Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1100

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1100: Cùng thuyền
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Trương Dương xuống xe, đi về phía bến số 17, lên thuyền, nhìn thấy hai bảo tiêu mặc tây trang màu đen, một người trong đó đi tới ra hiệu cho Trương Dương, Trương Dương đi lên du thuyền. Trên boong không có ai, hắn cúi đầu nhìn lại thì thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử mặc áo sơ mi màu trắng đứng trong khoang thuyền.

Trương đại quan nhân từ cửa khoang thuyền đi vào, cười nói: "Phu nhân hôm nay định tự mình điều khiển thuyền ư?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Bánh lái chỉ có ở trong tay mình thì mình mới an tâm được. " Cô ta ra hiệu ra bên ngoài, bảo tiêu tháo dây thừng.

Nguyên Hòa Hạnh Tử khởi động động cơ, du thuyền rời khỏi bến tàu, lái vào mặt biển rộng lớn. Trương đại quan nhân cảm thấy kinh ngạc, hắn không ngờ lữ trình hôm nay chỉ có hai người bọn họ, hắn tràn ngập hiếu kỳ nói: "Cô không mang theo bảo tiêu à?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn hắn một cái rồi nói: "Bảo tiêu là để đề phòng nguy hiểm, Trương tiên sinh cho rằng mình rất nguy hiểm ư?"

Trương đại quan nhân bật cười ha ha.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Xem ra bản thân anh cũng không hiểu được mình. "

Trương Dương ngồi xuống ghế trên ở phía sau.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Trong khoang thuyền bên cạnh có rượu vang đấy, nếu anh không ngại phiền thì có thể rót cho tôi một chén không?"

Trương Dương gật đầu, xoay người đi vào, từ trong tủ rượu lấy rồi một chai rượu vang, cầm hai cái chén sạch sẽ trở lại bên cạnh Nguyên Hòa Hạnh Tử, hắn rót một ly rượu vang rồi đưa cho Nguyên Hòa Hạnh Tử: "Tôi còn tưởng rằng sẽ có rất nhiều người. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Có một số lời cũng không tiện để quá nhiều người nghe thấy. "

Mình rót rượu vang, nhấp một ngụm rồi nói: "Giữa chúng ta hình như không có quá nhiều bí mật?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Người ta vào rất nhiều lúc là không thể lựa chọn, tựa như lúc trước người hợp tác lý tưởng của Trương tiên sinh không phải là tôi. "

Trương Dương cười nói: "Sao lại nói vậy, lúc trước công trình xây dựng thêm cảng Phước Long là công khai đấu thầu ra ngoài, tập đoàn Nguyên Hòa là người thắng cuối cùng. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Nếu quyền lựa chọn ở trong tay anh, anh khẳng định sẽ lựa chọn tập đoàn Tinh Nguyệt chứ không phải chúng tôi. nói thẳng đi, đừng không thừa nhận, tôi sẽ không bởi vì chuyện này mà nảy sinh oán hận với anh đâu. "

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Phu nhân hôm nay hẹn tôi ngồi cùng thuyền là vì muốn minh bạch chuyện này ư?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử cười nói: "Thật ra anh cũng không muốn ngồi cùng thuyền với tôi. Nhưng thực tế là chúng ta đang ở chung một chuyền, cho nên nếu là đang trên cùng một con thuyền thì phải đồng hội đồng thuyền, đồng tâm hiệp lực. "

Trương Dương cầm chén rượu đi tới bên cạnh Nguyên Hòa Hạnh Tử, xuyên thấu qua cửa sổ mạn tàu nhìn phía trước mênh mông, nhìn mặt biển bình tĩnh không gợn sóng, thời tiết hôm nay rất tốt, trên biển không có sóng gió. Hải dương Vô biên vô hạn tựa như một khối ngọc bích cực lớn. Trương đại quan nhân nhấp một ngụm rượu rồi từ bên cạnh nhìn khuôn mặt không chút tỳ vết nào của Nguyên Hòa Hạnh Tử, nói khẽ: "Đẹp quá!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi không thích biển lớn yên tĩnh quá mức. Yên tĩnh thật ra là một mặt dối trá nhất của hải dương, chỉ có khi cuồng phong mưa bão tới, trên mặt biển nổi sóng to. Mới thể hiện mặt chân thật nhất của hải dương. "

Trương Dương nói: "Tôi thì thích yên tĩnh, loại người như tôi thích hòa bình hơn, có thể đây là chỗ khác nhau lớn nhất của người Trung Quốc và người Nhật Bản?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Xem ra anh có thành kiến đối với người Nhật Bản chúng tôi. "

Du thuyền Màu trắng lướt trên mặt biển, Trương đại quan nhân đi lên sàn tàu, thưởng thức cảnh biển lúc chạng vạng.

