Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1116

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1116: Vợ chồng ân ái
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Trương đại quan nhân lắc đầu như đánh trống bỏi: "Lão đại, sức tưởng tượng của anh cũng phong phú quá đấy."

Từ Kiến Cơ nói: "Kiều Mộng Viện cũng không tồi, bộ dạng xinh đẹp, gia thế lại tốt, số của anh sao tốt vậy nhỉ?"

Chu Hưng Quốc tràn đầy đồng cảm gật gật đầu, nhớ ngày đó, hắn cũng từng động lòng với Kiều Mộng Viện, chỉ tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, người ta căn bản không quan tâm tới hắn, cho nên Chu Hưng Quốc cũng kịp thời điều chỉnh phương hướng, chặt đứt niệm tưởng.

Trương Dương nói: "Hai vị anh trai à, đừng lấy vấn đề cá nhân ra mà nói nữa, tôi và Kiều Mộng Viện là quan hệ bằng hữu, các anh đừng nói lung tung. Hơn nữa, chúng ta tối nay gặp mặt cũng không phải là để đàm luận về vấn đề cá nhân."

Một câu đã đưa đề tài thảo luận về chính đề. Chu Hưng Quốc nói: "Tam đệ, lần này tôi trở về chính là muốn làm người hoà giải, giúp cậu và Tạ Khôn Cử điều giải một chút, chuyện phát sinh trước đây bất kể là ai đắc tội với ai thì cũng cho qua đi, chúng ta gạch chéo ở đây, từ hôm nay trở đi, mọi người xem coi như nể mặt tôi, đừng đấu nhau nữa, cậu có phải là không nể mặt người anh trai này không?"

Chu Hưng Quốc đã nói tới nước này, Trương Dương cũng không tiện từ chối, hắn cười nói: "Đại ca, giữa huynh đệ chúng ta còn phải nói tới những cái này nữa ư? Anh nếu đã mở miệng thì tôi tha cho Tạ Khôn Cử đó, không đánh rắm vào mặt hắn nữa."

Từ Kiến Cơ cười nói: "Anh đừng có đánh rắm, làm ảnh hưởng tới sự thèm ăn của tôi."

Ba người đều bật cười.

Chu Hưng Quốc cầm chén rượu lên nói: "Huynh đệ, chỉ bằng vào những lời này của cậu, tôi cám ơn cậu."

Trương Dương nói: "Đại ca, giữa chúng ta không cần phải khách khí như vậy."

Hai người chạm cốc rồi một hơi uống ạn, Chu Hưng Quốc nói: "Tôi cũng không giấu gì cậu, chuyện này đại ca của tôi cũng biết rồi, là hắn bảo tôi mau về kinh giải quyết chuyện này." Đại ca trong miệng hắn chính là tỉnh trưởng Bình Hải Chu Hưng Dân.

Trương Dương rót đầy chén rượu cho Chu Hưng Quốc rồi nói: "Tôi nghe nói tỉnh trưởng Chu từ nhỏ đã lớn lên ở Tạ gia?"

Chu Hưng Quốc gật đầu nói: "Ông nội của Tạ Khôn Cử là bộ hạ cũ của ông nội tôi, khi đại ca của tôi vừa sinh ra, bá mẫu của tôi bởi vì vì khó sinh mà qua đời, cho nên bác cả và ông nội thương lượng đưa đại ca của tôi tới Tạ gia, Tạ Khôn Cử và đại ca của tôi tuổi xấp xỉ nhau. Vừa hay đều ở thời kỳ bú sữa, cho nên cô Trần đồng thời nuôi họ, cũng đối với đại ca của tôi như con trai thân sinh của mình, đại ca của tôi ở Tạ gia tới lúc học xong trung học mới về, trên ý nghĩa nào đó mà nói thì tình cảm của hắn đối với Tạ gia cũng không kém gì Chu gia chúng tôi. Tôi cũng rất quen thuộc với huynh đệ Tạ gia, hai nhà chúng tôi vẫn thường xuyên lui tới với nhau." Chu Hưng Quốc nói những lời này không phải là không có mục đích, hắn là muốn thông qua mình để giải thích cho Trương Dương hiểu quan hệ của hai nhà Chu, Tạ.

Trương Dương tuy rằng nhiệt huyết xung động. Nhưng hắn cũng là người thông tình đạt lý. Hơn nữa trọng tình trọng nghĩa, chuyện lần này Chu Hưng Quốc đã tìm hiểu kỹ rồi, nguyên nhân quả thực là ở phía Tạ Khôn Cử. Hắn cũng đã báo cáo với đại ca Chu Hưng Dân, nhiệm vụ Chu Hưng Dân giao cho hắn chính là nhất định phải tự mình ra mặt tiêu trừ hiểu lầm giữa Trương Dương và Tạ Khôn Cử, bảo đảm bọn họ đừng tiếp tục tranh đấu nữa.

Trương Dương nói: "Đại ca. Anh nếu đã mở miệng thì tôi cũng không còn gì để nói, chuyện lần này bỏ qua."

Chu Hưng Quốc nói: "Tôi đã hẹn Tạ Khôn Cử rồi, ngày mai chúng ta cùng đi Tây Sơn mã tràng chơi."

Trương Dương nói: "Chuyện Gặp mặt thì bỏ đi, tôi và hắn xảy ra nhiều chuyện như vậy, gặp mặt cũng khó tránh khỏi gượng gạo."

Chu Hưng Quốc kiên trì nói: "Nhất định phải gặp, chỉ có gặp mặt mới có thể làm tiêu tan hiềm xưa, hơn nữa chuyện này Tạ Khôn Cử sai, ngày mai cậu dẫn cả Dưỡng Dưỡng và Liễu Đan Thần tới."

Trương Dương nói: "Dẫn bọn họ tới làm gì?"

Chu Hưng Quốc nói: "Hai người bọn họ chịu ủy khuất. Chuyện này trong lòng mọi người biết rõ, tôi nếu chỉ nói đỡ cho Tạ Khôn Cử thì cậu khẳng định sẽ cho rằng người làm anh như tôi bất công, phía Tạ Khôn Cử cũng phải gánh vác trách nhiệm vì hành vi của mình."

