Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1063

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1063: Lên kế hoạch hành động
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Trương Dương nói: "Tôi đi xem xem."

Lý Vĩ nói: "Tôi đã nói với bên cảnh sát rồi, họ cho anh thời gian 10 phút để gặp nhau."

Trương Dương gật đầu nói: "Ý thức của Hà Trường An vẫn tỉnh táo chứ?"

Lý Vĩ nói: "Nghe nói lúc tỉnh lúc hồ đồ."

Tình hình của Hà Trường An nghiêm trọng hơn so với Lý Vĩ nói, nằm trên giường nhắm hai mắt, sắc mặt vàng héo, thở mệt mỏi, có thể để Trương Dương gặp mặt Hà Trường An là đã nể mặt hắn lắm. Hai người cảnh sát đứng ngay đằng sau Trương Dương, để đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra, còn một lý do nữa là để chú ý xem Trương Dương nói gì với Hà Trường An.

Trương Dương đến bên giường, giơ tay giờ vào tay Hà Trường An, phát hiện một tay còn lại của y bị còng vào giường, Trương Dương chau mày nói: "Người ta đã bệnh thành thế này rồi, có cần phải còng ông ấy nữa không?"

Hai cánh sát trả lời rất kiên quyết: "Mệnh lệnh của lãnh đạo."

Mạch của Hà Trường An rất yếu, giống như nước hồ bị ngưng trệ vậy, Trương Dương ngầm truyền vào nội lực của hắn, đi khắp kinh mạch Hà Trường An, Hà Trường An chầm chậm mở hai mắt, trong mông lung, y nhìn thấy gương mặt Trương Dương, y cố gắng mở to hai mắt, đến tận khi hình ảnh rõ ràng hơn một chút, mới thở một hơi nói: "Cháu đến rồi..." Tiếng nói đầy mệt mỏi, và cũng có niềm xúc động mà Trương Dương có thể cảm nhận được.

Trương Dương gật đầu nói: "Bệnh thật nặng!"

Hà Trường An ho một tiếng rồi nói: "Bệnh đến như núi đổ...Chú cũng không biết tại sao...Xem ra đến đây là chú không bước tiếp được nữa rồi."

Trương Dương cười nói: "Sao thế được? Giờ điều kiện chữa bệnh tốt như vậy, bệnh gì mà chẳng chữa được."

Hà Trường An lắc đầu: "Không cãi được mệnh trời." Y nhìn hai cảnh sát sau lưng Trương Dương, rồi thở dài nói: "Không ngờ chú còn không có quyền nói chuyện riêng." Y nghỉ một lúc, nghe thấy Trương Dương nói: "Chú cứ thoải mái đi, bệnh của chú không quá nặng đâu." Hà Trường An nhìn thấy hai cảnh sát đằng sau Trương Dương không có phản ứng gì, rồi lại nghe Trương Dương nói tiếp: "Cháu nói chuyện họ không nghe thấy." Hà Trường An không biết rằng, Trương đại quan dùng truyền âm nhập mật để nói chuyện với y, mặc dù hai cảnh sát đứng rất gần, nhưng lại không nghe thấy gì cả.

Hà Trường An thấp giọng nói: "Việc chú bị bệnh có phải rất nhiều người biết rồi không?"

Trương Dương hiểu ý của y, thấp giọng nói: "Chú yên tâm, cháu đang liên lạc với Manh Manh. Nếu cô ấy về nước, cháu sẽ cố gắng giữ an toàn cho cô ấy."

Hà Trường An nắm chặt tay Trương Dương, đây là một trọng trách, Trương Dương gật đầu.

Hà Trường An nói: "Vốn chú định tháng này đi thăm cháu trai, để tổ chức sinh nhật cho nó...Xem ra..." Thái độ của y rất buồn, vốn dĩ đã nói rằng kỳ nghỉ hè này sẽ cùng chơi với Tần Hoan, giờ đây xem ra đã trở thành mơ tưởng rồi.

Trương Dương an ủi y: "Các cụ có câu, còn nước còn tát. Chỉ cần chú giữ sức khỏe, thì còn rất nhiều niềm vui, an tâm dưỡng bệnh, đợi bệnh khỏi rồi thì tích cực cải tạo. Cháu tin rằng không bao lâu chú sẽ lại giành được tự do."

Trương đại quan dùng 10 phút này để chữa bệnh cho Hà Trường An, truyền nội lực của mình vào trong kinh mạch Hà Trường An. Đây cũng là lựa chọn duy nhất hiện tại.

10 phút trôi qua rất nhanh. Hai người cảnh sát ngụ ý bảo Trương Dương rời đi.

Trương Dương nắm tay Hà Trường An, Hà Trường An thấp giọng nói: "Hãy hứa với chú!"

Trương Dương biết y muốn nói gì, liền gật mạnh đầu.

Hà Trường An nói: "Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Thiên Trì tiên sinh vẫn còn sống, tôi mời hai người đi câu cá, cháu còn tặng chú một bức chữ."

Trương Dương cười nói: "Cháu còn nhớ."

Hà Trường An nói: "Thật muốn trở lại lúc đó."

Thời gian không bao giờ trở lại, Trương đại quan bước khỏi bệnh viện, hắn buồn vì vật đổi sao dời, buồn vì tình người đạm bạc. Điều Hà Trường An lo lắng cũng chính là điều hắn lo lắng nhất, Tần Manh Manh sau khi biết cha lâm bệnh nặng, liệu có bỏ qua tất cả để đến thăm y không?

