Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1117

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1117: Lừa đời lấy tiếng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Biết Trương Dương vừa rồi nhất định là đã động tay động chân, cô ta cười nói: "Tôi rất rõ ràng tình huống của mình, loại bệnh này đến bây giờ vẫn chưa có phương pháp đối với triệt để. "

Trần Đình Đông nói: "Triệu tổng, bệnh tình của cô phát triển rất nhanh, gần đây có phải thường xuyên cảm thấy tứ chi đau đớn hay không, hoạt động của phần cổ cũng bị hạn chế?"

Triệu Nhu Đình nói: "Vâng, bắt đầu từ năm nay hình như nghiêm trọng hơn trước đây một chút. "

Trần Đình Đông nói: "Viêm cột sống tính tê cứng chính là như vậy, bệnh tình lúc đầu thì tiến triển thong thả, nhưng về sau sẽ càng ngày càng nặng. "

Tiền Long ngắt lời: "Tôi thấy Triệu tổng không chỉ mắc một loại bệnh này thôi đâu. "

Triệu Nhu Đình nói: "Tiền tiên sinh có thể nói rõ hơn một chút không?"

Tiền Long nói: "Bất kỳ tật bệnh nào cũng đều phức tạp, lúc ban đầu thì biểu hiện của bệnh tình chỉ có một, nhưng đến hậu kỳ sẽ sinh ra đủ loại chứng bệnh, cũng chính là bệnh biến chứng thường nói, tôi thấy Triệu tổng đã có bệnh biến chứng rồi. "

Trương đại quan nhân mắng thầm trong lòng, biến chứng cái thằng bố mày.

Triệu Nhu Đình nói: "Theo ý kiến của Tiền tiên sinh thì tôi hiện tại nên trị liệu như thế nào?"

Tiền Long nói: "Phương diện dùng thuốc thì tôi không phải là hành gia, nhưng ở phương diện châm cứu khí công thì vẫn có chút nghiên cứu, Triệu tổng nếu nguyện ý thì tôi có thể dùng khí công để giúp cô giảm bớt một chút bệnh trạng xuất hiện trước mắt. "

Triệu Nhu Đình nói: "Thật sự có thể ư?"

Tiền Long nói: "Đương nhiên là có thể, có điều. Tôi gần đây thật sự có rất ít thời gian, rất nhiều lãnh đạo của kinh thành đều mời tôi tới trị liệu giúp họ, tháng sau tôi còn phải tới Hongkong dạy học. " Triệu Nhu Đình ở thương trường nhiều năm, người nào mà chưa từng gặp qua, vừa nghe vậy là biết Tiền Long muốn đòi tiền, nói khẽ: "Tiền tiên sinh, chỉ cần anh giúp tôi giảm bớt bệnh trạng thì tôi có thể dùng số tiền lớn để cảm tạ. "

Tiền Long nghiêm mặt, nhìn thì rất nghiêm trang: "Triệu tổng nói như vậy thì không đúng rồi. Trị bệnh cứu người chính là bổn phận của y giả chúng tôi, cô cho rằng chúng tôi rất quan tâm tới tiền ư?"

Triệu Nhu Đình áy náy nói: "Tiền tiên sinh đừng hiểu lầm, tôi thực sự không phải có ý này. "

Lúc này Trần Đình Đông lại tiến hành điều chỉnh phương thuốc, Trương đại quan nhân đứng ở bên cạnh nhìn, phương thuốc mà Trần Đình Đông này kê căn bản là một phương thuốc lấy mạng người. Người thường thì sẽ không nhìn ra, nhưng ở trong mắt Trương đại quan nhân thì phương thuốc này quả thực chỗ nào cũng có vấn đề, Trần Đình Đông và Triệu Nhu Đình rốt cuộc có cừu hận gì mà sao lại muốn lợi dụng loại phương pháp này để dồn cô ta vào chỗ chết?

