Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1064

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1064: Ngẫu nhiên hay là quả nhiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Trương đại quan nói: "Người làm anh không nên nói như vậy đâu."

Kiều Bằng Phi thở dài nói: "Anh không biết, cả ngày ông nội đều nhớ đến nó, từ sau khi nó đến Tân Hải, rất ít khi gọi điện về nhà."

Trương Dương đương nhiên hiểu được lý do của việc đó, nhưng hắn không thể nói với Kiều Bằng Phi, hắn học Kiều Bằng Phi thở dài nói: "Việc của dì Mạnh là một cú sốc với cô ấy, cần phải cho cô ấy một thời gian để chấp nhận nó."

Kiều Bằng Phi gật đầu, vừa lái xe vừa nói: "Trường đảng của tôi đã kết thúc tập huấn rồi, gần đây tôi phải đến Xuân Dương để nhậm chức."

Trương Dương cười nói: "Hoan nghênh phó huyện trưởng Kiều đến quê hương tôi triển khai công tác."

Kiều Bằng Phi nói: "Anh đừng giở trò này với tôi, tôi không biết gì về Xuân Dương cả, về sau nếu như gặp phải chuyện phiền phức này, thì anh phải giúp tôi giải quyết đó."

Trương Dương nói: "Không cần tôi đâu, Đỗ Thiên Dã là bí thư thị ủy Giang Thành, có anh ấy chăm sóc anh, quan đồ của anh nhất định sẽ là một màn sáng lạn."

Kiều Bằng Phi nói: 'Tôi coi anh là mục tiêu của mình, xem xem liệu sĩ đồ của tôi có đuổi kịp anh không."

Trương Dương nói: "Đừng thế, anh đừng nhìn vào tôi, mục tiêu không được đặt quá thấp, tôi luôn gặp phải khó khăn trên sĩ đồ, đến giờ tôi đã bỏ ra không biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt, làm quan như tôi quá mệt mỏi."

Kiều Bằng Phi cười hà hà nói: "Trương Dương, tôi nghe nói gần đây anh lại gây phiền phức."

Trương Dương nói: "Tôi lúc nào cũng đen đủi, dù là tôi không gây phiền phức, thì phiền phức cũng tự đến tìm tôi."

"Đừng nói mình đáng thương vậy, có điều bất cứ xã hội nào cũng đều là đánh vào người xuất chúng, thành tích của anh càng xuất sắc, thì càng nhiều người muốn đánh gục anh."

Trương Dương nói: "Chút thành tích này của tôi cũng chỉ là trình độ học sinh tiểu học mà thôi, vất đề là có biết bao người thành tích kém hơn tôi, vì vậy tôi mới có vẻ xuất chúng."

Kiều Bằng Phi cười ha ha.

Trương Dương nói: "Xem ra tâm trạng của anh tốt lắm, có phai vì sắp được lên làm phó huyện trưởng không?"

Kiều Bằng Phi nói: "Nghĩ đến việc sắp được lên một cương vị công tác mới, trong lòng tôi không khỏi vui vẻ và mong đợi."

Trương đại quan nói: "Làm việc gì cũng vậy, mới bắt đầu thì đầy hứng thú, nhưng anh làm càng lâu, thì trái tim của anh càng trở nên mệt mỏi, đến cuối cùng khi đã nhìn thấu thì cảm thấy tất cả đều trở nên vô vị rồi."

Kiều Bằng Phi nói: "Tôi hiểu, giống như anh gặp được một cô gái đẹp, càng nhìn càng yêu, nhưng nếu như thật sự ngủ với cô ấy rồi, ngủ càng nhiều thì càng cảm thấy không còn mới mẻ nữa."

Trương Dương xì một tiếng: "Thật là tầm thường. Kiều Bằng Phi ơi là Kiều Bằng Phi, anh đã trở nên tầm thường như vậy từ lúc nào vậy, đã ngủ với người ta thì phải chịu trách nhiệm, đã ngủ rồi thì phải tin tưởng chắc chắn rằng, nhất định phải ngủ cả đời."

Kiều Bằng Phi nói: "Tôi là tỉ dụ vậy, chứ không phải là ngủ với ai thật."

Trương đại quan nói: "Ở cùng với anh, tôi nhất định cũng sẽ trở nên tầm thường mất."

Kiều Bằng Phi nói: "Anh nhất định thuộc loại tầm thường vậy, nếu như cản anh không cho anh tầm thường, chỉ sợ anh không sống nổi một ngày mất."

Hai người cùng cười lớn lên.

Nụ cười của Kiều lão đã nhiều hơn trước kia, nhưng trong nụ cười đó lại có nhiều suy nghĩ, cười là vì lịch sự, nhưng gần đây không có nhiều việc làm cho ông thật sự vui vẻ.

Trương Dương đưa những quần áo Kiều Mộng Viện nhờ gửi cho Kiều lão, Kiều lão nhìn, không mặc thử mà để sang một bên, thấp giọng nói: "Bắc Cảng cách kinh thành đâu có xa."

Trương Dương nói: "Không xa. Đi máy bay chỉ cần 1 tiếng là đến."

"Sao tôi cảm thấy thật là xa quá?"

Trương Dương cười: "Vì ông nhớ cháu gái rồi, hay là mấy ngày nữa, ông đến Tân Hải cùng tôi, tiện thể thăm Kiều Mộng Viện."

Kiều lão điềm đạm nói: "Vấn đề thật sự không phải là khoảng cách." Tấm lòng đã xa nhau, Kiều lão thật sự cảm nhận thấy, cô cháu gái của ông đã ngày càng cách xa căn nhà này, và cũng ngày càng cách xa ông.

