← Ch.1119 | Ch.1121 → |
Viên Hiếu Thương rót đầy rượu cho Trương Dương: "Bí thư Trương, tôi nói một câu không nên nói, Văn Hạo Nam cũng không coi anh như huynh đệ. " Hắn không phải đang cố ý xúi giục, hắn là nói sự thật. Viên Hiếu Thương luôn luôn tại chú ý tới nhất cử nhất động của Văn Hạo Nam, từ sau khi Văn Hạo Nam tới Bắc Cảng thượng nhiệm, hắn đã ôm cừu hận rất lớn với Văn Hạo Nam, đây không chỉ là vì Văn Hạo Nam thay thế vị trí của đại ca Viên Hiếu Công của hắn, mà là vì Văn Hạo Nam đã chạm đến lợi ích thiết thân của hắn. Lần này hắn thiết kế Phan Cường đối phó Văn Hạo Nam, ý đồ để bọn họ cá chết lưới rách, nhưng cuối cùng vẫn không đạt được mục đích, không thể không nói là một chuyện khiến hắn đáng tiếc. Khiến hắn không tưởng được là, thông qua chuyện lần này, ngược lại khiến quan hệ giữa Trương Dương và Văn Hạo Nam họa vô đơn chí, hiện giờ giữa hai người đã triệt để đứng ở thế đối lập, Trương Dương trong khoảng thời gian này rõ ràng đang thất bại, bởi vì hắn và Sở Yên Nhiên chia tay, mất đi chỗ dựa hữu lực của Tống Hoài Minh, mà quan hệ ác liệt của hắn và Văn Hạo Nam cũng đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới tình cảm của hắn và Văn gia, nếu không, Trương Dương sao lại tìm hắn và Trần Cương uống rượu.
Thật sự là thiên ý trêu người, Viên Hiếu Thương cho rằng rất nhiều chuyện đều là nhất định, bắt đầu từ buổi tối ngày đó Trương Dương lỡ tay giết chết Tang Bối Bối, hắn đã lâm vào một ma chú, trên sự nghiệp và tình cảm đều là liên tiếp bại lui, Viên Hiếu Thương tin vào số, nhưng hắn không phải là người cam tâm cúi đầu trước vận mệnh, hắn thủy chung cho rằng, khi điều xấu tới thì phải làm gì đó, có lẽ sẽ có chuyển cơ, giữa hắn và Trương Dương, trừ lần hủy thi diệt tích đó ra thì cũng chưa thực sự trao đổi chuyên sâu, trước đây hắn vẫn cho rằng mình và Trương Dương là hai loại người khác nhau, Trương Dương là quan, còn hắn là tặc, cái gọi là thương nhân chỉ chẳng qua là hiện tượng giả của hắn với bên ngoài mà thôi. Bọn họ có thể tránh trở thành kẻ địch, nhưng tuyệt đối không thể trở thành bằng hữu thành thật với nhau, thậm chí sau khi Trương Dương cứu con hắn, Viên Hiếu Thương cảm kích hắn, thậm chí tôn kính hắn, nhưng trong lòng vẫn đề phòng hắn, tất cả phát sinh sau khi Trương Dương lỡ tay giết chết Tang Bối Bối. Viên Hiếu Thương bỗng nhiên phát hiện Trương Dương và mình đã trở thành người chung đường. Người sống trên đời thực sự như đi trên băng mỏng, không cẩn thận thì sẽ biến thành một loại người khác.
Trương Dương nói: "Phải bắt hắn rời khỏi Bắc Cảng. " Khi hắn những lời này, hai mắt lộ ra sát khí âm lãnh.
Trên điểm này, bất kể là Trần Cương hay là Viên Hiếu Thương đều có cái nhìn chung với Trương Dương.
Trần Cương nói: "Văn Hạo Nam làm việc quá mức cấp tiến, loại người như hắn căn bản sẽ không để người khác trong mắt, cho rằng người khác đều đang cầu hắn. Nhận thức trên thế giới này chỉ có hắn là chính xác, căn bản là không nghĩ tới cảm thụ của người khác. "
Trương Dương tuy rằng biết Trần Cương đang rắp tâm xúi giục. Nhưng những lời này của Trần Cương quả thực đã nói trúng khuyết điểm của Văn Hạo Nam.
