cô ta.

Tạ Chí Quốc cũng thấy lão bà nói chuyện có chút quá đáng, cười bảo: "Được rồi, hôm nay Trương Dương từ xa tới, bà muốn giáo huấn con trai thì cũng đừng ở trên bàn cơm. "

Trương Dương cười nói: "Cô Lâm, cô là đang giáo huấn tôi đấy, cô nói Hiểu Quân không đúng, rõ ràng là nói người làm sư phụ như tôi không biết dạy dỗ. " Trương đại quan nhân đương nhiên không phải nghiêm túc, dụng ý chân chính là giúp Tạ Hiểu Quân hóa giải xấu hổ, Tạ Chí Quốc nói không sai, cho dù dạy con thì cũng đừng dạy trên bàn cơm, Tạ Hiểu Quân đã dẫn Từ Ngưng đến, cho dù trong lòng không vui thì cũng đừng để lộ ra tại chỗ.

Tạ Chí Quốc cầm chén rượu lên nói: "Nào, chúng ta hoan nghênh bí thư Trương đến Kinh Sơn chỉ đạo công tác. "

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Cục trưởng Tạ, ngài đây là dày vò tôi đến chết, một cán bộ cấp ban huyện như tôi ngài đừng có mang ra trêu đùa. "

Lâm Tú lúc này cũng thôi, để tính sổ với con trai sau, cô ta cười nói: "Lão Tạ, anh đừng có giở giọng nhà quan, làm quan không lớn nhưng mùi vị thì ghê lắm. "

*****

Tạ Chí Quốc cười nói: "Cũng không phải là tôi lên giọng nhà quan, tôi là cục trưởng, Trương Dương cũng là bí thư thị ủy thành phố, tôi nào dám lên mặt trước anh ta. "

Tạ Hiểu Quân nói: "Cha, tốc độ thăng quan của cha cũng chậm quá, con còn nhớ lúc còn còn nhỏ, cha đã là cục trưởng cục trưởng, lúc trưởng thành thì cha là cục trưởng, sư phụ con hiện tại đã là bí thư thị ủy rồi. "

Tạ Chí Quốc cười nói: "Tôi không dám so với ông ấy đâu, năm đó khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy, tôi còn là đại chủ nhiêm ban sinh đẻ kế hoạch của xã Hắc Giả Sơn. " Câu này khiến người trên bàn cơm đều bật cười. Tính cách của Từ Ngưng cũng vô cùng hoạt bát, cô ta cười nói: "Chú Trương, thật vậy ư? Chú thật sự là chủ nhiệm ban sinh đẻ kế hoạch à?"

Trương Dương cười nói: "Đúng là có chuyện như vậy, lúc tôi vừa vào sĩ đồ là năm 92, lúc đó Tạ cục dẫn một đội cảnh sát tới bắt tôi đi mà. "

Lâm Tú cũng không nhịn được liền bật cười: "Bắt cậu là đúng, ai bảo cậu dám bắt Yên Nhiên. "

Tạ Hiểu Quân trừng mắt nó: "Sư phụ, anh không ngờ làm vậy thật ư, anh đúng là sắc đảm bao thiên!"

"Sao lại nói vậy?" Lâm Tú gắt.

Trương Dương cười nói: "Đó là Yên Nhiên bị thương, tôi cõng cô ta từ dưới vách núi lên, chân cô ta bị gãy, đêm hôm khuya khoắt bảo tôi đưa cô ta đi đâu được? Cha cậu tìm cô ta, coi tôi là phần tử phạm tội. "

Tạ Hiểu Quân cười nói: "Cha tôi thương chị Yên Nhiên nhất mà, nếu ai dám khi phụ chị anh, ông ấy nhất định sẽ liều mạng. "

Tạ Chí Quốc nói: "Nói cái gì đấy? Cha không thương con à? Trong lòng cha các con đều như nhau. "

Trương Dương nói: "Hiểu Quân, cha cậu đối với cậu thật là tốt, mau rót rượu cho ông ấy đi. "

Tạ Hiểu Quân đứng dậy rót rượu cho cha.