Chu Hưng Quốc có thể trở thành người đứng đầu của Tam công tử kinh thành cũng không phải là ngẫu nhiên, hắn xử sự rất công bằng, làm người rộng lượng, chính là vì sự thành thục và rộng rãi của hắn mới thắng được sự tôn trọng của đám con cháu quan lớn.

Trương đại quan nhân vốn đã có kế hoạch ngày mai rời khỏi kinh thành. Hội kinh mậu hôm nay đã kết thúc rồi, Tân Hải tuy rằng xảy ra khúc nhạc đệm không vui đó, nhưng thu hoạch tổng thể vẫn khá tốt, cũng tính là không tệ, đây là việc công. Nếu nói tới việc tư thì mục đích chủ yếu Trương Dương lần này tới kinh là muốn trực tiếp nói chuyện với La Tuệ Ninh về vấn đề của Văn Hạo Nam, không ngờ lại gặp chuyện Sophia bị bắt cóc, quan hệ giữa hắn và Văn Hạo Nam chẳng những không có dịu đi, ngược lại trở nên họa vô đơn chí, đúng là người định không bằng trời định, Trương đại quan nhân đối với loại tình huống này cũng chỉ có thể để thuận theo tự nhiên.

Trương Dương cũng không xa lạ với Tây Sơn mã tràng đầu năm nay hắn từng cùng con cháu của Kiều gia tới đây chơi, Kiều Bằng Phi ở đây một súng bắn ngã con ngựa đua thuần chủng của Trần An Bang Đó sự kiện đó khiến cho cả giới Thái tử kinh thành chấn động, rõ ràng tuyên bố sự trở về của Kiều Bằng Phi, đoạn thời gian đó cũng là lúc Kiều gia đi xuống nhất, chính là một phát súng đó của Kiều Bằng Phi đã khiến mọi người bắt đầu ý thức được Kiều gia vẫn là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, bên trong đời thứ ba của Kiều gia có có nhân vật mạnh mẽ, từ khi đó, Kiều gia trải qua cơn sóng nhỏ đã bắt đầu sống lại, tuy rằng phong ba ở giữa không ngừng, nhưng vẫn không gây trở ngại cho sự sống lại của Kiều gia, hiện giờ Kiều Chấn Lương đã trở thành bí thư thị ủy Tân Hải, mà Kiều Bằng Phi cũng đã chính thức bước vào chính đàn, ở huyện Xuân Dương tỉnh Bình Hải đảm nhiệm chức phó bí thư huyện ủy.

Thời gian Trương đại quan nhân ở chính đàn càng lâu thì càng minh bạch tầm quan trọng của huyết thống đối với sĩ đồ, hắn là một kẻ lạc loài ở quan trường.

Dẫn hai vị mỹ nữ Cố Dưỡng Dưỡng và Liễu Đan Thần, bất kể xuất hiện ở đâu tất nhiên cũng sẽ trở thành tiêu điểm được mọi người chú ý. Khi ba người Bọn họ xuất hiện ở Tây Sơn mã tràng, ánh mắt của rất nhiều người trong nháy mắt đã hấp dẫn hấp dẫn, đương nhiên đa số ánh mắt đều tập trung ở trên người hai vị mỹ nữ, mà khi mà khi những người này thấy rõ Trương Dương ở giữa thì rất nhanh ánh mắt liền trở nên thu liễm và rụt rè, danh khí của Trương đại quan nhân ở kinh thành cũng không tầm thường.

Ông chủ Địch Danh Vọng của Tây Sơn mã tràng tươi cười ra đón, hắn và Trương Dương chỉ mới gặp có một lần, có điều ấn tượng rất sâu sắc, bắt tay với Trương Dương, nói: "Bí thư Trương, bọn Chu công tử đều đã đến rồi, đang ở phòng nghỉ của khách quý chờ ngài."

Trương Dương cười cười, dưới sự dẫn dắt của Địch Danh Vọng xuống phòng nghỉ cho khách quý.

*****

Chu Hưng Quốc và vợ chồng Tạ Khôn Cử đều đã đến, đang ngồi ở bên trong nói chuyện phiếm, nhìn thấy Trương Dương bọn họ tiến vào, Chu Hưng Quốc cười nói: "Tam đệ, cậu đến muộn."

Trương Dương nói: "Tắc đường, tôi đối với đường của kinh thành cũng không quen lắm."

Chu Hưng Quốc lại chào hỏi Cố Dưỡng Dưỡng và Liễu Đan Thần, giới thiệu Tạ Khôn Cử và Trương Dương: "Các anh chắc không cần tôi giới thiệu nữa."

Tạ Khôn Cử nói: "Tôi và bí thư Trương đã gặp rất nhiều lần rồi." Hắn chủ động vươn tay về phía Trương Dương.

Trương đại quan nhân rất ghét Tạ Khôn Cử, nhưng Chu Hưng Quốc đã ra mặt, mình cũng đã đáp ứng không truy cứu nữa, tất nhiên biểu hiện ra vẻ rộng lượng, hắn mỉm cười bắt tay với Tạ Khôn Cử: "Tôi và Tạ tổng đã rất quen thuộc rồi."

Triệu Nhu Đình mỉm cười nhìn cảnh Trương Dương và chồng bắt tay nhau, cảm thấy hai người đều dối trá, trên thế giới này người chân thật cũng không nhiều lắm.

Triệu Nhu Đình và Cố Dưỡng Dưỡng tối hôm qua đã gặp mặt một lần rồi, hôm nay rất nhanh liền làm quen, Cố Dưỡng Dưỡng thiên chân rực rỡ, không hề xảo trá, Triệu Nhu Đình cũng rất có thiện cảm đối với cô ta, so sánh mà nói thì cô ta rất ít nói chuyện với nhau với Liễu Đan Thần, dù sao trong mắt cô ta Liễu Đan Thần chỉ là một con hát, cô ta và Cố Dưỡng Dưỡng xuất thân giống nhau, đều là con cháu của cán bộ cao cấp, có thể tìm được đề tài chung.