Viên Hiếu Thương nói: "Tôi nghe nói người bắt cóc tên là Phan Cường. Là con nuôi của Đinh Cao Sơn. "
Trần Cương nói: "Kể ra thì Phan Cường này cũng là hạng si tình, vì Đinh Lâm mà không ngờ có thể bí quá hoá liều, bất kể hắn đã làm gì, chỉ chuyện này mà nói thì thằng ôn này cũng được coi là hán tử. "
Trương Dương nói: "Hắn không cao minh bằng Văn Hạo Nam. "
Viên Hiếu Thương nói: "Hai chữ Cao minh là kiến nhân kiến chí, trong chuyện lần này không phải so đấu ai cao minh hơn. Mà là ai vô tình hơn, bọn họ đều là bắt cóc. Trong tay Phan Cường có nữ nhân của Văn Hạo Nam, mà trong tay Văn Hạo Nam cũng đã khống chế Đinh Lâm. Nói một cách so sánh thì Văn Hạo Nam là cảnh sát, hắn chịu nhiều trói buộc hơn, theo lý thuyết thì Phan Cường chiếm ưu thế mới đúng, nhưng kết quả chúng ta nhìn thấy lại không như vậy. "
Trương Dương không nói gì, trong chuyện này sự kiên quyết quyết đoán của Văn Hạo Nam cũng nằm ngoài sự tưởng tượng của hắn, Văn Hạo Nam kiên quyết quyết đoán như vậy, chỉ có một giải thích, tình cảm của Văn Hạo Nam đối với Sophia không hề sâu tới mức không thể bỏ được cô ta, Văn Hạo Nam thủy chung không quên tình cảm đối với Tần Manh Manh.
Trần Cương nói: "Văn gia đối với chuyện lần này có phản ứng gì không?" Hắn lưu ý tới biến hóa vẻ mặt của Trương Dương.
Trương Dương cười nói: "Anh hy vọng có phản ứng gì có?"
Trần Cương nói: "Nếu là con tôi gặp phải loại chuyện này thì tôi tuyệt đối sẽ không để hắn tiếp tục ở lại, con người ai cũng có tư tâm, Văn gia có năng lực này, hơn nữa loại con cháu quan lớn giống như Văn Hạo Nam, mục đích bọn họ xuống dưới cũng chỉ là vì rèn luyện, để giành vốn chính trị cho về sau, chứ không phải là làm việc bất chấp tính mạng. "
Trương Dương nói: "Văn Hạo Nam là người rất cố chấp. "
" Chưa tới phút cuối chưa thôi, nhưng hắn nếu cứ tiến về phía trước thì chính là biển lớn. " Viên Hiếu Thương ý vị thâm trường nói.
Trần Cương nói: "Đã có người đưa tài liệu của nữ nhân quán bar đó tố cáo đến chỗ tôi, thì sẽ có thể tiến thêm một bước khuếch đại, bí thư Trương, tôi thấy chuyện này nhất định không thể khinh thường. "
Trương Dương cầm chén rượu lên nhấp một ngụm rồi nói khẽ: "Theo anh thì ai có khả năng nhất làm chuyện này có khả năng nhất?"
Trần Cương nói: "Tôi thấy chuyện này rất có thể có liên quan tới thư ký của Cung Kì Vĩ. "
Trương đại quan nhân đập thật mạnh chén rượu lên bàn: "Giang Nhạc, nếu thực sự là hắn thì tôi sẽ không bỏ qua cho thằng chó này đâu. "
Tối hôm đó Viên Hiếu Thương an bài bọn họ ở Hòa Hi Viên, Trương Dương tới trước cửa phòng mình, một nữ chiêu đãi viên mặc kimônô mỉm cười rồi khom người nói với hắn: "Trương tiên sinh, lão bằng hữu của ngài ở suối hoa mai chờ ngoài tới. "
Trương đại quan nhân hơi ngẩn ra: "Bằng hữu của tôi ư?" người hắn nghĩ đến đầu tiên chính là Trần Cương và Viên Hiếu Thương, nhưng bọn họ vừa mới chia tay, theo lý thuyết thì bọn họ sẽ không muốn nói chuyện riêng với mình vào lúc này.
Nữ lang Nhật Bản đó cười cười gật đầu.
Trương Dương nói: "Ai thế?"
