Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1042

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1042: Mỗi người bay một nơi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Kì Sơn ở trong phòng cấp cứu đã nói rằng thề không tha cho Hoắc Vân Trung, cừu nhân gặp lại là đỏ mắt, Hoắc Vân Trung tức giận lườm Kì Sơn, từ trong tư thế đi đường của Hoắc Vân Trung Kì Sơn đã cảm thấy được hắn đã uống rượu, Hoắc Vân Trung nhìn thấy Kì Sơn liền lao tới, Ngũ Ca kịp thời chắn trước mặt Kì Sơn, Kì Sơn lạnh lùng nói: "Tránh ra!"

Ngũ Ca do dự một chút, vẫn tránh ra,

Hoắc Vân Trung vung quyền đánh tới Kì Sơn, Kì Sơn lách người, rồi chuẩn xác đấm một cú trúng cằm Hoắc Vân Trung, khiến cho Hoắc Vân Trung lảo đảo rồi ngã xuống đất, Kì Sơn không hề thừa thắng xông lên, chỉ vào Hoắc Vân Trung rồi nói: "Anh nếu còn là một người đàn ông thì phải nói xin lỗi với Tuyết Quyên! Tôi và cô ta rất thanh bạch, đừng có dùng cái suy nghĩ dơ bẩn của anh để nghĩ về quan hệ của chúng tôi."

Kì Sơn nói xong thì xoay người rời khỏi.

Hoắc Vân Trung ngồi dưới đất, một quyền này của Kì Sơn khiến đầu óc đang mờ mịt của hắn tỉnh táo hơn một chút, hắn ôm đầu, có chút đăm chiêu suy nghĩ, một hồi lâu mới nhớ tới mục đích mình tới đây, hắn vịn vào tưởng rồi lảo đảo đứng đậy, đi về phía phòng cấp cứu.

Hoắc Vân Trung ở trước cửa phòng cấp cứu gặp mẹ của Lâm Tuyết Quyên, hắn khẩn trương nói: "Mẹ... Tuyết Quyên... "

Lâm mẫu vung tay tát cho Hoắc Vân Trung một cái: "Súc sinh... Mày còn có nhân tính không?" bà ta đánh Hoắc Vân Trung xong thì cũng không khống chế được mà bật khóc.

Cha của Lâm Tuyết Quyên thì vẫn bình tĩnh khuyên bảo vợ đừng kích động.

Hoắc Vân Trung ôm mặt, xấu hổ đứng đó: "Cha... Tuyết Quyên thế nào rồi?"

Lâm phụ lạnh lùng nói: "Cục trưởng Hoắc, anh đừng gọi như vậy. Tôi không dám nhận. ?"

Hoắc Vân Trung nói: "Cha, con... " Ánh mắt hắn nhìn xung quanh phòng cấp cứu.

Lâm mẫu khóc: "Cút, anh cút đi cho tôi! Lâm gia chúng tôi nợ anh cái gì hả? Mà sao anh lại hại con gái của chúng tôi như vậy... "

Hoắc Vân Trung ủ rũ chuẩn bị đi thì nghe thấy trong phòng quan sát truyền đến giọng nói suy yếu của Lâm Tuyết Quyên: "Để anh ta vào đi!"

Hoắc Vân Trung vào trong phòng quan sát, sau khi bị Lâm mẫu tát một cái, đầu óc của Hoắc Vân Trung đã triệt để tỉnh táo lại, nhìn bộ dạng tiều tụy của vợ. Hoắc Vân Trung trên mặt hiện ra một tia áy náy, yết hầu của hắn giật giật, vươn tay ra muốn nắm lấy tay Lâm Tuyết Quyên. Giọng nói của Lâm Tuyết Quyên lộ ra vẻ xa lạ trước giờ chưa từng có: "Đừng có chạm vào tôi!"

Tay Hoắc Vân Trung cứng đờ ra đó, hắn chậm rãi ngồi xuống cạnh giường, nói khẽ: "Tuyết Quyên. Xin lỗi.. anh... anh.. quá yêu em, cho nên anh không thể nhịn nổi khi em ở cạnh hắn, anh ghen đến phát cuồng, không khống chế được tình tự, cho nên mới ở trước mặt nhiều người như vậy đánh em. Anh sai rồi, em cứ đánh cứ chửi anh đi. "

Lâm Tuyết Quyên bình tĩnh tới kỳ lạ: "Hoắc Vân Trung, chúng ta dù sao cũng là vợ chồng, tôi không muốn nói những lời làm thương tổn anh, thôi thì cứ để chúng ta đến với nhau trong vui vẻ và chia tay trong vui vẻ đi, sau khi tôi xuất viện chúng ta sẽ ly hôn. "

" Vì sao? Tuyết Quyên, anh biết anh sai rồi, anh có thể sửa chửa, anh xin thề với trời. Anh về sau sẽ không bao giờ đánh em nữa, nếu anh còn làm như vậy thì anh sẽ không được chết tử tế... "

" Hoắc Vân Trung, anh không cần phải tự thề những lời ác độc như vậy, tôi kết hôn với anh trong mấy năm nay, anh chưa bao giờ được thực sự vui vẻ cả. Tôi cũng vậy, nếu hôn nhân của chúng ta đã trở thành tra tấn lẫn nhau. Vậy thì cớ sao cứ phải ở với nhau nữa. Thôi thì coi như tôi xin anh, buông tha cho tôi, cũng chính là buông tha cho chính anh!"

