Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1077

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1077: Miệng rộng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trương Dương từ đầu tới đuôi cũng không có nhìn đám binh sĩ Bắc Triều Tiên xung quanh, thản nhiên nói: "Lý Xương Kiệt, tại quốc gia chúng tôi, có can đảm đơn thân đi gặp chỉ có hai loại người, một loại là dũng giả, một loại là kẻ ngu, tôi sở dĩ dám đến, tôi có nắm chắc đi ra, minh đánh minh đi, anh đấu không lại tôi, chơi tâm kế và mưu lược, đám người này ngay cả trình độ trẻ nhỏ đều không bằng. "

Lý Xương Kiệt lạnh lùng nói: "Tin tôi đồng quy vu tận với cậu hay không. "

Trương Dương cười nói: "Làm tôi sợ? Hiện tại súng trong tay tôi, anh không có bất luận quyền lên tiếng gì. "

Lý Xương Kiệt cười ha hả nói: "Thế nhưng cậu có nghĩ tới hay không, trong súng căn bản là không có đạn?"

Trương Dương nói: "Không sao cả, cho dù không có đạn, tôi vẫn có nắm chắc đưa anh vào chỗ chết!" Hắn đem họng súng dời đi, súng lục ở trong tay chuyển hướng, sau đó nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn, một lần nữa khôi phục lại tư thế ngồi.

Đám binh sĩ Bắc Triều Tiên thấy Trương Dương buông vũ khí xuống, lập tức ào lên, vây quanh hắn.

Trương đại quan nhân có chút mệt mỏi ngáp một cái: "Thật sự là không có ý tưởng mới, Lý Xương Kiệt, tôi muốn hỏi anh, anh cho rằng tại Trung Quốc, bắn chết một vị bí thư thị ủy, có thể dễ dàng chạy trốn trách nhiệm sao?"

Lý Xương Kiệt nói: " Chuyện ngoại giao vô cùng phức tạp, liên quan đến mặt mũi quốc gia, thường thường sẽ lo lắng đến đại cục. "

Trương Dương nói: "Tốt lắm, chúng tôi không ngại cược một chút, nếu như anh gươi chết ở chỗ này sợ rằng ngay cả một cành hoa cũng không có. "

Lý Xương Kiệt nhìn súng trên bàn tay nói: "Súng có đạn. "

Trương Dương cười nói: "Có đạn hay không, tôi tự mình biết. "

Lý Xương Kiệt nói: "Vì sao muốn buông tha quyền chủ động vất vả mới có được?"

Trương Dương nói: "Tôi vừa rồi chỉ là muốn chứng minh, chỉ cần tôi nguyện ý, tùy thời đều có thể đoạt đi tính mệnh của anh, tôi không giếta`, là bởi vì tôi với anh không thù không oán, đối với cha của anh cũng là như vậy, lúc trước nếu tôi cứu ông, sẽ không lý do vượt núi băng ngàn đi căn cứ quân sự Kim Cốc giết chết em trai của anh, cái gọi là của RIFV gì đó, tôi cũng không hề có hứng thú. Lý Xương Kiệt, nếu như tôi không nhìn lầm, anh hẳn là một người luận mưu, anh có thói quen dùng tư duy. "

Lý Xương Kiệt cười cười, hắn phất phất tay, ý bảo binh lính xung quanh tất cả đều tán đi, thậm chí ngay cả vị sĩ quan phụ tá họ Phác cũng hộ tống cùng nhau rời đi.

Súng lục vẫn đặt trên bàn như cũ.

Lý Xương Kiệt cầm lấy rượu Xuân Hương Nhưỡng rót đầy ly cho Trương Dương, cũng rót đầy ly trước mặt của mình, nâng ly rượu nói: "Nếu như tôi nói, từ đầu đến cuối tôi cũng không có ý muốn giết cậu, cậu sẽ tin tưởng sao?"