" Cô ta sẽ nói với ngài. "
Trương Dương lắc đầu, mang theo sự mê hoặc theo nữ lang Nhật Bản này tới suối hoa mai, suối trăng non là một biệt thự suối nước nóng, cũng ở cùng một khu vực, có điều trước đó đã được người ta đặt rồi, đi vào trong đó thì nhìn thấy bên trong là năm suối nước nóng và nhà gỗ kiểu Nhật tạo thành, khách nhân vào ở đây có thể hưởng suối nước nóng của nơi này, nghe nói suối nước nóng hoa mai chất nước là tốt nhất trong Hòa Hi Viên.
Ánh trăng rất đẹp, tinh thuần không xen lẫn một chút tạp chất nào, vô thanh vô tức, giống như thủy ngân, làm cho mỗi một cành cây ngọn cỏ của nơi này đều phủ lên một tầng ánh sáng bạc, Trương Dương đi lên hành lang gấp khúc của nhà gỗ, bỏ guốc gỗ, nữ lang Nhật Bản đó mở cửa phòng về phía cười cười với hắn, ý bảo tự hắn đi vào.
Trương Dương đi vào trong nhà gỗ, nhìn thấy hai nữ lang Nhật Bản đứng đó, khom người chào hắn, sau đó thì chủ động giúp hắn thay áo tắm.
Trương đại quan nhân nghĩ thầm, tín tổng cộng thì hôm nay ngâm ba lần rồi.
Đi vào bên trong, hơi nước lượn lờ, bên trong là một suối nước nóng hình dạng hoa mai, một vị nữ lang xinh đẹp vô cùng đang ngồi trong đó, ánh mắt tươi cười nhìn chăm chú vào Trương Dương.
*****
Trương đại quan nhân liếc một cái liền nhận ra nữ lang này chính là Nguyên Hòa Hạnh Tử. Thật ra trên đường hắn đến, trong lòng Trương Dương đã nghĩ tới loại khả năng này rồi, quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, Trương Dương cười nói: "Nguyên Hòa phu nhân, tôi còn tưởng ai mà thần bí như vậy. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử cười nói: "Nghe nói Trương tiên sinh và bằng hữu uống rượu ở đây, vừa rồi không tới quấy rầy, mạo muội mời anh tới đây một chuyến. "
Trương đại quan nhân cười nói: "Hình thức nói chuyện kiểu này cũng thú vị phết, chúng ta hình như lần đầu gặp nhau thẳng thắn như vậy. " Nói xong thì cởi áo tắm, lộ ra cơ thể kiện mỹ.
Hắn vào trong suối nước nóng rồi ngồi xuống, nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử rồi mỉm cười nói: "Nam nữ Nhật Bản các anh cùng tắm cũng là một loại văn hóa, nhưng ở chỗ chúng tôi thì gọi là làm bại hoại phong hóa, nếu tình cảnh hiện tại để người ngoài nhìn thấy thì người khác khẳng định sẽ nói tôi có vấn đề tác phong. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: "Người Trung Quốc Các anh không phải thường nói quân tử vô tư, chỉ cần không thẹn với lương tâm thì trong lòng vẫn thoải mái ư?"
Trương Dương nói: "Phu nhân tìm tôi tới là là để nói chuyện phiếm hay là bàn chuyện. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Cả hai. "
Trương Dương nói: "Vậy thì bàn chuyện đi!" Hắn tới gần Nguyên Hòa Hạnh Tử, hai người sóng vai mà ngồi, khoảng cách như vậy khiến Trương đại quan nhân có thể nhìn thấy chi tiết phần mặt của Nguyên Hòa Hạnh Tử, nhìn thấy da thịt mềm mại của cô ta, ngửi thấy mùi thơm từ thân thể của cô ta.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi nghe nói anh không còn phụ trách chuyện của khu bảo lưu thuế nhập khẩu nữa?"
Trương Dương thản nhiên gật đầu nói: "Cấp trên đã tiến hành một số điều chỉnh, trước mắt công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu tạm thời do phó bí thư Cung Kì Vĩ toàn quyền phụ trách. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Nói cách khác, hợp tác của chúng ta đã kết thúc?"