Tiền Long lại nói: "Triệu tổng đừng nhắc tới chuyện tiền, tôi chữa bệnh cho Triệu tổng là vì nể mặt giáo thụ Trần, nếu không có hiệu quả thì tôi sẽ không lấy một xu. " Những lời này rõ ràng là đang nói, nếu hữu hiệu thì tôi đòi bao nhiêu tiền cô cũng phải chi.

Trương đại quan nhân thật sự không chịu nổi thằng cha này nữa rồi, ngắt lời: "Khí công sư chắc không phải là người hành y chứ?"

Tiền Long hiển nhiên bị những lời này của hắn làm tức giận: "Người trẻ tuổi. Anh thì biết cái gì? Khí công là một bộ phận của y học truyền thống của quốc gia của ta. "

Trương đại quan nhân nói: "Vị này Tiền đại sư này, tôi muốn hỏi một chút, khí công mà ngài gọi thực chất là gì?"

Tiền Long nói: "Anh có từng xem phi võ hiệp không? Đăng bình độ thủy, đập gạch như bùn tất cả là khí công đó. "

Trương Dương nói: "Tôi có chút minh bạch rồi, nhưng Tiền đại sư à, ngài có thể nói cho tôi biết hay không. Khí công chữa bệnh như thế nào không?"

Tiền Long nói: "Khí công cũng chia làm rất nhiều cảnh giới, khí công sư luyện đến cảnh giới đỉnh phong thì có thể xuyên thấu qua da để nhìn thấy nội tại. "

Trương đại quan nhân nói: "Đó chẳng phải là nói, tôi ở trước mặt Tiền đại sư chẳng khác gì không mặc quần áo ư?"

Triệu Nhu Đình bị thằng cha này khiến cho bật cười, nhưng cô ta sau khi cười ra tiếng thì lập tức hai má đỏ lên, Trương Dương nói như vậy, chẳng phải là chẳng khác nào cô ta cũng vậy ư, nếu Tiền Long có bản sự như vậy, mình chẳng phải là để hắn nhìn thấy hết rồi à.

Tiền Long là người từng trải, làm sao có thể không nghe ra Trương Dương đang trêu chọc mình. Hắn bất mãn nhìn Trương Dương một cái rồi nói: "Người trẻ tuổi, anh là một người thường thì không thể hiểu được sự huyền diệu của khí công đâu, anh đưa tay ra đây. "

Trương đại quan nhân đưa tay ra, Tiền Long vươn ngón trỏ tay phải lăng không vẽ một vòng tròn trên lòng bàn tay của Trương Dương, đầu ngón tay vẫn để cách lòng bàn tay của Trương Dương khoảng cách mười li, hắn vừa vẽ vừa nói: "Nhắm mắt lại. Anh có phải cảm giác lòng bàn tay của mình có chút nóng lên hay không?"

Trương đại quan nhân trước giờ cũng không phải là đứa nhỏ nghe lời, đối phương càng bảo hắn nhắm mắt thì hắn càng nhìn chằm chằm vào mắt Tiền Long.

Ngón tay của Tiền Long thủy chung chậm rãi chuyển động, mắt lộ ra quang mang hiền lành ôn hòa, khiến cho người ta thoạt nhìn thì cực kỳ thoải mái. Trương đại quan nhân bỗng nhiên ý thức được, người trước mắt không ngờ là một vị cao thủ thôi miên. với định lực của Trương đại quan nhân. Ai muốn thôi miên hắn thực sự là khó như lên trời.

Trương Dương bình tĩnh nhìn Tiền Long, Tiền Long nói: "Anh có phải cảm giác lòng bàn tay bắt đầu nóng lên hay không?"

Trương đại quan nhân gật đầu nói: "Có chút!"

Tiền Long bật cười, thật ra Trương Dương không muốn nhắm mắt lại với hắn mà nói thì là rất tốt, hắn là đại sư thôi miên, thuật thôi miên nói trắng ra chính là làm ảnh hưởng tới tâm lý của người ta, khiến cho ý thức của người ta bất tri bất giác lâm vào bị động, đến cuối cùng thì phân không rõ là thật hay là ảo giác.

