Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1059

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1059: Tiêu chuẩn phán xét
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Ngoài mặt thì Hạng Thành tỏ ra lo lắng, nhưng thật ra gã rất vui khi nhìn thấy những gì xảy ra trước mắt, con người ta không thể quá đắc ý, đắc ý quá sẽ khiến không biết mình là ai, thời gian này Trương Dương như diều gặp gió, đắc ý vô độ, ngay cả y cũng phải né mặt hắn, đây gọi là trong phúc có họa, anh tưởng rằng đây là lúc anh phất cờ quật khởi, thì ông trời đã chuẩn bị giáng một đòn xuống rồi.

Mặc dù Hạng Thành cười thầm trong bụng, nhưng y sẽ không dậu đổ bìm leo, phiền phức lần này đã đủ lớn rồi, dù là y có nhúng tay vào hay không, Trương Dương đều đã bị vướng vào phiền toái, việc này không thể được giải quyết một cách dễ dàng.

Trong tầng lớp lãnh đạo thành phố Bắc Cảng rất nhiều người hi vọng Trương Dương gặp khó khăn, thị trưởng Cung Hoàn Sơn là một trong số đó, vì chuyện này, y đã đến phòng làm việc của Hạng Thành, hỏi về ý kiến xử lý chuyện này của phó trưởng phòng coogn an tỉnh Vinh Bằng Phi.

Hạng Thành nói với Cung Hoàn Sơn: "Việc không liên quan đến mình thì anh đừng có liên quan vào! Chúng ta nên dồn sức vào việc xây dựng và quản lý Bắc Cảng, việc hình sự tự khắc có người giải quyết, việc của nội bộ hệ thống công an không liên quan gì đến chúng ta!"

Cung Hoàn Sơn biết rằng Hạng Thành không hề muốn nói những lời này, thật ra trong lòng Hạng Thành đang vui mừng hơn cả Cung Hoàn Sơn, y thấp giọng nói: "Bí thư Hạng, tôi không muốn để ý đến mấy việc này, nhưng người nhà của người bị nạn đã chạy đến cả cửa của chính phủ thành phố thị ủy rồi, Trương Dương dù sao cũng còn quá trẻ, làm sao có thể làm vậy được chứ, anh đã nghe nói gì chưa, Đổng Chính Dương bị bắt, là vì anh ta gây chuyện trong lễ tang của hai anh em nhà họ Đinh, Trương Dương đã đánh anh ta một trận trước mặt mọi người, còn vạch một tội danh để bắt anh ta vào trong cục nữa."

Hạng Thành nói: "Đúng là trẻ người non dạ!"

Cung Hoàn Sơn nói tiếp: "Giờ thì gây ra chuyện lớn rồi, tôi đã nói từ lâu rồi, quyền lực phải được giám sát một cách có hiệu quả, quyền lực mà thiếu sự quản lý chỉ gây nên sự tự bành trướng ở một vài cán bộ mà thôi, thậm chí còn dẫn đến việc lạm dụng quyền lực."

Hạng Thành nói: "Hoàn Sơn, tôi còn cho rằng, việc này vô cùng nhạy cảm. Lúc này, tốt nhất là không nên tham dự vào, phó trưởng phòng công an tỉnh Vinh đã đến đây rồi. Anh ta sẽ giải quyết chuyện này một cách ổn thỏa."

Cung Hoàn Sơn nói: "Giải quyết ổn thỏa? Tôi thấy chưa chắc đâu, bí thư Hạng, lời đồn bên ngoài nhiều lắm. Có người nói rằng Đổng Chính Dương đã đắc tội với Trương Dương, vì vậy Trương Dương đã nói Trình Diệm Đông dạy cho Đổng Chính Dương một trận, quan hệ của Trương Dương và Trình Diệm Đông ai cũng biết, lúc đầu khi Trương Dương mới đến Tân Hải, cậu ta đã chỉ định Trình Diệm Đông làm cục trưởng, Trình Diệm Đông từ Phong Trạch cùng cậu ta đi Nam Tích, giờ lại đến Tân Hải, rất trung thành với cậu ta, những lời của Trương Dương Trình Diệm Đông nhất định sẽ làm theo, không ngờ Đổng Chính Dương lại dễ đánh đến vậy."