Trương Dương thản nhiên nói: "Buông tha và không nghĩ tới là hai loại ý niệm tuyệt đối khác biệt trong đầu, anh hiện tại không muốn giết ta, có thể là bởi vì anh phát hiện mình không có năng lực giết tôi. "

Lý Xương Kiệt nói: "Tôi thừa nhận, tôi hoài nghi cậu là một trong các hung thủ sát hại em trai của tôi. "

Trương Dương nói: "Dựa vào cái gì? Chỉ bằng phần tư liệu này?"

Lý Xương Kiệt nói: "Các loại dấu hiệu cho thấy, có gián điệp Nam Triều Tiên lẻn vào căn cứ quân sự Kim Cốc, tôi phát hiện vài thi thể tại hiện trường. "

Trương Dương nói: "Anh hoài nghi tôi hợp tác với bọn họ?"

Lý Xương Kiệt gật đầu nói: "Quả thật nghĩ như vậy, thế nhưng cha ta đối với cậu vô cùng tín nhiệm, ông ấy cho rằng nếu như cậu muốn gây bất lợi với chúng tôi, tuyệt đối không sẽ tốn hao trắc trở lớn như vậy. " Hắn đem rượu uống hết.

Trương Dương nói: "Ông ấy thật lý giải tôi, không uổng phí tôi chữa bệnh cho ông ấy. "

Lý Xương Kiệt nói: "Bởi vì chuyện của em trai, tôi đã làm một điều tra chi tiết, tôi có cũng đủ bằng chứng có thể chứng minh, anh đi qua căn cứ quân sự Kim Cốc. "

Trương Dương nói: "Anh rốt cục muốn biết cái gì? Tôi có thể nói cho anh biết rõ ràng, tôi và cái chết của Lý Xương Phổ không có một chút quan hệ. "

Lý Xương Kiệt nói: "Trải qua phân tích của tôi, cậu đi căn cứ quân sự Kim Cốc là vì cứu một người phụ nữ!" Hắn từ túi tư liệu lấy ra một tấm ảnh chụp của Lệ Phù: "Cô gái này tên là Dạ Oanh, là đặc công ưu tú của quý quốc. "

Trương Dương từ chối cho ý kiến cười cười nói: "Xem ra anh thật sự tốn không ít công phu. "

Lý Xương Kiệt nói: "Cô gái này bị giam giữ tại căn cứ quân sự Kim Cốc. "

Trương Dương nói: "Làm hữu hảo lân bang, quốc gia anh em, quý quốc đối đãi với người của chúng tôi tựa như thiếu hữu hảo. "

Lý Xương Kiệt nói: " Trước đó khi cô ấy lẻn vào căn cứ quân sự Kim Cốc, bên tôi đã chiếm được tin tức, cô ấy là gián điệp hai mang. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Anh đang nói về một bộ phim điện ảnh sao?" (Đố mọi người biết bộ phim mà Trương Dương nói ở đây là phim nào)

Lý đạo kiệt nói: "Theo tư liệu của tôi, cô gái này đã chết!"

Trương Dương nói: "Căn cứ tình huống anh miêu tả, buổi tối ngày đó hẳn là đã chết rất nhiều người. "

Lý Xương Kiệt nói: "Tôi nhất định phải bắt được hung thủ sát hại em trai của tôi."

Trương Dương nói: "Chuyện này hình như không quan hệ với tôi. "

Lý Xương Kiệt nói: "Trên thế giới này có thứ tồn tại vĩnh hằng từ đầu đến cuối. "

Trương Dương nhìn Lý Xương Kiệt, đợi câu nói kế tiếp.

"Lợi ích! Nếu như cậu muốn một thứ, nhất định phải lấy ra lợi ích đả động đối phương làm trao đổi, trong tay tôi có tư liệu của người khác bán đứng Dạ Oanh, lợi dụng cái phần tư liệu này, cậu có thể đơn giản lôi ra người đứng phía sau âm mưu. "

Trương đại quan nhân trong lòng khẽ động.