Biển lớn màu lam bị du thuyền cắt ra một vệt nước màu trắng.

Trương Dương nhắm mắt lại, cảm thụ quang mang nhu hòa của dương. Hít thở không khí tươi mới, thể xác và tinh thần của hắn cảm thấy rất thả lỏng, làm xong hết việc, kết thúc chuyện của Bắc Cảng, hắn muốn tới thần miếu đảo, đi tìm Yên Nhiên, cùng cô ta nghỉ ngơi thật dài. Nước biển nơi đó chắc còn xanh và trong hơn ở đây.

Khi Trương đại quan nhân đang suy nghĩ miên man thì bỗng nhiên cảm thấy thân thuyền chòng chành, sau đó tốc độ của du thuyền càng ngày càng chậm.

Lúc ban đầu Trương đại quan nhân còn tưởng rằng là thuyền giảm, nhưng rất nhanh liền ý thức được hẳn là du thuyền xảy ra vấn đề. Hắn vào trong khoang thuyền: "Sao vậy? Sao thuyền lại ngừng?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Không rõ lắm, thuyền này mới mua. Ngày hôm qua thợ máy còn kiểm tra rồi mà. "

Trương Dương nói: "Liệu có phải hết dầu không?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Hình như là thiết bị điện tử xảy ra vấn đề, đúng là phiền quá. "

Trương Dương nói: "Cái này ứng với lời cô nói, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực. " Hắn lấy điện thoại cầm tay ra nhìn nhìn, di động không có tín hiệu.

Nguyên Hòa Hạnh Tử tới cabin nhìn nhìn, không bao lâu sau thì trở lại: "Tôi không kiểm tra ra vấn đề gì, chỉ có thể gọi người tới đây thôi. "

Trương Dương giơ di động lên quơ quơ về phía cô ta: "Không có tín hiệu!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Còn có vô tuyến điện mà!" Khi cô ta vội vàng đi liên lạc, Trương Dương lưu ý thấy từ xa xa có một con thuyền đánh cá đi tới, hắn cười nói: "Có thuyền tới kìa. "

Trương Dương đi lên sàn tàu, cởi áo phông màu vàng của mình ra, rồi ra sức vung vẩy, hét to: "Cứu với!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử đi theo tới, nghe thấy hắn lớn tiếng kêu cứu mạng thì không khỏi cười nói: "Anh gọi hải cảnh tới à!"

Trương Dương nói: "Không kêu như vậy thì người khác sẽ không chú ý tới chúng ta!" Lúc này hắn mới lưu ý thấy trong tay Nguyên Hòa Hạnh Tử cầm một khẩu súng báo hiệu, Trương đại quan nhân ngượng ngùng cười nói: "Sao không nói sớm là có thứ này, tôi đỡ phải phí sức mà hét. "

Lúc này sắc trời đã tối dần, nước biển dưới ánh mặt trời ảm đạm, sắc thái trở nên càng lúc càng thẫm, đã biến thành màu lam sẫm, Nguyên Hòa Hạnh Tử cầm súng báo hiệu hướng lên trời rồi bắn đạn đạn tín hiệu, đạn tín hiệu màu đỏ bay lên không, một lát sau chiếc thuyền đánh cá đó tựa hồ không có phản ứng.

Nguyên Hòa Hạnh Tử lại phóng ra viên đạn tín hiệu thứ hai, lần này thuyền đánh cá đó chắc đã nhìn thấy, thay đổi phương hướng lái tới du thuyền của bọn họ.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói với Trương Dương: "Xem ra tối nay chúng ta bị muộn rồi. "

Trương Dương cười nói: "Chiếc du thuyền này của cô xem ra chất lượng có chút vấn đề rồi, hàng Nhật Bản à?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Nam Triều Tiên sản xuất, đồ mà Nhật Bản sản xuất rất ít khi thả neo nửa đường. "

Trương Dương nói: "Đồ điện tử không đáng tin đâu, lần sau tôi thà chèo thuyền tới Bạch đảo còn hơn. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Có bè cứu sinh đấy, anh nếu nguyện ý thì hiện tại có thể chèo thuyền tới Bạch đảo, có điều tôi không thể đồng tâm hiệp lực với anh được, tôi ngồi chiếc thuyền đánh cá đó. "

Thuyền đánh cá càng lúc càng gần, hai nam tử đứng ở đầu thuyền, một người trong đó dùng đèn pin chiếu về phía Trương Dương, lớn tiếng nói: "Sao vậy?"

Trương Dương lấy tay che ánh sáng của đối phương, lớn tiếng nói: "Đồng hương, thuyền chết máy rồi, có thể đưa chúng tôi tới cảng gần nhất không?"

