Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1050

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1050: Phân tích tình thế
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Viên Hiếu Thương nói: "Tôi tin!"

Đinh Cao Sơn nói: "Anh muốn gì?"

Viên Hiếu Thương nói: "Đinh tổng, anh cho rằng tôi thực sự có thể giúp được gì trong chuyện này ư?"

Đinh Cao Sơn nói: "Kết quả đồ sứ và mái ngói va chạm sẽ như thế nào? Anh cho rằng ai sẽ sợ ai hơn?"

Viên Hiếu Thương nói: "Mái ngói gặp đồ sứ, hẳn là lưỡng bại câu thương, nhưng anh có nghĩ tới hay không, đồ sứ cũng có lựa chọn của mình, thà làm ngọc vỡ!"

Đinh Cao Sơn cười nói: "Chỉ cần mái ngói đã quyết định thì đồ sứ trốn không thoát đâu!"

Viên Hiếu Thương hít một hơi, nhìn án tịch dương đang khuất dần: "Tịch dương đẹp vô hạn, chỉ là gần tới hoàn hôn, con người ta cũng có ngày già đi, Đinh tổng. Anh có từng nghĩ tới về hưu không?"

Đinh Cao Sơn nói: "Nghĩ tới rồi, nếu người nhà của tôi bình an thì về hưu cũng vẫn có thể xem là một lựa chọn rất tốt. "

Viên Hiếu Thương lắc đầu nói: "Anh hiểu lầm rồi, tôi đã sớm có ý định về hưu, nhân sinh chỉ có trăm năm ngắn ngủn, tôi đã lãng phí thời gian tốt nhất ở Bắc Cảng, thực sự rất muốn ra ngoài đi du lịch một chút, nghe nói thế giới này lớn lắm. "

Đinh Cao Sơn nói: "Tôi không có gì hay để quan tâm cả, luôn cảm thấy sống quãng đời còn lại ở quê hương vẫn ổn thỏa hơn. "

Viên Hiếu Thương đi về phía trước vài bước, khom người nhặt một cục đá lên, dùng sức ném ra mặt biển, đá rơi vào trong biển, không thấy một chút bọt sóng nào, Viên Hiếu Thương nói: "Người ở trên thế giới này thật ra cũng giống như một viên đá rơi vào biển lớn thôi, cho nên một người còn sống quan trọng nhất là nhận rõ mình, nhận rõ cái gì đối với mình mới là quan trọng nhất. "

Đinh Cao Sơn nói: "Tôi và anh có một điểm giống nhau. "

Viên Hiếu Thương quay sang Đinh Cao Sơn, Đinh Cao Sơn gằn từng chữ: "Đều rất quan tâm tới người nhà, nếu có người dám thương tổn tới người nhà của tôi, tôi cho dù liều cả nhà tôi, liều cả tính mạng của tôi thì cũng sẽ đòi về công đạo, anh có tin không?"

Viên Hiếu Thương gật đầu nói: "Tôi tin! Nhưng chúng ta còn có một điểm giống nhau khác, đó là không sợ chết, hai không người sợ chết gặp nhau, anh nói xem ai sẽ là người được cười cuối cùng?"

Đinh Cao Sơn nói: "Anh sai rồi, tôi rất sợ chết! Một người biết quý trọng sinh mệnh mới có thể nghĩ đủ mọi cách để khiến đối phương chết, mà mình thì được sống. "

Viên Hiếu Thương mỉm cười nói: "Nghe anh nói như vậy tôi cũng có chút sờ sợ!"

Ngồi trong biệt thự của Viên Hiếu Nông, bốn huynh đệ Viên gia đều lâm vào trầm mặc, Viên Hiếu Nông phá vỡ trầm mặc đầu tiên: "Đối đãi với loại chó rơi xuống nước này phải đánh tới cùng, không thể cho hắn cơ hội lao lên, trước đó thuyền hàng của em bị tra, Quang Đại bị bắt đều là hắn làm cả!"

Viên Hiếu Thương hỏi ngược lại: "cậu có chứng cớ gì?"

Viên Hiếu Nông nói: "Còn cần phải hỏi nữa à? Họ Đinh luôn luôn tranh địa bàn với chúng ta.

Lão Tam Viên Hiếu Binh nói: "Tôi cũng đồng ý với những lời của nhị ca, đối đãi với loại người như vậy không thể lưu tình, nếu hiện tại buông tha hắn, chờ khi hắn có cơ hội lấy lại hơi, người đầu tiên bị cắn sẽ là chúng ta. "

Viên Hiếu Thương nói: "Bức chó vào ngõ cụt, chưa chắc đã là ý kiến hay, vạn nhất chó cùng rứt giậu... "

Viên Hiếu Nông khinh thường nói: "Chúng ta có đả cẩu bổng, không sợ hắn chó cùng rứt giậu, hơn nữa, Đinh Cao Thăng hiện tại đang ở trong tay chúng ta, Đinh Cao Sơn hắn dám có dị động thì người xui xẻo chính là bản thân hắn. "

Viên Hiếu Công ho khan một tiếng, ngắt cuộc đối thoại của mấy vị huynh đệ.

Ánh mắt của ba người đồng loạt nhìn y, chờ đợi đại ca lên tiếng.

Viên Hiếu Công nói: "Đảm lượng của một người có liên quan với tình thế, một khi bị bức vào tuyệt lộ thì bất kỳ chuyện điên cuồng nào cũng có thể làm được. "

Viên Hiếu Thương gật đầu: "Em cũng có ý này, huynh đệ chúng ta không cần thiết phải đấu với hắn, điều đầu tiên mà chúng ta hiện tại cần phải suy nghĩ chính là rút lui nguyên vẹn. "

Viên Hiếu Nông có chút bực bộ nói: "Lão Tứ, cậu cả ngày nói rút lui nguyên vẹn, huynh đệ chúng ta đang sống tốt, đang ở vào lúc phong quang nhất, còn có một đống tiền có thể kiếm, vì sao cứ phải nghĩ tới về hưu? Đại ca còn có không gian đề thăng, chẳng lẽ chúng ta phải bỏ hết tất cả sự nghiệp ở Bắc Cảng, tới một địa phương xa lạ rồi bắt đầu lại từ đầu ư?"

