Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1027

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1027: Phát hiện bất ngờ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trương Dương vừa nghe vậy liền biết là người nhà của Từ Ngưng tới rồi, đi đầu là một người tóc hoa râm, dáng người cực kỳ cường tráng, vẻ mặt dữ tợn, và vô cùng lo lắng, chính là Từ Đại Quang, cha của Từ Ngưng, y là lão tổng của công ty thuỷ sản Sùng Minh thành phố Kinh Sơn, bối cảnh của người này trước đây cũng không sạch sẽ gì, lúc trẻ từng bởi vì đánh nhau mà nhiều lần phải vào tù, ở Kinh Sơn cũng được coi là nhân vật xã hội nổi danh. Trương Dương nhìn thấy sáu người đi theo phía sau y, lập tức ý thức được người này cũng không phải là hạng người lương thiện.

Từ Đại Quang nhìn thấy Tạ Hiểu Quân ngồi đó thì xông lên túm cổ áo hắn, giận dữ hét: "Đồ khốn nạn, mày đã làm gì con gái tao?"

Tạ Hiểu Quân trong lòng vốn đã áy náy, hắn cúi áy náy áy náy không thôi nói: "Xin lỗi... Bác Từ, xin lỗi... "

"Đ mẹ mày!" Từ Đại Quang đấm một phát vào mặt Tạ Hiểu Quân, khiến cho Tạ Hiểu Quân ngã xuống đất, máu mũi lập tức chảy ra.

Lâm Tú nhìn thấy con trai bị đánh, lập tức nóng nảy, huống chi Từ Đại Quang này thô bỉ không chịu nổi, trước mặt cô ta không ngờ dám nói những lời tục tĩu như vậy, vốn Lâm Tú cũng rất áy náy vì chuyện này, nhưng nhìn thấy Từ Đại Quang ra tay đả thương người thì lập tức phát hỏa, cô ta đỡ con trai lên, tức giận nói: "Anh có chuyện gì cũng cứ từ từ, đánh người làm gì?"

Từ Đại Quang chỉ vào mũi Lâm Tú quát: "Đánh hắn à, bố mày còn muốn giết hắn kia, nếu con gái tôi có gì không may, cô chờ nhặt xác con trai đi!"

Trương Dương không muốn cũng không muốn nhúng vào loại tranh cãi gia đình này, nhưng nhìn thấy Từ Đại Quang bố láo như vậy, hắn không thể không nói, Trương Dương đi tới cản trước mặt Từ Đại Quang: "Từ Ngưng bị thương, mọi người đều thấy buồn, nhưng anh nói chuyện cẩn thận chút, hiện tại là xã hội pháp trị, đừng động chút là mang xã hội đen ra hù dọa người ta. "

Từ Đại Quang trợn tròn hai mắt, nhìn Trương Dương như hổ rình mồi, hận không thể nuốt chửng hắn: "Sao? Bố mày là xã hội đen đấy thì sao? Pháp chế cái rắm, tao hôm nay nói rõ ở đây, con gái tao nếu làm sao thì tao giết cả nhà mày. "

Trương đại quan nhân cười lạnh nói: "Kiêu ngạo quá nhỉ, nếu không phải nể tình con gái anh đỡ đạn cho Tạ Hiểu Quân thì tôi hiện tại có thể bắt anh lại rồi đó. "

Từ Đại Quang giận dữ hét: "Bắt tao á? Mày con mẹ nó dựa vào gì? Tao sợ mày à?"

Một giọng nói uy nghiêm từ phía sau vang lên: "Dựa vào gì ư? Dự vào tôi là cảnh sát!" Tạ Chí Quốc dẫn hai trợ thủ tới, y vừa làm xong chuyện ở hiện trường, cũng chạy tới thăm Từ Ngưng, không ngờ gặp cảnh này.

Từ Đại Quang tuy rằng bưu hãn, nhưng nhìn thấy Tạ Chí Quốc cũng có chút sửng sốt, y biết Tạ Chí Quốc, người lăn lộn trong xã hội ít ai không biết cục trưởng công an địa phương, nhưng Từ Đại Quang không biết con gái yêu con trai của cục trưởng công an, đầu y có chút quay cuồng. Sáu tên đàn em hung thần ác sát phía sau nhìn thấy Tạ Chí Quốc thì cũng sợ, đừng nhìn đám người này hung ác, nhưng gặp cục trưởng cảnh sát thì cũng không khỏi chột dạ.

Tạ Chí Quốc nhìn nhìn con trai đang lau máu mũi, tức giận lườm Từ Đại Quang một cái.

Từ Đại Quang không hề biểu hiện ra vẻ lùi bước, không cam lòng yếu thế đối diện với Tạ Chí Quốc: "Con trai anh hại con gái tôi!"

Tạ Chí Quốc nói: "Từ Ngưng cứu Hiểu Quân, tôi rất cảm kích, Tạ gia của chúng tôi nợ cô gái này, anh đánh Hiểu Quân là nên, nhưng có những lời không được nói lung tung, xã hội đen ư? Anh nói lại một lần nữa cho tôi nghe xem nào, anh không hiểu pháp luật à?"

Từ Đại Quang nuốt nước miếng, trước mặt cục trưởng công an y thực sự không dám nói mình là xã hội đen.

Tạ Chí Quốc nhìn ra Từ Đại Quang chỉ là hạng mãng phu, biết y bởi vì chuyện của con gái mà mất lý trí, Tạ Chí Quốc cũng không có ý truy cứu, thở dài nói: "Từ Ngưng bị thương, mọi người đều rất buồn, anh hiện tại cho dù tức giận gây sự cũng là vô bổ, không bằng tỉnh táo lại, chờ kết quả phẫu thuật. "

Từ Đại Quang sờ sờ gáy, vẻ mặt bi thương lẩm bẩm nói: "Tôi chỉ có một đứa con gái. Nếu nó xảy ra chuyện, tôi, tôi... "

Trương Dương nói: "Anh yên tâm đi, Từ Ngưng không có nguy hiểm tới tính mạng. "

Đang nói thì đèn phòng phẫu thuật tắt, tất cả mọi người đều vây đến cửa phòng phẫu thuật.

Chủ nhiệm ngoại khoa phụ trách mổ chính đi ra, y tháo khẩu trang, nhìn thấy ngoài cửa có nhiều người như vậy thì không khỏi nhíu mày: "Làm gì thế? Đại tụ hội à?" Có điều y rất nhanh liền nhìn thấy cục trưởng công an Tạ Chí Quốc, lập tức vẻ mặt tươi cười nói: "Tạ cục cũng tới à?"

Từ Đại Quang lo lắng nói: "Đại, con gái tôi thế nào? Nó có sao không?"

Chủ nhiệm Ngoại khoa không để ý tới hắn.

Tạ Chí Quốc cũng nói: "Người bị thương thế nào rồi?"

Chủ nhiệm Ngoại khoa nói: "Không có nguy hiểm tới tính mạng, viên đạn cách động mạch chủ rất gần, nếu dịch thêm một chút nữa thì chỉ sợ cũng không cứu được, cắt bỏ một bộ phận ruột, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống về sau của cô ta. "

Nghe thấy chủ nhiệm ngoại khoa nói như vậy, tất cả mọi người thở phào như trút được gánh nặng.

Lúc này nhân viên y tế đẩy Từ Ngưng ra, Từ Đại Quang lớn tiếng nói: "Con gái, con gái!"

Hộ sĩ Ở bên cạnh không nhịn được trách mắng: "Anh Làm gì thế? Bệnh nhân bị gây tê vẫn chưa tỉnh lại, anh gọi cái gì?"

Từ Đại Quang không ngờ không hề tức giận, cười ngây ngô.

Tạ Hiểu Quân đi theo xe đẩy tay, nhìn khuôn mặt tái nhợt Từ Ngưng mà rơi nước mắt.

Một đám người đi theo xe đẩy tay tới ngoài phòng giám sát bệnh nặng, tất nhiên không thể có nhiều người như vậy đi theo vào, cuối cùng để hai người Từ Đại Quang và Tạ Hiểu Quân đại biểu, thay quần áo cách ly, đi vào thăm Từ Ngưng.

Lâm Tú biết được Từ Ngưng không sao, lặng lẽ kéo chồng sang một bên, nói khẽ: "Người nhà này vừa nhìn đã biết là không tử tế gì rồi. "

Tạ Chí Quốc nói: "Thôi, em nói ít thôi. "

Lâm Tú biết trải qua chuyện tối nay, chỉ sợ tình cảm giữa hai người trẻ tuổi mình không ngăn trở được, tuy rằng cô ta rất cảm kích Từ Ngưng đỡ đạn cho con trai, nhưng cô ta vẫn có chút không tình nguyện để bọn họ yêu nhau.

