← Ch.1067 | Ch.1069 → |
Trương Dương lên xe của hắn, gật đầu với Từ Kiến Cơ: "Anh biết rất rõ tình hình của Dưỡng Dưỡng nhỉ?"
Nhạc nói: "Lão Tam, cậu cũng nhìn ra rồi đó, kỳ thực là mọi người bẫy cậu, Vĩ Đồng hỏi ông nội muốn ăn gì, lão gia tử liền nói ra là rất muốn ăn Phật Nhảy Tường do Tào Tam Pháo làm, nhưng người ta mất mấy năm rồi, chúng tôi đi đâu mà tìm Phật Nhảy Tường chính tông đây, Vĩ Đồng hiếu thuận, nằng nặc muốn hoàn thành tâm nguyện của lão gia tử, sau khi hỏi thăm mới biết được thì ra Dưỡng Dưỡng biết làm, cô ta cảm thấy không thành vấn đề, nhưng đến chỗ Dưỡng Dưỡng thì Dưỡng Dưỡng chỉ nói trù nghệ của mình không ra gì, không muốn giúp, cho nên mọi người đã nghĩ tới cậu, cô ta không phải luôn gọi cậu là anh rể ư?"
Trương đại quan nhân nói: "Chẳng trách ai cũng nói thương nhân giả dối, đám người các anh còn phải vòng vo với tôi làm gì, cứ nói thẳng ra cho xong."
Từ Kiến Cơ nói: "Mọi người đều biết cậu rất yêu thương cô em vợ này, nếu muốn nhờ cô ta tới làm bếp thì không có cậu là không được."
Trương Dương nói: "Không có hậu đạo a, lão Nhị, anh càng lúc càng không có hậu đao. Đúng rồi, gần đây sao không gặp Hồng Nguyệt?"
Từ Kiến Cơ lộ ra vẻ mất tự nhiên: "Gần đây mọi người đều bận, mấy hôm rồi không gặp."
Trương Dương nói: "Tôi nghe nói anh gần đây cũng không nhàn rỗi."
Từ Kiến Cơ cười nói: "Nhất định là thằng tiểu tử Kiến Quốc đó nói bậy với cậu rồi, tôi thực sự không có gì, trước đó cãi nhau một trận với Hồng Nguyệt. Tôi cũng rất thích cô ta, nhưng cô ta lại cãi tôi, không thể chiều đàn bà được, anh nhờn với cô ta là cô ta nhẩy lên đầu anh ngay."
Trương đại quan nhân cười nói: "Cái đó cũng chưa chắc, khi nên chiều thì vẫn phải chiều, hiện tại không phải là thời cổ, không còn thịnh thành chủ nghĩa đại nam tử nữa."
Từ Kiến Cơ nói: "Thôi cậu đừng nói tôi, ai theo chủ nghĩa đại nam tử hơn ai, đúng rồi, tôi nghe Kiến Quốc nói cậu và Tra Vi cũng không trong sáng gì."
" Thằng ôn này nói gì vậy? nếu không phải nó là em ruột anh thì tôi tẩn cho nó một trận rồi." Trương đại quan nhân căm giận phẫn nhiên.
Từ Kiến Cơ cười nói: "Con người cậu thế nào tôi hiểu, nhưng có một số chuyện, người làm anh phải nhắc nhở cậu."
Trương Dương Trương Dương: "Anh nói đi, đúng thì tôi tiếp thu, sau thì tôi coi như là gió thoảng bên tai."
Từ Kiến Cơ nói: "Cậu đúng là không biết phục ai, thằng nhóc cậu đặc biệt đào hoa, trước đây tôi luôn coi bản thân là tình thánh, nhưng gặp cậu rồi, tôi coi như đã gặp được gặp sư phụ."
Trương Dương cười nói: "Đừng chơi trò viên đạn bọc đường với tôi."
Từ Kiến Cơ nói: "Huynh đệ à, gặp dịp thì chơi thì không sao, phong lưu thành tính cũng không sợ, nhưng cũng phải phân rõ đối tượng là ai, con gái đàng hoàng chúng ta không sợ, chỉ sợ người ta là danh môn khuê tú, khuê nữ nhà giàu đừng tùy tiện dính vào, trừ phi là cậu quyết tâm muốn cưới người ta làm vợ, nếu có lòng bất lương thì là chơi với lửa, có ngày bị lửa thiêu đó."
Trương đại quan nhân bật cười ha ha.
Từ Kiến Cơ nói: "cậu đừng cười, thật đấy, tôi phát hiện cậu đặc biệt thích dính vào khuê nữ nhà giàu, bạn hữu, cậu phải cẩn thận, vạn nhất thực sự gặp phải chuyện thì tôi không bảo vệ nổi cậu đâu."
Trương Dương nói: "Lão Nhị, lời này của anh tôi nhớ kỹ, về sau tôi sẽ tu tâm dưỡng tính, hai tai không nghe chuyện tình cảm."
"Cậu nếu thực sự có thể làm được thì mặt trời mọc từ hướng tây."
Trương Dương nói: "Nhị ca, sinh nhật Tiết lão có phải có rất nhiều nhân vật trọng yếu tới không?"