Sau khi Hà Trường An được hắn chữa cho ngày hôm nay, bệnh tình đã chuyển biến rất nhiều, ít nhất không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, một vài người liệu có lợi dụng bệnh tình của Hà Trường An để đưa Tần Manh Manh vào tròng hay không?

Điều làm Trương Dương buồn là, hắn không thể liên lạc được với Tần Manh Manh, hắn lo rằng Tần Manh Manhđang trên máy bay từ Mỹ về nước, trong thời gian này hắn không thể liên lạc với cô. Nhưng nếu Tần Manh Manh thật sự về, thì tại sao không chủ động liên lạc với hắn?

Lý Vĩ đợi Trương Dương ở chiếc xe Jeep dưới lầu, sau khi Trương Dương lên xe, gã thấp giọng nói: "Tôi đã quan sát rồi, không ai đi theo anh."

Trương Dương nói: "Tôi đâu có làm gì bất hợp pháp, có người theo dõi cũng chẳng sợ."

Lý Vĩ nói: "Phu nhân bảo tôi đưa anh đi gặp bà."

Trương Dương gật đầu rồi nói: "Đúng lúc tôi cũng đang có chuyện muốn nói với bà."

Lý Vĩ khởi động xe.

La Tuệ Ninh hẹn gặp Trương Dương tại biệt vườn Hương Sơn của Thiên Trì tiên sinh trước đó, điều này làm cho Trương Dương ít nhiều cảm thấy bất ngờ. Vốn dĩ hắn tưởng bà sẽ hẹn hắn gặp mặt ở Văn gia.

Đến biệt vườn Hương Sơn, nhìn thấy nơi đây đã xây dựng lại, hắn nhớ đến trận đại chiến của mình với Văn Linh, làm sụp đổ tất cả, không ngờ bây giờ đã xây lại nhanh như vậy.

La Tuệ Ninh đứng ở hồ cá cho cá ăn, những con cá này đều là do bà mua trước đó không lâu.

Trương Dương đến bên cạnh bà, cung kính nói: "Mẹ nuôi!"

La Tuệ Ninh nói: "Từ sau khi tiên sinh mất, nơi đây chẳng còn sức sống. Mặc dù đã cho con nơi đây, nhưng con lại rất ít đến, nếu không phải là Trần Tuyết thường xuyên đến đây dọn dẹp, thì nơi này có lẽ cỏ đã mọc dầy rồi."

Trương Dương cười.

La Tuệ Ninh nói: "Gần đây Trần Tuyết cũng không hay đến nữa rồi, ta đã mua ít cá thả vào hồ, ít nhiều cũng tăng thêm ít sức sống."

Trương Dương nhìn những con cá trong hồ, trông rất náo nhiệt, hắn cười nói: "Con còn công việc, không thể đến thường trú ở đây, về sau con tìm người, chuyên đến để bảo vệ chỗ này."

La Tuệ Ninh lắc đầu nói: "Tiên sinh không thích người lạ đâu." Bà vất hết chỗ thức ăn cá xuống hồ, quay ra nhìn sang Trương Dương. Trên mặt La Tuệ Ninh không có một nụ cười, ánh mắt vẫn sáng trong sắc sảo như cũ, làm cho Trương đại quan cảm thấy chột dạ, hắn ho một tiếng, mượn cớ trốn khỏi ánh mắt của La Tuệ Ninh.

La Tuệ Ninh nói: "Ta nghe nói con và Hạo Nam gần đây có chút chuyện không vui?"

Trương Dương nói: "Chỉ là chút hiểu lầm thôi, nói ra thì phải trách con, là con đã hiểu lầm anh Hạo Nam."

La Tuệ Ninh thở dài: "Mẹ thật sự không muốn nhìn hai anh em con xảy ra mâu thuẫn."

Trương Dương cười nói: "Mẹ yên tâm đi, việc này đã xong rồi, nếu không phải là anh Hạo Nam giúp con, thì có lẽ phiền phức lần này của con rất lớn."

La Tuệ Ninh nói: "Nghe con nói vậy mẹ yên tâm rồi, có điều mẹ nghe nói có người chạy đến trung kỷ ủy để kể tội con."

Trương Dương nói: "Chẳng có việc gì lớn, mẹ nuôi, mẹ không phải lo đâu."

La Tuệ Ninh kéo tay Trương Dương vào ngồi trong chiếc ghế đá ở vườn, dưới ánh chiều tà, Trương Dương phát hiện ra trên mái tóc La Tuệ Ninh đã có nhiều sợi bạc, hắn quan tâm nói: "Mẹ, gần đây tóc mẹ bạc nhiều rồi."

La Tuệ Ninh mỉm cười: "Tóc mẹ đã bạc từ lâu rồi, trước kia mẹ luôn nhuộm tóc, gần đây con người cũng trở nên lười rồi, không muốn làm gì cả."

Trương Dương nói: "Con viết cho mẹ một đơn thuốc, có lẽ cải thiện được một chút."

La Tuệ Ninh nói: "Già rồi, thanh xuân đã đi không bao giờ trơ lại, chẳng ai có thể sống lại được từ đầu, con nói xem có phải không?"

