Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1113

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1113: Bất cứ giá nào
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trên đời này rất nhiều chuyện đều rất kỳ quái, tựa như quan hệ giữa Trương Dương và Văn Hạo Nam, Trương Dương vốn cho rằng bọn họ cho dù không làm được bạn thì cũng sẽ không biến thành kẻ địch, nhưng sự thật chứng minh hắn đã sai rồi, bất kể hắn có nguyện ý hay không thì Văn Hạo Nam đã coi hắn là kẻ địch, hơn nữa cừu hận đối với hắn mãnh liệt vô cùng.

Triệu Thiên Tài bị bắt đủ để chứng minh, Văn Hạo Nam đã phát hiện mình bị nghe lén, hành động lần này của hắn có thể gọi là bắt được cả nhân chứng lẫn vật chứng, nếu hắn kiên trì xuống tay đối với Triệu Thiên Tài thì Triệu Thiên Tài rất khó toàn thân trở ra. Trương Dương vốn định đi tìm Văn Hạo Nam, nhưng hắn nghĩ một lúc rồi quyết định từ bỏ ý đồ này, Văn Hạo Nam chưa chắc đã chịu nể mặt hắn.

Nếu là trước đây có lẽ Trương Dương sẽ nhờ La Tuệ Ninh giúp đỡ, nhưng những lời của Văn Hạo Nam hôm nay đã làm tổn thương tới lòng tự tôn của hắn, hắn có thể có được ngày hôm nay, tuy rằng cũng có quan hệ nhất định với sự chiếu cố của Văn gia đối với hắn, nhưng trên trình độ rất lớn vẫn là dựa vào bản thân hắn, Trương Dương không cho rằng mình nợ Văn gia, quan hệ của hắn và Văn gia bắt đầu là từ La Tuệ Ninh, ở trong cảm nhận của hắn La Tuệ Ninh không khác gì mẹ mình, hắn nguyện ý làm tất cả vì La Tuệ Ninh, chưa bao giờ cân nhắc tới vấn đề hồi báo. Nhưng hôm nay hắn ý thức được, bất kể mình làm gì cho Văn gia thì mình thủy chung vẫn chỉ là một người ngoài, hắn phát hiện hành vi xuất phát từ thiện ý của mình không được người ta hiểu, thậm chí ngay cả mẹ nuôi La Tuệ Ninh cũng đã nảy sinh một số hoài nghi đối với hành vi của hắn. Khi Trương Dương quỳ xuống trước mặt La Tuệ Ninh, trong tiềm thức đã phân chia giới hạn với Văn gia, nếu như không cần thiết thì hắn sẽ không đi cầu bất kỳ ai trong Văn gia, bao gồm cả mẹ nuôi La Tuệ Ninh.

Triệu Thiên Tài bị bắt, khiến Trương Dương cảm thấy vô cùng khó xử, chuyện này tuy rằng ước nguyện ban đầu của hắn không phải là muốn đối phó với Văn Hạo Nam, nhưng trong sự đọc hiểu của đối phương khẳng định là có hàm nghĩa một khác, nhất là khi Sophia bị bắt cóc, Văn Hạo Nam nói không chừng sẽ chụp mũ lên đầu Triệu Thiên Tài, Triệu Thiên Tài trong chuyện này không có trách nhiệm gì cả, người bày kể thực sự là mình, tuy rằng Văn Hạo Nam cừu thị mình, nhưng hắn bây giờ chắc sẽ chưa ngang nhiên ra tay với mình, đối với Triệu Thiên Tài thì hắn không có cố kỵ như vậy.

Sau khi thâm tư thục lự Trương Dương muốn tìm đến một người quen thuộc với Văn Hạo Nam, đồng thời cũng biết Triệu Thiên Tài, quan trọng hơn là, lời nói của người này có phân lượng, có thể sẽ dẫn tới sự coi trọng của Văn Hạo Nam, người hắn nghĩ tới là Kiều Mộng Viện.

Trương Dương đối với Kiều Mộng Viện sẽ ra mặt giải quyết chuyện này cũng không nắm chắc lắm, dụng ý chân chính của hắn là muốn thông qua Kiều Mộng Viện để điều tra một chút thái độ của Văn Hạo Nam. Ở trước mặt Kiều Mộng Viện, Trương Dương không hề giấu diếm gì, nói thẳng ra tất cả phiền toái của mình.

Kiều Mộng Viện nghe hắn nói xong thì không khỏi thở dài: "Tôi còn tưởng rằng anh lần này là đặc biệt tới cổ động cho triển lãm, nhưng không ngờ anh tới là để cải thiện quan hệ với Văn Hạo Nam. "

Trương đại quan nhân cười khổ nói: "Chỉ tiếc không như mong muốn, quan hệ giữa chúng tôi chẳng những không được cải thiện mà ngược lại trở nên càng ác liệt hơn. "

Kiều Mộng Viện nói: "Từ góc độ của một người bàng quan mà nói thì anh nghe lén Văn Hạo Nam trên đạo lý quả thực là không đúng trước, hắn bởi vậy sinh ra oán hận đối với anh cũng là bình thường. " Kiều Mộng Viện tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng cô ta lại không cảm thấy Trương Dương làm như vậy có gì không đúng, trên thực tế, Trương Dương làm bất kỳ chuyện gì, cô ta đều sẽ đứng trên lập trường của Trương Dương để cân nhắc vấn đề.

