Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1057

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1057: Lão gia
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

muốn lăn lộn tiếp ở trong quan trường thì không thể vĩnh viễn nói thật, cho dù là người chính trực như Cung Kì Vĩ, cũng không thể nói ra hết suy nghĩ trong lòng, cảm nhận được sự nhiệt tình của các đồng chí ư? Từ sau khi hắn đến đây, trừ Mạnh Hiến Chí và Đường Quốc Tường ra thì không thấy ai khác, nhiệt tình thì lại càng không cần phải nói. Mạnh Hiến Chí cũng không có ý dẫn kiến hắn với các đồng chí khác, Hạng Thành bảo hắn trực tiếp tham gia cuộc họp thường ủy, ý là muốn coi cuộc họp thường ủy trở thành hội gặp mặt.

Lúc này Mạnh Hiến Chí cũng đến, y và Đường Quốc Tường cùng nhau tới đẫn Cung Kì Vĩ đến phòng họp.

Khi Bọn họ tới, các thường ủy khác đều đã đến, Cung Kì Vĩ thấy giờ mới là mười giờ kém năm, cũng chính là nói những người này cơ hồ đồng thời đến trước, ít nhất cũng tới sớm chừng mười phút, bọn họ tới sớm tuyệt không phải là vì lịch sự với hắn, mà là có mục đích khác.

Cung Kì Vĩ vừa mới đi vào phòng họp thì Hạng Thành đã vỗ tay đầu tiên, y mỉm cười nói: "Chúng ta hoan nghênh đồng chí Kì Vĩ nào!"

Các thường ủy cùng vỗ tay, Cung Kì Vĩ mỉm cười, hắn cười nói: "Cám ơn mọi người, cám ơn mọi người!"

Cung Kì Vĩ ngồi xuống bên tay phải Hạng Thành, vị trí này trước đây thuộc về Tưởng Hồng Cương.

Hạng Thành mỉm cười nói: "Vị này chính là đồng chí Cung Kì Vĩ, phó bí thư thị ủy mới tới của chúng ta, tôi nghĩ tôi không cần phải giới thiệu với mọi người, đồng chí Kì Vĩ, tôi giới thiệu một chút các thành viên thường ủy với anh. "

Cung Kì Vĩ cười nói: "Bí thư Hạng, tôi đều biết cả rồi, thế này đi, để tự tôi. " Hắn đứng lên, bắt đầu bắt tay từ Cung Hoàn Sơn, trong thường ủy hơn phân nửa Cung Kì Vĩ đều đã gặp, nhưng cũng có người hắn chưa từng gặp mặt, ví dụ như bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành, nếu nói Hoàng Bộ Thành thì hiện tại y là người uất nhất, Hoàng Bộ Thành không muốn thấy Cung Kì Vĩ, y khó khăn lắm mới thống nhất chiến tuyến được với Tưởng Hồng Cương. Không ngờ Tưởng Hồng Cương chưa gì đã ngã. Như vậy Hoàng Bộ Thành ở trong thường ủy càng trở nên cô độc hơn, gần đây trên cuộc họp thường ủy, Hạng Thành còn suốt ngày trừng mắt quát y, Hoàng Bộ Thành thực sự rất buồn bực.

Cung Kì Vĩ tuy rằng chưa từng gặp Hoàng Bộ Thành, vẫn có thể chuẩn xác gọi tên y, Cung Kì Vĩ sau khi bắt tay với các thường ủy hắn thì trở lại vị trí của mình rồi ngồi xuống.

Hạng Thành cười nói: "Đồng chí Kì Vĩ trước khi đến Bắc Cảng chắc đã phí không ít tâm tư, không ngờ tên của mỗi thường ủy chúng tôi đều gọi ra được. " Thật ra cái này cũng không có gì ngạc nhiên, muốn tới Bắc Cảng công tác, đương nhiên phải biết đám thổ địa gia ở đây.

Cung Kì Vĩ cười nói: "Từ lúc biết sắp tới công tác Bắc Cảng, tôi đã liền bắt đầu xem tin tức về Bắc Cảng, ánh sáng của mọi người đều rất chói lòa. " Câu này khiến tất cả mọi người đều bật cười.

Cung Hoàn Sơn tuy rằng cũng cười, nhưng nụ cười vô cùng gượng gạo, hắn quan sát kỹ đối thủ mới tới của mình, trong lòng cảm thấy một loại áp lực vô hình. Trước đây hắn ít nhất của hiểu rõ Tưởng Hồng Cương, cho rằng vẫn có nắm chắc chiến thắng Tưởng Hồng Cương, nhưng lần này lại hoàn toàn khác. Cung Kì Vĩ rõ ràng là kẻ đến thì không thiện. Hơn nữa phiền toái nhất là. Hắn là bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh tự mình điểm tướng, nói cách khác Tống Hoài Minh khẳng định vô cùng thưởng thức hắn. Trong lòng Tống Hoài Minh giá trị của Cung Kì Vĩ là hơn hẳn mình, nói một cách khác, mình trong cạnh tranh với Cung Kì Vĩ đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Cung Hoàn Sơn hiện tại thậm chí có chút hối hận, Tưởng Hồng Cương bị đá ra khỏi cuộc có chút quá sớm, một con ác lang vừa đi thì một con mãnh hổ lại tới, mạng mình đúng là xui tới cực điểm.

Hạng Thành nói: "Đồng chí Kì Vĩ trước khi đến Bắc Cảng, là phó thị trưởng thường vụ Nam Tích, chủ trì công tác cảng Nước Sâu, giành được thành tích khiến toàn tỉnh chú ý, năng lực và sự quyết đoán của anh cũng được mọi người công nhận. "

Cung Kì Vĩ khiêm tốn nói: "Bí thư Hạng quá khen, thật ra tôi ở trong công tác cũng tồn tại rất nhiều thiếu xót, lần này đến Bắc Cảng là mang mục đích học tập các vị. "

Hạng Thành cười nói: "Anh khiêm tốn rồi, sự phát triển của Nam Tích trong mấy năm nay là đứng đầu Bình Hải, là tấm gương mà các huynh đệ thành thị phải học tập, hy vọng anh lần này tới đây sẽ mang đến suy nghĩ mới, phương pháp quản lý mới, tạo ra một làn gió mới cho Bắc Cảng. "

Cung Kì Vĩ cười nói: "Những lời này của Bí thư Hạng khiến tôi cảm thấy áp lực, nhưng tôi tin rằng, áp lực càng lớn thì động lực càng lớn, tuy rằng năng lực cá nhân của tôi hữu hạn, nhưng tôi sẽ hóa áp lực thành động lực, dùng toàn bộ lòng nhiệt tình của tôi vào trong công tác tương lai của Bắc Cảng, bí thư Hạng hy vọng tôi sẽ mang đến một làn gió mới cho Bắc Cảng thì tôi có thể hứa rằng, trong lúc tôi công tác ở Bắc Cảng, tôi sẽ tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của một đảng viên, sẽ thanh chính liêm minh, đại công vô tư!"

