Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1049

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1049: Ai sợ ai?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Viên Hiếu Công nói: "Công an chúng tôi tin chứng cớ chứ không phải danh dự!"

Đinh Cao Sơn nói: "Tôi nhớ rõ có câu châm ngôn, con người ta làm gì thì trời cũng thấy, không tin thì cứ ngẩng đầu lên mà nhìn, trời cao liệu có bỏ qua cho ai không?"

Đồng tử Viên Hiếu Công chợt co rút lại, một cỗ sát khí chợt từ quanh người y tỏa ra.

Đinh Cao Sơn vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên cười nói: "Tôi một độ hy vọng quan viên của chúng ta tất cả đều là thiết cốt, cương trực công chính, thanh liêm công chính, không hề có tư tâm, nhưng hy vọng của tôi lại cứ lần lượt tan biến, Viên cục quen tôi nhiều năm như vậy. Xem ra vẫn chưa hiểu tôi rồi. "

Viên Hiếu Công nói: "Tôi là cảnh sát, anh chỉ là một thương nhân, giữa chúng ta không có giao tiếp. "

Đinh Cao Sơn nói ": Vậy tôi giúp anh hiểu tôi thêm một chút nhé. Con người của tôi là thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành, người khác tốt với tôi thì tôi sẽ đối tốt với hắn gấp bội. Nếu người khác chơi tôi thì tôi sẽ chơi lại hắn, chơi còn thâm hơn gấp trăm lần. "

Viên Hiếu Công nói: "Anh có biết hay không, chỉ dựa vào những lời vừa rồi của anh tôi có thể kiện anh uy hiếp, Đinh tổng lăn lộn trong thương giới nhiều năm như vậy, chắc không phải là người thiếu kiến thức pháp luật, anh biết hậu quả uy hiếp nhân viên công an là thế nào không?"

Đinh Cao Sơn lạnh lùng nói: "Vậy thì xem tôi có vốn để nói hay không đã, trên đời này chuyện năm mươi bước cười một trăm bước nhiều lắm, con người ta dưới tiền đề mông mình còn chùi chưa sạch thì đừng có dễ dàng đi chọc vào người khác. Cẩn thân khi vấy bẩn người khác thì cũng vấy bẩn cả mình đấy. " Hắn đứng lên, đã nói tới nước này thì chẳng khác nào nói rõ tất cả.

Viên Hiếu Công lạnh lùng nhìn Đinh Cao Sơn, tặng hắn một câu: "Kiểu chết của một người có nhiều loại lắm, nhưng cái duy nhất mà anh có thể chủ động lựa chọn lại chỉ có một thôi. "

Đinh Cao Sơn dừng chân, hắn đương nhiên nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của Viên Hiếu Công, loại lựa chọn mà người ta có thể chủ động làm ra chính là tự sát.

Đinh Cao Sơn bình tĩnh nói: "Tương lai tôi nếu đi trước một bước thì Viên cục đừng tiếc một bó hoa tươi, Viên cục nếu đi trước tôi thì tôi cũng sẽ đích thân tới tiễn đưa. "

Đinh Cao Sơn không hề kể lại những gì mà nói đã nói với Viên Hiếu Công lại cho Tưởng Hồng Cương. Tuy rằng hắn và Viên Hiếu Công đã trở mặt, nhưng hắn vẫn ký thác hy vọng vào Tưởng Hồng Cương, hy vọng Tưởng Hồng Cương có thể hóa giải chuyện này.

Tưởng Hồng Cương không hề tiếp điện thoại của Đinh Cao Sơn, trên thực tế di động của hắn để ở trạng thái im lặng, trước mắt đang tham gia cuộc họp thường ủy khẩn cấp của thị lý. Hạng Thành trên hội nghị đầu tiên khẳng định thành tích chỉnh đốn trị an tối hôm qua, Tưởng Hồng Cương lưu ý thấy Hạng Thành cường điệu mục đích của hành động lần này là để đối phó với tội phạm hình sự, về phần quét mại dâm cờ bạc chỉ là tiện thể thôi.