Trương Dương nói: "Tôi nghe lén hắn cũng là hành động bất đắc dĩ, hành động gần đây của Văn Hạo Nam vô cùng kỳ quái, hơn nữa rõ ràng là đang nhằm vào tôi, tôi muốn nắm giữ một số việc của hắn, tôi không phải muốn đối phó hắn, mà là muốn phòng bị trước một chút, không ngờ lại vừa hay nghe thấy cuộc đối thoại giữa hắn và bọn bắt cóc. "

Kiều Mộng Viện nói: "Ngày Sophia bị bắt cóc, tôi cũng cảm thấy vô cùng vô cùng, anh sao lại biết trước, không ngờ là vì nguyên nhân này. "

Trương Dương nói: "Trên đời này căn bản không có chuyện biết trước, Triệu Thiên Tài là bạn tốt của tôi, năm đó đã cùng tôi vào sinh ra tử, chuyện lần này hắn chỉ là muốn giúp tôi. "

"Hắn anh lại để hắn dính vào quả sâu, Văn Hạo Nam ở hiện trường lại tìm thấy thiết bị nghe lén của hắn. Trương Dương à Trương Dương, anh thật sự là thông minh cả đời lại hồ đồ nhất thời, Hương Sơn biệt viện là địa phương nào? Là tòa nhà mà Thiên Trì tiên sinh để lại cho anh, là nơi mà anh mỗi lần đến kinh đô sẽ ở lại, hắn phát hiện bị anh nghe lén, tới đó lục soát cũng là hết sức bình thường. "

Trương đại quan nhân thầm than, hiện tại nói gì cũng muộn rồi, hắn vốn cho ằng chuyện hắn nghe trộm làm rất bí mật, Văn Hạo Nam sẽ không phát giác, nhưng chung quy hắn vẫn ở triển lãm để lộ ra sơ hở, Văn Hạo Nam cũng không phải là nhân vật tầm thường, phát hiện dấu vết để lại, rồi từ theo manh mối này tìm tới Hương Sơn biệt viện, bắt quả tang Triệu Thiên Tài.

Kiều Mộng Viện nói: "Thật ra để cô La ra mặt thì thích hợp hơn. "

Trương Dương nói: "Tôi không muốn khiến bà ta phải phiền thêm. "

Kiều Mộng Viện nhìn vẻ mặt uể oải của Trương Dương, lập tức minh bạch tâm tình của Trương Dương lúc này, cô ta nói khẽ: "Tôi sẽ hỏi một chút!"

Văn Hạo Nam lạnh lùng nhìn Triệu Thiên Tài: "Theo dõi tôi bao lâu rồi?"

Triệu Thiên Tài nói: "Ai theo dõi anh? Tôi cũng không biết anh vì sao lại bắt tôi?"

Văn Hạo Nam gật đầu, hắn cầm gậy, một gã thuộc hạ đặt một xấp tạp chí dầy trước ngực Triệu Thiên Tài, Văn Hạo Nam hung hăng đánh xuống.

Triệu Thiên Tài thét lớn một tiếng, cơn đau ở ngực khiến hắn cảm thấy như xương sườn sắp gẫy, không đợi hắn có thời gian thở, lại một gậy nữa đập xuống, không khí trong hai lá phổi tựa hồ như trong khoảng thời gian ngắn bị người ta ép hết ra ngoài, mắt nổ đom đóm, hắn liều mạng há to miệng như muốn hít không khí, một lúc sau mới bình thường lại, cổ họng thì phát ra tiếng động quái dị, sau đó thì ho khan kịch liệt.

Văn Hạo Nam nói: "Khi tôi hỏi anh, anh tốt nhất hãy thành thật trả lời, giờ thì nói cho tôi biết, có phải Trương Dương sai anh làm hay không?"

Triệu Thiên Tài lắc đầu: "Không biết!"

Văn Hạo Nam lại một gậy nữa đập lên người hắn, Triệu Thiên Tài cả người lẫn ghế ngã xuống đất, trán đập xuống đất tìm bầm, Văn Hạo Nam xông lên đang định đánh hắn tiếp thì lúc này di động của hắn đổ chuông.

Văn Hạo Nam chỉ vào miệng nói: "Tôi trước tiên để cho anh thở đã. " Hắn ra hiệu cho thủ hạ bịt miệng Triệu Thiên Tài lại rồi bắt máy: "Alo!"

Điện thoại là Kiều Mộng Viện gọi tới, nghe thấy giọng nói của Kiều Mộng Viện, lập tức liên tưởng đến Trương Dương.

Kiều Mộng Viện không hề vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Văn cục, tôi nghe nói anh bắt một bằng hữu của tôi đi, cho nên muốn cho nên muốn tìm anh xin một cái nhân tình!"

*****

Văn Hạo Nam nói: "Phó chủ nhiệm Kiều, tôi không hiểu ý của cô lắm. "

Kiều Mộng Viện nói: "Mọi người đều là lão bằng hữu, chuyện gì cũng nên nói rõ, có người nhìn thấy người của anh mang Triệu Thiên Tài đi, hắn đã phạm vào tội gì?"

Văn Hạo Nam cười ha ha, nói: "Triệu Thiên Tài! Phó chủ nhiệm Kiều, tôi còn thật sự không biết các người là bằng hữu, hắn lắp máy nghe trộm trên di động của tôi, nghe trộm nhân viên chính phủ quốc gia một cách phi pháp, cái này tựa hồ đã trở thành tội vi phạm an toàn quốc gia rồi đó. "

Kiều Mộng Viện nói: "Văn cục, có thể thả hắn không? Cho hắn một cơ hội. " Không phải vì Trương Dương, Kiều Mộng Viện cũng sẽ không phải đi cầu Văn Hạo Nam.

Văn Hạo Nam thở dài nói: "Mộng Viện, không phải tôi không muốn cho cô cái nhân tình này, mà là người không ở chỗ tôi, chuyện này liên quan tới an toàn quốc gia, tôi đã đưa hắn tới Quốc An rồi, hiện tại quyền quyết định không nằm trong tay tôi. "

Kiều Mộng Viện nói: "Một chuyện nhỏ thôi mà, việc gì phải mở rộng ảnh hưởng. "

Văn Hạo Nam Văn Hạo Nam: "Chuyện không liên quan tới mình thì to mấy cũng chỉ là chuyện nhỏ, nếu nhất cử nhất động của cô đều nằm dưới sự giám thị của người khác, tôi tin rằng cô không thể tâm bình khí hòa nói chuyện với tôi như vậy đâu, Trương Dương nhờ cô tìm tôi phải không, giúp tôi chuyển cáo tới hắn, chuyện này tôi bất lực, trước khi làm việc nên cân nhắc tới hậu quả, nếu như tôi không lầm thì hắn hiện tại đang ở bên cạnh cô đúng không?"

