Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1030

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1030: Lấy ra chút thành ý
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tưởng Hồng Cương và Hoàng Bộ Thành đều bị sự hài hước của thằng ôn này khiến cho bật cười.

Thức ăn chay của Phật môn vô cùng được chú ý, nguyên liệu nấu ăn dùng tam cô lục nhỉ làm chủ, tam cô là nấm hương, nấm rơm, nấm ma. Lục nhĩ là mộc nhĩ đen, mộc nhĩ trắng, mộc nhĩ đất, mộc nhĩ mây, mộc nhĩ đá, mộc nhĩ tuyết.

Tĩnh Vân Trai vô cùng chính quy, thực khách ở đây cũng không được phép uống rượu, cho nên bọn họ chỉ có thể dùng trà thay rượu, Hoàng Bộ Thành tự mình mang đến một hộp trà Long Tĩnh trân phẩm, bảo nhân viên phục vụ đi pha.

Trương đại quan nhân cầm chén trà lên, nói: "Hai vị đại nhân, hạ quan kính hai vị một ly. " Ăn cơm Ở Tĩnh Vân Trai cổ kính rất dễ khiến cho người ta sinh ra cảm giác thác loạn thời không, Trương đại quan nhân giống như tìm được cảm giác quen thuộc trước đây.

Tưởng Hồng Cương cầm chén trà lên rồi mỉm cười nói: "Hôm nay tới đây là đề nghị của bộ trưởng Hoàng, quân tử chi giao nhạt như nước, chúng ta dùng trà thay rượu, hy vọng giữa chúng ta là quân tử chi giao, có thể giống như chén trà Long Tĩnh này, tươi mát thanh nhã lại đầy dư âm. "

Ba người cùng nhau nhấp ngụm trà, trà quả thực không tồi, lời nói của Tưởng Hồng Cương cũng rất hay, nhưng Trương đại quan nhân cũng không dám gật bừa, quân tử chi giao, bên trong ba người này ít nhất có quá nửa không được gọi là quân tử, chỉ bằng vào những việc xấu của Hoàng Bộ Thành trước đây, thằng cha này quyết không thể trở thành quân tử, về phần Tưởng Hồng Cương, người này trước đây vẫn luôn ẩn nhẫn, gần đây dã tâm dần dần bại lộ, một quân tử chân chính sao có thể cuồng nhiệt đối với lợi lộc công danh như vậy? Hắn khẳng định cũng không được tính.

Trương đại quan nhân thì tính mình là quân tử, hắn vẫn tính là tự tin với bản thân, bản thân mình làm người cũng được tính là quân tử.

Rượu không say nhưng mỗi người đều tự say, trà không làm người say, nhưng không khí thì lại vậy, Hoàng Bộ Thành không ngờ cũng có cảm giác hơi say, Hoàng Bộ Thành cầm chén trà lên, nói: "Trương Dương, chuyện cửa hàng tổng hợp Hồng Quang lần trước là tôi không ước thúc tốt những đơn vị truyền thông, cho nên mới xảy ra chuyện như vậy, đối với anh, đối với ban quản lý Tân Hải đều tạo thành thương tổn và ảnh hưởng, lúc này tôi xin biểu đạt sự xin lỗi chân thành với anh. "

Nhân tố quân tử trong cơ thể Trương Dương lập tức phát huy tác dụng, Hoàng Bộ Thành có thể giáp mặt nói đến nước này, chứng minh người ta thực sự đã nhận thức được sâu sắc sai lầm của bản thân, nếu không với thân phận và địa vị bộ trưởng tuyên truyền của y, không thể chủ động cúi đầu trước mình, Trương Dương cười nói: "Bộ trưởng Hoàng, sự kiện đó, nếu là hiểu lầm thì chúng ta đừng ai để trong lòng, tính tình của tôi chính là như vậy đó, rất mau quên những điều không vui, mọi người đều làm quan trên một mẫu ba phân đất này, không ai nên có thù cách đêm với ai cả, sau này, chúng tôi còn phải nhờ bộ trưởng Hoàng hỗ trợ. "

Hoàng Bộ Thành lập tức đóng gói tiền: "Không thành vấn đề, chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ hỗ trợ đem hết toàn lực. "

Tưởng Hồng Cương mỉm cười, biểu hiện hiện tại của Hoàng Bộ Thành đủ để chứng minh y đã triệt để lạnh lòng với Hạng Thành, về sau mình trong chính đàn Bắc Cảng lại có thêm một minh hữu hữu lực rồi.

Trương Dương nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nơi này chính là góc Thương Gia à?"

Hoàng Bộ Thành gật đầu: "Chính là góc Thương Gia đấy, có điều địa phương này trước mắt thuộc về Bắc Cảng, đi thêm về phía bắc mới thuộc phạm vi quản hạt của Tân Hải. "

Tưởng Hồng Cương nói: "Núi Ngưu là đường ranh giới nam bắc của góc Thương Gia, hướng lên phía bắc chính là Tân Hải, hướng về phía nam chính là Bắc Cảng, thời gian trước tập đoàn sắt thép Thái Hồng chính là nhìn trúng địa phương này. "

Trương Dương nói: "Bí thư Tưởng lúc ấy là ủng hộ tôi hay là ủng hộ Thái Hồng?"