Tiền Long lại nói: "Hiện tại anh cẩn thận cảm thụ một chút, lòng bàn tay của anh có phải có một cỗ lốc xoáy ấm áp đang xoay chuyển hay không?" Tay hắn đã dừng động tác.

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Có! Hình như càng lúc càng nóng, cỗ lốc xoáy này càng chuyển càng nhanh. "

Tiền Long cười nói: "Có phải cảm giác lòng bàn tay tựa hồ sinh ra một cái lỗ hay không?"

Trương Dương nói: "Đâu chỉ lòng bàn tay, tôi cảm thấy hai mắt của mình cũng đang xoay tròn, nhìn thấy hai đám mây đang xoay. "

Tiền Long mừng thầm trong lòng, không ngờ ý chí của thằng cha này bạc nhược như vậy, mình chỉ thoáng ám chỉ một chút, thằng cha này đã thành công bị thôi miên rồi, hắn nhìn vào mắt Trương Dương, nhìn thấy vẻ mặt của Trương Dương tựa cười mà như không phải cười, nhưng khi ánh mắt hắn và ánh mắt Trương Dương chạm nhau, cảm giác ánh mắt đối phương giống như nam châm đang hấp dẫn hắn, ánh mắt của Trương Dương tựa hồ đang xoay tròn, quay chung quanh đồng tử của hắn, cảnh vật bắt đầu trở nên mơ hồ và vặn vẹo, xoay tròn, trước mắt Tiền Long đã không nhìn rõ được cảnh vật cụ thể, chỉ nhìn thấy hai luồng ánh sáng ngọc rực rỡ.

Tiền Long không nói gì nữa, ngơ ngác nhìn Trương Dương, Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Tiền đại sư, có phải rất đẹp không?"

Tiền Long ngơ ngác nói: "Rất đẹp, đẹp lắm. " Thằng cha này có vẻ mặt nhởn nhơ.

Trần Đình Đông đã kê xong phương thuốc, lúc này hắn cũng không hề chú ý tới đối thoại của Tiền Long và Trương Dương, nhìn thấy vẻ mặt của Tiền Long có chút khác thường thì lúc này mới cảm thấy có chút không đúng, vỗ vỗ vai Tiền Long: "Tiền huynh, anh sao thế?"

*****

Tiền Long nói: "Rất đẹp, thực sự rất đẹp!"

Trương Dương nói: "Tiền đại sư, giáo thụ Trần đang gọi anh kìa, hắn bảo anh khám bệnh cho Triệu tổng. "

Tiền Long nói: "Tôi nào có biết khám bệnh, tôi chỉ là biết một chút thuật thôi miên, khiến cho người ta sinh ra ảo giác, phân không rõ thật giả thôi, Đình Đông, anh bảo tôi giúp thôi miên Triệu Nhu Đình, chỉ cho tôi hai mươi vạn, số tiền này có phải quá ít hay không?"

Trần Đình Đông trợn mắt há hốc miệng, Triệu Nhu Đình đã tức giận đến nỗi mặt trắng bệch.

Trương Dương nói: "Anh nói bậy, giáo thụ Trần không thể làm như vậy. "

Tiền Long nói: "Tôi sao phải nói bậy, lão Trần à lão Trần, hai vợ chồng Triệu Nhu Đình có tiền như vậy, anh khẳng định đã kiếm được không ít từ chỗ họ, hiện tại chỉ cho tôi hai mươi vạn, anh coi tôi là gì? Đi xin cơm à?" Tiền Long khi nói chuyện thì ánh mắt dại đi, căn bản không nhìn Trần Đình Đông, nếu không phải hắn đang mở to mắt thì khẳng định sẽ cho rằng thằng cha này đang nói mớ.