Sau khi Hạng Thành khẳng định thành tích tối hôm qua thì ánh mắt cố ý mà như vô ý lướt qua mặt Tưởng Hồng Cương, giọng nói của y tràn ngập lực độ: "Tình trạng trị an của Bắc Cảng bị lãnh đạo tỉnh trực tiếp điểm danh, nói tỷ lệ phạm tội của Bắc Cảng chúng ta cao nhất toàn tỉnh, chúng ta cũng đã lâu rồi không làm công tác thống kê tỷ lệ phạm tội, có một sự thực chúng ta cần phải nhìn thấy, trong công tác của chúng ta tồn tại thiếu xót rất lớn, phát hiện thiếu xót không phải là chuyện xấu mà là chuyện tốt, chứng minh chúng ta còn có không gian để đề thăng, tôi mặc kệ tương lai sẽ như thế nào, nhiệm kỳ của tôi còn một năm nữa, trong nhiệm kỳ của tôi tôi sẽ cố gắng hết sức của mình để làm thêm mấy chuyện cho Bắc Cảng, cho dù không thể đề danh vào sử xanh thì tôi cũng không muốn lưu lại tiếng xấu, tôi muốn để người dân Bắc Cảng sau này khi nhắc tới tôi sẽ có người nói một câu, bí thư Hạng vẫn làm được một số việc thật. " Khi Hạng Thành nói tới câu cuối cùng thì gõ bàn, tựa hồ rất kích động.

Gõ núi dọa hổ! Trong lòng đa số thường ủy đều là nghĩ như vậy, hành động lần này là nhằm vào Tưởng Hồng Cương, tỉnh lý bất mãn đối với trị an Bắc Cảng, cũng là sau khi Tưởng Hồng Cương tới Đông Giang mới truyền ra, tâm lý nóng lòng thượng vị của Tưởng Hồng Cương đã bị rất nhiều người phát hiện, Cung Hoàn Sơn sẽ không dễ dàng nhường cơ hội cho hắn, lần nghiêm đả tối hôm qua chính là phản kích của Cung Hoàn Sơn.

Mọi người đều minh bạch, nghiêm đả, quy mô như vậy phải được Hạng Thành gật đầu, chuyện này cũng nói với mọi người rằng đại quyền của Bắc Cảng vẫn nằm trong tay Hạng Thành.

Hạng Thành muốn thông qua lần nghiêm đả này khiến cho một số thường ủy bắt đầu bàng hoàng mê võng nhận rõ tình thế, đừng tưởng rằng mình sắp về hưu là có thể quên đi sự tôn trọng đối với mình.

Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Hạng, thành quả nghiêm đả tối hôm qua thật sự không ít, chúng ta về sau sẽ chuẩn bị tiến hành thêm kiểu chỉnh đốn đột kích như vậy, cố gắng trong khoảng thời gian ngắn khiến hoàn cảnh trị an của Bắc Cảng có thể bay vọt về chất. "

Tưởng Hồng Cương cười lạnh trong lòng, đả kích tội phạm hình sự, bắt mấy tên tội phạm, bắt vài con điếm, thu ít tiền cờ bạc là có thể giải quyết được vấn đề của Bắc Cảng ư? Có quỷ mới tin đó! Mấu chốt của Bắc Cảng không phải ở đây, Hạng Thành chỉ phô trương thanh thế, y đang lảng tránh mâu thuẫn chủ yếu, tuy rằng Tưởng Hồng Cương thấy rõ, nhưng Tưởng Hồng Cương cũng không dám đi ngược gió, nếu hiện tại hắn đề xuất giải thích của mình thì khẳng định sẽ bị Hạng Thành tóm lấy cơ hội.

