Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1087

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1087: Tẩu hỏa
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cung Kì Vĩ nói: "Thật ra tôi cũng cho rằng cách làm gần đây của tỉnh lý có chút không ổn, nếu tôi trực tiếp tới nói với bí thư Tống, không có anh đi cùng thì sợ y khó chấp nhận. "

Trương Dương vẫn muốn cự tuyệt thì di động của hắn đổ chuông. Thằng cha này nhìn nhìn thấy là số của Tần Thanh, hắn cười áy náy với Cung Kì Vĩ cười cầm điện thoại đi vào phòng trong bắt máy.

Giọng nói của Tần Thanh lộ ra vẻ rụt è: "Trương Dương... "

Trương Dương cười nói: "Sao? Nhớ anh à?"

Tần Thanh ừ một tiếng, tạm dừng một hồi lâu rồi mới nói khẽ: "Em... em tháng này không có kinh... "

Trương Dương không hiểu là sao: "Cái gì... "

"Em... em có thể là mang thai rồi... "

Đầu óc Trương đại quan nhân lâm vào trống rỗng ngắn ngủi, hắn gần đây cảm thấy có chuyện phát sinh, lần trước cùng Tần Thanh là súng thật đạn thật, không có diệt t*ng trùng, cái đó... Quả nhiên là tẩu hỏa rồi, xác suất chuẩn xác như mình không phải là cao bình thường.

Tần Thanh thấy hắn trầm mặc cả nửa ngày thì giọng nói không khỏi trầm thấp: "Anh đừng lo, em sẽ tự mình chịu trách nhiệm. "

Trương đại quan nhân: "Tự em chịu trách nhiệm ư? Nói năng kiểu gì vậy? Chuyện hai người ra dựa vào gì mà em phải một mình chịu trách nhiệm. Em đừng sợ, sáng mai anh sẽ tới. "

Tần Thanh nói: "Em không sợ, em lo là anh sợ thôi!"

Trương Dương nói: "Anh từng sợ ai bao giờ à? Lúc làm có sợ đâu, anh chuẩn bị tâm lý rồi. " Tuy là nói như vậy, nhưng Trương đại quan nhân vẫn chưa chuẩn bị tâm lý chút nào, Tần Thanh khác với An Ngữ Thần, An Ngữ Thần là nha đầu không ai chú ý, Tần Thanh thì khác, Tần Thanh hiện tại là bí thư đảng công ủy của nội thành mới Đông Giang, hơn nữa cô ta chưa kết hôn, đối với bên ngoài là ngay cả bạn trai cũng không có, giờ mang thai, trên đạo lý căn bản là khó ăn nói, nếu thực sự để bụng phình ra, Ủy ban kỷ luật chưa biết sẽ đối phó cô ta như thế nào, Trương đại quan nhân lo lắng tới vấn đề sĩ đồ của Tần Thanh, nếu chuyện này xử lý không tốt, chỉ sợ sĩ đồ của Tần Thanh từ nay về sau sẽ vẽ một chấm tròn.

Trương đại quan nhân tiếp cú điện thoại này xong, rõ ràng trở nên tâm thần hoảng hốt, nói chuyện với Cung Kì Vĩ cũng không nhập tâm, Cung Kì Vĩ nói gì hắn căn bản không nghe thấy.

Cung Kì Vĩ còn tưởng rằng hắn không muốn cùng mình tới Đông Giang, không muốn nhận nhiệm vụ khổ sai trái phái đều khó này, vì thế thở dài: "Thôi, anh nếu thực sự không muốn đi thì tôi cũng không miễn cưỡng anh. "

Trương Dương nói: "Ai nói tôi không đi, tôi đi với anh. "

Cung Kì Vĩ đương nhiên không ngờ Trương Dương đáp ứng cùng mình tới Đông Giang. Mục đích chân chính của hắn thật ra là việc riêng, Trương Dương còn đặc biệt gọi cả Cao Liêm Minh tới, nếu đi Đông Giang một chuyến thì phải giải quyết chuyện tốt một chút, rất nhiều lúc lợi dụng quan hệ thân là tất yếu.

Trên đường Cung Kì Vĩ thương lượng với Trương Dương, trước tiên để hắn tới chỗ Tống Hoài Minh xem thực hư thế nào, sau đó nghĩ em nên giải quyết chuyện này như thế nào.

Trương Dương bảo Cung Kì Vĩ trực tiếp đưa hắn đến viện gia thuộc tỉnh ủy, hắn và Cao Liêm Minh xuống xe ở đây, hai người mang theo không ít đặc sản địa phương, Cao Liêm Minh nói: "Tối nay chúng ta ai về nhà nấy với cha mẹ, sáng ngày mai gặp mặt. "

Trương Dương nói: "Anh đừng quên, thử ý thứ của lão gia tử nhà anh nhé. "

Cao Liêm Minh oán giận nói: "Khổ sở đi xa như vậy, kết quả là bắt tôi làm đặc vụ, bí thư Trương anh cũng thật là không có hậu đạo. "

Trương Dương nói: "Đừng trách tôi, tôi cũng là tới làm cầu cho bí thư Cung thôi. "

Cao Liêm Minh cảm giác sâu sắc đồng bệnh tương liên, hai người sau khi tiến vào khu nhà thì ai đi đường nấy.

