Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1067

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1067: Tiếu lí tàng đao
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, ngài là lãnh đạo của tôi, ngài đối với tôi không cần nhờ vả gì cả, trực tiếp ra lệnh là được rồi, tôi khẳng định sẽ phục tùng mệnh lệnngươi của ngài. "

Hạng Thành nghe hắn đáp ứng sảng khoái như vậy thì cũng có chút cao hứng, đứng dậy đi lấy mặt quạt đã chuẩn bị trước. Trương Dương cầm lấy mặt quạt, liền thấy bên trên vẽ một bức mặc trúc đồ, tạo nghệ của Trương đại quan nhân trên hội họa tuy rằng không sâu, nhưng nhãn lực thì vẫn có, vừa nhìn đã biết đây tất nhiên là tác phẩm của đại gia, mặt quạt không có lạc khoản, chỉ có một con dấu - Thanh Trúc Ông.

Hạng Thành nói: "Vị Thanh Trúc Ông này là viện trưởng Hứa Lạp Ông của viện quốc hoạ Bắc Cảng, thi họa của hắn là song tuyệt, sở trường vẽ trúc, nhưng người làm nghệ thuật cũng có chút cổ quái, hắn cho rằng tạo nghệ của mình trên thư pháp còn xa mới bằng hội họa, cho nên hiện tại trên họa tác không đề lạc khoản, chỉ đóng dấu chồng, bức tranh mặc trúc này vẽ rất đẹp, nhưng mặt trái vẫn thiếu chữ, tất nhiên không thể được tính là tác phẩm hoàn mỹ, cho nên tôi muốn nhờ anh giúp đề một bài thờ ở mặt sau, bức Trúc Thạch của Trịnh Bản Kiều.

Trương đại quan nhân nghĩ thầm anh thực là tục quá, thơ của Trịnh Bản Kiều bị viết mãi rồi, chẳng gì ngoài "giảo định thanh sơn bất phóng tùng, lập căn nguyên tại phá nham trung. Thiên ma vạn kích hoàn kiên kính, nhâm nhĩ đông tây nam bắc phong". Trương đại quan nhân lúc trước đã viết rồi, hơn nữa trước đó hắn cũng nhìn thấy Trần Sùng Sơn đã viết, có điều cùng một bài thơ nhưng ở trên người khác nhau luôn có cảm giác bất đồng, bài thơ này dùng ở trên người Trần Sùng Sơn thì có thể thể hiện ra khí khái của ông ta, mà Hạng Thành, bài thơ này, nếu dùng trên người y thì chỉ có thể biểu hiện ra sự dai dẳng cắn chặt Tiết lão không buông của y.

Trương Dương tuy rằng trong lòng xem thường Hạng Thành, nhưng vẫn đáp ứng khoái trá, thừa dịp đồ ăn vẫn chưa chuẩn bị xong, Trương Dương xin giấy và bút mực, ở trước mặt Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn rất nhanh viếc xong bài "Trúc Thạch". Cảnh giới của Trương đại quan nhân trên thư pháp sớm đã đạt đến trình độ, hạ bút thành văn, chữ nào cũng là châu ngọc, Cung Hoàn Sơn và Hạng Thành trên thư pháp đều là người thường, tuy rằng như vậy, bọn họ cũng có thể nhìn ra một số náo nhiệt, chữ của Trương Dương thực sự là quá đẹp.

Cung Hoàn Sơn chậc chậc khen: "Trương Dương, tôi trước đây chỉ được nghe nói. Lần này mới tính là chính mắt nhìn thấy. "

Trương Dương nói: "Trình độ của tôi miễn cưỡng lừa đảo người ta thì được, nếu thật sự gặp phải đại gia thì đúng là làm trò cười cho người trong nghề. "

Một câu khiến Cung Hoàn Sơn vẻ mặt đỏ bừng, thằng ôn này quả thực là ác miệng.

Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung lần này chuẩn bị lễ vật gì cho Tiết lão? Có thể để tôi đại khai nhãn giới hay không?"

Cung Hoàn Sơn ậm ừ một tiếng, nhưng không nói gì, thật ra hắn lần này chuẩn bị một khối Thọ Sơn thạch ấn, đặc biệt tìm cao thủ khắc dấu khắc cho Tiết lão. Trừ Hạng Thành ra, Những người khác không biết, Cung Hoàn Sơn đương nhiên sẽ không nói với Trương Dương. Hắn cười nói: "Tôi cũng chỉ là tới góp vui thôi, tặng một tiếng chúc phúc. "

Trương đại quan nhân mắng thầm trong lòng. Còn con mẹ nó đúng là tự dát vàng lên mặt, Tiết lão cần mày tới góp vui à?

Lúc này Hồng Thi Kiều tới mời bọn họ đi ăn cơm, mấy người đi ra cửa. Di động của Trương Dương vang lên, hắn cầm điện thoại, lại là La Tuệ Ninh gọi tới, bà ta trong điện thoại nói cho Trương Dương một tin tức, Hà Trường An đã mất tích rồi, giữa ban ngày ban mặt, có người giám thị mà không ngờ lại mất tích.

Trương Dương đầu tiên nghĩ đến là Hà Trường An có thể đã gặp bất trắc, hắn đi chậm lại, tụt sau mọi người, tới chỗ vắng, nói khẽ: "Mẹ nuôi, hắn có phải gặp phiền toái hay không?"

La Tuệ Ninh nói: "Không giống, cùng mất tích với hắn còn có tên cảnh sát phụ trách trông coi hắn kia, căn cứ vào tình huống hiện tại mà phán đoán thì hắn hẳn là đã thuyết phục được tên cảnh sát đó, nếu không có nhân viên bên trong tiếp tay. Hắn không thể rời khỏi được bệnh viện Bích Thủy Đàm. "

Trương Dương thở phào nhẹ nhõm, nếu Hà Trường An thực sự bình an rời khỏi thì cũng là một chuyện tốt. với sự già dặn của Hà Trường An, thuyết phục một gã cảnh sát cũng không phải là việc khó gì, chỉ mong hắn lần này có thể thành công thoát vây.

Trương Dương vẫn lo lắng cho Tần Manh Manh. Hắn bảo La Tuệ Ninh hỗ trợ đưa Tần Manh Manh tới đoàn viếng thăm của Sadam, an bài cho Tần Manh Manh mau ly khai khỏi nước.

