Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1114

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1114: Hiềm nghi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trương đại quan nhân ngay lập tức mở túi, phần cổ của Sophia bị bọc trong một cái túi mỏng, bị bọc cùng với cô ta còn có một túi dưỡng khí nhỏ, bên trong đủ dưỡng khí cho cô ta hô hấp một giờ, hiện tại dưỡng khí còn lại rất ít, tay chân Sophia bị trói, hơn nữa cô ta ở trong trạng thái mê man, nếu Trương Dương không chạy đến kịp thời, như vậy cô ta khẳng định sẽ chết trong lúc ngủ.

Trương Dương cởi mặt nạ bảo hộ có dưỡng khí của trên mặt cô ta ra, thử hơi thở của cô ta, lại sờ mạch, xác định sức khỏe của Sophia bình thường thì mới yên lòng, cô ta hiện tại còn hôn mê chắc là do bị tiêm thuốc mê.

Trương Dương không hề lay tỉnh cô ta mà lấy ra một con dao nhỏ, cắt đứt dây thừng trói tay chân cô ta ra, ôm lấy Sophia đang chuẩn bị rời khỏi nơi này thì bỗng nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng bánh xe, tiếp theo là tiếng phanh dồn dập.

Tiếng bước chân liên tiếp vang lên trên đỉnh đầu, Trương đại quan nhân lập tức ý thức được có người đến, hơn nữa là thành quần kết đội, căn cứ vào tiếng bước chân để phán đoán thì ít nhất cũng có hơn mười người.

Trương đại quan nhân bỗng nhiên ý thức được, thời cơ xuất hiện của nhóm người này có chút không khéo, hắn không dám tùy tiện hiện thân, lớn tiếng nói: "Tôi tìm được Sophia rồi. " Hắn sở dĩ kêu như vậy một là nói với người bên trên vị trí của mình, còn có một nguyên nhânkhác là Trương đại quan nhân đang thông qua phương thức này để cho thấy sự trong sạch của mình, tuy rằng hắn là đặc biệt tới giải cứu Sophia, nhưng hiện tại ai có thể chứng minh cho hắn? Trương đại quan nhân trước hết tỏ rõ nguyên nhân mình xuất hiện ở đây đã, để tránh những phiền toái không đáng có.

Trương Dương cõng Sophia vừa mới xuất hiện trên mặt cầu thì đã bị hơn mười cảnh sát súng vác vai, đạn lên nòng bao quanh, cơ hồ là đồng thời Văn Hạo Nam và Lý Vĩ cũng lái xe tới.

Trương Dương giao Sophia cho Văn Hạo Nam, Văn Hạo Nam ôm Sophia vào lòng rồi lớn tiếng nói: "Lập tức gọi xe cứu thương. "

Trương Dương nói: "Cô ta không sao cả, chắc là bị người tiêm thuốc mê, nghỉ ngơi một thời gian sẽ tỉnh lại. "

Văn Hạo Nam lạnh lùng nhìn Trương Dương một cái, hắn cũng không hỏi Trương Dương vì sao xuất hiện ở đây, đón lấy Sophia rồi bước nhanh về phía xe jeep.

Lý Vĩ có chút đồng tình nhìn Trương Dương, trong lòng thầm thở dài, hắn cũng không nói gì, theo sát Văn Hạo Nam rời đi.

Trương đại quan nhân bị bỏ ở đó, trong lòng có chút không vui, hắn nhìn chung quanh, hơn mười cảnh sát vẫn dùng họng súng chỉ vào hắn, Trương Dương tức giận nói: "Các anh đang làm gì thế? Tôi là tới cứu người, con mẹ nó chĩa súng vào tôi làm gì?"

Tên cảnh sát Cầm đầu nói: "Anh phải theo chúng tôi trở về điều tra. "

Văn Hạo Nam và Lý Vĩ lái xe rời đi, hiển nhiên không giải thích giúp Trương Dương, Trương đại quan nhân thật sự là dở khóc dở cười, không ngờ mình chạy tới cứu người, lại bị người ta coi là nghi phạm, nếu hắn muốn chạy thì cho dù dưới họng súng của mười mấy người hắn vẫn có thể thong dong đào tẩu, nhưng hắn rõ ràng là thân chính không sợ bóng tà, ai có thể úp lên đầu hắn chuyện mà hắn không làm chứ.

