← Ch.1081 | Ch.1083 → |
Cung Kì Vĩ Cung Kì Vĩ nói: "Anh định an bài hành trình của đoàn kinh mậu thế nào?"
Trương Dương nói: "Trước tiên để để bọn họ khảo sát ở Bắc Cảng một chút, buổi chiều ngày mai tới Tân Hải, xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu vừa mới bắt đầu, không có chỗ nào hấp dẫn người ta cả, thật ra bất kể Bắc Cảng hay là Tân Hải, chỉ cần bọn họ nguyện ý đầu tư thì đều là một chuyện tốt. "
Cung Kì Vĩ gật đầu, những lời này chứng tỏ cảnh giới của Trương Dương thực sự đã được đề cao. Hắn nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, tôi nghe nói thính trưởng Lưu của thính giám sát Ủy ban kỷ luật đang ở Bắc Cảng, anh có gặp cô ta không?"
Trương Dương lắc đầu: "Không... " Hắn không muốn chuyện mình và Lưu Diễm Hồng gặp mặt bị người khác biết.
Chuyện luôn luôn khéo như vậy, Lưu Diễm Hồng Cung Kì Vĩ hỏi về Lưu Diễm Hồng thì vừa hay Lưu Diễm Hồng gọi điện thoại tới.
Trương Dương cười cười với Cung Kì Vĩ, đứng dậy đi sang một bên bắt máy.
Lưu Diễm Hồng nói: "Cân nhắc thế nào nào?"
Trương Dương nói: "Không có gì mà cân nhắc cả, chuyện mà chị tôi thực sự không có hứng thú. "
Lưu Diễm Hồng nói: "Trước tiên đừng vội đưa ra quyết định như vậy, tôi phải tới Kinh Sơn làm chút chuyện, chờ sau khi tôi về cậu hãy trả lời tôi. "
Trương Dương nghe thấy cô ta muốn tới Kinh Sơn, thì lập tức nhớ tới bí thư thị ủy Kinh Sơn Ngô Minh, Trương Dương cười nói: "Đi gặp bí thư Ngô à?"
Lưu Diễm Hồng không ngờ lộ ra vẻ ngượng ngùng, nói khẽ: "Đừng nói hưu nói vượn, tôi là đi làm việc công. "
Trương Dương nói: "Nói thật lòng nhé, nhân phẩm của bí thư Ngô không được tốt lắm, chị cẩn thận không lại bị lừa đấy!"
Lưu Diễm Hồng gắt: "Lắm miệng, chuyện của tôi lúc nào đến lượt cậu quản. "
Trương Dương nói: "Tôi là có hảo tâm thôi mà. "
Lưu Diễm Hồng nói: "Đúng rồi, chuyện tôi nói với cậu đừng có nói với người khác đấy. "
"Chị nghĩ tôi là ai, tôi tuyệt đối là điển phạm của đảng viên cộng sản, đánh chết cũng không khai. "
Lưu Diễm Hồng cười cười gác máy.
Yến hội tối hôm đó, phía thành phố Bắc Cảng cực kỳ coi trọng, bí thư thị ủy Hạng Thành đích thân tới hiện trường, phát biểu một bài thật nhiệt tình dào dạt, đánh giá của Trương Dương đối với y là tẻ nhạt vô vị. Đồ ăn so với chính phủ nhất chiêu thì còn bình đạm hơn.
Sau khi yến hội Tối hôm đó kết thúc, Sarah bảo Trương Dương dẫn cô ta tới thị lý chơi, Trương đại quan nhân có hơi sợ sự nhiệt tình của cô ta, tìm cớ rồi giao Sarah cho Phó Trường Chinh hầu hạ, mình thì lái xe quay trở về Tân Hải.
Kiều lão tuy rằng không có chỉ định bảo hắn tớ tiếp, nhưng thân là thân là địa, mỗi ngày đều cần phải hỏi thăm.
Hôm nay Kiều Mộng Viện cùng Kiều lão đi quanh trong phạm vi Bắc Cảng. với trí tuệ của Kiều lão, Rất nhanh liền cảm thấy được cảnh sát mặc thường phục ân thầm bảo vệ. Vốn buổi chiều hôm ấy chuẩn bị tới Xuân Dương, nhưng lúc ba giờ trời đổ mưa to, Kiều lão vứt bỏ ý định đội mưa mà đi. Tối hôm đó lại quay về hải dương hoa viên ở.
Khi Trương Dương gọi điện thoại tới thăm hỏi, Kiều lão bảo hắn tới một chuyến.
Trương Dương ở biệt thự bên cạnh Kiều lão, cầm ô đi tới.
Kiều Mộng Viện ở trước cửa chờ. Tiếp lấy ô trong tay hắn rồi đưa khăn mặt cho hắn.
Trương Dương lau nước mưa trên người, cười ha ha nói với Kiều lão: "Kiều lão, hôm nay chơi thế nào?"
Kiều lão nói: "Cũng được, cả ngày đều không thấy bóng dáng của cậu, tô còn cho rằng cậu cố ý trốn tôi. "
Trương Dương cười nói: "Tôi cũng muốn đi với ngài, nhưng sợ quấy rầy hai ông cháu, tôi dù sao cũng là người ngoài mà. "
Kiều lão cười nói: "Tôi và Mộng Viện trước giờ không hề coi cậu là người ngoài. "
Nghe thấy những lời này của ông nội, mặt Kiều Mộng Viện hơi hơi đỏ lên. Không biết lão nhân gia vì sao lại lôi cả mình vào?
Trương Dương ngồi xuống bên cạnh Kiều lão, giải thích: "Tôi vừa trở về, rất nhiều chuyện đều cần xử lý, hơn nữa còn còn phải họp rất nhiều, ngài chớ có phiền lòng. "
Kiều lão mỉm cười nói: "Biết cậu bận mà, tôi cũng không có ý trách cậu, hôm nay Mộng Viện dắt tôi đi dạo, Không ngờ Bắc Cảng còn có cảnh sắc đẹp như vậy. "
Kiều Mộng Viện nói: "Buổi sáng tôi và ông nội tới Bạch đảo. "
Trương Dương nói: "Không an bài cho ông nội ở Bạch đảo một đêm à?"
Kiều Mộng Viện cười nói: "Vốn cũng muốn an bài, nhưng ông lại muốn buổi chiều tới Xuân Dương, không ngờ sau khi rời khỏi Bạch đảo thì trời mưa to, cho nên chúng tôi lâm thời hủy bỏ hành trình, ở Tân Hải thêm một đêm. Sáng mai lại đi. "
Kiều lão nói: "Trương Dương, cậu đi theo tôi. Tôi có chuyện muốn nói với cậu. "
Trương đại quan nhân chớp chớp mắt, thầm nghĩ chuyện gì mà thần bí thế, Kiều lão không ngờ còn muốn nói chuyện riêng với mình, ngay cả Kiều Mộng Viện cũng phải tránh đi? Hắn ừ một tiếng, cùng Kiều lão vào phòng ông ta.