Trương Dương trên đường tới Đông Giang đã gọi điện thoại trước cho Tống Hoài Minh, hắn chưa nói mục đích lần này mình tới Đông Giang, chuyện làm cầu cho Cung Kì Vĩ không thể nói được, chuyện Tần Thanh mang thai càng không thể nói, nhưng nếu đã tới đây thì phải tìm một lý do khiến cho người ta tin phục, đầu óc Trương đại quan nhân nhanh nhấy, hắn lấy cớ là vì Lưu Diễm Hồng. Sau khi tình huống của Lưu Diễm Hồng ổn định, đã được đưa đến bệnh viện nhân dân tỉnh, Trương Dương vốn cũng định giành thời gian tới thăm cô ta, một là để tìm hiểu một chút tình huống khôi phục của cô ta, hai là có những chỗ khó hiểu muốn thỉnh giáo cô ta.

Đối với Tống Hoài Minh mà nói, lý do này của Trương Dương là khá toàn vẹn, y cũng hiểu võ công và y thuật của Trương Dương, cho nên y khi Lưu Diễm Hồng phát sinh sự cố người đầu tiên mà y nghĩ tới là Trương Dương, trên thực tế, quyết định y bảo Trương Dương tới là chính xác, nếu không phải Trương Dương kịp thời chạy đến nơi, chỉ sợ Lưu Diễm Hồng đã bởi vì không thể được cứu kịp thời mà xảy ra bất trắc rồi. Nhân viên cứu hộ tới hiện trường tuy rằng rất nhiều, nhưng không ai có năng lực từ vách núi xuống cứu Lưu Diễm Hồng, càng không ai có y thuật trị bệnh cứu người như Trương Dương.

Khi Trương Dương tới Tống gia, Tống Hoài Minh vẫn chưa đi làm về, Liễu Ngọc Oánh mời hắn vào trong phòng khách, nhìn thấy Trương Dương mang theo nhiều đặc sản tới, Liễu Ngọc Oánh không khỏi oán trách: "Trương Dương, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đến thì cứ đến, chớ có mang đồ, mỗi lần đều cầm nhiều đồ như vậy, có phải là khách khí với chúng tôi không?"

Trương Dương cười nói: "Cô Liễu, cháu cũng không khách khí đâu, nếu thực sự khách khí thì cháu đã không đến, cũng chẳng phải là đồ quý giá gì, chỉ là ít hải sản, mang tới cho cô chú ăn thử. "

Liễu Ngọc Oánh cất đồ đi, lúc này bảo mẫu và tiểu Canh Tân đi tới, tiểu Canh Tân đã biết đi rồi, tuy rằng đang tập tễnh, nhưng cũng coi như là đi vững, nhìn thấy người lạ ở trong nhà, đôi mắt to tròn nhìn Trương Dương.

Liễu Ngọc Oánh cười nói: "Tiểu Tân, con không nhận ra anh à? Anh ấy là anh rể tương lai của con đấy. "

Trương đại quan nhân nói: "Sao lại bảo là anh rể tương lai, cháu chính là anh rể của em, ra anh rể bế cái nào. "

Tiểu Canh Tân không ngờ đi tới thật, Trương đại quan nhân bế tiểu Canh Tân, cười nói: "Thằng ôn này chắc gớm. "

Liễu Ngọc Oánh cười nói: "Nó ăn khỏe lắm, tôi chỉ lo nó sau này sẽ trở thành một thằng béo. "

Tiểu Canh Tân cười khanh khách: "Mẹ... bế... bế... "

Liễu Ngọc Oánh nói: "Ra mẹ nào, đừng làm bẩn quần áo của anh. "

Trương Dương nói: "Không sao, để cháu làm thân với nó. " Đang nói không sao thì tiểu Canh Tân lại không cho hắn mặt mũi, tè một bãi nóng hổi lên người hắn. Trên người Trương đại quan nhân bị tè một bãi. Liễu Ngọc Oánh vội vàng bế lấy thằng bé, rồi bảo bảo mẫu đi lấy quần áo của Tống Hoài Minh cho Trương Dương thay.

Lúc này Tống Hoài Minh cũng về, nhìn thấy bộ dạng chật vật của Trương Dương thì không khỏi mỉm cười nói: "Trương Dương, cậu bế nó làm gì? Thằng ôn này là lục thân không nhận, lúc muốn tè chả báo trước cho ai đâu. " Tống Hoài Minh cũng là người bị hại.

Liễu Ngọc Oánh cười nói: "Được rồi, nước tiểu của đồng tử rất quý giá. Trương Dương, hình như nước tiểu đồng tử có thể làm thuốc đúng không?"Người làm mẹ nhìn con trai, lúc nào cũng thấy thuận mắt.

