Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1101

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1101: Chấp nhất
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trương đại quan nhân ở bên ngoài nghe được cũng rất kinh hãi, lần này may mắn là tên cướp này muốn bắt sống Nguyên Hòa Hạnh Tử, bằng không thì rất nguy hiểm.

Hắc y nhân nói: "Tên kỹ sư đã chạy rồi, tôi đã co người tìm hắn ở những địa điểm có thể. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Chuyện tôi đến Bạch đảo không hề có nhiều người biết. "

Hắc y nhân nói: "Phu nhân, trừ tên kỹ sư ra, người bên phía chúng ta chắc không có chỗ nào đáng nghi ngờ. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Còn có cả Trương Dương và Tiêu Mân Hồng. "

Nghe thấy cô ta nhắc tới tên mình, Trương đại quan nhân càng thêm lưu ý.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Chuyện này không liên can tới Trương Dương, hắn chỉ bất hạnh bị liên lụy, Tiêu Mân Hồng... " Cô ta tạm dừng một chút rồi nói: "Giúp tôi tra rõ cô ta. "

Hắc y nhân nói: "Chuyện này Thạch Xuyên tiên sinh có đồng ý không?"

Trương đại quan nhân nghe thấy hai chữ Thạch Xuyên thì trong lòng lặng lẽ ghi nhớ, xem ra sau lưng Nguyên Hòa Hạnh Tử còn có người khác.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh nhớ kỹ cho tôi, anh là làm việc cho tôi, không phải làm việc cho người khác, tôi bảo anh làm gì thì anh làm cái đó!"

" Cáp y!" Nghe thấy chữ cáp y, Trương đại quan nhân bất giác có chút kỳ quái, hai người Nhật Bản này vì sao phải dùng tiếng Trung để đối thoại, nếu dùng tiếng Nhật, chẳng phải là bí mật hơn ư? Có điều nghe khẩu âm của Hắc y nhân đó không hề có âm vị dị quốc, chẳng lẽ người này căn bản chính là người Trung Quốc?

Hắc y nhân nói xong thì cáo từ, Trương đại quan nhân vội vàng dán sát vào vách tường của biệt thự, nhìn thấy Hắc y nhân giống như một con chim lớn lăng không tung mình vào bóng đêm, rất nhanh liền biến mất ở ngoài tường vây.

Nguyên Hòa Hạnh Tử đi tới ban công, nhìn ra phía ngoài, nhẹ giọng thở dài rồi sau đó xoay người trở về.

Trương đại quan nhân đang chuẩn bị trở về thì nhìn thấy lại có một có một Hắc y nhân đi về phía ban công. Trương đại quan nhân chăm chú nhìn, thấy người nọ che mặt, dáng người rất đẹp, rõ ràng là Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Trương Dương trong lòng thầm lấy làm lạ, không biết Nguyên Hòa Hạnh Tử thay dạ hành trang muốn làm gì? Nguyên Hòa Hạnh Tử sửa sang lại cái bao tay màu đen một chút rồi sau đó áp lòng bàn tay lên tường. Trương đại quan nhân nhìn ra cô ta không phải là đang thi triển thuật bích hổ du tường, nhất định là trên găng tay có giấu thiết bị nào đó, Trương đại quan nhân từ xa đi theo phía sau cô ta, với thân thủ của hắn, Nguyên Hòa Hạnh Tử rất khó phát hiện mình bị người ta theo dõi.

Nguyên Hòa Hạnh Tử tới phòng của Tiêu Mân Hồng, từ cửa sổ lẻn vào.

Trương Dương từ ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong, ngửi thấy một mùi thơm, hắn lập tức nín thở, hoài nghi mùi hương này khả năng có độc, Trương đại quan nhân không tiếp tục đi vào, đợi một lát liền thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử từ trong phòng đi ra, theo đường cũ quay trở về chỗ ở của cô ta.

Trương đại quan nhân một đường theo dõi, nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử trở lại phòng, cởi mặt nạ, xõa tóc rồi sau đó cởi quần áo, Trương đại quan nhân nhìn mà máu miếc sôi dục, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn rình coi Nguyên Hòa Hạnh Tử, có điều lần này so với lần trước thì nhìn thấy nhiều hơn, thân thể của Nguyên Hòa Hạnh Tử tương tự như Cố Giai Đồng, Trương đại quan nhân không thể không cảm thán sự thần kỳ của tạo hóa.

Khi Trương đại quan nhân đang xem trộm tới hoa mắt thần mê thì bỗng nhiên nghe thấy phía dưới truyền đến một tiếng chó sủa, thằng cha này chỉ lo phòng người, lại quên phòng chó, một con chó hướng về phía Trương Dương ở góc tường rồi sủa to.

Tiếng chó sủa vang vọng cả sân, Trương đại quan nhân vội vã bỏ chạy về phía phòng mình, không ngờ mình thần công cái thế, lại không qua được mắt một con chó, tiếng chó sủa cơ hồ khiến tất cả mọi người bừng tỉnh.

Trương đại quan nhân trốn về trở về phòng trước khi bảo vệ tới, từ cửa sổ nhìn xuống phía dưới, thấy con chó đó vẫn ở dưới lầu không ngừng sủa, vừa sủa vừa nhảy, tựa hồ muốn trực tiếp nhảy vào cửa sổ phòng mình, vấn đề là Trương đại quan nhân đang ở trên tầng hai, lực nhảy của con chó không thể nào tới.

Hai bảo vệ chạy tới bên cạnh con chó, ngăn nó tiếp tục sủa, cầm tìm kiếm chung quanh một lúc, không phát hiện ra điều gì khác thường, lúc này mới rời khỏi.

Trương đại quan nhân thầm thở phào nhẹ nhõm, cởi quần áo lên giường, đoán rằng chắc không có ai chạy tới phòng mình kiểm tra.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương đại quan nhân dậy sớm, rửa mặt xong thì xuống lầu, nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử và Tiêu Mân Hồng vừa đi tập thể dục về, không khỏi cười nói: "Không ngờ các cô còn dậy sớm hơn tôi. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Chúng tôi đi đánh cầu lông một lát, bí thư Trương, ngài cứ ngồi đi, tôi cho người chuẩn bị bữa sáng. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử cười cười với hắn, không nói gì.

Trương đại quan nhân tới phòng khách, bật TV, xem tin tức sáng của Bắc Cảng, lại cầm điện thoại gọi cho Phó Trường Chinh, nói với hắn buổi sáng hôm nay mình không tới văn phòng, bảo Phó Trường Chinh đi mua một cái di động cho mình.