Lời nói của Cung Kì Vĩ đã dẫn tới một tràng tiếng vỗ tay.

Cung Hoàn Sơn lạnh lùng nhìn biểu hiện của Cung Kì Vĩ, thật ra mỗi quan viên khi mới thượng nhiệm đều sẽ nói như vậy, Cung Kì Vĩ cũng chẳng có gì hay, nói hay đến mấy cũng chẳng bằng làm. Cung Hoàn Sơn mỉm cười nói: "Lời nói của đồng chí đồng chí tôi rất dồng ý, thật ra đám người chúng ta cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của đảng viên, thanh chính liêm minh, đại công vô tư là tố chất cơ bản nhất mà một quan viên nên có, tôi hy vọng tất cả chúng ta cũng phải nói được thì làm được. " Những lời này của Cung Hoàn Sơn tràn ngập ý tứ nhằm vào Cung Kì Vĩ.

Hạng Thành nghe thấy hắn nói như vậy thì không khỏi nhíu mày, lòng dạ của Cung Hoàn Sơn là một vấn đề, bất kể Cung Kì Vĩ tạo thành uy hiếp như thế nào đối với hắn thì hắn cũng phải hiểu đạo lý tiên lễ hậu binh.

Cung Kì Vĩ cười cười để cho qua những lời của Cung Hoàn Sơn: "Thị trưởng Cung nói đúng, nói được không bằng làm được. "

Hạng Thành cười nói: "Nghe thấy các anh nói như vậy tôi cũng rất vui mừng, chính là có những cán bộ yêu cầu bản thân nghiêm khắc như các anh tôi mới yên tâm về hưu, Bắc Cảng trong tương lai thế nào thì phải trông vào các anh rồi. " Lời nói của Hạng Thành rất mơ hồ, cũng rất dối trá.

Sau khi hội nghị kế thúc, Cung Kì Vĩ đi theo Hạng Thành tới văn phòng của y, Hạng Thành mỉm cười mời Cung Kì Vĩ ngồi xuống sô pha, bảo thư ký đi pha trà, nói: "Đồng chí Kì Vĩ, tôi nghĩ anh cuối tuần mới tới, không ngờ động tác của anh thần tốc như vậy. "

Cung Kì Vĩ cười nói: "Tôi sợ chậm trễ công tác. "

Hạng Thành gật đầu nói: "Bắc Cảng gần đây gặp rất nhiều chuyện, đám người chúng tôi rất bận rộn, anh biết đấy, Tưởng Hồng Cương đồng chí có một số vấn đề, hiện tại công tác mà hắn phân quản đều đặt ở trên người tôi, tôi thật sự là không có sức phân thân!"

Cung Kì Vĩ nói: "Bí thư Hạng có công tác gì cứ phân phó cho tôi đi làm, tôi cũng muốn mau chóng đầu nhập vào trong công tác. "

Hạng Thành nói: "Đồng chí Tưởng Hồng Cương trước đây được phân quản xây dựng đảng, quản lý các đòan, lịch sử Đảng, trường đảng; còn kiêm quản công tác kinh tế mở cửa; liên hệ công tác đại biểu nhân dâ và hội nghị hiệp thương chính trị. Anh vừa tới, đối với tình huống của Bắc Cảng vẫn chưa quen thuộc lắm, cho nên tôi không thể đặt tất cả trọng trách lên người anh được, thế này đi, anh trước tiên phụ trách mặt trận thống nhất, lịch sử Đảng, trường đảng, về phần phương diện kinh tế thì tôi muốn giao chuyện của khu bảo lưu thuế nhập khẩu cho anh phụ trách, dù sao anh ở Nam Tích cũng xuất thân từ làm khai phá, có kinh nghiệm rồi. "

Cung Kì Vĩ lập tức cảm nhận được sự già dơ và giảo hoạt của Hạng Thành, giao tất cả công tác có cũng được mà không có cũng không sao cho mình, nghe thì rất nhiều đấy, nhưng thứ thực sự có tính thực tế trong đó chỉ có khu bảo lưu thuế nhập khẩu, khu bảo lưu thuế nhập khẩu lại là của Tân Hải, Hạng Thành bảo mình làm, khẳng định là không có hảo ý. Cung Kì Vĩ cười nói: "Bí thư Hạng, nhiều như vậy tôi cũng không làm được, công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu hay là giao cho cán bộ trẻ tuổi của Tân Hải làm đi, tôi vừa mới bắt đầu công tác vẫn lấy làm quan là chính thôi. "

Hạng Thành vừa nghe vậy thì biết Cung Kì Vĩ đã nhìn thấu mục đích của mình, y cười nói: "Anh trẻ trung khoẻ mạnh, gánh vác nhiều công tác một chút thì cũng có sau? Về sau tôi sẽ dần dần giao thêm trọng trách cho anh, tôi già rồi, tinh lực không bằng trước, công tác lãnh đạo của Bắc Cảng về sau hoàn toàn dựa vào các anh. " Những lời này của Hạng Thành là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Cung Kì Vĩ mỉm cười nói: "Mỗi người đều có ngày phải già đi, nhưng chỉ cần chúng ta còn ở trên cương vị công tác một ngày thì phải toàn tâm toàn ý công tác vì đảng và cho nhân dân, điểm này chính điều mà tôi phải học tập bí thư Hạng. "

Những lời này tuy rằng khiến Hạng Thành rất không thoải mái, nhưng y lại không tìm thấy chỗ nào để phản bác, Cung Kì Vĩ này quả nhiên là không đơn giản, Hạng Thành mỉm cười nói: "Đồng chí Kì Vĩ, anh trước tiên làm quen một chút với hoàn cảnh công tác đi, tối nay tôi sẽ sai người tổ chức một yến hội hoan nghênh ở chính phủ nhất chiêu, thuận tiện giới thiệu các uỷ viên thị ủy cho anh biết. "

Cung Kì Vĩ cười nói: "Được!"

*****

Trương đại quan nhân cũng nhận được thông tri của thị lý, bảo hắn tối hôm đó tới thị lý tham gia yến hội hoan nghênh này, Trương đại quan nhân không thích loại mở tiệc chiêu đãi có tính công vụ này, cho dù đối tượng được mở tiệc chiêu đãi là Cung Kì Vĩ, hắn cũng không muốn đi, liền từ chối bảo mình tối hôm đó còn phải tiếp đãi một nhà đầu tư quan trọng.