Kiều lão bảo Trương Dương đóng cửa phòng lại, lấy ra một tấm ảnh đưa cho Trương Dương, Trương Dương cầm lấy xem, đây là một bức ảnh trắng đen, trên ảnh Kiều lão Kiều lão mặc quân trang, ôm một tiểu cô nương tết bím tóc, từ nét mắt có thể phân biệt ra tiểu nha đầu này chính là Kiều Mộng Viện.
Kiều lão mỉm cười nói: "Thật ra mỗi người đều không làm được công bình tuyệt đối, trong các con cháu của tôi, đứa tôi thiên vị nhất chính là Mộng Viện. "
Trương Dương cười nói: "Nhìn ra được mà!"
Kiều lão nói: "cậu là đứa nhỏ thông minh, gần đây nhà chúng tôi xảy ra một số việc, cậu chắc cũng có nghe nói. "
Trương Dương gật đầu.
Kiều lão lại nói: "Tôi lần này đặc biệt đến Tân Hải một chuyến, cậu cũng hiểu rõ tôi đến là vì gì. "
Trương Dương không nói gì.
Kiều lão cười nói: "Cậu không tiện trả lời thì thôi, nghe tôi nói là được rồi. "
Trương Dương nói: "Kiều lão có gì phân phó?" Hắn nhìn ra Kiều lão là có chuyện muốn dặn dò mình.
Kiều lão nói: "Trước đây trong đám con cháu của tôi, khiến tôi yên tâm chính là Mộng Viện, đứa nhỏ này hiểu chuyện hiếu thuận, chưa bao giờ gây ra phiền toái cho gia đình, nhưng tính tình của nó lại chấp nhất nhất, nhất là ở phương diện tình cảm. "
Trương Dương cười cười, trước đây Kiều Mộng Viện đối đãi bảo Hứa Gia Dũng là tình sâu nghĩa nặng, nếu không phải Hứa Gia Dũng liên tục gây thương tổn cho cô ta thì có lẽ bọn họ sớm đã trở thành phu thê rồi.
Kiều lão nói: "Nhưng hiện tại nó lại trở thành đứa khiến tôi lo lắng nhất, tôi lo nó sẽ phải chịu nhiều thương tổn. "
Trương Dương nói: "Phương diện này tôi lại có cái nhìn khác, Mộng Viện không phải là trẻ con, cô ta có thể xử lý tốt chuyện của mình. "
Kiều lão lắc đầu: "Trước đây khi nó và Hứa Gia Dũng yêu nhau, trong nhà từ trên xuống dưới tất cả đều phản đối, tôi cũng không thích, bởi vì tôi thấy động cơ của tiểu tử họ Hứa không thuần khiết, nhưng tôi lại không thể làm nó thay đổi, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, sau này chúng chia tay, thực sự khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. "
Trương Dương không nói gì, trong lòng lặng lẽ nghiền ngẫm ý tứ của Kiều lão.
Kiều lão nói: "Gần đây nó phải chịu không ít đả kích, tôi lo lắng tinh thần của nó sẽ sụp đổ, nhưng lần này lần này tới Tân Hải, nhìn thấy nó, tôi cũng yên tâm, Mộng Viện tựa hồ kiên cường hơn so với tưởng tượng của tôi, nhưng tôi cũng nhìn ra, nó sở dĩ có thể chịu được được nhiều mưa gió như vậy cũng là vì cậu. "
Trương đại quan nhân nghe mà hết hồn, những lời này của chẳng khác nào nói rõ tình cảm của Kiều Mộng Viện đối với hắn, khiến cho hắn không biết nên đáp lại như thế nào.
Kiều lão nói: "Chờ tới ngày cậu làm cha mẹ, cậu sẽ có thể, nếu có khả năng, luôn sẽ tận hết khả năng giúp đỡ con cháu, muốn đưa chúng một đoạn đường, nhưng cuối cùng cậu lại sẽ phát hiện, buông tay càng muộn thì đối với chúng càng là một loại thương hại, nhưng cho dù cậu có thể buông tay, nhưng trong lòng vẫn không thể bỏ được sự vướng bận. "
Trương Dương nói: "Cái mà ngài nói là ý thức trách nhiệm. "
Kiều lão gật đầu nói: "Không sai, chính là ý thức trách nhiệm. " ông ta nhìn Trương Dương, nói: "Tôi không giấu gì cậu, tôi rất thích cậu thích sự dũng cảm và có trách nhiệm của cậu, một độ tôi cũng hy vọng cậu và Mộng Viện có thể đến với nhau. "
Trương đại quan nhân mặt lộ vẻ xấu hổ, tâm tư của hắn mặc dù với cơ trí của Kiều lão cũng khó mà hiểu được.
Kiều lão nói: "Về sau tôi biết cậu đã có vợ chưa cưới, trên đời này thường thường xuất hiện những chuyện hữu duyên vô phận như vậy. Tôi cũng hy vọng Mộng Viện có thể tìm được một tình cảm thuộc về nó, nhưng tôi lại phát hiện nó tựa hồ rất khó tiếp nhận người khác nữa. "
Trương Dương nói: "Thật ra ngài cũng không cần lo lắng quá mức. "
Kiều lão nói: "Chuyện tình cảm của hậu bối tôi không quản được, nhưng tôi chỉ lo lắng nó sẽ bị khi dễ, cậu có thể đáp ứng tôi một chuyện không?"
Trương Dương nhìn Kiều lão, biết ông ta muốn ủy thác mình chuyện gì, hắn gật đầu.
Kiều lão nói: "Tôi chưa nói sao cậu đã đáp ứng rồi. "
Trương Dương nói: "Tôi sẽ tận hết khả năng để cô ấy không phải chịu thương tổn. "
Kiều lão lắc đầu: "Thật ra trên đời này người thực sự có thể gây thương tổn tới mình đều là người mà mình quan tâm, cậu nếu không quan tâm thì sao lại bị thương tổn. "
Trương Dương ngẩn ra, Kiều lão rõ ràng đang ám chỉ hắn, muốn hắn đừng thương tổn tới Kiều Mộng Viện, Trương Dương nói khẽ: "Tôi hiểu rồi!"
