Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1084

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1084: Tổ công tác
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Viên Hiếu Công nhìn bóng dáng của Nhị đệ, trong ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ phức tạp, bị người thân hiểu lầm đối với hắn mà nói là một sự đau khổ.

Viên Hiếu Binh và Viên Hiếu Thương đi tới bên cạnh hắn, Viên Hiếu Binh nói: "Đại ca, anh đừng nóng giận, lão Nhị chính là có cái tính thối đó đấy, hắn thường xuyên khinh suất, anh trăm ngàn đừng chấp nhặt với hắn. "

Viên Hiếu Thương nói: "Đúng vậy, đại ca, hắn nhất định lập tức sẽ xin lỗi anh thôi. "

Viên Hiếu Công thở dài nói: "Huynh đệ hợp lực có thể đoạn kim, tôi hy vọng huynh đệ chúng ta cả đời cũng có thể đoàn kết với nhau, bất kể làm gì, chỉ cần tâm của chúng ta ở cùng nhau, có khó khăn đến mấy tôi cũng không sợ. " Hắn nhìn Viên Hiếu Binh: "Lão Tam, cậu không nên ra quyền với nhị ca của cậu. "

Viên Hiếu Binh cúi đầu: "Đại ca, em sai rồi!"

Viên Hiếu Công nói: "Tôi hôm nay gọi các cậu tới đây, không phải là muốn giáo huấn các cậu, thật đó, Bắc Cảng rất nhanh thôi sẽ không yên ổn. "

Viên Hiếu Thương nói: "Đại ca, anh yên tâm đi, chúng em đã chuẩn bị thu tay rồi. "

Viên Hiếu Công nói: "Cái mà tôi sợ không phải là danh dự, cũng không cần địa vị gì cả, tôi chỉ sợ... " Trong lòng hắn rất đao đớn. Hai huynh đệ phân biệt cầm một bàn tay của đại ca, nói: "Đại ca, chúng em hiểu. "

Viên Hiếu Nông điều khiển xe Mercedes của hắn chạy điên cuồng trên đường lớn Tân Hải, cằm hắn vẫn đang đau đớn, lửa giận thiêu đốt trong lòng, hắn cảm thấy mình không phải thuộc về tập thể này, các huynh đệ thủy chung đều nhìn hắn với ánh mắt khác thường, không phải chỉ là một nữ nhân thôi ư? Viên Hiếu Nông nghĩ đến đây, hắn cầm di động bấm số của Lưu Điềm, nghe thấy tiếng nhạc điên cuồng ở đầu bên kia: "Cô đang ở đâu?"

Lưu Điềm cười khanh khách: "Đang chơi!"

"Về nhà cho tôi!"

"Không, khó khăn lắm mới vui vẻ được một lần. Anh cho em nghỉ một ngày thôi!"

Viên Hiếu Nông gác máy, tức giận đến nỗi ném điện thoại di động sang một bên, không cần hỏi cũng biết Lưu Điềm nhất định đang ở sàn nhảy Sôi Trào, gần đây cô ta thường xuyên tới đó. Viên Hiếu Nông cảm thấy trong cơ thể có một cỗ tà hỏa cần phát tiết, hắn muốn tìm Lưu Điềm, khi hắn cần, Quyết không cho phép cô ta cự tuyệt mình.

Viên Hiếu Nông đi vào sàn nhảy Sôi Trào, tìm kiếm dưới ánh đèn lay động, cuối cùng nhìn thấy Lưu Điềm. Cô ta và một nam tử trẻ tuổi đang nhảy với nhau, rất là hứng trí, hai người đặt tay lên mông nhau, dáng nhảy rất kịch liệt.

Viên Hiếu Nông vừa thấy vậy liền phát hỏa, hắn đi tới, tóm lấy Lưu Điềm đang lắc lư ở đó: "Đi theo tôi!"

Lưu Điềm vùng thoát khỏi tay hắn: "Anh phiền quá đấy! Hôm nay là sinh nhật tôi, anh cho tôi nghỉ một ngày không được à?"

Viên Hiếu Nông giận tím mặt, phất tay tát cho cô ta một cái, đánh cho Lưu Điềm ngây ra đó, cô ta phục hồi tinh thần lại, lao tới Viên Hiếu Nông như bị bệnh điên: "Anh không ngờ lại đánh tôi, anh không ngờ lại đánh tôi!" Viên Hiếu Nông tóm lấy tay cô ta, đẩy cô ta ngã xuống đất. Chỉ vào cô ta nói: "Tiện nhân, tôi ra bên ngoài chờ cô, trong vòng ba phút, cô nếu không ra thì cả đời này đừng có về nữa. "

Viên Hiếu Nông lại chỉ vào tên nam tử khiêu vũ với Lưu Điềm. Oán hận gật đầu: "Mày con mẹ nó cũng cẩn thận một chút cho tao!"

