Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1112

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1112: Bại lộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Văn Hạo Nam giận dữ hét: "Lại là mày! Vì sao lại là mày!"

Trương Dương nói: "Anh bình tĩnh một chút, hiện tại tôi đang giúp anh! Anh phải nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện. "

"Mẹ tao và Sophia vì sao lại ở cùng với mày! Có phải mày mời họ tới tham gia triển lãm chó má gì đó, có phải mày muốn mượn sức ảnh hưởng của mẹ tao không? Văn gia bọn tao rốt cuộc đã nợ mày cái gì?"

Trương đại quan nhân tức giận đến nỗi thiếu chút nữa thì ném điện thoại, rồi mặc kệ tất cả, bản thân hắn cũng biết La Tuệ Ninh và Sophia muốn tới tham gia triển lãm. Trương Dương nói: "Hạo Nam, anh có thể tỉnh táo lại rồi nghe tôi nói không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi đảm bảo, tôi nhất định sẽ giúp anh hết sức. "

Văn Hạo Nam nói: "Phan Cường gọi điện thoại tới uy hiếp tôi, hắn nói muốn ăn miếng trả miếng, muốn tôi phải nếm thử tư vị của sự thống khổ!"

La Tuệ Ninh vỗ nhẹ lên vài Trương Dương, ra hiệu cho hắn đưa điện thoại lại cho mình, nói khẽ: "Hạo Nam, con yên tâm, mẹ cam đoan với con là Sophia sẽ không sao. "

Văn Hạo Nam tắt máy, lúc này trong lòng hắn rất loạn, không lâu sau di động của hắn lại đổ chuông, Văn Hạo Nam cầm điện thoại, một giọng nói âm trầm vang lên: "Văn Hạo Nam, nữ nhân của anh ở trong tay tôi!"

Văn Hạo Nam đứng lên, chậm rãi đi tới phía trước cửa sổ: "Phan Cường!"

" Tôi!"

" Tôi cảnh cáo anh, nếu Sophia phải chịu một chút tổn hại nào thì tôi cho dù phải xuống đất cũng sẽ tìm ra anh. "

Phan Cường bật cười ha ha.

Văn Hạo Nam ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng tát tai rất vang và một tiếng rên đau đớn của con gái.

Phan Cường nói: "Văn Hạo Nam, anh đối với phán đoán thế cục hình như có sai lầm rồi, giờ vẫn không rỡ quyền chủ động hiện tại nằm trong tay ai ư, ai mới là người được ra lệnh ở đây nhỉ. "

Văn Hạo Nam nói: "Anh thả cô ta ra, đi tự thú, tôi sẽ giúp anh cầu tình với quan toà. "

Phan Cường lạnh lùng nói: "Đừng giả vờ làm nhà từ thiện, thu hồi sự cao ngạo và cuồng vọng của anh đi, đám Thái tử đảng các anh ở trong mắt tôi thì chẳng tính là gì cả! Cô em ngoại quốc này không tồi, xem ra anh rất yêu cô ta, tôi nói ngắn gọn nhé, nữ nhân của tôi không sao thì nữ nhân của anh cũng sẽ không sao, nữ nhân của nữ nhân thiếu một sợi tóc thì tôi sẽ cắt một miếng thịt trên người nữ nhân của anh, tôi cho anh thời gian một ngày, thả Đinh Lâm ra, cô ta không liên quan gì tới tất cả những chuyện này, Phùng Kính Quốc là tôi, không liên quan tới bất kỳ ai cả. "

" Tôi dựa vào gì mà phải tin anh?"

Phan Cường nói: "24 tiếng đồng hồ, anh thả nữ nhân của tôi ra một cách bình an, tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu, vượt qua thời gian này thì tôi rất khó cam đoan có thể trả nữ nhân người Pháp này lại nguyên vẹn cho anh. "

Điện thoại được ngắt, Văn Hạo Nam nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, qua một lúc lâu mới trở về trong hiện thực, Phan Cường trốn khỏi Bắc Cảng, quả nhiên đã để lại hậu hoạn, không ngờ hắn bí quá hoá liều, tới kinh thành bắt cóc Sophia, Văn Hạo Nam đi qua đi lại trong văn phòng, mục đích của Phan Cường chỉ có một, đó chính là muốn Đinh Lâm được thả.

Văn Hạo Nam cầm điện thoại trên bàn ấy số, sau đó thì lại gác máy, hắn không thể cứ vậy nhận thua, Phan Cường cho rằng bắt cóc Sophia thì có thể dắt mũi mình, nhưng hắn nghĩ quá đơn giản rồi.

Cho dù thân ở trong nhà giam, Đinh Lâm vẫn biểu hiện ra sự bình tĩnh, cho dù là Văn Hạo Nam cũng tỏ vẻ thưởng thức đối với tố chất tâm lý siêu cường của cô ta.

Đinh Lâm nói: "Những gì tôi biết thì đã nói cả rồi, anh không cần phải phí sức nữa. "

Văn Hạo Nam cười cười, ngồi xuống đối diện cô ta, hai tay đặt trên bàn rồi nhìn Đinh Lâm: "Cô hiểu lầm rồi, tôi lần này đến không phải là để thẩm vấn cô mà là... " Hắn tạm dừng một chút rồi mới: "Tôi chuẩn bị thả cô. "

"Tôi có nghe nhầm không, hay là anh tự dưng nổi thiện tâm?" Đinh Lâm bình tĩnh hỏi.

" Phan Cường đã bắt cóc bạn gái của tôi. " Khi Văn Hạo Nam nói những lời này, không hề che giấu sự phẫn nộ trong lòng.

