Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1045

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1045: Phong vân sau màn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trương đại quan nhân là người thông minh, hắn cười nói: "Chỉ thiếu mỗi ký tên thôi đúng không? Vậy chờ Hà tiên sinh được thả ra rồi làm tiếp. "

Tra Tấn Bắc nói: "Hiện tại người sở hữu mỏ vàng là Hà Vũ Mông, Hà tiên sinh ký tên cũng không được. "

Trương Dương nói: "Vậy anh nên đi tìm Hà Vũ Mông!"

Tra Tấn Bắc cười nói: "Tôi nghe nói, anh hôm trước có tới chỗ của Hà Trường An. "

Trương Dương nói: "Không sai, Hà tiên sinh mời tôi tới nói chuyện phiếm, tôi có tới nhưng hắn không có nhà. "

Tra Tấn Bắc nói: "Trương Dương, mọi người đều là bằng hữu, thật ra tôi cũng rất muốn giúp Hà tiên sinh. "

Trương Dương cười nói: "Giúp hắn thế nào? Với tình huống trước mặt, chỉ sợ chúng ta đều là hữu tâm vô lực. "

Tra Tấn Bắc nói: "Cái đó cũng chưa chắc, có câu việc là ở người. "

Trương Dương nói: "Việc là ở người ư? Cái đó cũng phải xem là chuyện gì đã, hiện tại chúng ta ngay cả Hà Trường An bị nhốt ở đâu cũng không biết thì giúp hắn thế nào?"

Tra Tấn Bắc nói: "Chuyện này là do Lý Đông Sơn dựng lên, cho dù chúng ta không tìm thấy Hà Trường An, nhưng tìm nơi hạ lạc của Lý Đông Sơn thì không khó. "

Trương Dương phát hiện Tra Tấn Bắc này thật sự là không đơn giản, dù sao cũng xuất thân thương nhân, hắn rất giỏi phát hiện người khác nghĩ gì, Trương Dương hiện tại bắt đầu minh bạch, cuộc nói chuyện của Tra Tấn Bắc với mình ở Tuệ Nguyên thật ra đều là để làm đệm cho cuộc nói chuyện hiện tại, đối với Hà Trường An, y trước giờ không hề có cảm giác đồng tình. Ở trong lòng y, cái được đặt ở vị trí đầu tiên luôn luôn là lợi ích.

Tra Tấn Bắc đã ám chỉ rất rõ ràng, thông qua những lời vừa rồi y nói với Trương Dương, bản thân y biết Lý Đông Sơn đang ở đâu.

Trương Dương nói: "Cho dù tìm được hắn thì có ích gì?"

Tra Tấn Bắc nói: "Nếu chuyện di dời là hành vi cá nhân của Lý Đông Sơn, như vậy nguy cơ của Hà Trường An có thể được giải quyết dễ dàng. "

Đổi thành trước đây, Trương Dương có lẽ sẽ động lòng, nhưng sau khi nói chuyện với Cố Doãn Tri, hắn đã minh bạch, mấu chốt Hà Trường An bị điều tra không ở việc di dời, có thể nói Lý Đông Sơn chỉ là một cái cớ. Hà Trường An không phải là bị liên lụy, mà là người trốn ở sau màn từ lâu đã chĩa họng súng vào y. Trương Dương nói: "Tôi vẫn không hiểu chuyện này có liên quan gì tới tôi. "

Tra Tấn Bắc nói: "Hà Vũ Mông nếu thực sự là con gái riêng của Hà Trường An, chắc hẳn cô ta sẽ trả một cái giá lớn để đổi lấy sự bình an của cha mình. "

Trương Dương nói: "Anh hoài nghi tôi đã giấu Hà Vũ Mông đi. "

Tra Tấn Bắc mỉm cười nói: "Trong thiên hạ không có bức tường nào là không lọt gió, Trương Dương, có muốn giúp Hà Trường An hay không thì tất cả ở một ý niệm của anh. "

Trương Dương nói: "Tra tổng, tôi muốn anh phải hiểu rõ một chuyện, thứ nhất, tôi không quen Hà Vũ Mông, thứ hai, chuyện của Hà Trường An tôi không hỏi tới được, tôi cũng không muốn hỏi, thứ ba, tôi là một cán bộ quốc gia, giao dịch giữa thương nhân các anh tôi không có hứng thú tham dự. " Trương Dương nói xong liền đứng dậy, nói với Tra Tấn Bắc: "Tôi còn có việc phải đi trước, đúng rồi, thuận tiện nói với anh một chuyện, chúng ta không phải là bạn vong niên gì cả, về sau chỉ sợ ngay cả làm bằng hữu bình thường cũng không được, tạm biệt, Tra tổng!" Kiểu phát âm của thằng ôn này khẳng định có vấn đề, nói Tra tổng mà sao nghe na ná như tạp chủng!"

Nhìn cửa phòng đóng lại phía sau Trương Dương, sắc mặt của Tra Tấn Bắc lập tức sầm xuống, trong ánh mắt của y tràn ngập vẻ phẫn nộ.

