← Ch.1077 | Ch.1079 → |
"Động tâm cũng phải nhịn, ba muốn tìm mẹ kế cho con, phải qua một cửa của con trước, con gật đầu, ba mới có thể cưới vợ, nếu không, ba chuẩn bị cả đời làm lão quang côn đi. "
Tiết Thế Luân bởi vì con gái bá đạo mà bật cười ha ha lên.
Điều tra nhằm vào vụ án của Tiết Thế Luân bị đâm cũng không bởi vì Tiết lão qua đời mà ngừng lại, buổi chiều cùng ngày, tổ chuyên án đến Tiết gia, báo cáo cho Tiết Thế Luân tiến triển mới nhất của vụ án ám sát.
Thân phận của hung thủ đã thẩm tra, tên sát thủ chết ở hiện trường là một gã đào phạm, trên người mang nhiều án mạng, vẫn đều nằm trong danh sách phát lệnh truy nã của cảnh sát, đối với tư liệu của người phía sau thì không rõ, về phần Liễu Đan Thần và Trương Dương buổi tối ngày đó, đã hoàn toàn bài trừ bọn họ có quan hệ với chuyện này.
Có thể nói Liễu Đan Thần chỉ là trượng nghĩa ra tay, cô ấy và kẻ mưu sát cũng không có bất luận quan hệ gì, trải qua điều tra đối với nhân viên của kinh kịch viện đi tới Tiết gia, cũng trên cơ bản phủ định kinh kịch viện có quan hệ với chuyện này, sát thủ đã giết chết một võ sư trước khi kinh kịch viện diễn xuất tiết mục Mộc Quế Anh, cũng thế thân tên võ sư kia đi lên sân khấu, trình diễn vụ án mưu sát thọ yến.
Kết quả như vậy khiến cho Tiết Thế Luân không hài lòng, mục đích của ông là tìm ra kẻ chủ mưu phía sau, mà không phải nghe được cảnh sát nói kết quả.
Trong khoảng thời gian này Tiêu Quốc Thành vẫn đều ở lại Tiết gia, ông ấy là con nuôi của Tiết lão, gánh trách nhiệm túc trực bên linh cữu như Tiết Thế Luân. Thể chất của ông lúc đầu đã không được, liên tiếp thức mấy đêm, khiến cho ông tái phát bệnh ho, nghe nói tổ chuyên án đến đây thông báo kết quả điều tra, ông cũng đến đây hỏi.
Tiết Thế Luân vừa đem người của tổ chuyên án đưa về, thấy Tiêu Quốc Thành đến đây. Không khỏi thở dài nói: " Hiệu suất phá án trong nước thật sự rất thấp, đến bây giờ còn chưa có tra ra một đinh manh mốt. "
Tiêu Quốc Thành nói: "Không điều tra ra bọn họ tới làm gì?"
Tiết Thế Luân nói: "Báo cáo tình tiết tiến triển của vụ án, mấy ngày này bọn họ chỉ làm rõ được một việc, là kinh kịch viện không quan hệ với hành động ám sát lần này. "
Tiêu Quốc Thành nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: "Thế Luân, anh nghĩ như thế nào?"
Tiết Thế Luân sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: "Quốc Thành. Lời này hỏi phải có chút khó hiểu. "
Tiêu Quốc Thành nói: "Ngày đó trong thọ yến của ba, anh nói với Cố Doãn Tri cái gì còn nhớ rõ sao?"
Tiết Thế Luân lắc đầu nói: "Hai ngày nay chỉ lo vội vàng chuyện của ba, tôi làm sao nhớ cái loại việc nhỏ này. "
"Tôi nhớ kỹ!" Tiêu Quốc Thành nhìn con mắt của Tiết Thế Luân. Từ ánh mắt của ông, Tiêu Quốc Thành cũng không có tìm được cừu hận, thế nhưng Tiêu Quốc Thành biết. Tiết Thế Luân không một phút nào quên được cừu hận, thấp giọng nói: "Cho tới nay anh đều nhớ kỹ đoạn ân oán năm đó với Cố Doãn Tri, anh cho rằng là ông ta hại anh, anh cho rằng chính là vì ông ta khiến cho anh từ bỏ con đường làm quan, đi ra nước ngoài. "
Tiết Thế Luân nói: "Quốc Thành, cậu cho rằng mình rất lý giải tôi?"
Tiêu Quốc Thành nói: "Thế Luân, thu tay lại đi, ba nuôi đều đã rời khỏi chúng ta... "
Tiết Thế Luân giận dữ hét: "Cậu có ý gì? Cậu nói ba là bị tôi hại chết?" Thần kinh của ông bị kích thích nhạy cảm.
Tiêu Quốc Thành bình tĩnh nhìn Tiết Thế Luân: "Thế Luân, còn nhớ rõ lúc trước chúng ta uống rượu tại tòa nhà Đế Quốc không? Anh nói nước Mỹ hiện tại là ban đêm, mà Trung Quốc là ban ngày. "
Tâm tình của Tiết Thế Luân trong nháy mắt bình phục lại, thấp giọng nói: "Cậu nói cho tôi biết, trên thế giới phân ra rất nhiều loại người, có loại người từ đầu đến cuối đều sinh hoạt dưới ánh mặt trời, chỉ có ánh mặt trời mới có thể khiến cho hắn vui sướng, mà mặt khác có loại người phải sinh hoạt trong bóng đêm. Chỉ có đêm tối mới có thể khiến cho hắn cảm giác được an toàn. "
Tiêu Quốc Thành nói: "Người có thói quen sống về đêm tốt nhất không nên hy vọng ánh mặt trời không thuộc về hắn, anh cùng tôi khi còn sống đều định tính, chúng ta phải tiếp tục đi tới con đường trước mắt, Thế Luân, cái cần có có chúng ta đều có, anh còn có cái gì chưa đủ?"