Khi Lý Vĩ lái xe thì lặng lẽ nhìn Văn Hạo Nam phía sau qua kính chiếu hậu, Sophia ngủ rất say trong lòng hắn, Văn Hạo Nam nhẹ nhàng vuốt mái tóc màu vàng của cô ta.

Lý Vĩ nói: "Trương Dương chắc là tới đây cứu người. "

Văn Hạo Nam nói khẽ: "Tôi biết!" Hắn tạm dừng một chút rồi lại nói: "Anh có phải cảm thấy kỳ quái, tôi vừa rồi vì sao không lên tiếng giúp hắn hay không?"

Lý Vĩ không nói gì, hắn vừa rồi cũng không lên tiếng giúp Trương Dương, nguyên nhân rất đơn giản, trên tình cảm hắn đầu tiên phải đứng trên thượng của Văn gia, Văn Hạo Nam không mở miệng, nếu mình ra mặt thì như vậy khẳng định sẽ làm Văn Hạo Nam trong lòng không vui.

Văn Hạo Nam nói: "Hắn nếu có thể tìm tới nơi này, chứng minh hắn có rất nhiều chuyện không nói cho tôi biết, hắn muốn làm anh hùng, muốn một mình cứu Sophia ra, lại muốn trở thành ân nhân của Văn gia khi chúng ta, khiến tôi không thể không thừa nhận ân huệ của hắn, ha ha, chỉ tiếc, tôi không cần, bất kể hắn có xuất hiện hay không thì tôi cũng có thể cứu Sophia về, hắn không phải là cứu thế chủ gì cả. "

Lý Vĩ muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định.

Văn Hạo Nam nói: "Người này làm bất kỳ chuyện gì cũng đều có mục đích, tôi cũng không có hứng thú đối với chuyện của hắn, hắn muốn làm cái gì thì đi mà giải thích với cảnh sát. "

Trương đại quan nhân bị đưa tới phân cục Phú Sơn, đại đội trưởng phụ trách hành động lần này Nhâm Chính Hạo tiến hành tra hỏi hắn, sau khi chứng thực thân phận của Trương Dương, vẻ mặt của Nhâm Chính Hạo thoáng dịu đi, hắn bảo thủ hạ rót một ly trà cho Trương Dương: "Bí thư Trương, chúng tôi mời anh tới đây chủ yếu là có một số việc muốn làm rõ. "

Biểu hiện của Trương đại quan nhân cũng có chút hợp tác: "Có chỗ nào không rõ thì anh cứ hỏi, tôi nhất định sẽ phối hợp hết sức. "Đây không phải là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, mà là Trương Dương quả thực không càn thiết phải làm ầm ĩ với cảnh sát, chuyện đêm nay quả thực có chút bất lợi đối với hắn, Trương đại quan nhân lúc này đang lặng lẽ chảy vuốt mạch suy nghĩ.

Nhâm Chính Hạo nói: "Anh là sao mà biết được Sophiabị giấu dưới cống của cầu hình vòm? Vào làm sao có thể tìm được cô ta trước cả cảnh sát?"

Trương đại quan nhân không giải thích được, hắn không thể nói với đám cảnh sát này là hắn thông qua nghe trộm đối thoại của Văn Hạo Nam và Phan Cường, mới phân tích ra Phan Cường có thể giấu Sophia ở đâu, Văn Hạo Nam không nói câu nào bỏ đi, chẳng khác nào ném cho mình nan đề, nếu Trương Dương nói ra tình hình thực tế thì chẳng khác nào thừa nhận hắn nghe trộm điện thoại của Văn Hạo Nam, nhưng nếu hắn không nói thật, hắn sẽ không thể giải thích mình vì sao xuất hiện ở hiện trường. Trương đại quan nhân trong nhất thời lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôi nhận được tin tức, Phan Cường xuất hiện ở gần đây, cho nên tôi tới đây tìm kiếm. "

"Ai nói với anh tin tức này? Ai có thể chứng minh giúp anh?"

Trương Dương nói: "Thám tử tư của Kinh thành rất nhiều, chỉ cần bỏ ra nhiều tiền là có thể làm được rất nhiều chuyện cực nhanh. "

Nhâm Chính Hạo nói: "Bí thư Trương, anh trả lời như vậy rất khó để người ta hài lòng, tôi khuyên anh hãy thật thà trả lời câu hỏi của tôi, như vậy sẽ rất có lợi cho anh. "

Trương Dương cười nói: "Anh sẽ không hoài nghi tôi có liên quan tới vụ án này đấy chứ?"

