← Ch.1057 | Ch.1059 → |
Trương Dương nói: "Đời người có ai mà chưa từng phạm sai lầm, cho dù là anh minh như bí thư Cung cũng không thể nói anh tất cả mọi chuyện đều đúng được. Phạm sai lầm không quan trọng, quan trọng là muốn sửa đổi, ngã một lần thì khôn ra một chút, Giang Nhạc có kinh lịch vấp ngã lần trước, lần này khẳng định sẽ học khôn. "
Cung Kì Vĩ nói: "Nếu thực sự có năng lực thì đương nhiên có thể, chỉ sợ thằng nhóc cậu nói ngoa thôi. "
Trương Dương nói: "Tôi nói cũng vô dụng, là lừa hay là ngựa thì phải kéo ra đi thử, anh nếu cảm thấy được thì tôi lát nữa sẽ gọi Giang Nhạc tới, anh nếu cho rằng hắn quá khứ từng phạm sai lầm, bởi thế mà cố kỵ thì thôi vậy. "
Cung Kì Vĩ hiện tại trong tay quả thực không có người để dùng, Bắc Cảng khẳng định không thiếu thư ký, nhưng hắn lại không muốn dùng, Giang Nhạc mà Trương Dương đề cử hắn chưa từng tiếp xúc, có điều Giang Nhạc này nếu từng là thư ký của bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã, theo lý thì trình độ chắc không thấp, Trương Dương nói rất đúng, ai mà không từng phạm sai lầm, dù sao cũng phải cho người ta một cơ hội sửa sai chứ. Nghĩ đến đây Cung Kì Vĩ gật đầu nói: "Trương Dương, chuyện này giao cho anh, anh gọi Giang Nhạc đi, tôi trước tiên gặp mặt hắn đã, xem trình độ của hắn rốt cuộc thế nào. "
Trương Dương cười nói: "Yên tâm đi, người mà tôi đề cử cho anh tuyệt đối không tồi. "
Cung Kì Vĩ nói: "Tôi nghe các anh hôm nay công khai dấu thầu cảng Phước Long, kết quả thế nào?"
Trương Dương thở dài nói: "Tinh Nguyệt không tới, cho nên chỉ có tập đoàn Nguyên Hòa tham dự bỏ thầu. "
Cung Kì Vĩ ồ một tiếng, hắn nói khẽ: "Thế không phải cuối cùng hoa rơi vào trong tập đoàn Nguyên Hòaư?"
Trương Dương nói: "Không nói chuyện này nữa, vừa nghĩ tới chuyện này thì tôi lại bực. "
Trương Dương rời khỏi thị ủy, còn chưa ra tới cửa lớn thì liền nhận được điện thoại của Tiêu Mân Hồng, cô ta mời Trương Dương đi uống trà trưa.
Trương Dương uyển chuyển từ chối: "Tôi lúc này không rảnh, đang họp ở Tân Hải. "
Tiêu Mân Hồng bật cười: "Bí thư Trương, ngài nói dối mà không sợ mũi dài ra à?"
Trương Dương nói: "Tôi sao lại nói dối?"
Tiêu Mân Hồng nói: "Anh nhìn về phía đông đi. " Trương đại quan nhân xoay người nhìn về phía đông, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Mân Hồng đang đứng đó, một tay cầm điện thoại, một tay vẫy hắn, Trương đại quan nhân bị người ta trực tiếp vạch trần nói dối, nhưng lại không cả thấy xấu hổ chút nào, hắn cười ha ha đi tới: "Mạch Kỳ Nhi, tới sớm thế?"
Tiêu Mân Hồng cảm thấy kinh ngạc: "Bí thư Trương, anh trước đây chưa từng gọi tôi như vậy. "
Trương đại quan nhân rất nghiêm túc nói: "Đó là bởi vì trước đây quan hệ của hai chúng ta chưa đến mức như vậy. " Tiêu Mân Hồng cười nói: "Tôi cũng muốn trèo cao lắm, nhưng sợ trèo cao thì ngã đau. "
Trương Dương quan sát cô ta từ trên xuống dưới: "Cô tới đây có việc à?"
Tiêu Mân Hồng gật đầu: "Chút việc nhỏ thôi, vừa hay nhìn thấy anh. "
Trương Dương nói: "Hôm nay cảng Phước Long đấu thầu, các cô sao không tới?"
Tiêu Mân Hồng nói: "Chú tôi giao chuyện bảo thầu cho phía tập đoàn Nguyên Hòa, cho nên chúng tôi không tới hiện trường, cuối cùng ai thắng?" Cô ta hiển nhiên là đang biết rõ còn cố hỏi.
Trương Dương nói: "Còn phải hỏi ư? Đương nhiên là đồng bọn hợp tác của các cô rồi. "
Tiêu Mân Hồng nói: "Bí thư Trương hình như không cao hứng lắm. "
Trương Dương nói: "Tôi cũng không phải là không cao hứng, chỉ là trường hợp cạnh tranh kịch liệt mà tôi chờ mong lại không xuất hiện, trong lòng tôi có chút mất mát thôi. "
Tiêu Mân Hồng nói: "Đi thôi, chúng ta tới Kim Sắc Cảng Loan uống trà trưa, vừa uống vừa nói chuyện. "
Trương Dương nói: "Tôi còn đang trong thời gian làm việc. "
Tiêu Mân Hồng nói: "Dù sao ở Tân Hải cũng không ai dám chấm công anh mà. "
Trương Dương và Tiêu Mân Hồng cùng nhau tới khách sạn Kim Sắc Cảng Loan, Tiêu Mân Hồng mời hắn tới ban công, sai người pha một bình trà ngon, ngồi dưới ánh nắng sau trưa, cả người đều cảm thấy vô cùng lười biếng, Tiêu Mân Hồng cầm chén trà lên, một đôi mắt đẹp nửa mở nửa khép, thần thái lộ ra có chút quyến rũ, ôn nhu nói: "Bí thư Trương có phải có chút thành kiến với tập đoàn Nguyên Hòa hay không?"
Trương Dương cười nói: "Tại sao lại nói vậy?"
Tiêu Mân Hồng nói: "Tôi nhìn ra được!"
Trương Dương nói: "Tôi là bí thư thị ủy Tân Hải, tôi không thể có thành kiến với bất kỳ một nhà đầu tư nào, trong chuyện công khai đấu thầu, tôi là hy vọng xuất hiện cảnh trăm nhà đua tiếng. "
Tiêu Mân Hồng cười nói: "Anh đương nhiên hy vọng rồi, người cạnh tranh càng nhiều thì giá sẽ lên ào ào, cuối cùng các anh có thể ngồi ngư ông đắc lợi. "
Trương đại quan nhân nói: "Mạch Kỳ Nhi, tôi phát hiện thương nhân các cô đều thích dùng tiêu chuẩn buôn bán để đánh giá một người, tôi ở trong lòng cô không kém vậy chứ. "
Tiêu Mân Hồng gắt: "Bí thư Trương, anh rất không phúc hậu, lời này có phải nói thương nhân chúng tôi đều rất kém hay không?"