Tiết Thế Luân lắc đầu nói: "Cậu vĩnh viễn không lý giải tôi!"
Tiêu Quốc Thành nói: "Tôi vốn tưởng rằng đã đủ lý giải anh. Nhưng hiện tại tôi mới phát hiện, tôi thật sự không biết anh. "
Tiết Thế Luân nói: "Tôi từ đầu đến cuối không có thay đổi phương hướng của tôi, người thay đổi chính là cậu!"
Tiêu Quốc Thành nói: "Tôi muốn hỏi anh một việc, chuyện của Cố Giai Đồng có phải là anh làm?"
Tiết Thế Luân đến gần hướng Tiêu Quốc Thành một ít: "Quốc Thành, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm giữa chúng ta còn thân hơn anh em ruột, cậu hẳn là biết, tôi là một người ân oán rõ ràng. "
Tiêu Quốc Thành thấp giọng nói: "Oan oan tương báo bao giờ mới dứt, muốn giải thoát, chỉ có buông xuống!"
Tiết Thế Luân lạnh lùng nói: "Trên tay một người chỉ cần dính vào máu tanh, thì vĩnh viễn không xứng hai chữ buông xuống, cái gọi là phóng hạ đồ đao, tất cả đều là tự mình an ủi. "
Ứng với lời mời của Cố Dưỡng Dưỡng, đêm đó Trương Dương cùng cô ấy và Cố Doãn Tri đi đến rạp hát lớn kinh thành xem tuồng 'Mộc Quế Anh đại phá Thiên Môn Trận', cái này cũng là buổi diễn đầu tiên của Liễu Đan Thần từ sau thọ yến của Tiết lão, buổi sáng ngày hôm nay, cô ấy mới nhận được thông báo của tổ chuyên án, nói cho cô ấy, cảnh sát đã hoàn toàn giải trừ hiềm nghi đối với cô ấy.
Lúc đầu Cố Minh Kiện cũng muốn cùng đi, thế nhưng đến lúc có sinh ý cần, hắn đành xin cáo. Cố Doãn Tri đối với cái này thật ra rất thản nhiên, con cái lớn rồi, tự có việc riêng của mình, không có khả năng bắt bọn nhỏ lúc nào cũng ở bên cạnh mình, nhất là sau khi con gái Giai Đồng phát sinh bất hạnh, thái độ của Cố Doãn Tri đối với con cái càng thuận theo tự nhiên.
Thấy tên vở kịch đêm nay, Cố Doãn Tri không khỏi lộ ra một tia cười khổ, ông nhớ tới buổi tối ngày đó tại thọ yến của Tiết lão, chính là tại lúc trình diễn, xảy ra sự kiện ám sát Tiết Thế Luân. Con gái ngày hôm nay hẹn mình tới giải sầu tuy rằng là ý tốt, nhưng con bé cũng thật không ngờ cái này sẽ câu dẫn ra hồi ức của mình đối với đêm đó.
Trương Dương sau khi mở màn hai mươi phút mới tới, Cố Dưỡng Dưỡng không nhịn được oán giận nói: "Trương Dương ca, anh càng ngày càng không có quan niệm thời gian. " Trương Dương nói: "Vừa đi làm chút chuyện, cho nên đến muộn. "
Cố Doãn Tri mỉm cười nói: "Con nghĩ Trương Dương rãnh rỗi giống như con sao, hắn là cán bộ quốc gia, có công tác muốn làm. "
Cố Dưỡng Dưỡng kháng nghị nói: "Ôi, ba, ba có ý gì, sao nói con là rãnh rỗi không có việc gì?"
Cố Doãn Tri cười nói: "Ba không lý luận với con, chúng ta xem kịch, không nên gây trở ngại người khác. "
Trương đại quan nhân đối với việc xem tuồng kịch này cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú, bất quá ngày hôm nay diễn viên chính trên sân khấu là Liễu Đan Thần, hắn vẫn nổi lên không ít hứng thú, ngày đó tại Tử Kim Các chỉ là một đoạn ngắn, hôm nay mới tính là xem toàn bộ.
Liễu Đan Thần quả nhiên không hổ là bông hoa mới nổi trong giới kinh kịch gần đây, ca hát đánh đá, không cái nào không tinh thông, nghe giọng hát mềm mại uyển chuyển y của cô ấy, Trương đại quan nhân cũng cảm ngộ ra một chút kinh kịch chi nhạc.
Đến đoạn Mộc Quế Anh đại chiến Tiêu Thiên Tá, Trương đại quan nhân không tự chủ được có chút khẩn trương, dù sao ngày đó ám sát tại thọ yến khiến cho hắn ấn tượng thật sự là quá sâu, cũng may hôm nay không có sát thủ trà trộn vào trong đội ngũ võ sư.
Liễu Đan Thần đánh xong một đoạn này, theo giai điệu lần thứ hai cất tiếng hát, ngoài ý muốn xảy ra, cô ấy vừa hát đến cao âm thứ nhất, lại đột nhiên mất giọng. Nhạc công phía sau không biết xảy ra chuyện gì, nhanh chóng chuyển ngoặt, một lần nữa kéo lại, vốn trông cậy vào Liễu Đan Thần lần này có thể theo giai điệu một lần nữa tìm về giọng hát, thế nhưng trong đôi mắt đẹp của Liễu Đan Thần toát ra một trận sợ hãi, cô ấy hé miệng ra, vẫn không phát ra bất luận âm thanh gì.
*****
Thấy sân khấu trên xảy ra loại chuyện này, hiện trường nhất thời nổ tung, tố chất diễn viên nghiệp dư trong kinh kịch cũng tốt xấu lẫn lộn, nhất là đám người trẻ tuổi theo tới giúp vui, phía dưới kêu la: "Hát đi, hát đi chứ!"
