Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1031

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1031: Lấy lùi làm tiến
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hạng Thành trong khoảng thời gian này cũng không nhập tâm, trên cuộc họp thường ủy, y sau khi nói xong thì trầm mặc, các thường ủy thay nhau lên tiếng, Hạng Thành lại không nghe lọt lời nói của bất kỳ ai, trong dạng hội nghị này, thân là người chủ trì hội nghị y không ngờ lại phân tâm.

Phó bí thư Thị ủy Tưởng Hồng Cương gọi một tiếng bí thư Hạng, mới kéo suy nghĩ của Hạng Thành trở lại hiện trường, Hạng Thành lạnh lùng nói: "Nói đến đâu rồi?"

Các thường ủy đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bí thư Hạng rõ ràng không nghe thấy những gì họ nói.

Tưởng Hồng Cương cười nói: "Bí thư Hạng, tôi vẫn chưa bắt đầu nói mà. "

Hạng Thành cũng cười, y nhích về phía sau, mỉm cười nói: "Gần đây tinh thần không tốt lắm, đồng chí Hồng Cương, anh nói đi!"

Tưởng Hồng Cương nói: "Ngày hôm qua tôi vừa hay đi qua góc Thương Gia, dừng lại ở đó một chút. "

Từ sau khi chuyện xây nhà máy của Thái Hồng bị từ bỏ, góc Thương Gia đã trở thành đề tài kiêng kỵ của các thường ủy, tất cả mọi người đều biết, bởi vì Thái Hồng không xây dựng được phân nhà máy, Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn đều vô cùng căm tức, chuyện lần trước không chỉ là vấn đề ai nhường cho ai, mà là một lần va chạm kịch liệt quyền sở hữu hành chính của Bắc Cảng và Tân Hải, kết quả hiển nhiên là bên Trương Dương giành thắng lợi.

Hạng Thành gật đầu, tựa hồ cổ vũ Tưởng Hồng Cương nói tiếp.

Tưởng Hồng Cương nói: "Trước đây Thái Hồng từng có ý xây dựng nhà máy sắt thép ở góc Thương Gia, về sau lại bởi vì điều kiện cụ thể hạn chế, cuối cùng không thể thực hiện được. "

Thị trưởng Cung Hoàn Sơn có chút không nhịn được, hắn mỉm cười một tiếng rồi nói: "Đồng chí Hồng Cương, không phải điều kiện hạn chế, là điều kiện không hợp, Thái Hồng kiên trì đòi khu đất đó của góc Thương Gia, nhưng phía Tân Hải kiên trì không cho, thậm chí ngay cả chúng ta đề xuất dùng đất gấp đôi để đổi lấy đất của góc Thương Gia bọn họ cũng không đồng ý. "

Tưởng Hồng Cương nói: "Tôi chính là muốn nói chuyện này đây, hiện tại Thái Hồng đã từ bỏ đầu tư, góc Thương Gia ở khu vực phía nam cũng không có bất kỳ kế hoạch khai phá nào, gần đây phía Tân Hải đề xuất, , muốn thị lý cắt đất này cho bọn họ, dùng cho khai phá xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu. " Hắn đứng lên, cầm văn kiện đã chuẩn bị trong tay đưa cho thư ký hội trường, để hắn phân phát cho phân phát cho mỗi một thường ủy ở đây.

Hạng Thành lật vài trang, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, mặt y sầm lại, Tưởng Hồng Cương chắc không phải là một người không có mắt, lúc này nói chuyện này ra, rốt cuộc là có mục đích gì? Hạng Thành không hề nóng lòng tỏ thái độ, sự trầm mặc của y đã biểu lộ một cách đầy đủ sự không vui của y.

Cung Hoàn Sơn cũng đọc đơn xin đó, sau đó thì khinh thường ném sang một bên: "Tôi thật sự không hiểu, hắn nếu muốn khu đất đó của góc Thương Gia, vì sao không tự mình đưa báo cáo tới đây, mà phải thông qua phó bí thư Tưởng anh vậy?"

Tưởng Hồng Cương đã sớm đoán trước Cung Hoàn Sơn sẽ hỏi như vậy, hắn mỉm cười nói: "Trương Dương gần đây có chút hiểu lầm đối với một số chính sách của thị lý. "

Cung Hoàn Sơn nói: "Hiểu lầm ư? Hắn có thể có hiểu lầm gì? Thị lý đối với hắn vẫn ủng hộ chưa đủ ư? Đối với xây dựng Tân Hải vẫn chưa ủng hộ đủ ư? Trong mấy hạt huyện, chúng ta thiên vị Tân Hải nhất!" Hắn hiển nhiên cho rằng lý do của Tưởng Hồng Cương là không vững.

Tưởng Hồng Cương nói: "Đồng chí trẻ tuổi có những suy nghĩ lệch lạc là điều khó tránh khỏi, hắn nói hai trăm triệu mà thị lý đã đáp ứng trước đó mãi vẫn chưa đến, cho nên sinh ra một số hiểu lầm với ban lãnh đạo chúng ta!"