Trương Dương đi tới trước mặt Tạ Chí Quốc, mỉm cười nói: "Hiểu Quân trọng tình nghĩa cũng là một chuyện tốt. "

Tạ Chí Quốc nói: "Tôi thấy cô gái đó không tồi, đối mặt với sống chết mà vẫn có thể đẩy Hiểu Quân ra rồi đỡ đạn cho nó, dũng khí như vậy là rất hiếm thấy, Lâm Tú, lát nữa em nói mấy câu tử tế với cha người ta đi. "

Lâm Tú nói: "Muốn nói thì tự anh đi mà nói, một phụ nữ như em nói gì với hắn?"

Tạ Chí Quốc lắc đầu bất đắc dĩ.

Trương Dương nói: "Có tra được manh mối gì không?"

Tạ Chí Quốc nói: "Đối phương rất lão luyện, chắc là sát thủ, sử dụng súng lục có ống giảm thanh, cho nên chúng ta không nghe được tiếng súng. "

Lâm Tú lòng còn sợ hãi nói: "Thôi anh hay là đừng cục trưởng công an nữa, đắc tội với nhiều người như vậy, hiện tại người ta dí súng vào con trai chúng ta rồi kìa. "

Tạ Chí Quốc hiển nhiên có chút tức giận: "Em có thể đừng lải nhải nữa được không?"

Lâm Tú tức giận đến nỗi đi đến bên cạnh rồi ngồi xuống, không để ý tới chồng nữa.

Tạ Chí Quốc cũng tức giận phi thường, châm một điếu thuốc rồi đi đến cửa sổ, lúc này một gã cảnh sát đi tới: "Tạ cục!"

Tạ Chí Quốc gật đầu.

Cảnh sát nói: "Vừa rồi chúng tôi đã xem camera ở hiện trường, có được một số tư liệu của hung thủ, hắn đưa tấm ảnh chụp được cho Tạ Chí Quốc.

Trương đại quan nhân cũng ghé tới, bởi vì chuyện liên quan tới đồ đệ của hắn, hắn cũng phá lệ quan tâm, Trương đại quan nhân không nhìn thì thôi, nhìn rồi thì máu nóng dồn lên đầu, tuy rằng bức ảnh đó không rõ, nhưng Trương đại quan nhân vẫn từ vẻ bên ngoài đặc thù của đối phương nhận ra người chính là kẻ đã sát hại Khương Lượng Lâm Quang Lượng.

Tạ Chí Quốc nói khẽ với bộ hạ: "Lập tức điều tra tư liệu vè người này, triển khai lùng bắt trong phạm vi toàn thành phố. "

Trương Dương nói: "Không cần điều tra, người này tên là Lâm Quang Lượng. "

Tạ Chí Quốc có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương, không biết hắn sao lại nắm rõ tư liệu của hung thủ như vậy.

Trương Dương nghiến răng nghiến lợi: "Người này có cháy thành tro tôi cũng nhận ra, hắn đã sát hại Khương Lượng, bạn tốt của tôi, tôi vẫn đang tìm hắn, không ngờ hắn lại tới Kinh Sơn. "

Tạ Chí Quốc nói: "Anh có thể khẳng định không?"

Trương Dương lại liếc bức ảnh: "Không nhầm được đâu, anh có thể liên lạc với phía thính công an Bình Hải, Vinh thính luôn quan tâm tới vụ này, trên tay hắn có rất nhiều tư liệu về người này. "

Tạ Chí Quốc lập tức phân phó thủ hạ đi làm.

Trương Dương nói: "Tạ cục, nếu anh có bất kỳ tin tức nào về người này thì xin nói cho tôi biết. "

Tạ Chí Quốc làm công tác hình trinh nhiều năm, liếc một cái liền nhìn ra Trương Dương hận Lâm Quang Minh đến cực điểm, nếu Lâm Quang Minh lột vào tay Trương Dương, chỉ sợ là không được chết tử tế.

Tạ Hiểu Quân kiên trì ở lại cùng Từ Ngưng, Từ Đại Quang xác định con gái không sao thì rời khỏi phòng giám sát bệnh nặng, lúc này trên mặt y đã không còn vẻ giận dữ. Tạ Chí Quốc đi tới nói vài câu xin lỗi với y, Từ Đại Quang hiện tại cũng biểu hiện rất rộng rãi: "Chuyện của người trẻ tuổi tôi không quan tâm, vừa rồi nhìn thấy con gái bị thương nên mới đánh con trai anh một quyền, nể tình hắn đối với con gái tôi không tồi, chuyện này tôi không tính toán với hắn, có điều về sau anh nên dặn dò hắn, trăm ngàn lần không thể bạc đãi với con gái tôi. "

*****

Tạ Chí Quốc thực sự có chút dở khóc dở cười, mình là cục trưởng công an, Từ Đại Quang này là nhân vật xã hội, không ngờ con cái họ lại yêu nhau.

Từ Đại Quang cũng không ở lại lâu, sau khi nói xong thì dẫn đám thủ hạ rời khỏi, Trương Dương cũng đi theo sau, khi tới bãi đỗ xe dưới lầu, nhìn thấy Từ Đại Quang đứng trước một chiếc xe BMW mắng chửi người ta, y chỉ vào một người trong đó: "Lưu Diệu, tao bảo mày tra xem thằng ôn đó là ai, mày con mẹ nó sao không tra cho tao? Cha nó là cục trưởng công an mà mày cũng không biết à? Muốn lừa tao đúng không? nếu để tao tra được là mày muốn chơi tao, tao giết chết cả nhà mày!" Y tát cho thằng ôn đó một cái, lại mắng mấy câu rồi lên xe.

Bọn họ tổng cộng ngồi trên hai chiếc xe bỏ đi, chỉ còn lại tên Lưu Diệu bị đánh, Trương Dương lắc đầu, lại nhìn thấy tên kia lấy điện thoại cầm tay ra, vừa gọi điện thoại vừa nhìn xung quanh.

Trương Dương nhìn thấy bộ dạng lén lút của thằng cha này thì trong lòng không khỏi tò mò, hắn trốn trong bóng tối không đi ra vậy, khoảng cách xa như vậy cũng chỉ có Trương đại quan nhân mới có năng lực nghe được Lưu Diệu rốt cuộc đang nói gì.

Sau khi điện thoại nối, Lưu Diệu nói khẽ: "Anh Sâm, hắn hoài nghi tôi rồi. "

Trương Dương ngẩn ra, thằng ôn này quả nhiên không phải là hạng tốt lành gì, chẳng lẽ vụ đấu súng tối nay có liên quan tới hắn? Lại nghe thấy Lưu Diệu nói: "Hắn đi tới kho để hàng hoá chuyên chở, nếu để hắn phát hiện chúng ta bí mật mang theo hàng lậu, chuyện phiền toái rồi. "

Lưu Diệu ở bên kia gọi chừng ba phút, hắn lại nhìn xung quanh một chút rồi chuẩn bị đi đến cửa bệnh viện bắt xe, nhưng hắn chưa đi được vài bước thì Trương Dương thình lình từ phía sau nhảy ra, vươn tay điểm trúng huyệt đạo bên hông hắn, Lưu Diệu cảm thấy thân thể tê đi, ngã xuống, Trương Dương ôm vai hắn, giống như là bạn bè đi đến trước xe của mình, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, Trương Dương nhét hắn vào bên trong xe.

Lưu Diệu căn bản không hiểu chuyện gì xảy ra, muốn hét cứu mạng thì phát hiện mình căn bản không phát ra được tiếng.

Trương Dương lái xe rời khỏi bệnh viện, tới chỗ vắng vẻ ở tây giao Kinh Sơn thì kéo Lưu Diệu xuống.

Lưu Diệu bị hắn điểm trúng huyệt đạo nên không thể nhúc nhích, té lăn trên đất, Trương Dương tóm lấy tót hắn, dí mặt hắn xuống bùn, nói khẽ: "Khai thật ra, mày làm sau lưng Từ Đại Quang?" Khi nói chuyện thì giải khai á huyệt cho Lưu Diệu.

Lưu Diệu run giọng nói: "Anh là ai? Là... là đại ca phái anh tới ư?"