Nam tử đó nói: "Được, chúng tôi cho thuyền vào gần đã. "

Trương Dương nói: "Không cần, các anh giúp kéo thuyền là được rồi. "

Đối phương nói: "Chúng tôi không phải là thuyền kéo, trên biển lại không phải là trên đường bộ, anh cho rằng thuyền là xe tải à, thuyền của chúng tôi chở nặng lắm, mã lực không đủ, để an toàn, các anh tốt nhất là qua đây đi. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Hắn nói đúng đấy, chúng ta thả bè xuống rồi đi qua. "

Với năng lực của Trương đại quan nhân, nhảy lên là có thể vượt qua khoảng cách giữa hai thuyền, có điều trước mặt người ngoài hắn vẫn không cần thiết phải hiển lộ võ công của mình, huống chi Nguyên Hòa Hạnh Tử còn ở bên cạnh hắn. Trương Dương giúp Nguyên Hòa Hạnh Tử hạ mỏ neo thuyền xuống, sau đó hai người hợp lực thả bè cứu sinh.

Trương Dương nhảy xuống bè trước, lại giúp Nguyên Hòa Hạnh Tử xuống bè, sau đó dùng mái chèo chèo tới thuyền đánh cá.

Ngư dân thả thang dây xuống, Trương Dương giúp Nguyên Hòa Hạnh Tử lên thuyền, sau đó hắn cũng lên theo, hai người vừa mới đứng vững thì hai ngư dân đó liền giơ súng lên, nhắm vào bọn họ, cười lạnh nói: "Ngoan ngoãn nghe lời thì chúng tôi không gây khó dễ. "

Trương đại quan nhân thở dài, có chút bất đắc dĩ nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử, nói: "Xem ra chúng ta lên thuyền tặc rồi. "

Từ trong khoang thuyền sáu tên kiếp phỉ ùa ra, năm nam một nữ, dáng người của nữ nhân rất cao, khi đi rất hùng hổ, so với nam tử chung quanh thì còn bưu hãn hơn.

Với võ công của Trương đại quan nhân, ra tay chế phục đám người này cũng không khó khăn gì, nhưng hắn cảm thấy có chút kỳ quái, nhóm người này vì sao muốn bắt cóc bọn họ, du thuyền vì sao lại khựng lại ở đây?Cả sự kiện rốt cuộc có phải âm mưu của Nguyên Hòa Hạnh Tử hay không? Trương đại quan nhân quyết định tạm thời không ra tay, tĩnh quan kỳ biến. Hai tên cướp đi tới trói tay bọn họ ra sau lưng.

Nữ nhân đó chắc là đầu lĩnh, tới trước mặt Nguyên Hòa Hạnh Tử vươn tay ra nâng cằm cô ta lên, hai mắt lạnh lùng nhìn thẳngvào Nguyên Hòa Hạnh Tử, nói: "Đúng là rất xinh đẹp, chẳng trách có thể mê hoặc được lão quỷ Nguyên Hòa Chân Dương đó. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử lạnh lùng nói: "Cô muốn gì?"

Nữ nhân đó bỗng nhiên giơ tay lên tát cho cô ta một cái, khiến môi Nguyên Hòa Hạnh Tử ứa máu, cô ta hung tợn nói: "Đừng ở trước mặt tao bày ra bộ dạng cao cao tại thượng, chỉ cần tao thích, tao có thể tùy thời bán mày vào trong kỹ viện dơ bẩn nhất trên đời này, nơi đó sẽ có một đám nam nhân chà đạp mày, đừng tưởng rằng mình rất cao quý, hiện tại mày là của tao, tao cho mày sống thì mày được sống, tao bắt mày chết thì mày phải chết. "

*****

Trương Dương nói: "Cùng là nữ nhân, sao lại làm khó cô ta?" Nhìn vết bàn tay trên khuôn mặt trắng nõn của Nguyên Hòa Hạnh Tử, Trương đại quan nhân trong lòng thấy rất thương xót, cũng chỉ có nữ nhân mới có thể hạ thủ được đối với cô ta, đổi thành mình thì bất kể là như thế nào cũng không thể nhẫn tâm được.

Nữ nhân đó cúi người xuống, nhìn thẳng vào hai mắt của Trương Dương, Trương đại quan nhân thầm nghĩ, mẹ mày, chỉ cần mày đánh bố mày, tao sẽ bẻ gẫy hai tay của mày rồi vứt xuống biển cho cá ăn.

Có điều nữ nhân đó không hề động thủ đối với Trương Dương, cô ta rút một thanh mã tấu rồi rồi dí vào ngực Trương Dương, chậm rãi vẽ một vòng tròn, nói khẽ: "Anh không sợ chết ư? Vào những lúc như thế này, còn ra mặt cho nữ nhân này, xem ra anh thích cô ta rồi, nữ nhân Nhật Bản ở trên giường có phải đặc biệt dâm loạn hay không?"