Triệu Nhu Đình nói: "Chuyện của Hội kinh mậu đã được điều tra rõ rồi, là Phương Vĩnh Đồng của công ty tôi sai người làm, tuy rằng vợ chồng chúng ta không biết, nhưng trong chuyện này chúng tôi cũng có trách nhiệm."

Trong lòng Trương đại quan nhân cười thầm, chuyện căn bản chính là Tạ Khôn Cử gây nên, hiện tại vợ chồng bọn họ xử lý nhất trí, đổ tất cả trách nhiệm lên trên người Phương Vĩnh Đồng, Phương Vĩnh Đồng này không nghi ngờ gì nữa phải gánh tội oan.

Trương Dương cố ý nói: "Tôi không quen Phương Vĩnh Đồng này, cũng không biết hắn vì sao lại nhằm vào tôi?"

Ánh mắt của Triệu Nhu Đình và hắn chạm nhau, có chút hoảng loạn, chỉ cảm thấy ánh mắt của Trương Dương cực kỳ sắc bén, tựa hồ nhìn thấu cô ta đang nói dối, Triệu Nhu Đình nói: "Chuyện cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, đợi khi tìm được hắn thì tất cả tất nhiên sẽ tra ra manh mối."

Trương Dương cười cười, không hề tiếp tục truy hỏi.

Triệu Nhu Đình phân biệt xin lỗi Cố Dưỡng Dưỡng và Liễu Đan Thần, từ điểm này cho thấy, hôm nay vợ chồng Tạ Khôn Cử rất có thành ý.

Trương Dương và Tạ Khôn Cử hàn huyên vài câu, trong lòng bọn họ biết rõ nhau, chuyện này rốt cuộc vì sao mà có, và vì sao trở nên gay gắt, hôm nay Chu Hưng Quốc ra mặt, không phải để giải quyết hiểu lầm, mà là để bình ổn mâu thuẫn, đúng như lời của Chu Hưng Quốc: "Chuyện không vui cho qua đi, về sau mọi người đừng ai nhắc tới nữa."

Có chủ nhà Chu Hưng Quốc này, không khí hôm ấy vô cùng hòa hợp, khi mấy người tới sân ngựa chơi, Trương đại quan nhân không lên ngựa, mà ngồi ở khu nghỉ ngơi uống trà, người cũng không xuống chơi như hắn còn có Triệu Nhu Đình.

Hai người ngồi dưới ô che nắng, Triệu Nhu Đình cầm cốc trà lên nhấp một ngụm rồi nói: "Bí thư Trương, những lời anh nói tối hôm qua tôi vẫn còn nhớ."

Trương Dương nói: "Tôi thì quên rồi!" Hắn sao mà quên được, ngày hôm qua hắn đã nói toạc ra chuyện Triệu Nhu Đình bị viêm cột sống tính tê cứng.

Triệu Nhu Đình nói: "Chỗ bất đồng lớn nhất của người và động vật chính là người thích nói dối, thích đeo mặt nạ."

Trương Dương mỉm cười nói: "Những lời này của Triệu tổng không phải đang quanh co lòng vòng mắng tôi đấy chứ?"

Triệu Nhu Đình thở dài nói: "Mỗi người đều rất dối trá, bao gồm cả tôi."

Trương Dương nói: "Cô là nói chuyện của Phương Vĩnh Đồng cũng không phải là thật ư?"

Triệu Nhu Đình chậm rãi đặt chén trà xuống: "Quan trọng ư? Thật ra giữa chúng ta vốn không có mâu thuẫn gì."

Trương Dương nói: "Lời nói của Triệu tổng tôi nghe không hiểu."

Triệu Nhu Đình nói: "Bị bệnh bị bệnh rất nhiều năm rồi, hơn nữa bệnh tình thủy chung không có chuyển biến tốt, một năm gần đây tôi cảm giác bệnh biến của mình càng lúc càng nghiêm trọng, theo anh thấy, tình huống của tôi liệu có tiếp tục chuyển biến xấu hay không?"

Trương Dương nói: "Triệu tổng vẫn chưa nói cho tôi biết, phương thuốc của cô là ai kê?"

Triệu Nhu Đình nói: "Gần đây đều là giáo thụ Trần Đình Đông kê cho tôi."

Trương Dương nói: "Cô uống bao lâu rồi?"

Triệu Nhu Đình nói: "Một năm rồi, phương thuốc này hiện tại được điều chỉnh chưa tới một tuần."

Trương Dương nói: "Tôi tuy rằng có thể đoán được thành phần của thuốc Đông y, nhưng không thể biết được phối phương cụ thể."

Triệu Nhu Đình từ trong túi lấy ra một đơn thuốc rồi dưa tới, cô ta hôm nay là có chuẩn bị mà tới.

Trương đại quan nhân cầm phương thuốc rồi xem, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại, một lát sau hắn nói khẽ: "Cô thân với Trần Đình Đông này lắm hả?"

Triệu Nhu Đình nói: "Hắn là bằng hữu của Khôn Cử."

Trương Dương nói: "Thuốc này nếu cô tiếp tục uống thì chỉ sợ sống không quá nửa năm."

Trên mặt Triệu Nhu Đình lộ ra vẻ ưu thương, cô ta trầm mặc, một lát sau mới nói: "Bí thư Trương, xin hãy giữ bí mật cho tôi?"

Trương đại quan nhân nhìn Triệu Nhu Đình, cảm thấy được sâu sắc điều gì đó, hắn nói khẽ: "Phương thuốc này người thường không nhìn ra được môn đạo đâu, đối với viêm cột sống tính tê cứng chắc có một số hiệu quả trị liệu, nhưng cách phối dược vật thì tồn tại vấn đề, cho nên cô dùng dùng sẽ có trăm hại chứ không có lợi nào cho cơ thể của cô. Giáo thụ Trần Đình Đông tôi cũng từng nghe nói tới rồi, danh khí trong giới trung y trong nước cũng rất lớn, một người có thanh danh như vậy theo lý thuyết thì chắc không phải là lang băm, cho nên..."