Tiêu Mân Hồng tháy quần áo xong thì đi xuống, nói: "Bí thư Trương, vừa rồi cục trưởng Viên gọi điện thoại tới hỏi chuyện tối hôm qua. "

Trương Dương nói: "Chuyện có kết quả chưa?"

Tiêu Mân Hồng nói: "Không tìm được manh mối gì khả dụng, ở vùng hải vực mà hai người nói cũng không tìm thấy thi thể nào, đến giờ cảnh sát cũng không nhận được báo án có ai mất tích. "

Trương Dương nói: "Lau dọn cũng sạch sẽ nhì? Chẳng lẽ cảnh sát cảm thấy chúng tôi nói dối?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng đi tới, cô ta cười nói: "Có lẽ căn bản không có thương vong về người, người ta đã chạy thoát rồi, thế chẳng phải là tốt hơn ư, vụ án không đầu mối cũng nhiều lắm, không phải chỉ có của chúng ta. "

Tiêu Mân Hồng mời bọn họ tới nhà ăn, trên bàn cơm đã bày điểm tâm sáng kiểu Quảng Đông chính tông. Sáng sớm ánh nắng chiếu qua cửa sổ, hắt lên người, vô cùng thoải mái.

Tiêu Mân Hồng mỉm cười nói: "Tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói khẽ: "Cũng được, chỉ là lúc nửa đêm bị tiếng chó sủa đánh thức. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Tối hôm qua có trộm. "

Trương đại quan nhân cố ý giả bộ kinh ngạc: "Biện pháp an toàn ở chỗ cô nghiêm mật như vậy. Sao có thể có trộm?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Có mất thứ gì quan trọng không?"

Tiêu Mân Hồng nói: "Mất một số văn kiện, có điều cũng không quan trọng. "

Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, tối hôm qua mình tận mắt thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử lẻn vào phòngcủa Tiêu Mân Hồng, chỉ là không biết cô ta đánh cắp cái gì từ chỗ Tiêu Mân Hồng? Nguyên Hòa Hạnh Tử chắc không phát hiện mình theo dõi cô ta, cái này gọi là bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau, có điều hắn cũng mình lại bị một con chó phát hiện hành tung, Trương đại quan nhân phát hiện sự hợp tác giữa Nguyên Hòa Hạnh Tử và Tiêu Mân Hồng cũng không ăn ý. Có lẽ hai người đều đang tại hoài nghi đối phương có vấn đề.

Sau bữa sáng, Tiêu Mân Hồng dùng du thuyền đưa Nguyên Hòa Hạnh Tử và Trương Dương về Tân Hải, hai người chia tay ở bến tàu. Trước Bến tàu đã có bốn gã bảo tiêu chờ ở đó, Nguyên Hòa Hạnh Tử dừng chân nói: "Trương tiên sinh, có cần tôi đưa anh không?"

Trương Dương cười cười lắc đầu: "Xe của tôi ở kìa rồi!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Được rồi, sau này Sau này có cơ hội gặp mặt thì lại nói chuyện. "

Trương Dương mỉm cười gật đầu, vươn tay về phía Nguyên Hòa Hạnh Tử, Nguyên Hòa Hạnh Tử do dự một chút do dự một chút, vẫn đưa tay ra bắt tay tay hắn, tay cô ta trơn nhắn như ngọc, loại cảm giác này đối với Trương Dương mà nói thì cực kỳ quen thuộc.

Trương Dương nói: "Hạnh tử, bảo trọng!"

Thân thể mềm mại của Nguyên Hòa Hạnh Tử run lên, mắt nhìn Trương Dương, trên mặt thoáng hiện vẻ mặt lạ lùng khó tả.

Trương Dương mỉm cười nói: "Trực tiếp gọi tên thì tiện hơn một chút, sau này cô cũng có thể gọi tôi là Trương Dương. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử cười cười: "Trương tiên sinh. Anh cũng bảo trọng!" Cô ta rút tay ra, đi về phía ô tô.

Sau khi Trương Dương lên xe, không về thị ủy mà là tới cục công an thành phố Tân Hải. Xe của hắn vừa vừa tiến vào cửa lớn của cục thì đã liền có người báo tin tức cho Trình Diễm Đông.

Trình Diễm Đông tự mình xuất môn nghênh đón.

Trương Dương đỗ xe xong. Đi cùng Trình Diễm Đông tới văn phòng của hắn.

Trình Diễm Đông nói: "Bí thư Trương, chuyện của ngài tôi cũng có nghe nói. "

Trương Dương nói: "Hải cảnh không tìm được bất kỳ chứng cớ nào, còn tưởng rằng tôi nói dối. "

Trình Diễm Đông cười nói: "Không ai hoài nghi ngài nói dối cả, có điều chuyện này cũng thật là vô cùng kỳ quái, đám người đó là gì? Hải tặc không thể chạy đến hải nội gây chuyện, cướp ư? Mục tiêu của bọn họ rốt cuộc là anh hay là Nguyên Hòa Hạnh Tử?"

Trương Dương nói: "Nguyên Hòa Hạnh Tử! Nhìn ra được bọn họ không muốn giết Nguyên Hòa Hạnh Tử. Chỉ muốn bắt cô ta. "

Trình Diễm Đông nói: "Đám kiếp phỉ này thật sự là không có mắt, thật ra ngài so với Nguyên Hòa Hạnh Tử thì quan trọng hơn. "

Trương Dương cười nói: "Cũng chỉ có anh nghĩ như vậy. "

Trình Diễm Đông rót cho hắn một chén trà, Trương Dương uống một ngụm uống một ngụm: "Chuyện này vô cùng kỳ quái, tôi lúc ban đầu hoài nghi Nguyên Hòa Hạnh Tử cố ý diễn trò, nhưng về sau lại phát hiện chuyện này chắc không liên quan tới cô ta, anh giành thời gian điều tra tư liệu về Tiêu Mân Hồng một chút. "

Trình Diễm Đông nói: "Anh hoài nghi cô ta?"

Trương Dương nói: "Trong chuyện này cô ta quả thực tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng tôi thật sự nghĩ không ra động cơ cô ta muốn làm như vậy?"

*****

Trình Diễm Đông nói: "Có lẽ cô ta thích anh, nhìn thấy anh và Nguyên Hòa phu nhân thân mật như vậy, cho nên mới vì yêu mà sinh hận, làm ra cái chuyện đập nồi dìm thuyền này. " Chính hắn nói xong cũng không nhịn được bị những lời hoang đường này khiến cho bật cười.

Trương Dương trừng mắt lườm Trình Diễm Đông một cái rồi nói: "Lấy tôi ra trêu đùa có phải hay không?"

