Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1044

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1044: Độ cao của lãnh đạo
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tưởng Hồng Cương không nghi ngờ gì nữa là rất thông minh, nếu ngay từ đầu đã thông qua Trương Dương cầu để kéo gần quan hệ với Tống Hoài Minh, ngược lại sẽ để lại ấn tượng đầu cơ cho Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh thưởng thức nhất là người có năng lực, đánh giá một quan viên có năng lực hay không đương nhiên không thể thông qua ấn tượng gặp mặt một hai lần là có thể phán đoán được, nhưng ấn tượng ở trong đó cũng chiếm một tác dụng khá quan trọng.

Tống Hoài Minh nói: "Cái mà anh nói là trị, cụ thể là gì?" Đề tài của Tưởng Hồng Cương vẫn khiến tôi hứng thú.

Tưởng Hồng Cương nói: "Hàm nghĩa của trị có rất nhiều, nhưng đối với Bắc Cảng mà nói, đầu tiên phải thực hành pháp trị!" Tưởng Hồng Cương trước đó đã từng phân tích thủ pháp tòng chính của Tống Hoài Minh, tìm hiểu được thủ pháp chính trị mà Tống Hoài Minh coi trọng nhất chính là pháp trị, hắn đề xuất pháp trị cũng là để lấy lòng.

Tống Hoài Minh không nói gì, cầm chén trà lên uống một ngụm, y đang đợi Tưởng Hồng Cương nói tiếp.

Tưởng Hồng Cương nói: "Tôi đã làm một cuộc điều tra, Bắc Cảng là địa phương có tỷ lệ phạm tội lớn nhất trong toàn bộ tỉnh Bình Hải, muốn phát triển, đầu tiên phải lấy ổn định xã hội làm cơ sở, muốn trồng hoa màu xuống đất, đầu tiên phải trừ hết toàn bộ cỏ dại và đá dăm trong đất, bằng không chúng sẽ cướp đi tài nguyên của hoa mầu, hoa mầu sao có thể trưởng thành khỏe mạnh được?"

Tống Hoài Minh nói: "Nói suy nghĩ cụ thể của anh đi. " Y vẫn chê những lời này của Tưởng Hồng Cương có chút quá phù phiếm.

Tưởng Hồng Cương nói: "Tôi cho rằng trị an của Bắc Cảng sở dĩ phát triển tới cục diện hôm nay là có quan hệ trực tiếp tới sự quản lý bất lực của hệ thống công an. " Phát súng đầu tiên của Tưởng Hồng Cương là hướng vào hệ thống công an Bắc Cảng, hắn nói: "Tôi cho rằng nên chỉnh đốn từ đơn vị chấp pháp, chỉ có để ngành chấp pháp của chúng ta trong sạch hơn, đội ngũ chấp pháp của chúng ta mới có thể hình thành một nhánh chính nghĩa chi sư có lực lượng. "

Tống Hoài Minh nói: "Đồng chí Hồng Cương, quan điểm này của anh có từng đem ra tiến hành thảo luận trong đội ngũ cán bộ Bắc Cảng không?"

Tưởng Hồng Cương nói: "Đã nói rồi, có điều bí thư Hạng và thị trưởng Cung không ủng hộ quan điểm của tôi, bọn họ cho rằng tôi nghĩ như vậy là đang chế tạo mâu thuẫn nội bộ, gây bất lợi cho sự đoàn kết và ổn định của đội ngũ cán bộ Bắc Cảng. " Tưởng Hồng Cương cuối cùng cũng chĩa họng súng về phía Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn.

Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Ý kiến của ban lãnh đạo không thống nhất cũng sẽ không có lợi cho quản lý thành thị. "

Tưởng Hồng Cương nói: "Bí thư Tống, giữa chúng tôi không có bất kỳ mâu thuẫn nội bộ gì cả, chỉ là có chút chính kiến không giống nhau thôi. "

Tống Hoài Minh mỉm cười nói: "Công là công mà tư là tư, là một cán bộ quốc gia, chút tố dưỡng chính trị này là cần phải có. " Tống Hoài Minh nhìn rất thấu mục đích đến đây của Tưởng Hồng Cương, tuy rằng mấy vấn đề mà Tưởng Hồng Cương nói đều là tồn tại khách quan, nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn giấu ham muốn cả nhân dưới sự công tâm, Tống Hoài Minh nghĩ tới Hạng Thành sắp về hưu, động tác lần này của Tưởng Hồng Cương khẳng định có liên quan tới thay đổi quyền lực của Bắc Cảng, chính là lần bái phỏng này của hắn khiến Tống Hoài Minh bắt đầu coi trọng hướng đi trong tương lai của ban quản lý Bắc Cảng.

Buổi trưa, Tống Hoài Minh mời tỉnh trưởng Chu Hưng Dân cùng nhau ăn cơm, hai người trừ xã giao bên ngoài ra, thời gian buổi trưa trên cơ bản cũng đều ăn cơm trong căn tin của cơ quan, vốn căn tin của cơ quan còn đặc biệt chuẩn bị phòng cho mỗi người bọn họ, nhưng về sau lại phát hiện không cần thiết, hai người chỉ cần là cùng đi thì sẽ ăn cơm chung, tổ hợp Tống Hoài Minh và Chu Hưng Dân trong mắt người ngoài vẫn là khá ăn ý.

Trên thực tế quan hệ của hai người trước giờ không tồi, gặp chuyện trong công tác đa số đều là lén câu thông, rất ít đem vấn đề ra thảo luận trên cuộc họp thường ủy.

Chu Hưng Dân tới hơi sớm, nhìn thấy Tống Hoài Minh tiến vào thì cười nói: "Bí thư Tống, tôi bảo khiến bọn họ hấp một con cá quế rồi, lập tức sẽ đi đến. "

Tống Hoài Minh cười nói: "Long trọng thế?"

Chu Hưng Dân nói: "Cá quế là của tôi, mấy hôm trước câu được ở hồ Thu Hà, bảo lái xe đưa tới căn tin nuôi, chờ chúng ta có dịp thì ăn cùng nhau. "

Tống Hoài Minh từ trong những lời này của Chu Hưng Dân nhận được tin tức, Chu Hưng Dân hôm trước chắc là đi gặp Cố Doãn Tri.

Tống Hoài Minh nói: "Buổi sáng Tưởng Hồng Cương của Bắc Cảng tới. "

Chu Hưng Dân nói: "Tưởng Hồng Cương, tôi có ấn tượng đối với người đó, khi tôi tới Tân Hải khảo sát, đã gặp mặt hắn vài lần, người nói năng rất khéo. "

Tống Hoài Minh cười nói: "Có tìm hiểu kỹ về hắn không?"

Chu Hưng Dân nói: "Lần trước khi tới Bắc Cảng, tôi giành thời gian tìm hiểu một chút tư liệu về ban lãnh đạo đương nhiệm của Bắc Cảng, có điều vẫn là chỉ xem thành tích công tác của họ. " Nói tới đây y bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện: "Bí thư Thị ủy Bắc Cảng hình như sắp về hưu rồi?"

Tống Hoài Minh bật cười. Ngộ tính chính trị của Chu Hưng Dân này rất cao, bối cảnh của y quyết định lịch trình sĩ đồ của y. Y trong tương lai sẽ thuận lợi hơn đa số người, trong khoảng thời gian này làm chung với Chu Hưng Dân, Tống Hoài Minh đã tìm hiểu rất kỹ về y.

Chu Hưng Dân cũng bật cười: "Khó trách hắn lại tới tỉnh lý. "

Tống Hoài Minh nói: "Hắn cũng tới tìm anh à?"