Đinh Lâm hắn: "Anh sẽ hắn sẽ gây thương hại cho nữ nhân của anh cho nên anh chuẩn bị thả tôi? Tôi còn tưởng rằng anh là là người thiết diện vô tư, quân pháp bất vị thân, không ngờ anh cũng biết quan tâm tới người khác. "

Văn Hạo Nam nói: "Tôi sẽ thả cô, nhưng không phải bây giờ! Tôi muốn cô anh theo tôi tới kinh thành một chuyến. "

Khi Phan Cường gọi cú điện thoại thứ hai thì Văn Hạo Nam đã dẫn Đinh Lâm đang trên đường tới kinh thành.

Ý thức được Văn Hạo Nam không hề làm theo sự phân phó của mình, Phan Cường phẫn nộ gầm rú: "Văn Hạo Nam, anh anh có phải tưởng tôi đang nói đùa với anh hay không? Anh có phải muốn lấy tính mạng nữ nhân của mình ra đánh cuộc không? Vậy anh cứ thử xem, tôi hiện tại sẽ cắt tai của cô ta ra gửi cho anh trước. "

Hiện tại Văn Hạo Nam đã triệt để bình tĩnh rồi, hắn bình tĩnh nói: "Phan Cường, anh nêu như làm gì với Sophia thì tôi sẽ làm chuyện đồng dạng trên người nữ nhân của anh. "

Phan Cường tức giận nói: "Anh là cảnh sát. "

Văn Hạo Nam nói: "Tôi có thể lựa chọn tùy thời là làm cảnh sát, mà anh thì không có lựa chọn. "

"dọa tôi à?"

Văn Hạo Nam nói: "Không phải tôi dọa anh, tôi chỉ muốn nói cho anh biết một sự thật, tôi cũng không để người khác uy hiếp đâu. " Hắn nghe thấy giọng nói của Sophia: "Hạo Nam, cứu em!" Tim của Văn Hạo Nam bất giác thắt lại.

Phan Cường lớn tiếng nói: "Cho tôi nói chuyện với tiểu Lâm, nếu không tôi hiện tại sẽ giết cô ta. "

Văn Hạo Nam đưa đưa điện thoại di động cho Đinh Lâm, Đinh Lâm nói: "Em không sao, anh đừng lo cho em... " Văn Hạo Nam lập tức giật lấy điện thoại, ra hiệu cho thủ hạ bịt miệng Đinh Lâm lại.

Phan Cường nói: "Văn Hạo Nam, anh nghe đây, tất cả mọi chuyện đều là tôi làm, không có liên quan tí gì tới cô ta cả, anh thả cô ta ra, lập tức thả cô ta ra!"

Văn Hạo Nam nói: "Phan Cường, chuyện của tôi có liên quan gì tới Sophia? Anh hận tôi, vì sao muốn thowng hại tới một nữ nhân vô tội? Anh có tính là nam nhân không?"

Phan Cường giận dữ hét: "Tôi bảo anh thả cô ta ra! Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu!"

Văn Hạo Nam nói: "Anh không hiểu tôi rồi, nguyên tắc làm việc của tôi trước giờ đều là anh làm một thì tôi làm mười, nếu Sophia xảy ra bất kỳ chuyện gì thì hậu quả tự anh hiểu, đúng rồi, tôi còn chuyện quên không nói với anh, Đinh Lâm đã mang thai, đứa nhỏ đó có liên quan gì tới anh không nhỉ?"

" Anh nói gì?" Giọng nói của Phan Cường tràn ngập kinh hãi.

Văn Hạo Nam nói: "Hai tính mạng và một tính mạng có chung một đẳng số không? Phan Cường, anh không có tư cách điều kiện với tôi. " Văn Hạo Nam nói xong thì dập máy, hắn quay sang Đinh Lâm, Đinh Lâm mắt lóe ra vẻ sợ hãi, Văn Hạo Nam thở dài: "Tôi vốn không muốn nói dối, nhưng hắn đê tiện quá, đối đãi với người đê tiện không thể chú ý tới thủ đoạn, nếu không thì tôi chỉ có thể bị động ăn đòn. "

Văn Hạo Nam tin rằng Phan Cường không dám vọng động, phóng ra phóng ra tin tức giả Đinh Lâm có bầu, mục đích chính là làm nhiễu loạn trận cước của Phan Cường, tăng thêm vốn cho bản thân, Phan Cường đừng tưởng rằng bắt cóc được Sophia là có thể khống chế được tất cả.

*****

Kinh thành đã đến mùa mưa, Văn Hạo Nam sau khi an bài cho Đinh Lâm thì về nhà một chuyến, hắn trước hết tìm hiểu tình cảnh Sophia hôm ấy bị bắt cóc đã.

Tình tự của La Tuệ Ninh rất xấu, Sophia là biến mất khi ở cùng với bà ta, cho nên bà ta đã đổ tất cả trách nhiệm lên người mình, nhìn thấy con trai trở về, La Tuệ Ninh chán nản nói: "Đều do mẹ không chiếu cố tốt cho Sophia. "

Văn Hạo Nam vỗ vỗ mu bàn tay mẹ, nói khẽ: "Mẹ, chuyện này không liên quan tới mẹ. "

La Tuệ Ninh thở dài nói: "Trương Dương trước đó đã nhắc nhở mẹ, nói con ở Bắc Cảng rất nguy hiểm, mẹ đã sớm nên chú ý rồi, mẹ không nên để con tới Bắc Cảng. "

Văn Hạo Nam nhíu mày: "Mẹ, chuyện của con không cần hắn quan tâm. "

La Tuệ Ninh nhìn con trai một cái, vốn định nói gì đó, nhưng nghĩ lại thấy giờ không phải là lúc nói chuyện này, bà ta nói khẽ: "Trương Dương cũng đang ở kinh thành, chuyện Sophia bị bắt cóc hắn là người đầu tiên phát hiện. "

Văn Hạo Nam nói: "Mẹ, có thể kể lại tỉ mỉ tình huống phát sinh ngày đó cho con không?"

