Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1092

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1092: Ghen ghét dữ dội
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hạng Thành nói: "Tôi ở vị trí này không được bao nhiều thời gian nữa, tôi chỉ muốn được bình yên ổn quá độ, chờ sau khi tôi về hưu, tôi không cần người khác giơ ngón cái lên khen ngợi tôi, nhưng tôi cũng không muốn người khác ở sau lưng chửi tôi. "

Trần Cương nói: "Bí thư Hạng, cống hiến của ngài cho Bắc Cảng, trong lòng mỗi người chúng tôi đều ghi nhớ. " Khi Nói những lời này, vẻ mặt của hắn lộ ra ý vị sâu xa.

Ánh mắt nhìn hắn của Hạng Thành trở nên lạnh hơn: "Đều nhớ thì tốt, tôi hy vọng trong lòng mỗi người đều nhớ. " Nói xong câu đó, y nhắm mắt lại: "Chuyện tôi đề nghị bổ sung Trương Dương làm thường ủy thị ủy bị tỉnh lý phủ quyết rồi. "

Trần Cương nói: "Chuyện này tôi cũng nghe nói, tôi còn nghe nói là bí thư Tống sau khi trưng cầu ý kiến của đồng chí nào đó rồi mới quyết định. "

Hạng Thành mở mắt ra: "Đồng chí nào?"

" Phó bí thư Cung. "

Hạng Thành nói: "Hắn và Trương Dương trước đây quan hệ không phải vẫn luôn rất tốt ư?"

Trần Cương nói: "Tôi cũng không rõ, có điều có những chuyện nghe nói chưa chắc đã là thật. "

Hạng Thành ý vị thâm trường nói: "Trên đời không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng, đối với ai cũng vậy cả. Mà quan hệ giữa anh và Trương Dương hình như cũng tốt lên rồi. "

Trần Cương bị y hỏi đúng chỗ yếu hại, vẻ mặt lúng túng nói: "Tôi và hắn vốn không có nhiều mâu thuẫn. "

Hạng Thành nói: "Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. "

Trần Cương trong lòng mắng thầm Hạng Thành nói chuyện khó nghe, nhưng người ta là lãnh đạo trực tiếp của mình, không thể bởi vì một câu nói mà trở mặt được.

Hạng Thành nói: "Có một số việc vẫn phải chuyển đạt đúng sự thật một chút. "

Trần Cương gật đầu. Hắn lại nghĩ tới một chuyện: "Bí thư Hạng, tôi đã ghi lại tất cả hóa đơn ăn, mặc ở, đi lại trong lúc tổ công tác Ủy ban kỷ luật ở Bắc Cảng rồi... Vậy... "

Hạng Thành nhìn bộ dạng tự cho là thông minh của Trần Cương thì không nhịn được muốn mắng một trận, thằng cha này căn bản là từ học được là từ chỗ Trương Dương, không ngờ còn dương dương tự đắc, cho rằng lập được công lao, Hạng Thành tặng Trần Cương một câu: "Học theo Hàm Đan!"

Rời khỏi văn phòng của Hạng Thành, khóe môi Trần Cương phác ra một tia cười lạnh, nếu Hạng Thành thực sự cho rằng hắn là đang học theo Hàm Đan thì sai rồi. Học theo Hàm Đan mà mình lưu lại cho hắn là biểu hiện giả dối, làm người khác cho rằng anh là tự cho là thông minh, như vậy mục đích lừa gạt đã đạt được, Trần Cương tuyệt đối không phải là một kẻ ngốc, hắn nhìn thấu tình thế của Bắc Cảng hh bất kỳ hơn, tổ công tác của Ủy ban kỷ luật tỉnh tuy rằng đi rồi, nhưng tuyệt không có nghĩa là chuyện này sẽ kết thúc như vậy. Lưu Diễm Hồng xảy ra chuyện lớn như vậy, tỉnh lý tuyệt đối sẽ không hồ đồ bỏ qua.

Trần Cương biết thời gian còn lại cho mình cũng không nhiều. Rồi sẽ có một ngày, tất cả những chuyện bẩn thỉu của hắn sẽ lộ ra, Trương Dương không chọc ra, có lẽ là khinh thường không thèm làm, hoặc có lẽ là vẫn chưa tới lúc, nhưng loại cảm giác bị người khác tóm lấy cổ này rất không thoải mái, không thể hô hấp tự nhiên, tùy thời đều có thể bị tắc thở. Nếu mình không thể mau chóng thoát khỏi sự khống chế của hắn. Như vậy sớm muộn gì cũng sẽ chết ở trong tay hắn.