Trương đại quan nhân không để ý đến cô ta, lạnh lùng nói: "Nơi này không phải vùng biển quốc tế, rất nhanh sẽ có người tới, tôi khuyên cô đừng có quá đáng quá. "

Nữ nhân đó cười quái dị nói: "Cái gì gọi là quá đáng?"

Trương Dương nói: "Nếu muốn tiền thì nói ra con số, nếu là muốn sát hại tính mệnh thì cô chắc sẽ không chờ tới bây giờ. "

Nữ nhân đó nói: "Để tôi nghĩ đã!" Cô ta nhíu mày, tựa hồ rất nghiêm túc, có điều cô ta rất nhanh rút súng ra, dí vào trán td, nói: "Đối với tôi mà nói thì anh không có bất kỳ giá trị gì!"

Trương Dương không có bất kỳ giá trị gì đối với cô ta, chứng minh mục tiêu của nhóm người này là Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Trương đại quan nhân đang chuẩn bị ra tay thì Nguyên Hòa Hạnh Tử đã lao lên, dùng đầu húc mạnh vào bụng nữ nhân đó, nữ nhân cơ hồ đồng thời nhấn cò súng, họng súng lại mất chính xác, viên đạn bay lên cao, thật ra cho dù cô ta nhắm vào Trương Dương thì cũng không thể bắn trúng mục tiêu.

Thân thể Trương đại quan nhân giống như đạn pháo bắn ra, sau đó hai chân hắn hung hăng đạp vào cằm hai tên cướp, ra tay không lưu tình, hai tiếng xương gãy liên tiếp truyền đến, hai tên cướp kêu thảm ngã xuống sàn tàu.

Thân thể của Trương đại quan nhân còn chưa rơi xuống đất đã tiềm vận nội lực, dây thừng trói hai tay hắn đứt ra từng đoạn. Một tên cướp cầm đao từ phía sau đâm vào lưng Trương Dương, Trương đại quan nhân lắc mình sang bên, mũi đao xẹt qua cánh tay trái của hắn, Trương Dương tóm lấy cổ tay của thằng ôn đó, vặn mạnh một phát, rắc một tiếng, bẻ gẫy tay hắn, xương trắng lòi cả ra ngoài, tên cướp đó phát ra tiếng kêu cực kỳ bi thảm, Trương Dương theo sau đá ra một cước, đá hắn rơi xuống biển. Sau đó nhặt một thanh mã tấu lên, đột nhiên ném mạnh về phía trước, mã tấu cắm vào tráng một tên đang cầm súng chuẩn bị bắn Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Nguyên Hòa Hạnh Tử xoay người trên mặt đất, rút đao trên trán nam tử đó ra, sau đó lật cổ tay cắt đứt dây thừng đang trói hai tay mình. Tên cướp nữ hét lên, không đợi Nguyên Hòa Hạnh Tử đứng lên đã hung hăng đá vào bụng của cô ta, Nguyên Hòa Hạnh Tử lăn mình hai cái trên đất, cô ta ôm bụng, cắn môi, trong đôi mắt hiện lên một tia sát khí âm lãnh. Cô ta chậm rãi đứng lên, nắm chặt mã tấu trong tay.

Tên cướp nữ cũng rút mã tấu ra, lao tới, đâm vào ngực Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Nguyên Hòa Hạnh Tử vung đao đón đỡ, thân thể xoay tròn. Lập tức một đao chém vào vai đối phương. Mấy động tác liền mạch lưu loát, đã biểu hiện ra hết cô ta từng trải qua huấn luyện.

Tên cướp nữ vai bị mũi đao chém trúng, máu tươi chảy ra ồ ồ, cô ta quát to một tiếng, lại là một đao đâm về phía cổ họng Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Nguyên Hòa Hạnh Tử tóm lấy cổ tay cô ta, nhấc chân đá vào bụng.

Trương Dương bên kia đã liên tiếp đánh ngã bốn gã kiếp phỉ, hắn không hề nóng lòng tới giúp Nguyên Hòa Hạnh Tử, mà lặng lẽ quan sát cô ta ra tay.

Nguyên Hòa Hạnh Tử thân thủ linh hoạt. Đao pháp sắc bén. Lại chém một đao lên người nữ tử đó, trên cục diện cô ta đã hoàn toàn chiếm chủ động.

Lúc này từ xa một chiếc ca nô phóng nhanh về phía này. Thị lực của Trương đại quan nhân rất tốt. Tuy rằng cách xa như vậy, vẫn thấy rõ một người trên thuyền vai khiêng một ống phóng rốc két, hắn thầm kêu không ổn. Lớn tiếng gọi Nguyên Hòa Hạnh Tử: "Hạnh tử, chạy mau!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử quay đầu lại, nhìn thấy ca nô từ xa phóng tới, đồng tử cũng bởi vì sợ hãi mở nở to ra, cô ta thôi không tiếp tục tất công ả cướp nữ kia nữ mà chạy tới mép thuyền, Trương đại quan nhân tóm lấy tay cô ta rồi hét lớn: "Nhảy!"