Lý Xương Kiệt nhìn Trương Dương nói: "Tôi tin tưởng, có vài chân tướng sẽ không bị mai một, tôi muốn tìm đến Lý Uyển Cơ, nếu như cậu có thể giúp tôi làm được chuyện này, tôi sẽ báo đáp cho cậu thoả mãn. "

Trương Dương thở dài nói "Tuy rằng tôi rất muốn giúp anh, nhưng tôi xác thực không biết hành tung của cô ta. " Trương đại quan nhân ý thức được, Lý Xương Kiệt sở dĩ bức thiết tìm Lý Uyển Cơ như thế, không chỉ có là muốn vì báo thù cho em trai, còn có một nguyên nhân rất quan trọng là vì bệnh độc RIFV.

Lý Xương Kiệt nói: "Tính nhẫn nại của tôi luôn luôn tốt, Trương bí thư, tôi cho rằng điều kiện của tôi hẳn là có thể đủ đả động cậu, có một số việc của hắc ám, là cậu không thể tưởng tượng được. "

Trương Dương nói: "Tôi thích sinh hoạt dưới ánh mặt trời. "

Lý Xương Kiệt lắc đầu nói: "Thế giới sẽ không tràn ngập ánh mặt trời vĩnh viễn. "

Trương Dương làm một ly rượu cuối cùng, đứng dậy nói: "Tôi đi, hy vọng ta tôi có thể có cơ hội hợp tác. "

Lý Xương Kiệt nói: "Nhất định sẽ có!"

Trương Dương sau khi rời Cẩm Tú Viên, trước tiên đem tình huống gặp mặt với Lý Xương Kiệt nói cho Lệ Phù, Lệ Phù nói: " Điều kiện của Lý Xương Kiệt quả thật mê người, nếu như trong tay hắn có tư liệu Chương Bích Quân bán đứng em, chúng ta có thể lợi dụng chuyện này lật đổ Chương Bích Quân, chuyện của Lý Uyển Cơ, em sẽ tìm người điều tra, anh tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ. "

Trương Dương nói: "Em chừng nào thì quay về tìm anh?"

Lệ Phù nhẹ giọng nói: "Có thể lập tức, vĩnh viễn đều không đi!"

Mưa kéo dài nhiều ngày cuối cùng cũng hết, thế nhưng trận mưa gió lan đến Kiều gia vẫn như cũ chưa từng đi, so với thản nhiên của Kiều lão và Kiều Chấn Lương biểu hiện ra, bọn tiểu bối của Kiều gia không thể trầm được như vậy, Thì Duy bởi vì nghe thế sự kiện, rất nổi giận, đem tất cả quan hệ, có thể tìm được trên người Viên Tân Dân, kết quả là, cô ấy mang theo Quách Chí Giang đánh Viên Tân Dân một trận.

*****

Trương Dương biết được chuyện này vội vã chạy tới Bảo Ngưu Hiệp của Viên Tân Dân ở kinh thành, gần đây thằng nhãi này đem Bảo Ngưu Hiệp dọn đến nông trường Hồng Kỳ.

Thì Duy cho tới bây giờ đều là một người không sợ trời không sợ đất, Quách Chí Giang tính tình vẫn đều tốt, thế nhưng hắn đối với Thì Duy nói nói gì nghe nấy, Thì Duy bảo hắn hỗ trợ hết giận, hắn tự nhiên bụng làm dạ chịu, thân thủ của Quách Chí Giang tuy rằng không có biện pháp so sánh với Trương Dương, thế nhưng đối phó Viên Tân Dân vẫn là dư dả.

Hai người buổi sáng đi tới Bảo Ngưu Hiệp, Viên Tân Dân lúc trước cũng cũng nhận thức với Thì Duy, vui vẻ nghênh đón, Thì Duy không nói hai lời trước cho hắn một cái tát, Viên Tân Dân tự nhiên chịu không nổi cái tức này, xông lên đi muốn liều mạng cùng Thì Duy, Quách Chí Giang đương nhiên không thể để cho bạn gái có chuyện, ba quyền hai cước đánh ngã Viên Tân Dân.