Phó Trường Chinh gõ cửa bước vào, vẻ mặt của hắn lộ ra vẻ kỳ quái hướng nói với Trương Dương: "Bí thư Trương, có người tìm ngài. "

Trương Dương nói: "Ai thế?"

Phó Trường Chinh nói: "Hắn nói là chú ruột của ngài. "

Trương đại quan nhân ngây ra một thoáng, lập tức nghĩ tới thôn Tiểu Thạch Oa, kể ra xưng là chú ruột của mình thì cũng chỉ có mấy vị này, có điều cho dù là bọn họ thì cũng chỉ là chú họ, không phải là chú ruột. Trương Dương nói: "Hắn tên là gì?"

Phó Trường Chinh nói: "Trương Chiến Bị!" Trương đại quan nhân gật đầu nói: "Mời hắn vào!" Trương Chiến Bị là con trai của lão gia tử Trương Sĩ Hồng, Trương Dương nên gọi hắn là chú tám.

Không bao lâu sau Phó Trường Chinh dẫn Trương Chiến Bị bước vào, Trương Chiến Bị khi ở thôn Tiểu Thạch Oa biết đứa cháu này làm quan ở Tân Hải, nhưng hắn không biết Trương Dương không ngờ lại là quan lớn như vậy, khi đi vào văn phòng của bí thư thị ủy thì bắp chân cũng run run, Trương Chiến Bị trên người mặc quân phục, hạ thân mặc quần lam, chân đi giày giải phóng dính đầy bùn. Bình thường ăn mặc kiểu này thì không thể nào nghênh ngang đi vào văn phòng của bí thư thị ủy được, tới cửa văn phòng, Trương Chiến Bị ngừng lại, cởi giày ra.

Trương Dương đã ra cửa đón, vừa hay nhìn thấy cảnh hắn cởi giày, không khỏi cười nói: "Chú tám, chú làm cái gì vậy?"

Trương Chiến Bị vẻ mặt đỏ bừng, tràn ngập quẫn bách nói: "Giày bẩn, à... Bí thư Trương... "

Trương Dương nói: "Chú tám, chú muốn cháu tổn thọ à? Gọi cháu là Trương Dương thôi, cháu là cháu chú, chú khách sáo với cháu như vậy làm gì? Đi giày vào đi, bẩn thì cháu sai người cọ. "

Trương Chiến Bị ừ dạ một tiếng, lúc này mới dè dặt đi lại giày giải phóng vào, cọ cọ vài cái ở thềm cửa mới đi vào văn phòng của Trương Dương

Trương Dương mời Trương Chiến Bị ngồi xuống, bảo Phó Trường Chinh đi pha trà.

Trương Chiến Bị ngồi trên sô pha trông rất là co quắp, một lát sau mới nhớ tới gì đó, từ trong túi lấy ra một hộp Thạch Lâm, đây là thuốc mà hắn cho rằng là đủ ngon để lấy ra rồi, run run rẩy rẩy muốn đưa cho Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Chú Tám, cháu không hút thuốc lá. " Hắn tới cầm một hộp Trung Hoa được cho Trương Chiến Bị.

Trương Chiến Bị chân tay luống cuống nói: "Trương... Trương Dương... Tôi sao có thể nhận thuốc của cậu... "

Trương Dương cười nói: "Khách khí làm gì." Hắn nhìn ra Trương Chiến Bị đang khẩn trương, rút ra một điếu thuốc rồi châm cho Trương Chiến Bị, hút thuốc tuy rằng có hại đối với sức khỏe, nhưng để làm dịu tình tự đang căng thẳng thì vẫn có tác dụng nhất định.

Trương Chiến Bị cầm thuốc, quả nhiên trấn định hơn rất nhiều, hắn cười nói: "Trương Dương, tôi thật không nghĩ tới, thật không nghĩ tới cậu không ngờ là quan lớn như vậy, văn phòng lớn như vậy, lợi hại, lợi hại, lão Trương gia chúng ta cuối cùng cũng có một quan lớn, đúng là tổ tiên phù hộ. "

Trương Dương cười nói: "Chú Tám, cháu thì có tính là quan lớn gì đâu, chỉ là cán bộ cấp ban huyện thôi. "

Trương Chiến Bị nói: "Đương nhiên là quan lớn rồi, bí thư huyện ủy huyện Tây Sơn còn không lớn bằng cậu, hắn là bí thư huyện ủy, cậu là bí thư thị ủy, tôi đã gặp một lần rồi, hắn đến Lô Gia Lương thị sát trông uy phong lắm, các trưởng xã của chúng ta đi theo sau cười bồi, nói năng khép năng như cháu hắn vậy, nhưng khi bí thư chi bộ thôn của chúng ta nhìn thấy trưởng xã, cũng lại giống như cháu chắt, đừng nhìn bí thư chi bộ ở trước mặt trưởng xã thì như cháu chắt, nhưng ở trước mặt chúng ta thì lúc nào cũng thẳng lưng ưỡn bụng, bộ dạng khệnh khạng đấy. "

Trương Dương bật cười ha ha, Trương Chiến Bị nói năng rất thoải mái.

Trương Chiến Bị có chút xấu hổ cười nói: "Trương Dương. cậu đừng cười, chú cậu là người trong núi ra, không có văn hóa gì cả, nói chuyện không biết nặng nhẹ. "

Trương Dương nói: "Rất tốt mà, người trong nhà, nói chuyện việc gì phải để ý, cứ nghĩ sao nói vậy là được rồi. "

Lúc này Thường Hải Thiên gọi điện thoại tới, nhắc tới chuyện đấu thầu công khai ngày mai, Trương Dương nói: "Các anh cứ xem mà làm. Nếu đã giao cho các anh thì tôi sẽ tín nhiệm các anh. "

Trương Chiến Bị ở bên cạnh nhìn bộ dạng chỉ huy của Trương Dương, trong lòng lại bội phục đứa cháu này thêm vài phần. Chờ Trương Dương buông điện thoại, Trương Chiến Bị nói: "Trương Dương, tôi thấy cậu hình như rất bận, thôi tôi đi trước đây. "

Trương Dương nói: "Chú tám, chú từ xa tới Tân Hải, ngay cả cơm cũng không ăn mà đã đi rồi ư. " Hắn nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ tan tầm rồi, bảo Trương Chiến Bị chờ một chút rồi bảo Phó Trường Chinh đi tìm Chu Sơn Hổ đến.