La Tuệ Ninh biết Trương Dương đã thuyết phục được Sadam thì cũng không thể không cảm thán năng lực của đứa con nuôi này càng lúc càng lớn, tuy rằng bà ta đưa Tần Manh Manh tới đại sứ quán Bahamas, nhưng cũng chỉ là kế quyền nghi, không phải là phương pháp ổn thỏa đưa Tần Manh Manh ra khỏi nước, hiện tại có thống đốc bang New York Sadam giúp, Tần Manh Manh bình an rời đi tất nhiên không tồn tại bất kỳ phiền toái gì. La Tuệ Ninh nói: "Trương Dương, con nhớ kỹ một chuyện, nhất định đừng để người khác hoài nghi con có liên quan tới chuyện này. "

Sự quan tâm của La Tuệ Ninh khiến Trương Dương cảm động, trong chuyện Tần Manh Manh hắn vẫn luôn gạt La Tuệ Ninh, đương nhiên không phải hắn cố ý muốn giấu, mà là bất đắc dĩ phải làm vậy. Nếu La Tuệ Ninh biết Hà Vũ Mông chính là Tần Manh Manh, không biết trong lòng sẽ nghĩ gì?

Trương Dương tới trong phòng, mấy người Hạng Thành đều đã ngồi xuống, Hạng Thành cười nói: "Trương Dương, cậu đúng là bận quá, nghe một cú điện thoại mà mất cả nửa ngày, có phải nên phạt rượu hay không?"

Trương Dương nói: "Các vị đại nhân thứ tội, vừa rồi mẹ nuôi gọi điện, giáo huấn tôi vài câu. "

Hạng Thành cười nói: "Văn phu nhân thật sự là rất tốt với cậu!"

Sau khi mấy người ngồi xuống, Hồng Thi Kiều đứng dậy đi rót rượu, nhiều đại lãnh đạo ở đây như vậy, vốn là không có vị trí của cô ta, nhưng Hoắc Vân Châu kiên trì bảo cô ta tới đây tiếp rượu, Hồng Thi Kiều cũng chỉ có thể làm theo.

Trương Dương lúc mới tới Tân Hải, bởi vì trận phong ba do Hồng Thi Kiều tạo nên đều được mọi người biết đến, có điều Hồng Trường Thanh tính toán đủ đường, sau cùng âm mưu của cô ta vẫn bị Trương Dương phá vỡ, đến bây giờ rất rất nhiều người vẫn không rõ, vì sao Hồng Trường Thanh cuối cùng lại không đánh mà tự khai.

Hồng Thi Kiều là nhân viên công tác của ban trú kinh Bắc Cảng, là trợ lý của Hoắc Vân Châu, ngoài mặt nhìn thì cô ta không có gì quá đặc biệt, nhưng bên trong vẫn ẩn chứa một số huyền cơ, Hoắc Vân Châu an bài chuyện này sau lưng còn có thị trưởng Cung Hoàn Sơn đẩy tay, Cung Hoàn Sơn an bài Hồng Thi Kiều ở đây, là muốn để Trương Dương cảm thấy xấu hổ.

Nhưng hiện thực lại khiến Cung Hoàn Sơn có chút thất vọng, Trương Dương ở trước mặt Hồng Thi Kiều vẫn biểu hiện rất thản nhiên, nhìn ra được Hồng Thi Kiều lúc ban đầu có chút mất tự nhiên, nhưng không lâu sau liền khắc phục được chướng ngại tâm lý, phải nói Hồng Thi Kiều ở phương diện quan hệ xã hội rất có thiên phú. Giữa cô ta và Trương Dương trao đổi cũng rất bình thường, không xuất hiện trường hợp xấu hổ mà Cung Hoàn Sơn chờ mong.

Hoắc Vân Châu kính rượu Hạng Thành: "Bí thư Hạng, chén rượu này tôi kính ngài. "

Hạng Thành mỉm cười nói: "Tôi đặc biệt sợ người khác kính rượu tôi, một là tôi không thể uống, hai là sợ uống say tôi thì lắm lời. " Hạng Thành chỉ có sau khi rời khỏi Bắc Cảng mới biểu hiện ra được vẻ hài hước.

Hoắc Vân Châu cười nói: "Vẫn là bí thư Hạng hiểu tôi, thật ra tôi hôm nay kính bí thư Hạng rượu này là có việc muốn nhờ. "

Hạng Thành nói: "Nói đi! Trước mặt thị trưởng Cung và Trương Dương, nếu không trái với nguyên tắc thì tôi sẽ giải quyết cho cô ngay, nhưng nếu trái với nguyên tắc thì tôi cũng không thể làm được. "

Hoắc Vân Châu nói: "Bí thư Hạng, tôi đã công tác năm năm ở ban trú kinh rồi. "

Hạng Thành gật đầu, hắn biết Hoắc Vân Châu lúc trước đến ban trú kinh cũng tiêu phí một phen tâm tư, chủ yếu là bởi vì con gái cô ta muốn thi vào học viện âm nhạc Trung Hoa, cho nên cô ta lúc trước yêu cầu tới ban trú kinh cũng được cho là công tư trọn vẹn đôi đường. Hiện giờ con gái của Hoắc Vân Châu không trúng tuyển vào học viện âm nhạc Trung Hoa, mà đỗ vào học viện nghệ thuật Đông Giang, cho nên kinh thành tất nhiên đã không còn sức hấp dẫn như lúc trước đối với cô ta.

Hoắc Vân Châu còn chưa nói hết thì Hạng Thành đã nhìn thấu tâm tư của cô ta, Hoắc Vân Châu nói: "Tôi... Tôi gần đây có một cơ hội, được điều đến Đông Giang công tác, cho nên... "

Cung Hoàn Sơn nói: "Đồng chí Vân Châu, thật ra cơ hội phát triển ở Đông Giang chưa chắc đã nhiều như kinh thành, cô trong lúc công tác ở ban trú kinh luôn rất xuất sắc. " Ngộ tính của Cung Hoàn Sơn so với Hạng Thành thì rốt cuộc vẫn còn kém hơn một chút.

Hạng Thành nói: "Con người ta luôn hướng tới chỗ cao, tiểu Hoắc mặc dù ở kinh thành, nhưng xét đến cùng vẫn là cán bộ của Bắc Cảng chúng ta, làm ở ban trú kinh lâu như vậy rồi, cũng đã lập được công lao hãn mã cho sự phát triển của ban trú kinh Bắc Cảng, hiện giờ có lựa chọn tốt hơn, chúng ta đương nhiên không thể chế tạo chướng ngại, tiểu Hoắc à, tâm tư của cô tôi hiểu. Tới Đông Giang đi, tôi đồng ý. "

Hoắc Vân Châu thấy Hạng Thành đáp ứng thống khoái như vậy thì không khỏi mừng rỡ: "Cám ơn bí thư Hạng!"