Trình Diễm Đông nói: "Không dám, không dám, tôi chỉ nói vậy thôi. "

Trương Dương nói: "Đưa di động cho tôi dùng. "

Trình Diễm Đông lấy di động ra, Trương Dương trước tiên gọi điện thoại cho Phó Trường Chinh, Phó Trường Chinh đã lấy xong di động cho hắn, nói với Trương Dương rằng, Thường Hải Thiên vừa mới đến tìm hắn, nói có chuyện trọng yếu muốn báo cáo với hắn.

Trương Dương bảo Phó Trường Chinh liên hệ bảo Thường Hải Thiên, buổi trưa mình sẽ tới bộ chỉ huy công trình khu bảo lưu thuế nhập khẩu, bảo Phó Trường Chinh cũng tới đưa di động cho hắn.

Trương Dương vừa gác máy thì nhìn thấy Trình Diễm Đông có khách tới chơi, chính là tổ trưởng tổ công tác thính công an tỉnh Văn Hạo Nam.

Văn Hạo Nam cũng không ngờ Trương Dương cũng ở đây, có chút kinh ngạc nói: "Khéo vậy?"

Trương Dương đứng dậy cười nói: "Anh Hạo Nam, tôi đến để thị sát công tác, anh tới làm gì?" Thật ra hắn đã đoán được mục đích Văn Hạo Nam tới đây là để điều tra.

Văn Hạo Nam nói: "Tôi tới đây là muốn tìm hiểu một vụ án lúc trước, vừa hay cậu cũng ở đây, tôi không cần phải đi tìm cậu nữa. "

Trương Dương nói: "Việc này có liên quan tới tôi à?"

Văn Hạo Nam gật đầu nói: "Năm đó Kiều Mộng Viện ở Bắc Cảng từng bị mất một chiếc xe Mercedes, bởi vì sự kiện đó mà cậu đã có hành động vượt địa bàn, làm rất găng với cảnh sát Bắc Cảng. "

Trương Dương và Trình Diễm Đông liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt của hai người cũng có chút bất đắc dĩ, xem ra Văn Hạo Nam thực sự định làm lớn một hồi ở Bắc Cảng rồi, ngay cả chuyện này cũng đào ra.

Trương Dương nói: "Sự kiện đó, anh không nhắc tôi thì tôi cơ hồ cũng quên rồi. "

Văn Hạo Nam nói: "Lúc ấy ở trên Hưng Long hiệu tìm được ba chiếc xe hơi cao cấp bị mất trộm, rượu vang giá trị gần năm trăm vạn, một vụ án buôn lậu rất lớn, cậu lại quên được ư? Trương Dương, cậu không dễ quên vậy chứ?"

Trương Dương nói: "Chuyện của Tân Hải cần tôi quản rất nhiều, tôi không thể cứ mãi chú ý vào một chuyện, mỗi người đều có phân công, Diễm Đông, sự kiện đó cuối cùng được xử lý như thế nào xử lý như thế nào?"

Trình Diễm Đông nói: "Chủ thuyền đăng kí của Hưng Long hiệu là Lý Vượng Cửu, sau khi phát sinh sự kiện đó không lâu thì Lý Vượng Cửu sợ tội tự sát. "

Văn Hạo Nam nói: "Nhưng tôi nghe thấy rất nhiều cách nói, ai cũng bảo chủ thuyền thực sự của Hưng Long hiệu là Viên Hiếu Nông, Lý Vượng Cửu chỉ ra gánh tội thay. "

Trình Diễm Đông nói: "Vụ án đó không thuộc phía Tân Hải chúng tôi quản, nếu muốn biết tình huống tường tận thì tôi đề nghị anh tới phân cục cảng mới của Bắc Cảng tìm Tô Vinh Thiêm Tô cục, vụ án đó là hắn phụ trách xử lý. "

Văn Hạo Nam nói: "Tôi sẽ đi tìm, đồng chí Diễm Đông, tôi muốn hỏi một câu, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến anh không tiếp tục điều tra nữa? Chẳng lẽ anh không biết là vụ án này dầy điểm đáng ngờ ư? Là vì vụ án liên quan tới Viên Hiếu Nông? Mà đại ca hắn chính là cục trưởng cục công an Viên Hiếu Công ư?"

Trình Diễm Đông không nói gì, nhưng đã bị loại khí thế bức nhân này của Văn Hạo Nam chọc giận, hắn mở miệng nói: "Có một số việc không thể chỉ nhìn bề ngoài, anh sao biết chúng tôi không tra? Anh sao có thể nhận định chúng tôi cố kỵ Viên Hiếu Công? Anh Hạo Nam, làm việc là phải chú ý sách lược, rất nhiều lúc không thể quá cứng rắn. "

Văn Hạo Nam nói: "Tôi không biết cái gọi là sách lược của các anh là gì? Nhưng thân là một nhân viên cảnh vụ, khi phát hiện tình huống dị thường, tuyệt không thể từ bỏ giữa đường, Trình Diễm Đông, nếu để tôi tra được trong đó tồn tại bất kỳ hành vi không làm tròn trách nhiệm nào, tôi tuyệt đối sẽ không làm việc thiên tư. " Văn Hạo Nam nói xong đứng dậy bỏ đi.

Trương đại quan nhân cực kỳ buồn bực nhìn Văn Hạo Nam, đợi cho sau khi cửa phòng đóng lại phía sau hắn, mới thở dài: "Tôi sao cảm thấy hắn hình như muốn đối địch với toàn thế giới thế nhỉ?"

Trình Diễm Đông nói: "Hắn lật lại tất cả chuyện trong quá khứ, trong mắt hắn, sợ là chúng ta đều phần tử phạm tội thông đồng làm bậy, trong thiên hạ chỉ có một mình hắn là trong sạch, chỉ có hắn là hóa thân của chính nghĩa, cứ làm như vậy tiếp thì khẳng định sẽ gây phiền toái. "

Trương Dương cười nói: "Tôi thật sự có chút lo lắngcho hắn, làm việc quá mức chấp nhất là không tốt. "

Thường Hải Thiên tìm Trương Dương là vì chuyện của cảng Phước Long, một chiêu của Trương Dương ngày hôm qua đã nhận được công hiệu diệu kỳ, căn cứ vào tin tức mà tặng lại đưa về, trước mắt trong nhà máy đã có hơn nửa công nhân tỏ vẻ muốn yêu cầu chính phủ từ bỏ kế hoạch xây dựng cảng mới, Bàng Kim Quý đang ký, phàm là người hy vọng thị lý bắt đầu lại công trình cải tạo xây dựng thêm cảng Phước Long thì phải ký tên bên trên.

