Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1085

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1085: Cầu y
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Vũ Ý cười nói: "Đúng là cô rồi, cô chắc không thể nhớ được tôi là ai, tôi lúc thực tập ở đài truyền hình trung ương từng phỏng vấn cô, cô còn nhớ không? Lúc ấy cô đang diễn Đạo Tiên Thảo, tôi còn viết báo về cô, nói cô là siêu sao mới nổi. "

Liễu Đan Thần bật cười: "Bài báo khoa trương đó hóa ra là do cô viết à?"

Vũ Ý đi tới bắt tay cô ta: "Chào cô, tôi tên là Vũ Ý, trước mắt đang là phóng viên của đài truyền hình Bắc Cảng. "

Liễu Đan Thần mỉm cười nói: "Liễu Đan Thần!"

Vũ Ý có chút bất mãn trừng mắt lườm Trương Dương một cái: "Bí thư Trương, tôi còn cho rằng là anh trốn tránh tôi, thì ra là có mỹ nữ muốn chiêu đãi. " Một câu khiến Liễu Đan Thần có chút đỏ mặt.

Trương Dương nói: "Tôi rất sợ phóng viên các cô, cứ há miệng ra là cái gì cũng nói được, chuyện không có căn cứ cũng có thể tự biên ra, tôi căn bản là không biết cô tới. "

Vũ Ý nói: "Tôi là đi theo phóng vấn, sao? Anh không vui khi thấy tôi à?"

Trương Dương cười nói: "Vui, vui, Vũ Ý, nếu đã tới thì phải tuyên truyền thêm về công trạng quang huy của Tân Hải chúng tôi, đừng cứ nhìn chằm chằm vào cái góc mà mặt trời không chiếu tới. "

Mấy người đều bật cười, Vũ Ý mời bọn họ sang phòng bên cạnh. Liễu Đan Thần tuy rằng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng nhìn thấy Vũ Ý nhiệt tình như vậy, cũng ngại cự tuyệt, hơn nữa Trương Dương cũng gật đầu, đành phải đi theo hắn tới phòng bên cạnh.

Vũ Ý chưa kịp chưa kịp giới thiệu Nghiêm Mộ Vân thì Nghiêm Mộ Vân cũng đã nhận ra Liễu Đan Thần, cô ta kinh hỉ nói: "Liễu tiểu thư!"

Liễu Đan Thần cũng nhận ra Nghiêm Mộ Vân, cô ta có chút kinh ngạc nói: "Lương phu nhân, cô cũng công tác ở Bắc Cảng ư?"

Nghiêm Mộ Vân vui mừng vô hạn vẫy vẫy tay với Liễu Đan Thần, ý bảo cô ta tới ngồi xuống bên cạnh mình, nói với mọi người: "Chúng tôi quen nhau đã lâu rồi, viện trưởng Tiền của viện kinh kịch và Vu Hồng Chiêu đều là lão bằng hữu của tôi, Liễu tiểu thư là ngôi sao rực rỡ của giới kinh kịch, tiền đồ không thể hạn lượng. "

Trương Dương ngồi xuống cười nói: "Thiên hạ này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, đi đến đâu cũng có thể gặp người quen! Không ngờ bộ trưởng Nghiêm lại quen với giới kinh kịch như vậy. "

Nghiêm Mộ Vân nói: "Anh không biết đấy thôi, tôi trước đây chính là xuất thân từ viện kinh kịch, chỉ là vì cổ họng bị hỏng cho nên mới không thể không từ bỏ sự nghiệp kinh kịch mà tôi hằng yêu thích này. " Nếu cô ta không nói, người ngồi đây cũng không biết cô ta còn có đoạn lịch sử này.

Liễu Đan Thần mỉm cười nói: "Không ngờ giám đốc Nghiêm lại là tiền bối của tôi. "

Nghiêm Mộ Vân cười nói: "Tôi hiện tại đã sớm rời xa giới kinh kịch rồi, có điều, cái này cũng không gây trở ngại tôi trở thành một người xem trung thực, hí kịch của Liễu tiểu thư tôi có xem hai vở, cô đúng là một ngôi sao mới ngàn năm hiếm gặp, tiền đồ không thể hạn lượng. "

Liễu Đan Thần bị cô ta khen cho có chút có chút ngượng ngùng.

Trương Dương nói: "Bộ trưởng Nghiêm có hài lòng đối với tình huống thị sát hôm nay không?"

Nghiêm Mộ Vân nói: "Tôi hôm nay tới là dựa theo chỉ thị của lãnh đạo thị ủy, tiến thêm một bước tìm hiểu tình huống tiến triển công tác tuyên truyền của các huyện thành phố, đồng thời cường điệu trọng điểm công tác sắp tới, mắt thấy sắp mùng một tháng bảy rồi, để nghênh đón Hương Cảng trở về, toàn quốc trên dưới đều sẽ khai triển hoạt động chúc mừng tương ứng, Bắc Cảng chúng ta cũng không thể thua kém được. "

Bộ trưởng tuyên truyền thị ủy Tân Hải Vương Quân Cường nói: "Bộ trưởng Nghiêm, chúng tôi đã có phương án bước đầu, vừa rồi đã đưa cô xem rồi đó. "

Nghiêm Mộ Vân mỉm cười nói: "Nguyên tắc tổng thể lần này là phải nghênh đón mùng một tháng bảy trong vui vẻ tường hòa, phải đạt được hiệu quả chúc mừng mà chúng ta muốn, nhưng cũng phải tránh phô trương lãng phí. "

Trương Dương nói: "Còn bắn pháo hoa không?"