Trương Dương cười nói: "Vây, gần đây gan thận cháu hơi nóng, nước tiểu của tiểu Canh Tân vừa hay có thể trừ hoả. "

Mấy người đều bật cười, Trương Dương đứng dậy vào phóng khách thay quần áo của Tống Hoài Minh.

Liễu Ngọc Oánh nói với Tống Hoài Minh: "Anh hôm nay về sớm thế?"

Tống Hoài Minh nói: "Hôm nay vừa hay không có việc gì, biết Trương Dương tới cho nên anh về nhà ăn cơm sớm một chút. "

Liễu Ngọc Oánh nói: "Hai người trò chuyện đi, em đi chuẩn bị cơm chiều. "

Tống Hoài Minh gật đầu, nhìn Trương Dương, phát hiện Trương Dương dã thay quần áo của mình, từ trên người trên người tựa hồ nhìn thấy bóng dáng của mình, không khỏi mỉm cười.

Trương đại quan nhân nói: "Chú Tống, gần đây công tác có phải rất bận không?"

Tống Hoài Minh nói: "Vẫn ổn. " Y uống một ngụm trà rồi nói: "Chuyện lần trước cũng may có cậu. "

Trương Dương nói: "Đừng nói người gặp chuyện không may là thính trưởng Lưu, cho dù là một người cháu không quen thì cháu cũng cứu. "

Tống Hoài Minh cười cười. Y nói khẽ: "Tôi nghe Yên Nhiên nói, lúc trước nó chính là gặp chuyện không may ở vách núi đó, hai người cũng chính là quen nhau ở đó. "

Trương Dương nói: "Đúng vậy, lúc ấy cô ấy đâm xe với người ta, trực tiếp rơi xuống vách núi. " Tuy rằng chuyện trôi qua nhiều năm như vậy, nhưng Trương Dương vẫn nhớ như in tình cảnh lúc đó, trong lòng rất ấm áp.

Tống Hoài Minh lại không cảm thấy ấm áp. Tuy rằng không chính mắt nhìn thấy cảnh hãi hùng đó, nhưng Tống Hoài Minh nghe Trương Dương nhắc tới thì vẫn cảm thấy lòng còn sợ hãi, y cơ hồ đã mất đi con gái. Sự ngỗ nghịch của Sở Yên Nhiên lúc đó cũng là bởi vì y, nếu không phải gặp được Trương Dương, có lẽ ngăn cách giữa cha con bọn họ vẫn sẽ tiếp tục tồn tại. Tống Hoài Minh cảm khái nói: "Hai đứa đều lớn rồi. "

Trương Dương nói: "Đã trải qua nhiều chuyện như vậy thì nói sao cũng phải trưởng thành chứ. "

Tống Hoài Minh nói: "Tình huống dự đoán bệnh tình của đồng chí Diễm Hồng không lạc quan, chuyên gia của bệnh viện nhân dân tỉnh nói, cô ta có thể bị liệt cả đời, khả năng khôi phục đi lại về sau là rất nhỏ. " Khi nói những lời này trong lòng Tống Hoài Minh tràn ngập chờ mong, phải nói y ôm kỳ vọng rất lớn đối với Trương Dương, cho rằng y thuật của Trương Dương có lẽ có thể sáng tạo ra kỳ tích.

Trương Dương nói: "Lát nữa cháu tới bệnh viện thăm cô ta, thuận tiện giúp cô ta chẩn trị một chút. " Trước khi chưa biết được tình trạng mới nhất của Lưu Diễm Hồng, Trương đại quan nhân cũng không dám dễ dàng hứa hẹn.

*****

Tống Hoài Minh nói: "Trương Dương, cậu nhất định phải đem hết toàn lực chữa khỏi cho cô ta. "

Trương Dương gật đầu: " cháu sẽ cố hết sức. "

Tống Hoài Minh đặt chén trà lên bàn, nói khẽ: "Có một số người lá gan rất lớn. Cố tình làm bậy, một loạt chuyện này đều đại biểu bọn họ đang khiêu chiến với pháp luật của chúng ta, khiêu chiến chế độ của chúng ta, đã khiêu chiến tới điểm mấu chốt của chúng ta. "

Trương Dương nói: "một người có bệnh thì phải trị. Nhưng cũng phải phân rõ tình trạng, trước khi chứng bệnh chưa được chẩn đoán chính xác thì đã hạ thuốc mạnh, rất dễ mang tới tác dụng ngược. " Những lời này của Trương đại quan nhân nói rất mịt mờ, nhưng Tống Hoài Minh vẫn lập tức nghe ra được hắn đam ám chỉ gì đó, y nhìn Trương Dương Nói khẽ: "Cậu muốn nói gì. "

Trương Dương cười nói: "Tỉnh lý gần đây phái tổ công tác đến Bắc Cảng, thanh thế của bọn họ rất lớn. "

Tống Hoài Minh nghe ra ẩn ý của Trương Dương: "cậu nói bọn họ tiếng sấm thì to mà mưa thì nhỏ. "

Trương Dương nói: "Không phải cháu nói, cháu cũng không biết tình huống cụ thể, chú Tống, bọn họ đến được nhiều ngày như vậy, rốt cuộc có tiến triển thực chất gì không?"

