← Ch.1042 | Ch.1044 → |
Lưu Diễm Hồng thật sự là không chịu nổi hắn, nhìn Trương Dương rồi nói: "Hơi giống cậu ư, căn bản chính cậu!"
Trương Dương cười nói: "Trên đời này người giống người nhiều lắm, chị đã gặp Nguyên Hòa Hạnh Tử chưa, bộ dạng của cô ta và Giai Đồng cơ hồ giống nhau như đúc, nhưng chị không thể nói cô ta chính là Giai Đồng, đương nhiên thính trưởng Lưu, nếu chị nhận thức cho rằng người này chính là tôi thì tôi cũng chỉ có thể thừa nhận, thật ra tôi có thừa nhận hay không cũng không quan trọng, dù sao Ủy ban kỷ luật các chị muốn bắt một thằng quan tép riu như tôi thì căn bản không cần chứng cớ: "
Lưu Diễm Hồng tức giận nói: "Cậu là nói tôi vu hãm cậu! Tôi nói cho cậu biết nhé Trương Dương, cơ quan kiểm sát đã theo dõi Hà Trường An từ lâu rồi, phía kiểm tra kỷ luật Đông Giang chúng tôi nhận được thông tri, yêu cầu chúng tôi phối hợp công tác, một hạng nhiệm vụ trong đó chính là giám thị đường Tiêu Tương, cô gái trong ảnh này cậu chắc biết chứ hả?"
Trương đại quan nhân lắc đầu nói: "Không biết, chưa từng gặp bao giờ. "
Lưu Diễm Hồng nói: "Cô ta tên là Hà Vũ Mông, là con gái tư sinh của Hà Trường An, trước đây một mực không có tư liệu về người này, từ năm ngoái Hà Trường An bắt đầu tòi ra đứa con gái tư sinh này, hơn nữa y đã chuyển đa số tài sản của mình sang tên của cô ta. "
Trương Dương nói: "Tôi thật sự không biết Hà Vũ Mông, tôi nếu nói dối thì trời giáng thiên lôi đánh chết tôi. " Thằng cha này lần này không nói dối, hắn là quen Tần Manh Manh, căn bản không biết Hà Vũ Mông.
Lưu Diễm Hồng nói: "Không có chứng cớ thì tôi lại đi tìm cậu à? Người tận mắt nhìn thấy cậu đi vào đường Tiêu Tương, hơn nữa không chỉ một lần. "
Trương Dương nói: "Thính trưởng Lưu, chị nếu cho rằng như vậy thì tôi cũng đành chịu thôi, cho dù tôi thực sự đi qua đường Tiêu Tương, chắc gì đã có nghĩa là tôi phạm tội, Hà Vũ Mông mà chị nói đã phạm tôi gì ư?"
Lưu Diễm Hồng lắc đầu: "Cô ta tuy rằng không phạm tội, nhưng Hà Trường An có vấn đề, cô ta giúp di dời tài sản, rất khó nói cô ta không vi phạm pháp luật. "
Trương Dương nói: "Vẫn là có lẽ có thôi, thính trưởng Lưu, tôi trịnh trọng thanh minh, thứ nhất tôi không đi qua đường Tiêu Tương, thứ hai, tôi cũng không biết Hà Vũ Mông nào cả, ai bảo tôi quen vị Hà tiểu thư này, chị lôi hắn ra đối chất với tôi, hay là chị tìm ra Hà Vũ Mông cũng được, xem chúng ta chúng tôi có quen nhau không, tôi nói này thính trưởng Lưu, chúng ta cũng quen nhau lâu rồi, trước đây tôi luôn coi chị như chị gái mình, có chuyện tốt đều nghĩ tới chị đầu tiên, nhưng chị thì ngược lại, chuyện tốt thì không nghĩ đến tôi, lúc xuất lực mới nghĩ đến tôi, hiện tại gặp chuyện xui cũng kéo tôi vào đầu tiên, chị coi tôi là cái thùng rác à!"
Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu cho rằng tôi muốn hại cậu? Nếu không phải là tôi cố áp chế chuyện này thì cơ quan kiểm sát đã sớm tìm cậu nói chuyện rồi. "
Trương Dương nói: "Nói chuyện thì nói chuyện, ai dám vu hãm tôi, xem tôi có vả vỡ miệng hắn ra không?"
Lưu Diễm Hồng tức giận nói: "Làm càn!"
Lời này của Trương đại quan nhân cũng không phải là nhắm vào cô ta, thằng cha này cũng hiểu được Lưu Diễm Hồng đối với hắn tuyệt đối là thủ hạ lưu tình, hắn hắc hắc cười nói: "Chị, tôi cũng không phải nói chị, chị sao phải tức?"