Liễu Đan Thần cắn cắn môi anh đào, cô ấy không phải không muốn hát, thế nhưng đột nhiên không phát ra được âm thanh.
a
Hiện trường bắt đầu có người ồn ào, có người cầm bình đồ uống xác hạt dưa ném lên sân khấu, hiện trường loạn thành một đoàn, đơn vị diễn xuất nhanh chóng đem màn sân khấu kéo lại, trong thính phòng có không ít người hô lớn trả vé, còn có người nhào loạn xông lên sân khấu.
Cố Doãn Tri nhíu nhíu mày, không ngờ rằng tới kinh thành xem hai tuồng Mộc Quế Anh đại phá Thiên Môn Trận, kết quả đều xảy ra sự tình, Trương Dương che chở hai cha con Cố Doãn Tri đi ra rạp hát, Cố Doãn Tri nói: "Trương Dương, ba và Dưỡng Dưỡng đi về trước, con đi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có thể hỗ trợ giúp người ta. "
Trương Dương gật đầu, thật ra trong lòng hắn cũng có ý nghĩ như vậy, Trương đại quan nhân đi tới cửa rạp hát, thấy khán giả đều bị nhân viên công tác duy trì trật tự khuyên can, có vài người còn đang ầm ĩ đòi trả vé.
Trương Dương từ cửa sau đi vào, một gã nhân viên công tác ngăn cản hắn nói: "Vị đồng chí này, đã nói rồi, giải tán giải tán!"
Trương Dương nói: "Tôi là người của kinh kịch viện. "
Nhân viên công tác nói: "Tôi là người của kịch viện quốc gia, cậu có cái gì có thể chứng minh?"
Trương Dương nói: "Tôi nhận thức Tiền Xuân Lâu Tiền viện trưởng, Liễu Đan Thần cũng là bạn tôi. "
Nhân viên công tác cũng không dễ lừa gạt như vậy, bảo vệ cửa không cho hắn tiến vào, lúc này viện trưởng kinh kịch viện Tiền Xuân Lâu từ bên trong đi ra, ông ta mặt đầy u sầu, thật vất vả mới chờ thọ yến Tiết lão dẹp loạn xuống, nhưng không ngờ rằng mới diễn xuất lại thì đã xảy ra chuyện, Liễu Đan Thần sớm không mất tiếng, muộn không mất tiếng, lại mất tiếng ngay lúc này. Phải biết rằng Liễu Đan Thần chính là nhân vật chính, nếu xảy ra vấn đề, kinh kịch viện sẽ bị tổn thất kinh tế thật lớn.
Trương Dương thấy Tiền Xuân Lâu, lớn tiếng kêu lên: "Tiền viện trưởng!"
Tiền Xuân Lâu ngẩng đầu nhìn thấy Trương Dương, liếc mắt thì nhận ra, ông ta đi đến đây nói: "Trương bí thư, sao ngài tới?"
Trương Dương nói: "Tôi vừa rồi đang xem kịch, không ngờ rằng Liễu Đan Thần mất tiếng, cho nên tôi qua xem. "
Tiền Xuân Lâu thở dài nói: "Cô ấy lúc này đang khóc rất nhiều, khủng sợ đến nổi ai cũng không muốn gặp. "
Trương Dương nói: "Không quan hệ, tôi đến đây cũng là giúp cô ấy chữa bệnh. "
Tiền Xuân Lâu nhớ tới ngày đó Trương Dương trợ giúp trị thương cho Liễu Đan Thần, gật đầu, khiến cho nhân viên công tác để Trương Dương vào, Tiền Xuân Lâu nói: "Cô ấy lúc này khóa trái cửa phòng hóa trang ngồi khóc một mình ở trỏng, ngài đi qua đi, tôi phải đi ra phía trước nhìn, nhiều khán giả như vậy đều ầm ĩ muốn trả vé. "
Trương Dương hỏi rõ chỗ của Liễu Đan Thần, đi tới ngoài cửa phòng trang điểm, phát hiện cửa phòng đóng chặt, hắn gõ cửa phòng, bên trong không người lên tiếng trả lời, đưa tai nghe, nghe được bên trong có chút động tĩnh, khẳng định có người. Trương Dương nói: "Cảnh sát, Liễu tiểu thư, tìm cô lý giải một ít tình huống. "
Không bao lâu Liễu Đan Thần tới đây mở cửa, thấy là hắn mày liễu không khỏi dựng thẳng, mắt phượng trợn tròn, ra vẻ tức sùi bọt mép. Thật ra Liễu Đan Thần vốn cũng không phải là một người dễ nổi nóng, nhưng ngày hôm nay gặp chuyện không may này, ủy khuất đầy bụng, tự nhiên muốn tìm một đối tượng phát tiết, Trương đại quan nhân lúc này xuất hiện, còn giả mạo cảnh sát, lửa giận đầy ngập của Liễu Đan Thần tự nhiên nhắm ngay hắn.
Trương đại quan nhân cười xán lạn: "Cô đừng phát hỏa với tôi, tôi không nói như vậy, cô sẽ không mở cửa, muốn mắng tôi có phải không? Đáng tiếc cô hiện tại nói không nên lời. "
Liễu Đan Thần tức giận đến vung tay đem cánh cửa đóng lại, nghe được Trương Dương ở ngoài cửa nói: "Vậy thì, tôi đi, nếu như cô muốn đem tiếng nói chữa tốt, sau này tới Bình Hải tìm tôi. "
Liễu Đan Thần cuống quít mở cửa ra, cô ấy muốn nói, đáng tiếc một chút âm thanh đều không phát được, thấy Trương Dương quả thực xoay người đi, nhanh chóng bước nhanh qua, đưa tay vỗ vỗ đầu vai của Trương Dương.