Viên Hiếu Công nói: "Người không nghĩ xa thì ắt có lo gần, các cậu không nhìn thấu được tình thế hiện tại đâu. "

Viên Hiếu Binh nói: "Đại ca, hiện tại tất cả chúng ta đều đang trên quỹ đạo, cho dù là rời khỏi cũng không thể nói đi là đi, lão Tứ mẫn cảm quá. "

Viên Hiếu Nông nói: "Lão Tứ, trước đây trong huynh đệ thì lá gan cậu lớn nhất, nhưng từ sau khi Quang Đại xảy ra chuyện, cậu liền trở nên lo trước lo sau. Làm việc cũng sợ đầu sợ đuôi, sợ gì chứ, trời có sập xuống cũng có các huynh đệ đỡ giúp cậu, hiện tại Quang Đại đã sang Anh học rồi, cậu đúng ra là không còn gì phải lo nữa mới phải chứ?"

Viên Hiếu Thương thở dài nói: "Nhị ca, các anh chẳng lẽ không nhìn ra Bắc Cảng đang gặp phải một hồi biến cách ư?"

Viên Hiếu Nông nói: "Biến cách? Bắc Cảng có lúc nào mà không ngừng biến cách đâu. "

Viên Hiếu Thương nói: "Hạng Thành còn một năm nữa là về hưu rồi, nói cách khác, Bắc Cảng chắc chắn sẽ gặp phải trao đổi quyền lực. "

" Chuyện chính trị có liên quan gì tới chúng ta chứ?"

Viên Hiếu Công nói khẽ: "Lần nghiêm đả này ngoài mặt thì như là một hồi chỉnh đốn trị an. Nhưng trên thực tế lại là vì có người chọc giận bí thư Hạng. " Hắn châm một điếu thuốc lá, rít một hơi, phả khỏi rồi chậm rãi nói: "Ngai vàng Bí thư thị ủy không biết có bao nhiêu người ngấp nghé, nhưng trong phạm vi Bắc Cảng, người có hi vọng tiếp nhiệm Hạng Thành nhất chỉ có hai người, một là Cung Hoàn Sơn và một là Tưởng Hồng Cương. "

Viên Hiếu Nông gật đầu nói: "Chuyện này mọi người đều biết, nghe nói Hạng Thành muốn để Cung Hoàn Sơn tiếp nhận vị trí của hắn. "

Viên Hiếu Công lạnh lùng cười nói: "Cung Hoàn Sơn nghe lời như vậy, Hạng Thành đương nhiên muốn giao quyền lực vào trong tay hắn, cũng chỉ có Cung Hoàn Sơn lên làm bí thư thị ủy thì mới có thể duy hộ tôn nghiêm chính trị của Hạng Thành trong ngắn hạn không bị xâm phạm, nếu Tưởng Hồng Cương lên làm bí thư thị ủy, như vậy Bắc Cảng tất nhiên sẽ thay đổi. Với sự nhận thức của tôi về Tưởng Hồng Cương thì người này tuyệt đối sẽ không duy hộ lợi ích chính trị của Hạng Thành. Mà phiền toái hơn là, hắn và Đinh Cao Sơn là mạc nghịch chi giao. "

Tất cả huynh đệ Viên gia đều gật đầu.

Viên Hiếu Công nói: "Hai ngày Trước Tưởng Hồng Cương mượn cơ hội tới Đông Giang họp, tham gia hôn lễ của em gái Trương Dương, lại tiếp xúc với quan viên cao tầng của tỉnh, không biết tất cả hành động của hắn đều nằm trong lòng bàn tay của Hạng Thành. Tưởng Hồng Cương ở trước mặt bí thư Tống cao đàm khoát luận, nói hoàn cảnh trị an của Bắc Cảng rối tinh rối mù, muốn thực thi pháp trị sẽ đối với Bắc Cảng, những lời này tất nhiên là truyền tới tai Hạng Thành, cho nên Hạng Thành thuận thế mà làm. Dấy lên một hồi gió lốc nghiêm đả, mà người đầu tiên y đả kích chính là lão bằng hữu Đinh Cao Sơn của Tưởng Hồng Cương. Bất kỳ hoạt động chính trị nào cũng phải có cơ sở kinh tế nhất định. Tưởng Hồng Cương hoạt động ở tỉnh lý, không thoát khỏi sự ủng hộ của Đinh Cao Sơn, Hạng Thành nghiêm đả là giả, chặt đi một cánh tay của Tưởng Hồng Cương là thật. "

Viên Hiếu Thương nói: "Tôi vốn cho rằng Tưởng Hồng Cương có thể ra mặt cho Đinh Cao Sơn, hiện tại xem ra, người này được tôi đánh giá cao rồi. "

Viên Hiếu Công mỉm cười nói: "Đánh giá cao hắn không chỉ có chúng ta, còn có cả Đinh Cao Sơn nữa, mà Đinh Cao Sơn còn bởi vì hắn mà gặp một lần té ngã. "

Viên Hiếu Nông nói: "Đại ca, em vẫn có chút không rõ, hiện tại là Hạng Thành muốn đối phó với bọn họ, không liên can tới chúng ta, quan hệ của chúng ta và Hạng Thành luôn luôn rất tốt, y sẽ không đến mức đối phó chúng ta, Tưởng Hồng Cương ngã, khả năng Cung Hoàn Sơn thượng vị sẽ lớn hơn, chỉ bằng vào quan hệ của chúng ta với thị trưởng Cung, về sau Bắc Cảng còn không phải là thiên hạ của chúng ta ư?"

Viên Hiếu Công nhíu mày vì những lời này của lão Nhị, trong các huynh đệ người có đầu óc hồ đồ nhất chính là hắn, Viên Hiếu Công nói: "Cậu cho rằng Cung Hoàn Sơn nhất định có thể thuận lợi tiếp nhiệm ư?"

Viên Hiếu Nông nói: "Đối thủ cạnh tranh Tưởng Hồng Cương này bị đánh ngã, tiền đồ của hắn tất nhiên là một mảng rực rỡ. "

Viên Hiếu Công lắc đầu nói: "Tôi thấy chưa chắc đâu!"