Bộ trưởng Tuyên truyền Hoàng Bộ Thành tuy rằng thủy chung không nói gì, đến lúc này y cũng không khỏi thầm bội phục Tưởng Hồng Cương, Tưởng Hồng Cương chẳng những có mưu lược mà còn có dũng khí, so với Cung Hoàn Sơn, tâm cơ của Tưởng Hồng Cương hiển nhiên hơn hẳn một bậc, trước tiên đề xuất chuyện góc Thương Gia, đổ chuyện lên trên người Trương Dương, rồi sau đó lại móc ra chuyện hai trăm triệu, Trương Dương trước giờ không thèm nể mặt thị lý, nói hắn sinh ra hiểu lầm với ban lãnh đạo cũng rất dễ lý giải, những lời này của Tưởng Hồng Cương đã đưa mình vào vào vị trí tiến có thể công, lui có thể thủ, hắn có thể đứng ở góc độ của Trương Dương để trình bày tầm quan trọng của ủng hộ xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, nếu hướng gió không đúng, hắn sẽ lại đổ tất cả lên người Trương Dương, đơn xin này là ý của Trương Dương, hắn chỉ đảm đương nhân vật truyền lời.

Cung Hoàn Sơn nói: "Hắn có ý kiến gì thì vì sao không ra mặt mà nói? Một cán bộ trẻ tuổi ngay cả chút lòng dạ này cũng không khó ư?" Cung Hoàn Sơn gần đây rõ ràng đã biến thành nóng nảy, hắn hẳn là đã cảm thấy được nguy cơ, nguy cơ đến từ chính Tưởng Hồng Cương, một đối thủ chưa bao giờ được hắn coi trọng, hiện tại lại có hiểu hiện càng lúc càng sắc bén, điều này đối với Cung Hoàn Sơn mà nói tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

Cung Hoàn Sơn tuy rằng là thị trưởng, nhưng cấp bậc của Tưởng Hồng Cương không dưới hắn, hắn lúc này biểu hiện ra vẻ khí thế bức nhân chẳng những không khiến cho người ta cảm thấy cường thế, ngược lại khiến rất nhiều thường ủy cảm thấy Cung Hoàn Sơn đã rơi vào thế yếu, Cung Hoàn Sơn trong mắt đám lão thủ chính trị đã mất đi sự trấn định và thản nhiên ngày xưa, chỉ khi mọi người cảm thấy lợi ích thiết thân của mình bị uy hiếp mới có thể mất đi thái độ bình thường.

Phó bí thư Thị ủy Tưởng Hồng Cương biểu hiện ra vẻ hàm dưỡng rất tốt, hắn mỉm cười nói: "Đồng chí Cùng Sơn, anh đừng nóng, cán bộ trẻ tuổi không phải đều là như vậy ư? Thật ra chúng ta không nên đổ tất cả trách nhiệm lên trên đầu bọn họ, giao lưu là chuyện của hai bên, người ta không muốn trao đổi với chúng ta, có lẽ làm cán bộ trẻ tuổi trong lòng có chút ngạo khí, có lẽ là vì những lão đồng chí chúng ta làm không tốt, xử lý trong một số phương diện nào đó không thỏa đáng, làm thương tổn tới sự nhiệt tình và lòng tin của người trẻ tuổi. "

Cung Hoàn Sơn lúc này cũng ý thức được biểu hiện vừa rồi của mình có chút quá khích, ở trước mặt nhiều thường ủy như vậy, hắn liên tiếp đặt câu hỏi đối với Tưởng Hồng Cương là có chút không đủ lễ phép.

Bộ trưởng Tuyên truyền Hoàng Bộ Thành lúc này cũng lên tiếng: "Ai cũng đều có khuyết điểm, trên người ai cũng đều có ưu điểm, chúng ta không thể chỉ dựa vào kinh nghiệm để nhìn vấn đề, theo sự phát triển của thời đại, tiêu chuẩn cân nhắc cán bộ cũng sẽ không ngừng phát sinh biến hóa, trước đây tôi cũng không quen nhìn những cách làm của cán bộ trẻ tuổi, nhưng sự thật chứng minh, những thứ tôi không quen nhìn cũng chưa chắc đều là sai lầm, có câu nói thế này, tồn tại tức là có tính hợp lý, tôi cảm thấy chúng ta cũng không nên dùng tiêu chuẩn bất biến để nhìn vấn đề, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ không theo kịp thời đại này. "

Những lời này của Hoàng Bộ Thành nói ít nhiều có chút không đúng chủ đề, nhưng rất nhiều người đều nghe ra, những lời này của Hoàng Bộ Thành là nhắm vào Cung Hoàn Sơn.

Trên mặt Cung Hoàn Sơn có chút mê hoặc, Hoàng Bộ Thành làm cái gì vậy? Sao lại giúp Tưởng Hồng Cương.