Cả Vương Quân Cường và Đổng Ngọc Vũ mặt đều lộ vẻ xấu hổ, không biết hắn đề xuất bắn pháo hoa vào lúc này là có ý gì.

Vũ Ý lại bật cười khanh khách: "Bí thư Trương, anh còn hiềm bó lửa đó chưa đủ à!"

Trương Dương nói: "Ngày hội long trọng như vậy sao thiếu pháo hoa được. "

Nghiêm Mộ Vân không khỏi mỉm cười nói: "Pháo hoa thì phải bắn, nhưng công tác an toàn vẫn phải đặt lên đầu, nhất định không thể để có sơ xuất gì nữa, ngày mừng mà, nếu xảy ra chuyện không vui thì thành vui quá hóa buồn rồi. "

Liễu Đan Thần không hề có quá nhiều hứng thú với công tác chúc mừng của thị lý, sở dĩ tới đây cũng là vì nể mặt.

Nghiêm Mộ Vân nói: "Liễu tiểu thư, thị lý chúng tôi vào trước đêm mùng một tháng bảy có một cuộc biểu diễn cỡ lớn, cô có hứng thú tới tham dự không. "

Trên mặt Liễu Đan Thần lộ ra vẻ khó xử, sự vụ diễn xuất của cô ta đều là do kịch viện an bài, bản thân chưa bao giờ tự liên hệ diễn xuất với bên ngoài, cô ta cũng thật thà nói rõ tình huống của mình với Nghiêm Mộ Vân.

Nghiêm Mộ Vân cười nói: "Như vậy toi sẽ giành thời gian liên hệ với viện kinh kịch, thật đấy, tôi đặc biệt thích cô. "

Vũ Ý nói: "Liễu tiểu thư, hay là cô hát cho chúng tôi nghe một đoạn đi. " Cô ta chính là hạng người nhàn rỗi thì cố nghĩ ra cái để làm, chỉ gặp mặt lần đầu với Liễu Đan Thần không ngờ đã đưa ra yêu cầu không an phận như vậy.

Liễu Đan Thần có chút khó xử nhìn nhìn Trương Dương, Trương Dương lập tức giải vây cho cô ta: "Liễu Đan Thần hai ngày trước vừa mới mất giọng, giờ đang nghỉ ngơi, bác sĩ với cô ta trong thời gian này đừng hát, nếu không thì bệnh sẽ tái phát. "

Vũ Ý có chút tiếc hận nói: "Như vậy à, Trương Dương, hai người sao lại quen nhau?"

Trương Dương cười nói: "Cô đúng là phóng viên, cái gì cũng thích hỏi. "

Vũ Ý nói: "Anh nói đi, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi một chút. "

Liễu Đan Thần nói: "Bí thư Trương thật ra là anh họ xa của tôi. "

" Anh họ ư?" Vũ Ý kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

Trương Dương và Liễu Đan Thần sau khi ăn cơm xong thì tới bờ cát gần đó tản bộ, Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi từ lúc nào thành anh họ xa của cô vậy. "

Liễu Đan Thần cười nói: "Tôi nếu không nói vậy thì Vũ Ý đó khẳng định sẽ còn hỏi tiếp, tôi sợ đám phóng viên này lắm. "

Trương Dương nói: "Tân Hải quá nhỏ, đến chỗ nào cũng có thể gặp người quen, cô là đại minh tinh tới chỗ chúng tôi muốn khép mình cũng không được. "

Liễu Đan Thần nói: "Tôi là đến cầu y, bí thư Trương, anh cảm thấy vết thương ở thắt lưng của tôi có thể chữa khỏi hay không?"

Trương Dương nói: "Chắc không có vấn đề gì đâu, cô chuẩn bị ở lại một tuần đi, tôi sẽ trị liệu ba lần cho cô, chắc có thể triệt để chữa khỏi vết thương ở thắt lưng đấy. "

Liễu Đan Thần vui vẻ gật đầu.

Trương Dương nói: "Có điều cô cũng phải đáp ứng một điều kiện của tôi. "

" Điều kiện gì?"

" Chuyện tôi giúp cô chữa bệnh, cô không được nói với người khác, chuyện này chỉ là bí mật giữa hai người chúng ta. "

Liễu Đan Thần nói: "Được, coi như anh là anh họ xa của tôi vậy, trừ hai chúng ta ra thì không nói với bất kỳ ai. "

Trương Dương cười ha ha, nói: "Vậy cô có phải là cũng nên đổi cách xưng hô với tôi không?"