Viên Hiếu Thương nói: "Đại ca, em cũng cảm thấy chuyện này quá đột nhiên, cũng rất kỳ quái, Tưởng Hồng Cương lần này tới tỉnh lý, ngôn luận pháp trị của hắn không thể gặp ai cũng nói, hắn chắc cũng đã nghĩ tới hậu quả rồi. "

Viên Hiếu Công nói: "Tưởng Hồng Cương này hiện tại xem ra chỉ là tốt mã dẻ cùi, nhưng chuyện lần này quả thực kỳ quái, cuộc nói chuyện của Tưởng Hồng Cương và bí thư Tống sao lại truyền ra ngoài? bản thân hắn thì không thể nói lung tung được, khả năng duy nhất chính là bí thư Tống cố ý để lộ ra, nếu thực sự là như vậy thì mục đích của bí thư Tống là gì?"

Viên Hiếu Thương nói khẽ: "Đại ca, anh là nói bí thư Tống muốn lợi dụng chuyện này để khơi mào mâu thuẫn bên trong ban lãnh đạo Bắc Cảng, phân tranh của chính trị Bắc Cảng một khi được công khai, như vậy y có thể danh chính ngôn thuận thò tay vào. "

*****

Viên Hiếu Công chậm rãi gật đầu: "Lần trước khi tỉnh trưởng Chu tới, tôi đã có cảm giác xấu rồi, hiện tại xem ra tỉnh lý đã vô cùng bất mãn đối với Bắc Cảng, các cậu có tin không, không lâu nữa, cục diện chính trị Bắc Cảng sẽ có biến động. "

Viên Hiếu Nông vẻ mặt mê mang, hắn tất nhiên không nghĩ thông đạo lý trong đó, chỉ cảm thấy đầm nước quan trường này thật sự là sâu không lường được.

Viên Hiếu Binh nói: "Đại ca, chúng em đều nghe lời anh, anh nói làm thế nào thì bọn em sẽ làm thế. "

Viên Hiếu Công nói: "Khi bão đến, tốt nhất là đừng ra khỏi cửa. "

Những lời quan trọng Viên Hiếu Công chỉ nói với lão Tứ, Viên Hiếu Thương trên đường tiễn y về, Viên Hiếu Công nói: "Thời gian còn lại cho chúng ta chỉ sợ là không nhiều đâu. "

Viên Hiếu Thương gật đầu: "Bất kể bọn họ đấu như thế nào thì chúng ta cũng không tham dự vào. "

Viên Hiếu Công mấp máy môi, nói khẽ: "Dưới tổ chim có trứng lành không?"

Viên Hiếu Thương nói: "Vậy phải xem có con chim nào kịp thời phá vỏ mà ra không, bay cao trước khi tổ tan!" trong hai mắt thâm trầm của Viên Hiếu Công hiện lên hai đạo hào quang, bên trong hào quang tràn ngập hy vọng mà chỉ có hai người bọn họ mới có thể hiểu.

Đinh Cao Sơn chậm rãi buông điện thoại, lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau khi được đáp ứng, Đinh Lâm từ bên ngoài bước vào, sức khỏe của cô ta trước giờ không được tốt, khuôn mặt trắng bệch thủy chung mang đến cho người ta cảm giác bệnh tật, Đinh Lâm nói: "Cha, vừa rồi thím hai gọi điện thoại tới hỏi chuyện của chú hai, thím ấy đang tìm luật sư. "

Đinh Cao Sơn nói: "Không phải bảo cô ta đừng động vào chuyện này ư?"

Đinh Lâm nói: "Cha, bọn họ dù sao cũng là vợ chồng, khẩn trương cũng là bình thường thôi!"

Đinh Cao Sơn nói: "Không sao đâu!"

Đinh Lâm có chút không xác định: "Cha, cha là nói chú hai không sao ư?"

Đinh Cao Sơn gật đầu nói: "Cảnh sát đã điều tra rõ rồi, chỉ là hiểu lầm thôi. Chậm nhất là ngày mai, chú hai của con sẽ về. "

Đinh Lâm vui vẻ nói: "Thật ư?"

Đinh Cao Sơn cười nói: "Nha đầu ngốc, cha sao phải lừa con chứ?" Hắn ra hiệu bảo con gái ngồi xuống bên cạnh rồi nói khẽ: "Gần đây có liên hệ với Tân Sinh không?"

Đinh Lâm nói: "Hắn nói cuối tháng sẽ đến Bắc Cảng. "

Đinh Cao Sơn nói: "Trở về là tốt rồi, nhiều chuyện như vậy, thật sự là cần một người chia xẻ với cha. "

Mỗi người đều cần chia sẻ, bất kể anh kiên cường thế nào, nếu khi anh đau khổ không có ai chia xẻ, vậy thì anh chỉ càng đau khổ hơn, nếu khi anh hạnh phúc không có ai chia vui, vậy thì hạnh phúc của anh sẽ giảm đi một nửa.

Khi Sở Yên Nhiên rời khỏi Tân Hải, cô ta ôm chặt lấy Trương Dương, tựa hồ muốn hòa tan mình vào trong lòng hắn, Trương Dương võ nhẹ lên tai cô ta: "Cô bé, nếu thật sự quyến luyến anh thì đừng đi nữa. "

Sở Yên Nhiên nói: "Anh nếu quyến luyến anh thì dứt khoát bỏ công tác đi theo em đi!"

"Thế không phải là bức anh bám váy em ư?"

Sở Yên Nhiên nói: "Anh không phải nói vì em thì không cần gì cả hết ư?"

Trương đại quan nhân nói: "Không cần gì cả, nhưng không thể bám váy em được, bám váy em lâu ngày, nam nhân sẽ càng lúc càng mềm yếu, anh nếu mềm yếu rồi thì em sẽ không yêu anh nữa. "

Mặt Sở Yên Nhiên đỏ bừng, cảm thấy bộ phận nào đó của thằng cha này lại bắt đầu rục rịch, cô ta dịu dàng nói: "Dịu dàng nói Anh cho dù là thái giám em cũng thích. "

Vẻ mặt của Trương đại quan nhân không thể tin được: "Cô bé, em đã tới cảnh giới đó rồi ư?"

Sở Yên Nhiên nói: "Anh cho rằng tất cả mọi người đều giống anh, đầu óc xấu xa cả ư?"

Trương đại quan nhân nói: "Nếu thật sự là thái giám, em thích thì anh cũng đi tự sát, đối diện với một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, anh nếu bật lực thì em muốn anh nghẹn chết à?"

Sở Yên Nhiên nói: "Trương Dương à Trương Dương, anh có phải nên đi khám thử không?"

Trương Dương nói: "Anh khám cái gì?"