Kiều Bằng Phi nói: "Ông à, đề nghị của Trương Dương không tồi đâu, lần này ông đi cùng cháu đi, cùng cháu đến Xuân Dương, tiện thể bảo mấy chú mấy bác ở Bình Hải chăm sóc cháu nhiều hơn chút."

Kiều lão trừng mắt nói: "Cháu đến Xuân Dương nhậm chức, không được nhắc đến tên của ông, cháu là cháu, làm quan phải làm cho tử tế, làm người phải làm cho đường đường chính chính, đừng nghĩ dựa vào quan hệ gì, trên sĩ đồ không có đường tắt đâu."

Kiều Bằng Phi bị ông nội mắng một trận, ngay lập tức gật đầu lia lịa: "Ông à, cháu nói vậy chỉ là nói đùa với ông thôi, mà ông lại tưởng thật rồi."

Kiều lão nói: "Sống trên đời nếu không sống thật, thì sẽ lãng phí sinh mạng, những người thanh niên như các cháu ấy à, chỉ muốn sống cho qua ngày, được thì được mất thì mất, mà không biết rằng như vậy chính là tự sát dần dần."

Trương Dương cười nói: "Kiều lão dạy đúng lắm, giờ đây tôi phải cố gắng sống tốt từng ngày một."

Kiều lão nói: "Công việc của Mộng Viện bên đó thế nào?"

"Rất nỗ lực, rất hết mình, và cũng rất có khả năng, giờ đây tôi cảm thấy thật nguy hiểm rồi."

Kiều lão: "Cậu cảm thấy nguy hiểm gì chứ?"

Trương đại quan cố tình làm mặt khổ sở: "Cô ấy có năng lực như vậy, tôi lo lắng rằng sẽ bị cô ấy vượt mặt, không lâu sau, cái chức bí thư thị ủy của tôi sẽ biến thành của cô ấy mất rồi."

Kiều Bằng Phi cười ha ha, Kiều lão cũng cười, ông hiểu rằng Trương Dương đang nói đùa, thở dài nói: "Mộng Viện đến làm công tác chiêu thương ở chỗ cậu, chỉ là tìm một chỗ yên thân thôi, tôi hiểu cháu gái tôi, nó không có dã tâm chính trị."

Trương Dương nói: "Kiều lão, thật ra lần này Mộng Viện rất muốn đến đây cùng tôi, nhưng gần đây công tác chiêu thương ở cảng Phúc Long mới bắt đầu, cô ấy phụ trách việc này, thật sự là không có thời gian."

Kiều lão gật đầu nói: "Cậu không cần giải thích cho nó, tôi hiểu mà."

Nhìn thái độ thất vọng của Kiều lão, Trương đại quan cảm thấy đồng cảm, nếu như Kiều lão biết Kiều Mộng Viện không phải là cháu gái ruột của ông, thì không biết chuyện này mang lại cho ông bao đau đớn.

Kiều lão nói: "Cậu đến kinh thành là để mừng thọ Tiết lão đúng không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Đây là một nguyên nhân, còn một nguyên nhân nữa...Tôi có một người bác bị bệnh, vì vậy tiện thể đến đây thăm ông ấy."

Kiều lão không hỏi kỹ thêm, mặc dù Hà Trường An hô phong hoán vũ trong giới kinh doanh, nhưng vẫn chưa đến mức làm cho Kiều lão chú ý.

Kiều lão nói với Kiều Bằng Phi: "Gọi điện cho bác cháu đi, nói rằng Trương Dương đến rồi, buổi trưa cùng ăn cơm."

Nghe Kiều lão nói vậy, Trương đại quan cảm thấy mình được "sủng ái" quá mức, hắn chỉ là một cán bộ cấp huyện, có thể được Kiều gia xem trọng như vậy, Kiều gia thật sự yêu quý hắt quá mức, Kiều lão đối xử tốt với Trương Dương như vậy, không phải là vì hắn từng chữa bệnh cho ông, còn vì một lý do quan trọng hơn nữa đó là trong lúc Kiều gia gặp nạn hắn vẫn không rời bỏ Kiều gia, hắn bảo vệ, chăm sóc Kiều gia, tất cả đều được Kiều lão cảm nhận và xem trọng.

Trên đàn chính trị không thiếu những nhân vật dựa quyền dựa thế, nhưng có thể tìm được một người thực sự trung thành là điều rất khó, Trương Dương có một tinh thần nghĩa hiệp, Kiều lão thậm chí còn nghĩ rất nhiều lần rằng, nếu như Trương Dương chưa đính hôn, thì hắn và Kiều Mộng Viện là một đôi trời sinh.

Kiều Chấn Lương hôm nay cũng nghỉ, chức bộ trưởng bộ nông nghiệp nhàn hơn nhiều so với khi còn làm việc ở Bình Hải, nghĩ đến khi y còn làm việc ở Bình Hải, thật sự không thể nghỉ một ngày nào, sau khi đến kinh thành, Kiều Chấn Lương tìm được một sự yên ổn hiếm có, đương nhiên cảm giác này xây dựng trên cơ sở sau khi y đã trải qua sóng gió, trận sóng gió chính trị trong nội bộ gia đình lần trước đã làm cho Kiều Chấn Lương tâm trí nguội lạnh, y thậm chí từng nghĩ đến việc ra khỏi đàn chính trị.

Đến tận khi gió bão đã đi qua, tất cả trở về vị trí cũ, y được làm bộ trưởng nông nghiệp, Kiều Chấn Lương cuối cùng đã tìm được chốn bình yên của cõi lòng mình, y vui mừng với sự yên ổn này, và hưởng thụ nó, nhưng chẳng mấy lâu sau, cái chết của vợ phá vỡ sự yên ổn mới được gầy dựng, nội tâm Kiều Chấn Lương lại xáo động một lần nữa.