Bảo Ngưu Hiệp tuy rằng không nhiều người, nhưng con cháu của đám cán bộ cao cấp bên trong nông trường Hồng Kỳ cũng không ít, đám nhóc do Từ Kiến Quốc dẫn đầu đều là bạn thân của Viên Tân Dân, vừa nghe nói Viên Tân Dân bị đánh tại địa bàn của mình, tất cả mọi người nổi máu lên, tuy rằng tất cả mọi người nhận thức, nhưng dù sao cũng không thân, Thì Duy là một nữ lưu, bọn họ có thể không quan tâm, thế nhưng không tha cho Quách Chí Giang. Cho nên hai bên hỗn chiến tại chỗ, Quách Chí Giang song quyền khó địch bốn tay cũng bị thương.

Cái đoàn người của Từ Kiến Quốc tuy rằng nhiều, thế nhưng sức chiến đấu cũng không được, tổn thương so với Quách Chí Giang nghiêm trọng hơn nhiều.

Lúc Trương Dương chạy tới, chiến đấu đã tiến hành xong, Từ Kiến Quốc, Viên Tân Dân đều là mặt mũi bầm dập ngồi dưới đất, Quách Chí Giang cũng không tốt hơn, bất quá hắn vẫn đang đứng, Thì Duy đầu tóc rối loạn đứng chung một chỗ với hắn, rất có tư thế cùng tiến cùng lui.

Từ Kiến Cơ và Kiều Bằng Phi cũng chạy tới, thấy tình cảnh trước mắt, Từ Kiến Cơ thật sự là dở khóc dở cười, hắn chỉ vào Từ Kiến Quốc mắng: "Kiến Quốc, đầu óc em có phải là có bệnh không, đều là người một nhà, các người ầm ĩ cái gì?"

Từ Kiến Quốc ôm nửa bên mặt bị đánh sưng lên, cả giận nói: "Ai con mẹ nó là người một nhà với bọn họ, anh hỏi bọn họ đi, đang yên đang lành, đến đây đánh người? Viên Tân Dân chọc bọn họ? Mới đầu đã tát miệng của người ta, Thì Duy, nếu không phải nể mặt ông ngoại cô, hôm nay không đánh cô là không thể. "

Thì Duy mắt phượng trợn tròn: "Tới đi! Có gan đến đây thử xem!"

Kiều Bằng Phi nói: "Kiến Quốc, Thì Duy đến đây đánh người là sai, nhưng em thật ra nên hỗ trợ khuyên can, tất cả mọi người là bạn bè, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, em không hỗ trợ khuyên can, sao còn xong lên đánh nhau?" Trong lời nói của Kiều Bằng Phi toát ra bất mãn.

Từ Kiến Cơ đương nhiên rõ ràng chuyện gì xảy ra, hắn trừng Từ Kiến Quốc nói: "Nhanh chóng xin lỗi Thì Duy bọn họ. "

Từ Kiến Quốc nói: "Dựa vào cái gì hả? Cô ấy tới cửa tìm việc, é dựa vào cái gì xin lỗi cô ấy? Muốn xin lỗi thì cũng là bọn họ xin lỗi Tân Dân mới đúng. "

Viên Tân Dân che miệng, vẻ mặt ủy khuất, năm ngón tay trên mặt sưng đỏ lên.

Thì Duy nói: "Xin lỗi hắn? Tôi không vả vỡ miệng đã là tiện nghi cho hắn, cậu nói bậy bạ gì đó? Cậu dám nói lại một câu?"

Viên Tân Dân đối mặt Thì Duy bưu hãn cũng không nhịn được có chút chột dạ, Từ Kiến Quốc cũng không sợ cô ấy, cả giận nói: "Thì Duy, tôi nói Kiều gia các người sao như vậy hả? Nhà của mình xảy ra chuyện mất mặt, còn dám tìm người khác, Tân Dân nói thì làm sao? Cũng không phải một mình hắn nói, trong thành ai không biết nói... " Nói còn chưa xong đâu, hắn đã trúng một cước.