Vu Đông Xuyên gõ cửa rồi từ bên ngoài bước vào, dè dặt nói: "Hắn nói thế nào?"

Tra Tấn Bắc tức giận nói: "Còn có thể nói thế nào nữa? Anh luôn miệng nói Hà Trường An tín nhiệm anh, Hà Vũ Mông tin anh, nhìn những chuyện anh làm đi, ngay cả một nữ nhân cũng không trông được!"

Vu Đông Xuyên nói: "Hắn từng tới ố 26 đường Tiêu Tương, hắn căn bản chính là quen Hà Vũ Mông, tôi thấy sự mất tích của Hà Vũ Mông khẳng định có liên quan tới hắn. "

Tra Tấn Bắc nói: "Anh có chứng cớ không? Nói không chừng là cô ta tự đi, nói không chừng là anh đã bại lộ khiến cô ta hoài nghi!"

Vu Đông Xuyên nói: "Tôi rất cẩn thận, cô ta chắc sẽ không hoài nghi tôi... "

Tra Tấn Bắc cười lạnh một tiếng, nói: "Cẩn thận ư? Hà Trường An chưa bao giờ thực sự tín nhiệm anh cả!"

Trương Dương lần này tới Đông Giang còn có một việc quan trọng, hắn mang mẫu máu của Kiều Mộng Viện và Tiêu Quốc Thành đi xét nghiệm, Tiêu Quốc Thành đã chủ động cung cấp mẫu máu cho Trương Dương, còn Kiều Mộng Viện, Trương Dương để tránh cô ta nghi ngờ, chỉ nói là trước khi vào công tác phải đi kiểm tra sức khoẻ, Trương Dương giao việc giám định thân nhân cho Lương Thành Long đi làm, thằng cha này thần thông quảng đại, sở trưởng sở nghiên cứu di truyền bệnh viện Bình Hải Hồng Tông Cường là lão bằng hữu của gã, hiện giờ đã có kết quả kiểm tra, Trương Dương tới sở nghiên cứu di truyền, Lương Thành Long đã chờ hắn ở đó.

Hồng Tông Cường dẫn bọn họ tới trước máy tính, chỉ vào hai mẫu máu trên màn hình: "Thông qua kiểm tra hai mẫu máu, tôi đã đưa ra kết luận, giữa hai người cung cấp máu không hề có quan hệ huyết thống. "

Trương đại quan nhân khá ngạc nhiên với kết quả này, hắn vốn cho rằng Kiều Mộng Viện tám chín phần mười là con gái của Tiêu Quốc Thành và Mạnh Truyền Mĩ, nhưng không ngờ kết quả lại nằm ngoài ý liệu của hắn.

Hồng Tông Cường nhìn ra vẻ mặt ngạc nhiên của hắn, lại cường điệu: "Chỉ cần mẫu máu mà anh cung cấp không có vấn đề gì thì kết quả kiểm tra là chính xác. " Hồng Tông Cường khá tự tin với trình độ nghiệp vụ của mình.

Lương Thành Long nói: "Giáo thụ Hồng là bậc đàn anh trong phương diện di truyền học trong nước, giám định thân nhân đối với anh ta mà nói thì như là ăn cơm thôi, để anh ta kiểm tra thứ này thì căn bản là giết gà dùng dao mổ trâu. "

Hồng Tông Cường cười nói: "Lương tổng, anh cũng đừng tâng bốc tôi, bạn bè giúp đỡ nhau cũng là chuyện bình thường thôi mà. "

Trong lòng Trương Dương lúc này rất gập gềnh, Tiêu Quốc Thành và Kiều Mộng Viện không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, nói cách khác, Tiêu Quốc Thành và Mạnh Truyền Mĩ rất có thể là trong sạch, nếu Kiều Mộng Viện không phải là con gái thân sinh của Kiều Chấn Lương, cũng không phải là con gái thân sinh của Tiêu Quốc Thành, như vậy cha ruột của cô ta rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ Mạnh Truyền Mĩ trừ Tiêu Quốc Thành còn có một tình nhân không ai biết khác ư? Chuyện này tuyệt đối không tuyệt đối không thể để Kiều Mộng Viện biết, bằng không cô ta không biết sẽ bị kích thích như thế nào nữa.

Lương Thành Long nhìn thấy vẻ ngơ ngác xuất thần của Trương Dương thì không nhịn được đẩy hắn một cái: "Có phải là ra ngoài gây phiền phức, có phải người muốn nhận anh làm cha không?" Sức liên tưởng của Thằng cha này thực sự là phong phú.

Trương Dương cười nói: "Anh đừng nói hưu nói vượn, tưởng tôi là loại không biết kiểm chế như anh à?"

"Sao lại nói vậy? Ai không biết kiểm chế? Tôi có chỗ nào không kiềm chế?"

