Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1060

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1060: Bình dị mới là thật chất
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Trương đại quan không trả lời ngay.

Kiều Mộng Viện nói: "Anh chọn thời gian địa điểm, hôm nay không có thời gian cũng không sao."

"Thật ư?"

Kiều Mộng Viện gật đầu rất thành thật.

Trương Dương nói: "Xe!"

Kiều Mộng Viện nhìn đồng hồ, sắp đến giờ tan ca, cô vừa nói như vậy, không ngờ Trương Dương đã ngay lập tức làm thế rồi, cô kéo cửa xe ngồi vào trong, cười nói: "Đi đâu?"

Trương đại quan gạt cần khởi động, chiếc xe đi ra khỏi trung tâm hành chính, hắn mới nói: "Phong Trạch!"

Kiều Mộng Viện ngỡ ngàng: "Phong Trạch? Sao đột nhiên lại đi đến đó?"

Trương Dương nói: "Muốn tìm một người bạn." Hắn quay sang nói với Kiều Mộng Viện: "Em không muốn đi?"

Kiều Mộng Viện mỉm cười lắc đầu, rồi điềm đạm nói: "Em nghe anh mà, có điều, trên đường em muốn nghỉ một chút." Cô chỉnh lại ghế ngồi tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, sau khi đến Tân Hải, gần như ngày nào cô cũng bận làm việc, Kiều Mộng Viện thật sự hơi mệt mỏi, sau khi lên xe không lâu cô đã ngủ thiếp đi.

Trương Dương dừng xe bên đường, lấy một chiếc chăn từ đằng sau đắp cho Kiều Mộng Viện, rồi mới lái xe đi tiếp.

Phong Trạch cách Tân Hải không xa, Trương Dương lái không đến hai tiếng đồng hồ đã đến khu thành phố của Phong Trạch, Trương Dương rất thông thuộc nơi hắn đã từng làm việc này, hắn không mất nhiều thời gian đã tìm đến được nơi ở của cha mẹ Trình Diệm Đông, đỗ xe xong, Kiều Mộng Viện cũng tỉnh, cô chớp chớp mắt, nhìn cảnh vật bên ngoài, trời vẫn còn rất sáng, cô nhìn đồng hồ, thế mà đã bảy giờ tối rồi, mới vào hạ nên trời sáng khá lâu.

Trương Dương thấp giọng nói: "Em tỉnh rồi à?"

Kiều Mộng Viện ngập ngừng cười: "Tối qua em ngủ muộn quá, nên em hơi mệt. Mời người ta ăn cơm mà còn phải đi một đoạn đường dài vậy, xem ra số em khổ thật."

Trương Dương cười, lúc này tâm trạng hắn đã tốt hơn rất nhiều. Nhìn lên tầng hai của ngôi nhà qua tấm kính, hắn chỉ căn phòng đang sáng đèn ở giữa và nói: "Đó chính là nhà của Trình Diệm Đông."

Kiều Mộng Viện nói: "Em không xuống xe nữa, em đợi anh ở đây."

Trương Dương gật đầu, hắn đã mua chút hoa quả trên đường, đến nhà cha mẹ Trình Diệm Đông không thể đi tay không.

Trương Dương gõ cửa, người mở là mẹ của Trình Diệm Đông, bà nhận ra Trương Dương, thấy Trương Dương bà không khỏi ngạc nhiên: "Đây chẳng phải là bí thư Trương sao? Sao anh lại đến đây?"

Trương Dương nói: "Tôi phải đến Phong Trạch làm việc, vì vậy tiện đường đến thăm hai bác."

Câu tiếp theo của bà cụ làm cho Trương đại quan giật mình, bà nhìn đằng sau Trương Dương rồi nói: "Diệm Đông không đến cùng với anh sao?"

Trương đại quan giờ mới biết Trình Diệm Đông không về nhà. Trình mẫu mời hắn vào nhà, Trương Dương đặt quà xuống, cha Trình Diệm Đông cũng đến chào, thấy Trình Diệm Đông không có ở đó, Trương đại quan đương nhiên cũng không có ý định ở lại lâu, hắn nói chuyện với hai người một lúc, rồi mượn cơ buổi tối còn phải đi dự tiếc, rời khỏi nhà Trình gia.

Kiều Mộng Viện thấy hắn trở lại nhanh, cô đoán rằng hắn có lẽ không gặp đượ Trình Diệm Đông, nhẹ nhàng nói: "Không tìm thấy à?"

Trương đại quan trách: "Trình Diệm Đông này, làm trò gì vậy chứ? Không ở nhà, mà lại chạy đi đâu rồi?"

Kiều Mộng Viện nói: "Khi tâm trạng không tốt, con người ta luôn muốn yên tĩnh, em thấy có lẽ anh ta cũng vậy, thật ra anh không cần phải tìm đến đây, Trình Diệm Đông cũng là người lớn rồi, ngay cả chút việc như thế này cũng không chịu nổi, thì anh ta làm sao quản lý nổi cục công an Tân Hải?"

Trương Dương thấy Kiều Mộng Viện nói vậy, liền từ bỏ ý định gọi điện cho Trình Diệm Đông.

Kiều Mộng Viện cười nói: "Em nhớ anh đã từng làm thị trưởng ở Phong Trạch."

Trương Dương nói: "Có lẽ em rất rõ về mọi chuyện của anh."

Kiều Mộng Viện nói: "Không rõ, trước kia em tưởng anh là người thật thà, bây giờ mới phát hiện ra...." Kiều Mộng Viện không nói hết, trên mặt đầy vẻ khiêu khích.