Bí thư Ủy ban kỷ luật Trần Cương cũng nói: "Đồng chí Bộ Thành có câu nói rất đúng, những người như chúng ta có tiêu chuẩn nhìn chuyện khác với người trẻ tuổi, ai đúng ai sai cũng khó mà nói lắm, chẳng nói trong công tác, chỉ nói trong gia đình chung ta, tôi đối với rất nhiều cách làm của bọn nhỏ cũng không hiểu, nhưng chưa chắc đã đại biểu cách làm của chúng là sai, thời đại đang biến hóa, tư tưởng của con người cũng đang không ngừng biến hóa, nếu không thì sao lại lưu hành câu nói khác biệt thời đại, tôi thấy tôi thấy trong thể chế cũng tồn tại rất nhiều sự khác nhau. "

Lần này chẳng những Cung Hoàn Sơn hồ đồ, ngay cả Hoàng Bộ Thành cũng hồ đồ rồi, những lời này của Trần Cương rốt cuộc là đang nói đỡ mình hay là nói móc mình? Thằng ôn này từ khi nào đã đổi trận doanh rồi?

Trần Cương rất giảo hoạt, hắn chỉ muốn mượn lời nói của Hoàng Bộ Thành để biểu đạt một chút cảm tưởng, về phần vấn đề trung tâm thì hắn không chạm vào.

Bí thư thị ủy Hạng Thành lúc này đột nhiên bật cười, y cầm chén trà lên uống một ngụm, sau đó lắc đầu: "Tôi nói này, đám người các anh không còn chính sự gì để nói à? Trò chuyện thì trò chuyện, sao lại nhắc tới vấn đề khác thời đại? Hiện tại đang mở cuộc họp thường ủy, không phải là nói việc nhà, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian quý giá của mọi người. " Y đặt cốc xuống, ánh mắt lướt qua bản báo cáo: "Thằng ôn Trương Dương này vẫn không cam lòng, vừa muốn đòi tiền lại vừa muốn đòi đất, thật sự là lòng tham không đáy. " Khi lời này, trên mặt Hạng Thành không hề tức giận, mặc dù trong lòng y rất khó chịu, nhưng y biết hiện tại tuyệt đối không thể biểu hiện ra bất kỳ vẻ khó chịu nào, Trương Dương nếu thật sự muốn đòi tiền thì vì sao không trực tiếp đến tìm mình? Cung Hoàn Sơn cũng hỏi câu này, đây là chỗ mấu chốt của vấn đề.

Đổi thành bất kỳ ai cũng đều sẽ cân nhắc đến chuyện này, với trí tuệ của Tưởng Hồng Cương cũng không thể không cân nhắc tới điểm này, ở trước mặt mọi người đề xuất chuyện này, tính khả năng lớn nhất sẽ là mình bị đâm cho mặt mũi bầm dập, rõ ràng đã đoán trước được kết quả như vậy, vẫn khăng khăng làm như vậy, đó chính à sức mưu, đó chính là Tưởng Hồng Cương anh muốn lợi dụng chuyện này để châm ngòi sự tức giận của tôi, Tưởng Hồng Cương à Tưởng Hồng Cương, anh nóng lòng như vậy ư, anh cho rằng tôi không nhìn ra mục đích của anh ư? Hiện tại đã muốn phất cờ chống đối tôi rồi ư? Lòng dạ của tôi thì rộng hơn anh nghĩ nhiều lắm.

*****

Hạng Thành khi nói câu lòng tham không đáy này, anh tuyệt đối không tìm thấy bất kỳ vẻ căm hận nào trên mặt y.

Tưởng Hồng Cương nhận được một dấu hiệu nào đó từ trên mặt Hạng Thành, hắn cũng bật cười: "Bí thư Hạng nói đúng, còn không phải ư, thằng ôn này thật sự là lòng tham không đáy, tôi cũng đã nói với hắn rồi, trên đời này không có chuyện tiện nghi như vậy, không thể có cả cá và tay gấu. "

Hạng Thành nói: "Hắn tuy rằng rất tham, nhưng hắn dù sao vẫn xuất phát từ lợi ích của Tân Hải, từ điểm này mà nói, điểm xuất phát của hắn là tốt, Hồng Cương có câu nói rất đúng, đối với mấy vấn đề này chúng ta nhất định phải chú ý phương thức xử lý, nếu xử lý không ổn, rất dễ làn tổn hại tới lòng nhiệt tình công tác của cán bộ trẻ tuổi, thật ra trước đó Trương Dương đã tới tìm tôi, lúc ấy chưa nói chuyện của khu đất góc Thương Gia đó, chủ yếu là đòi tiền, hai trăm triệu mà thị lý đã đáp ứng cho hắn, chúng ta đã nói là làm. "

Tất cả thường ủy đều kinh ngạc nhìn Hạng Thành, không ai dự đoán được Hạng Thành sau khi nghe nói chuyện này lại tâm bình khí hòa như vậy, chẳng lẽ hôm nay thực sự sẽ phát sinh chuyện có cả cá và tay gấu ư? Nếu thật sự là vạy Trương Dương này quả thật là tốt số.