Hồng Tông Cường còn phải làm việc, hai người cũng không tiện ở lâu tại đơn vị của người ta, cùng nhau cáo từ rời đi, tới xe BMW của Lương Thành Long ngồi xuống, rút ra một điếu thuốc rồi châm, Trương Dương hạ cửa kính xe xuống, đồng thời vào lúc hít thở thì chú ý quan sát xem chung quanh có người theo dõi hay không, đây là kết quả của huấn luyện đặc công khi còn ở Quốc An.

Lương Thành Long nói: "Buổi sáng hôm nay viện kiểm sát gọi tôi tới nói chuyện. "

Trương Dương ngây ra một thoáng: "Có chuyện gì vậy?"

Lương Thành Long nói: "Còn không phải vì chuyện của Hà Trường An ư, tôi không phải cùng hắn hợp tác làm công trình ư? Hiện tại hắn gặp phiền toái, cơ quan kiểm sát lôi tất cả người trước đây từng hợp tác với hắn đến hỏi, cũng may mà tôi đã tách khỏi hắn, trong tài khoản không có bất kỳ vấn đề gì, sau khi bọn họ hỏi xong thì cho tôi về. "

Trương Dương nói: "Không sao là tốt rồi. "

Lương Thành Long thở dài: "Làm ăn thật sự là như đi trên băng mỏng, tôi hiện tại có chút hối hận rồi, lúc trước vì sao cứ muốn lựa chọn kinh thương, nếu tiến vào sĩ đồ, thì chắc không phải khổ thế này. "

Trương Dương cười nói: "Anh chính là hiện tại có tiền rồi mới nói như vậy, làm quan không gặp mạo hiểm ư? Chỉ sợ so với kinh thương của các anh thì còn mạo hiểm hơn nhiều đấy. "

Lương Thành Long là bột phát thôi, cho tới nay Hà Trường An luôn là mục tiêu phấn đấu của, gã đã vô số lần ảo tưởng, có một ngày mình thông qua cố gắng sẽ có thể trở thành cự cổ trong thương giới như Hà Trường An, thấy Hà Trường An gặp rủi ro, Lương Thành Long đột nhiên mất đi mục tiêu, hắn khá là mơ hồ đối với tương lai của mình.

Hai người rời khỏi viện y học không lâu thì Trương Dương phát hiện có một chiếc xe vương miện màu đen theo đuôi bọn họ.

Lương Thành Long không được trải qua huấn luyện ở phương diện này, căn bản không phát hiện được tình huống dị thường.

Trương Dương nói: "Có nhìn thấy chiếc xe vương miện phía sau không?"

Lương Thành Long từ kính chiếu hậu thấy được chiếc xe mà hắn nói, Có chút kinh ngạc bảo: "Sao vậy?"

Trương Dương nói: "Nghe nói tính năng của xe BMW của anh không tồi, độ khống chế cũng mạnh hơn đời trước phải không?"

Lương Thành Long lập tức minh bạch ý tứ của hắn, cười nói: "Xe vương miện khi ở sau xe tôi thì chỉ có nước hít khói. " Nói xong, thằng cha này giậm ga, xe BMW tăng tốc tiến vào dòng xe ở phía trước, trong nháy mắt đã vượt qua mấy chiếc xe chở hàng. Chiếc xe vương miện ở phái sau rõ ràng cũng tăng tốc, điều này ngay cả người thường như Lương Thành Long cũng nhìn ra: "Mẹ kiếp, theo dõi chúng ta. Chẳng lẽ là cơ quan kiểm sát?" Lương Thành Long cho rằng đối phương là nhắm vào mình mà đến.

*****

Trương Dương nói: "Mặc kệ bọn họ là ai, cứ cắt đuôi đã rồi tính. "

Lương Thành Long lạng lách trong dòng xe. Nhưng lái xe của chiếc xe phía sau rõ ràng là trình độ lái xe không kém, Lương Thành Long dùng hết tất cả chiêu thức vẫn không thể cắt đuôi được đối phương, Lương Thành Long tức giận đến nỗi luôn miệng chửi.

Trương Dương lại nhận thấy có chút không đúng, nếu đối phương có ý theo dõi thì không thể bừa bãi như vậy được, giữa ban ngày ban mặt theo như bóng với hình, căn bản không sợ bọn họ phát hiện.

Trương Dương bảo Lương Thành Long đổ vào lề đường phía trước, liền thấy chiếc xe vương miện màu đen cũng đỗ ở phía sau không xe. Trương Dương mở cửa xe bước xuống.

Chiếc xe vương miện đó vẫn đỗ yên ở đó, Trương Dương đi đến trước xe, nhìn nhìn vào bên trong xe, hắn không khỏi bật cười: "Tôi còn tưởng là ai chứ, thì ra là cô!"

Một giọng nữ Bên trong xe nói: "Lên xe!"

Lương Thành Long thông qua gương chiếu hậu quan sát hành động của Trương Dương, Liền thấy Trương Dương xua tay với hắn, không ngờ leo lên chiếc xe vương miện đó thật.