Hạng Thành nói: "Lời đồn thì cũng chỉ là lời đồn mà thôi, chúng ta không thể tin những việc không có chứng cứ."

Cung Hoàn Sơn nói: "Tôi nghe nói vì chuyện này Trương Dương đã mâu thuẫn với công tử của phó thủ tướng Văn là Văn Hạo Nam rồi. Hình như vì hai bên đùn đẩy trách nhiệm cho nhau."

Hạng Thành nói: "Tôi cũng nghe nói một chút. Trước khi Đổng Chính Dương chết, Văn Hạo Nam đã từng thẩm vấn anh ta."

Cung Hoàn Sơn nói: "Người thì đã chết rồi, chẳng ai muốn chịu trách nhiệm về chuyện này của đâu. Xem ra Trương Dương muốn đẩy cho Văn Hạo Nam, Văn Hạo Nam cũng chẳng phải tay vừa, anh ta đương nhiên không thể chịu nỗi oan này được, hơn nữa đâu có phải anh ta gây ra cái chết đâu."

Hạng Thành nói: "Hoàn Sơn à, có phải anh đã quá hứng thú với việc này rồi không?"

Cung Hoàn Sơn nói: "Tôi không muốn để ý, nhưng người nhà họ Đổng không ngừng gây chuyện, nghe nói có người trong số họ đã đến kinh thành tố cáo rồi, việc này còn dài lắm."

Hạng Thành thở dài, giống như rất lo lắng về việc này vậy, nhưng trong lòng thì lại dội lên niềm vui khôn tả. Y thấp giọng nói: "Việc này lan lớn ra chẳng có lợi cho ai cả, tôi vẫn hi vọng chuyện này sớm được giải quyết."

Cung Hoàn Sơn nói: "Muốn dập tắt chuyện này, cần phải có người đứng ra chịu trách nhiệm, lạm dụng tư hình không phải là tội nhỏ, có khi còn phải ngồi tù ấy chứ, xem ra Trương Dương vẫn muốn bảo về Trình Diệm Đông, Văn Hạo Nam thì nhất định không đứng ra chịu trách nhiệm, mâu thuẫn giữa họ không thể nào hòa giải được."

Hạng Thành nói: "Dù sao thì họ cũng là anh em nuôi của nhau."

"Ngay cả là anh em ruột thì cũng đã sao nào? Trương Dương tưởng rằng mình có bối cảnh, nhưng không biết rằng nhiều năm gần đây cậu ta đều dựa vào nhà họ Văn, con nuôi thì vẫn cứ là con nuôi thôi, cậu ta tưởng rằng địa vị của minfht rong lòng vợ chồng phó thủ tướng Văn cao hơn người con ruột của họ là Văn Hạo Nam sao?"

Hạng Thành nói: "Tôi tin rằng phó trưởng phòng Vinh có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này."

Trương Dương và Trình Diệm Đông kề vai đứng trên bờ biển, nhìn mặt biển mênh mông, thái độ của Trương Dương đầy sự phẫn nộ. Tâm trạng của Trình Diệm Đông rõ ràng cũng bị ảnh hưởng bởi chuyện này, ánh mắt của gã đầy tăm tối, hai người yên lặng đứng đó năm phút đồng hồ, Trình Diệm Đông mở lời phá vỡ sự yên lặng: "Bí thư Trương, tôi quyết định rồi, tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm về chuyện này!" Lời này của Trình Diệm Đông đã được suy nghĩ kỹ càng, gã có thể nhận ra hoàn cảnh khó khăn mà Trương Dương đang gặp phải.

Trương Dương lắc đầu nói: "Việc này không liên quan gì đến anh, tôi sẽ không để anh chịu trách nhiệm đâu!"

"Nhưng dù sao thì cũng phải có người đứng ra chịu trách nhiệm về chuyện này!"