Trương Dương cười nói: "Tại sao lại nói vậy? Tôi vẫn ở Tân Hải, khu bảo lưu thuế nhập khẩu vẫn là một bộ phận của Tân Hải. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Chuyện trên quan trường của quý quốc thật sự là quá phức tạp và hay thay đổi, thay đổi chính trị thường xuyên khiến những nhà đầu tư chúng tôi có chút không biết theo ai. "
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Những lời này nên áp dụng cho quốc gia của các cô mới đúng, phóng mắt khắp các quốc gia trên thế giới, hình như không mấy quốc gia thay đổi đầu não của chính phủ thường xuyên hơn các cô?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười: "Tôi chỉ cảm thấy đáng tiếc thôi, anh làm nhiều chuyện như vậy cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu, kết quả là lại gặp phải loại đãi ngộ không công chính này. " Cô ta thở dài.
Trương đại quan nhân nhìn nhất cử nhất động của cô ta, giống như Cố Giai Đồng đang ở bên cạnh mình, bất giác ngây ra đó.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn thấy ánh mắt của hắn thì lập tức minh bạch trong lòng hắn đang nghĩ gì, nói khẽ: "Tôi và cô ta có phải rất giống nhau hay không?"
Trương Dương gật đầu, ánh mắt chiếu vào lưng cô ta, nhìn thấy hình xăm phượng hoàng tung cánh bay đó. Nguyên Hòa Hạnh Tử nghiêng người để hắn có thể nhìn rõ hơn, nói khẽ: "Sau khi chồng tôi mất, tôi đã mời thợ săm giỏi nhất của Nhật Bản săm cho tôi con phượng hoàng này. "
Trương Dương nói: "Để tướng nhớ hắn ư?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu: "Phượng hoàng trong truyền thuyết của Trung Quốc là một con thần điểu bất tử, tôi hy vọng có thể dục hỏa trùng sinh?"
Trương Dương giật mình, hắn nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử: "Cô không hài lòng với cuộc sống trước đây ư?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhắm mắt lại: "Ý nghĩa của cuộc sống đối với mỗi người đều không giống nhau, anh sống vì cái gì?"
Trương đại quan nhân cười nói: "Rõ ràng là tôi hỏi cô trước, hiện tại lại biến thành cô hỏi tôi. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Trả lời tôi đi. "
Trương Dương nói: "Ta sống để bản thân được vui vẻ, để người yêu tôi và tôi yêu được vui vẻ. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Nghe thì rất bình thường!"
Trương Dương nói: "Cô sống vì cái gì?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử nghĩ nghĩ rồi lập tức lại lắc đầu nói: "Tôi không biết, người như tôi có phải là rất đáng buồn không?"
Trương Dương nói: "Một nữ nhân có tài phú, quyền lực, còn xinh đẹp, ba cái nhân tố này, tùy tiện cái nào cũng có thể trở thành lý do của nữ nhân khác ghen tị. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc cả. " Cô ta nhìn Trương Dương, ánh mắt của cô ta khiến Trương Dương cảm thấy quen thuộc và ấm áp.
Trương Dương bỗng nhiên đứng dậy, cầm lấy tay cô ta, ôm thân thể cơ hồ là trần trụi của cô ta vào trong lòng, cảm thụ được một loại ấm áp quen thuộc đến từ đáy lòng, hắn rõ ràng cảm thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử đang run rẩy trong lòng hắn.
Trương Dương muốn hôn môi cô ta, nhưng bỗng nhiên nội tâm của hắn cảm thấy đau đớn, chợt một loại cảm giác trống rỗng trước giờ chưa từng có vây quanh hắn, máu của hắn giống như trong nháy mắt bị hút cạn, trong đầu xuất hiện một hình ảnh tái nhợt, hắn nhìn thấy thân ảnh của một nữ nhân.
Nguyên Hòa Hạnh Tử vào lúc này đã giãy ra khỏi lòng hắn, xấu hổ và giận dữ nhìn Trương Dương. Khi cô ta thấy sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi của Trương Dương thì thì không khỏi có chút kích động: "Anh sao vậy?"
Trương Dương thở phì phò, hắn xua tay, ra hiệu cho Nguyên Hòa Hạnh Tử đừng đi tới, lảo đảo đi khỏi suối nước nóng, khoác áo tắm, Giống như người say rượu chạy ra khỏi nhà gỗ, rời khỏi suối hoa mai.
Trở lại phòng của mình, loại cảm giác kỳ quái vừa rồi lại biến mất, Trương Dương tới phòng rửa mặt, mở nước lạnh, lau sạch mặt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, trên mặt đầy nước, giống như là trải qua một cơn bệnh nặng vậy.