Hoắc Vân Trung ra sức lắc đầu: "Không, anh hạnh phúc, mất đi em anh sẽ không còn hạnh phúc nữa!"

"Đừng tự lừa mình dối người nữa, Hoắc Vân Trung, không muốn không muốn sống như vậy. "

Hoắc Vân Trung giận dữ hét lên: "Có phải vì hắn hay không. Nhiều năm như vậy rồi, cô chưa bao giờ quên được hắn!"

Lâm Tuyết Quyên nhắm mắt lại: "Tôi quyết định ly hôn không liên quan tới bất kỳ ai cả, Hoắc Vân Trung, anh là nam nhân, xin anh đừng để tôi khinh bỉ anh. "

Hoắc Vân Trung đứng dậy, hắn vừa lắc đầu vừa lùi ra ngoài cửa: "Tôi sẽ không ly hôn, cô muốn song túc song tê với hắn ư, nằm mơ đi! Chỉ cần tôi còn một hơi thở, tôi cũng sẽ không để cho hai người được như ý nguyện. "

Hoắc Vân Trung xoay người chạy ra ngoài.

Trong đôi mắt đang nhắm chặt của Lâm Tuyết Quyên chảy ra hai hàng lệ nóng, tình cảm đối với cô ta mà nói chỉ là một loại tra tấn tàn khốc.

Bởi vì chuyện xảy ra ban ngày, tối hôm đó hưng trí của mọi người đều nị ảnh hưởng, Trương Dương và đám bạn hữu của hắn kết thúc tiệc rượu thì ai về nhà nấy.

Sau khi Trương Dương tiễn đám bạn về thì mới lái xe tới đường Tiêu Tương, nghĩ đến Hà Trường An gặp nhiều phiền toái như vậy, Trương Dương vẫn là phi thường cẩn thận, xác định không có ai theo dõi mình thì hắn mới chậm rãi tới số 26 đường Tiêu Tương.

Nghe theo đề nghị của Trương Dương, Tần Manh Manh cả ngày cũng không ra khỏi cửa, Hà Trường An bị viện kiểm sát khống chế, trước mắt người ngoài căn bản không thể tiếp cận y, thân phận hiện tại của cô ta là trợ lý Hà Vũ Mông của Hà Trường An.

Trương Dương vào tiểu lâu, nhìn thấy Tần Manh Manh bình an thì mới thoáng yên lòng, Tần Manh Manh mời hắn ngồi xuống sô pha rồi rót cho hắn một ly cà phê.

Trương Dương uống một ngụm cà phê rồi nói: "Thủ hạ của Chú Hà có phải có một người tên là Đông Sơn phải không?"

Tần Manh Manh gật đầu nói: "Đại bộ phận nghiệp vụ trong nước hiện tại của Hà tiên sinh đều là giao cho hắn phụ trách. "

Trương Dương nói: "Đông Sơn lấy đất ở Nam Võ, đút lót quan viên, dùng thủ đoạn bất chính để giành được một khối đất, sau đó dùng đất để mang đi vay tiền, kiếm được một khoản lớn từ ngân hàng. Nếu chỉ là vì chuyện này thì vẫn không bị bại lộ sớm như vậy, hắn trong vấn đề di dời chọn dùng thủ đoạn bạo lực làm cho khiến cho một cư dân địa phương tử vong. "

Tần Manh Manh nói: "Em có thể cam đoan Hà tiên sinh hoàn toàn không biết gì cả về chuyện ở Nam Võ, căn bản chính là Đông Sơn tự chủ trương. "

Trương Dương nói: "Cho dù là Đông Sơn tự chủ trương thì trong quá trình hắn lấy đất cũng là hành vi của công ty, hiện tại lại một mực nói rằng tất cả những gì mà hắn làm đều là nhận được lệnh từ chú Hà, hơn nữa hắn đi theo chú Hà nhiều năm, nắm giữ rất nhiều chuyện cơ mật của công ty, cũng đã khai không ít chuyện trái pháp luật cho cơ quan kiểm sát, chuyện giờ đã vô cùng phiền toái rồi. "

Tần Manh Manh cũng bất lực, cô ta tràn ngập lo lắng nói: "Đại ca, em nên làm gì bây giờ?"

Trương Dương nói: "Theo tình huống trước mắt mà anh biết được, chú Hà có thể đã thừa nhận một việc hắn khả năng lần này chú ấy muốn được thả vô tội là rất nhỏ?"

Tần Manh Manh nói: "Liệu có nghiêm tọng lắm không?"