Trương đại quan đã được sống lại đương nhiên không tán thành cách nói này của La Tuệ Ninh, nhưng ngoài hắn, còn có ai có được cơ ngộ như hắn? Hắn đột nhiên nhớ đến Văn Linh, từ sau khi Văn Linh bị hắn phế võ công, rất ít khi xuất hiện lại trước mặt hắn. Trương Dương nói: "Gần đây không gặp chị Linh."

La Tuệ Ninh nói: "Gần đây nó thích hội họa và thêu thùa, kệ nó vậy, muốn làm gì thì làm."

Trương Dương cười nói: "Con người phải có chút sở thích mà."

La Tuệ Ninh thở dài nói: "Hai đứa con của ta thật sự đáng lo, ta ngày càng già đi, đã không thể nào quản được chúng nó nữa rồi."

Trương Dương cười nói: "Mẹ nuôi, mẹ còn trẻ mà, hai mẹ con ta đi cùng nhau ngoài đường, nhất định mọi người sẽ tưởng là hai chị em đấy."

La Tuệ Ninh cười nói: "Tiểu tử này, con chỉ biết nói linh tinh thôi, già là già, con đừng nịnh mẹ nữa." Nói xong bà thở dài nói: "Hai đứa đó, còn chẳng muốn nịnh mẹ nữa."

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, con nói cho mẹ một việc vui, con và Yên Nhiên quyết định rồi, cố gắng tổ chức kết hôn vào tết tây năm nay."

La Tuệ Ninh cười nói: "Mẹ biết rồi, có điều hai đứa bây nói lời chẳng giữ lấy lời, phải đợi đến bao giờ hai đứa lấy nhau thật, mẹ mới tin."

Trương Dương nói: "Mẹ đừng lo nữa, mẹ cứ chuẩn bị quà cho chúng con là được rồi."

La Tuệ Ninh nói: "Nhất định không thể thiếu quà của tụi con đâu." Rồi bà nói sang Hà Trường An: "Lão Hà thế nào rồi?"

Trương Dương nói: "Bị bệnh, nhưng có lẽ không nguy hiểm đến tính mạng."

La Tuệ Ninh nói đầy luyến tiếc: "Ông ấy khôn cả đời, nhưng lại không hiểu kinh doanh phải có mức độ, đến cuối cùng lại thế này, thật là làm người ta tiếc nuối."

Trương Dương nói: "Con không hiểu việc làm ăn, nhưng con luôn cảm thấy rằng trên thế giới này không có người làm kinh tế nào lại không có chút lươn lẹo."

La Tuệ Ninh nói: "Ông ấy đã phạm hai sai lầm, thứ nhất, không nên kinh doanh bất hợp pháp, thứ hai, dùng người không thích hợp, Lý Đông Sơn lần này suýt nữa cắn chết ông ấy, may mà đến cuối cùng đã thay đổi, nói ra sự thật."

Trương Dương nói: "Nếu theo luật thì chú Hà bị ngồi tù mấy năm?"

La Tuệ Ninh nói: "Khoảng 5 năm, vấn đề của ông ấy nằm ở thời gian trước, những năm gần đây thì không có vấn đề gì."

Trương Dương gật đầu, đầu óc hắn nghĩ một lúc, có lẽ hắn có thể lặp lại chiêu cũ, dùng cách giúp Phạm Tư Kỳ để giúp Hà Trường An.

La Tuệ Ninh nói: "Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, Lão Hà đã làm sai, đương nhiên phải chịu trách nhiệm về lỗi lầm đó."

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, hình như con quen chú Hà ở Bắc Quốc Sơn Trang đúng không?"

La Tuệ Ninh gật đầu nói: "Đúng vậy, là ở đó, lúc đó tiên sinh còn sống, chúng ta đi cùng tiên sinh đến đó câu cá."

Trương Dương cười nói: "Con còn nhớ lúc đó con viết cho chú ấy một bức chữ."

La Tuệ Ninh nói: "Con nhớ thật rõ, Hà Trường An lúc đó rất thích bức chữ của con."

Trương Dương nói: "Chú ấy vào tù, có lẽ sơn trang đó cũng chẳng có ai lui tới nữa rồi."

La Tuệ Ninh không biết tại sao Trương Dương lại đột nhiên nhớ đến chuyện này, Trương Dương không phải là đột ngột hỏi, mà là hôm nay Hà Trường An đã nhắc đến lần đầu gặp mặt, Trương Dương cảm thấy rằng trong đó có chuyện, có lẽ rằng Hà Trường An giấu bí mật gì đó ở Bắc Quốc Sơn Trang.

La Tuệ Ninh nói: "Con cũng đừng đi đến chỗ Lão Hà nữa, nếu không con cũng gặp ảnh hưởng."

Trương Dương gật đầu, Hà Trường An dù sao thì cũng đang là tội phạm, còn hắn lại là người trong thể chế, nếu đi lại quá nhiều đến chỗ của Hà Trường An, sẽ bị người trong kỷ ủy để ý, nhỡ đâu có vị lãnh đạo nào hứng lên, muốn điều tra quan hệ giữa hắn và Hà Trường An, dù là hắn chưa từng nhận hối lộ gì từ Hà Trường An, nhưng cũng rất phiền toái.

La Tuệ Ninh nói: "Việc con gây ra ở Tân Hải, mẹ đã nói khéo với bên trung kỷ ủy rồi, trách nhiệm của việc này không liên quan gì đến con, thì họ sẽ không xử lý con một cách tùy tiện."

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, thật là ngại quá, mỗi lần xảy ra chuyện đều làm mẹ phải lo lắng."