Nhâm Chính Hạo nói: "Tôi đang thử làm rõ chân tướng, trước khi chân tướng sáng tỏ thì tôi có quyền hoài nghi tất cả. "

Trương Dương nói: "Các anh không nhìn thấy túi dưỡng khí trong cống à? Nếu tôi tới đó chậm hơn một chút, cô ta có thể sẽ ngạt thở mà chết, các anh tuy rằng xuất hiện bên trên cầu, nhưng từ trên cầu xuống tới cống, chờ tới khi các anh phát hiện được cô ta thì đã muộn mất rồi, tôi là tới cứu người, điểm này không có gì không có gì mà hoài nghi cả. "

" Theo như tôi biết thì Sophia ở hiện trường triển lãm của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải các anh mà bị bắt cóc. "

*****

Trương Dương nói: "Cái này không chứng minh được gì cả, đội trưởng Nhâm, tôi rất thưởng thức tinh thần phá án cẩn thận tỉ mỉ của anh, nhưng tôi không có bất kỳ liên quan gì tới vụ bắt cóc này cả, anh gọi Văn Hạo Nam tới đi, tôi sẽ giải thích trực tiếp với hắn. "

Nhâm Chính Hạo sửa sang lại văn kiện một chút: "Bí thư Trương, có chuyện tôi phải nói rõ với anh, trước khi chuyện này được sáng tỏ, chúng tôi chuẩn bị tạm thời giữ anh lại ở đây làm khách, tùy thời phối hợp điều tra với chúng tôi. "

Trương Dương nói: "Anh chuẩn bị khấu lưu tôi à?"

Nhâm Chính Hạo cười nói: "Nếu anh cho rằng như vậy thì tôi cũng không phản đối. "

Trương Dương nói: "Như thế này đi, tôi sẽ để lại phương thức liên lạc cho các anh, khi các anh cần tìm hiểu tình huống thì cứ tùy thời tìm tôi. "

Nhâm Chính Hạo lắc đầu nói: "Bí thư Trương, chúng tôi đã có phương thức liên hệ với anh rồi, tôi mong anh có thể phối hợp công tác với chúng tôi. "

Trương đại quan nhân thở dài bất lực: "Được, tôi cũng không làm khó các anh, tôi chỉ có một yêu cầu, cho tôi một căn phòng yên tĩnh, tôi giờ mệt rồi, cần được nghỉ ngơi. "

Thái độ của Nhâm Chính Hạo ngươi rất khách khí: "Được, tôi sẽ sai người chuẩn bị một gian phòng tốt nhất cho anh. "

Cái gọi là phòng tốt nhất đơn giản là một căn phòng không tới mười mét vuông, chỉ có một cái cửa sổ thông khí, còn lắp đầy song sắt, trong phòng chỉ có một cái giường, Trương đại quan nhân tốt xấu gì cũng là cán bộ quốc gia, cảnh sát cũng không làm khó hắn, chỉ hạn chế tự do của hắn.

Trương đại quan nhân nếu muốn chạy thì cửa phòng và cửa sổ có song sắt cũng không cản được hắn. Có điều lúc này hắn đã triệt để tỉnh táo lại, bên ngoài đang mưa, thôi thì đã tới thì yên đi, nghỉ ngơi trong chốc lát, trời phải đổ mưa, gái phải lấy chồng, chuyện ngày mai thì để ngày mai tính.

Trương đại quan nhân ngủ thẳng cho tới chín giờ sáng. Nhâm Chính Hạo tới đây mở cửa, nói với hắn có người tới tới thăm hắn, Trương đại quan nhân ngáp một cái, đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Kiều Mộng Viện đang đứng đó.

Trương Dương cười nói: "Sao cô lại tới đây?"

