Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1088

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1088: Không dễ làm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Tần Thanh nói: "Chuyện đó rất kỳ quái, nếu Lưu thính không có được tiến triển gì thì có nghĩa là không thể không thể tạo thành uy hiếp đối với một số phần tử tội phạm nào đó, nếu như vậy thì vì sao có người muốn giết cô ta?"

Trương Dương chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, được Tần Thanh nhắc nhở, mới phát hiện sự kiện này vô cùng kỳ quái, đúng vậy, nếu Lưu Diễm Hồng không có có tiến triển với tính đột phá trong vấn đề của Bắc Cảng thì vì sao người khác muốn mưu hại cô ta? Chuyện này căn bản rất khó giải thích?

Tần Thanh nói: "Còn có một khả năng rất lớn, có người muốn lợi dụng chuyện trừ bỏ Lưu thính để hấp dẫn ánh mắt của tỉnh lý đến Bắc Cảng, trước mắt tỉnh lý đã gia tăng độ mạnh yếu điều tra Bắc Cảng, có lẽ đây cũng là kết quả mà người này muốn. Anh chớ quên, không ai chủ động dính vào phiền toái, sau khi chế tạo sự cố của Lưu thính, sẽ mang đến nhiều phiền toái hơn cho Bắc Cảng. "

Trương đại quan nhân cảm thán nói: "Thanh, đầu óc em kiểu gì vậy? Đúng là nhìn rõ mọi việc, em nói xem, nếu con trai nhà chúng ta về sau giống em thì khẳng định sẽ là một âm mưu gia. "

Tần Thanh gắt: "Em không cần con trai, em muốn con gái. "

Trương đại quan nhân nói: "Con trai cũng được, con gái cũng được, cả đời này em chuẩn bị sinh con cho anh đi. "

Tần Thanh đỏ mặt: "Đồ đáng ghét, anh coi em là cái máy đẻ à!"

Trương đại quan nhân rất dõng dạc nói: "Gien của chúng ta tốt như vậy, nếu sao cũng phải có nhiều hậu đại một chút, nếu không thì không phải với xã hội nhân loại. "

"Anh biến đi!"

Trương đại quan nhân quả thực có chút thô bỉ, có thể khiến bụng bí thư Tần to ra, vẫn rấ cảm thấy có cảm giác thành tựu, nhưng Trương đại quan nhân cũng sinh ra một số cảm giác lo lắng, hắn phải nghĩ biện pháp đi giải quyết vấn đề tình cảm của mình, muốn dàn xếp tốt cho tất cả nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, khó khăn là tương đối lớn, nhưng có khó khăn đến mấy cũng phải làm.

Những lời này của Tần Thanh có thể nói một câu làm bừng tỉnh người trong mộng, chuyện của Bắc Cảng không đơn giản như ngoài mặt, tai nạn xe cộ của Lưu Diễm Hồng có lẽ thực sự không phải là một hồi mưu sát đơn thuần.

Chính trị trước giờ đều là trò chơi của người có chỉ số thông minh cao, Tần Thanh có thể cân nhắc đến vấn đề này. Tống Hoài Minh cũng có thể cân nhắc đến, Cung Kì Vĩ vốn định hôm nay gặp Tống Hoài Minh, nhưng lại được thông báo rằng bí thư Tống hôm nay không có thời gian.

Thật ra Tống Hoài Minh cũng có việc gì đặc biệt, sáng sớm tỉnh trưởng Chu Hưng Dân tới văn phòng y, tặng y hai hộp trà lá.

Tống Hoài Minh cười nói: "Hưng Dân, anh đây chính là ngang nhiên đút lót!"

Chu Hưng Dân cười nói: "Trà lá là bạn học cũ cho tôi, tôi đưa anh nếm thử, anh nếp chụp mũ loạn cho tôi thì tôi sẽ cầm về thôi. "

Tống Hoài Minh cười nói: "Thứ đã tặng rồi còn muốn cầm lại. Hưng Đân, anh có phải có chút keo kiệt hay không. " Y cất trà đi.

Chu Hưng Dân ngồi xuống đối diện y: "Bí thư Tống, tôi vừa rồi gặp Cung Kì Vĩ. "

Tống Hoài Minh nói: "Cung Kì Vĩ? À, nhớ ra rồi, hắn nói muốn gặp tôi có việc. "

Chu Hưng Dân nói: "Vậy anh sao không gặp hắn?"