Trương Dương lạnh lùng nói: "Đừng có nói những lời thừa thãi, mày tốt nhất khai thật ra cho tao, là ai phái người ám sát Tạ Hiểu Quân. "

"Tôi không biết anh đang nói gì?"

Trương Dương nhìn thấy thằng cha này cứng miệng, vươn tay điểm huyệt đạo ở thắt lưng hắn, Lưu Diệu lập tức cảm thấy xương sống của mình như bị cả ngàn mũi kim đâm vào, cảm giác này khiến hắn đau đớn, sống không bằng chết, Lưu Diệu kêu thảm thiết: "Tôi không biết anh, tôi... Tôi không thù không oán với anh... Anh vì sao... Muốn hại tôi... "

Trương đại quan nhân cười lạnh nói: "Con người tao không nhẫn nại đâu, hơn nữa tính tình cũng không tốt, mày mà không nói thật thì tao sẽ một đao giết chết mày. "

"Cứu... " Lưu Diệu vừa định kêu to thì á huyệt lại bị Trương Dương điểm trúng, Trương Dương nói: "Nơi này là vùng hoang vu, mày có hét cũng chẳng ai nghe thấy, tao nếu muốn đối phó mày thì tự có biện pháp không cho mày phát ra tiếng. "

Lưu Diệu sợ đến nỗi cả người phát run, hắn tin rồi, đối phương tuyệt đối nhân vật độc ác, muốn tra tấn mình thì chỉ sợ có cả ngàn vạn loại phương pháp.

Trương Dương nói: "Tao hiện tại sẽ giải huyệt đạo cho mày, mày phải nói thật với tao. " hắn lại giải huyệt đạo cho Lưu Diệu: "Ai phái người ám sát Tạ Hiểu Quân?" Vẫn là câu hỏi vừa rồi.

Lần này Lưu Diệu thành thật khai: "Anh Lượng... Khang Hồng Lượng.... Bảo tôi lừa hắn, tôi cũng không biết là chuyện gì... "

Trương Dương cũng không biết Khang Hồng Lượng là ai: "Khang Hồng Lượng là ai?"

Lưu Diệu nói: "Hắn và Từ Đại Quang là đồng bọn hợp tác, bọn họ cùng nhau kinh doanh thuỷ sản... Từ Đại Quang bảo tôi đi tra con gái hắn đang yêu ai... tôi tra ra được tiểu tử đó là con trai của cục trưởng công an... Liền nói chuyện này với anh Lượng... "

Trương Dương nói: "Là Khang Hồng Lượng phái người mưu sát Tạ Hiểu Quân?"

Lưu Diệu lắc đầu nói: "Tôi không biết, tôi thực sự không biết, anh Lượng gần đây mất một ít hàng, khẳng định là có người chỉ điểm cho cảnh sát, cho nên hắn vẫn đang điều tra, hoài nghi là Từ Đại Quang bán đứng mình. "

Trương Dương nói: "Hàng gì?"

"Băng.... "

" Băng!" Trương đại quan nhân nhíu mày, lập tức ý thức được thằng cha này nói là băng độc, hắn vỗ một cái vào gáy Lưu Diệu: "Nói cho tao biết, làm thế nào để tìm tới Khang Hồng Lượng đó. "

Lưu Diệu đã bị Trương Dương dọa cho vỡ mật rồi: ".... Thủy sản Sùng Minh... Kho hàng số 7.. "

Trương Dương nghe thấy bốn chữ thủy sản Sùng Minh thì thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ chuyện này cũng có liên quan tới Từ Đại Quang?

trong kho hàng số 7 của Thủy sản Sùng Minh, các công nhân đang bận rộn, một gã cổ đông khác của công ty thuỷ sản là Khang Hồng Lượng cũng đang ở hiện trường, hắn châm một điếu thuốc lá, đi xuống dọc theo cầu thang sắt, lúc này di động của hắn đổ chuông, Khang Hồng Lượng nhấc máy, nghe xong báo cáo trong điện thoại thì cười lạnh một tiếng, phất phất tay với lầu hai thủ hạ đang phụ trách cảnh giới trên lầu.

Một chiếc xe BMW màu đen lập tức lái vào trong kho để hàng hoá chuyên chở, đại lão bản của thủy sản Sùng Minh Từ Đại Quang dẫn bốn gã thủ hạ từ bên trong xe bước xuống, vẻ mặt của y rất giận dữ.

Khang Hồng Lượng cười cười bước xuống: "Đại ca! Sao anh lại tới đây?"

Từ Đại Quang nói: "Anh đang làm cái gì vậy? Nhập hàng vì sao không báo với tôi?"

Khang Hồng Lượng vẻ mặt tươi cười nói: "Đại ca, anh gần đây bận như vậy, không cần thiết phải việc gì cũng tự làm, cứ để huynh đệ giúp đi. "

Từ Đại Quang cười lạnh nói: "Anh cũng rất biết thông cảm cho tôi?"

Khang Hồng Lượng cười nói: "Đó là đương nhiên rồi, đại ca đối với em ân trọng như núi, em làm chút chuyện cho đại ca là nên mà. "

Từ Đại Quang không nói gì, y chậm rãi đi tới, bảo một gã cửu vạn bỏ bọt biển cầm trong tay xuống, mở thùng bọt biển ra, bên trong chất đống cá đỏ dạ đông lạnh. Từ Đại Quang cầm bọt biển lên ném mạnh xuống đất, khối băng vỡ tan, hắn lấy một con cá bên trong ra, một gã thủ hạ đi tới đưa búa cho y, Từ Đại Quang dùng sức chặt con cá hoa vàng, cá hoa vàng bị nứt ở rữa, bên trong rơi không ít bột phấn trong suốt.

Từ Đại Quang cầm nửa cá hoa vàng, đứng dậy, quơ quơ với Khang Hồng Lượng, sau đó đổ xuống, bột phấn từ trong cơ thể cá hoa vàng đổ ra, rải đầy xuống đất.

Khang Hồng Lượng vẻ mặt xấu hổ.

Từ Đại Quang nói: "Đây là cái gì?"

Khang Hồng Lượng nói: "Thuỷ sản đông lạnh, bên trong còn lại ít đá vụn là chuyện bình thường. "

Từ Đại Quang chỉ chỉ vào bên trong bụng cá: "Anh đừng nói với tôi đây là bong bóng cá, tôi vẫn không hồ đồ đến mức ngay cả bao cao su và bong bóng cá cũng không phân biệt được. "

Khang Hồng Lượng nói: "Đại ca, em đã nói với anh đây là đá vụn rồi mà!"

Từ Đại Quang mở to hai mắt rồi lấy tay chỉ vào vai Khang Hồng Lượng: "Uổng cho tôi tin anh như vậy, giao sinh ý cho anh lo liệu, anh con mẹ nó không ngờ buôn lậu thuốc phiện sau lưng tôi!"

Khang Hồng Lượng nói: "Đại ca, thời đại thay đổi rồi, anh cho rằng bán mấy con tôm con cá là có thể kiếm đủ tiền ư? Có thể nuôi sống nhiều huynh đệ như vậy ư? Mấy năm nay, anh chẳng hỏi đến gì cả, chỉ tới lúc thì thò tay ra đòi tiền, anh có từng nghĩ, chỉ bằng chút sinh ý này của anh thì kiếm được bao nhiêu tiền?"

Từ Đại Quang tức giận nói: "Đồ khốn nạn, mày có biết là không thể đụng vào thuốc phiện không hả, tao không sợ ngồi tù, nhưng chúng ta không còn trẻ nữa, chúng ta còn có gia đình, tiền chúng ta kiếm đã đủ rồi, không cần phải liều cả tính mạng. "

Khang Hồng Lượng nói: "Anh kiếm đủ rồi, nhưng các huynh đệ thì sao? Anh ở biệt thự đi xe đẹp, nhưng các huynh đệ thì lai cực khổ vì ba bữa cơm, anh không quan tâm tới họ nhưng tôi thì không thể không lo cho họ. "

Từ Đại Quang tức giận đến nỗi đấm cho Khang Hồng Lượng một cú vào ngực, đánh cho Khang Hồng Lượng một cái lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất, Từ Đại Quang vỗ ngực mình rồi nói: "Từ Đại Quang tôi làm việc luôn đúng với trời đất với lương tâm, với huynh đệ, tôi đã bạc đãi bất cứ ai trong số họ chứ? Mày con mẹ nó lúc trước bị đuổi như chó nhà có tang, nếu không phải nhờ tao, mày đã sớm bị người ta chém chết rồi, mày hiện tại dám nói nghĩa khí với tao à, mày có tư cách gì mà nói tới hai chữ nghĩa khí này với tao?" Y giơ búa trong tay lên nói: "Có tin tao bổ chết mày không?"