Trương Dương nói: "Kết quả có lẽ sẽ không quá xấu. " Thật ra hắn cũng không biết chuyện sẽ phát triển đến mức nào, trước mắt chỉ có La Tuệ Ninh nói qua với hắn, Văn Quốc Quyền cũng đã hỏi tới chuyện này, nhưng chưa nói chắc chắn là liệu có giúp Hà Trường An hay không.

Tần Manh Manh nói: "Tốn bao nhiêu tiền em cũng chịu?"

Trương Dương nói: "Em trước mắt cũng không thích hợp ra mặt, trừ anh ra, không ai biết quan hệ giữa hai người, nếu quan hệ của hai người một khi bại lộ thì chỉ sợ sẽ càng thêm phiền toái. "

Tần Manh Manh nước mắt lưng tròng nói: "Đại ca, nhưng em không thể nhìn ông ấy gặp chuyện mà dửng dưng như không thấy. "

Trương Dương nói: "Anh sẽ cố gắng tìm cơ hội, xem xem có thể gặp mặt chú ấy hay không, trước khi chuyện này có manh mối gì, em nhất định phải giữ kín hành tung. Trừ anh ra, em đã liên hệ với ai chưa?"

Tần Manh Manh nói: "Luật sư của Hà tiên sinh, Vu Đông Xuyên, hắn lần này giúp làm thủ tục giao nhận công việc của công ty. "

Trương Dương nói khẽ: "Trước mắt thủ tục giao nhận tài sản của Hà tiên sinh đã hoàn thành được bao nhiêu rồi?"

Tần Manh Manh nói: "Tài sản ở tài sản đã toàn bộ chuyển nhượng sang tên em, tài sản và vật nghiệp trong nước chiếm một phần ba tổng tài sản của ông ấy, cũng chính là bộ phận tài sản này chưa làm xong thủ tục. "

Trương Dương nói: "Vu Đông Xuyên biết chuyện chú Hà bị cơ quan kiểm sát khống chế chưa?"

Tần Manh Manh đang muốn trả lời thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.

Người phụ nữ trung niên đi cùng Tần Manh Manh tiến vào thì thầm vài câu với cô ta, Tần Manh Manh nói khẽ: "Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến!" Chính là luật sư Vu Đông Xuyên của luật sư tới tìm cô ta.

Trương Dương ra hiệu cho Tần Manh Manh, Tần Manh Manh lập tức minh bạch ý tứ của hắn, nói với người phụ nữ trung niên đó: "Bảo hắn vào thư phòng gặp tôi. "

Trương Dương trốn ở bức màn sau thư phòng, không gian giữa bức màn và cửa sổ đủ để hắn giấu mình.

Bên cạnh Hà Trường An còn có một vài thân tín, Vu Đông Xuyên là luật sư của y, đi theo Hà Trường An đã được mười lăm năm, Hà Trường An từng nói với Tần Manh Manh, người đáng tín nhiệm bên cạnh bên cạnh y chính là Vu Đông Xuyên, cho dù là như vậy, Vu Đông Xuyên cũng không biết thân phận thực sự của Tần Manh Manh.

Trong lòng Tần Manh Manh trên đời ở ngoài cha và con trai ra thì người đáng tin nhất chính là Trương Dương.

*****

Vu Đông Xuyên cũng không ngờ phía sau bức màn trong thư phòng còn có một người nghe lén, sau khi tiến vào thư phòng, hắn chào một tiếng Hà tiểu thư. Gần đây Hà Trường An chuyển tài sản sang tên cho Hà Vũ Mông, Vu Đông Xuyên tất nhiên cũng hoài nghi thân phận của Hà Vũ Mông, Hà Trường An cho hắn một lời giản thích tương đối hợp lý, chỉ nói Hà Vũ Mông là con gái tư sinh của mình.

Tần Manh Manh ngồi cạnh bàn, sau khi Vu Đông Xuyên đi vào, cô ta chỉ chỉ vào ghế đối diện.

Vu Đông Xuyên trước tiên đặt túi giấy tờ lên bàn làm việc, sau đó ngồi xuống đối diện Tần Manh Manh, hắn thở dài nói: "Hà tiểu thư, tôi đã tìm rất nhiều quan hệ, trước mắt đã có thể chứng thực, Hà tiên sinh bị viện kiểm sát mời đi uống trà, về phần hiện tại ông ta rốt cuộc đang ở đâu thì tôi không tra được. "

Tần Manh Manh nói: "Sao đột nhiên lại phát sinh chuyện này?"

Vu Đông Xuyên nói: "Theo như tôi biết thì lần này Hà tiên sinh bị viện kiểm sát khống chế, rất có thể có liên quan tới khu đất Nam Võ. "

Tần Manh Manh nói: "Khu đất đó căn bản chính là Đông Sơn tự mình làm, không có bất kỳ liên quan gì tới Hà tiên sinh cả. "

Vu Đông Xuyên nhắc nhở cô ta: "Hà tiên sinh mới là pháp nhân của công ty, nếu việc chuyển nhượng đã xong xuôi thì Hà tiểu thư chỉ sợ cũng cũng thoát được liên quan!"