Hạng Thành mỉm cười nói: "Cô đừng cám tạ tôi, tôi đáp ứng thả cô đi, không phải là không có điều kiện, cô đi rồi, công tác của ban trú kinh Bắc Cảng sẽ ra sao?"

*****

Hoắc Vân Châu cũng là người cực kỳ có tầm mắt: "Bí thư Hạng, ngài cứ yên tâm, công tác của ban trú kinh trước khi chưa hoàn thành giao nhận thì tôi sẽ không đi, tôi hiện tại nói với bí thư Hạng chính là muốn ngài có đủ thời gian để tìm một nhân tuyển tiếp nhận tốt. "

Hạng Thành nói: "Muốn tìm một cán bộ có kinh nghiệm có năng lực có năng lực như cô nào có dễ. "

Cung Hoàn Sơn nói: "Lời này của Bí thư Hạng tôi không ủng hộ, trước mắt chúng ta có một người đây, Trương Dương trước đây không phải đã làm công tác của ban trú kinh ư? Hơn nữa còn làm rất tốt. "

Trương đại quan nhân trong lòng mắng thầm, Cung Hoàn Sơn à Cung Hoàn Sơn, lão tử hiện tại là bí thư thị ủy Tân Hải, mày không ngờ đề nghị để tao tới làm chủ nhiệm ban trú kinh, đây căn bản chính là bôi nhọ thân phận của lão tử, thật ra Trương Dương hiện tại vẫn là cán bộ cấp xử, hắn so với Hoắc Vân Châu thực sự là cũng không cao hơn là bao, nhưng Trương đại quan nhân hiện tại tốt xấu gì cũng là chư hầu một phương, quyền lực và sức ảnh hưởng đã sớm vượt qua Hoắc Vân Châu vô số lần.

Đương nhiên Cung Hoàn Sơn chỉ nói thôi, hắn cũng hiểu rõ điều Trương Dương tới trong kinh thành đảm đương chủ nhiệm ban trú kinh là không thể, cho dù là hắn rất muốn, nhưng hắn không có năng lực đó, và chỉ sợ Hạng Thành cũng không có.

Hạng Thành xử lý việc này rất già dặn: "Trương Dương quả thực có năng lực này, nhưng tôi nếu phái anh ta đến đây, Tân Hải sẽ do ai quản? Khu bảo lưu thuế nhập khẩu sẽ ra sao? Thép tốt phải dùng ở lưỡi đao. "

Cung Hoàn Sơn cười nói: "Bí thư Hạng, tôi cũng không phải là muốn điều Trương Dương tới kinh thành, hắn có nguyện ý thì tôi cũng không muốn. "

Hoắc Vân Châu nói đỡ: "Bí thư Trương là đại tài, trăm ngàn lần không thể dùng vào việc vặt, đến ban trú kinh thì hắn sẽ không thi triển được. "

Trương Dương cười nói: "Chủ nhiệm Hoắc nói như vậy là không đúng, những cán bộ đảng viên như chúng ta, nên đi đâu thì cần phải đi đó, phải có tinh thần đinh ốc, vặn chỗ nào thì chui vào đó. Chỉ cần lãnh đạo cần, đừng nói bảo tôi làm chủ nhiệm ban trú kinh, cho dù bảo tôi làm thị trưởng thì tôi cũng phải cố gắng mà làm. "

Hạng Thành từ trong những lời đối thoại của Trương Dương và Cung Hoàn Sơn đã nghe ra bọn họ bắt đầu tràn ngập mùi thuốc úng, y mỉm cười nói: "Ai chẳng biết anh gan lớn, đừng nói cho anh làm thị trưởng, cho dù cho anh làm vị trí của tôi thì anh cũng gánh vác được. "

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Tội quá, tội quá, bí thư Hạng, lời này lời này của ngài là đang nói móc tôi. "

Hạng Thành cười nói: "Không phải nói móc anh, là nói thật, sớm muộn gì thì cũng là người tuổi trẻ này các anh làm đương gia thôi. " Khi Hạng Thành nói lời này tâm tình không ngờ vô cùng bình tĩnh, y ý thức được mình đang nói một sự thật, một sự thật mà y đã nhận rõ, y già rồi, không đến một năm thời gian nữa, y sẽ dần dần rời khỏi sân khấu chính trị, quang mang trên người y là cái chức bí thư thị ủy thành phố Bắc Cảng này mang tới, ngày y cởi cái áo ngoài rực rỡ này xuống, quang mang trên người y cũng sẽ tắt vào ngày đó, sau cùng cũng rơi vào trầm tịch. Ai rồi cũng sẽ có một ngày như vậy, cho dù là Tiết lão từng oai phong một cõi, hiện giờ cũng phải rời khỏi chính đàn, huống chi một bí thư thị ủy cấp thành phố như y?

Khi Hạng Thành nói những lời này lại không cân nhắc tới cảm thụ của Cung Hoàn Sơn, Cung Hoàn Sơn đã không còn trẻ, tuy rằng Cung Hoàn Sơn vẫn không ngừng cố gắng vì vị trí bí thư thị ủy, nhưng càng tới gần ngày Hạng Thành về hưu, hy vọng trong lòng Cung Hoàn Sơn cũng trở nên càng lúc càng xa vời, hắn thậm chí cảm thấy Hạng Thành đối với mình đã không còn tận lực như trước đây, lần này hắn đi theo Hạng Thành tới mừng thọ Tiết lão, ít nhiều cũng có ý tứ cố đấm ăn xôi, nhưng Cung Hoàn Sơn cũng không phải không có tự tôn, hắn chỉ là chưa tới Hoàng Hà chưa nản lòng mà thôi, trong lòng hắn vẫn đang chờ đợi kỳ tích. Có lẽ chuyến đi này tới kinh thành, sẽ làm ảo tưởng của hắn triệt để tan biến.

Có lẽ tàu xe đi đường mệt mỏi, hoặc là có lẽ gần đây áp lực trong lòng thật sự quá lớn, Cung Hoàn Sơn rất nhanh liền có cảm giác say, đối với loại người ở vị trí của hắn mà nói. Cảm giác ngà ngà say không phải là tốt, hắn lo mình say rồi nói nhiều. Lập tức đứng dậy cáo từ.

Trương Dương vốn muốn nhân cơ hội rời đi thì không ngờ tối nay Hạng Thành lại nổi hứng tâm sự. Không ngờ chủ động mời Trương Dương tới phòng của y uống trà.