Triệu Nhu Đình mấp máy môi, nói khẽ: "Anh hoài nghi hắn là cố ý làm vậy?"

Trương Dương mỉm cười nói: "Tôi vốn không quen biết với giáo thụ Trần Đình Đông này, hơn nữa với quan hệ trước mắt của chúng ta, tôi cũng không thích hợp bình phán chuyện này." Trương đại quan nhân đã nắm chắc được chỗ vi diệu trong đó, chẳng lẽ quan hệ giữa vợ chồng Triệu Nhu Đình không hòa thuận giống như ngoài mặt, nếu Triệu Nhu Đình dựa theo phương thuốc này mà tiếp tục dùng thì như vậy trong vòng nửa năm tất nhiên sẽ đi đời nhà ma, dựa theo lời nói của Triệu Nhu Đình thì quan hệ của cô ta và Trần Đình Đông cũng là quan hệ bình thường, ngược lại Tạ Khôn Cử và Trần Đình Đông thì quen thuộc hơn. Như vậy vấn đề liền xuất hiện, Tạ Khôn Cử rốt cuộc có biết về phương thuốc này hay không? Nếu hắn biết. Phương thuốc phương thuốc có hại cho thân thể của Triệu Nhu Đình, vì sao còn để cô ta uống thuốc, chẳng lẽ... Trương đại quan nhân nghĩ đến đây thì trong lòng không khỏi rét run.

Triệu Nhu Đình nói: "Theo ý kiến của anh, tôi còn tôi còn sống bao lâu?" Khi hỏi, ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào bên trong sân ngựa, nhìn thấy chồng đang cưỡi một con tuấn mã màu đen rong ruổi trên đường băng, chơi với Chu Hưng Quốc rất vui vẻ.

Trương Dương nói: "Triệu tổng tuy rằng bị viêm cột sống. Nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Điều kiện tiên quyết là từ giờ trở đi ngừng uống thuốc, kê lại một phương thuốc khác cho bệnh tình của cô."

Triệu Nhu Đình nói: "Buổi chiều Hôm nay tôi phải tới chỗ giáo thụ Trần để tái khám, bí thư Trương có muốn đi cùng tôi không?" Cô ta nói xong thì Áy náy nói bảo: "Tôi biết, yêu cầu của tôi có chút mạo muội, nhưng tôi hoàn toàn không biết gì cả đối với y thuật."

*****

Ngay cả Trương đại quan nhân cũng cảm thấy mình đang xen vào việc của người khác. Hắn và vợ chồng Tạ Khôn Cử vốn là vốn là hai phía mâu thuẫn đối lập, nhưng hiện tại mình lại chủ động nhúng tay vào chuyện của Triệu Nhu Đình, giải thích duy nhất chính là y giả như phụ mẫu, Trương đại quan nhân nhìn thấy tình trạng của Triệu Nhu Đình thì bất tri bất giác sinh ra lòng đồng tình. Thân là y giả, Trương đại quan nhân oán hận nhất hính là là có người thông qua y thuật của bản thân để hại người. Cái này gọi là nhất mã quy nhất mã, tuy rằng hắn có bất mãn với vợ chồng Tạ Khôn Cử, nhưng hắn cũng không thể bởi vì chuyện này mà thấy chết mà không cứu được.

Chu Hưng Quốc và Tạ Khôn Cử sau khi cưỡi vài vòng vây quanh sân ngựa thì trở lại nhà nghỉ ngơi, Chu Hưng Quốc xoay người xuống ngựa nói: "Tam đệ, cậu không chơi thử à?"

Trương Dương cười lắc đầu nói: "Không được. Hôm qua bị trẹo lưng, không chịu nổi xóc nảy."

Từ xa truyền đến tiếng cười vui của Cố Dưỡng Dưỡng và Liễu Đan Thần, hai cô đang đuổi nhau rất vui.

Ngồi xuống bên cạnh vợ, Triệu Nhu Đình săn sóc đưa cho hắn một ly trà.

Chu Hưng Quốc nói: "Đúng là khiến cho người ta hâm mộ, cử án tề mi, tương kính như tân."

Tạ Khôn Cử cười nói: "Thành tựu lớn nhất của đời tôi chính là cưới được Nhu Đình làm vợ."

Triệu Nhu Đình mỉm cười: "Được rồi, đừng ở trước mặt người khác phơi ân ái nữa."

Tạ Khôn Cử nói: "Chúng ta vốn là ân ái. Có gì mà ngại."

Trương Dương mỉm cười cầm chén trà lên uống một ngụm, lúc này trên sân đua ngựa bỗng nhiên xảy ra biến cố, con ngựa mà Liễu Đan Thần ưỡi không biết sao mà bị knh sợ, cứ nhảy lên nhảy xuống trên đường, Liễu Đan Thần sợ đến nỗi hoa dung thất sắc. Nắm chặt dây cương, hai tay ôm cổ đua ngựa.

Chu Hưng Quốc lớn tiếng nói: "Đừng hoảng. Nắm chặt dây cương." Hắn còn chưa nói xong thì con ngựa màu đỏ đã thay đổi phương hướng, chạy như điên tới khu nghỉ ngơi, thoải mái phóng qua rào chắn cao chừng một thước ở hai bên đường.

Mọi người ở khu Nghỉ ngơi vội vàng đứng dậy chạy, sợ bị con ngựa đã phát điên này đụng phải.

Trương đại quan nhân buông chén trà, chạy nhanh tới chỗ con ngựa đó. Liễu Đan Thần mặt trắng bệch, nhìn thấy Trương Dương chạy tới thì kinh hô: "Tránh ra, anh mau tránh ra!" Mắt thấy móng trước của ngựa sắp đạp elen người Trương Dương thì Trương đại quan nhân đột nhiên lách người, từ phía trước con ngựa vòng đến cạnh ngựa, tóm lấy dây cương, cùng với một tiếng gầm lên của hắn, con ngựa đua bị giữ chặt, con ngựa hí dài một tiếng, móng trước dựng đứng lên, thân ngựa cơ hồ tạo thành góc vuông với mặt đất.