Tần Manh Manh nói: "Luật sư Vu, có biện pháp nào để tìm được Hà tiên sinh không, căn cứ vào kinh nghiệm của anh thì chuyện lần này liệu có rất nghiêm trọng không?"

Vu Đông Xuyên nói: "Hà tiểu thư chắc là không hiểu lắm về tình hình trong nước, muốn giải quyết phiền toái của Hà tiên sinh nhất định phải nhất định phải vận dụng quan hệ. "

Tần Manh Manh nói: "Tôi không có quan hệ!" Cô ta là đang nói thật, trừ Trương Dươngra thì cô ta thật sự là không nghĩ ra được quan hệ nào khác. Vu Đông Xuyên nói: "Có tiền thì có quan hệ chỉ cần chỉ cần không tiếc tiền, kiểu gì cũng sẽ sẽ tìm được biện pháp. "

Tần Manh Manh nói: "Tiền không phải là vấn đề, chỉ cần có thể giải quyết được phiền toái của Hà tiên sinh, xài bao nhiêu tiền cũng được, nhưng tài khoản trong nước của Hà tiên sinh đã bị đóng băng, cần thời gian nhất định. "

Vu Đông Xuyên nói: "Có người nguyện ý hỗ trợ!"

Tần Manh Manh ngạc nhiên nói: "Ai?"

Trong lòng Trương Dương cũng rúng động, Hà Trường An gặp phiền toái lớn như vậy, ngay cả Văn Quốc Quyền cũng phải cẩn thận với chuyện này, dù sao không ai muốn vào thời khắc mẫn cảm như thế này lại nhúng tay vào chuyện của Hà Trường An, không biết Vu Đông Xuyên là đang nói tới vị đại nhân vật nào?

Vu Đông Xuyên nói: "Tra Tấn Bắc!"

Câu trả lời này của Vu Đông Xuyên ít nhiều khiến Trương Dương cảm thấy có chút bất ngờ, nhớ tới lời nói thỏ tử hồ bi trước kia của Tra Tấn Bắc, chẳng lẽ Tra Tấn Bắc thực sự nổi lòng đồng tình, muốn ra tay giúp đỡ Hà Trường An? Trương đại quan nhân lập tức lại phủ định loại khả năng này, Tra Tấn Bắc đầu tiên là một thương nhân khôn khéo, đồng tình đối với thương nhân mà nói là một hành vi xa xỉ, cho dù là y thực sự cảm thấy thỏ tử hồ bi, y cũng sẽ không chủ động tham gia vào phiền toái này.

Tần Manh Manh nói: "Theo như tôi biết thì Tra Tấn Bắc từ trước đến nay đều là đối thủ cạnh tranh trong sinh ý với Hà tiên sinh. " Trong lòng cô ta lập tức cảnh giác, Tần Manh Manh tuy rằng trẻ tuổi, nhưng trong nhân sinh đã trải qua sóng to gió lớn, tính cảnh giác của cô ta so với người bình thường thì mạnh hơn rất nhiều.

" Trước khác nay khác, thật ra đối thủ trên sinh ý chưa chắc đã là kẻ địch, Tra Tấn Bắc giúp Hà tiên sinh cũng không phải là vô điều kiện, y muốn Hà tiểu thư chuyển nhượng mỏ vàng ở châu Phi cho hắn!"

Tần Manh Manh nói: "Tôi dựa vào gì để tin tưởng được y?"

Vu Đông Xuyên nói: "Tra Tấn Bắc là em ruột của phó bộ trưởng Tra của Trung tổ bộ, y ở cao tầng có rất nhiều quan hệ, Kim Vương phủ của y cũng là nơi mà quan lớn thường xuyên ra vào. "

Tần Manh Manh nói: "Hà tiên sinh gặp nạn, trong đó có tội danh là đút lót, cho dù là Tra Tấn Bắc có thể tìm được quan hệ cao tầng thì người khác cũng chưa chắc đã chịu ra mặt thay y. Hơn nữa tôi làm sao mà biết được y có phải là muốn lợi dụng chuyện này để lừa gạt tôi chuyển nhượng mỏ vàng cho y hay không?"

Những lời này của Tần Manh Manh chính là vấn đề mà Trương Dương đang cân nhắc, chuyện mà ngay cả Văn Quốc Quyền cũng cảm thấy khó giải quyết, hắn không tin Tra Tấn Nam lại tiện ra mặt. Tra Tấn Bắc mười phần có chín là đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Vu Đông Xuyên nói: "Hà tiểu thư, chúng ta hiện tại đã không có lựa chọn nào khác, khấu lưu Hà tiên sinh bị khấu lưu càng dài thì phiền toái lại càng lớn. "

Tần Manh Manh nói: "Chuyện này tôi phải cân nhắc một chút. "

Vu Đông Xuyên thở dài nói: "Hà tiểu thư, tôi đi theo Hà tiên sinh đã hơn mười năm, nguy cơ lần này là trước giờ chưa từng có, tôi cảm thấy chúng ta có trách nhiệm giúp ông ấy vượt qua cửa ải khó khăn lần này. "

Tần Manh Manh nói: "Anh đi trước đi, sau khi tôi cân nhắc xong sẽ gọi điện thoại cho anh. "

Vu Đông Xuyên nói: "Được rồi!"