Tưởng Hồng Cương cười nói: "Chuyện này tôi phải giữ bí mật, chuyện đã qua rồi tôi không muốn nhắc lại. " Thật ra hắn ủng hộ Trương Dương, nhưng lúc ấy Hoàng Bộ Thành ủng hộ Thái Hồng, Tưởng Hồng Cương cân nhắc vô cùng chu toàn, hắn không muốn Hoàng Bộ Thành khó xử, tất nhiên không muốn nhắc lại chuyện xưa.

Biểu hiện của Hoàng Bộ Thành cũng rất thẳng thắn thành khẩn, y cũng không kiêng kỵ bàn về vấn đề này, y nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tôi vừa rồi đã đi dạo quanh vùng này, thường ngày tuy rằng đã tới góc Thương Gia nhiều lần, nhưng chưa từng phát hiện nơi này có cảnh sắc đẹp như vậy, lúc ấy tôi bỏ phiếu cho Thái Hồng, tôi cho rằng Thái Hồng thiết lập phân nhà máy ở Bắc Cảng sẽ có tác dụng đẩy mạnh phát triển kinh tế Bắc Cảng, khiến giá trị tổng sản lượng công nghiệp Bắc Cảng trong khoảng thời gian ngắn sẽ nhảy lên một bậc thang mới, nhưng hôm nay tôi mới ý thức được phát triển công nghiệp không thể dùng sự hy sinh hoàn cảnh làm giá, nếu xây dựng nhà máy sắt thép ở góc Thương Gia, chắc chắn sẽ phá hoại hoàn cảnh nơi này. "

Trương Dương nói: "Bộ trưởng Hoàng có từng đọc quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu của chúng tôi chưa?"

Hoàng Bộ Thành gật đầu: "Mấy ngày nay tôi rất nghiêm túc đọc quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, rất tốt, các anh trong quy hoạch ban đầu cũng đã cân nhắc tới bảo hộ hoàn cảnh góc Thương Gia trong hạn độ lớn nhất như thế nào, là để xây dựng dung nhập với tư nhiên chứ không phải thay đổi tự nhiên, trong điểm này không nghi ngờ gì nữa là đi trước thời đại, so với những lão già chúng tôi còn nhìn cao trông rộng hơn. "

Trương Dương cười nói: "Lại lòng vòng bắt đầu phủng sát tôi rồi. "

Hoàng Bộ Thành nói: "Không phải phủng sát, là nói thật lòng. "

Tưởng Hồng Cương nói: "Nhưng hiện tại thị lý vẫn chưa giao tất cả góc Thương Gia cho các anh. "

Trương Dương nói: "Đâu chỉ không xác định khu đất này cho chúng tôi, ngay cả ngân sách hai trăm triệu đã đáp ứng đến giờ vẫn chưa thấy đâu. "

Tưởng Hồng Cương cười nói: "Không phải anh đã hoá duyên được năm trăm triệu từ chỗ Tiêu Quốc Thành ư?"

Trương Dương nói: "Cũng không phải là không ràng buộc, sớm muộn gì cũng phải trả lại cho người ta, bí thư Tưởng, bộ trưởng Hoàng, các anh vừa rồi đều đã nói sẽ ủng hộ công tác của tôi, tôi muốn nhờ các anh hai việc, có thể ở trên cuộc họp thường ủy đề xuất thảo luận một chút, một là bộ phận đất của góc Thương Gia vốn thuộc về Bắc Cảng có thể cắt cho chúng tôi hay không, hai là hai trăm triệu mà thị lý đã đáp ứng cấp cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu rốt cuộc lúc nào mới có thể tới tài khoản?"

Tưởng Hồng Cương nói: "Anh đó, thật sự là cho chúng tôi một nan đề, hai chuyện này đều không dễ làm, anh còn muốn chúng tôi cùng nhau đề suất, anh cho rằng bí thư Hạng sẽ phê chuẩn hết ư?"

Trương Dương cười nói: "Phê hay không là một chuyện, nhắc tới hay không lại là một chuyện khác. Báo cáo tôi đã làm xong rồi, làm phiền hai vị đại nhân giúp tôi trình lên. " Trương đại quan nhân hôm nay là có chuẩn bị mà đến, hắn trước chuyện đã tính trước là đưa báo cáo cho bọn họ.

Hoàng Bộ Thành nhìn nhìn, Tưởng Hồng Cương căn bản là không nhìn đã cất đi, nói: "Theo như tôi biết thì ngân sách của tỉnh lý cũng chưa tới nơi?"