Trần Đình Đông nghe thấy Tiền Long nói như vậy thì sắc mặt trở nên khó coi hơn, hắn lớn tiếng nói: "Tiền huynh, anh đùa quá trớn rồi!"

Trương Dương nói: "Giáo thụ Trần, anh cho rằng Tiền Long thực sự đang nói đùa ư?"

Trần Đình Đông căm tức nhìn Trương Dương: "Anh là ai?"

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Anh không biết tôi à? Tôi cảm thấy chúng ta hình như đã gặp mặt ở đâu rồi?"

Trần Đình Đông nhìn vào mắt hắn, chỉ cảm thấy nụ cười của nụ cười tràn ngập ma lực, sau khi nhìn thì ánh mắt hắn cũng không thể rời khỏi mắt Trương Dương được, trong lòng hắn biết bất diệu rồi, muốn lảng tránh ánh mắt của Trương Dương, nhưng không làm được.

Trương Dương noiis: "Giáo thụ Trần, phương thuốc này hình như có chút vấn đề!"

Trần Đình Đông nói: "Không có vấn đề. "

" Anh nói dối, giờ đã là lúc nào rồi, anh sao còn không chịu nói thật? Anh là một bác sĩ, lương y như từ mẫu, có thể lợi dụng y thuật của mình để làm xằng làm bậy?"

Trần Đình Đông nói: "Tôi... Tôi... " Ý thức của hắn dần dần mất khống chế, trong đầu có một giọng nói đang không ngừng thúc giục hắn nói ra chân tướng.

Trương Dương nói: "Có phải có người bức anh hay không?"

Trên mặt Trần Đình Đông lộ ra vẻ cực kỳ khổ sở, hai tay hắn che miệng nói: "Tôi không dám không nghe hắn phân phó, tôi... Tôi có chứng cớ bị hắn nắm ở trong tay. "

Trương Dương thở dài nói: "Hắn là ai?"

Trần Đình Đông nói: "Tạ Khôn Cử, hắn... Hắn... Hắn tìm nữ nhân dụ tôi, chụp được ảnh và ghi hình tôi, lấy những cái này ra để áp chế tôi, bắt tôi động tay động chân vào phương thuốc, tôi biết mình làm như vậy là không đúng, nhưng tôi không có cách nào cả, tôi bảo Tiền Long tới đây giúp, là vì tôi biết hắn tham tài, có cơ hội tiền hắn khẳng định sẽ không bỏ qua. Triệu Nhu Đình nếu vạn nhất chết rồi, tôi cũng có thêm một lý do để đùn đẩy. "

Triệu Nhu Đình nghe thấy phiên đối thoại của hai người thì thật sự là lạnh lòng, không ngờ chồng mình ở sau lưng bày ra mưu kế âm độc như vậy, căn bản chỉ ước sao mình chết cho sớm.

Trương Dương sau khi biết nội tình thì cũng không khỏi sinh ra vài phần đồng tình với Triệu Nhu Đình. Hắn dùng truyền âm nhập mật nói với Triệu Nhu Đình: "Cô yên tâm, hai người bọn họ căn bản sẽ không nhớ mình đã nói gì đâu!"

Triệu Nhu Đình cố nén bi thương trong lòng, nói: "Thật ư?"

Trương Dương gật đầu, hắn lớn tiếng ho khan một tiếng, Trần Đình Đông và Tiền Long trước sau tỉnh táo lại, ánh mắt hai người đều lộ ra vẻ vô cùng bối rối, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, không nhớ nổi vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trương Dương nói: "Giáo thụ Trần, chị họ của chị họ cứ dựa theo phương thuốc này mà dùng ư?"