Lưu Diễm Hồng nói: "Có người đã nói chắc chắn, cậu tối hôm qua có tới đường Tiêu Tương, hơn nữa sau khi cậu đi thì Hà Vũ Mông mất tích cùng với cậu. "
Trương Dương lần này bắt được cớ rồi: "Thính trưởng Lưu, chị không thấy những lời này của chị rất là mâu thuẫn ư? Tôi làm sao mà mất tích? Tối hôm qua tôi chẳng đi đâu cả, một mực ngủ ở Tuệ Nguyên, ai nói tôi mất tích? Hà Vũ Mông nầy mất tích thì có liên quan gì tới tôi? Nếu tùy tiện một người mất tích tôi cũng phải chịu trách nhiệm, chỉ sợ tôi có bị song quy tám trăm lần cũng không trừ được tội nghiệt!" Thằng cha này đã quyết định chủ ý, chuyện hôm nay nhất định phải đánh chết cũng không thừa nhận.
Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu đừng có mở miệng ra là song quy, ngậm miệng lại là song quy, chuyện của Hà Trường An cậu tốt nhất đừng có núng vào, có phiền toái người khác thì đều trốn còn không kịp, chưa từng gặp ai cứ lao vào như cậu. "
Trương Dương nói: "Thính trưởng Lưu, dù sao tôi cũng dính vào rồi, muốn đánh muốn giết gì thì tùy chị. "
Lưu Diễm Hồng ném tập ảnh cho hắn: "Đừng để tôi tìm ra chứng cớ!"
Trương Dương trên mặt vui như nở hoa, Lưu Diễm Hồng quả nhiên vẫn bảo vệ hắn. Thằng cha này cất ảnh đi, sau đó ngồi xuống đối diện Lưu Diễm Hồng, ghé vào bàn làm việc của cô ta rồi thấp giọng hỏi: "Hà Trường An rốt cuộc phạm vào tội gì?"
Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu đúng là có đánh chết cũng không đổi tính, tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết là cấp trên tra y, cậu tốt nhất đừng có dính dáng gì về kinh tế với y, bằng không thì không ai bảo vệ được cậu đâu. "
Trương Dương nói: "Nếu nói tới qua lại kinh tế thì cũng có đấy, tôi từng viết một bức tranh chữ, bị hắn bỏ hai trăm vạn mua rồi. "
Lưu Diễm Hồng trợn mắt há hốc miệng nói: "Cậu nhận của hắn hai trăm vạn ư?"
Trương Dương nói: "Thính trưởng Lưu, chị nghĩ tôi ngốc lắm à, hai trăm vạn đó đã quyên cho quỹ từ thiện của Thiên Trì tiên sinh, tôi không nhận xu nào. "
Lưu Diễm Hồng nói: "Coi như cậu thông minh, cậu nhớ kỹ cho tôi, quan hệ với thương nhân nhất định phải nắm chắc nguyên tắc, trong kinh tế tuyệt đối không được qua lại, phải vạch rõ giới hạn, đừng tưởng rằng có thể qua được mắt người khác, không xảy ra chuyện thì thôi, một khi xảy ra chuyện, trước đây cho dù chỉ là giao tình một chén rượu cũng có thể đào cậu ra, cậu có tin không?"
Trương Dương nói: "Tin, chị Lưu, tôi thấy hay là tạm thời đừng song quy tôi, bằng không tôi sẽ khai ra tất cả chuyện chúng ta uống rượu với nhau!"
Lưu Diễm Hồng thật sự là bất lực với thằng ôn này, mày liễu dựng thẳng nói: "Cút!"
Trương đại quan nhân cũng chẳng muốn ở lại đây, thính giám sát của Ủy ban kỷ luật cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, hắn đứng dậy muốn đi thì lại bị Lưu Diễm Hồng gọi lại, Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu đứng lại đó cho tôi. "
Trương Dương cười khổ nói: "Chị Lưu, chị ruột của tôi ơi, chị còn có việc gì muốn phân phó?"
Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu lần này bày tiệc rượu nhận không ít tiền nhỉ?"
Trương Dương nói: "Chị Lưu, vốn chỉ là chuyện rất bình thường mà chị lại nói tôi như tham quan ô lại vậy, tài khoản của tôi không phải đã mời đồng chí của Ủy ban kỷ luật giám sát rồi sao?Người còn là do chị phái tới mà. "
Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu định xử lý chỗ tiền này như thế nào?"
Trương Dương nói: "Trả lại đi!"
Lưu Diễm Hồng nói: "Hay là thế này đi, cậu nếu trả lại từng người thì cũng không hợp lý, tôi giúp cậu mở một tài khoản, sau này nếu còn có chuyện kiểu như vậy nữa thì cậu cứ gửi hết vào đó. "
Trương Dương nói: "Được, có điều tôi vẫn có một vấn đề, nếu sau này người trong nhà có việc hiếu hỷ gì, tôi có thể sử dụng tiền trong tài khoản này không?"