Sở Yên Nhiên nói: "Anh không biết là hứng thú của mình ở phương diện này đặc biệt lớn ư, trên y học có một loại bệnh chính là nghiện cái này, em thấy anh giống đấy. "

Trương đại quan nhân bật cười.

Sở Yên Nhiên gắt: "Cười cái gì? Em thấy anh giống mà!"

Trương Dương nói: "Vậy anh sẽ đi khám, em nói xem nếu anh thật sự bị bệnh ở phương diện này thì rốt cuộc nên trị thế nào?"

Câu này khiến Sở Yên Nhiên nghẹn lời, Sở Yên Nhiên nói: "Không biết, anh không phải là bác sĩ ư?Tự anh chắc biết nên giải quyết như thế nào mà. "

Trương Dương cười nói: "Này, nếu anh thật sự bị bệnh này vậy thì em phải chịu khổ rồi. "

Sở Yên Nhiên đỏ mặt đẩy hắn ra, nói khẽ: "Em đi đây!"

Trương Dương nói: "Đừng vội mà, chuyện đó kết hôn của hai ta thì sao?"

Sở Yên Nhiên nói: "Anh không phải đã nói là vào tết nguyên đán với bà ngoại em rồi ư, tháng mười chúng ta sẽ quyết định cụ thể, đến lúc đó chuẩn bị cũng vẫn kịp mà, trong lúc này em vừa hay có thể xử lý chuyện của công ty. "

Trương Dương và Sở Yên Nhiên dắt tay nhau ra khỏi cửa, đưa cô ta lên ô tô, Sở Yên Nhiên trước tiên đưa bà ngoại tới Tĩnh An, Trương Dương bận bịu công việc, không thể tự mình dưa họ về, chỉ có thể bảo Chu Sơn Hổ đưa thay.

Sau khi tiễn bước Sở Yên Nhiên, Trương Dương trở lại trung tâm hành chính thành phố, trên đường tới văn phòng của mình gặp phó bí thư thị ủy Lưu Kiến Thiết, Trương Dương cười cười gật đầu, vốn hắn và Lưu Kiến Thiết cũng không có gì để nói, trong lòng hắn Lưu Kiến Thiết chính là một tên lưu manh, ở Tân Hải không làm được chính sự gì. Văn phòng của hai người ở cạnh nhau, cho nên bình thường cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng thấy.

Trương Dương chào xong cũng không định dừng lại, Lưu Kiến Thiết thì lại gọi một tiếng: "Bí thư Trương, tôi có chút việc muốn nói với ngài. "

Trương Dương gật đầu, mỉm cười nói: "Tới văn phòng của tôi nói đi. "

Hai người tới văn phòng của Trương Dương, Lưu Kiến Thiết ngồi xuống sô pha, Trương Dương cũng rất khách khí với y, từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước đưa cho y.

Lưu Kiến Thiết không uống, đặt nước lên bàn, cười nói: "Bí thư Trương, tôi lần này tới đây là muốn chào ngài. "

Trương Dương nói: "Chuyện gì vậy?"

Lưu Kiến Thiết nói: "Ngày hôm qua bộ trưởng Mạnh của bộ tổ chức gọi tôi đến, nói với tôi về vấn đề công tác. "

Trương Dương nói: "Hả?" Bộ trưởng tổ chức Bắc Cảng Mạnh Khải Trí tìm Lưu Kiến Thiết nói chuyện, mười phần là mà tiến hành thay đổi cán bộ, trong lòng Trương đại quan nhân lập tức có chút không thoải mái. Mình là bí thư thị ủy Tân Hải. Bắc Cảng cho dù là thành thị thượng cấp thì trước khi thay đổi nhân sự của Tân Hải cũng phải nói với mình một tiếng chứ.

Lưu Kiến Thiết nói: "Bộ trưởng Mạnh trưng cầu ý kiến của tôi, thị lý quyết định để động chí Lượng tới Bắc Cảng đảm nhiệm chức phó bộ trưởng bộ tuyên truyền. Công tác của huyện Lâm Mông cần người khác tới chủ trì. "

Trương Dương cười nói: "Chuyện tốt, chúc mừng chúc mừng!"

Lưu Kiến Thiết nói: "Chẳng có gì mà đáng chúc mừng cả, đây cũng chỉ là ý đồ bước đầu của thị lý, Trước mắt đồng thời khảo sát ba cán bộ, cuối cùng bảo ai tới Lâm Mông thì vẫn chưa quyết định. "

Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng: "Anh lừa quỷ à, không có nắm chắc thì anh liệu có nói ra với tôi không?" Không ngờ Lưu Kiến Thiết có có thủ đoạn như vậy, lặng lẽ tạo sóng, đợi đến khi ván đã đóng thuyền thì mới tiết lộ với mình.

Lưu Kiến Thiết giải thích: "Tuy rằng chỉ là một ý hướng, nhưng tôi cho rằng vẫn nên báo với ngài một tiếng. " Trong lòng Lưu Kiến Thiết tràn đầy đắc ý, thật ra chuyện này đã triệt để được quyết định rồi, cũng có nghĩ là y sắp có thể ngồi ngang hàng với Trương Dương, Trương Dương anh là người đứng đầu Tân Hải, tôi là người đứng đầu Lâm Mông. Về sau lão tử không bao giờ phải ăn nói khép nép trước mặt anh nữa.

Trương Dương nói: "Thật sự không nỡ để anh đi. Tân Hải đang trong giai đoạn phát triển cao, đội ngũ lãnh đạo chúng ta chính ở vào lúc cần tăng cường. Anh không ngờ lại đi vào đúng thời khắc mấu chốt này. "

Lưu Kiến Thiết nói: "Tôi cũng không nỡ rời Tân Hải, không nỡ xa những đồng chí ở nơi này. " Vốn Lưu Kiến Thiết chỉ nói một câu khách khí, nhưng Trương Dương lại rất thích chọc ngoáy, thuận theo lời hắn, bảo: "Lão Lưu à, anh nếu thực sự không muốn đi thì tôi sẽ bảo thị lý rút lại bổ nhiệm lần này, để anh tiếp tục ở lại Tân Hải, chúng ta tiếp tục hợp tác nhé?" Một câu này khiến Lưu Kiến Thiết sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, trong lòng mắng thầm mình lắm miệng, mình con mẹ nó không phải là phạm tiện ư? Sao phải giả vờ giả vịt trước mặt thằng cha này? Lão tử đã muốn đi từ lâu rồi. Trương Dương những lời này của Trương Dương thực sự sự khiến hắn nghẹn không biết phải trả lời thế nào, mất cả nửa ngày mới phun ra được một câu: "Bí thư Trương, thôi không dám làm phiền ngài. "