Bộ trưởng Tuyên truyền Hoàng Bộ Thành lặng lẽ nhìn Tưởng Hồng Cương một cái, ánh mắt của lúc này Tưởng Hồng Cương nhìn vào mặt bàn, lộ ra vẻ chán nản, Hoàng Bộ Thành nhìn thấy bộ dáng của hắn thì không khỏi có chút thất vọng, so sánh với với Hạng Thành thì Tưởng Hồng Cương vẫn còn kém lắm.

Ủy ban kỷ luật Trần Cương tỏ thái độ: "Tôi ủng hộ hành động nghiêm đả lần này của thị lý, muốn an cư lạc nghiệp thì đầu tiên phải xây dựng một hoàn cảnh hài hòa an bình, phải có một trật tự xã hội ổn định, phải cho người dân thực sự cảm thấy an toàn, lần nghiêm đả này của thị lý là rất cần thiết, quyết định của bí thư Hạng là cực kỳ anh minh. "

Tưởng Hồng Cương nghe thấy vậy thì thầm mắng Trần Cương, vuốt mông ngựa cũng không cần trắng trợn như vậy chứ? Trần Cương này quả nhiên là gió đầu tường, gió thổi hơi lớn là hắn lập tức hướng theo gió.

Tưởng Hồng Cương phát hiện rất nhiều thường ủy đều đang nhìn mình, mọi người đều là người thông minh, biết Hạng Thành lần này là muốn cho ai khó coi, Tưởng Hồng Cương anh không phải ở trước mặt lãnh đạo tỉnh nói trị an Bắc Cảng không tốt sao? Vậy tôi sẽ nghiêm đả cho anh xem.

Tưởng Hồng Cương ý thức được mình phải nói vài câu, nếu hắn không nói lời nào thì một chút uy tín mới thành lập trong thường ủy lập tức sẽ bị Hạng Thành quét sạch, thời gian trước, sở dĩ có thường ủy bắt đầu do dự vấn đề xếp hàng là vì bọn họ nhìn thấy mình dần dần cường ngạnh lên. Mình cứng rắn chưa được vài ngày, nếu bị Hạng Thành dùng quyền đánh ngất, ví dụ như Trần Cương lập tức trở về trong đội ngũ của Hạng Thành, không ai là kẻ ngốc cả, Hoàng Bộ Thành cũng không thể ngốc ngếch đi sau phất cờ hò reo cho một kẻ không có hi vọng lên làm bí thư thị ủy, muốn để cho người khác ủng hộ mình, hoặc là mình phải thể hiện ra thực lực hơn người, hoặc là phải khiến nhóm người này nhìn thấy hy vọng.

Lần nghiêm đả này là Hạng Thành muốn khiến Tưởng Hồng Cương mất hết mặt mũi, khiến một tia hy vọng mà Tưởng Hồng Cương vừa mới thành lập trong thường ủy sẽ tan biến tất cả.

Tưởng Hồng Cương nói: "Tôi cũng tán thành lần nghiêm đả này, cảnh sát Bắc Cảng quán triệt chỉ thị của lãnh đạo tỉnh rất chính xác và kịp thời. " Khi Tưởng Hồng Cương lời này cũng đã cân nhắc tới hậu quả, những lời này đã chỉ thẳng mũi nhọn vào Hạng Thành, hơn nữa có cái hiềm giảm bớt công lao của Hạng Thành, hắn là đang nói với người khác, lần này không phải Hạng Thành anh anh minh, là anh bất đắc dĩ phải làm, nếu không phải Tống Hoài Minh chỉ ra trị an của Bắc Cảng quá kém thì Hạng Thành anh cũng sẽ không đột nhiên làm ra nghiêm đả gì cả.