Trương Dương nói: "Nói chyện với những thương nhân thành công như cô thật đúng là lao lực, một vấn đề đồng dạng, nhưng trọng điểm mà chúng ta nhìn thấy lại không giống nhau. "
Tiêu Mân Hồng nói: "Anh là nói, thương nhân chúng ta lam việc gì cũng lấy lợi ích làm đầu?"
Trương Dương cười nói: "Tôi không nói, dù sao khi chúng ta nói chuyện thì tôi cũng chẳng chiếm được tiện nghi. "
"Đâu có, anh có phát hiện hay không, anh một chút tinh thần khiêm nhượng cũng không có, tôi chỉ chiếm một chút thượng phong trên miệng lưỡi thôi, nhưng anh lập tức đã liền bắt đầu bất bình rồi. "
Trương Dương nói: "Mạch Kỳ Nhi, tôi hỏi cô một chuyện, cô rốt cuộc hiểu được bao nhiêu về tập đoàn Nguyên Hòa. "
Tiêu Mân Hồng lắc đầu nói: "Tôi không biết, nhưng chú tôi thì hiểu, căn cứ vào ấn tượng của tôi đối với Nguyên Hòa phu nhân thì người này rất thực tế, cũng rất khôn khéo. "
Trương đại quan nhân uống trà, không nói gì.
Tiêu Mân Hồng nhìn Trương Dương, nói khẽ: "Tôi nghe nói bộ dạng của Nguyên Hòa phu nhân rất giống với đại tiểu thư của Cố gia?"
Trương Dương cười nói: "Quả thực là giống nhau như đúc. "
" ôi còn nghe nói anh lấy lễ vong thê để đối đãi với đại tiểu thư của Cố gia. "
Trương Dương nói: "Cô còn từng nghe nói gì nữa?"
Tiêu Mân Hồng cười nói: "Bí thư Trương đừng để ý, lòng hiếu kỳ của nữ nhân luôn rất mạnh. "
Trương Dương hạ chén trà xuống, nói: "Thật ra bất kể công trình cải tạo và mở rộng cảng Phước Long rơi vào tay ai, tôi cũng chẳng quan tâm, chỉ cần nhà đầu tư có thể thực hiện được nội dung đã hứa trong giấy đầu thầu, chỉ cần có thể giúp Tân Hải phát triển lên thì tôi đều sẽ coi người đó là bằng hữu. "
Tiêu Mân Hồng nói: "Bí thư Trương có ẩn ý, ngài đang hoài nghi thành ý của chúng tôi?"
Trương Dương nói: "Vậy thì cũng không phải, tóm lại, việc hôm nay khiến trong lòng tôi có chút không thoải mái. "
Tiêu Mân Hồng cười nói: "Bí thư Trương, ngài đừng không thoải mái, trong phát triển Tân Hải, chúng tôi và ngài có suy nghĩ chung, chỉ cần có thể phát triển được Tân Hải thì sự đầu tư của chúng ta mới có thể nhìn thấy hiệu quả và lợi ích, nói cách khác mục tiêu và lợi ích của chúng ta là nhất trí. "
Trương Dương gật đầu: "Mọi người cùng nhau nỗ lực lên. "
Tiêu Mân Hồng nói: "Tối nay tôi và Mộng Viện hẹn ăn cơm cùng nhau, bí thư Trương đi cùng nhé. "
Trương Dương lắc đầu nói: "Thực sự là không có thời gian, tôi buổi tối còn phải tới khu bảo lưu thuế nhập khẩu thị sát công tác xây dựng cơ sở. "
Tiêu Mân Hồng nói: "Buổi tối còn công tác à?"
Trương Dương nói: "Những cán bộ quốc gia chúng tôi, thời gian không phải là của mình, nơi nào cần là chúng tôi tới đó. " Câu này của Trương Dương còn nói chưa xong thì điện thoại trên bàn của hắn đã vang lên, lại là cục trưởng công an thành phố Tân Hải Trình Diễm Đông gọi tới.
Trương Dương cười khổ nói với Tiêu Mân Hồng: "Nhìn thấy chưa, hiện tại tôi cho dù là ngồi yên một lát cũng không được!" Hắn cầm điện thoại lên, nghe thấy Trình Diễm Đông ở bên kia tràn ngập lo lắng nói: "Bí thư Trương, đã xảy ra chuyện rồi. "
Trương Dương nhíu mày, Trình Diễm Đông rất ít khi biểu hiện ra vẻ hoang mang như vậy, tính tình của hắn xưa nay rất trầm ổn, là người mà dù Thái Sơn sập trước mắt cũng không đổi sắc, nhưng hôm nay lại có chút thất thường, Trương Dương nói: "Làm sao vậy?"
Trình Diễm Đông nói: "Nội tạng của Đổng Chính Dương xuất huyết nhiều, chỉ sợ có nguy hiểm tới tính mạng. "
Trương Dương ngạc nhiên nói: "Sao đột nhiên lại như vậy?"
Trình Diễm Đông nói: "Văn Hạo Nam buổi sáng hôm nay thẩm vấn hắn, ngài bảo tôi phối hợp điều tra công tác với hắn, nhưng hắn sau khi đưa người về thì xảy ra loại chuyện này. "
Trương Dương tức giận nói: "Hắn lạm dụng tư hình ư?"
Trình Diễm Đông nói: "Bí thư Trương, chuyện này để lát nữa hẵng nói, ngài hay là mau tới đây đi, bệnh viện nói vấn đề của Đổng Chính Dương có vẻ nghiêm trọng, chỉ sợ có nguy hiểm tới tính mạng. "
Trương Dương chẳng buồn giải thích với Tiêu Mân Hồng, cáo từ xong thì lập tức rời khỏi.
Trong lòng Trương đại quan nhân không khỏi giận dữ, chính là hắn phân phó Trình Diễm Đông phối hợp với công tác điều tra của Văn Hạo Nam, nếu chuyện của Đổng Chính Dương thực sự là Văn Hạo Nam làm ra, như vậy thì tên anh trai này thật đúng là không ra gì, hiện tại mấu chốt của sự việc là Đổng Chính Dương có giữ được tính mạng hay không, Trương Dương lòng như lửa đốt chạy tới bệnh viện nhân dân thành phố Tân Hải, chỉ cần hắn kịp thời chạy đến nơi thì chắc có thể cứu được tính mạng của Đổng Chính Dương, nhưng người định không bằng trời định, khi Trương Dương tới ngoài phòng phẫu thuật bệnh viện nhân dân thành phố Tân Hải thì phẫu thuật đã xong, tuy rằng phía bệnh viện đã phái ra tất cả lực lượng tinh nhuệ, nhưng vẫn không thể cứu lại được tính mạng của Đổng Chính Dương.
