Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1093

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1093: Mất lý trí
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Trần Cương lúc này đã nhìn rõ rồi, Trương Dương hôm nay chắc không phải lập bẫy chơi hắn, phát giận ở Thiên Nhai, người thực sự khó xử không phải hắn mà là Trần Thanh Hồng mà là ông chủ phía sau màn của Thiên Nhai Viên Hiếu Thương. Tuy rằng Viên Hiếu Thương đã dứt bỏ quan hệ rất rõ ràng, nhưng không thể gạt được Trần Cương. Quan hệ giữa Trương Dương và Viên Hiếu Thương vẫn luôn không tồi, theo lý thuyết thì Trương Dương sẽ không muốn làm mất mặt hắn, giải thích duy nhất chính là Tang Bối Bối này quả thực đã chọc giận Trương Dương, giữa nam nữ có chút va chạm là rất bình thường. Xem ra Trương Dương cũng có lúc xung động nghĩ đến đây nghĩ đến đây Trần Cương thầm bật cười thằng cha này Thằng cha này có lúc nào mà không xung động chứ?

Trần Thanh Hồng lại tới quầy bar, trong lòng thực sự đã tức giận đến cực điểm.

Tang Bối Bối vẫn nói chuyện với nam tử họ Giang đó, nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Trần Thanh Hồng thì Tang Bối Bối nói: "Làm sao vậy?"

Trần Thanh Hồng nén giận nói: "Ông chủ Trương điểm danh gọi cô tới, Bối Bối, tôi bình thường đối với cô không tệ, cô đừng khiến tôi khó xử. "

Nam tử họ Giang đó cũng rất hiểu chuyện: "Bối Bối, em đi đi, anh cũng đi đây. "

Tang Bối Bối nói: "Anh chờ em, em đi một chút sẽ trở lại ngay. "

Trần Thanh Hồng nghe thấy cô ta cuối cùng cũng đáp ứng đi một chuyến thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Tang Bối Bối bước nhanh về phía phòng số 9, Trần Thanh Hồng lo lắng cô ta nói năng vô lễ nói năng vô lễ chọc giận Trương Dương, liền vội vàng đi theo, cướp mở cửa phòng trước Tang Bối Bối, cười nói: "Bí thư Trương, tôi đã mời Bối Bối tới rồi, vừa rồi ở quầy bar bận quá. "

Tang Bối Bối đi vào trong phòng rồi đứng đó, mắt gườm gườm nhìn Trương Dương.

Trần Thanh Hồng vội vàng hoà giải: "Bối Bối, mau kính rượu bí thư Trương đi. "

Viên Hiếu Thương cười nói với Trương Dương: "Tối nay Thiên Nhai quả thực đông khách, bí thư Trương bỏ qua cho, Bối Bối, cô tới kính rượu bí thư Trương đi, hắn khẳng định không giận cô đâu. "

Trần Thanh Hồng đi tới đưa rượu vang cho Tang Bối Bối, Tang Bối Bối cầm rượu vang, đi về phía Trương Dương, bỗng nhiên giơ tay lên hắt rượu lên mặt Trương Dương, Trần Thanh Hồng hét lên kinh hãi.

Trần Cương ngồi bên cạnh Trương Dương, cũng bị hắt mất mấy giọt, bất kể Trần Cương hay là Viên Hiếu Thương không ngờ không ngờ Tang Bối Bối có can đảm như vậy.

Trương Dương nhìn Tang Bối Bối, rất bình tĩnh cầm cốc rượu trong tay lên nhấp một ngụm. Có điều trên mặt hắn dính không ít rượu, trông vô cùng thảm hại

Tang Bối Bối nói: "Trương Dương, anh nghe rõ cho tôi, tôi có cách sống của mình, không tới lượt anh can thiệp, tôi nếu thích một ngươi thì tôi có thể bất chấp tất cả vì hắn, cho dù là sinh mệnh của tôi, nhưng, nếu tôi chán ghét một người, tôi sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn, đừng tưởng rằng anh có chút thế lực, anh coi tôi là gì? Đồ chơi à? Gọi thì đến đuổi thì đi ư? Tôi là người, không phải là đồ chơi của anh, kết giao với ai là tự do của tôi, anh đừng có hòng hạn chế tôi!" Tang Bối Bối nói xong, xoay người bước đi.

Trần Thanh Hồng muốn ngăn cô ta lại, nhưng lại bị cô ta đẩy ra: "Tôi không làm nữa?"