Kiều Mộng Viện cắn cắn môi, cô ta khi nói chuyện với Văn Hạo Nam thì bật loa thoại, Trương Dương nghe thấy rõ những gì mà Văn Hạo Nam nói, nghe đến đây, hắn cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng: "Hạo Nam, Triệu Thiên Tài không có bất kỳ liên quan gì tới chuyện này, anh đừng làm khó hắn. "

Văn Hạo Nam nói: "Theo như logic của anh thì ai cũng vô tội cả, vậy ai có tội? Chẳng lẽ là tôi có tội? Các anh hoàn toàn đều vô tội, , chỉ có tôi là sai?"

Trương Dương nói: "Anh có gì bất mãn thì cứ nhắm vào tôi, đừng nhắm vào bằng hữu của tôi. "

Văn Hạo Nam nói: "Anh sai rồi, không phải tôi nhằm vào bằng hữu của anh, là hắn chọc vào tôi trước, cho dù các anh đối với tôi làm quá đáng như vậy, tôi cũng chỉ là để giải quyết việc chung, tôi đã đưa di động của Triệu Thiên Tài tới cơ cấu tương quan, không phải tôi không muốn nể mặt anh, là vì quyền quyết định của chuyện này không nằm trong tay tôi. " Văn Hạo Nam gác điện thoại chậm rãi chậm rãi đi về phía Triệu Thiên Tài, nhấc chân lên đá một phát vào bụng hắn, Triệu Thiên Tài bởi vì đau đớn mà người cong như con tôm, nhưng hắn vẫn cố gắng nhịn đau. "

Văn Hạo Nam nói: "Kiên cường đấy, ít nhất thì biểu hiện cũng giống nam nhân. " Bộ hạ của hắn đi tới trước mặt hắn nói: "Văn cục, xử lý người này như thế nào?"

Văn Hạo Nam nói: "Đưa cả người và tang vật tới Quốc An, bọn họ sẽ dùng tội gián điệp để khởi tố hắn. "

Điện thoại của Văn Hạo Nam lại đổ chuông, hắn nhấc máy.

Giọng nói trầm thấp của Phan Cường vang lên: "Buổi sáng Ngày mai ở đập chứa nước Phú Sơn, tôi sẽ dẫn nữ nhân của anh tới đó giao dịch, anh ngươi đưa tiểu Lâm tới. "

Văn Hạo Nam nói: "tôi nói rồi, chuyện giao dịch tôi sẽ quyết định. "

Phan Cường nói: "Văn Hạo Nam, tôi là một dân đen, mạng của tôi không đáng tiền, tôi là mái ngói còn anh là đồ sứ, cho nên anh tốt nhất đừng có bức tôi quá, ba giờ sáng ngày mai, anh tới đó một mình, nếu tôi phát hiện anh dám mang theo trợ thủ, tôi sẽ giết cô ta, cô ta chẳng những là vợ chưa cưới của anh, mà còn là người Pháp, nếu cô ta chết thì liệu có thể tạo thành ảnh hưởng quốc tế hay không nhỉ?"

Văn Hạo Nam nói: "Anh dám uy hiếp tôi?"

Phan Cường nói: "chúng ta có một chỗ khác biệt rất lớn, tôi dám giết người, tôi không sợ phạm pháp, còn anh có dám không?"

" Anh không nghĩ tới sống chết của mẹ con Đinh Lâm ư?"

Phan Cường nói: "Tôi nghĩ thông rồi, Đinh Lâm nếu chết thì tôi cũng tự sát, cho dù đau khổ cũng chỉ là là chuyện trong thời gian ngắn, Văn Hạo Nam, khả năng thì tôi không bằng anh, nhưng tôi có gan hơn anh! Ba giờ sáng ngày mai, anh nếu không tới thì tôi trước tiên sẽ móc mắt nữ nhân này xuống, anh nếu dám mang theo ai tới, tôi sẽ tặng thêm của anh hai cái tai của cô ta. "

Văn Hạo Nam nói: "Tôi cảnh cáo anh... "

Phan Cường căn bản không cho hắn cơ hội đe dọa, quyết đoán gác máy.

Văn Hạo Nam căm giận đi tới trước mặt Triệu Thiên Tài rồi nắm tóc hắn lên, nhìn thẳng vào hai mắt hắn: "Đám người chúng mày thông đồng lại hại tao phải không? Phải không hả?" Lửa giận Trong lòng hắn lúc này đột nhiên bạo phát, nhắm vào Triệu Thiên Tài mà đấm đá một trận, Triệu Thiên Tài dưới cơn tra tấn của hắn đau đớn lăn lộn trên mặt đất. Cho tới lúc tiếng chuông di động lại vang lên, Văn Hạo Nam mới dừng tay, cầm di động nhìn số rồi đi ra cửa.

Người Gọi điện thoại tới là Lý Vĩ, hắn tới chỗ của Văn Hạo Nam, Văn Hạo Nam ra ngoài cửa, nhìn thấy Lý Vĩ đứng trước xe jeep quân dụng, hắn cười cười với Lý Vĩ, nụ cười vô cùng gượng gạo, với tâm tình của hắn lúc này quả thực có chút cười không nổi.