Tống Hoài Minh bật cười: "Hắn lần này đến Đông Giang đơn giản là muốn câu thông một chút với tôi, hắn muốn nói gì thì Trong lòng tôi hiểu rõ. "

Chu Hưng Dân nói: "Bí thư Tống, ngài rất không hài lòng đối với phía Bắc Cảng. "

Tống Hoài Minh hỏi ngược lại: "Anh hài lòng ư?"

Chu Hưng Dân lắc đầu nói: "Bắc Cảng là vấn đề. Phát triển Kinh tế lạc hậu nghiêm trọng, trị an xã hội cũng thấp nhất toàn tỉnh, cũng không biết Hạng Thành mấy năm nay quản lý thế nào?"

Tống Hoài Minh nói: "Vấn đề của Bắc Cảng phải giải quyết!"

Chu Hưng Dân nói: "Bí thư Tống, ngài có phải nhận định chuyện của thính trưởng Lưu có liên quan tới phía Bắc Cảng hay không?"

Tống Hoài Minh không nói gì, hắn tựa lưng vào ghế ngồi: "Gần đây có người nói với tôi, đối mặt với một bệnh nhân bệnh tình nghiêm trọng, nếu một mực dùng thuốc mạnh thì ngược lại sẽ mất nhiều hơn được, không khéo còn có thể lấy tính mạng của bệnh nhân. "

Chu Hưng Dân nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: "Người này nói rất có đạo lý, thật ra tôi cũng muốn nói chuyện với ngài về phương diện này, từ sau khi thính trưởng Lưu gặp chuyện không may ở Xuân Dương, tỉnh lý phái ra tổ công tác tới Bắc Cảng, nhưng trên thực tế hiệu quả nhận được cũng rất ít. "

Tống Hoài Minh nhìn Chu Hưng Dân, chờ y nói tiếp.

Chu Hưng Dân nói: "Tôi không phủ nhận năng lực của những đồng chí của tổ công tác, nhưng tôi cũng không tin bọn họ có thể trong ngắn hạn có thể mở ra được cục diện. Nếu chúng ta cho bọn họ áp lực quá lớn, bọn họ khó tránh khỏi sẽ chồng áp lực này lên trên người của cán bộ địa phương, điều này sẽ tạo thành một loại mâu thuẫn mới, cán bộ địa phương sẽ cho rằng chúng ta không tín nhiệm bọn họ. Từ đó sẽ tạo thành tâm lý nghịch phản, ảnh hưởng tới công tác bình thường. "

Tống Hoài Minh nói: "Hưng Dân. Anh cho rằng sau lưng sự cố lần này của đồng chí Diễm Hồng có thể có âm mưu và động cơ như thế nào?"

Chu Hưng Dân nói: "Phản ứng đầu tiên của tôi cũng giống như đa số người, đều cho rằng đồng chí Diễm Hồng có thể đã nắm giữ tội chứng của một số người, cho nên những người này muốn trừ bỏ cô ta, giết người diệt khẩu, hủy diệt chứng cớ, nhưng trên thực tế đồng chí Diễm Hồng hình như không hề nắm giữ được chứng cớ gì, hơn nữa cô ta điều tra ở Bắc Cảng tựa hồ cũng không có được tiến triển quá lớn. Nếu không phải đồng chí Diễm Hồng che giấu chuyện gì đó thì như vậy mưu sát lần này tựa hồ có chút không thích hợp, về lý, nếu cô ta không tạo được uy hiếp cho người khác thì người khác vì sao muốn giết cô ta?"

Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy, chuyện lần này có chút giấu đầu hở đuôi, hung phạm bày ra sự cố lần này không phải muốn che giấu gì cả, mà là muốn di dời sự chú ý của chúng ta tới Bắc Cảng. "

Chu Hưng Dân nói: "Bí thư Tống, tôi vốn cho rằng ngài không chú ý tới chuyện này, hiện tại xem ra là tôi lo xa rồi. "

Tống Hoài Minh nói: "Tình huống của Bắc Cảng so với trong tưởng tượng của chúng ta thì phức tạp hơn rất nhiều. "

Chu Hưng Dân nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta vì sao phải cho một số người được như ý? Chẳng lẽ bí thư Tống là muốn tương kế tựu kế?"