Kiều lão mỉm cười nói: "Nhân sinh thực sự rất kỳ quái, có người coi tiền là quan trọng nhất, có người lại coi quyền là quan trọng nhất, có người lại coi trọng tình cảm hơn cả tính mạng, nhưng đến khi già rồi, cậu sẽ phát hiện, mình ở trên thế giới này chỉ là một người khách vội vã qua đường, những thứ mà cậu trước đây cho rằng rất quan trọng thật ra lại không hề quan trọng. "
*****
Trương Dương nói: "Kiều lão, thật ra ngài cũng không thể hoàn toàn nhìn thấu, trên đời này dù sao cũng có quá nhiều chuyện khiến ngài phải bận tâm. "
Kiều lão gật đầu nói: "Nhìn thấu nhưng lại không bỏ xuống được, trên đời này đa số người đều là như vậy. "
Kiều Mộng Viện tiễn Trương Dương ra ngoài cửa, Trương Dương cầm lấy ô từ tay cô ta, trước khi đi đột nhiên hỏi: "Cô có muốn biết ông nội cô nói gì với tôi hay không?"
Kiều Mộng Viện nói: "Bí mật sở dĩ trở thành bí mật là bởi vì rất ít người biết, anh nếu nói cho tôi biết thì không còn là bí mật nữa rồi. "
Trương đại quan nhân cũng rất đồng ý vẫn những lời này của Kiều Mộng Viện, mỗi người đều nên có bí mật của mình. So sánh với với người khác, bí mật của hắn chắc nhiều hơn một chút, trên đời này rất ít người chịu tin hắn là người từ triều Tùy tới, một người nếu có quá nhiều bí mật, như vậy hắn sẽ sinh ra một loại cảm giác cô độc, bởi vì mỗi một bí mật đều là một tâm sự, đè sâu ở trong lòng anh.
Cho dù là Trương đại quan nhân tính tình cởi mở cũng có lúc buồn chán, bí mật đè nặng trong lòng giống như một chén rượu cay, hắn chỉ có thể tự mình gặm nhấm.
Ba giờ sáng, Trương Dương bị một trận tiếng chuông di động dồn dập làm tỉnh, hắn nhíu mày cầm điện thoại nhìn nhìn, phát hiện là số của bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh.
Hắn có chút kỳ quái, Tống Hoài Minh rất ít khi gọi điện thoại cho hắn, nhất là vào đêm khuya, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì quan trọng?
Giọng nói của Tống Hoài Minh rõ ràng mang theo vẻ bất an, mất đi sự trấn định ngày xưa, giọng nói của y trầm thấp: "Trương Dương, cậu lập tức tới Xuân Dương một chuyến. "
Trương Dương nói: "Sao cơ?"
Tống Hoài Minh nói: "Đồng chí Diễm Hồng trên đường tới Kinh Sơn gặp tai nạn giao thông, ô tô mất khống chế rơi xuống vách núi Thanh Đài, trước mắt đang cấp cứu, còn không biết có thương vong về người hay không?"
Trương đại quan nhân giật mình, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, hắn bật dậy nói: "Bí thư Tống, tôi lập tức đi ngay... "
Tống Hoài Minh nói: "Trương Dương, cho dù là chỉ có một tia hy vọng cũng phải cứu cô ta!"
Bên ngoài trời mưa rất to, Trương Dương cũng chẳng buồn giải thích với ai, hắn lái xe phóng đi trong màn mưa.
Tống Hoài Minh lúc này đang ngồi ở trong xe của mình, thư ký Chung Bồi Nguyên nói khẽ: "Đi luôn bây giờ à?"
Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Lập tức xuất phát!"
Bởi vì trời mưa, từ Tân Hải đến Xuân Dương mất ba tiếng rưỡi đồng hồ, trên đường Trương Dương gọi điện thoại liên hệ với bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã cũng biết chuyện này, trước mắt đang ở hiện trường xảy ra tai nạn tổ chức cứu viện.
Trên đường, Trương Dương cứ nghĩ đi nghĩ lại cảnh ban ngày gặp Lưu Diễm Hồng, không ngờ nhân sinh biến đổi thất thường như vậy, ban ngày vẫn còn ổn, buổi tối đã xảy ra chuyện.
Nơi Lưu Diễm Hồng Lưu Diễm Hồng phát sinh sự cố là ở xã Hắc Sơn Tử núi Thanh Đài, Trương Dương rất quen thuộc tình huống nơi đây, khi tới hiện trường đã hơn sáu giờ sáng, trời đã sáng, mưa vẫn không có dấu hiệu nhỏ đi, hiện trường đã bị phong bế lâm thời, xe của Trương Dương bị cảnh sát ngăn lại, hắn mở cửa xe nhảy xuống, nhìn thấy Kiều Bằng Phi đứng cách đó không xa thì liền gọi tên Kiều Bằng Phi.
Kiều Bằng Phi xoay người lại nhìn thấy Trương Dương thì vội vàng đi tới dẫn hắn vào.
Kiều Bằng Phi không biết Trương Dương sẽ tới, hắn nói với Trương Dương: "Mưa to quá, đường phía trước bị sập, là cản trở xe cứu thương. Đã phái nhân viên đi vòng qua, có điều bọn họ tới giờ vẫn chưa tìm thấy chiếc xe gặp tai nạn. "
Bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã mặc áo mưa đứng ở chỗ cao, gã rõ ràng có chút lo lắng, từ khi biết xảy ra chuyện đến bây giờ đã qua bốn tiếng đồng hồ, hiện tại vẫn chưa tìm được chiếc xe xảy ra tai nạn.
Kiều Bằng Phi và Trương Dương tới bên cạnh gã, lớn tiếng nói: "Bí thư Đỗ, Trương Dương tới rồi. "
Đỗ Thiên Dã nhìn thấy Trương Dương thì thở dài, vỗ vai hắn. Người người đi tới lều được dựng lâm thời ở bên cạnh.
Trương Dương nói: "Bí thư Đỗ. sao xe của bí thư Lưu rơi xuống vách núi. "
Đỗ Thiên Dã nói: "Từ tình huống ở hiện trường cho thấy, chắc là có một chiếc xe rơi xuống vách từ chỗ cua, tối hôm qua bí thư Tống đột nhiên gọi điện thoại cho tôi. Nói thính trưởng Lưu xảy ra chuyện, ô tô rơi xuống vách núi ở núi Thanh Đài. Tôi tổ chức nhân viên suốt đêm tiến hành tìm kiếm ở đường núi. Hai tiếng đồng hồ trước phát hiện dấu vết va chạm xe ở đây. "
Trương Dương nói: "Va chạm xe?"
Đỗ Thiên Dã nói: "Từ những linh kiện phân tán ở hiện trường cho thấy, chắc đã xảy ra sự cố đâm nhau, nhưng mưa to quá, tầm nhìn xuống phía dưới rất thấp, đội viên phòng cháy vốn muốn thử đi xuống vách núi, nhưng không thể thành công. " Lúc này bộ đàm vang lên, là đội ngũ đi vòng xuống vách núi để tìm kiếm gặp phiền toái, cầu đi thông tới đáy cốc bị lũ bất ngờ chặt đứt. Bọn họ không thể tiếp tục đi nữa."