Liễu Đan Thần kinh hô một tiếng, thân hình bị văng ra ngoài, Trương đại quan nhân tay mắt lanh lẹ, ôm lấy cô ta vào lòng, một tay vẫn kéo cương ngựa.

Con ngựa đó giãy dụa một lúc, phát hiện không thể giãy khỏi Trương Dương thì cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Trương đại quan nhân thả Liễu Đan Thần xuống, sau đó thì kéo dây cương đưa con ngựa tới chỗ mã sư, Địch Danh Vọng cũng nghe tin chạy tới, sân ngựa Tây Sơn khai trương lâu như vậy nhưng rất ít xuất hiện loại chuyện này, trong ấn tượng của hắn thì một lần là khi Trương Dương đua ngựa với Trần An Bang, ngựa của Trần An Bang đột nhiên nổi điên, sau đó thì chính là lần này, trùng hợp là, hai lần Trương Dương đều ở đây, nói cách khác thì hai lần đều có liên quan tới hắn, thằng ôn này không hợp mệnh cung với mình à?

Địch Danh Vọng nói thầm trong lòng, nhưng những lời này bất kể là thế nào cũng không thể nói ra được.

Liễu Đan Thần trải qua phong ba lần này thì tình tự bị ảnh hưởng, không sau liền cáo từ rời đi, Cố Dưỡng Dưỡng chủ động đề xuất đưa cô ta đi.

Vợ chồng Tạ Khôn Cử cũng cáo lui.

Chu Hưng Quốc và Trương Dương đi muộn nhất, trước khi đi, Trương Dương còn đặc biệt nhìn con ngựa đột nhiên nổi điên đó, con ngựa đã bị nhốt trong chuồng, có điều tình tự vẫn rất bất an, nôn nóng đi đi lại lại trong chuồng, thỉnh thoảng phát ra tiếng hí dài.

Mã sư giải thích: "Bình thường con ngựa này ngoan nhất, không biết hôm nay bị làm sao?"

Trương Dương thương lượng với hắn một chút rồi vào bên trong chuồng, con ngựa đó nhìn thấy Trương Dương thì tai lập tức dựng thẳng lên, hiển nhiên nhận ra người này vừa rồi đã giữ chặt nó. Trương đại quan nhân dang hai tay ra, lòng bàn tay hướng về phía trước, ra hiểu mình không mang theo gì, khi tới gần con ngựa, con ngựa đó bất an bốn vó giậm mạnh, không ngừng phát ra tiếng phì phì trong mũi.

Trương Dương bức con ngựa tới góc tường, cuối cùng thì đặt tay lên người ngựa. Trương đại quan nhân tuy rằng không chuyên thú y, nhưng đối với phương diện này cũng ít nhiều có hiểu biết, con ngựa đua này rõ ràng đã bị kinh sợ. Trương Dương vuốt đỉnh đầu của nó, một tay thì nhẹ nhàng vuốt ve bờm của nó, con ngựa tựa hồ đã trấn định hơn một chút. Trương Dương dặn dò mã sư: "Cho nó ít cỏ ăn, tôi thấy gần sân ngựa có không ít, thứ đó chắc sẽ có tác dụng an thần."

Chu Hưng Quốc đợi hơn mười ngoài chuồng mới nhìn thấy Trương Dương ra, hắn có chút tò mò nói: "Làm sao vậy? Con ngựa đó bị bệnh gì à?"

Trương Dương nói: "Không rõ lắm, chắc là bị sợ, nguyên nhân cụ thể thì tôi cũng không biết, lại không hiểu tiếng ngựa."

Chu Hưng Quốc cười nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu không gì không làm được, chuyện này thật sự là kỳ quái, vừa rồi đang không có chuyện gì mà, chẳng lẽ nó sợ Liễu Đan Thần? cậu nói động vật và người có phải thẩm mỹ bất đồng hay không? Chúng ta thấy xinh đẹp thì động vật lại ảm thấy ngược lại?"

Trương Dương cười nói: "Sao vậy được?" Những lời này của Chu Hưng Quốc tuy rằng là nói đùa, có điều cũng nhắc nhở Trương Dương, hiện trường không hề có bất kỳ thứ gì đáng sợ cả, vậy vì sao con ngựa này lại kinh hãi như vậy, chẳng lẽ thực sự là do Liễu Đan Thần? Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy loại khả năng này cực nhỏ, động vật dù sao cũng không phải là không phải nhân loại, không nói chính xác được khi nào thì dở hơi.

Trừ chuyện này ra, Chu Hưng Quốc vẫn rất hài lòng vì cuộc gặp gỡ tối nay, hắn đã tận chức tận trách rồi, Trương Dương và Tạ Khôn Cử cũng đều đã nể mặt. Thân là đại ca, Chu Hưng Quốc vô cùng lo lắng cho vấn đề cá nhân của Trương Dương, buổi trưa hôm ấy, hai huynh đệ sau khi rời khỏi sân ngựa Tây Sơn thì không đi xa mà tới một sơn thôn gần đó uống mấy chén.

Chu Hưng Quốc nói: "Tôi tối nay phải đi rồi!"

Trương Dương có chút kinh ngạc nói: "Đi sớm thế à? Anh tối hôm qua mới trở về mà!"

Chu Hưng Quốc cười nói: "Lần này trở về, vốn là để điều giải quan hệ giữa cậu và Tạ Khôn Cử, đương nhiên, tôi cũng thuận tiện ký mấy hợp đồng, tôi cũng không giấu gì cậu, lần này là nhiệm vụ mà đại ca của tôi giao cho tôi, phải hoàn thành, hắn cũng không muốn cậu và Tạ Khôn Cử quá găng."