Một cước này là Từ Kiến Cơ đá, đá Từ Kiến Quốc đặt mông ngã ngồi xuống đất, Từ Kiến Quốc ngơ ngác, sao anh mình lại bênh vực người ngoài!

Nhìn khuôn mặt đã tức giận đến hắng giọng của Kiều Bằng Phi, hai mắt gắt gao nhìn thẳng Từ Kiến Quốc, nếu như không phải ngại mặt mũi của mọi người, Kiều Bằng Phi đã sớm xông lên vung tay tát vỡ mồm hai thằng nhãi con này.

Phương pháp xử lý của Từ Kiến Cơ vô cùng đúng lúc, cũng vô cùng thỏa đáng, tuy rằng chuyện của Kiều gia mọi người đều biết, thế nhưng loại sự tình này không thể nói ngay mặt, em trai mình là một đứa gây sự, thằng nhãi con này, chuyện gì đều nói ra bên ngoài, đắc tội Kiều Bằng Phi là chuyện nhỏ, thế nhưng đắc tội Kiều gia lại là chuyện lớn, nói nữa mọi người bình thường quan hệ cũng không tồi, không thể bởi vì sự kiện này tổn thương hòa khí.

Trương Dương nói: "Tân Dân, cái mồm của cậu đúng là rất thúi, hôm qua tôi dạy cậu thế nào? Không nên nói bậy, ngàn vạn lần không thể nói lung tung, chuyện tình lúc đầu không phải cậu nói, nhưng cậu đi đến đâu nói đến đó cũng không đúng, Thì Duy nói không sai, tát cậu còn nhẹ, hôm qua tôi nên đánh cậu, nếu không cậu không có trí nhớ. "

Từ Kiến Quốc nói: "Nhưng chuyện này cũng không phải chúng tôi nói!"

Từ Kiến Cơ tức giận lại đạp hắn một cước: "Còn dám nói bậy. "

Trương Dương nói: "Kiến Quốc, tôi, Bằng Phi và đại ca cậu đều là tình cảm như huynh đệ, tôi vẫn coi cậu là em mình, nhưng tôi phát hiện đám nhóc các người không coi chúng tôi thành anh. "

Từ Kiến Quốc nói: "Trương ca, anh có ý gì, tôi vẫn đều rất tôn kính các người mà. "

Trương Dương nói: "Gần đây quả thật bên ngoài có rất nhiều lời đồn đãi nhảm nhí, nếu như những lời đồn đãi này là nhằm Từ gia các người, nhằm vào Kiến Quốc, nếu như tôi nghe được ai đồn, tôi tuyệt đối đi qua tát hắn, không vì cái gì khác, tôn nghiêm của bạn bè tôi không thể bị khinh nhờn, tôi nghe được, thì có trách nhiệm đi giữ gìn mặt mũi của bạn bè. " Ánh mắt hắn chuyển hướng Viên Tân Dân, Viên Tân Dân nhìn thấy run lên, ánh mắt của thằng nhãi này thật sự là đằng đằng sát khí.

Trương Dương nói: "Tân Dân, cậu có phải là ở bên ngoài nói bậy?"

Viên Tân Dân cắn cắn môi, đầu cúi xuống phía dưới.

Trương Dương nói: "Thì Duy tát cậu, một chút cũng không oan uổng, đổi thành là tôi, răng trong miệng cậu đều không giữ được. "

Viên Tân Dân không dám nói lời nào, đầu cúi thấp.

Trương Dương lại hướng Từ Kiến Quốc nói: "Cậu có năng lực lắm. Mặc kệ chuyện gì đều xuất đầu ra mặt. Gần đây tôi nghe nói cái gì mà kinh thành Tam công tử đều quá hạn, luận đến các người cứ như đương gia, Kiến Quốc. Cậu cảm thấy mình rất đúng quy cách sao? Cậu có năng lực hơn anh cậu sao? Hay là hạnh kiểm tốt hơn anh cậu?"