Trương đại quan nhân cười ha ha, vỗ vỗ vai Lưu Kiến Thiết: "Lão Lưu à lão Lưu, người ta chỉ đi lên cao chứ ai lại xuống thấp, tôi sẽ không cản trở tiền đồ của anh, bất kể anh đi đâu, ở trong lòng tôi anh thủy chung vẫn là một phần tử của Tân Hải, tôi đại biểu cho toàn thể cán bộ Tân Hải hoan nghênh anh tùy thời trở về làm khách. "

Lưu Kiến Thiết lúc này cũng không dám giả vờ giả vịt nữa, nhiệt tình bắt tay Trương Dương: "Bí thư Trương, trong lúc tôi công tác ở Tân Hải cũng ít nhiều được ngài chiếu cố và ủng hộ, tình cảm này tôi sẽ vĩnh viễn nhớ trong lòng, Tân Hải vĩnh viễn là nhà tôi. Các anh vĩnh viễn là bằng hữucủa y, tôi nhất định sẽ thường xuyên trở về. "

Trương đại quan nhân nói vài câu cho có lệ với Lưu Kiến Thiết, đối với thái độ thờ ơ của Lưu Kiến Thiết, anh thích đi đâu thì đi, dẫu sao thì ở lại Tân Hải cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ là một tên bình vôi mà thôi.

*****

Lưu Kiến Thiết rời khỏi không lâu thì Trương Dương liền nhận được điện thoại của bộ trưởng tổ chức thị ủy Mạnh Khải Trí, Mạnh Khải Trí gọi tới là vì chuyện của Lưu Kiến Thiết.

Trương đại quan nhân cho rằng lần này cách làm của thị lý là không tôn trọng hắn, nói chuyện tất nhiên không cần phải khách khí: "Bộ trưởng Mạnh, ngài đây là trưng cầu ý kiến của tôi hay là thông báo cho tôi?"

Mạnh Khải Trí cười nói: "Trương Dương à, thị lý tiến hành điều chỉnh bộ phận cán bộ, ngày hôm qua mới quyết định, tôi ngay lập tức thông tri cho anh. "

Trương Dương nói: "Bộ trưởng Mạnh, các anh biết rõ tôi hiện tại đang thiếu người mà lại lấy đi một cánh tay của tôi, có phải là có chút không có hậu đạo không, cái này gọi là rút củi dưới đáy nồi, anh chắc biết chứ hả?"

Mạnh Khải Trí nói: "Trương Dương à, ngày hôm qua mới quyết định chuyện này trên cuộc họp, tôi cũng lập tức thông tri cho anh, thực sự không phải cố ý gạt anh?"

Trương Dương nói: "Lần điều chỉnh này của Thị lý lớn lắm à? Có chuyện gì của tôi không?"

Mạnh Khải Trí nói: "Không nghe nó tớii!"

Trương Dương nói: "Nghe nói Chử Lượng tới bộ tuyên truyền rồi, thường ủy thị ủy có phải sắp điều chỉnh hay không?"

Mạnh Khải Trí cười nói: "Anh đừng hỏi tôi, tôi thật sự không biết gì cả. "

Trương Dương nói: "Bộ trưởng Mạnh, chúng ta nói trước nhé, nếu thị lý thực sự muốn tăng thêm thường ủy thì anh trăm ngàn lần đừng có quên tôi đấy. "

Mạnh Khải Trí thật sự là dở khóc dở cười, lần đầu nhìn thấy loại người như Trương Dương, trắng trợn đòi quan chức như vậy, thằng cha này ngay cả một chút cố kỵ cũng không có. Mạnh Khải Trí nói: "Chuyện ở Phương diện này thực sự không nghe nói tới. "

Trương Dương biết Mạnh Khải Trí cũng không phải là nhân vật có thực quyền, nói những lời này chỉ là để trêu y thôi, sau khi kết thúc nói chuyện, hắn gọi chủ nhiệm văn phòng thị ủy Phó Trường Chinh tới, bảo gã ngày mai an bài một bữa cơm để tiễn Lưu Kiến Thiết, bất kể Lưu Kiến Thiết có làm ra cống hiến gì cho Tân Hải hay không, nếu người ta đã đi rồi thì dù sao cũng phải tổ chức một bữa, Trương đại quan nhân vẫn rất chú ý tới mặt mũi.

An bài chuyện xong, Trương Dương nhận được điện thoại của phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương, Tưởng Hồng Cương tới Tân Hải, Trương đại quan nhân vội vàng tới bãi đỗ xe trong trụ sở, nhìn thấy Tưởng Hồng Cương lái một chiếc xe Lam Điểu màu xám, từ biển xe có thể nhìn ra không phải là xe công.

Trương Dương cười nói: "Bí thư Tưởng, ngài sao không thông báo với tôi trước một tiếng để tôi chuẩn bị, nghênh đón đại giá của ngài quang lâm. "

Tưởng Hồng Cương nói: "Trương lão đệ, lên xe đi, chúng ta tìm một chỗ uống rượu. "

Tưởng Hồng Cương lần này tới chơi thuần túy là với tính chất tư nhân, hai ngày này tâm tình của Tưởng Hồng Cương buồn bực tới cực độ, Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn liên thủ giáng trọng quyền khiến hắn không thể hoàn thủ, bởi vì bất lực trong chuyện của Đinh Cao Thăng, lão hữu nhiều năm Đinh Cao Sơn này cũng sinh ra cái nhìn khác về mình, tuy rằng Đinh Cao Sơn không nói, nhưng Tưởng Hồng Cương có thể cảm nhận được ở sâu trong lòng Đinh Cao Sơn rất thất vọng.

Hạng Thành cường thế xuất kích, rõ ràng đã chấn nhiếp phái quan vọng bên trong thường ủy, điều này khiến cho Tưởng Hồng Cương cảm thấy vô cùng cô lập, hắn thậm chí không tìm thấy được đối tượng để thổ lộ. Mà Hạng Thành theo tiến hành điều chỉnh nhân sự khiến Tưởng Hồng Cương sinh ra một loại cảm giác như mùa đông đang tới.