Trần Đình Đông ray ray trán, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra vừa rồi, nhưng không thể nhớ được bất kỳ chi tiết nào, hắn cười nói: "Đúng rồi, tôi đã tiến hành điều chỉnh phương thuốc càng thích hợp với bệnh tình của Triệu tổng hơn, lần này nhất định phải nhớ kỹ, trăm ngàn đừng quên uống thuốc. "

Tiền Long không mất không mất đi bản sắc lừa đảo của hắn, mỉm cười nói: "Triệu tổng, tôi cũng có thể giúp cô tiến hành trị liệu khí công, có điều thời gian của tôi cũng không nhiều. "

Triệu Nhu Đình nhìn thấy hai người không nhắc tới một chữ nào về chuyện vừa rồi thì lúc này mới tin lời nói của Trương Dươnh, đối với bản lĩnh của Trương Dương cũng phục tới sát đất. Cô ta lắc đầu lộ ra vẻ buồn chán nói kẽ: "Tiền đại sư nếu bận như vậy thì tôi sao không biết xấu hổ mà làm phiền ngài, thôi, sinh tử có số, giàu sang nhờ trời, tôi cứ thuận theo tự nhiên thôi. "

Tiền Long vốn cho rằng cô ta khẳng định sẽ nhận đề nghị của mình, không ngờ vừa bước vào được một bước lại bị người ta đá trở về, cho dù hắn nhanh mồm nhanh miệng thì lúc này cũng trở nên cứng họng, khi đang định lên tiếng thì Triệu Nhu Đình đã đứng dậy cáo từ.

Triệu Nhu Đình tuyệt đối là nữ nhân kiên cường, trước mặt người khác một giọt nước mắt cũng không chảy xuống, cô ta lên xe Porche thể thao màu đen của mình, lái ra khỏi sở nghiên cứu y học truyền thống Trung Hoa, Trương đại quan nhân lo lắng cô ta có chuyện nên đi theo sau.

Triệu Nhu Đình lái xe tới gần miếu lạt ma thì xuống ô tô, nhìn thấy Trương Dương đi theo, cô ta gật đầu, không hề đi vào cửa miếu mà là chậm rãi đi dọc theo tường đỏ của miếu lạt ma, nhìn pháp không ngừng chuyển động trong gió một đôi một đôi mắt đẹp trở nên mờ mịt lạnh lẽo.

Trương đại quan nhân thật sự không thể tưởng tượng được đôi vợ chồng trước mặt người khác thì cầm sắt hợp minh, sao tình cảm lại chuyển biến xấu tới loại tình trạng này, Tạ Khôn Cử không ngờ những đưa Triệu Nhu Đình vào chỗ chết.

Triệu Nhu Đình đi một đoạn mới nói khẽ: "Anh có phải cảm thấy kỳ quái, vì sao hắn đối đãi với tôi như vậy hay không?"

Trương Dương nói: "Đối với chuyện riêng tư của cho người khác tôi cũng không có hứng thú. "

Triệu Nhu Đình thở dài nói: "Tôi hôm nay mới cảm thấy mình sống quá bi ai, không ngờ ngay cả người để chia xẻ tâm sự cũng không có. "

Trương Dương nói: "Tôi không ngại cũng làm một người nghe, đương nhiên, nếu cô tin tôi. "

Triệu Nhu Đình nhìn Trương Dương một cái, bỗng nhiên cảm thấy thế sự trêu người, trước hôm nay, cô ta bất kể là như thế nào cũng không ngờ sẽ có thiện cảm với người khiến mình tự dưng mất đi bốn trăm triệu này, nhưng hiện tại cô ta lại cảm thấy Trương Dương là một người đáng tin cậy, nói: "Tình cảm của hau vợ chồng chúng tôi cũng không tốt như ngoài mặt, lúc trước chúng tôi chính là một cuộc hôn nhân chính trị, người xuất thân giống như chúng tôi, hôn nhân như vậy là rất thường thấy. " Cô ta thở dài nói: "Anh chắc có thể lý giải, anh và Sở Yên Nhiên cũng giống như chúng tôi. "

Trương đại quan nhân nói: "chúng tôi khác, chúng tôi là thật lòng yêu nhau. "

Triệu Nhu Đình cười ha ha, nói: "Thật lòng yêu nhau ư? Vậy vì sao lại chia tay. "

Trương đại quan nhân á khẩu không trả lời được.