"Con đã gọi mẹ là mẹ nuôi, thì đừng nói những lời khách sáo như vậy nữa." La Tuệ Ninh hơi trách.

Trương Dương nói: "Con luôn cảm thấy mình đã lớn rồi, không nên làm phiền mẹ nữa."

"Trong mắt mẹ các con mãi là trẻ con."

Trương Dương gật đầu đầy cảm động: "Mẹ nuôi, gần đây cha nuôi đang bận gì thế?"

*****

La Tuệ Ninh nói: "Ông ấy bận lắm, tháng sau còn phải đi Bắc Mỹ nữa, mẹ cũng phải đi cùng ông ấy."

Trương Dương cười nói: "Vậy thì tốt quá, bảo Yên Nhiên đi tìm cha mẹ, để chiêu đãi cha mẹ cho tốt."

La Tuệ Ninh nói: "Dù là con không nói, thì mẹ cũng phải đi gặp con dâu tương lai của mẹ."

Lý Vĩ bước vào, buổi tối La Tuệ Ninh còn phải tham dự một buổi tiệc ngoại giao, đương nhiên không thể ăn cơm cùng Trương Dương được, Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, mẹ làm việc của mẹ đi, còn còn ở kinh thành một vài ngày cơ."

La Tuệ Ninh nói: "Có phải đến để mừng thọ Tiết lão không?"

Trương Dương không giấu diếm, hắn gật đầu nói: "Nếu không có chuyện của chú Hà, con sẽ đến muộn hơn một chút."

La Tuệ Ninh nói: "Đại thọ của Tiết lão, ta và cha nuôi của con đều sẽ đến, đến lúc đó, chúng ta hẹn đi cùng nhau nhé. Con cũng lâu rồi không gặp cha con."

Trương Dương gật đầu lia lịa.

Sau khi La Tuệ Ninh đi khỏi, Trương Dương lại gọi điện cho Tần Manh Manh, vẫn không liên lạc được, Trương Dương nghĩ đi nghĩ lại, trực tiếp gọi điện cho Chung Trường Thắng ở Mỹ, Chung Trường Thắng sau khi được Trương Dương giới thiệu cho Hà Trường An, luôn phụ trách bảo vệ sự an toàn của hai mẹ con Tần Manh Manh, nhưng câu trả lời của Chung Trường An làm cho Trương Dương thất vọng, giờ đây gã chỉ chuyên bảo vệ sự an toàn của Tần Hoan, còn về Manh Manh, thì gã không chịu trách nhiệm bảo vệ cô ấy.

Trương Dương dựa theo phương thức liên lạc của Lệ Phù cho hắn, phát tín hiệu liên lạc. Một tiếng đồng hồ sau, Lệ Phù gọi điện lại cho hắn, hẹn hắn gặp mặt tại quan rượu Locke tại Hinh Nguyệt Loan.

Trong biệt vườn Hương Sơn vẫn còn một chiếc xe máy hiệu Quang Dương. Chiếc xe này là của Trương Dương tặng cho Trần Tuyết, vì hắn thấy bình thường Trần Tuyết đi lại vất vả, đặt ở đây nói là công cộng, thật ra là để cho Trần Tuyết dùng, nhưng Trần Tuyết chưa từng dùng đến.

Biệt vườn Hương Sơn khá hẻo lánh, Trương đại quan lần này không lái xe, hơn nữa cũng không ngồi nhờ xe của La Tuệ Ninh, tên này đẩy chiếc xe máy đầy bụi này ra ngoài, may mà chiếc xe máy này vẫn còn khởi động được, đạp mấy lần là đi được rồi.

Trình độ đi xe máy của Trương đại quan không ra sao cả, hắn lắc lư một lúc mới thích ứng được, xuống dưới núi đổ đầy xăng, rửa xe, rồi lái chiếc xe máy màu hồng này đến Hinh Nguyệt Loan.

Td lái xe một tiếng đồng hồ mới đến quán rượu Locke mà Lệ Phù nói, còn lâu nữa mới đến thời gian gặp mặt, td đến quán mỳ bên cạnh ăn một bát mỳ.

Màn đêm buông xuống, quán rượu bắt đầu sáng đèn, Trương đại quan đã lấp đầy bụng, bước vào trong quán rượu, hắn tìm một chỗ khuất người rồi ngồi xuống, gọi một cốc bia, vừa nhấm nháp, vừa thưởng thức âm nhạc.

Xem ra việc làm ăn của quán rượu rất tốt, hơn nữa khách đến đây đa phần đều là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh. Những gương mặt phương đông như td giờ lại trở nên hiếm hoi, người phục vụ cũng là người nước ngoài, nói tiếng anh rất chuẩn. Trình độ tiếng anh của Trương đại quan đã khá hơn nhiều, những cuộc đối thoại thường nhật bằng tiếng anh hắn đều có thể nói được.

Đợi hơn hai mươi phút trong quán rượu, vẫn không thấy Lệ Phù đến, Trương đại quan hơi khó chịu nhìn đồng hồ, lúc này trong quán rượu đã vang lên tiếng nhạc rập rình, người phương tây thoải mái hơn rất nhiều, rất nhiều người đã lắc lư theo điệu nhạc.