Trương Dương gật đầu: "Chưa, gần đây tôi định tới tỉnh lý một chuyến, mau chóng chứng thực chuyện này. "

Hoàng Bộ Thành nói: "Mấu chốt xây dựng Khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở chỗ tài chính có tới đúng hạn đúng chỗ không, chính sách thì có rồi, nhưng tài chính cũng không thể thiếu, chúng ta làm việc phải đi bằng hai chân, thiếu một thứ cũng không được. "

Tưởng Hồng Cương tràn đầy đồng cảm gật đầu: "trong điểm này, hiệu suất của thị lý quả thực hơi thấp, sự phát triển của Tân Hải liên quan tới lợi ích thiết thân của Bắc Cảng, cho dù ngân sách của cấp trên không tới thì chúng ta phải làm gương, sự nghiệp của chúng ta mà bản thân chúng ta không giúp thì chẳng lẽ còn chờ người khác giúp?" Những lời này của Tưởng Hồng Cương không phải là chỉ để lấy lòng Trương Dương, cũng là biểu đạt sự bất mãn của hắn đối với lãnh đạo đương nhiệm, vị trí này quyết định, mục tiêu của hắn đã tỏa định rõ ràng trên người hai người Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn.

Hoàng Bộ Thành tuy rằng cũng có bất mãn đối với Hạng Thành, nhưng y không dám trắng trợn nói ra như Tưởng Hồng Cương, chỉ lộ ra nụ cười mơ hồ trên mặt.

Trương Dương nói: "Cho nên mới nói, ngài nếu là bí thư thị ủy Bắc Cảng thì khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã sớm được xây dựng một cách hừng hực khí thế rồi, công tác của tôi cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. "

Tưởng Hồng Cương bật cười ha ha: "Trương Dương à Trương Dương, cũng không thể nói lung tung như vậy được, nói như vậy nếu để cho người khác nghe thấy thì xong đấy, không biết sẽ còn nghĩ ra những gì?" Thật ra trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, khát vọng của Tưởng Hồng Cương đối với chức bí thư thị ủy cũng không không thèm che giấu. Tối hôm đó vẫn là Trương Dương cáo từ trước, Tưởng Hồng Cương và Hoàng Bộ Thành không hề lập tức rời đi, tối nay Tưởng Hồng Cương thoạt nhìn thì hưng trí bừng bừng, hắn rủ Hoàng Bộ Thành tới Vọng Hải phong ngắm cảnh đêm Bắc Cảng.

Gọi là Vọng Hải phong, nhưng chính là chính là một ngọn núi nhỏ của núi Ngưu, độ cao so với mặt biển chỉ hơn hai trăm thước, vào những lúc như thế này đứng ở đỉnh núi căn bản không nhìn thấy biển, chỉ có thể nhìn thấy đèn đuốc của Bắc Cảng.

Người làm quan đa số đều thích đứng ở chỗ cao, điều mà bọn họ muốn cảm ngộ cây cao gió cả, mà là cảm giác đứng trên cao nhìn mọi thứ đều nhỏ, nhìn Bắc Cảng đèn đuốc huy hoàng ở phương xa, trong lòng Tưởng Hồng Cương sinh ra một loại cảm thụ ngưa ngứa, đây là một loại cảm giác chờ mong khi vẫn chưa đạt tới mục đích, nếu hắn có thể thực sự chấp chưởng mảnh dất này, như vậy nội tâm của hắn sẽ thỏa mãn và tự hào như thế nào, con người ta chỉ khi chờ mong điều gì đó trong tương lai thì đối với những thứ mình đang có mới không cảm thấy thỏa mãn.

*****

Hoàng Bộ Thành không có dã tâm như Tưởng Hồng Cương, nhưng y cũng không hài lòng đối với tình trạng trước mắt của mình, từ sau khi y biết mình chỉ là công cụ để Hạng Thành lợi dụng, gọi đến thì đến, bảo đi thì đi, Hoàng Bộ Thành liền cảm thấy rất bi ai dần dần dần dần loại bi ai này hóa thành một cỗ oán khí, cho dù là lợi dụng thì cũng phải tồn tại giá trị tồn tại. Vấn đề lớn nhất của Hạng Thành là y căn bản không biết tôn trọng người khác, cỗ oán khí đó của Hoàng Bộ Thành đọng lại trong long, khiến y hình thành một suy nghĩ trả thù, Hạng Thành, anh nhất định sẽ phải trả giá đắt vì sự lạnh lùng của anh.

Tưởng Hồng Cương nói: "Anh thấy thế nào?"

Câu hỏi bất ngờ khiến Hoàng Bộ Thành ngây ra đó, Tưởng Hồng Cương rất nhanh liền ý thức được mình quá đường đột, hắn cười cười bổ sung: "Chuyện mà Trương Dương nói ấy. "

Hoàng Bộ Thành nói: "Thị lý là muốn mượn chuyện này để làm khó hắn, bằng không thì hai trăm triệu đã sớm tới nơi rồi.