Trương Dương xoay người cười tủm tỉm nhìn cô ấy, thật ra Trương đại quan nhân đã sớm đoán chắc cô ấy chắc chắn mở cửa.
Liễu Đan Thần chỉ chỉ phòng trang điểm, mời hắn trở lại.
Trương Dương ngồi xuống ghế, nhìn xung quanh hoàn cảnh một chút, ừm một tiếng nói: "Miệng thật khô!"
Liễu Đan Thần thật sự là dở khóc dở cười, thằng nhãi này căn bản là nhắc nhở mình bưng trà rót nước cho hắn, bất quá có việc cầu người. Cô ấy đầu tiên phải ra lễ với người, Liễu Đan Thần tuy rằng không nói được, nhưng mỉm cười vẫn có thể, trên mặt tuy rằng còn nước mắt, nhưng khóe môi đã nhộn nhạo ra nụ cười dịu dàng quyến rũ, phong tình mê người khiến cho Trương đại quan nhân trong lòng cũng không nhịn được run lên.
Liễu Đan Thần dù sao cũng là xuất thân từ đoàn kịch, biểu tình phong phú người thường sao có thể bằng. Cô ấy pha trà dâng hai tay cho Trương Dương.
Trương đại quan nhân nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói: "Tôi thấy cô là trong lòng tồn tại ánh ảm, từ biến cố ngày đó trên thọ yến Tiết lão. Trong lòng cô từ đầu đến cuối không thể buông ra chuyện này, ngày hôm nay ngày đầu tiên lên đài, lại hát ngay tuồng Mộc Quế Anh đại phá Thiên Môn Trận. Cho nên trên sân khấu không tự chủ được nhớ tới chuyện ngày đó, tâm tình căng thẳng, tạo thành mất tiếng, lý luận của y học hiện đại giải thích là hệ thần kinh gây ra, gọi tắt là bệnh tâm thần. "
Liễu Đan Thần bị hắn chọc làm không nhịn được muốn cười, đáng tiếc không cách nào cười ra, đôi mắt đẹp có chút u oán nhìn hắn một cái, trong lòng nói tôi đều thảm đến mức này rồi, anh còn không biết xấu hổ nói giỡn.
Trương Dương nói: "Cô đừng sợ!"
Liễu Đan Thần cắn cắn môi anh đào, cô ấy tìm giấy, cầm lấy bút lông, bắt đầu viết chữ lên, cô ấy nói không ra lời, chỉ có thể đi qua phương thức này giao lưu. với Trương Dương
Trương đại quan nhân kinh ngạc phát hiện Liễu Đan Thần viết chữ rất đẹp, đã thấy Liễu Đan Thần viết: "Tôi sống vì sân khấu. Mất tiếng với tôi mà nói rất quan trọng, mong rằng Trương bí thư hỗ trợ nhiều hơn. "
Trương đại quan nhân cười nói: "Sợ cái gì? Mất tiếng cũng không phải chuyện lớn, việc nhỏ như con thỏ. "
Liễu Đan Thần mặt cười mắc cở đỏ bừng, nói: "Ngài... " Cô ấy không ngờ rằng mình lại có thể có thể phát ra âm thanh.
Trương đại quan nhân không phải cố ý muốn đùa giỡn cô ấy, bất quá chỉ là đi qua phương thức này dời lực chú ý của Liễu Đan Thần, lực chú ý của người chỉ cần phân tán đi. Hệ thần kinh tự nhiên có thể thả lỏng.
Liễu Đan Thần tuy rằng nói ra một chữ, nhưng lập tức lại phát không ra âm, cô ấy bị một chữ đột ngột của mình làm cho sợ, lập tức đã nghĩ đến, sao mình đột nhiên có thể nói? Mình không phải mất tiếng sao? Vừa nghĩ như vậy, lập tức lại không nói ra được. Cô ấy lại viết lên giấy nói: "Tôi lại phát không ra âm. "
Trương Dương nói: "Cái này cũng là một loại chứng cưỡng bức, trong nội tâm cho mình ám chỉ tâm lý, thần kinh khẩn trương. "
Liễu Đan Thần viết: "Làm sao bây giờ?"
Trương Dương nói: "Cô ngồi đi!" Hắn bảo Liễu Đan Thần ngồi xuống, từ bên hông rút ra túi châm, vừa rút ra một kim châm, nhưng không ngờ rằng Liễu Đan Thần thấy kim châm, mặt cười trở nên trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi lạnh, ngã ngồi xuống ghế.
Trương đại quan nhân thấy dáng dấp của cô ấy nhất thời rõ ràng, nha đầu này bị ám ảnh nặng về kim tiêm. (Hoặc gọi khác là chứng sợ tiêm thuốc - một loại ám ảnh tâm lý khiến cho người bệnh khi nhìn thấy kim tiêm sẽ có những phản ứng rất mãnh liệt, nhẹ thì đổ mồ hôi choáng váng và chống cự, nặng thì cơ thể tự có phản ứng đào thải và chống đối)
Trương Dương nói: "Cô đem con mắt nhắm lại!"
Liễu Đan Thần liều mạng lắc đầu.
Trương Dương nói: "Tôi thấy cô không muốn hát nữa rồi. " Trương đại quan nhân đe dọa quả nhiên có hiệu quả, Liễu Đan Thần nhanh chóng đem hai mắt nhắm lại.
Trương Dương vận châm như gió, cấp tốc đâm một châm lên huyệt đạo của Liễu Đan Thần.
*****
Liễu Đan Thần lông mày run liên tục, một lát sau mới nghe Trương Dương nói: "Được rồi!" Mở mắt, thấy Trương Dương đã đem kim châm thu trở lại, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, rút khăn tay ra lau mồ hôi.
Trương Dương nói: "Cô nói thử xem. "
Liễu Đan Thần hé miệng, nhưng vô luận như thế nào cũng phát không ra âm.