Trần Cương đã sớm bình tĩnh phân tích tình cảnh hiện tại của mình, cái hắn cần là thời gian. Chỉ có mê hoặc những người chung quanh hắn mới có thể thắng được nhiều thời giờ hơn. Với hắn mà nói, thời gian cũng có nghĩa là cơ hội.

Hạng Thành vừa rồi vạch trần chuyện Cung Kì Vĩ phản đối Trương Dương vào thường ủy thị ủy tuyệt đối không phải là vô tình nhắc tới, hắn là muốn thông qua mình để tiết lộ tin tức này cho Trương Dương, mục đích là gây chia rẽ quan hệ của Trương Dương và Cung Kì Vĩ. Trần Cương tuy rằng nhìn rất thấu chuyện này, nhưng hắn vẫn sẽ đi làm, chỉ có cam tâm bị người khác lợi dụng mới có thể giành được thiện cảm của người khác, mới có thể mê hoặc người khác một cách hữu hiệu.

Xuất phát từ suy nghĩ như vậy, Trần Cương hẹn gặp Trương Dương mới từ Đông Giang trở về không lâu, nói là hẹn gặp, nhưng thời gian và địa điểm đều do Trương Dương định, trên thực tế là giao Trương Dương cho Trương Dương, đợi Trương Dương triệu kiến.

Trương Dương cũng rất sảng khoái, trực tiếp nói với Trần Cương buổi tối tới khách sạn vương miện.

Đoạn thời gian gần đây huynh đệ Viên gia bị vây trong bi thương, Viên Hiếu Nông mặc dù rất hỗn đản, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm. Viên Hiếu Công vận dụng tất cả các thủ đoạn có thể để phá án, tuy rằng bắt được tình phụ Lưu Điềm của Viên Hiếu Nông, nhưng từ trong miệng cô ta không hề có được manh mối hữu dụng, tối hôm đó, tình huống của sàn nhảy quá mức hỗn loạn, dưới ánh đèn mờ, không ai chú ý cảnh giết người phát sinh. Bên trong công an cũng chia thành hai phái, một số người trong đó cho rằng, vụ án này phát sinh vô cùng ngẫu nhiên, bởi vì sau khi Viên Hiếu Nông bị giết, ví tiền và đồng hồ trên người hắn đều bị lột sạch.

Viên Hiếu Công lại không cho rằng như vậy, hắn cho rằng tất cả đều là biểu hiện giả dối, cướp bóc là để che giấu sự thật mưu sát, cái chết của Nhị đệ khẳng định là một hồi dự mưu.

Viên Hiếu Thương và đại ca giữ quan điểm giống nhau, hắn và đại ca đồng dạng cũng bi thương, nhưng so với Viên Hiếu Công thì hắn vẫn lý trí hơn, hắn đề nghị đại ca giao vụ án này cho người khác xử lý, đừng cứ mãi bám lấy trên vấn đề Lưu Điềm.

Trần Cương có quyền miễn đơn ở khách sạn vương miện, chỉ cần hắn gọi điện thoại thì nơi này sẽ chuẩn bị tốt cho hắn phòng riêng tốt nhất.

Viên Hiếu Thương nghe nói Trần Cương mời Trương Dương ăn cơm, đặc biệt tới trước cửa nghênh đón.

Trương Dương nhìn thấy Viên Hiếu Thương đứng trước cửa thì mỉm cười đi tới bắt tay hắn: "Tôi còn tưởng rằng là bí thư Trần hẹn tôi ăn cơm. "

Viên Hiếu Thương cười nói: "Bí thư Trần bí thư Trần, tôi chỉ phụ trách tiếp khách, bí thư của Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng không thể đứng ở cửa lớn vương miện làm tiên sinh tiếp khách được. "

Hai người đều bật cười, Trương Dương nói: "Chuyện của nhị ca anh tra thế nào rồi. "

Viên Hiếu Thương thở dài nói: "Không có tiến triển gì cả. "

Trương Dương nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, đừng quá thương tâm. "

Viên Hiếu Thương nói: "Tối nay nếu không có việc gì, chờ anh và bí thư Trần ăn cơm xong, chúng ta cùng nhau đi giải trí. "

Trương Dương cười nói: "Lát nữa rồi nói sau. "

Khi Hai người nói chuyện thì nhìn thấy Tang Bối Bối mặc áo sơmi màu trắng, váy ngắn màu đen lượn lờ đi tới, cặp đùi trắng nõn lồ lộ ra ngoài, ánh mắt của Trương đại quan nhân không khỏi sáng lên, tối nay nha đầu kia ăn mặc gây họa như vậy không biết là muốn làm gì? Kể ra thì bọn họ cũng lâu rồi chưa liên lạc.