Tưởng Hồng Cương nhìn vầng trăng cô độc ở chân trời, có chút đăm chiêu nói: "Tài chính của Bắc Cảng mặc dù có khẩn trương, nhưng chỉ hai tram triệu đối với chúng ta mà nói thì không tính là gì, lúc trước thị lý sở dĩ đáp ứng hai trăm triệu cũng là bị tình thế bức bách, chúng ta trước sau tỏ thái độ, nếu thị lý không tỏ vẻ một chút thì cũng thật sự là khó ăn khó nói, hiện tại ngân sách của cấp trên chậm chạp không thể tới, liền cho thị lý một lý do để từ chối. "

Hoàng Bộ Thành nói: "Tôi nghe nói trước đó Trương Dương đã trước sau tìm tới thị trưởng Cung và bí thư Hạng, kết quả vô công mà về, cho nên hắn mới nghĩ đến tìm Tiêu Quốc Thành để vay tiền. "

Tưởng Hồng Cương nói: "Đơn xin này chúng ta phải nhắc tới trên cuộc họp thường ủy, chẳng khác nào chủ động khơi mào mâu thuẫn. "

Hoàng Bộ Thành làm sao mà không rõ chuyện này, động cơ mà Trương Dương làm như vậy khẳng định không phải chỉ là vì đất và tiền, Hạng Trang múa kiếm ý ở Phái Công, mục đích chân chính của hắn là khơi mào mâu thuẫn trận doanh của bọn họ và Hạng Thành, nói cách khác, Trương Dương hy vọng làm phân liệt ban lãnh đạo Bắc Cảng, một nước cờ này của thằng ôn này đi rất âm hiểm.

Tưởng Hồng Cương nói: "Trên đời này quả nhiên không có chuyện trả giá không công, bất kỳ chuyện gì cũng đều có giá của nó cả. "

Hoàng Bộ Thành nói: "Tôi bỗng nhiên phát hiện chính trị tất nhiên phải liên hệ với đấu tranh, chỉ lo thân mình căn bản chính là một loại hy vọng xa vời. "

Tưởng Hồng Cương lạnh lùng cười, Hoàng Bộ Thành khi nào chân chính làm được chỉ lo thân mình, thằng cha này năm đó đảm đương vai lính hầu của Hạng Thành, nếu không phải hắn kiệt lực phất cờ hò reo cho Hạng Thành, người khác sao lại nhắm chuẩn đại đao lên đầu y đầu tiên? Tưởng Hồng Cương nói: "Người từng học chủ nghĩa duy vật biện chứng đều hiểu rõ, trên đời này không có tồn tại tuyệt đối, hòa bình vốn chính là một đề tài hư vô mờ mịt, trong chính trị không tồn tại hòa bình, cái gọi là hòa bình chỉ là sự ngừng bắn ngắn ngủi giữ hai bên dưới điều kiện nào đó, mục đích là để hai bên nghỉ ngơi lấy lại sức, dụng ý chân chính là tích tụ lực lượng, nếu lực lượng của hai bên cân đối, như vậy loại hòa bình này có lẽ sẽ kéo dài một đoạn thời gian, nếu có một phương phát triển lớn mạnh, mà phương khác thì tụt lùi nghiêm trọng, như vậy kết cục cuối cùng chính là một hồi chiến tranh. "

Hoàng Bộ Thành nhíu mày đăm chiêu.

Tưởng Hồng Cương nói: "Giữa thượng vị giả và hạ vị giả chỉ có chiến tranh và thỏa hiệp, tuyệt không có hòa bình dưới điều kiện công bình, nếu anh kỳ vọng vào hòa bình, như vậy, kết cục của anh tất nhiên là bi thảm. "

Hoàng Bộ Thành cười có chút miễn cưỡng: "Bí thư Tưởng, chúng ta sao đột nhiên đàm luận về chiến tranh vậy. " Y tựa hồ đang uyển chuyển nhắc nhở Tưởng Hồng Cương đã đi lạc đề, nhưng trong lòng y cũng minh bạch, Tưởng Hồng Cương không lạc đề, Tưởng Hồng Cương đang tỏ rõ suy nghĩ của hắn.

Hoàng Bộ Thành có lẽ có thể chờ, Tưởng Hồng Cương thì không thể chờ được nữa rồi, thời gian của Hạng Thành không còn nhiều, Hạng Thành nếu về hưu, Cung Hoàn Sơn không nghi ngờ gì nữa sẽ là nhân tuyển kế thừa số một, tuy rằng gần đây hắn vãn hồi được một phân số, nhưng trong cục diện chính trị của Bắc Cảng, hắn vẫn ở thế yếu. Cứ chờ đợi chẳng khác nào chủ động từ bỏ cơ hội cạnh tranh, đơn xin này của Trương Dương hôm nay không bài trừ mục đích thằng ôn này có ý gây xích mích giữa bọn họ và Hạng Thành, nhưng Tưởng Hồng Cương cũng nhìn ra một đạo lý, với thế cục chính trị trước mắt của Bắc Cảng, hắn chỉ có đấu tranh thì mới có thể đạt được cơ hội, không tiến bộ trong đấu tranh, sẽ diệt vong trong đấu tranh, Tưởng Hồng Cương cũng phải dựng cao lá cờ chống lại Hạng Thành. Tưởng Hồng Cương nói: "Không ai thay đổi được đại thế ngày đêm thay đổi, nhưng anh không thể kết luận ngày mai là trời đầy mây hay là trời nắng, có ánh nắng tươi sáng như anh mong đợi hay không, hay là sẽ là mây đen vần vũ, may mắn là, trước khi bình minh đến chúng ta còn có quyền lựa chọn. "