Trương Dương vươn ngón tay, điểm lên đầu vai cô ấy một chút, Liễu Đan Thần cảm giác chổ bị điểm trúng vừa chua xót vừa tê, thật sự là khó có thể chịu được, cô ấy không khỏi kêu một tiếng: "A!"
Trương đại quan nhân nói: "Được rồi!"
Liễu Đan Thần nói: "Tôi... Thật sự được rồi!" Nghe được mình phát ra âm thanh, cô ấy mới yên lòng.
Trương Dương gật đầu nói: "Bất quá cô gần đây tốt nhất vẫn là nên nghỉ dài hạn, khiến cho tâm tình của mình có thể thả lỏng, loại sự tình này, có quan hệ rất lớn với tâm tình, nếu như áp lực công việc quá lớn, tinh thần khẩn trương, đều có thể dẫn đến tái phát, còn nữa, cột sống của cô có bệnh, cần rút thời gian trị liệu một chút. "
Liễu Đan Thần nói: "Trương bí thư, ngài lúc nào có thể rút ra thời gian?" Cô ấy hiện tại đối với y thuật của Trương Dương đã tin tưởng không nghi ngờ.
Trương Dương cười nói: "Chỉ có thể chờ tới lần sau tôi đến kinh thành rồi nói, sáng mai tôi sẽ trở về Tân Hải. "
Liễu Đan Thần nói: "Nhanh như vậy!" Trong lời nói tràn ngập mất mác, cô ấy không phải luyến tiếc Trương Dương đi, mà là bởi vì Trương Dương hiện tại đi, sẽ không có người trị lưng cho cô ấy.
Trương Dương nói: "Nếu không, cô rút thời gian đi Tân Hải tìm tôi!"
Liễu Đan Thần khôi phục năng lực nói chuyện bình thờng cũng có chút hài lòng, cô ấy chân thành nói: "Tôi mời ngài ăn, thứ nhất biểu thị cảm kích đối với ngài, thứ hai tiễn đưa ngài. "
"Việc nhỏ, không cần mời ăn. "
Liễu Đan Thần nói: "Tôi không thích thiếu tình, Trương bí thư, ngài không thể từ chối!"
Hai người ra cửa, gặp phải Tiền Xuân Lâu đến đây xem tình huống, nghe được Liễu Đan Thần nói chuyện, Tiền Xuân Lâu cũng vui mừng, biết âm thanh của Liễu Đan Thần đã khôi phục.
Trương Dương nói: "Tiền viện trưởng, phải cho Liễu Đan Thần nghỉ ngơi, người không phải máy móc, làm liên tục như thế, thân thể đều chịu không nổi. "
Tiền Xuân Lâu bị sự tình hôm nay làm ra một thân mồ hôi lạnh, cười nói: "Lập tức cho Đan Thần nghỉ, nghỉ ngơi một thời gian đi. "
Liễu Đan Thần mỉm cười nói: "Tiền viện trưởng, đây chính là ngài nói, cho tôi một tháng ngày nghỉ đi. "
Tiền xuân hàng hiên: "Một tháng quá dài, còn có hơn một tháng nữa sẽ đến ngày thành lập Đảng, nhiệm vụ diễn xuất của chúng ta rất nặng. "
Liễu Đan Thần cò kè mặc cả nói: "Hai mươi ngày!"
Tiền xuân hàng hiên: "Tốt lắm, thì hai mươi ngày, cô tranh thủ trong khoảng thời gian này, nghỉ ngơi dưỡng sức, sau khi trở về vừa vặn đến ngày thành lập Đảng, chúng ta còn phải đi Hương Giang tham gia buổi biểu diễn dành riêng cho kịch tuồng. "
Trương Dương đón xe tới, tuy rằng phòng tạm trú Bắc Cảng kinh thành có xe cho hắn dùng, nhưng hắn không muốn người khác nói nhảm, cho nên vẫn là đón xe.
Liễu Đan Thần tuy rằng là ngôi sao mới nổi, thế nhưng giới kinh kịch dù sao vẫn là một người mới, cũng không mua ô tô, mua một chiếc xe gắn máy màu đỏ để thay đi bộ, Trương Dương theo cô ấy đi tới trước xe, Liễu Đan Thần nói: "Ngài biết ngồi xe mấy không?"
Trương Dương gật đầu nói: "Sao cũng được!"
Liễu Đan Thần nói: "Vậy ngài dẫn tôi đi đi, phía trước không xa có tiệm cơm đặc biệt được!"
Trương Dương khởi động xe máy, Liễu Đan Thần nghiêng người ngồi ở phía sau hắn, cánh tay nhẹ nhàng để trước lưng Trương Dương. Dựa theo chỉ dẫn của Liễu Đan Thần, bọn họ đi tới tiện cơm, tên của tiệm cũng là... Gia Tiểu.
Tuy rằng là buổi tối mười giờ, trong tiệm cơm vẫn đang đông khách, bởi vì bên trong ngồi đầy, cho nên chỉ có thể ngồi bàn tại ven đường.
Liễu Đan Thần cười nói: "Điều kiện đơn sơ một ít, Trương bí thư không lấy làm phiền lòng. "
Trương đại quan nhân nói: " So sánh với khách sạn có sao, tôi tình nguyện ăn quán ven đường. "
Liễu Đan Thần đem thực đơn đưa cho Trương Dương, Trương Dương nói: "Cô gọi đi, tôi không quen. "
Liễu Đan Thần gọi một phần dê nướng, lại gọi vài món rau trộn, Trương Dương vừa nhìn tất cả đều là món mặn, không khỏi cười nói: "Tôi còn tưởng rằng ngôi sao giống như cô, tám chín phần đều ăn đồ chay, không ngờ rằng, cô lại có thể thích ăn thịt như thế. "
Liễu Đan Thần cười nói: "Không chỉ có là thích ăn thịt, tôi còn đặc biệt thích ăn cay, món nào đều không thể thiếu ớt. "
Trương Dương khen: "Bình thường ăn cay da còn tốt như vậy? Cô đang nói cho tôi biết mình là thiên sinh lệ chất khó có chí tiến thủ chứ?"