Kiều Mộng Viện nói: "Còn không biết xấu hổ mà nói nữa à, ngày hôm qua tôi tìm anh cả đêm, cuối cùng mới biết anh bị cảnh sát bắt lại. "

Trương Dương bật cười ha ha: "Tôi cũng không phải là tội phạm, bọn họ bắt tôi làm gì? Đội trưởng Nhâm hảo tâm giữ tôi lại đây ngủ, giấc ngủ này say lắm, chỉ là giường hơi nhỏ. "

Kiều Mộng Viện có chút bất mãn trừng mắt lườm Nhâm Chính Hạo một cái: "Đội trưởng Nhâm, bí thư Trương phạm vào tội gì mà cảnh sát các anh lại bắt, các anh là cảnh sát cũng không thể tùy tiện bắt người được. "

Nhâm Chính Hạo nói: "Kiều tiểu thư, chúng tôi chỉ chấp hành mệnh lệnh, điều tra rõ ràng, chúng ta cũng chưa nói bí thư Trương phạm tội, nếu bí thư Trương có thể nói rõ ràng chuyện ngày hôm qua thì chúng tôi đã sớm thả anh ta đi rồi, nhưng bí thư Trương lại không chịu nói gì cả, chúng tôi đành phải... "

Kiều Mộng Viện nói: "Hiện tại đã điều tra xong chưa? Hắn có thể đi được rồi chứ?"

Nhâm Chính Hạo nói: "Chuyện vẫn đang được điều tra, tôi thấy bí thư Trương còn phải ở đây thêm một đoạn thời gian nữa. " Thái độ của hắn thủy chung rất khách khí.

Kiều Mộng Viện vừa nghe vậy liền phát hỏa: "Đội trưởng Nhâm, quốc gia chúng ta chú trọng tới pháp luật, chỉ dựa vào một câu của anh không thể tùy tiện khấu lưu một cán bộ quốc gia được, bí thư Trương ngày hôm qua là đi cứu người, điểm này tôi có thể chứng minh cho hắn, các anh hoài nghi cái gì? Muốn coi tôi là đồng phạm rồi khấu lưu cùng luôn hay không?"

Nhâm Chính Hạo có chút lúng túng nói lúng túng nói: "Kiều tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải đặc biệt nhằm vào bí thư Trương, mà là trình tự công tác của chúng tôi trước giờ đều là như vậy, đối với bất kỳ ai cũng đối xử bình đẳng. "

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi hiện tại sẽ dẫn hắn rời khỏi, xảy ra bất kỳ vấn đề gì thì tôi cũng chịu trách nhiệm. "

Nhâm Chính Hạo nói: "Kiều tiểu thư, cô đừng làm khó tôi. "

Tính tình của Kiều Mộng Viện trước giờ luôn rất tốt, nhưng nhìn thấy Trương Dương bị cảnh sát bắt vô lý, trong lòng cũng không kiềm chế được lửa giận, cô ta có thể chịu ủy khuất, nhưng không thể nhìn Trương Dương chịu nửa điểm ủy khuất, chỉ có rất yêu một người mới có thể quan tâm tới hắn như vậy, mới có thể bởi vì hắn gặp bất công mà phẫn nộ.

Trương Dương cười nói: "Mộng Viện, cô đừng nóng giận, chuyện này không liên quan gì tới đội trưởng Nhâm cả, chuyện khẳng định có thể được điều tra rõ, đội trưởng Nhâm cũng dựa theo trình tự mà làm việc thôi. " Hắn nói với Nhâm Chính Hạo: "Theo như tôi biết thì dưới tình huống không đầy đủ chứng cớ chỉ có thể khấu lưu người bị hiềm nghi 24 tiếng đồng hồ, nhiều nhất là cho tới tối ngày hôm nay là tôi có thể được tự do, đội trưởng Nhâm, tôi nói có đúng hay không?"

Nhâm Chính Hạo cười nói: "Thật ra cũng không cần lâu như vậy, đã bắt được kẻ bắt cóc rồi, chỉ cần thẩm vấn ra kết quả ở chỗ hắn, có thể xác nhận bí thư Trương không liên quan tới chuyện này. "

Trương Dương nói: "Nếu tôi không phải là nghi phạm, như vậy, hai người chúng tôi ở trong phòng nói mấy câu chắc anh không phản đối chứ?"

Nhâm Chính Hạo nghĩ thầm dựa theo chế độ điều lệ thì khẳng định là không cho phép, nhưng thân phận của Kiều Mộng Viện hắn biết rõ, cho dù là Trương Dương, hắn cũng không thể tùy tiện đắc tội, dứt khoát mở một con mắt nhắm một con mắt là được.

Kiều Mộng Viện đi theo Trương Dương vào phòng, nhìn thấy Trương Dương không ngờ dưới hoàn cảnh như vậy ở cả một đêm, mắt Kiều Mộng Viện không khỏi, lên, cô ta nhỏ giọng thầm oán: "Anh vì sao không giải thích rõ? Chuyện này căn bản không liên quan gì tới anh, bình thường anh nhanh mồm nhanh miệng lắm, hiện tại vì sao không nói gì?"