Từ Kiến Cơ nói: "Thật ra Tiết lão không muốn làm thọ yến gì cả, là chú Tiết nhất định muốn tổ chức, có điều lần này cũng không làm bao nhiêu bàn, lúc ban đầu là 30 bàn, Tiết lão làm chủ giảm đi một nửa."
Trương Dương cười nói: "Tiết lão không thích quá long trọng."
Từ Kiến Cơ nói: "Đến Tử Kim các đều là khách quý được mời, về phần những tân khách khác thì an bài ở địa phương khác, tới mừng thọ, chỉ sợ ngay cả mặt thọ tinh cũng không thấy."
Trương Dương bật cười ha ha, nguyên nhân hắn bật cười là nghĩ đến Cung Hoàn Sơn, Cung Hoàn Sơn hao tổn tâm cơ chạy đến kinh thành để nịnh bợ Tiết lão, chỉ sợ lần này ngay cả mặt cũng không thấy.
Từ Kiến Cơ đưa Trương Dương đến cửa thôn hoạ sĩ, nói với Trương Dương: "cậu đi tìm Dưỡng Dưỡng đi, tôi nửa giờ sau lại tới đón hai người."
Trương Dương nói: "Việc gì mà phải mất tới nửa tiếng."
Từ Kiến Cơ nói: "Tôi tới tìm Hồng Nguyệt."
Trương đại quan nhân cười nói: "Vốn cho rằng anh đặc biệt đưa tôi, thì ra là lấy việc công làm việc tư."
Sau khi Từ Kiến Cơ rời đi, Trương Dương mới đi vào thôn hoạ sĩ, bên này chính là một con đường cổ, phòng cũ rất nhiều, theo năm tháng trôi qua, những kiến trúc cũ kỹ này đã được tăng thêm không ít bầu không khí văn hóa.
Trương Dương lấy điện thoại cầm tay ra vốn định gọi điện thoại, nhưng trên đường thấy rất nhiều người đang hết sức chuyên chú vẽ, khiến cho Trương đại quan nhân có chút không đành lòng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh nơi đây.
Thôn Hoạ sĩ cũng không lớn, đi hơn ba trăm mét thì nhìn thấy một chiếc cầu đá cũ nát, trước cầu đá có mấy người trẻ tuổi đang vẽ. Trương Dương từ trong đó tìm được Cố Dưỡng Dưỡng, cô ta đứng ở góc độ phản quang, mặc quần áo coogn tác, tóc thắt đuôi ngựa, hai hàng lông mày nhíu lai, vừa nhìn cầu đá phía trước vừa vẽ loạn gì đó trên giấy.
Trương đại quan nhân rón ra rón rén đi tới, giống như sợ giẫm chết con kiến dưới chân, tới phía sau Cố Dưỡng Dưỡng, nhìn thấy tranh của cô ta đã hoàn thành hơn phân nửa, từ sắc thái hình ảnh và bút pháp cho thấy, công phu hội họa của cô gái nhỏ này lại có tinh tiến.
Bút vẽ của Cố Dưỡng Dưỡng dừng lại, không thèm quay đầu, nói khẽ: "Trương Dương?"
Lần này đến phiên Trương đại quan nhân giật mình, với bản sự của mình, Cố Dưỡng Dưỡng nên không cảm nhận được mình đến mới đúng. Nhưng lập tức lại nghe thấy Cố Dưỡng Dưỡng thở dài nói: "Anh có gì hay mà kiêu ngạo? Tôi đối với anh tốt như vậy, chẳng lẽ anh trước giờ không cảm thấy chút nào ư?"
Trương đại quan nhân nghe thấy những lời này của Cố Dưỡng Dưỡng thì mới biết được cô ta căn bản không nhận ra mình đến, có điều mình trong lúc vô ý nghe thấy những lời này của cô ta, nếu để cô ta phát hiện thì sẽ rất xấu hổ.
Trương Dương đang muốn lặng lẽ tránh đi, định vòng lại đầu kia rồi đi tới, lúc này từ xa một người đi tới, hô: "Anh Trương, đến đây lúc nào vậy?" Thì ra là Giang Quang Á đi tới.
Trương đại quan nhân trong lòng thầm kêu hỏng rồi, thằng cha này sớm không đến, muộn không đến mà lại đến đúng lúc này.
Cố Dưỡng Dưỡng nghe tiếng chào hỏi của Giang Quang Á thì mới ý thức được Trương Dương đã tới phía sau cô ta, mặt đỏ tới tận cổ, cắn cắn môi quay đầu lại, nhìn Trương Dương, nói: "Anh đến rồi sao không lên tiếng."
Trương Dương nói: "Tôi cũng vừa mới tới mà!"
Giang Quang Á lúc này đã tới bên cạnh bọn họ, cười nói: "Anh Trương đến từ lâu rồi à?"
Trương Dương nói: "Không, vừa tới!"
Cố Dưỡng Dưỡng trong lòng minh bạch, những lời vừa rồi của mình nhất định đã bị Trương Dương nghe thấy tất cả. Mặt càng đỏ hơn, người ta khi tâm thần không yên rất dễ phạm sai lầm, bút vẽ trong tay thế nào lại vạch đúng lên bức tranh sắp hoàn thành.