Từ Kiến Quốc nhất thời nghẹn lời: "Tôi... "

Trương Dương nói: "Trẻ tuổi không lo học giỏi, học người ta kết bè kết phái, làm nông trường Hồng Kỳ cái gì. Đồ hư hỏng! Nếu cậu là em tôi, tôi đánh cậu tới ngay cả cha mẹ đều không nhận ra. " Trương Dương mắng rất nặng, thật ra là trút giận cho Kiều Bằng Phi, ngày hôm nay xảy ra cái cục diện này, nếu như xử lý không tốt, Kiều Bằng Phi và Từ Kiến Quốc chỉ sợ cũng chính thức chấm dứt.

Từ Kiến Cơ nói: "Trương ca mắng rất đúng, anh nói cho em biết, từ hôm nay, cái nông trường Hồng Kỳ này nhanh chóng đóng cửa cho anh. Tiền một cắc anh cũng không cho. "

Từ Kiến Quốc nói: "Nhưng... "

Kiều Bằng Phi nói: "Quên đi, tất cả mọi người không phải người ngoài, việc này ngày hôm nay đến đây coi như hết đi. Sau này ai cũng không nhắc lại. Tân Dân nói lung tung nói sai, nhưng Thì Duy và Chí Giang cũng không nên đến đây đánh người. Các người cũng không nghĩ lại, nếu như Kiến Quốc bọn họ thật tình đối phó các người, hai người đánh được một đám người bọn họ sao?" Kiều Bằng Phi những lời này rõ ràng là chỉ trích Từ Kiến Quốc một bên nhiều người khi dễ ít người.

Từ Kiến Cơ nói: "KIếN quốc, nhanh chóng xin lỗi Bằng Phi ca. "

Kiều Bằng Phi khoát tay áo nói: "Quên đi, chuyện này nói không rõ ai đúng ai sai, mọi người không nên bởi vì chuyện nhàm chán tổn thương hòa khí. " Hắn nói xong, mang theo Thì Duy và Quách Chí Giang rời đi.

*****

Từ Kiến Cơ chờ Kiều Bằng Phi đi, tức giận đến đạp Từ Kiến Quốc một cước.

Từ Kiến Quốc không vui: "Anh, sao anh cứ thích đá em?"

Từ Kiến Cơ cả giận nói: "Chuyện này nếu như để cho ba biết, có tin ổng cắt đứt chân của em hay không!"

Viên Tân Dân ủ rũ đi tới nói: "Kiến Cơ ca, Trương Dương ca, ngàn sai vạn sai đều là tôi sai, thật ra chuyện này tôi chưa nói cho vài người, không biết vì sao lại truyền tới cái lỗ tai Kiều gia. "

Trương Dương nói: "Đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác thử đi, chuyện xát muối lên vết thương như vậy chúng ta không thể làm, như vậy không phải đàn ông!"

Đám người Từ Kiến Quốc xám xịt lui đi, Từ Kiến Cơ thở dài một hơi nói: "Đám nhóc này, bảo tôi sau này gặp mặt Kiều gia đều khó mà nói chuyện. "

Trương Dương nói: "Không cần lo lắng, Bằng Phi không phải người hẹp hòi như vậy. "

Từ Kiến Cơ nói: "Thằng nhóc Kiến Quốc này, cả ngày chọc không ít phiền phức. "

Trương Dương nói: "Quên đi, người tuổi trẻ đều là cái dạng này. " Hắn nhớ tới chuyện tối hôm qua, cười nói: "Cùng Hồng Nguyệt thế nào? Chuyện tình có tốt hay không?"

Từ Kiến Cơ cười gật đầu nói: "Lúc đầu cũng không có gì, Thường Chương kia là người khác giới thiệu cho cô ấy, cô ấy ngại tình cảm, mới đáp ứng gặp mặt, ai ngờ trùng hợp bị chúng ta gặp gỡ. "

Trương Dương cười nói: "Nói xong là tốt rồi, thật ra Hồng Nguyệt đối với cậu cũng không tồi. "

Từ Kiến Cơ nói: "Trải qua chuyện này tôi bỗng nhiên rõ ràng, mình hẳn là nên thu hồi tâm. Huynh đệ, cậu cũng có thể thành thật lại một chút. "

Trương Dương nói: "Lôi tôi vào cái rắm gì, nói tôi hoa giống như cậu à. "

Từ Kiến Cơ nói: "Cậu không phải hoa, là lạm!"