Trương Dương mỉm cười nói: "Căn bản không cần thiết, thanh giả tự thanh, chuyện tôi chưa từng làm thì không ai có thể đổ lên đầu tôi được. "

Kiều Mộng Viện nói: "Văn Hạo Nam vì sao không nói rõ ra. "

Trương Dương cười nói: "Có lẽ hắn có suy nghĩ của hắn, có điều hắn chắc cũng sẽ tới tìm tôi thôi. " Kiều Mộng Viện nhìn nụ cười tràn đầy lòng tin của Trương Dương, không biết trong đầu hắn rốt cuộc đang suy nghĩ điều gù?

Văn Hạo Nam vào mười một giờ sáng hôm ấy tới đây tìm Trương Dương, Sophia cho tới bây giờ vẫn mê man, hắn đã tìm bác sĩ khám, bác sĩ cũng thân thể Sophia không có vấn đề gì lớn, nhưng không ai biết được cô ta vì sao không tỉnh lại, Văn Hạo Nam bất đắc dĩ mới tới đây tìm Trương Dương.

Bên kia thẩm vấn Phan Cường cũng có được kết quả bước đầu, hắn không biết Trương Dương cũng xuất hiện ở Phú Sơn, từ đó gián tiếp chứng tỏ Trương Dương trong sạch.

Cho dù là biết Trương Dương tối hôm qua tới đó giải cứu Sophia, ác cảm của đối với đối với hắn cũng vẫn không có chuyển biến, ngữ khí của hắn nghiêm túc nói: "Trương Dương, tôi cần nói chuyện với anh. "

Kiều Mộng Viện thủy chung cũng không đi, khi Trương Dương gặp phiền toái, cô ta cảm thấy phải phải đứng chung một chỗ với hắn, cô ta thậm chí đã cân nhắc, dưới tình huống tất yếu, cô ta có thể đi nhờ ông nội giúp.

Trương Dương mỉm cười gật đầu, Kiều Mộng Viện đứng dậy nói: "Tôi ra ngoài chờ anh, thuận tiện giúp anh làm thủ tục rời khỏi nơi này. "

Văn Hạo Nam nhìn nhìn căn phòng mà Trương Dương đang ở, Trương Dương trước giờ bất khả nhất thế tối hôm qua bị nhốt ở đây cả một đêm, thằng cha này trong lòng không ngờ cảm thấy khuây khoả, có điều rất nhanh hắn đã trở về trong hiện thực, nhớ tới mục đích mình lần này tới đây, nếu không phải là thúc thủ vô sách thì nói gì hắn cũng sẽ không tới đây gặp mặt Trương Dương.

*****

Trương Dương nói: "Tìm tôi có việc à?"

Văn Hạo Nam nói: "Sophia đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. "

Trương Dương nói: "Anh muốn tôi giúp làm cô ta tỉnh lại?" Trong giọng nói của Trương đại quan nhân không hề có bất kỳ thành phần ngạc nhiên nào.

Văn Hạo Nam nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn thì thậm chí cho rằng Sophia sở dĩ hôn mê đến tận giờ có lẽ là do Trương Dương động tay động chân.

Văn Hạo Nam đoán không nhầm, Trương đại quan nhân trước khi giao Sophia cho cho hắn đã lặng lẽ điểm huyệt ngủ của Sophia, hắn cũng không có lòng hại người, nhưng lòng đề phòng thì không thể không có, dưới tình huống lúc đó, Trương Dương vẫn phải lưu lại hậu thủ, Văn Hạo Nam tối hôm qua không để ý tới mình mà đi, căn bản là vứt tất cả phiền toái cho mình, huống chi Triệu Thiên Tài vẫn còn đang ở trong tay hắn.