Giang Quang Á khinh hô một tiếng, khi Cố Dưỡng Dưỡng ý thức được thì trên tranh đã có một vệt màu đỏ. Cô ta ném bút đi: "Không vẽ nữa."
Trương Dương cười nói: "Hội họa phải chú ý lòng yên tĩnh, chúng tôi thay nhau đến quấy rầy cô, không vẽ nữa cũng nên."
Giang Quang Á nói: "Tôi chỉ là tới đây chào hỏi thôi, hai người nói chuyện đi, tôi phải đi vẽ vật thực, đã đáp ứng Hứa Di tặng cô ta một bức tranh phong cảnh, hai người nói chuyện đi nhé!" Hắn vẫy vẫy tay rồi bỏ đi.
Cố Dưỡng Dưỡng cất dụng cụ vẽ tranh đi, nói với Trương Dương: "Anh tìm em có chuyện gì?"
Trương Dương giúp cô ta cầm dụng cụ vẽ tranh: "Chuyện này, nói ra thì dài lắm."
Cố Dưỡng Dưỡng không nhịn được cười nói: "Đừng thừa nước đục thả câu, anh nếu thừa nước đục thả câu thì chuyện gì em cũng sẽ không đáp ứng anh." Nói xong mặt cô ta lại đỏ, lời nói của mình đầy sơ xuất.
Trương Dương nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Cố Dưỡng Dưỡng, trong lòng không khỏi rung động, lời này của cô em vợ có ý gì? Chẳng lẽ nói anh không thừa nước đục thả câu, cứ nói thẳng ra thì em chuyện gì cũng sẽ đáp ứng anh, trương đại quan nhân lập tức bởi vì sự tà ác của mình mà tự khinh bỉ mình, đương nhiên khinh bỉ mình thì phải để sâu trong lòng.
So sánh với tên tên giảo hoạt đã lăn lộn mấy năm trong quan trường như Trương Dương, Cố Dưỡng Dưỡng không nghi ngờ gì nữa là quá non nớt ngây ngô, tuy rằng cô ta ở trước mặt Trương Dương cố ý biểu hiện ra sự thành thục và hàm súc của mình, nhưng Trương đại quan nhân vẫn rất dễ dàng nhìn thấu nội tâm của cô ta, Trương Dương cười nói: "Xem ra em đã đoán được ý đồ đến của anh rồi."
Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu: "Chị Tiết có tìm em."
Trương Dương nói: "Vì sao không đáp ứng, quan hệ của hai nhà không tồi mà."
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Trên đời này rất nhiều chuyện đều không cần lý do gì. Anh tới kinh thành nhiều ngày như vậy rồi Vì sao không liên hệ với em?"
"Ặc..."
" Nhưng hôm nay vì sao lại tới?"
Trương đại quan nhân không còn gì để đáp lại, Dưỡng Dưỡng đã không phải là tiểu cô nương ngày xưa, cô ta cũng đã biết chi đạo phản kích.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Em biết anh tới là muốn mời em đi giúp làm Phật Nhảy Tường."
Trương đại quan nhân không hề phủ nhận. Hắn gật đầu nói: "Hai ngày nay anh thật sự bận quá, chuyện công vừa mới xong xuôi."
"Làm việc mà còn có thể cùng đi chơi với Giang Quang Á à!"
Trương Dương bị Cố Dưỡng Dưỡng chất vấn cho có chút đổ mồ hôi.
Cố Dưỡng Dưỡng nhẹ giọng thở dài: "Em biết anh nghĩ gì. Anh đừng sợ, em sẽ không mang đến phiền toái cho anh đâu." Cô ta dừng lại trước một tòa tiểu viện, bảo Trương Dương mang dụng cụ vẽ tranh về phòng mà cô ta thuê.
*****
Trương Dương nhìn nhìn tòa tiểu tứ hợp viện này, mỉm cười nói: "Nơi này không tồi, rất u tĩnh."
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Nhìn thấy tòa tứ hợp viện này, em rất thích, bình thường em chỉ khi nào vẽ tranh mới tới đây, hai vợ chồng chủ nhà cuối năm sẽ xuất ngoại, đang chuẩn bị bán nhà. Em thương lượng với cha, định mua nó."
Trương Dương gật đầu nói: "Không tồi, dưới chân thiên tử khẳng định có thể tăng giá trị."
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh chờ em một lát, em đi thay quần áo."
Trương Dương tìm một cái ghế gỗ rồi ngồi xuống. Nheo mắt hưởng thụ ánh mặt trời buổi sáng. Cố Dưỡng Dưỡng đi mất hơn mười phút, Trương đại quan nhân dưới ánh dương ấm áp. Không ngờ lại ngủ gật, trong mông lung, nhìn thấy Cố Dưỡng Dưỡng mặc váy dài màu trắng giống như tiên tử đi tới, nhìn mình cười duyên dáng, sau đó dang tay ôm mình, trong lòng Trương đại quan nhân cực kỳ mâu thuẫn, muốn né tránh, nhưng lại sợ làm cô ta ngã, chỉ có thể dang tay ôm cô ta vào lòng. Ôm noãn ngọc ôn hương trong lòng, tư vị đó thật sự là dày vò tới cực điểm.