Tang Bối Bối nhìn thấy Trương Dương, mắt lườm hắn một cái, khoác túi lên vai, ngẩng cầm, uốn éo đi qua bên cạnh Trương Dương, căn bản không để ý đến hắn.

Trương đại quan nhân không khỏi có chút sửng sốt, mình đắc tội với cô ta khi nào vậy?"

Tang Bối Bối đi được vài bước thì dừng lại, dùng một tư thế mạn diệu quay lại nhìn Trương Dương: "Ê, anh không nhận ra tôi hả?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Bối Bối, làm gì thế? Hai người chúng tôi lù lù đứng đây mà cô cùng không thấy, còn trách tôi à?"

"Anh sao lâu như vậy không tìm tôi?"

Viên Hiếu Thương thầm bật cười, hắn chỉ coi như không thấy, nói với Trương Dương: "Hai người nói chuyện nhé, tôi còn có việc phải đi xử lý. "

Tang Bối Bối giơ ngón tay lên đâm vào ngực Trương Dương.

Trương đại quan nhân ho khan một tiếng: "Hình tượng, hình tượng, chú ý giữ hình tượng chính diện cho tôi. "

Tang Bối Bối không nhịn được bật cười, nhỏ giọng mắng: "Anh chính là cái đó... "

"Hả?"

" Ra vẻ đạo mạo, ngụy quân tử, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, sau lưng thì lại là nhân vật nam đạo nữ xướng. "

Trương đại quan nhân nói: "Nam đạo nữ xướng ư, tôi một mình thì khó lắm, hai chúng ta phối hợp thì còn được. "

"Cút đi!" Tang Bối Bối cơ hồ muốn vung túi đánh hắn, nhưng cuối cùng lại thôi. Cô ta bỗng nhiên khôi phục bộ dạng thục nữ: "Tìm tôi à?"

Trương đại quan nhân nhếch miệng cười nói: "Ngại quá, tôi đến ăn cơm, vốn định lát nữa thì tới Thiên Nhai tìm cô, không ngờ hôm nay cô tới sớm như vậy. "

Tang Bối Bối nói: "Ăn cơm à, tôi vừa hay chưa ăn cơm, anh dẫn tôi theo nhé!"

Trương Dương bật cười, cô ta cũng không hỏi xem người được mời ăn cơm là.

Tang Bối Bối nói: "Anh cười cái gì? Chẳng lẽ cảm thấy tôi đi với anh thì mất mặt lắm à?"

Trương Dương nói: "Chân cô rất dài, trước đây lúc mặc quần áo tôi cũng không phát hiện ra. "

Mắt phượng của Tang Bối Bối trợn lên: "Anh là cái đồ lưu manh, cẩn thận tôi tới Ủy ban kỷ luật tố cáo anh đó. "

Trương Dương nói: "Tốt! Bí thư Trần của Ủy ban kỷ luật vừa hay ở đây. "

Kết quả là Tang Bối Bối liền nghênh ngang theo Trương Dương đi ăn cơm, Trần Cương nhìn thấy cô ta thì hoảng sợ, một trong những nguyên nhân hắn sợ là vì chột dạ, nhớ ngày đó, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tang Bối Bối đã động tâm tư, không ngờ cô nàng này độc ác vô cùng, chẳng những cho em hắn một bạt tai, còn khiến cho hai huynh đệ họ xấu mặt, khi đó hắn đã minh bạch, giữa Tang Bối Bối và Trương Dương khẳng định có quan hệ ám muội. Trần Cương tư duy như vậy cũng rất bình thường, hắn cho rằng nam nhân thiên hạ giống như hắn.

*****

Tang Bối Bối ngồi xuống cạnh Trương Dương, cô ta căn bản không để Trần Cương vào mắt, coi như là một phần tử hủ bại, thật sự là nghĩ không thông, Trương Dương vì sao muốn ăn cơm với loại người này.

Trương Dương cười nói: "Bí thư Trần, tôi ở đại sảnh gặp Bối Bối, cho nên liền dẫn cô ta đi ăn cơm cùng, không ngại không ngại chứ?"