Trương Dương cười cho hắn một quyền.

Hai người buổi chiều hẹn Chu Hưng Quốc, cùng đi Tiết gia, cái này là ba người bọn họ lần đầu tiên đăng môn sau lễ tang của Tiết lão.

Tiết Vĩ Đồng vẫn không thể giải thoát ra khỏi thống khổ do mất đi ông nội, mặc một thân đồ đen, cả người gầy rất nhiều, thấy hình dạng tiều tụy của cô ấy, ba huynh đệ đều có chút không đành lòng.

Chu Hưng Quốc nói: "Vĩ Đồng, chuyện tình đều trôi qua, em cũng không thể để mãi trong lòng, phải vui vẻ một chút, sinh hoạt còn phải tiếp tục. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Em biết ý tứ của các người, đạo lý này em đều rõ ràng, yên tâm đi, em rất tốt. " Cô ấy rất miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười nói: "Chờ đầu thất qua đi, em sẽ đi chơi, giải sầu, mặc kệ em tới chỗ của ai đều phải mời em sống phóng túng, hơn nữa nhất định phải rút ra tất cả thời gian của các người đến bồi tôi. "

Trương Dương cười nói: "Yên tâm đi, chỉ cần em triệu hoán một tiếng, ba người bọn anh sẽ làm tam bồi cho em. "

Từ Kiến Cơ xì một tiếng khinh miệt: "Tên nhóc cậu cho tới bây giờ đều là miệng chó không ra ngà voi. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tam bồi thì tam bồi, em không ngại, đương nhiên tiền đề là mấy người chị dâu em không ngại. "

Trương Dương cười nói: "Huynh muội như tay chân, thê tử như quần áo, em nói là tay chân quan trọng hay là quần áo quan trọng. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Một người đứt tay đứt chân đi ra đường vẫn có thể, cũng không thấy ai cởi truồng không biết xấu hổ đi ra. "

Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ đều chỉ vào Trương Dương nói: "Hắn không thành vấn đề. "

Trương Dương nói: "Nói bậy, tôi trọng sĩ diện so với các người, bất quá vì em gái tôi, cô ấy chỉ cần vui vẻ, bắt tôi lỏa thể đi dạo Trường An phố đều được. "

Tiết Vĩ Đồng nhịn không được nở nụ cười: "Tốt lắm, anh được lắm, chỉ cần anh dám đi, em khẳng định vui vẻ. "

Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ đều ồn ào.

Trương đại quan nhân sầu mi khổ kiểm nói: "Vậy thì, nếu thật sự muốn thấy, để lần sau đi, anh phải đem cái chức bí thư thị ủy này từ xuống, một quan viên lỏa thể, và một dân chúng bình thường lỏa thể thì ý nghĩa đại biểu là hoàn toàn khác biệt, anh có thể không quan tâm đến chính mình, thế nhưng kiên quyết không thể làm mất mặt quốc gia, các người nói đúng không?"

Chu Hưng Quốc nói: "Tôi phi! Tên nhóc cậu không có can đảm mới đúng!"

"Anh gan lớn, sao anh không đi lỏa thể đi?"

Chu Hưng Quốc nói: "Cái đó không phải tôi nói!"

Mọi người đang trò chuyện rất náo nhiệt, Tiết Thế Luân từ bên ngoài đi đến, bọn họ cuống quít đứng dậy chào hỏi Tiết Thế Luân.

Tiết Thế Luân mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đến thăm Đồng Đồng à!"