Tống Hoài Minh cười nói: "Trước mắt tôi chỉ có thể kết luận một chuyện, Bắc Cảng dính tới lợi ích của rất nhiều người. "

Chu Hưng Dân nói: "Hoặc là do chúng ta đi phát hiện vấn đề, hoặc là để bọn họ tranh đấu lẫn nhau, tự để bại lộ vấn đề. "

Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Sở dĩ phái đồng chí Diễm Hồng tới Bắc Cảng điều tra, là vì gần đây tố cáo nhằm vào ban lãnh đạo Bắc Cảng rất nhiều, kết hợp với chuyện xảy ra gần đây, có thể phát hiện, tình trạng này tuyệt không phải là ngẫu nhiên. "

Chu Hưng Dân nói: "Bí thư Tống, ngài là muốn lửa cháy đổ thêm dầu, triệt để đốt bó đuốc Bắc Cảng này. "

Tống Hoài Minh ý vị thâm trường nói: "Thật ra vấn đề của Bắc Cảng chỉ có thể để Bắc Cảng tự đi giải quyết. "

Cung Kì Vĩ cuối cùng vẫn không được Tống Hoài Minh tiếp kiến, Tống Hoài Minh sở dĩ không gặp hắn là vì cảm thấy không cần thiết, y có tính toán của mình, suy nghĩ của y không cần cấp dưới nghiền ngẫm được.

Từ góc độ của Cung Kì Vĩ, Tống Hoài Minh không gặp mình cũng không phải là có thành kiến gì với cá nhân hắn, mà là không hài lòng với công tác chỉnh thể của ban lãnh đạo Bắc Cảng, Cung Kì Vĩ vốn cho rằng thông qua Trương Dương câu thông trước với Tống Hoài Minh thì chuyện này sẽ trở nên dễ làm hơn một chút, nhưng Tống Hoài Minh vẫn truyền lại tín hiệu kiên trì điều tra cho hắn, Cung Kì Vĩ không khỏi có chút bối rối, hắn không nghiền ngẫm ra suy nghĩ thực sự của Tống Hoài Minh.

Được người khác nhờ, lần này là mang nhiệm vụ mà tới đây, Cung Kì Vĩ không thể qua loa cho xong rồi trở về, phong cách làm việc của hắn luôn luôn nghiêm túc. Không gặp được bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh, hắn tới thính công an tỉnh gặp thính trưởng thính tỉnh Cao Trọng Hòa.

Cao Trọng Hòa vô cùng khách khí đối với Cung Kì Vĩ, mời hắn vào văn phòng của mình, hai người đầu tiên hàn huyên vài câu, nói chuyện về biểu hiện của Cao Liêm Minh ở Tân Hải, vòng vo mãi mới trở về chính đề, Cung Kì Vĩ nói: "Thính trưởng Cao, tôi lần này tới là muốn thương lượng một chuyện với ngài. "

Cao Trọng Hòa nói: "Anh tới là vì chuyện tổ điều tra mà thính tỉnh phái xuống ư?"

Cung Kì Vĩ gật đầu, Cao Trọng Hòa hiển nhiên là người thông minh, mục đích của mình đã bị người ta đoán được.

Cao Trọng Hòa nói: "Chuyện này tôi cũng có chút khó giải quyết, vốn tôi luôn đề xướng chuyện của địa phương thì để địa phương tự mình giải quyết, nhưng lần này đồng chí Lưu Diễm Hồng xảy ra chuyện lớn như vậy, hơn nữa án kiện ác tính của Bắc Cảng gần đây không ngừng, cấp trên ra lệnh, chúng tôi cũng không thể không làm. " Cao Trọng Hòa đẩy tất cả trách nhiệm kên cấp trên.

Cung Kì Vĩ trước khi đến chỗ y đã cân nhắc rồi, Cao Trọng Hòa rất có thể sẽ làm như vậy, đẩy tất cả trách nhiệm lên người Tống Hoài Minh, tỏ rõ mình là phụng mệnh mà làm, y bất lực với tình huống trước mắt.

Cung Kì Vĩ cười nói: "Thính trưởng Cao, tôi tới đây không phải muốn kháng nghị thính tỉnh điều tra, trong chuyện thính tỉnh phái tổ công tác tới tôi cũng giữ thái độ tán thành, nhưng tôi hy vọng tổ công tác có thể chú ý phương pháp công tác một chút, tận lực để lại không gian nhất định cho hệ thống cảnh vụ địa phương chúng tôi. " Cung Kì Vĩ uyển chuyển tỏ thái độ, hiện tại tổ công tác của thính tỉnh đã ảnh hưởng đến công tác bình thường của địa phương.