Viên Hiếu Nông chen vào đám người đi ra ngoài, người khiêu vũ chung quanh vẫn không ngừng chen vào, Viên Hiếu Nông vô cùng chán ghét trường hợp như vậy, nhíu mày, cố gắng chen ra, hai thiếu niên mười bảy mười tám tuổi một trước một sau chen tới hắn. Viên Hiếu Nông đang muốn đẩy bọn họ ra, lại bỗng nhiên cảm thấy hậu tâm đau nhức, hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng thì hai con dao cạo sắc bén liên tiếp đâm vào ngực bụng hắn, Viên Hiếu Nông lắc lư, thậm chí không phát ra được tiếng động liền ôm ngực chậm rãi ngã xuống đất.

Mọi người đang điên cuồng nhảy mua xung quanh không hề phát giác ra cảnh trước mắt, cho đến lúc có người bởi vì giẫm lên máu tươi mà trượt chân mới phát hiện Viên Hiếu Nông đã chết trên mặt đất, tiếng hét hoảng sợ vang vọng trong sàn nhảy.

Chuyện đầu tiên Trương Dương nghe thấy khi trở lại Bắc Cảng chính là Viên Hiếu Nông đã chết, có lẽ là gần đây nghe nói tới quá nhiều tin tức tử vong, Trương đại quan nhân đối với việc này cũng cảm thấy chai sạn rồi.

Trình Diễm Đông có chút ngạc nhiên với vẻ bình tĩnh mà Trương Dương biểu hiện ra, hắn cho rằng Trương Dương không có rõ lời mình nói, vì thế lập lại: "Bí thư Trương, Viên Hiếu Nông đã chết rồi! là Nhị đệ Viên Hiếu Nông của cục trưởng Viên. "

" Tôi biết rồi!" Trương Dương khép lại văn kiện trong tay, hắn cũng không có thiện cảm với Viên Hiếu Nông, người này sống hay chết đối với hắn mà nói thì chẳng quan trọng gì, nếu thực sự nói có cảm giác gì thì chính là gần đây người chết quả thực là hơi nhiều một chút.

Trình Diễm Đông nói: "Tôi định tới Viên gia thăm hỏi một chút, dù sao cũng là em trai của Viên cục, anh có đi hay không. "

Trương Dương nói: "Đi!"

Linh đường của Viên Hiếu Nông được dựng ở biệt thự trên núi Hải Đăng của hắn, từ sau khi Viên Hiếu Nông bị giết, tình phụ Lưu Điềm của hắn mất tăm hơi, điều này khiến cho tình tiết vụ án ngay từ đầu đã tập trung cô ta là một trong những người hiềm nghi, Viên Hiếu Công đã phát ra mệnh lệnh, động viên tất cả viên trong phạm vi Bắc Cảng truy tra nơi hạ lạc của Lưu Điềm.

Huynh đệ Viên gia rất thống khổ, người khó chịu nhất phải kể tới Viên Hiếu Binh, trong chuyện lão Nhị bị giết hắn vô cùng áy náy, cho rằng nếu không phải mình xung động đánh nhị ca một quyền thì hắn sẽ không rời khỏi trước, cũng sẽ không phát sinh chuyện bị giết.

Viên Hiếu Công ngoài mặt vẫn là người tỉnh táo nhất, nhưng trong lòng hắn cũng khổ sở như các huynh đệ, ngẫm lại huynh đệ bọn họ lăn lộn lâu như vậy mới có ngày hôm nay, vốn nên là lúc hưởng thụ nhân sinh, nhưng hôm nay đã người và quỷ cách xa nhau.

Thân phận của Viên Hiếu Công quyết định, người của Bắc Cảng tới phúng viếng rất nhiều, hắn nghênh đón tiễn về, toàn bộ buổi sáng cũng không được nghỉ ngơi một lát.

Bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương và cục trưởng công an Trình Diễm Đông cùng nhau đến, hai người đưa vòng hoa. Viên Hiếu Nông sau khi chết được phong quang như vậy tất cả là dựa vào vị cục trưởng đại ca này, bằng không tuyệt sẽ không có nhiều người như vậy nể mặt hắn.

Trương Dương an ủi Viên Hiếu Công vài câu, lại đến trước mặt Viên Hiếu Thương nói khẽ: "Nén bi thương thuận biến!"

Viên Hiếu Thương bắt tay hắn, mặt đầy bi thương nói: "Quá đột nhiên, tối hôm qua chúng tôi còn ngồi cùng nhau. " Huynh đệ Viên gia đều đắm chìm trong bi thương.

Trương Dương nói: "Anh yên tâm đi, không bao lâu nữa sẽ lôi hung thủ ra trước pháp luật. "

Viên Hiếu Thương gật đầu, lúc này nhìn thấy Kì Sơn đi tới, hắn cũng nghe thấy tin tức nên đặc biệt từ Đông Giang tới đây.