Nhìn thấy Trương Dương, Thường Hải Thiên không khỏi oán giận: "Bí thư Trương, ngài chạy đi đâu vậy, tôi gọi mấy cú cho ngài nhưng thủy chung đều tắt máy. "

Trương Dương nói: "Không phải tắt máy, là di động rơi xuống nước. "

Thường Hải Thiên nói: "Bí thư Trương, tôi hiện tại đã bội phục anh tới sát đất rồi, anh vừa phóng ra tin tức muốn xây dựng cảng mới, công nhân phía cảng Phước Long đều hoảng loạn, hiện tại trong nhà máy đang làm tình nguyện, yêu cầu thị lý từ bỏ kế hoạch xây dựng cảng mới, dựa theo kế hoạch vốn có xây dựng thêm cảng Phước Long. "

Trương Dương cười nói: "Con người mà, chính là lòng tham không đủ rắn nuốt voi, không dùng chút thủ đoạn thì bọn họ sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước. "

Thường Hải Thiên nói: "Thật ra làm việc với người dân cũng cần chú ý sách lược, khi cần thiết quả thực cần chơi thủ đoạn. "

Trương Dương nói: "Tận lực chiếu cố đến lợi ích của người dân, những điều kiện chính sách mà chúng ta đã hứa hẹn trước đây cần phải được thực hiện. "

Thường Hải Thiên nói: "Anh yên tâm đi, lần này tôi nhất định sẽ không khiến anh thất vọng. "

Trương Dương cười nói: "Hiện tại có bao nhiêu người muốn thấy chúng ta bị cười chê, càng là như thế, chúng ta càng phải làm tốt khu bảo lưu thuế nhập khẩu. "

Thường Hải Thiên nói: "Tôi thấy chuyện của cảng Phước Long chưa chắc đã có thể làm xong tất cả trước ngày mùng bảy tháng một, phía tập đoàn Nguyên Hòa liệu có phiền toái hay không?" Trước đó bọn họ từng đáp ứng với tập đoàn Nguyên Hòa, sẽ làm xong toàn bộ công tác tiền kỳ của cảng Phước Long trước cuối tháng này, cho nên Thường Hải Thiên mới có lo lắng như vậy.

Trương Dương nói: "Phía Nguyên Hòa Hạnh Tử tôi sẽ đi nói chuyện với cô ta, tôi tin cô ta sẽ hiểu. "

Thường Hải Thiên cười nói: "Anh đã chủ động đề suất thì tôi an tâm rồi. "

Trương Dương nói: "Cảng Phước Long chỉ là một trong những công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, các công tác khác cũng phải tăng mạnh. "

Thường Hải Thiên nói: "Cuối tuần chúng tôi định tới kinh thành tham gia hội kinh mậu mùa hè, tiến hành mở rộng khu bảo lưu thuế nhập khẩu ra ngoài. "

Trương Dương nói: "Ý tưởng này rất tốt. "

Thường Hải Thiên cười nói: "Đay cũng không phải là tôi nghĩ ra, là chủ ý của chủ nhiệm Kiều, cô ta đã ủy thác bằng hữu ở bên kia an bài vị trí triển lãm, sao? Cô ta không nói gì với anh à?"

Trương đại quan nhân lắc đầu nói: "Tôi không nghe cô ta đề cập qua. "

Hai người đang nhắc tới Kiều Mộng Viện thì Kiều Mộng Viện và Phó Trường Chinh cùng nhau đi tới.

Phó Trường Chinh đưa di động mới cho Trương Dương.

Kiều Mộng Viện nói: "Còn tưởng rằng anh mất tích rồi. Gọi mấy cú mà chẳng thấy anh nhấc máy. "

Trương Dương cười nói: "Đúng là quái thật, một di động của tôi mở thì chẳng có mấy ai gọi, sao di động vừa hỏng thì nhiều người gọi thế. "

Phó Trường Chinh nói: "Bí thư Trương, buổi sáng hôm nay rất nhiều người tìm anh, phó bí thư Cung cũng gọi điện thoại tới. "

Trương Dương nói: "Về sau phàm là nhận được điện thoại của hắn thì cứ nói tôi không có mặt. "

Phó Trường Chinh cười cười, biết Trương Dương vẫn tức giận vì chuyện ngày hôm qua. "

Kiều Mộng Viện nói: "Lãnh đạo tìm anh anh cũng không có. Như vậy lãnh đạo không thích đâu. "

Trương đại quan nhân nói: "Tôi sống đầu tiên là muốn mình được thoải mái, nếu làm việc gì cũng phải nhìn sắc mặt lãnh đạo thì sống còn gì là thụ vị nữa?"

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi thấy anh là khó tính đối với người ngoài, rộng rãi với mình, nếu những cấp dưới chúng tôi không nghe mệnh lệnh của anh, chỉ sợ đã đã sớm tức giận đến nỗi nhảy dựng lên rồi. " Thường Hải Thiên và Phó Trường Chinh đều cười rộ.

Trương Dương cười nói: "Cô quen tôi lâu như vậy, không ngờ lại nghĩ lòng dạ của tôi hẹp hòi đến vậy ư?"

Thường Hải Thiên nói: "Tôi cảm thấy lòng dạ của bí thư Trương vẫn rất rộng lớn. "

Phó Trường Chinh cũng gật đầu theo.

Kiều Mộng Viện nói: "Nhìn thấy chưa, cấp dưới nói chuyện với lãnh đạo đa số đều là rất trái lương tâm. "

Trương Dương nói: "Cái này chứng minh các anh đều dối trá. Tôi thì chân thật!"

Kiều Mộng Viện nói: "Tóm lại làm căng với lãnh đạo là không có lợi. Chính trị Trung Quốc từ xưa đến nay, phàm là đối nghịch với lãnh đạo thượng cấp rất ít khi nhận được lợi ích. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng không phải là không phải cố ý đối nghịch với phó bí thư Cung, nhưng hắn hiện tại lúc nào cũng nhằm vào tôi, ngẫm lại năm đó tôi ở Nam Tích đi theo làm tùy tùng làm bao nhiêu chuyện cho hắn, hiện tại thái độ của hắn đối với tôi thật sự là khiến cho người ta cười chê. "

*****

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi thấy bí thư Cung cũng không phải là người như vậy, giữa các anh hẳn là bởi vì lý niệm công tác không hợp mà sinh ra hiểu lầm. Sau này có cơ hội hay là ngồi cùng nhau giải thích một chút đi. "

Trương Dương tựa hồ xem trọng diều này, nói khẽ: "Tùy duyên đi. "

Kiều Mộng Viện tới đây là đưa cho Thường Hải Thiên phương án cụ thể của hội kinh mậu mùa hạ lần này.