Trương Dương biết rằng cô nói như vậy, là vì lần trước Trương Dương uống quá chén nói ra chuyện tình cũ của mẹ cô và Tiêu Minh Hiên ra, Kiều Mộng Viện nhất định cho rằng hắn có chuyện giấu cô ấy, Trương đại quan không muốn nói thêm về chuyện này, liền cười nói: "Anh rất thật lòng với em, còn đối phó thì chỉ để dành cho người khác thôi."

"Thôi đi anh, em thấy ngược lại thì đúng hơn, anh toan tính nhiều với em lắm, nhưng người khác thì không phải thế." Kiều Mộng Viện ngồi thẳng lên nói: "Anh đói không?"

Trương Dương nói: "Nào, chúng ta đi ăn cơm."

Kiều Mộng Viện nói: "Đi đâu ăn đây?"

Trương Dương đột nhiên nhớ đến cửa hàng đồ nướng của Phùng Thiên Du, lâu rồi không đến Phong Trạch, nghĩ lại thật sự là nhớ quá, Trương Dương liền nói: "Hay là chúng ta đi ăn đồ nướng nhé."

Kiều Mộng Viện nói: "Có phải anh sợ em không đủ tiền trả không? Đi từ xa đến đây để ăn một bữa đồ nướng à? Anh yên tâm đi, em vẫn đủ tiền để mời anh một bữa cơm."

Trương Dương nói: "Không phải vậy, lạc đà chết gầy cũng to hơn ngựa, dù giờ em không kinh doanh nữa, nhưng cơ sở của em vẫn còn đó, em giàu hơn nhiều so với anh chàng hai bàn tay trắng như anh, anh chỉ là nhớ đến quán nướng của nhà thầy giáo Phùng, mặc dù anh đã đi nhiều nơi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại chẳng nơi nào có hương vị giống như nhà họ cả."

Kiều Mộng Viện nói: "Nếu anh muốn ăn thì chúng ta đi."

Phong Trạch mấy năm gần đây thay đổi không nhiều, Trương Dương và Kiều Mộng Viện rất nhanh đã tìm đến được chỗ đó, có điều quán đồ nướng đã không còn nữa, mà ở bên cạnh nhìn thấy một cửa tiệm đồ nướng, Trương Dương nói: "Nhất định là chỗ này rồi."

Hắn đỗ xe rồi cùng Kiều Mộng Viện đi vào trong, thấy một cô gái đầu quấn khăn hoa bước đến rồi cười nói: "Mời hai vị..." Khi cô nhận ra đó là Trương Dương, cô liền chớp chớp mắt, rồi vui mừng nói: "Thị trưởng Trương, thị trưởng Trương!"

Trương đại quan lúc ấy mới nhận ra cô gái trước mắt là Phùng Nguyệt, mấy năm không gặp, cô đã trở thành một cô gái lớn phổng rồi.

May mà trong cửa tiệm không nhiều người, nếu không nhất định tất cả mọi người sẽ nhìn về phía này.

Phùng Thiên Du nghe thấy tiếng con gái, vội vàng chạy đến, nhìn thấy Trương Dương, anh ta vui mừng khôn xiết, cởi bỏ bao tay, rồi giơ tay ra với Trương Dương: "Thị trưởng Trương...Tốt quá, tốt quá, tôi luôn nói với Phùng Lộ có cơ hội sẽ mời anh đến ăn cơm, anh đến thật rồi..."

Trương Dương cười nói: "Thầy giáo Phùng, hôm nay tôi đi qua đây, dẫn bạn đến thưởng thức đồ nướng của anh, nhưng vừa rồi không tìm thấy sạp đồ nướng của anh nữa, nhìn thấy cửa tiệm này, tôi đoán rằng nhất định là do anh mở, quả nhiên đoán không sai chút nào."

Phùng Thiên Du gật đầu lia lịa: "Mấy năm gần đây Phong Trạch quản lý nghiêm quá, không cho bán ở vỉa hè nữa, nói rằng ảnh hưởng đến môi trường, vì thế chúng tôi dùng chút tiền kiếm được, mở một cửa tiệm đồ nướng nhỏ, mau, mời vào trong ngồi, Tiểu Nguyệt, mau chuẩn bị cho thị trưởng Trương, vào phòng, vào phòng!"

Trương đại quan và Kiều Mộng Viền cùng Phùng Nguyệt vào trong căn phòng duy nhất trong tiệm, Phùng Nguyệt vui vẻ cười nói: "Thị trưởng Trương, tôi còn tưởng anh sẽ không đến chỗ chúng tôi nữa kìa."

Trương Dương cười nói: "Tôi muốn đến lắm, nhưng công việc bận quá không dành được thời gian."

Phùng Thiên Dù đứng ngoài nói: "Tiểu Nguyệt, con gọi điện cho chị con đi, bảo chị con đến đây luôn."

Trương Dương ngạc nhiên nói: "Phùng Lộ? Cô ấy chẳng phải đang học ở kinh thành sao?"

Phùng Nguyệt nói: "Chị ấy vừa về hôm qua xong, mấy ngày nay chị ấy xin nghỉ để về thăm nhà."

Khi Phùng Nguyệt ra ngoài pha trà, Kiều Mộng Viện cười nói: "Anh rất thân với gia đình họ?"

Trương Dương nói: "Đó là thầy giáo Phùng, của trường Nhất Trung Phong Trạch, dạy học rất tốt, hai cô con gái cũng rất thông minh."

Kiều Mộng Viện nói: "Và cũng rất xinh đẹp."

Trương đại quan cảm giác được gì đó trong ánh mắt đầy ngụ ý của Kiều Mộng Viện, hắn cười nói: "Mộng Viện, suy nghĩ của em có thể đơn giản hơn được chút không?"

Kiều Mộng Viện nói: "Suy nghĩ của em rất đơn giản, em chỉ sợ tư tưởng ai đó không đơn giản thôi."