Lại nghe Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh rể, anh vì sao lạnh lùng với em như vậy?" Ôm hắn càng chặt hơn.
Trương đại quan nhân cảm giác lực khống chế của mình đang giảm dần, gian nan nói: "Dưỡng Dưỡng... Đừng..."
Tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên, Trương đại quan nhân mở mắt ra, lại nhìn thấy Cố Dưỡng Dưỡng đang đứng trước mặt mình, cũng là váy dài màu trắng, hắn sợ đến nỗi a một tiếng. Giống như thấy quỷ vậy, miệng há to, đến nửa ngày vẫn chưa khép lại được.
Cố Dưỡng Dưỡng mặt ửng đỏ nói: "Anh đang ngủ à?"
Trương Dương gật đầu, lấy điện thoại ra, đứng lên nghe, thì ra là Từ Kiến Cơ gọi tới, hắn đang đợi ở ngoài thôn họa sĩ. Trương Dương buông điện thoại, nói với Cố Dưỡng Dưỡng: "Đi thôi!"
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh cũng không nói với em rốt cuộc là chuyện gì ư."
Trương Dương nói: "Vừa rồi anh đã nói rồi thôi, chuyện Phật Nhảy Tường đó."
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Muốn em đáp ứng tới giúp cũng được, có điều em có một điều kiện."
Trương Dương nói: "Em nói đi."
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh đi theo làm phụ bếp cho em."
Trương đại quan nhân bật cười ha ha.
" Anh cười cái gì?" Cố Dưỡng Dưỡng gắt giọng.
Trương Dương nói: "Tiểu cô nương đúng là tiểu cô nương, điều kiện của em thật sự là kỳ quái."
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh phải đáp ứng."
Trương đại quan nhân gật đầu nói khoái trá: "Được, anh đáp ứng em."
"Còn nữa, về sau không được gọi em là tiểu cô nương, người ta lớn rồi."
Trương Dương nói: "Thế nào cũng được."
Hai người cùng nhau rời khỏi thôn hoạ sĩ, tới bên ngoài, nhìn thấy Từ Kiến Cơ ngồi chờ một mình ở trong xe, Trương Dương không nhịn được hỏi: "Hồng Nguyệt đâu?"
Từ Kiến Cơ thở dài, chờ hai người lên xe rồi nói: "Đàn bà đúng là không thể chiều, tôi cúi đầu không ngờ cô ta càng lên mặt."
Cố Dưỡng Dưỡng kháng nghị: "Anh Kiến Cơ, không được ở trước mặt em nói xấu chị Hồng Nguyệt."
Từ Kiến Cơ nói: "Dưỡng Dưỡng à, cũng là nhờ mặt mũi của Trương Dương, bọn anh không mời nổi em."
Trương Dương nói: "Tôi có thể mời được Cố đại trù cũng phải hy sinh cực lớn đó."
Từ Kiến Cơ vẻ mặt mê hoặc: "Thế là sao?"
Cố Dưỡng Dưỡng mặt ửng đỏ nói: "Đừng nghe hắn nói bừa, chỉ là bảo hắn làm phụ bếp cho em thôi."
Trương Dương đang trò chuyện thì bỗng nhiên nhớ tới một chuyện rất trọng yếu, hắn đáp ứng trưa hôm nay tới Hương Sơn biệt viện gặp mặt La Tuệ Ninh. Đưa Cố Dưỡng Dưỡng đến Tử Kim các, Trương Dương chẳng kịp nghỉ, lại lái xe tới Hương Sơn biệt viện, Cố Dưỡng Dưỡng ở phía sau nhắc nhở: "Đừng quên chuyện anh đã đáp ứng người khác."
Trương đại quan nhân nói: "Yên tâm đi, anh trước giờ đều là một lời nói đáng giá ngàn vàng."
Trở lại Hương Sơn biệt viện, La Tuệ Ninh đã chờ ở đó, nhìn thấy Trương Dương trở về, Lý Vĩ xoay người đi ra cửa u tĩnh trong sân chỉ còn lại có ai mẹ con.
Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, chuyện gì vậy, sao gọi con tới gấp thế?"
La Tuệ Ninh nói: "Hà Vũ Mông đã đi lên máy bay của đoàn viếng thăm của bang New York, không sao rồi."
Trương Dương gật đầu nói: "Con và Sadam là lão bằng hữu, hắn đối với con trước giờ vẫn không tồi."
La Tuệ Ninh nói: "Rất nhiều chuyện của con mẹ không biết."
Trương đại quan nhân từ trong những lời này của La Tuệ Ninh nghe thấy một số sự bất thường, hắn cười nói: "Mẹ nuôi, con ở trước mặt mẹ trước giờ đều nói thật mà."
La Tuệ Ninh nói: "Có ư?"
Một câu hỏi cho Trương Dương ngây ra đó, trong ấn tượng của hắn, La Tuệ Ninh lần đầu biểu hiện ra thái độ như vậy đối với hắn, thật sự không biết mình đã đắc tội với bà ta ở chỗ nào? Trương Dương nói khẽ: "Mẹ nuôi, có phải con làm sai chuyện gì hay không?"