Trương Dương nói: "Xem ra về sau gặp tỉnh trưởng Chu, tôi còn phải giải thích với y một phen."

Chu Hưng Quốc nói: "Không cần thiết, chuyện của cậu và Tạ Khôn Cử có thể nói là âm soa dương thác, hắn cũng không phải là nhằm vào cậu, cậu cũng không phải cố ý sẽ đối phó hắn." Chu Hưng Quốc nhìn rất thấu chuyện này. Hắn tạm dừng một chút rồi nói: "Giữa cậu và Kiều Mộng Viện có phải đã thành lập quan hệ yêu đương rồi hay không?"

Trương Dương cười nói: " vớ vẩn."

Chu Hưng Quốc nói: "Vậy sao cậu bảo vệ cô ta như vậy? Hơn nữa tôi nghe nói lần trước Kiều lão và ông nội của tôi khi hẹn nhau đi tắm suối nước nóng, còn đặc biệt dẫn cả cậu đi nữa."

Trương Dương nói: "Hai việc khác nhau, tôi thừa nhận Kiều lão đối với tôi không tồi, tôi đối với Mộng Viện cũng không tồi."

Chu Hưng Quốc gật đầu nói: "Huynh đệ, nghe tôi nói một câu, kinh thành là chốn thị phi, sinh tồn ở đây phải giữ đầu óc tỉnh táo, chuyện chúng ta nhìn thấy thường thường chỉ là mặt ngoài, sau lưng có rất nhiều chuyện phức tạp hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta."

Trương Dương nói: "Lần này Tạ Khôn Cử là nhằm vào Kiều Mộng Viện, hắn đỗ lỗi chuyện Tạ Khôn Thành không thể lên làm bí thư thị ủy Tân Hải lên trên người Kiều gia, cho nên mới tới đài triển lãm của Tân Hải đập phá, muốn thấy Mộng Viện mất mặt, dùng phương thức này để hả giận, chỉ là hắn không ngờ tôi lại tìm tận người hắn."

Chu Hưng Quốc nói: "Thật ra rất nhiều chuyện không cần thiết phải truy cứu tới cùng, trong lòng biết mọi người biết rõ là được rồi, vạch trần ra thì ai cũng khó coi."

Trương Dương nói: "Anh lần này trở về khuyên tôi nhân nhượng cho khỏi phiền, chính là không muốn tôi làm lớn chuyện này."

Chu Hưng Quốc nói: "cậu là huynh đệ của tôi, hai huynh đệ Tạ Khôn Thành cũng quan hệ không tầm thường với Chu gia chúng tôi, có thể nói là không khác gì thân nhân, các anh nếu xảy ra mâu thuẫn thì tôi cũng rất khó xử."

Trương Dương gật đầu, hắn có thể thông cảm cho nỗi khổ của Chu Hưng Quốc, cầm chén rượu lên nói: "Đại ca, anh yên tâm, tôi nếu đã đáp ứng anh thì sẽ không tiếp tục nhằm vào hắn nữa."

Chu Hưng Quốc nói: "Tôi tin cậu, cậu cũng yên tâm, Tạ Khôn Cử bên kia tôi đã nói với hắn rồi. Về sau hắn cũng sẽ không làm bất kỳ nhằm vào chuyện của cậu nữa."

Hai người sau khi uống chén thì Trương Dương lại nói: "Tình cảm của vợ chồng Tạ Khôn Cử và Triệu Nhu Đình thế nào?"

Chu Hưng Quốc bị hắn hỏi cho ngớ người: "Rất tốt, sao thế?"

Trương Dương nói: "Không có gì, tôi chỉ là cảm giác hai vợ chồng bọn họ ở trước mặt người khác biểu hiện rất ân ái, nhưng chuyện gì cũng tốt quá hoá cùi bắp, cảm thấy luôn như có thành phần biểu diễn vậy."

Chu Hưng Quốc cười nói: "Thằng nhóc cậu hiện tại có phải tâm lý không bình hành hay không? Bởi vì tình cảm của mình xảy ra vấn đề cho nên không nhìn được người khác ân ái?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Lão đại, tôi biến thái như vậy ư? Tôi thừa nhận, tình cảm của tôi quả thực gặp phiền toái, có điều tôi cũng không đến mức nhìn thấy người khác ân ái thì cừu thị đâu. Cảm giác mà hai vợ chồng Bọn họ tạ cho tôi chính là như vậy đấy, bên ngoài nhìn thì vô cùng ân ái, tương kính như tân. Nhưng vẫn thấy có điều gì kỳ quái, đúng rồi, tuổi của bọn họ cũng không còn trẻ nữa rồi? Có con chưa?"

*****

Câu này của hắn vừa hay hỏi cho Chu Hưng Quốc nghẹn lời, Chu Hưng Quốc lắc đầu: "Bọn họ kết hôn cũng đã hơn mười năm, đúng vậy, vẫn chưa có con."

Trương Dương nói: "Anh nói bọn họ điều tính là sự nghiệp có thành tựu rồi đúng không? Hai vợ chồng kết hôn nhiều năm như vậy rồi vì sao vẫn chưa có con? Là một phía có vấn đề Hay là bản thân bọn họ không muốn?"

Chu Hưng Quốc nói: "Tôi nói này, thằng nhóc cậu có phải rảnh quá hay khôn? Hai vợ chồng Người ta có muốn có con hay không thì liên quan chó gì tới cậu?"

Trương đại quan nhân nghe hắn nói như vậy thì không khỏi bật cười hắc hắc: "Tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi." Trong lòng hắn thì lại thầm nghĩ, chẳng lẽ viêm cột sống tính tê cứng của Triệu Nhu Đình là nguyên nhân khiến hai người bọn họ không có con ư?

Nói: "Chuyện của cậu và Văn Hạo Nam tôi cũng có nghe nói."

Trương Dương cười nói: "Nghe nói gì?"

Chu Hưng Quốc nói: "Tôi nghe nói hắn đã coi cậu là người tình nghi bắt cóc Sophia."