Lưu Diễm Hồng nói: "Vậy thì phải báo cáo trước, nếu tổ chức điều tra ra quả thực không có vấn đề gì thì cậu có thể sử dụng. "
Trương Dương nói: "Chị đừng có phiền toái như vậy được không, hiệu suất làm việc của tổ chức tôi rõ lắm, chờ mấy người phát tiền xuống thì thức ăn đã lạnh rồi, tôi á, thấy thà trả lại chỗ tiền không nên cầm cho người ta, dẫu sao thì tôi cũng báo cáo với tổ chức rồi, chị cũng chẳng việc gì phải mở tài khoản liêm chính cho tôi làm gì, chỗ tiền này tôi đằng nào cũng không dùng được. "
Lưu Diễm Hồng lại nói: "Dùng chứ, cho dù hiện tại không cần thì về sau cũng nhất định cần dùng, cậu hiện tại là bí thư thị ủy Tân Hải, về sau người tặng lễ cho cậu khẳng định không ít. "
Trương Dương nói: "Chị Lưu, chị có ý gì? Chị không tin vào giác ngộ cách mạng của tôi ư? Hoài nghi nguyên tắc đảng tính của tôi ư?"
Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi không phải là hoài nghi cậu, giữ lại một tài khoản trong sạch đối với cậu chỉ có lợi thôi. "
Trương Dương nói: "Tùy chị, nói chung là chuyện lần này cứ làm theo ý chị. "
Trương đại quan nhân cũng không phải là để ý tới chỗ tiền mừng này, bản ý của hắn là không định thu, sau khi báo cáo với Ủy ban kỷ luật thì trả lại cho từng người, nếu thật sự bỏ chỗ tiền này vào trong tài khoản trong sạch, chỉ cần trình tự phê duyệt của tổ chức thôi cũng khiến hắn to cả đầu rồi.
Trương Dương rời khỏi Ủy ban kỷ luật một cách hữu kinh vô hiểm, tới hoa viện của trụ sở tỉnh ủy hắn lại gọi điện thoại cho Tần Thanh, Tần Thanh cũng cảm thấy được hắn đang lo lắng, nói khẽ: "Yên tâm đi, em vừa mới đi làm, cô ta vẫn ổn. "
Trương Dương nói: "Chuyện này có chút phiền phức có chút phiền phức, chuyện của Hà Trường An đã liên lụy tới cô ta. "
Tần Thanh nói: "Anh có phải đã gặp chuyện gì rồi hay không?"
Trương Dương nói: "Không có chuyện gì cả!" Hắn sợ Tần Thanh lo lắng cho nên là đem chuyện Lưu Diễm Hồng tìm hắn nói cho cô ta biết.
Tần Thanh nói: "Anh làm việc gì cũng nhún nhường một chút, cố gắng đừng dính vào phiền phức.
Trương Dương gật đầu nói: "Mấy ngày nay cứ để cô ta ở đó, không được đi dâu cả, cũng không được liên hệ với bất kỳ ai. "
Tần Thanh cười nói: "Biết rồi, có điều em nói cô ta chưa chắc đã chịu nghe. "
Trương Dương nói: "Được rồi, để anh gọi cho cô ta!"
Tần Manh Manh quả nhiên nghe lời, thủy chung đều thành thành thật thật ở trong nhà của Tần Thanh, tối hôm qua sau khi rời khỏi đường Tiêu Tương, cô ta liền nghe theo an bài của Trương Dương, tắt điện thoại di động, ngắt đứt tất cả liên hệ với bên ngoài, nhìn thấy điện thoại trong nhà báo có người gọi tới, xác định là điện thoại của Trương Dương, cô ta mới nhấc lên nghe, sau khi nghe thấy giọng nói của Trương Dương Tần Manh Manh mới thở phào nhẹ nhõm, nói khẽ: "Đại ca!"
*****
Trương Dương nói: "Bọn họ đang theo dõi em, em tốt nhất thành thành thật thật ở lại đó, đừng đi đâu cả. "
Tần Manh Manh nói: "Có tin tức của Hà tiên sinh không?"
Trương Dương nói: "Tạm thời chưa có, có điều tình cảnh của em cũng có chút không ổn, trước khi anh tìm được biện pháp thì em cứ ở lại đó, chị Thanh sẽ chiếu cố cho em. "
Tần Manh Manh nói: "Em tắt điện thoại di động rồi, Vu Đông Xuyên không tìm thấy em, vạn nhất hắn có tin tức của Hà tiên sinh thì cũng không liên hệ được với em. "
Trương Dương nói: "Tên đó không phải là hạng tốt lành gì, em nhất định phải trấn định, mẹ nuôi của anh đã nói, chuyện của Hà tiên sinh sẽ không quá lớn, cha nuôi của anh sẽ hỗ trợ nghĩ biện pháp. "
Tần Manh Manh bất lực nói: "Sớm biết như vậy thì em không nên để ông ta trở về. "
Trương Dương nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, hối hận cũng vô dụng, em yên tâm đi, chuyện rất nhanh sẽ có manh mối. "
Trương Dương dập máy, nhìn thấy xa xa có người đang nhìn mình, chính là phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương, hắn vừa hay đến tỉnh ủy làm việc, không ngờ gặp Trương Dương ở đây, Trương Dương cười cười đi tới chỗ hắn: "Bí thư Tưởng, sao lại là ngài. "
Tưởng Hồng Cương cười nói: "Tôi đến tìm bí thư Tống, hẹn gặp mặt vào mười giờ. "
Trương Dương nhìn đồng hồ, mới tám giờ rưỡi, Tưởng Hồng Cương cũng tích cực thật, tới trước cả tiếng rưỡi để đợi được triệu kiến.