Hạng Thành nói: "Tình huống tài chính của Thị lý năm nay cũng không tốt, thoáng cái bỏ ra hai trăm triệu đối với chúng ta mà nói cũng không phải là chuyện dễ dàng, lúc ấy tôi đã nói rõ với hắn rồi, không ngờ hắn vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy, lại tìm tới chỗ Hồng Cương. "

Tưởng Hồng Cương cười nói: "Thằng ôn này quả thực không có kiên nhẫn, bí thư Hạng so với tôi thì hiểu hắn hơn nhiều. "

Hạng Thành nói: "Hoàn Sơn à, khu bảo lưu thuế nhập khẩu là công trình trọng điểm của Bắc Cảng chúng ta, chỗ tiền này mau mau phát cho họ đi, tránh để thằng ôn này cả ngày ghi nhớ, khiến cho chúng ta cứ như là nợ tiền hắn vậy. "

Sắc mặt Cung Hoàn Sơn rất khó coi, vẫn cố gắng dạ một tiếng.

Hạng Thành lại nói: "Về phần khu đất đó của góc Thương Gia, đã sớm định cắt cho họ rồi, nếu Thái Hồng đã hủy bỏ kế hoạch xây nhà máy, không thể để khu đất đó để không không dùng được, hắn đã có tinh lực để dày vò như vậy thì để mặc hắn dày vò đi. "

Hạng Thành không hề nổi giận, cũng không phủ quyết đơn xin này, nằm ngoài dự kiến của mọi người, y rất dễ dàng đồng ý cắt đất của góc Thương Gia cho Tân Hải, Hạng Thành rất bình thản hoàn thành cuộc họp thường ủy này, mặc dù trong lòng y không hề bình hòa.

Rất nhiều người trong lòng đều không không bình tĩnh như Hạng Thành, nếu chọn lựa một người không bình tĩnh nhất thì nhất định là Cung Hoàn Sơn. Cung Hoàn Sơn bởi vì đơn xin của Trương Dương mà phẫn nộ, bởi vì Tưởng Hồng Cương lên tiếng mà khẩn trương, bởi vì thái độ của Hạng Thành mà sợ hãi. Hắn bắt đầu ý thức được tiền đồ của mình không phải là một con đường bằng phẳng, mắt thấy bậc thang mà mình sắp bước lên tựa hồ xuất hiện biến số.

Hạng Thành biết Cung Hoàn Sơn sẽ tìm đến mình, sau khi trở lại văn phòng thì y liền phân phó thư ký đi pha trà, đợi Cung Hoàn Sơn đến.

Sau khi hội nghị kết thúc gần một giờ thì Cung Hoàn Sơn mới khoan thai đi đến, cái này so với thời gian mà Hạng Thành suy đoán thì chậm hơn một chút, đây không phải là vì Cung Hoàn Sơn trầm ổn, mà là hắn cần một đoạn thời gian để tiêu hóa nội dung trên hội nghị, hắn cần hiểu rõ nên làm gì bây giờ? Cần cẩn thận phỏng đoán dụng ý của Tưởng Hồng Cương, cần nghĩ ra cách ứng đối.

Hạng Thành mỉm cười nói: "Hoàn Sơn tới rồi à!" Y đối với Cung Hoàn Sơn trước giờ luôn rất tốt, y cũng cũng không che giấu ý định đưa Cung Hoàn Sơn thượng vị của mình, Hạng Thành có ý niệm trong đầu như vậy là rất bình thường, bất kỳ lãnh đạo nào cũng đều hy vọng một cấp dưới nghe lời tiếp nhiệm mình.

Thời gian một giờ đủ để Cung Hoàn Sơn bình phục tình tự nội tâm, nếu nói trước đây y tràn đầy lòng tin với việc sẽ kế nhiệm chức bí thư thị ủy Bắc Cảng, thì hiện tại lòng tin của y đã suy giảm mạnh, Hạng Thành tuy rằng là bí thư thị ủy Bắc Cảng, nhưng quyền lực của y vẫn chưa lớn tới mức có thể chỉ định người kế nhiệm, đương nhiên nếu Hạng Thành chịu ra mặt để thuyết phục Tiết lão cho mình, đó lại là chuyện khác, nhưng sau khi liên tiếp trải qua các sự kiện, Cung Hoàn Sơn phát hiện sức ảnh hưởng của Hạng Thành đang không ngừng yếu đi, không chỉ là bên trong ban lãnh đạo Bắc Cảng, cũng biểu hiện cả ở phía Tiết lão, ít nhất hắn biết Tiết lão đối đãi với Trương Dương không kém gì với Hạng Thành.