Trương Dương trở lại giường, lặng lẽ điều tức, phát giác thân thể cũng không có gì khác thường. Nhưng nhớ tới loại cảm giác kỳ quái vừa rồi, chắc không phải là ảo giác, nhắm mắt lại nhắm mắt lại Nhớ lại hình ảnh tái nhợt đó, khi mình ôm Nguyên Hòa Hạnh Tử rốt cuộc đã nghĩ tới ai? Chẳng lẽ là Cố Giai Đồng?
Điện thoại Đầu giường vang lên, Trương Dương thở hắt ra, Cầm điện thoại lên, người gọi điện thoại tới chính là Nguyên Hòa Hạnh Tử, cô ta gọi điện thoại tới hỏi Trương Dương có phải sinh bệnh hay không, Trương Dương cười nói: "Không sao, có thể là tối nay uống hơi nhiều, vừa rồi trúng gió, mong rằng phu nhân đừng phiền lòng. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử lạnh lùng nói: "Chuyện gì cơ? Tôi sao không nhớ nhỉ?"
Một đêm này Trương đại quan nhân ngủ cũng không yên giấc, thân ảnh tái nhợt đó thủy chung khốn nhiễu hắn, sáng sớm hôm sau, hắn không nói với ai tiếng nào rời khỏi Hòa Hi Viên.
Trương đại quan nhân vừa xuất hiện ở trung tâm hành chính thành phố Tân Hải Liền hấp dẫn vô số ánh mắt chú ý, chuyện tỉnh lý giao quyền quản lý của khu bảo lưu thuế nhập khẩu cho Cung Kì Vĩ mọi người đều biết mọi người đều biết, chuyện này có nghĩa là Trương Dương đã thất sủng trước các lãnh đạo thượng cấp, người trong thể chế đối loại thay đổi này với đều là cực kỳ mẫn cảm, ánh mắt nhìn Trương Dương của rất nhiều người đã có bất đồng rất lớn với trước đây. Từ bỏ huyện lập thành phố, đến khu bảo lưu thuế nhập khẩu cấp quốc gia đặt ở Tân Hải, không ai có thể phủ nhận tất cả đều là kết quả cố gắng của Trương Dương, nhưng ở trong thể chế, một người giành được thành tích thì không có tính uy hiếp bằng quyền lực mà hắn có, thành tích chấp chính của Trương Dương rất nổi bật. Nhưng quyền lực của hắn hiện giờ đã suy giảm mạnh, hơn nữa đây có lẽ chỉ là bắt đầu.
*****
Rất nhiều người khi nhìn hắn đã mất đi sự kính ý trước đây, trong lòng mỗi người đều có cân đòn, bọn họ sẽ không tự chủ được suy nghĩ tới phát triển trong tương lai của Trương Dương. Bất kể là bất kỳ lĩnh vực nào, tới cuối cùng cũng chỉ có thể là số ít người, bởi vì không phải mỗi người đều có ánh mắt xa rộng, nếu đại đa số mọi người có thể thấy rõ đại thế phát triển của tương lai, như vậy thì cũng sẽ không có những nhân vật cơ sở quy mô khổng lồ.
Trương đại quan nhân không quan tâm những người này thấy thế nào, bởi vì do Văn Hạo Nam, quan hệ của hắn và Văn gia quả thực đã bất hòa, nhưng hắn và Sở Yên Nhiên không hề chia tay, vừa rồi trên đường đi làm, hai người còn nói chuyện điện thoại với nhau, sự ủng hộ của Tống Hoài Minh đối với hắn thủy chung không thay đổi, tất cả đều đang phát triển theo trong dự đoán của bọn họ, cuộc biểu diễn phấn khích của hắn và Cung Kì Vĩ đã che mắt được mắt của mọi người ở Bắc Cảng. Tang Bối Bối diễn vở này, khiến Viên Hiếu Thương và Trần Cương cho rằng đã nắm được nhược điểm của hắn, cho rằng đã ngồi trên cùng một chiếc thuyền với hắn, một cánh cửa vốn đóng kín đã mở ra một khe hở cho hắn.