La Tuệ Ninh nói: "Đầu óc mẹ giờ loạn lắm, Lý Vĩ đi cùng hắn nên hiểu rõ hơn mẹ. "

Văn Hạo Nam nhìn ra trạng thái tinh thần hiện tại của mẹ cũng không tốt, bảo bà ta về phòng nghỉ ngơi trước, hắn gọi Lý Vĩ tới, hỏi quá trình hôm ấy, Lý Vĩ kể lại từ đầu tới đuôi cho Văn Hạo Nam.

Văn Hạo Nam nói khẽ: "Anh là nói Trương Dương là người đầu tiên phát hiện Sophia mất tích ư?"

Lý Vĩ gật đầu nói: "Chuyện này tôi cũng cảm thấy kỳ quái, lúc ấy hắn nhận được một cú điện thoại rồi lập tức muốn đi tìm Sophia, rồi sau đó thì xảy ra chuyện Sophia mất tích. "

Văn Hạo Nam thầm nghĩ trong lòng, lúc ấy Phan Cường gọi điện thoại uy hiếp mình, chẳng lẽ hắn cũng gọi cho Trương Dương? Chuyện này tựa hồ không có khả năng. Sophia đối với Trương Dương mà nói thì cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì, giữa Phan Cường và Trương Dương cũng tựa hồ không có giao tiếp, hắn sao có thể tìm tới Trương Dương?

Lý Vĩ nói: "Anh từ lúc nào thì biết được Sophia bị bắt cóc?"

Văn Hạo Nam nói: "Trước khi tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi, Phan Cường từng gọi một cú tới uy hiếp tôi, nội dung của cuộc điện thoại này tôi cũng không nói với ai khác. "

Lý Vĩ nói: "Tên bắt cóc theo lý thì cũng sẽ không gọi điện thoại cho Trương Dương. "

Văn Hạo Nam gật đầu.

Lý Vĩ nói khẽ: "Trừ phi là hắn có năng lực biết trước hành vi phạm tội lần này, hoặc là hắn đã biết được nội dung của cuộc trò chuyện giữa đối phương và anh. "

Một lời làm bừng tỉnh người trong mộng, ánh mắt của Văn Hạo Nam chiếu lên di động của mình, Lý Vĩ vươn tay rồi hiệu hắn đưa điện thoại di động cho ình, trước khi phụ trách an toàn cho Văn gia, Lý Vĩ từng là một gã đặc công ưu tú, phản giám thị phản nghe trộm chính là cường hạng của Lý Vĩ.

Di động của Văn Hạo Nam rất nhanh đã bị Lý Vĩ dỡ mở, Lý Vĩ dùng nhíp gặp một dây anten di động ra, phát hiện chỗ khác thường trong đó, hai hàng lông mày rậm nhíu chặt lại.

Văn Hạo Nam từ vẻ mặt của Lý Vĩ đã ý thức được chuyện gì xảy ra: "Sao?"

Lý Vĩ nói: "Gần đây có ai động vào di động của anh không?" Từ cấu tạo của máy nghe trộm hắn đã nhìn ra, thiết bị này nhất định là cao thủ làm ra.

Văn Hạo Nam nhớ lại một chút, trừ Cao Liêm Minh từng mượn di động của mình gọi điện thoại ra thì không hề có người khác chạm qua vào, mà từ trên người Cao Liêm Minh, rất dễ dàng liền nghĩ tới Trương Dương, quan hệ của Cao Liêm Minh và Trương Dương là không thể nghi ngờ, hắn tới Tân Hải công tác cũng đều là nhờ Trương Dương, không ngờ thằng ôn này cam tâm làm lính hầu cho Trương Dương, giúp đỡ Trương Dương đối phó với mình, Văn Hạo Nam tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét. Trương Dương đúng là bất chấp thủ đoạn, không ngờ tìm người nghe trộm mình, điều này khiến cho cừu hận trong lòng Văn Hạo Nam đối với hắn đã đạt tới cực hạn.

Triệu Thiên Tài cơ hồ là tới kinh thành với Văn Hạo Nam cùng một lúc, hắn tới đây không chỉ là để tiếp tục nghe trộm Văn Hạo Nam, còn có một nguyên nhân quan trọng chính là giao tư liệu sưu tập được gần đây cho Trương Dương, hắn lấy ra đại bộ phận nội dung đối thoại giữa Văn Hạo Nam và Phan Cường, thông qua xử lý âm tần hậu kỳ thì phát hiện ra một số manh mối trong đó.

Triệu Thiên Tài ở Hương Sơn biệt viện gặp được Trương Dương, hắn bỏ hành lý xuống rồi nói: "Trương Dương, tôi đã mất được ba tiếng đồng hồ rồi. "

Trương Dương nói: "Anh là nói... "

Triệu Thiên Tài nói: "Có thể là thiết bị xảy ra vấn đề, cũng có thể là thiết bị nghe trộm đã bị hắn phát hiện. "

Trương Dương nhíu mày, nếu là nguyên nhân sau thì Văn Hạo Nam khẳng định sẽ đoán được là mình động tay động chân trên di động của hắn, quan hệ vốn đã khẩn trương giữa bọn họ sẽ khẳng định càng xấu thêm.