Liễu Đan Thần cười nói: "Sư phụ tôi năm đó đều nhắc nhở tôi, ít ăn cay, ít ăn mặn, thế nhưng tôi cũng không đổi được, đúng rồi, đã quên nói cho ngài biết, nhà tôi ở Xuyên Tây. "
Trương Dương gật đầu nói: "Khí hậu bên kia dưỡng người. "
Đang nói chuyện thì đồ ăn lên, Liễu Đan Thần nói: "Ngài uống rượu gì, tôi đi mua cho ngài, bọn họ bên này chỉ có rượu xái. "
Trương Dương nói: "Nhập gia tùy tục, rượu xái cũng được!"
Liễu Đan Thần kêu một chai hồng tinh, rót đầy ly trước mặt của Trương Dương, cô ta không uống, gọi một chai tuyết bích.
Trương Dương nói: "Cô không uống?"
Liễu Đan Thần nói: "Cho tới bây giờ cũng không uống rượu, đây là quy củ sư phụ lập, làm cái nghề như chúng tôi, có xã giao là không thiếu được, thế nhưng càng là như vậy càng phải giữ ý nghĩ thanh tỉnh, cho nên sư phụ lập môn quy cho chúng tôi, không được uống rượu. "
Trương Dương nói: "Sư phụ cô là vị nào?"
Liễu Đan Thần nói: "Bà ấy đã mất, cho nên tôi không tiện nhắc tới tục danh của bà ấy. "
Trương Dương nâng ly rượu nói: "Nghiêm sư ra cao đồ, thấy thành tựu hiện tại của cô, tôi tin tưởng tôn sư nhất định là trưởng giả vị đức nghệ song hinh. "
Liễu Đan Thần mỉm cười nói: "Phải, không có bà, sẽ không có tôi ngày hôm nay. "
Mùi vị của tiệm Gia Tiểu này thật không tồi, Trương đại quan nhân phát hiện ra không chỉ có cao thủ ẩn nấp trong dân gian, mà mỹ thực đa số cũng ẩn nấp trong dân gian.
Một chỗ ăn cùng mỹ nữ luôn luôn khiến người ghé mắt, cổ nhân rất nhiều câu nói đều có đạo lý, hồng nhan hoạ thủy, ở chung cùng mỹ nữ, có đôi khi phải đối mặt với mạo hiểm nhất định. Trương đại quan nhân đã không chỉ một lần đối diện trường hợp như vậy, hắn và Liễu Đan Thần nói chuyện, có không ít ánh mắt liên tục nhìn về bên này. Đương nhiên không phải nhìn Trương đại quan nhân tự nhận là ngọc thụ lâm phong cao to uy mãnh, hầu như tất cả ánh mắt đều chuyên chú tại trên người của Liễu Đan Thần, mặc dù có người thấy Trương Dương, cũng chỉ là liếc mắt.
Mỹ nữ làm cho cảnh đẹp ý vui, thế nhưng người bên cạnh của mỹ nữ lại nhận ghen ghét của người, trên thế giới này có đủ loại người cả, biểu hiện của ba gã đàn ông ngồi gần bàn của Trương Dương càng thêm không kiêng nể gì cả, bọn họ lúc đầu còn trộm nhìn Liễu Đan Thần, nhưng sau vài ly rượu, ánh mắt trở nên không kiêng nể gì.
Liễu Đan Thần hẳn là đã quen loại ánh mắt này, cô ấy căn bản là làm như không thấy đối với những người này, cái này cũng là phương pháp ứng đối tốt nhất.
Trương đại quan nhân lúc đầu cũng làm như không thấy đối với những ánh mắt này, nhưng sau một lát, nghe được một người nói: "Các người nói cái này là con mẹ nó cái thế đạo gì, cải trắng sao lại để cho heo dùng?"
Trương đại quan nhân biết trong tiệm này không có món nào là cải trắng, cũng không có heo, người ta là mượn những lời này mắng mình, người trong lòng bất bình về cái thế đạo này thật sự là nhiều lắm.
Liễu Đan Thần nói: "Sao ngài cứ thất thần thế? Tôi mời ngài ăn, ngài đây là không tôn trọng tôi. " Cô ấy nhìn ra Trương Dương muốn phát hỏa.
Trương Dương cười tủm tỉm nhìn cô ấy: "Được, tôi nhìn cô là được rồi chứ. "
Liễu Đan Thần nói: "Thật ra, chuyện không hài lòng trên thế giới này rất nhiều, nếu như mỗi sự kiện ngài đều đi tính toán, khẳng định sẽ mệt chết. "
Trương Dương nói: "Cũng phải!"
Liễu Đan Thần lại rót rượu cho hắn, nhẹ giọng nói: "Cụng ly, chúc ngài thuận buồm xuôi gió. "
Trương Dương nâng ly rượu uống một ngụm, mỉm cười nói: "Thật ra đi ra uống rượu cùng mỹ nữ, là một chức nghiệp mạo hiểm, cho dù trong lòng tôi có quang minh lỗi lạc, cũng nhịn không được người khác hâm mộ ghét hận. "
*****
Liễu Đan Thần cười nói: "Đừng nói bậy, tôi tính là mỹ nữ cái gì, em gái Dưỡng Dưỡng của ngài mới là đẹp thật. "
Trương Dương cười cười.
Một người bên kia lại mắng: "Má nó, lão thiên gia đúng là đui mù, thứ tốt đều cho chó ăn cả. "
Liễu Đan Thần nghe nói như thế, mặt cũng đỏ lên, người này nói quá khó chịu.