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Kiều. Cô giấu diếm cũng giỏi lắm, tới kinh thành giới thiệu khu bảo lưu thuế nhập khẩu với hội kinh mậu mùa hạ. Sao trước chuyện không nói một tiếng với tôi. "

Kiều Mộng Viện cười nói: "Thật ra cũng là ý tưởng đột nhiên nảy sinh thôi, vốn triển lãm này là một bằng hữu của tôi làm, nhưng hắn lâm thời thay đổi chủ ý, tôi nghe hắn nói đến chuyện này thì bảo hắn nhường vị trí cho chúng ta, bố trí triển lãm thì giao cho Thì Duy, dù sao sự kiện lần này cũng quá gấp, ngày mai tôi sẽ tới kinh thành trước để chuẩn bị công việc triển lãm. "

Trương Dương nói: "Được, tôi lát nữa sẽ xem xét nhật trình, nếu có thời gian thì tôi cũng đi một chuyến. "

Thường Hải Thiên nói: "Bí thư Trương, anh nếu có thể tự mình đi thì đương nhiên không thể tốt hơn. "

Kiều Mộng Viện nói: "Triển lãm chỉ là một hình tượng giới thiệu, công tác chiêu thương của khu bảo lưu thuế nhập khẩu thì không thể chỉ ký thác ở trên triển lãm này, đây là phương án sơ kỳ của tôi, các anh xem đi. " Cô ta lấy ra phương án phân biệt đưa cho bọn họ một bản.

Trương Dương đọc qua một chút, chú ý thấy trong đó có hậng biểu diễn, hắn chỉ vào dòng này, nói: "Chuẩn bị tìm ai biểu diễn?"

Kiều Mộng Viện nói: "Cái này thì phải xem vào anh, tôi nhớ rõ anh rất quen thuộc với Liễu Đan Thần của giới kinh kịch, mời cô ta đển diễn xuất mấy buổi cho chúng ta chắc không có vấn đề gì chứ?"

Trương Dương nói: "Chuyện này cô cũng nhớ rõ nhỉ?"

Kiều Mộng Viện nói: "Quyết định vậy đi, chuyện này giao cho anh. "

Trương Dương nói: "Lát nữa tôi sẽ liên lạc với cô ta, xem cô ta có rảnh không, sắp tới ngày mùng bảy tháng một rồi, cô ta hình như có nhiều buổi diễn xuất lắm. "

Kiều Mộng Viện nói: "Liên lạc Sớm một chút, chuyện này phải sớm quyết định, nếu cô ta không đến được thì chúng ta phải có chuẩn bị khác. "

Trương Dương cầm di động mới, ở trước mặt bọn họ gọi điện thoại cho Liễu Đan Thần, Liễu Đan Thần lúc này vẫn chưa trở lại kinh thành trở lại kinh thành, khó khăn lắm mới được nghỉ dài ngày, lúc này đang du lịch ở tỉnh Vân An tỉnh Vân An, nghe Trương Dương muốn nhờ cô ta giúp, Liễu Đan Thần không chút do dự đáp ứng ngay.

Thật ra Trương đại quan nhân trước khi gọi điện thoại đã có nắm chắc Liễu Đan Thần sẽ giúp hắn, mình chiếu cố cho cô ta nhiều như vậy, cô ta cũng phải nể mặt, làm sao mà cự tuyệt mình cho được.

Thường Hải Thiên nói: "Vẫn là bí thư Trương có biện pháp, một ngôi sao lớn như vậy, chỉ cần một cú điện thoại là gọi tới được ngay. "

Trương Dương nói: "Là người ta nể tình thôi, không phải là vì mặt mũi tôi lớn. "

Buổi trưa Hôm ấy Trương Dương tùy tiện ăn chút gì đỏ ở căng tin của bộ chỉ huy, buổi chiều mới chạy về thị ủy, vừa vào cửa bao lâu thì Viên Hiếu Thương gọi điện thoại tới, Trương Dương hỏi hắn có chuyện gì, Viên Hiếu Thương không muốn thảo luận trong điện thoại mà nói với Trương Dương: "Tôi lập tức tới văn phòng của anh. "

Khi Viên Hiếu Thương gọi cú điện thoại này thì đã tới Tân Hải, hơn mười sau, hắn liền xuất hiện trước mặt Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Viên tổng, hôm nay ngọn gió nào thổi anh đến đây vậy. "

Viên Hiếu Thương nói: "Bí thư Trương, tôi là không có việc thì không lên Tam Bảo điện!"

Trương Dương mời hắn ngồi xuống, bảo Phó Trường Chinh đi pha một ấm trà, hai người vừa uống vừa nói chuyện.

Viên Hiếu Thương nói: "Bí thư Trương, tôi cũng không giấu gì ngài, hôm nay tôi tới đây là muốn cầu ngài giúp. "

Trương Dương nói: "Trước tiên nói ra nghe thử đi đã, xem tôi có thể giúp được không?"

Viên Hiếu Thương nói: "Bí thư Trương có thể an bài một cơ hội để tôi và Văn Hạo Nam gặp mặt nói chuyện không?"

Trương Dương nhíu mày nói: "Hắn lại tìm anh gây phiền toái à?"

Viên Hiếu Thương nói: "Tìm tôi thì tôi cũng không sợ, hắn gần đây đang điều tra nhị ca của tôi, vốn nhà chị dâu tôi khó khăn lắm mới thoát khỏi bi thương, hắn tại hắn lặp lại chuyện cũ khiến người nhà tôi rất khổ sở, tôi rất muốn giáp mặt nói chuyện với hắn. "

Trương đại quan nhân lập tức minh bạch, Viên Hiếu Thương là muốn lợi dụng quan hệ giữa mình và Văn Hạo Nam để cầu một cái nhân tình, xem ra người ngoài cũng không biết quan hệ của hắn và Văn Hạo Nam không phải hòa hợp như vậy. Trương Dương nói: "Tôi cũng nghe nói rồi, hắn đang tra vụ án của Hưng Long hiệu năm đó. "

Viên Hiếu Thương nói: "Vụ án đó đã được kết thúc rồi, chủ thuyền của Hưng Long hiệu là Lý Vượng Cửu, tất cả đã chết, loại điều tra này căn bản không có bất kỳ ý nghĩa nào cả. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Loại chuyện này anh nói không tính. "

Viên Hiếu Thương nói: "Bí thư Trương, hắn muốn điều tra thế nào thì tôi không có quyền lên tiếng, nhưng tôi hy vọng hắn đừng quấy rầy người nhà của tôi. "

Trương Dương nói: "Văn Hạo Nam không phải là người chịu nghe tôi khuyên. "

Viên Hiếu Thương nói: "Chuyện là ở người, chỉ cần lấy ra thành ý thì trên thế giới này không có chuyện gì là không làm được, anh thấy đúng không?"