Hoàng Bộ Thành cuối cùng cũng minh bạch, Tưởng Hồng Cương đã quyết định công khai đối kháng với Hạng Thành, bất kỳ ai cũng không muốn phải chiến đấu một mình, cho nên Tưởng Hồng Cương tìm tới mình, hắn muốn mình là minh hữu kiên cố nhất của hắn, nói trắng ra, thằng cha này muốn lợi dụng mình, Hoàng Bộ Thành không hề có chút phản cảm đối với loại lợi dụng này của Tưởng Hồng Cương, lại cảm thấy một loại kích động khó hiểu, nhân sinh có thể có vài lần đọ sức? Đối với loại tuổi tác này của bọn họ mà nói, có lẽ đây đã là một lần huy hoàng cuối cùng của mình trong chính trị, thắng thì đáng mừng, bại cũng không hối hận.

Hoàng Bộ Thành nói: "Thằng ôn Trương Dương này rất tâm kế!"

Tưởng Hồng Cương mỉm cười nói: "Mỗi người đều có suy nghĩ của mình, tọa sơn quan hổ đấu tất nhiên là một loại cảnh giới, nhưng đa số người là vì thực lực không đủ mà không thể gia nhập vào trong cuộc đấu tranh này, Bộ Thành, anh cho rằng tôi và Cung Hoàn Sơn, hy vọng của ai lớn hơn một chút?"

Vẻ mặt của Hoàng Bộ Thành có chút kinh ngạc, y không ngờ Tưởng Hồng Cương đã nói rõ chuyện này ra. Trước khi cửa hàng tổng hợp Hồng Quang phát sinh hoả hoạn, Hoàng Bộ Thành vẫn kiên định đứng trong trận doanh của Hạng Thành, thân là thường ủy Bắc Cảng, y đương nhiên sẽ không tự chủ được đặt Tưởng Hồng Cương và Cung Hoàn Sơn cùng một chỗ để so sánh, có vẻ kết quả là Tưởng Hồng Cương rõ ràng đang ở thế yếu, Hoàng Bộ Thành từng cho rằng Tưởng Hồng Cương chỉ là một nhân vật bị dẫn ra pháp trường, với sự khiêm tốn trầm thấp nhất quán của Tưởng Hồng Cương, căn bản không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp nào cho Cung Hoàn Sơn.

Nhưng mà tất cả đều thay đổi sau khảo sát của tỉnh trưởng Chu Hưng Dân, mỗi người đều phát hiện, vị tỉnh trưởng tân nhiệm này không thích Hạng Thành, Tưởng Hồng Cương cũng bắt đầu dần dần lộ ra mũi nhọn, hiện tại giữa Tưởng Hồng Cương và Trương Dương tựa hồ đã đạt thành một loại ăn ý, hai người muốn liên hợp làm khó dễ Hạng Thành, mình lớ ngớ thế nào lại gia nhập vào trong trận doanh của Tưởng Hồng Cương, mục đích chân chính mà Trương Dương tối nay đưa đơn xin là muốn khiến bọn họ tỏ thái độ, nếu bọn họ ngang nhiên đề suất chuyện này trên cuộc họp thường ủy, chẳng khác nào là ngang nhiên làm khó dễ Hạng Thành, mà ngăn cách giữa bọn họ khẳng định sẽ càng lúc càng sâu.

Hoàng Bộ Thành nghĩ nghĩ, cuối cùng đưa ra quyết định: "Bí thư Tưởng, chuyện này hay là để tôi đề suất đi. " trong mắt y Tưởng Hồng Cương từng giúp mình, mình ít nhiều cũng phải tỏ rõ thành ý.

Tưởng Hồng Cương lắc đầu, hắn mỉm cười, tỏ vẻ vô cùng hài lòng với thái độ của Hoàng Bộ Thành, hắn không nhìn lầm, Hoàng Bộ Thành này ít nhất cũng hiểu được tri ân báo đáp. Tưởng Hồng Cương đưa ra một câu trả lời khiến Hoàng Bộ Thành rúng động: "Tôi không thích núp phía sau bằng hữu, nếu mưa gió tới, tôi cho dù không thể che gió chắn mưa cho bằng hữu thì tôi cũng sẽ sóng vai đi trong mưa gió với bằng hữu, cô độc rất dễ khiến cho người ta đánh mất dũng khí, chỉ có ủng hộ lẫn nhau, cổ vũ lẫn nhau mới có dũng khí đi ra khỏi bóng tối, Bộ Thành, anh là một bằng hữu khiến tôi cảm thấy an tâm. "

Trương đại quan nhân nằm trên cái bụng mềm mại của Thường Hải Tâm, cảm thụ được da thịt trơn nhẵn của cô ta, hô hấp của Thường Hải Tâm cuối cùng cũng dần dần bình phục, cô ta ôn nhu vuốt ve khuôn mặt Trương Dương, nói khẽ: "Nếu biết Hạng Thành sẽ cự tuyệt, vì sao còn bảo bọn họ đề xuất trên cuộc họp thường ủy?"