Lý Vĩ nói với hắn ý đồ lần này tới đây của mình: "Phu nhân bảo tôi tới đây giúp anh. " Văn Hạo Nam mím môi nói: "Tự tôi có thể giải quyết. " Có thể là bởi vì hai ngày này quá vất vả, giọng nói của hắn có chút khàn khàn.

Lý Vĩ nói: "Phu nhân không muốn Sophia tiểu thư gặp chuyện không may, phương diện này tôi có chút kinh nghiệm. "

Văn Hạo Nam nghĩ nghĩ rồi cuối cùng vẫn gật đầu.

Lý Vĩ nói: "Anh bắt được tên nghe trộm đó chưa?"

Văn Hạo Nam nói: "Người của Trương Dương, tôi chuẩn bị đưa hắn tới Quốc An. Xử lý với tội gián điệp. "

Lý Vĩ nói: "Có từng nghĩ tới phu nhân không muốn nhìn thấy nhất chính là cảnh anh và hắn huynh đệ tương tàn không?"

" Hắn không phải là huynh đệ của tôi!" Văn Hạo Nam lớn tiếng nói.

Lý Vĩ có chút bất đắc dĩ nhìn Văn Hạo Nam rồi nói khẽ: "Hạo Nam, có một số lời tôi không biết có nên nói hay không. "

"Anh nói đi, chúng ta là người một nhà, không có gì mà phải dấu cả. " Văn gia trước giờ chưa từng coi Lý Vĩ là người ngoài.

Lý Vĩ nói: "Trương Dương thật ra không nợ Văn gia gì cả, năm đó hắn đã cứ tiểu thư. Năm đó cha ẹm anh tới châu Âu, hắn đã mạo hiểm để cứu tính mạng của bọn họ, cha anh năm đó sinh bệnh cũng là hắn... "

Văn Hạo Nam rất không khách khí ngắt lời Lý Vĩ: "Nếu mục đích của anh tới đây tới đây để nói tốt cho vì hắn thì anh có thể nên dừng ở đây thôi, tôi thừa nhận Trương Dương quả thực đã từng làm một số việc cho nhà chúng ta. Nhưng hắn là có mục đích, Văn gia chúng ta cũng không nợ hắn, nếu không có cha mẹ tôi giúp thì hắn làm sao có được thành tựu hôm nay?"

Lý Vĩ nói: "Không nói tới anh nợ ai, nhưng trong mắt phu nhân thủy chung coi hắn là người trong nhà. "

Văn Hạo Nam lạnh lùng nói: "Tôi chưa bao giờ coi hắn là người nhà, Lý Vĩ, người này không nhiệt huyết chính trực như vẻ bề ngoài đâu, anh đừng bị mê hoặc. "

Lý Vĩ thở dài, không tiếp tục khuyên nữa, hắn biết mình cho dù có nói nhiều đến mấy cũng vô ích.

*****

Văn Hạo Nam nói: "Tôi không muốn đàm luận về bất kỳ vấn đề gì của hắn, hiện tại điều tôi quan tâm nhất chính là sự an nguy của Sophia, vừa rồi Phan Cường gọi điện thoại tới, nói muốn dùng Sophia để trao đổi Đinh Lâm với tôi. "

Lý Vĩ nói khẽ: "Hắn thực sự nói như vậy ư?"

Văn Hạo Nam gật đầu.

Lý Vĩ nói: "Anh định làm như thế nào?"

" Hắn bảo tôi ba giờ sáng ngày mai tới đập chứa nước Phú Sơn, trao đổi người ở đó. " Văn Hạo Nam nói xong thì tạm dừng một chút rồi bổ sung: "Hắn bảo tôi đi một mình. Nếu phát hiện tôi không dựa theo điều kiện mà hắn đã làm thì sẽ thương hại tới Sophia. "

Lý Vĩ lắc đầu nói: "Rất nguy hiểm!"

Văn Hạo Nam nói: "Nếu tôi không đi thì chỉ sợ không có cơ hội cứu Sophia. " Hắn vỗ vỗ bả vai Lý Vĩrồi nói: "Nhất định không thể nói cho mẹ tôi biết, tôi không muốn để bà ta lo lắng cho tôi. "

Lý Vĩ nói: "Tôi đi với anh!"

Nếu không phải vì Triệu Thiên Tài thì Trương Dương cũng sẽ không đi tìm Chương Bích Quân, nữ nhân này tuyệt đối không phải là lương người lương thiện. Từ sau chuyện cứu Lệ Phù, Trương Dương đã triệt để phân rõ giới hạn với Chương Bích Quân.

Chương Bích Quân nhận được điện thoại của Trương Dương, tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn tới đúng hẹn.

Tám giờ tối, ở trong một quán trà tên là Bốn Mùa Hoa, Trương đại quan nhân lẳng lặng chờ Chương Bích Quân đến.

Một đoạn thời gian không gặp, Chương Bích Quân tựa hồ đã gầy đi một chút, không biết có phải là vì áp lực công tác quá lớn hay không.

Trương Dương biết nữ nhân này rất không đơn giản, Hình Triêu Huy mất tích, Triệu Quân bị giết, Lệ Phù và Tang Bối Bối trước sau bị hãm hại, tất cả có khả năng đều có quan hệ trực tiếp tới nữ nhân này.

Chương Bích Quân ngồi xuống đối diện Trương Dương, vẻ mặt thong dong, cô ta mỉm cười gọi một ly hồng trà sau đó hướng ánh mắt về phía Trương Dương nói: "Tôi còn tưởng rằng anh vĩnh viễn sẽ không chủ động tìm tôi. "

Trương Dương nói: "Tôi hôm nay tìm anh là muốn cô giúp tôi một việc. "

Chương Bích Quân gật đầu nói: "Nói ra nghe thử đi, xem tôi có giúp gì được anh không?"