Chu Hưng Dân nói: "Vốn đã đáp ứng buổi sáng ngày mai gặp mặt hắn, hắn muốn báo cáo công tác sắp tới của Bắc Cảng. "

Người tới vị trí nhất định, độ cao nhất định rất dễ nhìn thấy bản chất của vấn đề, nhất là tới loại cảnh giới như của Tống Hoài Minh và Chu Hưng Dân, bọn họ đều nhìn ra, Tưởng Hồng Cương muốn mượn danh nghĩa báo cáo công tác để bắt đầu đi lại, mục đích đi lại tuyệt đối không phải là đặt công tác ở vị trí số một, mà là ban quản lý Bắc Cảng sắp gặp phải một lần thay già đổi trẻ, mục đích của Tưởng Hồng Cương hiển nhiên là vị trí của Hạng Thành.

Tống Hoài Minh nói: "Năng lực của lãnh đạo Bắc Cảng nhiệm này rất hữu hạn, tài nguyên và điều kiện tốt như vậy bị bọn họ kinh doanh thành bộ dạng hiện tại, quả thực rất khiến cho người ta chán nản. "

Chu Hưng Dân nói: "Tôi lần trước tới Bắc Cảng ít nhiều cũng nhìn thấy được một số việc, Hạng Thành đó rất bảo thủ, bảo thủ trên tư duy, năng lực chơi chính trị vượt xa năng lực chơi kinh tế của y. "

Tống Hoài Minh cười nói: "Giang sơn lớn ắt có người tài, trên người bất kỳ cán bộ nào cũng đều mang theo tính đặc sắc của thời đại một cách rõ ràng, Hạng Thành quả thực có chút không thích ứng với sự phát triển của thời đại hiện giờ. " Trong vấn đề phân công Hạng Thành Tống Hoài Minh không động nhiều tâm từ. Từ khi Kiều Chấn Lương còn tại nhiệm, y đã tham thảo với Kiều Chấn Lương đại kế để phát triển Bắc Cảng, bọn họ đều cho rằng tồn tại vấn đề rất lớn ở chỗ lãnh đạo của Hạng Thành, Tống Hoài Minh cũng đề nghị tiến hành điều chỉnh ban lãnh đạo Bắc Cảng, nhưng sau khi Kiều Chấn Lương trải qua thâm tư thục lự thì quyết định tạm hoãn tiến hành động tác lớn đối với ban lãnh đạo Bắc Cảng. Trong đó một bộ phận rất lớn là vì quan hệ của Hạng Thành và Tiết lão.

Mọi người đều biết, Hạng Thành là ân nhân cứu mạng của Tiết lão. Tiết lão đối đãi với Hạng Thành như con cháu, bất kể ai ngờ động tới y, đầu tiên phải tính toán nhân tố tình cảm của Tiết lão vào trong đó, huống chi, Hạng Thành trong công tác cũng không có sai lầm quá lớn, không thể tự dưng gạt y xuống được.

Kết quả của nuông chiều không hề mang đến tiến bộ cho Bắc Cảng, mà là nhìn thấy Bắc Cảng trở thành một mắt xích lạc hậu nhất của Bình Hải, cho nên sau khi Tống Hoài Minh thượng vị, chuyện thứ nhất y nhớ tới chính là điều chỉnh kết cấu lãnh đạo của Bắc Cảng, nhưng y cũng phải cân nhắc đến quan hệ các mặt, phái Trương Dương tới Tân Hải đảm nhiệm chức bí thư huyện ủy, có thể lý giải là nước cờ đầu tiên để y thay đổi cục diện chính trị của Bắc Cảng.