Trần Cương liên tục lắc đầu: "Không ngại, không ngại, mọi người đều là bằng hữu mà. " Trong lòng lại thầm nghĩ, thằng cha này đúng là lớn mật, không ngờ dám dẫn tiểu tình nhân theo rêu rao như vậy, nếu chuyện này truyền tới tai bí thư Tống, chỉ sợ đủ để hắn toi mạng, nhưng Trần Cương nghĩ lại vạn nhất vạn nhất chuyện này truyền ra thằng cha này thằng cha này liệu có cho rằng là mình từ trong phá rối hay không? Cho nên mới nói người không biết gì thì vô tội, người biết càng nhiều thì càng phiền phức.

Tang Bối Bối quan tâm tới hắn.

Sau khi đồ ăn được đưa lên, Trương Dương bảo Tang Bối Bối rót rượu, trước mặt Trần Cương, biểu hiện của Tang Bối Bối cũng rất nhu thuận, rót đầy chén rượu trước mặt cho Trần Cương. Trần Cương có chút thụ sủng nhược kinh, Tang Bối Bối tuy rằng mặc gợi cảm, nhưng Trần Cương không dám liếc cô ta thêm cái nào. Nữ nhân của Trương Dương, hắn không thể trêu vào.

Trương Dương nhìn ra vẻ mất tự nhiên của Trần Cương, hắn cười nói: "Bí thư Trần, Bối Bối không phải người ngoài, tìm tôi tìm tôi có chuyện gì thì cứ nói. "

Trần Cương nói: "Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn tẩy trần cho anh. "

Trương Dương nói: "Tôi nghe nói tổ công tác của Ủy ban kỷ luật tỉnh đã rời khỏi Bắc Cảng rồi?"

Trần Cương gật đầu nói: "Không sai, nói là trở về báo cáo công tác với lãnh đạo, không rõ có quay lại hay không?"

Trương Dương nói: "Điều tra nhiều ngày như vậy, bọn họ có điều tra kết quả gì không?"

Trần Cương cười nói: "Không có tiến triển gì, nếu không bọn họ cũng sẽ không rời khỏi. "

Trương Dương nói: "Ủy ban kỷ luật Tỉnh có chút can thiệp quá nhiều vào công tác của Ủy ban kỷ luật địa phương chúng ta, công tác của bí thư Ủy ban kỷ luật như anh thực sự là làm không tốt lắm. "

Trần Cương cảm khái nói: "Tuy rằng tỉnh lý là có hảo ý, nhưng cách làm lần này của bọn họ vẫn làm thương tổn lòng nhiệt tình công tác của không ít đồng chí, nếu đã giao công tác cho chúng ta, thì phải tín nhiệm đầy đủ chứ. " Hắn cầm chén rượu lên, nói: "Không nói nữa, chúng ta uống rượu. "

Trương Dương và Trần Cương uống rượu, Tang Bối Bối rất nhu thuận rót cho bọn họ, có điều vẫn lộ ra có chút không yên lòng, thường nhìn đồng hồ của mình.

Trần Cương nói: "Bí thư Hạng có ý để anh tiến vào ban thường ủy Bắc Cảng. "

Trương Dương nói: "Tôi có nghe nói. "

Trần Cương nói: "Các thường ủy đa số đều là tán thành, không biết lần này vì sao tỉnh lý lại phủ quyết. "

Chén rượu của Trương Dương đã đưa đến môi lại dừng, mỉm cười nói: "Bí thư Trần có gì thì cứ nói rõ ra. "

Trần Cương thở dài nói: "Tôi nghe nói phó bí thư Cung là lão bằng hữu của anh, lúc trước anh còn cứu con gái hắn. "

Trương Dương nói: "Tin tức của anh cũng linh thông đấy. "

Trần Cương nói: "Làm trong thể chế nhiều năm như vậy, bằng hữu vẫn có được vài người. "

Trương Dương uống hết rượu trong chén rồi nói khẽ: "Có biết là ai ở tỉnh lý nói xấu tôi hay không?"

Trần Cương cười thầm trong lòng, Trương Dương à Trương Dương, anh ngoài mặt thì tỏ vẻ bất cần, thì ra vẫn rất để ý tới vị trí thường ủy.