Trương Dương nói: "Rõ ràng chuyện này là do Văn Hạo Nam gây ra!"

"Anh không có chứng cứ mà, hơn nữa anh cũng thấy thái độ của phòng công an tỉnh rồi đấy, họ phải bảo vệ một vài người, thứ họ cần không phải là chân tướng sự việc, mà họ chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, chỉ cần có người đứng ra chịu trách nhiệm, chỉ cần có thể làm bình ổn chuyện của Đổng Chính Dương, những điều khác không quan trọng."

Trương Dương nói: "Không làm là không làm, tại sao anh phải nhận tội thay cho người khác chứ? Dù là chịu trách nhiệm, thì người nên chịu trách nhiệm cũng là tôi, không liên quan gì đến anh hết."

Trình Diệm Đông nói: "Bí thư Trương, anh có phát hiện ra việc này hơi kỳ lạ không? Tại sao báo cáo xét nghiệm tử thi của Đổng Chính Dương vẫn chưa được công bố, người nhà của anh ta đã biết rằng anh ta bị đánh cho đến chết rồi? Nhất định là có người biết nội tình đã tiết lộ ra ngoài, có người muốn lợi dụng việc này để làm lớn ảnh hưởng của nó, việc này càng sớm kết thúc ảnh hưởng sẽ càng nhỏ, tôi đã suy nghĩ rồi, chỉ có tôi đứng ra gánh trách nhiệm của chuyện này, ảnh hưởng đến anh mới có thể nhỏ nhất, hơn nữa tôi thật sự cũng phải chịu trách nhiệm về cái chết của Đổng Chính Dương."

Trương Dương nói: "Tôi không sợ ảnh hưởng, việc này do tôi gây nên, tôi bảo anh nhốt Đổng Chính Dương lại, nếu để anh đứng ra nhận tội thay tôi, về sau tôi làm người thế nào được nữa?"

Trình Diệm Đông nói: "Bí thư Trương, mặc dù tôi không hiểu đạo lý gì nhiều, nhưng người ta xem trọng sách lược chính trị, Tân Hải khó khăn lắm mới có cục diện tốt đẹp như bây giờ, nếu vì chuyện này mà gây ảnh hưởng đến anh, tổn thất sẽ vô cùng lớn, chúng ta là một đội ngũ, trách nhiệm là của mọi người, tôi chủ động đứng ra, không phải là do tôi thừa nhận chuyện này, mà là tôi phải đi gánh trách nhiệm này, chỉ có như vậy mới có thể khiến mọi người không chịu tổn thương."

Trương Dương lắc đầu nói: "Anh đừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa, anh không thể thoát được chịu trách nhiệm, nhưng anh không nên chịu hết chuyện này, nếu anh muốn đi chịu thì tôi nhất định không cho đâu!"

Sau khi Vinh Bằng Phi đến Bắc Cảng, gã hẹn gặp Trương Dương lần thứ 2, Trương Dương đề ra một điều kiện, hắn yêu cầu Văn Hạo Nam phải đến dự lần gặp mặt này.

Văn Hạo Nam đã đồng ý.

Địa điểm gặp mặt là phòng chiêu đãi số 1 của chính phủ thành phố Bắc Cảng, trong phòng của Vinh Bằng Phi, khi Trương Dương đến, Văn Hạo Nam đã có mặt ở đó rồi, hơn nữa gã mở cửa cho Trương Dương, thấy Trương Dương, Văn Hạo Nam vẫn có thể cường được, gã mỉm cười giơ tay ra: "Lão đệ, đến rồi à!"

Trương Dương không bắt tay với gã, trên mặt hắn không nở chút nụ cười, hắn lạnh lùng đáp: "Tôi còn tưởng hôm nay không gặp được anh kìa."

Văn Hạo Nam xấu hổ hạ tay xuống: "Sao lại thế được chứ!"