Trương Dương nói với Trương Chiến Bị: "Chút tám, chúng ta tối nay ăn ở nhà khách thị ủy nhé, buổi tối cháu sẽ an bài chú ở đó. "

Trương Chiến Bị nói: "Thôi, cậu bận rộn như vậy tôi sao không biết xấu hổ mà làm phiền cậu. " hắn là người rất thật thà.

Trương Dương nói: "Không được phép nói không, nếu để người trong nhà biết chú tới chỗ cháu mà ngay cả một ngụm rượu cũng không uống đã đi rồi thì ai còn coi cháu là người nhà nữa, đi, chúng ta đi ăn cơm, vừa uống rượu vừa nói chuyện. "

Trương Chiến Bị khá kích động. Hắn có chút thụ sủng nhược kinh, hơn hai mươi năm trước hắn cũng không biết một đứa cháu như vậy, không ngờ nam đinh duy nhất của Trương gia duy nhất lại có tiền đồ như vậy.

Khi Chu Sơn Hổ chạy đến nhà khách thị ủy thì Trương Dương và Trương Chiến Bị đều đã đến, Trương Chiến Bị nhìn thấy Chu Sơn Hổ thì vui vẻ nói: "Hổ tử!"

Chu Sơn Hổ cười ha ha cầm tay Trương Chiến Bị: "Chú Chiến Bị, chú sao lại đến đây?" Chu Sơn Hổ không biết Trương Dương đã nhận tổ quy tông. Hắn có chút kinh ngạc nói: "Chú cũng biết bí thư Trương à?"

Trương Dương nói: "Hắn là chú tám của tôi, cậu nói xem chúng tôi có quen nhau không?"

Chu Sơn Hổ nói: "Bí thư Trương, ngài và tôi là đồng hương ư, sao tôi không biết nhỉ?"

Trương Dương cười nói: "Chuyện mà cậu không biết còn nhiều lắm, buổi tối có việc gì không?"

Chu Sơn Hổ nói: "Vốn có hẹn với Hi Đình đi xem phim, nhưng chú Chiến Bị tới rồi, tôi không đi nữa, tiếp chú ấy uống rượu. "

Trương Dương nói: "Nói một tiếng với Hi Đình, cô ta nếu nguyện ý thì cùng nhau đi ăn cơm đi. "

Chu Sơn Hổ vâng dạ rồi đi gọi điện thoại.

Phó Trường Chinh đã an bài xong rượu và thức ăn, hắn nhỏ giọng nói một câu vào tai Trương Dương, là phó chủ nhiệm ban chiêu thương Kiều Mộng Viện đang ăn cơm ở bên ngoài.

Trương Dương đi ra ngoài, tới đại sảnh quả nhiên nhìn thấy Kiều Mộng Viện đang ngồi ở phía trước cửa sổ ăn cơm. Trong khoảng thời gian này Kiều Mộng Viện vẫn luôn ở nhà khách thị ủy, bình thường đều ăn cơm ở ngay nhà ăn tại đây.

Nhìn thấy Trương Dương, Kiều Mộng Viện cười: "Có nghiệp vụ à?"

Trương Dương nói: "Sao ăn cơm một mình mà không gọi tôi?"

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi quen ăn một mình rồi!"

Trương Dương nói: "Đi, phòng một. "

Kiều Mộng Viện lắc đầu: "Thôi, tôi cơm nước xong còn phải về xét duyệt thư đấu thầu, ngày mai sẽ chính thức bắt đầu rồi. "

Trương Dương nói: "Đi đi, không có người ngoài đâu, là thân thích của nhà tôi, có phải là muốn tôi kéo cô đi không hả?"

Kiều Mộng Viện không lay chuyển được hắn, thở dài nói khẽ: "Tôi ngồi một lát thôi. "

Trương Dương gật đầu, dẫn Kiều Mộng Viện tới phòng, Kiều Mộng Viện nhận ra Trương Chiến Bị, lần trước giúp đưa di thể của mẹ ra khỏi thôn Tiểu Thạch Oa chính là Trương Chiến Bị chèo thuyền đưa bọn họ đi.

Trương Chiến Bị cũng nhớ rõ Kiều Mộng Viện, người trong núi chưa bao giờ gặp nữ hài tử xinh đẹp như vậy nên ấn tượng rất sâu, Trương Chiến Bị cho rằng Kiều Mộng Viện là bạn gái của Trương Dương, hắn cười ha ha, trong nhất thời không biết nói gì.

Trương Dương nói: "Hai người đã gặp nhau rồi nhỉ, Mộng Viện, đây là chú tám của tôi. "

Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: "Chào chú Trương!"

Trương Chiến Bị nói: "Đều là người trong nhà mà, ha ha, đúng là trai tài gái sắc, lần trước tôi đã nhìn ra hai người quả nhiên là một đôi. "

Kiều Mộng Viện bị Trương Chiến Bị nói cho mặt đỏ bừng, đang muốn giải thích thì lại nghe Trương Dương nói: "Chú tám anh chú thấy hai chúng cháu xứng đôi không?"

Trương Chiến Bị nói: "Xứng, xứng, là một đôi thiên tạo địa thiết. "

Kiều Mộng Viện biết Trương Chiến Bị hiểu lầm, nhưng nghe vào vẫn thấy rất vui sướng, cô ta nói khẽ: "Chú Trương, chúng cháu là bằng hữu bình thường thôi. "

Trương Chiến Bị cười nói: "Tôi biết, tôi biết!"

Nhìn vẻ mặt tươi cười của Trương Chiến Bị, Kiều Mộng Viện mặt càng đỏ hơn, Chu Sơn Hổ lúc này đã trở lại, đồ ăn cũng được bưng lên, Chu Sơn Hổ rót rượu cho mấy người, Trương Dương rất quan tâm bảo Chu Sơn Hổ đừng rót rượu cho Kiều Mộng Viện, cầm chén rượu lên nói: "Chú tám, hoan nghênh chú tới Tân Hải. "

Bọn họ chạm cốc, Trương Chiến Bị uống một hơi cạn sạch, hắn cảm khái nói: "Trương Dương, trước khi chú tám tới đây thật sự không biết cậu là quan lớn như vậy, trước khi tôi đến văn phòng cậu cũng không dám vào

" Vì sao?"

" Tôi sợ làm mất mặt cậu, tôi chỉ là một nông dân, sợ không với tới bí thư thị ủy như cậu. "

Trương Dương cười nói: "Sao lại nói vậy, chú tám, con người ta không phân cao thấp sang hèn, giữa chúng ta là huyết mạch tình thân, đó là sự thực, chú không muốn nhận đứa cháu này ư?"