Viên Hiếu Thương có chút kinh ngạc nói: "Sao anh lại ở đây?"

Kì Sơn nói: "Trong nhà anh xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi sao có thể không đến?" Hắn cầm tay Viên Hiếu Thương, vỗ mu bàn tay hắn rồi nói: "Bi kịch nếu đã xảy ra thì anh cũng đừng quá đau buồn, trước đây tôi cũng từng mất thân nhân, bất kể là như thế nào, người còn sống chúng ta cũng phải quý trọng mình, vì bọn họ, cũng vì người nhà của chúng ta, phải cố gắng mà sống. "

Viên Hiếu Thương gật đầu thật mạnh, hắn bảo thủ hạ dẫn Kì Sơn và Trương Dương đi nghỉ ngơi.

Trương Dương uyển chuyển từ chối, lấy cớ còn có việc phải đi trước. Trình Diễm Đông thì ở lại giúp đỡ, không đi ngay. Khi Trương Dương tới bãi đỗ xe thì phát hiện Kì Sơn cũng đi ra, hắn có chút kinh ngạc nói: "Anh cũng đi luôn à?"

Kì Sơn nói: "Chỉ ra tiễn bí thư Trương thôi. "

Trương Dương nói: "Có gì mà phải tiễn?" Hắn biết Kì Sơn chắc là có chuyện tìm mình.

Kì Sơn nói: "Có thời gian không. "

Trương Dương nói: "Buổi tối nhé, tìm một chỗ cùng nhau tụ tập. "

Kì Sơn gật đầu.

Trương Dương vừa mới lên xe thì thị lý gọi điện thoại tới, bí thư thị ủy Hạng Thành bảo hắn tới văn phòng một chuyến.

Hạng Thành hẹn gặp Trương Dương không phải để nói chuyện riêng, sau khi Trương Dương đi vào văn phòng của Hạng Thành thì liền ý thức được điểm này, trong văn phòng còn có một vị nam tử, người này chính là Ngụy Long Hưng, quan viên ủy nhiệm lâm thời của Trung kỉ ủy, hắn đến Bình Hải nhậm chức có tính chất đội viên cứu hoả nhất định, lãnh đạo tỉnh quyết định để hắn tạm thời tiếp nhận tất cả công tác của Lưu Diễm Hồng, phụ trách tổ công tác của Ủy ban kỷ luật tỉnh, cũng phụ trách điều tra chân tướng Lưu Diễm Hồng xảy ra khởi sự.

Hạng Thành giới thiệu Trương Dương và Ngụy Long Hưng với nhau, Trương Dương mỉm cười bắt tay với Ngụy Long Hưng: "Chào Ngụy thính trưởng, tôi vốn cho rằng là bí thư Hạng muốn gặp tôi, thì ra người muốn gặp tôi thực sự là ngài!"

Ngụy Long Hưng cười cười, cảm giác mà hắn tạo cho người ta là rất rất hòa thuận, điều này rất ít gặp trong các quan viên của Ủy ban kỷ luật, Ngụy Long Hưng nói: "Trương Dương, tôi đã nghe tới đại danh của anh từ lâu rồi, chúng ta tuy rằng không quen nhau, nhưng tôi và bí thư Tống quen biết đã lâu, chúng ta cũng không tính là người ngoài. " Vừa đến Ngụy Long Hưng đã ném ra quan hệ giữa hắn và Tống Hoài Minh, trong mắt Trương Dương người này rất lõi đời, rất khéo đưa đẩy, Trương Dương cười cười.

Ngụy Long Hưng nói: "Tôi và bí thư Hạng trước đây từng học cùng lớp ở trường đảng, kể ra thì mọi người cũng không phải là người ngoài, cho nên tôi nói chuyện với các anh cũng không cần phải kiêng dè gì cả. "

*****

Hạng Thành nói: "Gọn gàng dứt khoát là tốt nhất, Ngụy thính trưởng, anh có gì thì cứ nói đi. "

Ngụy Long Hưng nói: "Trước khi đồng chí Diễm Hồng gặp chuyện không may, đang triển khai công tác ở Bắc Cảng, tôi lần này đến Bắc Cảng có hai mục đích, một là hoàn thành công tác mà Lưu thính trưởng chưa kịp hoàn thành, hai là điều tra nguyên nhân sự cố của thính trưởng Lưu lần này, tôi hy vọng các anh có thể phối hợp với công tác của tôi. "

Trương Dương cười nói: "Không thành vấn đề! Ngụy thính muốn biết chuyện gì thì cứ hỏi chúng tôi. "

Ngụy Long Hưng nói: "Tôi hôm nay tới đây chủ yếu là để chào hỏi các anh, trước tiên làm quen một chút, về phần công tác thì ngày mai chính thức triển khai. "

Hạng Thành cười một tiếng, cùng Trương Dương liếc mắt nhìn nhau, hai người trong lòng đều rõ ràng, Ngụy Long Hưng đây là tiên lễ hậu binh.