Một con người khi mất đi một điều gì đó, lại nghĩ đến việc giành được gì đó, đây là điều bình thường, Kiều Chấn Lương đã coi cuộc hôn nhân và gia đình mình là một bi kịch, chính vì vậy, nội tâm của y lại mất đi sự bình ổn, sự mất cân bằng này biểu hiện ở việc y một lần nữa nhiệt tình với chính trị, y càng khao khát đạt được thành quả chính trị hơn bao giờ hết.

Kiều lão cảm nhận được sự thay đổi này của con trai, nhưng ông cho rằng đây là vì một loạt biến cố đã tạo thành sự thay đổi đó, sự thay đổi này chưa hẳn đã là xấu đối với Kiều Chấn Lương. Một điểm rõ ràng là, trước kia gặp phải sự việc lớn, con trai thường tìm ông để thương lượng trước, nhưng bây giờ Kiều Chấn Lương đã rất ít nói với ông về công việc của mình, có lẽ rằng y đã có thể tự giải quyết bất cứ việc gì, cũng có lẽ là y cho rằng ông đã già rồi.

Sự thay đổi cùa Kiều Chấn Lương rõ ràng nhất sau sự ra đi của Mạnh Truyền Mỹ, Kiều lão cho rằng con trai mình cũng giống như cháu gái vậy, ngày càng xa cách mình, mặc dù ngày nào cũng sống chung dưới một mái nhà, nhưng ông không thể nào tìm thấy cảm giác giữa hai cha con như ngày trước nữa, ông cứ cảm thấy dường như giữa hai người có gì đó ngăn cách.

*****

Kiều lão biết rằng mình đã già rồi, dù là trước kia ông có huy hoàng đến mấy, nhưng ông cũng đã bắt đầu già đi, một con người khi già đi, sẽ dần mất đi sự uy hùng của thời trẻ, trong lòng ông, người nhà trở nên ngày càng quan trọng, ông khao khát có được tình thân, khao khát con cháu đề huề, khao khát con cháu đều ở bên cạnh mình, mặc dù ông biết rằng suy nghĩ này của ông không hề thực tế, nhưng ông vẫn không ngăn được mình nghĩ đến nó.

Thái độ Kiều Chấn Lương vẫn ôn hòa như vậy, nhưng y đã ít cười hơn trước, ông nắm rất vững về thái độ của mình.

"Trương Dương đến rồi!" Kiều Chấn Lương cười bắt tay với hắn, Trương Dương không hề tìm thấy sự đau buồn mà hắn tưởng trong đôi mắt Kiều Chấn Lương, mà hắn nhận ra một sự điềm đạm khi đã trairq ua sóng gió lớn lao.

Trương Dương cười nói: "Bộ trưởng Kiều, tôi đã đến từ hôm qua, hôm nay đến đây thăm mọi người, tiện thể mang cho mọi người chút quần áo Mộng Viện nhờ tôi gửi cho Kiều lão." Nói đến đây, Trương Dương mới ý thức được rằng Kiều Mộng Viện mang đồ cho Kiều lão, nhưng lại không mang đồ gì cho Kiều Chấn Lương, điều này rốt cuộc là do cô sơ suất hay là do cô cố ý làm như vậy?

Kiều Chấn Lương nói: "Cậu vẫn còn nhớ đến chúng tôi cơ đấy."

Trương Dương nói: "Bộ trưởng Kiều là ân sư của tôi, không có ông thì không có tôi ngày hôm nay."

Kiều Chấn Lương điềm đạm cười nói: "Không dám! Tôi chưa từng dạy cậu gì cả."

Kiều lão nói: "Tôi đã nói rồi mà, rất ít người trẻ tuổi được trọng tình nghĩa như Trương Dương lắm."

Kiều Chấn Lương nói: "Cha, mọi người nói chuyện nhé, con đi thay quần áo một chút."

Vì Trương Dương đến, nên hôm nay Kiều lão rất vui, ông đã bảo Kiều Bằng Phi mở hai chai Mao Đài 30 năm, phá lệ uống hai lạng, Kiều Chấn Lương thì đã cai rượu triệt để, trước kia mặc dù y luôn lấy bệnh đái tháo đường làm cái cớ, nhưng lúc vui vẻ vẫn uống một hai chén, giờ thì tuyệt đối không dính đến rượu nữa. Y cũng không nói nhiều nữa, hiện giờ, lời của Kiều lão còn nhiều hơn, ông hỏi về tình hình của Bình Hải, hỏi về tình trạng cải cách của Tân Hải, Trương Dương kiên trì đáp từng câu một.

Sau khi ăn cơm trưa, Kiều lão nói chuyện một lúc với Trương Dương, rồi đứng dậy đi nghỉ, thời gian nghỉ 1 tiếng mỗi buổi trưa của ông là điều không thể thay đổi được. Có điều Kiều lão bảo Trương Dương đợi ông, nói rằng sau khi ông tỉnh dậy sẽ bảo Trương Dương đi cùng ông đến một chỗ.

Thế là Trương Dương có cơ hội nói chuyện riêng với Kiều Chấn Lương.

Kiều Chấn Lương bảo người giúp việc pha một bình Bích La Xuân, rồi ngồi trong khu vườn xanh rì cây lá cùng Trương Dương, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp buổi tối, Trương Dương uống một ngụm trà rồi nhìn Kiều Chấn Lương cười.

Kiều Chấn Lương nói: "Cậu cười gì vậy?"

Trương đại quan nói: "Vì tôi căng thẳng quá, lần này gặp ông, cảm giác ông có chút thay đổi."

Kiều Chấn Lương nói: "Thay đổi thế nào?"

Trương Dương nói: "Quan uy của ông ngày càng nặng hơn rồi, trước mặt ông tôi cảm thấy thật là áp lực."