Lương Thành Long không hiểu ra sao, cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn quay đầu xe lại muốn đuổi theo chiếc xe vương miện đó, nhưng đối phương đã lái vào đường chính, trong nháy mắt đã chạy mất. Lương Thành Long vội vàng gọi điện thoại cho Trương Dương: "Anh sao thế, chạy đi đâu rồi?"

Trương Dương cười nói: "Chẳng trách nói không có xe thịt, chỉ có người thịt, anh lái xe thực sự là quá thịt. " Trình độ lái xe của Lương Thành Long thực sự là không ai dám khen, thật ra cũng khó trách, Lương Thành Long bình thường đều dùng lái xe, cơ hội tự lái xe rất ít.

"Mẹ, anh đang ở đâu, có sao không?"

Trương Dương nhìn sang bên cạnh rồi nói khẽ: "Không sao, anh không cần phải lo. "

Nữ lang lái xe Ở bên cạnh mặc áo jaket màu xanh, đầu đội mũ dã chiến màu đồng, da thịt trắng nõn, mái tóc màu đỏ rủ xuống trước trán, bởi vì đeo kính râm cho nên không nhìn rõ màu mắt của cô ta, có điều sống mũi cao thẳng của cô ta chứng minh cô ta chắc có huyết thống phương tây. Thì ra người theo đuôi bọn họ không ngờ là Lệ Phù, từ sau khi từ biệt Lệ Phù ở Nam Triều Tiên, bọn họ rất ít liên hệ với nhau, Trương đại quan nhân căn bản không ngờ cô ta lại đột nhiên xuất hiện ở Đông Giang.

Nhìn hình dáng tuyệt mỹ của Lệ Phù, sự nhớ nhung và dục vọng của Trương đại quan nhân lập tức nổi lên, tay không chút khách khí đặt lên đùi Lệ Phù, cảm khái: "Nha đầu, nhớ em chết đi được!"

Lệ Phù ửng hồng, cô ta gắt khẽ: "Hoa ngôn xảo ngữ! Hãy thành thật một chút, em đang lái xe!"

Trương đại quan nhân lại không chịu bỏ tay ra, vuốt ve đùi cô ta: "Này, em hôm nay tới tìm anh là tính chất tư nhân hay là do nhà nước cử tới. "

Lệ Phù không để ý đến hắn, hai mắt nhìn chằm chằm vào đường phía trước, hết sức chuyên chú lái xe.

hơn nửa tiếng đồng hồ sau, bọn họ tới bến tàu ở hồ Thanh Bình, bên cạnh có một chiếc du thuyền màu trắng đang bỏ neo, Lệ Phù đỗ xe trước thuyền, dẫn Trương Dương đi lên chiếc du thuyền đó, khởi động du thuyền lái vào mặt hồ Thanh Bình mênh mông.

Trương Dương đi tới phía sau Lệ Phù, giang tay ra ôm cô ta, không đợi hắn hoàn thành động tác của mình, Lệ Phù đột nhiên xoay người, nhào vào trong lòng hắn, đè hắn lên sàn thuyền, hai người thở dốc quấn lấy nhau, cho tới lúc Trương Dương thực sự đi vào trong người Lệ Phù mới nghe thấy tiếng rên rỉ rung động tâm hồn của cô ta.

Du thuyền lẳng lặng bỏ neo ở giữa hồ Thanh Bình, ánh dương vẽ ra một viền vàng sáng lạn quanh thuyền, theo thời gian, viền vàng biến thành mày hồng, rồi thành đỏ sậm, cuối cùng theo màn đêm buông xuống thì biến thành màu xanh.

Ánh trăng từ trong hồ nước chậm rãi ánh lên, rào chắn bằng kim loại của du thuyền phản chiếu ánh trắng.

Thân thể mềm mại như tuyết trắng của Lệ Phù quấn lên thân thể màu đồng cổ của Trương Dương, mái tóc màu đỏ giống như hoa hồng phủ kín mặt cô ta và Trương Dương.

Đôi mắt màu lam của Lệ Phù chăm chú nhìn vào hai mắt Trương Dương: "Em còn tưởng rằng anh quên em rồi!"

Trương đại quan nhân cười nói: "Làm sao mà quên được?" Tay hắn vỗ lên cặp mông nảy nở của Lệ Phù, để thân thể của cô ta ép chặt vào người mình hơn, khiến giữa thân thể của hai người không còn bất kỳ khoảng cách nào, tựa hồ hắn thấy vẫn chưa đủ, xoay người đè Lệ Phù xuống dưới, tư thế như vậy khiến cho Lệ Phù không thể không kiệt lực dạng chân ra, để chỗ bí ẩn của mình triệt để mở ra trước hắn.

Lệ Phù ôm chặt hắn, đầu tiên là hai tay, sau đó là hai chân quấn chặt lấy người Trương Dương, tựa như là dây leo cuốn cây: "Em nhớ anh... " Kiên cường như Lệ Phù cũng có lúc phong tình vạn chủng.