Tạ Chí Quốc cười cười, tiếp lấy chén rượu rồi uống, Tạ Hiểu Quân bảo Từ Ngưng cũng đi kính rượu.

Cầm chén rượu lên cầm chén rượu lên nói: "Chú Tạ, cháu cũng kính chú một ly. "

Tạ Chí Quốc tuy rằng trong lòng không thích nha đầu này lắm, nhưng vẫn cầm lấy chén, Lâm Tú thì vươn tay ngăn cản không cho Tạ Chí Quốc uống nữa, lạnh lùng nói: "Lão Tạ, anh nhiều tuổi rồi, cứ tưởng mình còn trẻ lắm à, đừng uống nữa, có muốn sống không?"

Từ Ngưng trong nhất thời đờ ra đó, mặt đỏ bừng, Lâm Tú làm như vậy khiến cô ta thật sự sượng mặt, ai cũng đều có tự tôn, Từ Ngưng cũng sắp khóc rồi, cố nuốt lệ, cầm túi lên nói: "Xin lỗi, tôi còn có việc, đi trước. "

Tạ Hiểu Quân nói: "Đừng mà... " Từ Ngưng đã đi rồi.

Tạ Hiểu Quân nhìn Lâm Tú rồi nói: "Mẹ, mẹ làm gì vậy?" Hắn đứng dậy muốn đuổi theo.

Lâm Tú nói: "Con đứng lại đó, không được đi đâu cả. "

Tạ Hiểu Quân căn bản không để ý tới lời của cô ta, vẫn đuổi theo.

Lâm Tú thở phì phì: "Con đi rồi thì đừng có về nữa. "

Tạ Chí Quốc cười khổ nói: "Em hôm nay làm sao vậy? Sao không chịu nói năng tử tế, Trương Dương còn ở đây cơ mà. "

Lâm Tú nói: "Trương Dương cũng không phải là người ngoài, Tạ Chí Quốc, anh đừng có bao che cho con, Hiểu Quân bị anh chiều hư rồi, nó dẫn ai về thế hả? Trang điểm rõ đậm, quần thì không che được cả mông, anh chịu được nhưng tôi thì không. "

Tạ Chí Quốc nói: "Vậy em về nhà rồi hẵng nói, sao cứ phải khiến người ta mất mặt như vậy. "

Lâm Tú nói: "Nó là con tôi, tôi không thể nói à?"

Trương Dương cười nói: "Cô Lâm, phản ứng của cô hôm nay có phải quá khích quá hay không, người trẻ tuổi yêu đương là bình thường, cô buộc càng chặt thì nó càng chống đối. "

Tạ Chí Quốc nói: "Trương Dương nói rất đúng, người trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, chỉ có trải đời nhiều hơn thì mới có tiến bộ. "

Lâm Tú trợn tròn hai mắt: "Tạ Chí Quốc, anh có ý gì? Cái gì gọi là trải đời nhiều hơn mới có tiến bộ? Tôi thấy anh là thượng bất chính hạ tắc loạn. "

Tạ Chí Quốc cười khổ nói: "Em nói linh tinh gì đó, đừng để Trương Dương cười cho. "

Trương Dương cười nói: "Việc nhà của hai người tôi cũng không chen vào, chú Tạ, chúng ta uống rượu. "

Tạ Chí Quốc cầm chén rượu lên, Lâm Tú nói: "Hai người uống đi, tôi xuống xem thế nào?"

Tạ Chí Quốc nói: "Xem cái gì mà xem? Nó lớn vậy rồi, cô còn sợ nó xảy ra chuyện à?"

Y vừa nói xong thì Trương Dương biến sắc, bởi vì hắn nghe thấy một tiếng hét.