Trương Dương nói: "Làm khó em rồi, bao nhiêu năm nay phải ở cùng với người không đơn thuần như anh, còn phải giữ thân như ngọc, thật là khó khăn."

Kiều Mộng Viện hơi đỏ mặt, cô mắng: "Đúng là cái miệng anh chẳng nói được gì tử tế!" Cô cảm thấy gần đây Trương Dương không được vui, vì vậy khoan dung hơn với những lời nói quá đáng của hắn, nhưng trong lòng cô lại ngầm hỏi bản thân mình, giờ đây cô rốt cuộc sao thế này, sao cô lại quan tâm đến hắn như vậy?

Phùng Thiên Du bê cho họ một lò nướng, Phùng Nguyệt bê mấy món ăn lên.

Trương Dương nói: "Thầy giáo Phùng, anh mau đi bán hàng đi, chúng tôi tự lo được rồi."

Phùng Thiên Du cười nói: "Lúc này khách chưa đông, người ăn đồ nướng nhiều nhất là người thức đêm, sau chín giờ mới bắt đầu đông khách kìa." Khi nói đến đây bên ngoài đã bắt đầu có khách vào, Trương Dương vội vàng bảo anh ta đi bán hàng.

Phùng Nguyệt bê đến hai cân thịt xiên, rồi lại đưa thực đơn cho Kiều Mộng Viện, bảo cô gọi món, Kiều Mộng Viện gọi một vài món chay.

Trương Dương nói: "Cô sắp thi đại học rồi?"

Phùng Nguyệt nói: "Năm nay tôi thi."

"Vậy mà còn không về ôn tập à?"

Phùng Nguyệt cười nói: "Tôi đăng ký vào trường đại học su phạm Đông Giang, có lẽ không mấy vấn đề."

Trương Dương nói: "Hay lắm, làm giáo viên tốt mà."

Phùng Nguyệt nói: "Tôi thích môi trường của trường đó, đơn giản."

Lúc này Phùng Lộ từ ngoài bước vào, cô đã cắt tóc ngắn, mặc một chiếc áo phông màu vàng cam, chiếc quần bò màu xanh, mặc dù mặc rất giản dị, nhưng đầy sức sống, cuộc sống mấy năm ở kinh thành đã giúp cô bỏ đi vẻ xanh xao trước đó, hai con mắt trong veo của Phùng Lộ nhìn Trương Dương, rồi ngay lập tức cười nói: "Thị trưởng Trương, tôi còn tưởng rằng em tôi lừa tôi kìa."

*****

Trương Dương cười nói: "Thật là không thể ngờ cô cũng ở Phong Trạch."

Phùng Lộ nói: "Tôi đã xin nghỉ hai ngày, cộng thêm hai ngày nghỉ cuối tuần là có thể về thăm nhà."

Kiều Mộng Viện bảo cô ngồi xuống.

Phùng Lộ cười nói: "Để tôi nướng cho, tôi là chuyên gia về mặt này."

Trương Dương đưa xiên thịt cho cô.

Mặc dù Phùng Lộ đã đi học đại học, nhưng tay nghề nướng thịt vẫn không hề thuyên giảm, rất nhanh cô đã nướng xiên thịt trở nên ngoài thơm trong mềm, đưa cho Trương Dương và Kiều Mộng Viện, hai người ăn xong khen không ngớt lời.

Trương Dương rót cho Kiều Mộng Viện nửa ly rượu, rồi rót cho mình một ly, Phùng Lộ cũng uống một tí, Trương Dương nhấc chén rượu lên nói: "Đây mới là cuộc sống."

Phùng Lộ nói: "Thị trưởng Trương có lẽ lâu lắm rồi không ăn quán ven đường."

Trương Dương nói: "Tôi hay ăn lắm, nhưng không đâu có hương vị như của nhà cô."

Kiều Mộng Viện nói: "Thật ra những nơi ngóc ngách là những nơi có thể thể hiện được cuộc sống đời thường nhất, những người làm quan như các anh nên đi ra ngoài thường xuyên, nghe xem mọi người nói gì, như vậy mới có thể thân thiết với dân."

Trương Dương nói: "Cô cảm thấy tôi không thân thiết với dân à?"

Phùng Lộ cười khanh khách: "Dù sao thì vẫn cảm thấy không giống với chúng tôi, anh là người làm quan, chúng tôi là người dân, đời sống của chúng ta không giống nhau."

Trương Dương nói: "Làm quan thì cũng là người, mọi người chẳng có gì không giống nhau hết, ai mà chẳng có hỉ nộ ái ố, ai mà chẳng có lúc không vui."

Trương Dương vừa nói xong những lời này thì điện thoại của hắn đã vang lên, đó là Trình Diệm Đông gọi đến, Trình Diệm Đông vừa về đến nhà, nghe nói Trương Dương đến, vì vậy vội vàng gọi điện cho hắn.

Trương Dương nói chỗ hắn đang ở, mười phút sau Trình Diệm Đông đã đến nơi rồi, sau khi Trình Diệm Đông đi vào, Phùng Lộ liền đi ra ngoài giúp việc, cô gái này rất thông minh, cô chủ yếu là để cho Trương Dương cùng mọi người có không gian riêng để nói chuyện.

Trình Diệm Đông không ngờ Trương Dương sẽ đến Phong Trạch tìm gã, gã xúc động nói: "Bí thư Trương, sao anh lại đến Phong Trạch?"

Trương Dương cười nói: "Chủ nhiệm Kiều nói muốn mời tôi ăn cơm, tôi nghĩ đi nghĩ lại, tất cả những quán cơm ở Tân Hải tôi đều ăn phát ngán rồi, thế là tôi nhớ đến chỗ này, mấy năm rồi tôi chưa ăn đồ nướng của thầy giáo Phùng, vừa nhớ ra là tôi đến đây."