La Tuệ Ninh lắc đầu nói: "Các con đều lớn rồi, làm bất kỳ chuyện gì cũng đều có suy nghĩ của mình, những cái này mẹ không thể nào chi phối được, mà mẹ cũng không muốn chi phối."
Nghe La Tuệ Ninh nói như vậy, Trương Dương đã có thể xác định mẹ nuôi đã tức giận trăm phần trăm, sở trường lớn nhất của thằng ôn này chính là cợt nhả, vẫn là nụ cười vô tâm vô phế, đứng dậy tới phía sau La Tuệ Ninh, bóp vai cho bà ta, nói: "Mẹ nuôi, mẹ là đại nhân không tránh tiểu nhân, con nếu làm sai chuyện gì thì mẹ cứ mắng con, thấy vẫn chưa hả giận thì cứ đánh con, hay là con tụt quần ra cho mẹ đánh nhé."
La Tuệ Ninh nói: "Mẹ hỏi con, Hà Vũ Mông rốt cuộc là ai?"
Trương đại quan nhân ngây ra, có điều thằng cha này đứng phía sau La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh không nhìn thấy biến hóa vẻ mặt của hắn.
Trương Dương nói: "Con gái tư sinh của Hà Trường An!"
La Tuệ Ninh nói: "Con nếu nói như vậy thì mẹ tin."
Trương Dương nói: "Thật ra chuyện này mẹ nên đi hỏi Hà Trường An."
La Tuệ Ninh nói: "Mẹ quen Hà Trường An nhiều năm như vậy, chưa bao giờ từng nghe nói hắn còn có con gái, đột nhiên lại mọc ra một đứa."
Nội tâm của Trương đại quan nhân cũng bất an, thật sự không biết nên trả lời câu hỏi của như thế nào.
La Tuệ Ninh nói: "Mẹ còn muốn hỏi con một chuyện, lúc trước Tần Hoan mà con dẫn đi khỏi Tần gia hiện giờ bị con an trí ở đâu?Cái đêm hôm ấy, Hạo Nam tận mắt nhìn thấy con giao nó cho Hà Trường An, mà Hà Trường An và Tần Hoan rốt cuộc có quan hệ gì? Hắn vì sao phải mạo hiểm vì một đứa bé mà hắn không biết?"
Trương Dương nói: "Mẹ nuôi... Tiểu Hoan hiện tại rất tốt, con không muốn người của Tần gia làm hại nó, cho nên..."
"Người của Tần gia vì sao muốn hại nó? Nó là cháu ngoại của Tần gia, bất kể Tần Manh Manh đã làm thì đứa nhỏ đó cũng vô tội, Tần gia cũng không thể không hiểu đạo lý đơn giản như vậy."
Hai tay Trương Dương rời khỏi vai La Tuệ Ninh, bắt đầu bắt đầu ý thức được chuyện của Hà Vũ Mông đã khiến La Tuệ Ninh hoài nghi, hơn nữa, bà ta rất có khả năng đã đoán được thân phận chân chính của Tần Manh Manh.
La Tuệ Ninh nói: "Con ngồi xuống đi!"
Trương Dương ngồi về chỗ, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng La Tuệ Ninh, nếu từ quan hệ của hắn và La Tuệ Ninh mà nói thì là không nên giấu diếm, nhưng nếu để lộ thân phận chân chính của Tần Manh Manh, thế tất sẽ mang đến phiền toái cuồn cuộn không ngừng cho hai mẹ con cô ta, ân oán giữa Hà Trường An và Tần gia cũng tất sẽ trồi lên mặt nước. Nếu việc năm đó Tần Chấn Đông cưỡng bức Tần Manh Manh bại lộ, như vậy thì sẽ xảy ra một hồi địa chấn ở ở kinh thành.
La Tuệ Ninh nói: "Có một số việc, con tuy rằng có thể giấu được mẹ, nhưng không có nghĩa là mẹ không tra ra được."
Trương Dương nói: "Mẹ nuôi... con không phải là cố ý muốn giấu mẹ."
La Tuệ Ninh nói: "Khoa học kỹ thuật Hiện đại phát triển vô cùng, căn cứ và gien có thể kết luận một người là ai, suy đoán ra quan hệ giữa một người và người khác cũng rất dễ dàng, hơn nữa độ chuẩn xác cơ hồ có thể đạt tới trăm phần trăm."
Trương đại quan nhân lúc này trợn tròn mắt, đã không biết nên trả lời như thế nào thì thành thành thật thật mà nghe.
La Tuệ Ninh nói: "Trương Dương, anh tuy rằng rất có bản lĩnh, nhưng chuyện trên đời thật sự quá nhiều, con không quản được đâu, mẹ hy vọng hôm nay lật sang một trang mới, vĩnh viễn đừng có lặp lại nữa, đã qua rồi thì để nó qua, không ai vĩnh viễn may mắn cả, con hiểu chưa?" La Tuệ Ninh không hề vạch trần chuyện ra, nhưng Trương Dương lại tin rằng La Tuệ Ninh đã điều tra rõ quan hệ giữa Tần Hoan, Tần Manh Manh, Hà Vũ Mông, Hà Trường An.
Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, xin lỗi, có một số việc con không thể không làm được."
La Tuệ Ninh cười nói: "Mẹ cũng không phải trách con, mẹ là lo cho con thôi, múa trên lưỡi dao tuy rằng rất phấn khích, nhưng phía sau sự phấn khích lại ẩn chứa nguy cơ rất lớn, hơi vô ý một chút là hậu quả khôn lường."
Trương Dương trầm mặc không nói gì.
La Tuệ Ninh thở dài: "Con yên tâm, có một số việc mẹ sẽ vĩnh viễn để ở trong lòng, con không phải lo mẹ sẽ nói cho người khác biết."
Trương Dương gật đầu: "Mẹ nuôi, con về sau sẽ không làm mẹ phiền lòng nữa."
La Tuệ Ninh nói: "Mẹ phát hiện mình đúng là phải cái số hay lo, đúng rồi, ngày mai mẹ không tới chỗ Tiết lão được, con giúp mẹ mang quà mừng thọ đến nhé."
Trương Dương nói: "Cha nuôi không đi ư?"
La Tuệ Ninh nói: "Ông ấy đột nhiên có việc, ngày mai không có thời gian."
Trương Dương nhận lấy lễ vật mà La Tuệ Ninh nhờ mình gửi, trong nhất thời không biết nên đối mặt với bà ta như thế nào, mình trong chuyện Tần Manh Manh đã giấu bà ta, khẳng định khiến La Tuệ Ninh cảm thấy không vui, nhưng Trương Dương quả thực bất lực với chuyện của mẹ con Tần Manh Manh, người biết càng ít thì càng tốt, huống chi La Tuệ Ninh đối với chuyện của Văn Hạo Nam và Tần Manh Manh vốn đã cảm thấy khó chịu, việc gì phải vạch trần chân tướng bên trong để thêm rối rắm?
*****
La Tuệ Ninh tựa hồ có một số lời muốn nói với Trương Dương, nhưng lời nói đến môi thì lại thôi, vì thế hai mẹ con đều trầm mặc, người phá vỡ trầm mặc đầu tiên vẫn là La Tuệ Ninh: "Trương Dương, hôn sự của con và Yên Nhiên có phải đã xác định rồi hay không?"
Trương Dương gật đầu: "Không có gì đặc thì sẽ vào mùng một năm 98."
La Tuệ Ninh nói: "Thật sự muốn sớm nhìn thấy cảnh hai đứa các con đi vào điện hôn nhân."
Trương Dương cười nói: "Con cũng muốn, nhưng đại trượng phu dù sao cũng phải lấy lập nghiệp làm trọng."
La Tuệ Ninh nói: "Sự nghiệp đã trở thành lý do để các con chậm trễ chuyện tình cảm, một nam nhân có trách nhiệm thực sự nên biết cân bằng chuyện của cả hai phía." Nói tới đây, La Tuệ Ninh tạm dừng một chút, giọng nói đột nhiên trở nên thấp đi nhiều: "Nhưng có lẽ trên đời này không ai có thể thực sự làm được."
Tuy rằng Trương Dương đã đáp ứng làm phụ bếp cho Cố Dưỡng Dưỡng, nhưng chuyện của hắn thật sự quá nhiều, vừa mới từ Hương Sơn biệt viện trở lại Tử Kim các không lâu thì Cố Doãn Tri gọi điện thoại tới cho Cố Dưỡng Dưỡng, thì ra Cố Doãn Tri và Tiêu Quốc Thành cũng đến kinh thành, đặc biệt mừng thọ Tiết lão.
Cố Dưỡng Dưỡng đã đang chuẩn bị làm Phật Nhảy Tường, cô ta bảo Trương Dương thay mình đi đón cha, nói rõ với ông ta.
Trương Dương nói: "Lần này không phải anh không muốn làm phụ bếp cho em, là em phái anh ra ngoài đấy nhé."
Cố Dưỡng Dưỡng cười nói: "Anh nói ít thôi, trước ngày mai thì em bảo anh phải làm gì thì anh phải làm cái đó."
Trương đại quan nhân thở dài: "Anh sao cảm thấy mình cứ như là tiểu nhị vậy."
Bởi vì lần này Cố Doãn Tri và Tiêu Quốc Thành kết bạn đồng hành, cho nên sau khi xuống phi cơ trực tiếp tới tòa tứ hợp viện ở chính hoàng thành của Tiêu Quốc Thành ở tạm, Tiêu Quốc Thành lúc trước mua tòa tứ hợp viện với giá không cao, có điều hiện tại giá đã lên mấy lần, hắn sai người dỡ bỏ tòa tứ hợp viện, trên cơ bản là chỉ dùng đất, xây lại mới ở bên trên, từ bên ngoài mà nhìn thì cũng không nhìn ra bất kỳ chỗ nổi bật nào, nhưng sau khi đi vào trong mới cảm thấy được phái xa hoa trong đó.
Trương Dương đi vào bên trong sân, đi qua ba tầng cửa, tới đại viện chính giữa, nhìn thấy Tiêu Quốc Thành và Cố Doãn Tri đang ngồi uống trà dưới tàng cây hòe.