Ba người nói chuyện một lát rồi Ngụy Long Hưng đứng dậy đi.

Hạng Thành và Trương Dương cùng nhau đưa hắn ra ngoài cửa.

Ngụy Long Hưng đi rồi, Trương Dương trở lại văn phòng của Hạng Thành, Hạng Thành thở dài, có chút buồn bực nói: "Tỉnh lý rất không hài lòng với Bắc Cảng chúng ta, nhìn trận thế này, là hoài nghi tai nạn giao thông của thính trưởng Lưu có liên quan tới chúng ta. "

Trương Dương nói: "Căn cứ vào tình huống trước mắt thì sự cố của thính trưởng Lưu không phải là bất ngờ. "

Hạng Thành nói: "Bắc Cảng gần đây không ngừng có phiền toái, chúng ta một lòng muốn làm kinh tế, nhưng luôn luôn có chuyện bất ngờ phát sinh. "

Trương Dương nói: "Bắc Cảng lớn như vậy, mỗi ngày đều có chuyện phát sinh, nếu đã xảy ra thì chúng ta phải đối mặt. "

Hạng Thành gật đầu, hắn bỗng nhiên chuyển đề tài: "Trương Dương, tôi định đề danh cậu làm thường ủy thành phố Bắc Cảng, cá nhân cậu thấy thế nào?"

Trương đại quan nhân biểu hiện ra sự khiêm tốn hiếm có: "Bí thư Hạng, tôi thấy chuyện này hay là thôi đi. "

" Thôi ư?" Hạng Thành có chút kinh ngạc, trong nhận thức của y, thằng cha này tuyệt đối là một tên quan mê, sao mình đưa chuyện tốt ra trước mặt hắn, thằng cha này lại đánh trống lui binh?

Trương Dương nói: "Thôi, tư lịch của tôi quá kém, nếu tôi làm thường ủy thị ủy, không biết có bao nhiêu người sẽ nói ra nói vào. "

Hạng Thành cười nói: "Cậu mà sợ người ta nói ư?"

Trương Dương nói: "Tôi cũng không sợ người ta nói, nhưng tôi sợ người khác nói bí thư Hạng, nói ngài thiên vị tôi. "

Hạng Thành bật cười ha ha: "Tôi cũng không sợ người ta nói. "

Trương Dương cho rằng động cơ của Hạng Thành tuyệt không đơn thuần như vậy, hắn nói khẽ: "Bí thư Hạng, không giấu gì ngài, không phải tôi không cầu tiến bộ, mà là chuyện này gây khó dễ đến chỗ bí thư Tống, tôi thấy hay là thôi đi. "

Hạng Thành nghe hắn lại lôi bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh ra thì chỉ có thể từ bỏ, cười nói: "Bí thư Tống đúng là công và tư rõ ràng. "

Trương Dương nghĩ thầm, ông mà có hảo tâm vậy à, để tôi làm thường ủy chưa biết chừng trong lòng là muốn hại tôi.

Người mà Tỉnh lý phái xuống không chỉ có Ngụy Long Hưng, sự cố của Lưu Diễm Hồng phát sinh ở Xuân Dương đã tạo thành chấn động cực lớn đối với ban lãnh đạo tỉnh, Tống Hoài Minh trên cuộc họp thường ủy rất giận dữ, bắt buộc thính công an mau chóng điều tra rõ vụ án này, thính trưởng công an tỉnh Cao Trọng Hòa đã phải chịu áp lực rất lớn từ chỗ Tống Hoài Minh, tất nhiên phải di dời loại áp lực này xuống phía dưới, hắn giao chuyện này cho Vinh Bằng Phi, để tỏ vẻ coi trọng đối với chuyện này, Vinh Bằng Phi tự mình nắm giữ ấn soái, hắn ngay lập tức tới Bắc Cảng.

Cơ hồ tất cả mọi người đều đạt thành một nhận thức chung, cho rằng sự cố lần này của Lưu Diễm Hồng tuy rằng phát sinh ở Xuân Dương, nhưng quan hệ tới Xuân Dương chắc không lớn, bởi vì trước khi Lưu Diễm Hồng gặp chuyện không may đang điều tra chuyện cán bộ Bắc Cảng vi phạm kỷ luật, người Lưu Diễm Hồng từng điều tra ở Bắc Cảng, người từng tiếp xúc tất nhiên cũng trở thành đối tượng bị điều tra trọng điểm.

Sau khi Trương đại quan nhân và phó bí thư Ủy ban kỷ luật Ngụy Long Hưng gặp mặt không lâu thì liền nhận được điện thoại của Vinh Bằng Phi, Vinh Bằng Phi đề xuất gặp mặt hắn, có một số việc muốn tìm hắn để hỏi thăm.