Kiều Chấn Lương cười, tiểu tử này không thay đổi gì cả, nói chuyện vẫn thẳng thắn vậy. Y gật đầu đáp: "Tôi cũng cảm thấy mình nghiêm túc hơn nhiều rồi, gần đây quả thật không có chuyện gì làm tôi cảm thấy vui, Bằng Cử đã đi Mỹ, Mộng Viện đến Bình Hải, cô Mạnh của cậu lại đi rồi, giờ đây tôi đã trở thành người cô đơn, bình thường nếu như thiếu sự giao lưu với mọi người, con người sẽ càng trở nên cằn cỗi. Tôi không phải có quan uy gì, là cằn cỗi mà thôi."

Trương Dương nói cung kính: "Nhà chính trị gia như ông không thể nào có liên quan gì đến hai chữ cằn cỗi được, dù là ông có nhắm một mắt lại, thì cũng nhìn xa hơn nhiều người."

Kiều Chấn Lương cười hà hà một tiếng, rồi ngay lập tức lắc đầu nói: "Tôi không được coi là nhà chính trị gia." Ông dừng một lúc rồi nói: "Lần này cậu đến kinh thành là để mừng thọ Tiết lão sao?"

Trương Dương nói: "Đúng vậy!"

Kiều Chấn Lương nói: "Lần này Tiết lão mừng thọ làm rất lớn, lớn nhất từ trước đến giờ."

Trương Dương cười nói: "Nghe nói là Tiết Thế Luân tổ chức, Tiết lão lúc đầu không đồng ý. Nhưng về sau cũng đồng ý rồi."

Kiều Chấn Lương gật đầu nói: "Với sức ảnh hưởng của Tiết gia, làm một bữa tiệc mừng thọ không là gì cả."

Trương Dương nói: "Ông có đi không?"

Kiều Chấn Lương nói: "Tôi đã nhận được lời mời từ phía Tiết gia rồi, đương nhiên là phải đi." Từ câu này của y có thể nhận ra rằng, y không hề hứng thú gì với việc Tiết lão mừng thọ, đi cũng chỉ là để góp mặt mà thôi.

Kiều Chấn Lương nói xong rồi uống một ngụm trà. Ông nheo mắt, dường như ánh mặt trời quá chói chang, một lúc sau ông mới nói: "Tôi nghe nói rằng Cung Kỳ Vĩ đã đến Bắc Cảng."

Trương Dương gật đầu nói: "Tiếp nhiệm chức phó bí thư thị ủy của Tưởng Hồng Cương, Tưởng Hồng Cương bị điều tra ra một vài vấn đề về kinh tế."

Kiều Chấn Lương nói: "Tôi không có mấy ấn tượng về Tưởng Hồng Cương, còn Cung Kỳ Vĩ thì có ấn tượng rất sâu sắc, là một người rất có năng lực, lúc đầu khi ở Nam Tích hợp tác rất tốt với cậu đúng không."

Trương Dương cười nói: "Cũng được, chúng tôi nói chuyện khá hợp."

Kiều Chấn Lương nói: "Động tác của Bình Hải lần này không nhỏ, tôi nhớ Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn hợp tác rất hợp, Hoài Minh và mọi người thật sự là muốn tiến hành cải cách ở Bắc Cảng rồi."

Trương Dương nói: "Tôi chỉ biết phó bí thư Cung đến để nhậm chức."

Kiều Chấn Lương cười nói: "Khúc xương Bắc Cảng không dễ gặm đâu."

Trương Dương ngớ người. Kiều Chấn Lương không phải tự nhiên nói câu này, hơn nữa ông quản Bình Hải cũng đã mấy năm, hiểu rất rõ về tầng lớp lãnh đạo của Bắc Cảng, Trương Dương nói: "Bộ trưởng Kiều sao lại nói vậy?"

Kiều Chấn Lương nói: "Hoài Minh đã đi một nước cờ đẹp, để cậu đến Tân Hải để mở đường, chiếm lĩnh căn cứ địa, sau đó phái Cung Kỳ Vĩ đến để mở rộng đại chiến, tiếp quản chỉ huy."

Thật ra điều này gần như tất cả mọi người đều nhận ra, Trương Dương nói: "Tiểu tử ngốc nghếch, mong bộ trưởng Kiều chỉ dạy nhiều hơn."

Kiều Chấn Lương nói: "Đứng trên quan trường, điều quan trọng nhất là phải giữ cho đầu óc được tỉnh táo, tình thân, tình bạn, tình yêu đều không đủ để trở thành cái cớ để cậu thay đổi ý chí của mình. Và cũng chỉ có như vậy cậu mới có thể phán đoán một cách chính xác, trên quan trường, chung ta luôn phải đối mặt với các lựa chọn, cậu muốn bước tiếp, thì phải tìm ra một vị trí có lợi với mình hơn, trước khi bước tiếp, nhất định phải chọn kỹ điểm dừng chân tiếp theo."

Những lời này của Kiều Chấn Lương vô cùng mập mờ, nghe thì trống rỗng, nhưng nghĩ kỹ, Trương Dương phát hiện ra dường như y đang nhắc nhở hắn, trong chính trị không thể mù quang, dù Tống Hoài Minh là nhạc phụ của hắn, nhưng cũng cần phải giữ đầu óc cho tỉnh táo.

Trương Dương nói: "Giờ đây tôi không có mơ ước gì lớn hơn, tôi chỉ muốn làm tốt ở Tân Hải, xây dựng khu bảo thuế ở Tân Hải cho tốt, còn những việc khác, tôi tạm thời không suy nghĩ đến."