Trương Dương hôn môi, mắt, mặt của cô ta, hỗn tới mỗi một tấc trên người cô ta.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ mạn chiếu sáng cảnh ân ái bên trong, ánh trăng tựa hồ bởi vì tình cảnh trước mắt mà thẹn thùng, lặng lẽ trốn trong tầng mây, chỉ còn lại hồ nước nhẹ nhàng dập dờn trong bóng đêm.

Lệ Phù và Trương Dương sóng vai ngồi trên sàn tàu, hưởng thụ cảnh gió mát trăng thanh, khi thưởng thức rượu vang nước Pháp thì đã là đêm khuya, Trương Dương tìm di động của mình, theo bản năng nhìn nhìn bên trên, di động không có tí sóng nào.

Lệ Phù tựa vào đầu vai hắn, nhìn nhìn màn hình di động, không khỏi bật cười: "Chiếc du thuyền này có thiết bị làm nhiễu sóng, anh không bắt được tín hiệu đâu. "

Trương Dương nói: "Phiền phức nhỉ, anh mấy ngày hôm nay có nhiều việc lắm. "

Lệ Phù nói: "Việc gì, so với ở bên em còn quan trọng hơn ư?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Đừng quên, anh là cán bộ quốc gia, anh có nhiều công tác phải làm. "

Lệ Phù cười cười đứng dậy, cô ta mặc áo sơmi của Trương Dương, đôi chân thon dài khiến người ta hít thở không thông lộ ra hến, dưới ánh trăng trở nên trong suốt như. Lệ Phù chân trần đi vào trong khoang thuyền, lại cầm một chai rượu vang ra, rót vào trong chén, uống một ngụm rồi đưa cho Trương Dương.

Trương Dương nói: "Lần này vì sao lại về?" Hắn biết Lệ Phù trở về khẳng định có có việc.

Lệ Phù nói: "Em là người thù dai, Chương Bích Quân hại em như vậy, em không thể cứ như vậy mà bỏ qua. "

Trương Dương nói: "Tìm được chứng cớ chưa?"

Lệ Phù nói: "Cho dù có chút chứng cớ cũng không đủ để lật đổ cô ta, có điều em đã tìm được một số biện pháp. "

" Lần này đến Đông Giang rốt cuộc là để thăm anh, hay là có nhiệm vụ khác. " Trương Dương uống một ngụm rượu rồi lại đưa chén cho cô ta.

Lệ Phù nói: "Chuyện của Hà Trường An có chút lên quan tới Chương Bích Quân. "

Trương Dương nhíu mày, hắn cũng từng nghĩ tới chuyện này, có điều hắn cũng không tin Chương Bích Quân có năng lực lớn như vậy.

Lệ Phù nói: "Anh đừng coi thường Chương Bích Quân, năng lực của nữ nhân này rất lớn, cô ta hiện tại có quyền lực rất lớn bên trong tổ chức, bảo phủ lên cả các bộ môn khác, chuyện Hình Triêu Huy tham dự giải cứu Tần Manh Manh đã bị cô ta tra ra, có điều cũng may thân phận của anh chưa bị bại lộ. "

Trương Dương nói: "Có biết nơi hạ lạc của Hình Triêu Huy không?"

Lệ Phù lắc đầu: "Vẫn chưa tra được, hắn mất tích lâu như vậy rồi, chắc là dữ nhiều lành ít, nếu còn có một đường sinh cơ thì chắc là tư liệu bí mật trong tay hắn. Chương Bích Quân trước khi chưa có được thì sẽ giữa lại tính mạng của hắn. "

Trương Dương nói: "Chương Bích Quân vì sao muốn yếu hại Hà Trường An?"

Lệ Phù nói: "Rất nhiều chuyện em cũng không rõ lắm, có điều Chương Bích Quân đã hoài nghi Hà Trường An, chắc là bắt đầu từ khi Hình Triêu Huy nhúng tay vào chuyện của Tần Manh Manh. "

Trương Dương nói khẽ: "Em là nói, bọn họ rất có thể đã biết Tần Manh Manh vẫn còn sống?"

Lệ Phù gật đầu: "Em một mực thử tìm liên hệ giữa mấy chuyện này, nhưng Chương Bích Quân này rất giảo hoạt, thủy chung không tra ra được người đứng sau lưng cô ta rốt cuộc là ai. " Cô ta tựa trán vào vai Trương Dương: "Thật ra bắt đầu từ khi anh tới Đông Giang, em đã theo dõi anh, nhìn ra được anh rất cẩn thận, có điều trình độ phản theo dõi vẫn còn kém lắm. "

Trương đại quan nhân bật cười: "Anh là người đánh nước tương, tất nhiên không thể nào bằng được nhân tài cấp chuyên gia như em được. "

Lệ Phù nói: "Rất nhiều người đều đang tìm Tần Manh Manh, em thấy bọn họ không chỉ mưu đồ tài phú của Hà Trường An, còn có khả năng muốn thông qua khống chế Tần Manh Manh để bức bách Hà Trường An. "

Trương Dương nói: "Bọn họ muốn Hà Trường An làm gì?"