Hoặc là ngồi chờ chết, hoặc là cố gắng phản kích, Tưởng Hồng Cương tới Tân Hải, tuyệt đối không phải là tìm Trương Dương làm người lắng nghe, mục đích của hắn là muốn thuyết phục Trương Dương, kích khởi lòng cùng chung mối thù của Trương Dương.

Trương Dương dẫn Tưởng Hồng Cương tới làng chài hải đảo, sau khi hai người ngồi xuống, Trương Dương cười nói: "Từ Đông Giang trở về, tôi vẫn luôn muốn mời ngài uống rượu, đáng tiếc không có thời gian. "

Tưởng Hồng Cương cười nói: "Tôi cũng bận, gần đây thị lý có rất nhiều chuyện. " Tưởng Hồng Cương không chỉ ra cụ thể là chuyện gì.

Trương Dương rót một chén rượu cho Tưởng Hồng Cương, cầm chén rượu lên nói: "Hoan nghênh bí thư Tưởng đến Tân Hải chỉ đạo công tác. "

Tưởng Hồng Cương cầm chén rượu lên nói: "Tôi lần này tới đây cũng không phải là để chỉ đạo công tác, đơn thuần là bái phỏng với tính chất tư nhân, có vài câu trong lòng muốn tâm sự với lão đệ anh. "

Trương Dương cười nói: "Vậy tôi chăm chú lắng nghe. "

Tưởng Hồng Cương nói: "Tôi nghe nói Lưu Kiến Thiết được điều tới Lâm Mông?"

Trương Dương nói: "Tôi cũng vừa mới biết chuyện này, cũng không biết những lãnh đạo các anh nghĩ gì? Tân Hải đang là lúc cần người, các anh lại đi rút củi dưới đáy nồi. "

Tưởng Hồng Cương mỉm cười nói: "Chuyện này rất đột nhiên, là chủ ý của bí thư Hạng, không ít cán bộ bộ môn đều bị tiến hành điều chỉnh, Lưu Kiến Thiết tới Lâm Mông đảm nhiệm chức bí thư huyện ủy, nguyên bí thư huyện ủy Lâm Mông Chử Lượng được thăng nhiệm làm phó bộ trưởng bộ tuyên truyền thị ủy, bí thư khu ủy cảng khu mới Phạm Tân Lương được thăng nhiệm làm phó thị trưởng phụ trách nông nghiệp. " Nói tới đây Tưởng Hồng Cương tạm dừng một chút, chạm cốc với Trương Dương, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, nói: "Tôi nghe nói ban thường ủy có thể sẽ có điều chỉnh. " Tưởng Hồng Cương nói chuyện đã quen vòng vo, hắn không hề nói thẳng ra mà thích quanh co, hắn cho rằng Trương Dương hiện tại rất bức thiết muốn tiến vào ban thường ủy thành phố Bắc Cảng, cho nên mới tiến hành theo tuần tự dẫn Trương Dương vào đề tài mà hắn cảm thấy hứng thú.

Trương Dương nói: "Điều chỉnh cán bộ Bắc Cảng rất đột nhiên. "

Tưởng Hồng Cương nói: "Gần đây rất nhiều chuyện đều rất đột nhiên, bí thư Hạng làm việc càng lúc càng không thích thương lượng với người khác, lại nói tới chuyện nghiêm đả hai ngày trước, y cũng ra quyết định rất đột nhiên. "

Trương Dương bật cười: "Bên ngoài đều nói lần nghiêm đả này là đề nghị của bí thư Tưởng. "

Tưởng Hồng Cương cười khổ nói: "Lần này tới Đông Giang, bí thư Tống vạch ra trị an Bắc Cảng rất kém, tỷ lệ phạm tội cao nhất toàn tỉnh, tôi cũng chỉ thuyện lại những lời này của bí thư Tống với bí thư Hạng, không ngờ y lập tức đưa ra quyết định nghiêm đả, khiến toàn bộ Bắc Cảng thần hồn nát thần tính.

Trương Dương đã đoán được ý đồ đến đây của Tưởng Hồng Cương, hiện giờ Trương Dương đã không phải là tên tiểu tử chưa ráo máu đầu mới tiến vào quan trường nữa rồi, sẽ không bởi vì sự xúi giục của Tưởng Hồng Cương mà gia nhập vào chiến, Hạng Thành gần đây đã rất ít chọc hắn, đối với cục diện chính trị của Bắc Cảng Trương Dương cũng nghe nói tới một chút, Tưởng Hồng Cương và Hạng Thành đánh nhau rất găng, những hành động liên tiếp gần đây của Hạng Thành đều là nhằm vào hắn.

Trương Dương nói: "Trên làm dưới theo, xem ra Tân Hải chúng tôi cũng phải chỉnh đốn trật tự xã hội một chút, hưởng ửng đại thế của thị lý. "

Tưởng Hồng Cương nói: "Lão đệ, lần điều chỉnh này đối với anh mà nói là một cơ hội, đừng nói tôi không nhắc anh, nếu anh không chủ động tích cực một chút thì chỉ sợ... " Những lời tiếp theo Tưởng Hồng Cương không nói nốt, để lại cho Trương Dương tự mình thể hội, hắn muốn chế tạo cảm giác có nguy cơ.

Trương Dương nói: "Bí thư Tưởng, tôi hiện tại lấy đâu ra có thời gian để nghĩ tới chuyện này, chỉ cần là Tân Hải tôi cũng đủ để tôi tối tăm mặt mũi rồi. " Trương Dương không phải là bo bo giữ mình, càng không phải là sợ chuyện, nhưng bảo hắn vì Tưởng Hồng Cương mà gia nhập vào cuộc đấy tranh với Hạng Thành, Trương đại quan nhân không có tâm tình đó, cảnh Tưởng Hồng Cương ở trụ sở tỉnh ủy đã lưu lại cho Trương Dương ấn tượng rất sâu, Tưởng Hồng Cương là một người làm quan chứ tuyệt đối không phải là một người làm việc, Tưởng Hồng Cương muốn lợi dụng hắn để đi lên vị trí bí thư thị ủy Bắc Cảng, nhưng trong mắt Trương Dương thì Bắc Cảng chỉ là một trạm dừng chân ngắn trong con đường nhân sinh rất dài của hắn, hắn không thể dựng chân mãi ở đây được. Nếu giúp đỡ người khác an bài vị trí trạm trưởng, để Tống Hoài Minh biết hắn tham gia vào loại đấu tranh chính trị không có ý nghĩa này, khẳng định sẽ trách cứ hắn ăn ơm nhà vác tù và hàng tổng.