Kiều Chấn Lương nói: "Nếu như cậu thật sự nghĩ được như vậy thì tốt rồi." Ông nhìn đồng hồ rồi nói: 'Tôi phải đi rồi, buổi chiều tôi đã hẹn với bạn đi đánh bóng."

Sau khi Kiều Chấn Lương đi khỏi, Trương Dương ngồi một lúc trong vườn, thầm nghĩ về những lời của Kiều Chấn Lương lúc nãy, đến cấp dộ như Kiều Chấn Lương, ông sẽ không nói tùy tiện bất cứ một điều gì, trong độ cao mà y đang đứng, có rất nhiều thứ ông nhìn thấy mà Trương Dương lại không nhìn thấy, chẳng lẽ ông không đánh giá cao việc cải cách chính trị ở Bắc Cảng sao?

Sau khi Kiều lão tỉnh dậy, ông gọi Trương Dương lên xe, Kiều lão không dùng xe riêng của mình, mà bảo Tông Thịnh lái chiếc xe của Kiều Bằng Phi, điều này có liên quan đến tính cách khiêm tốn của ông. Vào trong xe, Kiều lão nói: "Tôi có một người bạn muốn gặp cậu."

Trương Dương nói: "Ai vậy?"

Kiều lão cười rồi nói: "Gặp rồi cậu sẽ biết." Trương đại quan cùng Kiều lão đi đến suối nước nóng Lục Ấm Cốc, mới biết rằng người mà Kiều lão nói đến là Chu lão, Chu lão cũng là một nhân vật hiển hách trên đàn chính trị, mặc dù giờ đây đã về ở ẩn, nhưng sức ảnh hưởng trong đàn chính trị của Chu gia thậm chí đã vượt qua Kiều gia, xa thì không nói, trong đời thứ hai có một vị thường ủy đang tại nhiệm, và đời thứ ba của Chu gia Chu Hưng Dân giờ đã là tỉnh trưởng Bình Hải, là một cán bộ cốt cán được xem trọng.

Có thể cùng tắm trong một suối nước nóng với hai vị cao thủ trên đàn chính trị, là một việc là Trương đại quan dù có nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi, đây là một cơ hội hiếm có.

Kiều lão mỉm cười nói với Chu lão: "Có lẽ ông đã từng gặp Trương Dương, cách dưỡng khí của tôi chính là học từ cậu ấy."

Chu lão cười nói: "Tôi nhớ, Trương Dương, cậu và Hưng Quốc có phải là anh em kết nghĩa không?"

Trương đại quan vội vàng gật đầu: "Chu lão chào ông!"

Kiều lão ngâm mình trong bồn nước nóng, rồi vẫy vẫy tay với Trương Dương đang đứng ở trên bờ: "Cậu cũng xuống đây đi!"

Trương đại quan lần đầu tiên cảm thấy ngại ngùng, để lộ cơ thể trước mặt hai vị nguyên lão như thế này còn khó hơn so với việc xuất hiện trước quần chúng, ánh mắt của hai vị này quá sắc bén, mặc dù Trương đại quan vẫn mặc một chiếc quần bơi, nhưng cảm giác bị hai vị nhìn xuyên thấu vậy.

Cùng hai vị nguyên lão ngâm mình, nhưng hắn lại nghe thấy Chu lão nói: "Bác sĩ sức khỏe của tôi khuyên tôi không nên tập thứ này."

Kiều lão nói: "Bác sĩ của ông đều là bác sĩ tây y cả, không phải tôi nói xấu, nhưng họ có hơi sùng dương mị ngoại, phủ nhận y học truyền thống của chúng ta."

Chu lão cười nói: "Ông ấy à, ông cứ thích đổ oan cho người ta thế, người ta có căn cứ khoa học, và đều có tiếng ở trên trường quốc tế đấy."

Kiều lão nói: "Cứ uống nhiều thực phẩm chức năng, chẳng bằng dưỡng sinh."

Chu lão nói: "Không phải tôi mê tín tây y, nhưng tôi cứ cảm thấy rất nhiều cách dưỡng khí điều tiết trong đông y nghe thật mơ hồ." Ông cười nhìn Trương Dương rồi nói: "Cậu nói xem có phải không?"

Trương Dương nói: "Thật ra cách dưỡng sinh điều khí là rất khoa học, lý luận của đông y và tây y không giống nhau, nhưng dù là loại y học nào, đều không phủ nhận tác dụng của tâm trạng trong quá trình trị liệu, tâm trạng của một người có thể ảnh hưởng đến tình trạng sức khỏe của người đó, nếu như tâm trạng có sự thay đổi, thì hệ thống nội tiết sẽ phản ứng theo sự thay đổi đó, đây chính là cái gọi là tự điều tiết, mỗi người chúng ta đều có, ví dụ khi tâm trạng buồn, nhưng tự mình điều chỉnh, thì sẽ không tạo thành mối nguy hại lớn, nếu như tâm lý mất cân bằng, thì có thể tạo thành trầm cảm hoặc điên cuồng, và cách dưỡng khí có tác dụng tốt trong việc khống chế điều tiết tâm trạng của một con người."

Chu lão nói: "Tôi nghe nói cái gọi là hít thở dưỡng khí chỉ là một sự ám thị về tinh thần."

Trương Dương nói: "Chu lão có tin có sự tồn tại của võ công không?"

Chu lão nói: "Tin, nhưng tôi không tin rằng võ công rất lợi hại, tôi chưa từng gặp một cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp nào hết." Kiều lão cười nói: "Ông ấy à, ông là một người theo chủ nghĩa duy vật chính cống, đến già rồi mà vẫn thích xảo biện vậy. Trương Dương là một cao thủ, hôm nào cho ông đi xem võ công của cậu ấy."

Chu lão cười: "Được thôi!"