Vinh Bằng Phi gọi hai người họ vào ngồi, gã nhìn Trương Dương rồi lại nhìn sang Văn Hạo Nam rồi nói: "Hôm nay tôi gọi cả hai người đến, là vì muốn nói rõ ràng chuyện của Đống Chính Dương, cố gắng nói cho xong chuyện, nhanh chóng giải quyết việc này."

Trương Dương không nói gì, hắn nhấc chén trà lên uống mấy ngụm.

Vinh Bằng Phi nói: "Sau khi tôi đến Bắc Cảng, đã điều tra về việc của Đổng Chính Dương rồi, theo kết quả điều tra trước mắt của tôi, cùng với báo cáo xét nghiệm tử thi, tôi đã có thể đoán định rằng, nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của Đổng Chính Dương là chảy máu trong do rách gan." Nói đến đây, Vinh Bằng Phi ngừng lại một lúc, rồi nhìn sang Trương Dương đầy ngụ ý mới nói tiếp: "Người nhà của người chết phản ứng rất kịch liệt về chuyện này, họ đã tìm đến luật sự, chuẩn bị khởi tố rồi."

Trương Dương nói: "Muốn khởi tố thì khởi tố, điều tra rõ chuyện này cho mọi người thấy là một việc nên làm."

Vinh Bằng Phi nói: "Về việc của Đổng Chính Dương, cục công an Tân Hải và tổ công tác tỉnh phái xuống đều thuộc diện tình nghi, tôi đã tiến hành điều tra hai bên."

Văn Hạo Nam nói: "Vinh thính, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi thật sự đã thẩm vấn Đổng Chính Dương, nhưng trong quá trình thẩm vấn, tôi không hề động vào cơ thể anh ta, lúc thẩm vấn còn có hai đồng chí khác, họ có thể làm chứng cho tôi."

Trương Dương nói: "Thế có nghĩa là anh không liên quan gì đến chuyện này?"

Văn Hạo Nam gật đầu nói: "Trương Dương, tôi biết anh nghĩ thế nào, cũng biết giờ đây anh nhìn tôi thế nào, nhưng tôi không thể vì quan hệ giữa hai chúng ta mà đứng ra gánh chịu chuyện này, tôi luôn coi anh là người anh em của mình, giống như anh em ruột vậy, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì cho anh, nhưng việc này liên quan đến nguyên tắc của tôi, là một cảnh sát, là một người chấp hành luật pháp, tôi không thể không nói sự thật, tôi càng không thể đi ngược lại với lương tâm của chính bản thân mình."

Trương Dương nói: "Lương tâm có biết bao tiêu chuẩn để đánh giá, chính tôi còn không thể đưa ra đánh giá chính xác. Mặc dù Đổng Chính Dương chết tại phòng tạm giam, nhưng tất cả mọi người trong hệ thống công an Tân Hải chúng tôi không hề trừng phạt anh ta, anh có nhân chứng, chúng tôi cũng có nhân chứng."

Vinh Bằng Phi nói: "Hai người đều không có trách nhiệm, thế có nghĩa là tôi phải chịu trách nhiệm rồi? Tại sao Đổng Chính Dương lại bị giam, Trương Dương, cậu giải thích cho tôi đi?"

Trương Dương nói: "Là tôi bắt anh ta vào."

Vinh Bằng Phi nói: "Nói hùng hồn lắm, cậu tưởng cậu là ai chứ? Một bí thư thị ủy của Tân Hải mà có thể một tay che lấp cả bầu trời sao? Nếu không phải là cậu bắt nhốt Đổng Chính Dương, thì anh ta sẽ xảy ra chuyện như thế này sao?" Nói xong Trương Dương, ánh mắt gã lại quay sang Văn Hạo Nam: "Anh đi thẩm vấn Đổng Chính Dương, tại sao không làm theo quy định? Trong quá trình thẩm vấn tại sao không để cho bên công an Tân Hải đến? Chẳng lẽ anh không nghĩ rằng làm vậy không đúng với quy định, chẳng lẽ anh không biết rằng làm vậy sẽ gây ra những phiền toái không cần thiết sao?"