Liễu Đan Thần có chút xấu hổ gọi: "Anh họ. "

Trương đại quan nhân cười ha ha: "Em họ. "

Liễu Đan Thần bị tiếng gọi em họ này của hắn khiến cho đỏ mặt.

Di động của Trương Dương lại đổ chuông, là Vũ Ý gọi tới, thì ra là Vũ Ý và Kì Sơn vừa mới liên lạc với nhau, biết hai người bọn họ buổi tối hẹn nhau ăn cơm, Vũ Ý nói: "Bí thư Trương à bí thư Trương, anh là loại người gì vậy? Chẳng chịu nói rõ ràng cái gì cả, Kì Sơn tới mà sao anh không nói cho tôi một tiếng. "

Trương Dương cười nói: "Tôi cả ngày có nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ mỗi một chuyện tôi đều phải báo cáo với cô à? Cô nếu thực sự muốn như vậy thì tới Tân Hải làm chủ nhiệm văn phòng cho tôi. "

Vũ Ý gắt: "Nằm mơ, Kì Sơn lát nữa sẽ tới Tân Hải, buổi tối chúng ta vẫn ở làng chài hải đảo nhé. "'

Trương Dương nói: "Thôi, đến nhà khách thị ủy đi, tôi đoán chắc buổi tối hắn chưa chắc đã về đâu, để tôi an bài. "

Vũ Ý nói: "Anh gọi cả Liễu Đan Thần đi cùng nhé, tôi rất thích cô ta. "

Trương Dương cười nói: "Cô từ lúc nào bắt đầu cảm thấy hứng thú với nữ nhân vậy?"

Vũ Ý nói: "Con người anh trước giờ chẳng biết nói những lời dễ nghe gì cả, tôi cảm thấy hợp với cô ta không được à? Vả lại buổi tối anh và Kì Sơn uống rượu, một mình tôi tiếp hai người các anh, các anh không buồn nhưng tôi buồn. "

Trương đại quan nhân nghĩ thầm ai bảo cô tiếp? Vũ Ý căn bản chính là lấy cớ, cô ta tám phần là có ý đồ muốn phỏng vấn Liễu Đan Thần, cho nên nói phòng cháy phòng trộm phòng phóng viên, chỉ cần trên người anh có giá trị nghe nhìn thì lập tức sẽ bị phóng viên nhắm trúng.

Tối hôm đó Kì Sơn đặc biệt tới Tân Hải, chủ ý của hắn là mời Trương Dương ăn cơm, nhưng Trương Dương kiên trì đòi làm chủ, an bài một bàn cơm ở nhà khách thị ủy, mở tiệc chiêu đãi Kì Sơn, cũng thuận tiện đón gió tẩy trần cho Liễu Đan Thần.

Kì Sơn và Vũ Ý cùng nhau đến, nhìn ra được Vũ Ý đã đặc biệt trang điểm, Trương đại quan nhân không khỏi trêu chọc: "Vũ Ý, buổi tối hôm nay trang điểm đặc biệt xinh hơn buổi trưa, cô rốt cuộc là vì tôi hay là vì Kì Sơn. "

Vũ Ý tính tình cởi mở, cũng không thèm để ý tới lời trêu chọc của Trương Dương, cô ta cười nói: "Chính là trang điểm đẹp cho hai anh nhìn đấy, để tránh các anh lát nữa nhìn thấy tôi lại ăn không vô. "

Kì Sơn cười nói: "Cô là tú sắc khả xan. "

Vũ Ý nói: "Tú sắc khả xan vẫn ăn không ngon, cứ mải hân thưởng tú sắc thì làm gì còn muốn ăn nữa?" Ba người đều bật cười.

*****

Liễu Đan Thần lúc này đi tới, tóc cô ta vẫn còn ướt, vẫn mặc quần áo đơn giản, có điều bất kể cô ta ăn mặc mộc mạc như thế nào thì cũng đều có một loại hương vị thanh tú như hoa sen mới nở.

Kì Sơn cũng không xem kinh kịch, tất nhiên không biết ngôi sao mới nổi này, còn tưởng rằng Trương Dương lại thay bạn gái, thông qua giới thiệu của Vũ Ý mới biết được cô gái xinh đẹp trước mắt không ngờ lại có lai lịch như vậy.

Trương Dương mời mấy người nhập tọa, hắn cười nói: "Kì Sơn, thật ra đồ ăn của nhà khách thị ủy chúng tôi cũng không tồi đâu, anh thử một chút đi, xong so sánh với với khách sạn Tuệ Nguyên của anh xem thế nào?"

Kì Sơn mỉm cười nói: "Rượu gặp tri kỷ ngàn chén vẫn thiếu, không hợp thì nói nửa câu cũng thừa, rượu và thức ăn không quan trọng, quan trọng là ăn cùng ai thôi. "

Trương Dương nói: "Miệng Thương nhân đúng là khéo nói. "

Vũ Ý ngồi cùng Liễu Đan Thần, câu đầu tiên của cô ta chính là hỏi: "Hai người là anh em họ thật à?"