Trần Cương nói: "Tôi chỉ nghe nói một số tin tức, rốt cuộc có phải thật hay không thì tôi cũng không thể xác định. "

Trương Dương mắng thầm Trần Cương là một lão hồ li, bị mình nắm thóp rồi còn dám không thành thật. Không ngờ muốn nghĩ cách đưa mình vào bẫy, vừa hay tương kế tựu kế hắn, Trương Dương nói: "Tôi trong chuyện này sở dĩ gặp trở ngại, nguyên nhân là có người nói tôi tác phong bất chính trước mặt bí thư Tống. "

Trần Cương ngẩn ra, vốn Hạng Thành là bảo hắn đến ly gián quan hệ giữa Trương Dương và Cung Kì Vĩ, nhưng không ngờ thật sự có chuyện này, Cung Kì Vĩ chẳng lẽ thực sự nói Trương Dương tác phong bất chính trước mặt Tống Hoài Minh ư? Không đúng. Theo lý thuyết thì hắn chắc không muốn gây thù hằn với Trương Dương chứ? Trần Cương rất am hiểu thuận gò xuống lừa, hắn thở dài: "Bí thư Trương, xem ra cũng nghe cũng nghe nói rất nhiều lời đồn bên ngoài. Thật ra có một số lời không có chứng cớ gì, tôi thấy hay là đừng những chuyện này. "

Trương Dương nói: "Bí thư Trần không coi tôi là bằng hữu ư?"

Trần Cương nói: "Sao lại không chứ? Những thứ nghe bên ngoài chưa chắc đã là thật, rất nhiều người nói giữa chúng ta có cừu oán. Nhưng ai biết hai người chúng ta có thể ở đây thành thật nói chuyện với nhau, rất nhiều người nói bí thư Hạng là nhằm vào anh, nhưng ai có thể ngờ hắn lại đề danh anh làm thường ủy Bắc Cảng, ai cũng nói anh và phó bí thư Cung là lão bằng hữu... " Nói tới đây Trần Cương tạm dừng một chút rồi nói: "Có một số lời tôi thực sự không tiện nói ra, bằng không anh sẽ cảm thấy tôi đang bàn lộng thị phi. "

Tang Bối Bối chen vào một câu: "Anh không phải là đang bàn lộng thị phi ư?"

Da mặt của Trần Cương cũng đủ dày, cười ha ha, nói: "Tang tiểu thư đúng là dí dỏm. "

Trương Dương nói: "Không nói những chuyện này nữa, thật ra tôi cũng không có cảm giác gì đối với vị trí thường ủy Bắc Cảng, chúng ta uống rượu. "

Trần Cương cười cười gật đầu, nhìn thấy Tang Bối Bối và Trương Dương dựa rất sát nhau, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tị. Lá gan của Trương Dương này cũng quá lớn rồi, ngang nhiên anh anh em em với tiểu tình nhân, điều này chứng tỏ một chuyện, hắn cho rằng mình hiện tại sẽ không cấu thành uy hiếp với hắn, nói cách khác. Mình tạm thời an toàn.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ, sau khi được đáp ứng, Viên Hiếu Thương bước vào, đi theo hắn tới còn có nhân viên phục vụ cầm một lọ Mao Đài. Viên Hiếu Thương mỉm cười nói: "Hai vị khách quý đại giá quang lâm, tôi quấy thì không phải mà không quấy rầy cũng không phải. Nghĩ đi là nghĩ lại, hay là mặt dày tới quấy rầy vậy. "

Trương Dương cười nói: "Tôi và bí thư Trần chỉ là uống chút rượu nói chuyện phiếm thôi, không có chuyện gì phải kỵ húy anh cả, ngồi xuống cùng nhau uống rượu đi. "

Viên Hiếu Thương vui vẻ ngồi xuống, hắn trước tiên phân biệt kính rượu hai người.

Trần Cương quan tâm nói: "Hiếu Thương, chuyện của nhị ca anh xử lý thế nào rồi?"

Viên Hiếu Thương gật đầu nói: "Coi như là thuận lợi. "

Trần Cương thở dài: "Trời có gió mây bất trắc, người có họa phúc sớm tối, Hiếu Nông làm người tận tâm trượng nghĩa, không ngờ lại rơi vào kết cục như vậy. "

Trương Dương nói: "Bí thư Trần, chuyện không vui chúng ta đừng nói nữa, quý trọng hiện tại mới là quan trọng nhất, uống rượu uống rượu!"

Mấy người cùng làm một chén, di động của Tang Bối Bối đột nhiên đổ chuông, cô ta bắt máy xong thì đứng dậy muốn đi, lại bị Trương Dương kéo lại: "Đi đâu?"

Tang Bối Bối nói: "Có khách tìm tôi!"