Tưởng Hồng Cương nói: "Đương nhiên chúng ta cũng có thể nhận thức được, trị an Bắc Cảng muốn có chuyển biến tốt từ căn bản thì dựa vào một lần hai lần nghiêm đả là không được, có lẽ có thể mang đến một số tác dụng nhưng vẫn không thể giải quyết được vấn đề trên căn bản. "

Hạng Thành không chút khách khí ngắt lời Tưởng Hồng Cương: "Đồng chí Hồng Cương, anh cho rằng vấn đề trên căn bản là gì?"

Tưởng Hồng Cương nói: "Vấn đề trên căn bản là... "

Những lời này của Tưởng Hồng Cương căn bản không có cơ hội được nói tiếp, Cung Hoàn Sơn lại ngắt lời hắn: "Đồng chí Hồng Cương, anh không hài lòng đối với tình trạng trị an của Bắc Cảng, tôi không biết anh rốt cuộc có biết Bắc Cảng đang cố gắng trên trị an, có biết tỷ lệ tội phạm của Bắc Cảng đang giảm dần từng năm hay không?"

Hạng Thành cười nói: "Hoàn Sơn, để Hồng Cương nói hết đã. "

Tưởng Hồng Cương nói: "Tôi không có lời gì hay cả, tôi lần này tới tỉnh lý họp, bí thư Tống đã phê bình tôi một trần về vấn đề này, tôi chỉ là truyền đạt theo đúng tình hình thực tế, tôi không phải không hài lòng đối với trị an của Bắc Cảng, tôi cũng nhìn thấy sự cố gắng của mọi người, thị trưởng Cung nói cứ như là tôi có dụng tâm khác, tôi cũng là một thành viên của Bắc Cảng, tôi cũng không hy vọng người khác nói không tốt về Bắc Cảng. "

*****

Cung Hoàn Sơn nói: "Đúng vậy, việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, cho dù là Bắc Cảng không tốt thì tôi tin đồng chí Hồng Cương cũng sẽ không tới mức đi nói xấu Bắc Cảng với bên ngoài. "

Tưởng Hồng Cương cao giọng nói: "Thị trưởng Cung, lời này của anh là có ý gì? Tôi chỉ nhắn lại ý kiến của lãnh đạo tỉnh, chẳng lẽ anh hoài nghi tôi có dụng tâm khác ư? Anh nếu không tin tôi thì cứ gọi điện thoại đến hỏi bí thư Tống đi, xem xem y có phải từng nói vậy không?"

Tưởng Hồng Cương đoán chắc Cung Hoàn Sơn không thể tới chỗ Tống Hoài Minh đối chất, nhưng những lời vừa rồi của hắn đã kéo cả Tống Hoài Minh vào là không sáng suốt, chỉ có thể khiến mọi người nhìn thấy hắn thiếu vững tâm, thậm chí có người cảm thấy hắn đang cáo mượn oai hùm, lôi Tống Hoài Minh ra để dọa người ta.

Cung Hoàn Sơn còn muốn nói tiếp thì Hạng Thành đã chặn lại nói: "Thôi, mọi người đều là đồng chí của nhau, cũng không phải có thù riêng, hơn nữa còn đều là vì muốn tốt cho Bắc Cảng, cãi nhau làm cái gì? Lại còn đỏ mặt tía tai nữa, hay lắm đấy à? Chúng ta là một đoàn đội, phải có tinh thần đoàn đội, chỉ có hợp tác với nhau mới có thể quản lý tốt nào có, tôi biết mọi người đều là đồng chí tốt, có câu con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà bẩn, làm gì có đạo lý người mình nói xấu người mình, nếu thực sự như vậy thì có còn là người nữa không?"

Tưởng Hồng Cương bị nghẹn tới mức mạnh tái xanh, những lời này của Hạng Thành căn bản là mắng mình, nhưng hắn lại không tiện phản bác. Cho dù hắn muốn phản bác thì Hạng Thành cũng sẽ không cho hắn cơ hội phản bác để cơ hội phản bác, xua tay nói: "Tan họp!"