Tống Hoài Minh nói: "cậu không đồng ý với ý kiến tỉnh lý phái tổ công tác tới. "

Trương Dương nói: "Không chỉ là cháu, có thể nói Bắc Cảng từ trên xuống dưới đều không đồng ý với ý kiến với chuyện tỉnh lý phái tổ công tác tới, cháu coi như là người bị quấy nhiễu ít nhất đấy, vậy mà cũng bị đồng chí phó bí thư Ủy ban kỷ luật tân nhiệm Ngụy Long Hưng gọi đi hai ba lần. Cháu nói một câu không khách khí nhé, tổ công tác không biết gì về tình huống thực tế của Bắc Cảng, sau khi bọn họ tới Bắc Cảng, bắt đầu tất cả từ đầu, rất nhiều chuyện đều lật đổ rồi dựng lại. Chú Tống, cháu muốn hỏi chú một câu, trong lòng chú, năng lực công tác của phó bí thư Ngụy và Lưu thính thì ai mạnh hơn?"

Tống Hoài Minh không nói gì, y không tiện đưa ra đánh giá.

Nhưng Trương Dương thì có thể, Trương Dương nói: "Lưu thính đã bỏ tinh lực rất lớn trong công tác điều tra Bắc Cảng, cháu cho rằng cô ta tìm hiểu được rất nhiều chuyện của Bắc Cảng so với người khác, ngay cả chuyện đến giờ cô ta cũng đều không thể phá được, cháu không tin đồng chí Ngụy Long Hưng có thể giải quyết được, nếu cháu chẳng may nhìn lầm thì chứng minh năng lực của đồng chí Ngụy Long Hưng không phải là mạnh bình thường, làm phó bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh đối với hắn là thiệt tòi. "

Tống Hoài Minh nói: "Hắn quấy nhiễu công tác của các anh?"

Trương Dương nói: "Cháu cho rằng sau khi tổ công tác tới Bắc Cảng chỉ mang đến hai tác dụng, thứ nhất là quấy nhiễu công tác bình thường của chúng tôi, thứ hai chính là đả thảo kinh xà, thanh thế của bọn họ lớn như vậy, cho dù là hung phạm ở ngay Bắc Cảng thì trong khoảng thời gian này cũng biết thu liễm, ai còn dám gây án? Chú chờ xem đi, vụ án này chờ tổ công tác giải quyết thì khẳng định là còn lâu mới xong. "

Ngón tay Tống Hoài Minh đan vào nhau, khẽ cau mày, rất nghiêm túc cân nhắc những lời vừa rồi của Trương Dương, một lát sau mới nói: "Cậu lần này đến Đông Giang, mục đích chân chính là thế này. "

Trương Dương cười nói: "Chú Tống, quả nhiên không gì giấu được chú, có điều cháu chủ yếu vẫn là tới thăm thính trưởng thính trưởng, chuyện này là nhân tiện thôi, thật ra câu thông với lãnh đạo cũng không tới lượt cháu, à... cháu đi cùng phó bí thư Cung. "

Tống Hoài Minh nói: "Cung Kì Vĩ từ lúc nào cũng học được trò này, có chuyện mà không trực tiếp tìm tôi? Cứ phải thông qua người khác. "

Trương Dương nói: "Lệnh trên không dám trái, chuyện các lãnh đạo quyết định, muốn xin bọn chú thu hồi mệnh lệnh đã ban ra là quá khó khăn, cho nên người làm thuộc hạ cũng có chỗ khó xử của người làm thuộc hạ, cháu cũng không muốn tới, nhưng mấy vị lãnh đạo thành phố đều bắt cháu tới đây làm cầu, bảo cháu tới câu thông với chú trước. "

Tống Hoài Minh nói: "Chỉ cần nói có đạo lý thì tôi sẽ nghe, cái gì mà lệnh trên không dám trái? Ai cũng có lúc phán đoán sai lầm mà. "

Liễu Ngọc Oánh lúc này tới gọi bọn họ đi ăn cơm, vì thế hai người dừng nói chuyện.

Sau bữa cơm chiều, Trương Dương phải tới bệnh viện nhân dân tỉnh thăm Lưu Diễm Hồng, Tống Hoài Minh quyết định đi cùng hắn, Liễu Ngọc Oánh nghe nói bọn họ muốn đi thăm Lưu Diễm Hồng thì cũng đề xuất đi cùng với bọn họ.

Trương đại quan nhân cười thầm trong lòng, đoán rằng Liễu Ngọc Oánh chắc vẫn không yên tâm đối với Tống Hoài Minh, có điều nói đi nói lại, Tống Hoài Minh đối với Lưu Diễm Hồng thực sự là không tồi, lúc trước sau khi Lưu Diễm Hồng gặp chuyện không may, y có thể ngay lập tức từ Đông Giang chạy đến Xuân Dương, chỉ từ chuyện này cho thấy quan hệ giữa bọn họ rất không bình thường.