Một cô gái tóc vàng mắt xanh lắc mông đến bên cạnh td, móc móc ngón tay với hắn, Trương đại quan tìm thấy ánh mắt quen thuộc trong đôi mắt xanh của cô gái người tây này, hắn nhận ra cô gái này chính là Lệ Phù đóng giả thành, thật ra Lệ Phù vốn là con lai, nguồn gen phương tây càng chiếm ưu thế trên cơ thể cô, Trương đại quan đứng dậy, cùng khiêu vũ với Lệ Phù.

Hai người càng nhảy càng gần, đến cuối cùng ôm lấy nhau, mặt sát vào nhau, Trương đại quan ôm lấy eo Lệ Phù, thấp giọng nói: "Em nhuộm tóc vàng, anh suýt nữa thì không nhận ra đấy."

Lệ Phù cười đánh vào vai hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, ánh mắt xanh như hải dương nhìn hắn đắm đuối: "Tìm em gấp thế, là vì chuyện gì?"

Td ôm lấy cô lắc lư dần ra khỏi đám người, thấp giọng nói về chuyện của Hà Trường An.

Lệ Phù nói: "Anh lo lắng cô ấy sẽ về?"

Td nói: "Anh đoán rằng có người cố ý đồn tin Hà Trường An bị bệnh nặng ra ngoài, chỉ cần cô ấy quay về nhất định sẽ rất phiền phức."

Lệ Phù chau chau mày nói: "Họ đối xử với Hà Trường An như vậy, chẳng lẽ chỉ vì muốn lấy tài sản của Hà Trường An sao?" Cô ngay lập tức lắc đầu nói: "Anh không cảm thấy việc này hơi kỳ lạ sao?"

Td nói: "Anh không để ý được nhiều đến thế, cô ấy là em gái nuôi của anh, Tiểu Hoan là con trai nuôi của anh, anh cần đảm bảo cho hai mẹ con cô ấy được an toàn."

Lệ Phù nói: "Khi anh gặp Hà Trường An, ông ấy có nói điều gì không?"

Td lắc đầu, khi hắn gặp mặt Hà Trường An, từ đầu đến cuối đều có cảnh sát giám sát, ngoài ám thị về Bắc Quốc Sơn Trang mà Hà Trường An cho hắn biết, thì y không nói thêm gì cả.

Lệ Phù nói: "Em sẽ bảo người điều tra về những người xuất nhập cảnh, chỉ cần phát hiện ra cô ấy, sẽ lập tức bảo vệ cô ấy ngay."

Td nói: "Có tin tức của cô ấy, em phải báo cho anh ngay nhé."

Lệ Phù gật đầu, nói nhỏ: "Đi đi!"

Hai người rời khỏi quán rượu Locke, Lệ Phù nhìn thấy chiếc xe máy của td liền bật cười, td nói: "Em cười gì vậy?"

Lệ Phù nói: "Anh lấy ở đâu ra thế? Anh định đưa em đi ngăm cảnh đêm ở kinh thành sao?"

Trương đại quan nói: "Đi xe số vẫn cảm thấy thoải mái hơn." Hắn ngồi lên xe, Lệ Phù ngồi đằng sau hắn, Trương đại quan tăng tốc, rồi nhanh chóng đạp thắng, cơ thể Lệ Phù vì quán tính nên đổ sát vào người td, cô cười đánh vào lưng td.

"Em ngồi cho vững vào!" Trương đại quan lại cố ý làm lại, Lệ Phù lần này đã có phòng bị, nên trực tiếp đổ vào người hắn.

Trong tiếng cười của hai người, Trương đại quan lái xe hòa vào dòng người.

Ngọn gió đêm ấm áp làm say lòng người, td nói: "Nha đầu, hai chúng ta có phải là tìm một nơi để hưởng thụ đêm nay không!"

Lệ Phù nói: "Buổi tối em còn có việc."

"Việc gì vậy?"

Lệ Phù nói: "Anh quên rằng anh vừa giao nhiệm vụ cho em sao, anh đưa em đến Đức An Môn."

Trương đại quan thở dài đầy thất vọng: "Trời thanh gió mát thế này đáng lẽ phải là một đêm lãng mạn mới đúng."

Lệ Phù cười nói: "Sao em lại cảm thấy đây là một đêm đen tối muốn giết người nhỉ?"

Trương đại quan nói: "Xì, anh muốn giết em lắm, muốn nuốt cả xương cốt em luôn ấy chứ."

Lệ Phù mắng: "Anh độc ác thật đấy." Hai tay cô ôm td chặt hơn nữa, rồi thấp giọng nói: "Còn chẳng biết ai ăn ai đâu."

Trương đại quan cười, thật sự vậy, thường thì hắn là người bị ăn.

Lái xe máy đèo theo con gái vốn là một việc rất bình thường, nhưng lái một chiếc xe màu hồng, đèo theo một cô gái Tây mắt vàng tóc xanh thì lại không bình thường. Dù là trong dòng xe tấp nập của kinh thành, nhưng vẫn chú ý không ít ánh nhìn.

Một chiếc xe ô tô màu đen chạy qua người họ, xe đi chậm lại, rồi thả cửa xe xuống, một người thanh niên thò đầu từ ghế phụ, huýt một hơi sáo dài, rồi nói về phía td: "Được lắm, tiểu tử, tán được cả gái Tây, thật là vinh danh người Trung đấy."

Trương đại quan cười.

Thật ra câu này vốn chẳng có gì, nhưng tên này lại nói tiếp một câu: "Này người anh em, cảm giác ngủ với gái tây thế nào? Lông ở dưới có phải là màu vàng không?"