Trần Thanh Hồng bị tất cả những gì phát sinh trước mắt làm cho ngây ngốc, tối nay rốt cuộc là thế nào vậy.

Trần Cương nhìn thấy một màn trước mắt, lại không khỏi nhớ tới chuyện Hồng Trường Thanh ngả bài với hắn, hắn không khỏi thầm kinh hãi, lòng của phụ nữ quả nhiên là khó nắm bắt. Tình huống như vậy, Trần Cương không tiện chen miệng.

Viên Hiếu Thương thì lại không thể không nói gì, hắn thấp giọng khuyên nhủ: "Bí thư Trương, đừng nóng giận. "

Trương Dương cười cười, hắn đứng dậy chậm rãi đi ra cửa.

Trần Thanh Hồng không dám ngăn trở hắn.

Viên Hiếu Thương vội vàng đứng dậy đuổi theo Trương Dương, cầm cánh tay Trương Dương nói khẽ: "Bí thư Trương, bỏ đi. "

Trương Dương hất tay hắn ra đi về phía quầy bar.

Tang Bối Bối đã chuẩn bị thu thập đồ bỏ đi, cô ta nói đó với tên nam tử họ Giang trước quầy bar, nam tử đó đứng dậy, cũng muốn đi cùng cô ta, nhưng nhìn thấy Trương Dương đi tới, hắn ngây ra đó, trên mặt đầy vẻ bất khả tư nghị và sợ hãi, lắp bắp nói: "Bí thư... Trương... "

Nội tâm Viên Hiếu Thương chấn động, hắn vạn lần không ngờ nam tử đó nhận thức Trương Dương.

Trương Dương nhìn nam tử đó, khóe môi lộ ra một nụ cười cực kỳ khinh thường: "Thư ký Giang, khéo nhỉ!"

Nam tử đó chính là thư ký Giang Nhạc của bí thư thị ủy tân nhiệm Cung Kì Vĩ, nhìn thấy Trương Dương mặt hắn trắng bệch.

Trương Dương chỉ vào mũi hắn nói: "Anh theo tôi vào đây!"

Tang Bối Bối nói: "Giang Nhạc, anh đừng để ý đến hắn!"

Giang Nhạc cắn môi, không biết làm như thế nào cho phải, Trương Dương nói: "Số 9, tôi chờ anh!"

Trần Cương không ngờ bữa cơm tối nay sẽ trình diễn một màn kịch kịch tính như vậy, khi hắn khi hắn nhìn thấy Trương Dương trở về không lâu thì Giang Nhạc kinh sợ đi vào trong phòng, Trần Cương giờ mới hiểu được, người dám cướp nữ nhân của Trương Dương không ngờ là thư ký Cung Kì Vĩ, thằng cha này thật sự là không biết trời cao đất rộng là gì.

Trương Dương cầm chén rượu trước mặt lên, đưa cho Giang Nhạc: "Uống chén rượu đi. "

Giang Nhạc vươn tay là cầm, Trương Dương không đợi hắn đụng tới chén rượu, tay trái đã tát cho hắn một cái, khiến Giang Nhạc quay mòng mòng tại chỗ, miệng chảy máu, Giang Nhạc ôm mặt, vẻ mặt ủy khuất nhìn Trương Dương.

Trương Dương nói: "Đồ của tôi mà anh cũng dám chạm vào à?"

Trần Cương và Viên Hiếu Thương liếc mắt nhìn nhau, chuyện hôm nay xem ra phiền toái thật rồi. Trương Dương rõ ràng đang ghen, oán khí vừa rồi bị Tang Bối Bối hắt rượu tất cả đã phát tiết lên đầu Giang Nhạc.

Đầu Giang Nhạc xuống: "Bí thư Trương... Tôi không có gì với cô ta cả... "

Trương Dương nói: "Quỳ xuống!"

Giang Nhạc ngạc nhiên nhìn Trương Dương.

Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Tang Bối Bối nổi giận đùng đùng xông vào, chỉ vào nói Trương Dương nói: "Anh làm gì thế? Thể hiện uy phong với người khác à? Có gan thì nhắm vào tôi này!" Trần Thanh Hồng cũng tiến vào theo, hôm nay người khỏ xử nhất chính là cô ta.

Trương Dương căn bản không nhìn cô ta, nói với Giang Nhạc: "Anh quỳ xuống cho tôi? Quỳ xuống!"

Môi Giang Nhạc giật giật, cuối cùng đành khuất phục chậm rãi quỳ xuống.