Trên mặt Khang Hồng Lượng lộ ra vẻ sợ hãi.

Từ Đại Quang nói: "Tao tuy rằng già rồi, nhưng tao không hồ đồ, tối nay con gái tao bị bắn là bị Tạ Hiểu Quân liên lụy, có người muốn giết hắn, trả thù Tạ Chí Quốc, chuyện này có liên quan tới vụ án phá băng độc của Tạ Chí Quốc mấy ngày hôm trước, mày vội vàng nhập hàng, chỗ băng độc bị thu có phải là mày cho vào không? Mày nói rõ với tao đi!" Y cầm búa lên hùng hổ đi về phía Khang Hồng Lượng.

Khang Hồng Lượng run giọng nói: "Đại ca... Đại ca... Anh muốn làm gì?"

Từ Đại Quang nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay tao sẽ thanh lý môn hộ. "

Khang Hồng Lượng hai đầu gối mềm nhũn ra, rầm một tiếng quỳ xuống: "Đại ca... Đại ca... Em biết em sai rồi... Anh cho em một cơ hội đi. "

Từ Đại Quang nói: "Cho mày cơ hội à? Cho mày cơ hội để mày lại lừa tao ư?"

Khang Hồng Lượng Nhìn như bị Từ Đại Quang dọa cho sợ hãi lại đột nhiên có hành động, con dao giấu trong tay hắn thoáng cái đâm vào bụng Từ Đại Quang, khoảng cách gần như vậy, Từ Đại Quang căn bản không kịp phản ứng, y cũng vô cùng bưu hãn, giơ búa lên bổ đỉnh đầu Khang Hồng Lượng, một tiếng keng vang lên, đan qua ống giảm thanh nhanh chóng xuyên qua không, chuẩn xác bắn vào cổ tay phải của Từ Đại Quang, cổ tay y trúng đạn, không càm được búa, keng một cái rơi xuống đất.

*****

Khang Hồng Lượng nhặt búa lên, vẻ mặt hung ác cầm búng bổ vào vai Từ Đại Quang: "Lão già kia, đi chết đi!" Máu tươi văng khắp nơi, trên mặt trên người Khang Hồng Lượng đều bị một chút nhuốm đỏ, thằng cha này thoạt nhìn tựa như một con dã thú hung tàn khát máu, vung búa bổ liên tục vào người Từ Đại Quang.

Từ Đại Quang tuy rằng dẫn theo bốn gã thủ hạ tới đây, nhưng không đợi bốn gã thủ hạ đó có phản ứng thì đã liên tiếp bị trúng đạn.

Từ Đại Quang người đầy máu, lảo đảo ngã xuống, Khang Hồng Lượng đuổi theo, hai tay cầm búa chuẩn bị bổ xuống đầu Từ Đại Quang, một đạo hàn quang lạnh như băng từ xa xa đột nhiên bắn tới, trúng vai phải của Khang Hồng Lượng, Khang Hồng Lượng đau đớn thét lớn một tiếng, cánh tay mềm nhũn, búa đi lệch phương hướng, chém vào trên cánh tay trái của Từ Đại Quang, không có bao nhiêu lực lượng.

Trong Kho để hàng hoá chuyên chở vang lên tiếng binh bang, mấy ngọn đèn bên trong đều vỡ, kho để hàng hoá chuyên chở lập tức tối om.

Khang Hồng Lượng có chút hoảng sợ đứng dậy, trong tay vẫn cầm cái búa, từng tiếng hét thảm vang lên trong bóng tối, đạn bắn theo hướng phát ra tiếng động, tựa hồ có người ngã xuống, nhưng lập tức lại rơi vào im lặng, trong kho để hàng hoá chuyên chở yên tĩnh tới rợn người, chỉ nghe thấy tiếng vỏ đạn rơi xuống đất.

Thời gian yên lặng không hề kéo dài lâu, không bao lâu sau nghe thấy tiếng hét và tiếng rên liên tiếp vang lên, tất cả mọi người ở đây đều rơi vào hoảng sợ, chẳng lẽ gặp quỷ rồi?

Khang Hồng Lượng cảm thấy có chất lỏng dọc theo thân thể của mình chảy xuống phía dưới, hắn không phân biệt được là máu tươi hay là mồ hôi lạnh, nội tâm bị bao phủ trong sự hoảng sợ, hắn muốn trốn, không chỉ là Khang Hồng Lượng, tất cả mọi người đều muốn chạy trốn, bóng tối khiến người ta sợ hãi, mà thân thủ xuất quỷ nhập thần của đối phương càng phóng đại sự sợ hãi một cách vô hạn.

Keng một tiếng, góc đông nam truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụn, lập tức một viên đạn chuẩn xác bắn về phía đó.

Người lần mò vào trong kho để hàng hoá chuyên chở chính là Trương Dương, sau khi hắn tiến vào kho để hàng hoá chuyên chở, chuyện thứ nhất làm chính là bắn vỡ hết đèn, lợi dụng bóng tối để phát động tập kích đối phương, đã thành công bắn vỡ bảy cái, tiếng thủy tinh vừa rồi là Trương Dương ném ra một cái bình thủy tinh, hắn lợi dụng tiếng vang để hấp dẫn sự chú ý của đối phương, thương pháp của tay sung này rất không tồi, hơn nữa rất tỉnh táo, ở hiện trường người mang theo vũ khí cũng không nhiều, sau khi đối phương bắn xong thì Trương Dương đã tỏa định được vị trí của hắn.

Trương đại quan nhân lặng yên không một tiếng động đi trong bóng tối, tất cả những gì Lưu Diệu khai ra tối nay có thể nói phát hiện bất ngờ, Trương Dương từ trong những gì hắn nói phán đoán ra Khang Hồng Lượng này khẳng định có vấn đề, nói không chừng có quan hệ trực tiếp với chuyện thuê sát thủ.

Khi Trương Dương chạy đến kho để hàng hoá chuyên chở số 7 của thủy sản Sùng Minh thì vừa hay nhìn thấy Khang Hồng Lượng đang vung búa đập Từ Đại Quang, Trương Dương ném phi đao ngăn cản Khang Hồng Lượng.

Trương Dương thực sự cảm thấy hứng thú với người cầm súng, hơn nữa súng còn lắp ống giảm thanh, mấy điểm đặc thù này đều phù hợp với sát thủ ám sát Tạ Hiểu Quân. Nếu người này chính là Lâm Quang Minh, như vậy thì sẽ tìm được hung phạm sát hại Khương Lượng.

Trương Dương lặng lẽ cầm một cái chai rồi ném về phía bên trái, chai vừa rơi xuống đất thì một viên đạn bắn chuẩn xác trúng nó, cái bình nảy trên mặt đất mấy cái rồi sau đó lăn lóc cóc.

Trương đại quan nhân nhận ra phát bắn từ phía sau, hắn lặng lẽ đi tới.

Tay súng vô cùng giảo hoạt, hắn ý thức được đối phương trước sau tung hai vật, mục đích là để hấp dẫn sự chú ý của mình, hai lần bắn liên tục của mình có thể đã làm bại lộ vị trí hắn hắn bắt đầu di động bước chân, định thay đổi vị trí.

Hắn vừa mới lui hai bước về phía sau thì liền cảm thấy một loại cảm giác nguy hiểm tới gần, đây là trực giác của sát thủ, hắn có chút hoài nghi nhìn xuống mặt đất dưới chân, chậm rãi ngắm chuẩn họng súng xuống đất, khi hắn đang chuẩn bị nhấn cò thì bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh có chút khác thường, cổ tay cầm súng của hắn đã bị người ta tóm lấy, hắn rất nhanh liền rút dao bên hông ra, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đâm về phía kẻ tập kích, đối phương tóm lấy cổ tay nắm dao của hắn, dùng sức vặn một cái, chỉ nghe thẩy rắc một tiếng, cánh tay nắm đao của tay súng không ngờ bị bẻ gãy.

Tay súng bởi vì đau đớn mà phát ra một tiếng hét thảm, nhưng vào lúc này đối phương đã tóm lấy cơ hội giật lấy súng trong tay phải của hắn, sau đó quay họng súng lại bắn một phát vào bắp tay trái của hắn.

Đầu gối của Tay súng mềm nhũn ra, rầm một tiếng quỳ xuống đất. Sau đó gáy hắn lại ăn một cú đánh, lập tức mắt tối sầm, hôn mê.