Trương đại quan nhân thật sự là dở khóc dở cười, tật xấu của phóng viên đúng là nhiều.

Liễu Đan Thần nói: "Đúng vậy, anh chị em cô cậu, mẹ tôi là cô của anh ấy, mẹ tôi và cha của anh ấy là anh em họ. " Cô gái này nói dối cũng rất nhanh nhạy, nghe cứ như là thật vậy, Vũ Ý không ngờ còn bị cô ta lừa.

Trương Dương cười thầm trong lòng, nghĩ thầm đúng là làm diễn viên, diễn cũng rất giống.

Kì Sơn nói: "Bắc Cảng thật sự là không yên ổn, hai huynh đệ Đinh gia mới chết có vài ngày, không ngờ vận dữ lại rơi xuống người Viên Hiếu Nông. "

Trương Dương nói: "Mỗi ngày đều có người chết, mỗi ngày đều có bất ngờ phát sinh, cho nên những người còn sống chúng ta phải quý trọng sinh mệnh của mình. "

Kì Sơn nói: "Cái chết của Viên Hiếu Nông cũng không phải là bất ngờ, hắn tới sàn nhảy tìm Lưu Điềm, không biết vì nguyên nhân gì mà bị người ta đâm cho ba nhát, tình huống hiện trường rất hỗn loạn, không lưu lại quá nhiều manh mối, đúng rồi, Lưu Điềm đã bị bắt rồi, nữ nhân này chỉ khóc, phủ nhận mình có liên quan tới cái chết của Viên Hiếu Nông. "

Trương Dương nói: "Viên Hiếu Nông chắc không phải là cô ta giết. "

Kì Sơn nâng chén chạm với Trương Dương, hắn uống rượu đều chỉ nhấp nhẹ, đây cũng không phải là không tôn trọng Trương Dương, mà là vì tửu lượng của hắn có hạn, hơn nữa còn bị bệnh loét dạ dày: "Anh khẳng định như vậy ư?"

Trương Dương nói: "Lưu Điềm là tình phụ của Viên Hiếu Nông, ăn uống mặc dùng của cô ta tất cả là Viên Hiếu Nông cung cấp, Viên Hiếu Nông chết đối với cô ta cũng không có bất kỳ lợi ích gì. "

Kì Sơn thở dài nói: "Tâm tư của phụ nữ rất khó đoán, không thể dùng lẽ thường để suy luận về một nữ nhân được. "

Vũ Ý nghe thấy câu này thì không vui: "Kì Sơn, anh nói cái gì vậy, hình như rất kỳ thị nữ tính chúng tôi. "

Kì Sơn cười nói: "Tôi cũng không dám, chỉ luận sự thôi. "

Liễu Đan Thần nói: "Thật ra bất kỳ ai cũng đều như vậy, mỗi người đều có một mặt mà người khác không thể hiểu được, Kỳ tiên sinh nói như vậy về nữ tính chúng tôi thì quả thực không công bình. "

Kì Sơn cười nói: "Tôi chỉ thuận miệng nói một câu mà đã đắc tội với cả hai vị nữ sĩ rồi. "

Trương Dương nói: "Anh chính là có cái tật xấu này đấy, không tôn trọng nữ tính, điểm này anh cần phải học tập ở tôi nhiều hơn. "

Vũ Ý nói: "Thôi đi, ở phương diện này anh vẫn không bằng Kì Sơn đâu. "

Trương Dương cười nói: "Tôi có mặt nào không bằng hắn? Kì Sơn, tôi phát hiện Vũ Ý rất bênh anh nhé?"

Kì Sơn cười nói: "Đó là bởi vì tôi có tiền hơn so với anh, tôi hào phóng hơn so với anh, bình thường chúng ta ăn cơm với nhau luôn là tôi trả tiền. "

Vũ Ý nói: "Đúng là, là người ta thường bao nên tôi đương nhiên phải nói đỡ cho người ta rồi. "

Trương đại quan nhân trợn mắt há hốc miệng nói: "Không ngờ hai người phối hợp cũng ăn ý thật, nhưng bữa cơm tối nay là tôi trả đấy. "

Vũ Ý cười nói: "Một bữa cơm thì còn lâu mới đủ, ít nhất phải mười bữa tám bữa mới có hể mua chuộc được tôi một chút. "

Liễu Đan Thần nói: "Bí thư Trương rất tốt, ít nhất theo tôi thấy hắn chính là một người khiêm tốn. "

Trương đại quan nhân đắc ý cười nói: "Có nghe hay không, có nghe hay không, quần chúng mắt sáng như tuyết. "

Liễu Đan Thần cười nói: "Thật ra tôi cũng là ăn của người ta đấy, hôm nay được ăn hai bữa rồi, tôi nếu không nói đỡ cho anh mấy câu thì lương tâm cắn rứt lắm. "

Mấy người đều bật cười, Trương đại quan nhân cũng vui, không ngờ Liễu Đan Thần cũng hài hước như vậy.

Vũ Ý cuối cùng cũng thuyết phục được Liễu Đan Thần, sau khi hai cô ăn no thì tới phòng Liễu Đan Thần ở để phỏng vấn.