Quan hệ của Trương Dương và Hạng Thành trước giờ không được tốt lắm, tuy rằng bởi vì duyên cớ của Tiết lão mà từng có thời kỳ dịu đi, nhưng thái độ của Hạng Thành đối với hắn trước giờ khi cần giẫm thì tuyệt không lưu tình, sau khi chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu trở thành sự thật, Hạng Thành phát hiện giẫm thằng ôn này vô số lần, nhưng kết quả mỗi lần đều là tự giẫm lên chân mình, chân tay già nua của y không thể chịu nổi giày vò nữa rồi. Kết quả là Hạng Thành bắt đầu mở một con mắt nhắm một con mắt với Trương Dương. Mọi người nước giếng không phạm nước sông, tường an vô sự là tốt rồi. Nhưng theo sự có mặt của Cung Kì Vĩ, Hạng Thành minh bạch, xét đến cùng vẫn là tỉnh lý không cho mình được an bình.

Trương Dương cùng Hạng Thành tới phòng của y, Hoắc Vân Châu không đi cùng, có điều Hồng Thi Kiều thì có, cô ta biết một ít trà nghệ, lâm thời đảm đương trà nghệ sư cho hai người. Pha một bình Phượng Hoàng Đan Tung cho họ.

Trương Dương lần đầu tiên uống loại cha này cũng là Khưu Phượng Tiên tặng cho, Hạng Thành bình thường uống trà xanh quen rồi, lần đầu tiên được uống loại trà này, nhấp một ngụm rồi nói: "Trà Ô Long à?"

Hồng Thi Kiều cười nói: "Bí thư Hạng thật là lợi hại. "

Trương đại quan nhân khóe môi lộ ra một nụ cười, nữ nhân khen nam nhân lợi hại thông thường chỉ có một phương diện. Hồng Thi Kiều nhìn thấy ý cười của Trương Dương thì lập tức mặt hơi đỏ lên, nói khẽ: "Là trà Ô Long, bí thư Trương uống bao giờ chưa?"

Trương Dương nói: "Tôi đã uống qua vài lần, nói chính xác thì nên là Phượng Hoàng Đơn Tung, một loại của trà Ô Long, bởi vì sinh trưởng ở núi Phượng Hoàng Lĩnh Nam cho nên mới có tên này, cây trà đều sinh trưởng ở vùng núi có độ cao hơn mặt nước biển ngàn mét, quanh năm mây mù bao quanh, không khí ẩm ướt, nhiệt độ chênh lệch rất lớn, hiện có cây trà Đơn Tung chắc chỉ còn là hơn ba ngàn cây, tuổi của cây đều hơn trăm. "

Hồng Thi Kiều mắt đẹp tròn xoe, lộ ra vẻ ngạc nhiên, người thực sự lợi hại là Trương Dương, không ngờ hắn cũng rất có nghiên cứu về trà.

Hạng Thành nói: "Xem ra người thực sự lợi hại là Trương Dương rồi, tôi chỉ nhận ra là trà Ô Long, hắn lại có thể biết được cả nơi sản xuất. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Không phải tôi lợi hại hơn so với ngài, chỉ là vì thị lực của tôi tốt hơn ngài, tôi nhìn thấy ghi chú trên hộp trà. "

Nghe hắn nói như vậy, Hạng Thành và Hồng Thi Kiều đều bật cười, Hạng Thành nói: "Đầu cơ trục lợi, tôi thiếu chút nữa bị cậu hồ lộng. "

Hồng Thi Kiều nói: "Tuy rằng bên trên có bốn chữ Phượng Hoàng Đan Tung, nhưng lời giới thiệu lại không rõ ràng như vậy, bí thư Trương khẳng định từng nghiên cứu về loại trà này. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng là nghe người ta nói thôi, có điều tôi quen đem tri thức của người khác biến thành tri thức của mình, lần này không chừng vi phạm bản quyền rồi. "

Hồng Thi Kiều cười một tiếng, nói khẽ: "Bí thư Trương, tôi đã an bài phòng cho ngài ở bên cạnh, thẻ phòng đây. "

Trương Dương cầm thẻ phòng, Hồng Thi Kiều đứng dậy cáo từ, nhiệm vụ của cô ta là pha trà, chứ không phải là tiếp hai vị lãnh đạo nói chuyện phiếm, có trời mới biết người ta nói những chuyện cơ mật gì?

Hạng Thành cầm chén trà lên uống một ngụm, nhắm mắt lại phẩm vị trong chốc lát rồi nói: "Trà ngon!"

Trương Dương cũng uống một ngụm rồi nói: "Trà không tồi, đáng tiếc công phu pha trà còn kém hỏa hậu, nghệ thuật uống trà tất nhiên phải làm đủ công phu thì mới đủ hương vị. "

Hạng Thành mỉm cười nói: "Giải thích thế nào?"

Trương Dương nói: "Cái khác không nói, chỉ cần là trình tự làm việc cũng đã khiến cho người ta hoa cả mắt, nghệ thuật uống trà cần, giám thưởng hương trà, mạnh thần lâm lâm, ô long vào cung, hành y cao hướng, gió xuân ùa vào mặt, hun tẩy tiên nhan... cái mà tôi vừa nói là mười tám trình tự cơ bản, nếu trà nghệ sư đến làm thì chỉ sợ sẽ càng thêm phức tạp hơn. "

Hạng Thành nghe mà trợn tròn cả mắt, chỉ cảm thấy trà uống đến miệng cũng không đặc sắc bằng những lời của Trương Dương, y nói khẽ: "Chẳng trách Tử viết, ba người đang đi ắt có một người là thầy ta. "

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, lời này của lời này tôi không ủng hộ đâu, đến loại cấp bậc như ngài, hẳn là ba người đi tất có một người là sư gia của ta! Một người trong số đó khẳng định là sư gia của ngài. "

Hạng Thành cười ha ha, những lời này của Trương Dương dùng rât thích hợp. Trong trí nhớ của Hạng Thành, y rất ít khi nói chuyện vui vẻ với Trương Dương như vậy, y bởi vậy cũng phát hiện bọn họ có một điểm giống nhau, đó là bọn họ đều là người mà Tiết lão vô cùng thích và tín nhiệm, lần này cũng đều là khách quý trong ngày đại thọ của Tiết lão.

Trương Dương nhớ tới một chuyện, hắn cố ý hỏi: "Bí thư Hạng, tôi biết ngài lần này khẳng định sẽ sẽ đến mừng thọ Tiết lão, nhưng không biết là thị trưởng Cung cũng đến."