*****
Trình Diễm Đông sắc mặt tái nhợt, Trương đại quan nhân sắc mặt xanh mét, hắn nói khẽ: "Rốt cuộc là thế nào?"
Trình Diễm Đông lắc đầu, cùng hắn xuống vườn hoa ở dưới bệnh viện, hai người ngồi xuống ghế băng, Trình Diễm Đông nói: "Buổi sáng Văn Hạo Nam thẩm vấn hắn, nói là muốn hỏi một số chuyện về huynh đệ Đinh Cao Sơn, tôi cân nhắc tới quan hệ của mọi người, vả lại hắn còn là thính tỉnh phái xuống, cho nên đồng ý, căn cứ vào lời nói của nhân viên trại tạm giam, khi Đổng Chính Dương bị đưa về thì gào thét kêu đau bụng, lúc ban đầu người phụ trách trực ban không chú ý, không bao lâu sau thì Đổng Chính Dương lăn lộn dưới đất, sắc mặt tái nhợt, kêu thảm thiết không thôi, bọn họ lúc này mới coi trọng, đưa Đổng Chính Dương tới bệnh viện, trên đường bệnh tình của Đổng Chính Dương chuyển biến đột ngột, xuất hiện bệnh trạng lên cơn sốc, tiến vào phòng phẫu thuật không bao lâu thì chết. "
Trương Dương nói: "Tôi trước đó không phải đã nói với anh rồi ư? Phối hợp với công tác của Văn Hạo Nam, nhưng nhất định phải giám sát toàn bộ quá trình, anh có làm vậy hay không?"
Trình Diễm Đông nói: "Tôi phái Đào Minh Thanh đi cùng, nhưng Văn Hạo Nam yêu cầu một mình thẩm vấn, sau đó thì xảy ra chuyện này. "
Trương đại quan nhân nổi trận lôi đình, hắn lấy điện thoại cầm tay ra lập tức bấm số của Văn Hạo Nam.
Văn Hạo Nam ở Đầu kia điện thoại trả lời rất bình thường: "Trương Dương, tìm tôi có việc à?"
Trương Dương tức giận nói: "Anh làm tốt lắm!"
Văn Hạo Nam tựa hồ ngây ra một lúc, sau đó cười nói: "Trương Dương, làm sao vậy? Tôi chọc gì cậu à?"
Trương Dương cho rằng thằng cha này là đang giả bộ hồ đồ, quát vào điện thoại: "Ai cho anh tra tấn bức cung Đổng Chính Dương? Ai cho anh lạm dụng tư hình?"
Văn Hạo Nam nói: "Ai nói với cậu như vậy? Đổng Chính Dương à?Cậu tin vào lời nói của hắn ư?"
Trương đại quan nhân không nén được giận, nói: "Đổng Chính Dương đã chết rồi!"
Văn Hạo Nam ở Đầu kia điện thoại trầm mặc, một lát sau, hắn mới bỏ lại một câu khiến Trương Dương khinh bỉ: "Cái chết của hắn thì có liên quan gì tới tôi. "
Trương Dương cơ hồ không thể tin vào tai mình, hắn thật sự không thể tưởng tượng được Văn Hạo Nam vì sao lại nói như vậy.
Văn Hạo Nam cũng đã gác máy, tiếng tút tút tút khiến Trương Dương trở lại hiện thực.
Trình Diễm Đông luôn luôn chú ý cú điện thoại này của Trương Dương, cái chết của Đổng Chính Dương không phải là việc nhỏ, giấy không thể gói được lửa, Đổng Chính Dương trong lúc giam giữ gặp chuyện không may, mà nguyên nhân cái hắn chết của hắn chết là can tỳ vỡ dẫn tới xuất huyết nhiều, mà Đổng Chính Dương trước khi bị Văn Hạo Nam mang đi thẩm vấn thì vẫn yên lành, trong lúc này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trình Diễm Đông cơ hồ có thể kết luận Văn Hạo Nam nhất định đã tiến hành tra tấn bức cung Đổng Chính Dương, nhưng chuyện này rất phức tạp, Văn Hạo Nam khi thẩm vấn Đổng Chính Dương không hề dựa theo trình tự thường quy mà tiến hành, nhân viên mà Trình Diễm Đông phái đi cùng bị Văn Hạo Nam gạt ra ngoài, hơn nữa hiện trường cũng không có máy quay, nói cách khác, không hề có bất kỳ chứng cớ gì có thể chứng minh Văn Hạo Nam tiến hành tra tấn Đổng Chính Dương, như vậy giới định trách nhiệm cái chết của Đổng Chính Dương sẽ trở nên rất phiền toái.
Trình Diễm Đông rất rõ ràng bối cảnh của Văn Hạo Nam, với địa vị của hắn không thể chống lại Văn Hạo Nam. Từ sắc mặt xanh mét của Trương Dương, Trình Diễm Đông đã minh bạch chuyện hôm nay có thể rất phiền toái.
Trương Dương sau khi buông điện thoại thì tức giận đến nỗi đi qua đi lại bên trong vườn hoa, hắn vốn định lập tức gọi điện thoại cho mẹ nuôi La Tuệ Ninh để nói rõ ràng chuyện này, nhưng hắn rất nhanh liền bình tĩnh lại, không nên gọi, Văn Hạo Nam là người trưởng thành, hắn làm bất kỳ chuyện gì cũng đều nên tự gánh trách nhiệm.
Trình Diễm Đông có thể lý giải được sự rối rắm của Trương Dương lúc này, hắn nói khẽ: "Bí thư Trương, ngài yên tâm, chuyện này tôi sẽ gánh vác trách nhiệm. "
Trương Dương lắc đầu nói: "Anh gánh vác trách nhiệm gì? Là tôi bảo anh phối hợp công tác với hắn, xảy ra chuyện đương nhiên là tôi phải chịu trách nhiệm, huống chi đánh người không phải là anh, chờ kết quả giám định của pháp y ra đã rồi nói. "
Trình Diễm Đông nói: "Kết quả thật ra đã rất rõ ràng. " Ẩn ý của hắn là, Đổng Chính Dương trước khi chết đã bị đánh, chuyện này cũng không có bất kỳ chỗ nào khả nghi.