Lần này khi tới Đông Giang, Tống Hoài Minh đã đặc biệt dặn dò hắn, phải xử lý tốt chuyện của Tân Hải, chuyên tâm xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu.

Trương Dương sở dĩ biểu hiện ra thái độ tiêu cực như vậy còn có một nguyên nhân, hắn không thích bị người khác lợi dụng. Ý đồ muốn mượn thế của Tống Hoài Minh của Tưởng Hồng Cương rất rõ ràng, hiện tại quan hệ của Tưởng Hồng Cương và Hạng Thành đã tới mức xấu nhất, hắn muốn thông qua chuyện thường ủy này để làm mồi. Dẫn Trương Dương đứng ở trên một mặt trận thống nhất với hắn, cùng đối phó Hạng Thành.

Tưởng Hồng Cương rõ ràng đã đến tới lúc bệnh gấp đi loạn tìm thầy thuốc, hắn đã ước đoán sai sức hấp dẫn của thường ủy thành phố Bắc Cảng đối với Trương Dương. Cũng xem thường giác ngộ chính trị của Trương đại quan nhân hiện giờ, nghe thấy Trương Dương uyển chuyển cự tuyệt hắn, Tưởng Hồng Cương cảm thấy da mặt nóng lên, hắn ý thức được ý đồ của mình đã bị Trương Dương nhìn thấu. Thân là một lãnh đạo thượng cấp lại hạ mình di giá, không ngờ còn cầu xin một cấp dưới trẻ tuổi giúp đỡ, Tưởng Hồng Cương thật sự là không nghĩ ra biện pháp khác, sau khi bị Trương Dương cự tuyệt, Tưởng Hồng Cương cảm thấy nản lòng xấu hổ, hắn tự nghĩ đôi với Trương Dương không tệ, nhưng khi mình cần giúp đỡ nhất thì thằng ôn này không ngờ lại không chút lưu tình cự tuyệt hắn, trên quan trường quả nhiên không có bất kỳ nhân tình nào mà nói.

Trên mặt Tưởng Hồng Cương vẫn mỉm cười, có điều nụ cười của hắn rõ ràng có chút cứng ngắc: "Cũng đúng, ha ha, công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu quả thực đã rất bận rồi. "

*****

Trương Dương nếu không muốn đứng trên một mặt trận thống nhất với hắn. Tưởng Hồng Cương tất nhiên cũng không cần thiết phải ở lại, lúc này hắn mới ý thức được mình đến tìm Trương Dương căn bản chính là một sai lầm. Hắn nhìn đồng hồ nói: "Hỏng rồi, tôi buổi tối còn có một cuộc hẹn quan trọng, suýt nữa thì quên. "

Trương Dương có chút đồng tình nhìn Tưởng Hồng Cương, không phải hắn không nghĩ tới tình cảm, mà là chuyện này hắn thật sự không có lý do để nhúng vào. Trương Dương cũng không giữ Tưởng Hồng Cương lại. Rất khách khí tiễn Tưởng Hồng Cương ra ngoài, Tưởng Hồng Cương vội vàng lên ô tô, phất phất tay với Trương Dương, thậm chí không nghe rõ Trương Dương ở phía sau dặn dò hắn phải lái xe cẩn thận.

Trương Dương lắc đầu bất đắc dĩ, đang chuẩn bị về khách sạn thu thập đồ thì nghe thấy phía sau có người gọi hắn. Trương Dương xoay người nhìn lại thì liền thấy Thường Hải Thiên, Kiều Mộng Viện, Trình Nhuận Sinh, Duval cùng nhau đi tới.

Trương Dương cười nói: "Khéo vậy? Mọi người cũng tới đây ăn cơm à?"

Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: "Đàm luận vấn đề xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu với hai vị lão sư ngay cả thời gian cũng quên mất, giờ mới nhớ tới ăn cơm. "

Thường Hải Thiên nói: "Vận khí của tôi thật tốt, nếu gặp bí thư Trương, bữa cơm này không phải trả tiền rồi. "

Trương đại quan nhân rất hào phóng gật đầu: "Được, tôi mời!" Hắn mời mấy người vào trong phòng, Tưởng Hồng Cương đến cũng vội mà đi cũng vội, đồ ăn mà Trương Dương gọi cũng chưa đụng tới, Trương Dương gọi nhân viên phục vụ, bỏ hết đồ ăn đã động tới đi, gọi mấy món khác.

Giáo thụ Trình Nhuận Sinh cười nói: "Đơn giản chút, chúng ta tùy tiện ăn chút gì đó rồi về. "

Trương Dương nói: "Thế sao được, giáo thụ Trình và giáo thụ Đỗ dốc hết tâm huyết vì xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, càng vất vả công lao càng lớn, hôm nay cứ để tôi đãi, tôi phải kính các anh mấy chén. "

Duval nói: "Rượu Trung Quốc nặng lắm, tôi uống không quen, cho chai bia đi. "

Kiều Mộng Viện nói: "Ăn hải sản mà uống, anh không sợ đau bụng à?"

Thường Hải Thiên cười nói: "Kệ hắn, dù sao cho dù bị đau bụng cũng có người chữa hộ. " Gã sở dĩ nói như vậy là vì bệnh phong thấp của phụ thân cũng chính là Trương Dương chữa khỏi. Có điều Duval nghe Kiều Mộng Viện nói như vậy thì cũng hơi sợ, hắn gọi một chai Càn Hồng.

Trương Dương bảo người lấy một chai Càn Hồng, Kiều Mộng Viện cầm chai Mao Đài trên bàn rót cho bọn họ.

Thường Hải Thiên nói: "Bí thư Trương, vừa rồi chiêu đãi vị lãnh đạo nào vậy?"

Kiều Mộng Viện nói: "Anh biết là biết là lãnh đạo, nói không chừng là một vị cô nương xinh đẹp nào đó ý chứ?"

Đi theo bật cười ha ha.

Trương Dương nói: "Lão Đỗ à lão Đỗ, anh cười cái gì?"

Duval nói: "Tiểu thư rất hiểu anh?"