*****

Cao Trọng Hòa nói: "Đồng chí Kì Vĩ, việc này anh cứ yên tâm, tôi đã đặc biệt cường điệu, bắt bọn họ nhất định phải chú ý tới phương thức công tác, dưới tiền đề không làm ảnh hưởng tới công tác bình thường của đồng chí địa phương triển khai công tác điều tra. Đương nhiên trong quá trình công tác cụ thể có thể sẽ sẽ phát sinh một số độ lệch, sinh ra một số mâu thuẫn và va chạm cũng là điều khó tránh khỏi, tôi cho rằng những mâu thuẫn này cũng không ảnh hưởng tới đại cục, đều là có thể xử lý nội bộ, mọi người nên gia tăng lý giải lẫn nhau, nên tăng cường độ tín nhiệm lẫn nhau, chỉ có như vậy mới có thể phối hợp tốt, mới có thể làm tốt công tác, anh thấy đúng không?"

Cung Kì Vĩ nói: "Thính trưởng Cao nói rất có đạo lý, nhưng rất nhiều đồng chí không cho rằng như vậy, bọn họ cho rằng tỉnh lý phái tổ công tác tới là không tín nhiệm chúng tôi, cảm thấy bị tổn thương. "

Cao Trọng Hòa cười nói: "Những đồng chí này cũng quá nhạy cảm rồi. "

Cung Kì Vĩ nói: "Thính trưởng Cao, điều tra nhằm vào Bắc Cảng kéo dài tới bao giờ?"

Cao Trọng Hòa nói: "Cái này thì phải xem ý tứ bên trên. " Cao Trọng Hòa chơi Thái Cực vẫn rất khá.

Cung Kì Vĩ ở chỗ y cả nửa ngày, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì. Rời khỏi thính công an tỉnh, Cung Kì Vĩ cân nhắc còn cần thiết đi tìm tỉnh trưởng Chu Hưng Dân hay không, nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này cuối cùng vẫn bị hắn phủ định, thật ra hắn cũng hiểu rõ, tìm ai thì kết quả cũng vậy, người có tác dụng mấu chốt trong chuyện này là Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh chỉ cần không nói ra, tổ điều tra khẳng định sẽ tiếp tục tra nữa, nếu Tống Hoài Minh tiếp tục gây áp lực, các cấp đều sẽ chồng loại áp lực này xuống, áp lực mà phía Bắc Cảng bọn họ phải chịu cũng sẽ càng lúc càng lớn.

Cung Kì Vĩ bên trong xe bên trong xe, trước tiên gọi điện thoại cho Trương Dương, hắn có chút bực bội hỏi Trương Dương rốt cuộc có câu thông với Tống Hoài Minh hay không.

Trương đại quan nhân bên kia lời thề son sắt nói: "Câu thông rồi, cái gì tôi cũng nói hết rồi, anh hôm nay có gặp ông ta không?"

Cung Kì Vĩ nói ra chuyện mình bị Tống Hoài Minh cự tuyệt không gặp, thở dài nói: "Tôi thấy thái độ của bí thư Tống rất kiên quyết. "

Trương Dương nói: "Bí thư Cung, tôi thấy anh cũng đừng nóng lòng, bí thư Tống vừa mới hạ đạt mệnh lệnh chưa được vài ngày anh đã muốn thuyết phục ông ta thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, tôi thấy chuyện này rất khó, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên đi. "

Cung Kì Vĩ nói: "Thằng nhóc cậu đây là có ý gì?"

Trương Dương nói: "Thật ra bí thư Hạng bảo anh tới đây chính là ném cho anh một củ khoai lang nóng, hắn cũng không trông mong anh có thể hoàn thành được chuyện này đâu, nếu anh làm được thì hắn mừng rỡ ngồi mát ăn bát vàng, anh nếu không làm được thì hắn sẽ có lý do để cười nhạo anh, trong chuyện này anh đã bị chú định là trái phải đều thiệt, nếu đã tới rồi thì anh cứ an tâm ở thêm vài ngày đi. "

Cung Kì Vĩ đầu kia điện thoại lại thở dài, hắn đương nhiên có thể nhìn thấu được chuyện này.

Trương Dương nói: "Anh cũng đừng buồn, tôi thấy ý tứ của bí thư Tống cũng không phải là kiên quyết như vậy đâu, thật ra cấp trên muốn đi nước cờ gì, bước tiếp theo của bọn họ muốn đi như thế nào, chúng ta cũng đoán không ra, nếu đoán không ra thì dứt khoát mà đi theo đi, dù sao ở phía Bắc Cảng xảy ra vấn đề thì người đứng mũi chịu sào cũng không phải là anh. "

Cung Kì Vĩ nói: "Chán chả buồn nói với anh, đồ tiểu tử xuất công không xuất lực. "

Trương Dương nói: "Đừng gác điện thoại vội, buổi trưa ở đâu? Đến Vọng Giang lâu đi, tôi mời anh bữa cơm. "

Cung Kì Vĩ nói: "Không được. Chị và cháu gái cậu đều ở Đông Giang, tôi đi chơi với hai người họ đã. "

Trương Dương cười nói: "Lấy việc công làm việc tư, tôi coi như là nhìn ra rồi, anh mới là người xuất công không xuất lực. "

Cung Kì Vĩ cười một tiếng rồi gác điện thoại.