*****

"Nhận chứ, nhất định phải nhận chứ. " Trương Chiến Bị sau khi uống vài chén rượu thì nói cũng nhiều hơn, cũng không mất tự nhiên như trước nữa, hắn cười nói: "Tôi lần này ra khỏi nhà, cha tôi bảo tôi mangtheo một túi đồ khô cho cậu, nhưng bảo vệ ở cửa không cho tôi mang đồ vào, tôi để ở chỗ họ, lát nữa cậu đừng quên lấy lại nữa. "

Trương Dương gật đầu nói: "Ông nội vẫn rất nhớ đến cháu. "

"Nhớ chứ, cả ngày nhắc tới cậu, muốn cậu giành thời gian về quê chơi. "

Trương Dương cười nói: "Nhất định rồi. "

Chu Sơn Hổ kính Trương Chiến Bị một chén rượu: "Chú Chiến Bị, chú là đi ngang qua đây hay là đặc biệt tới đây. "

Trương Chiến Bị nói: "Sao có thể đi ngang qua được? Đi thêm nữa về hướng đông là biển lớn, tôi lại không muốn tới Đông Hải long cung. "

Mấy người đều bật cười.

Trương Chiến Bị nói: "Tôi là đến làm công trình, trong thôn chúng ta lần này có hơn hai mươi người đi theo tôi, đều làm công trình ở khu bảo lưu thuế nhập khẩu. "

Trương Dương nói: "Chú tám, có chỗ nào cần cháu giúp không?"

Trương Chiến Bị lắc đầu nói: "Không, thực sự không cần, tôi chỉ làm công trình nhỏ thôi, cậu không cần phải giúp, khi tôi ra khỏi nhà, ông nội cậu đặc biệt dặn dò tôi không có chuyện gì thì đừng làm phiền cậu. "

Trương Dương nói: "Nếu có vấn đề thì cứ nói với cháu, ở Tân Hải cháu vẫn có thể giúp chú giải quyết một số vấn đề. "

Trương Chiến Bị nói: "Tôi biết, nhưng tôi có thể giải quyết được, hôm nay tới đây không phải nhờ cậu làm gì, chỉ là muốn gặp cậu thôi, lão Trương nhà chúng ta đến đời cậu thì chỉ có một nam đinh thôi. "

Kiều Mộng Viện dùng trà thay rượu kính hắn: "Chú Trương, cám ơn chú lần trước đã hỗ trợ. "

Trương Chiến Bị uống chút rượu vào, nói chuyện cũng tùy tiện hơn: "Ha ha, đều là người một nhà, cô là đối tượng của cháu trai tôi, sớm muộn gì cũng là người của lão Trương nhà chúng tôi, người một nhà khách khí cái. "

Kiều Mộng Viện xấu hổ đến mặt đỏ bừng, dư khóe mắt nhìn thấy Trương đại quan nhân đang toét miệng cười, cô ta không khỏi giận chó đánh mèo Trương Dương, ở dưới bàn nhấc chân đá Trương Dương một cái.

Chu Sơn Hổ chỉ coi như không nhìn thấy gì, cắm đầu ăn cơm.

Trương Dương nói: "Chú tám à, chú sống ở đâu?"

"Công trường có ký túc xá. "

Tối nay ở lại đây nhé?"

Trương Chiến Bị nói: "Không, lát nữa tôi sẽ về ký túc xá công trường, sáng sớm mai còn phải bắt đầu làm việc bắt đầu làm việc. " Hắn nghiện rượu không nhẹ, lại uống thêm một chén, nhìn Kiều Mộng Viện, hắn nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, lần trước người tạ thế là mẹ cô à?"

Kiều Mộng Viện gật đầu nói: "Vâng!"

Trương Chiến Bị nói: "Lúc ấy tôi không nhớ ra, sau khi cô đi rồi tôi mới nhớ ra, mẹ cô năm đó đã tới thôn Tiểu Thạch Oa của chúng tôi. "

Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: "Chú Trương, lúc ấy chú còn rất nhỏ mà sao nhớ rõ như vậy. "

Trương Chiến Bị nói: "Lúc ấy tôi mười hai tuổi rồi, phải nói là vì trong sơn thôn của chúng tôi chưa bao giờ có cô nương thành phố xinh đẹp như vậy tới, vả lại cô giống mẹ cô nên tôi nhớ rõ, khi bà ta đến thôn của chúng tôi, thôn chúng tôi rất oanh động, đều đi theo nhìn, vè sau nói là cô ta tới tìm thanh niên trí thức họ Tiêu. "

Kiều Mộng Viện nói: "Thanh niên trí thức họ Tiêu?"

" Tiêu Minh Hiên là cha cô à? Lúc ấy mẹ cô chính là đối tượng của hắn. "

Trương đại quan nhân muốn ngăn cản thì đã không còn kịp rồi, hắn thật sự là dở khóc dở cười, chuyện này hắn vẫn luôn giấu Kiều Mộng Viện, không ngờ ông chú tám này của mình uống chút rượu vào là nói ra hết.

Kiều Mộng Viện thông minh thế nào chứ, lúc này đã biết Trương Dương có rất nhiều chuyện giấu mình, mắt lườm Trương Dương, rõ ràng lộ ra vẻ bất mãn.

Trương đại quan nhân cười nói: "Chú tám, chú uống say rồi. "

Trương Chiến Bị nói: "Tôi không uống say, chút rượu này không quật ngã được tôi đâu, người của Trương gia chúng ta đều có tửu lượng tốt. "

Trương Dương cười cười, Kiều Mộng Viện nói: "Chú Trương, chú biết Tiêu Minh Hiên đó hiện giờ đang ở đâu không?"

Trương Chiến Bị lắc đầu: "Không biết, từ sau khi các thanh niên trí thức lục tục rời đi thì chỉ còn mỗi Trần Ái Quốc ở lại trong thôn, những người khác đều đã mất liên lạc, người ta đều là người thành phố, chẳng ai nhớ tới đám quê mùa chúng tôi cả. "

Trương Dương cười nói: "Chú tám, cháu thấy không nhất định là người ta không nhớ tới chú, chú ở trong lòng cũng bài xích người thành phố mà. "

Trương Chiến Bị nói: "Trước đây trước đây không tiếp xúc nhiều với người ta, rất nhiều người ấn tượng đều đã mơ hồ, chẳng ai nhớ được tôi cả. " Trương Chiến Bị lại uống thêm vài chén rượu, cảm giác ngà ngà say, trong đầu hắn vẫn tỉnh táo, sợ uống say thì thất thố liền đứng dậy cáo từ, Trương Dương bảo Chu Sơn Hổ tiễn hắn.

Kiều Mộng Viện và Trương Dương cùng nhau rời khỏi nhà ăn, nhìn Trương Chiến Bị đã đi xa, cô ta nói khẽ: "Chuyện này anh có biết hay không?"