Thính lực của Trương đại quan nhân so với những người khác thì mạnh hơn rất nhiều, hắn lập tức nhận ra thanh âm này là của Tạ Hiểu Quân, căn bản chẳng buồn giải thích với hai vợ chồng Tạ Chí Quốc, đứng dậy xông ra ngoài, sau khi Trương Dương đẩy cửa phòng ra thì thanh âm này rõ hơn nhiều, Tạ Chí Quốc cũng nghe thấy, chạy ra theo.

Ngoài cửa lớn của hải sản Triều châu, một đám người tụ lại, trong không khí rõ ràng có mùi thuốc súng, Tạ Hiểu Quân ôm thân thể dính đầy máu tươi của Từ Ngưng, ngồi ngoài cửa lớn bất lực hét lên.

Trương Dương ngay lập tức tới bên cạnh hắn, xác định Tạ Hiểu Quân không sao, người bị thương là Từ Ngưng, lúc này mới thoáng yên lòng, cái này cũng trách được Trương Dương, ai cũng đều có tư tâm, đương nhiên không muốn người thân của mình bị thương.

Trương Dương ra tay như tia chớp, nhanh chóng điểm trúng mấy chỗ huyệt đạo của Từ Ngưng, giúp cô ta cầm máu, nhìn thấy vết thương trên bụng Từ Ngưng, hắn thử mạch đập của Từ Ngưng, xác định Từ Ngưng không bị nguy hiểm tới tính mạng thì cũng yên lòng.

Tạ Chí Quốc và Lâm Tú trước sau chạy, nhìn thấy một màn trước mắt đều sợ đến nỗi hồn phi phách tán, Lâm Tú quan tâm con trai, Tạ Chí Quốc nhìn thấy con trai không sao thì vội vàng gọi điện thoại kêu xe cứu thương.

Không lâu sau xe cứu thương và xe cảnh sát trước sau đều tới, Tạ Hiểu Quân rưng rưng nói: "Bọn họ vốn là muốn giết con, là tiểu Ngưng đẩy con ra, đỡ đạn cho con. "

Mắt Lâm Tú cũng đỏ lên, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Từ Ngưng, ác niệm vừa rồi đối với cô gái này cũng biến mất hoàn toàn, nếu không phải cô ta đỡ đạn cho con trai thì chỉ sợ lúc này con trai đã chết rồi.

Tạ Chí Quốc dù sao cũng là cục trưởng công an, y trấn định nói: "Trước tiên đưa tới bệnh viện đã, việc khác nói sau. "

Tạ Hiểu Quân lên xe cứu thương cùng Từ Ngưng, Trương Dương nói với Lâm Tú: "Yên tâm đi, cô ta không bị nguy hiểm tới tính mạng, viên đạn không bắn trúng chỗ yếu hại. "

Lâm Tú sợ đến nỗi không nói năng gì, một lúc sau mới hồi phục lại, lẩm bẩm nói: "Tại sao có thể như vậy... Tại sao có thể như vậy... "

Di động của Tạ Chí Quốc đổ chuông, y đi sang một bên nhấc máy.

Một giọng nói âm u vang lên: "Tạ cục, con trai có khỏe không!"

Nội tâm Tạ Chí Quốc trầm xuống, y nhìn nhìn sang ở bên cạnh, lại đi thêm vài bước về phía trước rồi tức giận nói: "Anh là ai?"

" Làm người làm việc cũng phải lưu lại ba phần dư địa, có lợi cho mình cũng là có lợi cho mọi người. "

" Có ý gì?"

Giọng nói đó tràn ngập vẻ trêu tức: "Anh minh bạch mà, chỗ hàng hóa bị thu không phải cứ vậy là xong đâu!"

Điện thoại kêu tút tút, tâm tình Tạ Chí Quốc trở nên vô cùng trầm trọng, Trương Dương tới bên cạnh y, quan tâm nói: "Chú Tạ, chú không sao chứ?" Thật ra hắn đã nghe thấy nội dung cú điện thoại vừa rồi của Tạ Chí Quốc.