Trương đại quan nhân nghe đến đó, sao còn kiềm chế được. Xem ra tố chất toàn dân đều đợi đề cao. Thấy hắn đứng dậy. Liễu Đan Thần nhanh chóng đứng lên: "Tôi ăn no rồi, chúng ta đi thôi. "
Trương Dương phất phất tay nói: "Ông chủ, tính tiền!"
Ông chủ đã đi tới.
Ba người bên cạnh cực kỳ khinh miệt nhìn Trương Dương. Có người phum một ngụm nước bọt lên mặt đất, ghen ghét, trần trụi ghen ghét.
Trương đại quan nhân cũng không có lập tức phát tác. Liễu Đan Thần vốn định giành tính tiền, Trương Dương ngăn cản cô ấy, hướng ông chủ nói: "Ông chủ, bao nhiêu tiền, tính luôn cho bàn của ba anh bạn bên kia luôn. "
Liễu Đan Thần có chút không giải thích được nhìn Trương Dương, không rõ ràng vì sao người ta mắng hắn, mà hắn còn giúp tính tiền cho những người đó.
Ba người đó nghe nói Trương Dương muốn tính tiền cho mình, một người bên trong mắng: "Ai con mẹ nó thèm, lão tử có tiền!"
Trương Dương mỉm cười gật đầu. Rút năm trăm đồng tiền mặt đưa cho ông chủ, sau đó cùng Liễu Đan Thần rời đi, đường hắn lựa chọn là đi qua bên cạnh ba người kia, Liễu Đan Thần không biết trong hồ lô hắn bán thuốc gì, phương tâm thấp thỏm bất an.
Trương đại quan nhân dùng truyền âm nhập mật hướng Liễu Đan Thần nói: "Đi phía trước chờ tôi!" Vừa dứt lời, hắn đã túm lấy đầu của một trong ba, hung hăng đè xuống mặt bàn. Một người còn chưa có đứng dậy, Trương Dương đã chụp lấy chai rượu trên bàn, Beng! một tiếng đập vào đầu hắn, người còn lại nắm ghế lên: "Mẹ nó... "
Nói còn chưa dứt lời, một quyền của Trương đại quan nhân đã nện lên mặt của hắn. Đánh cho thằng nhãi này mặt mày nở hoa, đặt mông ngồi trên mặt đất. Chưa đến nửa phút, Trương đại quan nhân đã đem ba tên nói năng lỗ mãng đánh ngã xuống đất. Nhìn ba người ngã xuống đất rên rỉ, Trương Dương lắc đầu, thở dài nói: "Trên đời này sao nhiều người bị coi thường như vậy?"
Liễu Đan Thần từ việc vừa rồi Trương Dương bảo cô ấy đi trước thì sớm có dự liệu, hiện tại quả nhiên nghiệm chứng.
Trương Dương giúp đỡ trả tiền là có mục đích, hiện tại ba tên này bị hắn đánh cho kêu rên, sợ rằng ngay cả năng lực trả tiền cũng không có.
Liễu Đan Thần lái xe máy đi tới bên cạnh Trương Dương, Trương Dương ngồi ở phía sau, cười nói: "Đi nhanh lên, như thế này cảnh sát sẽ tới!"
Liễu Đan Thần cũng không nhịn được cười nói: "Cái tính này của ngài thật sự không tốt. "
Trương đại quan nhân nói: "Trách tôi sao? Chuyện tôi không làm qua bọn họ dựa vào cái gì nói lung tung!"
Liễu Đan Thần nghe thế nào cũng đều không được tự nhiên, cái gì gọi là chuyện không làm qua? Da mặt của thằng nhãi này hình như có chút dày!
Trương đại quan nhân cũng không cho rằng mặt mình da dày, hắn cho rằng đây là một loại biểu hiện của tố chất tâm lý.
Đi đường dài với Kiều lão cũng không phải lần đầu tiên, Trương Dương thuận tiện kiểm tra thân thể cho Kiều lão, tình trạng thân thể của Kiều lão rất tốt, tâm tình tựa như cũng tốt, thoạt nhìn cũng không có bị tin đồn gần đây ảnh hưởng. Thế nhưng Trương Dương cảm giác được cái này chỉ là mặt ngoài, tâm tình của Kiều lão khẳng định không vui vẻ giống thoạt nhìn, hơn nữa tin đồn nhất định tạo thành ảnh hưởng rất lớn, nếu không lần này ông sẽ không đi đến Tân Hải một chuyến.
Kiều Bằng Phi tâm tình không tốt, hắn không có cái loại cảnh giới của ông nội, tin tức Kiều Mộng Viện không phải là con gái ruột của bác gần đây làm phức tạp hắn, cái này không chỉ là chuyện của bác, cũng quan hệ đến danh dự của Kiều gia, Kiều Bằng Phi vài lần đều muốn hỏi ông nội chân tướng chuyện này, thế nhưng thấy thần tình trấn định bình thản chịu đựng gian khổ của ông nội, hắn lại bỏ đi ý niệm trong đầu.
Bọn họ lái hai chiếc xe đi ra, Kiều Bằng Phi lái xe jeep của mình, Trương Dương cùng Kiều lão ngồi ở trong xe thương vụ của hắn. Buổi trưa tại trạm nghỉ ngơi Lỗ Nam, Trương Dương và Kiều Bằng Phi đi ra ngoài, Kiều Bằng Phi nói: "Lần này tôi sẽ không đi Tân Hải, ông nội cũng không cho tôi đi theo, cậu giúp tôi chiếu cố lão nhân gia. "
Trương Dương cười nói: "Không thành vấn đề, với tôi anh còn không tin được sao?"