Sau khi Vu Đông Xuyên lái xe rời khỏi, Trương Dương mới từ sau màn đi ra.

Tần Manh Manh nói: "Anh nghe thấy hết rồi chứ!"

Trương Dương gật đầu nói: "Vu Đông Xuyên này rất có thể có vấn đề. "

Tần Manh Manh nói: "Hắn đi theo Hà tiên sinh hơn mười năm, là lão thần tử m Hà tiên sinh tín nhiệm nhất. "

Trương Dương nói: "Tai vạ đến thì ai chạy đường nấy, với loại tình huống trước mắt. Hắn cho dù nảy sinh suy nghĩ khác thì cũng không có gì là ngạc nhiên. "

Tần Manh Manh lắc đầu: "Đại ca tôi đầu óc em rất, em rất lo lắng cho Hà tiên sinh, nếu ông ta có thể bình an, cho dù giao mỏ vàng cho Tra Tấn Bắc cũng không là gì cả?"

Trương Dương nói: "Anh rất hiểu con người của Tra Tấn Bắc. Y là thương nhân giảo hoạt, chuyện của chú Hà hắn chưa chắc đã giúp được, anh thấy y chỉ là lợi dụng em đang nóng lòng cứu người để nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thôi. "

Tần Manh Manh nói: "Em nên làm gì bây giờ?"

Trương Dương nói: "Không làm gì cả, hơn nữa em cũng không thích hợp tiếp tục ở lại đây. Nơi này không an toàn, Vu Đông Xuyên đó rất đáng ngờ?"

Tần Manh Manh gật đầu.

Trương Dương nói: "Vậy người phụ nữ đó... "

"Cô ta là bảo tiêu mà Hà tiên sinh an bài cho em, có thể tín nhiệm Tuyệt đối. "

Trương Dương lắc đầu: "Trên thế giới này căn bản là không có thuyết tuyệt đối. "

Hắn kéo màn, nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói khẽ: "Vừa rồi khi anh trốn sau màn, nhìn thấy phía đông góc đường có một chiếc Santana màu xám, đến giờ vẫn chưa đi, anh nghĩ em có thể bị người ta giám thị rồi. "

Tần Manh Manh tiến đến phía trước cửa sổ, thuận theo hướng Trương Dương chỉ mà nhìn, quả nhiên nhìn thấy ở cạnh ngã tư đường có một chiếc Santana màu xám đậu ở đó.

Trương Dương nói: "Chúng ta phải đi thôi!"

Tần Manh Manh nói: "Chúng ta có thể ra ngoài từ cửa sau. "

Trương Dương lắc đầu: "Đừng kinh động bất kỳ ai, bao gồm cả nữ bảo tiêu của em, người biết hành tung của em càng ít thì em càng an toàn. "

Tần Manh Manh nói: "Làm sao bây giờ?"

Trương Dương nói: "Mục tiêu chủ yếu mà bọn họ giám thị là cửa lớn, chúng ta có thể ra ngoài từ cửa sổ đối diện. "

Đối diện là phòng ngủ của Tần Manh Manh, cô ta dẫn Trương Dương đi vào trong phòng, Trương Dương quan sát tình huống bên ngoài qua cửa sổ thì Tần Manh Manh đi vào phòng nhanh chóng thay một thân quần áo màu đen, Trương Dương hỏi cô ta một đôi tất chân màu đen rồi đội lên đầu, ở phương diện này Trương đại quan nhân cực kỳ thuần thục, Tần Manh Manh nhìn thấy bộ dáng của hắn thì không khỏi buồn cười, Trương Dương giao chiếc còn lại cho cô ta, ý bảo Tần Manh Manh cũng học theo mình mà làm.

Hai người đều là một thân hắc y, che mặt bằng tất đen, thoạt nhìn cực kỳ giống một đôi đạo tặc, cửa sổ phòng ngủ không ở trong phạm vi giám thị, Tần Manh Manh khóa trái cửa phòng, bỗng nhiên nghĩ đến nếu bị bảo tiêu phát giác mình khóa trái cửa phòng, không biết sẽ suy đoán quan hệ giữa cô ta và Trương Dương như thế nào, mặt không khỏi có chút nóng lên.

Trương đại quan nhân thì lại không có nhiều tạp niệm như vậy, hắn mở cửa sổ, bảo Tần Manh Manh leo lên lưng mình rồi nói khẽ: "Anh cõng em đi!"

Tần Manh Manh hắn cổ hắn, thân thể mềm mại dựa sát trên tấm lưng ấm áp của Trương Dương, sự kích thích và mạo hiểm ở trong lòng còn nhiều hơn là kinh sợ.