Văn Hạo Nam nói: "Nếu không phải mẹ tôi kiên trì thì tôi cũng sẽ không tới tìm anh. "

Trương Dương cười cười, hắn nhìn vào hai mắt Văn Hạo Nam rồi nói: "Rất nhiều chuyện tôi không muốn giải thích, mà tôi nói cũng vô dụng thôi, tựa như tối hôm qua, tất cả mọi người biết tôi xuất hiện ở đó là để cứu người, nhưng lai không có ai lên tiếng cho tôi, rất nhiều lúc, anh làm việc tốt nhưng người khác chưa chắc đã cảm kích, tôi vốn cho rằng giữa chúng ta cho dù không thành được thân như huynh đệ một nhà thì cũng sẽ không trở mặt thành thù, nhưng hiện tại xem ra phán đoán của tôi không chính xác. "

Văn Hạo Nam lạnh lùng nói: "Tôi không quan tâm anh nhìn tôi như thế nào. "

Trương Dương nói: "Vừa hay tôi cũng muốn nói một câu tương tự với anh, cho tới giờ, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện tử tế với anh, không ngờ chúng ta lại nói chuyện trong hoàn cảnh này, cha nuôi mẹ nuôi vẫn luôn rất tốt đối với tôi, tôi rất cảm kích bọn họ, anh nhìn quan hệ giữa tôi và bọn họ như thế nào thì tới vẫn sẽ nói với anh rằng, giữa tôi và bọn họ chỉ có tình thân, không tồn tại lợi dụng gì cả. "

Văn Hạo Nam lộ ra nụ cười khinh bỉ: "Anh nói vẫn tôi những lời này có tác dụng gì ư?"

Trương Dương nói: "Nếu chúng ta không thành được bằng hữu, vẫn nên đưa quan hệ trở nên hiện thực một chút, chuyện của Sophia rất dễ giải quyết, tôi có thể giúp anh, nhưng có điều kiện tiên quyết, anh phải phóng thích Triệu Thiên Tài. "

Văn Hạo Nam lạnh lùng nhìn Trương Dương: "Áp chế tôi à?"

Trương Dương tràn đầy tự tin nói: "Không phải áp chế, là đàm phán, nếu tôi mà đối phó với anh, thủ đoạn rất nhiều, bất kể là luận văn hay là luận võ, tôi đều không thua anh. "

Trong ánh mắt của Văn Hạo Nam bốc lên hỏa phẫn nộ, hắn bắt đầu hối hận vì đã tới đây.

Trương Dương nói: "Anh yên tâm, bất kể anh thấy tôi thế nào, tôi cũng sẽ không coi anh trở thành cừu nhân, Triệu Thiên Tài là bằng hữu của tôi, lần này là hắn giúp tôi, trách nhiệm vốn không nên do hắn gánh vác, trên ý nghĩa nào đó thì hắn còn là ân nhân cứu mạng của Sophia, nếu không phải hắn phân tích ra vị trí của Sophia, tôi sẽ không kịp thời tìm được cô ta, tình huống tối hôm qua, nếu muốn thêm một lát nữa, Sophia sẽ tắc thở mà chết, thần tiên cũng bất lực. "

Văn Hạo Nam nói: "Bất kể anh có xuất hiện hay không thì chúng tôi vẫn sẽ tìm được Sophia. " Hắn thủy chung không muốn thừa nhận là Trương Dương cứu Sophia.

Trương Dương nói: "Không sao cả, tôi chỉ có một điều kiện này. "

Văn Hạo Nam nghĩ nghĩ rồi cuối cùng vẫn gật đầu: "Tôi đáp ứng anh. "

Trương Dương nói: "Anh để thầy châm cứ châm hai huyệt Ngọc Chẩm và Phong Phủ cho cô ta, cô ta sẽ tỉnh lại. "

Văn Hạo Nam nói: "Anh không sợ tôi đổi ý ư?"

Trương đại quan nhân đứng dậy đi ra cửa: "Nhân phẩm của con cái Văn gia vẫn không đến mức xấu xa như vậy. "

Triệu Thiên Tài sau hai tiếng đồng hồ được đưa đến trung tâm triển lãm hội quốc mậu, hai ngày nay hắn cũng bị tra tấn không ít, nhìn thấy hắn bởi vì mình màphải chịu đau khổ, Trương đại quan nhân có chút áy náy, ngược lại Triệu Thiên Tài vẫn biểu hiện có chút lạc quan, hắn cười nói: "Tôi còn tưởng rằng lần này cần sẽ bị coi là thông đồng với nước ngoài rồi bị đặc vụ bắt lại, đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời. "

Trương Dương vỗ vai hắn, đưa cho hắn một lọ thuốc mỡ: "Tắm rửa một cái rồi xoa chỗ bị thương, lát nữa tôi sẽ mời anh mời anh đi uống rượu giải xui. "

Triệu Thiên Tài cười nói: "Tôi không muốn uống rượu, hiện tại chỉ muốn được ngủ một giấc thôi, từ lúc bị họ bắt tới giờ, tôi chưa được chợp mắt, đám cảnh sát này tra tấn người ta rất có cách. "

Triệu Thiên Tài đi rồi, Kiều Mộng Viện nói với Trương Dương: "Vừa rồi ông nội của tôi gọi điện thoại tới, bảo anh theo tôi về đi một chuyến. "

Trương Dương nói: "Được!"