Khi tay súng tỉnh lại thì phát hiện mình bị người buộc chặt trên một cây cột, trong kho để hàng hoá chuyên chở có châm một đống lửa, mượn án lửa có thể nhìn thấy trong kho để hàng hoá chuyên chở không ít người đang nằm, những người này đều có một đặc điểm chung là mất đi năng lực phản kháng. Trong lúc hắn hôn mê, Trương đại quan nhân đã kết thúc toàn bộ chiến đấu, tiếc nuối lớn nhất chính là để Khang Hồng Lượng thừa dịp loạn đào tẩu, mà thu hoạch lớn nhất chính là tay súng trước mắt, chính là sát thủ Lâm Quang Lượng lúc trước đã sát hại Khương Lượng.

Trương Dương trong tay cầm một thanh mã tấu sáng loáng đi tới trước mặt Lâm Quang Lượng, không nói câu nào đâm vào vai hắn, sau đó xoay tròn nghịch chiều kim đồng hồ, Lâm Quang Lượng đau đến nỗi cả người run rẩy.

Trương Dương nói: "Tao có thể đâm mày một ngàn dao như thế này mà mày vẫn tỉnh táo đấy. "

Lâm Quang Lượng thở phì phò: "Mày đã hận tao như vậy thì giết tao đi, việc gì phải dày vò tao. "

Trương Dương chậm rãi rút mã tấu ra, lau khô máu tươi lên trên người Lâm Quang Lượng: "Giết mày ư, thế thì tiện nghi cho mày quá. "

Lâm Quang Lượng lộ vẻ sầu thảm cười nói: "Tao không biết mày... '

Trương Dương nói: "Vậy mày biết Khương Lượng chứ? Tên cảnh sát mà mày giết chết ở Đông Giang là bạn tốt nhất của tao!" Trương đại quan nhân nói đến chỗ phẫn hận, lại đâm một đao vào đùi hắn, mũi đao đâm cả vào xương, Lâm Quang Lượng thậm chí nghe rõ tiếng mũi dao đâm thủng xương, đau đớn đến sống không bằng chết, nhưng đầu óc lại vẫn tỉnh táo, mỗi một chi tiết đau đớn đều rất rõ ràng.

Lâm Quang Lượng há to miệng, thở hổn hết, muốn dùng phương thức như vậy để giảm bớt đau đớn trong cơ thể, nhưng tất cả đều là phí công.

Trương Dương nói: "Ai sai mày làm? Ai sai mày giết Khương Lượng?"

Lâm Quang Lượng dùng sức cắn môi, môi rất nhanh bị hắn cắn chảy máu: "Tôi không biết... Người khác cho tôi tiền... Tôi... Tôi cầm tiền làm việc... "

Trương Dương lắc đầu, chuôi đao hơi hơi chuyển động, đau đớn thấu xương khiến Lâm Quang Lượng thét lớn một tiếng, hắn kêu thảm thiết: "Hắn tên là Bang Tử.... Người Hongkong... "

Trương đại quan nhân hỏi dồn: "Làm sao có thể tìm được hắn?"

"Tôi không biết... Tôi thực sự không biết... Tôi chỉ biết là Bang tử.... Muốn cướp địa bàn của gia huynh Kỳ gia ở Đông Giang... Kì Phong... Kì Phong cũng chết trong tay hắn... "

Đồng tử của Trương đại quan nhân chợt co rút lại.

Khi Tạ Chí Quốc suất lĩnh cảnh sát chạy đến hiện trường thì cơ hồ là không thể tin vào hai mắt của mình, hai mươi mốt tên du côn đều bị chế phục, tên sát thủ bị tình nghi dính líu đến sát hại Khương Lượng, mưu sát con trai y Lâm Quang Lượng cũng ở hiện trường, mình đầy thương tích. Ông chủ của Thủy sản Sùng Minh Từ Đại Quang nằm trong vũng máu, trên người y cũng bị thương nhiều chỗ, nhưng sinh mệnh lực của người này cực kỳ ương ngạnh, bị chém nhiều như vậy mà không ngờ vẫn còn sống.

Tạ Chí Quốc một mặt an bài nhân thủ đưa người bị thương tới bệnh viện, một mặt điều tra hiện trường, ở hiện trường phát hiện một lượng lớn băng độc.

Tạ Chí Quốc chỉ huy nhân thủ xong thì Trương Dương gọi điện thọai tới, Tạ Chí Quốc đi đến góc rồi mới bắt mày, y thở dài nói: "Anh chơi lớn quá. "

Trương Dương nói: "Lâm Quang Minh giao cho anh, hắn đã thừa nhận rồi, vụ án của Hiểu Quân là do hắn làm, Khương Lượng cũng bị hắn ám sát. "

Tạ Chí Quốc nói: "Anh yên tâm đi, khó thoát khỏi khó thoát khỏi tội chết. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng không muốn bị cuốn vào trong phiền toái, cục diện rối rắm còn lại thì anh thu dọn đi. "

Tạ Chí Quốc cười nói: "Cái này gọi là làm chuyện tốt bất lưu danh, đúng rồi, Từ Đại Quang có liên quan tới chuyện này không?"

" Tôi không rõ lắm, có điều nhìn tình hình thì y hình như không liên quan tới chuyện buôn bán băng độc, y cũng chỉ là người bị hại. "

Tạ Chí Quốc nói: "Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ, sẽ không để người tốt bị oan uổng, cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một kẻ xáu nào. "

Trương Dương nói: "Tóm lại không dính dáng tới tôi là tốt nhất. "

Trở lại biệt thự của Lâm Tú, Trương đại quan nhân ngâm nước nóng trong bồn, thời gian tới Kinh Sơn tuy rằng không lâu nhưng nhưng chuyện xảy ra thì lại không ít, cái chết của Mạnh Truyền Mĩ khiến chuyện cũ của ba mươi năm trước lại nổi lên mặt nước, trừ bảy thanh niên trí thức đã được xác nhận thân phận ra thì chỉ còn lại có mỗi Tiêu Minh Hiên, không biết Tiêu Minh Hiên hiện tại rốt cuộc đang ở đâu? Nhớ tới tên của Tiêu Minh Hiên, Trương đại quan nhân bất giác lại nghĩ tới Tiêu Quốc Thành, cũng không biết cũng không biết vì sao, luôn cảm thấy ánh mắt của Tiêu Minh Hiên trên bức ảnh đó rất giống của Tiêu Quốc Thành, từ tuổi tác, Tiêu Quốc Thành không nghi ngờ gì nữa cũng phù hợp với đặc điểm này, nhưng diện mạo của y rõ ràng bất đồng với Tiêu Minh Hiên.

*****

Nếu nói chuyện của Tiêu Minh Hiên đến nay vẫn chưa có bất kỳ manh mối nào thì manh mối phát hiện được từ vụ án đấu súng tối nay không nghi ngờ gì nữa rất kinh người, hắn chẳng những bắt được Lâm Quang Lượng, hơn nữa từ trong miệng của Lâm Quang Lượng biết được hung phạm mưu sát Khương Lượng, cái chết của Khương Lượng đả kích Trương Dương rất mạnh, tổ chuyên án do Vinh Bằng Phi tự mình nắm giữ ấn soái tuy rằng đã tỏa định được hung phạm, nhưng Lâm Quang Lượng vẫn một mực lẩn trốn, hôm nay cuối cùng cũng thành công bắt được Lâm Quang Lượng, với tội mà Lâm Quang Lượng đã phạm phải, tử hình là cái chắc, nhưng để hắn chết như vậy thì tiện nghi cho hắn quá, Trương đại quan nhân đâm hắn mấy dao cũng không đủ để giải hận, lại hạ phụ cốt châm trên người hắn, gần đây Trương đại quan nhân luyện chế không ít thứ đồ chơi này, đành chịu thôi, người xấu trên đời này quá nhiều, không chuẩn bị thủ đoạn tra tấn thì không được.

Nghĩ đến Lâm Quang Lượng sẽ chết trong đau đớn, cừu hận trong lòng cũng dịu đi đôi chút, hắn nghe thấy tiếng chuông di động bên ngoài, quấn khăn tắm đi ra, điện thoại là Sở Yên Nhiên gọi tới, cô ta cũng nghe nói chuyện Tạ Hiểu Quân bị bắn, tất nhiên là Lâm Tú nói với cô ta, quan hệ của Lâm Tú và Sở Yên Nhiên luôn luôn tốt, có chuyện gì cũng lập tức nói với cô ta.