Trương Dương xác định không ai chú ý tới bên này mới bay lên không rồi nhảy ra ngoài, trên lưng cõng một người nhưng vẫn nhẹ nhàng như chim yến, nhẹ nhàng hạ xuống cây đại thụ, rồi trèo lên dọc thân cây, cho đến tận ngọn, độ cao này chừng tầng năm, nhìn xuống phía dưới liền thấy chiếc Santana màu xám đó vẫn lẳng lặng đậu ở đó, xem ra không hề cảm nhận được biến hóa trong tiểu lâu.

Gió đêm thổi tới, Tần Manh Manh theo bản năng co người lại, sau đó dán sát vào người Trương Dương, tim không khỏi đập mạnh hơn, Trương đại quan nhân tất nhiên cảm thấy biến hóa phía sau, hắn nói khẽ: "Đừng sợ, tất cả cứ giao cho anh xử lý. "

Tần Manh Manh gật đầu, lúc này trong lòng cảm thấy ấm áp và kiên định, Trương Dương tạo cho cô ta một loại cảm giác an toàn trước giờ chưa từng có.

Một chiếc xe chở hàng chậm rãi lái tới ngã tư đường, Trương Dương nhảy lên, mũi chân điểm nhẹ lên tường vây, sau đó lại bay lên, giống như một chiếc lá rụng nhẹ nhàng hạ lên thùng xe. Sau đó nhanh chóng xoay người nằm xuống, để Tần Manh Manh nằm trong lòng hắn.

*****

Tinh quang đầy trời, sóng mắt của Tần Manh Manh ôn nhu giống như tinh quang, cô ta dùng bả vai của Trương Dương để che giấu ánh mắt của mình, nhưng nhịp tim vẫn làm bại lộ sự sợ hãi và ngượng ngùng của cô ta vào giờ phút này.

Trương Dương nói khẽ: "Đừng sợ, không sao đâu!"

Xe chở hàng chậm rãi đi qua xe Santana đỗ ở ven đường, Trương Dương dẫn Tần Manh Manh thành công rời khỏi tiểu lâu ở đường Tiêu Tương, rời khỏi sự giám thị của đối phương.

Sau khi rời khỏi đường Tiêu Tương, Trương Dương dẫn Tần Manh Manh rời khỏi xe chở hàng, ở ven đường bắt một chiếc xe taxi, đi thẳng tới vườn Phù Dung, Trương Dương đưa Tần Manh Manh tới chỗ của Tần Thanh, trước mắt ở Đông Giang người mà hắn có thể tín nhiệm không nhiều lắm, lựa chọn chỗ của Tần Thanh, một là vì hắn tuyệt đối tin tưởng Tần Thanh, hai là vì vườn Phù Dung là nơi hẻo lánh, trước mắt người vào ở không nhiều, hơn nữa còn có thể tránh khỏi phiền toái phải đăng ký vào ở.

Tần Thanh không ngờ Trương Dương lại tới vào đêm khuya, càng không ngờ bên cạnh bên cạnh còn có một nữ lang xinh đẹp, Tần Thanh và Tần Manh Manh trước khi đã gặp mặt rồi, nhưng hiện giờ Tần Manh Manh đã làm phẫu thuật thẩm mỹ, bộ dạng khác hẳn khi xưa.

Tần Thanh đương nhiên sẽ không liên tưởng đến tới Trương Dương lại hoang đường tới mức dẫn một nữ lang xa lạ tới nơi này, Trương Dương bảo Tần Manh Manh ngồi xuống, thuật qua chuyện của Hà Trường An, về phần thân phận cụ thể của Tần Manh Manh thì vì giấu diếm cô ta.

Tần Manh Manh tuy rằng không rõ lắm quan hệ giữa Trương Dương và Tần Thanh, nhưng Trương Dương nếu đã mang cô ta tới đây thì chứng minh Tần Thanh tuyệt đối đáng tín nhiệm ở trong lòng Trương Dương, hơn nữa Trương Dương cũng không che giấu chút nào, trực tiếp nói ra chuyện của Hà Trường An.

Tần Thanh sau khi nghe xong thì gật đầu nói: "Vậy đê Hà tiểu thư ở tạm chỗ em đi. "

Tần Manh Manh không chủ động làm quen với Tần Thanh, Tần Thanh chỉ chỉ vào phòng: "Hà tiểu thư nghỉ ngơi trước đi. "

Tần Manh Manh nghe ra của cô ta của cô ta, là muốn bảo mình tránh đi, giữa cô ta và Trương Dương khẳng định còn có lời muốn nói. Tần Manh Manh gật đầu, đi vào phòng mà Tần Thanh chỉ.

Tần Thanh không khỏi có chút u oán nhìn Trương Dương một cái, cô ta chỉ chỉ vào phòng mình rồi đi vào trước.

Trương Dương cũng đi vào theo, đóng cửa phòng lại rồi phía sau ôm lấy Tần Thanh: "Thanh, có phải trách anh lo chuyện bao đồng không?"