Trương Dương nói: "Cô không phải phụ trách điều rượu sao ư? Từ Lúc nào bắt đầu học người ta tiếp khách vậy?"

Mày liễu của Tang Bối Bối dựng đứng lên: "Anh mới tiếp khách ý? Sao lại nói tôi vậy."

Hai người Viên Hiếu Thương và Trần Cương ngồi ở bên cạnh buồn cười lại không dám cười, vẻ mặt vô cùng buồn cười, Tang Bối Bối này tính tình có chút rất cương, người thường chỉ sợ ăn không tiêu.

Trương Dương nói: "Tôi cũng đi, tôi cũng muốn xem là khách nào mà quan trọng vậy. "

Tang Bối Bối lườm hắn một cái: "Không có chuyện của anh?"

Trương Dương hiển nhiên của cô ta ngữ khí của cô ta làm tức giận: "Sao lại không phải chuyện của tôi? Chuyện của cô chính là chuyện của tôi. "

" Chẳng lẽ tôi được bán cho anh à? Anh dựa vào gì mà quản tôi?"

Trương Dương nói: "Cô tốt nhất thành thành thật thật ở lại cho tôi, nếu không tôi sẽ cho cô biết tay. " Thằng cha này tựa hồ thực sự tức giận rồi.

Tang Bối Bối tức giận nói: "Tôi sợ anh à? Tôi hiện tại về đợi, đợi xem anh làm gì tôi, anh không tới thì anh là cháu tôi!"

Trần Cương cúi đầu thật thấp, thực con mẹ nó buồn cười quá đi, Tang Bối Bối này đúng là hiếm thấy, không ngờ dám trở mặt với Trương Dương.

Tang Bối Bối đứng dậy, thở phì phì rồi bỏ đi.

Viên Hiếu Thương lại cảm giác chuyện này có chút không đúng, hắn đã đặc biệt dặn dò Trần Thanh Hồng, cần phải chiếu cố Tang Bối Bối, theo lý thuyết thì Trần Thanh Hồng sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, chuyện này vấn đề có thể ở trên người Tang Bối Bối.

Trương Dương nói: "Đi, tới Thiên Nhai xem nào, tôi đi xem cái thằng nào muốn tìm cô ta?"

Trần Cương cũng cảm giác chuyện có điều kỳ lạ, mình cũng không muốn dính vào vũng nước đục này. Hắn cười nói: "Tôi không đi, tôi tối này... " Hắn vốn định nói mình buổi tối có còn chút việc. nhưng Trương đại quan nhân đã ôm vai hắn nói: "Bí thư Trần, chúng ta thành thật chút được không? Tôi biết anh muốn đi mà!"

Trần Cương thật sự là dở khóc dở cười, hắn quả thực muốn đi, nhưng từ sau khi bị Trương Dương nắm thóp, hắn đối với Thiên Nhai có thể nói là kính nhi viễn chi.

*****

Viên Hiếu Thương nhìn ra trong đây có huyền cơ, hắn vui mừng đứng ngoài, đối với tình cảnh trước chỉ làm như không thấy, dù sao bất kể Trần Cương có đi hay không, hắn cũng sẽ đi. Bất kỳ ai cũng đều hiếu kỳ, chỉ có điều lớn nhỏ bất đồng thôi, Viên Hiếu Thương rất muốn nhìn một chút tối nay Trương Dương sẽ hát bài gì?

Trần Cương không làm sao được chỉ có thể đi theo, hắn lặng lẽ quan sát sắc mặt của Trương Dương, phát hiện vẻ mặt của thằng cha này rất giận dữ. Trần Cương là nhân tinh rồi, trong mắt hắn, trong thiên hạ không có chuyện khéo như vậy, tuy rằng Tang Bối Bối đi làm ở Thiên Nhai, cũng không có lý do tình cờ gặp mặt như vậy, hơn nữa Trương Dương là con rể của bí thư tỉnh ủy, lại là bí thư thị ủy Tân Hải, cho dù tìm tình nhân cũng phải kiêng dè chút chứ, đúng lý hợp tình quang minh chính đại như vậy thực sự không thấy nhiều lắm, có điều Trần Cương cũng không nghĩ ra lý do thằng cha này diễn trò, nhược điểm của mình nằm trong tay hắn, hắn căn bản không cần thiết phải lừa gạt mình.

Trần Cương tìm được cơ hội, thấp giọng khuyên Trương Dương: "Trương Dương, đừng kích động, phải chú ý ảnh hưởng. " Trương Dương nói: "Anh yên tâm, tôi rất bình tĩnh. "

Viên Hiếu Thương lẳng lặng bàng quan, điều hắn thực sự cảm thấy hứng thú là quan hệ của Trần Cương và Trương Dương.