Văn Hạo Nam cúi thấp đầu, vẻ mặt rất thành khẩn: "Vinh thính, tôi sai rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình."

Trương Dương nói: "Nói thì ai chẳng giỏi, nhưng cần phải làm rõ xem là trách nhiệm gì!"

*****

Vinh Bằng Phi nói: "Có một việc tôi muốn hai người biết, vừa rồi đồng chí Trình Diệm Đông đã đến tìm tôi, anh ấy chủ động thừa nhận những sai sót của mình trong công việc, và ngỏ ý muốn nhận trách nhiệm tương ứng trong chuyện này."

Trương đại quan nhíu đôi lông mày lại với nhau, thật ra từ sau buổi tối hôm qua nói chuyện với Trình Diệm Đông, hắn đã lo rằng sẽ xảy ra chuyện này, giờ đây tất cả đã xảy ra rồi, Trương Dương nhìn sang Văn Hạo Nam và nói: "Anh cho rằng Trình Diệm Đông nên chịu trách nhiệm về tất cả những chuyện này sao?"

Văn Hạo Nam bình tĩnh nhìn Trương Dương: "Mỗi người đều có nguyên tắc làm người của mình, tôi không biết những người khác thế nào, nhưng nếu tôi phạm lỗi, tôi sẽ chịu bất cứ trách nhiệm gì về hành động của mình."

Trương Dương nói: "Tôi cũng rất đồng ý với những gì anh nói, con người sống trên đời này, cần phải dám đối mặt với sai lầm của mình." Hắn quay sang nói với Vinh Bằng Phi: "Vinh thính, nếu có người phải chịu trách nhiệm chính về chuyện của Đổng Chính Dương, thì người đó phải là tôi, chứ không phải là Trình Diệm Đông. Các anh đã không điều tra được chân tướng sự việc, thì cứ tính sổ lên đầu tôi vậy, đánh hay là phạt, tùy các anh!"

Trương đại quan hùng hồn đứng dậy, bỏ lại một câu: "Trách nhiệm chỉ liên lụy đến tôi thôi, đừng làm dây dưa sang người khác!" Hắn nói xong rồi bỏ đi, vì Trương Dương đã hiểu rõ ràng rằng, chuyện này không cần thiết phải bàn luận nữa, trong chuyện này, Vinh Bằng Phi đứng trên lập trường của Văn Hạo Nam, không những vì bối cảnh của Văn Hạo Nam, mà còn một nguyên nhân quan trọng nữa, tổ công tác là do gã phái xuống, trong tình trạng thiếu chứng cứ này, Vinh Bằng Phi bảo vệ người của mình là chuyện hết sức bình thường.

Thật ra từ tối hôm qua, Trương Dương đã suy nghĩ kỹ càng về cả sự việc này, dù sự việc này có gây ra bão táp lớn đến đâu, hắn cũng sẽ kề vai sát cánh cùng Trình Diệm Đông. Mặc dù Trình Diệm Đông đã biểu lộ rõ ràng rằng gã muốn gánh trách nhiệm, Trình Diệm Đông cho rằng với tình hình trước mắt, hi sinh bản thân mình làm bình ổn sự việc này là một cách làm suy tính cho đại cục. Đây là một sách lược chính trị, là bỏ tốt mà giữ soái. Trương Dương hiểu được tấm lòng của Trình Diệm Đông, cũng biết rằng làm như vậy có điểm tốt, nhưng Trương Dương vẫn không đồng ý cho gã làm như vậy. Bởi lẽ Trương Dương không thể vượt qua nổi bản thân mình, hắn biết rằng kẻ làm quan phải biết hi sinh, nhưng Trương đại quan vẫn không muốn vậy.

Sau khi Trương Dương đi khỏi, Vinh Bằng Phi và Văn Hạo Nam đều cùng im lặng, sự im lặng làm cho người ta suy nghĩ, sự im lặng cũng làm cho con người rơi vào tình thế khó xử, Văn Hạo Nam nhấc chén trà, uống một ngụm, sau đó chầm chậm đặt xuống.