Thương tình của Lưu Diễm Hồng đã ổn định, tỉnh lý mời chuyên gia nhất lưu trong nước tới chẩn trị cho cô ta, nhìn thấy mấy người Tống Hoài Minh cùng nhau tới đây, Lưu Diễm Hồng cười cười: "Chị dâu tới rồi!"

Liễu Ngọc Oánh cắm hoa vừa mua vào bình, tới cạnh giường rồi ngồi xuống, nắm tay Lưu Diễm Hồng, mắt không khỏi đỏ lên, lòng dạ của nữ nhân luôn rất mềm. Tuy rằng Liễu Ngọc Oánh ở sâu trong lòng một mực định nghĩa Lưu Diễm Hồng là tình địch cực lớn, cũng vẫn luôn cẩn thận đề phòng cô ta, nhưng nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô ta thì cũng không khỏi chua xót trong lòng.

Trương Dương cười nói: "Lưu thính, tinh thần đã tốt hơn nhiều rồi. " Trước mặt Tống Hoài Minh, hắn cũng không dám gọi loạn là chị gái.

Lưu Diễm Hồng nói: " cậu còn biết tới đây thăm tôi à!"

Trương Dương nói: "Muốn tới từ lâu rồi, nhưng công tác thật sự là bận quá, gần đây kiểm tra lớn nhỏ không ngừng, tôi phải an bài xong việc công mới có thể tới thăm chị được. "

Tống Hoài Minh nói: "Trương Dương lần này là đặc biệt tới đây để đưa ra một phương án trị liệu giúp cô đấy. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Có thể nhặt lại cái mạng đã là vạn hạnh rồi, hiện tại đầu óc tôi lúc thì tỉnh táo lúc thì hồ đồ, bác sĩ nói não tôi bị chấn động, sinh ra mất trí nhớ bộ phận. "

Trương Dương cười nói: "Thật ra mất trí nhớ bộ phận là chuyện tốt, quên tất cả chuyện phiền não, chỉ để lại chuyện vui vẻ. "

Lưu Diễm Hồng cười nói: "Nào có khéo như vậy. "

Trương Dương tới bên cạnh Lưu Diễm Hồng bắt mạch giúp cô ta, lại đưa chân khí vào bên trong kinh mạch của Lưu Diễm Hồng, tìm hiểu bệnh tình của Lưu Diễm Hồng mất gần hai mươi phút của hắn, hắn mới thả cổ tay Lưu Diễm Hồng ra.

Tống Hoài Minh nói: "Như thế nào rồi?"

Trương Dương nói: "Tương tự những gì mà bác sĩ đã nói. "

Tống Hoài Minh nghe hắn nói như vậy thì ánh mắt lập tức trở nên có chút mất mát. Trước mặt Lưu Diễm Hồng y cũng không tiện hỏi, rốt cuộc Lưu Diễm Hồng liệu có bị liệt hay không.

Trương Dương nói: "Có điều cũng không nghiêm trọng như vậy, nếu trị liệu thích đáng, khôi phục thuận lợi thì chắc có thể đi lại được. "

Lưu Diễm Hồng gần đây đã liên tiếp bị chuyên gia tuyên án nửa đời sau phải sống trên xe lăn, nghe thấy Trương Dương nói như vậy thì cũng không khỏi kinh hỉ nói: "Thật ư?"

Trương Dương nói: "Tôi cũng không nói dối làm gì, có điều chị đừng quá cao hứng, quá trình khôi phục khẳng định là rất dài, trong vòng một năm chắc có thể xuống giường đi lại, muốn khôi phục như người bình thường thì chỉ có thể trông vào tạo hóa của chị, còn về phần chạy nhảy thì trong vòng năm năm chị đừng có mơ. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi còn muốn chạy nhảy gì chứ, cậu chỉ cần giúp tôi đi lại được là tốt rồi, cho dù là khập khiễng tôi cũng chấp nhận. "

Trương Dương lấy ra một bình ngọc tùy thân, nói khẽ: "Trong đây có dịch cân đan mà tôi phối chế, có thể giúp chị chữa trị kinh mạch, cứ cách ba ngày thì dùng một viên, trước mắt trị liệu của chị chủ yếu là cố bản bồi nguyên, phương diện cơ năng chỉ có thể chậm rãi khôi phục, sau nửa năm mới có thể tiến hành trị liệu khang phục cho chị, thính thính, chị nhất định phải kiên nhẫn. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Có kiên nhẫn hay không thì cũng phải thành thật mà nằm trên giường thôi. " Trong lời nói lộ ra vẻ mất mát.