Hai người cơ hồ đồng thời nhảy khỏi sàn tàu, ngay lúc đó, một quả đạn hỏa tiễn đã bắn trúng chiếc thuyền đánh cá đó. Mặt biển phát ra một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, lửa và khói trong nháy mắt đã biến chiếc thuyền đánh cá này thành một quả cầu lửa cực lớn, quả cầu lửa bành trướng một chút rồi sau đó thu nhỏ lại, uy lực của vụ nổ so sánh với mặt biển rộng lớn thì dù sao cũng chỉ là một góc của núi băng, cũng chỉ ở gần mới cảm thấy được uy lực của nó.

Trương Dương và Nguyên Hòa Hạnh Tử tuy rằng đã nhảy khỏi thuyền đánh cá, nhưng vẫn không khỏi bị sóng khí từ vụ nổ lan đến. Nguyên Hòa Hạnh Tử trước khi rơi xuống nước cũng đã bế khí. Trương đại quan nhân ôm lấy thân thể mềm mại của cô ta, cùng cô ta chìm vào biển.

Phía trên Bọn họ là nước biển, phía trên nước biển là lửa, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của Nguyên Hòa Hạnh Tử, nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử trong nước. Trong khoảnh khắc Trương Dương bỗng nhiên có xung động muốn rơi lệ, hắn ôm Nguyên Hòa Hạnh Tử rồi bơi ra xa. Né tránh lửa trên đầu, rồi trồi lên mặt biển.

Ca nô đã đi xa, trên mặt biển tối đen lóe ra chút ảnh lửa còn xót lại. Trương Dương nâng khuôn mặt của Nguyên Hòa Hạnh Tử lên, để miệng mũi của cô ta không bị ngập nước, hắn nhìn về phía chiếc duy thuyền đỗ ở kia, du thuyền cũng đã bị đốt chìm.

Màn đêm đã buông xuống, trời đã có sao, nếu không phải có vụ nổ này, nếu không có khói thuốc súng tràn ngập chung quanh, đây vốn nên là một buổi tối lãng mạn, nhưng tất cả lại bởi vì bạo lực mà thay đổi.

Trương Dương mang Nguyên Hòa Hạnh Tử bơi ra xa, căn cứ váo sao trên trời, hắn vẫn phân biệt được phương hướng, may mắn là, bơi được không lâu thì hắn liền nhặt được một cái phao, nhờ vậy mà giảm bớt của tiêu hao thể lực cho Trương đại quan nhân.

Nguyên Hòa Hạnh Tử cảm thấy mình giống như đang bồng bềnh trên mây, trong mông lung, tựa hồ có người ở đang hôn mình, cô ta muốn giãy dụa, nhưng lại nhìn thấy một đôi mắt ôn nhu như tinh quang, ánh mắt này khiến cô ta không đành lòng kháng cự, không biết là thật hay là ảo ảnh, Nguyên Hòa Hạnh Tử cố gắng mở mắt, đầu tiên cô ta nhìn thấy chính là ánh sao, ánh sao ôn nhu như nước, sau đó cô ta phát hiện thân thể của mình được đặt trên phao, Trương Dương đang ở bên cạnh.

Trương đại quan nhân cười cười, nụ cười của hắn vẫn vô tâm vô phế, giống như bọn họ không phải gặp bất hạnh mà trở thành hai con chuột lột, giống như bọn họ không phải đang ở trong biển ướt lạnh, mà là đang ở trong bể bơi vậy.

"Tỉnh rồi à?" Trương Dương quan tâm hỏi.

Nguyên Hòa Hạnh Tử không nói gì, chỉ chớp chớp hai mắt.

Trương Dương nói: "Có phải thấy lạnh không?" Hắn tóm lấy tay Nguyên Hòa Hạnh Tử, tống vào một cỗ cỗ nội lực, Nguyên Hòa Hạnh Tử cảm thấy một dòn nước ấm chậm rãi chảy vào trong cơ thể mình, làm ấm thân thể đã bị nước biển làm tê liệt.

" Xin lỗi!" Nguyên Hòa Hạnh Tử cho rằng những lời này là trạng thái thích hợp nhất với bọn họ, hôm nay nếu không phải cô ta đề nghị từ Tân Hải ngồi du thuyền tới Bạch đảo, thì sẽ không gặp chuyện xui xẻo này, hơn nữa mục tiêu của bọn kiếp phỉ này hiển nhiên là vì cô ta mà đến, Trương Dương bị mình liên lụy.

Trương Dương nói: "Đã nói là đồng tâm hiệp lực, hiện tại không có thuyền, mọi người vẫn phải giúp đỡ nhau. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Chúng ta liệu có phải chết trên biển không?"