Trương đại quan nhân biết rõ còn giả vờ hồ đồ: "Chuyện gì cơ?"

Kiều Mộng Viện nói: "Chuyện của Tiêu Minh Hiên?"

Trương Dương nói: "Tôi cũng mới nghe nói thôi, có điều chú tám này của tôi lúc ấy mới bao lớn, một đứa bé mà thôi, lời chú ấy khó tin được lắm. "

Kiều Mộng Viện nói: "Cũng đúng, luận tâm kế thì chú tám của anh khẳng định không bằng anh. "

Trương đại quan nhân nói: "Mộng Viện, tôi sao nghe lời này của ô có ý tứ châm chọc tôi nhỉ?"

Kiều Mộng Viện nói: "Anh là bí thư thị ủy, tôi chỉ là lính đánh thuê của anh. Tôi nào dám nói móc anh. " Cô ta có chút mệt mỏi nói: "Tôi trở về nghỉ ngơi đây. "

Trương Dương nói: "Còn sớm mà, tán gẫu với tôi một lát. "

"Tôi mệt mỏi rồi!" Kiều Mộng Viện xua tay đi về phía chỗ ở của cô ta.

Trương đại quan nhân đoán được những lời của chú tám Trương Chiến Bị vừa rồi nhất định khơi dậy lòng nghi ngờ của Kiều Mộng Viện, nói không chừng Kiều Mộng Viện đã hoài nghi Tiêu Minh Hiên này chính là cha ruột của cô ta. Trương đại quan nhân đương nhiên không thể nói thẳng ra tình hình thực tế mà hắn tra được, không phải hắn rắp tâm muốn giấu, mà là hắn xuất phát từ từ mục đích bảo hộ Kiều Mộng Viện, Trương Dương cho rằng những chuyện quá khứ này, Kiều Mộng Viện biết đến càng ít thì càng ít bị thương tổn. Hắn muốn tận hết khả năng của mình để bảo vệ Kiều Mộng Viện không phải chịu quá nhiều thương tổn nữa.

Hội đấu thầu rót vốn vào công trình và cải tạo xây dựng lại cảng được bắt đầu vào chín rưỡi sáng ngày hôm sau, Trương đại quan nhân tuy rằng đã để chuyện này cho bọn Kiều Mộng Viện đi làm, nhưng nghĩ tới ý nghĩa tương lai của sự kiện này đối với khu bảo lưu thuế nhập khẩu. Hắn vẫn tự mình tới hiện trường một chuyến, khi Trương Dương đến hiện trường hội đấu thầu thì đã chín giờ ba mươi lăm phút, khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên Không hề nhìn thấy Aishwarrya ở hiện trường.

Nhìn thấy Trương Dương tới hiện trường, Thường Hải Thiên và Kiều Mộng Viện đứng dậy, mời vào trong ngồi, Trương Dương cười cười, nói với Thường Hải Thiên: "Tới đây tới đây là để cổ động cho các anh, đừng bảo tôi phát biểu gì đấy. "

Thường Hải Thiên nói khẽ: "Đến bây giờ người của tập đoàn Tinh Nguyệt vẫn chưa tới?"

Trương Dương nói khẽ: "Thông tri cho bọn họ chưa?"

Kiều Mộng Viện Ở bên cạnh nói: "Tôi tối hôm qua còn đặc biệt gọi điện thoại cho đại biểu Aishwarrya của Tinh Nguyệt, cô ta nói sẽ tới hội trường trước, nhưng... "

Thường Hải Thiên nói: "Không ngờ cô ta một chút quan niệm thời gian cũng không có. "

Phía dưới truyền đến một giọng nói của nam tử: "Bí thư Trương, đấu thầu hôm nay mấy giờ thì bắt đầu, đã qua thời gian dự định mười phút rồi. "

Trương Dương cười nói: "Anh đừng hỏi tôi, Chuyện hôm nay do chủ nhiệm Thường và chủ nhiệm Kiều làm chủ, tôi tới đây là để cổ động. " Hắn từ trong đám người tìm được Nguyên Hòa Hạnh Tử, vẫn trước sau như một tao nhã đoan trang, khí định thần nhàn. Trương Dương khi nhìn cô ta thì ánh mắt của cô ta vừa hay cũng nhìn Trương Dương, mỉm cười tươi tắn.

Trương đại quan nhân cũng cười lại, Kiều Mộng Viện thấp giọng thương lượng với Thường Hải Thiên: "Đợi thêm mấy phút nữa, bí thư Trương, ngài nói vài câu với mọi người đi. " Kiều Mộng Viện là muốn lợi dụng phương thức này để kéo dài thời gian, chờ đại biểu của phía tập đoàn Tinh Nguyệt thêm một lát, Kiều Mộng Viện sở dĩ cho phía Tinh Nguyệt cơ hội, không phải bởi vì trong lòng cô ta nghiêng về phía Tinh Nguyệt. Mà là cô ta không muốn nhìn thấy cảnh gia tộc Nguyên Hòa một nhà độc đại, tuy rằng gọi là đấu thầu công khai, trên thực tế người có năng lực cạnh tranh nhất chính là hai nhà Tinh Nguyệt và Nguyên Hòa, nếu Tinh Nguyệt không đến, như vậy Nguyên Hòa Hạnh Tử sẽ có được hạng mục công trình cải tạo và xây dựng cảng với giá cực thấp, đối với phía Tân Hải mà nói thì hiển nhiên là bất lợi. Chỉ có cạnh tranh mới có thể khiến Tân Hải có được lợi ích lớn nhất.

Trương đại quan nhân hắng giọng, hắn cười nói: "Nếu như vậy thì tôi nói vài câu. Lần này công trình đấu thầu cảng Phước Long đối với xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu có ý nghĩa trọng đại, cảng Phước Long là một bộ phận quan trọng để chúng ta xây dựng trung tâm hậu cần nhất lưu ở châu Á, trước đây cảng Phước Long ở Bắc Cảng từng có địa vị không thể thay thế, nhưng mấy năm nay sự phát triển của cảng Phước Long thủy chung rất chậm, hơn nữa Bắc Cảng có cảng mới hiện đại hoá công nghệ cao, cho nên quang mang của cảng Phước Long dần dần trở nên ảm đạm. Khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, khiến Tân Hải có một lần cơ hội vụt bay mới, đối với cảng Phước Long mà nói thì cũng là một lần kỳ ngộ niết bàn trùng sinh, chúng ta phải nắm lấy lần kỳ ngộ này, cải tạo cảng Phước Long trở thành một cảng hoàn toàn mới, hiện đại hoá, công nghệ cao, chúng ta lần này mở rộng cải tạo công trình, chẳng những phải ở phương diện phần cứng tạo ra tiêu chuẩn nhất lưu quốc tế, còn phải ở phương diện phần mềm, trong quản lý và phục vụ đạt tới trình độ nhất lưu quốc tế, để cảng Phước Long trở thành cửa lớn ra vào của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, khiến toàn tỉnh, toàn quốc, thậm chí thế giới đều biết tới sự mở cửa và sức sống của Tân Hải chúng ta... "