Kiều Mộng Viện nói: "Nếu sớm biết mời bí thư Trương một bữa cơm phải phiền toái thế này thì tôi sẽ không nói câu đó."

Trình Diệm Đông cười theo, Trương Dương chỉ vào cốc rượu trước mặt hắn rồi nói: "Đừng chỉ cười không thôi, anh đến muộn rồi, phạt anh một cốc."

Trình Diệm Đông nhấc chén rượu lên, chau chau mày nói: "Bí thư Trương, tôi không có tửu lượng tốt như anh, nửa chén thôi."

Trương Dương gật gật đầu nói: "Tôi không miễn cưỡng anh."

Trình Diệm Đông uống một ngụm rượu lớn, rồi chau chau mày nói: "Rất vui nghe thấy bí thư Trương nói vậy, hóa ra anh từ Tân Hải đến tìm tôi không phải vì miễn cưỡng tôi."

Kiều Mộng Viện đứng một bên cười.

Trương đại quan ngạc nhiên nói: "Cô cười cái gì?"

Trình Diệm Đông cũng cười.

"Này, hai người cười gì vậy? Rất buồn cười sao? Tôi rất buồn cười à?" Câu này của hắn vừa dứt lời, hai người càng cười dữ dội hơn.

Trương đại quan thở dài nói: "Thật là kỳ lạ."

Kiều Mộng Viện nói: "Trương Dương, đây là lần đầu tiên thấy anh thật thà thế."

"Tôi lúc nào chẳng thật thà, tất cả những người quen biết tôi đều nói tôi rất chân thành, thẳng thắn, quang minh, chính trực, vô tư."

Trình Diệm Đông nói: "Tôi đồng ý."

Trương Dương nói: "Diệm Đôn à, chúng ta uống một chén."

Trình Diệm Đông nói: "Tôi vừa uống xong mà, anh đến từ xa thế, hóa ra là để chuốc say tôi sao?"

Trương Dương cười nói: "Không có ý đó, tùy anh, tôi uống hết." Hắn ngửa cổ uống hết sạch chén rượu.

Trình Diệm Đông thấy hắn uống như vậy, cũng uống hết nửa chén rượu còn lại.

Kiều Mộng Viện nhắc nhở họ: "Uống ít thôi, nếu như hai người uống quá chén, tôi không phụ trách đưa người về đâu nhé."

Trình Diệm Đông nói: "Chỗ này cách nhà tôi không xa, uống quá chén tôi sẽ tự đi về." Gã nhớ ra một việc: "Bí thư Trương, tối nay hai người ngủ ở đâu?"

Một câu nói làm cho Kiều Mộng Viện đỏ bừng mặt, gần đây Trình Diệm Đông có phải vì nhiều chuyện quá không, mà nói chuyện không chọn lời, cái gì gọi là hai người ngủ ở đâu chứ?

Trương Dương nói: "Ở Phong Trạch thì anh không cần phải lo." Hắn chủ động rót rượu cho Trình Diệm Đông: "Diệm Đông, anh biết tôi tìm anh có chuyện gì không?"

Trình Diệm Đông nói: "Tóm lại không phải là vì tìm tôi để uống rượu, bí thư Trương muốn nói gì, tôi đều biết cả."

Trương Dương nói: "Tối qua chúng ta đã nói chuyện lâu như vậy, sao anh vẫn không hiểu chứ?"

Trình Diệm Đông nói: "Dù sao thì cũng phải có người đứng ra lãnh trách nhiệm, hơn nữa tôi là cục trưởng công an Tân Hải, xảy ra chuyện này trong phạm vi quản lý của tôi, tôi không chịu trách nhiệm thì ai chịu trách nhiệm đây?"

Trương Dương nói: "Tôi đã từng nói, tôi sẽ lãnh tất cả trách nhiệm, anh làm như vậy thì còn coi tôi ra gì nữa?"

Trình Diệm Đông nói: "Bí thư Trương, có người muốn mượn gió bẻ măng, chuyện này kéo càng dài thì càng bất lợi với chúng ta, vì vậy cần phải có người đứng ra lãnh trách nhiệm, bịt miệng những kẻ muống lợi dụng chuyện này."

Trương Dương nói: "Sự việc còn chưa điều tra rõ ràng, anh vội vàng lãnh trách nhiệm làm gì chứ?"

Trình Diệm Đông nói: "Tôi sẽ không thay đổi những gì mình đã quyết định."

Trương Dương nói: "Cùng lắm là tôi không làm nữa, việc này nếu không làm cho rõ ràng, tôi quyết không thôi."

Trình Diệm Đông nói: "Bí thư Trương, tâm trạng của anh tôi hiểu, nhưng có nhiều khi cần phải từ bỏ, phải hi sinh, từ bỏ không có nghĩa là nhận thua, mà là để giành được thời gian và cơ hội.

Kiều Mộng Viện gật đầu đầy đồng cảm: "Tôi đồng ý với ý kiến của Trình cục."

Trương Dương nói: "Nếu cần phải hi sinh, thì người đó nhất định là tôi, tôi sẽ không để bạn tôi chịu uất ức."

Trình Diệm Đông cầm cốc rượu lên, chân thành nói: "Bí thư Trương, có thể nghe được câu này của anh, tôi đã thỏa mãn rồi."

Trương Dương nói: "Diệm Đông, tôi nói được là làm được, nhất định sẽ kề vai sát cánh với anh."

Chiếc điện thoại đặt trên bàn vang lên, Trương Dương cầm điện thoại lên xem, đó là Cao Liêm Minh gọi đến, sau khi nhấc điện thoại, Trương Dương nói không hề khách khí: "Muộn thế rồi, tiểu tử nhà cậu có việc gì không?"