Tống Hoài Minh nghe Trương Dương nói Lưu Diễm Hồng về sau có thể khôi phục đi lại tự nhiên, không nghi ngờ gì nữa đây là tin tức tốt nhất mà y nghe thấy, y cười nói: "Nếu Trương Dương nói như vậy thì cô cứ nghe hắn đi, tổ tiên của Trương Dương có bí phương chưa thương xương khá hữu hiệu, hắn nói anh cô có thể khôi phục khỏe mạnh thì nhất định là có thể. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Bí thư Tống, ngài thật đúng là có phúc khí, tìm được một thằng con rể có bản lĩnh như vậy. "

Tống Hoài Minh không khỏi bật cười.

Liễu Ngọc Oánh nói: "Hoài Minh rất thưởng thức Trương Dương. "

Trương đại quan nhân nói: "Đừng khen tôi, tôi xấu hổ lắm. "

Mấy người đồng thời bật cười.

Tống Hoài Minh và Liễu Ngọc Oánh cáo từ trước, Trương Dương thì ở lại một lát.

Lưu Diễm Hồng nhìn Trương Dương, nói: "Phiền cậu rồi. "

Trương Dương nói: "Giữa chúng ta còn cần nói những lời khách khí như vậy ư?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Thật ra tôi vẫn luôn muốn nói tiếng cám ơn với cậu. "

Trương Dương cười nói: "Chị nói hay không thì trong lòng tôi biết rõ. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi thực sự có thể khôi phục năng lực đi lại ư?" Cho tới bây giờ cô ta vẫn không dám hoàn toàn tin những lời nói của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Chỉ cần chị phối hợp trị liệu thì chắc không có vấn đề gì đâu. "

Lưu Diễm Hồng thở phào, nói: "Trương Dương, tôi phát hiện cậu thật đúng là không gì không làm được. "

Trương Dương nói: "Cũng không có năng lực lớn như vậy đâu, tôi nếu thực sự có năng lực thì nên làm tới cấp thính rồi. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Lòng tham không đáy. "

*****

Trương Dương nói: "Cái này không gọi là lòng tham, mà gọi là chí tiến thủ. Chị nếu không có chí tiến thủ thì làm sao mà tiến bộ được. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Gần đây phía Bắc Cảng thế nào?"

Trương Dương cười nói: "Chị vẫn chưa khôi phục khỏe mạnh đã liền bắt đầu nghĩ tới công tác rồi à? Chị Lưu, tôi khuyên chị một câu, một năm gần đây. Chị vẫn phải thanh thản ổn định mà dưỡng thương, chuyện công tác triệt để từ bỏ đi, nói một câu chắc chị không thích nghe, nhưng không có chị thì trái đất vẫn quay. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi biết, tôi cũng hiểu rõ, đúng rồi, tôi nghe nói hiện tại là đồng chí Ngụy Long Hưng tiếp nhận công tác của tôi, trước mắt hắn đang điều tra ở Bắc Cảng. Cậu đã tiếp xúc với hắn chưa? Hắn có làm khó cậu hay không?"

Trương Dương nói: "Làm khó tôi ư? Ai có bản sự này vậy?"

Lưu Diễm Hồng bật cười, cô ta dù sao cũng vẫn còn yếu, nghỉ ngơi trong chốc lát mới nói: "Phương pháp công tác của Mỗi người đều khá nhau. Ngụy Long Hưng này tôi trước đây cũng từng tiếp xúc, hắn rất có năng lực, thành công phá vài vụ án lớn, rất được thượng tầng coi trọng. "

Trương Dương nói: "Tôi vừa rồi cũng bàn chuyện này với bí thư Tống, sau khi Ngụy Long Hưng tới Bắc Cảng làm ra động tĩnh quá lớn. Tôi lo lắng hắn làm như vậy không những không giải quyết được vấn đề, ngược lại sẽ đả thảo kinh xà. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Khả năng là hắn có tính toán của mình. "

Trương Dương nói: "Chị Lưu, chị bỏ bao nhiêu tinh lực ở Bắc Cảng cũng không có được tiến triển quá lớn, đổi thành hắn tới là có thể ư? Tôi không tin!"

Lưu Diễm Hồng thở dài. Có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.

Trương Dương nhìn ra cô ta mệt mỏi, đứng dậy cáo từ. Trước khi đi, Lưu Diễm Hồng giữ hắn lại, Nói khẽ: "Trương Dương, những lời trước đây tôi nói với cậu, cậu đừng coi là thật. "

Trương Dương ngây ra một thoáng, lập tức minh bạch Lưu Diễm Hồng vì sao nói như vậy, lần bị thương này hiển nhiên đã đả kích Lưu Diễm Hồng cực lớn tuy rằng tuy rằng cô ta chưa bao giờ oán giận, nhưng trong lòng của cô ta không bình tĩnh như ngoài mặt. Lưu Diễm Hồng biết rõ hơn bất kỳ ai, chuyện lần này tuyệt đối không phải là bất ngờ, mà là mưu sát nhằm vào cô ta, nhằm vào tổ điều tra của Ủy ban kỷ luật tỉnh.