Đỗ Thiên Dã không nhịn được mắng: "Mẹ kiếp!"
Trương Dương nói: "Để tôi thử xem!"
Kiều Bằng Phi và Đỗ Thiên Dã đồng thời nhìn về phía hắn.
Trương Dương nói: "Tôi xuống từ vách núi, nếu thính trưởng Lưu có thể gọi điện thoại cho bí thư Tống thì chứng minh cô ta vẫn còn sống, càng sớm tìm được cô ta thì hy vọng sống sót lại càng lớn, không thể trì hoãn được. "
Đỗ Thiên Dã và Kiều Bằng Phi đều biết thân thủ của Trương Dương xuất chúng, có điều dưới tiền đề mưa to tại như vậy mà đi xuống xuống sườn núi thì rất mạo hiểm.
Đỗ Thiên Dã nói: "Nhưng... "
Trương Dương nói: "Đừng nhưng gì cả, nếu thính trưởng Lưu xảy ra chuyện ở đây thì hai anh đều phải gánh vác trách nhiệm đấy!"
Đỗ Thiên Dã cắn cắn môi nói: "Rồi, Bằng Phi, chuẩn bị dây thừng cho anh ta. "
Trương đại quan nhân chuẩn bị xong, mang theo túi cấp cứu, với khinh công của hắn căn bản không cần dây thừng bảo hộ. Nhưng cân nhắc đến khả năng Lưu Diễm Hồng ở dưới núi có thể bị thương, cũng cân nhắc ở trước mắt bao người, dù sao cũng không thích hợp biểu hiện quá mức làm cho người ta sợ hãi, thu liễm một chút vẫn tốt hơn.
Ông trời tựa hồ rắp tâm muốn chế tạo chướng ngại cho hành động cứu viện của Trương đại quan nhân, mưa càng lúc càng to, Trương Dương còn chưa nhảy xuống vách núi thì phía trên liền có núi đá sập xuống, Trương Dương một tay cầm dây thừng, một chưởng đánh tan đá núi. Kiều Bằng Phi vội vàng đi tới đưa nón bảo hộ của mình cho Trương Dương đội lên đầu.
Đỗ Thiên Dã lớn tiếng nói: "Cẩn thận một chút!"
Trương Dương cười cười, giơ ngón cái về phía hai người, sau đó kéo dây thừng trượt xuống vách núi.
Mưa trên núi tụ vào với nhau, từ trên vách đá đổ thẳng xuống, lâm thời hình thành một thác nước, Trương Dương nhận ra vách núi này chính là cái năm đó hắn cứu Sở Yên Nhiên. Thoáng cái đã năm năm trôi qua rồi, không ngờ hắn lại xuống đây cứu người.
Dây thừng không đủ, xuống được trăm mét là hết, nhưng vách núi lại chưa tới điểm cuối. Thị lực của Trương đại quan nhân tuy rằng rất mạnh, nhưng trong cốc đều là mưa bụi, căn bản không nhìn rõ có người hay không, hắn cầm dây thằng buộc lên một gốc cây thông mọc ở vách núi, dán sát người vào vách đá trơn tuột rồi tiếp tục đi xuống, vừa cẩn thận bò xuống vừa lớn tiếng gọi: "Phía dưới có ai không?" Giọng nói trung khí mười phần của hắn vang vọng trong sơn cốc, nhưng không có ai lên tiếng trả lời.
Trong lòng Trương Dương lạnh toát, hắn hiện tại đã xuống được hơn trăm mét, nhớ ngày đó Sở Yên Nhiên là may mắn được cây đỡ lại, nếu không đã sớm rơi tan xương nát thịt rồi, nếu ô tô mà Lưu Diễm Hồng ngồi từ trên vách đá lao xuống, người bên trong xe chỉ sợ dữ nhiều lành ít, có điều từ lúc Lưu Diễm Hồng gọi cho Tống Hoài Minh đã được hơn bốn tiếng, cho dù Lưu Diễm Hồng sống sót trong tai nạn thì rất khó nói cô ta có thể chống đỡ đến bây giờ.
Khi Tống Hoài Minh tới hiện trường thì Trương Dương đã xuống được hơn một một tiếng đồng hồ, bí thư tỉnh ủy đích thân tới đích thân tới hiện trường không hề được làm ầm lên. Đỗ Thiên Dã mời Tống Hoài Minh vào trong lều. Tống Hoài Minh lo lắng nói: "Sao rồi? Đã tìm được đồng chí Diễm Hồng chưa?"
Đỗ Thiên Dã nói: "Bí thư Tống, ngài đừng gấp, chúng tôi đã động viên tất cả lực lượng, Trương Dương hơn một tiếng đồng hồ trước cũng đã xuống vách núi, tìm thính trưởng Lưu rồi. "
Tống Hoài Minh nói: "Vì sao lâu như vậy vẫn chưa có tin tức?"
Đỗ Thiên Dã nói: "Mưa quá to, thể núi nhiều nơi cũng xuất hiện sụp đổ, hoàn cảnh ác liệt, không thể tiến hành tìm kiếm bằng trực thăng, vốn chúng tôi an bài cho nhân viên cứu viện đi vòng xuống vách núi, nhưng cầu cũng bị lũ bất ngờ làm cho sập rồi. "
Tống Hoài Minh nói: "Nhất định phải tranh thủ thời gian. " Hắn nhìn đồng hồ: " Từ lúc tôi nhận được điện thoại của đồng chí Diễm Hồng đã qua hơn năm tiếng đồng hồ rồi, thời gian trôi qua càng lâu thì nguy hiểm mà cô ta gặp phải càng lớn. "
Đỗ Thiên Dã nói: "Bí thư Tống, căn cứ vào tình huống trước mắt mà chúng tôi nắm giữ được thì ô tô mà thính trưởng ngồi trước khi rơi xuống vách núi chắc đã xảy ra sự cố, dấu vết lưu lại ở hiện trường chứng tỏ còn có một chiếc xe khác. "
Tống Hoài Minh mấp máy môi: "Chỉ mong mọi người được bình an vô sự. " Khi nói những lời này, Tống Hoài Minh ý thức được người bên trong xe chỉ sợ dữ nhiều lành ít, giọng nói mong manh của Lưu Diễm Hồng vẫn quanh quẩn bên tai y, nhớ tới tối hôm qua Lưu Diễm Hồng cực kỳ yêu sớt gọi tên hắn, nội tâm Tống Hoài Minh đau đớn như bị cắn xé, ở trước mặt tử vong, người duy nhất mà Lưu Diễm Hồng nhớ tới là mình, y vẫn nhớ rõ câu mà Lưu Diễm Hồng dùng hết khí lực nói ra: "Hoài Minh... em yêu anh... "
Khóe mắt Tống Hoài Minh có chút nóng lên, khuôn mặt kiên nghị của y căng ra, y tuyệt đối không thể rơi lệ trước mặt người khác, bất kể kết quả như thế nào, y cũng phải chấp nhận, Tống Hoài Minh hít sâu một hơi, nói khẽ: "Tôi tin cát nhân tự có thiên tướng!" Những lời này y giống như là đang an ủi mình.