Trương Dương nhìn Viên Hiếu Thương, hắn bỗng nhiên minh bạch một sự thật, Viên Hiếu Thương ở trước mặt hắn không còn khúm núm như ngày xưa nữa, Viên Hiếu Thương sở dĩ dám tới đây tìm hắn, không phải bởi vì giao tình của bọn họ, mà là vì Viên Hiếu Thương cho rằng mình có thể nắm chắc khiến Trương Dương làm việc cho hắn, hắn từng chính mắt thấy Trương Dương giết chết Tang Bối Bối, rồi sau đó lại giúp hắn hủy thi diệt tích, quan hệ như vậy so với bất kỳ giao tình nào thì cũng bền chắc hơn. Trương Dương cuối cùng gật đầu nói: "Tôi có thể an bài giúp anh, nhưng, tôi không chắc chắn hắn sẽ thay đổi. "

Viên Hiếu Thương nói: "Cám ơn!"

Viên Hiếu Công nghe Tứ đệ nói xong ỵ nói khẽ: "Hiếu Thương, tôi không cho rằng cậu nên gặp mặt hắn. "

Viên Hiếu Thương nói: "Đại ca, bất kể kết quả có lạc quan hay không thì em vẫn cứ phải thử. "

Viên Hiếu Công nói: "Loại người như Văn Hạo Nam từ nhỏ đã lớn lên trong ngàn sao vây quanh, nhân sinh của hắn là một đường bằng phẳng, Bình Hải đối với hắn mà nói chỉ là một trạm dựng chân ngắn ngủi trong nhân sinh, tỉnh lý cho hắn phụ trách tổ chuyên án, dụng ý chỉ là để hắn nhân cơ hội mò vớt một chút chính tích mà thôi, cậu anh cho rằng người như vậy sẽ để chúng ta ở trong mắt ư?"

Viên Hiếu Thương nói: "Em không sợ hắn tra, hắn tra không được gì cả, nhưng bất kỳ chuyện gì cũng phải có quy tắc, hắn ba lần bảy lượt đi tìm chị hai, em quyết không cho phép loại chuyện này cứ tiếp tục. "

Viên Hiếu Công nói: "Cậu tìm hắn thì được gì? Cậu cho rằng hắn sẽ bởi vì anh cậu mà thay đổi cách làm ư? Hoặc là bởi vì Trương Dương?" Viên Hiếu Công lắc đầu: "Giữa Trương Dương và Văn Hạo Nam không gần gũi như chúng ta nghĩ đâu, hắn có thể có ngày với không phải là dựa vào Văn gia giúp hắn, sự nhiệt huyết xung động của hắn chỉ là vẻ bề ngoài cho người ta thấy, một người không biết cân nhắc lợi hại cân nhắc lợi hại thì tuyệt đối không thể trong khoảng thời gian ngắn leo lên tới vị trí hiện tại. "

Viên Hiếu Thương nói: "Đại ca, nếu để mặc cho Văn Hạo Nam cứ tiếp tục tra, đối với anh cũng không có lợi ích gì. "

Viên Hiếu Công lạnh lùng cười nói: "Hắn có thể làm gì tôi? Tiếng sấm to mà mưa thì nhỏ thôi, nhất cử nhất động của hắn ở Bắc Cảng căn bản không qua được mắt tôi, tra xét lâu như vậy, đã tra được gì chưa? Tôi không tin tỉnh lý có thể cứ để mặc hắn dày vò người ta như vậy?"

Viên Hiếu Thương nói: "Em muốn tìm hiểu sâu về người này, nếu không làm bằng hữu được thì hắn sẽ trở thành kẻ địch của em. "

Viên Hiếu Công thở dài nói: "Hiếu Thương, có một số kẻ địch chúng ta chỉ có thể lặng lẽ hận ở trong lòng, tuy rằng chúng ta rất muốn xử lý hắn, nhưng vĩnh viễn không thể biến thành hành động thực tế, trừ phi cậu không muốn được sống yên nữa. "

Viên Hiếu Thương nói: "Trong lòng em hiểu cả. "

Đối với lời mời của Viên Hiếu Thương, Văn Hạo Nam vui vẻ đáp ứng lời mời, hắn và Trương Dương cùng nhau tới khách sạn vương miện, từ xa đã nhìn thấy Viên Hiếu Công đứng chờ trước cửa, Văn Hạo Nam nói: "Quan hệ của cậu và hắn rất tốt à?"

Trương Dương nói: "Cũng tạm, tôi cứu con trai hắn, hắn luôn coi tôi là ân nhân cứu mạng. "

Văn Hạo Nam nói: "Chuyện tốt mà cậu làm thật đúng là rất nhiều. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Đối tốt với mọi người vẫn luôn tốt hơn là làm kẻ địch với người ta. "

Văn Hạo Nam nói: "Kết giao bằng hữu cũng phải lựa chọn, Trung Quốc có câu châm ngôn là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, chỉ hơi lơ là là sẽ rước lấy phiền toái không đáng có. " Lời nói của hắn tuy rằng muốn tốt cho người ta, nhưng ngữ khí lại luôn khiến cho người ta không thoải mái.

Trương đại quan nhân tất nhiên có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Văn Hạo Nam, hắn cười cười, không hề đốp chát, trong mắt Văn Hạo Nam, phương diện làm người làm việc của mình tồn tại rất nhiều khuyết điểm, thân là huynh trưởng, hắn dạy bảo mình một chút cũng nên.

Viên Hiếu Thương cười cười không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất ít thương nhân trước mặt thượng vị giả có thể biểu hiện ra trạng thái như vậy, rất đúng mực. Viên Hiếu Thương chủ động đi lên vươn tay về phía Văn Hạo Nam: "Văn đại đội, hoan nghênh!"

Tuy rằng trong lòng Văn Hạo Nam rất muốn cự tuyệt Viên Hiếu Thương, nhưng hắn lại không làm như vậy, hắn bắt tay với Viên Hiếu Thương, nhưng không nói gì, mắt rất chuẩn xác truyền lại cho Viên Hiếu Thương một ánh mắt cao ngạo và khinh bỉ.

Viên Hiếu Thương không hề tức giận, với xuất thân và địa vị của Văn Hạo Nam, người ta quả thực có lý do để khinh thường mình, hắn nhiệt tình mời hai người vào khách sạn hoàng cung.

Văn Hạo Nam vừa đi và nhìn hoàn cảnh khách sạn, nói với Trương Dương: "Trang hoàng không tồi. Tốn không ít tiền nhỉ?"

*****

Viên Hiếu Thương nói: "Năm ngoái vừa mới trang hoàng lại, tốn một ngàn năm trăm vạn. "

Văn Hạo Nam không hề nhìn hắn, mỉm cười nói: "Mở khách sạn kiếm tiền tốt quá nhỉ?"