Từ sau vụ án của Đổng Chính Dương, quan hệ giữa Trương Dương và Vinh Bằng Phi cũng chịu một số ảnh hưởng, tuy rằng cuối cùng chứng minh được Đổng Chính Dương không phải là do Văn Hạo Nam đánh đến chết, nhưng Trương Dương vẫn hoài nghi đối với chuyện này, hắn cho rằng Vinh Bằng Phi chiếu cố Văn Hạo Nam rất nhiều, điều này khiến cho ấn tượng xưa kia của Trương Dương đối với Vinh Bằng Phi đã xấu đi nhiều.

Khiến Trương Dương khó chịu là, lần này Vinh Bằng Phi không phải là tới một mình, Văn Hạo Nam cũng tới, hơn nữa Vinh Bằng Phi ngay từ đầu đã nói với Trương Dương rất rõ ràng, tỉnh lý đã thành lập, chuyên án về vụ án của Lưu Diễm Hồng, người phụ trách tổ chuyên án này chính là Văn Hạo Nam, nói cách khác bất kể Trương Dương tình nguyện hay không tình nguyện thì trong cuộc sống tương lai hắn đều phải đối mặt với Văn Hạo Nam.

Vinh Bằng Phi và Văn Hạo Nam đều mặc thường phục, nhưng bọn họ hôm nay tìm Trương Dương là vì việc công, Vinh Bằng Phi trước tiên nói nhiệm vụ Văn Hạo Nam đến Bắc Cảng, sau đó vào chính đề: "Trương Dương, tôi nghe nói vào ngày đồng chí Lưu Diễm Hồng nhiệm vụ đã đã gặp mặt anh?"

Trương Dương gật đầu, tình huống hiện tại của Lưu Diễm Hồng tuy rằng đã ổn định, nhưng muốn phục hồi như cũ vẫn cần một đoạn thời gian khá dài, trước khi Vinh Bằng Phi đến tìm mình, chắc hẳn đã tìm Lưu Diễm Hồng trước để tìm hiểu tình huống tương quan, chẳng lẽ là Lưu Diễm Hồng nói những tình huống này với Vinh Bằng Phi? Đối với điều này Trương Dương cũng không có gì phải giấu diếm.

Vinh Bằng Phi nói: "Trương Dương, cô ta lúc ấy tìm anh tới, hai người đã nói chuyện gì? Có thể kể lại tình huống ngay lúc đó cho tôi biết hay không?"

Trương Dương nói: "Thính trưởng Lưu không nói với anh à?"

Vinh Bằng Phi nói: "Là như thế này, đồng chí Lưu Diễm Hồng trong tai nạn xe cộ đầu bị va chạm, rất nhiều chuyện lúc đó cô ta đều chỉ nhớ mơ hồ, ngay cả chính bản thân cô ta cũng không nhớ rõ, nếu không thì chúng tôi cũng không cần phải tìm anh làm gì?"

Trương Dương nói: "Chỉ tùy tiện tâm sự thôi, không đề cập đến bất kỳ việc công gì cả, cô ta nói với tôi lần này đến Bắc Cảng là để điều tra một số chuyện cán bộ Bắc Cảng bị tố cáo, cũng không có gì liên quan tới tôi, quan hệ cá nhân của chúng tôi trước giờ rất tốt, bình thường đều gọi nhau là chị em, Vinh thính, anh chắc biết. "

Vinh Bằng Phi gật đầu, Văn Hạo Nam ở bên cạnh mỉm cười nói: "Trương Dương trong quan hệ nhân tế quả thực là rất khéo. "

Tuy rằng Văn Hạo Nam là vừa cười vừa nói, nhưng lọt vào tai Trương đại quan nhân trong lòng vẫn có chút khó chịu, lời này nghe nghe có chút không được tự nhiên, Văn Hạo Nam tựa hồ đang trào phúng mình, Trương Dương đương nhiên không đáng trở mặt với Văn Hạo Nam vì một câu nói, hắn cười nói: "Đành chịu thôi, chúng ta duyên tốt, khi Vinh thính ở Giang Thành, chúng tôi cũng là huynh đệ tình đồng. "

Vinh Bằng Phi cũng nghe ra ẩn ý trong lời nói của Trương Dương, rõ ràng đang ám chỉ bọn họ hiện tại đã không còn thân thiết như lúc ở Giang Thành, khúc mắc giữa hai bên rất nhiều, Vinh Bằng Phi nói: "Tôi và anh không phải là huynh đệ, từ phía bí thư Tống mà nói thì thì anh kém tôi một bậc. " Vinh Bằng Phi không hề thổi phồng, y và Tống Hoài Minh là lão bằng hữu mấy chục năm.