Triệu Thiên Tài tới, Trương Dương đã chuẩn bị phòng cho hắn, nhanh chóng vận hành thử thiết bị, khiến hắn kinh hỉ là, lần này rất dễ dàng tìm được tín hiệu trò chuyện của Văn Hạo Nam, Triệu Thiên Tài thở phào nói: "Xem ra là chúng ta lo xa quá rồi, thiết bị nghe trộm cũng không quen khí hậu, tới kinh thành thì cũng phải thích ứng một chút mới được. "

Văn Hạo Nam liên tục gọi mấy cú điện thoại, đều là điều tra chuyện của Phan Cường, trong điện thoại cũng không hề nhắc tới chuyện có liên quan tới bắt cóc,

Sau khi Triệu Thiên Tài vận hành thử thiết bị xong, thì lại lấy ra mấy đoạn ghi âm lúc trước, Trương Dương nghe rất cẩn thận, sau khi nghe xong thì hắn có chút ngạc nhiên nói: "Văn Hạo Nam không ngờ đưa Đinh Lâm tới kinh thành. "

Triệu Thiên Tài nói: "Hắn chính là lấy đạo của người trả cho người, dùng phương pháp đồng dạng để đối phó với Phan Cường, hơn nữa từ nội dung mà chúng ta nghe được cho thấy, hắn tựa hồ còn hơi chiếm chủ động. Đinh Lâm mang thai, chẳng khác nào hắn nắm giữ được hai tính mạng, trong tay Phan Cường thì chỉ có một cái. "

Trương Dương nói: "Chuyện này là thật là giả vẫn rất khó nói, trước đó không hề có tin tức Đinh Lâm mang thai, có lẽ chỉ là Văn Hạo Nam tung hỏa mù thôi. "

Triệu Thiên Tài nói: "Hắn nếu đã tới kinh thành thì chuyện này chúng ta có cần phải nhúng tay vào nữa không?"

Trương Dương nói: "Sophia mất tích lúc tới tham quan đài triển lãm Tân Hải, chuyện này có liên quan nhất định tới tôi, tôi có trách nhiệm phải giúp tìm người. "

Triệu Thiên Tài nói: "Chỉ sợ Văn Hạo Nam chưa chắc đã cảm kích. "

Trương Dương nói: "Hắn không cảm kích cũng không sao cả, mấu chốt là tôi không thẹn với lòng, mẹ nuôi bởi vì chuyện này mà rất buồn bã, tôi phải chia sẻ ưu sầu với lão nhân gia. "

Trên màn hình Máy tính xuất hiện mấy sóng đồ của giọng nói, Triệu Thiên Tài chỉ vào màn hình rồi nói: "Đây là biểu hiện sóng đồ giọng nói của Văn Hạo Nam, cái này là của Phan Cường, tôi đã loại bỏ sóng đồ của hai người này, sau đó thì phóng đại âm thân của bối cảnh, xuất hiện hai sóng đồ khác. " Hắn phóng đại một cái trong đó, trong tạp âm mơ hồ xuất hiện tiếng xèo xèo ong ong, Trương Dương nhắm hai mắt lại một lúc rồi nói: "Hình như là tiếng của thứ gì đó. "

Triệu Thiên Tài nói: "Không sai, đó chắc là tiếng trong một xưởng gia công gỗ!" Hắn dừng phát tiếng của sóng đồ này, rồi bật cái khác, mở to âm lượng, Trương Dương nghe ra tiếng này không ngờ là tiếng chuông chùa.

Trương Dương nói: "Chùa ư?"

*****

Triệu Thiên Tài nói: "Căn cứ vào thời gian thì chắc là tiếng chuông chiều. "

Trương Dương nói: "Phan Cường không thể rời khỏi kinh thành, hơn nữa tôi phân tích cuộc ghi âm của mấy lần trò chuyện giữa hắn và Văn Hạo Nam, đều phát hiện âm tần có bối cảnh tương tự, chứng minh hắn gọi điện thoại ở cùng một chỗ, bởi vậy có thể suy đoán chỗ hắn giấu Sophia nằm ở gần một nhà máy gia công gỗ và chùa.

Triệu Thiên Tài nói: "Căn cứ vào phân tích sóng đồ của thanh âm, tôi đã bước đầu tính ra khoảng cách với ngôi chùa là khoảng một ngàn năm trăm thước, cách nhà máy gia công gỗ là khoảng tám trăm mắt. "

Trương Dương nói: "Lợi dụng hai điều kiện này để tiến hành bài trừ, chắc có thể tập trung được mục tiêu. "

Triệu Thiên Tài nói: "Chùa miếu của Kinh thành rất nhiều, căn cứ vào hai điều kiện này để tiến hành bài trừ thì chưa chắc có thể tập trung đối tượng cuối cùng. Nhưng tôi trên đường đã liền bắt đầu phân tích rồi, trước mắt phù hợp với điều kiện có tất cả là bảy ngôi chùa. "

Lúc này trên màn hình giám thị lại có tín hiệu, Triệu Thiên Tài nhanh chóng chuyển sang trạng thái nghe lén.

Phan Cường lại gọi cho Văn Hạo Nam, hiển nhiên hắn đã bị tin tức Đinh Lâm mang thai làm khốn nhiễu, Văn Hạo Nam quả thực đã đi một bước rất diệu kỳ, chỉ một câu nói dối đã cướp lại quyền chủ động vào tay mình

Phan Cường nói: "Anh thả cô ta đi, sau khi xác định cô ta bình an tôi sẽ bình an trả lại nữ nhân của anh cho anh!"

Văn Hạo Nam bật cười ha ha: "Phan Cường, anh cho rằng anh cho rằng tôi là trẻ con ba tuổi à, tôi vì sao phải tin anh?"

Phan Cường nói: "Anh có lựa chọn ư?"

Văn Hạo Nam lạnh lùng nói: "Phan Cường, những lời này hiện tại nên là tôi nói với anh mới đúng, anh nghe rõ cho tôi, tôi có thể tha cho các anh một con đường sống, điều kiện tiên quyết là anh không được làm tổn thương tới một sợi tóc của Sophia, hiện tại tôi sẽ cân nhắc xem tiếp theo sẽ làm thế nào, sau sáu tiếng đồng hồ nữa anh gọi điện thoại cho tôi. "

Nghe thấy Văn Hạo Nam gác máy, Trương Dương thở phào nhẹ nhõm, hắn nói với Triệu Thiên Tài: "Xem ra Văn Hạo Nam đã hoàn toàn chiếm thế chủ động rồi. "

Triệu Thiên Tài gật đầu: "Hình như là như vậy. "

Trương Dương đứng dậy nói: "Tôi ra ngoài một chuyến, có tin tức gì mới thì lập tức báo cho tôi. "

Văn Hạo Nam chỉ vào di động của mình rồi nói với Lý Vĩ: "Có thể thông qua nó tra được là ai đang truy tung tôi không?"