Trương đại quan biết rằng Chu lão tin tưởng y học phương tây hơn, vì vậy không cần phải tranh luận với ông thêm nữa. Hắn cùng hai vị nguyên lão ngâm mình một lúc rồi đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài.

Kiều lão đề nghị đánh cờ, mấy người thay quần áo xong, Kiều lão bảo lái xe của ông Tông Thịnh đi chuẩn bị trước, ông và Chu lão, Trương Dương cùng đi theo sau.

Ngoài ba người họ, còn có hai người cảnh sát đi theo đằng sau họ.

Trên đường, Kiều lão và Chu lão nói về thế cờ, Trương Dương phát hiện rằng quan hệ giữa họ khá tốt, hắn nhớ đến lời đồn rằng Chu lão và Kiều lão bất hòa, hóa ra chỉ là lời đồn mà thôi.

*****

Gần đến nơi đánh cờ, họ nhìn thấy hai chiếc xe đâm nhau, một chiếc trong số đó là của Kiều lão, một đám người vây lại xung quanh, dường như còn có tiếng cãi cọ, một người trong số đó hình như là Tông Thịnh. Kiều lão chau mày nói: "Trương Dương, cậu qua đó xem xem!"

Trương Dương rảo bước, phát hiện rằng Tông Thịnh quả nhiên đang ở đó, bị mấy người đàn ông vây ở giữa, nhìn mấy người đó hình như đều có thân phận cả, một người chỉ vào Tông Thịnh nói: "Lời vừa rồi, anh nói lại lần nữa xem nào!"

Tông Thịnh nói: "Anh phải bồi thường!"

Một người đàn ông nhìn Tông Thịnh nói: "Anh biết chúng tôi là ai không?"

Tông Thịnh nói: "Sao tôi cần biết anh là ai? Làm xước xe của tôi thì phải đền!"

Người đứng đầu là một người đàn ông chừng hơn 50 tuổi, xem ra giống như một cán bộ, y nói chầm chậm: "Vị đồng chí này, anh ở đơn vị nào vậy, rõ ràng là anh vượt xe, anh phải nói cho đúng chứ."

Trương đại quan bước đến, nói với Tông Thịnh: "Không sao chứ?"

Tông Thịnh lắc đầu nói: "Họ làm xước xe rồi."

Đối phương đông người, một người trong số đó tính khí không tốt, tức giận nói: "Làm xước thì đã làm sao? Anh mở mắt ra mà nhìn, đây là đâu, muốn chọi lại à? Anh nhìn rõ xem đối phương là ai đi."

Trương đại quan cười nói: "Mẹ kiếp, ăn nói kiểu gì vậy? Đâm vào xe chúng tôi mà ông còn có lý à?" Trương đại quan cũng biết đây là kinh thành, hắn cũng biết ở kinh thành thì phải khiêm tốn, nhưng hôm nay không giống với trước đó, ở đằng xa là hai vị nhân vật cấp bậc nguyên lão, cơ hội tốt như thế này, Trương đại quan cần phải thể hiện, nếu không chẳng phải rất lãng phí sao?

Người đó cũng không khách khí gì: "Này, chàng trai, ăn nói kiểu gì vậy? Có tin tôi còng anh vào không." Nghe khẩu khí là biết người của hệ thống công an.

Trương đại quan cười nói: "Ông lớn lắm à? Lớn đến đâu chứ? Hôm nay tôi nói cho các ông biết, ngoan ngoãn bồi thường tiền rồi đi, nếu không thì..."

"Nếu không thì sao?" Người đàn ông đứng đầu hơi tức giận, y lạnh lùng nhìn Trương Dương.

Trương đại quan phát hiện ra người này hơi quan, nhưng không nhớ ra hắn đã từng gặp ở đâu.

Tông Thịnh nói: "Thôi vậy!" Lần này đến lượt gã quay sang khuyên Trương Dương, Trương Dương nói: "Không thể thôi được, đền tiền đi!"

Người đàn ông đứng đầu lạnh lùng hừ một tiếng: "Chàng trai, đừng hống hách."

Một người đàn ông cao to đứng bên cạnh y, giơ tay ra đẩy Trương Dương, bất cứ việc gì bộc phát đều cần một ngòi nổ, hôm nay Trương Dương đã nắm chắc ý định thể hiện bản thân, Kiều lão bảo hắn đứng ra giải quyết vấn đề là tìm đúng người rồi. Trương đại quan đang đợi đối phương ra tay kìa. Mẹ kiếp, chỉ cần mày dám ra tay, là ông đây sẽ giải quyết ngay.

Trương đại quan kéo tay người đó, rồi dùng cùi trỏ đập vào ngực đối phương, làm cho đối phương kêu thất thanh lên một tiếng, bay ra hơn mười mét, nằm chổng vó trên mặt đất.

Mọi người đều ngỡ ngàng, lúc này mới quay đầu nhìn, thấy Kiều lão và Chu lão đang đứng ở chỗ không xa.

Thái độ của Kiều lão và Chu lão đều rất bình tĩnh, dường như đang nhìn một đám trẻ con nô đùa vậy, người đàn ông đứng đầu phe xung đột với Tông Thịnh sắc mặt thay đổi, gã nhanh chóng bước về phía Kiều lão và Chu lão, thành khẩn nói: "Kiều lão, Chu lão, không ngờ hai vị cũng ở đây."

Kiều lão điềm đạm cười nói: "Mấy đồng chí già đi tắm suối nước nóng là điều hết sức bình thường mà, không cần thiết phải làm kinh động mọi người, nhưng gặp được người quen ở đây là điều khó kiếm"

Chu lão cười nói: "Tôi còn tưởng là ai kìa."