Kiều Bằng Phi nói: "Không phải không tin cậu, mà là gần đây xảy ra nhiều chuyện, khiến cho lòng tôi rất phiền. "
Trương Dương nói: "Kiều lão không có việc gì. "
Kiều Bằng Phi nói: "Ông nội gặp phải bất luận chuyện gì đều là phong ba không sợ hãi, ông sẽ không đem suy nghĩ trong trái tim nói cho chúng ta biết, người có tuổi, nhất sợ cũng là kích thích. "
Trương Dương nói: "Bằng Phi, anh có phải là lo lắng lời đồn này?"
Kiều Bằng Phi tại trước mặt Trương Dương cũng không có giấu diếm, hắn gật đầu nói: "Không biết là ai bịa đặt, chửi bới danh dự của Kiều gia chúng tôi, nếu như để cho tôi tìm được người này, tôi nhất định không tha cho hắn. "
Trương Dương nói: "Thanh giả tự thanh, những tin đồn này, hà tất gì phải đi tính toán? Nếu như anh thật sự tính toán, cuối cùng chỉ có thể phá hủy tâm tình của mình. "
Kiều Bằng Phi nói: "Trương Dương, cậu đối với chuyện này thấy thế nào?"
Trương Dương nói: "Không tin, Mộng Viện là bạn bè vĩnh viễn của tôi, anh cũng vậy. "
Kiều Bằng Phi nói: " Bắt đầu từ chuyện của Bằng Cử ca, cũng là một âm mưu, có người đang gây chuyện với Kiều gia chúng tôi, không chỉ là âm mưu. "
Trương Dương nói: "Có câu nói cũng đúng, hắn cường mặc hắn cường gió mát vẫn thổi qua núi, hắn hoành mặc hắn hoành, trăng sáng vẫn chiếu lên sông, lời đồn đãi càng nhiều, càng phải giữ tâm tính bình tĩnh, tôi hiện tại mới phát hiện ra một đạo lý, trên đời này chuyện gì cũng không thể nghiêm túc, nếu như nghiêm túc, thì anh sai rồi. "
Kiều Bằng Phi cười nói: "Không phải nói, trên đời này sợ nhất là hai chữ nghiêm túc sao?"
Trương Dương nói: "Nghiêm túc cũng phải tìm đúng mục tiêu, không biết mục tiêu là ai, anh phân cao thấp với ai? Cũng không thể phân cao thấp cùng toàn bộ thế giới?"
Kiều Bằng Phi nói: "Cậu mới phân cao thấp cùng toàn bộ thế giới đấy. " Hắn nhìn phương hướng xe của thương vụ, thấy ông nội từ trong xe đi ra, cùng đi nhìn một chút.
Kiều lão thấy hai người bọn họ dưới tàng cây nói chuyện phiếm, cũng cười cười, đi tới bọn họ.
Hai người đứng dậy đi qua đón, Kiều lão nói: "Ngồi đi. "
Kiều Bằng Phi nói: "Ông nội, ông có mệt hay không?"
Kiều lão lắc đầu nói: "Không mệt, lâu như vậy không đi ra, vừa ra cảm giác rất mới mẻ. "
Kiều Bằng Phi nói: "Ông nội, chờ ông đi Tân Hải chơi vài ngày, con đi qua tiếp ông, cùng ngài đi Giang thành bên kia. "
Kiều lão nói: "Con đó, vừa rồi đi Xuân Dương tiền nhiệm vẫn là thành thật đem công tác làm tốt, chuyện của ông không cần con quản, Trương Dương phụ trách chiêu đãi ông, Mộng Viện cũng ở bên kia. " Nói đến đây, Kiều lão dừng lại một chút, nhìn bọn họ nói: "Hai đứa không đem tin tức ông tới Bình Hải nói cho Mộng Viện chứ?"
Trương Dương nói: "Ngài đã đặc biệt dặn dò, cho tôi thêm một lá gan tôi cũng không dám nói. "
Kiều lão cười nói: "Tôi đáng sợ như thế?"
Kiều Bằng Phi nói: "Không phải đáng sợ, là đại tràng cường đại, bọn con tôn thờ ông. "
Kiều lão nở nụ cười ha ha: "Tên nhóc này, cũng học miệng lưỡi trơn tru của Trương Dương. "
Trương đại quan nhân cái này oan uổng: "Kiều lão, lời này của ngài là không công bằng, hắn miệng lưỡi trơn tru không liên quan đến tôi, là bản thân thiên phú hắn cho phép, tôi cái này gọi là mồm miệng thông minh, cái loại miệng lưỡi trơn tru của hắn là khác nhau. "
Kiều Bằng Phi nói: "Trương Dương ơi Trương Dương, uổng công chúng ta là huynh đệ, thời khắc mấu chốt, cậu bán đứng tôi. "
Kiều lão thấy bọn họ đấu võ mồm, lộ ra nụ cười hiểu ý, mấy người trẻ tuổi này khiến cho ông nhớ tới mình lúc trẻ, ông cũng có trải qua cái thời kì tinh thần phấn chấn bồng bột thanh xuân sục sôi, nhưng hôm nay, trong bất tri bất giác, ông đã đi tới hoàng hôn của nhân sinh. Kiều lão nói: "Trên đời này trân quý nhất cũng là tình bạn, mấy đứa đi càng lâu trên con đường này, sẽ phát hiện tình bạn càng ngày càng đáng quý. "
Trương Dương nói: "Lão nhân gia yên tâm, sau này chúng tôi sẽ trợ giúp lẫn nhau, cùng nhau phát triển, cấu kết với nhau làm việc xấu, thông đồng làm bậy. "
Kiều lão nghe được hai câu nói cuối cùng của hắn không khỏi lại nở nụ cười: "Cậu đó, mới đầu còn đàng hoàng, nhưng càng nói càng kỳ cục. "
`
← Ch. 1077 | Ch. 1079 → |