Lệ Phù nói: "Em cũng không biết, có lẽ chỉ có Hà Trường An mới có thể đưa ra đáp án. "

Nhớ tới những việc mà Chương Bích Quân đã làm, Trương đại quan nhân không khỏi nổi giận, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Chọc giận anh, anh sẽ giết chết lão nương Chương Bích Quân này. " Chương Bích Quân đã nhiều lần đối nghịch với hắn, Trương đại quan nhân đã sinh ra sát niệm đối với cô ta, nếu để hắn xử lý Chương Bích Quân thì hắn sẽ tuyệt đối không do dự.

Lệ Phù cười nói: "Làm việc không thể nóng vội, chúng ta sở dĩ tạm thời không ra tay với cô ta, là muốn xem cô ta rốt cuộc muốn làm gì, sau lưng của cô ta rốt cuộc là ai sai khiến, chờ chúng ta tìm ra rõ manh mối, cuối cùng cũng sẽ trừ diệt cô ta. "

Trương Dương nói: "Vậy cứ trơ mắt nhìn cô ta làm xằng làm bậy ư?"

Lệ Phù nói: "Cô ta chỉ cần không chọc giận anh thì anh quản cô ta làm gì? Anh không phải đã rời khỏi tổ chức rồi ư, nếu đã phân rõ giới hạn, thì đừng dính vào phiền phức nữa, rất nhiều chuyện anh cho rằng mình làm một cách thần không biết quỷ không hay, có điều đối phương cũng không phải là hạng bị thịt, anh cõng Tần Manh Manh từ tiểu lâu số 26 đường Tiêu Tương, nhảy qua cửa sổ bỏ đi, có lẽ tránh được mắt của người giám thị trong xe, nhưng bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau đấy. "

Trương Dương lúc này có chút lo lắng cho an nguy của Tần Manh Manh.

*****

Lệ Phù nói: "Anh đừng lo, võ công của anh thật sự là quá lợi hại, người của bọn em cuối cùng vẫn mất dấu. "

Trương đại quan nhân không khỏi có chút đắc ý, hắn cười hắc hắc. Tuy rằng kỹ thuật phản theo dõi không đủ, nhưng mình vẫn có thể sử dụng võ công rất tuyệt. "

Lệ Phù nói: "Có điều căn cứ vào lộ tuyến mà người của em tìm được, anh hôm đó chắc là tới vường Phu Dung, trước đây anh từng sống ở đó, trước mắt người bên trong vườn Phù Dung mà anh tin tưởng được cũng chỉ có Tần Thanh. "

Trương đại quan nhân mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

Lệ Phù nói: "Quan hệ giữa hai người chắc không cần em phải giải thích. "

Trương Dương bật cười, dùng tiếng cười để che giấu sự xấu hổ của mình.

Lệ Phù nói: "May mắn theo dõi anh là người của em, bằng không nơi hạ lạc của Tần Manh Manh đã sớm bị người ta phát hiện rồi. Hơn nữa bởi vì chuyện này rất có thể sẽ liên lụy tới cả Tần Thanh, anh làm việc thực sự là rất không chu toàn. "

Trương đại quan nhân hít một hơi lạnh, lúc này không khỏi có chút nghĩ mà sợ.

Lệ Phù vuốt ve ngực hắn, Ôn nhu nói: "Thấy anh ngốc chưa, sợ rồi à? Có điều cũng may là trên di động của anh có thiết bị chống nghe lén. Bằng không người khác chỉ cần truy tung tín hiệu di động của anh là có thể nắm rõ hướng đi của anh. "

Trương Dương nói: "Nha đầu, anh từ lâu đã phát hiện em lanh như khỉ vậy. "

"Phì! Có kiểu khen người như anh à?"

Trương đại quan nhân dang tay ra ôm Lệ Phù vào trong lòng: "Cái đó, may mà có em ở ở phía sau chùi đít cho anh. "

"Ghê tởm, ai chùi đít cho anh!" Lệ Phù bị thằng cha này khiến cho mặt đỏ tim đập, gắt giọng: "Buông ra, nói chính sự đi. "

Trương Dương kiên trì ôm cô ta đặt lên đùi mình, nói khẽ: "Vậy em bảo anh nên làm gì bây giờ?"

Lệ Phù nói: "Tần Manh Manh không thể ở lại trong nước, nếu cô ta lọt vào trong tay Chương Bích Quân, cho dù cô ta đã thay đổi diện mạo, cho dù cô ta có một thân phận mới thì vẫn có rất nhiều loại thủ đoạn để nghiệm chứng thân phận chân chính của cô ta, anh ngẫm lại xem, nếu tin tức Tần Manh Manh còn sống trên đời bị chứng thực, chuyện này sẽ dấy lên sóng to gió lớn như thế nào?"

Trán Trương đại quan nhân lúc này đã lấm tấm mồ hôi.