Giao quyền quản lý của khu bảo lưu thuế nhập khẩu cho Cung Kì Vĩ, trong mắt người ở bên ngoài thì cách làm này sẽ chỉ làm quan hệ giữa bọn họ càng họa vô đơn chí, có nghĩa là tỉnh lý đã không còn tín nhiệm Trương Dương, đang từng bước cắt giảm quyền lực của hắn, ngày lành của Trương Dương đã sắp kết thúc rồi.
Trương Dương trở lại văn phòng, Phó Trường Chinh báo cáo công tác gần đây với hắn, từ Phong Trạch đến Tân Hải, Phó Trường Chinh đi theo Trương Dương suốt, cũng rất hiểu tính tình của hắn, chứng kiến vô số mưa gió, trong những trận phong ba này, cũng đã thành lập sự tín nhiệm đối với Trương Dương, hắn tin chắc bất kể là mưa gió như thế nào thì cũng không thể hạ gục được Trương Dương.
Sự trầm ổn của Phó Trường Chinh chính là chỗ mà Trương Dương thích nhất, hắn cũng không bị ngôn luận bên ngoài ảnh hưởng, bất kỳ lúc nào cũng chuyên chú vào công tác của mình, tận chức tận trách và cẩn trọng.
Trương Dương nói: "Trường Chinh, gần đây tin đồn bên ngoài có phải rất nhiều hay không?"
Phó Trường Chinh mỉm cười nói: "Bí thư Trương, nếu ngài đã nói đó là tin đồn thì việc gì phải để ý bọn họ nói gì?"
Trương Dương nói: "Trường Chinh à, cậu càng lúc càng lão luyện đấy. "
Phó Trường Chinh nói: "Đi theo làm việc bên cạnh bí thư Trương, trải qua nhiều mưa gió, tất nhiên cũng trở nên bình tĩnh hơn. "
Trương Dương cười ha ha, lúc này Thường Hải Tâm tới, Phó Trường Chinh cáo từ, Trương Dương nói: "Đúng rồi, cậu thông tri cho các vị thường ủy, mười giờ sáng tới phòng họp nhỏ họp. "
Sau khi Phó Trường Chinh rời đi, Thường Hải Tâm cắn cắn môi: "Anh không sao chứ?"
Trương Dương cười nói: "Em thấy anh giống như đang có chuyện à?"
Thường Hải Tâm nói: "Không nhìn ra, loại người như anh chuyện gì cũng thích giấu ở trong lòng. "
Trương Dương nói: "Đối với người khác thì giấu, nhưng đối với em thì không. " Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh Thường Hải Tâm, dang tay ra bế cô ta, sau đó thì hôn lên môi cô ta, không biết vì sao, Trương đại quan nhân vừa mới động thì trong lòng không ngờ cảm thấy có chút sợ hãi, hắn nhớ lại chuyện tối hôm qua, có điều lúc này thì một chút phản ứng dị thường cũng không có.
Mặt Thường Hải Tâm đỏ lên, nhẹ giọng gắt: "Cửa cũng chưa đóng, anh muốn chết à!"
Trương Dương cười nói: "Không sao cả, cùng lắm thì thì lại chụp cho anh cái mũ tác phong bất chính, dù sao hiện tại tài liệu tố cáo anh cũng nhiều như núi rồi. "
Thường Hải Tâm nói: "Anh sao có chút cam chịu vậy?"
Trương đại quan nhân bật cười: "Nha đầu, em thực cảm thấy anh bị đả kích ư?"
Thường Hải Tâm nói: "Đối với loại quan như anh mà nói thì không chuyện gì quan trọng hơn quyền lực, hiện tại quyền lực bị chia rồi, trong lòng đặc biệt khó chịu đúng không?"
Trương Dương cười nói: "Em nhìn nam nhân của mình như vậy à? Lòng dạ của anh hẹp hòi lắm ư?"
Thường Hải Tâm nói: "Anh và Yên Nhiên rốt cuộc là làm sao?"
Trương đại quan nhân chép miệng một cái nói: "Tình cảm không hợp!"
"Có trời mới tin anh. "
"Tùy em có tin hay không, dù sao bọn anh hiện tại cũng chia tay rồi. " Trương đại quan nhân không muốn nói nhiều về chuyện này, chuyện của hắn và Sở Yên Nhiên phải giữ nghiêm bí mật, nếu tiết lộ ra tình huống thực sự của bọn họ thì chỉ sợ toàn bộ cố gắng trước đó của hắn sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Thường Hải Tâm nói: "Ngày kia em và anh em trở về Lam Sơn. "
Trương đại quan nhân nghe vậy thì cả kinh: "Cái gì, đi à, sao lại đi. " Hắn còn tưởng rằng hai anh em Thường Hải Tâm bởi vì chuyện của mình mà muốn phải rời khỏi Tân Hải.