Lý Vĩ nói: "Đối phương là cao thủ, có điều tìm tới hắn chắc không khó, điểm dừng chân của Trương Dương ở kinh thành cũng không nhiều, chỗ thích hợp để trốn cũng không nhiều. "

Mí mắt phải của Văn Hạo Nam giật giật, ánh mắt trở nên vô cùng lãnh khốc, hắn nói khẽ: "Chuyện này trăm ngàn lần đừng để mẹ tôi biết. "

Mục đích Trương Dương tới Văn gia là thăm mẹ nuôi, Văn Hạo Nam vừa hay ở nhà, tuy rằng Trương Dương không muốn chạm mặt với hắn, nhưng hắn cũng biết sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt với Văn Hạo Nam, loại chuyện này căn bản là tránh không khỏi.

Vẻ mặt của Văn Hạo Nam rất lạnh, đối đãi với Trương Dương cũng rất bất thiện: "Anh tới làm gì?"

Trương Dương nói: "Tôi đến thăm mẹ nuôi!"

"bà ta đang ngủ, tôi thấy anh hiện tại cũng không thích hợp quấy rầy bà ta. "

Trương Dương gật đầu, đang chuẩn bị cáo từ rời đi.

Văn Hạo Nam lại gọi hắn lại: "Anh đừng đi vội, tôi có chuyện muốn hỏi anh. "

Trương Dương dừng chân lại: "Về chuyện của Sophia tôi thực sự rất xin lỗi, tôi không biết cô ta sẽ đến triển lãm, lại càng không biết cô ta sẽ xảy ra chuyện. "

Văn Hạo Nam nói: "Không ai có năng lực biết trước cả, Trương Dương, tôi biết anh là người thông minh, biết lợi dụng cơ hội, giỏi lợi dụng cơ hội, mẹ tôi rất thương anh, trong mắt bà ta, địa vị của anh và tôi là ngang nhau, nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do anh lợi dụng bà ta. "

Trương Dương nói: "Hạo Nam, anh sao lại nói vậy, tôi không có lợi mẹ nuôi. "

Văn Hạo Nam giơ tay lên làm động tác ngăn hắn lên tiếng: "Trương Dương, người ta làm gì thì trởi biết cả, có lợi dụng mẹ tôi hay không, có lợi dụng thiện tâm và tình yêu của trưởng bối hay không thì anh hiểu rõ, tôi cũng hiểu rõ, từ lúc anh cứu chị tôi, đã tự coi mình là ân nhân của Văn gia, tôi thừa nhận, Văn gia của chúng tôi nợ anh một cái nhân tình, nhưng nhiều năm như vậy, chắc là chúng tôi cũng trả hết rồi, anh để tay lên ngực tự hỏi, anh có thể có hôm nay chẳng lẽ là dựa vào bản lĩnh của anh ư?"

Trương đại quan nhân có một loại cảm giác như bị người ta vũ nhục, loại cảm giác này khiến hắn phẫn nộ, chỉ từ những lời này có thể biết oán hận chất chứa của Văn Hạo Nam đối với mình đã oán hận chất chứa sâu thế nào. Trương Dương lắc đầu nói: "Tôi thừa nhận, cha nuôi mẹ nuôi vẫn luôn đối tốt với tôi, không có sự giúp đỡ của bọn họ thì không có tôi hôm nay, Hạo Nam, Sophia bị bắt cóc tôi cũng rất buồn, tôi thừa nhận tôi có trách nhiệm, nhưng anh không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi được. "

Văn Hạo Nam cười lạnh nói: "Tôi đổ hết trách nhiệm lên đầu anh ư? Nếu mẹ tôi không phải bị anh lừa thì Sophia sao lại xuất hiện ở triển lãm của Tân Hải các anh? Nếu anh không phải con nuôi của bà ta thì với thân phận của anh có thể mời được bà ta ư?" Oán hận chất chứa của Văn Hạo Nam đối với Trương Dương đã bạo phát như núi lửa.

Đổi thành người khác, với tính tình của Trương đại quan nhân tuyệt đối sẽ không chịu nổi cục tức này, nhưng Văn Hạo Nam là anh trai của hắn, cái khác không nói, chỉ cần là nể mặt của vợ chồng Văn Quốc Quyền hắn cũng không thể ra tay với Văn Hạo Nam, Trương Dương nói: "Anh có nghĩ tới vấn đề của bản thân anh hay không, khi anh ở Bắc Cảng tôi đã nhắc nhở anh rồi, làm việc không thể qúa cực đoan, nếu không phải anh từng bước ép sát Đinh gia, sao lại khiến cho Phan Cường chó cùng rứt giậu, làm ra chuyện bắt cóc Sophia?"

Văn Hạo Nam nói: "Tôi khác với anh, tôi làm việc chỉ cầu không thẹn với lương tâm, tôi không giống anh, khéo đưa đẩy giả dối, không không từ thủ đoạn như anh, vì lợi ích của mình có thể bán đứng cả bằng hữu, có thể lừa gạt cả thân nhân. "

Trương Dương tức giận nói: "Văn Hạo Nam, tôi làm chuyện như vậy lúc nào?"

Văn Hạo Nam nhìn thẳng vào hai mắt của Trương Dương rồi gằn từng chữ: "Anh dám nói với tôi, chuyện của Tần Manh Manh không có bất kỳ liên quan gì với anh không?"

Tim Trương đại quan nhân giống như bị người ta đánh mạnh một quyền, đầu óc của hắn có chút hỗn loạn, hắn không biết Văn Hạo Nam làm sao mà biết được chuyện này, hắn ngơ ngác nhìn Văn Hạo Nam.