*****

Hạng Thành thản nhiên cười cười, y biết Trương Dương muốn nói gì, Cung Hoàn Sơn và Tiết lão quả thực không có giao tình gì, trong mắt Hạng Thành, hắn sở dĩ kiên trì cùng tới là có ý đổ một canh bạc cuối cùng. Hạng Thành có thể thông cảm tâm tình hiện tại của Cung Hoàn Sơn, Cung Hoàn Sơn đã đánh mất lòng tin, chẳng những biểu hiện ở trên chính người hắn, cũng biểu hiện trên thái độ đối với bí thư thị ủy đương nhiệm, lão đại ca của hắn là y. Hạng Thành nói: "Thị trưởng Cung và Tiết lão cũng quen nhau không ít năm rồi. " Y không nhiều lời, giải thích quá nhiều cũng không có nghĩa lý gì, Trương Dương tuy rằng trẻ tuổi, nhưng hắn là người thông minh, có thể thấy rõ sự ảo diệu trong đó.

Trương Dương nói: "Tiết lão chỉ sợ là không mời hắn tới. "

Hạng Thành không khỏi bật cười, người trẻ tuổi cuối cùng vẫn rất thiếu kiên nhẫn, Trương Dương thực sự là nói rất trắng trợn, nếu Cung Hoàn Sơn ở đây, nghe thấy hắn nói như vậy thì chỉ sợ sẽ tức giận mà chết. Hạng Thành không trực tiếp trả lời Trương Dương câu hỏi của vấn đề, mà là nói: "Trương Dương à, có phải tức giận vì câu nói đùa vừa rồi của thị trưởng Cung hay không?"

Trương Dương cười nói: "Bí thư Hạng cho rằng tôi nhỏ nhen thế ư? Thị trưởng Cung chỉ là nói đùa thôi, cũng không phải là thật, cho dù hắn nói thật thì trước mắt ở Bắc Cảng lời nói của hắn cũng không được tính, ngài mới là người đứng đầu, ngài cũng không bảo tôi sung quân tới kinh thành, hắn việc gì mà phải gấp thế?" Trương đại quan nhân trên mặt vẫn cười, nhưng có thể nói là rất khinh thường Cung Hoàn Sơn.

Hạng Thành thở dài: "Trương Dương, cái này tôi cũng với anh rồi, phải tôn trọng lãnh đạo, cái gì mà người đứng đầu với lại người thứ hai, mọi người đều là làm việc vì đất nước, nào có phân quý tiện sang hèn. "

Trương Dương nói: "Tôi chỉ là nói sự thật thôi, bí thư Hạng trăm ngàn lần đừng coi là thật. "

Hạng Thành nói: "Trương Dương à, tôi sở dĩ giữ anh lại uống trà, thật ra là có lời muốn nói với anh. "

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, tôi nhìn ra mà, hôm nay ngài mời tôi uống rượu, lại mời tôi uống trà, ngẫm lại trước đây tôi còn tôi còn thường xuyên chọc ngài mất hứng, trong lòng tôi hối hận lắm. "

Hạng Thành nói: "Anh không cần phải hối hận, chuyện trên công táccho phép anh giữ ý kiến cá nhân, bởi vì công tác mà sinh ra tranh chấp, tôi cũng sẽ không để ở trong lòng, tôi tuy rằng không phải là quan lớn gì cả, nhưng chút lòng dạ đó thì vẫn có, nếu ngay cả công và tư tôi cũng không phân rõ ràng thì uổng cho tôi dã làm bí thư thị ủy nhiều năm như vậy. "

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, tôi cảm thấy hai người chúng ta có một ngăn cách lớn, tôi thừa nhận tôi làm việc hơi cấp tiến. "

Hạng Thành cười nói: "Vậy cậu chính là bức tôi thừa nhận tôi làm việc hơi bảo thủ?"

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, ngài nếu nói như vậy thì chính là ngài tuyệt không thừa nhận sự bảo thủ của mình, thật ra ngài đừng vội không thừa nhận, tôi cũng không cho rằng ngài bảo thủ, có thể là lý giải của chúng ta đối với sự phát triển bất đồng mà thôi. "

Hạng Thành nói: "Trương Dương à, bất kể tôi thừa nhận hay là không thừa nhận thì tôi cũng già rồi, một người đã già, tư duy khó tránh khỏi sẽ không theo kịp thời đại, bằng không, chúng ta cũng sẽ không có chế độ về hưu. "

Trương Dương nói: "Thật ra kinh nghiệm cũng một món tài phú quý giá. "

Hạng Thành nói: "Thời đại này là thời đại biến cách, chỉ bằng vào kinh nghiệm mà làm việc thì còn lâu mới đủ, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, trong đó có một việc khiến tôi rất xúc động, tôi bắt đầu cân nhắc lại vấn đề, tôi phát hiện mình xuất hiện một số sai lầm trong phán đoán sự phát triển của một số việc. "

Trương đại quan nhân có chút không tin vào tai mình, Hạng Thành có thể chủ động thừa nhận từng có sai lầm trong công tác trước mặt mình, chuyện này giống như mặt trời mọc từ hướng tây, lãnh đạo tự phê bình, Trương Dương đương nhiên không thích hợp thêm mắm thêm muối, hắn trừng mắt nhìn, bộ dạng hồ đồ, khi cần giả bộ hồ đồ thì phải giả bộ hồ đồ.

Hạng Thành chậm rãi đặt chén trà xuống, nói khẽ: "Trương Dương, tôi đã chuẩn bị chuẩn bị đề nghị tiến hành điều chỉnh ban thường ủy đương nhiệm của Bắc Cảng, cậu có đề nghị gì?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Bí thư Hạng, tôi cũng không dám vượt quyền đâu. "

Hạng Thành mỉm cười nói: "Không gọi là vượt quyền, qua không lâu nữa chính là chức quyền sở tại, tôi định tăng thêm một ít sức sống cho ban thường ủy, nhận cán bộ tinh thần hăng hái như cậu vào ban, để tránh có người lại nói tôi bảo thủ. "

Trương Dương cười nói: "Bí thư Hạng, tôi cũng không nói ngài bảo thủ, về phần ngài muốn đề nghị tôi tiến vào ban thường ủy thành phố, tôi cũng có chút ý kiến của mình. "

Hạng Thành mỉm cười gật đầu: "Cậu nói đi. " Hôm nay Hạng Thành đặc biệt hòa ái.