Lưu Diễm Hồng cũng không sợ chết, nhưng cô ta sợ nửa đời sau sẽ mãi phải nằm trên giường bệnh, cô ta bắt đầu lo lắng tao ngộ của mình cũng đồng dạng đổ xuống người Trương Dương, có lẽ cô ta không nên để Trương Dương dính vào việc này quá sâu, cho nên cô ta cho nên cô ta mới có thể nói như vậy với Trương Dương. Nhưng Lưu Diễm Hồng không hiểu Trương Dương, tao ngộ của cô ta đã khơi dậy sự phẫn nộ của Trương đại quan nhân, khiến Trương Dương lặng lẽ hạ quyết định nhất định phải đào ra độc thủ phía sau màn của Bắc Cảng, nhất định phải đòi lại công đạo cho Lưu Diễm Hồng.

Trương đại quan nhân lẻn vào phù dung viên của Tần Thanh thì đã là hơn mười một giờ tối, Tần Thanh vẫn chưa ngủ, ngồi trong phòng khách, lẳng lặng nhìn về phía ban công, thân ảnh của Trương Dương vừa xuất hiện, liền bị cô ta phát hiện.

Trương đại quan nhân cười nói: "Anh cò tưởng sẽ mang tới cho em sự bất ngờ, không ngờ em lại ôm cây đợi thỏ ở đây. "

Tần Thanh dịu dàng cười nói: "Anh là một con thỏ không nghe lời. "

Trương đại quan nhân dang tay ra, Tần Thanh cắn cắn môi rồi nhào vào lòng hắn, ông chặt lấy người hắn, ôn nhu nói ôn nhu nói: "Em rất nhớ anh. "

Trương Dương bế Tần Thanh lên đưa tới sô pha, để ngồi trên đùi mình, nói khẽ: "Bí thư Tần của anh hôm nay sao trở nên điềm đạm đáng yêu như vậy?"

Tần Thanh nói: "Mấy ngày nay em luôn ngủ không ngon. "

Trương Dương bật cười, hắn thò tay vào trong váy ngủ của Tần Thanh, vuốt ve cái bằng phẳng bằng phẳng trơn nhắn của cô ta, nói khẽ: "Mang thai rồi à?"

Tần Thanh xấu hổ gật đầu, rúc đầu vào lòng hắn, nói khẽ: "Anh sẽ không giận em chứ?"

Trương Dương nói: "Anh vì sao phải giận em, bí thư Tần cam nguyện sinh con cho anh, anh có lý do gì mà giận em? Anh ui còn không kịp nữa là. "

Tần Thanh ôm cổ hắn, kề vào tránh, nói: "Thật ư, anh không lừa em chứ?"

Trương Dương gật đầu nói: "Nghĩ lại, em lần trước rất muốn có con, có phải không?"

Tần Thanh nói khẽ: "Người ta sợ về sau nếu lớn tuổi rồi, cho dù là muốn sinh cũng không sinh được. "

Trương Dương vỗ vỗ mông cô ta, nói: "Một khối đất tốt như vậy làm sao mà lại không mọc hoa mầu được. "

Tần Thanh gát: "Đừng nói bậy, em đang nói chuyện đứng đắn với anh. "

Trương Dương nói: "Thanh, em có từng nghĩ tới công tác của em sẽ ra sao không?"

Tần Thanh nói: "Em gọi anh đến chính là muốn thương lượng với anh, em nghĩ... Gần đây sẽ bỏcông tác, hiện tại vừa mới mang thai không lâu, quá mấy tháng nữa thì bụng của em sẽ to ra. "

Trương Dương thở dài nói: "Em khó khăn lắm mới có vị trí hôm nay, làm nhiều năm như vậy, hiện tại vì đứa nhỏ này mà vứt bỏ toàn bộ ư?"

Tần Thanh nói: "Bất kể là đi tới bước nào trong quan trường thì em cuối cùng vẫn là một nữ nhân. "

Trương Dương nói: "Thị lý sẽ đồng ý cho em từ chức ư?"

Tần Thanh nói: "Có gì mà đồng ý với không đồng ý, em đã nghĩ kỹ rồi. " Cô ta đã hạ quyết định, nhất định phải giữ lại đứa nhỏ này.

Trương Dương nói: "Để anh nghĩ đã, xem có phương pháp lưỡng toàn tề mỹ nào hay không?"

Tần Thanh nằm trong lòng hắn, nói khẽ: "Trừ đi xa ra thì em không nghĩ ra biện pháp khác. "

Trương Dương nói: "Nói thế nào với người nhà?"

Tần Thanh nói: "Nói là em ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu... " Cô ta ngẩng đầu nhìn vẻ mặt có chút phức tạpc ủa Trương Dương, nụ cười trên mặt lập tức biến mất: "Anh có phải không thích em làm như vậy hay không?"