Kiều lão gọi bọn họ về có mấy, thứ nhất là tảng đá mà Trương Dương đưa cho ông ta, bên trong không ngờ có một khối phỉ thúy giá trị xa xỉ, tỉ lệ rất tốt, dựa theo giá thị trường hiện tại thì cũng phải mấy ngàn vạn, nếu khắc thành hàng mỹ nghệ thì có thể có giá trị cao.

Ý tứ của Kiều lão là trả lại khối phỉ thúy này cho Trương Dương, lễ vật quý trọng như vậy ông ta không thể nhận.

Trương Dương cười nói: "Kiều lão, lễ vật đã tặng rồi có lý nào lại nhận lại, hơn nữa, lúc ấy tôi mua tảng đá này cũng không đáng mấy tiền, chẳng lẽ đã biết bên trong đây phỉ thúy, tôi còn phải đem tiền thừa trả lại cho tên bán đá đó ư?"

Kiều lão nói: "Cái tôi thích là tảng đá chứ không phải là phỉ thúy, anh tặng thứ tôi không thích làm gì?"

Trương Dương nói: "Ngài nếu không thích thì đưa cho Mộng Viện làm trang sức, về sau để cho cô ta làm đồ cưới. "

Kiều lão nghe thấy câu này lập tức mặt mày hớn hở nói: "Có đạo lý, có đạo lý. "

Kiều Mộng Viện lại xấu hổ đến mặt đỏ bừng, đứng dậy nói: "Trương Dương, anh đừng đem tôi ra đùa, tôi ra ngoài có chút việc, hai người cứ nói chuyện đi. " Cô ta vội vàng trốn tránh.

Kiều lão mỉm cười nhìn bóng dáng của cháu gái: "Nam lớn phải thành hôn, nữ lớn phải gả chồng, Mộng Viện quả thực đã tới tuổi lập gia đình rồi. "

Trương đại quan nhân tim đập thình thịch, Kiều lão chắc không phải muốn làm nguyệt lão, tự mình tác hợp cho hai người bọn họ chứ? Nếu thật là như vậy, Trương đại quan nhân còn không biết nên ứng đối như thế nào.

Cũng may Kiều lão không tiếp tục đề tài này, ông ta nói khẽ: "Tôi nghe nói cậu và Tiết Thế Luân liên thủ lâp bẫy cho tiểu nhị của Tạ gia một giáo huấn. "

Trương Dương cười nói: "Chỉ trách lòng tham của hắn thôi. "

Kiều lão gật đầu: "Người ta trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng phải cân nhắc cho rõ, nếu không rõ vị trí của mình thì rất dễ phạm sai lầm. "

Trương Dương cẩn thận hỏi: "Chuyện này không mang tới phiền toái của lão nhân gia chứ. "

Kiều lão cười ha ha, nói: "Tôi trước giờ cũng không phải là người sợ phiền toái, chỉ cảm giác rất thú vị thôi. " Trương Dương thở phào.

Kiều lão cầm chén trà trước mặt lên uống một ngụm: "Anh ở Tân Hải làm thuận tâm chứ. "

Trương Dương nói: "Vẫn ổn. "

Kiều lão ý vị thâm trường nói: "Tôi vừa nghe nói anh và con gái của Hoài Minh cãi nhau, nếu muốn đổi hoàn cảnh thì tôi có thể giúp anh, nếu anh nguyện ý, anh và Mộng Viện có thể cùng nhau rời khỏi đó. " Lời nói của Kiều lão vô cùng mịt mờ, nhưng ý tứ được biểu đạt vô cùng rõ ràng, ông ta đã coi Trương Dương là nhân tuyển cháu rể tốt, trước đây ông ta không muốn nhắc tới, là bởi vì Trương Dương đã có vợ chưa cưới, hiện tại bọn họ nếu đã giải trừ hôn ước, Kiều lão tất nhiên nên nghĩ cho cháu gái của mình nhiều một chút.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)