Trương Dương cười nói: "Cha, Tiêu tiên sinh, hai người đến kinh thành mà không nói trước với tôi một tiếng."
Cố Doãn Tri cười nói: "Tôi cũng không biết anh tới kinh thành."
Tiêu Quốc Thành nói: "Đại thọ của Tiết lão, hắn tất nhiên sẽ tới rồi."
Trương Dương nói: "Hai người sao lại đi cùng nhau?"
Tiêu Quốc Thành nói: "Chú Tiết của cậu bảo tôi tới Đông Giang mời bí thư Cố tới, lần này là đại thọ của lão gia tử, người được mới là những bằng hữu thân thích nhất của ông ta."
Cố Doãn Tri cười nói: "Thật ra nói một tiếng trong điện thoại là được rồi, việc gì còn phải phiền anh đi gọi." Cố Doãn Tri vốn không định, tuy rằng Tiết Thế Luân tự mình gọi điện thoại cho y, nhưng Cố Doãn Tri vẫn thoái thác nói là có việc, không tới được, cho nên Tiết Thế Luân mới nhờ Tiêu Quốc Thành đặc biệt chạy một chuyến.
Tiêu Quốc Thành mời Trương Dương ngồi xuống, lúc này bảo mẫu bảo y nghe điện thoại, Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: "Hai người nói chuyện trước nhé, tôi đi nghe điện thoại."
Trương Dương ngồi xuống đối diện Cố Doãn Tri, cười nói: "Cha, Dưỡng Dưỡng được mời tới làm Phật Nhảy Tường cho thọ yến của Tiết lão ngày mai, đang chuẩn bị làm rồi cho nên không đến được."
Cố Doãn Tri mỉm cười nói: "Tiết lão đã thích, nếu có thể giúp thì đương nhiên phải tận sức mà giúp, anh lần này chuẩn bị lễ vật gì cho Tiết lão."
Trương Dương nói: "Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn tặng cho Tiết lão sức khỏe."
Cố Doãn Tri biết bản sự của hắn, gật đầu nói: "Trên đời này không có lễ vật nào quý hơn sức khỏe."
Trương Dương ngẩng đầu nhìn, thấy Tiêu Quốc Thành vẫn chưa trở lại, hắn nói khẽ: "Cha, thọ yến lần này của Tiết lão làm rất long trọng, ngày mai chắc sẽ có rất nhiều nhân vật trọng yếu đến."
Cố Doãn Tri lạnh lùng nói: "Cha nuôi của cậu có tới hay không?" Những lời này của y đã hỏi vào đúng điểm chính.
Trương Dương ở trước mặt Cố Doãn Tri cũng không giấu diếm gì, nói khẽ: "Cha nuôi nói có việc."
Cố Doãn Tri nói: "Thật ra Tiết lão vốn không muốn làm đại thọ gì cả, là Thế Luân kiên trì đòi làm."
Trương Dương nói: "Cha, cha có phải là lo lắng ngày mai sẽ có không ít người chịu tới?"
Cố Doãn Tri nói: "Tiết lão đức cao vọng trọng, có thể được ông ta mời chính là một loại vinh hạnh." Những lời này của y không phải trả lời vấn đề của Trương Dương.
Trương Dương nói: "Nếu con là Tiết Thế Luân, con sẽ không làm buổi thọ yến này, dù sao Tiết lão đã lui xuống, trên quan trường có một quy tắc, người vừa đi thì trà liền lạnh, tuy rằng điểm xuất phát của Tiết Thế Luân có thể là tốt, nhưng nếu bởi vì cuộc thọ yến này mà khiến Tiết lão cảm thấy lòng người dễ thay đổi thì ngược lại sẽ không tốt."
Cố Doãn Tri cười nói: "Anh lo xa quá rồi, Tiết lão so với anh thì nhìn thấu triệt hơn nhiều, cho dù là chú Tiết của anh nhìn vấn đề thì cũng tỉnh táo hơn anh nhiều, nghe nói thọ yến lần này tổng cộng làm mười lăm bàn, có thể đến đều là quan hệ khá than thiết." Trong lòng Cố Doãn Tri là lạc quan như biểu hiện của y, khi biết Văn Quốc Quyền sẽ không tham dự thọ yến của Tiết lão, y đã nhìn thấy một số thành phần vi diệu trong đó, quả thật, cuộc thọ yến này khẳng định sẽ tân khách tấp nập, nhưng điều mà Tiết gia coi trọng không phải là những người này có tham dự hay không, mà là những nguyên lão trên chính đàn, nhân vật có thực quyền có tham dự hay không, trong mắt Cố Doãn Tri, những lời này của Trương Dương cũng không sai, Tiết Thế Luân hiển nhiên không nên rêu rao đi làm cuộc thọ yến này như vậy, nhưng Cố Doãn Tri cũng hiểu Tiết Thế Luân, với đầu óc và kiến thức của y tuyệt đối sẽ không cân nhắc đến chuyện này.
Trương Dương nói: "Thật ra con cũng biết mình lo xa, việc này vốn không tới lượt con hỏi."
Cố Doãn Tri nói: "Nghĩ chuyện của mình, làm tốt chuyện của mình, người ta phải biết sống thoải mái một chút."