Trương Dương gác điện thoại, nhìn thấy xe BMW của Lương Thành Long lái tới, hắn nhìn đồng hồ, Lương Thành Long mới từ trong xe chui ra thì Trương Dương đã trách: "Anh đúng là không tuân thủ thời gian, đã nói là mười một giờ tới đón tôi, giờ đã quá hai mươi phút rồi. "

Lương Thành Long cười nói: "Tôi ở nhà có việc, hai mẹ con nó cứ quấn lấy tôi, tôi khó lắm mới đi được đấy. "

Trương Dương xì một tiếng khinh miệt: "Lề mề, anh sắp thành đàn bà rồi. " Mở cửa xe ngồi vào thì mới nhìn thấy ghế sau còn có Lương Hiểu Âu. Trương đại quan nhân cười nói: "Chủ nhiệm Lương, sao cô lại ở đây?"

Lương Hiểu Âu cười nói: "Nghe nói bí thư Trương đại giá quang lâm cho nên tôi chủ động xin đi giết giặc tới tiếp rượu, anh chắc sẽ không không chào đón tôi chứ?"

Trương Dương nói: "Cầu còn không được, một đại mỹ nữ như cô tiếp tôi, tôi thật sự là tam sinh hữu hạnh. "

Lương Thành Long tức giận đến nỗi giơ nắm đấm về phía hắn: "Anh cẩn thận đấy, nó là em tôi. "

"Em anh chính là em tôi, chỉ đùa một chút cũng không được à? đúng là càng lúc càng nhỏ nhen. "

Lương Hiểu Âu cười khanh khách không ngừng.

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Lương đúng là người trong thể chế, lòng dạ so với anh thì rộng rãi hơn, thương nhân đúng là con buôn. "

Lương Thành Long nói: "Anh còn nói xấu tôi nữa là tôi tẩn anh đấy. "

Trương Dương nói: "Đúng là khó mà có được tiếng nói chung với loại người như anh, tôi câu thông với chủ nhiệm Lương vẫn dễ dàng hơn. " Hắn cợt nhả dựa vào Lương Hiểu Âu: "Cô hôm nay có rảnh không?"

Lương Hiểu Âu nói: "Tôi rất rảnh. "

Trương Dương nói: "Không phải chứ, theo lý thuyết thì ban chiêu thương là nơi bận rộn nhất, cô thì sao lại nhàn vậy. "

Lương Hiểu Âu nói: " Năm nay công tác chiêu thương của khu khai phá ảm đạm lắm, tất cả đều bị nội thành mới đoạt đi rồi. Dù sao cũng không hoàn thành được nhiệm vụ. Tôi cố gắng cũng vô dụng. "

Trương Dương nói: "Đồng chí tiểu Âu, loại thái độ công tác tiêu cực này của cô là không đúng đâu. "

Lương Hiểu Âu nói: "Kể ra thì chuyện này cũng là tại anh, lúc trước anh từ trong tay tôi cướp đi rất nhiều hạng mục. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Đồng chí tiểu Âu, vừa khen cô xong, giờ lại thành lòng dạ cô không ổn rồi, bất kể hạng mục đặt ở khu khai phá hay là nội thành mới thì Còn không phải ở Đông Giang ư, thịt vẫn ở trong nồi, có chạy được sang nhà khác đâu. "

Lương Hiểu Âu nói: "Đúng rồi, tôi vừa nghe nói một chuyện, bí thư đảng công ủy nội thành mới Tần Thanh từ chức!"

Trương đại quan nhân đương nhiên đã biết, có điều thằng cha này ngoài mặt vẫn giả bộ vô cùng kinh ngạc: "Từ chức ư?Thật hay giả đó?"