Vinh Bằng Phi thấp giọng nói: "Hạo Nam, cá tính của Trương Dương rất mạnh mẽ."

Văn Hạo Nam thở dài rồi nói: "Cậu ấy là em nuôi của tôi, thấy cậu ấy như thế này tôi thật sự rất đau lòng. Trong chính trị người ta cần sách lược, nhẫn nhịn một lúc cho bình sóng gió. Một người làm quan nếu như không hiểu được đạo lý lúc tiến lúc lùi, thì làm sao phát triển lâu dài trên quan trường được?"

Vinh Bằng Phi nhìn Văn Hạo Nam, gã đột nhiên phát hiện ra rằng mình không hiểu nhiều về Văn Hạo Nam, nhận thức của Văn Hạo Nam về chính trị còn thâm sâu hơn gã nhiều, Vinh Bằng Phi cho rằng đây là do gen chính trị. Văn Hạo Nam lớn lên trong một gia đình như vậy, cảm ngộ của gã về chính trị, những quy tắc của gã trên quan trường sâu sắc hơn nhiều so với những người bình thường khác. Vinh Bằng Phi nói: "Sau khi anh quay về, hãy kiểm điểm ngay cho tôi."

Văn Hạo Nam gật đầu, gã thành khẩn nói: "Vinh thính, việc này cần phải điều tra cho rõ ràng, tôi nghi ngờ rằng cái chết của Đổng Chính Dương có rất nhiều vấn đề đằng sau đó."

Vinh Bằng Phi nói: "Anh không cần phải quản việc này nữa, ai nên lãnh trách nhiệm, cần lãnh bao nhiêu trách nhiệm, tôi sẽ phân rõ ràng."

Trương đại quan để ý thấy rằng ánh mắt của những người xung quanh đã trở nên rất kỳ lạ, những ánh mắt này làm hắn ý thức được rằng mình đang ở trong tâm cơn bão, sau khi hắn về Tân Hải, hắn muốn tìm Trình Diệm Đông để nói chuyện đàng hoàng, nhưng không ngờ Trình Diệm Đông đã xin nghỉ ốm, Trương Dương ngay lập tức gọi điện thoại cho gã, nhưng Trình Diệm Đông chỉ nói một câu trong điện thoại: "Tôi muốn về nhà để yên tĩnh một lúc."

Trương Dương đặt điện thoại xuống, trong lòng vô cùng buồn bã, hắn nhớ đến thái độ giả tạo ngày hôm nay của Văn Hạo Nam, ngay lập tức trong lòng bừng bừng lửa giận, hắn tóm tập văn kiện trên bàn vất mạnh ra ngoài, xếp giấy trắng bay lả tả trong không trung.

Chính trong lúc này, Thường Hải Tâm gõ cửa bước vào, thấy cảnh tượng trước mắt, cô ngớ người, cô không nói gì cả, chỉ cúi xuống, lặng lẽ nhặt đám văn kiện lộn xộn dưới đất. Xếp gọn gàng đặt lại trên bàn làm việc của Trương Dương, cô nhấc chén trà trước mặt hắn, pha cho hắn một chén khác đặt trước mặt. Cô muốn nói gì đó, nhưng lại không biết làm thế nào để an ủi Trương Dương.

Lúc này lại có người đến, Cao Liên Minh chạy hộc tốc vào. Gã thở hồng hộc: "Trương...Trương..." Thấy Thường Hải Tâm cũng ở trong phòng, Cao Liêm Minh vội vàng ngừng lời, thở một hơi, thấy sắc mặt xanh lét của Trương Dương, tên này hỏi cẩn thận: "Hai người cãi nhau à?"

Trương Dương trừng mắt: "Anh vào không biết gõ cửa à?"

Cao Liêm Minh nói: "Tôi gõ rồi, hơn nữa hai người cũng đâu có đóng cửa chứ!"

Thường Hải Tâm nói: "Anh nói vớ vẩn gì đấy?"