Viên Hiếu Thương nói: "Chuyện là ở người, cùng một nghề, nhưng có người buôn bán kiếm được lời, có người thì lỗ vốn. "

Trương Dương nói: "Trong tên của Viên tổng mang một chữ thương, làm sinh ý đương nhiên là như cá gặp nước rồi. "

Văn Hạo Nam cười cười không nói gì.

Tiến vào ngọc tỷ các của khách sạn hoàng cung. Bên trong trang hoàng rất huy hoàng, đây là phòng tốt nhất của khách sạn. Văn Hạo Nam nhíu mày nói: "Ba người ăn cơm, không cần phải phô trương như vậy chứ?"

Văn Hạo Nam Văn Hạo Nam: "Tôi là thương nhân. Cho nên vẫn luôn sai lầm cho rằng, phô trương một chút mới có thể thể hiện được thành ý của tôi. "

Trương Dương nói: "Đồ ăn làm đơn giản chút thôi. "

Viên Hiếu Thương mỉm cười nói: "Bí thư Trương yên tâm, tôi đã an bài xong rồi. "

Tuy rằng phòng rất lớn. Nhưng trong phòng chỉ có một cái bàn bát tiên, cái bàn tròn có thể ngồi được hai mươi người trước đó đã bị mang đi rồi, Viên Hiếu Thương rất biết sắp xế, mục đích của hắn chính là thông qua lần tiếp xúc này để kéo gần quan hệ với Văn Hạo Nam, nhưng không muốn dùng cái bàn tròn to đến kinh ngời đó để kéo giãn cự ly với đối phương.

Văn Hạo Nam nhìn nhìn bàn bát tiên trước mặt, cái bàn mới nhìn thì không có gì bắt mắt, nhưng từ chất gỗ cho thấy đây là vật phi phàm, nước sơn biểu hiện ra niên đại rất xưa. Văn Hạo Nam vuốt thử mặt bàn, nói khẽ: "Cái bàn này hình như đã được nhiều năm rồi. "

Ngón tay Trương Dương cũng gõ gõ lên mặt bàn, nhìn kỹ rồi nói: "Chắc là đồ cổ. "

Viên Hiếu Thương nói: "Tôi thích sưu tầm gia cụ đời Minh Thanh, Cái bàn này là được làm vào năm Đại Minh Vạn Lịch, nghe nói là vật của hoàng gia, hiện tại giá trị thị trường chắc khoảng hơn trăm vạn. " Khi hắn nói những lời này rất nhẹ nhàng bâng quơ, không hề có ý khoe của. "

Văn Hạo Nam nói: "Viên tổng đúng là có tiền. "

Viên Hiếu Thương mỉm cười nói: "Tôi thích cùng chia xẻ đồ tốt nhất với bằng hữu, cho dù thứ này có quý đến mấy tôi cũng không tiếc. "

Trương đại quan nhân nhìn Viên Hiếu Thương, thầm than trong lòng, anh đây là khoe của một cách trắng trợn, Văn Hạo Nam vốn đã đang gườm anh, đang cố tìm phốt của anh, anh không ngờ còn ở đây giở trò này. Rõ ràng là tự tìm phiền phức. Có điều Trương Dương lại nghĩ đến Viên Hiếu Thương làm việc trước giờ đều là tâm cơ thâm trầm và cẩn thận, hắn làm như vậy chắc có thâm ý khác.

Văn Hạo Nam mỉm cười nói: "Làm bằng hữu của anh đúng là hạnh phúc, Trương Dương, cậu trong việc kết giao bằng hữu đúng là có tài. "

Viên Hiếu Thương nói: "Bí thư Trương không phải là bằng hữu của tôi, hắn là ân nhân của tôi, vì bằng hữu, tôi có thể chia xẻ đồ tốt nhất cho hắn, vì ân nhân, tôi có thể hy sinh tính mạng vì hắn. " Khi hắn nói những lời này vẻ mặt vô cùng chân thành, khiến cho Trương đại quan nhân trong lòng cũng có chút ấm áp.

Văn Hạo Nam nói: "Bốn cái ghế này cũng là vật của Minh triều à?"

Viên Hiếu Thương nói: "Không sai, đồ sưu tậm thời nhà Minh Thanh của tôi giá trị phải gần trăm triệu nhân dân tệ. "

Văn Hạo Nam nhìn Viên Hiếu Thương: "Đúng là một con số khổng lồ, mở khách sạn thì ra kiếm tiền tốt như vậy!"

Viên Hiếu Thương mỉm cười nói: "Rất nhiều người nghi ngờ lai lịch tài sản của tôi, nhưng không ai nghi ngờ ánh mắt của tôi, làm ăn quan trọng nhất là ánh mắt đầu tư, với cái bàn trước mắt của chúng ta mà nói, một bàn tám ghế, hiện giờ giá trị thị trường ở khoảng năm trăm vạn, lúc trước tôi mua chỉ tốn mười vạn, đừng nghĩ tôi thổi phồng, tôi có hóa đơn rõ ràng, lợi nhuận gấp năm mươi lần, buôn lậu thuốc phiện cũng không kiếm được như vậy đâu?"

Trương đại quan nhân giờ mới hiểu được dụng ý của Viên Hiếu Thương.

Lúc này nhân viên phục vụ đưa rượu và thức ăn lên, Viên Hiếu Thương mở một bình rượu Mao Đài, chuẩn bị rót cho Văn Hạo Nam, Văn Hạo Nam lại xua tay nói: "Tôi bỏ rượu rồi!"

Trương đại quan nhân hơi ngẩn ra, Văn Hạo Nam căn bản là lợi dụng phương thức này để cự tuyệt.

Viên Hiếu Thương rót cho Trương Dương một chén rượu, cũng rót đầy chén cho mình, cầm chén rượu lên nói: "Hoan nghênh hai vị lãnh đạo quang lâm. "

Văn Hạo Nam cầm chén trà trước mặt ên, nhấp một ngụm rồi nói: "Anh mời tôi tới đây ăn cơm, là muốn nói chuyện gì?" Văn Hạo Nam không có hứng thú vòng vo với Viên Hiếu Thương.

Viên Hiếu Thương nói: "Tôi biết Văn đại đội gần đây đang điều tra vụ án của anh hai tôi, tôi hôm nay thông qua bí thư Trương mời ngài tới đây, là muốn câu thông với ngài một chút, có thể đừng tìm chị dâu tôi làm phiền hay không?"

Văn Hạo Nam nói: "Chuyện công, không có liên quan gì tới anh cả?"