Lệ Phù nói: "Hà Trường An dù sao cũng chỉ là một thương nhân, hắn đã dự cảm được sự tồn tại của nguy hiểm nào đó. Cho nên hắn muốn trước khi nguy cơ phát sinh chuyển nhượng tất cả tài phú của mình cho Tần Manh Manh, hành động này của hắn tất nhiên sẽ dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người, có thể nói chính là vì hành vi di dời tài sản của hắn quá nhanh nên mới bị bắt, Mà đồng thời bị rơi vào nguy cơ còn có cả người nhà của hắn. "

Trương Dương nói: "Hiện tại, anh nên làm gì bây giờ?"

Lệ Phù nói: "Mau chóng đưa Tần Manh Manh ra nước ngoài, cô ta trong nước càng lâu thì nguy hiểm lại càng lớn. "

Trương Dương nói: "Chuyện này anh không tiện ra mặt, Lệ Phù, em thấy... "

Lệ Phù thở dài bất đắc dĩ: "Em có phải là kiếp trước nợ gì anh không, luôn không ngừng bị anh vây sát... " Cô ta kịp thời dừng lại, cảm thấy giữa mông có chút khác thường, nũng nịu gắt: "Anh vẫn chưa thỏa mãn à?"

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Vừa rồi ai nói bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau, nhìn xem rốt cuộc con hoàng tước em lợi hại hay là con chim của anh lợi hại hơn. "

Người Tần Manh Manh tín nhiệm duy nhất chính là Trương Dương, trước đó, Trương Dương thông qua Lệ Phù để đưa cô ta ra nước ngoài, lần này không ngờ vẫn Lệ Phù hỗ trợ cô ta. Tuy rằng Tần Manh Manh không muốn rời khỏi, nhưng cô ta cũng biết tình thế vô cùng không ổn, nếu kiên trì ở lại trong nước sẽ chỉ làm tình huống trở nên xấu hơn.

Trương Dương vẫn không ra mặt, an bài Lệ Phù tiếp nhận chuyện của Tần Manh Manh, Lệ Phù tuy rằng không nói với cô ta hiện tại làm cho ai, nhưng Trương Dương cũng có thể đoán được. Sau lưng Lệ Phù nhất định có một người rất mạnh chống đỡ, bằng không cô ta cũng không thể dễ dàng lẻn về nước, lại có thể vận dụng nhiều lực lượng như vậy.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Dương ngồi ở trong quán ăn ngoài viện gia thuộc tỉnh ủy ăn sáng, hắn nhận được điện thoại của Lệ Phù, đã an bài cho Tần Manh Manh rời khỏi Đông Giang. Trương đại quan nhân yên lòng, vốn muốn hỏi Lệ Phù khi nào sẽ rồi trở về tìm, nhưng có thể nghĩ ra hỏi vậy là thừa, liền dứt khoát không hỏi làm gì, Lệ Phù tính tình thoải mái, hơn nữa cô ta trời sinh là một người mạo hiểm, nếu mình hỏi cô ta quá nhiều thì ngược lại sẽ trở thành ràng buộc của cô ta.

Sở Yên Nhiên nhận được điện thoại, từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Trương Dương ngồi trong quán ăn sáng, vẫy vẫy tay cười ha ha với cô ta.

Sở Yên Nhiên đi tới, đánh giá Trương Dương từ cao xuống thấp: "Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây à, sớm như vậy đã tới tìm em rồi?"

Trương Dương cười nói: "Còn chắc phải là vì nhớ em tới phát điên ư?"

Sở Yên Nhiên nói: "Em sao không cảm thấy nhỉ? Mấy ngày này tới cái bóng của anh cũng không thấy đâu, em tưởng anh đã coi em thành không khí rồi. " Cô ta có chút tức giận ngồi xuống đối diện Trương Dương.

Trương Dương nói: "Vân thôn nơi này không tồi, làm một bát đi!"

Sở Yên Nhiên nói: "Ăn no rồi!" Cô ta là nói thật, sống ở đây, mỗi ngày Liễu Ngọc Oánh an bài an bài chuyện ăn ở rất chu đáo, có điều Sở Yên Nhiên lại không quen cuộc sống gia đình như vậy, cảm thấy ở đây bị ước thúc quá nhiều.

Trương Dương đói bụng, hắn cắm đầu đối phá bữa sáng của mình.

Sở Yên Nhiên vẻ mặt hồ nghi nhìn hắn: "Anh đói lắm à?"

Trương Dương gật đầu: "Hơi hơi!"

Sở Yên Nhiên nói: "Tối hôm qua tiêu hao nhiều quá à?"

Câu này khiến cho Trương đại quan nhân nghẹn, hắn xoay người ho khan vài tiếng, bị nghẹn đến mặt đỏ bừng: "Anh nói này cô bé, em định mưu sát chồng à!"

Sở Yên Nhiên nói: "Khai thật ra đi, em cho anh nghỉ mấy ngày, anh có phải ra ngoài làm chuyện xấu gì không?"