Trần Cương thầm than trong lòng, hôm nay Trương Dương bị cơn ghen chơ mờ hai mắt rồi, chuyện gì cũng không để ý, hắn nói khẽ: "Thôi mà. " Lại nói với Giang Nhạc: "Giang Nhạc, anh nói lời xin lỗi với bí thư Trương là được rồi. "

Giang Nhạc đầu cũng không dám ngẩng lên, run giọng nói: "Xin lỗi, bí thư Trương... Về sau, về sau tôi sẽ không dám đến đây nữa. "

Tang Bối Bối ở bên cạnh căm tức nhìn Giang Nhạc, vẻ mặt khinh bỉ, lạnh lùng nói: "Đồ hèn!"

Trương Dương chỉ chỉ vào Giang Nhạc, tràn ngập trào phúng cười cười với Tang Bối Bối, sau đó nói với Giang Nhạc: "Cút! Về sau đừng để tôi nhìn thấy anh ở đây. "

Giang Nhạc như được ân xá, đứng dậy không thèm nhìn Tang Bối Bối lấy một cái, bước nhanh ra cửa.

Viên Hiếu Thương vốn cho rằng chuyện này sẽ như vậy là xong, nhưng không ngờ Tang Bối Bối bỗng nhiên lao tới Trương Dương tay nàng trong tay cô ta còn cầm một bình rượu, xem ra là muốn đập Trương đại quan nhân, cô nàng này thật sự là dã tính.

Trương đại quan nhân há có thể để cô ta đến đến mình, một quyền nghênh đón, đánh vỡ tan bình rượu mà Tang Bối Bối cầm, lúc này Trương Dương giống như một con sư tử bị chọc giận, tóm lấy tóc Tang Bối Bối rồi hung hăng đẩy cô ta sang một bên, Tang Bối Bối tuy rằng bưu hãn, nhưng lực lượng dù sao cũng không bằng được Trương Dương, bị đẩy về phía sau, đầu dập mạnh vào tường, ngã gục xuống đất.

Trần Thanh Hồng vốn định qua xem thì lại bị Trương Dương hét lên: "Không ai được chạm vào cô ta!" Thằng cha này nổi nóng, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.

Viên Hiếu Thương và Trần Cương vốn ôm ý đồ làm ngơ, nhưng lập tức phát hiện Tang Bối Bối sau khi nằm xuống thì tay chân run rẩy mấy cái rồi im lặng, bọn họ bắt đầu ý thức được khả năng đã xảy ra chuyện, Trần Cương và Viên Hiếu Thương đều đi tới, Trần Thanh Hồng nhìn thấy Tang Bối Bối nằm đó không nhúc nhích, mặt xám như tro tàn, cô ta vươn tay ra thử hơi thở của Tang Bối Bối, phát hiện hoàn toàn không có gì, Trần Thanh Hồng dù sao cũng là nữ nhân, sợ đến nỗi hét toáng lên.

Viên Hiếu Thương vô cùng bình tĩnh, bịt ngay miệng cô ta lại.

Trần Cương sờ sờ mạch đập của Tang Bối Bối, căn bản không có gì, tâm tình của mấy người lập tức xuống, không ai ngờ rằng một cú đẩy này của Trương Dương đã lấy đi mạng người.

Trần Thanh Hồng run giọng nói: "Tôi đi gọi xe cứu thương... "

Viên Hiếu Thương trầm giọng nói: "Chậm đã!" Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Trương Dương.

Phát hiện vẻ mặt của Trương Dương lúc này cũng lộ ra vẻ kích động, Viên Hiếu Thương nói: "Tình huống hình như không ổn. "

Trương Dương lạnh lùng nói: "Giả chết à?" Hắn đi xuống bên cạnh Tang Bối Bối, Trần Cương sắc mặt ngưng trọng nhìn Trương Dương, hắn đã xác định Tang Bối Bối không còn hô hấp, cũng không còn nhịp tim, sau đầu chảy ra một vũng máu, chắc là chết rồi.

Trương Dương sờ sờ mạch của Tang Bối Bối, lại cúi người nghe nhịp tim của cô ta, vẻ mặt trở nên có chút sợ hãi, nhìn ra được hắn đang cố giả vờ trấn định, nói khẽ: "Không sao, chỉ là hôn mê bất tỉnh... "

Viên Hiếu Thương và Trần Cương liếc mắt nhìn nhau. Hai người từ vẻ mặt của đối phương đều nhìn ra không ai tin lời nói của Trương Dương cả.