Cung Hoàn Sơn cười cười gật đầu, Hạng Thành chỉ chỉ vào phòng nghỉ bên cạnh, Cung Hoàn Sơn và Hạng Thành cùng nhau đi vào. Hai người tới bàn trà đặt ở cửa sổ phòng nghỉ.

Hạng Thành nói: "Ngồi đi!"

Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Cung Hoàn Sơn rất quen thuộc cầm ấm trà lên, rót cho Hạng Thành, Hạng Thành cầm chén trà, nhấp một ngụm, thời gian chờ đợi quá, trà pha hơi đặc. Hạng Thành hơi nhíu mày.

Cung Hoàn Sơn uống hết ngụm trà trên bàn. Hắn nói khẽ: "Hơi đắng. "

Hạng Thành mỉm cười, ý vị thâm trường nói: "Là nói trà hay là nói tâm tình?"

Cung Hoàn Sơn cũng bật cười, biết hắn không qua được mắt Hạng Thành. Hai người trong hợp tác trường kỳ đã hình thành sự ăn ý mà người khác không bằng được, Cung Hoàn Sơn chưa bao giờ nghi ngờ sự ủng hộ của Hạng Thành đối với mình, nhưng hắn vẫn không hiểu biểu hiện của Hạng Thành hôm nay trên cuộc họp thường ủy. Đối mặt với sự gây khó dễ của Tưởng Hồng Cương, đối mặt với sự châm ngòi thổi gió của Hoàng Bộ Thành và Trần Cương, Hạng Thành không ngờ không phản kháng chút nào, vị bí thư Hạng này trong đầu rốt cuộc đang chơi trò gì? Cung Hoàn Sơn nói: "Trà này phù hợp với tâm tình của tôi hiện tại. "

Hạng Thành nói: "Đổi đi!"

Cung Hoàn Sơn lắc đầu, lại uống một chén, nói khẽ: "Thật sự phải phát hai trăm triệu ư?"

Hạng Thành nói: "Anh có phải là rất không hiểu, tôi vì sao đồng ý với đơn xin đó của Trương Dương phải không?"

Cung Hoàn Sơn nói: "Thật ra hai trăm triệu đó sớm muộn gì cũng phải cấp cho Tân Hải, về phần khu đất đó của góc Thương Gia, ai khai phá mà chả vậy. Khu bảo lưu thuế nhập khẩu tuy rằng xây ở Tân Hải, nhưng Tân Hải cũng là một bộ phận không thể phân cách của Bắc Cảng, ánh mắt của tôi không hẹp như vậy. "

Hạng Thành cười nói: "Vậy trong lòng anh sao mà đắng. "

Cung Hoàn Sơn biết Hạng Thành là biết rõ còn cố hỏi, so với đơn xin của Trương Dương, thái độ của Tưởng Hồng Cương mới là một vấn đề lớn, Cung Hoàn Sơn lo lắng Tưởng Hồng Cương sẽ gây nguy hiểm cho tiền đồ của mình, hiện tại Tưởng Hồng Cương đột nhiên trở nên phách lối. Hơn nữa kéo bè kết phái, nghiễm nhiên tự lập bên trong ban lãnh đạo Bắc Cảng, rất có ý tứ chuẩn bị gõ nhịp với Hạng Thành, Hạng Thành không thể không nhìn ra. Cung Hoàn Sơn nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy không biết Bắc Cảng tương lai sẽ đi về đâu?"

Hạng Thành nói: "Tương lai của Bắc Cảng tất cả phải trông vào các anh làm như thế nào. Tôi còn có một năm thời gian nữa thôi, sau khi về hưu. Tôi sẽ triệt để rút lui. "

Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Hạng, ngài sao lại có suy nghĩ như vậy, ngài vẫn còn có thể phát huy nhiệt lượng thừa cho đảng của chúng ta mà. "

Hạng Thành cười nói: "Không có tôi thì trái đất vẫn quay, những ngày trước gặp được bí thư Cố, tôi đã sinh ra ý nghĩ như vậy, cán bộ lớn như bí thư Cố còn nói lui là lui, đây mới là cầm lên được thì buông xuống được, nếu đã đến lúc, mà vẫn tiếp tục ở lại chiếm vị, như vậy chế độ về hưu của quốc gia chúng ta còn được đặt ra để làm gì? Người trẻ tuổi có cơ hội ư?"