Trên trán người đàn ông đó đã chảy mướt mồ hôi, hóa ra người đàn ông này là thị trưởng thành phố Tân Hải Tạ Khôn Thành, Tạ Khôn Thành dù thế nào cũng không ngờ được rằng gã lại gặp phải hai vị nguyên lão này ở đây. Hơn nữa gã còn xảy ra xích mích với lái xe của Kiều lão, Tạ Khôn Thành nói: "Tôi không biết..."

Kiều lão ngắt lời gã: "Khôn Thành à, đừng chấp với tụi nhỏ."

Tạ Khôn Thành cười nói: "Chỉ là hiểu lầm thôi."

Kiều lão nói: "Vậy thì tự anh giải quyết đi, chúng tôi đi trước đây."

Trương đại quan giờ đã hiểu, hôm nay vị bí thư Tạ này đã rất đen đủi, sao lại đi đắc tội với Kiều lão cơ chứ.

Kiều lão và Chu lão không nói gì, tiếp tục bước về phía chỗ đánh cờ.

Tạ Khôn Thành biết rằng Tông Thịnh và Trương Dương là người của Kiều lão, ngay lập tức đã thay một bộ mặt khác, đừng nói là bảo gã đền tiền, dù là bảo gã đền một chiếc xe mới cũng được, Tông Thịnh lúc này đã biểu hiện rất khoan dùng, gã nói một câu, đã hiểu lầm thì thôi, mọi người tự sửa xe của mình. Tạ Khôn Thành cùng đám người của gã vội vàng đi khỏi.

Tạm thời chưa nói đến việc đám người này phiền não và hối hận. Trương đại quan cảm thấy việc này hơi trùng hợp, Kiều lão rất khiêm nhường đến suối nước nóng để gặp Chu lão, mà Tông Thịnh lại đâm xe ở đây, và đối phương lại là phó bí thư thị ủy Tân Hải, một loạt sự việc này sao lại trùng hợp vậy?

Mặc dù đánh cờ cùng hai vị nguyên lão là một sự vinh quang, nhưng trên thực tế lại vô cùng vô vị nhàm chán, Trương đại quan đến tận lúc rời khỏi mới có được cảm giác được giải thoát, mặc dù hai vị nguyên lão đã về hưu, nhưng khí thế ép người vẫn làm cho hắn cảm thấy vô cùng áp lực. Về mặt võ công, Trương đại quan gần như đã là vô địch, nhưng trên đàn chính trị, khi đối diện với hai vị nguyên lão, hắn cảm thấy mình như một con sông nhỏ trước biển cả mênh mông vậy. Hắn không bao giờ biết được hai vị nguyên lão đang nghĩ điều gì, bước tiếp theo nên làm thế nào?

Buổi tối ngày hôm đó, Trương Dương vốn định về biệt vườn Hương Sơn, nhưng hắn lại nhận được tin của Lệ Phù, chứng thực rằng Tần Manh Manh đã lên chuyến bay về kinh thành, nếu như lộ trình thuận lợi, thì cô sẽ đến sân bay quốc tến kinh thành vào lúc 5 giờ sáng. Lệ Phù bảo Trương Dương đến ban trú kinh Bình Hải đợi cô, buổi tối cô sẽ đi tìm hắn.

Trương đại quan đến ban trú kinh bình hải, thật ra trước khi đến kinh thành lần này hắn đã dự định đến đây một chuyện, chủ nhiệm ban trú kinh Bình Hải Quách Thụy Dương và hắn có quan hệ khá tốt, đương nhiên Trương Dương đến không chỉ vì tình cảm với chú hắn, mà vì Đinh Cao Sơn và phó bí thư thị ủy Bắc Cảng Tưởng Hồng Cương vừa xảy ra chuyện, hai người này đều là bạn học cũ của Quách Thụy Dương, giao tình của họ khá thân thiết, sau khi Đinh Cao Sơn và Tưởng Hồng Cương xảy ra chuyện, Quách Thụy Dương không thể hiện bất cứ sự quan tâm nào, đây không phải vì tình người đạm bạc, mà vì ở trên quan trường không thể không làm như vậy.

Quách Thụy Dương chào đón Trương Dương đến, buổi tối còn mở tiệc đón Trương Dương, có điều lần này Quách Thụy Dương không làm gì quá lớn, mà một mình tiếp Trương Dương, hai người gặp nhau không thể không nhắc đến Đinh Cao Sơn và Tưởng Hồng Cương, nhắc đến hai vị bạn học cũ này, Quách Thụy Dương không khỏi tiếc thương.

Quách Thụy Dương nói: "Cuộc đời đúng là như một giấc mơ, chúng tôi là bạn học mấy chục năm, là bạn của nhau mấy chục năm, không ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục thế này."

Trương đại quan thầm nói, chỉ sợ đây vẫn chưa kết thúc.

Quách Thụy Dương nói: "Tôi nghe nói cậu đã giúp đỡ Hồng Cương."

Trương Dương điềm đạm cười nói: "Cũng không phải là giúp gì cả, nói ra thì, là kỷ ủy tìm tôi, bảo tôi giúp đỡ hỏi Đinh Lâm, xem trong di vật của Đinh Cao Sơn có giấy nợ không."

Quách Thụy Dương nói: "Thật ra trước kia tôi cũng đã hỏi Đinh Lâm về chuyện này, cô ấy rất lạnh lùng với tôi."

Trương Dương nhấc cốc rượu, yên lặng nhìn Quách Thụy Dương.