Từng tiếng khóc thê lương cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, Trương Dương và Trình Diễm Đông đồng thời nhìn ra xa, nhìn thấy một đám người đang đi về phía tòa nhà phòng bệnh, đám người đó chính là người nhà của Đổng Chính Dương, Đổng Chính Dương lần này có thể nói là xúi quẩy đến cực điểm, sau khi nghe nói huynh đệ Đinh gia ngộ hại thì bị kích động vội vàng trở về, chuẩn bị gây sự trên lễ tang của huynh đệ Đinh gia, trút đi cục tức đã dồn lâu trong người, nhưng không ngờ gặp phải Trương Dương, chẳng những bị hắn đánh cho một trận, còn bị bắt vào cục cảnh sát.
Vốn Trương Dương cũng không tính toán với hắn, chỉ chuẩn bị giáo huấn hắn một chút, rồi thả hắn đi, nhưng không ngờ sự xuất hiện của Văn Hạo Nam lại khiến chuyện này xuất hiện biến số. Trương Dương vốn cho rằng Văn Hạo Nam lần này đến chỉ là điều tra bình thường, nhưng không ngờ cuối cùng lại diễn hóa tới tình tiết này, càng không ngờ là lần điều tra này lại xảy ra tai nạn chết người.
Sau khi Trương Dương thâm tư thục lự thì quyết định trước tiên gọi điện thoại cho Vinh Bằng Phi, Văn Hạo Nam là y phái tới, xảy ra chuyện đương nhiên phải thông báo với y đầu tiên.
Vinh Bằng Phi nghe Trương Dương nói xong chuyện này thì không hề lập tức có phản ứng, chuyện này đối với y mà nói là phi thường khó giải quyết, tuy rằng cách điện thoại, nhưng y vẫn cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Trương Dương. Y châm chước một chút rồi mới nói: "Trương Dương, cậu đừng có gấp, như vậy đi, tôi lập tức sẽ tìm hiểu một chút tình huống cụ thể, trước khi làm rõ chuyện, tôi hy vọng cậu phải tận lực khống chế tình thế, nhất định đừng để chuyện này ầm ĩ ra. "
Trương Dương nói: "Vinh thính, thế nào gọi là trước khi chưa làm rõ chuyện này? Chuyện này đã rất rõ ràng rồi, Đổng Chính Dương trước khi chết bị đánh, trên người hắn có rất nhiều vết thương. "
Vinh Bằng Phi nói: "Trương Dương, cậu cho tôi một chút thời gian, tôi phải tìm hiểu toàn bộ chuyện này, không thể chỉ dựa vào cú điện thoại của cậu mà làm ra phán đoán với cả sự kiện được. "
Trương Dương nói: "Vinh thính, chuyện này không phải là nhỏ, tôi chỉ sợ không áp chế được, chuyện này một khi ầm ĩ lên thì rất phiền toái. "
Vinh Bằng Phi nói: "Không áp chế được thì cũng phải cố gắng mà áp chế, trước khi tôi làm rõ chuyện, cậu không thể tự tiện làm chủ, cũng đừng áp dụng bất kỳ hành động nào, hiểu chưa. "
Trương Dương nói: "Vinh thính, có câu tôi phải nói trước, cái nồi đen này tôi không gánh đâu đấy. "
Vinh Bằng Phi nói khẽ: "Trương Dương, tin tôi đi, thị phi đúng sai tôi sẽ làm rõ. " Lúc này nội tâm của Vinh Bằng Phi cực kỳ rối loạn, y không ngờ lại phát sinh chuyện như vậy, Trương Dương tuy rằng không trực tiếp nói rõ, nhưng từ lời nói vừa rồi của hắn đã cho thấy Đổng Chính Dương trước khi chết đã bị Văn Hạo Nam tra tấn, ấn tượng của Vinh Bằng Phi đối với Văn Hạo Nam là thành thục ổn trọng, cho dù lần trước xảy ra vụ đột kích khách sạn Tuệ Nguyên, kết quả không thu hoạch được gì, nhưng Vinh Bằng Phi cho rằng đó là vì duyên cớ của Hoắc Vân Trung, Văn Hạo Nam trong sự kiện đó không hề có lỗi gì lớn, cho nên y mới yên tâm phái Văn Hạo Nam tới Bắc Cảng điều tra chuyện huynh đệ Đinh thị ngộ hại, Văn Hạo Nam làm việc cẩn trọng, lại có quan hệ Kiền huynh với Trương Dương, Trương Dương theo lý nên phối hợp công tác với hắn, nhưng cái chết của Đổng Chính Dương lại đả loạn tất cả bộ sậu của Vinh Bằng Phi, khiến Vinh Bằng Phi không biết xoay sở thế nào.
Y lý giải Trương Dương vì sao biểu hiện ra vẻ phẫn nộ như vậy, cái chết của Đổng Chính Dương nếu không thể giải quyết thích đáng, nếu chuyện hắn bị đánh đến chết lộ ra, thế tất sẽ dẫn tới chấn động lớn, nhất định có người phải đứng ra chịu trách nhiệm vì chuyện này, mà trách nhiệm này tuyệt đối không thể làm qua loa cho xong.
Không đợi Vinh Bằng Phi gọi điện thoại cho Văn Hạo Nam, hắn đã gọi tới trước, chuyện thứ nhất mà Văn Hạo Nam nói không phải là về cái chết của Đổng Chính Dương, giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh như thường: "Vinh thính, tôi đã tra được một số manh mối về huynh đệ Đinh gia buôn lậu. "
Vinh Bằng Phi hiện tại đã không quan tâm tới chuyện này, y trầm giọng nói: "Chuyện của Đổng Chính Dương là sao?"
Văn Hạo Nam nói: "Tôi hôm nay thẩm vấn hắn, phía Tân Hải cũng rất phối hợp, Đổng Chính Dương này rất cứng miệng, tôi cũng không hỏi ra được gì, cho nên đưa hắn về, Đổng Chính Dương vừa mới rồi Trương Dương gọi điện thoại tới nói cho tôi biết Đổng Chính Dương đã chết, còn nói hắn có thể là bị đánh đến chết, tôi thật sự có chút mạc danh kỳ diệu, chẳng lẽ bọn họ hoài nghi là tôi làm?"
Vinh Bằng Phi nói: "Hạo Nam, anh nói cho tôi biết rõ ràng đi, anh trong quá trình thẩm vấn Đổng Chính Dương có tiến hành thẩm vấn phi pháp hắn hay không?"