Trương Dương nói: "Tôi là loại người này ư? Các anh bận công tác, tôi cũng bận công tác, các anh sau khi làm việc thì có thể thoải mái ăn cơm, tôi ngay cả khi ăn cơm cũng phải bàn chuyện công việc, vừa rồi một vị lãnh đạo thành phố tới, hắn vừa đi thì các anh cũng tới. " Trương Dương cầm chén rượu lên nói: "Nào, chúng ta đừng nói chuyện công tác nữa, khó khăn lắm mới được gặp nhau, cạn chén nào, làm một ly, không chỉ để biểu đạt kính ý của tôi tới mọi người, mà còn cám ơn các vị sự ủng hộ của các vị đối với tôi trước nay. "

Kiều Mộng Viện trêu: "Đúng là bí thư thị ủy, nói chuyện cũng rất khác trước kia, anh nói như vậy, chúng tôi cho dù là không muốn ủng hộ thì cũng phải xuất lực. "

Mọi người đều bật cười.

Trương Dương rất vui sướng khi nhìn thấy Kiều Mộng Viện đã vui vẻ hơn, xem ra chỉ có đầu nhập vào trong công tác mới có thể mau chóng giúp cô ta thoát khỏi tình tự ưu thương, mình mời cô ta tới Tân Hải công tác không nghi ngờ gì nữa là rất chính xác.

Trình Nhuận Sinh nói: "Thị lý đã cắt tất cả góc Thương Gia cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu, điều này giúp chúng ta có thể tiến hành quy hoạch khoa học hơn, gần đây tôi đang bổ sung quy hoạch đã hoàn thiện trước khi, tôi và Duval đều cho rằng khu vực góc Thương Gia mà thị lý cắt cho nên lấy du lịch sinh thái làm chủ, xây một lá phổi xanh giữa Bắc Cảng và Tân Hải.

Duval nói: " trong lý niệm thiết kế hiện đại thì giữa địa vực không nên phân rõ ranh giới, dùng khu vực này vào du lịch sinh thái có thể hình thành một nơi quá độ tự nhiên giữa hai thành thị, khu du lịch có thể hình thành tiêu điểm trung tâm thành thị hai tòa thành thị, tụ mọi người lại, rất có lợi để nhanh chóng đề thăng nhân khí của khu bảo lưu thuế nhập khẩu. "

Trương đại quan nhân gật đầu cười nói: "Lão Đỗ à, tiếng Trung của anh thật sự là càng lúc càng giỏi, nếu không nhìn mặt anh thì cơ hồ không thể nghe ra anh là người ngoại quốc. "

Duval nói: "Tôi đã coi mình trở thành người Trung Quốc rồi, anh đừng quên, tôi còn là thị dân vinh dự của thành phố Nam Tích đấy. "

Trương đại quan nhân nói: "Tôi suýt nữa thì quên, lão Đỗ à, chờ khu bảo lưu thuế nhập khẩu của Tân Hải xây xong rồi, tôi sẽ lại phát cho anh một huy chương thị dân vinh dự của thành phố Tân Hải. "

Duval cười nói: "Anh đừng lừa tôi, cái này không làm được đâu, Trung Quốc các anh không cho phép hai quốc tịch. "

Mấy người đồng thời bật cười, Thường Hải Thiên nói: "Bí thư Trương, anh thực sự nên thưởng cho Duval, hắn đã lập được công lao hãn mã cho xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu của chúng ta đó. "

Trương Dương nói: "Tôi thật sự rất thích đồng chí tốt như Duval, nếu anh là người Trung Quốc thì tôi đã sớm phát triển anh vào đảng, chỉ bằng vào tinh thần chuyên nghiệp mà anh biểu hiện ra đã đủ rồi, cái này gọi là gì nhỉ?"

Kiều Mộng Viện tiếp lời nói: "Không lợi mình chỉ lợi người!"

Trương đại quan nhân gật đầu thật mạnh: "Lão Đỗ à, một người ngoại quốc như anh mà không hề có động cơ lợi mình, coi sự nghiệp xây dựng xã hội chủ nghĩa của nhân dân Trung Quốc thành sự nghiệp của mình, đây là tinh thần gì ý nhỉ... ?"

Kiều Mộng Viện nhắc nhở hắn: "Tinh thần Chủ nghĩa quốc tế. "

"Đúng vậy! Đây là tinh thần chủ nghĩa quốc tế, đây là tinh thần của đảng, mỗi một đảng viên một người Trung Quốc đều phải học tập loại tinh thần này, đồng chí Duval là người có trách nhiệm đến cực đoan đối với công tác, có lòng nhiệt tình cực đoan đối với đồng chí và đối với nhân dân, chỉ cần chúng ta có tinh thần này... " Trương đại quan nhân cũng không thuộc Mao tuyển cho lắm.

Kiều Mộng Viện cười nói: "Chính là một người cao thượng, một người thuần túy, một người có đảm đương, một người thoát ly khỏi những sở thích cấp thấp, một người có ích cho nhân dân. "

Duval bị hai người bọn họ nói cho ngây ra, hơn nửa ngày mới phun ra được một câu: "Đây là phu xướng phụ tùy mà người Trung Quốc các anh thường nói phải không, hai người các anh phối hợp cũng thật ăn ý quá. "

Câu này khiến Kiều Mộng Viện xấu hổ đến đỏ mặt, cô ta chỉ cảm thấy vui nên mới phối hợp vói Trương Dương, nhưng lời nói của Duval thực sự là không có suy nghĩ.

Trương đại quan nhân thì không cảm thấy có gì xấu hổ cả, hắn cho Duval một câu định luận: "Tôi còn chưa nói xong mà, lão Đỗ thật sự là người sinh vĩ đại, chết quang vinh!"

Duval đảo mắt, Thường Hải Thiên và Trình Nhuận Sinh ở bên cạnh cũng sắp cười tới vỡ cả bụng rồi, Duval nghiêm trang nói: "Những lời này tôi thích, tôi quyết định, chờ tôi sau này đi gặp thượng đế rồi, sẽ dùng câu này làm mộ chí. "

Trương đại quan nhân nhếch miệng cười nói: "Anh dùng cũng không sao, có điều sẽ vi phạm bản quyền trí tuệ. "

Duval nói: "Những câu này là ai nói?"

Kiều Mộng Viện nói: "Chủ tịch Mao nói!"

Duval nói: "Lời nói của chủ tịch Mao thì tôi đương nhiên có thể dùng!"

Trương đại quan nhân nói: "Nhưng lão nhân gia không phải viết cho anh?"

Duval nói: "Vậy viết cho ai?"

"Lưu Hồ Lan!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1276)