Cung Hoàn Sơn nói: "Kinh nghiệm của Lão đồng chí là một món tài phú quý giá. "

" Kinh nghiệm có tốt đến mấy cũng thuộc về quá khứ, chỉ là tổng kết đối với thành tích trong quá khứ trên một loại trình độ nào đó, trong tương lai có rất nhiều thay đổi, chỉ bằng vào kinh nghiệm thì không thể phán đoán được tương lai sẽ phát triển như thế nào, tương lai thuộc về các anh, thuộc về thế hệ trẻ trung khoẻ mạnh, mà tôi thì đã già rồi. "

Những lời này của Hạng Thành khiến Cung Hoàn Sơn cảm thấy chán nản, nếu Hạng Thành đã mất ý chí chiến đấu, như vậy người chịu tổn thất lớn nhất sẽ là hắn, lòng tin của Cung Hoàn Sơn đang bị mất đi từng chút một, chính vì vậy, hắn cảm thấy áp lực đến từ trên người Tưởng Hồng Cương càng lúc càng lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy, đêm dài lắm mộng, mình trong cạnh tranh với Tưởng Hồng Cương thực sự không có phần thắng.

Hạng Thành chuyển để tài: "Cán bộ quốc gia như chúng ta đầu tiên phải nhớ kỹ, làm chuyện gì cũng phải đặt chuyện công lên đầu tiên, khi làm việc công, không thể để ân oán cá nhân chi phối, ý nghĩ cá nhân trong lòng chiếm cứ sự chủ động thì như vậy hành vi của hắn sẽ bất giác lệch lạc. "

Cung Hoàn Sơn trong nhất thời không minh bạch ý tứ của những lời này của Hạng Thành, có chút mê man nhìn Hạng Thành, hắn không biết những lời này của Hạng Thành là đang giáo dục mình hay là đang nói đến ai khác.

*****

Hạng Thành nói: "Người ta ở trước mặt quyền lực rất dễ đánh mất mình, từ nhún nhường mà trở nên phách lối, từ ẩn nhẫn biến thành bừa bãi, vì quyền lực, có bao nhiêu người không tiếc giá đắt, phóng tay đánh cuộc, nhưng trên đời này bất kỳ chuyện gì cũng đều có giá của nó, trước khi đưa ra quyết định thì phải cân nhắc đến hậu quả, đồng dạng, mỗi người cũng phải bảo vệ cho điểm mấu chốt của mình, nếu người khác xâm phạm đến điểm mấu chốt này, anh không cần nhường nhịn, nhịn nữa thì người khác sẽ không cho rằng hàm dưỡng của của anh cao, mà càng tưởng hắn hay, bước tiếp theo của hắn khẳng định là được một tấc lại muốn tiến một thước. "

Ánh mắt Cung Hoàn Sơn sáng ngời, sự chỉ của Hạng Thành đã khá rõ ràng, những lời này cũng nói một cách mười phần, nhưng ngẫm lại biểu hiện của y hôm nay trên cuộc họp thường ủy, Cung Hoàn Sơn có chút nghĩ không ra, rốt cuộc câu nào của bí thư Hạng mới là phát ra từ nội tâm? Cung Hoàn Sơn không dám tùy tiện nói tiếp, trước khi chưa hiểu rõ được dụng ý chân chính của Hạng Thành hắn cũng không tiện lên tiếng.

Hạng Thành nói: "Hoàn Sơn, anh làm người khiêm tốn, cơ sở quần chúng rất tốt. "

Cung Hoàn Sơn khiêm tốn nói: "Tôi nhớ rõ bí thư Hạng đã từng nói, vốn của chúng ta là đến từ chính người dân bình thường, không thể bởi vì có chức có quyền mà quên bổn phận của mình. "

Lời nói lấy lòng của Cung Hoàn Sơn không hề dẫn tới bất kỳ sự cổng hưởng nào của Hạng Thành, Hạng Thành giống như không nghe thấy những lời này của hắn, vẫn tiếp tục nói: "Cơ sở quần chúng tất nhiên là một nhân tố quan trọng, nhưng cũng không phải là toàn bộ cơ sở chính trị, ở trong quan trường muốn tiến một bước về phía trước thì phải có được sự công nhận của lãnh đạo, sự công nhận của đồng sự, một cán bộ khiêm tốn, có lẽ có thể tạo cho người ta ấn tượng thân dân, nhưng nếu không nắm chắc được mức độ thì ngược lại sẽ lưu lại cho người ta ấn tượng yếu đuối vô năng, cho nên làm quan phải biết nhìn thời tiết. "

Hạng Thành tạm dừng một chút, uống một ngụm trà, nghiêng người nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: "Khi nào trời quan, khi nào trời u ám, khi nào mưa tầm tả, khi nào mưa phùn, khi nào sấm đánh, khi nào tuyết rơi, kỳ thực sắc mặt của con người còn đa dạng hơn nhiều so với sắc trời. "

Cung Hoàn Sơn cung kính lắng nghe mỗi một câu nói của Hạng Thành, hắn tuy rằng minh bạch những đạo lý này, nhưng hắn cũng tự hiểu lấy mình, tu vi chính trị của mình vẫn chưa đủ, Hạng Thành so với mình thì già dặn hơn nhiều, những lời nhắc nhở này của Hạng Thành với hắn mà nói đều là tài phú vô cùng quý giá. Cung Hoàn Sơn muốn hỏi, khi nào thì trời quang? Khi nào thì nổi giông tố? Gần đây tình thế khó bề phân biệt, khiến cho hắn có chút do dự.