Trương đại quan nhân nhìn hai người rời đi, không khỏi lắc đầu: "Vũ Ý này lúc nào cũng không quên được chức nghiệp của cô ta. "

Kì Sơn mỉm cười nói: "Thật ra người ta cả đời có thể chuyên chú vào một chuyện cũng rất không dễ dàng, tôi thích người chuyên nghiệp. "

Trương Dương nói: "Ý tứ của những lời này của anh là anh thích Vũ Ý?"

Kì Sơn cười ha ha, nói: "Bí thư Trương, anh vẫn thích loạn điểm uyên ương phổ như vậy. "

Trương Dương nói: "Anh vẫn không quên được Lâm Tuyết Quyên ư?"

Kì Sơn nói khẽ: "Từ sau khi chuyện lần trước phát sinh, tôi không gặp cô ta nữa, chỉ biết là cô ta và Hoắc Vân Trung đang đòi ly hôn. "

Anh uống ngụm rượu: "Nếu có thể thuận lợi ly hôn cũng là một chuyện tốt, anh đợi nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng có cơ hội. "

Kì Sơn nhìn Trương Dương rồi lắc đầu nói: "Tình cảm quan của hai người chúng tôi bất đồng, thích một người chưa chắc đã cần phải có được cô ta, chỉ cần cô ta có thể được hạnh phúc vậy là đủ rồi. "

Trương đại quan nhân lại nói: "Vô nghĩa, cái mà anh nói là yêu đơn phương, nếu hai người thích nhau, nhưng lai bởi vì một nguyên nhân nào đó mà không thể đến với nhau, anh cho rằng sẽ hạnh phúc ư?" Trương Dương lắc đầu nói: "Nếu hai người thật lòng yêu nhau, hạnh phúc chính là chiếm hữu lẫn nhau. "

Kì Sơn nói: "Cảnh giới của đám người làm lãnh đạo các anh rất cao, tôi không thể lý giải. "

Trương đại quan nhân nói: "Anh đang nói móc tôi. "

Kì Sơn nói: "Không dám, có điều hai chúng ta thật sự rất không giống nhau. "

Trương Dương rướn lên, nói: "Kì Sơn, tôi cảm thấy Vũ Ý hình như có chút ý tứ với anh. "

Kì Sơn cười nói: "Đừng nói lung tung, tôi cả thấy cô ta có ý tới với anh ấy. "

Kì Sơn nói: "Cô ta suốt ngày cãi cọ với anh đó là muốn khiến anh chú ý cô ta nhiều hơn, tôi tuy rằng không phải là cao thủ tình trường, nhưng chuyện đơn giản như vậy tôi vẫn nhìn ra được. "

Trương đại quan nhân thở dài nói: "Kì Sơn à Kì Sơn, tôi bực lắm, một người khôn khéo như anh vì sao cứ nói tới tình cảm lại là một kẻ ngốc nhỉ?"

Kì Sơn nói: "Không nói chuyện tình cảm nữa, người ta sống trên đời nếu cả ngày nghĩ tới tình cảm thì có phải là mệt lắm không?"

Trương Dương nói: "Gần đây tôi nghe nói tới một lời đồn, nói huynh đệ Đinh gia và huynh đệ Viên gia có cừu oán. "

Kì Sơn cười nói: "Bí thư Trương, tin đồn bên ngoài nhiều lắm, tôi cũng nghe nói một số, nói huynh đệ Đinh gia và huynh đệ Viên gia tất cả là lập nghiệp từ buôn lậu, bởi vì tranh đoạt lợi ích cho nên huynh đệ Viên gia xuống tay xử lý hai huynh đệ Đinh Cao Sơn, Đinh gia để báo thù cho nên tìm người xử lý Viên Hiếu Nông, loại chuyện này anh cho rằng đáng tin ư? Bắt đầu từ cái chết của huynh đệ Đinh Cao Sơn, cảnh sát đã triển khai điều tra, cho tới bây giờ vẫn không tra được chứng cớ hai huynh đệ Đinh Cao Sơn buôn lậu, nói huynh đệ Viên gia buôn lậu thì càng buồn cười, Viên Hiếu Công chính là cục trưởng công an thành phố Bắc Cảng, thế không phải là nói hắn biết pháp còn phạm pháp ư, một khi đã như vậy, vì sao Ủy ban kỷ luật của các anh không biện pháp với hắn?"

Trương Dương nói: "Kì Sơn, tôi nghe nói anh và Viên Hiếu Thương có qua lại rất thân trên sinh ý. "

Kì Sơn nhìn Trương Dương, nói: "Anh là nói tôi cũng có hiềm nghi ư?"