Lệ Phù vốn không phải loại thường, vừa nghe câu này, ngay lập tức đã nổi giận, cô cởi một chiếc giày cao gót ném ra đằng đó, chiếc giày xoay vù vù trong không trung, tiểu tử đó nhìn thấy một vật đen sì bay đến, muốn rút đầu vào trong nhưng không còn kịp nữa, chiếc giày đập bốp vào mũi gã, lần này không hề nhẹ, ngay lập tức làm gã hoa mắt, gã kêu lên: "Ông bà ông vải nhà mày..."

Chiếc giày cao gót này của Lệ Phù đã gây rắc rối, chiếc xe Golf quay hướng chặn trước chiếc xe của họ, đằng sau còn năm chiếc xe nhỏ nữa cùng vây lại.

Trương đại quan thở dài rồi nói: "Nha đầu, em hà tất phải chấp với lũ lưu manh đó."

Lệ Phù trừng mắt với hắn: "Anh ngồi im cho em, hôm nay em không thoải mái." Cô xoay người xuống xe, chiếc giày còn lại cũng đã tháo ra, cô đi chân trần qua đó.

Trương đại quan nhắc nhở đằng sau: "Em yêu, em ra tay nhẹ nhàng thôi, đừng dính đầy máu lên người."

Lệ Phù cười mắng: "Anh thật là lằng nhằng."

Một người đàn ông cao to từ trong xe bước ra, gã chỉ vào mặt Lệ Phù nói: "Mẹ kiếp, sao cô dám tùy tiện đánh người...", trong màn đêm, Lệ Phù đã xông về phía gã, người đàn ông ngớ ra, vì gã không thể ngờ Lệ Phù lại dữ dằn đến thế, việc tiếp theo làm cho gã càng không ngờ đến, Lệ Phù nhảy lên không trung, một chân đã đá vào mặt hắn, làm cho tên này ngã ngửa ra mặt đất, hai tên đồng bọn xông lên muốn giúp, Lệ Phù đá xoay ngược lại, hai người đều bị cô đá ngã ra mặt đất.

Tiểu tử bị Lệ Phù ném giày cao gót trúng mặt ôm lấy mũi, trong tay cầm một thanh gậy sắt, muốn xông đến báo thù, nhưng nhìn thấy sức chiến đấu của Lệ Phù, gã sợ đến độ vội vàng kéo cửa xe chui vào trong.

Lệ Phù nhặt lại chiếc giày cao gót dính máu của cô, quay người về bên cạnh td, chầm chậm đi hai chiếc giày cao gót, hai chân cô giậm giậm, rồi ngồi lên chiếc xe máy, ôm lấy người td, mặt ép vào lưng td, như chú chim nhỏ gần người vậy. Nếu không nhìn thấy bộ dạng cô ra tay vừa rồi, chẳng ai tin được rằng cô gái tóc vàng xinh tuyệt này lại là một hắc tinh ra tay rất mạnh.

*****

Trương đại quan thở dài: "Thật bạo lực quá, con gái mà cũng chẳng chú ý đến hình tượng gì hết."

Lệ Phù trách: "Ai bảo anh không ra tay chứ."

Hai người nói chuyện trước bộ dạng chú ý ngớ người của đám côn đồ, sau đó lái xe đi mất, chẳng ai dám ngăn họ lại.

Td đưa Lệ Phù đến Đức An Môn, hai người đã nói xong phương thức liên lạc, rồi lại mỗi người đi một nơi, td phát hiện ra những cô gái xuất thân từ quốc an đều rất tự do, Lệ Phù như vậy, Tang Bối Bối cũng vậy, tính cách của họ rất độc lập, không yếu đuối như những cô gái khác.

Sau khi Trương đại quan chia tay Lệ Phù, hắn không về thẳng biệt vườn Hương Sơn, mà đến Bắc Quốc Sơn Trang, tòa sơn trang này là Hà Trường An dùng để sưu tầm đồ gia dụng cổ, trước kia td từng cùng Thiên Trì tiên sinh đến đây, có điều hắn chỉ đến một lần.

Trí nhớ của Trương đại quan khá tốt, đến được bên ngoài sơn trang. Nhưng nhìn thấy cánh cửa của sơn trang đã đóng, bên trên có một tờ giấy, sau khi Hà Trường An xảy ra chuyện nơi này đã bị phong tỏa.

Trương đại quan dừng xe dưới một cái cây lớn cách sơn trang không xa, rồi hắn thầm chui vào chỗ tường của sơn trang. Hắn ngước đầu nhìn bức tường, cao khoảng ba mét, bên trên còn có dây thép chống trộm. Cách phòng trộm như vậy đương nhiên không thể làm khó Trương đại quan. Sau khi chắc chắn không có ai, Trương đại quan nhún chân nhảy vào trong Bắc Quốc Sơn Trang. Bên trong là một màn đen kịt, trước khi Hà Trường An bắt tay vào việc chuyển dịch tài sản, đã chuyển những đồ sưu tầm ở đây đi gần hết rồi, td đi theo con đường trong trí nhớ vào nơi Hà Trường An cất những đồ sưu tầm phát hiện chỗ đó cũng đã rời hết đồ.

Trong phòng khách của Bắc Quốc sơn trang, td nhìn thấy một bức chữ trên tường, Lam Điền Mỹ Ngọc Sinh Tử Yên, đây chính là bức chữ hắn viết cho Hà Trường An. Hà Trường An có lẽ bắt đầu thích hắn từ lúc đó.