Tưởng Hồng Cương buột miệng nói ra thời gian, không khỏi có chút hối hận, tuy rằng Trương Dương không phải là người ngoài, nhưng hắn cũng không nên biểu lộ ra tâm tính sợ hãi khi mình gặp mặt bí thư tỉnh ủy.
Trương Dương nói: "Tìm ông ta có chuyện gì?"
Tưởng Hồng Cương cười nói: "Còn không phải là vì chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu của các anh ư, tài chính mà tỉnh lý đáp ứng đến bây giờ vẫn chưa phát xuống, bí thư Hạng bảo tôi lần này tới để câu thông với tỉnh lý một chút, xem đến bao giờ thì khoản tiền đó được phát xuống. "
Trương Dương trào phúng nói: "Bí thư Hạng từ lúc nào trở nên quan tâm tới chuyện của khu bảo lưu thuế nhập khẩu như vậy thế. "
Tưởng Hồng Cương tuy rằng trong lòng cũng không có hào cảm gì với Hạng Thành, nhưng ở ngoài mặt vẫn phải dối trá một phen: "Khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng là một bộ phận của Bắc Cảng, bí thư hạng vẫn rất quan tâm tới công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu. "
Trương Dương mắng thầm Tưởng Hồng Cương dối trá, phóng mắt khắp toàn bộ Bắc Cảng, chỉ sợ không ai hận Hạng Thành hơn hắn, giữa Trương Dương và Hạng Thành chỉ là không hợp chính kiến, mà giữa Tưởng Hồng Cương và Hạng Thành lại là tranh đấu quyền lực, mọi người đều rõ, Hạng Thành xem trọng người nối nghiệp là Cung Hoàn Sơn, chỉ cần lý do này thôi đã đủ để Tưởng Hồng Cương hận Hạng Thành tới hấu xương.
Tưởng Hồng Cương nói: "Trương Dương, anh cũng đến tỉnh ủy làm việc à?"
Trương Dương nói: "Có chút việc nhỏ thôi. "
Tưởng Hồng Cương nói: "Hay là anh cùng tôi tới chỗ bí thư Tống đi, vừa hay có thể báo cáo công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu với bí thư Tống. "
Trương Dương cười thầm trong lòng, Tưởng Hồng Cương này cũng thú vị thật, đi gặp lãnh đạo còn muốn dẫn theo người, có điều hắn ngẫm lại, lập tức minh bạch dụng ý của Tưởng Hồng Cương, trong mắt Tống Hoài Minh, phó bí thư cấp thành phố như Tưởng Hồng Cương tất nhiên không tính là nhân vật quan trọng gì, mục đích Tưởng Hồng Cương gặp Tống Hoài Minh chỉ có một, đó chính là chèo kéo quan hệ với lãnh đạo, tăng cường ấn tượng của bí thư tỉnh ủy đối với hắn, nhưng muốn đạt được hiệu quả, chỉ bằng vào loại bái phỏng vì việc công này là không đủ, Tưởng Hồng Cương kéo hắn đi cùng là muốn phủ lên một sắc thái khác.
Thật ra Tưởng Hồng Cương trước khi đến Đông Giang đã muốn thông qua Trương Dương dẫn kiến tới nhà của Tống Hoài Minh, nhưng Trương Dương mấy ngày nay bận việc hôn nhân của em gái, Tưởng Hồng Cương cũng ngại mở miệng, lần này hắn và Tống Hoài Minh gặp mặt, vẫn là lão bạn học Quách Thụy Dương thông qua thư ký Chung Bồi Nguyên của Tống Hoài Minh an bài, ít nhiều có chút bỏ gần tìm xa, không ngờ lại ở trụ sở tỉnh ủy gặp Trương Dương, Tưởng Hồng Cương lập tức cảm thấy lần này có thể là cơ hội tốt mà trời cao an bài, cho nên đề xuất muốn Trương Dương cùng đi.
Trương Dương nghĩ nghĩ, Tưởng Hồng Cương nếu đã đề suất, mình cũng không tiện từ chối, nhưng hiện tại mới tám giờ rưỡi, nếu thật sự cùng hắn đợi Tống Hoài Minh Tống Hoài Minh thì phải ở đây thêm một tiếng rưỡi đồng hồ, Trương đại quan nhân cũng không có tính nhẫn nại như vậy, hắn cầm trực tiếp gọi cho Chung Bồi Nguyên, đây không phải là Trương Dương không thể trực tiếp gọi điện thoại cho Tống Hoài Minh, bởi vì hiện tại là thời gian làm việc, hắn cũng không biết Tống Hoài Minh có đang bận gì không, cứ hỏi Chung Bồi Nguyên một tiếng trước hắn tốt hơn.
Chung Bồi Nguyên nghe nói Trương Dương muốn tìm Tống Hoài Minh, y bảo Trương Dương chờ một lát, chỉ chốc lát sau liền nói với Trương Dương là đi đi, bí thư Tống vừa mới trở lại văn phòng, hiện tại đang có thời gian.