Thường Hải Tâm cười nói: "Anh nghĩ đi đâu thế, anh quên là ngày mùng bảy tháng một anh hai em sẽ kết hôn à, bọn em về trước chuẩn bị. "
Trương đại quan nhân vỗ vỗ gáy mình rồi nói: "Em xem đầu óc của anh này, không ngờ ngay cả chuyện trọng yếu như vậy cũng quên mất. "
Thường Hải Tâm có chút đau lòng nhìn hắn: "Gần đây anh thực sự cũng gặp quá nhiều chuyện, đừng làm cho mình quá mệt mỏi. "
Trương Dương nói: "Ngày mùng bảy tháng một anh sẽ tận lực giành thời gian. "
Thường Hải Tâm nói: "Anh nếu không đi được thì cũng đừng miễn cưỡng, anh hai em cũng không định làm lớn. Cha em bảo, nhất định phải phải làm vừa vừa thôi, đám cán bộ của thành phố Lam Sơn ông ấy cũng không thông tri gì, sợ phiền toái, chờ ngày đó gọi mấy thân thích tới ăn bữa cơm, sau đó thì hai người bọn họ đi du lịch. "
Trương Dương nói: "Coi anh trở thành người ngoài à, anh hai em thì cũng là anh hai của anh. "
Thường Hải Tâm cười nói: "Em biết anh coi trọng gia sự của em, nhưng gần đây anh gặp nhiều chuyện quá, ngày mùng bảy tháng một lại là ngày đặc thù, ngay cả cha em cũng cố tìm thời gian để tham gia hôn lễ, cho nên, anh trước tiên đừng có nói chắc cái gì cả, có thời gian thì đi, không có thời gian thì thôi, công tác vẫn quan trọng hơn. "
Trương đại quan nhân nói: "Đúng là biết săn sóc quá, cô bé, em nói như vậy thực sự khiến anh rất cảm động. "
Thường Hải Tâm nói: "Em không cần anh cảm động, em chỉ cần anh cả đời tốt với em thôi. "
Trương đại quan nhân mỉm cười gật đầu.
Lúc này Thường Hải Thiên cũng tới đây tìm, nhìn thấy em gái đã ở đây, liền cười nói: "Vừa hay Hải Tâm cũng ở đây, chuyện Hải Long kết hôn đã nói với hắn chưa?"
Thường Hải Tâm nói: "Vừa nói qua rồi. "
Thường Hải Thiên nói: "Chúng tôi về giúp trước, bí thư Trương, vừa rồi Hải Long gọi điện nói, nếu anh không đi được thì không cần tới, nhưng quà cưới thì nhất định phải gửi. "
Trương đại quan nhân cười nói: "Sao ai cũng cảm thấy tôi không đi được nhỉ, hay là các người vốn không muốn tôi tới. "
Thường Hải Thiên nói: "Tôi trước tiên nói chính sự cái đã, Hải Long nhờ anh viết một bức tranh chữ, là bài của Lý Thương Ẩn ấy, thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông. "
Trương Dương nói: "Không thành vấn đề! Lát nữa tôi sẽ viết, ngày mai sai người đưa tới cho anh. " Nhắc tới chuyện viết chữ, Trương Dương nhớ tới Viên Phân Kì, liền kể lại chuyện ở ở kinh thành gặp Viên Phân Kì với họ.
Thường Hải Tâm nói: "Tôi đã lâu rồi chưa gặp nó, trước đó nghe nói nó tới Nhật Bản, cũng không biết nó đã về. "
Trương Dương nói: "Về rồi đấy, xem ra lăn lộn cũng tốt lắm, ở ở kinh thành quen được mấy phú thương, bình thường hay tham gia bút hội gì đó, chắc thu nhập cũng không tệ lắm. "
Thường Hải Thiên nói: "Thằng ôn này trước đây không phải vẫn luôn rất thanh cao ư? Sao cũng thích làm chuyện loại này nhỉ?"
← Ch. 1119 | Ch. 1121 → |