Viên Hiếu Thương cùng Trương Dương và Trần Cương tới Thiên Nhai, trên đường hắn đã thông tri cho Trần Thanh Hồng, Trần Thanh Hồng đã chuẩn bị phòng, đã đợi ở lối vào, mấy người đi vào, cô ta cười cười ra đón, Trương Dương vốn định đến thẳng quầy bar nhưng bị Trần Thanh Hồng đưa vào phòng riêng trước.

Trần Thanh Hồng nói: "Tôi đi gọi Bối Bối. "

Viên Hiếu Thương đánh mắt ra hiệu cho Trần Thanh Hồng, đi theo Trần Thanh Hồng ra ngoài cửa, nói khẽ: "Tang Bối Bối rốt cuộc là có chuyện gì?"

Trần Thanh Hồng cắn cắn môi nói: "Tôi cũng không rõ lắm, cô ta rất hấp dẫn, gần đây không ít khách nhân đều vây quanh cô ta. "

Viên Hiếu Thương trong khoảng thời gian này bởi vì lễ tang của nhị ca mà lơ là chuyện của Thiên Nhai, hắn không khỏi trách cứ: "Tôi không phải đã nói, cô nhất định phải chiếu cố tốt cho cô ta ư?"

Trần Thanh Hồng nói: "Tôi vẫn luôn chiếu cố cô ta, Viên tổng, cô ta cũng không phải tiểu thư bình thường, tôi bảo cô ta điều rượu, khách nhân muốn mua rượu, chẳng lẽ tôi không bán cho người ta à? Như vậy sinh ý không thể nào làm được cả. "

Viên Hiếu Thương nói: "Cô không biết quan hệ của Trương Dương và cô ta ư?"

Trần Thanh Hồng nói: "Tôi biết bọn họ có quan hệ gì chứ? Trong khoảng thời gian này hắn lại không tới đây, lần trước đến đánh cho thương nhân Nhật Bản một trận, lần này đến chắc không phải lại muốn đánh người chứ? Viên tổng, xin ngài đấy, Bối Bối này tôi không dám dùng đâu, ở chỗ này là tai họa đấy. "

Viên Hiếu Thương nhìn thoáng qua quầy bar ở xa xa, nhìn thấy Tang Bối Bối đang ở đó điều rượu, một gã trẻ tuổi mặc tây trang đi giày da đang ngồi ở trước quầy bar mỉm cười trò chuyện với cô ta. Viên Hiếu Thương nói: "Người nọ là ai?"

Trần Thanh Hồng nói: "Hình như họ Giang, nửa tháng gần đây thường xuyên tới đây ủng hộ, mỗi lần đều uống rượu nói chuyện, hắn rất tử tế, chưa bao giờ thấy hắn làm bậy, hình như quen Bối Bối, bọn họ rất hợp nhau, tôi nhìn thấy hắn từng đưa Tang Bối Bối về nhà. "

Viên Hiếu Thương nói: "Cô không tra ra lai lịch của hắn à?"

Trần Thanh Hồng nói: "Tôi sao biết được, hắn có thẻ hội viên, rất nhiều người được anh tặng nhân tình, tôi chỉ nhận thẻ không nhận được, hơn nữa hắn và Tang Bối Bối quen nhau như vậy, tôi cũng phải nể mặt bà trẻ kia mà. "

Viên Hiếu Thương nhíu mày nói: "Tôi mặc kệ người nọ là ai, cô lập tức bảo Tang Bối Bối đi vào phòng tiếp Trương Dương, tôi thấy Trương Dương đang giận lắm. "

Trần Thanh Hồng nói: "Phiền chết đi được, lát nữa tôi không sợ đắc tội với người ta, đuổi việc cô ta đi luôn, tránh phiền phức. "

Viên Hiếu Thương trừng mắt lườm cô ta một cái, xoay người đi vào phòng riêng.

Trần Cương và Trương Dương đang thấp giọng trò chuyện gì đó, Viên Hiếu Thương càng cảm thấy quỷ dị, hai người này sao lại ngồi cùng mọt chỗ? trên Thương trường không có kẻ địch vĩnh viễn, xem ra trên chính đàn chuyển biến lập trường còn nhanh hơn, Trương Dương vừa đến Tân Hải đã đá em trai Trần Khải của Trần Cương ra, hai người này vốn nên là kẻ thù mới đúng chứ, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của bọn họ, hình như rất thân thiết, trên thế giới này thứ vĩnh hằng chỉ có lợi ích.