Văn Hạo Nam nói: "Vinh thính, tôi hiểu ý tứ của ngài, không có, tôi tuyệt đối không tiến hành bức cung quá nghiêm khắc với Đổng Chính Dương, tôi là một cảnh sát, tôi cũng không phải không hiểu pháp luật, hơn nữa khi tôi đưa Đổng Chính Dương trở về thì hắn vẫn yên ổn, nếu lúc ấy tôi đánh hắn thì vì sao khi đưa hắn về hắn không nói? Nội tạng của hắn xuất huyết nhiều là phát sinh ở trại tạm giam, không phải phát sinh khi tôi thẩm vấn, Vinh thính, tôi cũng hy vọng làm rõ chuyện này, trả lại trong sạch cho tôi. "
*****
Vinh Bằng Phi tuy rằng hy vọng Trương Dương có thể khống chế được ảnh hưởng của chuyện này, nhưng sự thật chứng minh, đó chỉ là suy nghĩ của y mà thôi, cái chết Đổng Chính Dương tạo ra một trận chấn động, Đổng Chính Dương là người Bắc Cảng, hắn ở địa phương cũng có rất nhiều thân thích, một người đang sống yên ổn sau khi bị cảnh sát mang đi chưa được mấy ngày thì lại biến thành một khối thi thể lạnh như băng, điều này đối với thân nhân và bằng hữu của hắn mà nói là không thể chấp nhận được, ngày hôm sau sau khi Đổng Chính Dương chết liền xuất hiện cảnh gần hai trăm người quỳ ở trước cửa lớn thị ủy Bắc Cảng, treo một hàng chữ "coi mạng người như cỏ rác, thiên cổ kỳ oan. "
Hạng Thành khi đi làm liền chính mắt nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người đều nhận được số xe của Hạng Thành, nhìn thấy xe của Hạng Thành, không biết là ai hô lên đầu tiên: "Bí thư Hạng tới rồi!" Đám người giống như thủy triều ùa về phía xe của Hạng Thành, cảnh sát phụ trách duy trì trật tự vội vàng tiến lên tổ chức tường người, ý đồ ngăn cản đám người đang bi phẫn này ở bên ngoài, nhưng dưới loại tình huống này, cảnh lực của bọn họ rõ ràng là không đủ, lái xe của Hạng Thành thấy thế muốn quay xe, nhưng phía sau cũng có không ít người xông tới, xe của Hạng Thành cứ như vậy bị vây chặt trong đám người.
Bên ngoài có người đang than khóc, có người gõ cửa kính xe, lái xe mặt trắng bệch, biểu hiện của Hạng Thành cũng khá trấn định, ý bảo lái xe mở chốt, y đẩy cửa bước ra.
Lái xe nhắc nhở Hạng Thành, đám người bên ngoài tình tự đang kích động, phải chú ý tới an toàn bản thân, trên thực tế hắn cũng làm ra hành động kiên quyết bảo vệ an nguy cho lãnh đạo, ngay lập tức lao ra che trước mặt Hạng Thành.
Đám người tuy rằng kích động, nhưng lại không mất lý trí, Hạng Thành vừa ra, đám người rầm một cái liền quỳ xuống, Hạng Thành nói: "Mọi người làm cái gì vậy? Có chuyện gì thì từ từ nói, đứng lên đi. " ' Có một nam tử lão niên từ Trong đám người khóc rống lên: "Bí thư Hạng, xin ông làm chủ cho chúng tôi, xin ông nói một câu cho đám dân chúng chúng tôi. "
Hạng Thành nói: "Lão nhân gia, ngài đừng như vậy mà, có gì thì ông cứ nói ra, tôi là bí thư thị ủy Bắc Cảng, chức trách của tôi chính là lên tiếng cho người dân, mục đích công tác của tôi là phải duy hộ lợi ích của các anh. "
Lúc này cảnh sát và bảo vệ tất cả chạy tới, muốn tách Hạng Thành và đám người này ra, nhưng Hạng Thành ra hiệu đừng vội, y đi lên trước, cầm tay lão già đó, đỡ ông ta dậy. Trên mặt y mang theo vẻ thương xót: "Mọi người đừng, có gì cứ nói, đối với bí thư thị ủy tôi mà nói thì các anh có ủy khuất gì, có tâm sự gì thì cứ nói với tôi, Hạng Thành tôi còn tại vị một ngày thì sẽ chủ trì công đạo cho các anh. "
Khi người nhà của Đổng Chính Dương tới thị ủy gây sự, Trương Dương cũng đã nhận được tin tức, từ sau cái chết của Đổng Chính Dương, Tân Hải bên này vẫn khá bình tĩnh, bình tĩnh một cách thần kỳ, Trương Dương biết loại bình tĩnh này duy trì không được bao lâu, Đổng Chính Dương đã châm lửa, thùng thuốc nổ này sớm muộn gì cũng nổ, chỉ không biết là vào lúc nào mà thôi.
Trương Dương là từ chỗ cục trưởng công an thành phố Bắc Cảng Viên Hiếu Công biết được người nhà của Đổng Chính Dương tới cửa thị ủy gây sự, hắn không hề cảm thấy bất ngờ, người nhà của Đổng Chính Dương gây sự là rất bình thường, không gây sự ngược lại mới kỳ quái.
Ngữ khí của Viên Hiếu Công vô cùng trịnh trọng: "Bí thư Trương, chuyện này ầm ĩ lắm rồi, người nhà của Đổng Chính Dương tụ tập mấy trăm người tụ trước cửa thị ủy, bí thư Hạng đã tiếp kiến rồi đại biểu Đổng gia rồi. "
Trương Dương nói: "Bọn họ tìm bí thư Hạng phản ánh cái gì?"
Viên Hiếu Công do dự một chút rồi nói: "Bọn họ nói anh chế tạo án oan, trước tiên đánh Đổng Chính Dương vô cớ, lợi dụng quyền lực giam cầm đưa hắn một cách phi pháp, Đổng Chính Dương trong lúc bị giam giữ đã gặp đãi ngộ không công bình, bọn họ yêu cầu công bố nguyên nhân cái chết của Đổng Chính Dương, yêu cầu bộ môn thượng cấp tham gia điều tra. "
Trương Dương nói: "Có thể lý giải được tâm tình của bọn họ. "
Viên Hiếu Công nói: "Bí thư Trương, tôi xin nói một câu, chuyện này nhất định phải xử lý cẩn thận!" Viên Hiếu Công tuy rằng biết bối cảnh của Trương Dương rất sâu, nhưng lần này không phải việc nhỏ, hơn nữa xem tình hình thì có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng, nếu ầm ĩ lên, cho dù là Trương Dương chỉ sợ cũng không dễ dàng hóa giải.