Trương Dương nói: "Không đâu, mạng của tôi trước giờ lớn lắm?"

"Mạng của tôi thì rất khổ, nghe nói nam nhân ở gần tôi sẽ không có kết cục tốt. "

Trương Dương nói: "Tiếp nhận lời khuyên của cô, chờ chuyện hôm nay qua đi, tôi sẽ cách xa cô một chút. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử cười nói: "Vậy tôi thực sự nên cân nhắc kỹ, quan hệ hợp tác của chúng ta có nên tiếp tục hay không. " Trong lòng cô ta dâng lên một loại cảm giác ấm áp khó có thể hình dung, loại cảm giác này vừa quen thuộc mà lại xa lạ, Nguyên Hòa Hạnh Tử nhắm mắt lại, lúc này cô ta không muốn nghĩ gì nữa, không muốn làm gì cả, cứ thoải mái và thích ý giao vận mệnh của mình vào tay một người.

Tuy rằng Nguyên Hòa Hạnh Tử rất muốn loại cảm giác này được liên tục, nhưng rất nhanh đã bị tiếng còi hơi từ xa phá vỡ.

Thuyền tuần tra của Hải cảnh xuất hiện trước mặt bọn họ, là Tiêu Mân Hồng báo cảnh, Nguyên Hòa Hạnh Tử và Trương Dương đến muộn cả một giờ so với thời gian của ước định, Tiêu Mân Hồng cảm thấy chuyện có chút không ổn, cô ta báo cảnh sát, đồng thời cũng vừa hay đội trưởng tuần tra trên biển đang tuần tra tiếng nổ mạnh đó, thuyền tuần tra ở hải vực phụ cận tìm thấy Trương Dương và Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Đối với Trương Dương mà nói, được cứu là điều tất nhiên, mà cho dù không có hải cảnh cứu viện thì hắn cũng có thể mang Nguyên Hòa Hạnh Tử bơi về bờ, hắn tuyệt đối có năng lực như vậy.

*****

Hải cảnh tới cứu viện đã biết thân phận của hai người gặp rủi ro, trong lời nói cũng lộ ra vẻ vô cùng khách khí và cung kính.

Trương Dương đơn giản thuật lại chuyện một lượt, Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng làm biên bản. Thuyền Tuần tra đưa bọn họ tới bến tàu cảng mới Bắc Cảng, Tiêu Mân Hồng đã phái chiếc du thuyền xa hoa của chú chờ đợi ở cảng.

Chuyến đi tới Bạch đảo tối nay của Hai người có thể nói là rất bất ngờ, tới Bạch đảo, Trương đại quan nhân tắm rửa một cái rồi thay quần áo sạch sẽ, tới chỗ bể bơi.

Tiêu Mân Hồng đã bảo người chuẩn bị bữa tối, bữa cơm này là muộn mất bốn tiếng đồng hồ.

Trương Dương tới ngồi xuống đối diện Tiêu Mân Hồng, Tiêu Mân Hồng cười nói: "Nguyên Hòa phu nhân đi tắm rồi. "

Trương Dương cười nói: "Nữ nhân luôn thích để cho người khác chờ. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Hôm nay người phụ trách chờ đợi là tôi, tôi vì bữa cơm này đã đợi các anh suốt bốn tiếng đồng hồ. "

Trương Dương nói: "Chúng tôi ngâm mình trong nước biển lâu như vậy, cô không ngờ còn lựa chọn ăn cơm ở bể bơi, không sợ ảnh hưởng tới khẩu vị của chúng tôi ư?"

Tiêu Mân Hồng mỉm cười nói: "Đã trải qua sóng to gió lớn, nước ao này đối với anh mà nói thì căn bản không tính là gì. "

Trương đại quan nhân cười xòa: "Cũng đúng!"

Lúc này nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử mặc váy dài màu đỏ đi tới, tóc dài vẫn còn có chút ướt át, xõa tung trên vai, da thịt trắng nõn, váy đỏ như lửa, cả người tựa như một đóa hoa hồng trong đêm tối.

Tiêu Mân Hồng nói khẽ: "Cô ta rất đẹp!"

Trương đại quan nhân nhìn cô ta một cái rồi nói: "Cô cũng rất đẹp. "

Tiêu Mân Hồng cười yếu ớt nói: "Anh đang nói dối, tôi nhìn ra được, ánh mắt nhìn tôi và nhìn cô ta của anh khác hẳn. "

Trương Dương nói: "Đều là nữ nhân, không có khác biệt gì vè bản chất cả. "

Tiêu Mân Hồng bật cười ha ha.

Nguyên Hòa Hạnh Tử tới bên cạnh bọn họ, Trương Dương đứng lên, rất lịch sự kéo ghế cho cô ta. Nguyên Hòa Hạnh Tử cám ơn rồi nói khẽ: "Đang nói chuyện gì mà vui thế?"