Triệu Nhu Đình Triệu Nhu Đình: "Trên đời này căn bản không có cái gì gọi là chữ yêu cả, giữa người và người chỉ là trao đổi lợi ích với hình thức bất đồng mà thôi, tôi và Tạ Khôn Cử kết hôn nhiều năm như vậy, tôi sớm đã tiếp nhận hiện thực hiện thực, nhưng... Tôi ngàn vạn lần không ngờ, hắn đối với tôi ngay cả một chút ít tình cảm cũng không có. "

Trương Dương nói: "Cho dù là tình cảm không tốt thì hắn cũng không có lý do để làm như vậy. "

*****

Triệu Nhu Đình nói: "Năm năm trước hắn từng phản bội tôi, tôi và hắn kết hôn nhiều năm như vậy mà thủy chung không thể sinh hạ một đứa con nào cho hắn, sau mấy năm kết hôn, hắn đối với tôi trở nên càng ngày càng lãnh đạm, về sau tôi phát hiện hắn ở sau lưng tôi nuôi một nữ nhân ở bên ngoài, nữ nhân đó còn có bầu. " Nói tới đây ngực Triệu Nhu Đình phập phồng kịch liệt. Tình tự của cô ta rõ ràng trở nên kích động, cô ta oán hận nói: "Tôi không thể dễ dàng tha thứ cho chuyện này phát sinh, tôi tìm tới nữ nhân đó, bắt cô ta phải rời khỏi Tạ Khôn Thành, tôi cho cô ta tiền, diệt nghiệt chủng đó. "

Trương Dương không nói gì, nhìn thấy vẻ mặt đố kỵ của Triệu Nhu Đình, bỗng nhiên cảm giác trong lòng có chút sợ hãi, nữ nhân một khi ghen ghét thực sự là vô cùng đáng sợ. Ngẫm lại mình có nhiều hồng nhan như vậy. Làm sao mới có thể khiến họ tường an vô sự, ở chung hòa hợp với nhau, thực sự là nan đề.

Triệu Nhu Đình nói: "Tạ Khôn Cử sau khi biết chuyện này thì xin lỗi tôi, khóc lóc thẳng thắn thành khẩn nhận sai với tôi, vốn tôi đã quyết định ly hôn với hắn, hắn dù xin lỗi cũng không thể khiến tôi mềm lòng. Nhưng tôi cuối cùng vẫn không ly hôn, bởi vì gia đình, chúng tôi phải duy hộ đoạn hôn nhân này. " Triệu Nhu Đình lắc đầu, nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt vô cùng đau khổ. Nhưng cô ta vẫn không rơi nước mặt: "Không ngờ, hắn chưa bao giờ quên chuyện đó, hắn vẫn luôn hận tôi. "

Trương Dương nói: "Triệu tổng, thật ra bệnh tình của cô cũng không đến mức không có thuốc nào cứu được, chỉ là tìm sai bác sĩ thôi. "

Triệu Nhu Đình nói: "Mấy năm nay, chúng tôi trước mặt người khác thì giả vờ vô cùng ân ái, nhưng ở bên trong lại như người anh lạ, hắn ở trước mặt tôi thì tuy rằng ân ái săn sóc, nhưng trong lòng chúng tôi thủy chung có một loại cảm giác xa cách không nói lên lời. "

Trương Dương nói khẽ: "Cô định làm như thế nào?"

Triệu Nhu Đình nói: "Không biết, tôi cần suy nghĩ một chút. "

Trương Dương đưa phương thuốc đã viết từ trước cho Triệu Nhu Đình: "Phương thuốc này là tôi căn cứ vào bệnh tình của cô mà kê, cô chỉ cần kiên trì uống thuốc thì trong nửa năm bệnh tình chắc sẽ có chuyển biến tốt. "

Triệu Nhu Đình phương thuốc rồi nhìn nhìn.