Người mà Sở Yên Nhiên thực sự quan tâm vẫn là Trương Dương, cô ta xác định Trương Dương không sao mới yên lòng, nhẹ giọng thở dài: "Không ngờ trong nước cũng không yên ổn như vậy. "

Trương Dương cười nói: "So với Mỹ thì tốt hơn rồi, ít nhất không có cảnh ai cũng có một khẩu súng. "

Sở Yên Nhiên nói: "Chỗ nào cũng có phần tử phạm tội, anh đó, về sau trăm ngàn lần đừng có thể hiện, làm tốt chức bí thư thị ủy của mình là được rồi, đừng đảm nhiệm nhiều việc. "

Trương Dương nói: "Không phải anh muốn bao biện làm thay, có một số việc phát sinh ở bên cạnh anh, anh không thể không quản, Khương Lượng là bạn hữu của anh, sau khi hắn chết, cục tức này cứ nghẹn trong lòng anh, hôm nay anh cuối cùng cũng bắt được hung thủ giết hắn, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút. "

Sở Yên Nhiên nói: "Em hiểu rồi, em chỉ lo lắng anh làm những việc nguy hiểm thôi. "

Trương Dương cười nói: "Yên tâm đi, anh là đứa mạng lớn, không ai hại được anh đâu. "

Sở Yên Nhiên nói: "Người mạnh còn có người mạnh hơn, đừng có tự tin như vậy, võ công của anh tuy rằng lợi hại, nhưng trên đời này đa số chuyện đều không cần dựa vào võ công để giải quyết. "

Trương đại quan nhân nói: "Cô bé, em là quanh co lòng vòng mắng anh đầu óc ngu si tứ chi phát triển đúng không?"

Sở Yên Nhiên cười nói: "Em có nói đâu, là tự anh nói. "

Trương Dương nói: "Nhớ kỹ lời em đó, đợi cuối tháng gặp em, anh sẽ không tha cho em đâu, nợ mới nợ cũ tính một thể!"

Sở Yên Nhiên nói: "Em sợ anh chắc! Chưa biết là ai tính sổ ai đâu. "

Trương Dương nói: "Em không sợ anh tính sổ với anh, cùng lắm thì lấy thân thịt này ra trả lại. "

Sở Yên Nhiên mặt nóng lên: "Ai sợ chứ, anh đang làm gì đấy?"

Trương đại quan nhân nằm trên sô pha: "Mông trần ngồi trên phòng khách. "

Sở Yên Nhiên cười nói: "Một mình à? Sao không tìm một hồng nhan tri kỷ ở với anh?"

Trương đại quan nhân nói: "Anh đối với em là một trái tim hồng, hiện tại đang súc tinh dưỡng duệ chỉ chờ rước Yên Nhiên. "

Sở Yên Nhiên xì một tiếng khinh miệt, nhỏ giọng mắng: "Không biết xấu hổ!"

Trương đại quan nhân nói: "À... anh cứng rồi... "

" Lưu manh!" Giọng nói của Sở Yên Nhiên trở nên mềm nhũn, mặc dù đang mắng Trương Dương, nhưng trong thanh âm lại tràn ngập hương vị dụ hoặc.

Trương đại quan nhân nói: "Thật sự là muốn làm việc đó với em. "

Sở Yên Nhiên cười nói: "Chỉ tiếc là ngoài tầm tay với của anh!"

Trương đại quan nhân nghe thấy cô ta nói như vậy thì cũng không nhịn được liền bật cười.

Sở Yên Nhiên nói: "Ngoan ngoãn nghe lời đi, thành thành thật thật đi ngủ đi, cuối tháng chúng ta gặp nhau. "

Trương đại quan nhân nói: "Gặp mặt thì hai ta làm gì?"

Sở Yên Nhiên biết thằng ôn này giở trò, cố ý khiến mình nói những lời khiêu gợi, gắt một tiếng: "Anh muốn làm gì, thôi không nói nữa, em đi họp đây. "

Trương đại quan nhân vẫn chưa tận hứng, lúc này tán gẫu đã nhiệt huyết sôi trào, đáng tiếc Sở Yên Nhiên bên kia đã gác điện thoại, thằng cha này nhìn nhìn thân dưới, quả nhiên là nhất trụ kình thiên, gần đây hình như vô cùng xung động, đúng là mùa xuân đến, đây là mùa xuân tình bừng bừng phấn chấn.

Trương đại quan nhân lại vào phòng tắm tắm vòi sen, diệt dục hỏa trong lòng, sau khi tắm xong thì lại nghĩ tới Kiều Mộng Viện lúc này chắc đã đến kinh thành, cần gọi điện thoại hỏi thăm một tiếng.

Kiều Mộng Viện nhận được điện thoại của Trương Dương thì đang ở linh đường, hai ngày nay cô ta cũng không có thời gian để nghỉ ngơi, dung nhan tiều tụy rõ ràng. Nghe thấy giọng nói của Trương Dương, Kiều Mộng Viện từ trong đáy lòng cảm thấy ấm áp, lần này tới kinh thành tuy rằng là về tới nhà, nhưng Kiều Mộng Viện lại cảm thấy chưa bao giờ xa lạ như thế này, cô ta có cảm giác kỳ quái, theo cái chết của mẹ, giống như đã chặt đứt tất cả quan hệ với mình và Kiều gia. Tuy rằng cô ta biết loại cảm giác này của mình rất không đúng, ông nội đối với cô ta rất tốt, cha đối với cô ta thậm chí còn ân cần săn sóc hơn trước kia, nhưng cảm giác xa lạ vẫn không thể xóa đi được trong lòng cô ta.

Kiều Mộng Viện nhận thức được rõ ràng, nơi này không bao giờ có thể mang tới cho cô ta cảm giác quy chúc.

Cú điện thoại này của Trương Dương khiến nội tâm đang cô tịch bất lực của cô ta ấm áp, Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Đã muộn thế này anh còn chưa ngủ à?"

Trương Dương nói: "Muốn hỏi tình hình của cô một chút. "

" Tôi rất ổn. "

" Cô mấy ngày nay cũng chưa được nghỉ ngơi, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe thế. "

Kiều Mộng Viện nói: "Anh yên tâm, tôi biết chiếu cố mình. "

Trương Dương nói: "Tôi vốn định tới kinh thành với cô, nhưng... "

Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Tôi hiểu mà!" Cha không muốn Trương Dương tham gia vào chuyện này, cho dù Trương Dương trong chuyện này cũng giúp không ít, nhưng cha vẫn uyển chuyển từ chối Trương Dương tiếp tục tham dự.

Trương Dương nói: "Xử lý xong chuyện này, cô tới Tân Hải đi, tôi sẽ cùng cô đi chơi cho đỡ buồn. "

Kiều Mộng Viện trầm mặc, một lúc sau mới ừ một tiếng.

Trương đại quan nhân bởi vì câu đáp ứng của cô ta mà cảm thấy an ủi, hắn biết ở trong lòng Kiều Mộng Viện, mình có vị trí không thể thay thế, thậm chí có thể nói, sau khi trải qua chuyện này, vị trí của hắn ở trong lòng Kiều Mộng Viện trở nên càng thêm quan trọng.

Đối với Kiều Mộng Viện mà nói, Trương Dương đã trở thành duy nhất trong lòng cô ta, tuy rằng cô ta không muốn thừa nhận, nhưng hành động của cô ta ngầm đồng ý ngầm đồng ý điểm này, gác điện thoại. Kiều Mộng Viện trở lại linh đường, nhìn thấy Kiều Bằng Cử Kiều Bằng Cử đang đổi hương mới.

Kiều Bằng Phi cũng trực đêm ở bên cạnh, Thì Duy thì bởi vì không chịu nổi mà ngủ rồi.

Kiều Bằng Cử nói: "Mộng Viện, em đi ngủ đi, tối nay anh và Bằng Phi trực cho. "

Kiều Mộng Viện lắc đầu nói: "Em muốn được ở bên mẹ. "

Kiều Bằng Cử nói: "Tối hôm qua em ngồi ở một đêm rồi, cứ cứ tiếp tục như vậy thân thể không chịu nổi đâu, không đợi mẹ hạ táng em chỉ sợ cũng ngã bệnh. "

Kiều Bằng Phi ở bên cạnh nói: "Đúng vậy, em nghe lời đại ca, đi ngủ đi. "

Kiều Mộng Viện hé miệng nói: "Em không mệt!"