Viên Hiếu Thương nói: "Văn đại đội muốn biết gì thì cứ hỏi tôi, chị dâu tôi còn không biết việc của anh hai tôi bằng tôi đâu. "

Văn Hạo Nam bật cười, hắn chậm rãi hạ chén trà xuống rồi nói: "Anh có phải sợ tôi tra ra gì hay không?"

Viên Hiếu Thương nói: "Đối với người làm ăn chúng tôi thì sợ thuế vụ công thương hơn là sợ công an. "

Văn Hạo Nam nói: "Cái đó phải xem các anh có phạm pháp hay không?"

Viên Hiếu Thương nói: "Pháp lý quan trọng, nhân tình cũng rất quan trọng, bốn chữ cảnh sát nhân dân này không phải tự dưng mà có, Văn đại đội, các anh phá án quan trọng, nhưng có phải nên nhân tính hóa hơn một chút hay không, có phải nên cân nhắc đến cảm thụ của người khác hay không?"

Nụ cười trên mặt Văn Hạo Nam lập tức thu liễm: "Anh đang dạy tôi làm việc ư?"

Viên Hiếu Thương nói: "Không dám, tôi chỉ là nói vài câu tâm huyết với ngài, với tư cách là người nhà của một người đã khuất. "

Văn Hạo Nam nói: "Anh hai của anh có phải có một người tình tên là Lưu Điềm không?"

Viên Hiếu Thương gật đầu.

" Lưu Điềm đã chính miệng thừa nhận với tôi, Viên Hiếu Nông đã buôn lậu từ nhiều năm trước. "

Vẻ mặt của Viên Hiếu Thương vẫn bình tĩnh: "Lời nói của nữ nhân này chưa chắc đã đáng tin, cô ta có thể đưa ra chứng cớ gì không?"

Văn Hạo Nam nói: "Không có chứng cớ thì tôi căn bản sẽ không nói sẽ không nói ra!"

Viên Hiếu Thương nhìn Văn Hạo Nam: "Trong mắt Văn đại đội, có phải đã nhận định huynh đệ chúng tôi chính là tội phạm hay không?"

Văn Hạo Nam thở dài nói: "Là trắng là đen thì bản thân mình là hiểu rõ nhất, sợ ảnh hưởng tới người nhà thì đừng đi làm chuyện xấu, hiện tại tất cả ác quả đều là lúc trước reo mầm, có nhân ắt có quả, Viên Hiếu Thương, tôi xin khuyên anh một câu, quay đầu lại là bờ. " Văn Hạo Nam nói xong liền đứng lên bỏ đi.

Trương đại quan nhân căn bản không ngờ bữa cơm này kết thúc nhanh như vậy, Văn Hạo Nam từ đầu tới đuôi ngay cả một miếng cũng không ăn. Trương Dương vẫn đuổi tới ngoài cửa lớn, Văn Hạo Nam dừng chân nói: "Tôi đi đây!"

Trương Dương nói: "Anh Hạo Nam, hôm nay sao vậy?"

Văn Hạo Nam ý vị thâm trường nói: "Có những bữa cơm không thể ăn được, có một số người cũng không thể kết giao, Trương Dương, trắng và đen vĩnh viễn không thể lẫn lộn. "

Trương Dương nói: "Anh tìm được chứng cớ ư?"

Văn Hạo Nam nói: "Trước khi tới đây, Lưu Điềm đã bị chúng tôi dẫn đi bảo vệ rồi, về phần huynh đệ Viên gia, trong tay tôi cũng đã có một số chứng cớ, Trương Dương, cậu nhớ kỹ cho tôi, bất kể là ai, chỉ cần vi phạm pháp luật thì tôi quyết không nể mặt hắn, cho dù là thân nhân của mình cũng không ngoại lệ. " Văn Hạo Nam nói xong thì đón một chiếc taxi, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Trương Dương trở lại ngọc tỷ các, Viên Hiếu Thương vẫn ngồi dó, chén rượu trước mặt đã trống không.

Trương Dương ngồi xuống đối diện hắn, cầm bình rượu rót cho mình một chén, uống một ngụm rồi nói: "Anh có phải đã làm sai hay không?"

"bất kỳ ai cũng có lúc sai!" Viên Hiếu Thương nói, ánh mắt của hắn thủy chung nhìn vào mặt bàn: "Một người cả đời làm chuyện xấu, nhưng chỉ cần không bị người bắt, hắn có thể ở trước mặt người khác dựng lên hình tượng chính nhân quân tử, một người cả đời làm việc tốt, nhưng một chuyện xấu duy nhất mà hắn đã làm lại bị người ta bắt quả tang, như vậy hắn chính là một người xấu, trên đời này tốt xấu thật ra không có phân biệt nghiêm khắc như vậy đâu. " Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Trương Dương, nói: "Động cơ của hắn không phải là trừ gian diệt ác đơn giản vậy thôi đâu. "

Trương Dương nói: "Đừng nói xấu hắn ở trước mặt tôi. "

Viên Hiếu Thương nói: "Hắn đang điều tra anh, sưu tập tất cả chứng cớ bất lợi đối với anh, hắn muốn hủy diệt anh!"

Nội tâm của Trương Dương chấn động, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, cười nói: "Hiếu Thương, có phải thực sự gặp khốn cảnh cho nên mới nghĩ ra hạ sách này hay không?"

Viên Hiếu Thương nói: "Tôi không phải đang nói chuyện giật gân, lại càng không phải là muốn cố ý xúi giục quan hệ giữa các anh, Văn Hạo Nam đến chỉ là để hủy diệt, trong lòng người này không có tình yêu, chỉ có cừu hận, anh hai tôi đã chết, cho dù ai hai tôi lúc sinh tiền từng có hành vi buôn lậu thì làm sao? Pháp luật đã không thể chế tài hắn, chẳng lẽ Văn Hạo Nam cho rằng chuyện này có thể liên lụy đến tôi ư?" Viên Hiếu Thương lắc đầu.

Trương Dương nói: "Tôi hiện tại tin Văn Hạo Nam hoài nghi đối với các anh là có đạo lý. "

Viên Hiếu Thương nói: "Anh cho rằng hắn tóm lấy chuyện Hưng Long hiệu không tha, thực sự là vì tra chuyện buôn lậu ư? Chuyện này thực sự có thể ảnh hưởng đến là người sống, là Tô Vinh Thiêm của phân cục cảng mới, đại ca của tôi, anh và Trình Diễm Đông. "

Trương Dương nói: "Tôi không quan tâm Văn Hạo Nam muốn tra gì, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, anh có làm nghề buôn lậu hay không?"

Viên Hiếu Thương bật cười, hắn lắc đầu nói: "Cho dù tới ngày chết, tôi cũng sẽ nói - không!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)