Văn Hạo Nam nói: "Muốn người không biết thì trừ phi đừng làm, Trương Dương, anh quả nhiên là hảo huynh đệ của tôi, Hà Vũ Mông là ai? Anh đã lợi dụng Văn gia chúng tôi như thế nào, anh đã lừa gạt mẹ tôi như thế nào, anh đừng có nói với tôi là không biết, chuyện Sophia bị bắt cóc tốt nhất là đừng có liên quan gì tới anh, nếu để tôi tra được chuyện này có bất kỳ liên quan gì tới anh. " Trong đôi mắt hắn lộ ra quang mang lành lạnh: "Tôi tuyệt sẽ không bỏ qua cho anh. "

Trương Dương gật đầu: "Anh cũng nghe rõ cho tôi, tôi chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Văn gia, trước đây đã không, hiện tại cũng không và về sau thì càng không, anh muốn nguyện ý nghe cũng được, không muốn nghe cũng được, chuyện của Bắc Cảng anh chơi không nổi đâu, tôi khuyên anh tốt nhất hãy rời xa chốn thị phi đó, đừng để cha nuôi mẹ nuôi phải lo lắng cho anh. "

Văn Hạo Nam nói: "Uy hiếp tôi ư?"

Trương Dương nói: "Cái đó không cần thiết!" Hắn nói xong thì xoay người đi ra cửa.

Văn Hạo Nam giận dữ hét: "Anh đứng lại đó, tôi bảo anh đứng lại đó. " Hắn bỗng nhiên rút súng lục bên hông ra, nhắm ngay vào hậu tâm của Trương Dương.

Từ trên cầu thang truyền đến giọng nói phẫn nộ của La Tuệ Ninh: "Hạo Nam, buông súng xuống!"

Văn Hạo Nam giơ tay lên, hắn lay động súng lục rồi nói: "Mẹ, mẹ đừng lo, trong súng không có đạn! Ai cũng nói Trương Dương lớn gan, con chử muốn thử thôi, chỉ đùa chút thôi mà, ha ha... " Tiếng cười của hắn tràn ngập lãnh ý.

La Tuệ Ninh bởi vì lo lắng mà mặt cắt không còn giọt máu, bà ta đi xuống cầu thang.

Trương Dương bởi vì sự xuất hiện của La Tuệ Ninh mà dựng chân, cung kính nói: "Mẹ nuôi!"

Văn Hạo Nam thì lại bởi vì tiếng mẹ nuôi này của hắn mà chán ghét nhíu mày.

La Tuệ Ninh tràn ngập thương cảm nói: "Hai đứa ngồi xuống cho mẹ!"

Văn Hạo Nam nói: "Mẹ, con vừa nhận được tình báo về Sophia, có chuyện gì thì để sau hẵng nói. " Hắn bỏ đi, khi đi qua Trương Dương thì ánh mắt giống như hai con dao nhọn đâm vào nội tâm của Trương Dương.

Trương đại quan nhân đã một đoạn thời gian rất dài không biết Văn Hạo Nam vì sao lại có thành kiến với mình lớn như vậy, vừa rồi từ những lời mà Văn Hạo Nam thốt ra hắn bỗng nhiên minh bạch, thì ra Văn Hạo Nam đã biết chuyện của Tần Manh Manh, biết Hà Vũ Mông chính là Tần Manh Manh. Hắn cho rằng mình vẫn luôn chế tạo chướng ngại giữa hắn và Tần Manh Manh, cho rằng mình lừa gạt hắn, thậm chí cho rằng tình cảm của hắn bị hủy trong tay mình, chuyện này Trương Dương cũng không thể giải thích rõ, hắn cũng chẳng buồn giải thích.

Trương Dương tới bên cạnh La Tuệ Ninh, không ngồi xuống mà đứng đó nói khẽ: "Mẹ nuôi, xin lỗi!"

Đôi mắt của La Tuệ Ninh đã đỏ lên, bà ta không muốn nhìn thấy nhất chính là cảnh huynh đệ quyết liệt, nhưng cuối cùng vẫn phải nhìn thấy, bà ta lắc đầu: "Con không có chỗ nào có lỗi với mẹ cả. "

Trương Dương chậm rãi quỳ xuống, dập đầu ba cái với La Tuệ Ninh.

La Tuệ Ninh không hề ngăn cản hắn, bà ta biết, Trương Dương sẽ không vô duyên vô cớ dập đầu với mình.

*****

Trương Dương ngẩng đầu: "Mẹ nuôi, về sau có thể sẽ không thường xuyên tới thăm, mẹ đừng trách con. " Lời nói vừa rồi của Văn Hạo Nam đã xúc phạm tới xúc phạm tới tự tôn của Trương Dương.

La Tuệ Ninh gật đầu: "mẹ hiểu. "

Trương Dương nói: "Mẹ cũng đừng trách Hạo Nam, hắn là một người bị hại, đối với con chút oán hận cũng nên thôi. "

La Tuệ Ninh nói: "Mẹ không trách con, Sophia mất tích là vì mẹ. "

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, mẹ đã làm quá nhiều việc cho con, mà con lại thủy chung mang tới rắc rối cho mẹ, con xin lỗi. "

La Tuệ Ninh nói: "Trương Dương, những gì vừa rồi các con nói mẹ đều nghe thấy cả, thân phận của Hà Vũ Mông mẹ cũng chưa hề tiết lộ với trước bất kỳ ai. "

Trương Dương cười cười: "Mẹ nuôi. Con tin mẹ, nhưng Hạo Nam cho rằng con có lỗi trong chuyện này. "

La Tuệ Ninh nói: "Chuyện này không trách được con, mẹ cũng không muốn con tiết lộ chuyện của Hà Vũ Mông cho hắn biết, con đứng lên đi. "

Trương Dương lúc này mới đứng dậy.

La Tuệ Ninh nói: "Sophia bị bắt cóc có liên quan tới chuyện của Bắc Cảng ư?"