Trương Dương cười nói: "Tôi vẫn gọi anh là Vinh thính thôi, bằng không người khác sẽ cho rằng tôi chèo kéo quan hệ. "

Văn Hạo Nam nói: "Trương Dương, anh cẩn thận nhớ lại một chút, ngày đó khi Lưu thính gặp mặt anh, có biểu hiện gì dị thường không?"

Trương Dương lắc đầu: "Không có, tất cả đều rất bình thường, các anh chắc không phải hoài nghi tôi có liên quan tới cố của Lưu thính chứ?"

Vinh Bằng Phi cười nói: "Sao có thể như vậy được, ai cũng biết Lưu thính là anh cứu từ dưới vách núi lên mà, nếu không có anh thì Lưu thính có thể đã gặp bất trắc rồi. "

Trương Dương nói: "Nhưng phương thức hỏi của các anh hiện tại khiến tôi cảm giác mình cứ như người bị tình nghi vậy. "

Văn Hạo Nam cũng cười: "Trương Dương, anh đừng hiểu lầm, chúng tôi để tránh anh nảy sinh những suy nghĩ không vui, còn đặc biệt mặc thường phục, hôm nay tìm anh tới đây là để tìm hiểu tình huống một chút, cố gắng nhớ lại tất cả những gì phát sinh hôm đó, anh biết đấy, sự cố lần này của Lưu thính đã chấn động tới tỉnh lý, cấp trên yêu cầu chúng tôi phải phá án trong kỳ hạn, áp lực mà chúng tôi phải chịu cũng cũng rất lớn. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng hy vọng các anh có thể mau chóng phá án, có chỗ nào cần tôi giúp thì tôi khẳng định sẽ toàn lực tương trợ. "

Vinh Bằng Phi nói: "Có những lời này của anh tôi cũng an tâm, lần này tỉnh thính đặc biệt thành lập, chuyên án do đồng chí Hạo Nam phụ trách. "

Trương Dương nhìn Văn Hạo Nam một cái: "Hạo Nam, xem ra cơ hội gặp mặt của chúng ta về sau sẽ rất nhiều. "

Văn Hạo Nam nói: "Lần trước chúng ta câu thông chưa đủ, cho nên sinh ra một số hiểu lầm, lần này tôi nói với anh trước một tiếng, về sau gặp chuyện gì chúng ta thương lượng trước, hiểu rõ nhau, hai chúng ta nhất định không thể để sinh ra hiểu lầm gì nữa. "

Trương Dương gật đầu, trong lòng lại nghĩ đến La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh đã đoán được chuyện mình ở kinh thành bảo hộ Tần Manh Manh, cũng an bài cho cô ta rời khỏi, không biết bà ta có nói chuyện này với Văn Hạo Nam hay không, nếu Văn Hạo Nam biết, không biết sẽ nghĩ gì?"

Trương Dương nói: "Có tiến triển gì chưa?"

*****

Văn Hạo Nam nói: "Sự cố lần này của thính trưởng Lưu tương tự như vụ án huynh đệ Đinh thị bị giết, đều là lợi dụng tai nạn xe cộ để chế tạo thảm án, chỉ có điều vận khí của Lưu thính tốt hơn một chút, tránh được kiếp chết. "

Trương Dương nói: "Anh hoài nghi hai vụ án này là là cùng một người làm?"

Văn Hạo Nam nói: "Trước khi chưa điều tra rõ thì tất cả đều rất khó nói, nhận định duy nhất của tôi hiện tại chính là những vụ án gần đây đều có liên quan tới Bắc Cảng, đúng rồi, tôi nghe nói tối hôm qua Bắc Cảng xảy ra vụ án mưu sát, người chết là Viên Hiếu Nông, em trai của cục trưởng công an Viên Hiếu Công. "

Trương Dương nói: "Gần đây chuyện xảy ra ở Bắc Cảng quả thực rất nhiều. "

Vinh Bằng Phi nhìn đồng hồ nói: "Cùng nhau đi ăn cơm thôi. "

Trương Dương đang muốn đáp ứng thì di động của Văn Hạo Nam vang lên, sau khi hắn nhận được điện thoại thì áy náy cười nói: "Xem ra kế hoạch cùng nhau ăn cơm phải bỏ dở rồi, tôi phải ra ngoài tìm hiểu một số tình huống. "

Trương Dương đứng dậy nói: "Vậy để hôm khác, dù sao về sau cũng còn nhiều thời gian mà. "

Trương Dương trở về trung tâm hành chính Tân Hải, tới trước cửa lớn, nhìn thấy một cô gái mặc áo phông trắng, quần bò màu bạc đang đứng đó nói gì với bảo vệ, tuy rằng chỉ thấy bóng dáng, cũng đã khiến cho người ta cảm thấy thanh xuân bức người, xem ra cô ta và bảo vệ cửa đang cãi nhau, lấy điện thoại cầm tay ra, bấm số, khi bấm số, cô ta quay nghiêng mặt ra, Trương đại quan nhân có chút ngạc nhiên phát hiện, cô gái này không ngờ là Liễu Đan Thần, Trương đại quan nhân thật sự không tưởng tượng ra, Liễu Đan Thần sao lai đột nhiên tới Tân Hải? Chẳng lẽ là mị lực nam tính của mình thật sự quá mạnh mẽ, cho nên Liễu Đan Thần đặc biệt từ kinh thành chạy đến nơi đây để gặp mình ư?