Trương Dương nói: "Tôi Chuyện đã nói rõ ràng rồi, chỉ là hiểu lầm thôi." Về mâu thuẫn giữa hắn và Văn Hạo Nam, hắn không muốn nói nhiều.

Chu Hưng Quốc nhìn thấy hắn không muốn nhắc tới thì cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.

Trương Dương và Chu Hưng Dân buổi trưa thì chia tay, hắn trực tiếp tới sở nghiên cứu y học truyền thống Trung Hoa, Trần Đình Đông cứ buổi chiều thứ ba thì tới đây tham gia thảo luận học thuật, Bình thường hắn ở bệnh viện cũng rất bận rộn, Triệu Nhu Đình đến chỗ hắn là nhờ Tạ Khôn Cử đã hẹn trước giúp cô ta, Tạ Khôn Thành còn có việc nên không thể đi cùng cô ta. Cho nên Triệu Nhu Đình mới mời Trương Dương. Trương đại quan nhân sở dĩ đáp ứng tới đây, một nửa là xuất phát từ lòng đồng tình, còn một nửa là xuất phát từ từ tò mò, vị giáo thụ Trần Đình Đông tiếng tăm lừng lẫy trong giới trung y này vì sao lại kê cho Triệu Nhu Đình một đơn thuốc vô ích? Hắn rốt cuộc là y thuật bản thân có vấn đề hay là hắn hay là hắn căn bản có mưu đồ khác?

Trương Dương tới bãi đỗ xe ngoài cửa sở nghiên cứu, nhìn thấy Triệu Nhu Đình đứng trước một chiếc Porche màu đen, cô ta đã tới được một lúc rồi, nhìn thấy Trương Dương đến, cô ta gật đầu với Trương Dương, bởi vì trên mặt đeo một cái kính râm rất to. Cho nên Trương đại quan nhân không nhìn rõ vẻ mặt của cô ta.

Triệu Nhu Đình nói: "Bí thư Trương, cám ơn vì anh đã tới."

Trương đại quan nhân cười nói: "Triệu tổng, cô đừng khách khí khách khí, gọi tôi là Trương Dương đi, thật sự không được thì gọi tôi là tiểu Trương cũng được." Hắn nhìn nhìn chung quanh, Cố ý nói: "Tạ tổng không tới à?"

Triệu Nhu Đình nói: "Tôi tới một mình." Cô ta không hề giải thích nguyên nhân Tạ Khôn Cử không tới.

Trương Dương cùng cô ta đi vào ký túc xá của sở nghiên cứu y học Trung Hoa, Triệu Nhu Đình nói: "Nơi này tập trung một số tinh anh có ảnh hưởng nhất của giới giáo dục trung y trong nước, trừ nhân viên công tác cố định ra thì rất nhiều chuyên gia cũng có văn phòng ở đây, bình thường sẽ không định kỳ thảo luận và trao đổi với nhau."

Trương đại quan nhân gật đầu nói: "Tôi chưa từng nghe nói tới nơi này."

Triệu Nhu Đình nói: "Trong nước có rất nhiều cơ cấu học thuật, có điều đại bộ phận trong đó đều nuôi một đám tài trí bình thường lừa dối sống qua ngày."

Trương Dương cười nói: "Nếu có thể được gọi là chuyên gia thì chắc hẳn vẫn có tiêu chuẩn nhất định."

Triệu Nhu Đình nói: "Tôi nghĩ trong tòa nhà này, không ai có thể chỉ dựa vào khứu giác là có thể phán đoán ra thành phần của dược vật như anh."

Trương đại quan nhân cười ha ha: "Trùng hợp, chỉ là trùng hợp thôi."

Triệu Nhu Đình không tin đây là trùng hợp, Trương Dương không nghi ngờ gì nữa là một vị cao thủ quốc y thâm tàng bất lộ. Cô ta nói với Trương Dương: "Lát nữa tới văn phòng của hắn, tôi sẽ nói anh là lái xe của tôi, anh xem giúp tôi hắn có phải có vấn đề hay không nhé."

Trương Dương thầm nghĩ trong lòng, Triệu Nhu Đình bởi vì lời nói của mình mà đã hoài nghi vị chuyên gia này, phải nói là cô ta cũng đã hoài nghi đối với Tạ Khôn Cử, phương thuốc Trương đại quan nhân thực sự là vô tâm, nếu không phải trong lúc vô ý đọc ra bí mật phương thuốc thì hắn cũng không biết đôi vợ chồng nhìn thì ân ái Triệu Nhu Đình và Tạ Khôn Cử này lại chỉ chẳng qua là vẻ bè ngoài.

Triệu Nhu Đình dẫn Trương Dương tới văn phòng của Trần Đình Đông ở tầng năm, Trần Đình Đông đang nói chuyện phiếm với một vị người trung niên sắc mặt hồng nhuận trong phòng, nhìn thấy Triệu Nhu Đình tiến vào, Trần Đình Đông mỉm cười gật đầu, chuyên gia chính là có khí phách của chuyên gia, tuy rằng Triệu Nhu Đình có tiền có thế, nhưng ở trong mắt Trần Đình Đông thì cô vẫn chỉ là một bệnh nhân.

Triệu Nhu Đình mỉm cười nói: "Chào giáo thụ Trần!"

Người trung niên vừa rồi đang nói chuyện phiếm với Trần Đình Đông đứng dậy nói: "Giáo thụ Trần đã có khách thì tôi xin cáo từ trước."

Trần Đình Đông nói: "Giáo thụ Tiền đừng đi vội, vừa hay anh cũng ở đây, giúp cùng chẩn đoán cho Triệu tổng một chút."

Người trung niên đó gật đầu, Trần Đình Đông giới thiệu hắn với Triệu Nhu Đình: "Vị này là khí công đại sư đại danh lừng lẫy trong nước Tiền Long tiên sinh."