Trương Dương nói: "Cô không cần lo lắng tôi sẽ hại cô. "

Triệu Nhu Đình nói: "Anh hiểu lầm rồi, anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi cũng không biết nên cảm tạ anh như thế nào. "

Trương Dương nói: "Không có gì mà phải cảm tạ, con người tôi thích xen vào việc của người khác, nhìn thấy chuyện không vừa mắt là luôn muốn nhúng tay vào, cô yên tâm, chuyện hôm nay tôi sẽ giữ bí mật. "

Triệu Nhu Đình nhẹ giọng thở dài: "Anh là một người tốt, về sau ở kinh thành có bất kỳ chuyện gì cần giúp thì anh chỉ cần nói một tiếng, tôi chắc chắn sẽ làm hết sức. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Triệu tổng, tôi giúp cô không phải vì muốn hồi báo, đương nhiên, tôi cũng không phải cố ý muốn thông qua chuyện này đẻ phá hoại quan hệ vợ chồng của hai người. "

Triệu Nhu Đình gật đầu nói: "Tôi hiểu!" Di động của cô ta bỗng nhiên đổ chuông. Điện thoại là Tạ Khôn Thành gọi tới, Triệu Nhu Đình khi nói chuyện giọng nói vẫn rất ôn nhu, nếu không phải đứng bên cạnh cô ta, nhìn thấy vẻ mặt âm lãnh của cô ta thì thật khó tưởng tượng lúc này nội tâm của cô ta đang suy nghĩ gì, Trương đại quan nhân trong lòng thầm than, lần này Tạ Khôn Cử chịu khổ rồi, trước đây hắn luôn có âm mưu muốn gia hại Triệu Nhu Đình, hiện tại bởi vì sự tham gia của mình. Triệu Nhu Đình biến bị động thành chủ động, Tạ Khôn Cử không biết Triệu Nhu Đình biết toàn bộ âm mưu của hắn, khẳng định sẽ vấp ngã.

Triệu Nhu Đình buông điện thoại rồi nói: "Tôi phải đi rồi, buổi tối ăn cơm với chủ nhân của tùy viên. "

Trương Dương nói: "Cô thân với An Đức Uyên lắm à?"

Triệu Nhu Đình lắc đầu nói: "Không phải quá thân, hắn là người Hongkong, hình như làm ăn ở Đài Loan, gần đây chuẩn bị bắc di trọng tâm sinh ý, đang bàn chuyện hợp tác với Tạ Khôn Cử. "

Trương Dương nói: "Bối cảnh của An Đức Uyên ở Đài Loan cũng không sạch sẽ. " Hắn không hề nói sâu vè chuyện của An Đức Uyên.

Triệu Nhu Đình nói: "Tôi cũng đã tìm hiểu vè người này, có điều con hắn An Đạt Văn rất có thiên phú làm ăn. "

Trước khi Rời khỏi kinh thành, Trương Dương đặc biệt tới Hương Sơn biệt viện một chuyến, trong biệt viện đã được quét dọn sạch sẽ, Trần Tuyết mặc váy dài màu trắng, ngồi dưới gốc cây lẳng lặng đọc sách. Nghe thấy tiếng bước chân của Trương Dương, cô ta bỏ sách xuống, nói khẽ: "Anh đã trở lại!" Ngữ khí bình thản, tựa như một người vợ chào hỏi mỗi khi chồng đi làm về nhà.

Trương đại quan nhân sinh ra một loại cảm giác rất kỳ quái, hắn cười nói: "Về rồi!"

Trần Tuyết nói: "Có đói bụng không? Tôi đi chuẩn bị cho anh. "

Trương Dương nói: "Tôi sao cảm giác chúng ta cứ như là hai vợ chồng ý nhỉ?"