Trương Dương nói: "Thời gian tôi đến Tân Hải không lâu, chưa làm ra được chính tích nổi bật gì, hiện tại lại cho tôi vào ban thường ủy, tôi cảm thấy được quý quá mà lo. " Trương đại quan nhân sâu trong lòng cũng rất muốn tiến vào ban thường ủy thành phố, nhưng hắn không ngờ người chủ động nhắc tới chuyện này là Hạng Thành, Trương Dương cũng không tin Hạng Thành sẽ tốt bụng như vậy, Hạng Thành càng cười hòa ái thì Trương đại quan nhân lại càng cảm thấy chột dạ, bí thư Hạng này liệu có phải có chủ ý xấu gì không.

Hạng Thành nói: "Trương Dương, cậu trước đây không phải khiêm tốn như vậy!"

Trương Dương cười nói: "Trước mặt lãnh đạo vẫn phải khiêm tốn cẩn thận, tránh kiêu tránh vội, nói thật, tôi hiện tại khó khăn lắm mới ổn định được một ít, tỉnh táo một ít, người đâm vào lưng tôi cũng ít đi rồi, vừa hay có thể làm chút việc, nếu thật sự thành thường ủy thành phố Bắc Cảng, không biết sẽ có bao nhiêu người nhìn tôi không vừa mắt. "

Hạng Thành nói: "Đừng để ý người khác nói gì, cậu trong chuyện Tân Hải bỏ huyện lập thành phố và xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã có được thành tích nổi bật. Với cá nhân tôi mà nói thì cậu đã hoàn toàn đủ tư cách để trở thành thường ủy thành phố Bắc Cảng. "

Trương Dương nói: "Cám ơn bí thư Hạng đã khen tặng, nhưng lần này tôi thực sự không thể đáp ứng, bí thư Hạng, ngài cứ coi như là bảo vệ cán bộ trẻ tuổi như tôi đi, lần này đừng để tôi tiến vào ban thường ủy, tư vị lênh đên nơi đầu sóng ngọn gió cũng không dễ chịu gì đâu. "

Hạng Thành không phải cam tâm tình nguyện muốn cho Trương Dương làm thường ủy. Mà là thời thế bức người, để Trương Dương tiến vào thường ủy một là để giảm xóc quan hệ giữa y và thượng tầng, mà có thể tiến hành điều chỉnh ban thường ủy đương nhiệm. kẻ phản bội như Hoàng Bộ Thành nhất quyết phải thanh trừ. Mà đưa Trương Dương tiến vào ban thường ủy đối với bản thân Trương Dương mà nói cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, có nghĩa là hắn thế tất sẽ bại lộ dưới mắt nhiều người hơn. Có nghĩa là hắn sẽ phải càng thêm ước thúc ngôn hành của bản thân, rất nhiều lúc đặt người ta ở vị trí cáo cũng không phải là chuyện tốt, cây cao gió cả, nếu anh không có đủ năng lực kháng lạnh, như vậy kết cục của anh chỉ có hai, hoặc là chết cóng, hoặc là ngã chết, chiêu thức ấy gọi là phủng sát, ở trong quan trường cũng rất thường thấy.

Biểu hiện của Hạng Thành hôm nay rất tạo cho người cảm giác gió xuân ùa vào mặt, bất kể mục đích của hắn rốt cuộc có phải hại anh hay không. Ít nhất công phu mặt ngoài vẫn làm được rất tốt.

Trương đại quan nhân đương nhiên sẽ không bị công phu ngoài mặt của Hạng Thành lừa gạt, giao phong với Hạng Thành nhiều lần như vậy, hắn cũng khá hiểu Hạng Thành, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, hắn không tin Hạng Thành sẽ đột nhiên thay đổi. Cho dù có thay đổi thì cũng không phải là cam tâm tình nguyện, mà là tình thế bức bách, không thể không thay đổi.

Từ trong phòng Hạng Thành đi ra đã là mười một giờ tối, Trương Dương thật ra vốn không ngủ lại ban trú kinh Bắc Cảng, nhưng đã đến giờ này rồi, hắn cũng không muốn lằng nhằng nữa. Vả lại ngày mai còn phải đi giúp Tiết Vĩ Đồng.

Trên hành lang, gặp Hồng Thi Kiều, Hồng Thi Kiều cười cười với Trương Dương: "Bí thư Trương còn chưa ngủ à?"

Trương Dương cười nói: "Hàn huyên với bí thư Hạng đến giờ mới xong. "

Hồng Thi Kiều nói: "Ngài có đói bụng không, có cần chút đồ ăn khuya hay không. "

Cô ta nói như vậy, Trương Dương cũng thực sự có chút đói bụng, hắn cười nói: "Vậy thì gọi chút gì đó đi. "

Hồng Thi Kiều nói: "Ngài về phòng trước đi, lát nữa tôi sẽ mang tới phòng ngài. "

Trương Dương rõ ràng có chút do dự một chút, Hồng Thi Kiều nhìn ra sự do dự của Trương Dương, mặt không khỏi lại có chút đỏ lên, cô ta đương nhiên minh bạch Trương Dương đang do dự gì, dù sao trước đó mình từng có lịch sử hãm hại hắn, người ta có tâm lý đề phòng cũng là bình thường.

Hồng Thi Kiều nói: "Hay là tôi làm xong sẽ gọi điện thoại cho ngài. " Câu này đã tiết lộ là cô ta tự mình xuống bếp.

Trương đại quan nhân bật cười: "Thôi cô cứ đưa tới đi. " Trương đại quan nhân đối với Hồng Thi Kiều là trong lòng trong sáng, có kinh lịch lần trước đối với hắn mà nói cũng là chuyện tốt, ít nhất từng thời từng khắc giữ chặt dây cảnh giới, tuyệt sẽ không dễ dàng mắc mưu.

Trương Dương trở về phòng không lâu thì Hồng Thi Kiều bưng một bát vân thôn đến.

Trương Dương ăn, Hồng Thi Kiều ở bên cạnh nhìn, chờ thu thập bát đũa.

Trương Dương vừa ăn vừa nói: "Ban trú kinh của các cô cũng sắp thay lãnh đạo rồi. "

Hồng Thi Kiều nói: "Bí thư Trương, tôi cũng không muốn làm ở ban trú kinh nữa. "

Trương Dương ồ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Hồng Thi Kiều một cái: "Đã xác định đi đâu chưa?"

Hồng Thi Kiều nói: "Đang cân nhắc. "

Trương Dương nói: "Không cần cân nhắc, đến Tân Hải đi. "

Hồng Thi Kiều nói: "Tôi tới Tân Hải có thể làm gì?"