Tiêu Mân Hồng nói: "Bí thư Trương đang nói đại nạn không chết tất có hạnh phúc về sau. "

Trương Dương cười nói: "Vốn cũng chẳng tính là đại nạn gì cả, chỉ với thân thủ của tôi và Nguyên Hòa phu nhân, đối phó với mấy tên hại dân hại nước nho nhỏ căn bản không đáng là gì. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi cũng không lợi hại như vậy, lần này ít nhiều nhờ Trương tiên sinh, nếu không phải nhờ anh ra tay, tôi chỉ sợ đã gặp bất trắc rồi. "

Trương Dương nói: "Phu nhân quá khách khí rồi, chúng ta nếu đã ngồi chung một cái thuyền thì tất nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Vốn định tối nay bàn chuyện hợp tác với các anh, hiện tại xem ra không cần nữa rồi, có kinh lịch đồng tâm hiệp lực cùng sinh cùng tử, hợp tác tất nhiên không thành vấn đề. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Tiêu tiểu thư là người thông minh. "

Tiêu Mân Hồng tỏ ra rất kiếu kỳ đối với chuyện xảy ra buổi tối hôm nay, cô ta hỏi: "Thuyền của hai người ở trên biển xảy ra vấn đề, nhưng đây là nội hải, trước giờ cũng không có hải tặc hoạt động. "

Trương Dương vốn định lên tiếng thì Nguyên Hòa Hạnh Tử giành nói: "Chuyện này tôi cũng thấy lạ, cảnh sát đã làm ghi chép, chuyện cụ thể vẫn giao cho bọn họ đi dò đi, chúng ta cứ chờ tin tức là được. "

Tiêu Mân Hồng mỉm cười nói: "Tôi thích nhất chính là tâm tính gặp biến mà không sợ hãi này của phu nhân, chuyện đêm nay nếu phát sinh trên người tôi, chỉ sợ tôi sẽ sợ đến nỗi cả đêm không dám ngủ. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, nếu vui thì ngẫu nhiên nhớ lại sẽ cảm thấy ngọt ngào, nếu không vui thì chỉ tổ gây cho mình phiền não và thương cảm mà thôi, chúng ta việc gì phải nhớ?"

Tiêu Mân Hồng nói: "Lời nói của Phu nhân rất triết lý, khiến người ta phải suy nghĩ. "

Trương Dương nói: "Tôi thấy không hẳn vậy, thật ra người sống trên đời không chỉ có những ký ức khoái hoạt ngọt ngào, không có sự làm nổi bật của thương cảm và đau khổ thì như vậy ngọt ngào và hạnh phúc sẽ không còn ý nghĩa, nhân sinh phải đủ ngũ vị, cay đắng chua ngọt nhạt, không phải cô có thể tránh né, cũng không phải cô có thể quên. "

Tiêu Mân Hồng nghe hai người đối thoại, chớp chớp hai mắt nói: "Tôi bỗng nhiên phát hiện tối nay đang ăn cơm với hai nhà triết học, tôi hình như thành người thừa. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử cười nói: "Tối nay cô làm chủ, không có cô, mọi người sao có cơ hội ngồi ở chỗ này?"

Tiêu Mân Hồng cầm rượu vang lên nhấp một ngụm rồi nói: "Hai người nói chuyện đi, tôi không quấy rầy hai nhà triết học tham thảo nhân sinh. "

Tiêu Mân Hồng đi rồi Nguyên Hòa Hạnh Tử ngược lại thành trầm mặc.

Trương Dương đề nghị nói: "Không bằng tới bãi biển đi dạo một chút. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu, hai người cùng nhau đi lên vịnh Thất Thải. Trương Dương nói: "Mục đích của bọn bắt cóc chắc là bắt cóc cô. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử dừng chân, ngẩng đầu nhìn nhìn vầng minh nguyệt trong trời đêm, tư thế như vậy rất đẹp, đối với Trương Dương mà nói thì cũng rất quen thuộc. Khiến hắn bất giác lại nghĩ tới Cố Giai Đồng.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói khẽ: "Chuyện này là vì tôi, anh chỉ là vô tội bị liên lụy, tôi còn nợ anh một câu xin lỗi. "

Trương Dương cười nói: "Phu nhân không phải đã nói chúng ta phải đồng tâm hiệp lực ư? Cô nói như vậy chẳng khác nào xem nhẹ dũng khí của tôi, cũng xem nhẹ lòng dạ của nam nhân Trung Quốc chúng tôi. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử thở dài: "Nếu không phải đã ít nhiều hiểu về anh, tôi sẽ cho rằng anh có thành kiến đối với người Nhật Bản, hơn nữa con người anh theo chủ nghĩa nam tử. "