Kiều Bằng Cử và Kiều Bằng Phi liếc mắt nhìn nhau, bọn họ hiểu rõ tính cách của Kiều Mộng Viện, cô ta ngoài mềm trong cứng, tính tình rất quật cường, một khi đã quyết định thì rất khó thay đổi, hai người quyết định thuận theo ý của Kiều Mộng Viện, Kiều Bằng Phi đứng dậy nói: "Có chút đói bụng rồi, tôi đi kiếm chút gì đó ăn trước. "

Hắn bỗng nhiên nhìn thấy bóng của ông nội xuất hiện ở ngoài cửa, có chút kinh ngạc nói: "Ông nội!"

Kiều Bằng Cử và Kiều Mộng Viện nghe tiếng ngẩng đầu lên, hai người đều vội vàng đứng dậy: "Ông nội, ông sao ại tới đây?"

Kiều lão nói: "Không ngủ được, đến xem thế nào!"

Kiều Bằng Cử và Kiều Bằng Phi tiến lên đỡ tay ông nội, dẫn ông ta ngồi xuống ghế, Kiều lão nhìn di ảnh của con dâu Mạnh Truyền Mĩ chính giữa linh đường, không khỏi thở dài: "Ai cũng rồi sẽ có ngày này, mấy đứa nhìn thoáng một chút. "

Mấy người đều gật đầu, Kiều lão vẫy vẫy tay với Kiều Mộng Viện, ý bảo cô ta tới bên cạnh mình, cầm, cháu gái, phát hiện tay cô ta lạnh toát, Kiều lão nói: "Vì sao không mặc nhiều một chút, đêm đã khuya rồi, lạnh lắm, bị cảm lạnh thì sao đây?"

Kiều Mộng Viện mũi có chút cay cay: "Ông nội, cháu không sao!"

Kiều lão nói: "Ông nội biết các cháu trong lòng rất buồn, trong lòng ông cũng vậy, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, ông cũng không hy vọng nhìn thấy tình cảnh như vậy... "

Kiều Mộng Viện nói: "Ông nội, ông đừng thương tâm, chúng cháu đều đã tiếp nhận hiện thực, chúng cháu chịu đựng được. "

Kiều lão gật đầu, cầm tay Kiều Mộng Viện, lại vươn tay ra, hai huynh đệ Kiều Bằng Cử và Bằng Phi cũng đưa tay ra, Kiều lão kéo tay mấy đứa nhỏ của mình lại một chỗ, dùng sức lắc lắc, nói: "Nhà là nơi nào? Là nơi có thể tránh gió che mưa, bên ngoài chịu ủy khuất, có thể kể ra với người nhà, bất kể bên ngoài lòng người khó lường như thế nào, hoàn cảnh hiểm ác như thế nào, nhưng giữa người nhà phải chân thành với nhau, Truyền Mỹ đi rồi, các cháu đã mất đi một người thân, về sau ông cũng sẽ ra đi, cha chú của các cháu rồi cũng sẽ đi, nhưng các cháu phải nhớ kỹ một chuyện, tình thân của các cháu không thể thay đổi, vì đây là tài phú lớn nhất của các cháu. "

Kiều Bằng Cử gật đầu thật mạnh, gã hiểu rõ được tình thân, trải qua trận phong ba góp vốn lần trước, nếu không phải dựa vào lực lượng của gia tộc thì hắn khẳng định không thể kết thúc được, bởi vì sự kiện đó cũng gây cho Kiều gia bất lợi không nhỏ, Kiều Bằng Cử cũng từ sau chuyện lần trước mà chân chính thành thục hơn.

Kiều lão nói: "Bằng Cử, cháu là đại ca, về sau phải đối xử tử tế với các em, phải xứng với chức vị đại ca, về sau Kiều gia chúng ta phải nhờ vào cháu. " Đây là lần đầu tiên ông ta biểu lộ chân tình trước mặt con cháu.

Kiều Bằng Cử nói: "Ông nội, cháu sẽ cố gắng làm tốt. "

*****

Kiều lão nói: "Bằng Phi, cháu sau khi từ bộ đội về cũng được một thời gian rồi, tới hiện tại vẫn do dự không quyết giữa kinh thương và tòng chính, cháu cũng không còn nhỏ nữa, tuổi thanh xuân của một người trôi qua rất nhanh, ông hy vọng cháu có thể xác định phương hướng nhân sinh của mình. "

Kiều Bằng Phi nói: "Ông nội, cháu đã xác định rồi, cháu chuẩn bị tòng chính. "

Hai hàng lông mày của Kiều lão khẽ động: "Thật sao?"

Kiều Bằng Phi nói: "Thật ra cái cháu muốn làm nhất là tới cầu Thiên diễn võ bán nghệ, nhưng lại sợ ông mất mặt, nghĩ đi nghĩ lại, thôi thì tòng chính đi. " Kiều Bằng Phi cuối cùng cũng quyết định tòng chính là trải qua một phen cân nhắc, con cháu của Kiều gia đời này, người tòng chính rất ít, bọn họ cũng đều biết ông nội rất tiếc nuối vì chuyện này, Kiều Bằng Cử và Kiều Bằng Phi cũng đã đàm luận riêng với nhau về chuyên này, cũng đề nghị hắn tòng chính, với tuổi tác và tư lịch nhập ngũ của Kiều Bằng Phi, tiến vào chính giới ít nhất cũng có tiền cảnh hơn so với gã.

Kiều lão nhìn ra đứa cháu có thể là mượn chuyện này để an ủi mình, ông ta cười nói: "Đường về sau phải đi như thế nào, đừng chịu ảnh hưởng của người khác, cháu thích gì thì làm nấy, người khác nhau, đường thành công cũng khác nhau, ông chỉ hy vọng mỗi người các cháu đều có lòng nhiệt tình với sự nghiệp, cũng chỉ có như vậy, trong tương lai các cháu mới có thể tìm được hạnh phúc trong sự nghiệp, mới có thể có động lực không ngừng, đường mới có thể càng đi càng rộng. "

Kiều Bằng Phi nói: "Cháu trước đây quả thực không có hứng thú với chính trị, nhưng cháu cũng không có hứng thú với làm ăn, so sánh hai cái thì cháu phát hiện tòng chính tương đối dễ dàng hơn. "

Kiều Bằng Cử nói: "Lời này anh không ủng hộ, anh chính là tự hiểu lấy mình, thấy đầu óc của bản thân không đủ, nên không lựa chọn con đường chính trị, chính trị không dễ chơi, rất ít người có thể chơi tốt, cháu thấy rất nhiều người đều là không chơi được chính trị ngược lại để chính trị chơi mình. "

Kiều lão không nói gì, mỉm cười nhìn ba người trẻ tuổi này.

Kiều Bằng Phi nói: "Trương Dương không phải chơi rất khá ư, có đôi khi chơi chính trị chưa chắc đã phải giỏi âm mưu, mưu lược cao minh chân chính là dương mưu. "

Trong mắt Kiều lão, nhận thức của đám con cháu đối với chính trị rất nông cạn, nhưng rất thú vị, chính những tính thú vị này mới khiến chính trị muôn màu muôn vẻ, con cháu của Kiều gia tiến vào chính đàn so với người thường thì sẽ có ưu thế hơn, bất kể ông ta có ra mặt hay không thì chỉ cần ấn ký của gia tộc cũng sẽ khiến Kiều Bằng Phi ở trong sĩ đồ được bật đèn xanh. Kiều lão cũng không ủng hộ lời nói của đứa cháu, ông ta nói khẽ: "Thành công không thể mô phỏng! Thủ đoạn đồng dạng áp dụng cho Trương Dương chưa chắc đã áp dụng được cho cháu. " Ông tavỗ vỗ bả vai Kiều Bằng Phi: "Nhận thức chuẩn mục tiêu mới làm tốt được!"

Kiều lão cũng không có hỏi lựa chọn về sau của cháu gái, nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Mộng Viện, trong lòng lão nhân gia vô cùng khổ sở, ông ta minh bạch, phải cho cháu gái một đoạn thời gian để giảm xóc và làm nhòa đi nỗi đau mất mẹ.

Kiều lão lặng lẽ rời khỏi, khi đi qua phòng con trai, nhìn thấy trong phòng vẫn sáng đèn, ông ta gõ gõ cửa, một chốc sau, Kiều Chấn Lương mở cửa phòng, nhìn thấy cha, y không cảm thấy quá ngạc nhiên, tựa hồ đã sớm dự cảm được cha sẽ đến. Y nhường ghế của mình cho cha, bản thân thì ngồi xuống bên giường đối diện.