Trương Dương cười nói: "Trong thiên hạ không có chuyện trả giá không công, Tưởng Hồng Cương nếu đã muốn làm người hoà giải thì anh cũng nể mặt hắn rồi, hắn phải làm chút chuyện cho anh, lấy ra chút thành ý cho anh xem. "

Thường Hải Tâm nói: "Anh cho rằng bọn họ sẽ vì trả anh nhân tình mà đắc tội với Hạng Thành ư?"

Trương Dương nói: "Không phải vì trả nhân tình, những tên giảo hoạt trong quan trường này, nếu không phải liên quan tới lợi ích thiết thân của bọn họ thì bọn họ sẽ không chịu xuất lực đâu. Đừng nói là anh, cho dù là cha ruột của hắn thì hắn cũng chưa chắc đã chịu xuất lực. "

Thường Hải Tâm bật cười.

Đầu Trương đại quan nhân theo tiếng cười của cô ta mà nẩy lên, Trương đại quan nhân thay đổi trí rồi tiếp tục nói: "Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn thay nhau đi giày nhỏ cho anh, anh nếu không chơi họ một chút thì trong lòng sao thoải mái được. "

Thường Hải Tâm nói: "Anh đó, chuyện của Tân Hải vẫn chưa đủ để anh bận à? Sao còn nhàn hạ thoải mái tới Bắc Cảng gõ kẻng. "

Trương Dương nói: "Bắc Cảng căn bản không cần anh lo, Tưởng Hồng Cương này hiện tại phong mang càng lúc càng thịnh, hắn đối lập với Hạng Thành là chuyện sớm muộn, anh hiện tại chỉ là đốt lửa giúp hắn thôi. "

*****

Thường Hải Tâm nói: "Chỉ sợ người ta đã nhìn thấu dụng tâm của anh, căn bản không cắn câu. "

Trương Dương cười nói: "Bọn họ khẳng định có thể nhìn thấu, có điều bọn họ hiện tại cũng là tên đã lên dây không thể không phát, với thế cục hiện tại, bọn họ không đấu với Hạng Thành thì Hạng Thành cũng sẽ nghĩ biện pháp thanh trừ những trở ngại này. "

Thường Hải Tâm khó hiểu nói: "Cung Hoàn Sơn có gì tốt? Vì sao Hạng Thành một lòng muốn đưa hắn thượng vị?"

Trương Dương nói: "Anh cũng không rõ lắm, dù sao Cung Hoàn Sơn đó cũng chỉ là cái đuôi, Hạng Thành bảo hắn đi đâu thì hắn đi đó. Làm lãnh đạo có ai mà không thích cấp dưới nghe lời? Tưởng Hồng Cương lúc ban đầu cũng rất nghe lời Hạng Thành, đáng tiếc bí thư Hạng không đái vào hồ lô của hắn, cho nên hắn mới trở mặt với Hạng Thành, cuối cùng là quyết liệt, từ trên người những người này, anh học được không ít thứ. "

Thường Hải Tâm chỉ chỉ vào mũi Trương Dương: "Trăm ngàn lần đừng có học thói xấu của người ta. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Chỉ bằng vào bọn họ ư, đạo hạnh còn kém xa lắm. " Khi thằng cha này nói chuyện, tay lại không thành thật. Thường Hải Tâm bị hắn vuốt ve cho hô hấp dồn dập, dùng sức kẹp chặt đùi lại, cản không cho bàn tay của hắn sờ mó lung tung, dịu dàng nói: "Người ta không được... Đừng làm loạn. " Trương đại quan nhân cười xấu xa, đang chuẩn bị nhào người lên thì di động của hắn đổ chuông.

Thường Hải Tâm vừa phối hợp dạng chân ra thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, không khỏi tràn ngập u oán trừng mắt lườm hắn một cái.

Trương đại quan nhân cười cười áy náy, mình sao quên tắt điện thoại nhỉ, hắn khoác áo ngủ, cầm điện thoại, nhìn nhìn dãy số, dãy số này đến từ kinh thành. Trương Dương không dám chậm trễ, mở cửa phòng đi ra sô pha phòng khách rồi ngồi xuống: "Alo!"

Điện thoại là Kiều Chấn Lương gọi tới: "Trương Dương, ngủ chưa?"

Trương đại quan nhân nhìn nhìn đồng hồ báo thức trên tường. Mười một giờ tối, hôm nay ngủ hơi sớm, chín giờ đã ôm Thường Hải Tâm lên giường rồi, đã chơi xong hai hiệp rồi. Trương Dương cười nói: "Bác Kiều, giờ còn sớm mà, cháu mỗi ngày đều ngủ khuya lắm. "

Kiều Chấn Lương cảm thán nói: "Công tác đừng vất vả quá, cậu tuy rằng trẻ tuổi nhưng cũng phải chú ý tới sức khỏe. "

Trương đại quan nhân có chút hổ thẹn dạ một tiếng, xoay người nhìn lại. Liền thấy Thường Hải Tâm dùng một hoặc cực kỳ hoặc nằm trên giường. Bộ ngực sữa lộ ra, hai đùi đẹp đan nhau. Trương đại quan nhân lại nổi lửa, nha đầu kia dưới sự tưới tắm của mình cũng không ngừng sinh trưởng.