Trần Tuyết căn bản phớt lờ những lời trêu đùa của hắn, thản nhiên nói: "Anh có ở lại ăn cơm hay không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Có, ngày mai tôi phải về Tân Hải rồi, tối nay không đi đâu cả, ngủ lại đây thôi, tâm sự với cô. "

Trần Tuyết nói: "Tôi còn muốn đọc sách, anh nghỉ ngơi nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai lúc nào thì đi?"

Trương Dương nói: "Mười giờ sáng đi. "

Trần Tuyết Trần Tuyết: "Khéo nhỉ, tôi cũng đi lúc đó. "

Trương Dương nói số tàu của mình, không ngờ là cùng một tàu với Trần Tuyết, hắn cười nói: "Hai ta thật đúng là hữu duyên. "

Bất kể Trương đại quan nhân nói như thế nào th luôn bị biểu hiện bình tĩnh của Trần Tuyết lạnh lùng xóa sạch, Trương đại quan nhân đã đã quen với tính tình của cô ta rồi, cô ta cũng quen với sự trêu chọc của Trương Dương, biết thằng cha này khi nói đùa thì biện pháp mà chống đỡ tốt nhất chính là trầm mặc.

Trương đại quan nhân ho khan một tiếng rồi nói: "À... cô đang nghỉ à?"

Trần Tuyết nói: "Việc học tập của tôi cũng không. "

Trương Dương nói: "Trở về thăm ông nộià?"

Trần Tuyết gật đầu: "Chuyện của bạn anh đã được giải quyết chưa?"

Trương Dương gật đầu nói: "Giải quyết rồi. "

Trần Tuyết nói: "Mỗi lần anh tới kinh thành luôn sẽ làm dấy lên một trường phong ba. "

Trương Dương nói: "Tôi thật ra cũng không phải là người thích gây chuyện, nhưng luôn luôn có hội chủ động trêu chọc tôi. "

Trần Tuyết nói: "Không sao là tốt rồi!"

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Nghe thấy cô quan tâm tôi như vậy, thực sự rất vui mừng. "

Đôi mắt sáng đẹp của Trần Tuyết vẫn thản nhiên như không: "Tuần trước Văn phu nhân nói hôm nay sẽ tới, nhưng tới giờ rồi vẫn chưa thấy bà ta tới. "

Trương Dương ngây ra một thoáng, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một loại tư vị nói không nên lời, chẳng lẽ La Tuệ Ninh không tới là muốn tránh mặt mình? Có lẽ mình và Văn Hạo Nam đoạn thời gian gần đây trở mặt đã khiến bà ta sinh ra không vui, nghĩ đến đây, trong lòng Trương đại quan nhân chợt lạnh đi.

Trần Tuyết tựa hồ đã nhận ra gì đó, nói khẽ: "Tôi đi nấu cơm. "

Di động của Trương Dương đột nhiên đổ chuông, người gọi điện thoại tới không ngờ là Địch Danh Vọng của sân ngựa Tây Sơn, giọng nói của Địch Danh Vọng lộ ra vẻ mất mát: "Bí thư Trương, tôi muốn chứng thực một chuyện, là anh bảo mã sư cho con ngựa đua đó ăn cỏ à?"

Trương Dương hơi ngẩn ra: "Làm sao vậy?"

Địch Danh Vọng nói: "Con ngựa đua đó chết rồi. "

" Gì cơ?" Trương đại quan nhân cơ hồ không thể tin vào tai mình. Con ngựa đua đó chỉ bị kinh sợ thôi, không ngờ lại chết nhanh như vậy, Địch Danh Vọng gọi điện thoại tới truy hỏi chuyện này, khẳng định là đã hoài nghi mình, cho rằng con ngựa đó là vì ăn cỏ tinh tinh nên mới chết.

Trương Dương nói: "Tôi lập tức tới xem!"

Trần Tuyết vốn định đi làm cơm, nghe hắn muốn đi thì bất giác lắc đầu.

Trương Dương nói: "Cô đi theo tôi, tới sân ngựa Tây Sơn xem tình hình, sau đó thì chúng ta ăn ở ngoài. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)