"Tôi có một bằng hữu tên là Triệu Thiên Tài, nghe nói hắn đã lọt vào tay bộ môn của các cô, tôi hy vọng cô có thể thả hắn ra. "

Chương Bích Quân nói: "Tổ chức không chỉ có một bộ môn của chúng tôi, anh chờ chút, tôi sẽ hỏi thăm xem có chuyện này hay không. " Cô ta ở trước mặt Trương Dương gọi điện thoại, Quốc An tuy lớn, nhưng điều tra về một người cũng không khó, Chương Bích Quân rất nhanh liền xác nhận được tin tức, cô ta nói với Trương Dương: "Không có chuyện này, tôi đã hỏi qua trung tâm tư liệu rồi, trong một tháng gần đây không có ai tên là Triệu Thiên Tài bị chúng tôi khống chế cả, anh có phải nhầm rồi hay không? Rốt cuộc là có chuyện gì.

Trương Dương nhíu mày, nếu Chương Bích Quân không nói dối thì như vậy chuyện này chính là Văn Hạo Nam đang nói dối, hắn căn bản không đưa Triệu Thiên Tài tới Quốc An, nói cách khác thì Triệu Thiên Tài vẫn ở trong khống chế của hắn.

Chương Bích Quân từ vẻ mặt của Trương Dương nhìn ra được hắn nhất định đã gặp phiền toái không nhỏ, nói khẽ: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói ra đi, có lẽ tôi có thể giúp anh. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Không có chuyện gì lớn cả, xem ra là tôi lầm rồi. " Hắn đứng dậy cáo từ Chương Bích Quân.

Chương Bích Quân lựa chọn đi cùng hắn, khi ra tới cửa quán trà, Chương Bích Quân nói: "Trương Dương, tôi nghe nói anh ở kinh thành gặp một số phiền toái?"

Trương Dương nói: "Chuyện khiến tôi bực bội có rất hiều, cô rốt cuộc là đang nói chuyện nào?"

Chương Bích Quân cười nói: "Không sao là tốt rồi, tôi luôn cho rằng anh là người khoáng đạt. "

Hai người đi lên ô tô của mình rồi đi.

Mưa đã đỡ đi nhiều, Chương Bích Quân mửa cửa xe dưới đất rồi đi tới một ngôi biệt thư ở ngoại ô, cô ta trực tiếp lái vào gara dưới đất, lấy ra hộp điều khiển. Mở thang máy rồi tư thang máy tầng hầm ngầm trực tiếp đi tới tầng một.

Đi vào trong phòng khách, cô ta lập tức ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc. Cởi áo khoác, lần theo mùi này đi tới thư phỏng, đẩy cửa bước vào. Bên trong không thắp đèn, một thân ảnh cao lớn đang lẳng lặng đứng trước cửa sổ, đang ngắm màn mưa đêm ngoài cửa sổ.

Chương Bích Quân chậm rãi tới gần cái bóng đó, dang tay ra ôm hắn từ phía sau, ép sát gò má lên lưng hắn, cảm thụ mùi thuốc trên người hắn và một cỗ ấm áp khó có thể hình dung.

Nam tử đó hít một hơi xì gà, lửa thuốc lúc sáng lúc tối vẽ ra đường cong của khuôn mặt hắn, người này chính là Tiết Thế Luân, hắn nói khẽ: "Sao về muộn thế? Đi đâu vậy?"

Chương Bích Quân thở dài nói: "Trương Dương hẹn gặp mặt em, hỏi em một số việc. "

Tiết Thế Luân gật đầu rồi vỗ vỗ tay Chương Bích Quân, ý bảo cô ta buông mình ra, rồi đi sang sô pha ở bên cạnh ngồi xuống.

Chương Bích Quân tới bên cạnh hắn rồi vươn tay ra giật xì gà, dập thuốc vào gạt tàn. Nói khẽ: "Anh đó, hút ít thuốc thôi, không có lợi cho sức khỏe đâu. "

Tiết Thế Luân cười nói: "Đã thành một loại thói quen rồi, giống như là cá quen sống trong nước đục, cho ra nước sạch một ngày không khéo không sống nổi. "

"Đừng có nói vớ vẩn, đang sống yên lành mà. " Trước mặt người khác Chương Bích Quân trước giờ luôn nổi danh là nữ cường nhân, nhưng hiện giờ thì lại giống như một chú chim non.

Tiết Thế Luân ôm vai cô ta, nói khẽ: "Thằng ôn này tìm em làm gì?"

Chương Bích Quân nói: "Một bằng hữu của hắn bị Văn Hạo Nam bắt đi, tiểu tử của Văn gia nói là đã đưa người đó tới Quốc An, thật ra thì chẳng liên quan gì tới bọn em cả. "

Tiết Thế Luân cười ha ha, nói: "Văn gia làm ra trò gì vậy? Anh em trong nhà cãi cọ nhau, thủ túc tương tàn ư?"

Chương Bích Quân nói: "Vợ chưa cưới của Văn Hạo Nam bị người ta bắt cóc, ngay ở đài triển lãm của Tân Hải, xem ra Văn Hạo Nam đã đổ trách nhiệm của chuyện này lên trên người Trương Dương. "

Tiết Thế Luân nói: "Văn Hạo Nam chỉ là một tên tiểu tử không biết sâu cạn, sau khi hắn tới Bắc Cảng, làm việc quá mức cấp tiến, bị trả thù cũng là chuyện trong dự kiến. "

Chương Bích Quân tựa đầu lên vai Tiết Thế Luân, nói khẽ: "Chuyện này anh đã biết từ lâu rồi à?"

Tiết Thế Luân lắc đầu: "Anh chẳng buồn chấp nhặt với chấp nhặt, loại chuyện bắt cóc con tin này quá mức cấp thấp, anh việc gì phải làm? Em đang tại hoài nghi chỉ số thông minh của anh ư?"

Chương Bích Quân không nhịn được cười nói: "Trên đời này ai dám hoài nghi chỉ số thông minh của anh chứ?"