Tưởng Hồng Cương đứng bên cạnh nghe Trương Dương gọi điện thoại cho Chung Bồi Nguyên, gọi điện thoại xong là lập tức được Tống Hoài Minh truyền triệu, vừa hâm mộ lại có chút do dự, hắn không ngờ Trương Dương làm việc nhanh gọn như vậy, vốn muốn gọi Trương Dương cùng đi gặp Tống Hoài Minh là chỉ muốn thông qua Trương Dương để kéo gần quan hệ với Tống Hoài Minh, cũng không phải là muốn gặp Tống Hoài Minh trước, nếu hắn hiện tại đi thì ngược lại biến thành hắn đi theo Trương Dương, hơn nữa Chung Bồi Nguyên trước đó đã an bài cho hắn gặp mặt Tống Hoài Minh sẽ có cảm tưởng thế nào? Có thể cảm thấy khó chịu vì hắn làm việc không dựa theo quy củ hay không?"
Trương Dương nói: "Đi thôi, bí thư Tống vừa hay đang rảnh, chúng ta đi nào. "
Tưởng Hồng Cương trong thời gian này đã cân nhắc kỹ lợi hại, hắn lắc đầu nói: "Trương Dương, tôi không thể tới vào lúc này được. "
Trương Dương nói: "Sao? Anh thực sự là định đợi ở đây tới mười giờ ư?"
Mặt Tưởng Hồng Cương nóng lên, ở Bắc Cảng hắn còn miễn cưỡng được tính là cá nhân, nhưng ở tỉnh lý, hắn căn bản chính là tiểu nhân vật không quan trọng, thậm chí còn không bằng Trương Dương, cái khác không nói, ngay cả nhìn thấy thư ký Chung Bồi Nguyên của Tống Hoài Minh hắn cũng phải cười bồi rồi.
Tưởng Hồng Cương nói: "Tôi không phải muốn đợi tới mười giờ, tôi chín giờ còn phải tới chỗ tỉnh trưởng Chu một chuyến, lần trước y tới Bắc Cảng, có chút bất mãn với an bài của thị lý, bí thư Hạng muốn tôi đến giải thích một chút. " Nói như vậy ít nhiều có chút ý tứ tự dát vàng lên mặt mình. Hắn và Chu Hưng Dân căn bản không hẹn gặp mặt hôm nay, sau khi hắn tới Đông Giang căn bản không gặp Chu Hưng Dân.
Trương Dương vừa nghe vậy thì biết là hắn nói dối, Tưởng Hồng Cương cũng không phải là kẻ ngốc, không thể an bài thời gian gặp hai vị lãnh đạo tỉnh sát nhau như vậy, tới chỗ lãnh đạo anh biết được lãnh đạo sẽ nói chuyện với anh bao lâu ư? Người ta không có ý đuổi anh đi thì anh dám bỏ đi ư? Có thể được triệu kiến đã là không dễ dàng rồi, Tưởng Hồng Cương tám chín phần mười là đặc biệt chuẩn bị cả thời gian buổi sáng để gặp Tống Hoài Minh, Trương Dương cũng không vạch trần, gật đầu nói: "Không ngờ an bài nhật trình của bí thư Tưởng dày đặc như vậy, thế tôi đi trước. "
Tưởng Hồng Cương cười nói: "Anh đi trước đi, anh đi trước đi, chúng ta ai làm việc nấy, buổi trưa có rảnh thì cùng nhau đi ăn cơm. "
Trương Dương nói: "Buổi trưa thì không được, tôi đã đáp ứng Yên Nhiên tới nhà cô ta ăn cơm rồi. " Trương đại quan nhân cũng nói dối, hai ngày này Sở Yên Nhiên cho hắn nghỉ, căn bản không nhắc tới chuyện phải tới nhà cô ta ăn cơm.
Tưởng Hồng Cương nói: "Vậy khi nào anh rảnh thì gọi điện thoại cho tôi, dù sao mấy ngày này tôi cũng không rời khỏi Đông Giang, hai chúng ta cùng nhau uống một trận, nói một số lời tri tâm, tôi muốn nói chuyện với anh. "
Trương Dương nói: "Được, bí thư Tưởng, tôi có thời gian sẽ chủ động hẹn anh, lần này anh từ xa tới đây ủng hộ tôi, tôi còn chưa cảm tạ anh. "
Tưởng Hồng Cương cười một tiếng, xua tay nói: "Mau đi đi, đừng để bí thư Tống chờ lâu. "
Bất kể có gặp Tưởng Hồng Cương hay không, Trương Dương cũng định tới chỗ Tống Hoài Minh một chuyến, Lưu Diễm Hồng sẽ không vô duyên vô cớ tìm tới mình, Trương Dương lo lắng chuyện mà Lưu Diễm Hồng biết thì Tống Hoài Minh cũng biết, dù sao quan hệ của hai người bọn họ cũng không bình thường, Trương đại quan nhân luôn cảm thấy Lưu Diễm Hồng là hồng nhan của Tống Hoài Minh, quan hệ giữa hai người có chút không minh bạch, tuy rằng hắn tin Tống Hoài Minh khẳng định sẽ không có thứ gì có tính thực chất với Lưu Diễm Hồng, nhưng hắn vẫn cho rằng giữa Tống Hoài Minh và Lưu Diễm Hồng có gì đó ám muội.