Trương Dương gật đầu nói khẽ: "Làm việc sau khi tới Bắc Cảng đã bắt tay vào điều tra mấy án kiện trước đây, thủ pháp làm việc của hắn quá mức cấp tiến, cho nên dẫn tới sự bất mãn của rất nhiều người. "

Trương Dương đã không phải là lần đầu tiên ở trước mặt La Tuệ Ninh nhắc tới chuyện này. Sophia mất tích khiến La Tuệ Ninh cực kỳ khiếp sợ. Là mẹ, bà ta tất nhiên lo lắng cho sự an toàn của con trai mình. La Tuệ Ninh nói: "ý của con là Hạo Nam tốt nhất nên Bắc Cảng Bắc Cảng?" Nhìn ánh mắt đột nhiên trở nên bối rối của La Tuệ Ninh, Trương Dương bỗng nhiên ý thức được bà ta có thể vẫn không hiểu đề nghị của mình. Hắn cười nói: "Con là cho rằng Hạo Nam làm việc không nên cấp tiến như vậy. "

La Tuệ Ninh nói: "Nói như thế, Bắc Cảng tồn tại vấn đề rất nghiêm trọng, có một số người đã mất trí tới nước này. Đám quan viên của Bắc Cảng đang làm gì vậy? Xảy ra nhiều chuyện như vậy mà Bọn họ chẳng lẽ lựa chọn coi như không thấy ư?"

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, tình huống của Bắc Cảng không phải hình thành trong ngày một ngày hai, cho nên thay đổi cũng không thể một lần là xong, con đã sớm nói rồi, nóng vội chỉ có thể giải quyết được một số vấn đề tồn tại ngoài mặt, không thể trừ tận gốc tội ác và tệ đoan. "

La Tuệ Ninh thở dài nói: "Chuyện của Bắc Cảng để sau hẵng nói, đối với chúng ta hiện tại mà nói thì việc cấp bách chính là tìm được Sophia. Cô ta cũng không liên quan gì tới chuyện này, những người này đáng giận. Vì sao lại tìm tới nữ hài tử vô tội này. "

Nhìn bộ dạng chán nản của La Tuệ Ninh, Trương Dương không biết nên nói gì, hắn đứng dậy cáo từ rồi rời khỏi Văn gia.

Ra ngoài cửa, Trương Dương nhìn ngọn đèn trong nhà, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác gần trong gang tấc nhưng lại xa không thể với, hắn tinh tường ý thức được Từ hôm nay trở đi, hắn và Văn gia nhất định sẽ càng ngày càng xa cách.

Khi Trương Dương tới trước xe thì nhìn thấy Lý Vĩ đứng trước xe của hắn, Trương Dương gật đầu cười nói: "Chờ tôi à

Lý Vĩ nói: "Có thời gian nói chuyện không?"

Trương Dương nói: "Lên xe đi!" Hắn mở cửa xe. Lý Vĩ ngồi xuống.

Trương Dương nhìn thoáng qua về phía tiểu lâu của Văn gia. Nói: "Về sau chiếu cố mẹ nuôi của tôi hơn một chút. "

Nói nói: "Anh và Hạo Nam găng lắm hả?"

Trương Dương nói: "Có thể là hiểu lầm. "

" Hắn hiểu lầm anh, hay là anh hiểu lầm hắn?"

Trương Dương bật cười: "Không quan trọng. Khoảng cách đã được dựng lên rồi, mà chúng ta thì không có biện pháp giải quyết. "

Lý Vĩ nói: "Hạo Nam rất khôn khéo, rất nhiều chuyện không thể qua được mắt hắn. "

Trương Dương nói: "Cho dù tôi có từng lừa dối hắn thì điểm xuất phát của tôi cũng là thiện ý. "

Lý Vĩ nói: "Những lời này rất hư ngụy, lừa gạt thiện ý nói trắng ra chính là một loại giả nhân giả nghĩa. "

Trương Dương gật đầu: "Có lẽ anh nói đúng, nhưng có một số việc không thể nói được. "

Lý Vĩ nói: "Muốn để người khác hiểu anh thì bản thân anh phải thẳng thắn thành khẩn. "

Trương Dương nói: "Cám ơn lời khuyên của anh. "

Lý Vĩ nói: "Phu nhân rất thương anh, trong cảm nhận của bà ta thì anh và Hạo Nam cơ hồ giữ vị trí ngang nhau, bà ta không muốn hai người gay gắt với nhau. "

Trương Dương mím môi, nói: "Tôi nghĩ lần này chắc khiến bà ta phải thất vọng rồi. "

Lý Vĩ nhìn thẳng vào hai mắt của Trương Dương: "Có chuyện tôi vẫn luôn muốn hỏi anh, ngày đó anh sao Sophia sẽ bị bắt cóc, chẳng lẽ anh có bản sự biết trước?"

Trương Dương nói: "Tôi nhận được một cú điện thoại nặc danh. "

" Ai gọi tới?"

" Điện thoại nặc danh, tôi sao biết được?"

Vẻ mặt của Lý Vĩ rất nghiêm túc, hắn cũng không tiếp tục truy hỏi: "Sắp tới ngày hồi quy rồi, phó thủ tướng Văn gần đây rất bận rộn, cho nên phu nhân sẽ không nói chuyện này với ông ta, để tránh ông ta phân tâm. "

Trương Dương nói: "Không nói cũng tốt, ông ta đủ bận rồi, làm sao còn thời gian mà quan tới tới chuyện này. "

Lý Vĩ nói: "Có lẽ anh nên sớm rời khỏi kinh thành một chút. "

Trương Dương có chút kỳ quái nhìn Lý Vĩ, không biết hắn vì sao đột nhiên nói ra một câu như vậy. Trương Dương nói: "Sophia bởi vì tới tham gia triển lãm của chúng tôi mà bị bắt cóc, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm. "

Lý Vĩ nói: "Chuyện của Văn Văn gia có thể giải quyết tự có thể giải quyết. " Hắn nói xong câu đó thì mở cửa xe rời đi.