Lương Thành Long nhìn Trương Dương qua gương chiếu hậu, nghĩ thầm anh giả vờ cái gì, quan hệ của anh và Tần Thanh tốt như vậy, anh không thể nào không biết được? Có điều rất nhiều chuyện nhìn thấy nhưng không thể vạch trần, Lương Thành Long nói: "Thật đấy, tôi nghe chú tôi nói, Tần Thanh quả thực đã đệ đơn từ chức, nói là muốn xuất ngoại đào tạo sâu, giờ nội thành mới gặp nguy cơ nhân viên rồi, Thường Lăng Phong vốn đã quyết định sẽ đi, không ngờ Tần Thanh cũng đi, nội thành mới trước đây là hai người bọn họ đưa lên, bọn họ nếu đồng thời đi thì công tác của nội thành mới nhất định sẽ lộn xộn. "

Lương Hiểu Âu nói: "Bí thư Trương, không ngại cân nhắc về công tác lại đi, anh là một trong những người khai thác của nội thành mới, anh trở về tiếp nhận công tác của Tần Thanh thì thích hợp nhất. "

Trương Dương nói: "Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ, tôi sẽ không về đâu. "

Lương Thành Long nói: "Đúng vậy, Tân Hải hiện tại đã thành công bỏ huyện lập thành phố, lại thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu cấp quốc gia, bí thư Trương đang ở vào lúc đường làm quan rộng mở, sao lại bỏ mà về được. "

Lương Hiểu Âu nói: "Cấp bậc khác đấy, quay lại thì chính là từ cấp ban nhảy lên cấp thính. "

Lương Thành Long nói: "Cấp ban cấp thính gì, tất cả là ảo thôi, tôi coi như nhìn ra rồi, trên quan trường, mấu chốt thực sự vẫn là quyền lực, cho anh cấp bậc cao hơn, trong tay không có quyền thì cũng chỉ là hư danh, như Trương Dương hiện tại rất tốt, trời cao Hoàng Đế xa, Tân Hải tuy nhỏ, nhưng nói một không hai, bá chủ một phương, uy phong biết bao?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Nghe anh nói như vậy, tôi sao cảm giác mình cứ như thổ hào cắt cứ một phương ý nhỉ?"

Lương Thành Long nói: "Lần này anh nói đúng rồi, anh chính là thổ hào, thổ hào không hơn không kém. "

Ô tô tới trước cửa Vọng Giang lâu, bọn họ đi xuống, nhìn thấy Viên Ba đã đứng ở cửa, Trương Dương cười cười đi tới, Viên Ba vỗ vai hắn, nói: "Bí thư Trương đại giá quang lâm, khiến tiểu điếm vô cùng vẻ vang. "

Trương Dương nói: "Anh Viên, không nói mấy câu trêu tôi thì khó chịu à. "

Viên Ba nói: "Không dám, không dám!"

Lương Thành Long nói đỡ: "Bí thư Trương hiện tại khác với ngày xưa rồi, đám thảo dân của chúng tôi nào có dám với cao. "

Trương Dương cười nói: "Lương Thành Long, anh đáng ghét lắm, tẹo nữa tôi kiểu gì cũng phải chuốc cho anh say không biết đường về thì thôi. "

Nói tới uống rượu, không ai dám phân cao thấp với Trương đại quan nhân, Viên Ba, Lương Thành Long, Trần Thiệu Bân, Đinh Triệu Dũng tất cả cộng lại cũng không dám, có điều đám người này mỗi lần gặp nhau, Trương Dương không nghi ngờ gì nữa chính là trung tâm, uống so với người khác cũng phải nhiều hơn.

Viên Ba cũng nghe nói tới chuyện Tần Thanh từ chức, hắn nói với Trương Dương: "Trương Dương, mấy ngày nay anh an bài đi, tôi muốn mời bí thư Tần ăn bữa cơm, những năm gần đây người ta cũng chiếu cố tôi không ít, mọi người là bằng hữu, hiện giờ bí thư Tần sắp đi, tôi cũng phải tỏ vẻ. "

Lương Thành Long gật đầu nói: "Lời này của anh Viên có lý, tính cho tôi một phần. "

*****

Trương Dương nói: "Anh cũng không phải là không quen với Tần Thanh, trực tiếp liên hệ với cô ta là được, sao cứ việc gì cũng phải thông qua tôi. "

Trần Thiệu Bân nói: "Ai bảo anh quen với cô ta hơn, hai người hợp tác nhiều năm như vậy, tình cảm cũng sâu hơn chúng tôi. "

Trương Dương nói: "Mọi người đều là bằng hữu mà. "

Mọi người bật cười, Trương đại quan nhân cực kỳ bất mãn lườm đám người này một cái, luôn cảm giác đám người này cười rất không có hảo ý, có điều bởi vậy cũng có thể nhìn ra, nếu muốn người ta không biết thì trừ phi mình đừng làm, chuyện giữa mình và Tần Thanh che giấu tốt đến mấy thì người khác vẫn có thể nhìn ra một số manh mối.