Tưởng Hồng Cương là người đầu tiên ra khỏi phòng họp, hắn trước giờ luôn có hàm dưỡng xuất chúng lần đầu tiên biểu hiện ra vẻ oán giận và thất thố như vậy.

Tất cả các thường ủy đều thấy lần giao phong này giữa Tưởng Hồng Cương và Hạng Thành, Tưởng Hồng Cương đã bại.

Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn rời khỏi cuối cùng, Cung Hoàn Sơn khi đi ra cửa với Hạng Thành thì nói khẽ: "Tiểu nhân!"

Tưởng Hồng Cương tuy rằng dự đoán được Hạng Thành sẽ có phản kích, nhưng không ngờ sự phản kích của y lại tới nhanh chóng và kịch liệt như vậy, trên cuộc họp thường ủy Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn kẻ xướng người hoạ khởi xướng công kích đối với hắn, Tưởng Hồng Cương thậm chí bắt đầu có chút hối hận vì đã tham gia cuộc họp thường ủy lần này. Sau khi họp xong, không không về văn phòng của mìnhmà gọi lái xe rời khỏi thị ủy, sau khi ra cửa, Tưởng Hồng Cương mới nhớ tới mình không hề định đi đâu cả, cầm di động, xem lại danh sách các cuộc gọi nhỡ, hắn gọi lại cho Đinh Cao Sơn.

Giọng nói của Đinh Cao Sơn không hề nghe ra quá nhiều vẻ khác thường, nói khẽ: "Tôi ở sân gôn núi Ngọc Bình. "

Tưởng Hồng Cương cảm thấy kinh ngạc, với tâm tình hiện tại của Đinh Cao Sơn còn có thể đi đánh golf ư? Mang theo vẻ mê hoặc, hắn tới Ngọc Bình. " ngồi xe điện của nhân viên công tác tới sân bóng, thấy Đinh Cao Sơn đang đứng trên đồi vung gậy, quả bóng vẽ ra một đường cong màu trắng rồi xa đó hạ xuống đằng xa.

Đinh Cao Sơn không tiếp tục đánh bóng, đưa vợt cho trợ thủ, sau đó tháo bao tay đi về phía Tưởng Hồng Cương.

Tưởng Hồng Cương cũng chậm rãi đi về phía Đinh Cao Sơn, so với bộ pháp của hữu lực của Đinh Cao Sơn, Tưởng Hồng Cương lộ ra có chút bước chân nặng nề. Rất nhiều khi thông qua bộ pháp của một người có thể thấy được tâm tình của hắn, tâm tình của Tưởng Hồng Cương rất ngưng trọng, mà tâm tình của Đinh Cao Sơn tuy rằng không thoải mái hơn so với Tưởng Hồng Cương, nhưng hắn tràn ngập ý chí chiến đấu, Đinh Cao Sơn đã làm tốt chuẩn bị đánh một trận.

Đinh Cao Sơn nói: "Vừa họp à?" Hắn biết Tưởng Hồng Cương sẽ không vô duyên vô cớ không tiếp điện thoại.

Tưởng Hồng Cương gật đầu nói: "Thị lý mở cuộc họp thường ủy, nói về chuyện nghiêm đả tối hôm qua. "

Đinh Cao Sơn nói: "Đả ai? Là đả kích toàn diện hay là đả kích trọng điểm?"

Tưởng Hồng Cương thở dài nói: "Bí thư Hạng tự mình hạ mệnh lệnh. "

Đinh Cao Sơn nói: "Có người đang quan báo tư thù!" Người mà hắn nói chính là Viên Hiếu Công.

Tưởng Hồng Cương nói: "Cao Sơn, anh nhất định đừng xung động, xung động không giải quyết được vấn đề gì cả. "

Đinh Cao Sơn nói: "Em trai tôi bị người ta bắt, hiện tại muốn gán tội phản động cho hắn, ngay cả chuyện bé bằng hạt gạo trong quá khứ cũng muốn lật lại, bọn họ muốn làm gì? Muốn thông qua em trai tôi để liên đới tới tôi à, Viên Hiếu Công này cũng thâm đấy!"