Trong mắt Trương đại quan nhân, quan hệ bằng hữu chân chính giữa nam nữ rất đáng quý, cái gì gọi là quý? Vật lấy hiếm làm quý, ít nhất thì đối với hắn, giữa nam nữ trở thành bằng hữu bình thường đã ít lại càng ít, cho dù là tối hôm qua khi tiếp xúc thân mật với Tần Manh Manh, tim thằng cha này cũng nhộn nhạo vài lần. Nhớ lại, Trương đại quan nhân vẫn tự trách vì cảm giác đó, cô ta là em gái của mình, Trương Dương à Trương Dương, mày không thể thuần khiết một chút ư?
Trương đại quan nhân rất biết tìm cớ cho mình, đấy là bản tính sai khiến, mình là là nam nhân, gặp con gái xinh đẹp nói sao cũng phải có chút phản ứng chứ, bằng không thì mình thành không bình thường rồi. Nam nhân xung động vài lần như vậy là rất bình thường, luôn luôn không khống chế được xung động của mình mới là không bình thường, từ điểm này mà nói, mình vẫn là một đồng chí tốt rất bình thường.
*****
Trương Dương đi thang máy tới tầng chín, đặc biệt từ cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Tưởng Hồng Cương vẫn đang đi đi lại lại bên dưới, nghĩ lại cũng buồn cười, thằng cha này nói dối thì cũng phải nói cho lọt tai một chút, anh nói đi gặp tỉnh trưởng Chu, tốt xấu gì cũng đi xa chút chứ? Thật ra cũng không trách được Tưởng Hồng Cương, hắn cũng đã cân nhắc tới rồi, cũng rời khỏi hoa viên, nhưng vị trí mà Trương Dương tới là tầng chín, đứng cao nhìn ra, Tưởng Hồng Cương vẫn không rời khỏi được phạm vi tầm mắt của hắn.
Trương Dương lắc đầu, đa số quan viên đều dối trá như vậy, Tưởng Hồng Cương là người dù chết cũng phải sĩ diện? Thằng cha này rung đùi đắc ý tới bền ngoài văn phòng của bí thư tỉnh ủy, Chung Bồi Nguyên đã đứng ở cửa chờ hắn, cười nói: "Trương Dương, tới nhanh thế!"
Trương Dương cười nói: "Tôi đang đi ở trong sân mà. "
Chung Bồi Nguyên cũng không nói nhiều, nhìn thoáng vào bên trong rồi nói: "Bí thư Tống đang ở bên trong. "
Trương Dương lần này tới mang theo tính chất thử hư thực, hắn kiên trì cho rằng, nếu Lưu Diễm Hồng biết chuyện của Hà Trường An, Tống Hoài Minh chắc cũng biết, thông qua lần gặp mặt này, hắn muốn thử một chút xem Tống Hoài Minh rốt cuộc biết được bao nhiêu.
Vẻ mặt của Tống Hoài Minh không hề lộ ra bất kỳ vẻ phẫn nộ và không vui nào, trên thực tế đến loại cấp bậc của y, rất khó từ bề ngoài nhìn ra được hỉ nộ ái ố, đây là sự nội liễm thâm trầm của lãnh đạo, sự nội liễm thâm trầm của Tống Hoài Minh một nửa là tu luyện, một nửa là trời sinh, Trương đại quan nhân gần đây cũng thường xuyên chơi trò thâm trầm, có điều thằng cha này tất cả là tu luyện hậu thiên, chẳng những người khác nhìn thấy không được tự nhiên, ngay cả chính hắn cũng thấy không được tự nhiên.
Tống Hoài Minh nói: "Tới sớm như vậy làm gì?"
Trương Dương cười nói: "Vừa tới chỗ thính trưởng Lưu của thính giám sát để báo cáo!" Nói xong câu đó, hắn cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tống Hoài Minh, vẻ mặt của Tống Hoài Minh vẫn rất thản nhiên, à một tiếng rồi nói: "Cô ta tìm cậu để làm gì?"
Trương Dương bắt đầu tin chuyện liên quan tới đường Tiêu Tương Lưu Diễm Hồng không hề nói ra ngoài, thực sự là bí mật giữa bọn họ, Trương Dương cười nói: "Còn không phải là bởi vì chuyện tiệc cưới ư?"
Tống Hoài Minh ngẩng đầu nhìn nhìn Trương Dương: "Ngồi đi, cậu đứng đó làm gì?"
Trương Dương nghe thấy y lên tiếng, lúc này mới kéo ghế xoay ngồi xuống đối diện Tống Hoài Minh, phóng mắt khắp tỉnh Bình Hải, người can đảm mặt đối mặt cùng ngồi cùng ăn với bí thư Tống cũng không nhiều lắm.