*****
Trong bộ đàm của Đỗ Thiên Dã truyền đến giọng nói của Trương Dương: "Tôi... Hình như nhìn thấy ô tô... "
Đỗ Thiên Dã đưa bộ đàm lên miệng: "Trương Dương, tình huống hiện trường thế nào?"
Trương Dương nói: "Tôi đang chuẩn bị tới... "
Tống Hoài Minh nói vào bộ đàm: "Trương Dương, nhất định phải tìm được đồng chí Diễm Hồng... cậu cũng phải cẩn thận một chút!"
"Yên tâm đi!"
Trương Dương lúc này hai tay nắm lấy khe nứt của vách đá, hắn đã nhìn thấy chiếc xe phía dưới, nói chính xác thì chỉ là một bộ phận của chiếc xe, chiếc xe trong quá trình rơi xuống đã tách thành hai, Trương Dương nhìn thấy bộ phận sau của chiếc xe, cái cây nhô ra từ cách đã đã đỡ lấy nó, mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại, tiếng mưa hắt lên thân xe khiến người ta sợ hãi.
Tim Trương đại quan nhân như nhảy lên tới tận cổ, hắn cận thận tiếp cận chiếc xe, nhìn thấy từ trong khe hở của thân xe không ngừng có máu chảy ra, một cánh tay treo vắt vẻo, Trương Dương trèo lên cành cây, thuận theo cánh tay tìm được một khuôn mặt máu thịt mơ hồ, từ mái tóc ngắn phân biệt được ra đây là một nam nhân, hắn đã sớm ngừng thở.
Tuy rằng tiếng mưa rơi rất lớn, nhưng Trương Dương vẫn bằng vào thính lực siêu cường của hắn nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ, tiếng hít thở này đến từ bên trong chiếc xe, bởi vì ô tô từ từ trên cao rơi xuống, chịu va chạm rất mạnh, thân xe biến hình nghiêm trọng, Trương Dương lật ghế ngồi, nhìn thấy một nữ nhân cả người đều là máu bị kẹp dưới ghế, không phải Lưu Diễm Hồng thì còn là ai nữa.
Người Lưu Diễm Hồng đang không ngừng run run, giống như đóa hoa điêu linh trong gió, tùy thời có thể bị mưa gió thổi cho thất linh bát lạc, Trương Dương nói khẽ: "Hi, chị Lưu, chị có khỏe không?"
Lưu Diễm Hồng dưới tình tình trạng này, ý thức của cô ta không ngờ vẫn còn có thể giữ được tỉnh táo, Hơi thở mong manh nói: "Hi, khéo quá nhỉ... "
Trương Dương nhìn thấy thảm trạng của cô ta mũi mũi cay cay, nước mắt thiếu chút nữa thì chảy ra: "Yên tâm, chị không sao đâu, tôi tuyệt đối sẽ không để chị gặp chuyện không may... " Trương Dương đầu tiên điểm huyệt đạo của cô ta, giúp cô ta cầm máu, sau đó đẩy thân xe kẹp Lưu Diễm Hồng ra.
Lưu Diễm Hồng run giọng nói: "Người... tôi... mất cảm giác rồi... "
Trương Dương nói: "Có tôi ở đây, chị sẽ không sao. " Căn cứ vào phán đoán bước đầu của hắn, trên người Lưu Diễm Hồng bị gãy xương nhiều chỗ, hơn nữa bụng bên trái của cô ta còn có hai chỗ bị đâm xuyên, nữ nhân kiên cường này không biết làm sao mà trụ được đến giờ.
Trương Dương dùng thanh nẹp trong túi cấp cứu nhanh chóng tiến hành cố định chỗ gãy xương của Lưu Diễm Hồng, trong quá trình cứu trị cô ta, Trương Dương phát hiện tình huống của Lưu Diễm Hồng so với dự đoán của hắn thì còn nghiêm trọng hơn, xương sống của cô ta cũng xuất hiện hai nơi bị gãy, đã tạo thành tổn thương tới tuỷ sống của cô ta, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến công năng của tứ chi của cô ta về sau. Trương Dương lấy ra một viên nghịch thiên đan nhét vào miệng Lưu Diễm Hồng, viên đan dược này có thể tăng cường sinh mệnh lực cho Lưu Diễm Hồng, giúp cô ta tiếp tục chống đỡ.
Thông qua bộ đàm, Trương Dương thông báo tình huống của Lưu Diễm Hồng với mọi người đang chờ đợi bên trên.
Tống Hoài Minh biết được Lưu Diễm Hồng vẫn còn sống thì mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, hắn rất có lòng tin đối với Trương Dương, chỉ cần Trương Dương có thể tìm được Lưu Diễm Hồng thì nhất định có thể giữ được tính mạng của cô ta của cô ta. Tống Hoài Minh từng chính mắt chứng kiến kỳ tích Trương Dương khiến bố vợ Sở Trấn Nam chết rồi còn sống lại, tin có Trương Dương ở đây, loại kỳ tích này sẽ còn xuất hiện.
Trương Dương dùng thép tấm của thân xe cố định thân thể của Lưu Diễm Hồng, tránh cho bộ vị bị gãy xương của cô ta di động, từ vách núi cả trăm thước rơi xuống, muốn đưa Lưu Diễm Hồng lên là một quá trình vô cùng khó khăn, mặc dù khinh công của Trương đại quan nhân là nhất lưu, nhưng hắn cũng phải cân nhắc tới năng lực chịu đựng của Lưu Diễm Hồng, tránh cho tạo thành thương tổn mới cho cô ta.
Đoạn khoảng cách này tiêu phí gần một giờ của Trương Dương, khi Trương Dương cõng Lưu Diễm Hồng xuất hiện trên vách núi, đám người đang chờ đợi ồ lên hoan hô.
Tiểu tổ chữa bệnh tinh nhuệ nhất của Thành phố Giang Thành đã tới, cầm đầu là viện trưởng Tả Ủng Quân của bệnh viện nhân dân số một thành phố Giang Thành, chuyên gia y học Vu Tử Lương cũng đáp ứng lời mời đặc biệt mà tới. Hiệp trợ Trương Dương đưa Lưu Diễm Hồng lên cáng.
Bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh tới trước cáng, tự mình hộ tống cáng vào xe cứu thương.
Trong xe cứu thương, hộ sĩ lập tức tiến hành cấp cứu truyền dịch, lấy máu để thử máu. Lưu Diễm Hồng mất máu rất nhiều, việc đầu tiên là phải truyền máu.