Trương Dương nói: "Bác Kiều, chuyện của cô xong xuôi chưa?"

Kiều Chấn Lương nói: "Xong xuôi rồi, tất cả coi như đều thuận lợi, mấy ngày trước bận quá, thủy chung chưa nói tiếng cám ơn với cậu, hôm nay cuối cùng cũng có được thời gian, chuyện này vất vả cho cậu rồi. "

Trương Dương nói: "Bác Kiều, bác nói những lời này thì chính là coi tôi như người ngoài, tôi luôn luôn coi chuyện của Kiều gia thành chuyện của mình mà. "

Kiều Chấn Lương mỉm cười một tiếng, tiếng cười của y mang theo vẻ buồn bã, xem ra y vẫn chưa thoát khỏi được ám ảnh của Mạnh Truyền Mĩ. Y nói khẽ: "Tôi vẫn luôn không rõ, cô Mạnh của cậu vì sao muốn kiên trì tới Tây Sơn tự?"

Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, ông không phải không rõ, phải là giả bộ hồ đồ, Trương Dương đương nhiên sẽ không khai ra đoạn cố sự đó của Mạnh Truyền Mĩ, hắn thở dài: "Cô Mạnh cũng không nói gì cả, tôi cũng rất buồn bực, vì sao cô ấy phải tới Tây Sơn tự, nếu có thể có thể nhìn ra dấu hiệu tự sát của cô ấy sớm một chút, tôi tuyệt đối sẽ không đưa cô ấy tới. Bác Kiều, hiện tại nhớ tới chuyện này, trong lòng tôi vẫn luôn cảm thấy có chút áy náy, tôi trong chuyện này cũng có trách nhiệm nhất định. "

Kiều Chấn Lương nói: "Trương Dương, chuyện này không liên can tới cậu, cậu chỉ hỗ trợ, một nhà chúng tôi đều rất cảm tạ cậu. "

Trương Dương nói: "Chờ thêm đoạn thời gian nữa tôi sẽ tới kinh thành tảo mộ cho cô Mạnh. "

Kiều Chấn Lương nói: "Cậu có nhớ hay không, cô Mạnh của cậu trước khi chết có hành động dị thường, lời nói bất thường gì không?"

Trương Dương minh bạch rồi, Kiều Chấn Lương tối nay gọi điện thoại tới, mục đích chân chính là để thử mình, trong lòng Kiều Chấn Lương ẩn sâu một bí mật, Mạnh Truyền Mĩ từng phản bội y, Kiều Mộng Viện căn bản không phải là con gái thân sinh của y, chuyện này bị Kiều Chấn Lương coi là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời, y sợ người ngoài biết. Một người trước khi chết, thường thường sẽ nói ra một số bí mật trong lòng, Kiều Chấn Lương lo lắng nhất chính là điểm này, y sợ vợ sẽ nói ra bí mật này, mấy ngày nay, tư tưởng sợ nội tình bại lộ liên tục tra tấn y, cho nên y cuối cùng không nhịn được chủ động gọi điện thoại cho Trương Dương.

Trương Dương nói: "Không, cô ấy rất ít nói chuyện, cho dù là nói chuyện cũng chỉ nói với Mộng Viện, bác Kiều, sao vậy? Bác phát hiện ra chuyện gì ư?"

Kiều Chấn Lương nghe thấy Trương Dương nói một cách khẳng định như vậy thì lúc này mới thoáng yên lòng, y thở dài: "Không có gì, con ngươi tôi bởi vì anh cái chết của cô manh cậu mà tinh thần rất căng thẳng, có cơ hội thì đến kinh thành chơi, hai chúng ta tâm sự. " Những lời này đã coi Trương Dương là con cháu.

Trương Dương nói: "Bác Kiều, chờ chuyện chỗ tôi xong xuôi, nhất định sẽ giành thời gian trôi qua tới kinh thành, đúng rồi, bác giúp tôi chuyển cáo với Bằng Cử và Mộng Viện, bảo bọn họ nhất định phải điều chỉnh tốt tâm tình, sớm ngày thoát khỏi bi thương, nếu nguyện ý thì bảo họ tới chỗ tôi giải sầu. "

Kiều Chấn Lương nói: "Tình tự của chúng cũng ổn định rồi, tất cả đã tiếp nhận hiện thực, chờ bảy ngày đầu qua rồi hẵng nói. " Hai người lại hàn huyên vài câu rồi Kiều Chấn Lương gác máy.