Tiết Thế Luân nói: "Tình cảnh gần đây của Trương Dương không tốt lắm, Tống Hoài Minh thì ghét hắn, ở bên Văn gia thì lại ầm ĩ với Văn Hạo Nam, dưới loại tình huống này không ngờ còn dám ra tay đối phó với Tạ gia, chỗ dựa duy nhất của hắn chỉ còn lại Kiều lão. "

Nhắc tới tên của Trương Dương, trong lòng Chương Bích Quân lại nổi lửa, cô ta oán hận nói: "Hắn đã có lòng nghi ngờ đối với em, giữ hắn lại trên đời sớm muộn gì cũng thành họa hại, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để trừ bỏ hắn, có thể tùy tiện tính món nợ này lên người ai cũng được. "

Tiết Thế Luân lắc đầu nói: "Trước mắt hắn vẫn chưa cấu thành uy hiếp đối với chúng ta, nếu trừ bỏ hắn thì rất nhiều người sẽ chú ý tới chuyện này, ngược lại có thể sẽ hướng đầu mâu tới trên người chúng ta, vả lại... " Hắn tạm dừng một chút rồi nói: "Quan hệ của Đồng Đồng và hắn rất tốt, anh không muốn làm Đồng phải Thương tâm. "

Chương Bích Quân thở dài nói: "Trong lòng anh lúc nào cũng chỉ có nó thôi. "

Tiết Thế Luân nói: "Đối đãi với con cái của mình, anh trước giờ luôn rất bình đẳng. "

Chương Bích Quân nói: "Thế Luân, em có chút chán nản rồi, hiện tại chúng ta đã không còn thiếu thứ gì, sao cứ phải làm những việc này nữa? Anh còn thấy gì chưa đủ?"

Tiết Thế Luân nói khẽ: "Anh đáp ứng với em, rất nhanh thôi có thể kết thúc tất cả, chờ đến lúc đó, anh sẽ buông bỏ tất cả, dẫn em đi du lịch thế giới. " Khi nói những lời này, ngay cả bản thân hắn cũng không tin được, ánh mắt của Tiết Thế Luân trong bóng đêm lộ ra vẻ bối rối.

Du lịch thế giới là niềm mơ ước trong lòng mỗi người, Trương đại quan nhân hiện tại lại chỉ chú ý tới một bộ phận trên thế giới, dưới ánh đèn hắn đang nghiên cứu tỉ mỉ bản đồ mà Triệu Thiên Tài để lại.

Kiều Mộng Viện mang cho hắn một ly cà phê: "Có phát hiện gì chưa?"

Trương Dương cầm cà phê lên uống một ngụm rồi nói: "Chắc ở vùng Phú Sơn, Thiên Tài đã đánh dấu lên bản đồ. "

Kiều Mộng Viện nói: "Phạm vi lớn như vậy, muốn tìm một người là vô cùng khó khăn. "

Trương Dương nói: "Khó khăn đến mấy thì cũng phải tìm, chỉ có tìm được Sophia thì mới có thể khiến Văn Hạo Nam thả Thiên Tài. "

"Lúc nào thì bắt đầu?"

Trương Dương giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã là mười giờ tối rồi: "Hiện tại bắt đầu luôn, tìm được Sophia càng sớm thì cô ta càng an toàn. "

Kiều Mộng Viện nói: "Anh muốn dùng Sophia để đổi lấy Triệu Thiên Tài ư?"

Trương Dương nói: "Văn Hạo Nam không dám làm gì Thiên Tài đâu! Hắn dù sao cũng là cảnh sát, sẽ không nhúng chàm đâu. "

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi cảm thấy anh nên tránh xa hắn thì tốt hơn, hắn rất hận anh, loại oán hận này chắc không thể chỉ vì một chuyện. "

Trương Dương biết nguyên nhân chân chính, hắn cười nói: "Đành chịu thôi, tôi bình tĩnh nghĩ lại thì giữa chúng ta trở thành như thế này quả thực là không thể trách mỗi hắn, tôi cũng làm rất nhiều chuyện thiếu suy nghĩ, không để ý tới cảm thụ của hắn, sự bất mãn tích lũy lâu ngày, cuối cùng sẽ hình thành một tòa núi lửa. "

*****

Kiều Mộng Viện ngồi xuống bên cạnh hắn rồi nói khẽ: "Còn có thể hóa giải không?"

Trương Dương nói: "Tôi không vĩ đại như vậy, không làm được cái gì là lấy ơn báo oán, nhưng đối với hắn, tôi khẳng định sẽ không trả thù. "

Trong ánh mắt nhìn Trương Dương của Kiều Mộng Viện hiện ra vài phần nhu tình, thời gian ở chung với Trương Dương càng lâu sẽ phát hiện trên người hắn có rất nhiều điểm sáng, đương nhiên ngoại trừ sự hoa tâm đa tình của thằng cha này.

Kiều Mộng Viện trong lúc vô ý đã lộ ra vẻ nhu tình, lại bị Trương Dương chuẩn xác bắt được, Trương đại quan nhân tuyệt đối là hạng người giỏi tóm lấy thời cơ, tình thương của thằng cha này vượt xa chỉ số thông minh của hắn, hắn duỗi tay ra ôm lấy eo thon của Kiều Mộng Viện, rồi kéo vào lòng mình. Kiều Mộng Viện bị hắn ôm lấy, biết rõ minh nên giãy dụa, nhưng ngay cả một chút xíu sức lực cũng không có, mặt đỏ bừng nói: "Anh buông ra. "

Trương đại quan nhân nói: "Buông cô ra cũng không phải là không được, nhưng cô trước tiên hôn tôi một cái đã. "

Kiều Mộng Viện sẳng giọng: "Anh vô sỉ!"