Quách Thụy Dương cười cụng ly với hắn rồi uống hết, thấp giọng nói: "Một việc giống nhau nhưng sẽ mang đến những ảnh hưởng không đồng nhất đối với mọi người, và từng người khác nhau cũng sẽ lý giải chuyện đó theo cách khác nhau, sau khi Đinh Cao Sơn xảy ra chuyện, tôi và Tưởng Hồng Cương đều rất quan tâm, nhưng vị trí của chúng tôi quyết định rằng chúng tôi không được quá chú ý đến chuyện đó, nhưng với người nhà Đinh gia, thì đây là thái độ lạnh lùng, có lẽ họ cảm thấy rằng thái độ của chúng tôi làm họ đau lòng, tôi cũng biết chuyện Hồng Cương tìm Đinh Cao Sơn để mượn tiền, lúc đầu tôi đề nghị anh ấy viết giấy nợ, anh ấy là một người có chí tiến thủ, một con người nếu muốn bước về phía trước thì phải giữ đầu óc cho tỉnh táo, không được để cái lợi ích trước mắt mê hoặc, thật ra Cao Sơn rất phóng khoáng, tình cảm của anh ấy và chúng tôi không thể dùng tiền để đong đếm được."

Trương Dương vẫn không nói gì, với hắn, cách làm của Quách Thụy Dương và Tưởng Hồng Cương có phần tự bảo vệ mình, nếu là hắn, hắn quyết sẽ không làm như vậy, sự lạnh lùng của Đinh Lâm với họ cũng có thể hiểu được, Quách Thụy Dương có một câu nói không hề sai chút nào, trong sự việc của Tưởng Hồng Cương, Trương Dương đã giúp đỡ rất nhiều, nếu như không phải là do Đinh Lâm cảm thấy mình có một món nợ tình người với Trương Dương, thì cô ấy sẽ không lấy tờ giấy nợ đó ra.

Quách Thụy Dương nói: "Trải qua sự việc này, sĩ đồ của Hồng Cương được coi như đã hết, có điều may mà tìm được tờ giấy nợ đó, nếu không thì anh ta còn phải ngồi tù nữa."

Trương Dương nói: "Ông ấy bước hơi lớn."

Quách Thụy Dương thở dài một hơi rồi nói: "Vận may của một con người đã được định sẵn, bước đến đâu là đã được định trước rồi, Hồng Cương không hài lòng với hiện trạng của Bắc Cảng, anh ta cho rằng mình làm tốt hơn Cung Hoàn Sơn về tất cả mọi mặt, nhưng anh ta lại không có được sự sủng ái của Hạng Thành, thiếu cơ hội cạnh tranh công bằng, anh ta chỉ là một người đứng sau ở Bắc Cảng, vì vậy anh ta không cam tâm, chính vì tâm trạng này nên đã làm hại chính anh ta."

Trương Dương nói: "Quyền lực là một thứ rất đáng sợ, vì theo đuổi quyền lực, rất nhiều người đã tẩu hỏa nhập ma."

Quách Thụy Dương nói đầy đồng cảm: "Những thứ không phải của anh thì có giành cũng không giành được, lần này Cung Kỳ Vĩ đến Bắc Cảng nhậm chức, tôi mới hiểu ra, hóa ra người mà lãnh đạo xem trọng không phải là Tưởng Hồng Cương, cũng không phải là Cung Hoàn Sơn mà có một người khác, nghĩ đến việc hai người họ cứ tranh đấu, đến cuối cùng cả hai đều là kẻ thất bại cả."

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Quách hình như đã ngộ ra nhiều điều."

Quách Thụy Dương cười khổ hạnh: "Trương lão đệ à, cơ hội tiến bước của tôi trên quan trường vốn đã rất nhỏ nhoi, giờ đây gần như không còn nữa, sau khi làm hết nhiệm kỳ ở ban trú kinh này, về sau tôi sẽ tìm một nơi yên tĩnh để dưỡng lão." Quách Thụy Dương không phải là vì trước mặt Trương Dương mới nói như vậy, sự việc của Đinh Cao Sơn đã làm gã chịu chút liên lụy, trước kia kỷ ủy còn tìm đến gã để nói chuyện, nói rằng phải điều tra một vài tình hình về Tưởng Hồng Cương và Đinh Cao Sơn, thật ra họ cũng bắt đầu nghi ngờ rằng gã có qua lại với Đinh Cao Sơn về kinh tế.

Trương Dương nói: "Con người ta làm lâu trong quan trường, lá gan sẽ trở nên ngày càng nhỏ hơn."

Quách Thụy Dương nói: "Leo càng cao, thì ngã càng đau, một đời người chẳng thể cứ mãi bình yên, ai mà chẳng có lúc bị ngã." Nói xong câu này, gã không muốn tiếp tục nói chủ đề này nữa, mà nhấc cốc rượu lên nói: "Lão đệ, lúc nào cũng có người tài, một loạt người mới thay đi loạt người cũ, tương lai thuộc về các anh."

Trương đại quan cười ha ha nói: "Câu này thật giả tạo quá, thật ra anh không hề cam tâm phải rời khỏi vũ đài sớm như vậy."

Quách Thụy Dương nói: "Không muốn già cũng không được mà! Tôi ở cái tuổi này rồi mà mới chỉ là một cán bộ cấp phó khoa thôi." Nói đến đây, gã đột nhiên hỏi của Trương Dương: "Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Trương đại quan chớp chớp mắt: "Hai mươi tám!" Tên này đã làm giả tuổi, hắn đổi thành lớn hơn ba tuổi, điều này rất khác so với nhiều người trong thể chế, đại đa số quan viên đều muốn làm cho tuổi của mình nhỏ một chút, chỉ có tên này là thay lớn hơn, đương nhiên rằng một cán bộ cấp chính sở hai mươi tám tuổi đã đủ để mọi người kinh ngạc rồi.

Quách Thụy Dương cảm thấy tự xấu hổ: "So sánh với anh, tốc độ thăng tiến của tôi thật là như rùa bò vậy."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1276)