Trương Dương sửng sốt rất lâu, những lời này của Lý Vĩ chẳng lẽ là đang đang ám chỉ mình không phải là một phần tử của Văn gia?

Rời khỏi Văn gia không lâu thì trời đổ mưa ta, tới Văn gia vốn là muốn an ủi La Tuệ Ninh một chút, nhưng không ngờ kết quả gặp mặt lần này khiến tâm tình của hắn vô cùng xấu, thì ra Văn Hạo Nam đã biết chuyện của Tần Manh Manh, cừu hận của Văn Hạo Nam đối với hắn cũng đã để lộ một sự thật, cho tới nay, Văn Hạo Nam vẫn chưa hết tình cảm với Tần Manh Manh, hắn có lẽ đã quy kết nguyên nhân hắn và Tần Manh Manh không thể tới bên nhau lên người mình.

Nếu hắn vẫn yêu Tần Manh Manh, như vậy Sophia ở trong lòng hắn rốt cuộc có vị trí như thế nào? Nghĩ vậy, Trương đại quan nhân có chút không rét mà run, chẳng lẽ Văn Hạo Nam chưa bao giờ từng yêu Sophia, nếu sự thật là vậy, sinh mệnh của Sophia trong cảm nhận của hắn cũng không quan trọng.

Khi Trương Dương trở lại Hương Sơn biệt viện thì trời mưa càng to, Trương Dương đỗ xe trước cửa, đội mưa đi vào biệt viện, nhìn thấy Trần Tuyết đứng dưới hiên cửa. Trong mưa bóng hình xinh đẹp của Trần Tuyết mông lung mà mơ hồ, cái đẹp của cô ta vốn không thuộc về trần thế này, Trương Dương mang theo khí ẩm đi tới bên cạnh cô ta.

Chỉ tới gần bên cạnh cô ta mới nhìn thấy trong mắt đẹp của cô ta có một tia bất an: "Bằng hữu của anh bị người ta bắt đi rồi!"

"Gì cơ?"

Triệu Thiên Tài đã bị người ta bắt đi, trước khi Trương Dương trở về khoảng nửa tiếng tiếng đồng hồ, một đám cảnh sát đã tới đây, bắt Triệu Thiên Tài đi, cũng tịch thu tất cả thiết bị.

Trần Tuyết vừa hay nhìn thấy một màn này phát sinh, cô ta không dám hiện thân, sợ dẫn tới phiền toái không cần thiết, những người đó tới cũng nhau mà đi cũng nhanh, chỉ trong vòng chừng mười phút đã hoàn thành nhiệm vụ.

"Cô có thể xác định bọn họ là cảnh không?"

Trần Tuyết gật đầu: "Có thể xác định, bằng hữu của anh không hề phản kháng. "

Trương Dương nhìn nhìn đống hỗn độn trong phòng, nhìn thấy bản đồ của khu vực kinh thành, hắn nhặt lên.

Trần Tuyết nói: "Tôi nhìn thấy Tôi nhìn thấy biển số xe, biển số xe là xe cảnh sát Bình G. "

Trương Dương đã bước đầu kết luận người bắt Triệu Thiên Tài là ai, bình G, biển xe của thành phố Bắc Cảng tỉnh Bình Hải, kinh thành tuy rằng rất lớn, nhưng ô tô dùng biển của cảnh sát Bắc Cảng cũng không nhiều, đại cục trưởng cục an Bắc Cảng Văn Hạo Nam đang ở đây, Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới cảnh không vui khi gặp mặt Văn Hạo Nam hôm nay, nhớ tới những lời mà Trương Dương nói với mình, chẳng lẽ Lý Vĩ là đang cố ý kéo dài thời gian, để Văn Hạo Nam có đủ nhân thủ để tìm Triệu Thiên Tài.

Trần Tuyết nhìn thấy sắc mặt trầm trọng của Trương Dương, biết hắn nhất định đã gặp chuyện phiền toái, nói khẽ: "Xảy ra chuyện gì vậy, tôi có thể giúp gì được anh không?"

Trương Dương lắc đầu, ngẩng đầu nhìn sắc trời âm u: "Nơi này không thái bình đâu, tôi đưa cô về trường. "

Trần Tuyết tuy rằng ít nói, với Trương Dương cũng ít nói, nhưng điều này không làm ảnh hưởng tới sự hiểu biết của cô ta về Trương Dương, cô ta biết Trương Dương nhất định đã gặp phải phiền toái phi thường lớn, bằng không thì với tính tình của hắn, kiểu gì cũng nói những lời vô tâm vô phế để trêu mình, hôm nay Trương Dương chẳng những không có nói đùa, thậm chí ngay cả cười cũng không.

Trần Tuyết nói: "Không sao, tôi có thể tự chiếu cố cho mình. " Cô ta nhìn nhìn đống bừa bỗn trong nhà, nói: "Tôi dọn dẹp lại một chút. "

Trương Dương từ trong mỗi cái giơ tay nhấc chân của Trần Tuyết đã phát hiện khí chất của cô ta lại có một loại biến hóa siêu phàm thoát tục, hắn đón đây là do Trần Tuyết tu luyện sinh tử ấn, với tu vi võ công hiện tại của Trần Tuyết, người thực sự có thể cấu thành uy hiếp đối với cô ta cũng không nhiều, đám cảnh đó của Bắc Cảng vừa mới rời đi, theo lý sẽ không đi rồi còn quay lại, vả lại Văn Hạo Nam biết quan hệ của Trần Tuyết và mẹ, theo lý thuyết thì hắn cũng không dám gây bất lợi đối với Trần Tuyết.

Trương Dương gật đầu: "Được rồi, cô cẩn thận nhé. " Hắn cũng chẳng buồn giải thích mà vội vàng lên ô tô.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)