Trương đại quan nhân nói: "Đây là ưu điểm của tôi đấy. "

Kiều Mộng Viện thật sự là bất lực với hắn, nói khẽ: "Anh nhắm mắt lại. "

Trương đại quan nhân mỉm cười nhắm mắt lại, Kiều Mộng Viện lấy hết dũng khí giống như chuồn chuồn lướt nước hôn phớt qua môi hắn một cái, nhưng không ngờ Trương Dương đã dùng tay ghì chặt lấy cô ta. Môi của hai người dằng co một lúc, tay của Trương đại quan nhân vuốt ve cặp đùi nhẵn nhụi của Kiều đại tiểu thư, trong lòng sảng khoái khó có thể hình dung. dục vọng trong lòng Thằng cha này cũng theo chỗ đó của thân thể mà nhanh chóng bành trướng, tay hắn vừa thò vào trong váy ngắn của Kiều Mộng Viện thì môi bỗng nhiên đau nhói. Chính là bị Kiều Mộng Viện cắn một cái, mặt đẹp mông lung như sương khói, nói: "Đừng... anh.. còn phải đi cứu người mà... "

Trương đại quan nhân lúc này thần trí mới tỉnh táo hơn một chút, lưu luyến không rời thu hồi ma trảo của mình: "À... nhưng mà sao tôi cảm thấy mình mới là người cần được cứu nhỉ?"

Kiều Mộng Viện ngồi cách hắn một khoảng, cúi đầu, thẹn thùng vô hạn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình rồi nói khẽ: "Anh cẩn thận một chút... " Nếu không phải cô ta bị Trương Dương khiến cho tâm thần hoảng loạn thì nhất định muốn kiên trì đi cùng với Trương Dương.

Ba giờ sáng, mưa đêm đã tạnh dần, một chiếc xe jeep quân dụng xuất hiện trên đường phía trước đập chứa nước Phú Sơn. Chiếc xe này vừa xuất hiện thì Phan Cường trốn trong rừng cũng phát hiện.

Hai ngòn đèn ô tô lấp loáng trên đường núi, cho tới lúc đén tới gần, Phan Cường mới bỏ kính viễn vọng xuống, hắn cẩn thận quan sát tình huống chung quanh, trừ chiếc xe jeep quân dụng này ra thì không còn chiếc xe nào cả, xem ra Văn Hạo Nam cũng thực sự giữ lời hứa.

Xe jeep Quân dụng chậm rãi tới địa điểm ước định, Văn Hạo Nam mở cửa xe bước xuống, trên đập lớn không có một bóng người, hắn đang nhìn xung quanh thì Nghe thấy động cơ xe máy vang lên. Một chiếc xe máy từ xa lái tới.

Văn Hạo Nam nheo mắt lại, tay hắn đặt lên súng lục giắt bên hông.

Xe máy còn cách Văn Hạo Nam năm thước thì dừng lại. Lái xe xoay người xuống xe. Văn Hạo Nam liếc một cái liền nhận ra người này chính là lái xe Lưu Tân Sinh của Đinh Lâm, cũng chính là Phan Cường đã bắt cóc Sophia.

Ánh mắt hai người lạnh lùng nhìn nhau, đều cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương trong ánh mắt của đối phương.

Văn Hạo Nam nhìn nhìn ra phía sau Phan Cường: "Người đâu?"

Phan Cường nói: "Đinh Lâm đâu?"

Văn Hạo Nam nói: "Trong xe!"

Phan Cường bỗng nhiên lấy súng lục ra, dí vào trán Văn Hạo Nam rồi gầm lên: "Dẫn tôi đi gặp cô ta!" Khoảnh khắc hắn móc súng lục ra, Văn Hạo Nam dùng tốc độ không kém gì hắn cũng rút súng, dí vào ngực hắn.

Văn Hạo Nam lắc đầu nói: "Trước khi tôi thấy Sophia thì anh đừng hòng. "

Phan Cường cười gằn nói: "Nếu không cho tôi xác nhận Đinh Lâm bình an vô sự thì giao dịch tối nay của chúng ta coi như kết thúc!"

Văn Hạo Nam gật đầu, hắn dẫn Phan Cường tới trước tới rồi mở cửa xe, Phan Cường nhìn vào bên trong, quả nhiên nhìn thấy Đinh Lâm đang an vị bên trong xe, một tay còn bị khóa lên tay nắm cửa, trên lưng cô ta đeo một cái túi du lịch, miệng thì bị bịt, trêm mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.

Phan Cường kích động nói: "Tiểu Lâm, em đừng sợ, anh tới rồi, anh nhất định sẽ dẫn em bình an rời khỏi nơi này, anh nhất định... " Đinh Lâm ở trong lòng hắn là cực kỳ quan trọng, nếu không Phan Cường cũng sẽ không xả thân vì cô ta như vậy.

Văn Hạo Nam lạnh lùng ngắt lời Phan Cường: " trong Túi du lịch toàn là bom, chỉ cần tôi ấn cái điều khiển từ xa này thì cô ta và ô tô sẽ cùng nhau tan thành mây khói. "

Phan Cường nhìn Văn Hạo Nam, trong ánh mắt lộ ra tia sợ hãi, hắn bật cười: "Anh không dám, với khoảng cách ngắn như vậy thì anh không dám đâu!"

Văn Hạo Nam cười nói: "Trên đời này không có chuyện gì là tôi không dám làm cả, Phan Cường, hiện tại giao Sophia ra đây cho tôi!"

Phan Cường nói: "Anh trước tiên cởi bom trên người cô ta đã. "

Văn Hạo Nam nói: "Nếu chúng ta đều chết ở chỗ này, Sophia khẳng định sẽ hội an có đúng không?"