Trương Dương nói: "Có chuyện gì không? Không thấy tôi đang bận à?"

Cao Liêm Minh nói: "Bí thư Trương, không có chuyện gì thì tôi đến tìm anh làm gì?"

Trương Dương gật đầu nói: "Tôi đang phiền lòng lắm, có chuyện gì anh nói mau đi."

Cao Liêm Minh quay người ngồi xuống ghế sô pha, rồi lại thở dốc: "Tôi nghe nói Trình cục xin không làm nữa, chuyện này là thật hay là giả?"

Trương Dương nói: "Chuyện này có liên quan đến anh sao?"

Cao Liêm Minh nói: "Chẳng phải tôi đến viện kiểm sát rồi sao? Tôi còn là một phần tử của công an Tân Hải nữa."

Trương Dương nói: "KHông có chuyện đó, đừng nghe người ta nói lung tung."

Cao Liêm Minh nói: "Việc này tôi biết rất rõ, Trình cục bị oan, chính là tổ công tác của tỉnh bắt người đi, vấn đề không nằm ở chúng ta."

Trương Dương nói: "Anh có chứng cứ không? Nếu có chứng cứ thì anh cũng không cần nói với tôi, đi tìm thẳng cha anh ấy, nói rõ chân tướng sự việc cho ông ấy hay."

Cao Liêm Minh nói: "Thật ra việc này không khó giải quyết, chỉ cần hỏi riêng ba người của tổ công tác, đối chiếu xem khẩu cung của họ có giống nhau không là có thể biết được họ có ép cung trong quá trình thẩm vấn Đổng Chính Dương không rồi."

Trương Dương nói: "Tôi không có quyền làm việc đó, hay là tôi giao việc này cho anh, anh giúp tôi điều tra, nếu như anh có thể giải oan cho tôi và Trình Diệm Đông, tôi cảm ơn anh lắm, anh chọn một khách sạn bất kỳ trong Bắc Cảng này, tôi mời anh."

Cao Liêm Minh nói: "Anh nói vậy là có ý gì? Anh coi thường tôi à? Trình Diệm Đông cũng là người anh tốt của tôi, giờ đây anh ấy đứng ra chịu oan, tôi cũng lo chứ, tôi không sợ nói với anh rằng, vừa rồi tôi đã gọi điện cho cha tôi rồi, và tôi cũng đã nói rõ ràng với ông trong điện thoại, sự việc còn chưa được làm rõ, dựa vào đâu mà bắt Trình Diệm Đông chịu trách nhiệm chứ."

Trương Dương nói: "Cao Liêm Minh, tôi xin anh, anh đừng làm loạn thêm nữa, anh gọi điện cho cha anh như vậy, ông ấy còn tưởng tôi bảo anh làm thế nữa kìa."

Cao Liêm Minh nói: "Bí thư Trương, tôi thật sự muốn giúp đỡ, nếu Trình cục nhận chuyện này, thì đời anh ấy coi như chấm hết, chúng ta đều là anh em tốt của nhau, anh không thể thấy chết mà không cứu."

Trương Dương tức giận nói: "Mẹ kiếp, sao anh phiền phức vậy? Tôi đã nói là sẽ để anh ta nhận trách nhiệm à? Nếu phải nhận trách nhiệm thì cũng là tôi nhận, cùng lắm thì ông đây không làm cái chức bí thư thị ủy này nữa, mẹ nó chứ, xem xem ai dám đổ bô phân lên đầu chúng ta nào."

Cao Liêm Minh còn muốn nói vài câu nữa, nhưng thấy Thường Hải Tâm nháy mắt với gã, ngay lập tức gã đã hiểu ngay, giờ đây Trương Dương đang tức giận đùng đùng, không thích hợp nói thêm, gã không nên đổ thêm dầu vào lửa, gã lắc lắc đầu, rồi yên lặng rời đi.

Sau khi Cao Liêm Minh đi khỏi, Trương Dương vẫn tức giận nói: "Mẹ kiếp, thật không muốn làm nữa, tự dưng phải chịu bực thế này!"