*****

Trương đại quan nhân còn chưa nói xong thì hiện trường đã vang lên tiếng vỗ tay, Trương đại quan nhân nhìn lại, người vỗ tay là Nguyên Hòa Hạnh Tử, cô ta vừa vỗ tay, mọi người chung quanh đều vỗ tay theo, lời nói của Trương đại quan nhân tất nhiên bị tiếng vỗ tay ngắt quãng, Trương đại quan nhân mỉm cười hai tay làm động tác hạ xuống, ý bảo mọi người dừng vỗ tay, hắn còn nói tiếp.

Nguyên Hòa Hạnh Tử lại: "Bí thư Trương, ngài nói rất hay, khiến chúng tôi càng chờ mong ngày mai của Tân Hải, nhưng xin hỏi đấu thầu hôm nay lúc nào mới có thể bắt đầu?"

Trương Dương cười nói: "Nguyên Hòa phu nhân không hờ được à?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: "Bí thư Trương nhật lí vạn cơ, chúng tôi không dám làm mất nhiều thời gian của ngài, hiện tại đã mười giờ rồi, xin hỏi hội đấu thầu hôm nay có cử hành đúng giờ không?" Thái độ của thái độ tuy rằng ôn hòa, nhưng trong giọng nói lại giấu diếm vẻ sắc bén.

Trương đại quan nhân biết chiến lược kéo dài thời gian của mình đã bị Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn thấu rồi, nếu hắn tiếp tục kéo dài th người khác khẳng định sẽ cho rằng hắn thiên vị, tuy rằng trong lòng hắn đúng là có nghiêng về phía tập đoàn Tinh Nguyệt, nhưng thân là bí thư thị ủy Tân Hải, hành vi của hắn phải công bình công chính, phải dựa theo quy tắc mà làm việc, Trương đại quan nhân có chút hối hận, sớm biết rằng hiện trường xuất hiện loại tình huống này thì hắn căn bản là không nên đến.

Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: "Chúng tôi vốn đã định để hội đấu thầu bắt đầu vào mười giờ, xem ra mọi người đều đã nóng lòng rồi, ngay cả bài diễn thuyết kíchcủa bí thư Trương cũng không muốn nghe. "

Hiện trường truyền đến tiếng cười, thật ra Nguyên Hòa Hạnh Tử vừa rồi ngắt bài diễn thuyết của Trương Dương có chút là được lễ phép, rất nhiều người tuy rằng vỗ tay phụ họa, nhưng bọn họ không dám tùy tiện lên tiếng, người tới đấu thầu tuy rằng rất nhiều, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ mình chỉ là nhân vật phụ, gia tộc Nguyên Hòa và tập đoàn Tinh Nguyệt mới là nhân vật chính.

Kiều Mộng Viện tuyên bố đấu thầu chính thức bắt đầu, Trương đại quan nhân lấy cớ có việc đứng dậy rời khỏi, dù sao hắn cũng coi như là miễn cưỡng phát biểu xong rồi, về phần kết quả cuối cùng thì không cần hỏi hắn cũng đã, khẳng định là gia tộc Nguyên Hòa có được quyền cải tạo công trình và mở rộng cảng Phước Long.

Trương Dương chỉ là có chút không nghĩ ra, Tinh Nguyệt rốt cuộc là xuất phát từ nguyên nhân gì mà từ bỏ cuộc cạnh tranh lần này, điều kiện các mặt của bọn họ so với gia tộc Nguyên Hòa thì cò có sức cạnh tranh hơn, nếu cạnh tranh công bình công chính thì phải nói khả năng Tinh Nguyệt thắng lớn hơn.

Trương đại quan nhân rời khỏi hiện trường, lập tức gọi điện thoại cho Aishwarrya, nhưng từ trong ống nghe truyền đến - xin lỗi, số di động mà ngài gọi hiện tại không liên lạc được. Trương Dương mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, nhớ tới bối cảnh của gia tộc Nguyên Hòa, nhớ tới chuyện Phục Bộ Nhất Sinh tập kích mình trước đó. Trương đại quan nhân bỗng nhiên cảm thấy chuyện này có chút không ổn, hắn không thèm chờ đợi kết quả cuối cùng, vội vàng lái xe tới khách sạn thế kỷ.

Trương Dương lo lắng Nguyên Hòa sẽ dùng thủ đoạn trái phép để đối phó Aishwarrya, hòng mưu cầu đạt được thắng lợi trong cạnh tranh.

Sự thật chứng minh lo lắng của Trương đại quan nhân quả nhiên không phải dư thừa, Aishwarrya gặp phiền toái thật, cô ta và hai vị trợ lý khi từ khách sạn thế kỷ tới nơi đấu thầu thì vừa mới ra cửa đã gặp vấn đề, thang máy mà bọn họ đi kẹt giữa tầng 13 và 12, không lên không xuống được, bởi vì lo lắng tới muộn, bọn họ còn đặc biệt tới sớm, sáu rưỡi đã xuất phát rồi, nhưng ba người bị nhốt trong thang máy hơn ba tiếng đồng hồ, công nhân sửa chữa thang máy mười giờ mới tới hiện trường, chờ cứu được bọn họ ra khỏi thang máy thì đã mười hai giờ mất rồi.

Khi Trương đại quan nhân chạy đến khách sạn thế kỷ thì Aishwarrya vừa mới từ trong thang máy đi ra, chuyện thứ nhất cô ta nghĩ đến sau khi ra ngoài là gọi điện thoại cho Trương Dương, xem chuyện đấu thầu còn có thể vãn hồi hay không. Điện thoại vừa mới nối thì cô ta liền nhìn thấy Trương Dương đang đi tới chỗ mình.