*****

Trần Thanh Hồng nói: "Tôi đi gọi bác sĩ. "

Trương Dương tóm lấy tay cô ta, trong hai mắt lộ hung quang, gằn từng chữ: "Chuyện đêm nay mọi người tốt nhất hãy cứ coi như là chưa xảy ra. " Trần Thanh Hồng bị hắn dọa cho sợ đến nỗi nước mắt sắp tuôn ào ào.

Trần Cương nói khẽ: "Làm sao bây giờ?"

Viên Hiếu Thương có chút không cam lòng, lại sờ sờ gáy Tang Bối Bối, vẫn không có mạch đập, hơn nữa nhiệt độ cơ thể của Tang Bối Bối tựa hồ trở nên có chút lạnh đi. Trong lòng hắn đã xác định Tang Bối Bối đã chết, hắn nhìn về phía Trương Dương.

Vẻ mặt của Trương Dương cũng lộ ra vẻ vô cùng lo lắng bất an.

Tâm tình của Trần Cương lúc này cực kỳ phức tạp, chuyện đêm nay hiển nhiên là ngộ sát, thân là bí thư Ủy ban kỷ luật, Trần Cương nắm rất rõ pháp luật, hắn biết hậu quả của chuyện này. Cho dù Trương Dương bởi vậy mà gặp nạ. Pháp luật cũng sẽ không được chết yên lành, hắn có nhược điểm bị Trương Dương nắm ở trong tay. Trương Dương nếu xảy ra chuyện thì mình khẳng định cũng xong rồi.

Viên Hiếu Thương thì nghĩ đến một chuyện khác, chuyện tuy rằng phát sinh ở Thiên Nhai, nhưng ông chủ phía sau Thiên Nhai chính là mình, nếu một chuyện Tang Bối Bối chết ở trong tay Trương Dương bại lộ, như vậy, về sau Thiên Nhai, thậm chí ngay cả khách sạn vương miện cũng không thể làm ăn được nữa. Còn có một việc khá quan trọng, Trương Dương có ơn đối với mình, nếu không phải nhờ Trương Dương. Con hắn đã sớm bị người ta bắt cóc rồi, Viên Hiếu Thương nên đi đâu về đâu thì tất cả phải xem ý của bản thân Trương Dương.

Trần Thanh Hồng vẫn có chút không cam lòng, cô ta vươn tay ra sờ cổ Tang Bối Bối, cảm thấy da thịt Tang Bối Bối đã lạnh, lúc này cô ta đã bắt đầu dần dần tiếp nhận sự thật Tang Bối Bối đã chết, run giọng nói: "Cô ta... " Cô ta vốn định nói Tang Bối Bối đã chết, nhưng Viên Hiếu Thương kịp thời ngăn lại.

Mấy người hướng ánh mắt về phía Trương Dương, chuyện này là Trương Dương gây ra, nên làm gì thì tất nhiên phải xem ý tứ của hắn.

Trương Dương nói: "Bối Bối say rồi, tôi đưa cô ta về nhà. "

Hắn đi tới đỡ Tang Bối Bối dậy.

Trần Cương minh bạch ý tứ của Trương Dương, hắn muốn che giấu chuyện tối nay. Trần Cương không tỏ thái độ, hắn biết bất kể mình muốn hay là không muốn thì cũng đã bị kéo vào trong một phiền phức cực lớn.

Viên Hiếu Thương nói với Trần Thanh Hồng: "Trần tổng, Tang Bối Bối uống say, cô biết nên làm như thế nào chứ, tôi nghe nói cô vừa xa thải cô ta hả?"

Trần Thanh Hồng tuy rằng sợ, nhưng cô ta vẫn chưa bị dọa cho ngu đi, những lời này của Viên Hiếu Thương căn bản chính là đang nhắc nhở cô ta, Trần Thanh Hồng liên tục gật đầu, hiện tại bất kể Viên Hiếu Thương nói gì thì cô ta chỉ có gật đầu.

Trương Dương nói với Viên Hiếu Thương: "Hiếu Thương, anh giúp tôi đưa cô ta về. "

Viên Hiếu Thương không chút do dự gật đầu, Trương Dương lại nói với Trần Cương: "Bí thư Trần, phiền ngài giúp tôi lái xe. "

Viên Hiếu Thương và Trần Cương đều đã kiến thức thân thủ của Trương Dương, ai cũng biết hắn lợi hại, Trương Dương lúc này đã hoàn toàn trấn định, hắn đang kéo hai người vào vũng bùn.