Trương Dương nói: "Tôi không nói mà, là tự anh nói. "

Kì Sơn nói: "Tôi cũng không biết vì sao lại bị người ta chụp mũ thành một kẻ buôn thuốc phiện, từ sau khi em trai tôi chết, cảnh sát không ngừng điều tra tôi, nhưng bọn họ không tìm ra được chứng cớ, không phải là vì tôi che giấu tốt, mà là vì tôi căn bản không làm, tôi không thể gánh vác trách nhiệm chuyện mà tôi chưa từng làm được. "

Trương Dương nói: "Kì Sơn, anh có biết hay không, một người nếu nói dối thì cho dù hắn che giấu tốt cỡ nào thì trên sinh ý của hắn cũng sẽ xảy ra biến hóa rất nhỏ. "

Kì Sơn mỉm cười nói biến hóa gì?"

Trương Dương nói: "Vẻ mặt sẽ biến thành không tự nhiên, vẻ mặt tự nhiên lộ ra và vẻ mặt cố ý khống chế có khác biệt về căn bản, giống như khi chúng ta xem phim, cho dù là diễn viên ưu tú đến mấy cũng có thể từ trên vẻ mặt hắn nhìn ra thành phần biểu diễn. "

Kì Sơn mỉm cười nói: "Nghe cũng có chút đạo lý. "

Trương Dương nói: "Khi một người nói dối, đồng tử, hô hấp, tim đập của hắn cho dù là động tác của hắn cũng sẽ có khác biệt rất lớn với lúc bình thường. "

Kì Sơn đưa tay về phía Trương Dương: "Tôi biết anh am hiểu bắt mạch, anh xem giúp tôi, tôi có nói dối gì không?"

Trương Dương vươn tay ra, nhưng ngay khi ngón tay hắn vừa đặt lên mạch môn của Kì Sơn thì rụt lại.

Kì Sơn nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.

Trương Dương mỉm cười nói: "Không cần bắt mạch anh theo tôi anh khẳng định là nói dối tôi. "

"Dùng cái gì để thấy?"

Trương Dương nói: "Vô thương bất gian, mong thương nhân nói thật thì lợn nái cũng có thể leo cây. "

*****

Hai người đồng thời cười ha hả.

Cảm giác mà Kì Sơn tạo cho Trương Dương là rất thần bí, hắn luôn cảm thấy người này rất khó đoán. Trương Dương không phủ nhận, hắn rất quý Kì Sơn, Kì Sơn làm người khôn khéo, làm việc khẳng khái hào phóng, chỉ từ góc độ tình bạn mà nói thì người này đáng kết giao, nhưng trên người Kì Sơn luôn tạo cho hắn cảm giác có quá nhiều bí mật.

Sáng sớm Liễu Đan Thần đúng hẹn tới bãi biển. Nhìn thấy Trương Dương đã chờ ở đó, cô ta mỉm cười nói: "Bí thư Trương, để ngài đợi lâu. "

Trương đại quan nhân xoay người nhìn lại. Liền thấy Liễu Đan Thần mặc áo thể thao màu hồng bó sát người, bên dưới mặc quần bò màu xám, hai cánh tay và đùi lộ ra ngoài thì trắng nõn.

Liễu Đan Thần bị hắn nhìn cho có chút ngượng ngùng, nói khẽ: "Nhìn cái gì? Chưa thấy bao giờ à?"

Trương Dương cười nói: "Cô vừa gọi tôi là gì?"

Liễu Đan Thần lúc này mới ý thức được rằng mình sai, cô ta cười nói: "Anh họ!"

Trương Dương nói: "Hôm nay hẹn cô tới đây là giúp cô trị liệu vết thương ở thắt lưng, vết thương ở thắt lưng của cô là từ nhỏ luyện công mà có, sở dĩ bị thương là vì phương pháp luyện công của cô không chính xác, cho nên phải sửa lại cho đúng, tôi sẽ dạy cô một bộ quyền pháp. "

Liễu Đan Thần nói: "Không phải mát xa hoặc là châm cứu ư?"

Trương Dương nói: "Ngoại thương vẫn cần ngoại công trị, mát xa và châm cứu sau này sẽ tiến hành. Hiện tại làm giãn mở gân cốt của cô, sau khi huyết quản hoạt động rồi, mới có thể tiến hành trị liệu bước tiếp theo. "

Liễu Đan Thần khó hiểu nói: "Tôi từ nhỏ đã luyện công, huyết quản nên đã sớm hoạt động mở rồi chứ. "

Trương Dương nói: "Phương pháp luyện công của cô chỉ là nhắm vào cục bộ, không thể ứng đối với toàn cục. Nói cách khác của anh gân cốt của cô có một số nơi đã luyện tới, những cũng có một số nơi chưa luyện tới, dần dần, tích lũy tháng ngày, liền hình thành một loại bất bình hành. Chính là loãi bất bình hành tích lũy lại này đã thay đổi kết cấu xương sống của cô, bộ quyền pháp tôi dạy cô tên là Thái Cực quyền. "

Liễu Đan Thần cười nói: "Tôi còn tưởng là công pháp cao thâm gì, Thái Cực quyền thì tôi cũng biết. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Người trên thế giới biết đánh Thái Cực quyền chỉ sợ đến cả triệu, nhưng có mấy thực sự nắm được cốt lõi của nó? Quyền pháp mà tôi dạy cô là một loại mà tôi đã sửa đổi, trong đó có thái cực, cũng có không minh, tôi tinh giản thành bảy chiêu thức, hình thành một bộ quyền pháp, cô nhìn cho kỹ nhé. "