Tống Hoài Minh nói: "Tôi cũng nghe nói, ngày hôm qua cậu làm lớn lắm, hình như quan viên phú thương Bắc Cảng Tân Hải tới cổ động cho cậu không ít, một bí thư huyện ủy nho nhỏ nhưng mặt mũi lại không nhỏ!"
Trương Dương cười cười sửa lại: "Tân Hải đã bỏ huyện lập thành phố rồi. "
Tống Hoài Minh không khỏi mỉm cười, y đương nhiên biết nguyên nhân thằng ôn này cố ý sửa lại không phải để ý tới xưng hô bí thư huyện ủy hay là bí thư thị ủy, Trương Dương là muốn mượn câu này để chọc cười Tống Hoài Minh: "Tôi nói sai rồi, cậu là bí thư thị ủy, cấp bậc không thấp. "
Trương đại quan nhân nghe thấy hai chữ cấp bậc thì lập tức thở dài: "Còn không phải vẫn là cán bộ cấp ban huyện ư!"
Tống Hoài Minh nói: "Loại tư tưởng này của cậu là không đúng đâu, cấp ban huyện thì sao? Cậu mới có bao lớn, còn trẻ đã lên tới vị trí này, cậu nên cân nhắc làm sao để làm tốt công tác, làm ra được thành tích công tác xứng đáng với chức vị này, tôi đã giáo dục cậu không ít lần, thằng nhóc cậu vẫn cứ chăm chú nhìn vào quan chức, sao chẳng tiến bộ chút nào vậy?"
Trương Dương nói: "Đó là bởi vì chú Tống yêu cầu tôi quá cao, kỳ thực rất nhiều người đều nói tôi tiến bộ rồi. "
Hắn nhìn ra tâm tình của Tống Hoài Minh hôm nay khá tốt, cho nên nói chuyện cũng lớn gan một chút.
Tống Hoài Minh nói: "Bị cậu nói nhăng nói cuội, làm tôi quên mất cả chủ đề rồi. "
Trương Dương cười nói: "Cho nên nói tôi tiến bộ rồi, có thể dẫn ngài đi lạc đề. "
Tống Hoài Minh mỉm cười: "Nói tiếp chuyện vừa rồi đi, thính trưởng Lưu tìm anh cậu có việc gì?"
Trương Dương nói: "Ngày hôm qua không ít người tặng quà, cho nên tôi thông qua thính trưởng Lưu, vận dụng hai vị đồng chí của Ủy ban kỷ luật tới hỗ trợ, tiến hành công tác thống kê rõ ràng tất cả quà tặng, nhờ Ủy ban kỷ luật làm một bản báo cáo.
Tống Hoài Minh gật đầu: "Rất tốt, người trẻ tuổi làm việc nên phòng ngừa chu đáo, cân nhắc chu toàn một chút. "
Trương Dương nói: "Hôm nay thính trưởng Lưu gọi tôi đến là cho tôi một đề nghị, cô ta nói muốn giúp tôi mở một tài khoản trong sạch, để tôi bỏ hết chỗ tiền này vào tài khoản này. "
Tống Hoài Minh nói: "Cô ta cân nhắc như vậy cũng đúng, là đang giúp cậu đó. "
Trương Dương nói: "Nhưng tôi cảm thấy rất phiền toái, ngài ngẫm lại xem, chỗ tiền này tôi không đút vào túi mình, tôi cũng đã báo cáo với Ủy ban kỷ luật, kế tiếp tôi còn muốn trả về, nhà ai mà không có việc hiếu kỷ, bên tôi làm hỉ sự người ta tới, đợi người ta có việc tôi sẽ trả lại, nhưng nếu tiền vào tài khoản đó rồi, tôi muốn dùng một xu nào cũng phải đợi được phê chuẩn, thủ tục thủ tục phiền phức lắm. "
Tống Hoài Minh nói: "Cậu sợ phiề phức thì trả toàn bộ chỗ tiền mừng lại đi. "
Trương Dương nói: "Có chỗ có thể trả, có chỗ không thể trả, tiền mà đám anh em tặng tôi, tôi nếu trả lại thì người ta nói tôi khinh họ, nói tôi làm quan rồi thì lục thân không nhận, để bày tỏ sự thanh liêm của mình, thì tạ tuyệt tất cả qua lại nhân tình, ngài hôm qua còn tặng phong bì cho bí thư Đinh, y có cần trả lại cho ngài không?"
Tống Hoài Minh trong nhất thời không ngờ bị hắn hỏi cho nghẹn lời.
Có điều Tống Hoài Minh rất nhanh liền cười nói: "Sao có thể trả lại được, đó là qua lại bình thường giữa đồng sự.