Hạng Thành đã sớm nhìn ra sự do dự của Cung Hoàn Sơn, y uống hết chén trà rồi đặt trên bàn, Cung Hoàn Sơn vội vàng rót cho hắn chén mới, trước mặt Hạng Thành, Cung Hoàn Sơn rõ ràng là đang dùng lễ đệ tử.

Hạng Thành vô cùng hưởng thụ sự cung kính của Cung Hoàn Sơn đối với mình, tuy rằng hắn biết người ta nếu địa vị biến hóa thì tâm tính cũng sẽ phát sinh biến hóa, nhưng đặt Cung Hoàn Sơn và Tưởng Hồng Cương cùng một chỗ, y vẫn nguyện ý lựa chọn người trước, Hạng Thành nói: "Hoàn Sơn, có câu châm ngôn rất đúng, không phải gió đông thổi bạt gió tây, thì chính là gió tây áp đảo gió đông, gần đây phong đầu của đồng chí Hồng Cương không tồi. " Hạng Thành đã nói triệt để rõ ràng rồi.

Nghe đến đây trong lòng Cung Hoàn đau đớn Sơn giống như bị kim châm, hiện tại Tưởng Hồng Cương đối với hắn mà nói thì như nghẹn trong họng, không phun ra được thì không vui, hắn chẳng những nhổ ra khối dị vật này, hơn nữa còn phải giẫm đạp nó, nghiền nát nó. Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Hạng, tôi vốn không muốn làm tổn thương hòa khí. "

Hạng Thành nói: "Chỉ có hòa khí phát tài, không có đạo lý hòa khí thăng quan. "

Cung Hoàn Sơn gật đầu nói: "Tôi biết nên làm như thế nào. "

Hạng Thành uống ngụm trà, cảm giác hương vị của trà đã nhạt đi nhiều, y lưu ý thấy trong ánh mắt của Cung Hoàn Sơn có rất nhiều nhân tố cừu hận, y biết Cung Hoàn Sơn khẳng định không phải là nhằm vào mình, hiện giờ Cung Hoàn Sơn có thể nói là không thể nhịn Tưởng Hồng Cương được nữa, ánh mắt của Hạng Thành lại hướng ra ngoài cửa sổ, mặt trời mọc mặt trời lặn, mỗi ngày đều sẽ như vậy, sự huy hoàng của nhân sinh chỉ có thể có một lần, không thể lặp lại như mặt trời mọc mặt trời lặn, mặt trời vẫn sẽ nhô lên trên bầu trời Bắc Cảng, nhưng người đứng ở chỗ cao nhất để hưởng thụ ánh mặt trời thì khẳng định sẽ không phải là mình, từ tình trạng trước mắt cho thấy, Cung Hoàn Sơn chưa chắc đã là đối thủ của Tưởng Hồng Cương, hai người cuối cùng là ai thắng thì phải xem ai độc hơn, ai quyết đoán hơn!

Đơn xin là Tưởng Hồng Cương đệ lên, nhưng người đầu tiên thông tri tin tức tốt cho người lại là Trần Cương, trong chuyện này Trần Cương không hề ra bao nhiêu sức, nhưng y sẽ không bỏ qua cơ hội để lấy lòng Trương Dương, nghĩ thấy nhược điểm của hai huynh đệ mình đều bị Trương Dương nắm trong tay, Trần Cương đối với loại hành vi a dua này của mình cảm thấy rất đương nhiên, y cho rằng mình như vậy là tình thế bức bách, là bất đắc dĩ, có câu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nam tử hán đại trượng phu co được duỗi được, dưới tình thế trước mắt tạm thời cúi đầu chưa chắc đã là chuyện gì xấu.

Người bắt đầu nảy sinh thoái ý như Hạng Thành trong chính đàn Bắc Cảng không chỉ có một, Trần Cương từ sau khi bị Trương Dương bắt cho phải hiện hình, liền có nhanh chóng có ý đinh lui ra, hơn nữa y rời khỏi khẳng định so với Hạng Thành còn kiên quyết triệt để hơn, nhưng hiện tại thời cơ chưa tới, thừa dịp mình còn có chút giá trị lợi dụng đối với Trương Dương, phải tích cực chuẩn bị, một khi thời cơ chín muồi, lập tức sẽ công thành lui thân. Kinh nghiệm tòng chính nhiều năm nói với Trần Cương, càng vào những lúc như thế này, càng không thể biểu hiện ra xa rời Trương Dương, chỉ có dựa vào càng gần thì mới có thể khiến hắn buông lỏng cảnh giác đối với mình, cũng chỉ có như vậy mới có thể tìm được cơ hội tốt.