Trương Dương nói: "Không chỉ là tới thăm cô ấy, hơn nữa là tới thăm chú. "

Tiết Thế Luân cười nói: "Biết rõ nói những lời này là gạt tôi, nhưng tôi vẫn rất hài lòng. "

Trương Dương nói: " Chú Tiết, chú cái này không phải ủy khuất một mảnh thật tình của tôi sao, tôi nói của đều là lời thật. "

Tiết Thế Luân cười gật đầu nói: "Được, được, nhân sinh trên đời, quan trọng nhất là cũng là có thể kết giao mấy người bạn thật tình chân ý, Vĩ Đồng có những người bạn tốt như các người, tôi thật sự là cảm thấy vui mừng vì con bé. "

Trương Dương nói: "Bạn bè chú cũng không ít!"

Tiết Thế Luân vỗ vỗ đầu vai của Trương Dương, hướng Tiết Vĩ Đồng nói: "Vĩ Đồng, giữ bọn họ buổi tối cùng nhau ăn. "

Chu Hưng Quốc cuống quít nói: "Không được, chú Tiết, chúng tôi còn có chuyện khác, cũng là đến thăm các người. "

Tiết Thế Luân cũng không miễn cưỡng, cười nói: "Tùy các người, dù sao các người nhớ kỹ, cửa lớn của Tiết gia vĩnh viễn mở rộng với các người. "

Tiết Thế Luân trở về phòng của mình, cởi cà vạt ra, mở rèm cửa sổ thở dài một hơi, ánh mắt trong lúc vô ý thấy ảnh chụp trên đầu tủ, đó là ảnh ông và Tiết lão chụp chung. Tiết Thế Luân cầm lấy ảnh chụp, trong nội tâm nổi lên một tư vị khôn kể, mấy ngày qua, ông từ đầu đến cuối vẫn ở trong áy náy, nếu như không phải bởi vì mình chế tạo đại hỉ đại bi, có thể cha còn có thể sống thêm vài ngày.

Tiếng gõ cửa cắt đứt trầm tư của ông, Tiết Vĩ Đồng từ bên ngoài đi đến.

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Con gái, không ở cùng bạn của con?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Bọn họ đều đi. "

Tiết Thế Luân vỗ vỗ vị trí bên cạnh, Tiết Vĩ Đồng đi qua ngồi xuống.

Tiết Thế Luân ôm đầu vai con gái nói: "Chờ đầu thất xong, chúng ta cùng đi Hawai chơi vài ngày có được hay không?"

Tiết Vĩ Đồng gật đầu, tựa đầu lên vai của cha, thấy ảnh chụp trong tay, thấp giọng nói: "Ba còn đang nhớ về ông nội?"

Tiết Thế Luân nói: "Người khi đang còn, không hiểu quý trọng, chỉ có khi mất đi, mới phát hiện mình mất đi người quan trọng cỡ nào, ba mấy năm nay quá bận rộn kinh thương, quên chiếu cố đối với ông nội con, hiện tại muốn bồi thường cũng không có cơ hội. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Ba, sau này con nhất định phải dành thời gian ở cùng với ba nhiều nhiều. "

Tiết Thế Luân cười nói: "Nha đầu ngốc, ba con còn trẻ, chúng ta còn có nhiều thời gian ở cùng một chỗ. Bất quá con không thể cả đời ở với ba, con còn phải lập gia đình, tương lai con sẽ có gia đình của mình, đứa nhỏ của mình. "

Tiết Vĩ Đồng lắc đầu nói: "Con không nghĩ qua, con chỉ muốn cả đời canh giữ bên cạnh ba, hầu hạ ba, cùng ba. "

Tiết Thế Luân cười ha hả nói: "Nha đầu ngốc, con muốn đem ba trở thành tù phạm sao? Con chịu được, nhưng ba chịu không nổi, ba cũng muốn có sinh hoạt của mình. "

Tiết Vĩ Đồng cả giận nói: "Ôi! Chẳng lẽ ba còn muốn tìm mẹ kế cho con?"

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Ba mặc kệ tình cảm của con, con cũng không quản ba, nếu như gặp phải người ba thích, nói không chừng, ba thật sẽ động tâm. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)