Viên Hiếu Thương không hề do dự chút nào, Trần Cương thì lại không khỏi có chút lo lắng, thằng cha này chắc không phải muốn giết người diệt khẩu chứ? Có điều chuyện đã đến nước này, nếu hắn muốn bứt ra thì ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Vì thế dưới sự trợ giúp của Viên Hiếu Thương và Trần Cương, Trương Dương ôm Tang Bối Bối đi thang máy xuống dưới lầu, Viên Hiếu Thương hiện tại phát hiện chốt tốt của thang máy là có tính bảo mật rất tốt, ít nhất tình cảnh Trương Dương mang Tang Bối Bối đi không bị quá nhiều người ngoài nhìn thấy.

Biểu hiện của Viên Hiếu Thương sau khi chuyện là tích cực phối hợp, Trương Dương ném chìa khóa ô tô cho Trần Cương, Trần Cương Trương Dương xe của Trương Dương, Viên Hiếu Thương giúp Trương Dương đưa Tang Bối Bối vào bên trong xe.

Sau khi khởi động ô tô, Trần Cương mới nói: "Đi đâu?"

Trương Dương nói: "Góc Thương Gia!"

Trần Cương cắn cắn môi, hắn đời này tuy rằng làm không ít chuyện xấu, nhưng chuyện giúp người ta hủy thi diệt tích thì vẫn là làm lần đầu, Trương Dương à Trương Dương, tối nay anh đã biến cả tôi và Viên Hiếu Thương thành đồng lõa rồi.

Khi đi qua cửa hàng tạp phẩm Trương Dương bảo Trần Cương dừng xe, bảo Viên Hiếu Thương xuống mua bao tải và dây thừng.

Viên Hiếu Thương đã biết Trương Dương muốn làm gì, Tang Bối Bối nằm ở ghế sau không nhúc nhích, vẻ mặt của Trương Dương thì âm trầm tới dọa người.

Trần Cương dựa theo chỉ dẫn của Trương Dương lái tới một con phố nhỏ tối tăm của góc Thương Gia, xác định chung quanh không có ai, Trương Dương ôm lấy thi thể của Tang Bối Bối đi về phía trước, Viên Hiếu Thương cầm bao tải và dây thừng theo ở phía sau, Trương Dương nói với Trần Cương: "Anh chờ ở trong xe đi, thuận tiện trông chừng giúp tôi. "

Trần Cương lúc này đã sợ đến nỗi run rẩy, gật đầu, lấy ra một bao thuốc, rút một điếu rồi châm. Nhìn Trương Dương và Viên Hiếu Thương một trước một sau đi về phía góc tối, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, thằng ôn Trương Dương này đúng là tâm ngoan thủ lạt, chẳng trách trẻ tuổi như vậy đã lên tới vị trí hiện tại, với thân thủ của thằng ôn này, tối nay liệu có giết mình diệt khẩu không? Trần Cương càng nghĩ càng sợ, nhưng nghĩ còn có Viên Hiếu Thương, còn có Trần Thanh Hồng, Trương Dương không thể giết hết tất cả bọn họ được. Nhìn từ góc độ khác, Trương Dương cũng không sướng gì, hắn nắm được thóp mình, mình lần này cũng nắm được thóp hắn, người hói đầu đừng cười lão hòa thượng, mọi người đều chẳng phải là người tốt! Nội tâm của Trần Cương đang giao chiến kịch liệt.

Viên Hiếu Thương và Trương Dương tới một dốc núi đá, dốc núi không tính là cao, nhưng phía dưới nước sâu sóng mạnh, đúng là địa điểm tốt để hủy thi diệt tích.

Trương Dương sờ cổ Tang Bối Bối, tựa hồ vẫn còn mang một tia cuối cùng, hắn lắc đầu, thở dài rồi cúi xuống hôn khuôn mặt đã lạnh cứng của Tang Bối Bối, quay sang nói với Viên Hiếu Thương: "Anh giúp tôi nhét cô ta vào bao tải, tôi không đành lòng!"

Viên Hiếu Thương gật đầu, hắn tới trước mặt Tang Bối Bối, nhìn khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời của Tang Bối Bối, trong lòng cũng thương tiếc, hắn nhét thi thể của Tang Bối Bối vào trong bao tải, trong lúc này Trương Dương đã gom được không ít đá, nhét hết vào bao tải chứa Tang Bối Bối, Viên Hiếu Thương nhớ tới lời nói mới rồi của hắn, trong lòng thầm than, còn nói không đành lòng ư, xuống tay so với tôi còn ác độc hơn vài phần.