Chu Hưng Dân nhìn ra mục đích của Tống Hoài Minh, cho nên y chủ động đề cử Trương Dương. Khi Chu Hưng Dân mới đến Bình Hải, y cũng không phục Tống Hoài Minh, nhưng theo tiếp xúc với Tống Hoài Minh, y phát hiện Tống Hoài Minh trên chính trị có lập trường cực kỳ tỉnh táo, người này ngoài mặt nhìn thì tính tình ôn hòa, nhưng thủ pháp làm việc lại rất quyết đoán, một khi đã chuẩn mục tiêu thì rất ít thay đổi. Chu Hưng Dân cũng là người rất có chủ kiến, khát vọng chính trị của y cực kỳ rộng lớn, mới đến Bình Hải, y thậm chí cũng chỉ coi Tống Hoài Minh là một khách qua đường, cho rằng Tống Hoài Minh về sau chỉ là một vai phụ trong kiếp sống chính trị huy hoàng của mình mà thôi, nhưng sau khi tới Bình Hải y phát hiện rất nhiều chuyện y có thể nghĩ đến thì Tống Hoài Minh cũng đã nghĩ đến, nói cách khác, chính là Tống Hoài Minh cân nhắc vấn đề thì chu đáo hơn y nhiều, cũng kín đáo hơn nhiều, mà biểu hiện của Tống Hoài Minh ở trước mặt y cũng rất khiêm tốn, rất nhiều cơ hội đều chủ động tặng cho y. Cách làm như vậy của Tống Hoài Minh lại khiến Chu Hưng Dân cảm thấy y đáng kính, Chu Hưng Dân thậm chí cho rằng Tống Hoài Minh rất hiểu mình, còn hơn cả mình hiểu chính bản thân mình.

Chu Hưng Dân nói: "Người nhắm tới vị trí của Hạng Thành chỉ sợ không chỉ có một mình Tưởng Hồng Cương. "

Tống Hoài Minh nói: "Bắc Cảng cần một người biết làm việc thực sự!"

Chu Hưng Dân cười nói: "Thật ra Trương Dương cũng là một người làm việc thực sự. "

*****

Cố Doãn Tri nhìn rừng cây ở phương xa, có chút đăm chiêu nói: "Thật ra trên đời này mỗi người đều sống rất mệt, muốn được thoải mái và tự do thực sự nào có dễ. "

Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Cha, con muốn hỏi cha một chuyện. "

Cố Doãn Tri gật đầu: "Nói đi!"

"Cha có phải quen Tiêu Quốc Thành không?"

Cố Doãn Tri nói: "Hắn là nghĩa tử của Tiết lão, tôi cũng không tính là quen thân với hắn, sao đột nhiên cậu lại nhắc tới người này?"

Trương Dương nói: "Không có gì, chỉ là con cảm thấy hắn và Tiết Thế Luân quan hệ rất tốt, lần này hắn lại cho con mượn năm trăm triệu để dùng, con có chút tò mò đối với người này. "

Cố Doãn Tri nói: "muốn hiểu hắn thì cậu đi hỏi Tiết Thế Luân. "

Trương Dương nói: "Không biết vì sao, con luôn cảm thấy Tiết Thế Luân thật sự rất khó dò, quan hệ với hắn không thể có được cảm giác thân thiết. "

Cố Doãn Tri nói: "Thật ra hắn rất không đơn giản, lúc trước nếu tiếp tục làm trong ở trong quan trường thì hiện tại chắc đã ở trên tôi rồi. "

Trương Dương nói: "Hắn có tài nguyên bối cảnh tốt như vậy, vì sao lại từ bỏ quan chức mà tòng thương. "

Cố Doãn Tri không trả lời, cầm chén rượu lên uống một ngụm rồi lại lắc đầu: "Ai có chí nấy, suy nghĩ của người khác chúng ta làm sao mà biết được. "

Từ phản ứng của Cố Doãn Tri cho thấy, y hẳn là không muốn nhắc tới đoạn chuyện cũ đó. Trương Dương mơ hồ đoán được, giữa Cố Doãn Tri và Tiết Thế Luân khẳng định có rất nhiều quá khứ không muốn để ai biết, cố sự của bọn họ có lẽ là không được vui.