Trương Dương kêu khổ không ngừng: "Trời đất chứng giám, anh mấy ngày nay bận việc của chú Hà, hỏi thăm khắp nơi, biến thành miệng khô lưỡi khô, đến bây giờ vẫn không có kết quả, lấy đâu ra thời gian mà đi làm chuyện xấu, cho dù là làm chuyện xấu cũng phải tìm em phối hợp chứ, một mình anh làm thế nào, dùng tay à?"

"Cút đi, đáng ghét. "Mặt Sở Yên Nhiên đỏ bừng.

Trương đại quan nhân thầm hổ thẹn, mình hà đức hà năng mà có thể khiến nhiều người con gái xinh đẹp hết lòng vì hắn như vậy, nếu ở triều Đại Tùy, mình khẳng định sẽ cấp cho người ta một danh phận, nhưng hiện tại thì rối rắm quá, con mẹ nó rối rắm quá! Luật hôn nhân vô liêm sỉ này rốt cuộc là ai làm vậy? Không phải nói người giỏi thì lo nhiều việc ư? Tính ưu việt của Xã hội chủ nghĩa căn bản không được thể hiện.

Sở Yên Nhiên đương nhiên không đoán được suy nghĩ của hắn, đang muốn nói vậy hắn thì liền thấy Trương Dương vẻ mặt tươi cười đứng lên: "Bộ trưởng Tiêu, chào ngài!"

Thì ra là bộ trưởng tổ chức tỉnh Tiêu Nãi Vượng cũng tới đây ăn sáng, quán ăn sáng này nằm đối diện viện gia thuộc tỉnh ủy, bình thường lãnh đạo ghé thăm đây rất nhiều.

Tiêu Nãi Vượng cười nói: "Trương Dương!"

Trương Dương ân cần đi tới, hỏi Tiêu Nãi Vượng ăn gì, bảo kiểu gì cũng phải để hắn trả tiền.

Tiêu Nãi Vượng là dẫn gia đình tới ăn sáng, đứng ở đó nói vài câu với Trương Dương, từ miệng Tiêu Nãi Vượng, Trương Dương biết phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương cũng tới thăm y, xem ra Tưởng Hồng Cương lần này tới cũng không phải là đi công tác đơn thuần, thằng cha này là mượn cơ hội này để đặt nền móng cho quan hệ, chuẩn bị cho cạnh tranh vị trí bí thư thị ủy.

Tiêu Nãi Vượng đi rồi, Trương Dương trở lại bên cạnh Sở Yên Nhiên tiếp tục ăn đồ của hắn.

Sở Yên Nhiên nhìn hắn với vẻ đầy lạ lẫm.

Trương đại quan nhân nói: "Nha đầu, đừng có nhìn như vậy được không, cứ như là có thù sâu lắm vậy, anh chọc giận gì em à?"

Sở Yên Nhiên nói: "Em mỗi lần về nước nhìn thấy anh liền phát hiện anh có thay đổi, Trương Dương không kiêu ngạo không siểm nịnh trước đây đã không còn nữa, anh có nhìn thấy anh vừa rồi không, mặt mày tươi cười, khúm núm nịnh bợ. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Anh không phải gọi là khúm núm nịnh bợ, là tôn trọng lãnh đạo cấp trên, sao khi anh gặp cha em không thấy em nói anh khúm núm nịnh bợ!"

Sở Yên Nhiên nói: "Anh đó, càng lúc càng giống quan viên, không thích, ngẫm lại anh tương lai sẽ trở thành như cha em, cả ngày không nói được vài câu, em kiểu gì cũng bị anh làm buồn chết. "

Trương Dương nói: "Yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không biến thành như vậy. "

Sở Yên Nhiên nói: "Chúng ta buổi chiều mấy giờ thì đi đây?" Bọn họ hẹn hôm nay cùng nhau về Tân Hải.

Trương Dương nói: "Tùy, anh lúc nào cũng nghe theo sự sai bảo của Sở đại tiểu thư. "

Sở Yên Nhiên không nhịn được liền bật cười, nhấc chân đá hắn một cái: "Em không trách oan anh đâu, anh nhìn đi, lúc trước có bao giờ nói những lời như vậy đâu, hiện tại mở miệng là bất giác nói cái giọng nô tài. "

Trương đại quan nhân cười khổ nói: "Anh có đến nỗi vậy đâu!"

Theo ý tứ của Sở Yên Nhiên, thật ra hiện tại đã muốn về Tân Hải rồi, mấy ngày nay cô ta và Trương Dương ai làm việc nấy, rõ ràng đều ở Đông Giang nhưng không cách nào tùy tâm sở dục ở chung một chỗ được, nhưng cô ta hôm nay còn có nhiệm vụ, Liễu Ngọc Oánh hẹn cô ta cùng đi dạo phố, Sở Yên Nhiên tuy rằng không muốn đi, cũng biết Liễu Ngọc Oánh có ý tốt, muốn cùng cô ta làm tăng tiến tình cảm, tất nhiên không đành lòng làm phật ý Liễu Ngọc Oánh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)