Tần Thanh thở dài: "Em chỉ lo anh lại chuốc lấy phiền phức thôi. "

Trương Dương nói: "Ưm yên tâm, anh tôi sẽ nắm chắc chừng mực, Hà Trường An đối với anh không tệ, hiện tại y gặp nạn, người muốn xuống tay với con gái của y, anh đương nhiên không thể ngồi yên không để ý đến rồi. "

Tần Thanh nói: "Trước đây em sao không biết Hà Trường An cái con gái nhỉ?"

Trương Dương cười nói: "Kẻ có tiền ai mà không có mấy đứa con riêng?"

Tần Thanh xoay người nhéo lỗ tai hắn: "Anh ở bên ngoài có phải cũng có con tư sinh hay không?"

Trương đại quan nhân xấu hổ ho khan một tiếng: "Anh còn trẻ như vậy, lại là cán bộ quốc gia, anh phải làm gương chứ, vả lại cưới muộn thì đẻ muộn, anh còn chưa kết hôn thì lấy đâu ra con. " Thằng ôn này nói những lời trái với lương tâm, dù sao hắn và An Ngữ Thần cũng đã sinh con với nhau rồi, tuy rằng đó là tình huống đặc thù, hoàn toàn là để cứu tính mạng của An Ngữ Thần lựa chọn lựa chọn thụ thai, nhưng Thiên Tứ quả thật là con hắn, nhớ tới ba chữ con tư sinh, Trương đại quan nhân có chút áy náy, là cha mà đến giờ vẫn không thể để con trai quang minh chính đại gặp người khác, thật sự là thất bại.

Không ngờ Tần Thanh buồn bã nói: "Anh còn trẻ, em thì già rồi, qua mấy năm nữa chỉ sợ chẳng sinh nổi con. " Tuy rằng Tần Thanh rộng lượng, nhưng hôm nay nhìn thấy tình cảnh ân ái của Trương Dương và Sở Yên Nhiên trước mặt người khác thì vẫn chịu đả kích.

Trương Dương nói: "Thanh à, em yên tâm, có anh đây, nhất định sẽ khiến em sinh được con, một đứa không đủ thì chúng ta sinh hai đứa, không được, gien của như vậy ưu tú như vậy nói sao cũng phải sinh lấy bảy tám đứa. "

Tần Thanh mặt đỏ bừng, đám nhẹ lên vai hắn: "Năm đó anh làm chủ nhiệm ban sinh đẻ kế hoạch đúng là vô ích mà!"

Trương đại quan nhân nói: "Cán bộ ban sinh đẻ kế hoạch đều là đi kế hoạch người khác chứ nào có kế hoạch mình đâu. " Nhìn bờ môi ướt át kiều diễm của Tần Thanh, thằng cha này cúi đầu xuống hôn, hai người môi lưỡi quấn nhau, tay của Trương Dương cũng không chịu nhàn rỗi giở trò sờ mó bí thư Tần, khiến Tần Thanh thở hổn hển, ý loạn tình mê.

Trong bóng đêm, Tần Thanh ôn nhu nói: "Hay là em bỏ việc, từ nay về sau mai danh ẩn tích, chuyên tâm sinh con cho anh được không?"

Trương đại quan nhân lúc này cũng khó kìm lòng nổi, hắn ấn Tần Thanh lên tường, tốc váy cô ta lên, cực kỳ bá đạo xâm nhập vào cơ thể cô ta, hôn rái tai Tần Thanh rồi nói: "Anh hiện tại sẽ để em sinh con cho anh. "

Tần Thanh uyển chuyển nói: "Anh bảo em thế nào em sẽ làm theo thế... "

Trương đại quan nhân trở lại khách sạn Tuệ Nguyên thì đã là bốn giờ sáng, bất kỳ ai cũng có lúc xung động, tối nay Thanh mỹ nhân có chút khác thường, nhiệt tình cực cao, không ngờ lại chiếm thế chủ động, Trương đại quan nhân cũng bị sự nhu tình của bí thư Tần hòa tan, khi sắp ra, thằng ôn này không dùng nội lực để diệt t*ng trùng, cả quá trình đều rất lãng mạn, hơn nữa Tần Manh Manh lại ở ngay phòng bên cạnh, hai người phải cẩn thận động tĩnh, lại tăng thêm một phần kích thích. Mây mưa qua đi, Trương đại quan nhân trở lại phòng tắm rửa thì mới ý thức được lần này có thể lại sắp tẩu hỏa rồi, vốn nói sinh con chỉ là nói vui, nhưng không ngờ dưới sự động tình sau cùng lại bất chấp tất cả, không khéo lần này thực sự khiến bụng Tần Thanh to lên rồi.

Trương đại quan nhân nhớ lại cảnh Tần Thanh tối nay với Tần Thanh, khóe môi không khỏi cong lên, khi hắn vốn chuẩn bị ngủ một giấc, nhưng ngủ chưa được bao lâu thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Trương Dương nhìn đồng hồ, mới là bảy giờ kém mười lắm, người gọi tới là phó bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Bình Hải, thính trưởng giám sát Lưu Diễm Hồng.