Chuyện không vui trong nhân sinh có rất nhiều, Cố Doãn Tri cũng vậy, khó khăn lắm y mới vơi nỗi đau mất con trai, nhưng sự xuất hiện của Nguyên Hòa Hạnh Tử lại gợi lên hồi ức của y đối với chuyện cũ, nếu không phải gặp Nguyên Hòa Hạnh Tử, y có lẽ sẽ ở Tân Hải thêm một đoạn thời gian, trở về Đông Giang là muốn lựa chọn quên đi, Giai Đồng đã trở thành nôi đau vĩnh viễn trong lòng Cố Doãn Tri.

Đối với Trương Dương mà nói thì cũng vậy.

Cố Doãn Tri khi ở Tân Hải không hề hỏi tới chuyện của Nguyên Hòa Hạnh Tử, khi gặp lại Trương Dương ở Đông Giang, Cố Doãn Tri cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi tới chuyện này: "Trương Dương, Nguyên Hòa Hạnh Tử thực sự là người Nhật Bản à?"

Trương Dương nói: "Vậy, con đã tìm người điều tra cô ta rồi. "

Cố Doãn Tri gật đầu: "thực sự rất giống. "

"Con lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, cũng cho rằng cô ta là Giai Đồng. "

Cố Doãn Tri tràn ngập thương cảm nói: "Giai Đồng đã vĩnh viễn rời khỏi chúng ta rồi. "

Trương Dương lại không cảm thấy vậy, hắn luôn cảm thấy Giai Đồng đang ở một nơi nào đó lặng lẽ quan sát mình.

Người quan sát Trương Dương có rất nhiều, Tra Tấn Bắc cũng là một trong số đó, y gọi điện thoại cho Trương Dương, mời hắn cùng uống trà chiều, bởi vì trước đó luật sư của Hà Trường An Vu Đông Xuyên đã nói qua Tra Tấn Bắc có thể giúp Hà Trường An vây, Trương Dương vì thế cũng nảy sinh hứng thú đối với Tra Tấn Bắc, hắn quyết định đáp ứng lời mời, xem xem Tra Tấn Bắc rốt cuộc đang có tính toán gì.

Trương Dương vốn cho rằng Khưu Phượng Tiên sẽ đi cùng Tra Tấn Bắc, nhưng đến nơi mới biết bên cạnh Tra Tấn Bắc hôm nay đổi thành Vu Đông Xuyên.

Trương Dương đã gặp Vu Đông Xuyên, Vu Đông Xuyên lại chưa bao giờ gặp Trương Dương, hai người bọn họ đi với nhau, không cần hỏi cũng biết là đang âm mưu giành lấy mỏ vàng của Hà Trường An ở Phi Châu.

Bởi vì chuyện này, một chút thiện cảm vừa mới thành lập của Trương Dương đối với Tra Tấn Bắc cũng biến mất, người này nếu không phải là một kẻ âm mưu gia thì chính là thương nhân thế lợi tới cực điểm, những lời thỏ tử hồ bi mà trước đó y đã nói với Trương Dương, và sự cảm khái lúc đó hoàn toàn là giả dối, Trương đại quan nhân không thích người khác lừa gạt mình.

Vu Đông Xuyên đương nhiên không biết cuộc đối thoại của hắn và Tần Manh Manh tối hôm qua tất cả đều bị Trương Dương nghe rõ, khi Tra Tấn Bắc đưa hắn tới gặp Trương Dương, Vu Đông Xuyên mỉm cười đứng dậy, vươn tay về phía Trương Dương: "Bí thư Trương, nghe đại danh của ngài đã lâu. "

Trương Dương mỉm cười: "Tôi và Hà tiên sinh cũng là lão bằng hữu, nhưng trước đây chưa anh gặp bao giờ. "