Trương Dương nói: " Đa tạ Viên cục đã nhắc nhở, tôi biết nên làm như thế nào. "
Buông điện thoại, Trương Dương không khỏi thở dài, hắn ngoài miệng thì nói rất thoải mái, nhưng trong lòng thì lại rất rối rắm, chuyện này liên quan tới Văn Hạo Nam, căn cứ vào tình huống mà hắn có được trước mắt, Đổng Chính Dương không nghi ngờ gì nữa là chết ở trong tay Văn Hạo Nam, nhưng Văn Hạo Nam quả quyết phủ quyết chuyện này, nếu hắn rũ sạch trách nhiệm, như vậy tất cả trách nhiệm sẽ thuộc về phía cục công an Tân Hải, nguyên nhân cái chết của Đổng Chính Dương đã không thể giấu được, Trương Dương cũng không định giấu diếm, hiện tại hắn không nói Văn Hạo Nam ra ngoài, chỉ nói với Vinh Bằng Phi, Văn Hạo Nam là người thính tỉnh phái xuống, hắn hy vọng thính tỉnh có thể đưa ra ra một phương án giải quyết.
Nhưng mà từ ngày đó liên hệ với Vinh Bằng Phi, đến bây giờ Vinh Bằng Phi vẫn không cho hắn câu trả lời thuyết phục, chút kiên nhẫn của Trương đại quan nhân đã biến mất từng chút, chuyện này kéo dài càng lâu thì đối với hắn càng bất lợi.
Gác điện thoại của Viên Hiếu Công không lâu thì bí thư thị ủy Hạng Thành lại bảo thư ký gọi điện thoại tới, thông tri cho Trương Dương lập tức tới chỗ y. Trong điện thoại cũng không có nói là chuyện gì, nhưng Trương Dương cũng có thể đoán được khẳng định là về chuyện của Đổng Chính Dương.
Trương Dương trực tiếp tới văn phòng của Hạng Thành, hắn ngạc nhiên phát hiện phó thính trưởng thính công an tỉnh Vinh Bằng Phi đã đến, cục trưởng cục công an thành phố Bắc Cảng Viên Hiếu Công cũng ở trong văn phòng của Hạng Thành, vẻ mặt của mỗi người đều vô cùng nghiêm túc.
Sau khi Trương Dương chào hỏi bọn họ thì ngồi xuống bên cạnh Viên Hiếu Công.
Hạng Thành thở dài nói: "Trương Dương à, lần này cậu đâm ra một cái phễu lớn rồi. "
Trương Dương nhìn Vinh Bằng Phi một cái, Vinh Bằng Phi cau mày, tựa hồ vẫn đang suy tư về, cũng không có nói cũng không có ý định lên tiếng. Trương Dương nói: "Chuyện vẫn chưa hoàn toàn điều tra rõ, bí thư Hạng, ngài đừng có gấp. " Thật ra Trương Dương cũng rất khéo léo, hắn không đẩy Văn Hạo Nam ra, dù sao hắn vẫn chưa biết thái độ của Vinh Bằng Phi.
Hạng Thành nói: "Cậu không thấy ư, hôm nay hơn bốn trăm người vây kín cửa của thị ủy, bọn họ luôn miệng kêu la thiên cổ kỳ oan, nói anh lợi dụng chức quyền trong tay để hãm hại Đổng Chính Dương tới chết. "
Trương đại quan nhân nghe y nói như vậy thì trong lòng rất là khó chịu, cho dù là đám người đó nói như vậy, Hạng Thành anh có cần phải nhắc lại không? Lão Hạng anh đúng là không có hậu đạo, tóm lấy cơ hội bỏ đá xuống giếng, lúc này trong lòng không biết đang cao hứng cỡ nào nhỉ.
Cục trưởng công an Viên Hiếu Công nói: "Tôi cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ quái, Đổng Chính Dương được bệnh viện rồi không chữa được mà chết, cho đến bây giờ, kết quả nghiệm thi của hắn chúng ta cũng không hề công bố ra ngoài, người nhà của hắn vì sao một mực chắc chắn hắn là bị đánh đến chết? Hơn nữa đầu mâu chỉ thẳng vào bí thư Trương và hệ thống công an Tân Hải, có phải có người để lộ tin tức hay không?"
Hạng Thành nói: "Hiện tại không phải lúc phân tích âm mưu, tôi hỏi anh, Đổng Chính Dương rốt cuộc là chết như thế nào? Kết quả nghiệm thi của hắn rốt cuộc là thế nào?"
Viên Hiếu Công không trả lời, y nhìn Trương Dương, tuy rằng kết quả nghiệm thi đã có, nhưng nếu là từ miệng y nói ra thì rất có thể sẽ đắc tội với Trương Dương.
Trương Dương nói: "Kết quả Nghiệm thi là.. " Vinh Bằng Phi lúc này mở miệng ngắt lời hắn: "Chuyện này phải thận trọng, bí thư Hạng, tôi lần này tới đây là để xử lý chuyện này. "
Hạng Thành nói: "Vinh thính, hiện tại tất cả đầu mâu đều chỉ về phía hệ thống công an Tân Hải, chúng ta phải tìm được một phương án tốt nhất, mau chóng bình ổn sự kiện lần này. "
Vinh Bằng Phi nói: "Sắp tới sẽ có biện pháp công bố với xã hội kết quả nghiệm thi và xử lý người có trách nhiệm tương quan. "
Hạng Thành gật đầu nói: "Càng sớm bình ổn chuyện này thì càng tốt. "
Sau khi Trưng cầu ý kiến của Hạng Thành, Vinh Bằng Phi và Trương Dương tới phòng họp nhỏ nói chuyện riêng với nhau.
Trương Dương đóng cửa phòng lại, trong lời nói rõ ràng mang theo vẻ tức giận: "Vinh thính, ngài tới cũng nhanh quá nhỉ, tới thẳng Bắc Cảng có phải là đã có phương pháp giải quyết chuyện này rồi hay không?"
Vinh Bằng Phi nói: "Tôi vừa mới tới, sau khi liên hệ với Viên Hiếu Công mới biết tin cậu cũng tới đây, cho nên trực tiếp tới văn phòng của Hạng Thành đợi cậu. "
Trương Dương nói: "Vinh thính nếu đã tới, chuyện này cứ giao cho ngài giải quyết đi. "
Vinh Bằng Phi nói: "Báo cáo Nghiệm thi tôi đã xem qua rồi, Đổng Chính Dương chết vì vỡ gan và lá lách, dẫn tới xuất huyết trong. "
Trương Dương nói: "Trước khi Đổng Chính Dương chết chỉ có Văn Hạo Nam thẩm vấn hắn!"