Phan Cường nói: "Cô ta sẽ đói chết! Không, cô ta sẽ ngạt thở mà chết, nếu tôi không quay về trong vòng một tiếng thì tôi sẽ bởi vì thiếu không khí mà chết ngạt. "

Văn Hạo Nam nói: "Con người ai mà chả chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. "

"Anh không màng tới sự sống chết của cô ta ư?" Phan Cường giận dữ hét.

Văn Hạo Nam nói: "Như nhau cả thôi, nếu anh thực sự để ý tới sự sống chết của Đinh Lâm thì anh hiện tại đã buông súng rồi. "

Đinh Lâm ở bên trong xe liều mạng lắc đầu, cô ta muốn cản trở Phan Cường làm như vậy.

Từ ánh mắt của ánh mắt cũng đã nhìn ra hắn đang do dự.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên phát ra tiếng phốc, từ gầm xe bắn ra một viên đạn, trúng ngay mắt cá chân phải của Phan Cường, Phan Cường hét lớn một tiếng, người hắn lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất, Văn Hạo Nam giống như một con báo lao tới, túm lấy cổ tay hắn rồi đè Phan Cường xuống đất.

Hai người vật lộn trên đường, Lý Vĩ ngay lập tức từ chỗ ẩn thân dưới thân xe chui ra, giúp Văn Hạo Nam chế trụ Phan Cường.

Phan Cường dùng đầu húc về phía Văn Hạo Nam, Văn Hạo Nam thụi một cú thật mạnh vào mặt hắn, đánh cho mặt Phan Cường đầy máu, sau đó tóm lấy cổ áo hắn rồi giận dữ hét: "Sophia ở đâu?"

Phan Cường nghiến răng nghiến lợi nhìn Văn Hạo Nam rồi chỉ cười lạnh điên cuồng.

Văn Hạo Nam liền đánh vào mặt hắn liên tục mấy quyền, hắn móc súng lục ra, dí thẳng vào mặt Phan Cường rồi hét lớn: "Tao cho mày một cơ hội, ba, hai... "

Phan Cường điên cuồng cười nói: "Có gan thì anh nổ súng đi, tôi nếu chết thì nữ nhân của anh cũng phải chôn cùng tôi!"

Văn Hạo Nam giơ báng súng lên hung hăng nện vào miệng hắn, một cái răng cửa của Phan Cường bị đập gẫy.

Lý Vĩ ngăn cản Văn Hạo Nam tiếp tục nổi cơn điện, hắn nói với Phan Cường: "Sophia vô tội, anh cũng không muốn hại chết một tính mạng vô tội đúng không?"

Phan Cường nói: "Trừ phi thả chúng tôi ra, dưỡng khí cung cấp cho cô ta cũng không nhiều đâu. Nếu các anh muốn giữ lại mạng sống cho cô ta thì tốt nhất hãy thả tôi. "

Lý Vĩ nhìn Văn Hạo Nam.

Văn Hạo Nam dùng họng súng dí vào Phan Cường: "Tôi sẽ không nhượng bộ, anh đừng si tâm vọng tưởng. "

Lý Vĩ nói: "Sophia chắc ở ngay gần đây đây thôi, Hạo Nam, tôi lập tức thông tri nhân thủ triển khai tìm kiếm rải thảm vùng này, có lẽ sẽ có phát hiện. "

Văn Hạo Nam còng Phan Cường lại rồi đẩy vào trong ô tô.

Đinh Lâm nhìn Phan Cường mặt đầy máu, mắt trào ra hai hàng lệ trong suốt

Phan Cường nói khẽ: "Tiểu Lâm, đừng khóc, ít nhất thì một nhà ba người chúng ta cũng được ở bên nhau, vĩnh viễn được ở bên nhau... " Hắn đã đánh giá thấp Văn Hạo Nam, chính xác mà nói thì hắn đã đánh giá cao tình cảm của Văn Hạo Nam đối với Sophia, hắn cho rằng Văn Hạo Nam không dám mạo hiểm Sophia sẽ bị giết mà ra tay với mình, sự thật chứng minh hắn đã sai rồi.

Giữa Thanh Vân tự và nhà máy gia công gỗ Phú Sơn có một dãy lều, đã sớm bị bỏ hoang, Trương Dương đá văng từng cái cửa, phát hiện trong đó đều không có một bóng người.

Tìm kiếm trong ngoài lều gần một tiếng đồng hồ, Trương Dương vẫn không phát hiện ra bất kỳ tung tích nào của Sophia, địa điểm Triệu Thiên Tài đánh giấu chắc là ở vùng này, nhưng tình trạng tìm kiếm thực tế lại khiến Trương Dương cảm thấy thất vọng. Một gian lều trong đó chắc là từng có người tới, Trương Dương ở trên mặt đất xi măng dựng lều phát hiện vết bánh xe, theo vết bánh xe này, hắn tiếp tục tìm kiếm về phía trước, vết bánh xe kéo dài về phía đập chứa nước của núi Phú Sơn.

Sau khi tiến vào đường xi mặng thì mất vết bánh xe.

Trương Dương quay người nhìn về phía chùa thì phát giác mình cách chùa khoảng chừng ba dặm, vị trí này với nhà máy gia công gỗ vừa hay hình thành hình tam giác, nơi này tựa hồ phù hợp với miêu tả của Triệu Thiên Tài. Nhưng chung quanh không hề có bất kỳ vật kiến trúc nào, không, phải nói là có một, đó chính là cầu hình vòm vắt ngang sông dưới chân mình.

Trước đây lòng sông nơi này sớm đã khô cạn, bởi vì do mưa to nên nước lũ từ trên núi không ngừng đổ xuống, thế nên con sông này mới mới khôi phục một chút sức sống. Điểm cao nhất của cầu cách mặt nước bên dưới chừng bằng tòa nhà năm tầng. Trương Dương dọc theo dốc cầu mà tìm kiếm, cuối cùng ở trong một cái cống nhỏ bên mặt cầu tìm được Sophia cả người bị nhết trong túi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)