Trương Dương nhét không ít đá vào bao tai, sau đó thì buộc lại.

Viên Hiếu Thương giúp hắn khênh bao tải lên, cảm thấy bao tải này cực kỳ trầm trọng, đừng nói bên trong là cỗ thi thể, cho dù là một người sống, ném xuống cũng mất mạng.

Trương Dương nhìn Viên Hiếu Thương một cái rồi nói khẽ: "Tôi đếm tới ba, chúng ta cùng ném. "

Viên Hiếu Thương gật đầu, nghe thấy Trương Dương thấp giọng đếm: "Một, hai ba!" Hai người đồng thời phát lực, ném bao tải chứa thi thể Tang Bối Bối và đá xuống sườn đá.

Hai người dõi mắt nhìn, thấy bao tải đã chìm vào trong nước biển sâu không thấy đáy.

Viên Hiếu Thương nhìn nhìn chung quanh, xác định chung quanh không có ai, hai người nhanh chóng rời khỏi sườn núi, trở lại bên trong xe việt dã của Trương Dương. Trần Cương nói khẽ: "Xong chưa?"

Trương Dương nói: "Đi! Rời khỏi nơi này!"

Trần Cương nhanh chóng quay đầu xa lái đi.

Ở khu nam thành phố Bắc Cảng, Trương Dương bảo Trần Cương dừng xe, Trần Cương đạp phanh, nhìn đèn đuốc phía trước, vẫn có chút kinh hồn chưa.

Trương Dương chỉ vào quán lẩu Thập Lý Hương ở bên cạnh, nói: "Xuống xe đi, tôi mời các anh uống rượu cho đỡ sợ!"

Toàn bộ buổi tối đều là Trương Dương chỉ huy, Trần Cương và Viên Hiếu Thương hoàn toàn theo lệnh mà làm mỗi người bọn họ đều cần trấn định, một chén rượu vào bụng, Trần Cương cảm thấy thân thể của mình đã khôi phục được một chút nhiệt độ, đầu óc đã trở nên cứng ngắc của hắn cũng dần dần ấm lại, đó là một buổi tối mà hắn cả đời cũng khó quên.

Bí thư Ủy ban kỷ luật Thành phố Bắc Cảng Trần Cương, bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương, phú thương Bắc Cảng Viên Hiếu Thương, ba người ngồi rong một quán lẩu ở khu nam Bắc Cảng uống rượu, đây là tình cảnh mà người thường không thể tưởng tượng.

Trương Dương đặt chén rượu xuống, nhìn thẳng vào Viên Hiếu Thương, nói: "Phía Trần Thanh Hồng sẽ không có vấn đề chứ?"

Viên Hiếu Thương gọi điện thoại trước mặt hắn, Trần Thanh Hồng ở bên kia vẫn luôn chờ điện thoại của hắn, Viên Hiếu Thương nói: "Chuyện xử lý thế nào rồi?"

Trần Thanh Hồng run giọng nói: "Làm thỏa đáng rồi, trừ chúng ta ra thì không có bất kỳ ai biết cả, tự cô ta vừa rồi nói không làm nữa, mọi người đều biết cô ta nghỉ việc. "

Viên Hiếu Thương nói: "Trần tổng, tôi nghĩ chắc tôi không cần phải dặn cô nên làm thế nào chứ, chỉ cần chuyện này có thêm ai biết, tôi sẽ lôi cô ra hỏi tội. "

Trần Thanh Hồng nói: "Tôi hiểu, tôi hiểu... tôi không biết gì cả... "

Viên Hiếu Thương gác điện thoại, cầm chén rượu lên chạm với Trương Dương: "Tôi cam đoan phía Thiên Nhai sẽ không xảy ra vấn đề, Trần Thanh Hồng miệng rất kín. "

Trương Dương nhìn sang Trần Cương, Trần Cương không nhịn được rùng mình một cái, ngay cả Viên Hiếu Thương cũng không nghĩ thông, vì sao Trần Cương lại sợ Trương Dương tới mức này?

Trần Cương nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ không nói gì cả. "

Trương Dương rót đầy cho mình một chén, cầm chén rượu lên uống cạn: "Về sau tôi sẽ không quên những gì các anh đã làm cho tôi!"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)