Vu Đông Xuyên cười nói: "Tôi chỉ phụ trách chuyện trên pháp luật của Hà tiên sinh, sinh ý của y, nhân tình qua lại của y tôi hoàn toàn không rõ. "

Tra Tấn Bắc nhiệt tình bảo: "Mọi người ngồi xuống nói chuyện đi. "

Nữ trà nghệ sư xinh đẹp biểu diễn trà nghệ cho bọn họ, ba người đều biểu hiện ra vẻ khá kiên nhẫn, đợi cho trà nương biểu diễn xong, hai bàn tay trắng nõn dâng lên trà xuân vừa pha xong, Tra Tấn Bắc phẩm một ngụm, nhắm mắt lại, bộ dạng đắm chìm vào trong đó.

Trương Dương cười nói: "Tra tổng, nhìn dáng vẻ của anh là trà không làm người say mà người tự say!" Câu này khiến trà nghệ sư xinh đẹp đỏ mặt.

Tra Tấn Bắc mỉm cười nói: "Màu trà hợp lòng người, cảnh đẹp ý vui, tiểu thư, trà nghệ của cô thực sự rất diệu, chúng tôi có việc muốn nói riêng. "

Mắt của nữ trà nghệ sư thoáng lướt qua mặt Tra Tấn Bắc, sau đó rụt rè cáo lui.

Trương Dương nói: "Trà nghệ bình thường, diện mạo lại không tồi, quả nhiên sắc đẹp có thể gia tăng!"

Vu Đông Xuyên cười nói: "Bí thư Trương đúng là hài hước!"

Trương đại quan nhân mặt mày tươi cười, nhưng lời nói ra lại không khách khí như vậy: "Con người của tôi không dí dóm gì cả đâu, cũng rất ít khi nói đùa. "

Vu Đông Xuyên bị Trương Dương nói cho nghẹn lời, vẻ mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

Tra Tấn Bắc cười ha ha nói: "Có lẽ anh không biết là mình rất hài hước, nhưng sự hài hước của anh được sinh ra từ trong xương cốt rồi. "

Trương Dương nói: "Tra tổng hẹn tôi tới đây không phải chỉ để uống trà thôi phải không?"

Tra Tấn Bắc nói: "Trương Dương, chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, cậu chắc biết tôi trước giờ làm việc đều luôn đi thẳng tới thẳng. "

Trương đại quan nhân nghĩ thầm thế mới lạ đó, Tra Tấn Bắc anh làm việc hai mặt hai lòng thì còn được, da mặt của Tra Tấn Bắc thực sự là dày quá mức, thằng cha này khi nói ra câu này không ngờ lại không đỏ mặt chút nào, Trương Dương nói: "Đúng đó, anh nếu không phải là có tính cách đó thì chúng ta làm sao quen nhau được!"

"Đúng vậy! Chúng ta cũng có thể được coi là bạn vong niên. " Tra Tấn Bắc vừa mới khoe khoang đi thẳng tới thẳng, lúc này lại liền bắt đầu vòng vo, sự dối trá của người này từ đây có thể thấy rõ.

Bạn vong niên của Trương Dương quả thực không ít, nhưng lại thiếu tên Tra Tấn Bắc này.

Vu Đông Xuyên lúc này mới hơi hòa hoãn lại tinh thầm, nghĩ thầm tôi không đắc tội với Trương Dương anh mà, sao lại nói chuyện không khách khí như vậy với tôi? Có điều hắn cũng không tiện mở miệng, dù sao tư vị nếm mùi thất bại cũng rất khổ sở, Vu Đông Xuyên lặng lẽ đánh mắt với Tra Tấn Bắc.

Tra Tấn Bắc lập tức lĩnh hội ý tứ của hắn, mỉm cười nói: "Trương Dương, tôi tìm anh tới là muốn thỉnh giáo một chuyện. "

Trương Dương gật đầu: "Nói đi, chúng ta đã là bạn vong niên, có gì mà không tiện nói chứ?"