*****

Trương Dương nói: "Ban chiêu thương Tân Hải đang thiếu người, tôi thấy năng lực quan hệ xã hội của cô rất tốt, nếu cô nguyện ý thì tôi sẽ nói một tiếng với chủ nhiệm Kiều, để cô qua bên đó làm. "

Hồng Thi Kiều nghe Trương Dương nói như vậy thì trong lòng vừa áy náy vừa cảm động, cô ta mấy máy môi, cố nén nước mắt tràn mi, nói khẽ: "Bí thư Trương, tôi thủy chung cảm thấy có lỗi với ngài, lúc trước tôi... "

Trương Dương ăn xong vân thôn, đặt bát đũa sang một bên, cười cười ngắt lời cô ta: "Chuyện quá khứ đã qua rồi, đừng nhắc lại. "

Hồng Thi Kiều nói: "Áp lực công tác của tôi ở đây rất lớn, bí thư Trương, cám ơn ngài đã bỏ qua hiềm xưa, cho tôi cơ hội này. "

Trương Dương nói: "Tôi giúp cô không phải là thương xót cô, cũng không phải là có mục đích gì khác, chỉ là nhìn trúng năng lực của cô, tôi cho rằng cô nên có một nơi để phát huy năng lực của mình hơn. "

Trương đại quan nhân đối đãi với người khác rất khoan dung, rất nhiều lãnh đạo đều thiếu loại lòng dạ này của hắn.

Cung Hoàn Sơn tuy rằng sáng sớm đã đi, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn chưa ngủ, cái này không phải là vì lòng dạ hắn không đủ rộng lớn, đi đã lâu rồi, nhưng trong đầu thủy chung luôn nhớ lại chuyện xưa, nhớ lai hắn và Hạng Thành đã làm việc cùng nhau nhiều năm như vậy rồi, cẩn thận nhớ lại, phát hiện Hạng Thành đối đãi với mình cũng không phải là tốt như vậy, quả thực y cho mình không ít quyền lực, nhưng, cần mình ra mặt xử lý đều là một số chuyện đắc tội với người, mà Hạng Thành đa số cơ hội thu nạp lòng người đều để lại cho bản thân y. Thật ra trong hậu hắc học có ghi, từ xưa đến nay, phàm là những cao thủ có thành tựu nổi bật trong đãi người và xử lý công việc, đều tinh thông trò này, giao những chuyện không hợp với lòng người cho người khác làm, còn chuyện thi ân phân huệ thì giữ lại cho mình. Cung Hoàn Sơn minh bạch mình đã từ lâu rồi đóng vai kẻ chịu tội thay người ta, mà Hạng Thành đa số thời gian đều sám vai nhân vật thiên sứ.

Hiện giờ là lúc Cung Hoàn Sơn cần y nhất, nhưng Hạng Thành lại tựa hồ bất lực đối với chuyện của hắn. Cung Hoàn Sơn rất uất hận, hắn nhớ tới tao ngộ của Hoàng Bộ Thành, chẳng lẽ bi kịch của Hoàng Bộ Thành sẽ tái diễn trên người mình. Người ta khi gặp phiền toái đầu tiên luôn tìm vấn đề từ bản thân, luôn thích đổ trách nhiệm lên người khác. Cung Hoàn Sơn khi oán thầm Hạng Thành lại không nghĩ tới, thật ra hắn cũng chính là hạng mặt dày tâm đen luôn muốn dựa hơi Hạng Thành.

Khi trời còn chưa sáng, Trương Dương đã bị tiếng chuông di động đánh thức, là Lý Vĩ báo bình an với hắn, đã thành công dưa Tần Manh Manh lên chuyên cơ của Sadam, nói cách khác cô ta đã thoát ly khốn cảnh. Có điều Lý Vĩ đồng thời lại nói với Trương Dương rằng, buổi trưa hôm nay bảo hắn đi tới Hương Sơn, La Tuệ Ninh có chuyện quan trọng muốn bàn với hắn.

Nhận cú điện thoại này của Lý Vĩ xong, Trương Dương đã không còn buồn ngủ, hắn sau khi rời giường đi rửa mặt thì Tiết Vĩ Đồng lại gọi điện thoại tới, hẹn hắn sáng nay tới Tử Kim các ăn sáng, thuận tiện quyết định việc yến hội. Trương đại quan nhân rất là buồn bực, mắt thấy xem ngày mai chính là ngày đại thọ rồi, đến bây giờ vẫn chưa quyết định chuyện yến hội, cô em này làm việc cũng thật sự là không nghiêm túc gì cả.

Trương Dương mượn xe Audi từ ban trú kinh, trực tiếp lái xe tới Tử Kim các.

Phùng Cảnh Lượng sáng sớm đã bị Tiết Vĩ Đồng gọi đến, đang ở đó kêu khổ không ngừng, không bao lâu sau, Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ đều đến. Hai người cũng đều là vẻ mặt bực bội, Từ Kiến Cơ nói: "Tiết gia, tôi thật sự là không chịu nổi cô, mới năm giờ sáng đã gọi điện cho từng người một, không thể để người ta ngủ yên một giấc à?"

Tiết Vĩ Đồng cười nói: "Tôi mời các anh đi ăn sáng mà, sao mà bực vậy?"

Phùng Cảnh Lượng nói: "Tiết gia, Tử Kim các này của tôi chưa bao giờ bán đồ ăn sáng, cô bắt tôi phải phá lệ đó. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Là người của mình cả mà, nếu không phải anh là bạn của tôi thì tôi cũng không chọn chỗ anh đâu. "

Phùng Cảnh Lượng nói: "Tiết gia, cô là bà tôi, tôi đắc tội không nổi, mời các vị ngồi, tôi lập tức đi bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn sáng. "

Tiết Vĩ Đồng cũng không chút khách khí: "Đừng quá phong phú, làm khoảng hai mươi món là được rồi. "

Chu Hưng Quốc và Trương Dương nhìn nhau, hai người đều bật cười, Tiết Vĩ Đồng luôn là phong cách đó.