Cao Liêm Minh vui vẻ nói: "Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi!"

Trương Dương nói: "Tiểu tử nhà anh nói gì thế? Vớ vẩn!"

Cao Liêm Minh nói: "Trong phòng tạm giam Đổng Chính Dương bị một kẻ tình nghi công kích, người đó đã thừa nhận rồi, sau khi Đổng Chính Dương về phòng tạm giam, người đó đã đánh Đổng Chính Dương."

Trương Dương gần như không tin vào tai mình: "Anh nói gì cơ? Rốt cuộc là anh đang nói gì?"

Cao Liêm Minh bình tĩnh lại, rồi mới nói: "Vừa rồi tôi đến chỗ chú Vinh, ông điều tra chuyện này từ đầu, và chú ấy đã hỏi những nghi phạm nhốt cùng Đổng Chính Dương và cảnh sát ngày hôm đó, phát hiện ra rằng một người trong số đó đã từng là nhân viên của công ty Đinh Cao Sơn, điều càng làm người ta không thể ngờ được là, người đó và Đinh Cao Sơn còn là anh em kết nghĩa, chú Vinh cảm thấy việc này vô cùng kỳ lạ, sau khi thẩm vấn những người đó đã phát hiện ra điểm nghi ngờ, cuối cùng có người báo cáo, chính là người tên Lương Tu Vũ đã đánh Đổng Chính Dương.

Đây thật là một thông tin quá tốt, Trương Dương tưởng rằng không thể giải quyết được, hắn vốn cho rằng Đổng Chính Dương do Văn Hạo Nam hại chết, nhưng không ngờ sự việc lại có chuyển biến, giờ đây lại xuất hiện một bản khác, Lương Tu Vũ dã từng đánh Đổng Chính Dương, nếu thật sự như những gì Cao Liêm Minh nói, quan hệ của Lương Tu Vũ và Đinh Cao Sơn rất tót, thì gã đánh Đổng Chính Dương, để trả thù tư là chuyện hết sức bình thường.

Trương Dương bảo Cao Liêm Minh đi tìm hiểu rõ ràng vấn đề, sau khi đặt điện thoại xuống, hắn báo những tiến triển mới nhất cho Trình Diệm Đông.

Trình Diệm Đông nghe được như vậy cũng ngớ người, lúc trước gã cũng đã điều tra những người từng tiếp xúc với Đổng Chính Dương, tổng cộng có 5 nghi phạm đã cùng nhốt với Đổng Chính Dương, nhưng khẩu cung của họ đều giống hệt nhau, đều nói rằng khi Đổng Chính Dương trở về đã như vậy rồi, hơn nữa cảnh sát phụ trách trông coi hôm đó cũng nói rằng không phát hiện ra điều gì bất thường, vì vậy Trình Diệm Đông mới nghiêng hướng nghi ngờ sang Văn Hạo Nam, chẳng lẽ gã đã phán đoán có vấn đề thật rồi sao?

Kiều Mộng Viện nói: "Nếu tìm ra hung thủ thật sự, phiền phức chẳng phải đã được giải quyết rồi sao?"

Trương Dương lúc này cũng ngồi không nổi nữa, hắn vốn muốn gọi điện cho Vinh Bằng Phi, nhưng lại cảm thấy rằng trước khi việc này điều tra rõ ràng, hắn không nên chủ động gọi, nếu như những điều Cao Liêm Minh nói đều là sự thật, thì chẳng phải hắn đã nghi oan cho Văn Hạo Nam rồi sao?

Mặc dù Trình Diệm Đông ngoài mặt tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng thấp thỏm, gã đồng ý chủ động lãnh trách nhiệm chuyện này, là vì gã không muốn Trương Dương chịu phải quá nhiều ảnh hưởng, bất cứ người nào cũng không muốn chịu nỗi oan này, Trình Diệm Đông từ trước đến giờ đều nghi ngờ Văn Hạo Nam nhất, nhưng giờ đây sự việc lại phát triển theo hướng đi ngược lại với phán đoán của gã.

Cuộc điện thoại này của Cao Liêm Minh làm cho Trương Dương và Trình Diệm Đông đều không bình tĩnh được nữa, hai người đều chú ý đến chuyện này, lại nửa tiếng trôi qua, Vinh Bằng Phi lại gọi điện đến cho Trình Diệm Đông.

Nghe thấy tiếng của Vinh Bằng Phi, Trình Diệm Đông cảm thấy hơi lo lắng, gã thấp giọng nói: "Vinh thính."

Tiếng của Vinh Bằng Phi rất lớn, rõ ràng là rất giận dữ: "Anh làm gì vậy hả! Xin nghỉ phép! Có vấn đề là lại muốn chạy, Trình Diệm Đông ơi là Trình Diệm Đông, anh vô trách nhiệm vậy à? Việc xảy ra trên địa bàn của mình, anh không điều tra rõ ràng, mà lại vất bỏ đấy, anh làm ăn kiểu gì vậy? Đợi tôi đến để chủi mông cho anh à?"

*****

Trình Diệm Đông nói: "Vinh thính, xin lỗi, nhà tôi thật sự có việc gấp, vì vậy tôi phải chạy về, anh yên tâm, tôi không phải là trốn tránh trách nhiệm, tôi đã nói với anh rồi, sự việc của Đổng Chính Dương tôi sẽ nhận trách nhiệm."

Vinh Bằng Phi tức giận nói: "Nhận trách nhiệm, tôi càng muốn nhìn thấy anh điều tra rõ ràng, giải quyết vấn đề, anh làm cảnh sát nhiều năm thế mà như vậy à, anh có điều tra thật sự chưa, những cảnh sát trực ngày hôm đó sao lại không phát hiện ra có người đánh Đổng Chính Dương?"