Khi Trương Dương trình đơn xin, vốn không hy vọng Hạng Thành sẽ đồng ý thống thống khoái khoái, nhưng thái độ lần này của Hạng Thành cũng có chút nằm ngoài ý liệu của hắn, Trương Dương rất nhanh liền nghĩ thông đạo lý này, Hạng Thành có lẽ là nghĩ thông rồi, xu thế đi lên của mình không ai có thể ngăn được, sự phát triển của Tân Hải cũng vậy, nếu không ngăn được, đơn giản là chẳng quan tâm tới mình nữa. Tình cảnh hiện tại của Hạng Thành rất bất diệu, cho dù ở bên trong ban lãnh đạo Bắc Cảng cũng sinh ra những nốt nhạc không hài hòa, tinh lực chủ yếu của y nên đặt ở bên trong Bắc Cảng, chứ không phải là tiếp tục dây dưa với Trương Dương.

Khi Trương Dương nhận được điện thoại của Trần Cương, đang đi trên bãi đá cuội của vịnh Thất Thải Bạch đảo, Tiêu Mân Hồng mặc váy dài màu xám, khoác áo choàng màu trắng đi bên phải hắn, gió biển thổi qua làm tung bay mái tóc của ta, đồng thời cũng khiến mùi thơm thân thể của cô ta phả vào trong mũi Trương đại quan nhân, mùi thơm của cơ thể nữ nhân còn khiến lòng người say đắm hơn cả mùi hoa.

Trương đại quan nhân lần này tới Bạch đảo là để tái khám cho Tiêu Quốc Thành, từ lúc hắn từ Kinh Sơn trở về, vẫn luôn muốn tới đây, muốn trò chuyện với Tiêu Quốc Thành, không biết vì sao, hắn luôn liên hệ Tiêu Quốc Thành và Tiêu Minh Hiên lại với nhau. Trương đại quan nhân thử tìm một số đáp án từ trên người Tiêu Quốc Thành, trong khoảng thời gian này, hắn thông qua đủ loại quan hệ để điều tra tư liệu về Tiêu Quốc Thành, nhưng vẫn không có kết quả gì. Chuyện càng thần bí thì càng kích khởi hứng thú của Trương đại quan nhân, Trương Dương theo tuổi tác lớn dần, quan chức cao lên, nhưng lòng hiếu kỳ của lòng hiếu kỳ lại không bớt đi chút nào.

Tiêu Mân Hồng bị gió biển thổi cho phải nheo mắt lại, thần thái như vậy khiến cô ta càng gợi cảm hơn, cô ta nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối, nhìn mặt biển bồng bềnh ở phương xa, nói khẽ: "Hôm nay gió to quá. "

Trương Dương nói: "Chúng ta hay là nhanh tới gặp Tiêu tiên sinh đi, sau khi tái khám cho hắn tôi còn phải về sớm. "

Tiêu Mân Hồng cười nói: "Ăn cơm chiều rồi hẵng đi, tôi phái du thuyền đưa anh về. "

Trương Dương nói: "Chiếc du thuyền đó của các cô bắt mắt lắm, để người khác nhìn thấy còn không biết sẽ nói gì về tôi. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Anh không phải không sợ người khác nói về anh ư?"

Trương Dương nói: "Bao bảo? Khen thì tôi không ngại, nhưng mắng nhiều thì tôi phiền lắm. "

Tiêu Mân Hồng cười nói: "Cũng đúng thôi, không ai thích bị người khác mắng cả!"

Tiêu Quốc Thành hôm nay vẫn đang ở Quan Để số 1 chờ Trương Dương, một đoạn thời gian không gặp, tinh thần của Tiêu Quốc Thành đã khôi phục rất nhiều, sự trị liệu của Trương Dươncủa đã giúp y rất nhiều, từ sau lần đó, cổ độc trong thân thể của y đã không còn tái phát.

Tiêu Mân Hồng đưa Trương Dương tới trước mặt Tiêu Quốc Thành, cô ta cười nói với Trương Dương: "Các anh tán gẫu nhé, tôi đi chuẩn bị bữa tối. "

Trương Dương nói: "Thôi, tôi tái khám cho Tiêu tiên sinh rồi sẽ đi. "

Tiêu Quốc Thành cười nói: "Sao? Sợ tôi giúp anh đòi tiền à, sao mà vội đi thế?"

Nghe thấy Tiêu Quốc Thành nói như vậy, Trương đại quan nhân không khỏi bật cười: "Tiêu tiên sinh, ngài nói như vậy thì tôi không đi nữa, tối nay ăn gì?"

Tiêu Quốc Thành nói: "Trù nghệ của Mạch Kỳ Nhi không tồi, chúng ta nếm thử bữa tối tự tay cô ta làm đi. "

Trương đại quan nhân gật đầu: "Tốt, vậy tôi xin rửa ruột chờ đợi. "

Tiêu Mân Hồng cười nói: "Bí thư Trương, anh sợ tôi bỏ thuốc sổ vào thức ăn à mà phải chuẩn bị rửa ruột. " Cô ta xoay người bước đi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)