Di động của hắn đổ chuông, bởi vì cửa kính xe mở, Liễu Đan Thần cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại gần trong gang tấc, vì thế rất nhanh phát hiện người bên trong xe là Trương Dương, cô ta bật cười, phác ra vẻ phong tình khó có thể miêu tả.

Trương đại quan nhân cũng cười, cầm di động vẫy vẫy Liễu Đan Thần.

Liễu Đan Thần gác máy, lưng đeo túi du lịch, đi tới trước xe của Trương Dương, không chút khách khí mở cửa xe ngồi vào: "Bí thư Trương, bảo vệ cửa của các anh thật đúng là tẫn trách, sắp bằng Trung Nam Hải rồi đấy. "

Trương Dương cười nói: "Tận chức tận trách là chuyện tốt. "

Bảo vệ cửa nhìn thấy xe của Trương Dương tới thì vội vàng kéo thanh chắn.

Trương Dương lại không đi vào, mà phất phất tay rồi nói với Liễu Đan Thần: "Ăn cơm chưa?"

Liễu Đan Thần lắc đầu: "Chính là tới tìm anh mời tôi ăn cơm đấy. "

Trương Dương cười nói: "Có thể mời Hồng nhân số một của giới kinh kịch ăn cơm là vinh hạnh của tôi. "

Liễu Đan Thần gắt: "Đúng là khoa trương, tôi thì được tính là hồng nhân số một gì chứ. "

Trương Dương quay đầu xe, lái tới làng chài hải đảo, hắn nói với Liễu Đan Thần: "Cô không cần đi diễn à?"

Liễu Đan Thần nói: "Trí nhớ của anh sao kém như vậy? Viện trưởng Tiền cho tôi hai mươi ngày ngày nghỉ, tôi hiện tại là đang trong thời gian nghỉ. "

Trương Dương nói: "Hạnh phúc thật, loại người số khổ như tôi trước giờ chẳng biết thế nào là ngày nghỉ cả. "

Liễu Đan Thần nói: "Anh là lãnh đạo, chúng ta không thể so sánh với nhau được, anh tự chấm công cho mình, cho dù đi nghỉ thì cũng có thể nói là đi công tác thôi. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Nghe cũng rất giống người trong nghề. "

Liễu Đan Thần nói: "Đó là đương nhiên rồi, tôi tuy rằng không phải người trong thể chế, nhưng chuyện trong thể chế của các anh tôi nghe nói không ít, làm cán bộ có mấy ai chủ động xin nghỉ phép đâu? Trừ người dân bình thường như chúng tôi, nghỉ phép còn bị khấu trừ tiền lương, lãnh đạo của viện kinh kịch chúng tôi trước giờ cũng không xin nghỉ phép, nói không tới thì không tới. "

Trương Dương nói: "Cô đây là bôi nhọ hình tượng của cán bộ quốc gia chúng tôi, từ lúc tôi tới Tân Hải chưa từng được nghỉ ngơi tử tế một ngày nào. "

Liễu Đan Thần cười nói: "Biết anh vất vả rồi, nhưng anh không thể phủ nhận, đa số lãnh đạo trước giờ đều không xin nghỉ phép. Anh cũng không thể phủ nhận, phàm là cán bộ lãnh đạo, trên cơ bản đều là đi làm đầy đủ?"

Trương đại quan nhân bất lực lắc đầu: "Cái đó, thôi chúng ta không nói chuyện này nữa, cô vẫn chưa nói cho tôi biết, cô lần này đến Tân Hải là đi ngang qua hay là đặc biệt tới?"

Liễu Đan Thần nói: "Đặc biệt tới đây cầu y!"

Trương Dương đỗ xe trước làng chài hải đảo, cười nói: "Thì ra là có việc muốn nhờ! Chẳng trách không quản ngàn dặm xa xôi. "

Liễu Đan Thần chớp chớp đôi mắt đẹp: "Là anh nói vết thương ở thắt lưng của tôi rất nặng, nếu trị liệu chậm trễ thì có thể sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn về sau của tôi, cho nên tôi nhân hai mươi ngày nghỉ tới đây cầu y. "

Trương Dương cười nói: "Cô tưởng tôi tùy tiện chữa bệnh cho người ta, không cần tiền khám à?"