Trình Diệm Đông giật mình, mặc dù gã đã hỏi những cảnh sát trực ban ngày hôm đó, nhưng mấy người đó nói rằng hôm đó không phát hiện ra vấn đề gì bất thường cả.

Vinh Bằng Phi nói: "Họ không ở hiện trường lúc đó, anh biết không? Buổi trưa hôm đó, mấy người cảnh sát trực ban đã trốn đi đánh bài, họ đánh bài trong thời gian trực ban, Trình Diệm Đông à Trình Diệm Đông, anh điều tra đi điều tra lại, vấn đề lại ở chính người của mình, anh không suy nghĩ về vấn đề bản thân, mà còn đi nghi ngờ người khác."

Trình Diệm Đông nói: "Thật sao..." Nói xong câu nói gã ngay lập tức liền hối hận, đây chẳng phải là cố tình muốn chịu mắng sao?

Vinh Bằng Phi tức giận nói: "Giờ đây anh cút về đây ngay cho tôi, tên khốn, tôi còn tưởng rằng anh đã quản lý hệ thống công an Tân Hải có chuyển biến cốt lõi kìa, xem đám người dưới trướng anh đi, chẳng ra sao cả! Nếu không phải họ không chuyên chức, thì sao lại xảy ra chuyện này."

Trình Diệm Đông nói: "Vinh thính...Cái này..."

"Anh cút về đây ngay cho tôi!" Vinh Bằng Phi mắng xong cụp mạnh điện thoại.

Mặc dù Trình Diệm Đông bị Vinh Bằng Phi mắng tơi bời, nhưng tâm trạng đã thoải mái hơn rất nhiều, gã nhìn Trương Dương nói: "Bí thư Trương, Vinh thính đã tìm được hung thủ thật sự!"

Trương đại quan dụi dụi mắt thật mạnh: "Cái gì ấy nhỉ...Việc này hình như hơi khó hiểu..."

Trình Diệm Đông không dám chậm trễ, gã nói với Trương Dương một tiếng, rồi vội vàng về Tân Hải trong đêm, Trương Dương không cùng đi với gã, một là vì Vinh Bằng Phi không gọi điện thoại cho hắn, hai là vì, sự việc có chuyển biến tốt, sau khi đến Phong Trạch, hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, người ta làm quan lâu sẽ xa cách quần chúng, không biết từ lúc nào, phần lớn thời gian của Trương Dương đều đặt hết vào trong nhiệm vụ chính trị, cuộc sống bình đạm này đã dần xa cách hắn, tối nay Trương Dương phát hiện ra rằng, bình dị mới là thật sự.

Sau khi Trình Diệm Đông đi khỏi, Kiều Mộng Viện chủ động nhấc chén rượu lên nói: "Chúc mừng anh!"

"Chúc mừng tôi về điều gì?"

Kiều Mộng Viện nói: "Sau cơn mưa trời lại sáng, tưởng rằng sự việc đã rơi vào thế khó, mà bây giờ lại có sự chuyển biến tốt."

Trương Dương nói: "Việc này không có quan trọng gì nhiều đối với tôi."

Kiều Mộng Viện nghiêng nghiêng đầu, rồi mỉm cười nhìn Trương Dương nói: "Thế điều quan trọng đối với anh là gì?"

"Điều quan trọng là có thể cùng cô ăn một bữa đồ nướng bình dị."

Kiều Mộng Viện cười, cười rất tươi, đôi mắt cô sáng hẳn lên: "Anh chỉ theo đuổi điều đơn giản như vậy thôi sao?"

Trương Dương lắc lắc đầu nói: "Giờ đây tôi phát hiện ra, bình dị mới thật sự tốt."

Kiều Mộng Viện nói: "Sự yên bình sau cơn sóng gió rất đáng quý, vì vậy anh rất trân trọng, nhưng loại người như anh nhất định không yên phận, anh không thích sự bình ổn, vì vậy, không lâu sau, anh sẽ lại ngựa quen đường cũ, anh sẽ gây chuyện, đây gọi là vết thương đã lành quên mất đau."

Trương đại quan cười nói: "Tôi thích câu nói này đấy, cạn ly!" Tên này ngửa cổ uống sạch số rượu trong chén.

Kiều Mộng Viện nhấm một chút rượu rồi nói: "Mặc dù tôi không phải là người trên quan trường, nhưng tôi cũng đã tận mắt chứng kiến rất nhiều chuyện trên quan trường. Quyết lực là một thứ bùa mê rất kỳ lạ, bất kỳ ai động vào quyền lực, sẽ dần dần mất đi diện mạo vốn có, trở nên không còn là chính mình nữa."

Trương Dương nói: "Ý cô nói tôi thay đổi rồi ư?"

Kiều Mộng Viện nói: "Nhất định anh sẽ không thừa nhận, nhưng sự thay đổi này anh không nhận ra." Cô chầm chậm đặt chén rượu xuống rồi nói tiếp: "Rất nhiều người cho rằng mình có thể thay đổi được quan trường, nhưng đến cuối cùng họ phát hiện ra, quan trường vẫn là quan trường. Còn họ, dần già đi trong vòng xoáy quan trường, đến khi họ già hẳn rồi, mới phát hiện ra rằng chỉ có mình mới là người thay đổi..."

Trương Dương bất giác nhớ đến Kiều lão. Xem ra những lời này của Kiều Mộng Viện được nói ra từ chính nội tâm cô.

Kiều Mộng Viện nói: "Trương Dương, tính cách của anh không thích hợp làm quan."