Tưởng Hồng Cương nói: "Lần này là bí thư Hạng hạ mệnh lệnh!" Hắn lặp lại lời nói vừa rồi.

Đinh Cao Sơn gật đầu, Tưởng Hồng Cương lần này biểu hiện ra vẻ vô lực của hắn rất rõ ràng, chuyện này vốn còn ôm hy vọng đối với Tưởng Hồng Cương, hy vọng hắn có thể đem chuyện này chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, cho dù bảo hắn làm ra một số nhượng bộ, chỉ cần có thể bình ổn chuyện này thì hắn đều sẽ nguyện ý làm, nhưng hắn bỗng nhiên ý thức được, năng lực của Tưởng Hồng Cương kém xa với lòng tin cường đại mà hắn biểu hiện ra trước đây. Đinh Cao Sơn là một thương nhân, hắn ủng hộ Tưởng Hồng Cương như vậy cũng không chỉ là vì bọn họ là bạn học, còn có một nguyên nhân quan trọng là hắn muốn thu hoạch được hồi báo từ trên người Tưởng Hồng Cương, Tưởng Hồng Cương cũng là người thông minh, hắn đương nhiên biết quan hệ của mình và Đinh Cao Sơn dựa trên cơ sở gì. Mà biểu hiện lần này của Tưởng Hồng Cương hiển nhiên khiến Đinh Cao Sơn thất vọng,

Đinh Cao Sơn nói: "Viên Hiếu Công hắn bản thân cũng sạch sẽ ư?"

Tưởng Hồng Cương từ trong ánh mắt âm lãnh của Đinh Cao Sơn bỗng nhiên ý thức được gì đó, hắn thấp giọng khuyên nhủ: "Cao Sơn, chuyện vị tất đã không còn dư địa bổ cứu. "

Đinh Cao Sơn nói: "Bổ cứu thể nào?"

Tưởng Hồng Cương vẫn trả lời vô lực như cũ: "Cao Sơn... để tôi nghĩ cách. "

Đinh Cao Sơn gật đầu, vỗ vỗ bả vai Tưởng Hồng Cương: "Nhờ cả vào anh vậy!"

Tưởng Hồng Cương không ở lại quá lâu, hắn vẫn có chút áy náy Đinh Cao Sơn Đinh Cao Sơn, cái gọi là nghĩ biện pháp của hắn thật ra là chẳng có biện pháp gì, lần này không nghi ngờ gì nữa Hạng Thành đã nắm giữ được quyền chủ động, y muốn đốt một bó lửa ở Bắc Cảng, chứng minh trong chính quyền Bắc Cảng địa vị của y vẫn là cao nhất. Về phần bó lửa này có phải là Hạng Thành muốn đốt lên đầu Đinh Cao Sơn hay không thì Tưởng Hồng Cương không thể nào biết được.

Đinh Cao Sơn nhìn rất thấu chuyện này, thành môn thất hỏa ương cập trì ngư, lần nghiêm đả này của Bắc Cảng vốn là cuộc tranh quyền lực mà Tưởng Hồng Cương khơi mào với Hạng Thành, mình lúc trước đặt cược lên người Tưởng Hồng Cương, mà Tưởng Hồng Cương lại căn bản không chuẩn bị đủ thực lực để đấu với Hạng Thành, vừa mới giao phong đã bại trận, giữa hắn và Hạng Thành không có mâu thuẫn, Viên Hiếu Công trực tiếp chỉ đầu mâu vào huynh đệ bọn họ, nguyên nhân căn bản là vì oán hận tích chứa của bọn họ và Viên gia.