Trương Dương nói: "Bình thường và không bình thường rất khó giới định, tóm lại, tôi khẳng định không bỏ chỗ tiền này vào túi mình, cái không thể nhận tôi sẽ trả, cái không thể trả tôi sẽ bỏ vào một tài khoản, có thể để Ủy ban kỷ luật giám thị, nhưng khi tôi cần không muốn phải đợi tổ chức phê chuẩn. "
Tống Hoài Minh đối với việc này cũng nhìn rất thoáng, y cười nói: "Cậu muốn thế nào cũng được, cậu trước chuyện đã nghĩ tới báo cáo với Ủy ban kỷ luật, chứng minh đầu óc của cậu rất tỉnh táo, tôi tin cậu sẽ không bị té ngã trên phương diện này. Đúng rồi, mẹ nuôi của cậu sao đi vội thế? Sao cậu không giữ bà ta lại Đông Giang thêm vài ngày?"
Trương Dương cố ý nói: "bà ta nói phải về nhà thăm cô, đúng rồi, tâm tình của bà ta không tốt lắm, nghe nói Hà Trường An bị cơ quan kiểm sát bắt, mẹ nuôi và y là bằng hữu mấy chục năm mà. "
Tống Hoài Minh không khỏi nhíu mày: "Chuyện của Hà Trường An có liên quan gì tới cậu. "
Trương Dương lắc đầu: "Không liên quan, có điều y trước giờ đối với tôi không tồi, lần này còn đặc biệt tới Đông Giang uống rượu mừng của em gái tôi, sao đột nhiên lại mất tích. "
Tống Hoài Minh nói: "Tình huống cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói y có liên quan tới phạm tội thương nghiệp, Trương Dương, về sau cậu kết giao với thương nhân nhất định phải nắm chắc đúng mực, quan viên và thương nhân không thể không giao tiếp, nhưng phải bảo trì khoảng cách, đi lại gần quá khẳng định sẽ gặp phải phiền toái. "
Trương Dương nói: "Chú Tống yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào!"
Tống Hoài Minh nói: "Biết nên làm như thế nào ư? Tôi thấy chưa chắc đâu, lần này cậu bày tiệc rượu ở Tuệ Nguyên, đều là Kì Sơn an bài giúp cậu!"
Trương Dương nói: "Tôi là thật sự không tìm được chỗ, cho nên mới nhờ hắn giúp, tôi cũng không phải ăn không của hắn, hôm nay sẽ về thanh toán cho hắn. "
Tống Hoài Minh nói: "Chuyện tài khoản không thể làm hồ đồ được, phải tính toán rõ ràng, còn nữa, danh tiếng của Kì Sơn đó hình như không tốt lắm, cậu và hắn đừng đi lại quá thân cận. "
Trương Dương dự đoán được nhất định là Vinh Bằng Phi đã nói gì đó trước mặt Tống Hoài Minh, đương nhiên Vinh Bằng Phi không thể nói xấu mình, nhưng đối với Kì Sơn Vinh Bằng Phi khẳng định sẽ không nói tốt gì. Trương Dương nói: "Tôi và hắn cũng chỉ là quan hệ qua loa thôi. "
Tống Hoài Minh nói: "cậu định ở Đông Giang bao lâu? Phía Tân Hải vắng cậu có được không đó?"
Trương Dương nói: "Tôi chuẩn bị ngày kia sẽ về, Yên Nhiên và bà ngoại cũng tới Tân Hải cùng tôi. "
Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Xây dựng Khu bảo lưu thuế nhập khẩu vừa mới bắt đầu, cậu thân là bí thư thị ủy Tân Hải, không thể rời khỏi cương vị công tác quá lâu được. "
Nhắc tới khu bảo lưu thuế nhập khẩu, Trương Dương không thể không nói chuyện ngân sách của thượng cấp, hắn thở dài nói: "Chú Tống, hiện tại khu bảo lưu thuế nhập khẩu trong tài chính có chút khó khăn, ngân sách của quốc gia và tỉnh lý lúc nào mới có thể tới đây?"
Tống Hoài Minh nói: "ngân sách của quốc gia đang trong kế hoạch rồi, có điều phê duyệt cũng cần một quá trình, cậu biết đấy, mắt thấy sắp mùng một tháng bảy rồi, trước khi hongkong trở về, quốc gia đối với tất cả hạng mục ngân sách lớn đều rất cẩn thận, ngân sách của tỉnh lý thì không nợ cậu đâu, nhưng gần đây chính phủ các thành phố đều chìa tay xin tiền, tôi không thể bật đèn xanh cho riêng cậu được, nếu không ngờ khác sẽ nói tôi thiên vị. "
Trương Dương nói: "Ngài không thể bởi vì người khác nói lời ong tiếng ve mà cắt sữa của khu bảo lưu thuế nhập khẩu được?"
Tống Hoài Minh nói: "Biết tôi phiền nhất là gì không? Chính là loại chính phủ địa phương động chút là chìa tay xin tiền tỉnh lý, phát huy tính năng động chủ quan của các cậu đi, vẫn là câu nói đó, tiền đã đáp ứng cho các cậu nhất định sẽ không thiếu, nhưng không phải hiện tại, ngân sách tài chính lớn đều phải đợi sau mùng một tháng bảy. "
← Ch. 1042 | Ch. 1044 → |