Aishwarrya dập máy chạy về phía Trương Dương: "Trương Dương, vừa rồi chúng tôi gặp sự cố, cho nên không thể kịp thời chạy đến hiện trường đấu thầu. "

Trương Dương cười nói: "Tôi biết rồi, thôi, về sau còn có cơ hội mà. "

Aishwarrya nghe thấy Trương Dương nói như vậy thì lập tức minh bạch chuyện đấu thầu đã được quyết định rồi, Tinh Nguyệt đã đánh mất cơ hội lần này, cô ta có chút chán nản nói: "Trương Dương, nhưng thang máy của chúng tôi gặp vấn đề, bị kẹt ở bên trong hơn năm tiếng, trong thang máy lại không có tín hiệu, chúng tôi không thể liên lạc với bên ngoài được. "

Trương Dương nói: "Hội đấu thầu đã xong rồi, chuyện này để sau hẵng nói. " Nhìn thấy Aishwarrya bình an vô sự, Trương đại quan nhân trong lòng mới thấy yên tâm, bất kể là như thế nào thì ít nhất Aishwarrya cũng không bị tổn thao gì hết, Trương đại quan nhân giờ mới nghĩ sao trên đời này có chuyện trùng hợp đến vậy, chẳng lẽ là có người cố ý động tay động chân, khiến Aishwarrya không thể chạy đến hiện trường đúng giờ? Trong đầu Trương Dương hiện ra bộ dạng của Nguyên Hòa Hạnh Tử, nếu tất cả thực sự là cô ta bày ra, như vậy cô ta cũng quá âm hiểm rồi, trong lòng Trương Dương giống như bị kim đâm, cho tới bây giờ hắn vẫn không thể thực sự tách Nguyên Hòa Hạnh Tử và Cố Giai Đồng ra với nhau, vì sao dưới dung mạo giống nhau lại là hai trái tim thiện ác bất đồng như vậy?

Tình tự của Aishwarrya không khỏi bị một chút ảnh hưởng, đấu thầu lần này cô ta vốn cho rằng đã nắm chắc thắng lợi, nhưng không ngờ một sự bất ngờ khiến bọn họ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Trương Dương an ủi cô ta: "Khu bảo lưu thuế nhập khẩu còn có rất nhiều hạng mục chiêu thương, tiền cảnh cũng không dưới cải tạo và mở rộng cảng Phước Long, cô có thể tới nói chuyện với chủ nhiệm Kiều của ban chiêu thương chúng tôi. "

Aishwarrya nói: "Nhưng Tinh Nguyệt là làm mậu dịch hải cảng, cái khác không phải là sở trường của Tinh Nguyệt. " Cô ta thở dài, chán nản nói: "Cám ơn anh đã tới, tôi phải báo cáo chuyện này với tổng bộ. "

Trương Dương gật đầu, sau khi chia tay Aishwarrya, hắn trực tiếp tới trung tâm hành chính của thành phố Bắc Cảng, Cung Kì Vĩ thượng nhiệm không lâu, theo lý nên tới văn phòng của phó bí thư Cung bái phỏng hắn.

Cung Kì Vĩ tối hôm qua uống không ít, hôm nay cảm thấy dạ dày có chút không ổn, buổi trưa tùy tiện ăn chút gì đó ở căn tin cơ quan, rồi trở về văn phòng của mình xem giấy tờ, Hạng Thành không giao cho hắn công tác quan trọng gì, mà Cung Kì Vĩ vừa hay có thể trong khoảng thời gian này làm quen một chút với tất cả chung quanh.

Trương Dương đến khiến Cung Kì Vĩ có chút ngạc nhiên, hắn trách cứ: "Tối hôm qua không tới tham gia yến hội hoan nghênh tôi, hôm nay lại chạy tới làm gì. "

Trương Dương cười nói: "Tôi là đặc biệt tới đây chúc mừng bí thư Cung thượng nhiệm. "

Cung Kì Vĩ nói: "Một phó bí thư phụ trách lịch sử Đảng, mặt trận thống nhất thì có gì mà đáng chúc mừng?" Sau khi tới Bắc Cảng đã bắt đầu không thuận lợi rồi.

Trương Dương nghe Cung Kì Vĩ nói như vậy thì không khỏi bật cười.

Cung Kì Vĩ cũng bật cười: "Thằng nhóc cậu chê cười tôi hả. "

Trương Dương nói: "Không phải chê cười, là cao hứng cho ngài. Bí thư Hạng xót anh, không quên để anh nghỉ ngơi, nếu không thì anh có thời gian ở đây đọc giấy tờ à. Đúng rồi, sao không thấy thư kỳ của anh, thị lý sẽ không keo kiệt như vậy chứ, ngay cả thư ký cũng không cấp cho anh à?"

Cung Kì Vĩ nghe hắn nhắc tới chuyện này thì không khỏi thở dài: "Vốn tôi muốn điều Quách Kiệt Thắng tới, nhưng cha hắn đột nhiên trúng gió. Nhà hắn lại chỉ có mỗi hắn là nam đinh, nếu tôi lôi hắn tới đây thì anh chiếu cố cha hắn. "

Trương Dương nói: "Chẳng trách nói trung hiếu không thể lưỡng toàn. Thư ký Quách lần này xem ra chắc vì hiếu đạo mà từ bỏ lòng trung thành với anh rồi. "

Cung Kì Vĩ nói: "Ai mà không có chỗ khó của mình, Quách Kiệt Thắng là một đại hiếu tử, đây cũng là chỗ mà tôi thích ở hắn, hắn cũng không không nói không tới, nhưng tôi dẫu sao không thể biết rõ người ta có việc mà vẫn gia tăng áp lực cho người ta được, cậu nói xem đúng không?"

Trương Dương nói: "Vậy cũng không thể làm tư lệnh không có quân được. "

Cung Kì Vĩ nói: "Tôi đang nghĩ đây, nếu không ổn thì phải từ ban thư ký chọn ra một người dùng tạm vậy. "

Trương Dương nói: "Thư ký cũng không thể chọn tùy tiện được, vạn nhất anh chọn phải một tên nằm vùng, nhất cử nhất động của anh đều lọt vào mắt hắn, vậy sau này anh muốn khai triển công tác cũng khó lắm. "

Cung Kì Vĩ nói: "Làm bất kỳ chuyện gì cũng không dễ dàng, không ngờ tìm thư ký cũng khó như vậy. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng có nhân tuyển, cũng không biết anh có nguyện ý hay không. "

Cung Kì Vĩ nói: "Ai? Nói ra nghe thử đi. "

Trương Dương nói: "Thư ký của Đỗ Thiên Dã ngày xưa, Giang Nhạc, thông minh lanh lợi, chỉ là năm đó không chịu nổi dụ hoặc, phạm phải một sai lầm nhỏ, về sau lại bị Đỗ Thiên Dã đuổi việc, hiện tại lăn lộn rất khổ, ở Giang Thành chỉ sợ là không có ngày xuất đầu. "

Cung Kì Vĩ nói: "Thì ra là cậu muốn đề cử một người từng phạm sai lầm với tôi. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)