Phùng Cảnh Lượng nói: "Tiết gia, may mà tôi có đã dị tính trước rồi, vì chuyện của ông nội cô, đã ngừng buôn bán ra bên ngoài. " Hắn đưa thực đơn cho Tiết Vĩ Đồng: "Thực đơn của Thọ yến đây, các vị xem trước đi, xem có chỗ nào không hài lòng thì tôi lập tức sẽ sai người thay đổi. "

Tiết Vĩ Đồng đưa thực đơn cho Chu Hưng Quốc: "Đại ca, anh kiến thức rộng rãi, anh đọc đi. "

Chu Hưng Quốc đọc tỉ mỉ một lần: "Cấp bậc cao, Phùng Cảnh Lượng lần này tốn không ít máu rồi. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Nói cái gì vậy, em cũng không phải không trả hắn tiền. "

Từ Kiến Cơ nói: "Em có trả tiền hắn cũng chẳng dám nhận, hắn đã nói rồi... "

Lúc này Phùng Cảnh Lượng vừa hay đã trở lại: "Trả tiền chính là chửi tôi đó, ông nội chúng ta mừng thọ, thằng cháu này nên bày mấy bàn tiệc mà. "

Trương Dương cười nói: "Vấn đề là anh có bày rượu thì Tiết lão cũng không biết, lần này cùng lắm anh cũng chỉ được làm anh hùng vô danh thôi. "

Phùng Cảnh Lượng nói: "Anh hùng vô danh thì anh hùng vô danh, chúng ta cứ tận hiếu tâm là được, cái khác không cần phải bận tâm. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tận hiếu tâm cũng không tới lượt anh, bốn người chúng tôi mới là huynh muội kết bái. "

Phùng Cảnh Lượng thở dài: "Tiết gia, những lời này làm tổn thương người ta quá. " Trong lòng hắn cũng hiểu rất rõ, nói tới quan hệ, hắn quả thực không thân thiết bằng bốn người người ta, tình cảm giữ người và người sâu hay cạn thực ra không phải nhìn vào thời gian quen nhau dài hay ngắn, kể ra Trương Dương còn là thông qua Phùng Cảnh Lượng dẫn kiến mới quen biết với bọn họ, nhưng hiện tại Trương Dương dã thành anh em kết nghĩa với đám người này, mình ngược lại thành một ngoại nhân, chuyện trên đời này thật sự là quá khó lường.

Chu Hưng Quốc biết Tiết Vĩ Đồng nói chuyện chưa bao giờ bận tâm tới tình cảm của người khác, sợ Phùng Cảnh Lượng nghĩ nhiều, cười nói: "Kết bái là huynh đệ, không kết bái cũng là huynh đệ, Cảnh Lượng đã có phần hiếu tâm này, tôi thấy Vĩ Đồng cung kính không bằng tuân mệnh. "

Từ Kiến Cơ nói: "Đúng vậy!"

Trương Dương nói: "Kể ra, tôi đến bây giờ vẫn chưa chuẩn bị lễ vật. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Lễ vật mà ông nội em muốn nhất chính là sức khỏe, anh bình thường nếu rảnh thì tới dạy ông phương pháp dưỡng sinh là được. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Được, lát nữa anh sẽ hỏi Tiết lão, Nam quyền Bắc thoái, Võ Đang Thiếu Lâm, ông ấy thích gì thì anh sẽ dậy. "

Tiết Vĩ Đồng biết hắn đang nói đùa, cười nói: "Có tin ông nội em vả anh một cái là bay tít mù tắp không?"

Mấy Bọn họ ở với nhau, luôn luôn nói không hết chuyện.

Phùng Cảnh Lượng sai người đưa đồ ăn sáng tới, Chu Hưng Quốc trên cơ bản đã xem thực đơn một lượt, gật đầu nói: "Thức ăn cho hôm ấy đủ phong phú rồi, có điều vẫn thiếu một món chính bắt mắt, một bữ tiệc rượu phải có một món ăn nêu được ý chính. "

Mấy người đồng thời nhìn về phía Chu Hưng Dân, Chu Hưng Quốc cười nói: "Tôi nhớ rõ hai năm trước khi Kiều lão mừng thọ. Tôi tới chúc thọ, có nếm thử một món, hương vị đó đến bây giờ vẫn không thể quên, món đó tên là Phật Nhảy Tường, mọi người đều từng nghe nói, lúc ấy là đầu bếp Tào lão gia tử của Kiều lão tự tay xuống bếp làm. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Món đó không dễ làm đâu, tôi thấy hay là mời Tào lão gia tử tới. "

Chu Hưng Quốc lắc đầu nói: "Muộn rồi, Tào lão gia tử đã cưỡi hạc về tây rồi. "

Tiết Vĩ Đồng oán giận nói: "Đại ca, anh sao cứ nói những lời thừa như vậy. Em vẫn không tin, cả cái kinh thành lớn như vậy mà không tìm được một đầu bếp biết làm Phật Nhảy Tường?"

Chu Hưng Quốc nói: "Đầu bếp biết làm Phật Nhảy Tường rất nhiều. Nhưng thực sự làm được thì chỉ có mỗi Tào lão gia tử thôi. "

Từ Kiến Cơ nói: "Cái đó cũng chưa chắc. " Hắn nhìn Trương Dương: "Tam đệ, tôi nghe nói Tào lão gia tử đã truyền thực đơn của ông ấy cho Cố Dưỡng Dưỡng, rốt cuộc có chuyện này hay không?"

Trương đại quan nhân chép miệng: "Cái đó... "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Cố Dưỡng Dưỡng biết làm Phật Nhảy Tường à?"

Chu Hưng Quốc cười nói: "Chuyện này thật ra tôi cũng nghe nói, nghe nói Tào lão gia tử nhận Dưỡng Dưỡng làm đóng cửa quan môn, truyền thụ tất cả sở học cả đời cho cô ta. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Thế thì dễ rồi, tôi đi tìm cô ta!"

Trương đại quan nhân coi như là nhìn ra rồi, ba người này là luân phiên bẫy hắn, quan hệ của Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng bọn họ ai mà không hay? Chuyện Tào Tam Pháo thu Cố Dưỡng Dưỡng làm đệ tử quan môn cũng là một đoạn truyền kỳ vang dội trong ở kinh thành, Trương Dương nói: "Thế này đi. Để tôi tìm Dưỡng Dưỡng. "

Quả nhiên không ngoài sở liệu của Trương Dương, Tiết Vĩ Đồng tiến lên ôm vai hắn: "Tam ca, em biết anh đặc biệt nghĩa khí mà, chú ý nhé, chuyện mời Dưỡng Dưỡng không có anh là không thể. "

Trương Dương đứng dậy nói: "Tôi đi đây! Chuyện tìm Dưỡng Dưỡng cứ quyết định vậy đi!"

Từ Kiến Cơ nói: "Tôi đi với cậu, buổi sáng hôm nay tôi còn có chút việc. "

Hai người một trước một sau ra khỏi Tử Kim các, Từ Kiến Cơ chỉ vào xe mình mới mua: "Lên xe tôi đi, tôi đưa cậu đi. "

Trương Dương cười nói: "Tôi có xe mà!"

Từ Kiến Cơ nói: "Dù sao anh cũng đi tìm Dưỡng Dưỡng, tôi vừa hay tới thôn hoạ sĩ đó đón người, tiện đường mà. Lát nữa còn phải quay lại. "


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1276)