Trương Dương tới Đông Giang chưa hề gặp mặt Lưu Diễm Hồng, tuy rằng Lưu Diễm Hồng cũng uống rượu mừng của em gái hắn, có điều cô ta tới Đinh gia, Lưu Diễm Hồng nói: "Trương Dương à Trương Dương, cậu sao lại làm như vậy?"

Trương đại quan nhân có chút ngái ngủ: "Chị Lưu, cám ơn chị... " Hắn cho rằng Lưu Diễm Hồng tức giận vì mình không gửi thiệp mời.

Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu cảm tạ cái gì?"

"Chị Lưu, chị đừng nóng giận, lát nữa tôi sẽ đưa bánh kẹo cưới tới!"

Lưu Diễm Hồng tức giận nói: "Cậu lập tức đến văn phòng của tôi!"

Trương đại quan nhân trợn trừng mắt lên, lăn xuống giường, hắn lúc này đã hiểu Lưu Diễm Hồng tìm hắn không phải vì chuyện rượu mừng ngày hôm qua, Trương Dương nói: "Thính trưởng Lưu, chị tìm tôi làm gì? Tôi hình như có mắc lỗi gì đâu!" Lưu Diễm Hồng không khách khí với hắn, hắn lập tức cũng thay đổi ngữ khí.

Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu đừng có lắm lời, hiện tại ngay lập tức tới văn phòng của tôi. " Cô ta nói xong liền gác máy.

Trương Dương nghe ra ngữ khí của Lưu Diễm Hồng rất ác liệt, tuyệt đối không phải là nói đùa với mình, hắn đứng dậy đi tắm rửa, thay quần áo, lại gọi điện thoại cho Tần Thanh, xác định chỗ cô ta không có gì dị thường thì mới ra khỏi cửa, khi ra khỏi cửa thì gặp Kì Sơn, vừa hay bảo Kì Sơn lái xe đưa hắn tới Ủy ban kỷ luật tỉnh.

Khi Trương Dương tới văn phòng của Lưu Diễm Hồng thì vẫn chưa tới giờ làm, Lưu Diễm Hồng ngồi trong văn phòng, tức giận nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.

Trương Dương cười ha ha đi vào, ngồi xuống ghế đối diện với Lưu Diễm Hồng.

Lưu Diễm Hồng tức giận nói: "Ai cho cậu ngồi, đứng đó cho tôi!"

Trương Dương nhìn thấy bộ dạng này của Lưu Diễm Hồng, đoán rằng chắc là không có đại sự gì, hắn bắt đầu cợt nhả: "Thính trưởng Lưu, nghiêm túc thế, hôm nay không phải muốn song quy tôi chứ?Nếu thực sự muốn song quy tôi thì để tôi gọi điện thoại về cho người nhà, mang mấy bộ y phục đến còn thay. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Tối hôm qua cậu đi đâu vậy?"

Trương Dương nói: "À, tôi uống say, chẳng nhớ mình đã đi đâu nữa?"

Lưu Diễm Hồng gật đầu nói: "Đừng có giở trò với tôi, cậu cho rằng mình thông minh lắm à, có thể qua được mắt mọi người ư?"

Trương Dương nói: "Thính trưởng Lưu, chúng ta có gì thì nói rõ ra đi, tôi hôm qua uống say quá, tới giờ đầu óc vẫn ong ong, chẳng có chút linh quang nào cả. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Tối hôm qua cậu có phải đi qua đường Tiêu Tương không?"

Trương Dương ngẩn ra, xem ra mình ngày hôm qua tuy rằng rất cẩn thận nhưng vẫn bị người khác theo dõi, có điều khi hắn dẫn Tần Manh Manh rời khỏi thì chắc là không có ai phát hiện. Trương Dương nói: "Thực sự là không nhớ được, tôi uống say, sau đó ra ngoài tản bộ, khi tỉnh lại thì đã nằm trên giường của khách sạn Tuệ Nguyên, thời gian ở giữa thì tôi chịu không nhớ. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu đừng có giả bộ hồ đồ với tôi, Hà Trường An bị cơ quan kiểm sát khống chế cậu biết không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Cái này thì tôi biết, nhưng y bị khống chế thì có liên quan gì tới tôi?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Không liên quan tới cậu ư, cậu tới chỗ con gái y làm gì!"

Trương đại quan nhân giả vờ kinh ngạc nói: "Con gái? Hà Trường An còn có con gái ư!"

Lưu Diễm Hồng nhìn thấy thằng cha này đến hiện tại vẫn còn giả vờ giả vịt, liền mở ngăn kéo, rút ra một xấp nhả, Trương Dương rướn lên nhìn, bên trên có mấy bức ảnh của hắn, đa số đều là ảnh của Tần Manh Manh, có điều không có ảnh của tối hôm qua, đều là chụp lén cảnh hắn lần đầu tiên tới đường Tiêu Tương, Trương Dương nói: "Người này nhìn qua thì cũng hơi giống tôi. "


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)