Vinh Bằng Phi nói: "Tôi đã hỏi qua Văn Hạo Nam rồi, hắn khăng khăng mình không tiến hành bất kỳ hành động bạo lực nào với Đổng Chính Dương, lúc hắn thẩm vấn Đổng Chính Dương còn có hai đồng chí của tổ công tác đi cung, bọn họ đều có thể làm chứng. "
*****
Trương Dương vừa nghe vậy thì phát hỏa: "Vinh thính, ngài có ý gì? Cứ như là tôi nói dối vậy, tôi đang đổ oan cho hắn ư?"
Vinh Bằng Phi nói: "Cậu hét lên làm cái gì? Lớn giọng có thể giải quyết được vấn đề ư? Chúng ta hiện tại là đang phân tích vấn đề, cậu không thể bình tĩnh một chút à?"
Trương Dương nói: "Anh bảo tôi sao mà bình tĩnh được? Đổng Chính Dương đã chết, kết quả nghiệm thi rõ ràng ra đó, chúng tôi biến ăn nói với người nhà người ta thế nào đây? Chẳng lẽ chúng ta nói hắn là bị bệnh chết? Anh cảm thấy có thể nói vậy không?"
Vinh Bằng Phi nói: "Tôi vừa rồi đã trao đổi một số tình huống với Hiếu Công, người của Đổng gia chắc là đã nghe được gì đó, rất có thể đã nắm giữ được tình huống nội mạc về cái chết của Đổng Chính Dương, tôi hoài nghi bên trong cục công an của anh đã có người tiết lộ tình huống ra ngoài. "
Trương Dương nói: "Vì sao không bảo Văn Hạo Nam tới đây, tôi muốn giáp mặt hỏi hắn!"
Vinh Bằng Phi nói: "Trương Dương, trong chuyện này cậu không hề có chứng cớ xác thực có thể chứng minh Đổng Chính Dương bị Văn Hạo Nam đánh, hắn có nhân chứng, anh có không?"
Trương Dương tức giận nói: "Không khéo hai nhân chứng của hắn cũng tham dự ấu đả, người một nhà làm chứng cho nhau, cũng chỉ có thính tỉnh các anh có thể nghĩ ra được thôi, tôi hỏi anh, lúc ấy cục công an Tân Hải chúng tôi phái nhân viên đi cùng, vì sao Văn Hạo Nam lại muốn đuổi hắn ra ngoài. "
Vinh Bằng Phi nói: "Trương Dương, bất kỳ chuyện gì cũng đều cần chứng cớ, chuyện này tồn tại rất nhiều loại khả năng, những lời mà cậu nói chỉ là một trong số đó, cho dù Hạo Nam có tồn tại khả năng đã ấu đả Đổng Chính Dương thì trước khi hắn thẩm vấn Đổng Chính Dương có phải cũng đã bị đánh hay không?Còn nữa, sau khi hắn đưa Đổng Chính Dương về, liệu có phải có người đã thực thi tra tấn Đổng Chính Dương hay không?"
Trương Dương mở to hai mắt: "Vinh thính, anh có ý gì? Anh có phải nói trách nhiệm này chúng tôi phải gánh vác hay không?"
Vinh Bằng Phi nói: "Tôi không phải có ý này, nhưng cậu cũng không thể chỉ bằng vào cảm tính cá nhân để phán đoán chuyện này?"
Trương Dương nói: "Văn Hạo Nam là anh trai nuôi của tôi, tôi sao lại phải hại hắn? Anh cho rằng tôi sẽ hại hắn ư? Anh cho rằng tôi sẽ bịa đặt ra một chuyện để úp ên người hắn ư?"
Vinh Bằng Phi nói: "Tôi là luận sự, tôi đối với cậu, đối với Văn Hạo Nam đều là đối xử bình đẳng, Văn Hạo Nam trong chuyện này quả thực tồn tại điểm đáng ngờ, nhưng bản thân cậu cũng không phải cũng có hiềm nghi ư? Đổng Chính Dương vì sao bị cậu nhốt, hắn phạm phải tội gì?"
" Hắn chạy đến lễ tang của người khác gây sự, vũ nhục người chết, chế tạo hỗn loạn, bất kể loại tội nào thì nhốt hắn cũng không oan. "
Vinh Bằng Phi lắc đầu nói: "Quyền lực là thứ rất nguy hiểm, chúng ta khi vận dụng nó nhất định phải cẩn thận. "
Trương Dương nói: "Vinh thính, tôi không lạm dụng quyền lực trong tay, tôi chỉ là đang phát dương chính nghĩa!"
" Tiêu chuẩn Chính nghĩa không phải do cậu định ra!"
Trương Dương gật đầu nói: "Thôi, chúng ta không nói chuyện này nữa, anh định xử lý chuyện này như thế nào?" Hắn ném vấn đề cho Vinh Bằng Phi.
Vinh Bằng Phi nói: "Chuyện này phải có người đứng ra gánh vác trách nhiệm, Đổng Chính Dương xảy ra vấn đề ở trại tạm giam, phải tra từ căn nguyên. "
Trương Dương nói: "Vinh thính, tôi không cho rằng trại tạm giam có vấn đề, tôi không cho rằng bên trong cục công an Tân Hải chúng tôi trong quá trình chấp pháp có bất kỳ vấn đề gì, nhân viên công an của chúng tôi chỉ phối hợp với công tác của tổ công tác, là tổ công tác không dựa theo quy trình mà làm việc. "
Vinh Bằng Phi có chút phát hỏa: "Cậu làm sao mà biết, cậu không có chứng cứ, cậu dựa vào gì mà nói là tổ công tác xảy ra vấn đề?"
Trương Dương nói: "Tôi không biết ư? Tôi biết hơn bất kỳ ai đấy, Vinh thính, tôi biết tôi không có chứng cớ, nhưng chuyện này đã rõ ràng, người ta đang yên đang lành bị tổ công tác của các anh lôi đi, khi về thì xảy ra chuyện, các anh vì sao không dựa theo quy tắc mà làm việc? Các anh vì sao muốn gạt đồng chí mà chúng tôi phái tới tham gia ra ngoài, toàn bộ quá trình thẩm vấn có gì cần phải giữ bí mật? Hiện tại người đã chết, anh nói của không có chứng cớ, nói cách khác tất cả trách nhiệm đều bắt chúng tôi gánh ư?"
Vinh Bằng Phi cố nén giận, nói: "Trương Dương, tôi chưa nói bắt cậu gánh vác. "
Trương Dương oán hận gật đầu nói: "Chưa nói bắt tôi gánh vác ư, ý của anh là gì? Anh ám chỉ tôi đùn đẩy trách nhiệm, dù sao cũng có hạ cấp gánh đúng không?" Trương đại quan nhân thực sự nổi giận rồi.