Tống Hoài Minh nhìn Lưu Diễm Hồng đang hôn mê, đau lòng cắn cắn môi, nói khẽ: "Tình huống thế nào!"
Trương Dương nói: "Nhiều chỗ bị gãy xương. Hơn nữa có tổn thương nội tạng. "
Vu Tử Lương sau khi kiểm tra bước đầu thì nói: "Có thể kéo theo nội tạng bị dập, phải lập tức tiến hành phẫu thuật. "
Tả Ủng Quân nói: "Đã bảo bệnh viện nhân dân huyện Xuân Dương chuẩn bị phòng phẫu thuật rồi, sau khi đến nơi là có thể triển khai phẫu thuật. "
Vu Tử Lương gật đầu.
Trương Dương lặng lẽ gọi Vu Tử Lương sang một bên, nói lại thương tình của Lưu Diễm Hồng mà hắn biết với y. Trong phẫu thuật, Trương Dương không thể giúp được nhiều, hắn cũng rất tín nhiệm y thuật của Vu Tử Lương.
Tống Hoài Minh và Trương Dương cùng nhau rời khỏi xe cứu thương, bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã, bí thư huyện ủy huyện huyện Sa Phổ Nguyên, phó bí thư huyện ủy Kiều Bằng Phi tất cả đều xúm lại, Đỗ Thiên Dã nói: "Bí thư Tống. Ngài cũng vất vả lâu như vậy rồi, tới huyện Xuân Dương nghỉ ngơi một chút đã, chờ kết quả phẫu thuật. "
Tống Hoài Minh nói: "Trong xe còn có đồng chí khác không?"
Sa Phổ Nguyên nói: "Bí thư Tống, căn cứ vào tình huống trước mắt mà chúng tôi nắm giữ được, lúc ấy đi cùng với thính trưởng Lưu có hai người, trong quá trình xe rơi xuống đã tách thành hai bộ phận. Lái xe và bộ phận trước rơi xuống đáy cốc rồi phát nổ, trước mắt đội cứu viện đã tìm được bộ phận hài cốt, thi thể đã tìm được rồi. "
Trương Dương nói: "Người còn lại cũng chết rồi, tôi tận mắt nhìn thấy thi thể của hắn. "
Tống Hoài Minh thở dài, hiển nhiên Lưu Diễm Hồng là người sống sót duy nhất trong sự cố này.
Sau mấy năm, Trương Dương lại bước vào cửa lớn của bệnh viện nhân dân huyện Xuân Dương, phía bệnh viện nhân dân huyện đã đặc biệt chuẩn bị phòng nghỉ cho bọn họ, những lãnh đạo này bởi vì đích thân tới hiện trường chỉ huy. Quần áo trên người cũng đã ướt, Kiều Bằng Phi đặc biệt an bài người đi chuẩn bị một số quần áo để cung cấp cho các lãnh đạo thay, tuy rằng là một chuyện nhỏ, nhưng từ trong đây cũng có thể nhìn ra Kiều Bằng Phi cân nhắc chuyện là phi thường chu toàn.
Trương đại quan nhân trên xe cũng có quần áo thay, thay xong đi ra vừa hay gặp Đỗ Thiên Dã. Đỗ Thiên Dã nói: "Bí thư Tống tới phòng phẫu thuật chờ rồi. "
Trương Dương thở dài.
Đỗ Thiên Dã nói: "Theo cậu, thính trưởng Lưu có bị nguy hiểm tới tính mạng không?"
Trương Dương nói: "Mạng thì khẳng định là giữ được, nhưng liệu có bị liệt hay không thì khó nói lắm. "
Đỗ Thiên Dã hơi ngẩn ra. Trương Dương nói: "Xương sống của cô ta bị gãy nhiều chỗ. Từ lúc xảy ra chuyện tới lúc được cứu lại quá lâu, thần kinh tuỷ sống khó tránh khỏi bị tổn thương. "
Đỗ Thiên Dã nói: "Thế chẳng phải là rất phiền toái ư?Cậu có biện pháp nào không?"
Trương Dương nói: "Trước tiên trị liệu ngoại thương đã. Đợi bác sĩ Vu làm phẫu thuật xong tôi sẽ nghĩ biện pháp tiến hành trị liệu cho cô ta. "
Bọn họ tới ngoài phòng phẫu thuật, nhìn thấy Tống Hoài Minh đang đứng phía trước cửa sổ, lâm vào trầm tư, không ai chủ động tới quấy rầy y.
Trương Dương đánh mắt ra hiệu cho Kiều Bằng Phi, Kiều Bằng Phi và hắn cùng nhau đi tới cuối hành lang, Kiều Bằng Phi nói: "Có việc gì à?"
Trương Dương nói: "Kiều lão và Mộng Viện hôm nay muốn tới Xuân Dương, bọn họ tới chưa?"
Kiều Bằng Phi lắc đầu nói: "Tôi vừa rồi đã gọi điện thoại cho bọn họ, bảo họ tạm thời đừng tới, xảy ra chuyện này, tôi chịu không đi đâu được. "
Trương Dương nói: "Kết quả điều tra điều tra đã có chưa?"
Kiều Bằng Phi nói: " tình huống cụ thể phải chờ thính trưởng Lưu tỉnh lại mới điều tra tiếp, có điều căn cứ vào tình huống trước mặt mà chúng tôi nắm giữ, tối hôm qua xe hơi mà thính trưởng Lưu ngồi chắc đã va chạm với một chiếc xe khác, cho nên mới xảy ra mất khống chế, lao xuống vách núi. "
Trương Dương nói: "Có tìm được chiếc xe đó không?"
"Không, chỉ tìm được mảnh vỡ của thanh bảo hiểm ở hiện trường, không chứng minh được gì. Chắc là sau chiếc xe đó gây chuyện đã nhân lúc trời tối mưa to mà bỏ chạy rồi. "
Trương Dương nói khẽ: "Rất khó nói đây là một va chạm vô tình. "
"Thế là sao?"
Trương Dương nói: "Lưu thính làm công tác của Ủy ban kỷ luật nhiều năm, chỉ sợ đắc tội với không ít người. "
Kiều Bằng Phi nói: "Anh là nói là có người cố ý tạo ra tai nạn giao thông. "
Trương Dương nói: "Suy đoán của cá nhân tôi thôi. "
Bí thư thị ủy Kinh Sơn Ngô Minh sau khi nghe tin cũng tới, nghe nói Lưu Diễm Hồng trước mắt vẫn đang được cấp cứu, Ngô Minh cũng vẻ mặt bi thương, hắn căm giận nói: "Sao lại xảy ra chuyện này... "?
Một giọng nói quen thuộc vang lên: "Nếu không phải anh mời cô ta tới Kinh Sơn thì cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy. " Trương Dương đi tới.