Td bước đến, đứng trước bức chữ nhìn kỹ môt lúc, mới phát hiện ra rằng bức chữ đó đã có chút thay đổi, td phát hiện ra rằng phần lạc khoản có một chỗ đề bạt của Hà Trường An, bên cạnh còn có một dấu vân tay nho nhỏ, dấu vân tay này là của trẻ con, td nhớ đến Tần Hoan, hắn vén bức chữ lên. Đằng sau là một bức tường, xem ra không có gì đặc biệt, hôm nay Hà Trường An đã nhắc đến lần đầu họ gặp mặt, y không phải tự nhiên nhắc đến điều đó.

Td ghé tai vào vách tường, người bình thường có lẽ không nghe ra được gì. Nhưng thính giác của td rất tốt, sau khi luyện Đại Thừa Quyết xong, hắn đã mẫn cảm hơn rất nhiều với môi trường xung quanh. Trương đại quan ngay lập tức cảm thấy trong tường có vật lạ gì đó, nếu là một bức tường chỉnh thể, thì âm thanh truyền đến sẽ không như vậy.

Td lùi một bước, đấm lên vách tường, làm cho vách tường lộ ra một lỗ hổng, hắn quả nhiên phán đoán không sai, trong bức tường có một két bảo hiểm.

Hà Trường An tuyệt đối là một người vô cùng cẩn thận, việc này y chỉ tiết lộ cho td, dù là với con gái ruột y cũng chưa từng nói, td lấy két bảo hiểm ra, một vấn đề khác bày ra trước mặt hắn, mật mã của két là gì? Hắn nghĩ lại cẩn thận những điều Hà Trường An nói với hắn ngày hôm nay. Những lời cuối cùng Hà Trường An nói có rất nhiều thông tin, y hỏi rằng hắn có nhớ lần đầu gặp mặt không, rồi lại nói sắp đến sinh nhật của Tần Hoan.

Td không cho rằng Hà Trường An sẽ nhớ về ngày đầu tiên họ gặp mặt là ngày nào, nhưng sinh nhật của Tần Hoan thì y lại nhớ rất rõ, td cũng nhớ, hắn nhập mật mã là sinh nhật của Tần Hoan, rắc một tiếng, két bảo hiểm mở ra, bên trong có một quyển sách, quyển sách có tên "Phiêu", mở ra, bên trên có bút tích của Hà Trường An, tặng con gái yêu của cha!

Td cẩn thận cất quyển sách đi, rồi lại nhìn vào bên trong két bảo hiểm, sau khi chắc chắn không còn gì bên trong nữa, hắn mới ôm két bảo hiểm lên, đến bên ngoài, vất xuống dưới hồ cá. Sau khi làm xong tất cả việc này, đã là ba giờ sáng, vì cẩn thận, sau khi td rời khỏi Bắc Quốc Sơn Trang, hắn đã đi vòng quanh sơn trang một vòng, chắc chắn không có ai theo dõi, hắn mới cưỡi lên chiếc xe máy, sau đó trở về biệt vườn Hương Sơn.

Ngày hôm sau td bị một mùi hương thơm phức làm tỉnh giấc, hắn mở đôi mắt, nhìn đồng hồ, đã là mười giờ sáng, td đi dép bước xuống lầu, đến nhà bếp thì thấy Trần Tuyết đang nấu ăn ở đó.

Ánh mặt trời buổi sáng chiếu qua lớp kính cửa sổ nhà bếp, bóng người hoàn mỹ của Trần Tuyết đổ trên sàn bếp, Trương đại quan đứng dựa vào cửa, cười nhìn cô ấy, giống như nhìn một bức tranh tuyệt mỹ.

Trần Tuyết đã nhận ra hắn đến, nhưng không quay đầu nhìn hắn, mà cười nói: "Anh tỉnh rồi à?"

Td nói: "Em đến bao giờ thế?"

Trần Tuyết nói: "Hôm nay là thứ bảy, hầu như tuần nào em cũng đến vào hôm nay cả." Cô đập một quả trứng gà vào nồi rất điêu luyện, một lúc sau cô đã nấu một bát mỳ thơm phức, rồi mới quay người lại.

Td giơ tay ra đỡ lấy bát mỳ, Trần Tuyết trách: "Anh đánh răng chưa vậy?"

Trương đại quan vui vẻ: "Gặp em anh vui quá, quên mất đánh răng rồi!"

Trần Tuyết nói: "Anh còn không mau đi đi à?"

Sau khi td đánh răng rửa mặt xong, hắn ăn bát mỳ một cách ngon lành, giờ mới phát hiện ra biệt vườn đã được dọn dẹp, hóa ra Trần Tuyết đến từ lúc bảy giờ, và đã dọn dẹp xong tươm tất, vậy mà hắn ngủ say đến nỗi không phát hiện ra. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại không thể như vậy được, dù là hắn đã ngủ say, nhưng khả năng cảm nhận vẫn tốt hơn nhiều so với người bình thường, có lẽ là Trần Tuyết đã biết rằng hắn đến, nên cố ý hạn chế tiếng động, từ đó có thể thấy rằng võ công của Trần Tuyết đã tiến bộ không ít.

Sau khi ăn hết bát mỳ, Trần Tuyết thu dọn bát đĩa, khi cô vào bếp dọn dẹp, td cũng đi theo, Trần Tuyết nói: "Anh cứ đi theo em làm gì vậy?"