Trương Dương lắc đầu: "Anh chỉ là cảm thấy ủy khuất cho em, vì anh, em phải hy sinh quá nhiều. "

Tần Thanh ôm mặt Trương Dương: "Trong lòng em, trên đời này không có gì quan trọng hơn anh. "

Trương đại quan nhân lại động tình, tay không chịu yên, Tần Thanh nắm lấy bàn tay đáng ghét của hắn: "Đừng, em đọc trong sách, hiện tại không thích hợp... "

Trương Dương cười nói: "Không thích hợp cái gì?"

Tần Thanh cắn cắn môi, vung tay đấm một cái vào ngực hắn: "Anh xấu lắm... "

Trương Dương nói: "Thế anh tối nay chẳng phải là phải nhịn ư... "

Tần Thanh đỏ mặt nói: "Hay là, em giúp anh... "

Trương đại quan nhân nhìn đôi môi như hoa của Tần Thanh, không khỏi nuốt nước miếng nói: "Vậy... Vất vả cho bí thư Tần rồi... " người đầu tiên Trương đại quan nhân nghĩ đến chính là An Ngữ Thần, chuyện Tần Thanh mang thai không thể công khai, cũng không thể đem chuyện này nói với Sở Yên Nhiên, nữ nhân có khoan dung đến mấy cũng không thể tùy ý để nam nhân của mình tùy tiện sinh con ở bên ngoài. Nhưng Trương đại quan nhân cũng không cảm thấy mình có gì không đúng, thật ra hắn đã sớm nghĩ tới có một ngày, những người yêu này của mình sẽ sinh ra một đống con cho mình, đến lúc đó một đại gia đình hoàn mỹ tốt đẹp, hoà thuận vui vẻ, ở triều Đại Tùy thì là chuyện đương nhiên, nhưng với xã hội hiện tại thì trở nên vô cùng phức tạp, khi đó ba vợ bốn nàng hầu hưởng hết phúc tề nhân, người ta nói anh có bản lĩnh, có, hiện hiện giờ khẳng định là lạc nhân khẩu thiệt, người khác sẽ nói anh không có đạo đức, thậm chí trái với pháp luật, cái này gọi là tội trùng hôn, ít nhắc cũng là tội lưu manh.

An Ngữ Thần mang thai sinh con là hành động bất đắc dĩ của Trương đại quan nhân thì Tần Thanh lần này mang thai chính là lựa chọn sau khi cô ta bình tĩnh cân nhắc, nữ nhân theo tuổi lớn dần sẽ sinh ra một số suy nghĩ kỳ quái, cơ trí như Tần Thanh cũng không thể ngoại lệ, cô ta biết đoạn quan hệ này của mình và Trương Dương không thể công khai, nhưng cô ta lại khát vọng một gia đình một gia đình, cho nên Tần Thanh sau khi cân nhắc đi cân nhắc lại đã quyết định muốn một đứa nhỏ, một đứa nhỏ thuộc về cô ta và Trương Dương, đương nhiên cái giá phải trả cô ta cũng rõ, đó chính là phải từ bỏ sự nghiệp của mình.

Trương đại quan nhân hiện giờ thật sự là gia sự quốc sự thiên hạ sự, mọi chuyện đều phải lo. Sáng sớm hôm sau Cung Kì Vĩ gọi điện thoại tới hỏi hắn tình huống câu thông với Tống Hoài Minh, Trương Dương đem nội dung cuộc nói chuyện tối hôm qua với Tống Hoài Minh kể lại cho một lần.

Buông điện thoại thì Tần Thanh cũng tỉnh dậy, tựa vào người hắn, nói khẽ: "Vất vả thế, mới sáng sớm đã phải lo chuyện công tác rồi à?"

Trương Dương gật đầu nói: "Gần đây Bắc Cảng không ngừng có chuyện, lần này đến tỉnh lý anh cũng có công vụ trong người. "

Tần Thanh nói: "Chuyện gì vậy?"

Trương Dương kể lại giản lược cho cô ta hay.

Tần Thanh nói: "Em mấy ngày trước có tới thăm thính trưởng Lưu chiếu theo như lời anh nói thì tỉnh lý đã tập trung điểm đáng ngờ ở bên trong Bắc Cảng, cho rằng là phía Bắc Cảng có người muốn mưu hại thính trưởng Lưu. "

Trương Dương nói: "Tình huống Trước mắt là như vậy đó. "

Tần Thanh nói: "Em cũng không hiểu gì về công tác của Ủy ban kỷ luật, nếu nói có người muốn hại Lưu thính, khẳng định là vì cô ta đã gây nguy hiểm cho lợi ích của người, nếu tiếp tục để cô ta truy tra tiếp thì rất có thể sẽ lôi được một số người ra, cho nên những người này mới không ngại bí quá hoá liều xuống tay với Lưu thính. "

Trương Dương nói: "Theo anh được biết thì Lưu thính ở Bắc Cảng điều tra không có tiến triển quá lớn. " Trương Dương nói như vậy là có lý do, nếu Lưu Diễm Hồng thực sự tìm được cửa đột phá vấn đề thì cô ta sẽ không nhờ mình giúp.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)