Tạ Chí Quốc thở dài nói: "Là nhắm vào tôi, lúc trước thu một lô độc phẩm, có thể là đám buôn lậu thuốc phiện trả thù. "

Trương Dương nói: "Hiện tại phần tử phạm tội càn rỡ như vậy ư? Bắt được thằng nào thì bắn bỏ thằng đó, tôi xem chúng còn dám tiếp tục làm loại chuyện tán tận lương tâm này nữa không. "

Tạ Chí Quốc lắc đầu nói: "Chuyện này tôi sẽ giải quyết. "

Trương Dương nói: "Đừng khinh thường. "

Tạ Chí Quốc mấp máy môi, trên khuôn mặt y lộ ra vẻ kiên nghị: "Ai dám động tới người nhà của tôi thì tôi sẽ khiến hắn hối hận vì đã sinh ra trên cuộc đời này. "

Ai sau khi người nhà gặp nguy hiểm tới tình mạng đều sẽ bộc phát ra sự phẫn nộ, Trương Dương không cho rằng Tạ Chí Quốc chỉ nói cho có, thân là cục trưởng công an thành phố Kinh Sơn, Tạ Chí Quốc có quyền lực như vậy, y ở toàn bộ Bắc Nguyên có quan hệ và nhân mạch thâm hậu, đám buôn thuốc phiện ngang ngược này đã khiến Tạ Chí Quốc nổi giận thật sự.

Khi Tạ Chí Quốc dẫn phá án, Trương Dương và Lâm Tú cùng nhau tới bệnh viện nhân dân thành phố Kinh Sơn thăm Từ Ngưng.

Tâm tình hiện tại của Lâm Tú là rất áy náy, nếu không phải Từ Ngưng đỡ đạn cho con trai, chỉ sợ cô ta đã mất đi đưa con trai này rồi, cô ta cũng không dám tưởng tượng hậu quả của chuyện này, nếu con trai gặp bất trắc gì, chỉ sợ cô ta sẽ điên mất.

Tạ Hiểu Quân ngồi trước phòng phẫu thuật, hai tay ôm đầu, Trương Dương đi tới vỗ vai hắn, Tạ Hiểu Quân ngẩng đầu lên, hai mắt đầy tia máu, lộ ra lửa giận không thể át được: "Sư phụ, nếu để tôi tìm được những người đó, tôi nhất định sẽ bầm thây chúng. "

Trương Dương nói: "Việc này để sau hẵng nói, hiện tại chuyện trọng yếu nhất chính là chiếu cố Từ Ngưng. "

Tạ Hiểu Quân nói: "Sư phụ, Từ Ngưng sẽ không có việc gì chứ?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Không có việc gì đâu, cô ta không bị thương ở chỗ yếu hại, lát nữa tôi đưa cho cậu một lọ thuốc kim sang, cam đoan về sau sẽ không lưu lại vết sẹo. "

Lâm Tú nói: "Hiểu Quân, con đừng lo, mẹ ở lại với con. "

Tạ Hiểu Quân bởi vì chuyện vừa rồi nên hiển nhiên còn có chút giận mẹ, quay mặt đi, không ngờ không muốn nói chuyện với mẹ, hắn cho rằng nếu không phải mẹ đối đãi với Từ Ngưng hà khắc quá mức, Từ Ngưng cũng sẽ không rời khỏi trước, mình nếu không đuổi theo thì cũng sẽ không bị bắn, người trẻ tuổi suy nghĩ vấn đề dẫu sao cũng rất đơn giản.

Lâm Tú nhìn bộ dạng của con trai, trong lòng rất khổ sở.

Lúc này bên kia hành lang vang lên tiếng bước chân, một giọng nói lo lắng vang lên: "Con gái tôi thế nào rồi? Con gái tôi thế nào rồi?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)