Lương Hiểu Âu nói: "Tôi thật sự là không hiểu Tần Thanh, cô ta hiện tại đang ở vào lúc đường làm quan rộng mở, tỉnh lý cũng công nhận năng lực của cô ta, cho cô ta tín nhiệm cực lớn, xây dựng nội thành mới cũng có hình dáng rồi, nếu cô ta làm tiếp, tiền đồ chính trị khẳng định không thể hạn lượng, không biết vì sao đột nhiên tư bỏ. "

Lương Thành Long nói: "Tôi cũng nghĩ không thông, đổi lại là tôi, tôi không nỡ bỏ đi địa vị chính trị mà khó khăn lắm mới với tới được đâu. "

Trương Dương nói: "Ai có chí nấy, có lẽ cô ta đã chán ghét quan trường, có lẽ cô ta đã thay đổi sở thích, thật ra đừng nói là cô ta, ngay cả tôi càng lúc càng mất hứng thú đối với quan trường rồi. "

Trần Thiệu Bân nói: "Thôi đi, anh chính là một tên quan mê, cảnh giới đó anh cả đời này cũng đừng hy vọng nhìn thấy. "

Trương Dương nói: "Cảnh giới của anh thì cao lắm à?"

Trần Thiệu Bân nói: "Dù sao cảnh giới của tôi cũng cao hơn so với anh, năm đó tôi tốt xấu cũng coi như là một nửa người trong thể chế, tôi không cần suy nghĩ gì đã từ bỏ công tác, bỏ quan tòng thương, rất là quyết đoán. "

Lương Thành Long nhìn Trần Thiệu Bân một cái: "Anh mà có quyết đoán ư, tôi không nhìn ra gì cả. "

Trần Thiệu Bân nói: "Đừng nhìn phương diện kinh thương tôi không bằng anh, về phương diện làm quan tôi không bằng Trương Dương, nhưng nói tới làm người rộng lượng tiêu sái thì hai anh cộng lại cũng chẳng bằng được tôi, nhân sinh trên đời, quan trọng nhất là gì? Tự do! Trăm ngàn lần đừng tự đeo gông cho mình, tôi hiện tại mới tính là nhìn rõ, đám người các anh, có những người muốn kiếm càng nhiều tiền càng tốt, có những người muốn làm quan càng to càng tốt, nhưng các anh có từng nghĩ, đây đều là đeo gông cho mình, có mệt không? Các vị huynh đệ tỷ muội ngồi đây, có ai có thể sống hai đời? Vì danh vì lợi mà bôn ba cả đời, nhưng các anh có dừng lại suy nghĩ một chút thật kỹ hay không, mình rốt cuộc là khổ sở vì ai vì cái gì? Chờ tương lai có một ngày, các anh kiếm đủ tiền rồi, làm quan cũng to rồi, nhưng cả đời này sai cũng nhiều, quay đầu lại nhìn, anh anh chỉ có thể phát hiện cả đời này mình chưa làm được gì cả. "

Viên Ba cầm chén rượu lên uống một ngụm rồi nói: "Nghe hình như cũng có chút đạo lý, nhưng tôi nghe không hiểu. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng không hiểu!"

Đinh Triệu Dũng gật đầu theo.

Lương Thành Long nói: "Rốt cuộc năng lực hiểu của đám người này chúng ta có vấn đề hay là năng lực biểu đạt của thằng ôn này có vấn đề? Tôi cũng chả hiểu. "

Trần Thiệu Bân nói: "Chúng ta lấy ví dụ nhé, giống như chúng ta cả đời này dạo chơi trong khu phong cảnh, các anh chỉ lo liều mạng mà chạy, căn bản chẳng buồn nhìn phong cảnh bên cạnh, mà thái độ nhân sinh của tôi chính là đi ngang qua chỗ nào thì thưởng thức phong cảnh chỗ ấy, lúc nào thưởng thức đủ rồi tôi mới đi. Vậy so sánh với các anh, trong thời gian tương tự tôi không thể nào đi được xa, leo được cao bằng các anh, nhưng tôi gặp may, tôi ít nhất cũng thưởng thức được hết phong cảnh ven đường, còn các anh thì sao? Các anh chỉ lo cắm đầu mà chạy, chẳng ngắm được gì!"

Lương Thành Long chép miệng: "Nghe ra thì tựa hồ cũng có chút đạo lý!"