Tra Tấn Bắc nghe ra thằng cha này có ý châm chọc mình, y cười nói: "Trước khi Hà tiên sinh gặp chuyện không may vẫn luôn bàn với tôi về chuyện mỏ vàng ở Phi Châu, vốn đã bàn gần xong rồi. Không ngờ lại xảy ra biến cố này. "

Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, anh biến đi, hắn căn bản không có bất kỳ sự tín nhiệm nào đối với Tra Tấn Bắc, cho nên mặc cho Tra Tấn Bắc ba hoa chích choè, Trương đại quan nhân khẳng định sẽ không cắn câu của y.

Tra Tấn Bắc nói: "Vật nghiệp của Hà tiên sinh ở hải ngoại đa số đã chuyển cho con gái hắn là Hà Vũ Mông. "

Trương đại quan nhân biết rồi còn giả ngu: "Hà Vũ Mông? Chưa từng nghe thấy bao giờ, Hà tiên sinh còn có con gái ư? Tôi sao không biết nhỉ?"

Tra Tấn Bắc ý vị thâm trường nhìn Trương Dương: "Trương Dương, quan hệ của anh và Hà tiên sinh thân mật như vậy. Chẳng lẽ chuyện này hắn cũng không nói với anh?"

Trương Dương cười nói: "Tra tổng, vào thời khắc mẫn cảm như thế này, anh không thể nói lung tung được. Tôi và Hà tiên sinh chỉ là quan hệ bình thường, kể ra, ngay cả bạn vong niên cũng không tính. Con không thân bằng hai chúng ta đâu. "

Tra Tấn Bắc cười ha ha: "Trương Dương, anh không cần quá khẩn trương, với quan hệ của chúng ta, tôi sao có thể nói lung tung được. "

Trương Dương cầm chén trà lên nhấp một ngụm, thầm nghĩ, con mẹ nó, lừa lão tử à, kệ mẹ mày.

Tra Tấn Bắc nhìn ra Trương Dương không vui, y nói khẽ: "Thật ra tôi cũng không biết Hà tiên sinh còn có một cô con gái. "

Vu Đông Xuyên lúc này mới tìm được cơ hội lên tiếng, hắn tiếp lời: "Cũng chính là vào nửa năm trước. Hà tiên sinh tuyển một trợ lý, chính là tiểu thư Hà Vũ Mông này, không bao lâu sau, Hà tiên sinh nói cho tôi biết, Hà tiểu thư này thật ra là con gái riêng của ông ta. ông ta còn nói y học tương quan đã chứng minh, đồng thời, ông ta bắt đầu bắt tay vào chuyển nhượng tài sản cho Hà tiểu thư này, trong nước Hà tiểu thư cùng ông ta trở về nước, mục đích chính là chuyển giao tài sản của Hà tiên sinh ở trong nước. "

Trương Dương nói: "Nếu vị Hà tiểu thư này thực sự là con gái riêng của hắn, hắn chuyển nhượng tài sản cho cô ta cũng là việc thiên kinh địa nghĩa. "

Tra Tấn Bắc nói: "Nhưng vị Hà tiểu thư này cũng mất tích rồi!"

Trương Dương ra vẻ ngạc nhiên nói: "Sao lại như vậy? Chẳng lẽ cũng bị cơ quan kiểm sát khống chế rồi ư?"

Tra Tấn Bắc không nói gì. Nhìn thoáng qua Vu Đông Xuyên, Vu Đông Xuyên hiểu ý, lấy cớ đi toilet, đứng dậy rời khỏi phòng.

Tra Tấn Bắc nói khẽ: "Trương Dương, với quan hệ giữa chúng ta, tôi cũng không cần phải giấu diếm, trình tự chuyển nhượng mỏ vàng Phi Châu của Hà tiên sinh cho tôi đã tiến vào giai đoạn cuối cùng, chỉ thiếu mỗi một bước cuối cùng. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)