Trương đại quan nhân đứng lên trở lại trở lại bên cạnh Thường Hải Tâm, thốc chăn trên người cô ta lên, theo một tiếng hô khẽ của Thường Hải Tâm, cảm thấy thằng cha này cực kỳ bá đạo xâm nhập mình, Thường Hải Tâm cắn cắn môi, mũi mấp máy kịch liệt: "Anh... Anh không biết thương hương tiếc ngọc chút nào cả... "

Trương đại quan nhân làm một động tác mạnh, Thường Hải Tâm rên lên một tiếng, đùi đẹp giống như bạch tuộc quặp chặt lấy Trương Dương. Trương đại quan nhân cười nói: "Thân thể của em đã bán đứng tư tưởng của em rồi. "

Người ta ở rất nhiều lúc không thể khống chế được tư tưởng của mình, tự nhiên sẽ theo biến hóa của thời gian và hoàn cảnh mà sinh ra biến hóa bất đồng, đổi thành một tháng trước kia, Hoàng Bộ Thành tuyệt đối sẽ không coi Tưởng Hồng Cương là bằng hữu của mình, nhưng hiện tại đã xảy ra biến hóa rất lớn, nói chính xác thì Tưởng Hồng Cương bây giờ với không phải là bằng hữu của y, nhưng y có thể chiến vì Tưởng Hồng Cương, bọn họ nên được tính là chiến hữu.

Người thúc đẩy những biến hóa này là Hạng Thành, chính hành vi lạnh lùng ba lần bảy lượt của Hạng Thành khiến Hoàng Bộ Thành xảy ra biến hóa này, tuy rằng hiện tại Hoàng Bộ Thành đối đãi với Hạng Thành vẫn cung kính như cũ, nhưng đây chỉ là ngoài mặt, sự tôn trọng của y trước đây đối với Hạng Thành đã không còn sót lại chút gì.

Hạng Thành gần đây rất không vui, y ở trên vị trí bí thư thị ủy Bắc Cảng chỉ còn lại hơn một năm nữa, y rất muốn đi nốt đoạn đường sĩ đồ cuối cùng của mình một cách gió êm sóng lặng, tỉnh trưởng Chu Hưng Dân lần này tới Tân Hải, triệt để đánh nát một tia hy vọng còn tồn tại trong lòng Hạng Thành, đội ngũ lãnh đạo của Bình Hải đang phát triển theo hướng trẻ tuổi hóa, bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh, tỉnh trưởng Chu Hưng Dân, những người này cũng chưa đến năm mươi, lại nhìn Trương Dương bên cạnh, thằng ôn này mới hai mươi bảy tuổi đã lên làm bí thư thị ủy Tân Hải, Hạng Thành không thể không cảm thán mình già rồi, tuy rằng y vẫn còn có chút không phục, nhưng y biết, mình đã không còn quá nhiều tinh lực để dây dưa với những cán bộ trẻ trung khoẻ mạnh này, có thể nói Hạng Thành chân chính bắt đầu có ý rút lui là từ sau khi Chu Hưng Dân tới khảo sát.

Người nối nghiệp lý tưởng của Hạng Thành là Cung Hoàn Sơn, trước đây y vẫn cho rằng đây là chuyện không còn gì nghi ngờ, nhưng hiện tại y phát hiện nhân tố không xác định đang gia tăng, bên trong ban lãnh đạo thành phố Bắc Cảng tựa hồ trở nên không hài hòa như trước đây, tuy rằng mỗi người đối đãi với y vẫn duy trì sự tôn trọng trước đây, nhưng Hạng Thành cảm thấy rõ ràng, có bắt đầu duy trì khoảng cách với y.

Phó bí thư Thị ủy Tưởng Hồng Cương đã không che giấu được dã tâm của hắn, trên cuộc họp thường ủy dần dần lộ ra mũi nhọn. Hạng Thành đối với điều này không hề cảm thấy quá bất ngờ, dù sao trước khi bí thư thị ủy tân nhiệm được xác định, Tưởng Hồng Cương vẫn làm ra một lần liều cuối cùng, không ai cam tâm ngồi chờ chết. Cho dù là chỉ có một hy vọng cũng phải cố gắng.

Hạng Thành biết rõ hơn bất kỳ ai ưu việt của quyền lực, người ở Bắc Cảng nắm giữ quyền lên tiếng chỉ có y, những người còn lại chỉ là nhân vật phụ bên cạnh y. Hạng Thành trước đây thủy chung cho là như vậy, nhưng suy nghĩ này từ sau khi Trương Dương đến đã bắt đầu thay đổi, tên tiểu tử trẻ tuổi này không ngừng tranh đoạt quâng sáng của nhân vật chính là y. Bắc Cảng hiện tại, người có danh tiếng nhất không phải là Hạng Thành y mà là Trương Dương! Hạng Thành tuy rằng không phải là một người thích làm náo động, nhưng y không muốn người khác gây nguy hiểm cho sự thống trị của y, Bắc Cảng, mảnh đất này đã dần dần thay đổi, người chung quanh y đang lặng lẽ thay đổi, loại thay đổi này khiến Hạng Thành cảm thấy sợ hãi, y không thể nói ra cụ thể vì sao lại sợ, nhưng y từ sâu trong lòng rất ghét loại thay đổi này.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)