Đinh Triệu Dũng nói: "Tôi vẫn không hiểu. "

Viên Ba nói: "Nghe thì có vẻ rất cao thâm mạc trắc, nhưng những lời này không phải là xuất phát từ miệng anh. "

Lương Hiểu Âu nói: "Tôi hiểu được chút chút. "

Trương đại quan nhân nói: "Rắm! Anh nói thì dễ nghe lắm, nhưng anh căn bản không có cảnh giới đó, phong cảnh vô hạn ở chỗ núi cao hiểm trở, với chút cảnh giới của anh, cũng chỉ có thể nhìn thấy được hoa cỏ trước mắt thôi. "

Trần Thiệu Bân cười nói: "Cũng đúng, thể lực của tôi không bằng anh, cho dù phong cảnh ở nơi cao hiểm trở có đẹp đến mấy tôi cũng không trèo lên được, so với mệt chết ở giữa đường, chẳng thà thật thà thưởng thức cảnh đẹp bên đường thôi. "

Lương Thành Long nói: "Thằng nhóc cậu từ lúc nào đề thăng được cảnh giới vậy? Tôi không tin, đánh chết tôi cũng không tin. "

Đinh Triệu Dũng nói: "Mỗi người đều đang tiến bộ, chỉ là tiến bộ ít nhiều bất đồng thôi, Thiệu Bân từng làm quan, từng đi buôn, từng đầu cơ, từng kiếm được tiền, từng nợ nần, cũng từng lừa dối, có thể nói người ta sóng to gió lớn gì cũng đều đã trải qua, các anh nói xem, loại người như vậy còn nhìn không ra thì sống trên đời có phải là uổng không?"

Trương Dương cười ha ha gật đầu nói: "Tôi thấy cũng đúng, người ta nếu sống đến tuổi này rồi còn chưa trải quua cái gì thì cũng chỉ có cái chết mới có chút sức hấp dẫn đối với hắn mà thôi!"

Lương Thành Long nói: "Chỉ còn đường chết! Đi tìm chết đi, anh chết cũng không cò gì hối tiếc!"

Trần Thiệu Bân vẻ mặt đau khổ nói: "Tôi nói này mấy anh, đừng nói những lời ác độc như vậy với tôi có được không? Tôi chọc gì các anh à mà các đám đuổi tôi đi chết thế?"

Viên Ba vỗ vai hắn, nói: "Huynh đệ, thật ra người sống đến như anh là đã đủ rồi, còn gì mà nhìn không thấu nữa?"

"Nhưng chết không sướng bằng sống!"

Mọi người đồng thanh cười nói: " vẫn nhìn không thấu!"

Tuy rằng mấy vị lãnh đạo thành phố Đông Giang đều thành khẩn giữ Tần Thanh lại, nhưng Tần Thanh lần này đã quyết ý ra đi, từ chối các lãnh đạo giữ lại, sự từ chức của cô ta chẳng những gây chấn động rất lớn trong ban lãnh đạo Đông Giang, hơn nữa còn kinh động tới mấy vị lãnh đạo tỉnh lý.

Vì thế Tống Hoài Minh còn đặc biệt hỏi bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính, Lương Thiên Chính cũng có chút bất đắc dĩ đối với việc này. Y nói với Tống Hoài Minh: "Bí thư Tống, tôi đã đặc biệt tìm Tần Thanh nói chuyện rồi, nhưng thái độ của cô ta rất kiên quyết. "

Tống Hoài Minh nói: "Tần Thanh là cán bộ trẻ tuổi có năng lực. Thành tích công tác ở Giang Thành, ở Lam Sơn đều vô cùng xuất sắc, sau khi để cô ta phụ trách xây dựng nội thành mới Đông Giang, năng lực công tác của cô ta ai ai cũng thấy. Tôi rất thưởng thức cô ta, cũng rất xem trọng sự phát triển của cô ta, lão Lương, có phải cô ta không hài lòng đối với công tác trước mắt hay không?"

Lương Thiên Chính nghe ra ẩn ý của Tống Hoài Minh, y lập tức giải thích: "Bí thư Tống, tôi trước giờ luôn rất ủng hộ công tác của Tần Thanh, dưới điều kiện có thể đã cho cô ta quyền lực và điều kiện công tác lớn nhất, tôi tin cô ta chắc không có gì không hài lòng. "

Tống Hoài Minh nói: "Lão Lương, anh hiểu lầm ý của tôi rồi. Tôi là nói, cô ta có phải cảm thấy chúng ta đại tài tiểu dụng đối với cô ta hay không?"

Lương Thiên Chính nói: "Chắc không đâu, đồng chí Tần Thanh luôn rất khiêm tốn, cô ta không có nhiều ham muốn đối với quyền lực, đối với quan chức cũng không biểu hiện ra khát vọng quá lớn. Tố dưỡng chính trị của cô ta rất xuất chúng trong những cán bộ trẻ tuổi. "


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)