Trương Dương nói: "Có sao. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười: "Có! Có điều sau khi trải qua chuyện đêm nay, tôi phát hiện anh vẫn là người có trách nhiệm. Đối với người có dũng khí tôi luôn rất thích. "

Trương đại quan nhân nói: "Ý tứ của Phu nhân là rất có thiện cảm đối với tôi. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Trước đây tôi từng cho rằng hai người như chúng ta không thể trở thành bằng hữu, hiện tại quả thực có chút đổi ý. "

Trương Dương nói: "Tương lai sẽ thế nào? Không ai biết được. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Chuyện đêm nay rất kỳ quái, hiện tại nhớ lại, chắc có người đã động tay động chân lên du thuyền của tôi. Du thuyền hoàn toàn chìm trong biển lửa, sao ở khu vực đó di động lại vừa hay chưa có tín hiệu, vô tuyến điện lại vừa hay bị người ta phá hoại, mà chiếc thuyền đánh cá đó lại ngay lập tức xuất hiện trước mặt chúng ta, tất cả kế hoạch thật sự là rất chu. "

Trương Dương nói: "Bọn họ không muốn giết cô. chỉ muốn bắt cô đi thôi. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tân Hải thực sự rất không yên ổn. "

Trương Dương nói: "Chuyện này chắc không liên quan tới Tân Hải, phu nhân có phải có rất nhiều kẻ thù hay không?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, một lát sau mới: "Sau khi chồng tôi mất, tôi kế thừa di sản của gia tộc Nguyên Hòa. Rất nhiều người bất bình đối với điều này, thậm chí là hận tôi tới thấu xương. "

Trương Dương nói: "Loại chuyện vì lợi ích của gia tộc mà tranh tới ngươi chết ta sống là rất thông thường. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Có những lúc tôi thực sự mệt chết đi được. Thậm chí muốn vứt bỏ. "

Trương Dương nói: "Cô sẽ không đâu. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử lẳng lặng nhìn Trương Dương.

Trương Dương nói: "Từ trong ánh mắt của cô có thể nhìn ra được, cô là người không dễ dàng chịu thua. NGười giống như cô, tôi tin rằng sẽ không bỏ cuộc. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Chúng ta hình như lạc đề rồi, chuyện bên trong gia tộc của tôi hình như không liên can tới sự hợp tác của chúng ta. "

Trương Dương nói: "Chuyện của cảng Phước Long đang được giải quyết, hy vọng phu nhân kiên nhẫn thêm một chút. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi có lòng tin đối với anh, tin chuyện của cảng Phước Long rất nhanh sẽ có thể được giải quyết. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Vì sao lại nói như vậy?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh trong chuyện của cảng Phước Long lấy lùi làm tiến, chỉ nhượng bộ ngoài mặt mà thôi. "

Trương Dương cười nói: "Đừng nghĩ tôi giống như thương nhân gian trá, đối với tôi mà nói, chức trách hàng đầu của tôi là bảo đảm lợi ích cho người dân. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tính cách của Người Trung Quốc là rất bảo thủ, bọn họ sợ biến cách, cho dù loại biến cách này có lợi đối với bản thân bọn họ. "

Trương Dương nói: "Những lời này có chút bất công rồi, phu nhân cũng không hiểu được Trung Quốc hiện tại đâu. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: "Sẽ càng lúc càng hiểu. "

Tối hôm đó bọn họ cũng không đi, Tiêu Mân Hồng đã an bài phòng cho bọn họ, Trương Dương trở lại phòng, vừa ngủ thì nghe thấy bên ngoài có động tĩnh rất nhỏ, hắn đứng dậy tới trước cửa sổ, nhìn thấy một đạo bóng đen đang dọc theo góc tường tới gần, tới góc tường thì dán sát vào tường rồi bò lên như thằn lằn.

Trương Dương lặng lẽ mở cửa sổ, vô thanh vô tức đi theo bóng đen đó, bóng đen trực tiếp tới phòng của Nguyên Hòa Hạnh Tử, từ ban công trèo vào.

Trương đại quan nhân hai tay vịn vào ban công nhìn vào bên trong, thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử lẳng lặng đứng đó, Hắc y nhân đi tới bên cạnh cô ta rồi cúi người thật sâu, tuy rằng không nhìn rõ diện mạo của Hắc y nhân, nhưng từ trong động tác của hắn đã phán đoán được thằng cha này khẳng định là người Nhật Bản.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh đến muộn rồi!"

Hắc y nhân đó nói: "Phu nhân, tôi đã điều tra rồi, kỹ sư phụ trách kiểm tra dầu của du thuyền có vấn đề, có người cho hắn tiền để hắn giở trò lên du thuyền. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử lạnh lùng nói: "Nếu có người bảo hắn lắp bom trên thuyền thì hiện tại tôi chỉ sợ đã tan xương nát thịt rồi. "


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)