Trương Dương nói: "Rất bình thường mà, đây là một thời đại kỳ lạ, những người không thích hợp kinh doanh lại kiếm được nhiều tiền, những người không hiểu gì về văn học lại làm tác giả, những người không biết quản lý lại làm cán bộ, những kẻ không tuân theo pháp luật làm nhà từ thiện."

Kiều Mộng Viện cười nói: "Theo lô gic của anh, thì người tốt không nhận được báo đáp ư?"

Trương Dương nói: "Khó lắm, nếu như làm việc theo nguyên tắc tiêu chuẩn bình thường, thì là đi theo trào lưu, người đi theo trào lưu vĩnh viễn không thể nổi trội trong xã hội này, bất cứ thời đại nào cũng đều không cần người tầm thường như vậy, mà cần một người tài nổi trội. Chỉ có loại người tài đó mới có thể chống đỡ với sóng gió, làm nên nghiệp lớn!"

Kiều Mộng Viện nói: "Xem ra anh cho rằng mình chính là loại người đó."

Trương đại quan gật đầu nói: "Đáng tiếc lần này sóng gió hơi lớn, làm cho tôi hơi choáng váng, tôi không nhận ra nhiều điều."

Phùng Thiên Du nướng một cái đầu dê mang đến, Trương Dương cười nói: "Thầy giáo PHùng, không cần nhiều như vậy đâu, anh xem nhiều thức ăn như vậy, hai người chúng tôi ăn không hết được, anh cũng ngồi xuống uống một chén đi."

Phùng Thiên Du nói: "Giờ đây là lúc việc làm ăn bận nhất, hai người nói chuyện đi, tôi phải đi xem hàng thế nào. Đợi chút nữa tôi sẽ đến uống cùng hai người mấy chén."

Đột nhiên bên ngoài vang lên một âm thanh quen thuộc: "Lão Phùng, Lão Phùng, tôi bảo anh để lại phòng cho tôi đâu rồi?"

Phùng Thiên Du vội vàng đi ra ngoài.

Trương Dương đã nhận ra âm thanh đó chính là của Ngưu Văn Cường, thế giới này thật là nhỏ, ở Phong Trạch cũng gặp được bạn cũ.

Phùng Thiên Du đã dành phòng cho Trương Dương, đâu còn phòng cho Ngưu Văn Cương nữa, anh ta xin lỗi: "Ông chủ Ngưu, anh xem cái trí nhớ của tôi này, tôi quên mất chuyện này rồi!"

Ngưu Văn Cường nói: "Sao thế? Lão Phùng à, anh thật là không nể mặt tôi, tôi đã dặn đến thế rồi mà anh còn quên."

Một tiếng nói vang lên: "Mẹ kiếp sao anh nói lắm thế? Sĩ diện gì chứ? Lắm tiền hống hách có phải không?"

Ngưu Văn Cường trừng mắt, tên này uống rượu xong mới đến đây, bên cạnh còn có bạn gái Đổng Hân Vũ, đàn ông ai mà chẳng cần thể diện chứ, nghe thấy những lời này, Ngưu Văn Cường đương nhiên tức giận đùng đùng, nhưng tên này ngay lập tức cảm thấy âm thanh đó sao quen thuộc vậy, quay đầu lại nhìn, ngay lập tức liền toét miệng cười: "Mẹ kiếp! Sao lại là anh?"

Trương đại quan cười ha ha, Ngưu Văn Cường vẫn giữ thói quen cũ, đi đến đấm lên vai của Trương Dương: "Mẹ kiếp thật chẳng nể mặt tôi, đến Phong Trạch mà cũng không nói cho tôi một tiếng, lần này có phải là ngoại tình với cô gái nào nên đến đây không." Tên này vừa nói vừa ngước đầu nhìn vào trong phòng, nhìn thấy Kiều Mộng Viện ngồi bên trong, Ngưu Văn Cường rất xấu hổ, liền lắp bắp: "Đây chẳng phải...là...tiểu thư Kiều sao?"

Kiều Mộng Viện đã nghe thấy những lời vừa rồi gã nói, Ngưu Văn Cường lắm lời này, Kiều Mộng Viện chỉ muốn thưởng cho gã một cái tát.

Trương Dương mời Đổng Hân Vũ vào, Đổng Hân Vũ là đô đốc của xưởng may quần áo da, cũng là oan gia không đánh không quen với Ngưu Văn Cường, Đổng Hân Vũ cười nói: "Tối nay Văn Cường uống hơi nhiều, nói linh tinh, hai vị đừng giận."

Trương Dương bảo Ngưu Văn Cường ngồi xuống, Kiều Mộng Viện cười nói: "Phong Trạch thật là nhỏ, không ngờ ở đây cũng gặp được người quen."

Ngưu Văn Cường nói: "Cũng chẳng phải trùng hợp gì, bình thường tôi thường đến đây ăn đồ nướng, sao hai người đột nhiên lại đến Phong Trạch?"

Trương Dương nói: "Mới đến không lâu, tôi đang nhớ tới anh kìa, không ngờ anh lại đến rồi."

Ngưu Văn Cường nói: "Anh có tám kiếp cũng không nhớ đến tôi."

Kiều Mộng Viện nói: "Ngưu Văn Cường, sao anh lại giống con gái thế."

Tất cả mọi người đều cười, Đổng Hân Vũ đấm lên vai Ngưu Văn Cường rồi nói: "Anh này ấy à, gặp bí thư Trương còn thân thiết hơn tôi ấy chứ."

Trương Dương nói: "Đương nhiên rồi, khi bọn tôi quen nhau còn chưa có cô cơ đấy."

Ngưu Văn Cương nói: "Lúc đó anh đang mở quán Karaoke, còn bí thư Trương của chúng ta đang là chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình của Hắc Sơn Tử."

Trương Dương nói: "Thật là nhanh, chớp mắt đã hơn năm năm rồi."