Kiều lão nhìn quanh căn phòng này, bên trong không có bất kỳ thứ gì thuộc về Mạnh Truyền Mĩ, ở trước khi con dâu qua đời, cũng đã xảy ra biến hóa như vậy, một ngày vợ chồng trăm ngày ân, con trai và con dâu chia tay đột nhiên và bình thản, không có bất kỳ dấu hiệu gì, không có bất kỳ gợn sóng nào, Mạnh Truyền Mĩ không nói tiếng nào bỏ đi, con trai lặng lẽ bỏ tất cả những thứ thuộc về cô ta, bao gồm cả ký ức.

Kiều lão chưa bao giờ hỏi, nhưng ông ta nhạy bén phát giác được, giữa bọn họ khẳng định xảy ra vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, con dâu lúc lựa chọn xuất gia, Kiều lão đã minh bạch một chuyện, nguyên nhân chân chính mà Mạnh Truyền Mĩ nhiều năm như vậy hướng phật chính là giữa cô ta và Chấn Lương xuất hiện vết rách rất lớn, trong hiện thực sự bất mãn đối với tình cảm tích lũy tháng ngày, cuối cùng thì bùng nổ.

Kiều Chấn Lương nói khẽ: "Cha, vì sao chưa đi ngủ?"

Kiều lão nói: "Bọn nhỏ cũng chưa ngủ, anh cũng chưa ngủ!" Kiều Chấn Lương nói: "Cha già rồi, không được thức khuya. "

Kiều lão cười nói: "Càng già thì thời gian ngủ càng ngắn, tôi có chút lo cho bọn trẻ. "

Kiều Chấn Lương nói: "Bằng Cử gần đây đã thành thục hơn rất nhiều, giống nam nhân chân chính rồi, Bằng Phi cũng đã trở về kinh thành, đại sự cá nhân của Thì Duy thì cũng giải quyết gần xong rồi, Mộng Viện bởi vì chuyện của Truyện Mỹ mà rất đau khỏ, có điều đây đều là tạm thời, con tin nỗi đau rồi cũng sẽ qua đi. "

Kiều lão nói: "Anh có cảm thấy hay không, Mộng Viện và chúng ta hình như xa cách hơn rồi. "

Kiều Chấn Lương ngây ra một thoáng, lập tức cười nói: "Nó lớn rồi, không thể cả ngày nũng nịu bên cạnh chúng ta như trước đây, phương thức biểu đạt tình cảm sẽ trở nên hàm súc, nhưng đây cũng không có nghĩa là nó xa lánh chúng ta. " Trong lòng Kiều Chấn Lương đương nhiên minh bạch nguyên nhân con gái xa cách với bọn họ, từ khi nghe thấy cuộc cãi vã giữa y và Mạnh Truyền Mĩ, biết được chân tướng thân thế, Mộng Viện trong tình cảm đã càng lúc càng xa cách với Kiều gia, lần này Mạnh Truyền Mĩ tự sát, đả kích đối với con gái hiển nhiên là cực lớn, mối liên hệ giữa cô ta và Kiều gia đã triệt để gãy rồi, với cơ trí của cha, ông ta không thể không cảm nhận được.

Kiều lão nói: "Tôi thủy chung cho rằng, tử vong không có nghĩa là thực sự ly khai, một người trước khi chết nên suy nghĩ một chút, mình sẽ để lại gì cho người chung quanh, đã làm xong những chuyện trong đời mình chưa, sự ra đi của mình liệu sẽ mang tới ảnh hưởng như thế nào với thân nhân và bằng hữu. " Nói tới đây ông ta tạm dừng một chút: "Tôi có phải cân nhắc quá nhiều hay không? Thật ra người đã chết căn bản sẽ không cân nhắc nhiều chuyện như vậy, bất kỳ phiền toái gì cũng đều để lại cho người khác đi giải quyết. "

Kiều Chấn Lương nói: "Cha, cha muốn hỏi gì?"

Kiều lão nói: "Tôi không muốn hỏi gì cả, tôi đã già rồi, già tới mức không còn sức mà gánh vác trách nhiệm của gia đình này, tôi đã lui khỏi cương vị công tác, trong nhà này, tôi chỉ sắm vai một trưởng bối hiền lành, chuyện của hậu bối tôi không muốn quản, cũng không có khí lực mà quản. "

Kiều Chấn Lương nói khẽ: "Cha, con làm không tốt. "

Kiều lão nói: "Chưa chắc mỗi người đều có năng lực trở thành lãnh đạo tốt, nhưng mỗi người đều có bản sự trở thành người cha tốt, có thể bảo vệ tốt cho con cái của mình không bị thương hại, có thể để bọn nhỏ khi trải qua mưa gió ở bên ngoài sẽ nhớ tới một ngôi nhà có thể chắn gió che mưa, đây mới là một người cha tốt. "

Kiều Chấn Lương chán nản nói: "Con không phải là người cha tốt. "

Kiều lão nói: "Bảo vệ tốt con cái của anh, bảo vệ tốt cái nhà này. Chuyện Truyện Mỹ chưa có làm xong, anh phải có trách nhiệm đi làm. "

Trương Dương vừa trở về Tân Hải thì phó thính trưởng thính công an Bình Hải Vinh Bằng Phi đã tới, y lần này tới không có bất kỳ tính chất quan phương nào, cũng không kinh động bất kỳ ai, vụ án của Khương Lượng cuối cùng cũng có tiến triển với tính đột phá, tổ chuyên án tới thành phố Kinh Sơn đi làm thủ tục chuyển giao, đưa Lâm Quang Minh về Đông Giang thẩm vấn. Vinh Bằng Phi không đi theo mà là tới Tân Hải gặp mặt Trương Dương.

Trương Dương mở tiệc chiêu đãi Vinh Bằng Phi ở làng chài hải đảo, theo yêu cầu của Vinh Bằng Phi, bữa tiệc tối hôm ấy chỉ có hai người bọn họ.

Sau khi Hai người uống ba chén thì Vinh Bằng Phi cảm thán nói: "Không ngờ vụ án của Khương Lượng cuối cùng vẫn được phá trong tay cậu. "

Trương Dương nói: "Có thể là Khương Lượng trên trời có linh thiêng, để tôi gặp được hung thủ giết người. "

Vinh Bằng Phi nói: "Băng độc của này đến từ chính Đông Giang, đường dây này chúng tôi đã lần theo rất lâu rồi, sở dĩ chưa thu lưới, nguyên nhân là của muốn lần theo đường dây này để tìm nguồn chế độc phẩm. "

Trương Dương nói: "Anh là nói nguồn chế độc phẩm là ở Đông Giang?"

Vinh Bằng Phi nói: "Khương Lượng sở dĩ bị người ta ám sát, nguyên nhân có liên quan tới đống cây Ma Hoàng phát hiện ở chùa Thu Hà, cây Ma Hoàng là tài liệu chủ yếu để chế tác băng độc, bởi vậy không khó suy đoán, ở Đông Giang có thể tồn tại một nhà xưởng chế độc, mà băng độc bọn chúng sản xuất ra được cuồn cuộn không ngừng chuyển vận đến tỉnh chung quanh. Mục đích của chúng tôi không chỉ là muốn tìm được hung phạm sát hại Khương Lượng, còn một lưới bắt hết nhà xưởng chế độc này. Triệt để thanh trừ mạng lưới thuốc phiện tồn tại ở Đông Giang. "

Trương Dương nói: "Đống cây Ma Hoàng của Chùa Thu Hà rốt cuộc có liên quan tới Kì Phong không?"

Vinh Bằng Phi nói: "Chỗ cây Ma Hoàng rất có thể là người khác giá họa cho Kì Phong, nhưng Kì Phong này tuyệt không sạch sẽ gì, chúng tôi đã điều tra tình hình tài sản của hai huynh đệ bọn họ, bọn họ có thể trong khoảng thời gian ngắn có tài phú lớn như vậy, chắc không phải chỉ dựa vào sinh ý thuỷ sản là có thể kiếm được. "

Trương Dương nói: "Anh hoài nghi gia huynh Kỳ gia buôn lậu thuốc phiện?"

Vinh Bằng Phi nói: "Ít nhất trước mắt tôi vẫn chưa nắm giữ được chứng cớ xác thực, giả thiết bọn họ chính là kẻ buôn lậu thuốc phiện thì bọn họ khá là xảo trá đấy. "

Trương Dương nói: "Lâm Quang Minh để lộ ra tên của một người với tôi, tên là bang Tử, hắn nói Bang Tử muốn chiếm địa bàn em hai anh em Kỳ gia. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)