Tiêu Quốc Thành từ trong phòng đi ra, y cười nói: "Điện thoại của Thế Luân, hỏi tôi Doãn Tri huynh có đến không?"
Cố Doãn Tri cười nói: "Hiếm khi hắn nhớ tôi đến vậy."
Tiêu Quốc Thành nói: "Thế Luân vẫn luôn bội phục Doãn Tri huynh mà."
Cố Doãn Tri nói: "Tôi có gì hay mà bội phục."
Tiêu Quốc Thành nói: "Thân ở vị trí cao mà không kiêu không vội, không tham luyến quyền thế, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, phóng mắt khắp chính đàn trong nước, trừ Doãn Tri huynh ra thì không tìm thấy người thứ hai!"
Cố Doãn Tri nói: "Đánh giá của Tiêu tiên sinh đối với tôi thật sự quá cao, tôi chỉ là đã tới nơi mà mình có thể đạt tới, sợ mình đi lên cao nữa thì không chịu nổi, huống chi, tuổi của tôi cũng không còn ít, đã giao tranh trong quan trường hơn phân nửa nhân sinh rồi, chút thời gian cuối cùng tôi vẫn muốn giữ lại cho mình, cứ coi như là một suy nghĩ ích kỷ của tôi đi."
Tiêu Quốc Thành cười nói: "Doãn Tri huynh như vậy mà còn gọi là ích kỷ thì chỉ sợ đại bộ phận quan viên trong nước đều phải đội cái mũ này."
Cố Doãn Tri mỉm cười nói: "Không biết vì sao, sau khi rời khỏi quan trường liền không muốn nhắc tới chuyện quan trường nữa, giống như nhưng ngì phát sinh trước đây đã rời xa tôi rất lâu rồi."
Tiêu Quốc Thành nghe ra Cố Doãn Tri là đang uyển chuyển nói với mình, y không muốn tiếp tục tham thảo đề tài quan trường. Tiêu Quốc Thành nói: "Chuyện quan trường cách tôi cũng rất xa rồi, có điều những người làm ăn như chúng tôi, hy vọng nhất chính là chính sách ổn định, thiên hạ thái bình, chỉ có như vậy chúng tôi mới có thể thanh thản ổn định mà làm ăn."
Trương Dương nói: "Cũng chưa chắc, tất cả người làm ăn đều chờ mong thiên hạ thái bình, bọn buôn lậu vũ khí thì chỉ mong ngày nào cũng có đánh nhau, chỗ nào cũng đánh nhau."
Cố Doãn Tri cười nói: "Trương Dương à Trương Dương, anh trước giờ vẫn không bỏ được cái tật xấu thích tranh cãi."
Tiêu Quốc Thành nói: "Theo tôi thấy tranh cãi cũng không tính là tật xấu, chỉ có người trẻ tuổi dám tranh cãi mới có dũng khí khiêu chiến với cường quyền, nếu hắn ở trước mặt chúng ta không dám nói gì, tôi ngược lại sẽ phát sầu vì tương lai của quốc gia, tôi nhớ rõ nhiều năm trước từng xem một bài văn, thiếu niên Trung Quốc nói của Lương Khải, chính là cái gọi là cái trách hôm nay không phải là trách người khác, mà toàn là thiếu niên của tôi, thiếu niên có trí thì nước có trí, thiếu niên giàu thì nước giàu, thiếu niên mạnh thì nước mạnh."
Cố Doãn Tri nói: "Lương tiên sinh nói rất đúng, hy vọng của nước nhà đều đặt người thế hệ trẻ bọn họ."
Trương Dương cười nói: "Cha, Tiêu tiên sinh, hai người đừng nhìn tôi như vậy, tôi thấy áp lực lớn quá."
Trương Dương hôm nay còn có rất nhiều việc phải làm, tới gặp Cố Doãn Tri nói mấy câu rồi cáo từ.
Tiêu Quốc Thành đứng dậy tiễn Trương Dương ra tận cửa, Trương Dương chỉ chỉ vào cửa lớn, nói: "Cửa này quá nhỏ, có chút không hợp với viện tử."
Tiêu Quốc Thành cười nói: "Phía trước không xa chính là cố cung, dưới chân thiên tử, nếu làm cửa lớn quá thì chẳng phải là hạ thấp hoàng gia ư? Cây cao thì gió cả, giáo huấn của lão tổ tông chúng ta từng thời từng khắc đều không thể quên được."
Trương Dương nói: "Tiêu tiên sinh ở dưới chân thiên tử có một tòa tứ hợp viện khí phái như vậy, không phải muốn nhún mình là nhún mình được đâu. Đứng ở trên vọng lâu của hoàng cung có thể nhìn rõ viện tử của ngài, cho dù là làm cửa nhỏ thì cũng chỉ có tác dụng bịt tai trộm chuông thôi."
Tiêu Quốc Thành bật cười ha ha, y nói khẽ: "Bịt tai trộm chuông cũng được, phô trương thanh thế cũng được, chỉ cần có thể cầu được tâm an vậy là đủ rồi, cái này gọi là tinh thần a Q!"
← Ch. 1067 | Ch. 1069 → |