Ngưu Văn Cường gật đầu nói: "Giờ anh đã là bí thư thị ủy rồi, tôi vẫn còn đang nuôi cá nuôi tôm ở Phong Trạch."

Trương Dương nói: "Tôi chỉ được cái tiếng thôi, còn anh được miếng, giờ đây đã là phú ông ròi, còn có đệ nhất mỹ nữ của Phong Trạch đến cùng anh, anh vừa có tài vừa có sắc rồi."

Ngưu Văn Cường nói: "Anh cũng vậy!" Ánh mắt quay sang nhìn Kiều Mộng Viện.

Kiều Mộng Viện đương nhiên hiểu được ý của gã, mặt đỏ bừng, trong lòng nói bạn của Trương Dương đều chẳng phải loại tử tế gì.

Ngưu Văn Cường trước khi đến đây đã uống không ít rượu, Trương Dương không để gã uống nhiều, rót cho gã nửa chén, rồi mỉm cười nói: "Gần đây mấy anh em các anh cũng không đến Tân Hải chơi, sao thế? Quên người anh em là tôi rồi à?"

Ngưu Văn Cường nói: "Gần đây hơi bận, đang là mùa thu hoạch, bận xong mùa này là tôi không còn việc gì nữa rồi, đến lúc đó cả ngày đến làm phiền anh, đúng rồi, Triệu Tân Vĩ đã làm xong thủ tục điều động rồi, gần đây sắp đến chỗ anh làm sở trưởng quản lý xe, tôi và Lão Đỗ đã hẹn nhau đi tiễn anh ta."

Trương Dương nói: "Thật ra không xa mấy, mọi người đều có xe, chỉ cần muốn gặp nhau, một cuộc điện thoại, chọn một chỗ ở giữa, hai tiếng là gặp được rồi."

Ngưu Văn Cường nói: "Nói thì nói vậy, chúng tôi đều không có việc gì, nhưng giờ anh là bí thư thị ủy, trăm công ngàn việc, sợ rằng anh không có thời gian."

Trương Dương nói: "Dù công việc có bận thế nào cũng không thể quên anh em của mình."

Ngưu Văn Cường nói: "Anh làm quan ngày càng lớn, thì khoảng cách giữa anh và các anh em ngày càng xa, thật đấy, giờ đây ở cùng với anh tôi thấy mình với cao quá."

"Đừng nói linh tinh!" Đổng Hân Vũ kéo áo gã nhắc nhở.

Trương Dương cười nói: "Để cho anh ấy nói đi."

Ngưu Văn Cường ngà ngà nói: "Trương Dương à, giờ đây tôi rất nhớ thời chúng ta còn ở Xuân Dương, các anh em ở cùng nhau, cả ngày uống rượu nói chuyện tán gái, dù là nói linh tinh thôi, nhưng ai nấy đều thẳng thắn, chẳng phải che đậy điều gì, chẳng ai giấu ai điều gì. Chúng ta giờ đây, tiền có rồi, quyền cũng có rồi, nhưng không được vui vẻ như lúc đó, anh nói xem là tại sao?"

Trương Dương mím mím môi, hắn không biết phải trả lời thế nào.

Ngưu Văn Cường nói: "Ngày hôm trước tôi đi thăm chị, Khương Tử Hàm đã trở thành một chàng thanh niên rồi, nhớ đến Khương Lượng, trong lòng tôi vô cùng buồn, lúc đó tôi rất muốn gọi điện cho anh, tôi muốn tìm một người nói chuyện, muốn tìm một người uống chén rượu cùng tôi, nhưng tôi lại nghĩ, dù là có gọi thêm một người đến, thì cũng chỉ thêm một người buồn mà thôi, dù là tôi có gọi tất cả các anh đến, thì anh em ta cũng không tề tựu đầy đủ được, Khương Lượng có về được không? Không về được nữa rồi!" Ngưu Văn Cường vừa nói mắt vừa đỏ lên.

Lòng Trương Dương cũng cay cay, hắn nhấc chén rượu trước mặt uống cạn.

Ngưu Văn Cường nói: "Buổi tối ngày hôm trước, một mình tôi chạy đến bên hồ Phong Trạch, mang theo hai chai rượu, một chai tôi đổ xuống hồ, một chai còn lại tôi uống hết, mẹ kiếp, tôi vừa uống vừa khóc, tôi buồn... Nếu như anh em chúng ta cứ ở Xuân Dương mãi thì tốt biết mấy, như vậy Khương Lượng sẽ sống tốt, kiếm nhiều tiền thế này, làm quan lớn thế này có ý nghĩa gì? Ai mà chẳng một ngày ba bữa cơm, ai mà chẳng một cuộc đời, bạn bè không còn nữa, người thân không còn nữa, sống còn ý nghĩa gì?" Ngưu Văn Cường uống chén rượu, một người đàn ông như gã cũng gạt nước mắt nghẹn ngào.

Trương Dương nói: "Văn Cường, mẹ kiếp, lòng tôi cũng buồn lắm, ai mà nói sai chứ? Khi không có tiền thì muốn kiếm tiền, khi làm quan nhỏ thì muốn leo lên làm quan lớn, nhưng khi anh đã có hết những gì mình muốn, thì lại phát hiện ra rằng những năm tháng đã qua mới là đẹp đẽ nhất, chỉ tiếc rằng chúng ta không thể quay đầu lại được nữa rồi."

Kiều Mộng Viện và Đổng Hân Vũ yên lặng ngồi bên cạnh, lắng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông này, họ nghe rất chân thành, và họ phát hiện ra rằng, nội tâm thật sự của hai người đàn ông này, dưới tầng tầng lớp lớp che đậy, hóa ra vô cùng thuần chất!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1276)