Liễu Đan Thần cười nói: "Tôi không có nhiều tiên, anh nếu cứ đòi tiề khám, hay là tôi hát hí khúc cho anh nghe. "

Trương đại quan nhân cười ha ha, cô gái nhỏ này cũng rất thú vị.

Tới làng chài hải đảo, Trương Dương gọi vài món thức ăn. Liễu Đan Thần rất xông xênh nói: "Bí thư Trương, anh cứ thoải mái mà gọi, bữa ăn này tôi khao. "

Trương Dương nói: "Vậy đâu có được? Tuy rằng cô nên trả tôi tiền khám, nhưng cô vừa tới Tân Hải, tôi thân là chủ, bữa cơm này nên để tôi mời. Cô muốn ăn gì thì cứ tùy tiện gọi. "

Liễu Đan Thần cười nói: "Là anh nói đấy nhé!"

Lúc này phó thị trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ vừa hay cũng tới đây ăn cơm. Nhìn thấy Trương Dương dẫn theo một cô gái đứng trước hồ hải sản gọi món, hắn vốn không muốn quấy rầy bọn họ, nhưng ánh mắt lại vừa hay chạm phải Trương Dương. Vội vàng đi tới cười nói: "Bí thư Trương, khéo vậy?"

Trương Dương nói: "Không khéo tí nào. Nơi này chúng ta đều thường tới, gặp nhau cũng không phải chỉ một lần. "

Đổng Ngọc Vũ nói: "Nếu đã gặp thì ăn cùng đi, lát nữa đồng chí Quân Cường cũng tới. "

Trương Dương nói: "Thôi, các anh cứ ăn đi, chúng tôi tùy tiện ăn chút gì đó rồi đi. "

Hắn và Liễu Đan Thần gọi vài món thức ăn vào trong phòng, Liễu Đan Thần nói: "Bí thư Trương, người vừa rồi rất tôn kính anh. "

Trương Dương cười nói: "Hắn là phó thị trưởng thường vụ của chúng tôi. "

Liễu Đan Thần nói: "Anh thật sự là không đơn giản, trẻ tuổi như vậy đã làm tới bí thư thị ủy, trong nước cũng không gặp nhiều đâu. "

Trương Dương nói: "Tân Hải là thành phố cấp huyện, bí thư thị ủy tôi nghe thì uy phong lắm nhưng trên thực tế chính là bí thư huyện ủy. Cán bộ cấp ban thôi, đặt ở ở kinh thành thì ngay cả con kiến cũng không tính. "

Liễu Đan Thần nói: "Chúng ta không thể tự coi thường mình được, có câu thà làm đầu gà chứ không làm đuôi trâu, đừng nhìn cán bộ kinh thành cấp bậc cao, nhưng chẳng tự tại bằng quan địa phương các anh đâu. "

Trương Dương cười nói: "Mỗi người có chỗ hay riêng. "

Đang nói chuyện thì cửa phòng vang lên tiếng gõ, người đi vào không phải là nhân viên phục vụ mà là bộ trưởng tuyên truyền thị ủy Vương Quân Cường. Trương Dương nhìn thấy là hắn, nghĩ thầm thằng cha này không có mắt à, biết rõ mình không muốn người ngoài quấy rầy còn cứ lao vào.

Vương Quân Cường cười cười nói với Trương Dương: "Bí thư Trương, thật sự là ngại quá. Quấy rầy ngài rồi, hôm nay phó bộ trưởng Nghiêm của bộ tuyên truyền thị ủy tới. "

Trương Dương nói: "Nghiêm Mộ Vân à?"

Vương Quân Cường gật đầu: "Phó bộ trưởng Nghiêm xuống dưới thị sát công tác tuyên truyền, cho nên tôi an bài cho cô ta tới đây ăn cơm, ngài... " Hắn không nói cho hết lời, ý tứ đã biểu đạt rõ ràng rồi, là muốn Trương Dương tới gặp mặt Nghiêm Mộ Vân.

Trương Dương cười nói: "Lãnh đạo đến thị sát, tôi đương nhiên phải qua chào rồi. " Hắn đang chuẩn bị đứng dậy đi một chuyến thì lại nghe ngoài cửa truyền đến giọng nói của Vũ Ý: "Bí thư Trương, ngài không phải cố ý trốn tránh tôi đấy chứ!"

Giọng nói vừa dứt, Vũ Ý bước vào, Trương Dương không ngờ cô ta đi cùng Nghiêm Mộ Vân.

Vũ Ý nhìn Trương Dương, ánh mắt lập tức dừng ở trên người Liễu Đan Thần, cô ta ngạc nhiên nói: "Cô không phải là Liễu Đan Thần ư?"

Liễu Đan Thần có chút kinh ngạc, cô ta không ngờ ở đây cũng có người nhận ra mình.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1276)