Trương đại quan nhân đứng hướng về phía mặt trời mọc đằng đông, chậm giã mở cánh tay, ở trên bờ cát đánh ra một đường bảy thức Thái Cực, Thái Cực mà Trương Dương gọi chỉ là dùng tên thôi, chiêu thức thì giống nhưng hình thì không giống, bộ quyền pháp này chú trọng làm giãn gân cốt, đối với nữ hài tử từ nhỏ đã luyện công như Liễu Đan Thần mà nói thì tựa hồ không có gì khó khăn cả, cô ta nhìn một lần là đánh giống hết nhưng nếu muốn thực sự luyện đến cốt lõi thì vẫn cần không ít thời gian.

Thiên phú của Liễu Đan Thần trong võ công vẫn khiến Trương đại quan nhân có chút kinh diễm, ngộ tính của cô ta không kém gì An Ngữ Thần, nhìn thiên phú trên võ công của một người không phải nhìn cô ta có thể trong khoảng thời gian ngắn luyện nhuần nhuyễn được chiêu thức gay không, mà là phải xem cô ta có nắm vững chi tiết không, lý giải đối với mỗi một động tác hay không, Liễu Đan Thần rất dễ đã nắm bắt được tinh túy của bộ quyền pháp này.

Liễu Đan Thần chỉ dùng một giờ đã nắm bắt được bộ quyền pháp này của Trương Dương. Trương đại quan nhân khen: "Không tồi không tồi, ngộ tính của cô thực sự rất tốt. "

Liễu Đan Thần nói: "Vẫn là nhờ thầy dậy giỏi. "

Trương Dương cười nói: "Tôi cũng không dám làm thầy cô. " Hắn nhìn đồng hồ: "Tôi phải đi làm rồi, cô tự luyện đi, ba ngày sau tôi sẽ chỉnh xương cho cô. "

Tổ công tác của Ủy ban kỷ luật Tỉnh lần này tới Bắc Cảng hiển nhiên là muốn có hành động, Ngụy Long Hưng vào lần đầu tiên gặp mặt Trương Dương không hề tiết lộ điểm này, nếu nói lần đầu tiên chỉ để làm quen với nhau, như vậy lần thứ hai gặp mặt của bọn họ chính là chính thức đàm luận về công tác.

Trương Dương vốn cho rằng Ngụy Long Hưng sẽ hỏi vấn đề có liên quan tới Lưu Diễm Hồng, nhưng Ngụy Long Hưng lần này tìm hắn lại là vì Đổng Chính Dương, Ngụy Long Hưng hỏi chuyện Trương Dương hôm ấy ở trong lễ tang của huynh đệ huynh đệ đánh Đổng Chính Dương.

Trương Dương nghe thấy Ngụy Long Hưng nhắc tới chuyện của Đổng Chính Dương thì rõ ràng có chút bực mình, chuyện này hắn cho rằng đã điền một dấu chấm tròn rồi, mẹ nuôi La Tuệ Ninh cũng đã bắn tiếng với phía Trung kỉ ủy, Ngụy Long Hưng vừa mới tới Bình Hải đã nhắc tới chuyện này, chẳng lẽ hắn còn muốn chế tạo thêm điều tiếng trong chuyện của Đổng Chính Dương ư? Trương Dương nói: "Chuyện của Đổng Chính Dương tôi đã nói rất rõ ràng rồi, cũng đặc biệt viết báo cáo về chuyện xảy ra lúc ấy, nộp lên trên cho Trung kỉ ủy, cảnh sát cũng đã điều tra, cả sự kiện đã không còn bất kỳ điểm đáng ngờ nào, Ngụy thính nếu vẫn còn có hứng thú với chuyện này thì có thể đi tìm tài liệu tương quan. "

Ngụy Long Hưng nói: "Trương Dương, anh đừng hiểu lầm, tôi nhắc tới chuyện này không hề có ý nhằm vào anh, chắc anh không biết, trước khi tôi đến Bình Hải công tác, đã nhậm chức ở Trung kỉ ủy, tài liệu kiện cáo của người nhà Đổng Chính Dương vừa hay do tôi phụ trách. "

Trương Dương nói: "Ngụy thính, ngài cảm thấy tôi trong chuyện này có vấn đề?"

Ngụy Long Hưng lắc đầu nói: "Chuyện này đã lắng xuống rồi, anh cũng đã nói rất rõ ràng, tôi nhắc tới chuyện này không phải muốn truy cứu trách nhiệm, cũng không phải là bởi vì tò mò, tôi là tôi là muốn cố gắng tìm hiểu toàn bộ chuyện, trong khoảng thời gian này, tôi tìm hiểu được một số việc, làm một số công tác, biết nguyên do kết thù kết oán của Đổng Chính Dương và huynh đệ Đinh gia. "

Trương Dương không nói gì, việc này hắn cũng biết, hắn sở dĩ bảo trì trầm mặc là vì hắn muốn nghe xem Ngụy Long Hưng sẽ nói gì.