Td nói: "Lâu lắm rồi không gặp, nhớ em quá."

Trần Tuyết vờ như không nghe thấy lời hắn nói, cô nhẹ nhàng đáp: "Anh nên tập trung tinh thần vào công việc thì hơn."

Td nói: "Nếu như cuộc sống một con người chỉ còn lại công việc, thì sống còn ý nghĩa gì nữa chứ?"

Trần Tuyết rửa bát xong đặt lên rá, xắn đôi tay áo lên để lộ ra đôi tay trắng ngần, Trương đại quan nuốt nuốt nước bọn, vừa đúng lúc đó, Trần Tuyết quay ra, nhìn thấy thái độ đó của tên này, mặt cô đỏ bừng, cô lườm sang hắn: "Anh đến kinh thành không phải là để ngủ nướng chứ?"

Td nói: "Không phải, anh đến làm chút việc, chút nữa là phải ra ngoài rồi, đúng rồi, sao em không đến hôn lễ của Triệu Tĩnh vào ngày 1-5 vừa rồi? Anh tưởng rằng em sẽ đến đó."

Trần Tuyết nói hật: "Em và Triệu Tĩnh chỉ là bạn học bình thường, hơn nữa em cũng không muốn đi quá xa, em đã chúc phúc cho họ rồi."

Trương đại quan nói: "Thật ra giữa người với người cần phải liên lạc nói chuyện, sống trong xã hội này, không thể nào cứ đơn bóng đơn chiếc mãi được. Em cũng cần phải có bạn bè, cũng cần phải có tình cảm, và về sau cũng sẽ có một gia đình thuộc về em."

Trần Tuyết tỏ thái độ lạnh nhạt: "Em không cần bạn bè, nếu như bắt em phải chọn ra một người, thì anh miễn cưỡng có thể coi là một người bạn của em."

Trương đại quan cảm thấy rất vinh hạnh: "Thật ra anh rất không muốn trở thành bạn của em, nếu như phần tình cảm của em cần có người lấp chỗ trống, thì anh rất muốn cố gắng hết sức mình." Từ sau cuộc hành trình của hắn và Trần Tuyết tại Tây Tạng, hai người đã có tình cảm với nhau, Trương đại quan đương nhiên được voi đòi tiên, thỉnh thoảng lại dùng lời nói trêu chọc Trần Tuyết.

Trần Tuyết nói: "Tình cảm của anh thật là rộng lớn, em hứa với anh, đến khi anh kết hôn, em nhất định sẽ đến."

Trương đại quan cười hì hì, Trần Tuyết nói: "Sao anh cười chẳng giống người tốt chút nào vậy?"

Trương đại quan nói: "Trước đến giờ anh đâu có coi mình là người tốt."

Trần Tuyết nói: "Điện thoại của anh kêu rồi."

Trương đại quan hơi ngớ người, ghé tai nghe, quả nhiên là có tiếng rung điện thoại trên bàn, không phải vì thính giác của hắn kém Trần Tuyết, mà là hắn đang dồn hết chú ý lên người Trần Tuyết, bỏ qua những động tĩnh khác, mặc dù vậy, thính giác của Trần Tuyết cũng rất tốt, điện thoại đặt trong phòng ngủ của td, hơn nữa lại ở chế độ rung, vậy mà cô đứng trong nhà bếp vẫn nghe thấy rõ mồn một.

Td về phòng, đối phương đã gác máy, cuộc gọi này là của Tiết Vĩ Đồng.

Td gọi lại cho cô, điện thoại vừa thông, Tiết Vĩ Đồng đã trách móc: "Anh ba, anh sao vậy chứ, sao đến kinh thành trước mà không nói cho em biết?"

Td cười nói: "Anh chẳng phải cũng vừa mới đến hay sao? Tối qua bị mẹ nuôi anh gọi đi hỏi chuyện, hôm nay còn công vụ phải làm nếu như anh nhớ không nhầm thì còn ba ngày nữa mới đến đại thọ của Tiết lão."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Em còn tưởng rằng anh đến kinh thành sớm là để giúp em kìa, hóa ra là đi làm công vụ à."

Td nói: "Anh đâu còn cách nào, người ở trong quan trường đâu tự quyết định được chuyện của mình, mấy ngày nay anh bận vô cùng, thế này đi, đợi anh làm xong việc, anh sẽ chạy ngay đến giúp em."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Chẳng hi vọng được gì ở anh, trước thứ ba tuần sau anh nhất định phải làm xong mọi việc, để toàn tâm toàn ý giúp em đấy."

Td cười nói: "Nhất định, nhất định!" Hắn gác điện thoại, nhớ đến hôm nay phải đến chỗ Kiều lão một chuyến. Kiều Mộng Viện đã nhờ hắn đưa cho Kiều lão ít quần áo, hắn phải đích thân mang đến đó.

Td liên lạc với Kiều Bằng Phi, vừa đúng lúc Kiều Bằng Phi còn ở kinh thành, gã trực tiếp lái xe đến đón td, td lên chiếc xe Jeep của Kiều Bằng Phi, vỗ vỗ vào chiếc túi du lịch rồi nói: "Lần này tôi có nhiệm vụ đến đây, Kiều chủ nhiệm của chúng tôi nhờ tôi đưa quần áo cho Kiều lão."

Kiều Bằng Phi nói: "Tôi còn tưởng nó quên mất ông nội rồi kìa."


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)