Sau khi nói chuyện với Tưởng Hồng Cương, Đinh Cao Sơn đã mất đi lòng tin đối với Tưởng Hồng Cương, lại càng không tin hắn sẽ tạo ra được chuyển cơ gì, trên thế giới này dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình. Theo suy nghĩ như vậy, Đinh Cao Sơn hẹn gặp Viên Hiếu Thương.

Đinh Cao Sơn cho rằng Viên Hiếu Thương là người thông minh nhất trong huynh đệ Viên gia, nói chuyện với người thông minh luôn dễ câu thông hơn một chút.

Viên Hiếu Thương tới đúng hẹn, khi đi tới ngọn hải đăng ở bờ biển, hắn nhìn thấy Đinh Cao Sơn đang một mình đứng trước ngọn hải đăng, nhìn ánh tịch dương và hải âu đang bay lượn trên trời.

Viên Hiếu Thương đi tới bên cạnh Đinh Cao Sơn, Đinh Cao Sơn cầm một túi thức ăn cho chim ném ra xa, mấy chục con hải âu đồng thời lao xuống, tranh đoạt chỗ thức ăn này.

Đinh Cao Sơn nói: "Thực vật càng lúc càng nhiều, chim chóc càng lúc càng ít, mỗi lần tôi đến đây cho hải âu ăn, luôn nhìn thấy chúng nó tranh nhau ăn, rất nhiều lúc, còn nhìn thấy chúng tranh nhau tới đầu rơi máu chảy. "

Viên Hiếu Thương mỉm cười nói: "Đinh tổng nói chuyện luôn khiến người tỉnh ngộ. "

Đinh Cao Sơn nói: "Con người của tôi thích nói rõ ràng, làm việc cũng thích rõ ràng. "

Viên Hiếu Thương nói: "Người như vậy ở thời đại hiện giờ đã không còn phổ biến nữa, ha ha, tôi nói nói thật thôi, Đinh tổng đừng tức giận. "

Đinh Cao Sơn nói: "Tôi không tức giận, nếu bởi vì một câu, một chuyện nhỏ mà tôi cũng tức giận thì tôi không thể bước tới được ngày hôm nay. "

Viên Hiếu Thương nói: "Đinh tổng hôm nay tìm tôi tới đây không phải vì mời tôi tới đây nhìn anh cho chim ăn chứ?"

Đinh Cao Sơn nói: "Chuyện tối hôm qua anh biết không?"

Viên Hiếu Thương nói: "Hôm nay mới nghe nói, nghiêm đả toàn thành phố, bắt không ít phần tử bất lương. "

Đinh Cao Sơn nói: "Bên trong phần tử bất lương mà anh nói có một người là huynh đệ của tôi. "

Viên Hiếu Thương nói: "Xin lỗi, con người tôi nói chuyện không biết vòng vèo, Đinh tổng chắc không vì một câu nói mà tức giận chứ?"

Đinh Cao Sơn nói: "Anh muốn gì?"

Viên Hiếu Thương nhíu mày, câu này của Đinh Cao Sơn thật sự là quá mức trực tiếp, tuy rằng hắn minh bạch ý tứ của Đinh Cao Sơn là gì, nhưng phương thức hỏi trắng trợn như thế này vẫn khiến hắn không thích ứng kịp.

Đinh Cao Sơn nói: "Tôi muốn em trai tôi bình an!"

Viên Hiếu Thương nói: "Đinh tổng, ai cũng muốn thân nhân của mình được bình an, tôi nghĩ anh tìm nhần người rồi, anh nên đi tìm một luật sư ưu tú. "

Hai mắt Đinh Cao Sơn nhìn thẳng vào Viên Hiếu Thương: "Đoạn thời gian gần đây, huynh đệ các anh phát sinh bất kỳ chuyện gì cũng không liên can tới tôi. " Hắn ý thức được giữa bọn họ có thể xuất hiện vấn đề.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1276)