Ngụy Long Hưng nói: "Đổng Chính Dương và huynh đệ Đinh gia xét đến cùng là vì cướp địa bàn mà phát sinh mâu thuẫn, chuyện xảy ra giữa bọn họ đã có tính chất phạm tội xã hội đen, tuy rằng năm đó không tìm được chứng cớ huynh đệ mâu thuẫn cắt đứt gân chân của Đổng Chính Dương, nhưng từ cừu hận của Đổng Chính Dương đối với bọn họ cho thấy chuyện này tuyệt đối không phải là hiểu lầm. "

Trương Dương cười nói: "Không ngờ Ngụy thính còn là một cao thủ phá án và bắt giam. "

Ngụy Long Hưng nói: "Bất kỳ ngành nào cũng không thể độc lập hoàn thành nhiệm vụ, phải phối hợp với các ngành huynh đệ khác, nếu chúng ta phân loại riêng mỗi chuyện để xem xét, như vậy nhất định chúng ta nhìn vấn đề rất phiến diện, tổ công tác của Ủy ban kỷ luật trước đây ở Bắc Cảng thủy chung không thể đạt được tiến triển cũng có quan hệ rất lớn tới phương pháp công tác của bọn họ. "

Những lời này khiến Trương đại quan nhân vô cùng khó chịu, Ngụy Long Hưng có cái hiềm phủ định thành tích công tác của Lưu Diễm Hồng, cho rằng bản thân hắn rất giỏi ư? Trương Dương nói: "Có một số việc không đơn giản như bề ngoài đâu. "

Ngụy Long Hưng nói: "Cho nên chúng tôi mới quyết định tiến hành điều tra toàn diện chuyện Bắc Cảng, bỏ hết tất cả những gì trước kia. "

Trương Dương nói: "Đó chính là phủ định tất cả ư?"

Ngụy Long Hưng cũng đã nhận ra thành phần bất mãn trong trong giọng nói của Trương Dương, hắn cười nói: "Đành chịu thôi, phải làm như vậy, phá sập rồi mới có thể xây lại được. "

Trương Dương cười cười, trong nụ cười của hắn tràn ngập thành phần trào phúng.

Ngụy Long Hưng nói: "Đối với vấn đề của đồng chí Tưởng Hồng Cương, chúng tôi cũng bắt đầu thẩm tra lại, chúng tôi cho rằng quan hệ giữa hắn và Đinh Cao Sơn tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là một tờ giấy nợ, trong quá trình hắn đảm nhiệm chức phó bí thư thị ủy Bắc Cảng, hắn rất có thể đã chức quyền chức quyền để tạo điều kiện tiện lợi cho Đinh Cao Sơn, chúng tôi phải điều tra rõ bất kỳ một chi tiết nhỏ trong đó, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ so xuất nào. "

Trương Dương nói: "Ngụy thính đúng là mạnh mẽ vang dội. "

Ngụy Long Hưng nói: "Trương Dương, trong công tác về sau khẳng định có không ít chỗ cần anh hiệp trợ. "

Trương Dương nói: "Tôi sẽ tận lực giúp, có điều chắc tôi không giúp gì được nhiều đâu. "

Ngụy Long Hưng cười cười, đứng dậy cáo từ.

Tâm tình của Trương Dương bởi vì Ngụy Long Hưng tới mà trở nên có chút buồn bực, hắn ý thức được đây chỉ là sự khởi đầu, bởi vì chuyện của Lưu Diễm Hồng, tỉnh lý có một lý do trực tiếp để nhúng tay vào Bắc Cảng, tổ công tác của Ủy ban kỷ luật tỉnh, tổ chuyên án thính công an tỉnh, những người này đến thế tất sẽ tạo thành sự chồng chéo quyền lực, cuối cùng sẽ dẫn tới xung đột trên lợi ích.

Nhận thức được điểm này không chỉ có Trương Dương, bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành cũng có cái nhìn giống hắn. Vài ngày Gần đây tâm tình của Hạng Thành cũng rất không tốt, bí thư Ủy ban kỷ luật Trần Cương từ sắc mặt của Hạng Thành ý thức được mình tới không đúng lúc, nhưng hắn không thể không đến, cố nặn ra một nụ cười, nói: "Bí thư Hạng!"

Hạng Thành nói: "Có việc à?"

Trần Cương gật đầu: "Muốn báo cáo một chút chuyện của tổ công tác Ủy ban kỷ luật tỉnh với ngài. "

Hạng Thành nói: "Chuyện này anh nên tìm Ngụy thính mà câu thông. "

Trần Cương thở dài nói: "Bí thư Hạng, tỉnh lý có phải là can thiệp vào chuyện của chúng ta quá nhiều không?"

Hạng Thành nói: "Đó là bởi vì cán bộ của Bắc Cảng chúng ta không biết tự ước thúc mình, hiện tại cuối cùng cũng dẫn tới sự chú ý của cấp trên, chuyện tới mức này, có một số người là gieo gió gặt bảo, chẳng trách được người khác. "


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)