Thường Hải Tâm nhẹ nhàng nói: "Anh đừng tức giận nữa, sự việc đã xảy ra rồi, thì phải nghĩ ra cách giải quyết, anh uống ngụm nước đi, tức chỉ làm mệt người thôi."

Được Thường Hải Tâm khuyên bảo, Trương Dương uống một ngụm trà, rồi điềm đạm nói: "Anh không sợ, nhưng anh cảm thấy mình bất lực quá, việc này chẳng liên quan gì đến Trình Diệm Đông hết, nếu nói đến trách nhiệm thì trách nhiệm cũng thuộc về anh, dựa vào đâu mà bắt anh ta chịu trách nhiệm chứ?"

Thường Hải Tâm nói: "Lãnh đạo chẳng phải vẫn chưa có cách xử lý sao? Em thấy có lẽ sự việc vẫn có thể thay đổi được."

"Thay đổi?" Trương Dương lắc đầu, hắn không tin rằng chuyện này có cơ hội thay đổi, người đã chết, hơn nữa báo cáo khám nghiệm tử thi nói rằng trước lúc chết người này bị đánh, báo cáo cũng đã bị tiết lộ ra ngoài, nếu như không có một đáp án hợp lý, người nhà của người chết nhất định không chịu thôi.

Thường Hải Tâm nói: "Vừa rồi những điều Cao Liêm Minh nói có phải là thật không? Việc này có phải liên quan đến Văn Hạo Nam không?"

Trương Dương nói: "Những việc không có chứng cứ thì cũng không nói trước được gì."

Thường Hải Tâm cắn cắn môi: "Nhà Văn gia có biết không vậy?"

Trương Dương mệt mỏi khép đôi mắt: "Sớm muộn gì rồi cũng biết thôi."

Thường Hải Tâm nhẹ nhàng: "Trương Dương, dù xảy ra chuyện gì, em cũng kề vai sát cánh cùng anh."

Trương Dương mở đôi mắt, gặp phải ánh mắt dịu dàng của Thường Hải Tâm, hắn giơ tay ra ôm lấy Thường Hải Tâm, rồi nói đầy kiên định: "Bất cứ chuyện gì cũng không đánh bại được anh đâu."

Trương đại quan là một người ý chí kiên định, hắn đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, buổi chiều ngày hôm đó, sau khi kết thúc cuộc họp đảng ủy và bố trí xong công việc, Trương Dương lái xe đến Phong Trạch, đó là quê của Trình Diệm Đông, Trình Diệm Đông sau khi báo bệnh đã về quê.

Trương Dương cần phải nói chuyện cho ra lẽ với gã, Trương đại quan không thể chịu nổi cảm giác nợ người khác, dù Trình Diệm Đông là bạn của hắn, nhưng hắn cũng không muốn vậy, hắn càng không muốn nhìn thấy bạn mình chịu ấm ức, Trương đại quan vừa đến bãi đỗ xe, đã nhìn thấy Kiều Mộng Viện ngồi chiếc xe của ban chiêu thương về, gần đây Kiều Mộng Viện bận chuyện ở ban chiêu thương, mặc dù làm việc cùng một trung tâm hành chính với Trương Dương, nhưng cơ hội gặp gỡ của hai người không nhiều, còn một lý do nữa là Kiều Mộng Viện tránh người khác nói ra nói vào về quan hệ của cô và Trương Dương.

Mặc dù không gặp nhau nhiều, nhưng không có nghĩa Kiều Mộng Viện không biết những khó khăn gần đây Trương Dương gặp phải, cô nói với Trương Dương: "Bí thư Trương, đang định đi tìm anh, tối nay anh rỗi không? Tôi mời anh ăn cơm."

Kiều Mộng Viện rất ít khi chủ động mời Trương Dương, cô vốn không muốn nói, nhưng thấy Trương Dương chau mày, cô không khỏi lo lắng, vì vậy cô đã mời hắn ăn cơm, cũng là tìm một cơ hội để an ủi hắn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1276)