Trương đại quan nhân nghe thấy hai chữ Tiền Long thì không khỏi lưu ý người trung niên đó, trước đây hắn tuy rằng chưa từng gặp Tiền Long, nhưng đồ đệ Chu Hồng Quan của Tiền Long thì hắn đã lĩnh giáo qua rồi, lúc trước Chu Hồng Quan chữa bệnh cho Tiêu Quốc Thành, suýt nữa thì giết chết Tiêu Quốc Thành, may mắn Trương Dương xuất hiện kịp thời cứu Tiêu Quốc Thành một mạng, trong ấn tượng của Trương đại quan nhân thì Chu Hồng Quan chính là hạng giang hồ bịp bợm, chắc hẳn sư phụ của chẳng hơn được là bao.

Triệu Nhu Đình cũng giới thiệu Trương Dương với bọn họ không biết không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, cũng không có nói Trương Dương là lái xe của cô ta, mà là nói Trương Dương là em họ của cô ta.

Hai vị chuyên gia tất nhiên sẽ không truy hỏi tới cùng thân phận của Trương Dương, Trần Đình Đông trước tiên bắt mạch cho Triệu Nhu Đình.

Trương đại quan nhân từ thủ pháp bắt mạch của Trần Đình Đông đã nhìn ra người này cũng rất có tiêu chuẩn, Trần Đình Đông khép hờ, chau mày, ngón tay đặt lên mạch môn của Triệu Nhu Đình, bộ dạng suy tư, ước chừng hai phút sau thì hắn buông tay Triệu Nhu Đình ra rồi nói khẽ: "Triệu tổng, cô vẫn chưa uống thuố như tôi dặn."

Triệu Nhu Đình chưa nói gì thì Trương Dương phía sau cô ta đã cảm thấy ngạc nhiên, cái khác không nói, Trần Đình Đông này chỉ từ mạch của Triệu Nhu Đình đã có thể suy đoán ra cô ta không uống thuốc dựa theo lời dặn của bác sĩ, đủ để chứng minh y thuật của hắn rất cao, nếu nói như vậy, động cơ hắn kê phương thuốc này cho Triệu Nhu Đình rất khiến người ta hoài nghi.

Triệu Nhu Đình nói: "Hôm nay công tác bận quá, tôi quên!" Giọng nói của cô ta rát bình thản, tựa hồ căn bản không để bệnh tình mình ở trong lòng.

Trần Đình Đông nói: "Triệu tổng, thật không dám giấu, lúc trước tôi là không muốn chữa bệnh cho cô đâu, bởi vì đối với có chữa khỏi cho cô hay không tôi quả thực không nắm chắc lắm, là Tạ tổng ba lần bảy lượt đăng môn, dùng thành ý của hắn để đả động tôi, nên tôi mới đáp ứng thử một lần, cô còn nhớ yêu cầu của tôi lúc trước không?"

Triệu Nhu Đình nói: "Nhớ rõ chưa, lúc trước giáo thụ Trần chỉ yêu cầu tôi một chuyện, chính là bảo tôi nhất định phải cẩn tuân lời dặn của bác sĩ, phải dựa theo yêu cầu của ngài mà uống thuốc."

Trần Đình Đông mặt lộ vẻ không vui: "Thì ra Triệu tổng vẫn nhớ rõ."

Triệu Nhu Đình nói: "Giáo thụ Trần, xin lỗi, hôm nay thật sự là bận quá cho nên tôi mới quên."

Trần Đình Đông nói: "Thân thể là của cô, cô trăm ngàn lần đừng có lơ là, cô không cần phải xin lỗi tôi, chỉ là làm vậy thì rất không phải với nỗi khổ tâm của Tạ tổng."

Trương đại quan nhân nghe đến đây thì mắng thầm trong lòng, chuyên gia Trần này đúng là không ra gì, đơn thuốc mà anh kê là gì vậy? Căn bản chính là muốn lấy mạng của bệnh nhân, con mẹ nó, chuyên gia cái cục cứt, đúng là nỗi bại hoại của y học.

Trần Đình Đông nói với Tiền Long: "Tiền tiên sinh, anh cũng khám cho Triệu tổng đi."

Tiền Long gật đầu, Triệu Nhu Đình đưa tay ra đặt lên gối khám.

Trương Dương vốn đã định nghĩa hắn là một kẻ lừa đảo, nhưng không ngờ thủ pháp bắt mạch của Tiền Long cũng khá chuyên nghiệp.

Trương đại quan nhân cố ý trêu đùa tên này, chân trái không dấu vết để kề sát mắt cá chân phải của Triệu Nhu Đình, Triệu Nhu Đình hơi ngẩn ra, cảm thấy một cỗ nhiệt lưu dọc theo phần chân của cô ta trong nháy mắtđã chảy về phía kinh mạch toàn thân, tim cô ta đột nhiên đập mạnh, Trương đại quan nhân thì thản nhiên như không, vẫn ngồi bên cạnh, tựa hồ tất cả không hề liên quan gì tới hắn.

Tiền Long tất nhiên cảm thấy mạch tượng đột nhiên biến hóa, ánh mắt của ánh mắt trở nên có chút kinh ngạc, ngón tay cũng không tự chủ được mà ấn thêm xuống.

Triệu Nhu Đình lúc này cảm thấy chỗ Trương Dương để sát mắt cá chân của mình có một dòng khí nóng rực rồi trở nên thanh lạnh, tim đang đập mạnh lại trở nên từ từ.

Tiền Long trợn trừng mắt, mạch đập của càng ngày càng chậm, dần dần trở nên cực kỳ bé nhỏ, gần như không thể nghe thấy, Tiền Long tự thấy kiến thức rộng rãi, nhưng loại mạch tượng kỳ quái này hắn căn bản chính là chưa bao giờ nghe thấy. Một lát sau thì buông mạch môn của Triệu Nhu Đình ra, môi mím chặt.

Trần Đình Đông nói: "Tiền tiên sinh thấy thế nào?"

Tiền Long thở dài nói: "Thứ cho tôi nói thẳng, bệnh của Triệu tổng rất nặng!"

Lúc này Trương Dương đã rụt chân về.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)