Ngô Minh có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương: "Trương Dương, anh có ý gì? Tôi căn bản không biết đồng chí Diễm Hồng muốn tới Kinh Sơn. "
*****
Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt của Ngô Minh cũng không giống như là giả vờ, hắn nhíu mày.
Tống Hoài Minh xoay người lại: "Mọi người yên lặng một chút, nơi này là bệnh viện!"
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Đèn trước cửa phòng phẫu thuật lúc này tắt đi, bọn họ vội vàng đi tới.
Không lâu sau nhìn thấy Vu Tử Lương từ bên trong đi ra, y tháo khẩu trang, tới trước mặt Tống Hoài Minh báo cáo: "Bí thư Tống, tính mạng của thính trưởng Lưu đã được giữ, có điều, tình huống gãy xương trên người cô ta rất nghiêm trọng, dự đoán bệnh tình vẫn rất khó nói. Hơn nữa cô ta trong quá trình rơi xuống núi phần đầu bị va chạm, có thể sẽ tạo thành mất trí nhớ bộ phận. "
Tống Hoài Minh gật đầu.
Vu Tử Lương lại gọi Trương Dương, bảo hắn tới văn phòng của mình một chuyến.
Trương Dương biết Vu Tử Lương có chuyện muốn thương lượng bảo mình.
Sau khi tới văn phòng, Vu Tử Lương đưa phim chụp Ct của Lưu Diễm Hồng ra trước đèn, chỉ vào phim, nói: "Cột sống ngực và thắt lưng của cô ta đều bị gãy, hơn nữa nghiêm trọng đè lên thần kinh cột sống của cô ta, gãy xương tuy rằng có thể xử lý, nhưng tổn thương tuỷ sống thì chúng tôi bất lực... " y tạm dừng một chút rồi lại nói: "Cho dù là là bác sĩ khoa giải phẫu thần kinh giỏi nhất trên thế giới cũng bất lực. Tôi có thể khẳng định, trừ phi xuất hiện kỳ tích, nếu không nửa đời sau của cô ta chỉ có thể sống trên xe lăn. " Vu Tử Lương nhìn Trương Dương, y luôn rất hy vọng vào Trương Dương, y tin chỉ có Trương Dương mới có năng lực như vậy, tuy rằng y cũng không thể lý giải được y thuật thần hồ kỳ kỹ của Trương Dương, nhưng y vẫn tin chắc Trương Dương có thể chế tạo kỳ tích.
Trương Dương nói: "Tất cả phải đợi ngoại thương của cô ta khôi phục đã, loại tổn thương vật lý này rất khó trị, tôi cũng không nắm chắc mười phần. "
Vu Tử Lương nói: "Thời gian kéo dài quá lâu, hơn nữa cô ta bị thương quá nặng. "
Trương Dương nói: "Tôi đã kiểm tra vết thương của cô ta rồi, căn cứ vào tình huống hiện tại cho thấy, nếu về sau có thể khôi phục công năng đi lại đã là vạn hạnh rồi, có điều trị liệu cho cô ta khẳng định là một quá trình trường kỳ. "
" Bao lâu?"
" Có lẽ một năm, có lẽ là cả đời... " Trương Dương cũng không dám quá mức lạc quan về thương tình của Lưu Diễm Hồng.
Lưu Diễm Hồng tỉnh lại, cô ta mở mắt ra, cảnh vật trước mắt từ mông lung dần dần trở nên rõ ràng, cô ta thấy một đôi mắt quan tâm, đôi mắt này rất giống mắt của bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh, Lưu Diễm Hồng nói: "Hoài Minh... " Người ta sau khi trọng thương tư tư duy sẽ trở nên đơn giản, không có khí lực mà suy nghĩ quá nhiều, đổi thành bình thường Lưu Diễm Hồng tuyệt đối sẽ không xưng hô với Tống Hoài Minh như vậy, hơn nữa hiện tại cô ta cũng không thể xác định người trước mắt rốt cuộc là Tống Hoài Minh hay không.
Tống Hoài Minh cười cười gật đầu: "Cô tỉnh rồi à!"
Ý thức của Lưu Diễm Hồng dần dần tỉnh táo, cô ta có chút ngượng ngùng, nói: "Bí thư Tống... "
Tống Hoài Minh nhìn thấy Lưu Diễm Hồng còn nhận ra mình, trong lòng lập tức cảm thấy vui mừng, xem ra tình trạng mất trí nhớ của Lưu Diễm Hồng cũng không nghiêm trọng lắm, nói: "Nghỉ ngơi cho tốt đi, mọi người đều rất quan tâm cô, đúng rồi, đồng chí Ngô Minh cũng đặc biệt từ Kinh Sơn chạy tới đây đấy. "
Lưu Diễm Hồng nói: "Giúp tôi cám ơn mọi người!"
Lưu Diễm Hồng thoát hiểm, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, tai nạn xe cộ lần này tạo thành hai chết một thương, căn cứ vào tình huống trước mắt thì tai nạn xe cộ lần này là do người tạo thành, mọi người bắt đầu cân nhắc xem đây rốt cuộc có phải là một âm mưu hay không.
Tống Hoài Minh và Trương Dương có cái nhìn giống nhau trên điểm nay, bọn họ đều cho rằng sự cố lần này của Lưu Diễm Hồng không phải là bất ngờ, mà là một hồi cố ý mưu sát.
Sau khi Xác định Lưu Diễm Hồng không gặp nguy hiểm tới tính mạng, buổi chiều hôm ấy Tống Hoài Minh trở về Đông Giang, trước khi đi, y đặc biệt gọi Trương Dương tới bên cạnh, nói khẽ: "Chuyện lần này cậu thấy thế nào?"
Trương Dương nói: "Chú Tống, cái nhìn của tôi và đa số người đều giống nhau, sự cố này tuyệt đối không phải là bất ngờ. "
Tống Hoài Minh gật đầu, ánh mắt của y tràn đầy vẻ lo lắng: "Đồng chí Diễm Hồng đang bắt tay vào điều tra tình huống bên trong Bắc Cảng, tuy rằng chuyện này phát sinh ở Xuân Dương, nhưng tôi vẫn hoài nghi, sự kiện này có liên quan tới công tác trước mắt của cô ta. "
Trương Dương nói: "Nếu để tôi tra ra là ai đang chế tạo âm mưu này thì tôi quyết sẽ không bỏ qua cho hắn. "
Tống Hoài Minh nói: "Trương Dương, trước đây đồng chí Diễm Hồng ở Bắc Cảng đã nói một số việc với cậu. "
Trương Dương ngẩng đầu nhìn Tống Hoài Minh, vẻ mặt của Tống Hoài Minh lúc này thâm trầm mà phức tạp, Trương Dương bỗng nhiên ý thức được những chuyện mà Lưu Diễm Hồng đã nói với mình, Tống Hoài Minh chắc là cũng biết hết.