"Cậu nói trại tạm giam không có trách nhiệm ư? Nếu tinh thần trách nhiệm của bọn họ cao một chút thì đã sớm nên phát hiện thân thể Đổng Chính Dương xảy ra vấn đề, sớm nên đưa hắn tới bệnh viện rồi, chuyện cũng sẽ không đến mức không thể vãn hồi như thế này. "
Trương Dương tràn ngập thất vọng nhìn Vinh Bằng Phi, tuy rằng Vinh Bằng Phi không nói rõ, nhưng Trương Dương đã minh bạch thái độ của Vinh Bằng Phi, y muốn truy cứu trách nhiệm thì cũng phải tra từ Văn Hạo Nam, Trương Dương minh bạch Vinh Bằng Phi trên kiên trì nguyên tắc còn có bảo lưu, cho dù là y biết chuyện này tồn tại điểm đáng ngờ, nhưng đầu tiên vẫn nghĩ đến bảo hộ Văn Hạo Nam, cái này cũng khó trách, với gia thế hiển hách của Văn Hạo Nam, bất kỳ ai cũng không thể không cân nhắc, không đắn đo.
Trương Dương không tiếp tục đôi co với Vinh Bằng Phi nữa, hắn chậm rãi rời khỏi phòng họp, cửa phòng đóng lại phía sau Vinh Bằng Phi, Vinh Bằng Phi nhắm hai mắt lại, một lúc lâu sau y mới mở mắt ra, cửa phòng vang lên tiếng gõ, Vinh Bằng Phi cho rằng Trương Dương quay lại, có điều y rất nhanh liền minh bạch, đây chỉ là hy vọng xa vời của mình mà thôi, tính cách của Trương Dương rất thẳng thắn, tuy rằng hắn thoạt nhìn bất cần đời, nhưng trên vấn đề nguyên tắc thằng ôn này trước giờ đều là một bước cũng không nhường.
Người bước vào là Viên Hiếu Công, hắn tới bên cạnh Vinh Bằng Phi, nói khẽ: "Vinh thính trưởng, chuyện này anh thấy... "
Vinh Bằng Phi nói: "Tìm người gánh trách nhiệm đi, nhất định phải có câu trả lời cho mọi người?"
"Tôi không hiểu Trương Dương vì sao lại như vậy? Hắn vì sao muốn nhằm vào tôi? Tôi thẩm vấn Đổng Chính Dương không sai, nhưng tôi tất cả đều là dựa theo chế độ điều lệ mà làm, khi thẩm vấn Đổng Chính Dương, tổ công tác chúng ta còn có hai vị đồng chí ở đấy, bọn họ đều có thể làm chứng cho tôi, tôi căn bản không có động tới một ngón tay của Đổng Chính Dương. " Văn Hạo Nam căm giận nói.
Vinh Bằng Phi nói: "Hạo Nam, tôi không phải không tin cậu, nhưng nhân phẩm của Trương Dương cậu cũng biết, hắn sẽ không vô duyên vô cớ vu hãm người khác, nhất là, cậu còn là anh trai hắn. "
Văn Hạo Nam nói: "Vinh thính, ngài cho rằng tôi có vấn đề. "
Vinh Bằng Phi nói: "Tôi không phải nói cậu có vấn đề, tôi là nói, giữa các anh có phải có hiểu lầm gì hay không?"
Văn Hạo Nam nói: "Trương Dương cho rằng Đổng Chính Dương là bị tôi đánh chết, tốt lắm, bảo hắn đưa ra chứng cớ đi, hắn lúc ấy không có ở đó, cũng không có bất kỳ chứng cớ nào, hắn dựa vào gì mà muốn đem chuyện này úp lên đầu tôi, thanh danh của hệ thống công an Tân Hải trước giờ cũng không được tốt lắm, trước đây bọn họ cũng không phải không có tiền lệ lạm dụng hình phạt riêng, từng còn có công an bởi vì loại chuyện này mà bị xử phạt nữa. "
Vinh Bằng Phi nói: "Chuyện này vô cùng, căn cứ vào báo cáo nghiệm thi, Đổng Chính Dương trước khi chết khẳng định đã bị đánh, không luận tới ai đánh chết hắn, chuyện này nhất định phải do cơ quan công an chịu trách nhiệm, dẫu sao thì hắn lúc đó cũng là lâm thời bị giam mà. "
Văn Hạo Nam nói: "Bởi vì tôi thẩm vấn hắn, liền đem chuyện này tính lên đầu tôi ư, được, Vinh thính, nếu anh kiên trì cho rằng như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói, xử phạt tôi là được rồi, tính tất cả trách nhiệm cái chết của Đổng Chính Dương lên đầu tôi, chuyện này dù sao cũng phải có người đứng ra gánh. "
Vinh Bằng Phi nói: "Bổn ý của tôi là muốn tạm thời bình ổn chuyện này, ổn định tình tự của người Đổng gia, cho chúng tôi một đoạn thời gian, để chúng ta điều tra rõ trong khoảng thời gian trước khi Đổng Chính Dương chết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nguyên nhân cái chết của Đổng Chính Dương không biết đã bị ai để lộ ra ngoài. "
Văn Hạo Nam nói: "Vinh thính, tôi không cho rằng trên thế giới này có bao nhiêu âm mưu, đã không có ai đứng ra nguyện ý đứng ra gánh trách nhiệm này, thì cuối cùng vẫn phải có người gánh, tôi tới gánh tất cả hậu quả là được. "
Vinh Bằng Phi nói: "Hạo Nam, tôi không phải có ý này, tôi không thể để một người vô tội phải gánh trách nhiệm này, như vậy là không công bình đối với người chết. "
Văn Hạo Nam nói: "Vinh thính, tôi nói một câu không nên nói nhé, Đổng Chính Dương lần này trở về, mục đích chính là gây sự trên lễ tang của huynh đệ Đinh thị, hắn muốn báo mối thù năm đó, tôi tuy rằng không chính mắt nhìn thấy tình cảnh trên lễ tang hôm đó, nhưng cũng có nghe nói, Đổng Chính Dương làm rất quá đáng, có phải là có một loại khả năng như sau, người ghi hận hành vi hôm ấy của Đổng Chính Dương, cho nên mượn cơ hội này để trả thù. "
Vinh Bằng Phi nói: "Trà trộn vào trại tạm giam trả thù Đổng Chính Dương?" Y lắc đầu: "Nếu thực sự muốn trả thù, thống khoái giết chết hắn không phải tốt hơn ư, việc gì phải tra tấn hắn phiền toái như vậy. "
← Ch. 1057 | Ch. 1059 → |