Trần Thanh Hồng tới quầy bar, cười nói với nam tử đó: "Giang tiên sinh, ngài tới đây ủng hộ Bối Bối à?"

Nam tử đó cười nói: "Chỉ nói chuyện phiếm vài câu thôi. "

Trần Thanh Hồng nói với Tang Bối Bối: "Bối Bối, cô tới phòng số 9 đưa hai bình Louis 13 đi. "

Tang Bối Bối nói: "Tôi đang bận. "

Trần Thanh Hồng thầm giận trong lòng, nếu không phải là vì Viên Hiếu Thương trước chuyện đã dặn dò, cô ta đã sớm đuổi việc Tang Bối Bối rồi, cô gái nhỏ này thật sự là phiền toái, rất không nghe lời, một nhân viên tạm thời mà không ngờ dám làm trái ý mình, Trần Thanh Hồng vẫn giữ nụ cười: "Bối Bối, ông chủ Trương điểm danh gọi cô tới, hai người là bạn cũ mà. "

Tang Bối Bối nói: "Tôi không biết hắn!"

Trần Thanh Hồng ngây ra đó.

Tang Bối Bối xoay người cười nói với nam tử đó.

Trần Thanh Hồng vẫy vẫy tay với Tang Bối Bối, ghé vào tai cô ta nói khẽ: "Bối Bối, tính tình của ông chủ Trương thế nào thì không cần tôi nhắc nhở cô chứ?"

Tang Bối Bối nói: "Tính tình của hắn thế nào thì có liên quan tới tôi ư?"

Trần Thanh Hồng cũng hiểu tính tình cứng mềm đều không ăn của cô nàng này, cô ta thở dài, ngẫm nghĩ rồi thực sự là đành bất lực, cuối cùng vẫn đi tới phòng số 9 của Trương Dương.

Viên Hiếu Thương nhìn thấy Trần Thanh Hồng vào một mình vào đây thì liền cảm thấy có chút bất diệu, hắn mỉm cười nói: "Trần tổng, tôi nghe nói các anh gần đây có mười mấy sinh viên. "

Trần Thanh Hồng cười nói: "Tôi đang muốn nói chuyện này với các anh đây. "

Trần Cương giả mù sa mưa nói: "Chúng tôi chỉ uống rượu nói chuyện phiếm thôi, thanh tịnh thì tốt hơn. " Tuy rằng đáy lòng hắn rất thích nữ sinh viên thanh xuân, nhưng cũng phải xem xem bên cạnh là ai. Huống chi tối nay không khí không đúng, nhân vật chính không phải hắn.

Trương Dương nhìn Trần Thanh Hồng, ánh mắt sắc bén xuyên thấu qua ánh sáng mờ nhợt, thấy nội tâm của Trần Thanh Hồng run lên. Tuy rằng Trần Thanh Hồng và Trương Dương đã giao tiếp ít lần. Nhưng cô ta không hề hiểu Trương Dương.

Viên Hiếu Thương cười cười giơ chén rượu lên nói: "Bí thư Trương, xin bớt giận, Trần tổng, Tang Bối Bối đâu?" Viên Hiếu Thương cũng không hài lòng đối với Trần Thanh Hồng, không ngờ một chuyện đơn giản như vậy cũng làm không xong.

Trương Dương nói: "Tôi chưa giận mà Viên tổng đã tức giận thay cho tôi rồi à?" Hắn cười nói với Trần Cương: "Bí thư Trần, lòng dạ và khí lượng của tôi nhỏ nhen vậy ư?"

Trần Cương lắc đầu: "với sự hiểu biết của tôi về anh thì anh rất rộng lượng. " Trần Cương nhìn ra Hôm nay mình phụ trách nịnh bợ, Trương Dương nói gì hắn cũng sẽ hùa theo vài câu, có điều hắn cũng không tin Trương Dương có thể làm loạn ở đây.

Ánh mắt của Trương Dương lại hướng sang Trần Thanh Hồng: "Bảo Tang Bối Bối tới đây rót rượu cho tôi!"

Trần Thanh Hồng nhìn về phía Viên Hiếu Thương cầu xin sự giúp đỡ, Viên Hiếu Thương đánh mắt ra hiệu: "Còn không mau đi đi? Thế nào cũng đừng để bí thư Trương mất hứng. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)