Trương Dương nói: "Chú Tống, ý của chú là?"
Tống Hoài Minh lắc đầu, nói khẽ: "Đồng chí Diễm Hồng đưa ra đề nghị này với tôi, nhưng tôi rất do dự, tôi không muốn cậu đi mạo hiểm, nếu cậu xảy ra chuyện gì thì tôi phải ăn nói như thế nào với Yên Nhiên?" Nói tới đây y dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Trương Dương: "Thân là người đứng đầu Bình Hải, dưới sự quản lý của tôi lại xảy ra chuyện như vậy, tôi có trách nhiệm không thể trốn tránh, trong nhiệm kỳ của tôi, tôi nhất định phải xử lý bọn tham quan ô lại bên trong Bình Hải, trả lời một bầu trời trong sạch cho người dân Bình Hải.
Trương Dương nói: "Chú Tống, tôi minh bạch nên làm thế nào!"
Tống Hoài Minh không hề nói nhiều, chỉ gật đầu với Trương Dương, hàm nghĩa trong đó không nói cũng hiểu.
Trương Dương hôm ấy không hề rời khỏi Xuân Dương, tiễn Tống Hoài Minh đi rồi, muốn về nhà một chuyến, nhưng Vu Tử Lương tới nói với hắn Lưu Diễm Hồng yêu cầu gặp hắn.
Tới trước cửa phòng giám sát bệnh nặng, nhìn thấy Ngô Minh vẫn đứng đó. Trương Dương không khỏi có chút kỳ quái, thì ra cân nhắc đến thương tình của Lưu Diễm Hồng, đến bây giờ chỉ có Tống Hoài Minh được đại biểu mọi người đi vào thăm Lưu Diễm Hồng.
Trương Dương thay quần áo cách ly rồi tới phòng giám hộ, nhìn thấy Lưu Diễm Hồng nằm trên giường, người quấn không ít băng, có ống truyền dịch. Cô ta bị thương tuy rằng. Nhưng ý chí kiên cường vẫn giúp cô ta chống trọi được.
Trương Dương ngồi xuống bên cạnh, đặt ngón tay lên mạch môn của cô ta.
Lưu Diễm Hồng nhìn hắn, dùng giọng nói như muỗi kêu: "Cám ơn!"
Trương Dương cười cười: "Không cần cám ơn. Người làm chị hình như không cần phải nói cám ơn với em trai. "
Lưu Diễm Hồng nói chuyện vô cùng gian nan, Trương Dương ghé sát tai vào môi cô ta, nghe thấy Lưu Diễm Hồng nói khẽ: "... Bắc Cảng.. Tồn tại vấn đề rất lớn... " Nghe thấy Lưu Diễm Hồng đến giờ vẫn không quên được chuyện công tác. Trương Dương không khỏi cảm động, hắn nói khẽ: "Không cần phải nói, tôi hiểu rồi, tôi hiểu hết, tôi đáp ứng chị!"
Trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười an ủi.
Trương Dương rời khỏi phòng giám sát bệnh nặng, Ngô Minh vẫn ở bên ngoài chờ, nhìn thấy Trương Dương đi ra, hắn hỏi: "Thế nào rồi? Tình hình thương thế của đồng chí Diễm Hồng ra sao rồi?"
Trương Dương nói: "Đã ổn định rồi, có điều muốn khôi phục khỏe mạnh thì có thể phải cần một đoạn thời gian khá dài. "
Ngô Minh thở dài, vẻ mặt có chút uể oải.
Trương Dương nói: "Anh không biết chuyện cô ta tới Kinh Sơn à?"
Ngô Minh lắc đầu nói: "Không biết, tôi căn bản không biết cô ta sẽ tới, nếu tôi biết chuyện này sẽ không để cô ta mạo hiểm đi trong mưa gió. "
Trương Dương không nói nhiều với Ngô Minh, bởi vì trong mắt hắn Ngô Minh này thủy chung là hạng người nịnh nọt, bao gồm cả hắn tiếp cận Lưu Diễm Hồng cũng mang mục đích chính trị, hiện tại Lưu Diễm Hồng bị trọng thương, không khéo cả đời sẽ bị liệt, thằng cha này chỉ sợ sẽ biết khó mà lui.
Đỗ Thiên Dã dung cả buổi chiều để triệu tập bộ phận cán bộ dự họp hội nghị khẩn cấp, Lưu Diễm Hồng là phó bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh, thính trưởng thính giám sát. Sự cố này từ tình huống trước mắt cho thấy không phải là một chuyện bất ngờ, Tống Hoài Minh trước khi đi cũng đã ra đặc lệch cho họ phải mau chóng phá vụ án này, phải tìm được chiếc xe gây chuyện, cũng phải đưa lái xe gây chuyện ra pháp luật.
Sau cuộc họp, phó bí thư huyện ủy Xuân Dương Kiều Bằng Phi tìm tới Đỗ Thiên Dã, hắn nói ra cái nhìn của mình: "Bí thư Đỗ, tôi thấy chuyện này chưa chắc đã là tai nạn giao thông ngẫu nhiên xảy ra, lái xe cũng không chỉ đơn giản là gây chuyện mà chạy, trên đường từ Xuân Dương tới Kinh Sơn xe đi lại cũng không nhiều, càng không cần phải nói dưới tình huống trời mưa lớn như vậy ngày hôm qua. "
Đỗ Thiên Dã nói: "Anh muốn nói gì?"
Kiều Bằng Phi nói: "Tôi cho rằng có thể là một hồi mưu sát. "
Đỗ Thiên Dã nói: "Bằng Phi, loại chuyện này không thể nói lung tung, trước khi tìm được chứng cớ, chúng ta không thể khinh suất đưa ra phán đoán, đừng dẫn tới ngờ vực vô căn cứ và khủng hoảng không cần thiết. "
Kiều Bằng Phi nói: "Tôi chỉ muốn nói suy nghĩ trong lòng với ngài thôi. "
Đỗ Thiên Dã nói: "Chuyện này phát sinh ở Xuân Dương, phát sinh trong cảnh nội Giang Thành, chúng ta nhất định phải gánh trách nhiệm nhất định, bất kể anh nghĩ như thế nào thì chuyện cũng đã xảy ra, đã xảy ra thì chúng ta nhất định phải ứng đối. "Gã ngẩng đầu nhìn sắc trời âm trầm, thở dài: "Buổi tối anh có bận gì không?"
Kiều Bằng Phi nói: "Bí thư Sa cho tôi nghỉ, bảo tôi nghỉ ngơi. "
Đỗ Thiên Dã nói: "Trương Dương tới thì hẹn hắn cùng nhau ăn bữa cơm đi. "
Kiều Bằng Phi nói: "Tôi cơ hồ quên mất. "
← Ch. 1081 | Ch. 1083 → |